1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Tuần nào cũng cà lơ phất phơ, toàn để mọi người nhắc, giờ dịch đến chương 68 rồi và hai chị cãi nhau rồi, nhà bị nghiệp quật cũng ít lắm.

      Chương 61: Tình cảm này dài bao lâu?


      Editor: tiểu mao

      Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Kỷ An Ninh bỗng trở nên hỗn loạn. Đủ loại cảm xúc chạy loạn xạ trong lòng , có phần cuồng bạo, xung đột cắn xé với lý trí trong .

      Cuối cùng, có đè lại tâm trạng, hít sâu, tìm lại giọng của bản thân.

      ra...” Kỷ An Ninh nắm chặt tay, tận lực bình tĩnh : “Chỗ quán bar kia tớ kiến nghị nên làm. Mà bên NL kia tớ chỉ làm thời gian ngắn, thể giúp được gì.”

      sao đâu, sao đâu, tớ cũng với cậu ấy thế rồi.” Mạnh Hân Vũ , cũng thèm để ý.

      “Tìm thấy rồi! Cho cậu xem!” Bạch Lộ đưa di động tới trước mặt Kỷ An Ninh.

      “Cậu xem này, đây là bạn trai Tôn Nhã Nhàn.” nàng giọng , “Bây giờ cậu ấy ra ngoài chơi hay ăn cơm đều chụp lại rồi đăng vòng bạn bè.”

      Cái người nghe là tinh tốt nghiệp Cambridge kia nhìn hơn hai mươi nhưng chưa tới ba mươi, tướng mạo bình thường, khí chất tệ, có cảm giác chững chạc.

      Đôi khi đàn ông chỉ nhìn vào gương mặt, học thức, khí độ thậm chí tiền tài có thể thể ra bên ngoài. Tổng hợp những cái này, dựa tổng điểm mà người đàn ông này đạt điểm số rất cao. Cùng xinh đẹp như Tôn Nhã Nhàn cũng rất xứng đôi.

      Kỷ An Ninh chỉ thấy hoang mang, người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao kiếp trước lại hề biết? Chẳng nhẽ do tin tức của quá bế tắc?

      Như vậy kiếp trước Tôn Nhã Nhàn vì nguyên nhân là Văn Dụ nên mới chướng mắt với mấy người ưu tú à? ta...si tình với Văn Dụ như vậy à?

      Trong lòng Kỷ An Ninh cứ thấy là lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào hợp lý?

      Bạch Lộ duỗi ngón tay lướt màn hình: “Đây là bạn trai cuối tuần đưa cậu ấy ra ngoài chơi, đây là đưa cậu ấy ăn buffet, tớ cũng muốn , buffet 658 này! Đây là ăn đồ Nhật...”

      Ánh mắt Kỷ An Ninh bỗng nhiên dừng lại.

      “Chờ , cho tớ xem lại tấm vừa rồi.” .

      “Tấm nào?” Bạch Lộ hỏi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang. com)

      Kỷ An Ninh trực tiếp đưa tay kéo lên , nhanh chóng dừng ở ảnh sefile ngọt ngào của Tôn Nhã Nhàn và bạn trai Cambridge kia.

      dừng mắt nhìn hồi, hỏi Bạch Lộ: “Gửi tấm này qua cho tớ được ?”

      “Được chứ.” Bạch Lộ thấy hơi hiếm lạ, “Nhưng mà cậu muốn ảnh này làm gì?”

      Kỷ An Ninh nõi: “Trong hình có người tớ thấy hơi quen mắt, định cầm hỏi chút.”

      Bạch Lộ còn muốn hỏi đó là ai chuông vào học vang lên, nàng vừa gửi ảnh cho Kỷ An Ninh vừa quay về chỗ ngồi. Đợi đến lúc tan học cũng quên luôn chuyện này.

      Lúc ăn cơm trưa, Văn Dụ cảm thấy Kỷ An Ninh có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Lúc đầu trong khoảng thời gian này, bởi vì liên quan đến thuận lợi trong công việc nên có xu thế ngày càng sáng sủa, hôm nay lại làm sao vậy?

      “Khó chịu ở đâu à?” hỏi.

      Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn cái, nhưng bàn vẫn còn người khác, chỉ câu “ có”, rồi tiếp tục yên lặng.

      Văn Dụ cảm giác được trong cái nhìn Kỷ An Ninh như còn điều gì đó chưa , thấy hơi kinh ngạc.

      Kỷ An Ninh cũng phải người khó chịu rồi tức giận, hoặc là kìm nén tỏ vẻ ổn, lúc có suy nghĩ gì đó, nghiêm túc chuyện với đối phương. Mặc dù thường xuyên nghiêm túc kiểu đó làm Văn Dụ thấy đùa rất vui, nhưng thể phủ nhận, việc chuyện thông thuận giữa người với nhau như thế đúng là rất hài lòng thuận ý.

      ra vẻ quá nhiều, gây khó chịu với hiểu lầm.

      Văn Dụ biết Kỷ An Ninh nếu có lời gì nhất định là vì tiện .

      hỏi tới nữa, đổi câu hỏi: “Chút nữa em về phòng à?”

      Kỷ An Ninh liếc về phía cửa nhà ăn. Cuối tháng 11 gió lạnh thổi rèm cửa bằng bông bay lên, trời bên ngoài đầy mây.

      Nếu trời nắng đẹp có thể đưa bà ngoại ra ngoài phơi nắng, nhưng thời tiết này chỉ có thể ngồi buồn chán trong nhà.

      “Về nhà.” : “Sưởi đầu gối bà ngoại.”

      Vào mùa đông, chân bà ngoại bị đau, vì thế cố ý mua cho bà đèn sưởi hồng ngoại.

      Cái chân đau của bà ngoài phải chỉ có nguyên nhân, phần là vì phong thấp, phần là do thoát vị địa đệm cột sống khiến phần chân bị đau nhức, bây giờ còn chưa nghiêm trọng đến vậy, nhưng sau này trở nên nghiêm trọng. Cho nên thứ năm tuần này, định đưa bà ngoại bẹnh viện khám thử, hỏi bệnh sớm, trị liệu sớm chút, hi vọng tình huống của bà có thể khá hơn kiếp trước.

      “Cậu đúng là rất hiếu thuận.” Bạch Lộ , “Tớ thân thiết với bà ngoại, tớ thân với bà nội hơn.”

      xong lại quay qua hỏi Trần Hạo: “ sao?”

      Trần Hạo : “Cả ông bà ngoại đều qua đời rồi, mẹ cũng mất, trưởng bối giờ chỉ còn mỗi ông nội, giờ ông ở quê, bố muốn rước ông lên ở cùng nhưng ông chịu.”

      Bạch Lộ xưa nay là người hoạt bát hay thích hóng chuyện, thuận miệng hỏi Văn Dụ: “Văn Dụ, còn ?”

      Văn Dụ : “Ông bà nội của qua đời từ sớm. Ông bà ngoại của bị mẹ đưa ra nước ngoài định cư, bên kia có phong thủy tốt, thích hợp cho mấy người lớn tuổi.”

      Kỷ An Ninh hiểu Văn Dụ hơn so với người khác, từ cách và giọng điệu của , cảm giác được có vẻ thân thiết với ông bà ngoại.

      Văn Dụ biến mất khỏi trường là vào lúc gần cuối học kì hai năm nhất của . Cách bây giờ còn hơn nửa năm nữa.

      Sau khi ở cùng với Văn Dụ, cũng có bóng gió nghe được ít tình huống trong nhà Văn Dụ.

      Nhưng Văn Dụ cũng là người khôn khéo, mà hỏi kĩ quá phát ra. chạy trong vòng bạn bè hỏi tới hỏi lui, cũng chỉ biết được vài tin tức vô dụng.

      Mà Văn Dụ lại là người rất chú trọng vấn đề riêng tư cá nhân. Nếu Kỷ An Ninh chủ động tới hỏi, cũng hiếm khi nhắc tới tình huống trong nhà. So với việc chuyện với sinh viên khác để giết thời gian, từng chút từng chút ra tình huống trong nhà giống nhau.

      Cơm nước xong xuôi, Bạch Lộ với Trần Hạo dính với nhau về phía phòng học. Hai người đó chìm trong tình cuồng nhiệt, giống như thời gian vĩnh viễn đủ.

      Văn Dụ thấy hơi ghen tị, sâu kín nhìn Kỷ An Ninh cái, chẳng khác nào oán phụ.

      Kỷ An Ninh bất lực. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      biết Văn Dụ u oán cái gì. Văn Dụ luôn nghĩ muốn thúc đẩy tiêu chuẩn tiến độ giữa hai người, Kỷ An Ninh lại hết sức chế tiêu chuẩn.

      Kỷ An Ninh biết Văn Dụ dữ dằn, tâm tư tàn nhẫn, biết lúc nhiệt tình tình nồng, sâu đậm, nhưng biết có thể kéo dài bao lâu.

      Đạt được, thỏa mãn rồi, liền vứt như giày rách, đây cũng là trong những thói hư tật xấu của đàn ông.

      Trước kia lúc còn làm việc ở NL, ít lần nghe mấy chị kia trong xã hội hỗn tạp này chửi mắng mấy tên trước khi ngủ tình nồng thắm thiết, vừa kéo quần lên liền rời .

      Nếu để nhanh chòng đạt được thứ muốn, vì vậy mà đối với phai nhạt chán ghét rồi chia tay với , mất danh phận bạn , chỉ sợ có cách nào nhúng tay vào chuyện của .

      Mà kiếp này đối với , cùng đương với Văn Dụ, ở cùng chỗ hay chia tay phải là việc quan trọng nhất.

      đều bình an mới là quan trọng nhất.

      Cho dù là, tự mình mạnh khỏe, mỗi người vui vẻ cũng được.

      Cho nên sau khi xin nghỉ ở quán cà phê, cho dù buổi tối có thời gian, cũng chịu chơi cuối tuần với Văn Dụ.

      Từ trong miêu tả của có thể biết được, lúc vui chơi giải trí chắc chắn có uống rượu làm càn, giống với những kẻ ăn chơi trác táng ở NL kia.

      Kỷ An Ninh quen thuộc với loại hoàn cảnh đó, sợ rằng tiến độ giữa trong loại hoàn cảnh kia thoát khỏi khống chế của .

      Kỷ An Ninh vẫn luôn là người nghêm túc, cố chấp. Đối với Văn Dụ mà từ đầu đến cuối vẫn luôn đặc biệt.

      giữ vững nguyên tắc bản thân, dễ dàng bị công phá, Văn Dụ mặc dù u oán nhưng tức giận, thậm chí si mê với có vẻ còn sâu hơn trước.

      Từ góc độ khác mà đây cũng chính là thói hư tật xấu của đàn ông.

      có được mới là tốt nhất, phải sao?

      Văn Dụ muốn đưa Kỷ An Ninh về phòng, Kỷ An Ninh : “ về ký túc xá ngủ trưa . Sưởi đèn phải cởi quần áo, tới tiện lắm.”

      ngẩng đầu nhìn trời chút, tự với mình: “Mặc dù trời nhiều mây nhưng khí hôm nay rất tốt, chút nữa phải mở cửa cho thoáng khí.”

      Văn Dụ biết Kỷ An Ninh muốn bước vào căn phòng hẹp chật chội kia.

      Toàn nhà kia cũ nát, thiết kế cũng rất lâu đời, vừa vào cửa là sảnh, chỉ có cái sảnh , phân phòng ăn với phòng khách riêng.

      Cái sảnh này có cửa sổ, vừa vào cửa bên tay trái là nhà vệ sinh, rất lại kín khí, có cửa sổ. xuyên qua phòng có hai cánh cửa. cái là phòng ngủ, kế bên là ban công , cái là phòng bếp, ngược lại phòng bếp lại có cửa sổ, nhưng Kỷ An Ninh luôn dùng khóa sắt khóa lại.

      Ban công trong phòng ngủ cũng bị đóng lại.

      Tóm lại phòng khách của phòng kia thông gió tốt, có chút bức bối. Mà bà ngoại của ... làm cho trong phòng luôn có mùi lạ.

      Kỷ An Ninh kiên trì trưa và chiều đều về nhà chuyến, ngoại việc nấu cơm cho bà ngoại còn đưa bà ra ngoài tản bộ phơi nắng, quan trọng nhất là muốn mở cửa cho thoáng khí.

      Nhưng cho dù như vậy, trong phòng vẫn luôn có mùi nhàn nhạt, từ đầu tới cuối cứ quanh quẩn bay .

      Văn Dụ giữ chặt Kỷ An Ninh hỏi : “Lúc nãy có phải em có gì muốn ?”

      Gió lớn thổi quanh, các bạn học đều lại vội vàng, tính ra đây cũng phải thời điểm tốt để chuyện, Kỷ An Ninh do dự chút : “Ừm, buổi tối rồi sau.”

      Giờ gần tháng mười hai, ngoài trời thực rất lạnh.

      Văn Dụ : “Vậy em về nhanh .”

      cứ nhất quyết muốn đưa Kỷ An Ninh về, Kỷ An Ninh ngăn cản , : “Em đừng quản ! phải lái xe ra ngoài, có việc!”

      Kỷ An Ninh nghe cái giọng điệu vô lại này của liền biết căn bản chẳng có việc gì. dính người, cực kì dính, muốn với , giống như Bạch Lộ và Trần Hạo.

      Giống như con chó lớn bám người, đúng là hết cách với .

      Kỷ An Ninh chỉ có thể cho theo tới bên lề đường, sau đó trừng .

      Văn Dụ sờ mũi cái, : “ đây.”

      Xe của đậu ở ven đường, mỗi ngày ngừng ở đó, về cơ bản trở thành chỗ đỗ cố định của . giả bộ về phía xe của mình, kéo cửa xe ngồi vào.

      Kỷ An Ninh thiếu chút nữa phì cười, để ý đến , tự mình băng qua đường về phòng.

      Cái người bị nhìn thấu, Văn Dụ ngồi ở trong xe nhìn băng qua đường, kêu “Sách” tiếng. đúng có việc gì, chỉ đơn giản là muốn lừa Kỷ An Ninh.

      Luôn cảm thấy lúc này mà xuống xe trở về ký túc xà vô vùng ngu xuẩn, gõ vào vô lăng hai cái, nhìn ra bên ngoài cuồng phong lá rụng, chợt nhớ tới vừa rồi Kỷ An Ninh hôm nay khí rất tốt. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Mấy năm nay khí càng ngày càng tệ. Đặc biệt là sau khi bắt đầu vào đông, bầu trời bằng mắt thường có thể thấy hôm nào cũng khói bụi mù mịt. Mấy lần gần đây về nhà đều nghe Trình Liên càu nhàu về tình hình khí. Bà phàn nàn chỉ về khí, tóm lại mỗi lần về nhà Trình Liên làm người ta thấy vui sướng gì. Bình thường Văn Dụ sau khi chào hỏi bà liền chạy tọt vào thư phòng bồi Văn Quốc An.

      Văn Dụ nghĩ tới đây, tâm tư khẽ động, khởi động xe lái ra ngoài.

      Sau khi nghỉ việc ở quán cà phê, thời gian rảnh buổi tối của Kỷ An Ninh càng nhiều hơn. Bởi vì có thêm thời gian để học tập, nên bây giờ thấy áp lực với việc học nặng như trước. Đời trước chỉ học được cố gắng hết sức, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do làm thêm, chiếm quá nhiều thời gian.

      Bây giờ mỗi ngày đều về phòng tự làm cơm tối. Như vậy bà ngoại mỗi ngày đều được ăn cơm nóng, chỉ khi cuối tuần có việc, thể đảm bảo mình có thể về đúng giờ nên chỉ có thể nấu cơm rồi để trong hộp giữ ấm.

      Bà ngoại đói bụng biết lấy đồ ăn trong hộp cơm, đúng là may mắn. Kỷ An Ninh sợ ngày bà đến cả hộp cơm cũng chẳng nhận ra.

      Ban đầu dự định cơm nước xong xuôi giống như ngày thường, tới câu lạc bộ kickboxing tập luyện, chuyện với Văn Dụ. Nhưng còn chưa dọn xong bát đũa, liền nghe tiếng gõ cửa.

      “Ai vậy?” vội vàng lau tay, chạy tới hỏi.

      đây.” Thanh này trầm thấp, nam tính, nghe xong liền biết là Văn Dụ.

      Kỷ An Ninh thấy hơi ngạc nhiên, mở cửa cho .

      Văn Dụ khiêng cái thùng vào, có vẻ như rất nặng.

      “...” Kỷ An Ninh hỏi, “Cái gì vậy?”

      Văn Dụ để thùng đồ sàn, đứng thẳng cười tiếng: “Máy lọc khí của Thụy Điển, cái này loại mấy mùi lạ cực kì tốt.”

      Lời tác giả: Sau khi rời xa weibo, ta chẳng còn linh hồn, biến thành cái máy gõ chữ luôn rồi. o(╥﹏╥)o


    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 62: Suy nghĩ đen tối
      Editor: tiểu mao

      “Bà ngoại đâu rồi?” Văn Dụ nhìn thử, hỏi.

      “Bà ngủ trong phòng, em để bà bọc máy điều trị giãn tĩnh mạch.” Kỷ An Ninh .

      “Ổ điện ở đâu?” Văn Dụ nhìn bốn phía.

      Kỷ An Ninh chỉ chỗ cho , đem máy lọc khí dời đến đó, cắm điện. Đứng thẳng, khoanh cánh tay nghe mấy lọc khí kêu.

      ngồi .” Kỷ An Ninh chỉ ghế sô pha , “Đợi em dọn bếp rồi cùng qua trường.”

      Bây giờ có nhiều thời gian rảnh, thi thoảng cũng tới câu lạc bộ kickboxing tham gia huấn luyện, nhưng thứ hai là thời gian tập luyện cố định của , đây là thói quen.

      cái gì nữa, em thấy tin nhắn wechat à?” Văn Dụ , “Hôm nay gió lớn cấp bảy, ai muốn bò ra khỏi ổ đâu, quấn chăn trong ký túc xá hết rồi, Trần Hạo thông báo trong nhóm hôm nay nghỉ tập.”

      “Hả? Bận suốt nên em xem điện thoại.” Kỷ An Ninh đứng trong phòng bếp .

      Văn Dụ qua, dựa cửa phòng bếp, nhìn bận rộn.

      Đèn trấn bếp có vẻ dùng lâu, vòng sáng tỏa hết cỡ, dây tóc bị đen. Kỷ An Ninh đeo cái tạp dề được tặng miễn phí của hãng nào đó, động tác thành thạo, tẩy rửa chén đĩa.

      buộc tóc lại thành cục, tay áo kéo cao, lộ hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Dây tạp dề buộc sau lưng phía eo, siết lấy vòng eo tinh tế, chính là thứ Văn Dụ nhất.

      Trong nhà Văn Dụ có dì vừa làm đầu bếp vừa làm nhân viên quét dọn kiêm người chiếu cố việc sinh hoạt hàng ngày, mỗi ngày Trình Liên ở nhà đều vô cùng tinh xảo, trong phòng làm việc chính là nữ cường nhân, là bà chủ. Trong nhận thức của về cuộc sống, cái thân phận vợ với làm việc nhà cho tới giờ chả dính líu quái gì đến nhau.

      Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ Kỷ An Ninh đeo tạp dề làm việc, căn bản Văn Dụ chả buồn liên tưởng tới cái gì mà ôn nhu uyển chuyển hay hình tượng hiền thê lương mẫu ấm ấp gì sấc.

      Giờ đầy đầu là hình ảnh phòng bếp play.

      Dưới tạp dề tinh xảo đương nhiên là mặc gì cả.

      Ôm để bệ bếp, đôi chân mảnh khảnh tách ra, vòng eo tuyết trắng khẽ cong lên.

      Kệ chén bát ngừng lắc lư va chạm, phát ra thanh thanh thúy có quy luật...

      Những hình ảnh này lên trong đầu, yết hầu Văn Dụ bỗng nhúc nhích cái, vào phòng bếp, bước qua cửa, tới túm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kỷ An Ninh, thân thế dán sát lại.

      Văn Dụ vừa bắt đầu, Kỷ An Ninh liền biết nghĩ cái gì, thấy vô cùng bất lực.

      Trong thân thể Văn Dụ như chứa ngọn núi lửa, ngón núi lửa hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ...còn thêm tùy chỗ!

      Cho nên chỉ có thể khống chế được thời gian và gian ở cùng , cho cơ hội. Ai biết tự nhiên hôm nay lại mò tới cửa.

      “Đừng làm rộn, bà ngoại ở đây!” giọng quát .

      “Bà ngoại ở trong phòng ngủ, mà giờ bà cũng đâu động được phải ?” Văn Dụ cười xấu xa, cúi đầu hôn cái gáy tuyết trắng của Kỷ An Ninh.

      Từ bên tai đến gáy Kỷ An Ninh lập tức lên mảng da gà mỏng, đây là khu vực mẫn cảm của . (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      khống chế được phản ứng của cơ thể làm Văn Dụ lập tức cứng hơn.

      cười khẽ bên tai , nhàng cắn cổ. Ở chung mấy tháng, Văn Dụ biết làm sao trêu chọc Kỷ An Ninh.

      Quả nhiên hô hấp Kỷ An Ninh loạn mất hai nhịp, thân thể khẽ run, hướng về trước tránh né.

      Mùa đông nên mặc dày, Văn Dụ đè lên để có thể cảm nhận được độ cứng của mình.

      “Em tránh cái gì! được tránh!” cắn lỗ tai phàn nàn.

      Hormone của mình Văn Dụ cũng đủ lấp đầy cái phòng bếp chật hẹp này rồi.

      “Đừng làm rộn, yên nào!” Đầu lưỡi của chui vào tai , thanh run run, “Em, em có chuyện muốn với .”

      Văn Dụ ngậm lấy vành tai của , hàm hồ : “Em .”

      Dưới tình huống này làm sao nổi!

      Kỷ An Ninh vội vàng lau khô tay, tách cánh tay ra: “ buông em ra trước .”

      Văn Dụ mặt dày: “ thả. ở độ tuổi tinh lực tràn đầy đấy, em lại muốn phải kìm nén suốt à?”

      Kỷ An Ninh: “Văn Dụ!”

      Văn Dụ càng mặt dày hơn: “Kêu lớn hơn chút .”

      Kỷ An Ninh bực mình, nhưng ở chung cũng mấy tháng, biết Văn Dụ đối với chỉ ăn mềm ăn cứng. hạ thấp giọng : “ đấy, đừng làm loạn nữa, tí nữa bà gọi em, em nghe thấy mất.”

      mò.” Văn Dụ , “Lúc nãy bà ho khan tiếng còn nghe .”

      Loại phòng ở cũ như thế này, tường ngăn cách mỏng như giấy, cách cực kì kém.

      Kỷ An Ninh vùng vẫy, giọng : “Xin đấy...”

      Văn Dụ đối với Kỷ An Ninh đúng là chỉ thích ăn mềm. hạ thấp thái độ như thế này, mềm giọng muốn nhờ, liền mềm lòng, nhưng bỏ được vẫn tiếp tục ‘ức hiếp’ .

      Có thể do Văn Dụ cam tâm, tâm tư chuyển cái, kéo xoay người lại, cười xấu xa bắt lấy bàn tay : “Vậy em phải trấn an chút...”

      Cái phòng bếp như thế, hai người đều quay người rất khó khăn, bồn rửa bát lại chất đầy nồi bát và tạp vật, vốn thể làm được gì. Văn Dụ muốn tay ngọc Kỷ An Ninh lao động chút, giúp giải tỏa.

      Suy nghĩ tốt, thực là...Lạnh thấu xương.

      “Ôi mẹ ơi! Sao tay em lạnh như băng thế?” Văn Dụ kinh ngạc, mấy suy nghĩ bỉ ổi trong đầu trong nháy mắt bay sạch.

      sờ vòi nước, liền hiểu: Em dùng nước lạnh để rửa chén?”

      tường phòng bếp có treo máy nước nóng, chắc chắn là Kỷ An Ninh nỡ dùng. vừa tức vừa đau lòng.

      Nhìn phát tình nữa, Kỷ An Ninh mới thở mạnh hơi, : “ sao đâu, em quen rồi.”

      “Quen cái gì mà quen!” Văn Dụ nổi giận, “Còn quen chịu khổ à?”

      đời này, đương nhiên có nhiều người quen chịu khổ, nhưng chắc Văn Dụ vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được.

      Kỷ An Ninh bất đắc dĩ cười tiếng, muốn gì đó, Văn Dụ vén áo lên, đem cái tay như hai tảng băng nhét vào trong áo mình.

      “Hít ——!"

      Dù cho Văn Dụ là tên sắt thép cứng cỏi ở sàn đấu kêu cũng kêu lấy tiếng, cũng bị lạnh đến hít vào hơi! Nhe răng trợn mắt.

      “Lạnh!” Kỷ An Ninh cuống quít muốn rút tay lại.

      “Đừng nhúc nhích!” Văn Dụ đè tay lại, kéo ôm sát vào ngực, ghìm chặt, “Coi như là băng hỏa lưỡng trọng thiên.”

      “?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó là cái gì?”

      “…” Văn Dụ , “Gần giống với băng hỏa dầu dứa.”

      “?” Kỷ An Ninh hỏi, “Đó lại là cái gì?”

      Văn Dụ im lặng chút, thở dài: “Hôm nào dẫn em ăn biết.”

      dối.” Kỷ An Ninh tin, “Chắc chắn là mấy cái đen tối* gì đó, đừng tưởng em biết.”

      *gốc là đồ vật màu vàng, kiểu như hoàng thư là sách đồi trụy ấy, mọi người hiểu mà.

      Văn Dụ cười đến chấn động lồng ngực: “ nửa là vàng…Á? đúng! Dầu dứa cũng là màu vàng, mỡ bò là màu vàng ha ha ha ha ha!”

      Kỷ An Ninh chả thấy chỗ nào đáng cười, nhưng chắc chắn mình đúng. liền “Hừ” tiếng.

      Tiếng ‘Hừ’ mềm mại, có chút hờn giận tiến vào trong tai Văn Dụ làm cả lòng đầy ngứa ngáy. Tiểu bảo bối An Ninh của , cho tới giờ cũng biết bản thân trong lúc lơ đãng luốn rất quyến rũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      lại suy nghĩ linh tinh, cúi đầu cọ đỉnh đầu Kỷ An Ninh, dính nhớp : “Em dùng dầu gội gì vậy? Mùi thơm quá.”

      Kỷ An Ninh quyết tâm muốn phá hỏng bầu khí mập mờ kiều diễm này, : “Là do lỗ mũi có vấn đề đấy.”

      Văn Dụ: “?”

      ràng cả phòng đầy mùi nước rửa chén.” Kỷ An Ninh .

      Văn Dụ có trái tim kiên cường như sắt thép. kêu “Sách” tiếng, biết là Kỷ An Ninh cố ý, để ý đến hành vi sát phong cảnh này của , tự mình cúi đầu cọ cọ.

      Nhưng lúc này bầu khí an toàn hơn.

      “Văn Dụ.” Kỷ An Ninh tựa đầu vào vai yên tĩnh hai giây, mở miệng hỏi: “Tiền Hạo Nhiên là bạn của à?”

      Văn Dụ dừng động tác lại, đứng thẳng, buông lỏng cánh tay ghìm Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh cuối cùng cũng có chút gian độc lập, ngẩng đầu nhìn .

      Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Tôn Nhã Nhàn khoe khoang trước mặt em à?”

      Trong lòng nghi ngờ Tôn Nhã Nhàn gì đó, cố ý lừa dối Kỷ An Ninh làm hiểu lầm quan hệ giữa ta.

      có.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “Em thấy ảnh ấy đăng, trong bức sefile có người nhìn rất quen mắt, em nhìn kỹ chút, chắc là Lý Hách.”

      Lý Hách lớn tuổi hơn nhiều, rất chững chạc, khí độ bất phàm, làm người ta gặp rồi rất khó quên. Kỷ An Ninh vừa nhìn ảnh lập tức nhận ra .

      Lý Hách là bạn Văn Dụ, Tiền Hạo Nhiên cũng ăn chơi với Lý Hách, Kỷ An Ninh vừa nghĩ liền hiểu. chỉ thấy kì lạ là Tiền Hạo Nhiên người có tiền lại còn là tinh tốt nghiệp Cambridge như vậy, nếu như kiếp trước Tôn Nhã Nhàn quen biết, tại sao tới giờ cũng chưa từng nghe qua.

      ra là thế.

      “Em đúng là rất nhạy bén.” Văn Dụ cười bóp mặt , nhìn biểu cảm nghiêm túc của , cười càng vui vẻ hơn, “Ghen rồi? Đừng có đoán mò. Đúng là dẫn Tôn Nhã Nhàn tới, nhưng có quan hệ gì với ta.”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Sao lại giới thiệu cậu ta với bạn của ?”

      ta làm phiền .” Văn Dụ lơ đễnh , “ nghĩ cho dù dáng dấp của cũng tệ cũng thể làm ta si tình tới mức ấy, cho cùng phải là muốn tiếp xúc với vòng cao hơn à? liền cho ta cơ hội chứ sao. Cuối tuần mọi người vui chơi với nhau, liền dẫn ta tới. Sau đó ta liền vừa ý với người bạn này của .”

      Văn Dụ cho rằng cách giải thích này hợp tình hợp lý, cũng phù hợp với tác phong, tính cách của mình.

      Nhưng Kỷ An Ninh quan sát ánh mắt của , : “Em tin.”

      Văn Dụ có chút biết làm sao, hai tay chống tủ bát, hơi cúi người, vô cùng nghiêm túc : “Em phải tin , với ta có gì cả.”

      Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , như muốn nhìn sâu bên trong là cái gì.

      “Em, phải tin với cậu ta,” , “Cho dù nhìn qua là giúp cậu ta.”

      Văn Dụ liền giật mình. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh : “Em tin, , có lòng tốt như thế.”

      Trong phòng bếp bỗng yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe .

      Hồi lâu, Văn Dụ cúi người thấp hơn, trong mắt chỉ có Kỷ An Ninh.

      Bị bức bách dưới áp lực của , lưng Kỷ An Ninh dán vào tủ bát, thể nghiêng về đằng sau.

      “Giờ mới phát . Em…” Khóe miệng Văn Dụ chậm rãi nhếch lên, lộ ra vòng cung cực kì vui sướng cười, “Sao lại hiểu như vậy nhỉ?”

      Kỷ An Ninh nhìn thẳng vào mắt .

      Tròng mắt của lạnh lẽo, trầm tĩnh, theo Văn Dụ mà đây là phần độc đáo liễm diễm. Làm máu nóng sôi trào.

      ngờ Kỷ An Ninh hiểu tận xương như thế.

      Nếu Kỷ An Ninh xem đại thiện nhân sống như Lôi Phong*, đúng là vô cùng đau đầu. biết là người như thế nào, làm lỗ chân lông cả người đều thư sướng.

      *Lôi Phong chiến sĩ của quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.

      Kỷ An Ninh buồn buồn : “ vốn chẳng phải người tốt lành gì.” Đây là lời .

      Văn Dụ bật cười, hôn lên môi mềm của : “Đúng, là người xấu, người xấu như chuyên ăn mấy bé tốt như em.”

      Kỷ An Ninh trợn mắt lát, ngước mắt hỏi : “Văn Dụ, rốt cuộc muốn làm gì với Tôn Nhã Nhàn.”

      làm gì cả.” Văn Dụ nhún nhún vai, “ chỉ mang ta tới buổi tụ họp bạn bè thôi.”

      Kỷ An Ninh có chút khó khăn hỏi: “Bạn bè của chơi đùa với cậu ta sao?”

      Khóe miệng Văn Dụ mỉm cười : “Ai mà biết được.”

      Trả lời hờ hững, lại cực kì chịu trách nhiệm.

      Sống lưng Kỷ An Ninh lạnh toát.

      P/s: Thấy chưa, nam chính nhà người ta thấy rửa bát là nghĩ tới vợ hiền, với nhà méo liên quan gì, chỉ được cái tinh trùng lên não là giỏi.
      Last edited: 3/11/19

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      bóc tem
      bình luận trc đã rồi đọc :)))
      Trang Trang810Tiểu mao thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 63: Can gián
      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh nghĩ mãi ra tại sao Văn Dụ muốn nhắm vào Tôn Nhã Nhàn. Cho dù là kiếp trước Văn Dụ cũng chơi ta như thế. Kiếp này, bản thân cũng còn im lặng, Tôn Nhã Nhàn căn bản cũng tổn thương được .

      Cuối cùng Văn Dụ làm thế là vì cái gì?

      túm lấy tay áo : “Văn Dụ, thể như thế!”

      như thế nào?” Văn Dụ mỉm cười, “ lừa gạt ta? Hay cưỡng bức ta? chỉ cho ta cơ hội mà thôi.”

      từng nhiều lần gọi Kỷ An Ninh cùng ra ngoài chơi, còn là bạn chính thức của nhưng lại nhiều lần từ chối , lần cũng chưa từng tới. chỉ chuyện như vậy, Tôn Nhã Nhàn liền ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy ngồi lên xe .

      Trách chắc?

      Trách dáng dấp tốt?

      Trách có tiền?

      Trách lái xe xịn à?

      “Bạn của tồi tệ như em nghĩ đâu. Ai cũng có điểm mấu chốt, mấy chuyện phạm pháp chắc chắn làm.” Văn Dụ , “Chuyện tình cảm cũng thể là chơi đùa được, chẳng qua là tình tôi nguyện. Em thấy Tôn Nhã Nhàn có chút gì là bị ép buộc à? Gương mặt ta rất xinh đẹp, chẳng nhẽ trong trường có ai theo đuổi? ta vui khi đút nhau ăn trong nhà ăn, ta thích đeo vàng đeo bạc ngồi ở Michelin. Em quản được ta sao? Đều lớn cả rồi, ai cũng có lựa chọn của riêng mình.”

      , phải như , Văn Dụ.” Kỷ An Ninh , “Em biết mọi người đều trưởng thành hết rồi, nhưng bọn em giờ mới chỉ học năm nhất, chưa trải qua nhiều việc đời. Cho dù cậu ấy có ý, có lý tưởng, nhưng tạo cho cậu ấy cơ hội, có lẽ cả đời cậu ấy cũng bước được vào vòng tròn của các , cả đời đều chân .”

      “Vấn đề là, ta giống với em, ta muốn làm người chân .” Văn Dụ trợn mắt trừng cái, nhanh chóng cùi đầu cụng trán với , “Bảo bối, em có lòng tốt, đây là chuyện tốt, nhưng cũng đừng thánh mẫu. , đừng thánh mẫu, thánh mẫu chịu nổi đâu.”

      “Em, em phải thánh mẫu.” Kỷ An Ninh .

      Giọng có phần chua chát nhưng vẫn cho lời trong lòng mình.

      “Em từng gặp phải người xấu.” , “Giờ em nhớ lại vẫn còn thấy sợ.”

      “Người xấu rất xấu xa rất đáng sợ.”

      “Cho nên em hi vọng, Văn Dụ, đừng trở thành người xấu.”

      Hôm nay Kỷ An Ninh bị hai chuyện bạn trai Tôn Nhã Nhàn cùng chuyện Vu Hà sắp trở về cùng đánh sâu vào lần.

      Lúc ấy, cảm xúc của vô cùng hỗn loạn.

      Đối với Tôn Nhã Nhàn dĩ nhiên là phải ngại, đối với Vu Hà dĩ nhiên là phải hận. Nhưng khi tin tức Vu Hà phải trờ về trường học truyền tới, vấn đề cũng theo đó mà đến cùng.

      Tôn Nhã Nhàn kiếp này vẫn giống kiếp trước, vẫn ghen ghét với việc Văn Dụ thích , muốn sử dụng bạo lực ngôn ngữ với .

      Đương nhiên, ra cái này cũng vì Tôn Nhã Nhàn có ngần ấy lá gan cũng chỉ đủ để chèo chống chút ý đồ xấu với . Muốn cho ta cơ hội để ta làm những chuyện như Vu Hà làm với Kỷ An Ninh Kỷ An Ninh có niềm tin rất lớn, ta dám.

      Tôn Nhã Nhàn có dũng khí lớn như thế.

      Nhưng chính xác là Tôn Nhã Nhàn lặp lại mấy chuyện kiếp trước ta từng làm, trải qua lần, đồng thời Kỷ An Ninh khắc sâu, suy xét kĩ, lần này còn im lặng nữa mà chuyển sang phản kích chính diện.

      Nhưng mang tới thay đổi là, tình hình ở kiếp trước còn xuất . Kiếp trước những người ở sau lưng bàn luận khe khẽ, mấy người bạn học ném cho ánh mắt khinh miệt, kiếp này đều cùng bình an vô , thậm chí còn đối xử rất tốt với .

      biết nhân sinh vốn định số, giống với dòng nước biến ảo bởi ngoại lực tác động bất ngờ.

      Nhưng bây giờ Vu Hà là vấn đề lớn. Bởi vì kiếp này, Vu Hà cái gì cũng chưa làm.

      Kỷ An Ninh cực kì thù hận Vu Hà ở kiếp trước, nhưng đối với Vu Hà ở kiếp này lại thấy rất mờ mịt, Vu Hà cái gì cũng chưa làm có nên hận ? Hoặc là, phải làm gì với ta đây?

      khám phá ra Văn Dụ có ác ý với Tôn Nhã Nhàn, lập tức bị loại xúc động này làm cho có phần mê mang.

      Nếu như tình hình kiếp này tồi tệ như kiếp trước, Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn mà mở ra chiếc hộp Pandora, dụ dỗ ta sa đọa, có lẽ Kỷ An Ninh thậm chí thấy vui sướng.

      Nhưng mà tội kiếp này của Tôn Nhã Nhàn đến mức ấy.

      Đặc biệt là lấy mắt nhìn của Văn Dụ đây chỉ là thích mà thôi, nhiều lắm là xuất phát từ ghen ghét đối với bạn , mấy lời ác độc mà thôi.

      Tính cách ta được lòng người khác, đạo đức có khiếm khuyết. Nhưng cũng chỉ thế thôi.

      Ác ý Văn Dụ đối với ta, quá lớn!

      Ác ý này làm sống lưng Kỷ An Ninh lạnh cóng.

      ngăn cản Văn Dụ phải vì chán ghét Tôn Nhã Nhàn mà sợ ác ý biết xuất phát từ đâu của Văn Dụ, sợ hãi Văn Dụ lại biên thành dáng vẻ mà muốn thấy.

      Sắc mặt Văn Dụ lạnh xuống, tròng mắt đen nhánh, giống như vực sâu đáy.

      “Em Triệu Thần?” Vội vàng kịp chuẩn bị, bỗng nhiên đặt câu hỏi.

      đặt câu hỏi cũng phải có lý do, thực tế, lúc Kỷ An Ninh “Giờ nhớ tới vẫn còn thấy sợ”, trong đầu liền lên phản ứng Kỷ An Ninh mỗi lần gặp Triệu Thần.

      sợ hãi, tránh né. rất sợ Triệu Thần, phần ‘sợ’ này chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.

      nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, nhìn đăm đăm vài mắt , nhìn thấy con ngươi của co lại nhanh chóng.

      Kỷ An Ninh hoảng sợ!

      Văn Dụ có vẻ như biết được gì rồi? Đây là có khả năng!

      Kỷ An Ninh sớm nghĩ tới, tuyệt đối đem chuyện kiếp trước cho Văn Dụ.

      Bởi vì nếu như Văn Dụ mà biết, giết người.

      giết người! (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Đáy lòng Kỷ An Ninh khẽ run, ánh mắt nháy cũng nháy cái, gần như là phủ nhận chút nghĩ ngợi: “ phải!”

      Theo ý nghĩa nào đó mà phủ nhận quá nhanh đồng nghĩa với khẳng định.

      Đương nhiên Văn Dụ chưa từng học qua tâm lý học, nhưng cũng trở ngại, trong quá trình trường thành của cộng thêm được bố mình bồi dưỡng tự thông.

      Kỷ An Ninh nhìn thấy bên má có chút biến hình, ý thức được đây là do cắn răng tạo thành cơ bắp chập trùng.

      Kỷ An Ninh hít hơi sâu, cực kì gắng sức kiềm chế tâm tình bản thân, : “ nghĩ gì dấy? Sao lại nghĩ tới Triệu Thần?”

      Văn Dụ nhìn chằm chằm vào mặt , : “ thấy em rất sợ .”

      Kỷ An Ninh : “Bởi vì lần đầu em gặp cảm thấy đó là người xấu. phải ta từng cưỡng bức con nhưng thành à? Giác quan thứ sáu của em rất linh đấy.”

      mấy câu, cảm xúc của cũng được hóa giải nhiều, lời cũng trở nên trơn tru tự nhiên.

      đừng đoán mò,” thậm chí còn lên chút tươi cười, , “Em với Triệu Thần, căn bản trước kia hề biết nhau. tin có thể hỏi.”

      Câu cuối cùng quá có sức thuyết phục, nếu như là liền phủ định toàn bộ nghi ngờ của Văn Dụ là vô căn cứ.

      “Đùa thôi, chuyện với em tự nhiên nhớ tới .” , đưa tay ra kéo cửa phòng bếp, chuẩn bị ra ngoài, kết thúc đề tài này.

      Kỷ An Ninh kéo lại: “Tôn Nhã Nhàn...”

      Văn Dụ ngửa mặt lên trời thở dài.

      có thể giữ dây lưng quần Tiền Hạo Nhiên hay bảo đảm Tôn Nhà Nhàn dùng tiền ?” hỏi.

      Kỷ An Ninh mím môi.

      Đều là người trưởng thành, ai cũng có quyền được nhúng tay vào chuyện người khác. Huống chi là người như Tôn Nhã Nhàn, nếu ngươi ngăn cản ta, làm tốt còn bị ta cho là cản đường.

      “Sao lại muốn nhắm vào cậu ấy?” Kỷ An Ninh hỏi.

      Văn Dụ vẫn luôn chịu giải thích vấn đề này. muốn kết thúc chủ đề, cũng chính là muốn trốn tránh vấn đề này.

      Cũng thể cho Kỷ An Ninh, bởi vì mộng của rất , làm sao phân biệt giữa thực và mộng ảo đây? Vậy cũng quá hoang đường.

      Nghe như bị bệnh tâm thần, bệnh tâm thần hay cắn loạn.

      “Đơn giản là nhìn ta ngứa mắt.” Văn Dụ cho có lệ, “ ta giỏi lén lút tính kế nhoi, vô cùng làm phiền tới người khác.”

      “Chỉ đơn giản như vậy?” Kỷ An Ninh hỏi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ thề: “, chỉ đơn giản như vậy. Tính tính vốn vậy, đừng có chọc , ai chọc đừng mong có kết cục tốt đẹp. Đương nhiên là ngoại trừ em.” lại bắt đầu đùa.

      Kỷ An Ninh chẳng thấy buồn cười chút nào, thở dài hỏi: “Sau này đừng thế nữa được ?”

      “Thế nào cơ?” Văn Dụ giả ngu.

      ra trong cuộc sống có rất nhiều biến số, dùng lực lên phương hướng giống nhau phương hướng tiến lên cũng khác nhau.” Kỷ An Ninh , “Em biết Tôn Nhã Nhàn đáng ghét, em cũng hi vọng cậu ta ra đường bị té ngã. Cậu ta muốn ra sao là chuyện của cậu ta, nhưng mà Văn Dụ, ràng biết cậu ta thể kháng cự lại cám dỗ kia, còn đem cám dỗ đưa đến trước mặt cậu ta, đây là sai.”

      “Em cứ như giáo viên chủ nhiệm của ý.” Văn Dụ phàn nàn, hết cách đành thỏa hiệp, “Được, biết rồi, sau này thế nữa. Nhưng ta và Tiền Hạo Nhiên như thế rồi, cũng phải là chuyện hai chúng ta có thể quản.”

      “Em xem vào chuyện của cậu ta em quan tâm cậu ta làm gì?” Kỷ An Ninh , “Em mà.”

      câu liền làm cho Văn Dụ mặt mày hớn hở, tâm hoa nộ phóng.

      “Được được được, thưa bà quản gia, em gì cũng đúng.” vui vẻ nắm chặt hai bên mặt , vò qua vò lại.

      “Đừng vò nữa!” Kỷ An Ninh mở tay , bắt đầu đuổi người, “Hôm nay gió lớn, mau về .”

      lái xe, sợ gì gió... Ấy, đừng đẩy ...”

      Văn Dụ làu bàu, cuối cùng vẫn bị Kỷ An Ninh đuổi ra khỏi phòng.

      Trong nhà mặc dù còn bà ngoại, nhưng lại là người đãng trí, nên chẳng khác gì nam quả nữ ở chung nhà. Quá nguy hiểm, Kỷ An Ninh cũng định để tiếp tục ở lại chỗ này.

      Đóng kỹ cửa, vừa quay người, hít mũi ngửi cái, cái mùi vẫn luôn bay trong phòng vậy mà hết rồi, khí bỗng trở nên mát mẻ.

      Kỷ An Ninh nhìn qua bộ máy lọc khí kia.

      Nếu là ở kiếp trước, căn bản thể nào liên tưởng Văn Dụ với máy lọc khí này. Kiếp trước đâu có bình dân như vậy nhỉ?

      Kiếp trước Văn Dụ từng làm chuyện đặc biệt, là vào ngày sinh nhật của , chặn ở đường Kiều Nam, kiến quyết kéo tới chỗ xe .

      Cốp xe phía sau mở ra, đầu tiên là đống bong bóng màu hồng bay lên. Trong cốp có cái bánh sinh nhật tinh xảo tới mức tưởng tượng nổi, bó hoa hồng, và... Xung quanh sắp xếp mười chín món quà.

      Có điện thoại cảm ứng, máy tính, túi xách, châu báu đắt đỏ, trang sức, còn có cái thẻ ngân hàng được buộc thêm cái nơ con bướm.

      “Quen biết em quá muộn, mười chín năm sinh nhật trong quá khứ, muốn bù đắp lại cho em.” Văn Dụ lúc đó giống như bị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình nhập vào người, hiên ngang uy vũ sang sảng tỏ tình giữa trời lạnh giá.

      Đáng tiếc là trong mắt Kỷ An Ninh, như tên bệnh thần kinh.

      Kỷ An Ninh đương nhiên cự tuyệt quà chút do dự, ngay cả bông hoa cũng chịu nhận, miếng bánh ngọt cũng chịu ăn.

      muốn phân giới hạn với tên nhiều tiền mà mắc bệnh thần kinh này, muốn dính líu chút nào với .

      người tính tình bướng bỉnh có chết cũng chịu mềm mỏng, người tính tình bạo liệt càng áp chế càng mạnh. Hai bên xảy ra tranh chấp, thế là đặt lên cửa xe cưỡng hôn.

      Giờ Kỷ An Ninh nhớ lại, vần còn nhớ lúc đó mình dừng sức cỡ nào, còn nhỡ bàn tay lúc đó đau ra sao.

      Sau đó bỏ chạy, leo lên xe buýt, tay sưng lên, cả đường đều khóc.

      Lúc đó, sao có thể tưởng tượng nổi có ngày Văn đại thiếu gia sợ trời sợ đất kia khiêng theo thùng mấy lọc khí tới gõ cửa phòng cơ chứ?

      Kỷ An Ninh bỗng thấy buồn cười.

      Văn Dụ trở lại xe, suy tư lúc.

      Xét trong vòng bạn bè, trong nhà Tiền Hạo Nhiên có quan hệ sâu ở phương diện nào đó phải. lập tức gọi điện thoại cho Tiền Hạo Nhiên.

      “Có thể tìm cho tôi người đáng tin cậy ?” hỏi, “Tôi muốn điều tra vài thứ.”

      P/s: trong mắt người qua đường Giáp là t
      ổng tài bá đạo, trong mắt em là tên bệnh thần kinh.
      Last edited: 3/11/19

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đọc liền tù tì mấy chương luôn @Tiểu mao quá cơ :038::038::038:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :