1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovecocktail

      lovecocktail Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      38
      Chấm “.” cái để nhắn @Tiểu mao là lại đến cuối tuần rồi nàng ơi :)))
      hthuqttnMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 53: Hắt nước lạnh

      Editor: tiểu mao

      Mặt Hà Hướng Đông sưng như cái đầu heo, thứ ba lên lớp.

      Chuyện tối thứ hai đó chỉ có hai câu lạc bộ sinh viên chứng kiến, lúc đó trong quán đồ nướng còn bàn khác cũng là sinh viên Hoa đại, mặt khác có vài vị khách lẻ tẻ cũng là sinh viên Hoa đại luôn. Tiệm này có vẻ chuyên buôn bán với Hoa đại.

      Tóm lại, nhiều người tận mắt chứng kiến, vậy nên đến thứ ba chuyện này truyền ra trong phạm vi , đương nhiên chủ yếu là trong lớp Kỷ An Ninh.

      Mới sáng sớm, Kỷ An Ninh bị Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ kéo tới góc, lặng lẽ hỏi : “Cậu có nghe ? Đêm qua Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn mà đánh Hà Hướng Đông, chuyện gì xảy ra vậy? ta với Tôn Nhã Nhàn...?”

      Kỷ An Ninh kinh ngạc.

      Đêm qua Văn Dụ chỉ lớp người xấu nữ sinh, Văn Dụ biết tên Hà Hướng Đông là gì nên . Về phần Tôn Nhã Nhàn, tự bản thân cảm thấy việc mình đánh Hà Hướng Đông chả liên quan quái gì đến ta nên căn bản nhắc tới.

      Sau đó hầm hừ về*. Buổi tối lúc ngủ Kỷ An Ninh còn suy nghĩ xem là nam sinh nào nữ sinh nào trong lớp?
      *cái khúc này là ở chương trước hỏi chị, thằng nào khiến chị bị xấu, chị , chỉ bảo tha thứ nên tức quá bỏ về.

      Kỷ An Ninh lại ngờ tới lại là Hà Hướng Đông và Tôn Nhã Nhàn. Theo hiểu biết của , hai người kia phải là “ đám’ mới đúng.

      “Hôm qua ấy có đánh người nhưng lại là ai.” Kỷ An Ninh .

      Nghe rằng Văn Dụ cho biết, Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ mới thoáng yên tâm. thể trách mấy nhạy cảm được, ra là đêm qua có người tới ký túc xá bọn buôn chuyện, chuyện này bị bóp méo thành “Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn tranh giành tình cảm, đánh người theo đuổi Tôn Nhã Nhàn”.

      Về phần Tôn Khải, bị mọi người hoa hoa lệ lệ làm ngơ. Cái này chỉ trách thanh danh Văn Dụ quá vang dội, đẹp trai nhiều tiền lại là con nhà giàu tai tiếng, còn tai tiếng hơn cả mấy nam sinh bạo lực bình thường.

      ấy ,” Kỷ An Ninh , “Nghe thấy nam sinh lớp mình xấu sau lưng bạn nữ kia, người ta hám giàu, ấy thấy khó nghe nên quay ra dạy dỗ đối phương.”

      Kỷ An Ninh cũng chỉ biết từng đó.

      “Nếu như là Hà Hướng Đông...” Bạch Lộ cười giễu , “Vậy đúng là có chút giống với chuyện mà cậu ta có thể làm. Hôm qua phải cậu ta châm chọc Tôn Nhã Nhàn hay sao? Người này đúng là đồ miệng tiện.”

      Mạnh Hân Vũ lên tiếng. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Hà Hướng Đông mặc dù miệng tiện. Nhưng Mạnh Hân Vũ lại cảm thấy mấy lời hôm qua ta mỉa mai Tôn Nhã Nhàn cũng phải có lý.

      Tôn Nhã Nhàn người tốt nghiệp Cambridge theo đuổi ta, nhưng ta cho tới bây giờ chưa từng ta tiếp nhận theo đuổi của đối phương, vậy mà cứ ậm à ậm ờ nhận cái túi mấy vạn tệ, nhìn từ mặt đạo đức của Mạnh Hân Vũ luôn cảm thấy dễ chịu.

      nàng cũng phải là kiểu người cứng ngắc đến mức cho rằng con được nhận dù chỉ là cây trâm từ người theo đuổi, nhưng mấy vạn tệ quả thực làm nàng phải hít vào hơi lớn.

      Chuyện này đương nhiên cũng truyền vào tai người trong cuộc là Tôn Nhã Nhàn.

      ta trước tiên là kinh sợ, sau đó giận rồi lại thấy vui mừng.

      Kinh ngạc vì ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tức giận Hà Hướng Đông dám chửi bới sau lưng ta, cuối cùng nghe Văn Dụ giận dữ vì hồng nhan, chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng ta, cả buổi sáng đều tâm thần yên, bài học nghe vào.

      Trong những nam nữ thiếu niên mười tám tuổi, Tôn Nhã Nhàn là số ít những người có hoạch định ràng cho tương lai.

      Kỷ An Ninh là mơ màng chọn chuyên ngành, Tôn Nhã Nhàn là dựa theo trình độ của bản thân mà chọn lựa kĩ càng.

      ta tốt mấy môn tự nhiên, toán học với suy luận cũng giỏi lắm, nhưng ta lại có ưu thế lớn nhất là gương mặt xinh đẹp, giỏi ăn với mấy chuyện giao tiếp. Gia đình ta có thể là ấm no nhưng chưa được xem là sung túc, nhiều lắm cũng chỉ là thường thường bậc trung.

      Thành tích ta cũng tệ lắm, thuộc về kiểu vất vả phấn đấu chút cũng có thể thi đỗ trường trọng điểm, nhưng chắc chắn phải loại thiên tài học bá kia. Tính cách ta cực giỏi về khoản luồn cúi, biết năng lực học tập của bản thân đủ để giúp đỡ bản thân vượt qua giai cấp, trong nội tâm có ta luôn ý nghĩ dựa vào nhan sắc của bản thân để gia tăng lợi thế.

      Chỉ là lúc trước, hoàn cảnh đơn giản, ý tưởng này vẫn còn mơ hồ.

      Lên đại học gặp được Văn Dụ, ý nghĩ đột nhiên trở nên vô cùng ràng.

      Tiền Hạo Nhiên theo đuổi ta, ta cũng phải rung động. ta tặng cho ta túi xách, ta lớn đến chừng này mới nhận được món quà giá trị như vậy. Đồ mấy chàng trai kia tặng so ra đều là mấy thứ vặt vãnh.

      Nhưng tóm lại thiếu nữ hoài xuân cho dù Tiền Hạo Nhiên có bằng cấp vẻ vang chói mắt cũng vẫn kém hơn Văn Dụ tuấn gợi cảm.

      Tôn Nhã Nhàn mặc dù nhận tiền của Tiền Hạo Nhiên, nhưng cũng cự tuyệt hoàn toàn. Cứ vờn trước .

      Tôn Nhã Nhàn muốn nghỉ giữa tiết gọi cho Văn Dụ, vừa kêu hai tiếng liền bị cúp máy. Gọi lại vẫn là trạng thái “Đường dây bận”.

      Tôn Nhã Nhàn trước giờ chưa bị ai kéo vào danh sách đen nên nhất thời nghĩ tới, đây là do Văn Dụ ngại phiền phức nên kéo ta vào danh sách đen.

      Tới tận khi ta nhắn tin wechat cho Văn Dụ, thấy trả lời, nhấn lại xuất “Văn Dụ cầu nghiệm chứng bạn tốt, bạn chưa phải là bạn tốt của ấy ( ấy), mời đưa ra cầu nghiệm chứng bạn tốt, sau khi đối phương thông qua nghiệm chứng mới có thể chuyện phiếm.”, Tôn Nhã Nhàn ngốc ngốc lúc mới phản ứng được Văn Dụ xóa ta.

      Nhưng mà, phải... Vì bảo vệ ta nên mới đánh nhau với người ta trận à?

      Tôn Nhã Nhàn hết cách đành phải nhắn tin wechat cho Tôn Khải. Tôn Khải gọi trưa nay đến cửa tây nhà ăn chờ .

      Tôn Khải trước kia vẫn luôn cung cấp thông tin Văn Dụ cho ta, Tôn Nhã Nhàn cứ tưởng rằng Văn Dụ đến lúc đó ở chỗ ấy. Nên buổi trưa tan học vô cùng vui mừng tới đó.

      Nhưng tới chỗ nhìn quanh chỉ thấy Tôn Khải, nào thấy bóng Văn Dụ đâu.

      Kỷ An Ninh cùng Mạnh Hân Vũ tới nhà ăn chậm bước, vừa hay gặp phải cảnh Tôn Khải thổ lộ với Tôn Nhã Nhàn bị từ chối. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Tôn Nhã Nhàn vô cùng khó chịu : “Tại sao lại đánh nhau, thể đạo lý được à? Người ta em phản bác lại là được, sao lại động tay đánh người.”

      Lý do thoái thác chưa chắc nhắm vào việc của bản thân, nhưng khó chịu khẳng định là .

      Vừa mới biết nghe sai về tin đồn, trong chuyện đánh nhau kia người động thủ nhiều nhất lại là Tôn Khải, ta thất vọng cũng có thể hiểu.

      Tôn Khải thất vọng cần nghĩ cũng biết. Ngay cả cơm ta cũng ăn, mấy người Kỷ An Ninh cứ thế trơ mắt nhìn ta bỏ chạy.

      Sau đó nhìn Tôn Nhã Nhàn vác vẻ ngọt ngào trong lòng tìm Văn Dụ.

      Trong nhà ăn nhiều người làm người ta hoa cả mắt, thế mà Văn Dụ lại có thể bị ta tìm thấy giữa biển người. Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ hoài nghi có khi nào người ta gắn “Radar Văn Dụ” nhỉ.

      “Có muốn...lại gần chút ?” trong mắt Bạch Lộ hiền lên tia sáng hóng chuyện, hiển nhiên là tâm tình nhộn nhạo, rất muốn lại gần nghe xem Tôn Nhã Nhàn gì với Văn Dụ.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thổ lộ tại trường à?

      Ai nha, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng!

      Nếu các muốn qua ra vẫn có thể rất quang minh chính đại.

      Bạch Lộ là bạn Trần Hạo, Kỷ An Ninh (khả năng) là bạn Văn Dụ. Mạnh Hân Vũ ở cùng ký túc xá với Bạch Lộ, mấy người trong ký túc xá bọn trước đó còn từng có quan hệ hữu nghị với ký túc xá Trần Hạo, ngoại trừ Văn Dụ và Tôn Khải, nam sinh còn lại kia cũng quen biết với mấy .

      thế nào cũng đều đầy đủ danh nghĩa hơn Tôn Nhã Nhàn.

      Sở dĩ Bạch Lộ phải hỏi câu này vì chưng cầu ý kiến Kỷ An Ninh. Dù sao lấy tình hình trước mắt là Tôn Nhã Nhàn chuyện với Văn Dụ Kỷ An Ninh cũng coi là đương .

      Mạnh Hân Vũ cũng nhìn về Kỷ An Ninh.

      Bước chân Kỷ An Ninh dừng trong chốc lát.

      cách dòng người như nước chảy nhìn chăm chú về phía bên kia. Tôn Nhã Nhàn chuyện với Văn Dụ, biểu của Văn Dụ được gọi là tốt.

      Bản thân ta cũng quá quen với kiểu này nên thèm để ý đến biểu của .

      Kỷ An Ninh có ký ức khắc sâu về độ ác miệng của Văn Dụ.

      Ở kiếp trước, nếu như ba người đồng thời gặp nhau, mà Tôn Nhã Nhàn lại chạy tới chuyện với Văn Dụ, bình thường Kỷ An Ninh đều chọn quay người tránh .

      Đôi khi Văn Dụ làm người ta thấy rất khó chịu. Thậm chí đối với Kỷ An Ninh đều là kiểu này, càng đến việc vốn để tâm tới Tôn Nhã Nhàn.

      Ít nhất mà đại thiếu gia nhà giàu, tính tình còn lớn lối hơn so với người bình thường. Được xưng tụng là tùy tiện, bản thân.

      Kỷ An Ninh nâng chân, về hướng kia.

      Bạch Lộ kinh hỉ, dắt Mạnh Hân Vũ đuổi theo.

      Tôn Nhã Nhàn lại khó xử.

      Mặc dù biết người chủ lực trong chuyện đánh nhau đêm qua là Tôn Khải, nhưng đúng ra là do Văn Dụ khởi đầu, Văn Dụ sau đó còn cảnh cáo Hà Hướng Đông, cái này đồn sai. Cho nên Tôn Nhã Nhàn vẫn đến tìm Văn Dụ.

      Thoải mái cảm ơn, tỏ vẻ chút rằng mình uất ức vì bị người ta hãm hại sau lưng, lại biểu chút mình kiên cường sợ bị xấu.

      Nghĩ rất tốt rồi, ai ngờ Văn Dụ lại : “A, hóa ra là em à?”

      liên quan đến em, nghe ta chuyện về người nào, chỉ thấy khó nghe thôi.” hờ hững , “Em cũng cần cảm ơn , cảm ơn Tôn Khải , đúng rồi, em có thấy cậu ta đâu ?”

      Tôn Nhã Nhàn tính ba bước, mới chỉ bước được bước, hai bước sau biết kiểu gì, chỉ có thể : “Lúc nãy có gặp.”

      Văn Dụ trực tiếp hỏi: “Cậu ấy thổ lộ à?”

      Tôn Nhã Nhàn biết ứng đối thế nào.

      Trước khi Tôn Khải thổ lộ báo trước với nhóm chat trong ký túc xá.

      Văn Dụ rất chướng mắt chiêu này của . phải đây là mượn đạo nghĩa “Vợ bạn được lừa gạt” để buộc buông tha Tôn Nhã Nhàn sao? Nhưng mà mẹ nó căn bản thèm coi trọng Tôn Nhã Nhàn.

      có ý nghĩa.

      Sau khi mua cơm về, Trần Hạo và nam sinh khác mới thấy tin nhắn trong nhóm, mặt đều vẻ lúng túng.

      Văn Dụ mặc dù ngẫu nhiên mới ngủ lại ký túc xá, nhưng vẫn có quan hệ tệ với bọn họ. Lúc này Tôn Khải lại ra thủ đoạn tầm thường như vậy, Trần Hạo có dự cảm, bầu khí tốt đẹp trong ký túc xá lúc này sau này sợ là còn nữa.

      “Xem ra là thổ lộ rồi.” Văn Dụ mỉm cười, “Chúc mừng hai người, sau này phải gọi em tiếng chị dâu rồi.”

      Tôn Nhã Nhàn suýt nữa bị chọc tức tới ngất .

      phải, em...” ta sốt ruột muốn chuyện lại bị Văn Dụ đánh gãy.

      “Cái túi này tệ, Hạo Nhiên mua cho?” Văn Dụ hỏi.

      Tôn Nhã Nhàn vừa được chút liền mắc kẹt.

      ra trong lòng Tôn Nhã Nhàn cũng hiểu, trong lòng Văn Dụ, Tôn Khải khẳng định được tính là gì, nhưng Tiền Hạo Nhiên khẳng định được tính là gì đó.

      Quả nhiên chuyện Tôn Khải cũng chỉ là Văn Dụ trêu Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt của dạo vòng quanh cái túi của Tôn Nhã Nhàn liền nguội .

      “Là... Cuối tuần ra ngoài ăn cơm nên ấy tùy tiện mua thôi.” Tôn Nhã Nhàn cố chống đỡ muốn làm bộ bình thường. Nhưng chắc lúc này đủ tự tin.

      Văn Dụ cười nhạt tiếng, : “Nếu như là Hạo Nhiên mà cũng nên gọi em tiếng chị dâu.”

      Tôn Nhã Nhàn giọng biện bạch: “, em với ấy phải...”

      “Nghĩ kĩ rồi hãy .” Văn Dụ lạnh lùng , “Trong hội này của chúng tôi cho tới giờ chỉ có chuyện chúng tôi chơi đùa người khác, có chuyện người khác chơi đùa chúng tôi đâu.”

      “Bối cảnh trong nhà Hạo Nhiên ra sao, có biết ?”

      “Nhìn dễ chuyện, nổi tiếng là khẩu phật tâm xà. Khuyên câu này, đừng đắc tội . Những người đắc tội với đều có kết cục tốt đẹp.”

      “Đều là người trưởng thành rồi phải trẻ con nữa, chuyện, làm việc thế nào tự bản thân phải xem xét cho vào.”

      Văn Dụ lãnh đạm nhìn Tôn Nhã Nhàn.

      Tôn Nhã Nhàn tự chủ mà run sợ. Đó là Tiền Hạo Nhiên sao? Tiền Hạo Nhiên luôn cười tủm tỉm, chi tiền hào phóng kia sao?

      ta dường như có cảm giác, lời Văn Dụ có thể là .

      Đúng vào lúc này, Văn Dụ bỗng đưa mắt nhìn về phía sau ta, sau lưng vang lên thanh quen thuộc: “Làm phiền nhường đường chút.”

      Tôn Nhã Nhàn bỗng quay đầu, người vừa sau lưng phải Kỷ An Ninh?

      Thái độ Kỷ An Ninh bình thản lãnh đạm, cũng bị ảnh hưởng gì. Mạnh Hân Vũ cũng phải người thích náo nhiệt, nàng cũng lên tiếng.

      Bạch Lộ trời sinh thích hóng chuyện, còn thêm ưa Tôn Nhã Nhàn, nàng cười hì hì tới hỏi câu: “ gì thế?”

      Thái độ xem diễn sợ đàì cao này cũng ràng quá rồi. Cảm xúc Tôn Nhã Nhàn bị Văn Dụ áp chế lập tức bắn ngược lên, bỗng nhiên nổi giận.

      “Sao mấy người lại nghe lén người ta chuyện thế hả?” Sắc mắt ta rất khó coi, quay ra chỉ trích bạn nữ cùng lớp.

      “Cái gì gọi là nghe lén?” Bạch Lộ bất mãn .

      Tôn Nhã Nhàn cười lạnh: “ nghe trộm mấy người đứng sau lưng tôi làm gì?”

      Kỷ An Ninh nhìn ta cái, bình tĩnh : “Cậu cản trở tôi ngồi vào chỗ.”

      Tôn Nhã Nhàn quay đầu.

      Văn Dụ : “Sao chậm thế?”

      vỗ vỗ vị trí người ở bên cạnh.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 54: Lướt qua vai nhau

      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh ngồi cạnh Văn Dụ.

      Trần Hạo cũng chào hỏi Bạch Lộ, chỗ bên cạnh cũng được giữ lại.

      Bởi vì nhiều người nên từ đầu bọn tìm bàn dài ghế tròn. Mạnh Hân Vũ cũng qua cùng, nam sinh bên cạnh dời chỗ ngồi, đưa ra cái ghế tròn, để Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau. Bạch Lộ ra vẫn muốn thêm gì đó, chỉ là giờ ở trước mặt Trần Hạo, muốn để thấy mình quá mức bát quái nên đành thu liễm lại.

      có Tôn Khải ở đây, mọi người đều coi thường ta, Tôn Nhã Nhàn xấu hổ đứng ở đó, mặt lúc trắng lúc xanh.

      Cuối cùng vẫn là Mạnh Hân Vũ mềm lòng, cho ta cái thang: “Cậu ăn cơm chưa?”

      Tôn Nhã Nhàn lặp tức bắt lấy, dựa bậc thang leo xuống: “Chưa ăn, vậy tớ ăn cơm đây.” rồi vội vàng bỏ .

      Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ bội phục Kỷ An Ninh nhất ở điểm, đó là chuyện liên quan đến Tôn Nhã Nhàn, sau khi ngồi xuống vậy mà câu cũng đề cập, câu cũng hỏi.

      Bạn trai của mình bị nữ sinh xinh đẹp như Tôn Nhã Nhàn dây dưa, lòng phải rộng lớn tới mức nào mới có thể thèm để ý tới.

      Chẳng nhẽ giữa hai người thành lập tín nhiệm hoàn toàn à?

      Lời đồn đại liên quan tới việc Văn Dụ giận dữ tới xung đột vì Tôn Nhã Nhàn truyền trong lớp Kỷ An Ninh hai ngày, vậy mà người trong cuộc chẳng thấy phản ứng gì. Sau đó biết sao lại có tin mới, đánh người phải Văn Dụ mà là nam sinh khác cùng câu lạc bộ, Văn Dụ chỉ tiện tay hỗ trợ mà thôi.

      Nam sinh kia giống Văn Dụ, kiểu toàn thân bao phủ ánh sáng của nhân vật chính, do nhất thời làm chuyện xấu nên sợ hãi, mọi người cũng mất hứng thú.

      Đồng thời, do Văn Dụ kiên trì bền bỉ, cuối cùng cũng theo đuổi được Kỷ An Ninh, tin tức này cũng được xác nhận.

      Ngược lại, mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên, thực tế, đa phần những người gặp qua Văn Dụ đều cảm thấy, Văn Dụ theo đuổi được Kỷ An Ninh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      Nhưng thứ đáng nghiền ngẫm là, Kỷ An Ninh người bạn trai có tiền, nhưng vẫn chẳng thấy thay đổi gì. Mặc quần áo trang điểm vẫn như thường ngày, còn tranh thủ tới nhà ăn làm việc ngoài giờ.

      Mấy bạn học tới hay tới đây ăn sáng còn thường xuyên chào hỏi với .

      Ngược lại cái người vẻn vẹn là “Được theo đuổi”, chưa cùng người ta chính thức xác nhận quan hệ Tôn Nhã Nhàn kia đeo lưng cái túi xách mấy vạn.

      Thay đổi này đúng là thể là phiên thiên phủ dày đất.

      Mọi người so sánh đối lập này, trong lòng đều có cái cân.

      Thứ năm tới quán cà phê, Thư Thần cho Kỷ An Ninh biết: “Hôm nay phải đóng cửa trước khoảng nửa tiếng, có studio tới thuê chỗ chụp ảnh.”

      Buổi tối khách cũng nhiều, đóng cửa sớm nửa tiếng đối với Thư Thần cũng tổn thất kinh tế gì, còn cầm được chút tiền thuê chỗ.

      Kỷ An Ninh nghĩ tới đụng trúng người quen, người tới hóa ra là studio của Đỗ Thanh.

      Đỗ Thanh cũng bất ngờ khi gặp Kỷ An Ninh.

      Đơn lần này bọn nhận là nhà chuyên làm trang phục manga anime. Trong tỉnh này cũng có mấy quán cà phê nổi danh về chủ đề manga anime, quán Thư Thần ra cũng rất nổi tiếng.

      nhìn Kỷ An Ninh, kinh ngạc : “Em làm ở đây?”

      Kỷ An Ninh lúc này mới hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước quán Thư Thần thỉnh thoảng có cho mấy studio thuê chỗ chụp ảnh. từng nhìn thoáng qua, thấy mấy trang phục kỳ lạ kia chắc đều thuộc về mấy đồ bên 2D, nên cũng để ý nhiều.

      Có thể tan làm sớm đúng là làm người ta thấy vui vẻ thế là đeo túi lên, vội vàng qua mấy người này.

      Dựa theo hồi tưởng mà có lẽ kiếp trước từng gặp Đỗ Thanh.

      Chỉ là chưa từng để ý, mà Đỗ Thanh là tên quỷ súc với nghề nghiệp, vừa tiến vào trạng thái làm việc liền để ý tới xung quanh, quả thực là trạng thái trở mặt quen biết, cần nghĩ cũng biết căn bản lưu ý tới vội vàng gặp thoáng qua.

      Vừa nghĩ như vậy, Kỷ An Ninh liền cảm thấy duyên phận đúng là rất kỳ diệu.

      Vì đơn việc này hạn chế về sân bãi nên phải nhanh chóng chụp xong. Đỗ Thanh phải khẩn trương nên cũng rảnh tán dóc với Kỷ An Ninh, vừa chào câu liền tiến vào làm làm việc.

      Kỷ An Ninh đeo túi và Thư Thần đều thấy rất ngạc nhiên: “Em quen với thợ chụp ảnh kia à?”

      Kỷ An Ninh cho ta biết: “Trước đó em có chụp hai đơn, thợ chụp ảnh đều là người này.”

      Thư Thần còn cười câu: “Đúng là khéo .”

      phải khéo mà là kỳ diệu.

      Ngẫu nhiên Kỷ An Ninh mới mở 3G, nhiều khi cũng nhìn wechat.

      Tối thứ sáu tới quán cà phê hóng wifi mới thấy hơn giờ đêm hôm qua, Đỗ Thanh nhắn tin cho .

      chia sẻ cho liên kết, mở ra xem, hóa ra là của cửa hàng chụp ảnh lần đầu kia, hình của được đăng lên.

      Đây là lần đầu tiền Kỷ An Ninh nhìn hình của mình như vậy, cảm giác hết sức mới mẻ, nhịn được liền gửi liên kết cho Văn Dụ. Văn Dụ nhanh chóng nhắn lại sticker* hai mắt lên hai hình trái tim.

      *trong convert là biểu tình bao nhưng mình đổi lại thành nhãn dán/sticker cho gần tiếng Việt hơn.

      Kỷ An Ninh nhịn được cười.

      Lúc làm việc, tiếng chuông lục lạc ở cửa đinh rung động. Kỷ An Ninh kêu lên “Hoan nghênh quý khách”, vừa ngước mắt nhìn, người tiến vào là người để tóc ngang cằm, tai trái đeo cái bông tai , thân phong phạm nghệ sĩ, đó chính là thợ chụp ảnh Đỗ Thanh.

      “Hử?” Kỷ An Ninh hỏi, “Hôm nay vẫn chụp ảnh tiếp ạ?”

      Đỗ Thanh im lặng: “ được phép nghỉ ngơi à?”

      Kỷ An Ninh bật cười, tìm bàn cho ngồi.

      Thư Thần cũng nhận ra Đỗ Thanh là thợ chụp ảnh đêm qua, qua chào hỏi hàn huyên vài câu.

      Lúc đầu nhìn nội dung mà thợ chụp ảnh này chụp hôm qua còn tưởng đồng đạo với nhau, nào ngờ hàn huyên lát liền phát có vách tường dày ngăn cách hai thế giới, Thư Thần đành lặng lẽ lui về quầy bar. Chẳng qua thấy Đỗ Thanh chỉ gọi cơm hấp với đồ uống liền tặng phần bánh ngọt.

      Nhưng Thư Thần nhanh chóng chú ý tới, soái ca chụp ảnh tóc dài kia, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Kỷ An Ninh.

      Thư Thần yên lặng quan sát lúc, phát Đỗ Thanh vẫn luôn muốn chuyện với Kỷ An Ninh. Nhưng thứ sáu, Kỷ An Ninh có chút bận rộn, vẫn tìm được cơ hội. Sau đó Thư Thần thấy đưa tay vẫy Kỷ An Ninh qua, bảo Kỷ An Ninh cầm thực đơn tới cho .

      Thư Thần: “...”

      Quả nhiên, Đỗ Thanh mượn việc xem thực đơn để chuyện với Kỷ An Ninh mấy câu, sau đó gọi thêm phần ăn .

      Thư Thần lúc này mười phần khẳng định, mục tiêu hôm nay của tên lông dài này phải tới để uống cà phê, mà mục tiêu của là Kỷ An Ninh.

      Thư Thần nhìn ôn hòa vô hại, nhưng vẫn rất có ý thức với lĩnh vực của mình.

      Đúng là lúc đầu ta có suy nghĩ theo đuổi Kỷ An Ninh, sau này mặc dù bị Văn Dụ dập tắt nhưng trong ý thức Thư Thần, chỉ cần Kỷ An Ninh vẫn còn làm ở đây, cũng chỉ mỗi Kỷ An Ninh mà mấy khác cũng vậy, chỉ cần ở trong quán của ta, ta đều phải có trách nhiệm với bọn họ.

      Ví dụ như lần đụng phải hai tên biến thái kia, Thư Thần chắc chắn chút do dự bảo vệ mấy trong quán.

      tại, trong nhận thức của Thư Thần, Văn Dụ cũng theo Kỷ An Ninh tiến vào “lĩnh vực” của ta. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Cái này đương nhiên có liên quan đến nguyên nhân Văn Dụ được Kỷ An Ninh thừa nhận là bạn trai trước mặt ta, nhiều hơn ... Là vì Văn Dụ và Thư Thần có tình nghĩa chia sẻ tài nguyên với nhau. Thư Thần chia sẻ cho Văn Dụ mấy tài nguyên kia, được Văn Dụ mạnh mẽ khen ngợi.

      Đối với mấy người như Thư Thần, mấy người bình thường ở thế giới thể nào hiểu được cái trúng độc sâu nặng của mấy người trong thế giới giả tưởng kia, ngẫu nhiên mới gặp được người ở thế giới thực có cùng sở thích với mình, ta đương nhiên xem là trân bảo.

      So với tên lông dài có vách tường dày ngăn cách hai thế giới kia, Văn Dụ chủ động muốn xin ít tài nguyên kia đương nhiên được ta xem như ‘người nhà’.

      Thế là Thư Thần lặng lẽ lôi điện thoại di động ra nhắn cho Văn Dụ tin.

      Theo thời gian càng ngày càng muộn, khách trong cửa hàng cũng càng ngày càng ít.

      Đỗ Thanh cuối cùng cũng có thể chuyện với Kỷ An Ninh.

      “Em vẫn luôn làm ở đây à?”

      Kỷ An Ninh : “Đúng vậy, rất lâu rồi. Bên này rất ổn định.” rất lâu này đương nhiên là về thời gian kiếp trước nữa.

      Đỗ Thanh hỏi tiền lương bên này, sau đó liền “Emmmmm....”

      Kyt An Ninh hiểu ý của , chỉ có thể cường điệu lần nữa: “Bên này rất ổn định.”

      Đỗ Thanh nhún vai, tỏ ý hiểu sau đó hỏi : “Có muốn cân nhắc ký hợp đồng với studio của ?”

      Kỷ An Ninh dừng lại, trợn mắt nhìn.

      Đỗ Thanh : “Lần trước em tới xem rồi đấy, studio của bọn lớn nhưng công việc rất ổn định. Nếu em ký hợp đồng với bọn , chắc chắn phải chia phần trăm nhưng bọn có thể đảm bảo lượng đơn hàng của em. Em thử suy nghĩ chút xem. Đúng rồi, mấy giờ em tan làm?”

      Kỷ An Ninh thông báo thời gian, Đỗ Thanh nhìn đồng hồ: “ lâu lắm, hay chờ em lát. Chờ em tan làm chúng ta cùng...”

      Chữ ‘bàn bạc’* bị tiếng chuông lục lạc ở cửa át . Kỷ An Ninh theo thói quen đứng thẳng kêu: “Hoan nghênh quý khách!”

      *gốc là chữ có nghĩa là chuyện, bàn bạc nên để chữ, còn ở Việt Nam đây là cụm từ.

      Nhìn biểu Kỷ An Ninh đột nhiên thay đổi, Đỗ Thanh cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

      Người tiến vào là Văn Dụ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Gương mặt đẹp dễ khiến người ta ghi nhớ, huống hồ Đỗ Thanh còn là thợ chụp ảnh, ký ức về mặt người còn mạnh hơn người khác rất nhiều, lập tức nhận ra ngay, đây chính là người lần trước đối mặt, nhưng cách xa tám trượng cũng cảm thấy khí thế của người bạn trai Kỷ An Ninh hợp với .

      Kỷ An Ninh hơi kinh ngạc sao Văn Dụ lại tới đây. Hôm nay Lý Hách gọi cho Văn Dụ, gọi buổi tối tới tụ tập. liền với Văn Dụ: “ , cần đưa em đâu, bốn trạm là tới rồi.”

      Đường Quang Minh cách Hoa đại rất gần, thêm nữa vừa bước ra ngoài là gặp trạm xe buýt, cả cả về đều rất thuận lợi.

      Văn Dụ đồng ý.

      Sao bây giờ đột nhiên lại chạy tới đây?

      Văn Dụ quét mắt qua liền thấy Kỷ An Ninh đứng chuyyện với người kia, đó phải tên nhiếp ảnh gia tóc rối kia à? Sao này chạy tới chỗ này?

      A.

      Văn Dụ tới quán cà phê đến riết thành quen, cần kêu Kỷ An Ninh, nâng cằm chào hỏi với câu, trực tiếp dựa vào quầy bar trò chuyện với Thư Thần.

      Kỷ An Ninh quay đầu trở lại, áy náy với Đỗ Thanh: “Hôm nay được, bạn trai em tới đón, hôm khác ?”

      Hôm khác này làm Đỗ Thanh nhìn nội tâm Kỷ An Ninh buông lỏng. Nghĩ tới bé này mình làm mấy phần việc, chắc chắn rất thiếu tiền.

      Trong nội tâm khỏi sinh ra vài phần kinh bỉ với Văn Dụ.

      Có bạn xinh đẹp như vậy, thế mà lại làm phải khổ cực như thế, dựa theo lẽ thường chỉ có thể ràng là tên bạn trai này tài lực đủ.

      Chỉ có khuôn mặt là dùng được. chừng tên này là kẻ ăn cơm mềm* của bạn . (*ăn bám)

      Đỗ Thanh từng gặp kiểu như thế. Có bé kia ngày nào cũng nhận đơn, vất vả nuôi tên kia. Tên kia sao, ăn uống sung sướng, tiêu tiền của bé kia biết sót, chỉ biết dựa vào mặt!

      Studio của Đỗ Thanh là do và bạn mình cùng hợp tác mở, cũng là ông chủ, tính ra cũng coi như là tự lập nghiệp. Bưng cốc lên nhấp ngụm cà phê, nghiêng đầu liếc qua.

      Kỷ An Ninh chuyện với vị bạn trai ăn cơm mềm kia.

      càng nhìn Văn Dụ càng cảm thấy Văn Dụ như tên con trai ăn cơm mềm, càng nhìn càng thấy vừa mắt.

      Kỷ An Ninh qua hỏi: “Sao lại tới đây?”

      Mắt Thư Thần lập tức nhìn lên trần nhà ngâm cứu.

      Văn Dụ đương nhiên thể bán đứng người bạn tốt Thư Thần này rồi, cười hì hì : “Nhớ em chứ sao.”

      Kỷ An Ninh luyện được kỹ năng tự động loại bỏ mấy câu cần thiết của , nhìn tới mấy ‘lời thương’ của : “ đợi em lúc, sắp hết giờ làm rồi.”

      Còn năm phút, trong quán chỉ còn ba bàn có khách, mỗi bàn người, tính cả Đỗ Thanh tổng cộng là ba người.

      Thư Thần : “Hết việc rồi, thay quần áo .”

      Kỷ An Ninh : “Còn năm phút nữa.”

      Đúng lúc có khách kêu tính tiền, Kỷ An Ninh liền qua.

      Thư Thần cảm khái với Văn Dụ: “An Ninh đúng là người rất nghiêm túc.”

      Văn Dụ dựa vào quầy bar, mỉm cười nhìn về Kỷ An Ninh, vui sướng đồng ý: “Đúng vậy.”

      Ánh mắt khẽ dời , chuyển qua bóng lưng Đỗ Thần, đầu tóc nữ tính, đừng tên này gay lọ đấy nhé.

      Chậc.

      ngờ đuổi tới tận đây.” Văn Dụ hừ lạnh.

      Thư Thần nghe thấy ý trong lời của , thay Kỷ An Ninh làm : “ phải Kỷ An Ninh gọi tới, ra đúng là khéo, hôm qua studio bọn họ tới đây thuê chỗ chụp ảnh. An Ninh nhìn thấy ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.”

      Hóa ra là thế, trong lòng Văn Dụ lập tức thấy thoải mái hơn.

      “Cảm ơn, huynh đệ!” cảm ơn.

      Thư Thần bình tĩnh giơ tay hình OK.

      Người ta thường giữa tình hữu nghị của nam nhân có bốn trụ sắt lớn.

      Cùng nhau trèo tường, cùng nhau vượt qua gươm đao, cùng nhau chơi kỹ nữ, cùng nhau chia sẻ hoạn nạn.

      Nhưng dù sao bây giờ cũng là thời đại mạng xã hội nên phải tăng thêm câu: cùng chia sẻ tài nguyên.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199331 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 55: Ra oai vả mặt

      Editor: tiểu mao

      Năm phút đảo mắt liền trôi qua.

      Kỷ An Ninh vào phòng thay đồ thay quần áo. Vừa thấy vào, Đỗ Thanh liền gọi tính tiền.

      Thư Thần qua đưa hóa đơn cho . với Thư Thần mấy câu.

      Trong lòng Thư Thần hướng về phía Văn Dụ, vì vậy coi tên lông dài này thành “phe đối lập”, nhưng mà ta là chủ quán, thể để ý đến khách được, chỉ có thể mỉm cười chuyện phiếm mấy câu.

      chuyện, Kỷ An Ninh thay xong quần áo ra. Đỗ Thanh liền dừng , cũng đứng lên.

      “Tan làm rồi à?” hỏi.

      Kỷ An Ninh gật đầu : “Vâng, cũng về sớm , muộn lắm rồi.” ra ý trong lời là quán phải đóng cửa rồi, Thư Thần cũng muốn đóng cửa về nhà ngủ, nhưng đương nhiên thể thẳng tuột trước mặt khách như thế, chỉ đành uyển chuyển chút.

      Đỗ Thanh lại cười : “Vẫn còn sớm mà, cuối tuần giờ mới bắt đầu.”

      Xem ra đây là người có đời sống về đêm rất phong phú, giống với Văn Dụ. Văn Dụ ra rất muốn xách Kỷ An Ninh chơi buổi tối, nhưng Kỷ An Ninh có thời gian.

      “Vậy tạm biệt.” Kỷ An Ninh vẫy tay với , “Cuối tuần vui vẻ.”

      Đỗ Thanh cũng ”: “Cuối tuần vui vẻ.”

      Kỷ An Ninh quay người về phía Văn Dụ.

      Văn Dụ tuyệt vui vẻ tí nào.

      Bởi vì tên tóc rối kia sau khi xong câu cuối tuần vui vẻ liền nhanh chậm theo sau lưng Kỷ An Ninh. Văn Dụ quả chỉ muốn trợn trắng mắt nhìn trời.

      Kỷ An Ninh vừa bước tới, Văn Dụ liền cười tủm tỉm ôm vai .

      Mặc dù bọn họ từng có chút hành vi thân mật, nhưng Kỷ An Ninh vẫn quen thể hành vi quá lộ liễu trước mặt người khác nên Văn Dụ ở bên ngoài cũng hết sức khắc chế. Trong trường học, hai người thường là ăn cơm trưa với nhau, bởi vì cùng giờ học nên mấy cái loại kiểu như dắt tay dắt chân gì đó cơ bản là có.

      Vào lúc này hành vi có chủ ý và hơi trẻ con này làm Kỷ An Ninh nhịn được nhìn cái.

      Biểu cảm Văn Dụ tự nhiên, tay giơ lên quơ quơ với Thư Thần.

      Hai tên đàn ông trong lúc vô thanh vô tức* trao đổi thông tin mà chỉ bọn họ mới hiểu.

      * thanh, có hơi thở.

      Kỷ An Ninh: “...”

      Tình hữu nghị bí ghê. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Quán cà phê nằm đường Quang Minh.

      về phía trước đoạn, mặt đất ở ven đường có vạch kẻ đậu xe, chỉ là hơi xa.

      Đoạn đường gần cửa quán có chỗ đậu xe, đáng lẽ ra là được dừng xe. Nhưng đoạn đường này chụp ảnh, chỉ cần đừng xui xẻo bị viết giấy phạt ngừng lát cũng có vấn đề gì.

      Hôm nay Đỗ Thanh biết mình phải dừng xe bao lâu nên rất quy củ mà đem xe tới chỗ đậu xe.

      theo Kỷ An Ninh và Văn Dụ, mục đích rất đơn giản, muốn nhìn phương tiện mà Văn Dụ .

      Tên đàn ông này nhìn rất trẻ, nhưng cũng thể là thiếu niên mà phải là thanh niên. Đỗ Thanh nhìn người kia vài lần, nhìn ra người này là sinh viên hay là người làm. Nhưng bất kể thế nào, khẳng định người này là người trưởng thành, thể nghi ngờ.

      Đối với người đàn ông trưởng thành mà , xe chính là bộ mặt ở bên ngoài, là hình thức thể trực quan nhất về năng lực kinh tế.

      Đỗ Thanh hoài nghi người này chỉ là tên dựa vào mặt để ăn bám, nên muốn chứng thực chút.

      Lấy ánh mắt của người trường thành mà nhìn con , mấy xinh đẹp như Kỷ An Ninh, ít nhất tìm được người bạn trai có xe riêng chắc là có vấn đề.

      Kỷ An Ninh bước ra khỏi quán cà phê, kéo cổ áo lên, theo bản năng tìm xe Văn Dụ đậu ở ven đường, thường Văn Dụ hay trực tiếp đậu ở ven đường, trước cửa quán cà phê.

      Sau đó ngơ luôn.

      Ở chỗ Văn Dụ hay đậu xe, đậu chiếc... Xe rất khác biệt.

      Lần trước Văn Dụ chở tới chỗ chơi bóng quần, là câu lạc bộ tư nhân, ở đó cũng thấy được mấy cái xe giống thế này. Ở chỗ đó, ngay cả cái xe biết là nhãn hiệu gì của Văn Dụ, cái xe việt dã to bự tổ chảng nhìn cũng có gì quái lạ.

      Nhưng chiếc siêu xe đua hình giọt nước ngừng ở ven đường Quang Minh, quá chói mắt rồi!

      Đặc biệt là khi Văn Dụ móc chìa khóa ra nhấn cái, hai cái cửa xe mở ra như hai cái cánh! Làm người ta phải ngoái nhìn!

      Kỷ An Ninh: “...”

      Văn Dụ nghe thấy tiếng mở cửa quán cà phê ở sau lưng, biết cái tên tóc rối cũng ra. cũng quay đầu lại, trực tiếp ôm Kỷ An Ninh, siêu cấp dịu dàng, siêu cấp phong độ với : “Mau lên xe , bên ngoài lạnh.”

      Sau đó đẩy Kỷ An Ninh còn ngơ ngác ngồi vào xe.

      Xe kia giống như trệt đất luôn, Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống cảm giác như mình thiếu chút nữa là ngồi xuống hẳn mặt đất.

      Văn Dụ vòng qua xe ngồi vào vị trí lái, từ đầu đến đuôi đều nhìn về phía quán cà phê lấy lần.

      Tôi mà nhìn thêm lần tôi là con chó*!

      *đúng là tôi mà nhìn thêm cái tôi thua nhưng để thế này cho vui.

      Nhưng Kỷ An Ninh nhìn .

      ra vẫn hơi lơ ngơ, biết cái cửa xe như cái cánh này đóng lại kiểu gì, cho nên ngẩng đầu lên nhìn.

      Văn Dụ ngồi lên xe, biết nhấn chỗ nào, hai cái cánh kia liền đóng lại.

      Ánh mắt Kỷ An Ninh vừa ngước lên khoảng ở giữa, từ khe hở của cái cánh chưa kịp đóng lại thấy Đỗ Thanh đứng ở cửa quán cà phê nhìn .

      Nét mặt của lời khó hết! (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Tiếng động cơ ồn dọa người, giống mấy cái xe bình thường. Xe lái , theo quán tính bị đẩy ngược về ghế tựa. Cảm giác bị bật ngược về sau rất mãnh liệt, đến mức ngừng thở trong chớp mắt.

      Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểu được biểu cảm mặt của Đỗ Thanh.

      Kiếp trước, giống những người khác, vẫn luôn cảm thấy Văn Dụ lái Hummer học rất là huênh hoanh, khoe của, tới tận lần trước khi Văn Dụ lái chiếc xe cao cấp hơn, trực tiếp thể khoe của mà chở đánh bóng quần.

      Ngay lúc chia tay ở bãi đậu xe, người bạn kia có trêu Văn Dụ câu: “Còn tưởng cậu rời chiếc Hummer bé của mình chứ.”

      Lý Hách : “Bố cậu quản nghiêm quá đấy.”

      Kỷ An Ninh lúc đó mới biết được, đối với Văn Dụ và đám bạn bè trong vòng của Văn Dụ lái Hummer phải huênh hoang, đúng ra là làm người khiêm tốn.

      Đây là do bố cầu.

      Sau khi quen với xe, Kỷ An Ninh nhịn được mà hỏi câu: “Cái xe này...”

      Ro ràng trưa nay vẫn thấy đậu trước cổng trường là cái xe Hummer kia, sao tối lại thành xe này rồi?

      “Xe của Lý Hách.” Văn Dụ , “Xe để ở nhà hết rồi, chơi ở ngoài.”

      Kỷ An Ninh khó hiểu: “Xe của đâu?” Bị hỏng ở ngoài rồi à?

      Văn Dụ dùng đầu lưỡi đẩy má, : “Người ta theo đuổi bạn , đuổi tới tận chỗ Thư Thần rồi, tới đón em mà còn lái chiếc Hummer kia đúng là quá mất mặt.”

      Kỷ An Ninh: “...”

      Khi khổng tước khỏe mạnh cạnh tranh tìm phối ngẫu, xòe đuôi, tận dụng hết khả năng để uốn éo khoe dáng, diễu võ dương oai, thể bản thân.

      Đàn ông vào vài thời điểm, trí thông minh cũng khác mấy con tước lắm.

      Văn Dụ ở bên ngoài ăn chơi nhận được mật báo của Thư Thần, lúc ấy liền “Đệch” tiếng.

      Lý Hách lúc đó ngồi cạnh , hỏi câu: “Sao thế?”

      Văn Dụ trả lời, trực tiếp đứng lên : “Tôi phải chuyến!”

      Vừa chuẩn bị , lại dừng lại hỏi: “ lái xe gì?”

      Lý Hách : “Maybach.”

      Văn Dụ chìa tay ra: “Cho mượn dùng lát.”

      Lý Hách liền hiểu ngay, đây là muốn vả mặt.

      Bọn họ là người ngậm sẵn thìa vàng từ lúc sinh ra, thấp kém đến mức suốt ngày khoe của vả mặt, nhưng nếu có người nào dám khiêu chiến quyền uy của bọn họ, vả mặt chính là kĩ năng thiên phú.

      Văn Dụ bị bố mình cầu phải khiêm tốn, bình thường đều lái Hummer học, đúng là đủ để đề khí.

      Lý Hách hỏi tiếng liền đem chìa khóa ném cho Văn Dụ, Văn Dụ liền lái chiếc xe Maybach của Lý Hách đến để khoe mẽ.

      Kỹ năng thiên phú này được tu luyện đến thuần thục từ lâu, toàn bộ quá trình đều trôi chảy, thành công, lôi thôi dài dòng, lời kịch dư thừa gì cả.

      Đỗ Thanh đứng ở cửa quán cà phê, hỗn độn trong gió hoàn toàn là ý ở mặt chữ, tóc bây giờ đúng là bay loạn trong gió, uổng công Văn Dụ trong lòng gọi là “tóc rối”.

      Đỗ Thanh uống gió lạnh hồi lâu, mới nhớ tới việc ngậm miệng lại.

      Sau đó hút điếu thuốc, bắt đầu suy ngẫm về bạn trai Kỷ An Ninh, có khi nào làm ở chỗ cho thuê xe ? Hay tên này có xe chuyên dụng để ra oai?

      Cũng thể trách Đỗ Thanh có tư tưởng hẹp, ra người bình thường rất khó tiếp xúc với mấy người ở tầng lớp giàu có. Bạn biết đấy, trong thành phố này chắc chắn có nhiều người như vậy tồn tại, nhưng nếu so với dân toàn thành phố phần tử này có trị số quá , cho nên xác suất bạn gặp được bọn họ vô cùng thấp, thấp tới mức bạn cảm giác được tồn tại của bọn họ.

      Tới tận khi nghe tiếng mở cửa ở đằng sau, Đỗ Thanh mới hồi thần.

      Vị khách cuối cùng tính tiền, vừa ra khỏi cửa liền bị Đỗ Thanh chắn đường, đành phải : “Làm phiền nhường đường chút.”

      Đỗ Thanh tránh đường, ánh sáng trước mắt tối ít, cửa hàng hết khách, Thư Thần tắt đèn lớn, chỉ để lại mấy ngọn đèn . Thao tác này nhắc nhở Đỗ Thanh rằng ta vẫn còn ở đây.

      Đỗ Thanh lại đẩy cửa ra bước trở lại quán cà phê.

      “Này, bạn!” kêu lên.

      Thư Thần thu cốc đĩa, bưng khay lên thấy đó là tên lông dài, “Ừ” tiếng, hỏi: “Rơi gì à?”

      phải.” Đỗ Thanh qua, “Chỉ muốn hỏi chút, An Ninh... Bạn trai làm gì vậy?”

      Ánh mắt Thư Thần hơi lóe, : “Tôi lắm, hình như là sinh viên?”

      Sinh viên? Như vậy suy đoán là nhân viên của công ti cho thuê xe được bác bỏ.

      Đỗ Thanh cảm thấy tốt tí nào.

      là sinh viên?” truy hỏi.

      “Chắc là vậy.” Thư Thần xếp mấy cốc đĩa sạch vào trong tủ, bắt đầu lau bàn, “Hai người họ cùng trường, An Ninh mới học năm nhất, bạn trai em ấy hình như học năm ba năm tư gì đó.”

      “Sinh viên mà trâu bò như vậy?” cằm Đỗ Thanh rớt cái bộp, “Đón bạn tan làm mà lái Maybach?”

      thấy ràng kí hiệu hai chữ M.

      “Wow~” Thư Thần phát ra tiếng than thở.

      ra Thư Thần cũng nhìn sơ ra được nhà Văn Dụ có kinh tế rất tốt, ngờ lại tốt đến như vậy.

      ta nghĩ chút rồi : “Thế có khả năng. Lúc trước tôi từng ăn cơm với hai người họ, cậu ấy mời khách. Ừ, lúc tính tiền, nếu như tôi nhìn nhầm ... Cái thẻ cậu ấy móc ra chính là thẻ tín dụng đen của tổ trưởng*.”

      *trong bản gốc là bách phu trưởng.

      “Móa!” Đỗ Thanh rít mạnh hai hơi, mới hỏi: “Giàu như vậy à?”

      biết.” Thư Thần nhún vai.

      “Vậy Kỷ An Ninh còn phải vất vả làm thêm làm gì?” Đỗ Thanh hỏi.

      Lời này Thư Thần thích nghe.

      cho người ta tự lực cánh sinh à?” ta hơi khó chịu, “Trong nhà An Ninh được tốt lắm, em ấy chỉ làm thêm ở mỗi chỗ tôi, công việc người mẫu ở bên kia là do tôi giới thiệu cho em ấy, em ấy bình thường còn phải dạy kèm, ngoài học ở trường còn làm thêm ngoài giờ.”

      “Tôi cho biết.” Thư Thần rất chân thành, “An Ninh là rất tốt.”

      Điểm này Đỗ Thanh thừa nhận.

      Mấy người quỷ súc nghề nghiệp trong lúc làm việc có thể cảm nhận được người nào nghiêm túc, người nào nghiêm túc. Có bé từng bị mắng tới phát khóc.

      Kỷ An Ninh là trầm tính nhưng nghiêm túc. tỏa sáng dưới ống kính, rất xinh đẹp.

      xinh đẹp tìm người đàn ông có tiền cũng là điều bình thường ở xã hội này, Đỗ Thanh cũng có thành kiến với việc này.

      Lại hôm này trực tiếp giết tới tận quán cà phê, sao lại phải là ý tưởng này thúc đẩy ư. Đối với người toàn thân đều là hàng rẻ tiền, vừa nhìn là biết này khó khăn về kinh tế, cảm thấy lấy điều kiện của bản thân phần thắng rất lớn.

      Mẹ nó tưởng là dụ được... Móa, Maybach cũng lên sân rồi!

      Đủ mạnh mẽ!

      Thư Thần lau bàn xong, liền đem ghế lật ngược để lên bàn, để chút nữa còn lau sàn.

      Đỗ Thanh nhả khói qua giúp đỡ tay, đem ghế để mặt bàn, sau đó tay kẹp điếu thuốc hỏi Thư Thần: “ ... Đàn ông có tiền như thế, nghiêm túc với Kỷ An Ninh à?”

      Thư Thần liền ngừng lại.

      ta do dự chút rồi : “Chắc là...”

      Đoạn giữa bị mất hai giây.

      “...?”

      [​IMG]

    5. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chời quơi mị còn muốn đọc típ:yoyo25:
      lovecocktail thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :