1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 107: Sau khi cưới (3)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lưu tỷ quay ra phàn nàn với đồng nghiệp cùng tổ: “Tiểu Kỷ mới tới kia đúng là quá kiêu ngạo, giới thiệu cho người có nhà có xe mà còn chướng mắt. Chỉ là người ngoại tỉnh, biết có hộ khẩu ở đây mà còn kén cá chọn canh!”

      Lời này bị Tôn Mộng Như cùng phòng nghe thấy, cười lạnh: “Chị Lưu à, chị lại giới thiệu cho người ta Tạ Đỉnh, bốn mươi tuổi bụng bia, ly dị còn mang theo con đấy à?”

      Thù giữa Tôn Mộng Như và chị Lưu này kết từ hơn năm trước. Khi đó, Tôn Mộng Như mới hai mươi bảy tuổi, là hào hoa phong nhã, muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, cũng vì hơi lớn tuổi, trong lòng chị Lưu liền tính là “hạ giá”. Chị Lưu nhất quyết phải giới thiệu cho ta người đàn ông bốn mươi li dị, chính là người Tôn Mộng Như đến, Tạ Đỉnh bụng bia còn mang con riêng.

      Tôn Mộng Như chửi chị ta ngay tại chỗ.

      Hai người kết thù từ đó.

      Chị Lưu cứng cổ : “Sao tôi lại thiếu mắt nhìn thế chứ? Tiểu Kỷ mới bao nhiêu tuổi, vừa tốt nghiệp, trong veo như nước, tôi giới thiệu cho người còn chưa tới ba mươi đấy! Điều kiện tốt!”

      Tôn Mộng Như cười lạnh: “Giới thiệu cho bé vừa mới tốt nghiệp người gần ba mươi, đúng là rất có mắt nhìn.”

      Đồng nghiệp kia đứng bên ba phải, đúng lúc thấy Kỷ An Ninh vừa nãy bị phái lấy tài liệu, ôm chồng tài liệu vừa in xong trở lại, hai người mới chịu im lặng, lặng lẽ làm việc.

      Tan làm, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời .

      Kỷ An Ninh dọn dẹp mặt bàn.

      Chị Lưu sấn tới hỏi: “Tiểu Kỷ, em trọ ở đâu?”

      Kỷ An Ninh tạm hoãn chút, : “Em ở phía Bắc, chỗ Bắc Sa.”

      Chị Lưu hỏi tiếp: “Em tàu điện ngầm à?”

      Kỷ An Ninh : “Chồng em tới đón.”

      Đầu năm nay, nam nữ trẻ tuổi chuyện đương đều gọi nhau là vợ chồng.

      Chị Lưu rất vui : “Hóa ra em có bạn trai rồi.”

      Kỷ An Ninh: “...”

      Ra trường, đúng là vào xã hội gặp những người tưởng được, quái gở.

      Kỷ An Ninh cùng mấy đồng nghiệp thang máy xuống lầu, ở trong thang máy nhận điện thoại của Văn Dụ: “Vợ ơi, đường hơi kẹt, em đợi thêm mấy phút.”

      Ra khỏi văn phòng, dừng lại ở cửa ra vào, tạm biệt với đồng nghiệp.

      à?” Đồng nghiệp hỏi.

      “Chồng em kẹt xe, bảo em đợi lúc.” Kỷ An Ninh .

      Mấy đồng nghiệp tạm biệt với , rồi đường ai nấy .

      Tròng mắt chị Lưu đảo quanh, kéo nữ đồng nghiệp khác : “, mời uống sữa chua.”

      Kéo đối phương đến quán tạp hóa bên đường, mua hai chai sữa chua, đứng ở ven đường uống, .

      Đồng nghiệp này có quan hệ tốt với chị ta, nhìn ra điểm kỳ lạ, hỏi chị ta: “Làm gì thế?”

      Chị Lưu bĩu môi : “Kỷ An Ninh kia, tôi có lòng tốt giới thiệu đứa em họ của chồng cho, có nhà có xe, ta còn chướng mắt. Tôi muốn xem thử bạn trai ta kiếm là dạng gì?”

      Đồng nghiệp : “ xem ta xinh đẹp thế kia, chắc chắn ánh mắt rất cao.”

      Chị Lưu : “Xinh đẹp cũng chỉ là người ngoại tỉnh.” Chị ta cảm thấy dân bản địa mới ưu việt hơn.

      phổ nhân duyên của chị ta, xinh đẹp giống Kỷ An Ninh mà ở nơi khác, nếu như thông minh, tìm người bản địa có hộ khẩu trong tỉnh. Nhưng loại trừ mấy ngốc nghếch, ngu ngơ theo trai nghèo, nhà hộ khẩu giống mình, hai người cũng nhau chịu khổ dốc sức làm.

      Chị Lưu cảm thấy cảm thấy Kỷ An Ninh biết chỗ tốt kia là kiểu người sau.

      Chị ta suy nghĩ, đợi chút nữa nếu trông thấy cậu trai nghèo bước từ xe buýt xuống, chị ta nhất định phải tìm thời gian để chỉ điểm bé ngốc này.

      suy nghĩ, đồng nghiệp bỗng lấy cùi chỏ húc chị ta: “Mau nhìn mau nhìn! Wow!”

      Chị Lưu quay sang nhìn, là chiếc xe thể thao đứng cách trạm xe buýt khoảng mấy mét.

      biết là hãng xe gì, nhưng dòng xe này quá phong cách, vừa nhìn liền biết đây là xe sang. Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lén.

      Nhưng chị Lưu chỉ nhìn hai cái, hứng thú, quay đầu . Chị già đời, lớn hơn tuổi đồng nghiệp cả đoạn, trong đầu đều là củi gạo dầu muối tương dấm trà, ngữ văn toán học ngữ tiểu thăng sơ, đối với mấy thứ nằm ngoài cuộc sống mình, hứng thú.

      Cũng đâu phải là , còn cả ngày ảo tưởng cái này cái kia.

      Lực chú ý của chị ta vẫn đặt người Kỷ An Ninh. Chị ta thấy Kỷ An Ninh đứng bậc thang văn phòng, bỗng nhiên mặt lên tươi cười sáng rỡ, nhanh chóng xuống.

      Ánh mắt chị Lưu chuyển cái, quả nhiên có xe buýt vào trạm, cửa xe mở ra, có mấy người xuống nhìn trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi. Đâu là bạn trai Kỷ An Ninh nhỉ?

      Đồng nghiệp liên tục huých tay chị Lưu: “Mau nhìn mau nhìn mau nhìn!”

      Cửa xe thể thao màu đen nhấc lên, người đàn ông dáng cao chân dài bước xuống xe, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

      Âu phục phẳng phiu, áo sơ mi trắng, áo chẽn màu đen phẳng có hình. Chân dài bước xuống xe, đứng đó, khí thế cứ tự nhiên mà khuếch tán.

      Mỗi tế bào người đàn ông này như cho người khác biết “Tôi khác mấy người”.

      , là minh tinh điện ảnh à? Sao tôi có ấn tượng nhỉ?” Đồng nghiệp trợn mắt há mồm. Mặc dù lúc nhìn thấy cái xe kia, tự động ảo tưởng trong đầu rằng ngồi trong chiếc xe đó là người đàn ông tuấn, ngờ cửa xe mở ra, thực cách siêu xa ảo tưởng.

      Cho dù là chị Lưu là phụ nữ trung niên ngâm mình trong củi gạo dầu muối, cũng bị thu hút, quên mất việc chú ý tới Kỷ An Ninh.

      Chị ta nhìn chằm chằm vào thanh niên khí thế mạnh mẽ lại đẹp trai đứng cạnh xe.

      Theo sát là Kỷ An Ninh tạm thời bị quên lãng, nhào vào ngực của . phát đón được , cứ ôm rịt lấy, hai người đều nở nụ cười thân mật ngọt chết người.

      Người đàn ông trẻ tuổi còn cúi đầu hôn Kỷ An Ninh cái, mới buông ra. biết nhấn chỗ nào, bên cửa xe kia cũng được nâng lên, tay để phía , cẩn thận che chở cho Kỷ An Ninh ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe lại.

      Tới tận khi chiếc siêu xe đen ấy ầm ầm biến mất, chị Lưu vẫn còn ngơ ngác há miệng...

      Giống như nằm mơ vậy.

      Người đàn ông như vậy, xe như vậy, cuộc sống như thế, sao có thể... Xuất trong thực tràn ngập khói lửa này chứ?

      “Sao rồi?” Văn Dụ hỏi, “Có quen ?”

      Kỷ An Ninh : “Cũng được, học được ít. Trải nghiệm thực tế khác xa sách giáo khoa.”

      Văn Dụ : “Đương nhiên rồi. Học ở đại học chỉ là kiến thức cơ sở, thực tế thế nào phải từ từ tìm hiểu.”

      “Nhưng mà, ấn tượng sâu nhất phải là công việc của bản thân.” Kỷ An Ninh , “Văn phòng đúng là rất phức tạp, chia làm mấy bên.”

      Làm vợ của Văn Dụ, Kỷ An Ninh cũng muốn ở nhà làm nội trợ, rất lo lắng nếu cứ sống vô ưu vô lo mục tiêu, đánh mất bản thân.

      đề nghị được làm việc, cả bố chồng lẫn chồng đều đồng ý.

      Văn Dụ định xếp vào tổng bộ của tập đoàn, cho chức vị nhàn tản, có mặt mũi lại mệt, quan trọng nhất là có thể dồn tâm tư vào làm việc.

      Bố chồng còn khoa trương hơn, nếu có hứng với cái gì, mở cho công ty để chơi. Lỗ tiền cũng chả sao.

      Nghe đúng là rất có sức hấp dẫn. Cũng may Kỷ An Ninh có độ tự chủ cao, biết mình đáng bao nhiêu cân lượng, xin cơ sở để rèn luyện, học tập.

      Nếu muốn lên cao hơn, bọn họ có thể cho chức vụ như Chủ tịch danh dự quỹ phúc lợi công ích của tập đoàn, hoặc cho tiền, biến thành nhà đầu tư, rót tiền vào lĩnh vực mình thích, vui là được.

      muốn tới thực địa, bọn họ cũng cho cơ hội, để chuyển tới cơ sở, vòng tới từng công ty, từng bộ phận, học tập kiến thức. Sau này chính thức chuyển tới công ty, làm số việc thực tế.

      Tóm lại là tùy .

      “Chính trị văn phòng đều như thế. Cơ sở vẫn còn đơn giản, có chút ngáng chân thôi. Càng lên cao càng nhiều người có đầu óc. Sao, sợ rồi?” Văn Dụ hỏi.

      Kỷ An Ninh cười : “Cũng có. Chắc do liên quan đến lợi ích, em chỉ đứng ngoài cuộc xem thôi, nhìn cũng thấy thú vị, mới nghĩ tới vài thứ. Ngược lại là sinh viên mới nhận chức khóa này, em thấy bọn họ rất khó xử. Muốn cố gắng làm việc, lại bị mấy việc này làm ảnh hưởng.”

      “Cựu thần trong công ty nhiều, tránh được việc kéo bè kết phái.” Văn Dụ , “Lúc bố giao lại cho , để cho ra tay chỉnh lại. Vừa hay mượn hai chúng ta giao tiếp, đem nhóm lão già ỷ thế kia đá . Đám người này , người phía dưới cũng im theo. Bọn họ chính là căn nguyên.”

      lại hỏi Kỷ An Ninh: “Khi nào em chuyển đến tổng bộ?”

      Kỷ An Ninh lại muốn ở lại học thêm nhiều chút.

      Văn Dụ phiền muộn, phàn nàn: “Phòng làm việc chuẩn bị tốt cho em rồi, cùng tầng với , như thế mỗi ngày đều có thể gặp nhau, khi nào em tới đây.”

      Còn thêm: “Phòng xép bên trong văn phòng em là phòng trẻ em, chúng ta có thể mang theo Quân Quân tới công ty.”

      Công việc như này, ban ngày cũng có vợ con trái ôm phải ấp, đẹp làm sao!

      Kỷ An Ninh liếc mắt: “Bố chịu để đưa Quân Quân tới công ty à?”

      Văn Dụ: “...”

      Chắc là... chịu đâu nhỉ?

      Hai người nhanh chóng về nhà, dì giúp việc cười tủm tỉm mở cửa: “Về rồi à.”

      Văn Dụ hỏi: “Bố cháu đâu rồi?”

      Dì giúp việc : “Còn đâu chứ, ở phòng vui chơi.”

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh về phòng thay quần áo trước, dắt tay nhau đến phòng vui chơi.

      Cửa khép hờ, hình như còn nghe được tiếng Văn Quốc An giọng cổ vũ: “Cố lên! Quân Quân tuyệt! Thêm chút nữa! Sắp tới rồi!”

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh quay sang nhìn nhau, lặng lẽ đẩy cửa ra xem. Văn Quốc An chổng mông lên, hai tay đẩy ra, chống bàn chân của Quân Quân, ra sức hỗ trợ bé bò về phía trước.

      Quân Quân bảy, tám tháng tuổi, bắt đầu học bò. Nhưng nếu đằng sau có chỗ mượn lực, bé mà hơi dùng sức, bò tụt về đằng sau. Cho nên Văn Quốc An phải đỡ cho bé ở đằng sau.

      “Cố lên! Cháu làm được mà!”

      “Còn thiếu chút nữa!”

      “Quân Quân siêu tuyệt!”

      Mặt đất bị lau cả mảng lớn, phía trước cách khoảng nửa mét có đặt món đồ chơi rực rỡ phát ra thanh. thanh đó hấp dẫn Quân Quân, dụ bé cố gắng bò tới phía trước.

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh nhìn Quân Quân dưới khích lệ ngừng của Văn Quốc An, dũng bò về phía trước...hẳn hai mươi cm.

      Nước miếng trượt theo đường.

      Vậy mà Văn Quốc An còn cảm thấy cháu mình siêu giỏi!

      Chị trông trẻ bị cưỡng chế, cho phép quấy rầy thời gian đẹp đẽ của hai ông cháu, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh mà nhìn.

      Văn Dụ/Kỷ An Ninh: “...” Hình ảnh này cũng rất đẹp đấy.

      Cái mông Văn Quốc An vểnh cao cao, Văn Dụ lo cho cái eo ông, vào : “Bố, ăn cơm thôi.”

      Lúc đó, làm chuyển chú ý của Quân Quân. Tiểu nha đầu quay đầu nhìn lại, thấy bố với mẹ, lập tức mắt sáng rực lên, miệng kêu y y nha nha, đòi bế.

      Văn Dụ tới, cúi người, tay ôm Quân Quân lên, nâng hai cái, rồi giao cho Kỷ An Ninh, vội tới đỡ Văn Quốc An, lão đầu tử vẫn vểnh mặt đất kia kìa.

      Văn Quốc An và Quân Quân vất vả cố gắng cả buổi, còn thiếu hai mươi ba mươi cm nữa là thắng lợi, lại bị Văn Dụ phát cắt đứt.

      Văn Quốc An vui, vô cùng vui.

      Nhưng Kỷ An Ninh tươi cười dịu dàng, gọi ông: “Bố ơi, ăn cơm thôi.”

      Lửa giận được trút lên con dâu, chỉ đành lẩm bẩm, nhìn Văn Dụ đủ kiểu vừa mắt.

      Buổi tối ngủ, Văn Dụ nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt đăm đăm.

      Kỷ An Ninh thấy lạ mới chọc cái: “Sao thế?”

      Văn Dụ rơi vào bi thương: “ thất sủng rồi.”

      Kỷ An Ninh: “...”

      Văn Dụ bi thống : “Người bố nhất còn là nữa!” (đọc tý tưởng cung đấu)

      Kỷ An Ninh cười vỗ cái: “ tranh giành tình cảm với con , hay nhỉ!”

      Văn Dụ lẩm bẩm trở mình, ôm lấy Kỷ An Ninh: “ mặc kệ, dù sao giờ chỉ có mình em mới an ủi được .”

      Lại ăn vạ như chú chó.

      Kỷ An Ninh bất lực, hỏi: “ muốn an ủi thế nào?”

      Văn Dụ : “ mới mua món kia...”

      Kỷ An Ninh nhắm mắt: “Món kia được!”

      Mấy cái khác thôi , món đó đúng là quá xấu hổ!

      Văn Dụ cắn lỗ tai : “Mặc mà. Cái đuôi lông xù... Rất ...”

      “Em xem ở trong nhà đáng thương biết bao nhiêu.” thổi hơi vào tai Kỷ An Ninh, “Ông nội cháu , con mẹ, vợ mình, bố và con . Em xem xem xem, chỉ có có ai ...”

      vừa , bên đầu ngón tay vừa vẽ vòng tròn nơi mẫn cảm của .

      Mặc dù làm bố, công phu trêu chọc của tiểu Văn tổng chưa từng gác lại, kỹ nghệ thậm chí càng thêm tinh tiến.

      Kỷ An Ninh bị ăn còn mảnh vụn, cuối cùng vẫn bị dụ mặc vào.

      Cái đuôi lông xù chỉ đơn giản là trang trí, mỗi lần quét qua đều tạo kích thích mãnh liệt.

      “Bảo bối~” Văn Dụ gặm Kỷ An Ninh, , “Sinh con xong, của em lớn hơn rất nhiều...”

      Kỷ An Ninh bày ra tư thế xấu hổ, hưởng thụ cực hạn khoái cảm, chỉ có thể vỡ vụn dưới thân .

    2. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Ôi ôi Bạn Dụ đáng thương mà

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ui trời ơi :”) chết mấttttt, vâng bạn Dụ đáng thương cần bạn An dùng đuôi dỗ dành
      gió đông bắcHale205 thích bài này.

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Lát mắt ra chưa bà chị Lưu, ai đời khinh người quá đáng nhỉ? Giới thiệu toàn mấy ông già xấu quắc cho con người ta. Bà mai ko có tâm nhất quả đất.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Nhảy hố nhờ RV full của chế Hằng Lê. Đọc 1 lèo mới comt thấy hơi tội lỗi. Cảm ơn editor hoàn truyện 1 cách tích cực. Truyện rất hay, đáng để đọc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :