1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 59: Kí hợp đồng

      Editor: tiểu mao

      Thứ sáu, Kỷ An Ninh cầm theo hợp đồng tới cho Văn Dụ xem qua, Văn Dụ nhìn qua liền khen ngợi: “Cái studio này thấy khá ổn, rất chính quy.”

      “Em cũng cảm thấy hợp đồng của bọn họ rất tốt, từ mấy điều khoản này thấy họ rất có tâm.” Kỷ An Ninh đồng tình. Mấy khoản trong hợp đồng đều bảo vệ người mẫu.

      Văn Dụ tốn mấy giờ sửa chữa điều khoản hợp đồng đương nhiên là đứng ở vị trí bảo vệ Kỷ An Ninh.

      Thế là mỉm cười mê hoặc : “Vậy ký chỗ này .”

      Kỷ An Ninh nhíu mày: “Nhưng mà ông chủ cứ quái quái, cười lên đáng sợ lắm.”

      Văn Dụ: “...”

      “Như vậy .” Văn Dụ bóp mày, cố nén nỗi đau trứng , “ phải chủ nhật em muốn qua xem sao? xem cùng em, trấn cửa ải giúp em, nếu thấy ok ký?”

      Kỷ An Ninnh ngẫm lại, cẩm thấy được liền đồng ý.

      Văn Dụ chủ nhật muốn tới chỗ dạy kèm đón , Kỷ An Ninh , “ cần tới sớm thế đâu, có ký hay phải đợi làm xong việc, chiều tới là được. Cứ ngủ nướng cho .”

      Còn ngủ thẳng cẳng gì đó... Tối thứ bảy Văn Dụ nghĩ mình có thể ngủ thẳng giấc tới sáng, mà Kỷ An Ninh từ sáng sớm mai lại phải bận rộn tới tối, thế mà lại mất ngủ.

      Hai mươi mấy năm cuộc đời, Văn đại thiếu gia lần đầu tiên bị mất ngủ.

      Chủ nhật đương nhiên chút bất ngờ, lăn dậy nổi, ngủ bù đến trưa mới bò dậy, lúc dậy còn thấy choáng đầu. Quả nhiên bố lúc nào cũng khuyên nhủ nên để đầu váng mắt hoa đúng là rất có đạo lý.

      Gọi điện thoại cho Kỷ An Ninh, ăn cơm: “Rất thuận lợi, cần nóng vội, chiều nay tới là được. Ừ ừ, ăn cơm hộp, ông chủ khá tốt, còn bao cơm trưa.”

      Văn Dụ: “...”

      Sao tự nhiên hộp cơm liền mua chuộc được ngốc này rồi?

      Tùy tiện ăn xong cơm trưa, Văn Dụ lái xe đến studio kia. Lúc đến Kỷ An Ninh vẫn còn bận rộn.

      Ông chủ biết tới, mặt nhiệt tình muốn chạy lên tỏ vẻ muốn nhận vị ba ba kim chủ này, lại bị Văn Dụ trừng cho chạy quay về, đành phải làm như quen.

      vất vả mới chụp xong, Kỷ An Ninh tới giới thiệu bọn họ với nhau.

      Ông chủ họ Mã, Văn Dụ khách sáo : “Cảm ơn Mã ca chiếu cố An Ninh nhà chúng ta.”

      Mã ca: “...” , phải là cảm ơn cậu chiếu cố tôi mới đúng.

      Có Văn Dụ ở bên cạnh lừa dối, mà hôm nay biểu của Mã ca cũng giống người bình thường, cuối cùng Kỷ An Ninh vẫn ký.

      Mãi cho đến khi rời Hỏa Dực, ngồi lên xe Văn Dụ, ánh mắt vẫn căng thẳng.

      Văn Dụ thấy buồn cười: “Có cần khẩn trương vậy ?”

      phải khẩn trương.” Kỷ An Ninh giải thích.

      “Mà là có cảm giác như vừa hoàn thành xong nghi thức vậy.” chọt chọt hai ngón trỏ với nhau, để đùi, hơi nghiêng người, có chút hương vị thành kính.

      “Em nghĩ, có phải cuộc sống của em, cuộc đời này của em,” ngước mắt nhìn Văn Dụ rất chân thành hỏi, “Sau này trở nên tốt hơn?”

