1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 113: Sau khi cưới (9)
      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      chứng minh, thân thể Văn Dụ cường tráng, huyết khí tràn đầy, Kỷ An Ninh cũng tuyệt đối là thể chất dễ thụ thai. Lúc Kỷ An Ninh có phản ứng buồn nôn, tính thử, tháng đầu tiên sau khi bọn họ bỏ biện pháp tránh thai trúng thầu.

      Sau khi có xác nhận của bệnh viện, cả nhả cao hứng bừng bừng, còn mở gia yến để chúc mừng.

      Văn Quốc An còn uống chút rượu, cười rạng rỡ với Quân Quân: “Con sắp có em trai em rồi.”

      Quân Quân sao hiểu được ý nghĩa câu này, hôm nay bé được phép ăn thêm phần bánh ngọt, vui vẻ tung tăng. Trước khi ngủ đánh răng lần, Kỷ An Ninh còn giúp đánh lại lần nữa, bé chạy tới cho ông kiểm tra: “Đánh rất sạch!”

      Cháu rất nghiêm túc đánh răng đấy, hi vọng mai có thể ăn thêm phần bánh ngọt.

      Năm đó Kỷ An Ninh mang thai Quân Quân, chỉ thấy buồn nôn rất , gần như buồn nôn. Nhưng lần này cứ như phải tội, ăn đâu ói đó, chút mùi khói dầu cũng ngửi được.

      Bởi vì nghén quá nghiêm trọng, tạm thời tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi. Hằng ngày cũng dám chạy lung tung, thành ở yên trong phòng ngủ, cứ cách lúc lại chạy vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

      “Sao lại như vậy?” Đêm khuya Văn Dụ về nhà, ở trong phòng vệ sinh vừa vỗ lưng cho Kỷ An Ninh vừa tự lẩm bẩm, “Sao lại như vậy?”

      ràng lần trước mang thai Quân Quân đâu có thế này.

      Kỷ An Ninh giơ tay, Văn Dụ liền dừng lại. Kỷ An Ninh súc miệng, hữu khí vô lực cho biết: “Em chuyện với bác sĩ rồi, dù là cùng người phụ nữ mang thai, mỗi lần mang thai có phản ứng khác nhau, đây là chuyện bình thường.”

      Nôn nghén ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện ăn uống, Văn Dụ thấy khoảng thời gian này gầy hóp cả mặt, hốc mắt lõm sâu. Cảm giác nở nang sau khi sinh Quân Quân cũng mất , giống như về lại thời thiếu nữ, tiểu mỹ nhân cằm nhọn, ta thấy mà .

      Giai đoạn ốm nghén này, ai có thể giúp được, ngay cả bác sĩ cũng . Văn Dụ đau lòng đến mức thở dài thườn thượt.

      Sáng hôm sau, phụ nữ mang thai vẫn ngủ say, nhà bốn người chỉ còn ba người ngồi ăn sáng.

      Văn Dụ thở ngắn than dài: “Lúc mang thai Quân Quân đâu có như thế này.”

      Văn Quốc An suy đoán: “Hành như thế, chắc là con trai rồi.”

      “Nếu là tên tiểu tử, chờ đến lúc nó sinh, con đánh mông nó!” Văn Dụ hậm hực .

      Ai bảo con giày vò vợ bố!

      Quân Quân trước khi học muốn chào tạm biệt với mẹ, ông nội với bố lại với bé, mẹ vẫn ngủ, bảo bé đừng quấy rầy mẹ.

      Mấy ngày liên tục, Quân Quân sáng sớm hôn tạm biệt với mẹ rồi, khỏi buồn bã trong lòng.

      Văn Quốc An đưa bé tới trường mẫu giáo, đường bé hỏi: “Khi nào mẹ cháu khỏe lên hả ông?”

      “Ờ, cái đó chắc tầm khoảng mấy tháng nữa.” Văn Quốc An , “Qua khoảng thời gian nữa, bụng mẹ cháu lớn dần, bên trong có chứa tiểu bảo bảo. Quân Quân muốn có em trai hay em nào?”

      Quân Quân suy ngẫm rồi : “Cháu muốn em !”

      Văn Quốc An hỏi: “Sao cháu lại muốn em trai? Có em trai tốt à?”

      Quân Quân lắc đầu : “Em trai là con trai, con trai hay nghịch. Cháu muốn em cơ!”

      Văn Quốc An hướng dẫn từng bước: “Em trai lớn lên có thể bảo vệ Quân Quân mà.”

      Nhưng vô dụng, Quân Quân vẫn quyết chí muốn em , muốn em trai nghịch ngợm.

      Trong nội tâm Văn Quốc An vẫn mong Kỷ An Ninh có thể sinh con trai.

      Cũng phải là ông nhất định trọng nam khinh nữ. Chỉ là trong văn hóa của quốc gia này, dù đàn ông có thế nào, sâu trong nội tâm đều vẫn kỳ vọng có con trai, có con trai lại mong có cháu trai.

      Nhà lớn nghiệp lớn như Văn Quốc An lại càng mong như thế.

      Bị tư tưởng truyền thống ảnh hưởng, luôn lo lắng con chống được cơ nghiệp này.

      Nôn nghén cũng rất thần kỳ, lúc nghén có thể nôn đến trời đất tối tăm, cứ nôn suốt, đợi đến buổi sáng nào đó tỉnh lại, đột nhiên nó liền biến mất.

      Kỷ An Ninh cuối cùng cũng chịu được qua giai đoạn khó chịu đó, ăn uống về lại bình thường.

      Lần này Văn gia cũng giống lần trước, mời chuyên gia dinh dưỡng tới sắp xếp thực đơn cho Kỷ An Ninh, đầu bếp dựa theo thực đơn mà chuẩn bị bữa ăn cho phụ nữ mang thai.

      Cái cằm thon nhọn của Kỷ An Ninh lại về với đường cong mềm mại.

      Lần đầu tiên siêu mang đến cho Văn gia niềm vui lớn, Kỷ An Ninh mang thai sinh đôi.

      “Hèn gì, hèn gì lần này phản ứng lớn như vậy!” Văn Quốc An cười ngậm được miệng.

      khi ca o hứng, đầu óc bay mất luôn, thế mà hỏi: “Biết nam hay nữ ?”

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh đều còn gì để : “Giờ sao mà nhìn ra được, vẫn còn mà.”

      “Đúng đúng đúng, còn , mấy tháng sau mới nhìn được.” Văn Quốc An vui tới mức nhận được phương hướng.

      Ông chỉ huy Văn Dụ: “Chăm sóc Ninh Ninh tốt, Ninh Ninh con cứ nghỉ ngơi tốt là được.

      Còn ông quay người lên thư phòng. Cái đuôi Văn Xu Quân ôm con búp bê mình thích nhất, lẽo đẽo theo sau.

      Nhìn Văn Quốc An đeo kính lão, bận rộn máy tính, Quân Quân nhón chân đứng bên cạnh bàn, hỏi: “Ông ơi, ông làm gì thế?”

      “Ông xem thưởng cho mẹ cháu thế nào đây.” Văn Quốc An cười ha hả , “Mẹ cháu đúng là vượng nhà mình mà.”

      Từ khi Kỷ An Ninh vào cửa, Văn Dụ thu tâm lại, tuổi con trẻ nhưng người trầm ổn, làm chuyện bàng môn tả đạo, tâm tư đặt hết lên chuyện gia đình và làm ăn.

      Kỷ An Ninh sớm sinh ra Quân Quân, nhà bốn người mỹ mãn. Giờ còn sắp sinh thêm cặp song sinh?

      Gia đình hòa thuận, con cháu đầy đàn, đây chính là mong muốn lúc tuổi già của Văn Quốc An.

      Cả đời Văn Quốc An, lông bông thời, thanh niên trai tráng phong lưu, trung niên lại có vợ đẹp con ngoan, lúc tuổi già được như thế, ông cảm thấy đời này viên mãn rồi.

      Cả đời ông là chủ nhân của tiền bạc, chưa bao giờ là nô lệ của tiền tài, keo kiệt với chuyện tiền nong. Ông ở trong thư phòng tìm tới dò lui, cơ cấu tài sản Kỷ An Ninh lại đổi mấy vòng.

      Bụng Kỷ An Ninh lần này ràng lớn hơn nhiều so với lúc có Quân Quân. Nhìn bụng giống như bị thổi phồng lên, Văn Dụ và Văn Quốc An ngày càng mong ngóng.

      Ba người vì muốn biết trước giới tính của đứa bé mà tranh chấp trận.

      Cuối cùng giơ tay biểu quyết, Văn Dụ và Kỷ An Ninh lấy hai thắng mình Văn Quốc An, quyết định trước giới tính của đứa bé, giữ niềm vui này cho đến lúc sinh ra.

      Văn Quốc An thế đơn lực bạc, biểu quyết bị thua, lẩm bẩm mất vài ngày.

      Rồi có hôm, đột nhiên lẩm bẩm nữa, chuyển thành cười híp mắt nhìn Văn Dụ và Kỷ An Ninh, bộ dạng cao thâm khó dò, làm cho Kỷ An Ninh và Văn Dụ đều thấy khó hiểu.

      Văn Dụ lượn tới trước mặt Văn Quốc An lời khách sáo, lão hồ ly như Văn Quốc An đương nhiên đâu bị tiểu hồ ly moi móc được cái gì. Tiếc là Văn Dụ cũng hiểu bố mình lắm.

      lặng lẽ với Kỷ An Ninh: “ nghi bố gian lận.”

      Kỷ An Ninh: “...?”

      Văn Dụ: “Chắc chắn bố hỏi qua viện trưởng Lý.”

      Lúc trước thu mua bệnh viện này là vì Kỷ An Ninh và Quân Quân. Việc khám thai cho con dâu của chủ tịch bệnh viện, toàn bộ đều do viện trưởng Lý giám sát, chú ý cặn kẽ. Kỷ An Ninh làm siêu định kỳ, ông ấy chắc chắn biết giới tính của song bào thai.

      Văn Quốc An muốn biết, chỉ cần hỏi ông ấy câu là được.

      Kỷ An Ninh xoa xoa thái dương, hỏi: “Bố chịu à?”

      Nếu đặt vào người bình thường, đặc biệt là mấy người lớn tuổi bình thường, nhịn nổi từ lâu.

      Vấn đề là Văn Quốc An đâu phải người bình thường.

      Văn Dụ hậm hực : “Bố nhất định có thể nhịn .”

      Văn Dụ phiền muộn chuyện gì? Vốn là nghĩ kỹ rồi, trước giới tính, lưu lại niềm vui bất ngờ. Nhưng giờ thấy Văn Quốc An biết trước, trong lòng cũng ngứa theo.

      Xoắn xuýt quá mà.

      Kỷ An Ninh im lặng.

      muốn biết hỏi thử . Dù sao cho em biết là được.” Kỷ An Ninh vẫn muốn giữ ngạc nhiên.

      Văn Dụ lắc đầu.

      Nhưng ràng giãy dụa xoắn xuýt. Buổi tối nằm ngủ, cứ xoay qua xoay lại, nhất định phải đánh cược với Kỷ An Ninh, cược giới tính của đứa bé, tiền cược là người thua được cự tuyệt bất kỳ cầu gì của người thắng trong phòng ngủ.

      “Lượn qua bên.” Kỷ An Ninh phớt lờ , đỡ bụng từ từ xoay người.

      Văn Dụ dán từ đằng sau ôm lấy , “ mà, cược .”

      Kỷ An Ninh vừa nhắm mắt, lúc ngủ thiếp .

      Văn Dụ nằm giường lăn qua lộn lại, thở ngắn than dài.

      Cái trạng thái giãy dụa xoắn xuýt này vào ngày nào đó bỗng biến mất. Khóe miệng cứ cong lên suốt, như gió.

      Kỷ An Ninh nhìn là biết, Văn Dụ làm phản rồi! làm phản tới bên Văn Quốc An!

      Chắc chắn biết giới tính cặp song sinh!

      Càng hỏng hơn nữa là, nhìn cái đức hạnh này của , Kỷ An Ninh đại khái đoán được giới tính của hai đứa bé. Hiểu ra, vui mấy cũng mất ráo.

      “Là con trai à?” hỏi Văn Dụ.

      “Sao biết được, đâu phải sóng siêu .” Văn Dụ giả ngu, “ phải chúng ta đợi tin vui à, đừng nóng, lúc sinh là biết ngay thôi.”

      bớt giả ngu .” Kỷ An Ninh tức giận chọc thủng , “Nhìn như này, em biết chắc chắn là con trai rồi.”

      Bị vạch trần, Văn Dụ liền cười hì hì ôm lấy , hỏi: “Sao em nhìn ra được thế?”

      Nhìn cái bộ dạng xuân phong đắc ý kia, ai mà chẳng nhìn ra.

      Kỷ An Ninh lên án: “ đúng là đồ trọng nam khinh nữ.”

      Văn Dụ thừa nhận: “Sao có thể, Quân Quân là áo bông của , bảo vệ cả đời!”

      Nhưng đúng thực là từ lúc biết được giới tính của hai đứa bé trai, cảm thấy đặc biệt, vui mừng từ tận đáy lòng.

      Đàn ông thường mong chờ “con trai”, gần như khắc sâu vào trong mỗi người đàn ông ở đất nước này.

      Giờ khắc này, thể người Văn Dụ lẫn Văn Quốc An.

      Nếu biết giới tính, người trong nhà thống nhất giữ im lặng. Lúc với Quân Quân về bảo bảo trong bụng mẹ, thường hay em trai nhắc tới em nữa.

      Dù tất cả người trong nhà đều lặng lẽ ám chỉ, muốn để Quân Quân thay đổi cách vô tri vô giác, dần tiếp nhận chuyện sắp có hai cậu em trai, Quân Quân cũng vì bọn họ ở trước mặt mình thường xuyên nhắc tới em trai mà tăng thêm thêm phân chờ đợi có em trai. bé vô cùng kiên định muốn em .

      Tiếc là bé cũng chẳng thể thay đổi được gì, Kỷ An Ninh mang thai gần mười tháng, lúc sinh là vào mùa hè, sinh ra hai bé trai khỏe mạnh.

      Văn Quốc An đặt tên cho hai bé, lần lượt là Văn Tuấn Tùng và Văn Lập Bách. Tiểu Tùng là , tiểu Bách sinh muộn hơn mấy phút nên là em.

      *cả hai tên này chắc là đều mong con có thể đứng vững, ngay thẳng như tùng như bách, chữ Tuấn là cao lớn, nghiêm khắc, chữ Lập là gây dựng, đứng.

      Từ đây Văn Xu Quân có thêm hai cậu em trai, hơn bé bốn tuổi rưỡi.

      Nhân khẩu Văn gia trở nên thịnh vượng.

      Hai vị tiểu thiếu gia mới ra đời của Văn gia, đương nhiên là được chăm sóc từng li từng tí.

      Dù trước khi Tùng Bách sinh ra, Văn Quốc An từng tổ chức hội nghị gia đình, dặn dò Văn Dụ và Kỷ An Ninh nhất định phải để ý đến cảm giác của Quân Quân. Nhưng trong nhà đột nhiên có thêm hai em bé, lại ở cữ, Kỷ An Ninh tránh khỏi việc giảm bớt thời gian bên Quân Quân.

      Mấy đứa bé từ trước tới giờ luôn rất mẫn cảm với mặt này. Vì thế mà cảm xúc của Quân Quân cũng tụt xuống.

      Văn Quốc An đau lòng, an ủi bé: “Giờ Tùng Bách vẫn còn , trong thời gian này cần phải chăm sóc cẩn thận. Đợi lúc hai em trai biết bò, mẹ quan tâm Quân Quân nhiều hơn.”

      Quân Quân phàn nàn: “Vậy sao hai đứa nó còn chưa bò?”

      Dù Văn Quốc An có bản lĩnh thông thiên cũng đâu có cách nào làm hai đứa bò ngay lập tức chứ. Ông đối phó, “Nhanh thôi, nhanh thôi, rất nhanh bò được thôi.”

      Ông lại dỗ Quân Quân, : “Có em trai tốt biết bao nhiêu này, em trai lớn lên rất cường tráng, có thể bảo vệ Quân Quân của chúng ta này.”

      Quân Quân lại nhíu mày : “Con trai hay cướp đồ chơi của con . Em trai mà cướp đồ chơi của cháu làm sao, bọn nó có hai người, mình cháu cướp lại được.”

      Chẳng qua chỉ là lời ngây ngô của trẻ lại làm cho Văn Quốc An bỗng thấy giật mình.

      Văn Dụ phát , tâm trạng vui sướng của Văn Quốc An đối với việc sinh được hai đứa cháu trai, nhanh chóng lui .

      Cũng phải là ông tiểu Tùng tiểu Bách, chỉ là so với Văn Dụ cứ nhìn thấy con trai là lòng đầy vui vẻ, vui vẻ của Văn Quốc An hình như lui hơi nhanh.

      Thậm chí cả thời gian sau, Văn Dụ thế mà lại thấy giữa mày ông lên vẻ buồn bực lo âu, ông còn hay hoảng hốt giật mình lo lắng.

      Qua thời gian nữa, Văn Quốc An bỗng trở nên bận rộn.

      còn tiếp

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 114: Sau khi cưới (10)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Kỷ An Ninh còn ở cữ, đương nhiên biết tình huống của bố chồng. Người cho Văn Dụ biết chuyện này chính là Quân Quân.

      “Ông nội cứ chơi máy tính suốt.” .

      Chơi máy tính trong miệng Quân Quân là chỉ mấy người lớn hay bận rộn làm việc máy tính.

      Văn Dụ thấy lạ, Văn Quốc An bận chuyện gì, phải chuyện chơi với Quân Quân là hoạt động đứng đầu trong đống hoạt động về hưu của ông à?

      Nhưng lúc Văn Dụ vào thư phòng, Văn Quốc An vội tắt lap, cùng chuyện, mấy lần đều như thế. Động tác này rất ràng.

      Hai bố con luôn là chuyện gì cũng với nhau, tam quan cũng là mạch tương thừa, đả thông chưa gặp chướng ngại bao giờ.

      Văn Quốc An giấu Văn Dụ bí mật , Văn Dụ chịu đả kích mười phần.

      Hôm nay bận, chiều về sớm thăm vợ.

      Trong đình viện có bãi cỏ, thêm mấy bóng cây, dưới bóng cây có cái bàn để ngoài trời. Từ xa Văn Dụ thấy Văn Quốc An ngồi dưới bóng cây, gõ laptop của mình.

      Tâm tư Văn Dụ thoáng động.

      cởi giày, chân trần mặt cỏ, im hơi lặng tiếng như mèo, tới phía sau nhìn lén Văn Quốc An.

      Nhìn lúc, Văn Dụ có chút run sợ.

      lại yên lặng theo đường cũ lần về. Tối hôm đó cứ trầm mặc suốt.

      Kỷ An Ninh đương nhiên phát ổn, hỏi : “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

      Biểu cảm Văn Dụ rối rắm, : “Em có biết bố mân mê cái gì ?”

      Kỷ An Ninh hiếu kỳ: “ biết, bố làm gì à?”

      Văn Dụ : “Bố mân mê ‘Kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế!’”

      Kỷ An Ninh hơi kinh ngạc: “Bồi dưỡng người thừa kế! Sớm quá rồi, tiểu Tùng tiểu Bách còn chưa đầy tháng.”

      Nghe vậy tâm tình Văn Dụ càng thêm phức tạp.

      , phải tiểu Tùng tiểu Bách...” Nếu phải tận mắt nhìn thấy, cũng tin được, “Là...Quân Quân.”

      ngàn lần ngờ được Văn Quốc An lại muốn bồi dưỡng Quân Quân thành người thừa kế, đặc biệt còn dưới tình huống tiểu Tùng tiểu Bách vừa mới ra đời.

      Người bình thường còn thường xuyên xảy ra chuyện con trai nhận được nhà, con được chút “của hồi môn” rồi gả ra ngoài, huống chi Văn Quốc An còn phải là người bình thường.

      Văn gia là hào môn.

      Ở mấy nhà hào môn như vậy, tới giữa con và con trai, cho dù là con trai với con trai cũng chắc chia đều tài sản.

      Người đứng đầu mỗi gia tộc chỉ được người, cổ phần quyền lực bị phân tán nhiều cũng bất lợi cho việc khống chế công ty. Nhiều nhà hào môn thường chọn trong đông đảo con cháu người nhiều tuổi nhất hoặc xuất sắc nhất, tới kế thừa phần lớn tài sản, những đứa trẻ khác chỉ được chia có chút canh thịt.

      Đương nhiên chút canh thịt này cũng đủ cho bọn họ ăn sung mặc sướng suốt đời.

      Sau khi Kỷ An Ninh gả vào Văn gia, bước chân vào tầng lớp này, cũng từng nghe chút chuyện tranh đoạt trong hào môn, chuyện xưa về tranh cãi bất hòa giữa em trong nhà.

      Lúc trong nhà chỉ có Quân Quân, còn chưa cân nhắc tới những việc này, nhưng sau khi sinh xong Tùng Bách, ra cũng nghĩ tới vấn đề này.

      Chiếu theo hiểu biết của với Văn Dụ và Văn Quốc An, đoán tám chín phần rằng quyền thừa kế rơi xuống trong hai em Tùng Bách, sau đó là con rể trưởng và Quân Quân nhận được ít tài sản.

      Quân Quân được Văn Quốc An thương cực kỳ, bé vừa mới học mẫu giáo, của hồi môn mà Văn Quốc An góp nhặt cho vô cùng phong phú, lấy bừa cái trong đó cũng có giá trị mà người thường làm cả đời cũng đạt được.

      Cho nên Kỷ An Ninh cũng lo lắng, dựa theo điều kiện tiên quyết này, nghĩ tới việc phải giúp Quân Quân lấy trước cái gì.

      Theo suy nghĩ rập khuôn đấy, Văn Quốc An đột nhiên muốn bồi dưỡng Quân Quân làm người thừa kế, đúng là làm người khác phải giật mình.

      Sau khi hết hoảng sợ, Kỷ An Ninh thở dài hơi, : “Em cứ nghĩ... Em cứ nghĩ bố chắc chắn chọn tiểu Tùng hoặc tiểu Bách.”

      Tâm trạng Văn Dụ lại càng phức tạp, bởi vì Tùng Bách là con của .

      Đương nhiên Quân Quân cũng là con bảo bối, nhưng ngay lúc Tùng Bách được ra đời, rất tự nhiên mà gạt Quân Quân ra khỏi hàng ngũ người thừa kế, rất tự nhiên mà cảm thấy chọn người thừa kế chỉ nên chọn trong hai người Tùng Bách.

      Đương nhiên nếu trọng nam khinh nữ, tuyệt đối chịu thừa nhận.

      tự cảm thấy mình đối với con ngàn đau vạn sủng, cho bé đồ cưới phong phú, để cả đời sống trong ngọt ngào vô tư vô lự, phải lo lắng gì, sao có thể là trọng nam khinh nữ?

      Đến chút do dự cũng , cứ thế loại con ra khỏi hàng ngũ người thừa kế, cho chút đồ cười làm đền bù, rất nhiều đàn ông đều cho đó là chuyện đương nhiên, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

      Dù là thanh niên như Văn Dụ tiếp thu giáo dục đại học cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của tư tưởng truyền thống.

      vui?” Kỷ An Ninh hỏi Văn Dụ.

      Văn Dụ mang tâm tình phức tạp : “Cũng phải vui, chỉ là...Quá cực khổ. Con bé là đứa con .”

      Ngược lại Kỷ An Ninh có thể hiểu suy nghĩ của Văn Dụ. Người thừa kế đâu phải chỉ kế thừa quyền lực và tài sản, còn phải gánh chịu thêm trách nhiệm và nghĩa vụ kèm. Mỗi lần ra quyết sách, mỗi lần quyết định từ bỏ đều rất khó khăn.

      ra quan tâm giới tính, chỉ cần tính cách phải kiên nghị, tâm chí phải mạnh mẽ.

      Nhưng trải qua thời gian dài, phụ nữ gắn với hình tượng kẻ yếu, làm cho rất nhiều người, đặc biệt là đàn ông đều cho rằng phụ nữ thích hợp đảm đương vị trí người lãnh đạo.

      Văn Dụ đúng là nghĩ như vậy.

      Nhưng Kỷ An Ninh cũng là phụ nữ, nhất là trong quá trình trưởng thành của , có phụ huynh thực tẩy não, cũng đồng thời vì có ai để dựa vào, chỉ có thể tự mình ra quyết định, bởi vậy nhiều ít chịu ảnh hưởng từ mọi khía cạnh xã hội, thoát khỏi kiểu suy nghĩ này nhanh hơn Văn Dụ.

      “Em cảm thấy có gì là được.” , “Bản thân em cũng đâu phải người có năng lực mạnh gì, hai năm nay em học đầu tư, lúc ban đầu em cũng cảm thấy rất khó khăn. Mỗi lần em ra quyết định, cứ nghĩ đến chuyện dẫn theo cả mấy trăm vạn hay hơn trăm ngàn vạn tiền bồi thường, là em bỗng thấy khủng hoảng. Nhưng mà dần dần tích lũy kinh nghiệm, trải qua nhiều việc, em cảm thấy tố chất bên trong thay đổi dần.”

      “Vậy nên em nghĩ, thứ như năng lực, phải trời sinh, lại càng liên quan đến giới tính.” , “Con mình trí thông minh đủ, thứ như EQ hay năng lực, tất cả đều là do dạy dỗ bồi dưỡng dần lên. Em tin vừa mới sinh có thể làm ăn lớn, cũng phải do tay bố dạy dỗ lên sao? Bố chọn Quân Quân, chắc chắn bồi dưỡng con bé tốt. có gì là được cả.”

      Văn Dụ thừa nhận Kỷ An Ninh có đạo lý, dù sao cũng phải kẻ cổ hủ.

      ra trong công ty, cũng vẫn tôn trọng những người phụ nữ có năng lực, vẫn bình đẳng cung cấp cho họ cơ hội cạnh tranh thăng tiến công bằng. Nhưng khi chuyện này rơi xuống nhà mình, những tư tưởng mốc meo, cứng ngắc kia liền chạy tới quấy phá.

      Lúc này lột ra mấy cái thương con , muốn nó phải chịu đau khổ, ôm mặt mà khóc, đối diện với chân tướng , cũng thể để tay lên ngực tự hỏi: “Mình trọng nam khinh nữ sao?

      Lúc này mới phát , hóa ra xã hội phát triển đến mức này, trọng nam khinh nữ chỉ thể ăn mặc ăn uống, ngược đãi hay ngược đãi con . Mà sâu xa hơn, liệu gia đình có cho con mình quyền và cơ hội bình đẳng như với con trai họ hay .

      Ở trong đó, nặng nhất là tài nguyên giáo dục và quyền kế thừa.

      Kỷ An Ninh vỗ cánh tay bố của con trai mình, : “ với bố , xem bố thế nào.”

      Văn Dụ gật đầu.

      cố ý sắp xếp thời gian, muốn ngồi xuống cùng chuyện với Văn Quốc An cho ràng phen.

      Văn Dụ hỏi: “Bố, bố muốn bồi dưỡng Quân Quân thành người thừa kế à?”

      Văn Quốc An kéo kính lão xuống, mí mắt nhấp nháy: “Làm sao? Con có ý kiến?”

      Văn Quốc An còn lâu mới cho Văn Dụ làm chủ, ông là bố của Văn Dụ, ông là người lãnh đạo từ xưa giờ, việc này do ông định.

      “Có ý kiến cũng im!” ông , “Bố quyết định xong, là Quân Quân!”

      Văn Dụ thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Con cái gì đâu!

      phải, sao bố lại đột nhiên có suy nghĩ này? Còn Tùng Tùng Bách Bách sao?” vò thái dương hỏi, “Tùng Tùng Bách Bách phải là cháu trai của bố à? Bọn thương hai đứa nó sao?”

      Văn Quốc An ngước mắt lên lần nữa, biểu cảm của ông cũng có chút phức tạp.

      “Ai ta Tùng Tùng Bách Bách.” Ông , “Tên tiểu tử con đừng chụp mũ lung tung. Đều là cháu của ta, ta thương hết!”

      Văn Dụ hỏi: “Vậy rốt cuộc là bố nghĩ thế nào?”

      Văn Quốc An tháo kính lão xuống, thở dài.

      “Ta là nghĩ, Tùng Tùng Bách Bách đều là con trai, kiểu gì cũng giống con, lớn lên phải thứ tốt lành gì.” Văn Quốc An thở dài .

      Văn Dụ: “...”

      Chờ , cái gì mà gọi là giống con? Còn cái gì mà phải thứ tốt lành gì?

      “Nhưng Quân Quân của ta, nhất định là đứa trẻ tốt.” Văn Quốc An , “Nhưng thế đạo này, người tốt đều phải ăn thiệt thòi chịu bắt nạt, người xấu mới có thể sống tươi tốt. Ta lo cho Tùng Tùng Bách Bách, nhưng ta nghĩ ta thể nuôi Quân Quân thành người ngây thơ thuần khiết được, ta phải dạy con bé tốt.”

      Văn Dụ gật đầu, nghe qua đúng là tam quan có chút vặn vẹo, vặn vẹo cái rắm ấy, Văn Dụ cũng muốn con mình sau này phải chịu thiệt.

      Điểm này ủng hộ Văn Quốc An.

      Văn Quốc An tiếp: “Nhưng Quân Quân thông minh như vậy, con định dạy dỗ con bé tốt, rồi sao nữa? Định bỏ qua con trưởng là con bé, chuyển sản nghiệp cho em trai kế thừa? Quân Quân có thể làm gì?”

      Văn Dụ tới giờ vẫn nghĩ chị em tốt đẹp, em trai trưởng thành là có thể bảo vệ chị . trước giờ chưa từng nghĩ, nếu như Quân Quân cam tâm, muốn tranh với Tùng Bách nên làm sao?

      Nếu chuyện này bậc bố mẹ chịu nhìn thẳng vào, chịu suy nghĩ, thấy mồ hôi lạnh đầy đầu.

      Văn Dụ cũng đổ mồ hôi lạnh theo.

      Bọn họ đều thương Quân Quân, đều hi vọng Quân Quân hạnh phúc. Nghĩ thử xem, để trưởng nữ Quân Quân sau này tranh giành với em trai, phải tẩy não bé ngay từ , để bé nhường nhịn em trai.

      Nhưng Quân Quân bị tẩy não như vậy, sao có thể hạnh phúc được?

      Cái này căn bản là nghịch lý.

      Lý do của nghịch lý này là “ con ” và “tước quyền thừa kế của con có cách nào tương thích với nhau.

      khi nghĩ ràng tầng này, ai có thể dùng tấm mạng che mặt dịu dàng để đánh lừa người khác nữa.

      Văn Dụ im lặng lâu.

      Văn Quốc An : “Sau đó ta nghĩ, quyết định phải dạy dỗ Quân Quân, dựa vào đâu mà Quân Quân thể làm người thừa kế? Con bé chính là trưởng tử nhà này. Con bé lớn hơn Tùng Tùng Bách Bách bốn tuổi, nếu con bé có ý tưởng gì, cũng có thời gian bốn năm để làm.”

      Trong giới hào môn, em tranh giành, thậm chí vợ chồng tranh giành mà ra tay độc ác cũng phải chuyện hiếm lạ gì. Ông như vậy, làm Văn Dụ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Quân Quân nếu là con trai, căn bản hôm nay chúng ta cần có cuộc chuyện này. Trưởng tử kế thừa, tuy toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có chín mươi phần trăm đều như thế đúng ? Nhưng Quân Quân là con sao? sai, đúng là thể lực con bằng con trai, nhưng chúng ta cũng đâu phải bảo Quân Quân tới công trường bê gạch. Con bé phải dùng đầu óc để làm việc, lúc nào, ai có thể chứng minh là đầu óc con bằng con trai?”

      có, ai có thể chứng minh điều này. thực tế, có biết bao ví dụ thực tiễn chứng minh, phụ nữ bao gồm trong cả lĩnh vực nghiên cứu khoa học hay tài chính, thậm chí rất nhiều lĩnh vực khác còn ưu thế hơn.

      Những người cảm thấy phụ nữ trời sinh yếu đuối, cần được bảo vệ, được nuông chiều, chẳng qua là bị hào quang mạnh mẽ của tư tưởng trọng nam khinh nữ bao phủ mà thôi.
      còn tiếp

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 115: Hoàn truyện

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Quốc An có thể thoát khỏi tư tưởng gông cùm xiềng xích này trước Văn Dụ, nguyên nhân căn bản là vì Văn Dụ phải con ruột của ông.

      Nhưng Văn Dụ vẫn là con ông.

      Ngay lúc thứ như huyết thống thể trói buộc được ông, những cái khác càng dễ dàng thoát ra. Vì lẽ đó, Văn Quốc An lớn hơn Văn Dụ nhưng vẫn thông suốt mấy chuyện này trước.

      Lúc mà Văn Dụ hiểu ra điểm này, im lặng lâu rồi thở dài hơi: “Được, do bố quyết định.”

      Nhưng vẫn muốn vì Tùng Bách tranh thủ chút: “Ba đứa bé cứ đối xử như nhau .”

      Văn Quốc An thở dài : “ ra ta cũng nghĩ tới, tiếc là ta lại còn nhiều sức lực nữa rồi.”

      Văn Quốc An già rồi, ông thể giống như năm đó bồi dưỡng Văn Dụ mà bồi dưỡng tiếp thế hệ thứ ba được. Ông chỉ có thể thừa dịp giờ mình vẫn còn khỏe, dùng hết sức bồi dưỡng đứa bé kia.

      Tuổi tác chiếm ưu thế, đó cũng là nguyên nhân chủ chốt khiến Văn Quốc An chọn Quân Quân.

      Cho nên vì sao bình thường trưởng tử thường chiến thắng mấy người em trai, chiếm vị trí người thừa kế. Ra đời sớm chắc chắn lợi hơn rồi.

      “Ta cố gắng sống tới lúc Quân Quân trưởng thành.” Văn Quốc An thổn thức, “Ta mong có thể nhìn thấy Quân Quân kết hôn, tứ đại đồng đường.”

      “Nếu chiếu theo cái phương pháp bồi dưỡng này của bố, đừng bố,” Văn Dụ dương quái khí , “Chỉ sợ đến cả con cũng chả sống nổi để nhìn thấy Quân Quân kết hôn.”

      Văn Dụ bất mãn chọc cái màn hình laptop tinh thể lỏng của Văn Quốc An.

      Cái “Kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế” còn bao gồm cả “tình và hôn nhân”.

      [Trước hai mươi tuổi thỏa thích đương.

      Sau hai mươi tuổi phải hiểu đàn ông chỉ là công cụ để nối dõi tông đường.

      Sinh con nhất định phải chọn kỹ người cung cấp tinh trùng, đầu tiên phải có thân thể khỏe mạnh, thứ hai đầu óc phải thông minh, thứ ba bộ dạng phải đẹp.]

      ...

      ...

      Khi Kỷ An Ninh nhìn thấy bản cop này, xạm cả mặt.

      Cái này đúng thực là khắp nơi đều sặc mùi tam quan bất chính đặc trưng của Văn gia!

      May mà phương hướng phát triển của trẻ phải do người quyết định, phát triển tính cách chịu ảnh hưởng từ mọi thành viên trong gia đình. Kỷ An Ninh mong là mình có thể trung hòa bớt phần năng lượng đen tối của hai người Văn gia này.

      Văn Xu Quân sinh ra trong gia đình như thế, cuộc sống cứ như được bật mode hack vậy.

      Từ nhận được chỉ dạy của ông nội, Văn Quốc An cũng là người có ảnh hưởng sâu nhất đến tính cách của bé. Lúc bé được tám, chín tuổi, lộ ra phần tính cách quả quyết, kiên định.

      Giống Văn Quốc An cũng giống Văn Dụ.

      Nhưng bé lại nặng thân tình, giống như tất cả mọi người trong gia đình này.

      Giữa bé và ông nội vẫn luôn có gắn bó hơn so với bé và bố mẹ.

      Nhìn bé lớn lên từng ngày, càng lúc càng giống dáng vẻ mà mình kỳ vọng, Văn Quốc An lại càng thấy vui mừng.

      Đáng tiếc là, Văn Quốc An cuối cùng vẫn thể nhìn thấy cháu mà mình thương nhất trưởng thành. Vào năm bé mười bảy tuổi, ông bệnh đau, rời nhàng.

      Dựa theo truyền thống đây xem như là hỉ tang.

      Văn Quốc An, cả đời sống tùy tiện, lúc tuổi già trôi qua cũng hạnh phúc viên mãn, đúng thực làm nhiều người hâm mộ.

      Mặc dù ông lưu lại huyết mạch, nhưng với con trai ông là Văn Dụ cùng ba đứa cháu, ông lưu lại dấu ấn sâu đậm.

      Thứ như truyền thừa, chỉ có mỗi huyết thống.

      Trong tang lễ, Tùng Tùng Bách Bách khóc nước mắt đầm đìa.

      Văn Dụ vô tình quay đầu sang, phát Văn Xu Quân biểu cảm ngơ ngác, nhưng lại chẳng rớt giọt nước mắt.

      ràng bé là đứa cháu mà Văn Quốc An thương nhất.

      Buổi tối Kỷ An Ninh tỉnh lại, phát bên gối trống trơn. ra ban công, quả nhiên thấy Văn Dụ ở đó.

      Văn Dụ ngồi ngoài ban công hút thuốc.

      Sau chuyện của bà ngoại Kỷ An Ninh, liền cai thuốc, nhiều năm rồi chưa từng hút thuốc.

      Giờ trong gạt tàn lại đầy tàn thuốc.

      Kỷ An Ninh qua lấy điếu thuốc tay , dập tắt: “Bố cũng muốn nhìn thấy bị ung thư phổi đâu.”

      Văn Dụ ngước mắt lên, mắt đỏ bừng.

      Người bố thực của vẫn còn sống, ngồi rũ xương trong lao tù. Nhưng với Văn Dụ, bố của chỉ có mình Văn Quốc An.

      Trong mắt mấy đứa , là người đàn ông trung niên, mình cũng làm bố từ sớm. Nhưng từ hôm nay thành người còn bố.

      Kỷ An Ninh hiểu .

      đưa tay, nhàng vuốt ve thái dương cho .

      Văn Dụ nhàng nắm chặt cổ tay , kéo ngồi xuống lòng mình. Kỷ An Ninh im lặng dựa vào vai , hai vợ chồng ai cũng câu nào.

      Hồi lâu sau, Văn Dụ : “ lo lắng về Quân Quân.”

      Quân Quân cứ khóc, phản ứng gì cũng có.

      Kỷ An Ninh cũng từng trải qua thời khắc đó, : “Cho con bé chút thời gian.” Quân Quân phản ứng chậm hơn người khác ròng rã cả tuần.

      bàn ăn, khi cái ghế ở cuối bàn kia còn để trống vì Văn Quốc An, khi Văn Dụ rốt cuộc cũng đến ngồi. Đau khổ trong lòng Quân Quân mới bùng phát. bé ngồi bàn ăn, khóc thở được.

      Tùng Tùng Bách Bách, trái phải vây quanh chị mình, giọng an ủi.

      Khóc được là tốt rồi. Văn Dụ và Kỷ An Ninh cuối cùng cũng yên tâm.

      Văn Dụ gọi Quân Quân vào thư phòng.

      Lúc trước, đây là thư phòng của Văn Quốc An, giờ là của Văn Dụ.

      Văn Dụ lấy “Kế hoạch bồi dưỡng người thừa kế” cho Quân Quân nhìn: “Đây là kế hoạch mà ông nội con từ lúc con còn học mẫu giáo viết ra cho con. Sau này, ta chấp hành. Con hay Tùng Tùng Bách Bách đều bình đẳng về tài nguyên lẫn cơ hội, vì chuyện con là con công chính.”

      Quân Quân cảm động bởi ông nội bắt đầu sắp xếp tương lai cho mình từ lúc còn sớm như vậy, nhưng vẫn thấy hoang mang: “Con sao ạ?”

      mười mấy năm trôi qua, xã hội thay đổi từng ngày, tiến bộ chỉ trong khoa học kỹ thuật mà còn trong giá trị quan của con người.

      Quân Quân sinh ra trong gia đình như vậy, căn bản chưa từng gặp qua tư tưởng “con bằng con trai”.

      Văn Dụ lập tức yên lặng.

      Nhìn lại tư tưởng mười mấy năm trước, càng thêm thấy tư tưởng khi đó hẹp, cứng ngắc.

      Văn Dụ tự thấy, đời này việc mà thắng được bố mình, có lẽ là kết hôn sớm, sinh con sớm mà thôi.

      Khi bọn trưởng thành, là trung niên, giả bộ chút, vẫn có thể giả làm thanh niên. Khụ, tóm lại, Văn Dụ vẫn còn rất trẻ, sức lực tràn đầy, có rất nhiều thời gian từ từ dạy dỗ con, vì bọn nó trưởng thành mà bảo vệ phía sau.

      Quân Quân là người đầu tiên Mỹ du học, lúc bé học năm ba, dùng tiền tiêu vặt của mình mua bằng sáng chế vừa được đăng ký từ tay bạn học cùng trường, đồng thời đăng ký mở công ty trong nước, phát triển sâu hạng mục ứng dụng công nghệ này.

      Lúc Quân Quân về nước, dùng tiền tiêu vặt của mình để biến công ty này lên tới giá trị mấy trăm triệu.

      Quân Quân đương nhiên lập nghiệp như người thường, bé dựa vào Văn thị để thu được hỗ trợ, bởi vậy càng dễ đạt được thành công hơn. Nhưng thành tích này của bé vẫn làm mấy vị trưởng bối khen dứt miệng.

      Có điều lần này Quân Quân về nước, còn mang cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh lễ vật tưởng.

      bé vác bụng bầu về.

      Văn Dụ/ Kỷ An Ninh: “...” Cái quỷ gì!

      Thế hệ trước đúng là bị dọa sợ luôn, Văn Xu Quân thèm quan tâm: “Con nghĩ rồi, sau khi con về chắc chắn rất bận rộn, vậy nên dứt khoát giải quyết chuyện này trước.”

      “Cái gì? Con cho bố!” Văn Dụ nhức cả đầu, “Đứa bé là con của ai? Là của Joey? Hay là của Andrew?”

      “Đều phải.” Văn Xu Quân , “Con chưa từng gặp người cung cấp tinh trùng, nhưng căn cứ theo ghi chép, mắt xanh, tóc đen, cao 1m88, tốt nghiệp Harvard, con lai Hoa kiều.”

      “!!!” Văn Dụ và Kỷ An Ninh quay sang nhìn nhau, cùng lên tiếng hỏi, “Chẳng lẽ con...”

      “Đúng vậy ạ.” Văn Xu Quân đỡ eo, gật đầu, “Con mua tinh trùng chất lượng tốt.”

      Văn Xu Quân rất tự tin.

      Ai bảo chính phủ trong nước cấp giấy phép kinh doanh tinh trùng để thúc đẩy hôn nhân. Nhiều người phụ nữ trong nước muốn cưới nhưng muốn có đứa con đều phải qua Mỹ mua tinh trùng.

      Văn Dụ đúng là nứt toác cả đầu. Dù bây giờ chuyện độc thân thích kết hôn là chuyện thường tình, phụ nữ độc thân ra nước ngoài mua tinh trùng thụ thai cũng rất thường thấy, nhưng là chủ gia đình, dù thế nào vẫn mong người thân mình ngoài nghiệp thành đạt, còn có gia đình hạnh phúc.

      “Ôi mẹ con ơi.” Văn Xu Quân rất thục nữ liếc mắt nhìn, “Bố còn chả bằng ông nội nữa! Bố đúng là cổ hủ. Ông nội còn thấy con cần thiết phải kết hôn, bố tin cứ lật kế hoạch ông nội ra mà xem.”

      Văn Dụ lúc trẻ kiểu gì cũng nghĩ tới, người đàn ông phong lưu phóng đãng như , có ngày lại thành người cổ hủ trong miệng con mình. Cái này mẹ nó đúng là báo ứng mà!

      Vẫn là Kỷ An Ninh đứng ra hòa giải. vỗ con bảo bối, khẽ cáu: “Hai người chuyện đoàng hoàng coi.”

      Theo Kỷ An Ninh, đây chẳng phải việc ghê gớm gì. Mấy năm nay vẫn làm hạng mục từ thiện trong trường học, thường xuyên tiếp xúc với mấy bé ở thời đại này, cũng biết tư tưởng quan niệm của người ta, giống với bọn từ lâu.

      Dù sao cũng cùng thế hệ.

      Đặc biệt Kỷ An Ninh từng trải qua quá trình sinh đẻ nuôi con, chuyện này chẳng khó khăn gì với điều kiện gia đình như nhà họ. Nếu người mẹ đơn thân gặp chướng ngại gì trong quá trình nuôi dạy con, đó là trong quá trình trưởng thành của đứa bé thiếu tham dự của người đàn ông, nhưng phải có Văn Dụ đây à?

      Văn Dụ bao nhiêu tuổi? Thời hoàng kim của đàn ông còn chưa trôi qua, trong đám bạn của có người tháng trước mới được bế con kìa. (theo tính toán nam chính giờ khoảng 44, 45)

      Huống hồ đứa bé này ngoại trừ ông ngoại, còn có hai ông cậu nhảy nhót tưng bừng kia.

      Suy xét từng điều kiện , Văn Dụ cảm thấy cũng phải là chuyện gì lớn. chỉ khó chịu nha đầu Quân Quân này quyết định quá vội! Chuyện như vậy mà với bố mẹ tiếng.

      “Con là người trưởng thành, cuộc sống của con, tử cung của con nốt, sao con lại được làm chủ?” Văn Xu Quân đầy tự tin .

      thấy mình sai chỗ nào, đúng là làm Văn Dụ giận sôi người.

      Kỷ An Ninh xoa xoa thái dương : “Bố mẹ ngờ con lại sinh con sớm như thế.”

      Văn Xu Quân cười hì hì tiếng, : “Con học theo mẹ mà! phải là sinh sớm, khôi phục nhanh ạ? Mẹ nhìn thử mẹ kìa, sinh con sớm, giờ được bảo dưỡng trẻ trung như vậy.”

      Sau khi Kỷ An Ninh sinh xong Tùng Bách, hai vợ chồng thương lượng qua, sinh thêm con nữa.

      Khi đó Kỷ An Ninh còn trẻ, khôi phục nhanh, lại sống ở hào môn, sinh hoạt thư thái, thêm phần được bảo dưỡng tốt, giờ nhìn lại, với Văn Xu Quân cứ như chị em.

      “Con có ý định kết hôn, nhưng con cảm thấy vẫn nên có đứa con.” Văn Xu Quân , “Con nghĩ, nếu như nhất định phải có, chi bằng thừa lúc này quá bận rộn, lúc tuổi trẻ khỏe mạnh, mau xử lý chuyện này trôi chảy trước. Nếu , sau này kế hoạch cả trong cả ngoài của con phải làm nhiều lắm, bố mẹ có muốn biết kế hoạch của con ?”

      ...

      ...

      Mười năm sau, trong bảng bình chọn mười thanh niên kiệt xuất của tỉnh X, người cầm lái tập đoàn Văn thị, là “Shark” trong giới kinh doanh được vinh danh bảng vàng.

      Tấm ảnh trong bảng tin là hình ảnh cười tự tin rạng rỡ.

      Lúc này còn thông hành mấy loại giấy báo truyền thông nữa, Văn Dụ lấy bài viết này in ra, đốt trước mộ Văn Quốc An.

      Nhìn tờ giấy kia dần hóa thành tro, Văn Dụ quay lại gọi đứa trẻ đứng đằng sau: “Đa Đa, qua đây, chào hỏi với cụ ngoại nào.”

      “Vâng ạ!” Cậu bé yên tĩnh được chốc, còn vài bước nữa chạy tung tăng tới.

      “Cụ ngoại ơi! Cụ còn nhớ cháu ?" Cậu bé cười hì hì với ảnh ông lão tấm bia mộ.

      “Cháu là cháu của cụ đây.”

      “Cháu cũng giống cụ, cháu họ Văn!”

      [Toàn văn hoàn]

      Edit xong ngày 22/3/2020 trang cungquanghang.com
      Last edited: 18/10/20

    4. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Cảm ơn bạn @Tiểu mao :yoyo14: truyện rất hay. Bạn edit mượt lắm lun

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Xem xong đoạn ông cụ vì cháu lên kế hoạch tương lai và lúc ông mất mà rớt nước mắt. :yoyo44:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :