1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Ôi, happy ending quá
      Many thanks editor

    2. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Chúc mừng Tiểu Mao ❤️

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 105: Sau khi cưới (1)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Quốc An thực rất khát vọng được ôm cháu trai. Cháu cũng được, như nhau như nhau thôi.

      Năm đó ông phong lưu bị ràng buộc, sống tới tuổi trung niên mới kết hôn, để cho bố mẹ mình được nhìn thấy Văn Dụ ra đời, bọn họ phải mang theo tiếc nuối mà ra . Bây giờ ông vô cùng sợ sệt quả báo ứng lên người mình.

      Lúc trẻ sợ hãi, đến lúc già rồi liền biết sợ cái này cái nọ.

      Kỷ An Ninh vào nghỉ hè năm hai kết hôn với Văn Dụ, trở thành con dâu Văn gia, Văn Quốc An liền lặng lẽ suy nghĩ về chuyện này.

      Tân hôn năm đầu tiên, ông . Dù sao cũng phải cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng chứ.

      Đợi đến khi Kỷ An Ninh học xong năm ba, lúc này tân hôn cũng đầy năm, Văn Quốc An bắt đầu ngo ngoe muốn động, nóng lòng muốn thử.

      Đầu tiên, ông xách Văn Dụ đến trước mặt để chuyện này, giả nghèo giả khổ: “Con cũng thể để ta giống ông nội con chứ, đến chết cũng nhắm mắt.”

      Văn Dụ: “...” phải là do bố tự tạo nghiệp à?

      Văn Dụ kiên trì chống đỡ thế công trước mắt, : “Con cũng đâu phải do mình con sinh, An Ninh cũng phải đồng ý mới được.”

      Văn Quốc An vui sướng, lập tức thu nước mắt, với Văn Dụ: “Vậy con chuyện tốt với con bé. Ninh Ninh là đứa trẻ tốt, con với con bé, đừng lo lắng mấy cái sau, con bé chỉ cần mang thai là được, ta lập tức chuyển ngay trăm triệu cho con bé đứng tên, để con bé làm vốn riêng.”

      Văn Dụ: “...”

      Bố muốn ôm cháu đến điên rồi à.

      Buổi tối, Văn Dụ chuyện này cho Kỷ An Ninh biết.

      “Sinh con?” Kỷ An Ninh kinh ngạc, “Bây giờ ạ?”

      “Bố muốn cháu đến điên rồi, bảo với em.” Văn Dụ luôn cho Kỷ An Ninh lời hứa trăm triệu kia.

      Kỷ An Ninh đỡ trán.

      sao, sao. Em đừng nghe ông ấy.” Văn Dụ an ủi , “Việc này còn phải nghe theo em, dù sao cũng là em sinh mà.”

      Văn Dụ hoàn toàn nghe theo Kỷ An Ninh. Nhưng Kỷ An Ninh cũng hiểu , mỗi ánh mắt, mỗi giọng điệu, cũng có thể nghe ra.

      Khi chuyện, Kỷ An Ninh nghe được đằng nghĩ nẻo.

      nháy mắt mấy cái, hỏi: “ cũng muốn sinh à?”

      Bị nhìn thấu, Văn Dụ có chút ngại ngùng: “Ừ, cũng hơi muốn.”

      Kỷ An Ninh rất ngạc nhiên: “Em cứ cho là muốn có con sớm.”

      Văn Dụ mới hai mươi hai tuổi, học năm tư kết hôn.

      Ngay cả Lý Hách già đầu kia, còn trải qua thời gian phong lưu năm thay mấy người bạn , ngờ tên Văn Dụ tuổi nhất này lại là người đầu tiên kết hôn.

      Làm nguyên nhóm bạn trợn tròn mắt.

      Nhưng Kỷ An Ninh nghĩ Văn Dụ muốn có con sớm thế. Kết hôn sớm là vì tình , vậy muốn có con sớm lại là vì cái gì? Đàn ông mới hai hai, hai ba tuổi đầu, muốn có con? Quả là hiếm thấy.

      Văn Dụ im lặng.

      Hồi lâu sau, : “Bố rất thương .”

      Nhưng lại chẳng phải con ruột của Văn Quốc An.

      Kỷ An Ninh hiểu.

      Chuyện Văn Dụ phải con ruột của Văn Quốc An, mặc dù làm suy yếu tình cảm giữa bọn họ, nhưng lại là nỗi tiếc nuối trong lòng Văn Dụ. Cũng làm cảm thấy thiệt thòi cho Văn Quốc An.

      điều nữa là,” , “Khi mơ giấc mộng kia, trong mộng bố , ông ấy... Cái kia.”

      Chuyện Văn Dụ mơ thấy ra là chuyện Kỷ An Ninh trải qua ở kiếp trước. Trong kiếp đó, Văn Quốc An trong lúc bị giam giữ xuất huyết não mà qua đời.

      Dù kiếp này kết cục thay đổi, nhưng trong lòng Văn Dụ vẫn còn sợ hãi, cứ suốt ngày lo lắng đề phòng.

      Theo ý định của Văn Dụ, là mỗi tháng phải đưa Văn Quốc An kiểm tra toàn diện lần. Vấn đề là Văn Quốc An muốn.

      Hai bố con tranh cãi rất lâu, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, mỗi quý kiểm tra lần.

      ra Văn Dụ vẫn luôn sợ hãi, dù sao Văn Quốc An lớn tuổi, rất sợ tình huống trong mơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Như vậy Văn Quốc An lại vừa ứng với nỗi sợ của chính ông, nhìn thấy cháu, chết nhắm mắt.

      Nhưng mà cái này cũng làm khó Văn Dụ.

      Bởi vì Kỷ An Ninh mới hai mốt, vừa hết năm ba, sắp lên năm tư, vẫn học.

      Theo lý giải của Văn Dụ, con ở tuổi này, mặc dù kết hôn, cũng rất ít nghĩ đến chuyện sinh con. Kiếp trước Kỷ An Ninh thê thảm, đau lòng cho Kỷ An Ninh, đành lòng ép vào thế khó.

      ngờ Kỷ An Ninh chỉ chống cằm suy tính mấy giây, liền gật đầu: “Vậy sinh thôi.”

      Văn Dụ xoắn xuýt, khó xử: “...”

      Nhìn Văn Dụ ngơ ngác, Kỷ An Ninh hé miệng cười: “Sinh chứ sao.”

      phải, An Ninh, em đừng vì ...” Văn Dụ đau lòng nắm chặt tay Kỷ An Ninh .

      hoàn toàn là vì .” Kỷ An Ninh cầm ngược tay Văn Dụ, giọng hỏi, “ phát sao? Em, , bố nữa, ba người chúng ta đều có điểm chung.”

      Văn Dụ sửng sốt, hỏi: “Giống nhau ở điểm nào?”

      Kỷ An Ninh nhìn xuống, hai tay nắm chặt tay Văn Dụ, nhàng bóp từng ngón tay , : “Ba người chúng ta đều có người thân.”

      Tay Văn Dụ phút chốc nắm chặt tay Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh có người bố ruột, bỏ chạy từ lâu, sinh tử .

      Văn Dụ cũng có ông bố ruột, người cùng bố khác mẹ, mấy đứa em trai em khác mẹ. Em trai em gì chứ, căn bản chưa gặp bao giờ, bố ruột cùng ông ngồi trong lao tù, trong lòng Văn Dụ coi như họ chết rồi.

      Mà Văn Quốc An, bố mẹ ông qua đời mấy chục năm, Văn Dụ lại phải con ruột ông. Ông mới có người thân.

      “Sinh .” Kỷ An Ninh .

      Sinh đứa con cùng chảy dòng máu của và Văn Dụ, lại mang theo họ của Văn Quốc An.

      Như vậy, ba người có bất kỳ máu mủ gì, tìm được chỗ dựa trong tâm hồn.

      Trong căn nhà này, đâu chỉ mình Văn Quốc An cần đứa bé.

      Bọn họ đều cần, đều muốn.

      Văn Dụ chuyện này cho Văn Quốc An, : “An Ninh có cầu, ấy muốn sau này làm nội trợ, ấy vẫn muốn ra ngoài làm.”

      có vấn đề, có vấn đề!” Văn Quốc An kích động, “Con bé muốn tới công ty nào cũng được, nếu có chỗ thích cứ mở thêm chỗ!”

      “Tỉnh táo, tỉnh táo!” Văn Dụ đè tay lên ngực bố mình, y như mẹ già.

      “Xấu tính!” Văn Quốc An đánh rụng tay , cười mắng, “Lại cảm thấy ta sắp chết hả.”

      Chuyện trong mơ thể cho Văn Quốc An, Văn Dụ có miệng cũng khó trả lời.

      Kỷ An Ninh lại kế hoạch sinh con cho Mạnh Hân Vũ.

      Mạnh Hân Vũ há miệng nửa ngày cũng khép nổi, thở dài: “Cảm giác cuộc sống của cậu với tớ đúng là hai thế giới khác biệt mà.”

      nàng lại hỏi: “Cậu nghĩ kĩ chưa?”

      Kỷ An Ninh gật đầu : “ ra, lúc vừa mới kết hôn, có người khuyên tớ đừng nên sinh con quá sớm.”

      Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Ai thế?”

      “Dì Lý ở nhà ăn.”

      “Chỗ nào cơ?”

      “Chỗ cửa sổ số 7, cái người mập mập ấy.”

      “Ồ, ấy à!”

      Kỷ An Ninh gật đầu : “Tớ thân với ấy, năm ngoái sau khi về lại trường, tớ có tặng kẹo cưới cho ấy, với tớ, đừng sinh con sớm quá, chí ít là trước khi mình muốn đừng sinh.”

      Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Còn có kiểu này á? phải mấy mấy bác đều điên cuồng thuyết phục cưới xin sinh đẻ à?”

      Mẹ Thư Thần là thuộc dạng bức hôn rồi. May mà giai 2D kia cứ bất vi sở động*, còn với Mạnh Hân Vũ: “Đừng để ý đến bà, mẹ mãi mãi cũng hiểu nổi cách sống của chúng ta đâu.”

      * ý chỉ bị chuyện gì lay chuyển.

      Mạnh Hân Vũ mới thở phào nhõm.

      Kỷ An Ninh cười: “Dì Lý là người rất tốt. ấy sinh con ảnh hưởng nhiều đến công việc, nhất định phải suy nghĩ kỹ, lúc nào sinh phù hợp, có người chăm sóc , còn cả nhà với tiền tiết kiệm, thứ cũng được thiếu.”

      Mạnh Hân Vũ suy tính tương lai: “Những cái này... phải vấn đề gì với cậu à!”

      Dì Lý ở nhà ăn đúng là ghét bỏ Kỷ An Ninh kết hôn quá sớm.

      Bà ở đây mấy năm, thấy nhiều trường hợp tốt nghiệp rồi chia tay, hiểu được người trẻ tuổi, sau khi ra trường, phải bị cuộc đời vùi dập mấy năm, mới trưởng thành đúng khuôn.

      biết, Văn Dụ và Kỷ An Ninh còn có kiếp trước, ràng buộc sống chết. Bà thấy Kỷ An Ninh năm hai kết hôn, vợ chồng còn trẻ, vô cùng lo lắng.

      Đề nghị của dì Lý đối với người bình thường mà đúng là rất chính xác, chỉ riêng với Kỷ An Ninh lại phù hợp.

      Dì Lý sao biết được, Kỷ An Ninh gả vào hào môn. Những yếu tố mà bà vừa liệt kê, nhất định phải cân nhắc, ở Văn gia lại phải cái gì to tát.

      Kỷ An Ninh quyết định sinh con, ngoại trừ mặt tình cảm, còn bởi vì có điều kiện nền móng này chống cho.

      Văn Dụ thời kỳ đỉnh cao của sinh lý đàn ông, thân thể Kỷ An Ninh cũng khỏe mạnh, sau khi dừng việc tránh thai, hai người trúng thưởng luôn.

      Kỷ An Ninh xuất triệu chứng buồn nôn , lúc xuất triệu chứng chán ăn, vào năm học mới. vừa có phản ứng, liền biết , tra cái, quả đúng à mang thai.

      Lúc Văn Dụ cho Văn Quốc An tin tức này, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí. Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ vòng vo cả nửa ngày với Văn Quốc An, nào là “Núi Thái Sơn có sụp mặt cũng đổi sắc”, “Người xưa vốn chú trọng chuyện dưỡng khí”, vân vân.

      “...?” Văn Quốc An, “Thế rốt cuộc con muốn cái gì?”

      Văn Dụ hết cách: “An Ninh mang thai rồi.”

      Cuối cùng vẫn ngăn cản được Văn Quốc An kích động.

      “Quá tốt rồi, quá tốt rồi! An Ninh, con mau đến thư phòng với ta!” Ông bỗng nhiên phản ứng kịp, đổi giọng, “, ! Con đừng nhúc nhích, Văn Dụ, tới thư phòng ta, lấy tập văn kiện màu lam ở ngăn kéo bên tay phải xuống đây!”

      Văn Quốc An hứa cho Kỷ An Ninh trăm triệu, người như ông bao giờ suông.

      Ngay cả kết cấu tài sản ông cũng sắp xếp tốt cho Kỷ An Ninh, có tiền, có bất động sản, có cổ phiếu, đều phối hợp tốt giúp Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh lập tức thành phú bà.

      Nhưng cả hai người Văn Dụ và Văn Quốc An đều có phần khẩn trương, nhìn Kỷ An ăn ngon, thi thoảng còn che miệng muốn ói, bọn họ đều muốn cho Kỷ An Ninh tạm nghỉ học ở nhà, chuyên tâm sinh con.

      Kỷ An Ninh đồng ý, : “Sư tỷ làm nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể nâng cao bụng học, người khác được, em cũng được.”

      Thân thể tự biết, cảm thấy mình cũng có vấn đề gì lớn.

      Nhưng cảm giác nôn nghén mãnh liệt đúng là khó chịu . Kỷ An Ninh xin nghỉ vào giai đoạn khó chịu nhất đó, cuối cùng vẫn nghỉ mất hai tuần.

      Đến đúng thời gian, nôn nghén tự lành, lại sinh long hoạt hổ quay lại học.

      Văn Dụ mỗi ngày đều xe đón xe đưa. Nếu bản thân bận quá, có lái xe chuyên trách.

      Kỷ An Ninh vác bụng to học, buổi trưa có người chuyên đưa bữa ăn cho phụ nữ mang thai tới nhà ăn, cũng thành hình ảnh trong trường.

      Hai người bọn họ, cũng từ chỗ ở của Văn Dụ chuyển đến nhà lớn Văn gia.

      Trong nhà có dì giúp việc, mặc dù lớn tuổi, nhưng kiên trì cho rằng mình có thể tiếp tục nuôi lớn thêm đứa bé. (dì ấy là người nuôi lớn Văn Dụ)

      Quan trọng nhất là, trong nhà có đầu bếp, mỗi ngày thay đổi các món cho phụ nữ mang thai.

      Bọn họ vừa chuyển đến, căn nhà lớn vốn trống rỗng bỗng trở nên bừng bừng sức sống.

      Sắc mặt Văn Quốc An hồng hào thêm mấy phần, tinh thần cũng tốt hơn.

      Đúng là ứng với câu này, người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

      Tháng tư năm sau, khi các bạn bận rộn tuyển sinh cho trường, Kỷ An Ninh sinh.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      aaaawwww truyện hay quá @Tiểu mao ơiiii. mấy hôm nay mình toàn thức tới 3g sáng đọc truyện vì dứt được, may mà đọc tới chương mới nhất rồi :))) Cám ơn bạn nhiệt tình lấp cái hố siêu chất lượng này
      gió đông bắcTiểu mao thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Nữ chính mình là hoa có chủ, còn có cây con luôn rồi mà cứ tin.
      Chương 106: Sau khi cưới (2)

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Có tiền đúng là có thể giải quyết được nhiều chuyện.

      Ví dụ như ở bệnh viên công vì thiếu giường mà phải ngủ ngoài hành lang, bác sĩ gây mê tới được nên phải chịu đau đớn khi sinh đẻ, đều có thể dùng tiền để giải quyết.

      Vì chuyện con dâu sinh con, mười tháng trước Văn Quốc An mua bệnh viện tư nhân này.

      Trong khi sinh con, Kỷ An Ninh cũng chịu khổ quá nhiều.

      Chỉ là vẫn rất mệt mỏi, lúc được đẩy ra, Văn Dụ thấy mặt mũi trắng bệch, cái trán ướt đẫm, tóc dán lên da. đau lòng cầm tay : “Em vất vả rồi.”

      Văn Quốc An là bố chồng, tốt hơn mấy, cách mấy bước : “Ninh Ninh, con cứ nghỉ ngơi tốt, cái gì cũng đừng lo.”

      Kỷ An Ninh “Vâng” tiếng, biết có bọn họ mình cần lo lắng, nhắm mắt lại, lập tức ngủ sâu.

      Tỉnh lại thấy Văn Dụ ngồi ghế sofa cạnh giường, ôm bọc như que diêm, cười ngây ngô.

      Kỷ An Ninh nhìn lúc, Văn Dụ vẫn cứ cười ngây ngô, nhận ra tỉnh. Tới tận khi gọi tiếng, mới khẩn trương: “Em tỉnh rồi?”

      Lớn tiếng gọi y tá đến.

      đám y tá rầm rầm chạy tới, vây quanh Kỷ An Ninh.

      Giúp chải tóc, lau sạch người, thay bộ đồ mồ hôi ướt đẫm ngủ lúc nãy... Rất nhanh, sạch chỉnh tề.

      phải vô duyên vô cớ mà tỉnh, là bản năng làm mẹ khiến tỉnh, nên cho bú rồi.

      Dưới chỉ đạo của y tá, nhận con từ trong ngực Văn Dụ. Con làn da hồng hồng, nhăn nhúm lại chỗ.

      Kỷ An Ninh sinh xong có nhìn bé vài lần, lúc này lại nhìn kỹ, luôn cảm thấy hình như giống lúc nãy lắm.

      “Con giống à?” hỏi Văn Dụ.

      “Giống em.” Văn Dụ vui vẻ , “Lớn lên chắc chắn xinh đẹp, để cho đám tiểu tử thối chạy theo đằng sau.”

      Kỷ An Ninh vén áo cho con bú, tiền sản được điều trị rất tốt, bé con hít hít, nhanh chóng ra sữa. Bé con uống ngụm lớn, thậm chí còn phát ra tiếng mút chùm chụp.

      Đúng là thanh của sinh mệnh mạnh mẽ.

      Hình ảnh cho con bú này làm Văn Dụ hoảng hốt, lúc nãy cứ như mơ, lúc này mới có cảm giác “Mình làm bố rồi”.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Bố đâu rồi?”

      “Bố mừng như điên.” Văn Dụ , “ phát hồng bao. Gặp ai cũng khoe ‘Tôi làm ông rồi’.”

      Kỷ An Ninh bật cười : “ xem thử .” sợ Văn Quốc An cảm xúc quá kích động.

      Văn Dụ ra ngoài, quả đúng là Văn Quốc An thao thao bất tuyệt với viện trưởng, biểu đạt tâm trạng vui sướng khi được lên chức ông. Viện trưỏng cười cứng cả mặt, gật đầu đều đều.

      Vì để ồn đến phòng ngủ Kỷ An Ninh, bọn họ thậm chí còn ở trong phòng khách mà ra ngoài hành lang chuyện. biết viện trưởng ở đây hầu chuyện bao lâu rồi, dù sao mặt cũng đơ cứng cả rồi.

      Văn Dụ tới, giải cứu viện trưởng đứng tê cứng cả chân kia.

      Văn Quốc An : “Sao con lại ra đây, mau vào chăm Ninh Ninh .”

      Văn Dụ : “Vợ con tỉnh rồi, cho con bú.”

      Văn Quốc An đại hỉ, ông cũng tiện vào, nên chỉ huy dì giúp việc với Nguyệt tẩu vào chăm sóc Kỷ An Ninh. Lại hỏi trợ lý bên cạnh: “Hồng bao phát hết rồi chứ?”

      Trợ lý cũng bất lực, xác nhận lại lần nữa: “Phát rồi, ai cũng có.”

      Lão đầu tử này vào trạng thái phát điên rồi.

      Văn Dụ phát uy: “Bố đừng ở đây nữa, bố mau về nhà nghỉ !”

      Văn Quốc An bất mãn: “Ta còn muốn nhìn cháu nữa!”

      “Mai rồi nhìn!” Văn Dụ , “Bố cứ nghỉ ngơi tốt , nghỉ ngơi tốt cho bố nhìn! Đừng nghĩ con dám!”

      Văn Quốc An bị đe dọa, ấm ức về nhà.

      Ngày hôm sau ông mang theo luật sư tới thăm Kỷ An Ninh, vung tay cái lại rầm rầm chuyển cho Kỷ An Ninh đống tài sản.

      Kỷ An Ninh đỡ trán: “Bố, bố đừng như vậy nữa.”

      “Ổn mà, ổn mà.” Văn Quốc An ôm cháu , cười híp mắt , “Phụ nữ sinh con là qua quỷ môn quan, con vất vả rồi.”

      xong liền liếc mắt ra hiệu với trợ lý.

      Trợ lý biết ý liền lấy ra tờ giấy đưa cho Kỷ An Ninh: “Đây là những cái tên mà chủ tịch Văn chọn, mời nhìn thử.”

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh càng thêm bó tay.

      Đứa bé là của bố mẹ, nên do bố mẹ đặt tên. Văn Quốc An lại lén lút muốn đổi lấy quyền đặt tên.

      Kỷ An Ninh lại che trán: “Bố, bố lấy là được.”

      “Ai nha, con như vậy...” Văn Quốc An hớn ha hớn hở còn giả bộ khách sáo.

      Cuối cùng Văn Quốc An chọn tên Xu Quân.

      Xu, xinh đẹp. Quân, mỹ ngọc.

      Văn Xu Quân.

      Đứa bé này từ lúc sinh ra định sẵn được người nhà thương chở che đời.

      Kỷ An Ninh ở trong bệnh viện nhà mình cho tới khi đầy tháng về nhà, thân thể trẻ trung này khôi phục siêu tốt, chút cũng giống người từng sinh con, mà giống với thiếu nữ chưa rời sân trường.

      Mạnh Hân Vũ tới thăm , cũng : “Nhìn dáng vẻ này của cậu, ai dám tin cậu vừa sinh con xong chứ.”

      Lại hỏi định làm gì sau này.

      Kỷ An Ninh : “Định cho bé bú khoảng tám đến mười tháng, sau đó tớ tìm vài việc để làm, tớ với Văn Dụ rồi, tớ muốn ở nhà làm bà nội trợ.”

      Mạnh Hân Vũ đồng tình với suy nghĩ của . nàng thấy hơi lo lắng: “Bố chồng cậu đồng ý ?”

      Trong mấy tiểu thuyết, phim truyền hình về giới nhà giàu, phải bố mẹ chồng đều vênh váo tự đắc với con dâu là: “ cũng đâu thiếu tiền, ra ngoài làm cái gì, cứ ở nhà chăm con cho tốt là được.” các kiểu à.

      Kỷ An Ninh khó đỡ: “Nhà tớ phải kiểu đấy.”

      Thực tế, tới tháng mười dứt sữa cho con, lúc Kỷ An Ninh thể muốn làm, Văn Quốc An còn đồng ý cả hai tay: “Con cứ yên tâm, trong nhà c ó bố rồi.”

      Văn Quốc An giờ là trạng thái nửa về hưu. Chuyện lớn mặt làm ăn đều giao cho Văn Dụ, ông chỉ cần ở sau lưng Văn Dụ mạnh như thác đổ chỉ điểm, vững như thái sơn ngồi trấn là được.

      Cũng có việc gì lớn đáng để ông tự mình ra mặt, giờ ông có cháu là đủ rồi.

      Văn Dụ xin ông: “Bố đừng điên cuồng khoe con bé trong nhóm bạn nữa được ? Hại con bị đánh theo.”

      Văn Dụ là người trẻ tuổi nhất trong nhóm bạn, lại kết hôn sớm nhất, đủ làm người ta thấy ghét. Vậy mà lại con sinh con sớm như thế!

      Càng đáng sợ hơn là, Văn Quốc An biến thành tên cuồng cháu , mỗi ngày đều khoe. Khiến cho các ông bố bà mẹ của đám bạn đều hâm mộ, ai cũng muốn được ôm cháu, quay ra bắt đầu thúc cưới bức hôn các kiểu.

      Đám Lý Hách tức ói máu, hôm qua tụ họp, cả đám liên thủ nhấn Văn Dụ ghế sofa, muốn “Dạy dỗ chút”.

      Văn Dụ dù có thân công phu mạnh mẽ, cũng đuối lý, đành mặc bọn họ tẩn cho trận.

      Tất cả là do Văn Quốc An.

      Văn Quốc An cười lạnh: “Ta khoe cháu làm sao? Ai dám đánh rắm, bảo tới tìm ta.”

      Ông vừa dậm chân cái, cả giới kinh doanh liền chấn động, ai mà dám trược mặt ông chứ. những thể, ông còn muốn nhóm bạn bè phải khen.

      Quân Quân nhà ông đáng như thế, có người dám khen? Văn Quốc An đều ghi vào sổ hết.

      Lão đầu tử này từ khi Văn Xu Quân sinh, liền thức tỉnh thuộc tính nô lệ của cháu , hết đường cứu chữa.

      “Con để ý bọn họ làm gì, có chuyện này, con xem thử .” Văn Quốc An vừa dỗ dành Văn Xu Quân, vừa ném cho Văn Dụ và Kỷ An Ninh tập tài liệu.

      Kỷ An Ninh tới nhìn thoáng qua, là liên quan đến đất đai.

      Văn Dụ nhìn chút, : “Mới giành được mảnh này ạ? Rất tốt. Bố định khai phát thế nào?”

      Văn Quốc An vui mừng khấp khởi : “Cho Quân Quân làm đồ cưới.”

      Đầu tuần mua được món đồ cổ giá trời, cũng đắc ý : “Cho Quân Quân làm đồ cưới.”

      Trước đó nữa, đột nhiên có hôm thấy người đâu, cả nhà từ xuống dưới tìm khắp nhà lớn, cuối cùng phát ông ở trong nhà kho dưới đất, chổng mông kiểm kê mấy châu báu gia truyền kia: “Ta xem có cái nào thích hợp làm đồ cưới cho Quân Quân .”

      Văn Dụ/ Kỷ An Ninh: “...”

      được, lão đầu tử này điên rồi!

      Tới tháng mười , phòng thị trường của công ty nào đó dưới cờ Văn gia, có nhân viên mới nhận chức.

      tóc dài xõa vai, sóng mắt như nước, làn da chạm là vỡ, vừa mới tốt nghiệp năm nay. vừa nhận chức, làm cho bao nhiên nam đồng nghiệp chưa lập gia đình chú ý.

      Nhóm nữ đồng nghiệp tuổi trung niên cũng rất chú ý tới , trong nhất thời, số người làm mai mối muốn bạo rạp.

      “Này, tiểu Kỷ, em phải người ở đây đúng ?” đại tỷ cùng phòng hỏi.

      phải.” Kỷ An Ninh trả lời, “Em là người ở thành phố Du.”

      “Thành phố Du à, cũng thể sánh bằng ở đây được, em ở lại đây làm việc mới tốt.” Đại tỷ bla bla tán gẫu tràng về tiền cảnh phát triển nơi đây. Cuối cùng với Kỷ An Ninh: “Chị này, em ở lại đây, sau này tìm bạn trai, phải tìm người có nhà. Đàn ông mà có nhà là được, có nhà đừng kết hôn, kết cái gì chứ.”

      Có nam đồng nghiệp nghe nổi nữa, phản bác: “Chị Lưu định cho nam đồng bào bọn em đường sống à. Giá nhà ở tỉnh này nếu có bố mẹ giúp đỡ, người trẻ tuổi chỉ dựa vào chính mình, ai mà mua được nhà nổi. Cho dù trả được tiền vay cũng trả nổi tiền đặt cọc.”

      Chị Lưu : “Vậy có thể làm gì bây giờ? Trách tôi chắc? Chỉ trách kỹ thuật đầu thai của cậu thôi. Cậu nhìn mấy người kỹ thuật đầu thai tốt , bố mẹ cho tiền đặt cọc, người ta có nhà luôn, tốt biết bao nhiêu.”

      Quay qua lén với Kỷ An Ninh: “Cậu em họ của chồng chị chính là người như vậy, bố mẹ cho tiền đặt cọc, nó chỉ cần trả nợ là được. Năm nay nó mới hai tám, cũng lệch tuổi em mấy, có nhà rồi. Chị giới thiệu cho em nhé?”

      Kỷ An Ninh vừa mới tốt nghiệp, vừa vặn hai mươi hai, vô cùng khó hiểu tại sao chị này lại muốn giới thiệu cho mình người đàn ông gần ba mươi.

      chỉ có thể cho chị ấy: “Chị Lưu, em kết hôn rồi.”

      Chị Lưu vỗ cái: “ mò, em vừa tốt nghiệp cơ mà.”

      .” Kỷ An Ninh : “Con em cũng sinh rồi.”

      Làn da trơn nhẵn như trứng gà bóc, eo như liễu, lại há miệng “Con cũng sinh rồi”, đúng là chả có tí sức thuyết phục nào.

      Chị Lưu vui: “Em vui thôi, dối làm gì. Chị cũng là có ý tốt mới giới thiệu cho em. Em là người ngoại tỉnh, ở tỉnh này rất khó tìm đối tượng có biết ? Em xem Tôn Mộng Như phòng mình , ánh mắt cao đấy, ai cũng chướng mắt, kéo hai kéo, bao nhiêu nhỉ, cũng hai bảy hai tám rồi, đến giờ còn chưa có người . Chị em này, em đừng học theo ta, tìm người được được thôi, đừng nhìn cao vậy, chọn ba lấy bốn.”

      xong, thân thể uốn éo, giẫm giày cao gót bỏ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :