1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Editor ơi
      Hình như bị lỗi. Bị mất 1 đoạn sao ấy
      Thanks editor nhiều nhé
      Tiểu mao thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      phải bị mất đoạn đâu, chỗ đó mình để nhầm dấu thôi.
      Ameri, Hòa Yên LinhMãi yêu editor thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình nghĩ là bé Ninh nên hoạt bát trong lớp hơn, như vậy mới ko bị lập, xấu tập thể thế

    4. Xoainho

      Xoainho New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Editer cố lên nhé, truyện hay lắm ah. Bạn nữ chính vẫn chưa thực thay đổi lắm vì hoàn cảnh nhỉ? Mong nam chính nhanh nhanh lấy mặt dày của mình để đồng hoá bạn nữ chính :yoyo60:

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 10

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Kỷ An Ninh : “ cần, chỉ mất 4 trạm xe, tôi ngồi xe buýt như trước kia là được rồi.”

      Văn Dụ mà dễ đuổi như vậy phải là Văn Dụ. : “ thuận đường chở cũng đâu tốn xăng mấy.”

      Kỷ An Ninh : “Tôi phải về nhà trước làm cơm nóng cho bà ngoại. Phiền toái lắm, về nhà trước , phải để ý đến tôi.”

      Cái cằm Văn Dụ hướng về phía đường cái đối diện mà hất lên: “ phải về khu tập thể kia sao? sao, chờ em.”

      Kỷ An Ninh biết, theo cái tính của Văn Dụ, thời điểm muốn làm gì đấy, cơ bản ngăn được. yên lặng chút: “Vậy chờ .”

      Kỷ An Ninh xong, liền từ sau xe qua, đến bên kia đường.

      Văn Dụ cười cười, dập tắt điếu thuốc.

      Từ xưa, liệt nữ sợ triền lang*. Kỷ An Ninh nhìn có chút bưởng bỉnh, ra có chút lạnh lùng. Nhưng con ở tuổi này, có thể lạnh lùng được bao lâu đây? Quần áo, đồ trang điểm, túi xách, xe tốt, ra vào các chốn ăn chơi…rất nhanh ăn mòn các .

      *liệt có nghĩa là lạnh khi để riêng, liệt nữ sợ triền lang là chỉ người con cương liệt sợ bị người ta quấy rầy.

      Văn Dụ thấy nhiều rồi.

      muốn nhìn chút xem Kỷ An Ninh có thể chống được bao lâu.

      Mắt híp lại, nhìn Kỷ An Ninh qua đường. Quần áo đều bó sát người, đường cong cơ thể giống như người con được vẽ ra từ truyện tranh. vòng eo tinh tế, có thể ôm trọn trong tay.

      Ngày đó, ở trong lòng bàn tay mà nhảy múa, nhiều lần ra vẻ, giả bộ đơn thuần, nhiều lần chế nhạo, đều có thể nhẫn nhịn.

      Cái gì mà vẻ đẹp tâm hồn, cảm giác thú vị chứ, tinh trùng lên não mới chính là nguyên nhân nam nhân theo đuổi nữ nhân.

      Văn Dụ theo, xác định nơi ở của Kỷ An Ninh. Nhưng Kỷ An Ninh mời lên lầu.

      “Trong nhà lộn xộn, tiện lắm.” .

      Văn Dụ ngại: “Em , ở dưới lầu chờ em.” lại châm thêm điếu thuốc.

      Kỷ An Ninh chạy lên lầu, móc ra chìa khóa mở cửa, tiến vào cửa nhà, có mùi bay tới. biết là bà ngoại lại dội bồn cầu.

      “Bà ngoại, cháu về rồi.” chào hỏi bà ngoại ngồi xem tivi tiếng sau đó chạy vào nhà vệ sinh xả bồn cầu.

      Phía bên bể nước của bồn cầu, còn cố ý dùng giấy trắng viết dòng chữ to “Xả bồn cầu” dán tại đó, cũng vô dụng. Thời học cao trung còn có tác dụng, giờ dùng cách này được. Khả năng nhận thức của bà ngoại đối với thế giới bên ngoài cực kỳ kém.

      Bà có thể tự mình ăn cơm, có thể tự WC Kỷ An Ninh cảm tạ trời đất rồi.

      Kỷ An Ninh nhanh chóng rửa tay, mở ra khóa sắt phòng bếp, đem cơm tối trong hộp hâm nóng lên cho bà ngoại ăn, sau đó lại quay lại dặn dò bà: “Bà thấy đói ăn cơm nhé.”

      Bà ngoại cười: “Tý nữa bà nấu cơm cho cháu, hôm nay hầm canh xương.”

      Bà vẫn còn nhớ lúc trước làm món này. Bọn họ bao lâu chưa hầm canh xương rồi? Kỷ An Ninh thấy mũi chua xót.

      “Được, ra ngoài cháu mua xương cho bà.” dịu dàng hôn lên trán bà ngoại, lại khóa kỹ phòng bếp, chạy nhanh xuống lầu.

      Văn Dụ nhả khói, khoanh tay chơi game, nhìn thấy xuống, có chút kinh ngạc: “Nhanh thế, nấu cơm nhanh như vậy à?”

      “Buổi sáng nấu sẵn rồi, giờ hâm lại, người già ăn đồ lạnh tốt cho dạ dày.” giải thích.

      “Sao mua từ nhà ăn?”

      Nhà ăn trường học có phụ cấp, giá mấy món trong nhà ăn tính ra rất rẻ. Nếu Kỷ An Ninh mua cơm trực tiếp từ trường học, bà ngoại chẳng phải có thể ăn đồ ăn nóng sao? Còn vừa nấu xong, sao lại bằng đồ ăn làm từ sáng?

      “Bà ngoại tôi có vài loại bệnh.” Kỷ An Ninh : “Đồ ăn của bà phải được khống chế nghiêm ngặt. Đồ ăn trong nhà ăn quá dầu, quá mặn với bà.”

      “Động tác của em chậm quá.”

      Văn Dụ đổi giọng, “Cho vào lò vi ba, hai phút phải là xong à?”

      Nắng chiều chiếu chói mắt, Kỷ An Ninh giơ tay che mắt: “ có.”

      “Hả?”

      “Trong nhà có lò vi ba?” Kỷ An Ninh lơ đễnh .

      Khi còn ở thành phố Du, có cũng có cái lò vi ba, là đồ cũ nhà hàng xóm cho. Nhưng sau này, khi tới tỉnh này để học, có cách nào mang theo lò vi ba.

      Về phần, tới tỉnh này tại sao mua, Văn Dụ phải loại người biết nỗi khổ của người khác, khẽ giật mình nhìn phía dưới liền hiểu, Kỷ An Ninh nỡ tiêu số tiền này.

      cùng sóng vai về phía ngoài khu tập thể, thấy cổ tuyết trắng mảnh mai của bị trời chiều phủ lên màu hoa hồng, chợt có cảm giác ngũ vị tạp trần*.

      * ý chỉ cảm giác phức tạp, hỗn loạn

      Sao có thể nghèo đến dạng này?

      Từ trường học đến đường Quang Minh, đúng là lít xăng.

      “Ở chỗ đó. Quán cà phê ở chỗ đó.” Kỷ An Ninh chỉ cho , “Dừng xe ở chỗ này , cửa quán cho đỗ xe.”

      Xe Hummer dừng ở bên đường, Kỷ An Ninh cảm ơn , : “ về sớm , lúc nữa lại kẹt xe.”

      xong, chuẩn bị mở cửa xuống xe. Văn Dụ đè lại tay : “Em ăn cơm tối chưa?”

      “Tiệm của chúng tôi bao cơm tối.” Kỷ An Ninh bên , bên tránh thoát cánh tay Văn Dụ.

      mấp máy môi, vẫn mở miệng: “Văn Dụ, về sau có chuyện cứ , đừng động tay.”

      Văn Dụ cười giảo hoạt: “ phải là bạn bè tốt sao?”

      Đừng tưởng nghe ra ý châm chọc trong lời của . Kỷ An Ninh mặt biểu cảm: “Bạn bè càng thể táy máy tay chân.”

      Văn Dụ mỉm cười hướng về lui về sau, giơ hai tay lên. bộ dạng vô lại kiểu “Đúng, đúng, đúng, em gì cũng đúng.”

      Kỷ An Ninh liếc cái, mở cửa xe.

      Vừa đồng ý động chân động tay Văn Dụ lại kéo .

      Kỷ An Ninh trừng mắt, Văn Dụ buông tay ra hỏi: “Mấy giờ tan tầm? đón em.”

      Kỷ An Ninh mới cần.” Văn Dụ liền cười: “Bạn bè mà, đừng khách sáo.”

      Kỷ An Ninh nhẫn nhịn, : “Buổi tối tôi còn làm thêm.” Hôm nay thứ sáu.

      Văn Dụ giật mình, lúc này mới thu lại vẻ cười đùa tí tửng, nhíu mày hỏi: “Sao vẫn còn làm? Ở đâu, làm gì?”

      “Phố quán bar, đường Kiều Nam.”

      Kỷ An Ninh : “Chỗ đó có xe buýt về trường học, cần lo cho tôi đâu.”

      Trọng điểm căn bản phải là vấn đề giao thông.

      Văn Dụ nhíu mày: “Làm cái gì?”

      “Bán rượu.” Kỷ An Ninh bình tĩnh .

      Quả nhiên, mắt Văn Dụ bằng mắt thường có thể thấy lạnh dần.

      Lạnh lùng mà nhìn Kỷ An Ninh.

      “Bán rượu chính là bán rượu.” Kỷ An Ninh bình tĩnh trình bày, “ có gì khác.”

      hiểu ý nghĩ của Văn Dụ, đương nhiên đây cũng là ý nghĩ của đa số mọi người. Cảm thấy bán rượu trong quán bar đều đứng đắn. Cảm thấy bán đồ hạ giá trong siêu thị hay đứng đường cái phát tờ rơi so với bán rượu càng cao quý, càng thuần khiết hơn.

      ra, nếu là dạng con đứng đắn, ai lại phải chịu khổ vất vả chào hàng rượu để kiếm tiền? Đứng giày cao gót suốt đêm, cười đến cả mặt đều cứng ngắc, lúc nào cũng phải cảnh giác mấy cánh tay dâm đãng bất ngờ xuất , dám buông lỏng chút nào.

      Văn Dụ xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía xa xa, mấy giây sau lại quay đầu trở lại, : “Việc làm bạn của , em hãy suy nghĩ thêm lần nữa .”

      thu hồi đùa cợt, mỉa mai lẫn vui đùa tí tửng, nghiêm túc đứng đắn mà đưa ra đề nghị này.

      còn : “ cần vội, em cứ suy nghĩ kĩ rồi trả lời .”

      Nhưng Kỷ An Ninh cần, lần thứ hai từ chối Văn Dụ.

      Văn Dụ nhíu mày.

      Ở kiếp trước, Kỷ An Ninh chắc chắn đem ý nghĩ trong lòng cho Văn Dụ. Nhưng ở kiếp này giống, Kỷ An Ninh cảm thấy nên cùng Văn Dụ tâm bình khí hòa* mà .

      *tâm bình khí hòa: bình tĩnh, điềm tĩnh.

      “Văn Dụ, tôi rất nghèo.” Kỷ An Ninh trong lòng hơi chua chát, , “Tôi có gì nhiều, tự lực cánh sinh là thứ quý báu nhất của tôi.”

      Lúc sơ trung, khi bố ruột của lừa bán nhà, lấy hết tiền tiết kiệm, biến mất thấy tăm hơi. Cuộc sống sau này trở nên khó khăn. May mà có bà ngoại nuôi sống , chiếu cố , bảo vệ .

      Sau này đầu óc và thân thể bà được tốt, phải đứng lên, nuôi sống bà ngoại, chiếu cố bà, bảo vệ bà.

      Áp lực sinh hoạt có thể đem cột sống con người bẻ cong, ép gãy.

      Đối với con người mỏng manh gầy yếu như quá đỗi khó khăn. bây giờ chưa bị ép đến mức khom lưng mà , đều nhờ “tự lực cánh sinh” - bốn chữ đó chống đỡ.

      Ngàn vàng đổi.

      Văn Dụ xuyên qua cửa kính xe, nhìn Kỷ An Ninh biến mất ở cửa quán cà phê.

      thu tầm mắt lại, châm thuốc, trong lòng hiểu sao lại thấy bực bội.

      Có tiếng di động kêu, là hồ bằng cẩu hữu gọi tới: “Làm sao? Cuối tuần, !”

      Văn Dụ hỏi địa điểm ăn cơm, đồng ý lập tức tới. Nhưng sau khi tắt điện thoại lại nhúc nhích, ngồi ở trong xe hút thuốc. Đến tận khi hút xong, mới liếc mắt nhìn quán cà phê, khóe miệng cười trào phúng: “Ngốc nghếch.”

      Mở đèn, kéo hộp số, lái xe .

      Cuối tuần nhiều người hơn so với bình thường. Trong quán cà phê của Thư Thần từ trước tới giờ có nhiều nam thanh nữ tú, hôm nay còn nhiều hơn.

      Muốn số điện thoại có bảy tám người, lưu lại số điện thoại của mình có ba bốn người, còn hai người đưa món quà . Kín đáo đưa cho Kỷ An Ninh, sau đó bỏ chạy, chắc chắn là trạch nam.

      “Ha ha ha ha ha.” Trường Nhạc trong cửa hàng có đạo đức cười ha ha, “Tôi hiểu bọn họ.”

      Bọn họ chìm đắm trong thế giới 2D, đột nhiên nhìn thấy con 2D được cụ thể hóa ở kiểu 3D, có chút kích động.

      Kỷ An Ninh trợn mắt trừng cái, đem quà tặng kín đáo đưa cho Thư Thần: “Đưa cho hết này, dù sao em cũng nhận. Lần sau mà thấy bọn họ, tốt nhất là đưa trả. Thôi, em tan làm đây.”

      “An Ninh…” Thư Thần gọi lại, có chút nhăn nhó hỏi, “Có muốn ăn khuya ?”

      xong, sợ cho rằng muốn nấu bữa khuya trong bếp, liền vội vàng bổ sung: “Khụ, muốn là…ra ngoài ăn.”

      Nhìn khẩn trương thấp thỏm, thậm chí còn đỏ mặt, Kỷ An Ninh nhịn được hé miệng cười. Nếu so với Văn Dụ mặt đổi sắc lời vô lại thậm chí vô sỉ, Thư Thần đúng là như mấy nhân vật trong phim hoạt hình chibi, đều đơn thuần đáng .

      được, em còn phải tới đường Kiều Nam.” Kỷ An Ninh muốn nhưng vẫn cự tuyệt.

      Thư Thần có hơi thất vọng, thuận miệng hỏi: “Cùng bạn bè chơi à?”

      phải, em còn việc làm ở bên đó.”

      Kỷ An Ninh xong, Thư Thần liền giật mình, hỏi: “Phố quán bar à?” Đường Kiều Nam nổi danh nhất là phố quán bar, kề sát chỗ đó, những khu vực xung quanh đều là khách sạn tình thú.

      Kỷ An Ninh thản nhiên : “Đúng, em ở chỗ đó bán rượu.”

      Bờ môi Thư Thần giật giật, do dự mở miệng. Dù cho có lòng tốt, tất cả mọi người phải ai cũng bá đạo giống Văn Dụ, ngang ngược muốn nhúng tay vào quản chuyện của người khác.

      Quen thuộc tới mức nào đó mới có thể . Nhưng ở góc độ của Thư Thần mà , Kỷ An Ninh tới làm việc ở chỗ chàng còn chưa tới tuần, tuy chàng muốn giúp đỡ nhưng thời gian chưa đủ.

      Kỷ An Ninh lại rất quen với chàng, biết chàng lo lắng, cười cái : “Là NL, là quán bar lớn, quản lý cũng rất nghiêm ngặt, rất an toàn.”

      Thư Thần từng qua NL, biết quán bar đó rất lớn, bảo an nghiêm ngặt, lúc này mới thấy yên lòng.

      Nghĩ chút, : “ với mẹ chuyện dạy kèm tại nhà, bà hỏi thăm.”

      Mặc dù bị Văn Dụ dọa đến hai chân run rẩy, nhưng ra là người rất quan tâm đến người khác. Kỷ An Ninh mặt mày cong cong, : “Cảm ơn ông chủ, đúng là người tốt.”

      Lúc rời , cánh cửa lay , người được phát thẻ người tốt – ông chủ cửa hàng vẫn đắm chìm bên trong nụ cười của

      là…

      “Siêu cấp cute mà…” Trai thích 2D cảm động .

      Last edited: 14/10/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199347 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :