1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Chu Tô chậm rãi mở hai mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là vách tường màu trắng, chăn gối cũng màu trắng…Là bệnh viện, được đưa đến bệnh viện, mơ mơ màng màng nhớ lại đầu đuôi tình.

      "Chung Ly!" Vừa tỉnh táo lại nghĩ ngay đến Chung Ly, định bật dậy nhưng vừa động đậy trước mắt liền tối sầm, ngã phịch xuống giường. Cửa bị đẩy mạnh ra, Phương Đại Đồng vội vàng chạy vào dìu Chu Tô lên: "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy? lo mà thương lấy cái thân mình hay sao?"

      "Chung Ly…Chung Ly có sao ."

      "Em mau nằm ngay ngắn xuống cho ." Phương Đại Đồng đẩy ngồi xuống giường, kê gối sau lưng còn kéo chăn đắp lên: " có chuyện gì, được đem vào bệnh viện trước em."
      "Có ? thấy hả?" Chu Tô lôi kéo tay áo của Phương Đại Đồng vội vàng hỏi.
      " dám đem cả sinh mạng mình ra để bảo đảm, tại ta ở ngay lầu , bà của tôi ơi, tại có thể yên ổn nghỉ ngơi cho tôi chưa?"

      "Tốt rồi…" Chu Tô cau mày, chợt nhớ tới: "Hả? Làm sao biết tôi ở đây, còn có Chung Ly nữa?"

      Phương Đại Đồng đem cho Chu Tô ly nước ấm: "Em quên rằng từng làm việc ở đây hả?" Còn ghé sát tai Chu Tô : "Cơ sở ngầm của ở đây cũng rất khá đấy."

      Chu Tô cười nhạt: " nghe cứ như cơ quan đặc vụ ấy nhỉ?"

      Phương Đại Đồng có vẻ rất vui vẻ, thèm để ý đến giễu cợt của Chu Tô, xoay người ngồi lên mép giường : "Thôi được rồi, chính . Hôm nay, em đến chỗ này làm gì thế?"

      "Phương Đại Đồng, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng với tôi câu nào là sao?" Chu Tô cầm cái ly, nhìn làn hơi nóng bốc ra, lượn lờ trong khí.

      "Chuyện của nhà liên quan gì tới em mà chứ?"

      "Vốn là quan hệ, nhưng hễ chuyện gì liên quan đến Chung Ly liên quan đến tôi."

      " phải em và Chung Ly ly hôn rồi hay sao, vậy chuyện của ta làm sao lại có quan hệ với em?"

      Phương Đại Đồng nắm bắt câu chữ rất nhanh, Chu Tô có chút ứng phó kịp, chỉ có thể há miệng nhìn ta chằm chằm nhưng chẳng được câu gì.

      Phương Đại Đồng đứng dậy, cầm áo khoác ghế sa lon mặc vào : " cho em biết, tại đừng suy nghĩ nhiều. Đường là do mình chọn, khi bước được phép quay đầu, em nghỉ ngơi ."

      Chu Tô đánh Phương Đại Đồng cái, hắng giọng, làm bộ hỏi vu vơ câu: "Ừm…Chung Ly sao chứ?"

      Phương Đại Đồng giương mắt nhìn Chu Tô, sau đó tiếp tục quàng khăn quàng cổ : "Em cứ lo cái thân em cho tốt trước dùm !"

      Chu Tô cầm ly, lời nào.

      Phương Đại Đồng sửa sang xong y phục, quay đầu : " phải đây, ông già nhà còn chờ. Em tốt nhất cứ nghỉ ngơi cho tốt, Chung Ly chẳng qua chỉ là sức khỏe còn yếu lại mất máu nên mới ngất xỉu, chết được đâu."

      Phương Đại Đồng tới cửa, Chu Tô nghĩ thầm ta cho rảnh nợ, nghe mấy câu mỉa mai của ta mà đau hết cả đầu. Nhưng đời luôn như mong muốn, tới cửa Phương Đại Đồng còn nghiêng đầu, mặn nhạt câu: "Chu Tô, em đúng là người phụ nữ khiến người ta thể thích nổi."

      Chờ Chu Tô phản ứng kịp, muốn phản kích lại câu gì đó Phương Đại Đồng sớm còn ở đây nữa, cái kia câu đến tột cùng là có ý gì?

      Chu Tô cảm thấy chuyện Chung Ly và Phương gia trôi qua trong yên bình, bởi vì mấy ngày kế tiếp, tin tức "Chung Mục" muốn thâu tóm "Hoa Phong" thông qua việc thu mua cổ phiếu cũng lắng xuống, hơn nữa “Hoa Phong" cũng từ từ lộ ra sức mạnh ngầm đáng nể, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi ngăn chặn mối nguy to lớn như thế, giá cổ phiếu lại tăng lên cách chóng mặt, bây giờ trị giá cổ phiếu còn tăng mạnh hơn cả lúc ổn định.

      Vài ngày sau, Hà Triệu Hiên nhắn tin tới, chỉ có hai chữ: "Cảm ơn."

      Cảm ơn? Cảm ơn làm cho Chung Ly buông tha "Hoa Phong" hay là cảm ơn khiến Chung Ly hoàn toàn hết hy vọng?

      Dù thế nào Chu Tô cũng nghĩ, cho đến lúc nhắm mắt chuẩn bị rời xa trần thê cũng bao giờ quên được hình ảnh Chung Ly nằm rạp mặt đất, máu cánh tay chảy ngừng nhưng vẫn mực cầu xin đừng . Quả thực quá cứng rắn rồi.

      Được rồi, hãy để mọi việc kết thúc , để gió thổi bay quá khứ, bao gồm tất cả ký ức, tình cũng như tính mạng của .

      Hôn lễ của Chu Nhuế diễn ra trong vòng vài ngày nữa nhưng mẹ luôn luôn để mắt đến Chu Tô, bà cho đụng tay vào bất cứ chuyện gì mà bà cho là nặng nhọc nên mọi người ai cũng tất bật chuẩn bị, chỉ có là thảnh thơi nhất.
      Chuyện nhà Phương Đại Đồng bước đầu giải quyết xong nên ta lại bắt đầu chạy qua chạy lại chỗ , ta thỉnh thoảng cũng mang làm mấy liệu pháp trị liệu bằng châm cứu hay xoa bóp nhưng mấy hiệu quả bởi vì căn bệnh ung thư của đến giai đoạn tận cùng, triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng. Phương Đại Đồng gì nhưng mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, như có điều suy nghĩ.

      Đầu tiên Chu Tô muốn an ủi Phương Đại Đồng vài câu nhưng sau đó lại im lặng bởi vì còn tam tình nào mà an ủi người khác. Cũng tốt! Cuộc sống như thế này rất bình yên, Chu Tô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, ngồi ở ban công suy nghĩ.

      Nếu xuất của mẹ Chung Ly, đoán chừng cuộc sống bình thản như vậy diễn ra khoảng thời gian dài nữa.

      Lưu Tú Cầm ngồi đối diện với Chu Tô, dùng vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm, sao đó đặt ly cà phê cái mạnh lên bàn: "Xem ra cuộc sống của cũng mấy dễ chịu nhỉ?"

      Chu Tô biết tình trạng của mình bây giờ quả tốt nên gì cả mà chỉ gật đầu cái.

      "Chung Ly vẫn khỏe chứ?" Chu Tô vẫn nhịn được mà hỏi.

      "Hừ…" Lưu Tú Cầm cười lạnh: "Chu Tô, là người phụ nữ máu lạnh nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay đấy."

      " tốt sao?"

      Lưu Tú Cầm hít sâu hơi : "Chu Tô, hôm nay tôi tới là để thẳng vào vấn đề, cũng sợ mất mặt, là tới cầu xin giúp tôi khuyên Chung Ly mấy câu."
      phải hai người ly hôn ư? Tại sao tất cả mọi người đều muốn gọi tới để khuyên nhủ Chung Ly cơ chứ? ai hiểu cho rằng thành trì tự vây quanh trái tim mình, cắn răng được liên lụy tới Chung Ly, biết còn chống đỡ được bao lâu nữa đây.

      " xin lỗi, mẹ, a, gì Lưu, về chuyện của ấy cháu e là thể giúp được gì đâu." xong đứng dậy muốn .

      "Có phải lúc trước Tần Nhiễm Phong từng phá thai vì Chung Ly chấp nhậ đứa bé đó ?" Lưu Tú Cầm đầu đuôi câu nhưng lập tức khiến Chu Tô dừng bước.

      Chu Tô xoay người lại, ngồi xuống ghế hỏi: "Gì cái gì cơ?"

      " tôi vòng vèo, là như thế này, mấy ngày trước ba Tần Nhiễm Phong đến tìm tôi cùng ba chung Ly, ấp a ấp úng nửa ngày mới Tần Nhiễm Phong từng vì Chung Ly mà bỏ đứa bé của Chung Ly và con bé. Hai vợ chồng tôi sau khi nghe xong câu chuyện mới biết Chung Ly và Nhiễm Phong quả từng . . . Chu Tô, có chuyện như vậy khiến cho vợ chồng tôi cảm thấy có lỗi. Thay mặt Chung Ly xin lỗi ."

      Chu Tô hiểu rằng mẹ Chung Ly gọi ra đay đơn thuần chỉ là để xin lỗi mình nên lạnh lùng đáp: "Những chuyện qua, chúng ta có lại cũng chẳng có tác dụng gì nhưng gì có thể cho cháu biết chuyện phá thai xảy ra lúc nào và ấy mang bầu mấy tháng được ?"

      Lưu Tú Cầm muốn trả lời câu hỏi này của Chu Tô nhưng bây giờ bà có việc muốn nhờ người ta nên chỉ có thể nén giận trả lời: "Nghe ba Nhiễm Phong là mấy hôm trước có phát tờ giấy xác nhận làm phẫu thuật phá thai của bệnh viện, thời điểm phá thai là nửa tháng trước, cái thai tầm hơn tháng."

      Chu Tô giật mình, hơn hai tháng trước là lúc và Chung Ly ân ái mặn nồng bên nhau, hơn nữa hơn hai tháng trước, Chung Ly đâu làm phẫu thuật mở ga rô, làm sao lại có thể khiến Tần Nhiễm phong mang thai được? Đứa bé kia rốt cục là như thế nào?

      Lưu Tú Cầm vẫn ngừng: "Ba Nhiễm Phong cũng thừa nhận, con mình có tình cảm với Chung Ly, sau khi phát việc ông có hỏi Nhiễm Phong nhưng con bé nhất quyết . Tôi hỏi Chung ly nhưng nó cũng trầm mặc . Nhưng Chu Tô…" Lưu Tú Cầm có chút kích động: "Nhà tôi lẫn ba Nhiễm Phong đều là người có chút danh tiếng, nếu như làm cho con nhà người ta như vậy, tại sao có thể phụ trách? Chuyện như vậy, tôi cũng chuyện với Chung Ly nhưng nó luôn làm bộ quan tâm." xong liền ngước mắt nhìn Chu Tô, xem phản ứng như thế nào.

      Chu Tô còn đắm chìm trong nghi vấn của mình nào có tâm tình nghe Lưu Tú Cầm gì.

      "Tôi này Chu Tô, cảm thấy chuyện này thế nào ?" Bà thử hỏi dò.

      "Hả? Cháu?" Chu Tô giật mình tỉnh táo lại: "Ừm…Cháu và Chung Ly dù sao cũng còn liên quan gì đến nhau nữa, tốt nhất gì vẫn nên chuyện với ấy chứ."

      "Tôi rất muốn chuyện nghiêm túc với nó nhưng nó có thèm để ý đến lời của tôi đâu. Mặc dù và nó ly hôn nhưng tôi biết nó vẫn còn rất . xem có thể chuyện với nó chút, khiến nó hoàn toàn cắt đứt tình cảm?"

      ra là muốn gọi đến làm thuyết khách, thuyết phục Chung Ly cưới Tần Nhiễm Phong.
      Last edited: 4/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22:

      "Chu Tô! Chu Tô?" Nhìn thấy Chu Tô thất thần, Lưu Tú Cầm khá bất mãn, con bé này cũng quá đáng, mình già như thế này rồi còn vác mặt đến nhờ vả nó mà chẳng thèm phản ứng gì, chẳng lẽ còn muốn bà phải cầu xin nó hay sao?

      "Dạ…" Chu Tô sực tỉnh, mỉm cười: " như vậy là gì đến đây muốn nhờ cháu tới làm bà mối cho hai người đó hả?"

      "Cái này …Ừ, có thể như vậy."

      " xin lỗi, nếu vì việc này mà đến có lẽ là gì đến vô ích rồi."

      Chu Tô từ chối cách gọn gàng dứt khoát khiến Lưu Tú Cầm cảm thấy bất ngờ, mắt nhìn chằm chằm Chu Tô, miệng mím chặt.

      "Gì đừng nhìn cháu với ánh mắt như vậy bởi vì có nhìn nữa cháu cũng chỉ có thể từ chối. Mới vừa rồi cháu rất ràng, bọn cháu ly hôn rồi, ai cũng có con đường riêng phải , mọi người đều là người trưởng thành phải cứ có ai hai câu là có thể thay đổi, nếu như hôm nay gì tới tìm cháu là bởi vì chuyện này, như vậy thực xin lỗi khiến gì thất vọng rồi."

      " . . ." Lưu Tú Cầm tức giận đến nỗi hai mắt muốn bốc hỏa, định phản bác câu gì đó nhưng nhất thời biết nên gì.

      Chu Tô đứng dậy, cài nút chiếc áo khoác ngoài, mỉm cười: "Gì chầm chậm thưởng thức cà phê, cháu xin phép trước, cháu thanh toán hóa đơn, hẹn gặp lại." xong, để cho Lưu Tú Cầm đáp lại câu nào nhanh chóng bước .

      Lưu Tú Cầm ngẩn người nhìn bóng lưng Chu Tô, thầm cười khổ. sớm nên nghĩ đến, cái con bé Chu Tô ngang bướng này luôn thích làm theo ý của nó, bao giờ nghe lời mình đâu?

      "Chị, cái này đẹp , em chọn mãi cuối cùng thấy cái này là ưng ý nhất đấy." Chu Nhuế hỏi Chu Tô.

      Nhìn Chu Nhuế mặc chiếc áo cưới trắng như tuyết, rất giống thiên sứ xinh đẹp, đáy lòng Chu Tô cảm thấy như được mặt trời chiếu sáng, gần đây cả ngày đều cảm thấy lạnh lẽo toàn thân nhưng lúc này cả người đều rất ấm áp.

      Năm đó, lúc mình mặc áo cưới hình như còn chưa cảm nhận được ý nghĩa thiêng liêng của nó, cố gắng nhớ lại câu hỏi của vị cha xứ: "Bất luận nghèo khó, tật bệnh, khổ sở, giàu có, khỏe mạnh. . . Con đều nguyện ý xa rời, đời kiếp thương, chăm sóc Chung Ly ?"

      Chu Tô còn nhớ lúc đấy chỉ thầm nghĩ mấy nghi thức như thế này đúng là lãng phí thời gian và công sức. cách đơn giản lúc ấy đề nghị làm tiệc cưới đơn giản thôi nhưng Chung Ly nhất quyết muốn tổ chức long trọng, là giả bộ cũng phải giả bộ cho giống . Đám cưới của hai người năm đó đúng là đám cưới thế kỷ, quy tụ đầy đủ hầu hết những nhà lãnh đạo cấp cao của Bộ quốc phòng cũng như Trung ương.

      "Chị, chị lại nghĩ gì đấy?” Chu Nhuế nhấc váy tiến tới chỗ Chu Tô hỏi.

      Chu Tô lắc đầu cười: " có, Nhuế Nhuế, nếu như về sau Diêu Mộc vẫn thể có cách nào thương em trọn vẹn em có đau lòng hay ? Nếu như khi đó em đau đớn, chị làm sao có thể bên cạnh an ủi giúp đỡ em nữa đây?”

      Chu Nhuế bĩu môi, ngồi xuống ghế sa lon: "Chị à, đường là do em chọn. ấy có em cách trọn vẹn hay em vẫn cứ ấy. Đối xử tốt với ấy, trái tim em luôn luôn thầm như vậy. Em oán trách gì cả mà cho vô điều kiện."

      Chu Tô cười sau đó gật đầu, nhàng ôm lấy Chu Nhuế: "Ừ… Nhuế Nhuế. Em phải sống hạnh phúc đấy. Sống hạnh phúc để mẹ cũng như chị đều an lòng."

      Chu Nhuế cười cười, vỗ lưng chị: "Xem chị kìa, phải là tham gia hôn lễ của em sau đó nước ngoài mấy tháng thôi ư? Sao lại giống như sinh ly tử biệt thế?”

      Sinh ly tử biệt? Bốn chữ này quá tần nhẫn! Trong thiên hạ này còn có chữ nào tàn nhẫn hơn bốn chữ này cơ chứ?

      Ngày Chu Nhuế kết hôn, rất nhiều người quen cũng như bạn bè của ba mẹ tới tham dự, còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của ba mẹ con nhiều. Diêu Mộc chưa bao giờ gặp gỡ nhiều nhân vật cấp cao như vậy trong đời nên có chút luống cuống, mặc dù là mùa đông nhưng trán lấm tấm mồ hôi.

      May mắn là Chu Tô biết hầu hết mọi người nên tiếp đón coi như là chu đáo. cũng chỉ huy nhân viên phục vụ hôn lễ, sắp xếp khách khứa, rất lâu sau mới ổn định.

      Thời điểm kiểm tra hồng bao, Chu Tô chỉ nhìn thoáng qua thấy cái tên Chung Ly. Hồng bao của rất dày, quả ít tiền mừng. Mà con số gắn sau tên là 8888…Chu Tô khỏi thở dài.

      Bận rộn suốt ngày, giúp đỡ Chu Nhuế thay quần áo, đón tiếp khách khứa, thậm chí tìm vị trí đậu xe đều tay Chu Tô lo liệu. Mẹ Chu thấy vất vả như thế rất lo lắng, ngừng nhắc nhắc lại: "Được rồi, con đừng làm việc quá sức, nghỉ lát ."

      Lẽ ra nhiều hoạt động như vậy cơ thể Chu Tô thể tiếp nhận được nhưng bởi vì tâm tình rất tốt nên cũng chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi chứ có triệu chứng đau đớn nôn mửa gì hết. Buổi tối là tiệc rượu cuối cùng, địa điểm định trước là ở “Hoàng Kim”, khung cảnh hết sức tráng lệ cũng náo nhiệt. Chu Tô bưng ly rượu nhìn Diêu Mộc dịu dàng nhìn Chu Nhuế cười rạng rỡ bên cạnh, tảng đá trong lòng Chu Tô cuối cùng cũng rớt xuống.

      tốt, sau này Chu Nhuế trưởng thành hơn. Con bé làm tốt vai trò của người vợ, sau đó là sinh con, khi có con, nó phải lo lắng chăm sóc cho con mình, chắc chắn trưởng thành hơn rất nhiều.

      Lúc này Phương Đại Đồng tiến tới, đoạt ly rượu trong tay Chu Tô : "Em đúng là chẳng lo lắng gì cho sức khỏe của chính mình cả. Uống gì mà uống lắm thế?"

      Chu Tô cười cười, chỉ vào cái ly trong tay Phương Đại Đồng, : "Bác sỹ Phương! Đó là nước trái cây."

      Phương Đại Đồng cầm ly lên, ngửi cái, bất mãn nhìn : "Vậy cũng thể uống nhiều, hôm nay lạnh như thế, em nên uống cái gì đó ấm áp thôi. Chờ đấy… sang bên kia tìm thứ gì đó nóng cho em." xong liền xoay người tìm , Chu Tô bật cười, quả nhiên là thầy thuốc, bệnh nghề nghiệp quá nặng rồi.

      Chợt Chu Tô liếc mắt thấy người, chỉ cái liếc mắt lơ đãng như thế nhưng lại thực ấy. Chu Tô bỗng ngẩn người, mấy giây sau mới chậm rãi ngồi thẳng lên, tay chân biết để vào đâu, cảm giác ràng ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn vào mình.

      Nuốt ngụm nước bọt, Chu Tô cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng mà tai sao Chung Ly lại có mặt ở đây? ràng là Chu Nhuế biết mình và Chung Ly ly hôn mà còn...

      xoay người, cố ý phớt lờ ánh mắt lạnh lùng mãi nhìn chằm chằm vào mình, thẳng lưng tiến về phía Chu Nhuế, giơ lên nụ cười tiêu chuẩn hỏi: "Tại sao ấy lại tới đây?"

      Chu Nhuế theo mắt nhìn về phía ánh mắt của Chu Tô, bắt gặp ánh mắt của Chung Ly nhìn về phía bọn họ tắt hẳn nụ cười, về tay chị mình giọng : "Chị à…Em biết là nên mời rể…À Chung Ly đến."

      "Cũng có gì quá nghiêm trọng, chỉ là có chút lúng túng."

      Chu Nhuế nhìn Chu Tô chút sau đó kéo tay Diêu Mộc đứng bên cạnh : "Em ra đây chuyện riêng với chị mấy câu nhé."

      Diêu Mộc vỗ vỗ tay vợ mình: "Ừ, nhưng đừng quá xa."

      Chu Nhuế kéo Chu Tô đến góc, giọng : "Chị, em biết vào thời điểm này còn mời ấy đến đây cũng hẳn là thích hợp, nhưng bây giờ ấy là ông chủ lớn của Diêu Mộc, công việc của chồng em là do ấy tìm cho. Nếu như chúng em kết hôn mà mời ấy câu đúng là phải phép."

      Chu Tô mở to mắt: "Chung Ly tìm việc cho Diêu Mộc?"

      Chu Tô bĩu môi: " thời gian trước, phải em có tới nhà chị tìm rể đấy ư, à quên ý em là rể trước, lúc ấy chị từ chối tìm việc cho Diêu Mộc nhưng xế chiều rể liền gọi điện cho em tìm được công việc phù hợp với Diêu Mộc, còn dặn dò cho chị biết."

      Ánh mắt Chu Tô có chút mờ mịt, giọng đáp: “Ừ!”

      "Đó là công việc trong bộ phận tuyên truyền của tập đoàn “Chung Mục”, phù hợp với chuyên ngành học của Diêu Mộc, thời gian rảnh cũng rất nhiều để Diêu Mộc có thể theo đuổi niềm đam mê nghệ thuật của ấy. Em rể, ý em Chung Ly luôn tâm lòng giúp đỡ em mọi việc từ đến lớn. Dĩ nhiên…" Chu Nhuế dừng chút để ý thái độ của Chu Tô, tiếp: " ấy giúp đỡ em riêng và gia đình mình chung nhiều như vậy phải là vì chị ư? Chị, có thể chị thấy em nhiều chuyện nhưng theo em thấy ấy vẫn thực rất chị. Lúc xưa quả thực ấy có phản bội chị nhưng cũng tâm sửa đổi, chị thể tha thứ sao?"

      Chu Tô lúc này quay đầu nhìn về phía Chung Ly, ấy cũng sững sờ đứng ở phía xa nhìn , giống như pho tượng điêu khắc duy mỹ mà tịch mịch.

      Sau đó, Tần Nhiễm Phong chậm rãi bước tới, đưa tay khoác vào cánh tay của , nhìn theo ánh mắt thấy Chu Tô nhìn về phía này bèn nhón chân, thầm gì đó vào tai Chung Ly, hết sức thân mật. Xem ra, bọn họ cuối cùng vẫn ở cùng chỗ. ra từ lâu Chu Tô nghĩ sau này ra , Chung Ly đến được với Tần Nhiễm Phong cũng là điều tốt, nhưng sau khi nghe Lưu Tú Cầm về chuyện tần Nhiễm Phong từng phá thai, Chu Tô lại hơi có thành kiến với mang vẻ bề ngoài trong trắng thuần khiết này. Nhưng nếu Chung Ly cũng biết ta từng mang thai đứa con của người đàn ông khác nhưng vẫn muốn ở cùng chỗ với ta còn có thể có ý kiến gì chứ, chỉ có thể lựa chọn chúc phúc.

      Chu Tô cười khổ : "Em xem phải bây giờ ấy rất tốt?"

      Chu Nhuế le lưỡi: "Coi như em chưa gì nhé."
      Last edited: 4/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23:

      đời vốn như thế, chính mình buông tay còn oán được người nào. Chu Tô nhếch miệng đẩy tay Chu Nhuế: "Em về lại bên chú rể của em , Diêu Mộc chờ đấy."

      Chu Nhuế nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Tô sau đó chầm chậm bước , miệng còn lẩm bẩm: "Nghiệt duyên."

      Chu Tô cười tự giễu, hít hơi sâu, cảm thấy bức bối, lồng ngực chật cứng như thể thở được. Nhìn chung quanh chút có người nào chú ý bèn lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.

      Nơi này tồi, còn có chỗ để trốn tránh, hết hành lang của đại sảnh, có ban công lồi ra lại có ánh sáng. Ngồi thụp xuống, ra Chu Tô muốn biết tại Chung Ly như thế nào, thực buông xuống được hay chưa, có phải thực bắt đầu lại đoạn tình cảm mới đau buồn hay ?

      Những kỷ niệm trong năm nay bỗng nhiên ùa về, biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, có những khoảnh khắc cảm động, thỉnh thoảng lại đau đến nỗi khiến muốn sống nữa. năm ngắn ngủi nhưng lại đem đến cho Chu Tô cảm xúc của gần như cả đời.

      khiến vui vẻ, hạnh phúc nhưng sau đó lại bỏ rơi , lúc ba gặp chuyện may, đứng trong mưa cầu xin ấy đừng bỏ , hai người còn cam kết quyết phụ lòng nhau, mang thai, vui vẻ như đứa trẻ, phá bỏ đứa bé mà mong đợi bao lâu nay, yên lặng rơi lệ, nước mắt từng giọt rơi lên bàn chân .

      Nhiều như vậy… ra những kỷ niệm giữa bọn họ nhiều như vậy…Thế gian xoay vần, tình cảm của bọn họ giống như những chiếc lá thu vàng, dù đẹp mắt nhưng rồi cũng rơi xuống mặt đất sau đó khô héo, cuộc đời cũng kết thúc như những chiếc lá kia, héo úa dưới lòng đất.

      "Chu Tô, mọi chuyện nên kết thúc rồi. có hi vọng tội gì phải kéo người khác đau khổ theo mình, cứ như vậy , như vậy là rất tốt rồi. người có thể bước chân vào sinh mệnh của mày, vẽ lên bông hoa tươi đẹp, chiếc cầu vồng đẹp mắt như vậy, còn muốn gì nữa?" Chu Tô lẩm bẩm.

      "Chu Tô!" giọng nhàn nhạt cất lên.

      Đó là giọng quen thuộc, thanh luôn luôn xuất trong những giấc mơ trong bao đêm đơn. Chu Tô ngẩn người nhưng sau đó nhanh chóng nở nụ cười, xoay người: "Chung Ly, lâu gặp. vẫn khỏe chứ?"

      Ánh mắt Chung Ly thoáng chút kinh ngạc nhưng rất nhanh nở nụ cười : "‘ vẫn khỏe chứ’? Chu Tô, em quả là người phụ nữ có lương tâm."

      Nụ cười của Chu Tô cứng ngắc, lúng túng nuốt nước bọt: "Ừm…Chuyện tốt của và Tần Nhiễm Phong chắc cũng sắp đến nhỉ?"

      Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô lúc lâu, thái độ có chút mơ hồ, sau đó quay đầu nhìn xuống những dãy đèn đuốc sáng trưng của thành phố : "Thứ ba tuần sau chúng tôi đính hôn."

      Chu Tô cảm thấy đôi chân mềm nhũn, đôi tay phải nắm chặt vào hành lang mới có thể đứng vững, nụ cười cũng tiếp tục kiên trì được: "Chúc mừng. Nhưng ra là khéo đấy."

      "Khéo?" Chung Ly đảo mắt hỏi .

      "Thứ ba tuần sau, em… em cũng lên máy bay Pháp."

      Mặt đối mặt lúc, cả hai người đều nở nụ cười khổ.

      Chung Ly gật đầu: "Xem ra, đây là ý trời." Mặc dù miệng ra câu nhàng vu vơ như vậy nhưng trong đôi mắt của lại còn ảm đạm hơn cả đêm tối.

      "Đều là lỗi của em." Chu Tô hơi nghẹn ngào : "Cứ cho là nhìn nhầm người rồi quên hết ."

      " phải vậy, chỉ cảm thấy đáng tiếc."

      "Đáng tiếc về cái gì?"

      "Đúng vậy… " ánh mắt của Chung Ly sáng hơn: "Đáng tiếc vì chưa kịp làm được những điều muốn làm cho em mà cứ kết thúc như vậy."

      Chu Tô ngước mắt nhìn , trái tim nghẹn lại như bị ai bóp nghẹt, nước mắt thể ngăn được nữa mà chảy xuống.

      Chung Ly : "Chu Tô, Eve là được tạo ra từ cây xương sườn của Adam."

      Lại tiếp tục: "Chu Tô, em chính là chiếc xương sườn của , muốn cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà có… Chu Tô... Nhưng mà đáng tiếc, vốn muốn đối xử toàn tâm toàn ý với em nhưng mà chưa kịp làm gì phải kết thúc."

      Chung Ly vẫn tuôn trào với mạch cảm xúc của mình: “Chu Tô, suy nghĩ về bao nhiêu những kế hoạch tốt đẹp cho cuộc sống của hai ta, còn chưa bắt đầu tại sao em lại buông tay?"

      Chung Ly : "Chu Tô, biết em có hiểu hay , tại sao lại quan trọng chuyện em bỏ con của chúng ta như thế nào, bởi vì nó là con của chúng ta, nửa của em và nửa của . Nó là minh chứng cho tình của chúng ta, khi biết con của chúng ta nằm trong tử cung của em thực cho rằng thời khắc đấy giống như được ở thiên đường.”

      Vẫn là Chung Ly: "Nhưng mà, Chu Tô à, hóa ra thiên đường và địa ngục lại cách nhau gần như vậy, hóa ra tình cùng chán ghét lại thay đổi trong nháy mắt. vẫn cảm thấy đáng tiếc, còn chưa kịp làm những việc khiến em cùng con hạnh phúc."

      "Đủ rồi… Chung Ly… đủ rồi… Van xin đừng nữa." Chu Tô dùng cả hai tay ôm lấy trái tim đau đớn, nước mắt như mưa.

      "Nhưng…" Chung Ly quay đầu, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt , lúc đấy Chu Tô mới thấy khóc, từng giọt nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn tiếp tục như mê sảng: " vẫn thường nghĩ đứa bé kia rốt cuộc là bé trai hay là bé , lớn lên giống em hay giống , nằm mơ cũng mơ thấy tiếng con gọi ba, nhưng khi tỉnh dậy chỉ có thể hồi tưởng lại bộ dạng của con trong giấc mơ cách ràng."

      "Chung Ly… Em xin …Xin đừng nữa." Chu Tô ôm đầu ngồi xổm mặt đất, thở hổn hển, hung hăng che lỗ tai của mình, lắc đầu, từng chữ từng chữ của Chung Ly ra giống như lưỡi dao, đâm từng nhát từng nhát vào trái tim chết lặng của Chu Tô.

      Chung Ly chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt khuôn mặt tràn đầy nước mắt của : "Chu Tô, đáng lẽ phải hận em mới đúng, em vô tình như vậy, lúc thích gọi đến, thích nữa đuổi . Nhưng mà, nhất định em biết đâu, mỗi ngày đều nhớ nhung em. Mặc dù em vui vẻ cười đùa với người khác nhưng vẫn tự thôi miên mình, cuối cùng em cũng trở về bên mà thôi. Em xem, em hạ độc gì , khiến ngu muội như vậy? Xin em hãy trả lại cho , trả ..."

      Chu Tô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn về phía Chung Ly với vẻ mặt nghi ngờ.

      "Đem trái tim trả lại cho …" Chung Ly dùng hai tay nâng mặt Chu Tô lên, cười khổ. Sau đó đợi Chu Tô phản ứng liền kéo khuôn mặt về phía mình.
      Như vậy căn bản phải hôn mà là cắn xé, là phát tiết, Chung Ly dùng hai bàn tay như hai gọng kìm giữ chặt lấy đầu Chu Tô, đầu lưỡi chen vào khoang miệng của , răng nanh cố ý cắn cái mạnh vào khóe miệng Chu Tô, dòng máu nhanh chóng chảy xuống.

      Miệng của Chu Tô bị Chung Ly cắn đau, khoang miệng cũng bị máu tươi lan tràn, muốn tránh ra nhưng lại bị Chung Ly trói buộc thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm… Ưm…" tỏ vẻ phản kháng.

      Chung Ly giống như con thú hoang, dù bị thương nhưng vẫn ngậm chặt con mồi của mình buông tha. điên cuồng hôn, liếm, cắn, đáy lòng thét lên từng thanh lớn, ấy là của mình, chỉ thuộc về mình mà thôi. Chung Ly đấy Chu Tô vào tường, dùng tay kiềm chế hai cánh tay cố phản kháng của Chu Tô, tay khác luồn vào trang phục dạ hội của Chu Tô. Cảm giác cỡ nào quen thuộc, cỡ nào mê người, mỗi tấc da thịt đều quen thuộc như vậy, Chung Ly hoàn toàn bị Chu Tô mê hoặc, cả về thân thể lẫn trái tim, hai người giống như sinh ra là để dành cho nhau. Nhưng nhanh chóng thuộc về người đàn ông khác, phải là người phụ nữ của mình nữa. Nghĩ tới đây, Chung Ly chút lưu tình há miệng, hung hăng cắn cái lên bờ vai của Chu Tô khiến đau đớn kêu lên.

      Lúc đó Chung Ly có chút tỉnh táo lại, tiếp tục động tác điên cuồng của mình nữa.

      Chu Tô thừa dịp ngẩn người hung hăng đẩy Chung Ly ra. Hốt hoảng sửa sang lại y phục của mình: " làm gì đấy, Chung Ly bị điên rồi phải ?" xong liền vội vã rời khỏi ban công.

      Bỏ lại Chung Ly sững sờ đứng đó, nhìn hai tay của mình. Vừa rồi mình làm gì vậy? Mình đúng là điên rồi? Có lẽ là điên rồi nhưng tại sao mình lại nổi điên? ấy hiểu sao?

      Chu Tô trở lại đại sảnh nhìn thấy Phương Đại Đồng bưng cái cốc về phía mình: "Em lại chạy đâu vậy? Làm tìm . . ." Chợt dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn miệng của : "Em… Em bị ai quấy rối hả?"

      "Đừng !" Chu Tô che miệng Phương Đại Đồng, giọng có chút chật vật: "Mới vừa rồi… gặp phải Chung Ly."

      Phương Đại Đồng hơi thất thần chút nhưng sau đó nhanh chóng lấy lai tinh thần mà cười nhạo Chu Tô: "Tự gây nghiệt tự chịu!" xong, ngửa đầu uống hết ly trà nóng, xoay người bước .

      Chu Tô mặt chỉnh sửa lại trang phục của mình, mặt hung hăng nhìn về phía Phương Đại Đồng bước , đây là ý gì?

      Bên này, Tần Nhiễm Phong cũng chạy quanh vòng khách sạn mới có thể tìm thấy Chung Ly, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của liền nhanh chóng chạy tới quan tâm: "Làm sao vậy?"

      Chung Ly đẩy tay Tần Nhiễm Phong ra: "Em hiểu đâu, ở trước mặt ấy luôn hành xử như thằng ngốc."
      Last edited: 4/2/16
      Minh Anh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24:

      Tất cả thủ tục xuất ngoại đều làm đầy đủ, công việc Chu Tô bỏ bê từ khi quyết định ly hôn với Chung Ly đều do tay Lưu Yến Linh quản lý. Lúc trước, làm bản di chúc cho công ty bảo hiểm, nếu như chuyến Pháp này về được, vậy liền đem tòa soạn này bán sau đó để lại cho mẹ bảy phần và Lưu Yến Linh ba phần.

      Lưu Yến Linh nhìn chăm chú vào bộ bàn ghế cũng như bàn làm việc, máy tính đều bị phủ lớp vải trắng lên, sau đó tiến tới vuốt ve chiếc bàn làm việc mình ngồi bao lâu nay, thở dài : "Chu Tô, đúng là vật đổi sao dời, quay đầu trăm năm. Cứ như vậy mà bán nơi này tớ thực cảm thấy nỡ đấy."

      Chu Tô gật đầu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây bay lững thững, đàn chim quay về tổ, ngọt bùi cay đắng nhưng rồi mọi thứ lại quay về chỗ cũ.

      Lưu Yến linh lẳng lặng ngồi ghế: "Tớ còn nhớ cái bàn này là do chính tay tớ chọn, lúc ấy cậu còn bảo nó quá sặc sỡ nhưng tớ lại thích cảm giác đặc sắc mà nó mang lại, cuộc sống nên như vậy, mặc dù cậu thích nhưng vẫn làm tớ thay đổi ý định được. Ha ha…"

      "Ừ, khi đó con cậu mới tuổi rưỡi, nghe người khác bảo nếu như mẹ và bé tiếp xúc với nhiều hoa đẹp sau này lớn lên bé xinh như hoa nên đâu chọn gì cũng thích thứ hoa hòe hoa sói. Tớ liền cậu qúa mê tín, như vậy mà cũng tin." Chu Tô hồi tưởng, cười cười.

      "Ừ. Khi đó cậu sắp kết hôn với Chung Ly, sơ sẩy bước thành nỗi hận thiên cổ, chắc cuộc sống sau khi kết hôn có niềm vui gì nữa rồi nên thời gian đó toàn mặc đồ đen như đồ tang làm, bàn làm việc cũng chọn cái đen thùi lùi. Có nhớ ngày hôm đó , tớ quyết chọn cái bàn hoa hòe sặc sỡ nhưng cậu lại ôm cứng cái bàn màu tím đen, cứ như thế cãi nhau loạn xạ đến nỗi bảo vệ còn phải chạy tới cảnh cáo! Ha ha ha…" hai người đồng thời cười to.

      Sau đó là khoảng thời gian im lặng rất lâu. Hai người nhìn mỗi đồ vật chan chứa kỷ niệm cảm thấy cảnh còn người mất, câu này giống như là kim đâm vào tim mỗi người.

      Hôm nay sắp phải đường ai nấy , bởi vì tình cảm dành cho nhau nên đau lòng, chỉ có thể dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho nhau.

      Lưu Yến Linh dùng tay quệt nước mắt : "Chu Tô, cho cậu nghe bí mật, bí mật này tớ vốn định đến chết cũng cho cậu biết."

      "Ừ, cậu thử xem nào."

      "Ừ con tớ là cậu xinh đẹp hơn tớ, mặc cho tớ vừa dỗ dành vừa đe dọa cả buổi chiều nhưng nó vẫn khăng khăng thay đổi quyết định đấy."

      Chu Tô vui vẻ cười rộ lên.

      "Cho nên…" Lưu Yến Linh tiến lên ôm lấy Chu Tô, nghẹn ngào : "Cậu đừng có mà sang Châu Âu si mê mấy chàng đẹp trai, mũi cao da trắng bên đấy mà thèm về đây nữa. Con tớ vẫn còn muốn gặp lại gì Chu Tô xinh đẹp của nó. Chu Tô, nhớ về thăm tớ, đừng quên tớ."

      Chu Tô tựa cằm vai bạn mình, gật đầu, hít hít lỗ mũi: "Lưu Yến Linh, cậu cứ như tớ là đứa vô lương tâm lắm ấy, làm sao mà tớ quên cậu được, chúng ta chơi với nhau từ thòi còn cởi truồng, cùng nhau dẫn đầu đám bạn chống lại vô số chiêu trò phá phách bắt nạt của bọn con trai do Chung Ly cùng Hà Triệu Hiên dẫn đầu. Cho dù cậu có hóa thành tro tớ cũng nhận ra nên cái gì mà tớ quên cậu? Đến chết tớ cũng quên cậu."

      Lưu Yến Linh vừa khóc vừa cười, kéo tay Chu Tô: "Được rồi, khỏi cần đem mấy chuyện chết chóc gì đấy ra hứa, đến mức đấy đâu."

      , điện thoại di động của Chu Tô vang lên: "Alo? Phương Đại Đồng, ở dưới lầu hả, tôi biết rồi."

      Chu Tô vừa muốn gì đó liền bị Lưu Yến Linh cướp mất điện thoại di động, đặt lên tai : "Cần gì phải gấp gáp như vậy, để chúng tôi có thời gian ôn chút chuyện cũ cũng được sao?"

      xong cúp máy, hung hăng ném bàn.

      Chu Tô nuốt nước miếng cái, tại sao Lưu Yến Linh lại tỏ vẻ căm phẫn như vậy, bộ dạng bất mãn như vậy khó hiểu nha.

      "Cái đó…Yến Linh à, sáng mai phải lên máy bay rồi mà tớ có chuyện muốn với Phương Đại Đồng nên… Cậu . . ." Chu Tô cảm thấy giống như mình lúc này bỗng mọc thêm cái đuôi, cố hết sức ngoáy ngoáy trước mặt Lưu Yến Linh để lấy lòng. Kể từ lúc xảy ra chuyện Dương Lực nuôi tình nhân bên ngoài khiến gia đình Lưu Yến Linh tan vỡ, ấy đặc biệt ghét những người phản bội hôn nhân.
      Vào lúc này, Chu Tô mang chính danh hiệu đó.

      Hai tay Lưu Yến Linh bắt chéo trước ngực, nhìn Chu Tô từ xuống dưới: "Giỏi lắm, đúng là nhìn ra."

      Chu Tô chỉ cười, dám đáp lại bất cứ điều gì.

      "Tớ hiểu, Phương Đại Đồng có cái gì tốt hơn Chung Ly, tại sao lại có thể khiến cậu tuyệt tình quyết ý ra cùng ta?"

      Chu Tô giải thích, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Cậu linh tinh gì đấy? Tớ thực phải , chúng ta ôm nhau chút . biết sau này còn có thể ôm cậu lần , cậu cứ phải chọn thời điểm như vậy mà mắng tớ hả?"

      Lưu Yến Linh đảo mắt, thở hơi dài : "Được rồi, đường là do tự bản thân mình chọn, cầu tự cầu phúc ."

      Chu Tô tiến lên, lần nữa ôm lấy Lưu Yến Linh, nghĩ thầm, cám ơn bạn tốt, Yến Linh, cho dù sau này chết , tớ vẫn chúc phúc cho cậu.

      Buổi chiều, Chu Tô và Phương Đại Đồng thương lượng cụ thể về chuyện Pháp, Phương Đại Đồng lại tiếp tục bài giảng về phương pháp trị liệu cho Chu Tô nhưng Chu Tô có vẻ quan tâm lắm đến chuyện này, khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngác. Phương Đại Đồng thấy thế cũng gì, chỉ tiếp tục dặn dò, dần dần, trời tối.

      Lúc này Chung Ly đứng ở cửa sổ tầng hai, suy nghĩ mông lung, ngày mai là ngày và Tần Nhiễm Phong đính hôn nhưng căn bản thể tự điều chỉnh cảm xúc của mình.

      Bên cạnh là bà Lưu Tú Cầm kiểm tra những đồ dùng cần cho lễ đính hôn ngày mai, vừa nhắc nhắc lại: "Chung Ly à, ngày mai con phải chú ý chút nhé, hai ngày nay hồn vía cứ để đâu ấy. Nếu như đồng ý lấy con người ta rồi phải tự điều chỉnh cảm xúc . Ai rồi cũng phải buông bỏ chuyện cũ. Mẹ . . ."

      Chung Ly chữ cũng nghe vào tai, đầu óc càng ngày càng rối loạn, giống như đầu bị gắn chiếc vòng Kim thanh của mẹ mình giống y như tiếng niệm chú của Đường Tăng, càng ngày càng khiến đầu muốn nổ tung.

      Hung hăng cau mày, xoay người nhanh ra cửa. Bà Lưu Tú Cầm thấy vậy muốn tiến tới kéo con trai mình lại nhưng làm sao có thể đuổi kịp nên chỉ có thể hét vọng theo: "con còn muốn đâu nữa? Mau trở lại cho mẹ!"

      Chung Ly vờ như nghe thấy, nhanh chóng bước lên xe. Ngày mai là ngày đính hôn của , cũng là ngày Chu Tô Pháp.
      Last edited: 4/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25:

      Phương Đại Đồng lái xe chở Chu Tô đến chỗ khách sạn tạm thời ở, định xuống xe nhưng bị Chu Tô ngăn lại: " đến nỗi phải đem tôi lên đến tận phòng đâu. Sáng mai phải sớm nên về chuẩn bị ít đồ đạc cá nhân ."

      Phương Đại Đồng gật đầu, trầm tư lúc mới : "Chu Tô, muốn sửa lại câu trước đây."

      Chu Tô chuẩn bị mở cửa xe nhưng nghe Phương Đại Đồng thế lại quay đầu lại nhìn ta hỏi: "Cái gì cơ?"

      "Trước kia có lần Chung Ly em nhưng ta lại càng lòng tự tôn của ta hơn, nhưng bây giờ muốn sửa lại, phải vậy đâu."

      Sắc mặt Chu Tô nhất thời cứng đờ: " lại linh tinh rồi."

      " điều gì biết chứ, linh tinh đâu ra. Em thực gì với Chung Ly mà cứ thể bỏ sao?"

      "Cũng bởi vì ấy thực rất tôi như nên tôi càng phải ra cách tuyệt tình. Về sớm , tôi lên phòng đây." đợi Phương Đại Đồng tiếp câu nào, Chu Tô nhanh chóng mở cửa xe, dứt khoát bước .

      Phương Đại Đồng lắc đầu cách ngán ngẩm, nổ máy xe rời .

      Chu Tô ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như tại tất cả mọi người đều trách móc quá vô tình, cứ như thế mà bỏ lại Chung Ly nhưng hơn ai hết bản thân là người đau đớn nhất khi quyết định như vậy. Mỗi lần gạt cánh tay muốn níu chặt lấy cánh tay mình giãy dụa, đấu tranh và đau đớn như thế nào người ngoài làm sao có thể hiểu hết. Lúc sắp chết còn có thể có người mình thương bên cạnh ai mà chẳng muốn, có thích cứ như vậy mà độc, cho đến lúc chết vẫn trông ngóng về bóng hình nơi khác. Nhưng mà những điều này có thể cùng ai đây?

      Chu Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng than thở, Chung Ly, ngày nào đó hiểu.

      Xoa xoa con mắt đau nhức vì nhìn vào khoảng tối quá lâu, Chu Tô hít hơi quay đầu bỗng kinh ngạc mở to mắt: "Chung… Chung Ly…”

      Chung Ly đứng mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn Chu Tô.

      "... Tại sao?" Chu Tô theo bản năng kéo cổ áo, cảm thấy kỳ lạ, phải ngày mai là lễ đính hôn của sao, tại làm sao còn ở chỗ này?

      "Sao em nghe điện thoại?"

      Chu Tô thò tay vào trong túi xách tìm kiếm, có. người cũng có, chợt nhớ tới là để quên bàn ở phòng làm việc.

      "Ừ, là do quên mang theo điện thoại." Chu Tô chậm rãi tiến đến gần hỏi: "Nhưng mà tại sao lại biết em ở đây?"

      "Có lòng muốn biết nhất định biết." Giọng của vẫn như vậy, đều đều trầm ổn nhưng lại khiến Chu Tô cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy giống như giống của chứa phong ba vũ bão.

      "Chung Ly…" trầm mặc lúc, Chu Tô mới cất tiếng: "Chúc mừng lễ đính hôn ngày mai của . Chúc hai người hạnh phúc." Vươn tay muốn chúc mừng.

      Trong lòng suy nghĩ, nhất định phải nhớ kỹ nhiệt độ của lòng bàn tay , nó có thể là nguồn nhiệt độ cuối cùng mà cảm nhận được từ người đàn ông tha thiết.

      Nhưng ràng Chung Ly thể hiểu mà đáp ứng khát vọng của Chu Tô, môi mỏng cất lên từng tiếng ràng: "Chu Tô, em có biết cái gì gọi là hận ?"

      Cả người Chu Tô rét run, rốt cuộc vẫn phải tới bước này, cẩn thận nhìn trước ngó sau tới hôm nay, cuối cùng cũng chờ được đến lúc ấy hận mình.

      Chung Ly rốt cục cũng hận mình rồi, sai, nên như vậy, ôm nỗi thống hận của để rời xa nơi này.

      Lúng túng thu tay lại, Chu Tô thấp giọng thấp : " xin lỗi, chỉ là có lẽ gặp lại … Cho nên . . ."

      "Câm miệng, em câm miệng!" Chung Ly đột nhiên tiến đến cầm lấy hai vai Chu Tô, cắn răng gằn từng chữ : "Người phụ nữ thể lý này, rốt cuộc trái tim của em có bao nhiêu cứng rắn?"

      Chu Tô bị Chung Ly lay đến nỗi đầu óc như long ra, nhịn được lớn tiếng kêu: "Chung Ly, lại nổi điên cái gì?"

      "Đúng rồi, tôi điên rồi, đầu óc bị bò đá rồi, thế nào mà chỉ vì người phụ nữ như mà phát điên rồi!"

      Chung Ly cười lạnh, chậm rãi buông Chu Tô ra, cả khuôn mặt đen thui: "Tôi đây là kẻ điên, chỉ vì mà ba năm qua ngừng giải quyết bức xúc của mẹ tôi đối với , chăm sóc mẹ , còn vì thỉnh thoảng mất tích chốn này chốn nọ mà lo lắng, chỉ vì mà tôi làm phẫu thuật buộc ga rô, còn với mẹ tôi là chúng ta chưa có con là vì có vấn đề, chỉ vì ngay cả chuyện cha tôi cũng cho qua, bỏ lại người mẹ sinh ra mình trong mưa mà theo . Chu Tô, con mẹ nó nếu chút lương tâm có thể suy nghĩ chút về cảm nhận của tôi, suy nghĩ chút cảm giác chỉ vì người phụ nữ mà cả ba mẹ tôi đều quan tâm."

      Chung Ly vừa lắc đầu vừa cười như điên dại, đêm tối tĩnh lặng khiến tiếng cười đau thương của Chung Ly quanh quẩn lại trong khí. Ánh mắt của Chung Ly nhìn Chu Tô có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có bao nhiêu lực sát thương đối với . Xoay mặt vào khoảng tối, Chu Tô cố nén nước mắt. hiểu, tất nhiên là hiểu hết. im lặng chịu đựng cho trong bóng tối mà lại điềm nhiên nhận lấy như lẽ tất nhiên.

      Nhưng mà Chu Tô bắt đầu hiểu nữa rồi, hình như chưa từng nghĩ tới, nếu như phải lòng mình, tại sao có thể dùng tất cả, đánh đổi tất cả để bên cạnh ? Nếu như phải tại sao lại vào giờ phút này, giờ phút sắp mất mới đem trái tim vỡ nát từng mảnh tới trước mặt hét lên, chỉ vì muốn níu kéo chút áy náy nơi , hy vọng vì áy náy mà suy nghĩ lại, vẫn ở bên cạnh .

      Rốt cuộc vào hôm nay hiểu hết. Nhưng cũng vào ngày hôm nay, biết là mất hết tất cả.

      Được rồi Chu Tô. Mày đủ kiên cường mà, mỗi lần mềm lòng câu này luôn có tác dụng.

      Chu Tô ngẩng đầu, cười khẽ: "Chung Ly, cần gì phải giống như mình là thánh nhân vậy. Tần Nhiễm Phong là ví dụ điển hình nhất, nếu như tôi mà làm những chuyện kinh thiên động địa kia chuyện Tần Nhiễm Phong là sao? Chung Ly! Hôm nay tôi cho bằng hết, đến tại tôi có thể cho biết tôi và Phương Đại Đồng chưa bao giờ có chuyện liên quan đến tình dục. Nhưng có dám đảm bảo thời điểm chúng ta còn chưa ly hôn chưa từng chạm qua Tần Nhiễm Phong? dám chưa bao giờ phản bội hôn nhân của chúng ta ư?"

      Chung Ly trừng mắt, giống như thể tưởng tượng nổi. Ai có thể nghĩ đến vào thời điểm này, người phụ nữ này lại còn có thể ra những lời đả thương người như vậy?

      Ngơ ngác nhìn gương mặt bình tĩnh và cứng rắn của , khuôn mặt căng lên hết cỡ của Chung Ly bỗng xụ xuống, nóng rát lên, giống như bị người ta hung hăng tát bạt tai.

      "Chu Tô, phương diện đả kích người khác, em đúng là có thiên phú đấy." Chung Ly im lặng lúc lâu mới ra được câu như vậy, sau đó thở dài tiếp: "Xem ra, em chính là khắc tinh mà ông trời phái đến để hành hạ , là tự phụ, cảm thấy cái gì cũng nằm trong tầm tay mình nên ông trời cảm thấy đáng ghét nên đem em đến bên . Dễ dàng như trở bàn tay, em đạp nát hết tự phụ của . Được, rất tốt."

      Chu Tô mặt lạnh, .

      "Đây đúng là Chu Tô mà biết, cũng chính là người phụ nữ say đắm, vĩnh viễn bị đánh bại, vĩnh viễn bị ràng buộc. hiểu, trả tự do cho em. Bắt đầu từ ngày mai, đường , đường em em ." Chung Ly thèm ban cho Chu Tô cái liếc mắt, cứ như quay đầu rời .

      Chu Tô nhìn bóng lưng của Chung Ly, bóng lưng mang theo tầng tầng băng tuyết, giống như phát ra những tia lạnh lẽo, giống như bức tranh thủy mặc, từ từ phai màu, dần dần biến mất.

      Chu Tô đứng trong đêm lạnh, nhìn bóng lưng dần dần bị đêm đen nuốt chửng, giống…Giống như thực biến mất trong sinh mệnh của mình, tàn nhẫn như vậy.

      Trong lòng Chu Tô yên lặng cầu nguyện, cầu cho mọi thứ tốt lành đến với . Muốn đứng đây mãi nhưng lại sợ đột nhiên quay lại, còn đủ sức để chống đỡ nữa, còn bao nhiêu kiên cường để lại những lời tổn thương lần nữa.

      Chu Tô ngừng dùng cánh tay lau những giọt lệ tràn ra từ mi mắt mình, cảm thấy cổ họng mình giống như bị ai đó nắm chặt, khiến mình hít thở thông. thực làm tổn thương , tổn thương người đàn ông nhất thế gian này.
      Last edited: 4/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :