1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Thương bạn Ninh quá
      Hiuhiu
      Bạn Dụ nhớ chăm sóc, bảo vệ bạn Ninh kỹ nhé
      Thanks editor nhiều nhiều nhiều
      Hale205 thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Hic, An Ninh khổ ghê :-(

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      đại gia cũng khổ quá nhỉ?

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là muốn mở lòng vời mấy công tử nhà giàu này cũng hại não hại tim lắm á

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Có người muốn nạy góc tường nhà bạn phải làm sao?

      Chương 44: Khẩn trương/ Thăm dò

      Editor: tiểu mao

      Sáng sớm thứ bảy, Kỷ An Ninh rời giường, chăm sóc bà ngoại ăn cháo, ăn thêm quả trứng gà, chuẩn bị tốt cơm trưa và cơm tối cho bà.

      “Con tranh thủ chiều về sớm.” với bà, “Sau đó tới quán cà phê.”

      thấy gần tới giờ hẹn, đeo túi xách xuống lầu.

      Xuống dưới lầu theo thói quen tìm chiếc xe Hummer đen của Văn Dụ, kết quả Hummer tìm được, lại thấy cái xe việt dã còn to hơn con Hummer kia, lốp xe to đến dọa người.

      Kính xe đều hạ xuống, Văn Dụ ngồi ở trong xe hút thuốc, quay đầu thoáng nhìn , con mắt trong phút chốc liền sáng lên.

      Người muốn ăn mặc.

      Mặc dù Kỷ An Ninh có thể đem bao tải thành phong cách thời trang, có thể mặc trang phục thiếu niên thành phong cách gợi cảm, nhưng khi thực mặc trang phục thời thượng đúng là rất khác biệt.

      Tới tận khi lên xe thắt chặt dây an toàn, mắt Văn Dụ vẫn còn sáng lập lòe.

      “Sao thế?” Kỷ An Ninh hiểu.

      có gì?” Văn Dụ mỉm cười, tâm tình tốt đẹp, “Ngồi vững, dẫn em ăn sáng.”

      cái gì mà chỗ ăn sáng rất xa, đều là chuyện ma quỷ gạt người. Văn Dụ chỉ muốn dẫn Kỷ An Ninh ăn sáng.

      buổi sáng cuối tuần cùng nhau ăn sáng, sau đó cùng bạn bè đánh bóng, hai người cùng ăn trưa với nhau, đúng là ngày hẹn hò hoàn mỹ. Đây chính là lần đầu hẹn hò!

      Văn Dụ mang Kỷ An Ninh tới nhà hàng Quảng Đông, hoàn cảnh ưu nhã, điểm tâm tinh xảo, mỹ nhân như họa. Đáng tiếc, mỹ nhân như họa kia lại thất thần, thậm chí có chút muốn ăn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ nhịn được hỏi: “Em sao thế? thoải mái à?”

      Giờ trong lòng Kỷ An Ninh nghĩ đến hôm nay gặp được Dương Bác nên tâm tư để đồ ăn, qua loa tắc trách : “Sáng sớm có khẩu vị.”

      Văn Dụ gắp cho sủi cảo tôm và bánh bao lưu sa*: “Ăn nhiều chút, chút nữa phải vận động mạnh.”

      *Bánh bao nhân trứng muối, vỏ vàng.

      Kỷ An Ninh đem những món gắp vào trong đĩa yên lặng ăn hết, giục : “Khi nào ? tới muộn chứ?”

      Đúng là sát phong cảnh. Gấp làm gì, Văn Dụ cố ý sắp xếp cho hai người ở riêng với nhau vào sáng sớm, nào có nhanh như vậy chạy qua.

      “Em gấp gáp như vậy làm gì?” Văn Dụ bất mãn hỏi.

      Kỷ An Ninh giật mình vì bản thân quá lộ liễu, lấy lệ : “Sợ vì em mà tới muộn.”

      vội, thời gian vừa đủ.” Văn Dụ .

      gọi nước ngô nóng, rót cho Kỷ An Ninh cốc: “Nhìn em ăn ít quá, uống cái này , ấm người. Em gầy quá.”

      Đây là lần đầu tiên Văn Dụ ghét bỏ con ‘quá gầy’. ra thích mấy gầy chút, dù sao đối với đàn ông mà , gầy vẫn đẹp hơn. Huống hồ, ngực Kỷ An Ninh cũng , là điển hình của eo ngực to, đây là hình thể đáng mơ ước mà mấy nàng giảm béo muốn hướng tới.

      Nhưng Văn Dụ lại cảm thấy Kỷ An Ninh ‘quá gầy’, lại luôn cảm thấy gầy như thế là do quá cực khổ, quá mệt mỏi. liền nhịn được muốn ăn nhiều chút, thêm chút thịt.

      “Gầy sao? Em thấy bình thường mà.” Bản thân Kỷ An Ninh lại cảm thấy điều ấy.

      trời sinh có khung xương , cho nên mới mặc vừa đồ sơ trung. Bởi vì khung xương , cho nên nhìn qua gầy nhưng cảm thấy vẫn có da có thịt. Chỉ là phải vất vả lâu ngày, cơ bắp vốn rắn chắc, so với người cùng cân nặng nhìn gầy hơn.

      “Tập trung huấn luyện cơ bắp kia đúng là rất hiệu quả.” sờ bụng , “Cảm giác cơ bắp rất bền chắc.”

      Văn Dụ mặt đổi sắc : “ sao, để xem thử.”

      Con sói háo sắc này biết xấu hổ muốn đưa tay sờ.

      Kỷ An Ninh: “…”

      Kỷ An Ninh phát bắt lại vuốt sói của , nắm ngón tay bẻ ngược lại.

      “Á, á, đừng bẻ! Chút nữa đánh bóng được mất.” Sắc lang xin khoan dung, tự động thu lại vuốt sói, phàn nàn: “Em học chiêu này khi nào thế?”

      Kỷ An Ninh uống ngụm nước ngô: “Trước kia lúc làm ở NL, đại ca bảo an chỉ cho.”

      Văn Dụ: “Hử… Em thích uống cái này?”

      Nước ngô thơm thơm ngọt ngào, nóng hổi, rất thích hợp uống vào mùa này. Kỷ An Ninh ngụm liền thích.

      Trong dạ dày ấm áp, mới nhận ra buổi sáng mình đúng là quá nóng vội, áp lại ý nghĩ trong lòng, chậm rãi nhấp nháp nước ngô.

      Hai người, người khắc chế nhẫn nại, người vui vẻ hưởng thụ. Cùng bàn lớn thế mà tâm tư lại khác biệt.

      Văn Dụ hẹn với Lý Hách lúc chín rưỡi.

      Chỗ chơi bóng là hội sở gì đó, dù sao lúc lái xe vào, Kỷ An Ninh thấy có quảng cáo bắt mắt. Nhưng trong sân ưu nhã lại thấy chỗ đậu xe rất phong phú. Trong đó đều là xe có hình thù kì quái, cái xe việt dã siêu bự của Văn Dụ đậu ở đó cũng có chói mắt lắm.

      Lý Hách tới sớm nhất, đợi bọn họ ở đường lớn.

      Văn Dụ mang theo Kỷ An Ninh qua, giới thiệu hai người với nhau.

      Lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, tay vừa nhấc liền ôm lấy bả vai Kỷ An Ninh: “Kỷ An Ninh.”

      Ý tuyên cáo rất ràng, bảo vệ như sợ người ta ăn mất, Lý Hách đúng là chưa thấy bao giờ.

      “Lý Hách.” Lý Hách mỉm cười đưa tay với Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh nắm tay : “Chào .”

      Lý Hách cố ý cầm tay Kỷ An Ninh buông: “Hoa đại à? ... Cùng khóa với tiểu Dụ à? ... là người nhìn tiểu Dụ lớn lên?”

      Văn Dụ khách khí gạt tay xuống, cho Kỷ An Ninh: “Người già và trung niên đều thích lải nhải như vậy, đừng để ý.”

      Lý Hách cười mắng: “Gì! Tôi mới hai bảy!”

      Hai người họ quen thân với nhau, cười kiêng kị gì, làm cho Kỷ An Ninh thả lỏng người. hỏi: “Những người khác chưa tới sao?”

      ra từ sáng sớm nay Văn Dụ phát Kỷ An Ninh có chút khẩn trương, Lý Hách chủ định muốn trêu , cũng cố ý đùa theo. Quả nhiên mặt mày thoải mái hơn hẳn.

      nhìn thời gian: “Vẫn còn sớm.”

      Ba người cứ đứng ở đường lớn chuyện lúc, bao lâu, người bạn khác của bọn họ tới, Dương Bác là người tới cuối cùng.

      Trước khi Dương Bác tới, bốn người cùng nhau chuyện trò, Kỷ An Ninh rất an tĩnh. quen với bọn họ, chủ đề bọn họ cũng chen vào nổi, chỉ đành an tĩnh ngồi bên.

      Nhưng ánh mắt dù vô tình hay cố ý đều hướng về phía cửa ra vào. biết sau khi đậu xe ở bãi, muốn vào đại sảnh phải qua cánh cửa kia.

      Văn Dụ chuyện với Lý Hách, bỗng nhiên cảm giác được Kỷ An Ninh căng thẳng. quay đầu, nhìn theo ánh mắt liền thấy được Dương Bác.

      nhìn Kỷ An Ninh chút, phát ánh mắt dừng lại Dương Bác nhanh tới đây, ánh mắt Văn Dụ ngưng lại.

      Dương Bác nhanh chân tới, cười : “Đều tới sớm vậy à?”

      rất thân với Lý Hách, cũng có quen biết với Văn Dụ, lại biết Văn Dụ có người bạn khác là Kỷ An Ninh, thế là lại phải giới thiệu hai bên với nhau.

      Lý Hách lớn tuổi, lại xấu xa, lúc giới thiệu Kỷ An Ninh, trực tiếp cho Dương Bác: “Đây là An Ninh, bạn của Văn Dụ.”

      Nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa. Lúc này mà phủ nhận, tất cả mọi người mất mặt, Kỷ An Ninh chỉ có thể chấp nhận. Văn Dụ cho Lý Hách ánh mắt “Làm rất tốt”.

      Dương Bác nhìn Kỷ An Ninh nhiều hơn chút.

      Ngươi tới đông đủ, mọi người phân chia nam nữ tới phòng thay đồ.

      Kỷ An Ninh rời , Lý Hách lúc này mới cười với Văn Dụ: “ trách được cậu muốn nghiêm túc phòng thủ mảnh đất Hoa đại này! Tiểu tử, số đào hoa của cậu vượng đấy!”

      lớn tuổi, mắt nhìn tốt, bất động thanh sắc dò xét Kỷ An Ninh từ sớm.

      Có thể để Văn Dụ cắm cờ tuyên bố chủ quyền, nhan sắc của bé này đúng là cần phải .

      Mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên đại học, biết là trời sinh yên tĩnh hay tính cách cũng đủ trầm tĩnh, tóm lại là so với loại con líu ríu nóng lòng thể càng làm Lý Hách có hảo cảm hơn.

      Chỉ là biết nhiệt tình của Văn Dụ kéo dài được bao lâu.

      Thay quần áo vào sân bóng, lại gặp Kỷ An Ninh, mặc đồ ngắn , lộ ra đoạn eo trắng nõn, nhắn tinh tế.

      Trắng như tuyết, mảnh như liễu.

      Mấy nam nhân đều nhịn được nhìn thoáng qua. Cũng phải có ý nghĩ gì với Kỷ An Ninh, bản năng động vật thôi.

      Văn Dụ qua ôm sau lưng , cười hì hì : “ ấy chưa từng chơi, tôi dạy ấy trước.” xong liền kéo Kỷ An Ninh tới sân khác.

      Lòng Kỷ An Ninh căn bản cũng đặt việc đánh bóng, nhưng đây là do lấy cớ muốn theo, thể từ chối được, chỉ có thể bị Văn Dụ kéo tới sân kia. Cũng may hai sân này sát nhau, mặc dù tường thủy tinh bao xung quanh, nhưng vẫn có thể thấy hành lang bên ngoài. Bàn nghỉ ngơi để lối .

      “Này! Em chuyên tâm chút!” Văn Dụ bất mãn “Sáng sớm thất thần. Ăn no quá à? tới mức đó chứ?”

      Đừng nhìn Văn Dụ bình thường hay cười đùa tí tửng, thường hay có bộ dạng lỗ mãng, Kỷ An Ninh ở câu lạc bộ kickboxing được lĩnh giáo qua nghiêm túc số phương diện của .

      Vội vàng thu lại hồn vía, thành nhận lỗi: “Xin lỗi.”

      Thái độ này cũng tệ lắm.

      Càng tồi là khi dân chuyên nghiệp là nắm tay chỉ dạy chơi bóng, được ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào ngực, đây mới là mục đích chính của Văn Dụ.

      Ba người bên kia thay phiên nhau ra trận. Đổi người người kia ra lối nghỉ ngơi.

      Nhìn thấy tên tiểu tử Văn Dụ ở sát vách mượn danh nghĩa dạy chơi bóng, trắng trợn đem con nhà người ta ôm vào ngực, người nghỉ ngơi cười tiếng.

      Kỷ An Ninh phản ứng nhanh nhẹn, phối hợp cũng tồi, học rất nhanh.

      “Có thể cho em thử chút ?” hỏi.

      Văn Dụ lưu luyến rời buông ra. Bóng squash bắn rất nhanh, lực đánh mạnh, Kỷ An Ninh chơi phải chuyên tâm.

      Squash xem như vận động mạnh, Văn Dụ mang theo đánh lúc, rất nhanh toát mồ hôi.

      Đợi đến lúc bắt đầu thở dốc, lại lọt mất quả bóng, Kỷ An Ninh liếc qua, phát người nghỉ ngơi bên ngoài biến thành Dương Bác. rũ vợt bóng xuống, : “Mệt quá, nghỉ lúc .”

      Hai người đẩy cửa thủy tinh ra, cũng ngồi chung bàn với Dương Bác, nhìn Lý Hách và người bạn khác chơi bóng.

      Kỷ An Ninh mới phát ra, suy nghĩ quá đơn giản. Lấy thân phận ‘bạn Văn Dụ’ để tiếp cận Dương Bác rất lúng túng. Văn Dụ ở ngay bên cạnh, căn bản thể nào thực nhiệm vụ.

      chỉ có thể an tĩnh nghe hai người chuyện phiếm.

      Tướng mạo Dương Bác tuấn tú, khí độ thành thục, trong lời chuyện hàm ý sâu xa, đây là mẫu đàn ông trẻ tuổi rất có sức hấp dẫn. Ánh mắt Kỷ An Ninh mà tập trung người quá lâu, Văn Dụ liền vui.

      cầm bình nước suối uống ngụm, buông xuống, tay buông bình nước lập tức bao lại cánh tay đặt bàn của Kỷ An Ninh.

      Động tác này đủ ràng, ánh mắt Dương Bác chuyển vòng tay hai người, mỉm cười hiểu thấu.

      Kỷ An Ninh lại rất bất đắc dĩ, sức ghen của Văn Dụ quá lớn, dự cảm hôm nay chuyến công. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Nhưng mọi chuyện lại vượt quá dự kiến của .

      Ở giữa sân bóng, năm người hai sân, thay nhau ra sân, nhưng bất kể là đổi vòng nào Văn Dụ cũng đều mang theo Kỷ An Ninh. Lý Hách muốn kéo cùng đánh trận đều bị Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt. Trêu tới mức mấy người đều cười ha hả, cười đến lỗ tai Kỷ An Ninh đỏ bừng.

      Đánh bóng xong, mọi người tắm rửa. Kỷ An Ninh sợ mình tắm chậm để người khác phải chờ nên tắm rất nhanh, tóc khô liền ra.

      Kết quả ngoài đại sảnh chỉ có mình Dương Bác, ngồi ở chỗ đó, nhìn Kỷ An Ninh ra, cười đưa tay ra hiệu với .

      Kỷ An Ninh qua hỏi: “Những người khác đâu?”

      Dương Bác : “Ở trong kia.”

      Hóa ra con trai cũng phải ai cũng tắm nhanh như vậy.

      Mãi mới chờ đến lúc chỉ có hai người, nhân cơ hội này Kỷ An Ninh thử thăm dò hỏi: “ với Văn Dụ quen nhau lâu chưa?”

      “Cũng lâu lắm.” Dương Bác , “Trưởng bối quen lâu hơn.”

      Kỷ An Ninh hỏi trong nhà làm gì, Dương Bác mập mờ ràng, trong câu trả lời mang cảm giác là người láu cá lõi đời ở xã hội.

      Kỷ An Ninh nhận ra bản thân có tài làm gián điệp điều tra tình báo, có chút bấc đắc dĩ.

      Ngược lại, Dương Bác hỏi vài vấn đề, phần lớn liên quan tới , đơn giản như trường học, chuyên ngành, tuổi tác gì đó. Kỷ An Ninh có chút nản chí, thu lại lòng điều tra, Dương Bác hỏi cái gì, cân nhắc lễ phép trả lời.

      vừa mới vận động, lại tắm nước nóng, gương mặt bị hun nóng đến trắng hồng, đôi mắt đen nhánh, thanh tĩnh sáng tỏ, thanh diễm động lòng người. Ánh mắt Dương Bác lưu luyến mặt lát, mắt nhìn về phía phòng thay đồ nam, tay lấy ra tấm thẻ mỉm cười đẩy qua.

      Kỷ An Ninh khẽ giật mình, ngước mắt nhìn .

      “Danh thiếp cá nhân của .” Người đàn ông tuấn cười vô cùng phong độ, trong mắt như có mê hoặc, “Phía có số điện thoại của .”

      Cho bạn của người khác danh thiếp cá nhân.

      Kỷ An Ninh nghĩ tới hướng này. Nhưng chuyện này cũng là cơ hội với , muốn bỏ lỡ.

      thu lại tấm danh thiếp kia, gật đầu : “Khi về em thêm bạn wechat.”

      Mới xong, mấy người Văn Dụ liền nối đuôi ra.

      Nguy hiểm .

      1/Sủi cảo tôm


      [​IMG]

      2/ Bánh bao lưu sa

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :