1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 98

      Editor: tiểu mao
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Sau khi làn sóng vay mượn trong sân trường rút , quay đầu nhìn lại những người trẻ tuổi nhảy lầu để sớm kết thúc sinh mệnh quý báu, có người cảm khái kết luận, ra trừ phi là gia đình đặc biệt nghèo khó, nếu chẳng có gia đình nào bị hai chục vạn tiền nợ đè bẹp. sớm cho bố mẹ, càng trả nợ nhanh càng mau giải quyết vấn đề.

      Nhưng chuyện mà mấy đứa trẻ này muốn làm nhất là cho bố mẹ. Nên dưới tình huống cho là hết đường giải quyết, bước tới tuyệt lộ.

      Đúng là làm người lớn đau lòng thôi.

      Bạch Lộ mới đầu còn chịu, nếu nàng dám với người nhà, chạy khắp nơi vay tiền bạn bè.

      Nhưng Mạnh Hân Vũ tức đến phát hỏa, nàng giành lấy điện thoại Bạch Lộ, chỉ huy hai bạn cùng phòng ngăn Bạch Lộ lại, sau đó từ danh bạ Bạch Lộ tìm được số của “mẹ”, gọi .

      “A lô, chào , cháu là Mạnh Hân Vũ, bạn cùng phòng của Bạch Lộ, giờ Bạch Lộ có chuyện này, cháu thấy nhất định phải cho chút...”

      Bạch Lộ nước mắt rưng rưng mà nhìn Mạnh Hân Vũ mọi chuyện cho mẹ mình.

      Mạnh Hân Vũ cúp điện thoại, : “Mẹ cậu hôm nay tới.”

      Bạch Lộ biểu cảm như tao chết đây.

      Nhà Bạch Lộ ở khu vực ngoại tỉnh, đường sắt cao tốc tới đây cũng phải mất bốn tiếng. Bố mẹ Bạch Lộ mang theo vẻ phong trần mệt mỏi, chạy tới đây vào lúc tối khuya.

      Mạnh Hân Vũ cùng theo Bạch Lộ tới gặp bọn họ.

      Dưới ép hỏi của bố mẹ, Bạch Lộ lắp bắp mọi chuyện.

      Mạnh Hân Vũ trầm mặt hỏi: “Cậu với Trần Hạo à?”

      Mặt mũi Bạch Lộ trắng bệch.

      nàng dám , Mạnh Hân Vũ dám. Tính chất chuyện này thậm chí còn ác liệt hơn so với vay tiền để tiêu, bố mẹ Bạch Lộ đều sốc luôn.

      Lên đại học còn chưa tới năm, sao đứa con bảo bối lanh lợi đáng của họ lại thành ra thế này? ràng lúc cao trung nghe lời như thế!

      Bố mẹ Bạch Lộ liên tục cảm ơn với Mạnh Hân Vũ. Bọn họ là người lớn, rất hiểu lí lẽ, hỏi chân tướng liền hiểu ra, nếu như chuyện này cứ tiếp tục báo cho họ, Bạch Lộ sớm muộn cũng gây ra họa.

      Đối với Mạnh Hân Vũ là tâm cảm kích.

      Bọn họ lại nấn ná ở đây thêm ba ngày, đem mấy thỏa thuận Bạch Lộ kí trả sạch trong lần, tiền vay bạn bè cũng trả luôn.

      Mẹ Bạch Lộ còn thầm hỏi thăm Mạnh Hân Vũ về Trần Hạo, sau đó thở dài: “Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, đáng tiếc.”

      Bà tịch thu những món đồ đắt tiền kia, nghiêm khắc quở trách nàng.

      Đợi đến lúc bọn họ rốt cuộc rời , cà người Bạch Lộ đều ỉu xìu.

      ra cộng lại tất cả vẫn chưa tới vạn*, kết quả phải trả hơn sáu vạn...” nàng .

      * vạn: khoảng 33 triệu (tự nhiên nhớ câu thoại này: ngu muội hối cải)

      Có sáu vạn này, có thể mua được hai cái túi xách đắt tiền. Nghĩ thế nào vẫn thấy đau lòng.

      Chợt nhớ lại quá trình tiêu xài hoang phí trong hai tháng nay, tự mình cũng thấy tin nổi.

      “Cứ cảm giác như mơ vậy.” nàng , “Lúc trả tiền cứ cảm thấy đó phải là tiền mà chỉ là con số thôi. Bởi vì cảm giác được tiền, cho nên hễ thấy đồ gì đắt đỏ là cảm thấy hoàn toàn mua được, cứ như vậy.”

      Mạnh Hân Vũ im lặng nửa ngày, : “Hay là bởi vì chính mình tự kiếm tiền, số tiền này nếu như cậu sớm về khuya để kiếm, cậu nghĩ có nỡ bỏ ra để mua .”

      nàng và Kỷ An Ninh, chẳng lẽ trời sinh leo kiệt ư? phải là do mỗi đồng tiền đều là bản thân cực khổ để kiếm chắc! Cho nên lúc tiêu tiền đặc biệt cẩn thận!

      Mà Mạnh Hân Vũ lẫn Kỷ An Ninh có điểm chung, hai người bọn họ đều nhiều hoặc ít phải gánh vác gánh nặng gia đình. Hai giống với mấy bạn làm công đơn thuần là để nâng cao mức sinh hoạt, cũng phải gánh vác áp lực gia đình kia.

      Tiền của bọn cầm tới tay, thể vô cùng vui vẻ thoải mái mua thỏi son mới. Bởi vì bà ngoại, mẹ có khả năng vì bị bệnh mà nằm viện, phải tốn nhiều tiền. Cho nên tiền bạc, nếu tích được cứ tích, như vậy mới có cảm giác an toàn.

      Như Vu Hà cũng giống bọn . Gia cảnh Vu Hà mặc dù bình thường, nhưng lưng phải gánh vác gì, ta làm công kiếm tiền, chỉ đơn thuần là để mình tiêu.

      Nhớ tới Vu Hà, Mạnh Hân Vũ bỗng cảm thấy bất an.

      “Vu Hà?” Kỷ An Ninh ngẩng đầu, con mắt đen thẫm nhìn Mạnh Hân Vũ, hỏi: “Cậu ta thế nào?”

      biết nữa. Chuyện Bạch Lộ phải vỡ nở à, tớ liền nhớ tới cậu ấy, mới hỏi có phải cậu ấy cũng vay rất nhiều . wechat cậu ấy liền trả lời tin “Cậu đừng quan tâm”, rồi tiếp. Sau đó, tớ đụng phải bạn cùng phòng cậu ấy hôm qua, tớ liền thuận miệng hỏi Vu Hà đâu, mấy cậu ấy , vài ngày gặp cậu ấy, gần đây cậu ấy lên lớp.” Mạnh Hân Vũ bất an .

      Ánh mắt Kỷ An Ninh sâu kín, sâu như hàn đàm.

      Trải qua chuyện lần này của Bạch Lộ, rốt cuộc cũng hiểu ra số chuyện, suy đoán chân tướng kiếp trước.

      Ngay cả Bạch Lộ ngoan ngoãn như thế, còn dưới cám dỗ của lưới vay tiền mà thiếu sáu vạn, như vậy người có ham muốn hưởng thụ vật chất còn hơn xa người khác như Vu Hà sao? ta thiếu bao nhiêu tiền?

      Hèn chi kiếp trước, biết Kỷ An Ninh là người nghèo rớt mùng tơi như thế, vẫn mở miệng vay tiền .

      Kiếp này có rất nhiều chuyện giống kiếp trước, rất nhiều chuyện xảy ra trước hạn.

      Kỷ An Ninh nhớ lại chút, lúc cuối tháng sáu này là khi Văn Dụ rời trường học, biến mất thấy. Triệu Thần bắt đầu quấy rầy , đuổi theo tới quán cà phê lẫn NL để quấy rối.

      Mà lúc này đây, và Vu Hà cùng làm công ở NL. Công việc đó đối với và Vu Hà là chỗ kiếm được nhiều tiền nhất.

      Lúc đó, Vu Hà vừa làm vừa học tốt, nghe chuyện ta trốn học.

      Nhưng mà kiếp này, Vu Hà xin được công việc này. Kỷ An Ninh biết ta giờ làm cái gì, nhưng đoán Vu Hà rất khó tìm được việc gì còn kiếm được nhiều tiền hơn ở NL. Chí ít kiếp trước, ta tìm được.

      Vậy giờ ta làm gì? Tình trạng ra sao?

      Cuối cùng, Kỷ An Ninh nghĩ tới kiếp này, Vu Hà hẳn là có cơ hội cấu kết chung chỗ với Triệu Thần.

      Kỷ An Ninh chỉ nhàng “À” tiếng.

      Kỷ An Ninh vốn thân quen với Vu Hà, Vu Hà cũng chỉ tồn tại trong những câu chuyện buôn dưa của Mạnh Hân Vũ, bởi vậy khi thấy Kỷ An Ninh biểu cảm lạnh lùng, Mạnh Hân Vũ cũng thấy kỳ quái.

      xong về Vu Hà, lại quay về Bạch Lộ: “Cậu ấy muốn nối lại với Trần Hạo, Trần Hạo đồng ý, cậu ấy ở trong ký túc xá khóc đến chết sống lại.”

      Kỷ An Ninh khe khẽ thở dài.

      Trách ai được, cũng đâu thể trách Trần Hạo.

      Vị Trần Hạo trong câu chuyện kia, giờ đơn độc ăn cơm cùng Văn Dụ trong quán ăn gần trường, hôm nay ăn cùng với Kỷ An Ninh.

      Tâm trạng Trần Hạo tốt, vẫn luôn hút thuốc.

      “Tao nuổi nổi.” .

      Bạch Lộ muốn quay về với , đúng là rất xoắn xuýt giãy dụa.

      Mối tình đầu luôn khiến người ta khó bỏ, mỗi cái nhăn mày, nụ cười của ấy, vui buồn giận hờn đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng cũng thấy được tương lai đương phía trước, cũng tốt đẹp.

      Gia đình Bạch Lộ tuy sung túc, nhưng cũng coi là giàu có, chí ít điều kiện kinh tế mạnh hơn nhà rất nhiều. Hai người bọn họ căn bản thống nhất được việc chi tiêu.

      Cưỡng ép ở cùng nhau, tránh khỏi việc xung đột do tam quan hợp.

      Làm người con trai phải thừa nhận bản thân nuôi nổi người con mình thích, đối với bất kỳ độ tuổi nào, cũng là chuyện làm người ta thấy đau khổ.

      người trẻ tuổi còn chưa tiến vào xã hội phải sớm nhấp nháp mùi vị đau đớn này, mặc dù đối với trưởng thành lâu dài của , cũng phải là có chỗ tốt, nhưng ngay giờ khắc này, đúng thực rất khó chịu.

      Làm bạn bè, Văn Dụ chỉ có thể yên lặng vỗ vỗ bờ vai .

      Trần Hạo mở to mắt nhìn cái, có chút ghen tỵ : “Mày ấy, mãi mãi cũng hiểu được loại cảm giác này...”

      Cái này đúng thực, ai bảo Văn Dụ ngậm chắc thìa vàng từ lúc sinh ra. Văn Dụ chỉ có thể từ bỏ.

      phải lái xe, uống rượu. Trần Hạo ném hộp thuốc lá cho .

      Văn Dụ cầm lấy hít hà, khắc chế cơn nghiện, lại ném về: “Cai rồi.”

      “Ăn no cả bụng.” Trần Hạo mắng, “ dưng cai thuốc.”

      Văn Dụ cười cười, đáp lại.

      Vừa quay mặt, bỗng thấy người quen.

      Người kia ăn cơm cùng người khác, bỗng nhìn thấy Văn Dụ, vô thức liền rụt cổ cái. Đó chính là bạn cùng lớp Kỷ An Ninh, người từng bị Văn Dụ đánh cho thành đầu heo, Hà Hướng Đông.

      Hà Hướng Đông ngờ lại gặp phải Văn Dụ trong quán ăn, nghĩ mình cứ giả như vô hình mà mau chóng qua, nhưng mà đôi mắt trầm của Văn Dụ cứ nhìn chằm chằm vào .

      Nhìn chằm chằm tới, nhìn chằm chằm qua.

      Đúng là có bệnh mà!

      Bữa cơm này Hà Hướng Đông nuốt được.

      Buổi tối ở nhà, Kỷ An Ninh hỏi Văn Dụ: “Tiền bạc khiến người khác điên cuồng à?”

      Văn Dụ : “Đương nhiên rồi.”

      Trình Liên và Dương Viễn phải là điển hình của điên cuồng đó sao?

      Nhưng thể nêu ví dụ về hai người đó, : “Có thấy tin tức mấy hôm trước ? Có kế toán, chuyển trăm triệu. Cũng phải là chủ quản gì, chỉ là kế toán thôi.”

      “Còn những người buôn lậu thuốc phiện kia, phải cũng biết phải chịu tử hình à, nhưng vẫn bí quá hóa liều đấy thôi. Vì đâu chứ? Ngoại trừ tiền, có thứ gì khác có lực điều khiển đến vậy.” .

      Kỷ An Ninh im lặng hồi lâu : “Cho nên, cũng đều là vì tiền, mà hại người quen bên cạnh, thậm chí cả người bạn thân.”

      “Vậy còn phải xem số tiền bao nhiêu, lợi ích có đủ để điều khiển .” Văn Dụ , “Đối với số người mà , khi lợi ích đủ lớn, giết người hay phóng hỏa đều được. Sao lại hỏi cái này?”

      Kỷ An Ninh cười cười : “ có gì, chỉ là nhìn tin tức xã hội nên rất cảm khái. đời này loại người gì cũng có, thể tin được.”

      “Bớt nhìn mấy cái đó .” Văn Dụ , “Nhìn nhiều vào này, tẩy sạch đôi mắt.”

      Kỷ An Ninh bị chọc cười.

      Chuyện kiếp trước qua, cứ để qua . còn rối rắm chuyện Vu Hà nữa.

      Văn Dụ lại cầm điện thoại hỏi : “Tên nam sinh này lớp em tên là gì nhỉ, cái tên lần trước bị đánh ấy.”

      Kỷ An Ninh nhìn xem: “Đó phải là Hà Hướng Đông à? chụp làm gì?”

      Văn Dụ : “Lúc ăn cơm đụng phải. Tên này lớn lên mặt nhìn gợi đòn, cứ nhìn mặt liền muốn đập cho phát.”

      “Đừng có để ý .” Kỷ An Ninh , “Tên này miệng siêu tiện.”

      Thái độ Kỷ An Ninh đối với Hà Hướng Đông cực kỳ lạnh lùng.

      Mấy tên con trai trong lớp mặc dù có bàn tán sau lưng , lúc nhìn ánh mắt cũng có phần khó . Nhưng dưới ra hiệu của Tôn Nhã Nhàn, mà công khai khó nghe như vậy cũng chỉ có Hà Hướng Đông.

      Đáng châm chọc là, kiếp trước lúc nào cũng phụ diễn cho Tôn Nhã Nhàn, kiếp này lại biến Tôn Nhã Nhàn thành kẻ đáng ghét nhất bằng đúng luận điệu ấy.

      Văn Dụ hỏi: “Trước kia từng gặp tên này ? là, lần trước trước đó.”

      Kỷ An Ninh hiểu: “Sao em biết được?”

      nghĩ chút : “Chắc là từng gặp rồi, kỳ trước thứ ba phải chúng ta học cùng lầu à?”

      Kỷ An Ninh cũng có đạo lý.

      Cùng tòa nhà, cùng tầng, chừng là lúc vệ sinh từng chạm mặt nhau. Ý thức thực nhớ, nhưng tiềm thức lại ghi nhớ.

      Cho nên lúc mơ thấy Tôn Nhã Nhàn xấu sau lưng Kỷ An Ninh, liền cho nam sinh nhớ mặt này vai.

      Phân tích như thế mà , rất khoa học, rất có đạo lý.

      Nhưng Văn Dụ chẳng biết tại sao, cứ thấy canh cánh trong lòng.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 99

      Editor: tiểu mao
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Kể từ khi nhìn thấy kết cục của giấc mộng kia, Văn Dụ chưa từng mơ lại giấc mộng đó.

      cảm thấy là do tiềm thức để nhìn thấy thứ nên thấy. Lúc đầu chỉ là mâu thuẫn muốn nhìn lại giấc mộng kia, cho nên tiếp tục hẹn trước với bác sĩ, sau này phát còn mơ nữa, cảm thấy quái bệnh của mình khỏi hẳn, vui sướng kết thúc trị liệu.

      Nhưng Văn Dụ ngờ tối đó lại gặp giấc mộng kia.

      Nửa đêm, lúc mở mắt toàn thân đầy mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên của là đưa tay sang bên cạnh sờ soạng, mò tới cánh tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh. lập tức xoay người, ôm chặt vào lòng.

      Trong phòng có máy điều hòa, làn da Kỷ An Ninh hơi lạnh, nhưng sau khi chạm vào lát liền có cảm giác ấm áp.

      còn sống.

      Kỷ An Ninh bị làm tỉnh lại.

      “Sao thế?” mơ mơ màng màng hỏi.

      “Gặp ác mộng nên tỉnh lại.” Văn Dụ chôn mặt vào hõm cổ .

      Mùi hương mát lạnh sạch , ngửi dễ chịu.

      Kỷ An Ninh cười, ngờ tên gia hỏa Văn Dụ này, cũng có lúc nằm mơ bị dọa tỉnh.

      xoay người, đối mặt với , ôm lấy cổ , thân mật mắng: “Ngốc ạ.”

      Lại hỏi mơ thấy gì, Văn Dụ im lặng nửa ngày mới : “Mơ thấy có người chết.”

      Kỷ An Ninh nghĩ là nằm mơ thấy mẹ mình, nhàng vỗ lưng . Hai người ôm nhau, Kỷ An Ninh ở trong lòng Văn Dụ rất nhanh lại ngủ thiếp . Còn Văn Dụ vẫn luôn ở trong căn phòng mở tối trợn tròn mắt.

      luôn cảm thấy, mặc dù thấy được kết thúc, nhưng nhất định trong giấc mộng đó còn tin tức gì bị bỏ sót.

      Chỉ là lại bắt được. Ngay lúc Kỷ An Ninh trượt chân rơi xuống, vẫn tỉnh lại.

      mở to mắt suy nghĩ hồi lâu, hiểu muốn bắt được tin tức trong mộng, hẳn là cần người chuyên nghiệp trợ giúp.

      Thế là bác sĩ lại lần nữa gặp được người bệnh giàu có này, hoặc là thuyết khách hộ.

      “Lại nằm mơ?” Bác sĩ hỏi.

      “Tôi luôn cảm thấy bỏ sót gì đó, muốn xem xét kĩ hơn.”

      Bác sĩ đẩy kính mắt: “Như vậy bây giờ có muốn cho tôi, phần tiếp theo của giấc mộng ?”

      Văn Dụ dời ánh mắt: “.”

      Dựa theo lý luận của bác sĩ, mộng này là do dựng lên. Văn Dụ thực thể hiểu nổi, bản thân sao phải sắp xếp tình tiết như vậy cho Kỷ An Ninh.

      Tất cả thứ trong mộng, đều tràn ngập ác ý với Kỷ An Ninh.

      Văn Dụ muốn nội dung giấc mộng này cho bác sĩ, sao đó là do bác sĩ cho biết... Đây đều là ác ý của với Kỷ An Ninh.

      Văn Dụ chịu tiếp nhận chuyện này.

      Bác sĩ cũng ép buộc , chỉ để nằm giường Freud, giúp tiến vào mộng cảnh.

      Kỷ An Ninh chân trần chạy lên, mấy tên đàn ông cũng xuyên qua Văn Dụ mà đuổi theo. Lần này, Văn Dụ còn nóng lòng theo sau.

      đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, dưới trái phải nhìn kĩ chút.

      Lần trước, lúc được dẫn lối nhập mộng, chú ý của đều bị người trong mộng hấp dẫn, cẩn thận chú ý tới toàn cảnh bên trong giấc mộng này.

      vách tường dán ký tự ‘28F’, gạch men lát cầu thang là màu vàng nhạt, phía cùng của tầng bị cái gì đập rơi mất góc.

      Văn Dụ lên sân thượng, lần này để ý mấy tên kia hay Triệu Thần, cũng tiếp tục nhìn Kỷ An Ninh. thẳng tới rìa tòa nhà, dõi mắt nhìn về phía xa.

      Rất nhanh, Văn Dụ liền xác nhận, toàn cảnh trong giấc mộng này, đây là tỉnh lị chỗ .

      thấy số tòa nhà đặc trưng quen thuộc.

      Cấu tạo hoàn cảnh chân thực như vậy, dọc theo rìa tòa nhà lượn nửa vòng, biết sơ lược vị trí của mình ở đâu trong thành phố.

      Bỗng nhiên thấy tòa nhà lại càng quen thuộc.

      Văn Dụ nheo mắt lại, nhìn về phía bên đó...

      Văn Dụ cuối cùng vẫn cho bác sĩ rốt cuộc trong mộng xảy ra chuyện gì.

      Nhưng lần này tỉnh lại, giống với lần trước. là bị động tỉnh lại. Mở mắt ra, Văn Dụ ngồi dậy, nhưng lên tiếng, nhíu mày, giống như tự hỏi cái gì.

      Sau đó rời .

      Bác sĩ có loại dự cảm, cảm thấy người thanh niên này có lẽ trở lại.

      Ánh mắt của cho biết, nhất định tìm được tin tức mình cần trong mơ.

      có chút tiếc nuối vì biết được kết thúc của giấc mơ đó, đưa Văn Dụ rời khỏi, liền nghiêm túc ghi lại.

      Khi Văn Dụ rời khỏi phòng khám của bác sĩ, trời tối.

      gọi điện thoại cho Kỷ An Ninh: “Bảo bối, tối nay về.”

      mỉm cười, giọng điệu mềm mỏng cưng chiều. Vừa cúp điện thoại, nụ cười kia liền biến mất.

      Văn Dụ cảm thấy chắc mình điên rồi.

      muốn làm chuyện giống như tên đần.

      Văn Dụ lái xe về phía khách sạn, nơi và Kỷ An Ninh có chung đêm xuân tuyệt diệu kia. Xe còn chưa lái tới chỗ phụ cận, từ xa nhìn cao ốc khách sạn mà tính ra vị trí, phát căn phòng lần trước đặt, phù hợp.

      leo lên phòng, đứng chỗ bồn tắm mà tập trung nhìn phía xa xa.

      thấy được biển quảng cáo, ánh đèn neon, mái nhà trong mộng.

      Cái này nhất định là do từng vào lúc nào đó thấy qua những cảnh tượng này, đem chúng khắc ghi trong đầu, sau đó chuyển vào trong mộng, Văn Dụ thuyết phục chính mình, nhất định là như thế.

      ngước mắt, cẩn thận nhìn những cái kia để nhìn ra được khu vực, định vị được dãy nhà.

      nhìn lâu, ghi vị trí dãy nhà kia, rời khỏi khách sạn này.

      Văn Dụ dựa vào ký ức và cảm giác về phương hướng, lái xe về phía tòa nhà kia. mất nhiều thời gian nhanh chóng tìm được.

      Đây cũng là khách sạn, có chỗ nghỉ ngơi, nhà hàng, cũng tiếp nhận tổ chức hôn lễ, các loại tổ chức hội nghị thương vụ hay hoạt động.

      Văn Dụ thập phần chắc chắn, trước giờ chưa từng tới khách sạn này.

      Cho nên mọi chuyện liền rất vớ vẩn, vậy mà lại vì giấc mộng mà muốn xem cái khách sạn này, phải chăng cũng giống với giấc mộng của .

      Văn Dụ cảm thấy mình như tên bệnh tâm thần. hẳn là nên xoay người rời , nên làm chuyện hoang đường này.

      Nhưng biết vì sao, đứng ngay bãi đỗ xe khách sạn, nhìn lên , vậy mà lại thấy hoảng hốt.

      Sau khi vào cửa, mỉm cười với tiếp tân rồi vào cửa xoay, được vài giây lại ra.

      “Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Tiếp tân hỏi.

      Văn Dụ cầm xấp tiền mặt nhét vào tay tiếp tân, : “Muốn hỏi vài chuyện.”

      Tiếp tân nhanh chóng thu lại tiền mặt, bộ dạng tươi cười chân thành: “Ngài hỏi .”

      Văn Dụ hỏi: “Chỗ này từng có người chết chưa?”

      Tiếp tân thể hiểu ngay từ “ngã chết”, Văn Dụ phải giải thích : “Kiểu như nhảy lầu tự sát gì đó.”

      Ồ, hóa ra là “ngã chết” kia. Tiếp tân suy nghĩ chốc, : “Tôi làm ở đây ba năm, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua.”

      Văn Dụ hiểu sao lại nhàng thở ra.

      thang máy tới tầng hai tám, ra khỏi thang máy, nhanh chóng tìm được cầu thang.

      Lúc cầm tay nắm cửa, lòng bàn tay Văn Dụ đổ mồ hôi, tim đập rộn lên.

      Chỉ là giấc mộng, chỉ là mộng thôi, tự nhủ.

      Nhưng biết do đâu, Văn Dụ cứ cảm thấy, đẩy ra cánh cửa này, giống như nhìn thấy vực sâu đáng sợ, hoặc quái thú dữ tợn.

      Văn Dụ từ tới lớn đều là người biết sợ, vậy mà giờ khắc này lại cảm nhận được sợ hãi.

      Nhưng như tên bệnh tâm thần chạy tới đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy chốn này, vì để thấy chốn này hoàn toàn khác biệt với cảnh trong mộng, chứng thực những cảnh trong mộng đều là vớ vẩn, hư ảo.

      Văn Dụ cắn răng cái, đẩy ra cánh cửa kia.

      Phía sau cánh cửa ngược lại chẳng có vực sâu hay quái thú nào, nhưng khi Văn Dụ nhìn lại, trong đầu liền “Oàng” tiếng.

      tường dán ký tự 28F, gạch lát cầu thang là màu vàng nhạt.

      Văn Dụ cảm thấy chân có chút vô lực, nhàng tiến hai bước, đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, nhìn lên , ngay chỗ cao nhất của cầu thang, cái kia bị mẻ rơi mất góc lại chói mắt như thế.

      Văn Dụ cảm thấy choáng váng. Chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, phải đỡ vách tường mới đứng vững.

      có khả năng! có khả năng!

      trăm phần trăm khẳng định, cho tới giờ chưa từng tới nơi đây!

      Văn Dụ cúi người, chống đầu gối, há miệng thở lớn. Hơn nửa ngày sau, mới thấy ngực dễ chịu hơn chút.

      ngẩng đầu nhìn lại phía . tới tận đây, mặc kệ có kinh hãi thế nào, giờ cũng thể quay về.

      Văn Dụ cắn răng, nhấc chân leo lên bậc thang.

      Tòa nhà này chỉ có ba mươi tầng, sân thượng độc có cửa ra vào, cảnh tượng bên , giống y đúc với Văn Dụ mơ.

      Văn Dụ dừng lại ngay chỗ gần cửa ra vào, chỗ cách chân khoảng mấy centimet, lẳng lặng nằm nửa cục gạch.

      Cả trán Văn Dụ đều là mồ hôi mịn.

      lại hít sâu thêm hai cái, tiếp tục về phía trước. đến chỗ bên cạnh máy lạnh, quay đầu nhìn lại.

      Trái tim đập thình thịch, giống như bóng tối sau cái máy lạnh kia, nấp con ác quỷ đáng sợ phun đầu lưỡi dài ra.

      Hoặc là, che lấp Kỷ An Ninh kinh hoàng, sợ hãi, chật vật.

      Nhưng sau máy lạnh có người, chỉ có đoạn mũi khoan thép, nằm nghiêng nghiêng mặt đất.

      Văn Dụ từng lấy góc nhìn thứ nhất để nhặt lên mũi khoan thép này rất nhiều lần. Lần này cúi người, dùng chính đôi tay ở thế giới thực để nhặt nó lên, mượn ánh đèn xung quanh tòa nhà để nhìn kỹ.

      đầu là vết nứt gọn gàng, đầu nhọn, có hơi cong, giống miệng chim ưng.

      Giống như trong mộng.

      Toàn bộ, toàn bộ, đều giống trong mộng!

      Văn Dụ cảm thấy mình thể thở nổi.

      Kỷ An Ninh phát hai ngày nay Văn Dụ có chút khác thường.

      Sắp thi cuối kỳ, lại ôn tập cùng ở thư phòng , mà cứ luôn ngâm mình trong thư phòng lớn, biết là làm gì.

      Trong thư phòng lớn, nhịn được hỏi: “Công ty có chuyện gì à?”

      có.” Văn Dụ , “Sao à?”

      Kỷ An Ninh nhắc nhở : “Nhìn cứ bận suốt, thấy ôn tập.” Trước đó còn nghỉ lâu như vậy. ra học kỳ này chỉ lên có nửa kỳ mà thôi.

      “À, cái đó!” Văn Dụ như bừng tỉnh đại ngộ, , “ có chuyện gì đâu, yên tâm , chắc chắn rớt môn.”

      có việc gì, nhưng Kỷ An Ninh cảm thấy chắc chắn là có chuyện.

      Hai người ở chung cả thời gian dài, thân mật khăng khít, tự nhiên sinh ra kết nối siêu việt hơn người khác. ánh mắt liền hiểu ý, động tác liền biết ý nghĩ.

      “Vậy mấy hôm nay làm gì vậy?” Kỷ An Ninh tra hỏi.

      Văn Dụ : “ xem vài thứ khoa học viễn tưởng.”

      “...Hả?” Kỷ An Ninh hiểu thấu.

      “Cảm thấy rất là thú vị.” Đôi mắt Văn Dụ tĩnh mịch, “Em biết vũ trụ song song ?”

      “Biết. Khi còn trong nhà có mấy tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, em từng đọc rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.

      cảm thấy rất thú vị sao?” Văn Dụ , “ đời này có vô số vũ trụ song song, nếu em bước ra bước đầu tiên là chân trái, sinh ra thế giới mà ở đó em bước ra bước đầu tiên là chân phải.”

      : “Trong thế giới này có cái ta, cái ngươi, bên trong thế giới khác cũng có cái ta, cái ngươi. Chỉ là trong thế giới này, hai chúng ta cùng chỗ, ở thế giới khác, biết chúng ta thế nào. Cũng có thể là, người là tội phạm giết người, người bị người xấu hại chết. Em xem, có khả năng ?”

      Văn Dụ dùng đôi mắt tinh tường mà nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.

      Theo lời từ tốn của , nhìn dưới ánh đèn, ánh mắt Kỷ An Ninh hoàn toàn thay đổi.

      P/s: còn ba chương nữa là kết thúc chính truyện, tiếp tục với 13 chương ngoại truyện. vậy thôi chứ cũng nhây cả tháng mới gõ xong.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Huhuh
      chị sắp mở lòng với nhau rồi
      Many thanks editor

    4. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Sắp " thẳng thắn" với nhau rồi..

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Bắt đầu từ chương này là cả quá trình nghiệp quật, từ chính cho tới phụ.
      Chương 100

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      khí vi diệu mà khẩn trương ngưng tụ giữa hai người.

      Kỷ An Ninh cười, hỏi: “Sao tự nhiên lại hứng thú với cái này?”

      cười rất miễn cưỡng, Văn Dụ nhìn được. Trái tim hung hăng co thắt lại chút.

      Quanh co lòng vòng ra chưa bao giờ là phong cách của Văn Dụ.

      nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, cho biết: “ thường xuyên gặp vài giấc mộng kỳ lạ, mơ thấy em bị bạn học tung lời đồn hãm hại, mơ thấy cái tên vương bát đản Triệu Thần quấy rối em trong trường học, còn mơ thấy...khách sạn Ngân Hải.

      Mỗi câu ra, biểu cảm Kỷ An Ninh liền mất phần. Khi nhắc tới khách sạn Ngân Hải, nơi té chết, mặt chẳng còn chút biểu cảm nào.

      Giờ nhìn , tựa như Kỷ An Ninh lúc đầu ở trong giấc mộng.

      Văn Dụ đứng dậy khỏi ghế. Thân hình cao lớn, vừa đứng dậy, giống như cái bóng bao phủ Kỷ An Ninh, đem Kỷ An Ninh khóa lại giữa mình và bàn đọc sách.

      “An Ninh, em cho biết, những thứ thấy trong mộng... Là ư?” cúi đầu, nhìn vào mắt .

      Đôi mắt Kỷ An Ninh yên tĩnh tựa hàn đàm, có bất kỳ gợn sóng nào, bình tĩnh thấy tăm hơi.

      “Có hay , thế nào?” hỏi.

      Văn Dụ biết nên trả lời như thế nào.

      Kỷ An Ninh quá bình tĩnh. Kỷ An Ninh như vậy so với Kỷ An Ninh ngày đó ở tầng thượng, ra sức giãy dụa, cứ như là hai người.

      Nhưng thực chất bên trong, lại là cùng người.

      Kỷ An Ninh ngẩng mặt lên, nhìn Văn Dụ : “ đời này đúng thực là có khả năng với vô số lựa chọn khác biệt, tới kết cục của các thế giới là khác nhau. Nhưng vậy thế nào? Cái ngươi này và cái ta này, cùng sống trong thế giới này. Thế giới khác sao, đều liên quan gì đến chúng ta. Giờ cứ sống tốt, ai cũng đừng xảy ra chuyện gì, mới là quan trọng nhất, phải sao?”

      Trong những giấc mơ đó, đối với Văn Dụ cả hai người quan trọng nhất đều chết.

      người bị ép té lầu bỏ mạng, người bị xuất huyết não trong tù, vì cứu chậm mà chết.

      Lời này của Kỷ An Ninh, đúng là vô cùng chính xác, có đạo lý.

      Văn Dụ cụp mắt, lại ngước mắt lên, hỏi: “Nếu có thế giới khác, vậy ở thế giới đó có đối tốt với em ?”

      Kỷ An Ninh hỏi: “ chưa từng mơ tới sao?”

      có.” Văn Dụ thừa nhận, “Chỉ từng mơ thấy những thứ vừa , còn có, mơ thấy lúc bố bị giam giữ, bị xuất huyết não, người bên cạnh.”

      ra là thế, cho nên kiếp trước, Văn Dụ vào tù, ai có thể giúp chạy án.

      Văn gia vốn ít người, già chết, trẻ chịu án, Văn gia... Cứ như vậy mà ầm vang sụp đổ.

      Kỷ An Ninh cuối cùng cũng mở được nghi vấn hoang mang bấy lâu.

      : “Thế giới khác đối với em có tốt hay , đối với cả và em có ý nghĩa gì?”

      Văn Dụ ra chỉ nêu ra vấn đề rất đơn giản, đáp án chỉ là “Tốt” hoặc “ tốt”. Nếu như đối với tốt, chỉ cần trực tiếp trả lời là được.

      Nhưng Kỷ An Ninh lại trả lời là “Tốt”. Như vậy, đáp án rất ràng.

      Văn Dụ cảm thấy thể nào tin nổi.

      Vì sao lại đối xử tốt với ?

      Kỷ An Ninh khẽ thở dài.

      đấy, có ý nghĩa.” , “Đừng suy nghĩ nhiều.”

      Văn Dụ mấp máy môi, hỏi vấn đề khác: “ mơ thấy mình thành tội phạm giết người, giết...”

      Đôi mắt đen thẫm như mực.

      Giọng lạnh như băng.

      “Là sao?”

      chứ ‘’, Văn Dụ và Kỷ An Ninh đều biết người được ám chỉ là ai.

      Văn Dụ mơ tới chuyện sân thượng khách sạn Ngân Hải, chắc biết chết như thế nào, là bị ai hại chết.

      Kỷ An Ninh trả lời, nhưng Văn Dụ thấy rất ràng, lông mi run nhè .

      Văn Dụ ôm Kỷ An Ninh vào ngực, hôn lên đỉnh đầu , giọng hỏi: “ định làm gì em?”

      “Văn Dụ, đừng hỏi nữa.” Kỷ An Ninh kiễng chân lên, đưa tay ôm chặt cổ Văn Dụ, chôn mặt xuống, run giọng , “ cho ! cho phép vì em mà làm bất kỳ chuyện gì khác người! cho phép vì em mà tự mình làm! Tuyệt đối cho phép! mau hứa với em!”

      Thân thể cũng run rẩy.

      [Vậy nếu giết người sao, có thể thoát khỏi chế tài pháp luật ? Có thể bị bắt được rồi xử bắn ? Em là nếu.]

      Văn Dụ nhớ lại, chuyện liên quan đến giết người này, có lẽ Kỷ An Ninh trước đó từng hỏi .

      Trong mộng của , rất hiển nhiên, những thoát khỏi chế tài pháp luật, còn bị tăng thêm chế tài. Ai cũng biết, giờ án tử hình hiếm khi lập tức chấp hành ngay, phần lớn đều là hoãn thi hành hình phạt.

      Cho nên, đây chính là nguyên nhân giấu trong lòng toàn bộ bí mật, cho tới giờ cái gì cũng sao?

      Như vậy, Kỷ An Ninh vốn yếu đuối cần người bảo vệ, hóa ra vẫn luôn bảo vệ sao?

      Đôi mắt Văn Dụ chua xót.

      ôm Kỷ An Ninh, nhàng phủ sau lưng .

      hứa với em.” hứa hẹn .

      hứa với em, tự ra tay, Văn Dụ trong lòng .

      “Những cái đó đều là mộng. Chúng ta lại sống trong thế giới khác. Chúng ta sống ở tại.”

      Văn Dụ hỏi: “Vậy bây giờ, trước mắt, tại, em… Có tốt ?”

      Kỷ An Ninh cảm thấy đây là vấn đề rất ngớ ngẩn. Vẻ mặt dịu lại.

      “Tốt lắm.” , “Em có mà.”

      Câu này cuối cùng cũng an ủi nội tâm Văn Dụ.

      Mắt sáng lên, giống với người ở thế giới khác kia, so với đêm còn đen hơn.

      Khi bọn họ bắt đầu tắt đèn ngủ, Văn Dụ ôm Kỷ An Ninh, hỏi ôn tập đến đâu rồi.

      Kỷ An Ninh : “Em nghĩ chắc là có thể đạt được học bổng.”

      Văn Dụ : “Tốt, chờ nghỉ sau khi thi xong, chúng ta du lịch .”

      nằm nghiêng ôm , nhàng vuốt ve cánh tay hơi lạnh của , hỏi : “Em muốn đâu?”

      Bất luận là nơi nào, đều đưa , Nam cực cũng tốt, Bắc Băng dương cũng chẳng sao, đều được. Chân trời góc biển, đều cùng.

      Kỷ An Ninh nằm ngửa, nhìn trần nhà, im lặng lâu mới : “Em muốn tới thủ đô.”

      Văn Dụ: “…” Đó là chỗ mà nghĩ tới.

      “Vì sao?” hỏi

      “Lúc rất muốn , nhưng mẹ em qua đời sớm, bố em và em rất ít khi gặp nhau. Bà ngoại nuôi dưỡng em lớn lên, bà lớn tuổi, em lại quá . Bà vẫn luôn , chờ đến khi em lớn hơn chút, đến khi mười năm tuổi, đưa em thủ đô, xem kéo cờ.” Kỷ An Ninh nhàng .

      Văn Dụ nhớ tới, lúc Kỷ Thái Hòa cuỗm tiền trốn , Kỷ An Ninh còn chưa tới mười năm tuổi.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Quảng trường đó có thể rải tro cốt ?”

      Văn Dụ thở dài: “ thể.”

      Kỷ An Ninh lại hỏi: “Vậy cổng thành cũng được à?”

      Văn Dụ sờ lên gò má , : “Chúng ta lén lút mang ít, bí mật rải.”

      Kỷ An Ninh thở dài: “Quên .”

      lát sau, thêm: “ biết ? Em đọc được ở mạng, có thể dùng tro cốt người thân làm thành mặt dây chuyền. Em muốn làm cái, đeo người, sau đó mang tới thủ đô, xem quảng trường cùng thành lâu! Như vậy bà ngoại cũng xem như là nhìn thấy.”

      Từ sau khi bà ngoại qua đời, cả Văn Dụ lẫn Kỷ An Ninh đều cố gắng tránh đề cập đến chuyện này. Đây là lần đầu tiền nhắc đến bà kể từ lúc đó.

      Đôi mắt Văn Dụ ê ẩm.

      Thời gian có lẽ dần vuốt phẳng đau xót, nhưng cũng thể làm cho người ta quên người thân nhất.

      tuy đề cập tới nhưng vẫn luôn khắc ghi trong lòng, bao giờ quên.

      “Có thể làm thành kim cương*.” , “ từng đọc được tin này mạng. Sau này chúng ta làm viên.”

      *Công ty Algordanra là công ty chuyên làm về kim cương tưởng niệm. Kim cương này được làm từ tro cốt của người khuất, qua quá trình xử lý tạo thành kim cương thô có màu xanh dương. Cần tối thiểu là 0,5kg tro cốt để tạo viên kim cương, giá của kim cương tưởng niệm là từ 3000$ trở nên cho viên kim cương 0,3ct. Từ 4 -6 tháng người đặt nhận được hàng.

      Bọn họ dần dần gì, trong phòng ngủ cũng trở nên yên tĩnh.

      Văn Dụ tay vuốt ve gương mặt Kỷ An Ninh. lâu lên tiếng, còn tưởng ngủ thiếp .

      Nhưng Kỷ An Ninh bỗng nhiên thấp giọng thở dài.

      “Mỗi ngày mở mắt ra, còn có thể học tập, có thể thi cử, là hạnh phúc.”

      Có thể trải nghiệm cảm giác hạnh phúc này, đại khái cũng chỉ có người từng chết lần.

      Văn Dụ suy ngẫm lâu. chỉ hứa với Kỷ An Ninh là tự mình ra tay, hứa với chuyện gì khác.

      Văn Dụ lại lần nữa liên hệ với lão Hình.

      “Tôi muốn gặp người.” , “Ông tìm kiếm người này cho tôi.”

      Vu Hà nằm bàn.

      Đây đúng thực là chỗ khám bệnh thể nào chính quy nổi, ngay cả điều kiện vệ sinh cũng rất tệ.

      Vu Hà có chút sợ hãi, ngay lúc “bác sĩ” lấy ra cái ống tiêm dài, ta liền hối hận.

      “Tôi, tôi bán! Tôi muốn về.” ta run giọng .

      Người y tá trung niên tướng mạo hung ác đem ta ấn trở lại, kiên nhẫn : “Giờ hối hận muộn rồi. cũng tiêm hoocmon kích thích bảy ngày rồi, trứng cũng được xuất ra, lấy, phải là phí công à?”

      “Thế nhưng mà…” Vu Hà liếc mắt nhìn cái kim tiêm cả đến 35cm kia, nơm nớp lo sợ : “Thế nhưng mà…”

      có gì đâu, nhanh, nằm xuống!” Y tá lại gào to người “bác sĩ” kia, “ cũng nhanh chút, động tác khẩn trương lên.”

      “Bác sĩ” tới, thái độ của ngược lại mạnh hơn y tá chút, an ủi Vu Hà : “Bạn học đừng sợ, xong nhanh thôi, sau đó em có thể lấy tiền.”

      Hai chữ “lấy tiền” này an ủi Vu hà kinh hoảng, ta do dự chút, : “ tay chút.”

      “Yên tâm.” Bác sĩ láo, “ ngày tôi làm cả mấy ca giải phẫu lấy trứng, tay nhanh lắm.”

      Bọn họ với Vu Hà là đau, Vu Hà tin. Kết quả là đâu đến chết sống lại.

      Kim tiêm bình thường chỉ có 0,7mm, mà kim lấy trứng dày khoảng chừng 2mm, dài 35cm! Cái ông tiêm vừa to vừa dài này, phải đâm vào từ đạo, đâm xuyên qua đạo, chọc thủng buồng trứng, lấy trứng ra. Đối với thân thể tổn thương cỡ nào có thể nghĩ!

      Vua Hà căn bản biết, bệnh viện chính quy đều chỉ lấy trái phải là mười quả. Nhưng ta tới chỗ phòng khám này bán trứng, bác sĩ y tá nháy mắt với nhau, từ trong buồng trứng lấy ra hai mươi mốt quả trứng. Tương đương với số trứng rụng trong hai năm của bình thường!

      buồng trứng của ta, tức bị đâm hơn mười miệng vết thương!

      Khi Vu Hà bò từ bàn giải phẫu xuống, cả người gần sụp đổ.

      Cho dù như vậy, vẫn còn nhớ phải đòi tiền.

      Y tá mang ta tới quầy tiếp tân, chỗ bọn họ chỉ đưa tiền mặt, chuyển khoản. Lần này Vu Hà bán trứng, cầm được vạn. Đối với ta mà là giải quyết vấn đề cấp thiết.

      Vu Hà ôm bụng, từng bước rời khỏi nơi này.

      Được nửa đường, điện thoại di động liền vang lên. Vu Hà bây giờ gần như cứ thấy tiếng chuông điện thoại là sợ.

      ta run rẩy lôi điện thoại di động ra, quả nhiên là điện thoại đòi nợ.

      “Tôi cho biết! Hôm nay mà còn chưa thấy tiền, ngày mai tất cả nhưng người trong danh bạ đều nhận được hình của !” Đối phương quát.

      Vu Hà nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chụp ảnh khỏa thân để vay. Ứng dụng của đối phương có thể trực tiếp đọc được danh bạ điện thoại, khi bạn nhấn đồng ý, bọn họ liền sao chép toàn bộ danh bạ.

      Nếu đúng thời hạn trả nợ, liền phát tán ảnh khỏa thân khắp nơi.

      Vu Hà rơi nước mắt.

      “Ngay lập tức, giờ tôi tới ngân hàng, lập tức chuyển khoản ngay đây.” ta còn sợ đối phương tin mình, vội : “Tôi, tôi bán trứng, có tiền trả.”

      “Ha. cũng biết tìm biện pháp kiếm tiền đấy.” Đối phương cười, “Vậy nhanh lên, chuyển cho tôi.”

      Vừa cúp cú điện thoại này, liền có điện thoại khác gọi tới, đều là thúc giục trả nợ.

      Vu Hà dám nhận, bên khác thúc cũng chỉ có thể mặc bọn họ thúc giục, bọn họ tìm thấy ta, điên cuồng mà quấy rầy mấy người trong danh bạ. Cho dù là vậy, cũng tốt hơn so ảnh khỏa thân bị gửi cho bạn bè người thân.

      Hai bên đều hại, chỉ có thể chọn bên hơn*.

      * Gốc là chúng hại tương quyền, chỉ có thể lấy bên .

      Vu Hà tìm được máy gửi tiền, đầu tiên bỏ tiền mặt giữ đưa vào trong thẻ, sau đó trực tiếp chuyển khoản cho bên kia.

      Bán trứng tốt, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ta nghĩ, cùng lắm về sau bán tiếp.

      Mới nghĩ như thế, cơn đau trong bụng đột nhiên tăng gấp bội.

      Nhân viên ngân hàng và khách hàng đều nhìn thấy trẻ, mềm oặt người ngã trước máy CDM.

      *CDM (cash deposit machine): máy chuyển tiền tự động là thiết bị tự phục vụ cho phép khách hàng thực gửi tiền và giao dịch thanh toán bằng tiền mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :