Chương 8 [Mật] Thần Phong: sao gì? - Tôi có thể gì?!! đáng thương người mình hay tôi quá đáng thương trong đêm tân hôn nghe chồng mình kể chuyện tình với người khác phải mình? [Mật] Thiên Thiên: Làm sao biết ấy thích ??? – điều chỉnh tâm trạng, dù sao đả kích cũng bị đả kích rồi, chi bằng kiếm chuyện tám cho đỡ buồn cũng tốt [Mật] Thần Phong: ấy những thích tôi, mà còn rất ghét…. ra là đại thần thất tình nên mới chọn thế mạng! chợt nảy ra ý, nếu có thể giúp đại thần chinh phục ấy chừng có thể nhờ vậy mà được hậu đãi nha! [Mật] Thiên Thiên: biết con ghét là sao?!! – “trừ ra” [Mật] Thần Phong:..... [Mật] Thiên Thiên: có thể là chưa thể ràng với ấy nên ấy mới thích . Thấy bên kia im lặng gì , lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: [Mật] Thiên Thiên: nếu muốn chinh phục ấy phải tỏ ra quan tâm ấy, làm sao cho ấy biết tình cảm của . [Mật] Thần Phong: Quan tâm? [Mật] Thiên Thiên: Phải, phải quan tâm ấy, giúp đỡ ấy , hay tặng ấy hoa , sô la nữa, và luôn ở cạnh ấy …… hay đơn giản bất chợt nhìn chăm chú vào ấy…. ấy chắc chắn hiểu tình cảm cảm của !- xong còn quên phủi phủi đám da gà nổi đầy mình Phong nhìn nhân vật cung thủ toàn thân mặc áo tân nương diễm lệ trong máy, suy nghĩ chút, cười [Mật] Thần Phong: làm vậy ấy thích tôi? [Mật] Thiên Thiên: dĩ nhiên, con ai thích lãng mạn,nếu làm được như vậy ấy rất cảm động mà đem lòng .- Nhưng mà chắc chắn nằm trong số đó.Chỉ nghĩ thôi cảm thấy rất ..... [Mật] Thần Phong: được , tôi thử ……………………………………………………………………………………… Muộn học…… chuyện như cơm bữa của Thiên Thiên, nếu ngày nào đến muộn chắc chắn là ngày đó học. Thầy nề nếp bình thản nhìn bóng dáng quen thuộc như thường lệ ra sức đá cánh cổng khóa kia. - Em còn chịu vào trường! – Thầy nề nếp nghiêm mặt nhìn . - Em vào được ạ. – nhíu mày nhìn cánh cổng. - mở được? - Vâng ạ. – rất thành trả lời. - Cần thầy mở hộ em ?!! - Em rất vui nếu thầy làm như vậy!!!- ngây thơ vô tội vạ. -......... Xuống phòng nề nếp viết kiểm điểm cho tôi!!!!- Thầy nề nếp gần như thét ra lửa. - Nhưng….. - Còn gì nữa?!!!!!!!!! - Em vào trường được! - ……. ủ rũ xuống phòng nề nếp. Ngậm cây bút cả ngày trời, cuối cùng cũng biết nên viết như thế nào, cho đến khi viết xong bản kiểm điểm cũng gần trưa, hài lòng đem tới cho thầy. - “He, nhân tiện trốn luôn được buổi học.”- mừng thầm - Đây là cái gì? - Bảng kiểm điểm ạ. – vui vẻ tự hào - ….- thầy nề nếp nhìn dòng chữ tỉ mỉ mà người viết phải rất công phu , biết nên khóc hay nên cười- Em đọc lại nội dung bản kiểm điểm này cho tôi! - Dạ, là em tên Vũ Thiên Thiên, hôm nay trong lúc cẩn thận bị thầy nề nếp phát đứng ngoài cổng trường mà vào được vì biết mở cổng, lần sau em hứa học cách mở cổng trường, để thầy vất vả lo em vào trường được nữa. - Em là ngốc thiệt hay cố tình chọc tức tôi? - Em viết gì sai sao thầy? – hiểu. - …… em... - Em thấy bạn ấy viết đâu có gì sai!!!- Từ ngoài cửa Thuấn Phong bình thản bước vào, sáng nay thấy đến lớp rất lo nên vội kiếm , ngờ ngang qua văn phòng lại nghe thấy giọng của , hơn nữa còn được chứng kiến bản kiểm điểm có 1 2 này. - Em ….- Thầy nề nếp ngạc nhiên trước xuất của Phong, sau đó xoay phắt 360 độ, hiền hòa cười- sai , có gì sai. - Vậy tụi em có thể được chưa.? – Phong điềm nhiên - Tất nhiên được. Nhìn 2 người khuất, thầy thở ra 1 hơi, đùa sao, thầy còn muốn kiếm chén cơm, nên chọc vào cậu quý tử của thầy hiệu trưởng này. - Này, tôi vừa mới giúp đấy!!- Phong nhíu mày nhìn càng ngày càng cách xa . - ….- giả bộ nghe thấy. - Này !!! – giữ tay lại, chợt nhớ đế lời của hôm qua “ phải giúp đỡ ấy”, Phong vui vẻ: - Cảm động ? - !!!- dứt khoát , “cảm động cái con khỉ nhà ” - …… ăn trưa với tôi…- xong đợi đồng ý, kép vào quán phở ven đường. Đưa cho bó hoa và hộp sô la. - Cái này?- kì lạ nhìn mấy thứ đó, chuyện này hình như rất quen nha , suy nghĩ cả buổi trời cuối cùng đưa ra kết luận: chính cũng biết tại sao mình lại thấy quen thuộc.=.= - Cho ! - Cho tôi? - ừ . - à. - ….. - …… - lấy? – Phong nhíu mày. Vừa dứt câu thấy mở hộp sô la ăn , lấy viên cỏ vào miệng, còn ăn rất ngon lành. Phong mỉm cười ngắm ăn rất vui vẻ, còn Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình, đến khi phát đó là Phong, suýt mắc nghẹn, da gà nổi lên từng lớp . - làm gì nhìn tôi như vậy?!!! - Cảm động ? – Phong trả lời câu hỏi của , ngược lại hỏi. - !!!! – vẫn như cũ , dứt khoát.- còn câu nào để hỏi sao, có câu hỏi hoài, làm ơn đổi câu khác !!!- “ luôn càng tốt” - đổi câu trả lời khác tôi hỏi nữa. - .....Okay. Rửa tai nghe cho nhé. Phong hài lòng chờ đợi câu trả lời của - bao giờ!!!! - …… - Phải rồi, thiếu gia nhà giàu như vậy sao lại dẫn tôi đến quán như vầy?- thắc mắc - Tiết kiệm tiền!!!- Phong làm mặt lạnh - …. - Đưa đồ heo ăn nên tôi chấp nhận chịu thiệt tới đây, đồ ăn ở đây cũng tệ…. quan trọng là ăn bao nhiêu tùy thích, cần phải giả bộ lịch sang trọng, tóm lại là rất hợp với . – Phong thản nhiên . Nhưng đưa đến đây cũng vì biết đây là quán phở thích nhất, khẩu vị của từ đến lớn hề thay đổi. - …..- im lặng, rủa tên này 1000 lần, tức giận hô to- Bác Liên, cho cháu 10 bát phở!!!! : ….. Bác Liên:….. Mọi người trong quán: …… 5 phút sau, 10 bát phở của được dọn ra bàn tỏa khói mời gọi. nuốt nước miếng, ngần này làm sao ăn hết a?!! Phong ở bên nhìn bộ dạng như sắp chết của , tự nhiên thấy buồn cười. nghĩ làm sao ăn cho hết cái đống đó đột nhiên : - Tôi có thể ăn ? gì. - Tôi thực thể ăn hết a.- tiếp tục thương lượng. Vẫn gì. - Tôi có thể giúp chuyện, chỉ cần cần ăn hết chỗ này.- ôm hi vọng nhìn Phong - ? –Phong cuối cùng cũng mở lời - Tất nhiên. – chút do dự trả lời. - Được. – Phong vui vẻ nở nụ cười hồ li. chìm trong niềm vui nho Phong tiếp tục cười - Hình như tôi chưa từng phải ăn hết chỗ này. - ……. - Nhưng thấy cứ khăng khăng bắt tôi đồng ý cho phải ăn hết 10 bát phở ấy, tôi cũng rất “gượng ép” buộc phải gật đầu. Phong tỏ vẻ rất khó xử nhưng ràng nhìn thấy khóe môi cười!!! “OMG! Ai giết được ? vừa làm chuyện gì vậy trời?!! Năn nỉ , đúng, là ép để làm giúp 1 chuyện vô điều kiện. Đây là tự đem mình bán, hơn nữa còn bán rất vui vẻ .” - ăn sao? – Phong nhìn nãy giờ đụng đũa. - nghĩ tôi còn tâm trạng để ăn?!!- tức giận nhìn Phong ăn rất ngon miệng - ừ, vậy cứ ở đó ngắm tôi ăn cũng được. - …… Sau khi ăn xong, Phong nhàng đặt đũa xuống: - Tôi đưa về. vẫn còn ôm bụng tức, đứng dậy bước ra khỏi quán. - Thiên Thiên, hoa của cháu này.- Bác Liên chủ quán gọi lại đưa bó hoa của Phong tặng . Sau đó còn nhìn và Phong – Cháu là, có bạn trai tốt thế này còn giận với người ta nữa, 2 đứa mau làm hòa . - ……- hóa đá-“ bạn trai, ai là bạn trai của chứ” - Cảm ơn bác- Phong cười vui vẻ kéo tay lên chiếc xe gần đó chạy về hướng nhà .
CHƯƠNG 9 Rầm!!!! Thiên Thiên phẫn nộ đá cửa xe của Thuấn Phong bước xuống,đôi chân nhanh chóng hướng vào nhà. “Cái gì mà bạn trai chứ!!! còn chưa có điên mà rước ta làm bạn trai, hơn nữa ta còn giải thích ràng cho bác chủ quán, lấy trình độ tám chuyện của bác Liên ra chắc chắn trong vòng 3 tiếng đồng hồ tới chuyện của bảo đảm lan truyền khắp nơi, OMG, thanh danh trong sạch của , trả lại thanh danh trong sạch cho !!!” Hình như….. có.chuyện.gì.đó..ổn. - làm gì? – Thiên Thiên liếc cái hồn bám sau - Tất nhiên là vào nhà.- Phong thản nhiên trả lời hoàn toàn phớt lờ thái độ đuổi khách của Thiên Thiên, phải, với thái độ của lúc này phải gọi là đuổi chó. =_= - Tôi có mời vào nhà! – dứt khoát. - Nhưng cũng có tôi được vào à, hơn nữa…- Phong nở nụ cười tiến lại phía , vội lùi ra sau, cách xa ra nhưng bước chân bị chặn lại, phía sau là cửa, hết đường lùi!!! Phong thừa dịp tiến sát lại gần, tay chống lên cánh cửa cúi đầu nhìn , khoảng cách gần đến nỗi 2 người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. đỏ mặt. - Gì…gì chứ? - Tôi giúp mang cái này vào!- Phong như ông bụt phù phép ra bó hoa cầm tay. trầm mặc, sau đó cật lực phản đối - cần!!! - Thiên Thiên, con về rồi à. - A …- đây là tiếng kêu thảm của Thiên Thiên. - Ưm … - Đây là tiếng bất ngờ của Thần phong. Mẹ chết đứng nhìn cảnh tượng trước mắt. Bà chỉ là nghe thấy tiếng con ở ngoài cửa,bà chỉ là rất bình thường ra ngoài mở cửa, và chỉ là ngờ lại thấy được cảnh tượng -bình-thường. Bị ép sát vào cửa, cánh cửa bất ngờ bị mở ra, theo quán tính ngã ra đằng sau, cũng rất có nhân phẩm kéo Phong ngã cùng, điều cuối cùng nghĩ trước khi ngã là có chết cũng phải kéo ta chết cùng, chỉ lấy lời tuyệt đối chịu lỗ mà hôn đất mình!!!. chứng minh, phải là lỗ, mà là cực kì , cực kì lỗ. Bởi vì, chỉ ôm đất, mà nụ hôn đầu tiên quý báu của cũng mất luôn! - Hai đứa làm gì?!!- Mẹ Thiên Thiên là người ổn định tinh thần nhanh nhất , nhìn 2 kẻ hóa đá nằm dưới đất mà môi cham môi kia hỏi. - ….. - ….. Hồn Thiên Thiên từ nơi tây phương cực lạc chính thức trở về. đỏ mặt, đạp tên Thần Phong ra, phải, là đạp =.= Phong vẫn còn luyến tiếc nụ hôn bất ngờ ấy, nhưng cũng quên mẹ ở đây, rất lễ phép chào hỏi: - Cháu chào . - Câu vừa làm gì con tôi? – Mẹ nhìn Phong cực kì nghiêm túc hỏi. Thiên Thiên ở bên cạnh thầm kêu gào mẹ đòi lại công bằng cho , tốt nhất là lập tức đuổi ta ra khỏi nhà. - Chuyện vừa rồi với cháu là ngoài ý muốn, nhưng mà trước lúc té Thiên Thiên hình như kéo cháu cho nên mới….. “Vô sỉ, đê tiện, hạ lưu,bỉ ổi , ý ta là cố tình kéo ta xuống, ừ, là cố tình T_T,nhưng chuyện hôn gì đó là hoàn toàn ngoài ý muốn nha. Mẹ ơi, mẹ nhất định phải cho ta trận!!!” Mẹ - bà Như im lặng chút, sau đó nghi ngờ nhìn con của mình: - Con bức hôn người ta? - ….- Thiên Thiên chính thức hóa đá. Trong khi đó Phong ở bên rất vui vẻ mà nở nụ cười hồ li. - sao đâu , cháu nghĩ Thiên Thiên cũng ý, nếu phải tại cháu để ý ấy sắp ngã cũng…. - được, nếu quả nó cố tình , nhất định giúp cháu đòi công bằng. – Bà Như đối với hành động tự nhận trách nhiệm của Phong rất có thiện cảm với , cho nên bà rất khẳng khái tỏ có thể đòi “công bằng” cho Phong mà đại nghĩa diệt thân! - Con bé này thiệt tình, là lâu rồi mẹ dạy dỗ con phải , sao có thể tùy tiện động chạm tay chân với người ta. - …..- “mẹ có phải mẹ con vậy? Con chắc chắn là được nhặt ở ngoài đem về nên mẹ mới có thể đối xử với con như vây” – khóc - Như, có thể ăn cơm rồi ạ!!!- Tiếng Tuyết đột nhiên vọng ra từ trong bếp. - Thôi, 2 đứa vào ăn cơm trước . – Bà Như vui vẻ . - Dạ, cảm ơn . – Phong cười hiền hòa. - …… +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ - Aaaa, sao mày có thể đói khát đến mức bức hôn người ta chứ! – Tuyết ăn nghe chuyện hồi nãy liền buông đũa xuống nhìn như nhìn lưu manh. - …..- nhân cách còn chưa thối nát đến mức bức hôn - Tao còn chưa hỏi tại sao mày lại ở đây, phải học ở nước ngoài sao?- đánh trống lảng - Chuyện đó quan trọng, quan trọng là mày với Phong ….. a tại sao lúc mày hôn người ta lại hét to chút, tao có thể ra xem rồi!- Tuyết ở bên trách mắng mà để ý thấy vẻ mặt khủng bố của Thiên Thiên.- aaa , sao mày đá tao - Tại mày đáng bị đá! – Thiên Thiên hoàn toàn khách khí liếc nhìn bộ dạng thảm thương ôm chân của Tuyết . - Hai đứa này, lúc nào cũng vậy!- Bà Như nhìn cảnh tượng đó, trách tiếng sau đó nhìn Phong, dịu giọng – Cháu đừng để ý, từ 2 đứa nó vậy - Dạ sao ạ! Cháu cảm thấy Thiên Thiên nhà rất dễ thương…. – Phong cười - Haha… cháu quá khen rồi con bé ấy từ vậy rồi, kìa, ăn nhiều vào chứ. –Bà Như vui vẻ gắp thức ăn cho Phong. - Cảm ơn . - ….. – Thiên Thiên gì, ai oán ở bên nuốt từng ngụm cơm. Bên cạnh Phong và mẹ có vẻ trò chuyện rất ăn ý, hết chuyện trời dưới đất, quá đáng hơn là còn đem chuyện xấu của ra . lần nữa khẳng định, chắc chắn do mẹ lượm về nuôi. =^= Đến khi và Tuyết rất ăn ý vừa ngáp vừa ngồi đếm muỗi Phong cuối cùng cũng về, trước khi về còn rất mờ ám ghé sát tai : - Cái này cho phép giục, có thể xem như tôi mà phải bảo quản tốt nha. – Phong đặt bó hoa vào tay , cảnh này trong mắt bà Như và Tuyết là rất tình cảm nhưng lại ngửi thấy mùi đe dọa, nếu thực đem cái này giục chắc chắn bị ta thả rơi từ tầng 5 xuống! - Tôi nhất định coi nó như mà đối xử tốt! – 2 chữ “ tốt” được nghiến răng ra. Nhìn theo chiếc xe của Phong rời bà Như vui vẻ: - Con có người bạn trai tốt như vậy còn ….. – chưa hết câu phát bóng dáng và Tuyết thấy tăm hơi. =_= +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ - Mày làm gì mà nhìn bó hoa này bằng ánh mắt khủng bố vậy? Nó có thù với mày sao?- Tuyết ở bên đăng nhập Mộng Võ Lâm liếc nhìn Thiên Thiên ngồi giường nhìn chằm chằm bó hoa ấy. - Đương nhiên là có, hơn nữa còn là rất sâu đậm, tao hận nó hận luôn cả tổ tiên 3 đời dòng họ nhà nó , cũng vì nó mà thanh danh trong sáng của tao bị mất , nụ hôn đầu của tao cũng còn, có thể hận sao?!!!!!- câu cuối gần như hét lên. - Mày còn có thanh danh trong sáng!- Tuyết ở bên khinh bỉ- ủa , hình như lạnh hơn phải….-Tuyết phát phía Thiên Thiên tỏa ra luồng khí u , tựa như hồn tháng 7 rất đói khát =,.,= - tôi xem bó hoa này như chứ gì, được, đầu tiên tôi đem bó hoa này đạp đạp đạp, sau đó cắt từng khúc , được, như vậy quá dễ giãi cho , phải đem phơi khô sau đó cho vào máy xay sinh tố xay nát, sau đó đem ra đường rắc từng chỗ từng chỗ cho người khác qua lần lượt đạp lên….. Tuyết rùng mình, cảm thán - Mày cũng ác quá ! - …..- chuyện đó còn phải sao !?? Tinh tiếng [Hệ thống] người chơi Mỹ Nữ online. [Hệ thống] người chơi Thiên Thiên online. - Tao đăng nhập cho mày xong rồi nè – Tuyết gọi . - ừ - Thiên Thiên bỏ bó hoa xuống, tiến lại trước máy tính, như nghĩ ra gì đó , hỏi - Phải rồi, sao mày lại về nước vậy? - Tại “ ta” cho tao về nên tao liền cố tình về - ….. - Tao vừa nhập học vào trường mày rồi. - Vì ta? - Tất nhiên! Thiên Thiên im lặng nhìn nhân vật của mình trong game bên cạnh đột nhiên xuất thêm cái bóng người. [Mật] Thần Phong: tôi làm như những gì , mua quà, hoa , sô la tặng ấy …. [Mật] Thiên Thiên: kết quả thế nào? – mắt lóe sáng chờ đợi câu trả lời của đại thần. Ha chắc chắn là đó mê như điếu đổ rồi. [Mật] Thần Phong: ấy….. những hiểu tình cảm của tôi ngược lại ngày càng ghét tôi [Mật] Thiên Thiên: … thể nào, người ngốc như vậy đời này còn chưa tuyệt chủng hết sao? =.= Thiên Thiên cảm thán, hoàn toàn biết chính tự mắng bản thân mình. “ chưa , hơn nữa còn sống rất tốt” Phong cười nhìn nhân vật Thiên Thiên đứng cạnh mình, định gì đó bỗng bang Vũ Luân kêu to: [Bang chủ] Vũ luân: Tập trung nào, chúng ta quyến rũ mỹ nhân!!! +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Ngoài lề 1 chút : do dạo này bạn hơi bận nên thể thường xuyên up bài, xin lỗi, bạn hứa khi nào rảnh up bù , mong mọi người tiếp tục ủng hộ ^^
@~~mèo lười~~ truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!