      Văn Dụ bỗng cảm thấy đau lòng.

      vẫn luôn là người tham vọng, mạnh mẽ, có lẽ là do trời sinh, cũng có thể là do hoàn cảnh dần dần dưỡng thành, nhưng tóm lại rất ít khi mềm lòng.

      Có thể lúc này, nhìn Kỷ An Ninh, ánh sáng từ ngoài xe chiếu vào làm sáng vùng mặt của , có thể nhìn thấy lớp da kia lên tầng lông tơ bé mềm mại màu. Cái này là có ảo giác chỉ là đữa trẻ nít.

      Mềm mại, thuần khiết, cần được bảo vệ.

      Lòng Văn Dụ lúc này mềm đến rối tinh rối mù.

      đưa tay xoa đầu , mỉm cười: “Đương nhiên!”

      chưa với em à? có thể vượng em. Em cứ yên tâm theo , khẳng định càng ngày càng vượng.”

      “Này, với em này, tốt nhất là hai chúng ta tiến hành lần giao lưu sâu sắc, độ cho em chút tinh hoa dương khí chí cương chí liệt, em nhất định càng vượng hơn.

      “Ấy ấy! Đừng đánh , lái xe đấy!”

      Lảm nhảm xong, Văn Dụ thuận miệng hỏi: “Có muốn chọn thời gian bái tế chút ? Chuyển vận ấy.”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Bái cái gì?”

      “Chúa hoặc Phật tổ Như Lai, em chọn .” Văn Dụ .

      Kỷ An Ninh cạn lời: “Cái này cũng chọn bừa được à? thành tâm như vậy liệu có hữu dụng ?”

      “Hữu dụng.” Văn Dù cười hì hì , “ đời, đại đa số mọi người đều giống như , tin thần nhưng kính thần, gặp được giáo đường cũng vào, thấy chùa miếu cũng bái. Thần phật ấy à, ăn là ăn hương hỏa của ‘đại đa số mọi người’. Nếu bọn họ phản ứng là đại đa số người trong quần thể của chúng ta hương hỏa cũng bay sạch, bọn họ phải chịu đói bụng. Cho nên, lũng đoạn gì đó, chỉ cần nắm lỗ mũi tùy tiện phù hộ chúng ta chút là được rồi.”

      Ngụy biện mà có thể thẳng đường như vậy, còn làm người ta cảm thấy có chút đạo lý, đúng là điểm đặc sắc của Văn Dụ.

      còn : “Em có biết Nam Chiếu tự ? Chỗ đó rất linh, khi nào em có thời gian, chúng ta cùng tới đó dâng hương.”

      Kỷ An Ninh lại muốn .

      Người bình thường nếu chết là hết, làm gì có cơ hội được sống tới hai lần? Kỷ An Ninh luôn cảm thấy mình là lỗi bug trong chương trình luân hồi. Lỡ như chùa miếu bị Phật tổ phát phải là tự chui đầu vào lưới à?

      Vẫn nên khiêm tốn mà sống .

      “Nghiêm chỉnh nào.” Văn Dụ , “Bên chỗ Thư Thần có thể xin nghỉ được rồi chứ?”

      “Có thể.” Kỷ An Ninh gật đầu, lại , “Để làm nốt hôm nay , thể bỏ giữa chừng được. Hôm nay em với Thư Thần.”

      Văn Dụ biết Kỷ An Ninh là người nghiêm túc, liền câu “OK”.

      Phải bỏ công việc này, trong lòng Kỷ An Ninh thấy rất tiếc.

      Kiếp trước để cuộc sống của bản thân trôi qua cách tệ hại, bóng ma vô số mà ấm áp lại ít ỏi. Trong cái quán đầy khí 2D này, Thư Thần mang tới cho rất nhiều ấm áp.

      Có quan tâm, còn có chăm sóc, an ủi.

      Bao gồm cả việc len lén thích , trong trí nhớ Kỷ An Ninh giống như sa mạc hoang vu ra viên ngọc tuyệt đẹp rực rỡ.

      Cho nên tới giờ tan làm, đứng trước mặt Thư Thần, Kỷ An Ninh lại biết phải mở miệng lý do thoái thác thế nào.

      Ngược lại Thư Thần hiểu , cười : “Muốn xin nghỉ đúng ?”

      “Dạ?” Bị ta trúng, Kỷ An Ninh có chút luống cuống chân tay.

      “Văn Dụ trước với rồi.” Thư Thần mỉm cười .

      Kỷ An Ninh : “... Em xin lỗi.”

      là, có gì đâu mà phải xin lỗi?” Thư Thần vò đầu, “Chuyện em làm người mẫu là do đề nghị cơ mà.”

      ta : “Văn Dụ từng với chuyện này, cậu ấy cũng có lý. Em đấy, vẫn nên tập trung sức lực vào việc học . Làm người mẫu này chỉ kiếm tiền vào giai đoạn tuổi trẻ thôi, có lẽ thành công được mấy năm, nhưng chắc chắn lâu dài. Chỉ đề lo cho sinh hoạt mấy năm được, người muốn thay đổi cuộc đời vẫn phải dựa vào cố gắng học tập.”

      Cách của Thư Thần giống với cách của Văn Dụ, đây là chủ lưu, chính thống của nhân sinh quan, giá trị quan.

      Nếu như Kỷ An Ninh có bố mẹ bên cạnh, hoặc là bà ngoại bị mất trí, có lẽ cũng dạy như thế.

      Kỷ An Ninh thay đồ ra, Văn Dụ tới đón , dựa vào quầy bar tám chuyện với Thư Thần, hai người chuyện cực kì ăn ý.

      Bước chân Kỷ An Ninh chững lại chút, qua : “ thôi.”

      Văn Dụ : “.”

      Kỷ An Ninh quay người về hướng Thư Thần, vươn tay vẫy vẫy: “Vậy em... đây.”

      “Cố lên nhé.” Thư Thần .

      Văn Dụ vươn tay vào trong quầy bar, Thư Thần nắm chặt tay .

      Văn Dụ : “Cảm ơn.”

      Thư Thần : “Khách sáo rồi.”

      Hai người bắt tay. Lần này Văn Dụ giở trò xấu, bọn họ dùng sức nắm chặt tay , sau đó buông ra.*

      *lần đầu hai gặp nhau, Văn Dụ có bắt tay với Thư Thần, nắm chặt khiến này sợ luôn.

      Văn Dụ nắm tay Kỷ An Ninh muốn rời , Thư Thần bỗng gọi lại: “An Ninh!” Kỷ An Ninh quay đầu,

      Thư Thần lôi cái gì đó từ quầy bar, nhô ra khỏi quầy bar đưa cho : “Cái này, giữ làm kỉ niệm!” ta cười .

      Đó là cái tai mèo, mới hoàn toàn.

      Kỷ An Ninh nhận lấy, nắm trong tay.

      Duyên phận giữa người với người rất nhạt. Cả đời này phải gặp rất nhiều người, cung với nhau đoạn đường rồi tách ra, từ đây còn gặp.

      Như kiểu quan hệ nhàn nhạt của với Thư Thần, cho dù ở gần như thế nhưng lại nằm trong vòng bạn bè, sau khi còn làm việc chung, từ từ còn liên quan nữa, quỹ tích cuộc sống cuối cùng trở thành hai đường thẳng song song.

      Văn Dụ và Kỷ An Ninh lên xe, cúi đầu thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu cái liền giật mình: “Sao thế?”

      có gì.” Kỷ An Ninh quay mặt .

      “Khóc cái gì thế?” Văn Dụ dở khóc dở cười.

      Kỷ An Ninh hít mũi cái : “Vui mừng thôi.”

      Văn Dụ vươn tay ôm vào lòng: “Thích Thư Thần như vậy à?”

      có.” Kỷ An Ninh tựa trán vào vai , dùng giọng mũi rất nặng : “Chỉ là vui mừng thôi, để cho em vui lúc .”

      Văn Dụ thấy buồn cười: “Được, được.”

      Kỷ An Ninh nằm vai lúc, buồn buồn : “Người ta cực kì tốt...”

      biết, biết.” Văn Dụ vỗ vỗ lưng an ủi.

      Thư Thần là người hiền lành, tính cách ôn hòa, có thâm niên về 2D, có thể là do ở cùng ta rất thoải mái nên Văn Dụ hiểu sao...cũng rất thích ta.

      Nhưng thẳng ra ta chỉ là ông chủ chỗ làm thêm hai tháng thôi, vì chuyện xin nghỉ mà lại rơi nước mắt đúng là làm cho Văn Dụ vừa buồn cười, vừa ngạc nhiên.

      ngờ Kỷ An Ninh lại có mặt đa sầu đa cảm như vậy.

      thường hay yên tĩnh, nhàm chán, có loại cảm giác chút gợn sóng sau khi trải qua thế , cái này khiến vô cùng khác biệt với những người khác.

      Bây giờ đột nhiên giống mấy bình thường đột nhiên bộc phát cảm xúc theo logic nào cả, làm cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thấy rất hứng thú.

      Giống như người có gì khác lạ, giống như càng ngày càng giống với mấy ở độ tuổi này.

      Chuyện Kỷ An Ninh xin nghỉ ở quán cà phê đúng là làm cho Văn Dụ sảng khoái tinh thần.

      Nhưng đây chỉ là bước tiến đầu tiên của .

      Văn Dụ lên kế hoạch tốt rồi, dựa theo tiết tấu của , từng bước từng bước thay đổi tình trạng bây giờ của Kỷ An Ninh.

      Dưới chỉ thị của Văn Dụ, studio Hỏa Dực cẩn thận từng li từng tí phân công tài nguyên cho Kỷ An Ninh, hai tuần liên tục, cứ vào chiều và tối thứ năm, sáng chủ nhật đều sắp lịch cho Kỷ An Ninh.

      Kiếm tiền là chuyện vô cùng vui vẻ với Kỷ An Ninh.

      Trưa chủ nhật tuần thứ hai, Văn Dụ gọi điện thoại cho , hỏi công việc của khi nào xong tới đón, Kỷ An Ninh trong điện thoại nhảy nhót : “ cần tới đón đâu, tí nữa em muốn mua ít đồ!”

      “Hả?” Văn Dụ kinh ngạc, “Dạo phố à?”

      “Đúng vậy đúng vậy!” vui vẻ của Kỷ An Ninh xuyên qua điện thoại truyền đến .

      Văn Dụ nhịn được cười : “ muốn dạo phố với em, có thể xách đồ cho em.”

      Kỷ An Ninh suy nghĩ chút, vui vẻ đồng ý: “Cũng được, vậy qua đây .”

      Cúp điện thoại, Văn Dụ nhịn được sờ cái ví của mình, trong ví có cái thẻ tín dụng Centurion*, từ sau khi quen Kỷ An Ninh, nó có cơ hội lộ mặt trước mắt .

      Quá thảm rồi.

      * Thẻ American Express Centurion, được gọi cách chính thức là Thẻ đen Amex , là thẻ tính phí chỉ dành cho người nhận được thư mời do American Express phát ra. Nó được cấp cho chủ sở hữu thẻ bạch kim sau khi họ đáp ứng các tiêu chí nhất định và nó thuộc về cá nhân, doanh nghiệp hoặc tổ chức.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Khi mày giàu và đẹp trai, muốn mua đồ cho bạn nhưng bạn mày cần. Rất thích tính cách này của nữ chính, phải dựa vào ai.

      Chương 60: Kẻ thù trở về

      Editor: tiểu mao

      “Bao nhiêu tiền ạ?” Kỷ An Ninh cầm túi tiền nhựa của mình hỏi.

      Nhân viên cửa hàng gõ máy tính cạch cạch, : “Tổng cộng là hai ngàn bốn trăm mốt.”

      Kỷ An Ninh đè cánh tay Văn Dụ loe ngoe muốn động: “ đừng nhúc nhích, để em trả.”

      móc tiền mặt ra.

      Mã ca có hỏi chuyện tiền lương, chọn trả theo tháng hay trả theo ngày, chuyển khoản hay lấy tiền mặt. Kỷ An Ninh chọn trả theo ngày, nhận tiền mặt.

      Cho nên mỗi lần chụp xong đơn lập tức có thể cầm được tiền. Cảm giác có tiền ngay làm cực kì vui vẻ.

      Cầm tiền mình kiếm được, cần phải keo kiệt tính toán, cảm giác hào phóng tính tiền làm vui sướng.

      Kiếp trước chỉ bị nghèo khó bắt cóc, còn có hội chứng Stockholm*. Tiêu tiền làm có cảm giác tội lỗi. đương nhiên thể tiết kiệm tiền với bà ngoại, thế là chuyển sang khắt khe với bản thân.

      *Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Câu này có thể hiểu là chị sống nghèo khó lâu lại thích để bản thân phải chịu nghèo khó dù kiếm được tiền.

      tại, bản tính thích mua sắm bị kiềm chế lâu cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn.

      Loại cảm giác quá sung sướng!

      Trả tiền xong, Kỷ An Ninh cẩn thận đem hóa đơn cất vào túi, quay người lại, Văn Dụ vẫn ngơ ngác đứng ở đó.

      “Làm gì thế? Mau tới giúp em! mình em bê hết được!” Kỷ An Ninh , khẽ cong eo, đem thùng lớn nhất là máy vật lí trị liệu phong thấp lặng lẽ đưa cho Văn Dụ, lại đem đèn sưởi hồng ngoại để lên .

      Còn để máy đo máu tinh thể lỏng gọn vào trong ba lô lưng, lại khom người ôm máy điều trị giãn tĩnh mạch bằng áp suất. ra mấy cái này nặng, chỉ là thùng đồ khá lớn, nhìn hơi đáng sợ.

      Kỷ An Ninh ưỡn eo cái liền đứng lên, vui vẻ : “ thôi!”

      Hôm nay mua đồ vô cùng vui sướng, vừa vừa hát lẩm nhẩm.

      Văn Dụ ở sau lưng , cảm giác lời khó hết.

      cứ nghĩ là... nghĩ là Kỷ An Ninh kiếm được tiền, cuối cùng cũng mua cho mình chút quần áo đẹp hoặc đồ trang điểm gì đó. nghĩ kỹ, đến lúc đó cứ “Mua đồ để bạn trở nên xinh đẹp là trách nhiệm của bạn trai” có thể tự tin trả tiền cho .

      vạn vạn ngờ tới , Kỷ An Ninh dẫn tới trung tâm mua sắm, lướt qua tầng mỹ phẩm, giày dép, túi xách, đồ trang điểm, trực tiếp dẫn xuống tầng hầm, ngay bên cạnh cửa ra vào của siêu thị là cửa hàng bán thiết bị y tế.

      Văn Dụ: “...”

      Tâm tình của Văn Dụ rất là ba chấm.

      Đợi đến lúc mang đống đồ bỏ vào cốp xe, nhấn công tắc nhìn cốp xe tự động đóng lại, Văn Dụ vừa quay đầu liền thấy Kỷ An Ninh cũng nhìn cốp xe từ từ hạ xuống.

      Con mắt lấp lánh, giống như bé vừa có được đồ chơi thích, hoặc là được ăn món kẹo thèm từ lâu, tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

      Cuối cùng cái thẻ Centurion kia vẫn có đất dụng võ, sinh ra cảm giác phiền muộn, đột nhiên biến mất vết tích.

      “Vui đến vậy sao?” bật cười, vuốt đầu .

      “Đúng vậy.” Kỷ An Ninh giống như con mèo vừa được ăn no, mềm mại đáng , để yên cho vuốt ve.

      Những thứ này, kiếp trước phải mua lần lượt từng cái, bây giờ có thể mua luôn lần, quá thỏa mãn.

      đường nhận được điện thoại của studio, ra studio này cũng quá nhiệt tình, sắp xếp cho công việc vào những lúc rảnh rỗi. phải sao, vừa rời khỏi studio chưa tới hai tiếng nhận được điện thoại.

      “A lô, Mã ca ạ?” Kỷ An Ninh nhận điện thoại.

      Văn Dụ tắt nhạc để nghe điện thoại.

      “Thứ năm được rồi ạ, thứ năm tuần này em bận mất rồi.” nghe Kỷ An Ninh , “Cuối tuần được ạ.”

      Chờ Kỷ An Ninh cúp điện thoại, Văn Dụ hỏi: “Thứ năm có việc gì à?”

      Kỷ An Ninh : “Đưa bà ngoại bệnh viện.”

      Văn Dụ ngạc nhiên: “Bà ngoại lại bị bệnh?”

      phải.” Kỷ An Ninh , “Chỉ kiểm tra chút thôi.”

      Kiếp trước quá bận rộn, có nhiều thời gian ở cùng bà ngoại, bà ngoại là người đãng trí, nếu như ban ngày bà bị ốm đau gì thể nào đến buổi tối còn nhớ được mà cho Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh vì vậy mà bỏ lỡ nhiều cơ hội trị liệu, đợi tới khi bệnh tình bà chuyển biến xấu mới phát ra.

      kiếp này, Kỷ An Ninh tính toán từ sớm.

      Chiều thứ năm Văn Dụ có lớp, cho dù muốn theo Kỷ An Ninh cũng cho phép.

      “Đừng chỉ em học cho giỏi, cũng phải làm đấy.” , “ sao đâu, em bắt xe là được.”

      đến mặt chăm sóc người khác, Văn Dụ đúng thể so với Kỷ An Ninh. Đại thiếu gia như quen dùng tiền gọi người tới làm mấy việc này.

      Văn Dụ gật đầu, : “Được.”

      lại hỏi: “Cuối tuần studio kia xếp việc cho em.”

      “Đúng vậy.” Tâm tình Kỷ An Ninh vô cùng tốt, “Ký hợp đồng với Mã ca đúng là sai. Nhờ có khuyên em.”

      Lúc ấy nhìn Mã ca hiển nhiên là bộ dạng của ông chú kỳ quặc, trong lòng rất lo lắng, có phần kháng cự. Tất cả đều do Văn Dụ dốc hết sức thuyết phục mới dám ký.

      ngờ ông chú đấy là người bình thường.

      Khóe miệng Văn Dụ mỉm cười, giấu cảm xúc, tiếp tục thúc đẩy: “ ra em có thể dừng dạy kèm ở nhà kia, đường quá xa, rất tốn thời gian.”

      “Cái này để em nghĩ lại .” Kỷ An Ninh gặm gặm ngón tay.

      suy tư hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn liền thoải mái đồng ý: “ đúng, từ góc độ kinh tế mà suy xét, đúng là bây giờ có lời.”

      Bây giờ đối với , thời gian chính là tiền bạc. Công việc dạy kèm phải tốn thời gian lại, gần như chiếm hết thời gian sáng cuối tuần của , so sánh giá cả đúng là rất thấp.

      Nhưng Kỷ An Ninh định nghỉ ngay.

      “Để em hỏi bạn học xem có ai muốn nhận tiếp .” , “Đều là Thư Thần giới thiệu cho em, toàn là người rất tốt, em muốn tìm người đáng tin cậy để nhận tiếp.”

      Sáng thứ hai tới lớp, Kỷ An Ninh với Mạnh Hân Vũ.

      So với Mạnh Hân Vũ cũng là học bá, mà thái độ làm việc cũng nghiêm túc, làm người rất có trách nhiệm. Nếu như Mạnh Hân Vũ mà chịu nhận Kỷ An Ninh có thể yên tâm xin nghỉ. Luôn cảm thấy như thế này đối với giúp đỡ của Thư Thần cho mới gọi là kết thúc yên lành.

      Mạnh Hân Vũ nghe liền vui sướng đồng ý.

      “Vừa hay tớ vừa nghỉ ở nhà kia.” nàng , “Rất đáng ghét luôn, cắt xén tiền lương, chưa gặp ai như vậy. Có lần tới gặp phải tai nạn xe cộ nên bị kẹt xe, tớ tới muộn, ấy còn đòi trừ tiền tớ. Đúng là tớ tới muộn, những vẫn dạy đủ tiếng cho người ta, phía sau cũng đâu vướng lịch gì, cũng chẳng làm chậm trễ việc gì. Tức chết được.”

      Kỷ An Ninh trấn an nàng: “Loại người như vậy hay gặp lắm.”

      “Ài, có đôi khi tớ nghĩ kia ở tuổi bọn mình như thế nào nhỉ?” Mạnh Hân Vũ , “Chẳng lẽ cũng có tư tưởng như bọn mình à? Vậy nếu như vậy, sao ấy lại trở thành bộ dạng này? Hay là lúc trẻ ấy như vậy rồi?”

      Mạnh Hân Vũ trợn mắt phát biểu cảm khái trận.

      Bach Lộ bỗng trườn lại gần, giọng : “Mấy cậu nhìn Tôn Nhã Nhàn kìa.”

      Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ đều quay đầu nhìn sang.

      Tôn Nhã Nhàn bước vào lớp, vừa bỏ túi xuống liền làm bên dưới kêu ồ trận, vẫn đẹp như trước thậm chí còn làm người ta có cảm giác xinh đẹp hơn lúc trước. biết chuyện gì xảy ra.

      Bach Lộ : “Cậu nhìn cái áo lông kia kìa, tớ cho cậu biết, cái đó cực kì đắt! Nhãn hiệu đó trong nước mua được đâu.”

      Vấn đề là Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ là hai mộc mạc, dùng mấy nhãn hiệu bình thường, như kiểu đàn gảy tai trâu vậy.

      Hai người đều rất mờ mịt.

      Bạch Lộ liếc mắt, phải phổ cập kiến thức cho hai người hồi. Hai người cũng nghiêm túc lắng nghe, sau lúc liền rút ra kết luận, áo đó rất là đắt.

      “Tớ này, với cái giá của áo kia tuyệt đối cậu ta thể tự gánh được.” Bạch Lộ thề son thề sắt , “Chắc chắn là bạn trai mua cho.”

      “Bạn trai?” Kỷ An Ninh kinh ngạc.

      Kiếp trước Kỷ An Ninh vẫn luôn chạy theo Văn Dụ, mặc dù có nhiều nam sinh theo đuổi ta, tặng hoa tặng quà các kiểu, Tôn Nhã Nhàn nhận vẫn nhận nhưng lại thừa nhận ai trong mấy người đó là bạn trai của mình.

      Bach Lộ : “Tin tức của cậu chậm quá đấy.”

      Mạnh Hân Vũ cũng : “Đúng vậy, đến tớ còn biết mà.”

      Bach Lộ thích tám chuyện, Mạnh Hân Vũ thích. Nếu đến Mạnh Hân Vũ cũng biết cơ bản đây là tin tức công khai.

      Kỷ An Ninh học ngoại trú ở trong trường, mặc dù ở gần trường học, nhưng lại có bạn cùng phòng, cũng có đám bạn ngủ chung nằm tám chuyện, buôn dưa lê với bạn học, nên đúng là bỏ lỡ rất nhiều tin tức ngầm.

      “Mở dữ liệu di động má!” Bạch Lộ bất lực kêu gào.

      “Tớ có mở, !” Kỷ An Ninh thề.”

      vừa mở 3G. Chủ yếu là để Mã ca thông báo công việc cho , nhưng về thời gian địa điểm, kiểu chụp cụ thể, bọn họ thường nhắn wechat. Với cả bọn họ còn để nhóm chat.

      Vì thế mà Kỷ An Ninh đăng ký gói 3G.

      Tôn Nhã Nhàn cởi áo lông đỏ ra, quần áo bên trong nhìn cũng rất đẹp, đẹp đẽ, vừa người.

      Bach Lộ tán thưởng: “Wow, cả người cậu ấy... Tốn bao nhiêu tiền vậy trời?”

      Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ cũng cẩn thận quan sát, phát tóc Tôn Nhã Nhàn có vẻ cũng đặc biệt chăm chút qua, rất vào nếp. Hèn gì lúc nãy mấy lại cảm thấy ta trở nên xinh đẹp hơn, ra là vì cả người ta đều trở nên đẹp hơn.

      “Đúng là đắp tiền lên người mà.” Bạch Lộ ghen tị, “Tìm bạn trai có tiền có khác.”

      Thích mạnh ghét giàu, nâng cao giẫm thấp là chuyện thường tình của con người. Kiếp trước theo người khác hưởng ứng hai tiếng với lời đồn đại về Kỷ An Ninh, cũng chưa hẳn là quá xấu xa, chẳng qua chỉ là phần bản tính mà thôi.

      Kỷ An Ninh cũng quá nghiêm khắc với chuyện đó, dù sao cũng chẳng có ai hoàn hảo cả.

      Trong những người kia đều có bản chất yếu đuối và ác độc, chỉ cần bị cái gì xúc tác, tự nhiên thu lại tự khống chế, cũng bắn ra hại người.

      Điểm này khi so sánh giữa kiếp trước với kiếp này đủ chứng minh.

      Ngược lại Mạnh Hân Vũ trừng nàng cái.

      Kỷ An Ninh cũng là người có bạn trai nhiều tiền, nhưng xưa nay Kỷ An Ninh phung phí tiền của bạn trai, cũng nhận quà đắt đỏ. Bạch Lộ câu này ngay trước mặt , hiển nhiên là thích hợp.

      nàng ngước mắt nhìn Kỷ An Ninh, cũng may Kỷ An Ninh biểu cảm ôn hòa bình tĩnh, cũng có gì khác lạ.

      Mạnh Hân Vũ lúc này mới yên tâm.

      Bạch Lộ kịp phản ứng, le lưỡi, cho nàng Kỷ An Ninh bế tắc thông tin về chuyện bạn trai Tôn Nhã Nhàn.

      “Là tinh tốt nghiệp từ Cambridge, Tôn Nhã Nhàn để theo đuổi. Lúc đầu cũng thế, nếu định ở cùng với người ta còn nhận quà đắt tiền như thế làm gì.”

      “Mấy người ở ký túc xá , vị kia hay gọi điện thoại, cũng chưa từng thấy Tôn Nhã Nhàn nấu cháo điện thoại. Nhưng có đến trường tìm cậu ấy mấy lần, lái xe đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm.”

      “Người này dáng dấp bình thường, nhưng xe siêu đẹp, cũng biết là hãng nào.”

      Bạch Lộ bỗng nhiên phản ứng kịp, hỏi: “Cậu có kết bạn wechat với Tôn Nhã Nhàn ?”

      Kỷ An Ninh xác nhận: “ kết bạn.”

      Bạch Lộ : “Hèn gì cậu cái gì cũng biết! Cậu ấy đăng vòng bạn bè cậu cũng thấy! Để tớ tìm cho cậu xem!”

      Bạch Lộ , lướt điện thoại.

      Kỷ An Ninh cũng thấy hơi hiếu kì.

      Kiếp trước nghe qua tinh Cambridge gì đó, lái xe xịn, rất có tiền? Tôn Nhã Nhàn mặc dù được nhiều người theo đuổi nhưng chỉ giới hạn ở trong trường, ngược lại nhớ hình như có hai người ở ngoài trường, hình như làm, ta làm nhân viên xin tài trợ từ các công ty nên Tôn Nhã Nhàn mới biết hai người đó.

      Nhưng cũng ai có thể xưng là tinh .

      Mạnh Hân Vũ hứng với mấy chuyện của Tôn Nhã Nhàn, ngược lại nàng có chuyện chưa với Kỷ An Ninh.

      “Trước kia cậu từng làm thêm ở quán bar kia gọi N gì ấy nhỉ?”

      “NL.” Kỷ An Ninh cười , “No Limits*” * giới hạn.

      “Đúng, là chỗ đó. Tớ nhớ hình như cậu nghỉ rồi đúng ?”

      “Ừ, tớ cũng xin nghỉ ở quán cà phê rồi.” Kỷ An Ninh .

      Mạnh Hân Vũ có hơi do dự hỏi: “Cái kia... Cậu còn liên hệ với bên đó ?”

      Kỷ An Ninh bỗng sinh ra dự cảm khác lạ, hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

      Quả nhiên, Mạnh Hân Vũ : “Đồng hương của tớ muốn nhờ tớ hỏi thử, có thể giới thiệu chút cậu ấy cho bên kia , cậu ấy nghe bên đó tiền lương cao, khách cũng đông, cậu ấy muốn qua bên đó làm thử. Nhưng mà bên kia cầu cũng rất cao. Cậu ấy muốn hỏi có thể nhờ người quen giới thiệu cho được ?”

      Kỷ An Ninh im lặng lát hỏi: “Đồng hương nào cơ?”

      “Tớ từng với cậu rồi, cũng từng bán rượu trong quán bar, cậu còn nhớ ?” Mạnh Hân Vũ hề phát giác, “Cậu ấy tên Vu Hà.”

      “Tòa nhà số 8 sửa xong, cậu ấy mọi người nhận được thông báo, tháng mười hai chuyển về trường. Nếu vậy cậu ấy làm ở chỗ quán bar kia có hơi xa.”

      “Lúc trước tớ chuyện với cậu ấy có nhắc tới cậu, cậu ấy muốn nhờ tớ hỏi cậu chút, cậu cũng xin nghỉ lâu rồi, giúp được cũng đành chịu, để tớ với cậu ấy.”

      Kỷ An Ninh lâu cũng gì.

      Vu Hà, phải về rồi.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Huhu k biết cảnh tượng mua sắm vs Văn ca hoành tráng tnao :v

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cuối tuần lên thấy Dụ là vui rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :