1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn editor @Tiểu mao nhiều nhé, đúng là phương thức tán vs tặng quà độc đáo ha
      Tiểu mao thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chào mấy tình , giờ đăng truyện tới chương 38 rồi, theo bản covert là truyện có 100 chương + 15 ngoại truyện, bỗng dưng nổi hứng muốn tóm tắt mấy nhân vật từ đầu tới giờ.

      Kỷ An Ninh là sinh viên năm nhất, mẹ mất sớm, lúc học cấp hai nhà gặp nợ nần, cha bán nhà ôm tiền bỏ trốn, được bà ngoại nuôi dưỡng. lần bị người tên Vu Hà là người cùng làm thêm quán bar NL rủ tới công ty kia làm thêm, ngờ đó là công ty của nhà Triệu Thần. Triệu Thần hợp tác với Vu Hà bỏ thuốc Kỷ An Ninh nhằm chiếm đoạt , nhưng bị phát , bỏ chạy lên sân thượng và bị té chết, lúc đó trong nhà Văn Dụ (nam chính) gặp biến nên thể giúp . Sau đó Văn Dụ trở về giết Triệu Thần báo thù, nhưng lại bị Dương Bác túm được chứng cứ đẩy vào ngục, phải chịu án tử hình.
      An Ninh sống lại với mục tiêu là chăm sóc bà ngoại và giúp Văn Dụ bị lầm đường mà chết.
      vài nhân vật phụ: Thư Thần chủ quán cà phê anime ở đường Quang Minh, từng theo đuổi An Ninh nhưng sau đó từ bỏ; Mạnh Hân Vũ, lớp trưởng và bạn cùng lớp với Kỷ An Ninh, dù thân nhưng kiếp trước vẫn bảo vệ nữ chính; Bạch Lộ: bạn cùng phòng kiêm bạn cùng lớp Mạnh Hân Vũ; Tôn Nhã Nhàn: xấu xa, ích kỷ, kiếp trước theo đuổi được Văn Dụ nên xấu Kỷ An Ninh khắp nơi khiến bị lập; Trần Hạo: bạn cùng lớp Văn Dụ.
      Văn Quốc An: cha của Văn Dụ, Trình Liên: mẹ của Văn Dụ, Dương Viễn: bạn của Trình Liên, hai người này thông đồng với nhau, Dương Bác: con Dương Viễn (người này vẫn là số).
      giờ hai nhân vật chính mới hôn kiểu chạm môi hai lần, vẫn chưa tới giai đoạn đương, nữ chính vì gặp Triệu Thần ở NL, bị Văn Dụ xin nghỉ nên nghỉ luôn, giờ làm ở quán cà phê (thứ sáu) và căn tin trường, dạy kèm vào thứ bảy. Nữ chính gia nhập câu lạc bộ của nam chính, xin dạy mình mấy chiêu phòng thân, nam chính chỉ nữ chính con đường nên đồng thời cho mượn tiền. Nam chính thương nằm mơ mấy giấc mơ liên quan đến kiếp trước, trọng sinh hay . Mẹ nam chính là người nắm tài chính nội bộ của công ty (chi tiết ảnh hưởng đến sau này), nam chính gặp chuyện gì ở kiếp trước, tại sao Dương Bác lại muốn giết vẫn chưa được làm , Dương Bác - Dương Viễn - Văn Dụ có quan hệ thế nào chưa .

      Nhớ thế thôi, dịch nhiều quá nên hơi loạn. À, nữ chính trước sau đều là sinh viên năm nhất, kiến thức hạn hẹp, tài năng nên phải là nữ cường đâu, kiên cường thôi.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Cảm ơn nàng @Tiểu mao nhá! Có cần tớ xóa mấy chương đăng trùng ?

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Có, chị @levuong xoá giúp em với, muốn xoá mà loay hoay mãi được.
      Chris_Luu thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 39: Khúc mắc kiếp trước

      Editor: tiểu mao

      Văn Dụ người cao chân dài, chỉ mấy bước đuổi kịp Kỷ An Ninh.

      “Đợi !” túm lại, “Giận rồi?”

      Kỷ An Ninh quay người lại nhìn Văn Dụ, khóe miệng vẫn còn vương ý cười, đương nhiên cũng có nhiều bất đắc dĩ, nhưng chắc chắn tức giận.

      Văn Dụ an tâm.

      “Em cầm theo điện thoại này.” lắc lắc hộp trong tay, dõng dạc .

      Kỷ An Ninh thiếu chút nữa bị làm phì cười. Bất đắc dĩ xoa mặt, nghĩ nghĩ rồi : “Vất vả cho rồi.”

      “Hả?” Văn Dụ hiểu.

      “Vất vả cho rồi,” Kỷ An Ninh nhàng , “Vì phối hợp với chút tự ái này của em…”

      Vì để tự ái, vốn là người phách lối tùy tiện quen vậy mà phải cực khổ diễn vở kịch vụng về như vậy.

      Bốn chữ “Chút tự ái này”, đậm mùi chua chát, Văn Dụ nghe xong liền thấy hơi hối hận. luôn là người tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ trong lòng vẫn thấy bất ổn.

      Vẫn làm khổ sở sao?

      Kỷ An Ninh vuốt lại tóc, có chút bất đắc dĩ cười cười, hỏi: “Em có phải rất ra vẻ ?”

      “Cũng… ra vẻ lắm.” Văn Dụ ấp a ấp úng , “Cũng bình thường.”

      Kỷ An Ninh thấy trả lời dối lòng như thế, hiểu cười.

      ra tức giận, cũng khổ sở. Chết cũng chết rồi, trải qua những việc sau đó, còn nhạy cảm tự tôn như kiếp trước.

      chỉ cảm khái, hôm nay… Vậy mà có thể thấy bộ mặt khác của Văn Dụ.

      Trong lòng Kỷ An Ninh, Văn Dụ là người quan tâm đến cảm giác của người khác, thích làm theo ý mình, là tên bừa bãi thích làm càn. nghĩ tới cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chút tự ái này của .

      Quá trình mặc dù vụng về lại buồn cười, nhưng cười lên trong lòng lại nổi lên chua xót.

      Cho nên lúc nãy phải chạy mất dép, cho bản thân chút gian và thời gian.

      Kỷ An Ninh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Văn Dụ, đôi mắt như phủ tầng mây mù, dưới mây mù cất giấu tình ý mà chính cũng .

      Trong ánh mắt ôn nhu này, Văn Dụ cảm thấy thời gian như chậm lại, ngày cả tiếng tim đập cũng trở nên vô cũng chậm chạp. biết, tiếp nhận tâm ý của dành cho .

      Gió thổi qua tóc trước trán Kỷ An Ninh, nhìn chăm chú làm chỉ muốn hôn .

      Nhưng lại dám. Văn Dụ dám cũng muốn phá vỡ thời khắc yên tĩnh này, nghĩ tới đột nhiên trở nên mềm mại như vậy.

      Lúc kiên cường, muốn chinh phục, chỉ muốn phá hủy, muốn chiếm hữu, muốn đâm thủng hết mặt nạ của .

      Nhưng lúc mềm mại như thế này, lại cẩn thận từng li từng tí, dám vọng động.

      Tình ý lưu động, yên tĩnh đầy đẹp đẽ bị kết thúc bởi trận gió thổi qua.

      Bọn họ vừa vận động xong, sợi tóc vẫn còn ướt mồ hôi, bị gió lạnh đột kích, Văn Dụ và Kỷ An Ninh, hai người gần như cùng quay đầu hắt xì hơi cái.

      Kỷ An Ninh đêm qua suýt bị đông cứng nên hôm nay cố ý mặc thêm cái áo khoác. vội vàng đưa tay kéo mũ lên, còn chưa chạm tới, Văn Dụ giơ tay kéo mũ đội lên cho .

      “Mau kéo khóa lên.” .

      Kỷ An Ninh cúi đầu kéo khóa, Văn Dụ lại thừa dịp cúi đầu để ý mà nhét điện thoại mới vào trong ba lô còn mở khóa.

      Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn chút.

      Văn Dụ cười “Ha ha” hai tiếng. Trong mắt đều là vẻ đắc ý.

      “Em thích ra vẻ ra vẻ , cũng ngại.” Ánh mắt trong đêm như lóe sáng, khóe miệng lúc cười đầy tự tin, “Rất ra vẻ cũng sao, dáng vẻ em như thế cũng rất thích.”

      “Em xem, như vậy có thấy cảm động ?” tiếp tục mặt dày mày dạn được đà lấn tới, “Thế nào, làm bạn .”

      Kỷ An Ninh bị chọc cười. Nụ cười trong đêm giống như ánh trăng, đều sạch xinh đẹp, làm lòng Văn Dụ run lên từng đợt.

      Kỷ An Ninh đúng là vô cùng cảm động, sau đó mỉm cười cự tuyệt: “.”

      Văn Dụ: “…”

      Văn Dụ bị nghẹn phải ngã ngửa.

      Kỷ An Ninh lại vươn tay kéo vạt áo Văn Dụ, khép lại cho : “Mặc đồ đoàng hoàng vào.”

      Vạt áo Văn Dụ mở, lộ ra cái áo ngắn tay bên trong. Hai ngày này nhiệt độ giảm nhanh, mặc thêm đồ, lại còn ăn mặc phong phanh.

      Trong lòng Văn Dụ ra rất hưởng thụ quan tâm của , nhưng vị đại thiếu gia này vừa bị cự tuyệt, thấy tự tôn bị tổn thương, “Hừ” tiếng, chỉ kéo mũ lên, độc mồm độc miệng : “Ai cần em lo! Cũng đâu phải là gì của mình.

      Kiếp trước tên này lúc nào cũng bày vẻ trầm khốc liệt trước mặt , chưa từng có bộ dạng hờn dỗi như thế này, bộ dạng thiếu niên ấu trĩ này thế mà Kỷ An Ninh lại thấy mấy phần đáng , làm thấy buồn cười.

      Dù sao thân thể cũng tốt, người tráng kiện. Khóe miệng cong lên, quay ra trêu chọc chút: “Tùy !”

      Trực tiếp trêu chọc làm lòng Văn Dụ ngứa ngáy gần chết!

      Văn Dụ nắm cổ tay , oán hận : “Em dám trêu .”

      Ngoài miệng , ngón cái lại vuốt ve cổ tay trắng nõn. Mềm mại xương, khiến lòng người rục rịch.

      “Em có.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “ đừng mò.”

      Văn Dụ hầm hừ : “Vậy em có bản lĩnh cách xa chút! Đừng chuyện với , đừng phản ứng , đừng cho chút hi vọng nào!”

      Kỷ An Ninh nghẹn lời. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)

      đúng là làm được. những thể rời xa , muốn tiếp cận gần hơn với Văn Dụ, hiểu cũng những người bên cạnh , mấy việc liên quan đến . muốn biết kiếp trước tại sao đột nhiên rời khỏi trường? đâu? làm gì? Giữa và Dương Bác xảy ra chuyện gì? Có ân oán tình thù gì?

      muốn thông qua việc phát dấu vết để lại để nhanh chóng dự báo chân tướng, như vậy mới có thể sớm cảnh báo cho , giúp tránh những việc có lẽ xảy ra kia.

      Kiếp này, muốn sống tốt.

      Mà muốn làm được điều này, thể rời xa .

      “Em xem , em nỡ!” Hai mắt Văn Dụ sáng rỡ, khóe miệng đầy vẻ đắc ý, “ biết mà, am thích !”

      Tên này đúng là tự luyến tự đại làm người ta đau cả đầu.

      Kỷ An Ninh im lặng, rút tay lại tiếp tục về trước: “ nghĩ nhiều rồi.” Kéo mũ lên chặn lại nguồn ánh sáng trầm của đèn đường, khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay lập tức chìm trong bóng tối.

      cũng phải hoàn toàn tự luyến. có thể cảm nhận được Kỷ An Ninh coi như thích nhưng chắc chắn cũng ghét . chỉ hiểu, vì sao cứ luôn kháng cự lại .

      giống như có gì khó .

      Văn Dụ mặc dù hay hành bá đạo, nhưng trong lòng vẫn hiểu, thể ép người lời lòng ra, chỉ có thể đợi ngày người đó nguyện ý cho mình nghe.

      Bởi vậy muốn bức bách Kỷ An Ninh.

      Nhưng ngẫm lại chút, mấy năm nay đối với mấy khác hình như bao giờ kiên nhẫn như thế này.

      Bọn họ giống . (Truyện đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh kéo mũ trùm, cúi đầu dưới ánh đèn. Cái bóng dưới chân lúc dài lúc ngắn. Rất giống với tâm tình biến hóa ngừng của .

      Nếu có mấy vấn đề còn chưa kia, mọi thứ đều mờ mịt, kiếp này việc tiếp nhận Văn Dụ phải là được.

      Rất có thể sang năm Văn Dụ đột nhiên biến mất khỏi trường học.

      So với điểm này càng hỏng bét là, Kỷ An Ninh biết khi nào Văn Dụ xuất .

      Lúc vẫn là linh hồn, cảm giác được thời gian, chỉ khi bị người ta gọi tới mới có thể thanh tỉnh mà xuất , những lúc khác luôn nửa mê nửa tỉnh như trong mộng.

      Lúc Văn Dụ xuất tiếp nhận bà ngoại, biết. Nhưng sau khi sắp xếp xong xuôi cho bà lại rời .

      Bà ngoại ngẫu nhiên gọi tên mới có thể thanh tỉnh. Nhưng thời gian dần qua, thời điểm bà gọi cũng càng ngày càng ít. cứ nghĩ mình như vậy mà tan biến thế gian này.

      Nhưng gặp lại , bởi vì Văn Dụ và Triệu Thần trong lúc đối chất gọi tên , vô tình gọi tới chỗ sân thượng mà té chết.

      Lúc này qua bao lâu? tháng? năm? Ba năm hay năm năm? Kỷ An Ninh cũng biết.

      Sau đó Văn Dụ vốn nên an bài ổn thỏa hết mọi thứ, có thể bình yên thoát thân lại vẫn bị tóm vào tù, chịu án tử hình. Lúc này lại trôi qua bao lâu? Linh hồn cảm nhận thời gian ràng, Kỷ An Ninh cũng biết.

      biết nhiều về mấy nhân tố kia. Tâm Kỷ An Ninh loạn cào cào, bảo tiếp nhận Văn Dụ, cùng , làm được.

      Văn Dụ bước hai bước liền đuổi kịp Kỷ An Ninh, vươn tay ra nắm chặt tay Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh thử giãy chút, giãy ra được.

      nắm rất chặt.

      “Dắt lúc .” Văn Dụ , “Chỉ cần tới giao lộ thôi, đường này tối đen, lại sợ bóng tối.”

      Tòa nhà của câu lạc bộ kickboxing tọa lạc ở vị trí rất hẻo lánh, hai hàng cây bên con đường biết trồng bao năm rồi, cành lá xum xuê, cản hết cả tia sáng đèn đường, bóng đêm bao phủ, nhìn đúng là hơi tối tăm .

      Nhưng Văn Dụ câu này đúng là vô sỉ đến cực điểm. cao to như thế, sao sợ tối được chứ, có mà bóng tối sợ có!

      Chỉ là nắm chặt tay Kỷ An Ninh, lực tay rất ổn. để có cơ hội thoát, cũng làm đau.

      rất cẩn thận, tỉ mỉ chế sức lực.

      Kỷ An Ninh khỏi nhớ tới kiếp trước, có lần vô tình bóp cổ tay tới tím xanh. Trong mắt ràng có hối hận, khóe miệng lại kéo căng, bỏ xuống được tư thái* của bản thân, được lời xin lỗi.

      *Dáng vẻ và thái độ của con người.

      Nhớ lại việc này làm tức giận mà còn cảm thấy Văn Dụ rất buồn cười.

      ràng là nghịch ngợm, vô lại, nhưng đối với lại chẳng có cách nào.

      Lông mày nhếch lên, khóe miệng cười xấu xa, đều làm cho lòng mềm thành vũng nước. thấp giọng : “Chỉ tới giao lộ thôi…”

      Gương mặt Văn Dụ như được chiếu sáng.

      Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về nhà, nhìn lên tầng mới rời . Cả đường tâm tình đều rất tốt.

      Bình thường hay đậu xe ở bãi đậu xe gần cổng trường, trở lại xe, theo thói quen đốt điếu thuốc. Kéo gương chiếu hậu xuống, từ gương chiếu hậu thấy bóng người.

      Người kia được đèn lớn ở cửa trường học chiếu sáng , gầy gò trắng trẻo, là mỹ nữ. Trang phục cao cấp hơn Kỷ An Ninh vài phần, hoàn toàn có vẻ quê mùa của mấy sinh viên năm nhất.

      Đôi mắt thập phần linh động, hoặc là, quá mức linh động, tiết lộ trong lòng người này có nhiều tâm tư, tính toán nhoi. Để cho người ta liếc mắt cái liền , nhịn được cười nhạo.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, thấy ta mang theo túi KFC tới lui phía sau xe mấy chuyến, muốn tới nhưng lại khiếp sợ do dự, bồi hồi lại cam lòng bỏ .

      Văn Dụ nhớ tới giấc mộng kia, ở trong mộng, này chửi bới Kỷ An Ninh, trong ánh mắt linh động này mang theo ác ý.

      Là mộng, chỉ là mộng mà thôi.

      Văn Dụ tự với bản thân như vậy. lại rút thêm điếu, muốn lái .

      Nhưng nhịn được nâng mắt lên, nhìn gương chiếu hậu. Lần này, chỉ thấy Tôn Nhã Nhàn, còn thấy ánh mắt của mình.

      Ánh mắt của đen đậm như mực, sâu bên trong đó là lệ khí. Đôi mắt này thậm chí còn làm bản thân thấy kinh sợ, vô thức mà quay đầu sang chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền.

      Có hình ảnh đột nhiên xuất trong đầu.

      Là Kỷ An Ninh rơi lệ đầy mặt.

      “Nếu có kiếp sau…” .

      Văn Dụ bỗng nhiên mở mắt ra.

      Đó là giấc mộng khác của , giấc mộng liên quan đến Kỷ An Ninh. Mộng này vốn sau khi tỉnh lại nhanh chóng trở nên mơ hồ rồi quên lãng, bây giờ lại nhớ lại.

      Văn Dụ nhìn bản thân trong gương chiếu hậu.

      Lần này, ánh mắt bình thường. Thế nhưng đáy lòng lại đầy lệ khí, ép thế nào cũng xong.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đưa tay đẩy gương về chỗ cũ, mở cửa xuống xe.

      Cửa xe đóng lại phát ra tiếng “Rầm”, làm kinh sợ đến xinh đẹp bồi hồi sau xe.

      “Văn, Văn sư huynh…” Tôn Nhã Nhàn sợ hãi gọi.

      Bộ dạng mềm yếu sợ hãi kia đúng là chọc người trìu mến.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :