1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      thấy cái hình này hợp với chương trước lắm nè :)))))))

      [​IMG]

      còn chương này .....chồi ôi ta nó tiện mà sướng người lun á hê hê hê
      sweet mandy, Chalychanh, hthuqttn5 others thích bài này.

    2. gió đông bắc

      gió đông bắc New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      4
      Dụ ủ mưu lâu ghê. C Ninh để a thực mong muốn c. Nhân thể cho Quân Quân có e c, k cần chờ 2 năm đâu :034:

    3. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      2 người này thích chơi lén lúc cho có cảm giác mạnh.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 111: Sau khi cưới (7)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lúc phát Kỷ An Ninh lại chuẩn bị lên tầng cao nhất đưa tài liệu, Hứa Huyên đứng dậy đuổi tới thang máy, ngăn Kỷ An Ninh lại, hỏi : “Danh sách nhân viên lên bục nhận giải chuẩn bị xong chưa?”

      Kỷ An Ninh : “Còn thiếu hai công ty chi nhánh.”

      Hứa Tuyên tới lớn tiếng dọa người, nâng cao giọng, quát Kỷ An Ninh trận: “Giờ là lúc nào rồi! Còn thiếu hai công ty chi nhánh? làm việc kiểu gì thế hả?”

      Kỷ An Ninh muốn sáng mai mới là hạn chót, với lại sáng nay gọi điện thoại cho hai công ty kia, họ nhắn lại là kiểm tra lần cuối, chiều gửi mail qua.

      Kỷ An Ninh còn chưa kịp , cửa thang máy mở. Hứa Tuyên vội đoạt kẹp tài liệu trong tay Kỷ An Ninh, quát lớn : “ mau làm nhanh! Làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình , cái này đừng quan tâm, tôi đưa lên.”

      xong liền vào thang máy, bấm nút đóng.

      Kỷ An Ninh: “...”

      Có dự cảm vô cùng xấu, cái tên Văn Dụ tính tình cục súc kia...

      Quả nhiên lúc Hứa Tuyên xuống lầu, khóc nhòe hết lớp trang điểm.

      Đến Ngô tổng cũng bị Văn Dụ gọi điện thoại mắng.

      Ngô tổng bị oan mà, ông thét Hứa Tuyên vào phòng, hỏi ta: “ lên tầng cao nhất làm gì? Sao Văn tổng lại tức giận lớn như vậy?”

      Hứa Tuyên vừa xoắn ngón tay vừa : “Là... Kỷ An Ninh muốn đưa cái kia lên...”

      Ngô tổng ngơ: “Kỷ An Ninh đưa cái kia lên liên quan gì đến chuyện này?”

      Hứa Tuyên càng cúi đầu thấp hơn: “Em cảm thấy ấy là người mới, có lẽ nên chuyên tâm làm việc.”

      Ngô tổng: “...”

      Ngô tổng lớn tuổi như vậy, sống cũng uổng, tranh đấu văn phòng trải qua cũng ít, vài giây hiểu.

      Tiểu Văn tổng vẫy gọi Kỷ An Ninh, kết quả lại là Hứa Tuyên lên.

      Tiểu Văn tổng có thể nổi trận lôi đình à.

      Ngô tổng là người đoàng hoàng, bê tha*, luôn khoan dung với mấy trẻ trong bộ phận, nhưng lần này đúng là nhịn nổi.

      * gốc là dầu mỡ: từ này là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là mô tả cuộc sống kém may mắn, đoàng hoàng và phù hợp của ai đó, tìm được từ nào bên tiếng Việt mô tả đúng nên quất bừa.

      Hứa Tuyên ở văn phòng Ngô tổng bị mắng phát khóc thêm trận.

      Sau khi rửa mặt xong ra ngoài, lướt qua Kỷ An Ninh, quay mặt thèm nhìn .

      Kỷ An Ninh trơ mắt nhìn ta cái, sau đó quay lại gõ máy tính hỏi Mạnh Hân Vũ: “Cậu có gặp Tôn Nhã Nhàn nữa ?”

      Mạnh Hân Vũ : “ có, sau khi tốt nghiệp liên lạc nữa.”

      nàng lại hỏi: “ phải từ lúc hai người kết hôn còn chuyện với cậu ta nữa à, sao giờ lại hỏi thế?”

      Năm đó khi còn học, Kỷ An Ninh kết hôn với Văn Dụ ngay hè năm hai, quay về phát kẹo mừng cho các bạn, chỉ thế thôi khoa trương.

      Nhưng khi Tôn Nhã Nhàn biết gả cho Văn Dụ, rất là hoảng hốt.

      Sau đó cuối cùng ta cũng tìm Kỷ An Ninh chuyện nữa, hai người cứ như người lạ, qua hai năm học chung tốt nghiệp.

      Lần cuối cùng Kỷ An Ninh thấy Tôn Nhã Nhàn là vào mùa hè năm nay, khi đó ở trong phòng ăn, công ty chi nhánh mở bữa tiệc rượu, thoáng thấy Tôn Nhã Nhàn.

      ta khoác tay người đàn ông trung niên, trông lớn tuổi hơn ta rất nhiều.

      Mấy người bạn trai sau này căn bản so nổi với Tiền Hạo Nhiên.

      Kỷ An Ninh về nhà có với Văn Dụ, mới biết được, Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn lưu luyến hội kia.

      Nhưng yếu tố để người con được mấy người đàn ông thích, ngoại trừ nhan sắc còn thêm yếu tố ngây thơ, cái sau thậm chí còn quan trọng hơn cái trước. Mấy người đàn ông ăn là muốn nếm thử hương vị tươi ngon này.

      Đáng châm chọc là, khi người con dần lột xác, chứng minh “giá trị con người”, lúc đó ta cũng mất giá trị bản thân rồi.

      Tôn Nhã Nhàn chẳng phải bạn của người nào, là tình nhân được bao dưỡng.

      Giống y như lời đồn kiếp trước ta bịa ra để hãm hại Kỷ An Ninh.

      Mỗi người có con đường riêng.

      Lúc đầu Kỷ An Ninh nhanh chóng quên mất Tôn Nhã Nhàn, hôm nay thấy hành vi của Hứa Tuyên, làm bỗng nghĩ tới Tôn Nhã Nhàn.

      Đều là hoa đào thối của Văn Dụ.

      Họp thường niên được cử hành đúng hạn trước kỳ nghỉ Tết, nhân viên phía dưới ngồi cả vùng rộng, rất nhiều người châu đầu ghé tai hỏi người chủ trì kia là ai, xinh đẹp.

      Tiểu Văn tổng ngồi giữa hàng đầu tiên, vẫn luôn mỉm cười nhìn vợ mình.

      có kinh nghiệm làm người mẫu, đối với ống kính hay khán giả đều rất thong dong. Lên sân khấu cầu trang điểm đậm, hiếm khi trang điểm diễm lệ như vậy, nhìn qua như biến thành người khác.

      Câu hồn đoạt phách.

      Có mấy khâu cần tiểu Văn tổng lên sàn, ví dụ như phát biểu, tuyên bố danh sách nhận thưởng, trao giải cho từng người nhận thưởng.

      Tiểu Văn tổng đứng dậy buộc cúc áo vest, bước lên sân khấu.

      mang theo khí thế mạnh mẽ, đối mặt với nhân viên, máy quay đều thoải mái cười. lên sân khấu, đứng bên cạnh Kỷ An Ninh, mỉm cười nhìn , giống như đôi bích nhân.

      Người khác cũng cảm thấy như vậy hay Ngô tổng biết, dù sao Ngô tổng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

      Tiếc là người cưới người gả, loại quan hệ vô đạo đức này đáng được nhắc. Ngô tổng chỉ có thể thầm than tiếng.

      Ai cũng nghĩ niên hội lại phát sinh bất ngờ ngoài dự liệu.

      Tiểu Văn tổng lên sân khấu để trao giải “nhân viên xuất sắc nhất” của mỗi công ty chi nhánh, cũng muốn dành tặng lời khen cho mỗi cá nhân.

      Kỷ An Ninh ngờ lại gặp được đồng nghiệp cũ, lúc ấy liền lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng sóng vai đứng cùng Văn Dụ, Văn Dụ còn nghiêng người hướng về phía người từ dưới bục lên, quay lưng lại với Kỷ An Ninh, nên đương nhiên thấy vẻ mặt Kỷ An Ninh thay đổi.

      Đồng nghiệp nay trước kia từng theo đuổi Kỷ An Ninh. ta vừa thấy Kỷ An Ninh, cho dù Kỷ An Ninh có với ta thế nào, rằng kết hôn, đối phương cứ nhất quyết tin, kiên trì : “Em thể dùng cái nhẫn để thuyết phục , trừ khi vị tiên sinh trong miệng em xuất .”

      Kỷ An Ninh muốn Văn Dụ lộ mặt, thế là ngày thứ hai liền biến mất khỏi công ty chi nhánh này.

      Người đồng nghiệp cũ này làm sao liên hệ được với Kỷ An Ninh, ban đầu tuyệt vọng rồi. ta ngàn lần ngờ được bởi vì tham gia họp thường niên mà gặp lại Kỷ An Ninh lần nữa.

      Lúc dưới bục, cảm xúc của ta rất phấn khích, kiềm chế được, thầm ra quyết định.

      Cuối cùng cũng đợi được đến lúc ta lên bục, sau khi bắt tay với Văn Dụ, ta cố lấy dũng khí với Văn Dụ: “Văn tổng, tôi có thể bỏ qua tiền thưởng nhân viên xuất sắc nhất này, để đổi lấy cơ hội ?”

      Dưới bục bỗng im lặng rồi náo động.

      Văn Dụ nhíu mày, cười hỏi: “ biết muốn đổi lấy cơ hội gì? Đáng giá tới mức muốn từ bỏ mười vạn tiền thưởng?”

      Đồng nghiệp cũ kia trấn định : “Vô cùng quý giá, chắc chắn đáng giá. Nhưng tôi chiếm của mọi người mấy phút. Có được ? Văn tổng?”

      Văn Dụ cười : “Được chứ, ...”

      Nửa câu sau còn chưa xong, đồng nghiệp cũ của Kỷ An Ninh quỳ xuống trước Văn Dụ.

      Văn Dụ: “...”

      Văn Dụ là người giỏi ứng biến cũng đơ mất cả lúc.

      Nhìn kỹ chút, mới phát , phải đối phương quỳ với mình, mà là Kỷ An Ninh. Thêm nữa là chân quỳ xuống.

      Cái tư thế quỳ này...Sao mẹ nó nhìn quen mắt thế nhở?

      cứ nghĩ là còn gặp lại em nữa. lần nản chí tuyệt vọng.” Nam đồng nghiệp cầm mic, thổ lộ đầy thâm tình, “Hôm nay đạt được nhân viên xuất sắc nhất, ngờ, em chứng kiến vinh dự này của .”

      “Từ khi tốt nghiệp đến nay, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, muốn tạo cho mình tương lai tốt nhất. cũng vững tin rằng sau này gặp được người con , ấy bước vào cuộc sống của , cùng tới tương lai.”

      “Mấy năm này, đạt được hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, nhưng lại chẳng gặp được người con ấy. Cho tới khi gặp được em.”

      “Kỷ An Ninh, rất cố gắng, rất chân thành, cũng rất tin tưởng vào tương lai mai sau, em có thể làm bạn được ?”

      Hội trường bùng nổ.

      Cũng chỉ có mỗi hội trường bùng nổ. Họp thường niên này là lần đầu tiên tập đoàn cho truyền hình trực tiếp, tiếng đầu là nội dung trao giải tại hội trường chính của tổng bộ, nhân viên ở các chi nhánh xem truyền hình trực tiếp ở các chi nhánh tương ứng. Sau khi phần này kết thúc, mỗi chi nhánh tự tiếp tục cuộc họp thường niên của mình.

      Biến cố lần này nảy sinh, từng hội trường đều bùng nổ!

      Ồn ào, vỗ tay, hét vang. Bầu khí trong hội trường đạt cao trào ngay tức khắc.

      Toàn hội trường chỉ có mỗi Ngô tổng nhận ra tiểu Văn tổng sắc mặt xanh lét.

      Ông che mắt lại, nỡ nhìn mà!

      Kỷ An Ninh tê dại cả đầu.

      Bởi vì Văn Dụ liếc mắt nhìn cười, cười tới mức lưng Kỷ An Ninh nổi da gà.

      hít sâu cái, giơ mic lên : “Xin lỗi, em thể đồng ý với .”

      Nam đồng nghiệp kia rất thất vọng. ta là thanh niên ưu tú, có dũng khí tỏ tình trước mặt mọi người phải có gan gánh chịu thất bại.

      ta chỉ muốn biết chuyện: “Vì sao?”

      Kỷ An Ninh : “ người đồng nghiệp vô cùng ưu tú, em rất kính nể . Nhưng ngay từ lần đầu tiên với em tình cảm của , em với rằng em kết hôn rồi.”

      Nam đồng nghiệp : “Lý do này tin. Bởi vì em chỉ có cái nhẫn, thậm chí đến ảnh chụp của vị tiên sinh kia cũng bỏ ra được. có thể chấp nhận việc em thích , nhưng em hãy cho lý do ràng sao lại từ chối , chứ phải vì từ chối mà tìm bừa cái cớ.”

      Kỷ An Ninh do dự: “Em... có cách nào chứng minh, nhưng...”

      “Tôi có thể chứng minh!” Tiểu Văn tổng vẫn luôn đứng bên cạnh, bị mọi người lãng quên, bỗng nhiên nhấc tay chuyện.

      “Được rồi, đứng dậy trước .” Tiểu Văn tổng cúi người, vô cùng phong độ đỡ nam nhân viên kia dậy, sau đó mới cho ta biết: “Tôi có thể chứng minh, Kỷ An Ninh đúng thực là hoa có chủ.”

      xong, giơ tay búng hai cái với quay phim đứng bục: “Quay phim, cho máy lại gần đây.

      Quay phim khiêng máy quay lại gần.

      Văn Dụ giơ tay trái ra, Kỷ An Ninh thở dài, cũng vươn tay trái ra để song song với .

      Quay phim zoom ống kính lại gần, màn ảnh chính lẫn các cầu truyền hình đều lên hai bàn tay để gần nhau. hai ngón vô danh đều mang nhẫn.

      Là nhẫn cưới nên có thể đeo ngày thường, khoa trương giống nhẫn cầu hôn. Nhẫn mà Kỷ An Ninh và Văn Dụ đặt vô cùng đơn giản, là màu trắng bạc. Nếu như tháo xuống, phát bên trong ngoại trừ hoa văn phức tạp còn khắc thêm tên của đối phương.

      cái là “Dụ”, cái là “Ninh”.

      Tất cả mọi người đều nhìn , chiếc nhẫn tay tiểu Văn tổng và người chủ trì xinh đẹp là đôi.

      Ngô tổng với Hứa Tuyên há hốc mồm.

      Đa phần mấy hội trường chi nhánh, đều là nơi Kỷ An Ninh từng làm qua, mấy đồng nghiệp từng làm chung trợn to mắt.

      Lưu tỷ ngồi trong hội trường nọ, thào: “Hèn chi, sao lại thấy tổng giám đốc quen mắt như thế.”

      Bọn họ là nhân viên ở công ty chi nhánh, căn bản có cơ hội gặp mặt đại lão bản. Họp thường niên này cũng là lần đầu tiên công ty áp dụng truyền hình trực tiếp, mấy hội trường kết nối với nhau. Từ lúc nhìn thấy Kỷ An Ninh, chị ta thấy quen quen, nhưng Kỷ An Ninh trang điểm diễm lệ, giống với người trong trí nhớ của chị ta lắm. Chị ta dám nhận bừa.

      Đợi đến khi Văn Dụ lên bục, chị ta lại thấy quen mắt, nhưng đây là đại lão bản của công ty, càng dám nhận.

      “Vừa hay tôi muốn mượn cơ hội này giới thiệu cho mọi người chút, Kỷ An Ninh, vợ của tôi cũng là mẹ của con tôi.” bục, tiểu Văn tổng hăng hái giới thiệu vợ mình cho toàn bộ công nhân viên.

      “Xin lỗi, tôi nhanh chân đến trước rồi.” cười, vỗ vai nam nhân viên kia, “Nhưng mà, tôi nhất định phải khen tặng câu, rất tinh mắt. Giống với tôi năm đó.”

      Nam nhân viên biến sắc, cuối cùng giơ mic lên, cười khổ: “Xin thua tâm phục khẩu phục.”

      câu hóa giải tình huống xấu hổ, đúng là nhân tài.

      Ánh mắt Văn Dụ lên tán thưởng, cười : “Vợ tôi là của được nhưng tiền thưởng chắc chắn là của .”

      Nam nhân viên bắt tay : “Từ chối bất kính.”

      Văn Dụ : “ nên nhận.”

      Đám quần chúng hóng hớt còn hốt hoa hốt hoảng, hai người kia chuyển hướng câu chuyện về đúng chủ đề họp thường niên.

      Chỉ có Kỷ An Ninh nhàng vuốt thái dương.

      Cuộc sống bình thường của kết thúc rồi.

      Sau này chỉ có thể lấy thân phận “Văn phu nhân” đối diện với mọi người.

      Nhưng mà trước đó, tối nay, còn phải đối diện với người đàn ông như lang như hổ, chiếm hữu mạnh, lại nóng tính kia nữa.

      còn tiếp

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 112: Sau khi cưới (8-)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Quốc An bỗng cảm giác sâu sắc, con trai và con dâu làm cùng chỗ đúng là đúng đắn, có lợi cho việc xúc tiến tình cảm của đôi vợ chồng trẻ.

      Từ khi Kỷ An Ninh tới tổng bộ, hôm nào Văn Dụ cũng sảng khoái tinh thần, sức sống căng tràn. Kỷ An Ninh à, mặt tựa phù dung, đầy rực rỡ.

      Vợ chồng trẻ thi thoảng liếc mắt đưa tình bàn ăn, tình ý chảy rả rích kia... Làm Văn Quốc An nổi hết cả da gà, xoa xoa cánh tay.

      Cựu thư ký Tôn giờ thành Tôn tổng, tới chúc Tết Văn Quốc An, cũng luôn câu chuyện cười trong họp thường niên.

      Văn Quốc An nhớ lại sáng hôm nào đấy, con trai thần thanh khí sảng, con dâu mặt phấn ngậm xuân, như bừng tỉnh đại ngộ.

      “Chậc chậc.” Ông với Quân Quân, “Nhìn bố mẹ con chuyện đương kìa, tuổi trẻ tốt mà.”

      Quân Quân: “Bố mẹ, thích đánh nhau.”

      Văn Quốc An cười ha ha: “Phải, để họ đánh nhau nhiều vào, đánh cho con em trai em luôn!”

      Nhưng giờ Quân Quân còn , Văn Quốc An dù muốn con cháu đầy đàn, nhiều con nhiều phúc, nhưng cả thể xác tinh thần ông đều đặt hết lên người Quân Quân, cũng định thúc giục hai đứa nó sinh thêm.

      Sau Tết lịch, Kỷ An Ninh về phòng thị trường nữa. Cuối cùng vì để thỏa mãn mong muốn của Văn Dụ, vẫn chuyển tới căn phòng tầng cao nhất được chuẩn bị cho mình , đầu treo chuỗi danh hiệu kiểu như “Giám đốc”, “Chủ tịch danh dự”, vừa quản lý quỹ từ thiện của tập đoàn, vừa học cách đầu tư.

      Lúc này mới cảm thấy lý thuyết ở trong trường đúng là đủ dùng, rất nhiều thứ đều phải học từ đầu.

      Văn Dụ là do Văn Quốc An nắm tay dạy dỗ, giờ cũng nắm tay dạy Kỷ An Ninh, cảm giác thích thú sâu sắc.

      Mấy năm nay mã QR bao quát mỗi chỗ trong đời sống, ngay cả ăn mày cổ cũng có máy quét mã. Cơ cấu kinh tế xảy ra thay đổi cực lớn, xã hội biến chuyển từng ngày, thay đổi tầng tầng lớp lớp.

      Có mấy doanh nghiệp truyền thống theo kịp bước chân thời đại, ngã xuống ầm ầm, có vài công ty theo kịp xu hướng, trở nên lớn mạnh hơn.

      năm nay, Văn Dụ và Lý Hách đều được chọn là trong mười doanh nhan trẻ xuất sắc nhất của thành phố, danh tiếng vô lượng.

      Văn Quốc An vui mừng vô cùng, mặt làm ăn càng yên tâm giao lại cho Văn Dụ, toàn tâm toàn ý ngậm kẹo đùa cháu.

      Đứa bé đúng là lớn nhanh như thổi, gần như chớp mắt Quân Quân được ba tuổi. Qua năm tháng nữa, cuối cùng tới thời điểm Quân Quân nên học mẫu giáo.

      Văn Quốc An vì ngày hôm nay mà chuẩn bị nhiều năm.

      Bởi vì ông cứ như gặp đại địch, chuyển sang quản lý nghiêm ngặt, nên trường mẫu giáo ông mua tiếng lành đồn xa, người quen biết đều nhao nhao gửi cháu trai cháu vào đây, tới mức danh ngạch nhập học phải rút thăm mới được vào.

      Hôm nay là cuối thu, trời trong, thời tiết đẹp.

      Quân Quân mặc bộ váy xinh đẹp, giày , còn đội thêm mũ che nắng, rất vui vẻ : “ thôi!”

      Vì để bình an vượt qua giai đoạn thích ứng này, trước đó ba người lớn trong nhà thay phiên nhau cùng bé lên lớp học gia đình mấy lần, ở chỗ đó Quân Quân còn chơi rất vui. Mấy người lớn còn rất tâm cơ, ngày nào cũng lâu về nhà trẻ với bé, bé lúc này đối với trường mẫu giáo vẫn rất lạc quan. Cho là giống với lớp học gia đình, bố mẹ hoặc ông chơi với mình, hai tiếng là về thôi.

      Toàn bộ người lớn Văn gia đồng thời xuất động, đưa Quân Quân nhà trẻ.

      Dù Văn Quốc An là chủ tịch của trường mẫu giáo này, nhưng vì để Quân Quân khỏe mạnh về thể chất, trưởng thành trong tinh thần, ông cố nén lại, giống với những phụ huynh khác, đứng ở cửa giao Quân Quân lại cho giáo viên, hành xử đặc quyền cùng Quân Quân vào lớp.

      Quân Quân vui tươi hớn hở vẫy tay tạm biết với người nhà, ngoan ngoãn theo giáo viên vào lớp.

      Đợi đến khi bóng dáng nho biến mất, Văn Dụ : “Bố, thôi.” Nên về thôi.

      rồi, được hành sử đặc quyền, thể chiếu cố đặc biệt với Quân Quân.

      Kỷ An Ninh cũng khuyên: “Bố, bố yên tâm , giáo viên mà bố chọn cho Quân Quân là giáo viên có kinh nghiệm nhất ở đây.”

      Đạo lý này Văn Quốc An hiểu hết, nhưng ông vẫn chịu .

      Bám lấy cổng lớn nhìn quanh, hận thể biến mắt thành tia X quang, ánh mắt xuyên qua vách tường, xem xem Quân Quân vào lớp có khóc .

      Nhưng dĩ nhiên là thể rồi.

      Văn Dụ lại khuyên thêm hai câu, Văn Quốc An cứ mắt điếc tai ngơ, bám chặt cổng lớn, ngây ngốc nhìn vào trong.

      Môi ông mím chặt, khóe miệng thi thoảng còn xụ xuống chút, xuống thêm chút nữa...

      Văn Dụ/Kỷ An Ninh: “...”

      , được rồi!

      Chưa tới mấy giây, Văn Quốc An chịu nổi, tháo kính lão xuống, bắt đầu xoa mắt.

      Văn Dụ/Kỷ An Ninh: “...”

      Bó tay! = =

      “Trước giờ con bé chưa bao giờ rời xa người nhà như thế.” Văn Quốc An nghẹn ngào, “Con bé nhất định sợ hãi, ta vẫn nên...”

      Mắt thấy ông sắp nhấc chân chạy tới phòng bảo vệ gõ cửa, Văn Dụ đứng lên giữ cánh tay ông lại: “Thương con là giết con! Cưng chiều cháu cũng như vậy!”

      Văn Quốc An: “Nhưng mà...”

      Kỷ An Ninh túm lấy tay còn lại của ông: “Quân Quân là đứa bé dũng cảm, con bé nhất định có thể làm được.”

      Văn Quốc An: “Nhưng mà...”

      nhưng nhị gì hết, Văn Dụ cho Kỷ An Ninh liếc mắt ra hiệu, hai người nửa lôi nữa đỡ Văn Quốc An lên xe.

      hôm nay cùng nghe báo cáo quý này rồi.” Văn Dụ lấy chuyện công ty để phân tán lực chú ý của Văn Quốc An.

      Ngày đầu tiên Quân Quân rời nhà học mẫu giáo, so với Quân Quân, Văn Dụ và Kỷ An Ninh càng lo cho Văn Quốc An hơn. dám để Văn Quốc An ở nhà mình, Văn Dụ cố ý xếp cuộc họp vào hôm nay, lôi kéo Văn Quốc An dự thính.

      Có chuyện làm suy nghĩ lung tung nữa.

      Mấy năm nay được lão Văn tổng ủy quyền, tiểu Văn tổng làm gì chắc đó, lại sát bước chân thời đại, kinh tế trong tập đoàn tựa thủy triều, bên trong phát triển rực rỡ, mọi người lâu thấy mặt lão Văn tổng.

      Nhưng lão Văn tổng làm kinh doanh cả mấy chục năm, tích uy quá sâu. Hôm nay ông tới tổng bộ, mấy vị cao tầng đều giữ vững tinh thần, dám khinh thường.

      Tiểu Văn tổng nhường lại chủ vị cho lão Văn tổng, tự mình chuyển chỗ, ngồi bên cạnh lão Văn tổng y con dâu , ngừng nháy mắt với mọi người.

      Nhưng dù thành tích được báo cáo có tốt cỡ nào, lão Văn tổng vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào laptop trước mặt, tiếng, làm lòng người lo sợ.

      Văn Dụ thấy sai sai, vươn cổ sang thăm dò, liền...thấy Quân Quân.

      Văn Dụ: “...”

      Hóa ra nhà trẻ lắp camera giám sát, các vị phụ huynh dùng tài khoản của mình để đăng nhập, lúc nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của con trẻ.

      Lão gia tử dù lớn tuổi, nhưng đúng là theo kịp phát triển thời đại bao tốt!

      Mới rưỡi chiều, Văn Quốc An liên tục nhìn đồng hồ. Vừa đến hai giờ, ông muốn đứng dậy.

      Văn Dụ đau đầu chết mất.

      Kỷ An Ninh hết cách, tự mình pha trà cho bố chồng, an ủi ông: “Còn sớm mà bố, bố uống chút trà .”

      Văn Quốc An hầm hừ: “Hai đứa bây chẳng lo lắng tí nào!”

      Văn Dụ xoa xoa thái dương. Ngày nào và Kỷ An Ninh cũng phải đến công ty, sáng sớm gặp Quân Quân, chạng vạng tối mới về nhà. Cho nên quen với chuyện chia tách này rồi.

      Mà Văn Quốc An gần như là ở bên cạnh Quân Quân suốt. Nếu người hao tổn tâm lực người Quân Quân, tính tổng hai vợ chồng cũng bằng mình Văn Quốc An.

      Ba người dưới thúc giục của Văn Quốc An, cuối cũng lên đường tầm ba rưỡi.

      Lúc đến trường mẫu giáo, đương nhiên là chưa tới giờ tan học. Văn Quốc An ngo ngoe muốn động, muốn hành sử đặc quyền. Bị Văn Dụ trấn áp.

      Rốt cuộc cũng đợi đến lúc tan học, Văn Quốc An nhịn nổi, vội vàng chen qua mấy phụ huynh khác, vọt vào trong lớp đón Quân Quân về. Cách xa ngày, đúng là lo lắng tới thắt phổi!

      Quân Quân vừa thấy bóng Văn Quốc An, liền đứng khỏi ghế nhào tới. Tiểu nha đầu ôm Văn Quốc An, rất vui, bĩu môi : “Sao giờ ông mới tới!”

      Văn Quốc An đau lòng: “Đều do bố mẹ con cho ông tới sớm.”

      Dắt Quân Quân về xe, cả đường hỏi han ân cần, hỏi hôm nay ở trường mẫu giáo thế nào, có thích trường học . Quân Quân lắc đầu: “ thích!”

      Hỏi tại sao, lão đại Quân Quân vui : “Thời gian quá dài.”

      Bé vốn cho là giống với lớp học gia đình, chơi lát là về nhà, kết quả là phải đợi thời gian dài! Bố, mẹ, ông nội còn ở bên cạnh! Quân Quân vô cùng vui!

      Văn Quốc An lập tức đau lòng.

      ra ông nhìn thấy hết, buổi sáng Quân Quân vì có nhiều bạn chơi chung mà vui vẻ. Gần tới trưa, bé bắt đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên là đợi người nhà đón về.

      Cũng may giáo viên rất có kinh nghiệm, trấn an được mấy bạn , để bọn họ ngoan ngoãn ăn cơm ngủ trưa.

      Nếu như thế, chỉ sợ Văn Quốc An muốn khép lại laptop, lập tức chạy đón Quân Quân.

      “Ôi...” Văn Quốc An thở ngắn than dài.

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh bắt đầu thấy khẩn trương, chỉ sợ ông mềm lòng, nuông chiều Quân Quân, cho bé trường mẫu giáo nữa.

      Kết quả Văn Quốc An hít sâu hồi lâu, vô cùng có kiên nhẫn : “Quân Quân lớn rồi, còn là tiểu bảo bảo nữa, mà là bạn học ở trường mẫu giáo. Mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, tới trường cũng nhau chơi đùa với các bạn học khác. Quân Quân có rất nhiều bạn mới, nhất định rất vui vẻ.”

      Quân Quân lầm bầm, bĩu môi, vô cùng vui.

      Nếu bố mẹ mà như vậy, bé còn có thể xin ông nội giúp đỡ. Bình thường ông nội đều giúp bé. Ông mà , đến bố mẹ cũng phải nghe. Ai bảo ông là bố của bố mẹ chứ!

      Cơ mà đến ông nội cũng như vậy, tức là chuyện này thay đổi. Xin ai cũng như vậy.

      Đừng có nhìn Quân Quân còn , đứa bé này trời sinh có bản lĩnh nhìn mặt mà , từ hiểu ai mới là người có tiếng nhất trong nhà, ai là người thương mình nhất.

      Lịch trình Quân Quân học mẫu giáo cũng giống với mấy đứa trẻ khác.

      Dưới đủ kiểu nỡ lẫn đau lòng của ông nội, thời gian lâu dần cũng thành quen. Chưa tới tháng, mẫu giáo trở thành chuyện bé mong ngóng nhất. Về nhà liền ríu ra ríu rít kể cho cả nhà, hôm nay ai đẩy mô hình xếp gỗ của ai, ai cướp đồ chơi của ai, vân vân.

      Nhìn bộ dáng sáng sủa này của Quân Quân, Văn Quốc An vừa thoải mái lại vừa chua xót.

      Ông tự nhận mình là người Quân Quân nhất đời, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, thể ở bên Quân Quân cả đời, Quân Quân nhất định phải có cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh ngay từ .

      Khi ông ở trong văn phòng Văn Dụ, thông qua camera nhìn thấy Quân Quân ngừng quen bạn mới, cùng những đứa bé đó vui chơi, ông hiểu điều này.

      Cho nên lúc đón Quân Quân, mặc dù Quân Quân biểu thích mẫu giáo. Văn Quốc An cũng nuông chiều bé.

      Cuộc sống ở mẫu giáo của Quân Quân vào quỹ đạo, ông lão trong nhà lại rơi vào đơn.

      Sau khi Kỷ An Ninh cân nhắc, hỏi Văn Dụ: “ có muốn sinh thêm đứa ?”

      Kỷ An Ninh có huynh đệ tỷ muội, mẹ mất, bố bỏ chạy, và bà sống nương tựa vào nhau, trong cuộc sống vì nhiều chuyện chẳng thể dựa vào ai mà chỉ có thể nhẫn nhịn câm nín.

      Sau này bà ngoại qua đời, liền bơ vơ mình.

      Cho dù là Văn Quốc An hay Văn Dụ, cả cũng thế, sớm hay muộn cũng phải trước Quân Quân. muốn Quân Quân cũng vì chị em mà bơ vơ lẻ bóng.

      ra vẫn luôn nghĩ đến chuyện sinh thêm, giờ đến lúc rồi.
      còn tiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :