1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Cho mình hỏi chút, có ai đọc qua truyện Bệnh (Bệnh trạng sủng ái) của Đằng La Vi Chi chưa? Nghe bảo có cốt truyện giống với truyện mà mình dịch nên cảm thấy rất chi là hoang mang.

      Chương trước có đề cập tới Tôn Nhã Nhàn đổi sang kiểu mặc bó sát giống Kỷ An Ninh.

      Chương 37: Xin việc

      Editor: tiểu mao

      Nhưng điều thú vị là, hôm nay Kỷ An Ninh cũng thay đổi phong cách quần áo, chuyển sang mặc đồ rộng thùng thình.

      Vào tuần nghỉ lễ, cố ý chạy chuyến tới chợ bán quần áo nổi danh ở tỉnh này. Chợ kia rất lớn cũng nổi tiếng, mấy người ngoại tỉnh đều tới đây mua quần áo.

      Ở đây nổi tiếng về giá rẻ.

      Kiếp trước Kỷ An Ninh hà khắc với bản thân tới mức thành bệnh, kiếp này hạ quyết tâm phải thay đổi, phải mua cho mình vài bộ quần áo mới.

      Giá rẻ đương nhiên là có hàng tốt, bằng mắt thường cũng có thể thấy vải vóc kém, đường may cẩu thả, kém xa mấy bộ đồ thiếu niên mặc kia, mặc dù mấy bộ đó quá . Nhưng cho dù có là bao tải mặc lên người đẹp đều là thời trang, khi bạn đủ xinh đẹp người ta tự động bỏ qua mấy vật thân.

      “Chút nữa em hỏi chủ nhiệm Từ chút.” Kỷ An Ninh cắn đũa .

      “Hả?” Văn Dụ hỏi, “Chủ nhiệm Từ ngành chúng ta à? Làm gì thế?”

      phải, là chủ nhiệm Từ ở hậu cần.” Kỷ An Ninh , “Nhà ăn trường học có danh ngạch cho người làm việc ngoài giờ, nhưng chỉ có vài người được vào, phải nhanh chóng đăng kí mới được. Lúc mới vào học, khi đó bà ngoại còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới nên em phải chăm lo cho bà. Đợi tới lúc em muốn xin hết chỗ rồi. Lát nữa em phải tìm thầy ấy, chừng danh ngạch vẫn còn trống.”

      Lúc Kỷ An Ninh sống lại, qua thời điểm đăng kí nên phải tìm cách kiếm tiền từ việc mua cơm thay người ta.

      Văn Dụ chớp chớp mắt, bảo dừng việc mua cơm hộ, nghe à?

      Tâm tình Văn Dụ trở nên rất tốt: “ cùng em.”

      Văn Dụ cũng có ấn tượng với chủ nhiệm Từ ở hậu cần. Lúc Văn Quốc An quyên tiền cho trường xây tòa nhà thí nghiệm, Văn Dụ có qua lại ít với mấy chủ nhiệm hậu cần.

      “Mời vào.” Chủ nhiệm Từ định ăn xong cơm chưa chợp mắt chút, tự nhiên có người gõ cửa, ông liền thấy hơi khó chịu.

      Ông biết người vừa vào, là Kỷ An Ninh, đây phải cõng bà ngoại học đây sao. Lúc trước sắp xếp phòng ở cho là do ông lo liệu.

      “Chuyện gì?” Ông hỏi.

      Chủ nhiệm Từ phải là giảng viên, ông chỉ là nhân viên hành chính. Ngày trước công việc hậu cần này tương đối béo bở, so với mấy giảng viên thanh cao, mấy giáo sư kia ông giống với thương nhân hơn, ông cũng tiếp xúc nhiều với sinh viên hơn. chuyện thiếu chút phong độ trí thức, nhiều hơn là khéo léo đưa đẩy, cả người đây mùi của con buôn.

      Nghe Kỷ An Ninh xong, ông liền cau mày: “ phải thầy muốn giúp em, nhưng mà từ đầu danh ngạch có hạn, em đến xin từ sớm, thầy cũng đâu thể cho thêm em vào. Thầy biết em gặp khó khăn, nhưng trong trường này sinh viên khó khăn đâu phải chỉ có mình em, những người tới đây đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn cả…”

      Ông từ chối hết sức thuần thục, Kỷ An Ninh cảm thấy hơi thất vọng, chỉ có thể xin ông: “Vậy làm phiền thầy, nếu có người làm nữa có thể ưu tiên báo trước cho em được ạ?”

      Chủ nhiệm Từ là người bận rộn, sao có thể quản mấy chuyện vặt vãnh như thế này, ông từ chối: “Đến lúc đó nhà ăn dán thông báo, em phải tự xem . Nếu người nào cũng thầy phải ưu tiên cân nhắc, ưu tiên thông báo thầy biết ưu tiên cho ai.”

      Kỷ An Ninh phải kiểu người biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng mà có đôi lúc phải cần thể diện. Tình huống bị người ta lạnh nhạt bắt về chờ đợi này cũng phải chưa từng gặp qua.

      muốn “Làm phiền thầy rồi”, giọng Văn Dụ đột nhiên vang lên: “Chủ nhiệm Từ, chỉ giúp chút chuyện thôi mà.”

      Hai người cùng nhìn về phía cửa, Văn Dụ cười hì hì dựa vào cửa.

      “Hả? Văn Dụ?” Chủ nhiệm Từ tỏ vẻ vui mừng, “Sao em lại tới đây? Đúng là, lâu rồi tới thăm thầy.”

      phải em tới đây rồi sao?” Văn Dụ cười hì hì .

      Chủ nhiệm Từ đột nhiên phản ứng lại, nhìn Kỷ An Ninh chút rồi lại nhìn Văn Dụ: “Hai người là…?”

      Văn Dụ rất muốn cho chủ nhiệm Từ biết “Đây là bạn em” nhưng đoán chừng Kỷ An Ninh bướng bỉnh này chắc chắn vui. qua cười hì hì với chủ nhiệm Từ: “Đây là tiểu sư muội trong câu lạc bộ.”

      Mặc dù là “bạn ”, nhưng cuối cùng nhịn được vẫn tiện tay khoác vai Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh: “…”

      “Cái này à…” Chủ nhiệm Từ vừa nhìn hiểu, hào phóng , “Để thầy quay về hỏi nhà ăn thử xem, hay là, các em cứ về trước , thầy gọi cho em sau.”

      ràng là chuyện của Kỷ An Ninh, nhưng chủ nhiệm Từ “gọi cho em sau” lại là với Văn Dụ. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ cười đến vui vẻ: “Vậy xin nhờ cả vào thầy.”

      Rời khỏi văn phòng chủ nhiệm Từ, xuống tầng lầu, Kỷ An Ninh mới hỏi: “ rất thân thiết với chủ nhiệm Từ à?”

      “Cũng tính là thân.” Văn Dụ mỉm cười, “Nhà từng quyên tiền xây dựng tòa nhà.”

      “…” Kỷ An Ninh thở dài, “Cảm ơn.”

      “Chuyện được giải quyết rồi, em còn than thở gì thế?” Văn Dụ đuổi theo hỏi.

      Kỷ An Ninh vểnh môi thổi thổi tóc mái trước mặt, lát sau mới : “ có biết lúc nãy khi vừa bước ra khỏi văn phòng em nghĩ gì ?”

      “Nghĩ gì?”

      “Em nghĩ,” Kỷ An Ninh thở dài, “Có tiền tốt, đâu người ta cũng tươi cười với mình, bật đèn xanh cho, muốn làm cái gì chỉ cần câu là xong. đáng sợ, tiền tài đúng là dễ ăn mòn lòng người, em nghĩ như vậy.”

      “Nếu bị ăn mòn dứt khoát làm bạn .” Văn Dụ mỉm cười, “ hiểu nhất là dùng tiền tài ăn mòn người khác.”

      Đúng là chẳng có tí hài hước nào cả!

      Kỷ An Ninh lườm cái, sải bước tiếp.

      Lại bị cự tuyệt thêm lần nữa thế mà Văn Dụ lại cười hết sức vui sướng, thích bộ dạng hoạt bát như thế này của . hồn nhiên biết trong người mình chút thuộc tính M. Kỷ An Ninh chỉ liếc cái mà thấy lòng mình ngứa ngáy, mỉm cười đuổi theo: “Này, chờ với! Hôm nay hết tiết phải tới chỗ Thư Thần đúng ? Tối nay tới câu lạc bộ kickboxing ?”

      Buổi chiều vào giờ ra chơi, Kỷ An Ninh nhận được điện thoại của Văn Dụ: “Xong rồi, em tới tìm quản lý Hồ của nhà ăn, ông ấy sắp xếp lịch trực ban cho em. Sắp xếp xong thời gian cho .”

      “Được, chiều nay sau khi tan học em .” Kỷ An Ninh .

      “Còn nữa, với em này!” Văn Dụ chưa làm việc công bao giờ, “Việc này giúp em giải quyết, phải có thù lao, sau này em phải ăn cơm với !”

      Đừng là sau này, cho dù bây giờ Kỷ An Ninh ăn cơm cũng thoát được Văn Dụ, đối với chẳng có gì khác biệt. Mà suy nghĩ kĩ, nhất định phải tiến thêm bước với Văn Dụ.

      biết kiếp trước Văn Dụ với Dương Bác có ân oán thế nào, nhưng sống lại kiếp nên có ưu thế tiên tri, thể nào nghĩ biện pháp nhắc nhở .

      “Được.” thoải mái đáp ứng.

      Cúp điện thoại, Kỷ An Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện khác.

      “Hân Vũ, Hân Vũ.” gọi Mạnh Hân Vũ, hỏi nàng, “Camera máy cậu chụp nét , chụp giúp tớ tấm. Tớ có việc cần dùng.”

      Điện thoại của là hàng nhái, độ phân giải cực kì thấp.

      Điện thoại Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh đều giống nhau.

      “Để tớ chụp cho cậu.” Bạch Lộ, bạn cùng phòng của Mạnh Hân Vũ lấy di động của mình ra chụp giúp.

      Điện thoại Bạch Lộ là iphone, chụp hình rất đẹp.

      “Cậu ăn ảnh đấy!” Bạch Lộ vừa khen ngợi vừa đưa ảnh cho Kỷ An Ninh xem thuận miệng hỏi: “Cậu làm gì mà cần ảnh này vậy? Tiếp tân à?”

      phải, tớ muốn thử làm người mẫu.” Kỷ An Ninh .

      Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ vừa mừng vừa sợ: “Người mẫu? Oa, là người mẫu biểu diễn catwalk à?”

      Con đều rất hứng thú với nghề người mẫu, Kỷ An Ninh cười, những gì mình biết cho hai người họ: “… Là người mẫu chụp ảnh quảng cáo, chụp sản phẩm cho mấy shop bán hàng mạng.”

      Mạnh Hân Vũ : “Tớ còn tưởng là mấy người mẫu chuyên nghiệp trong mấy công ty.”

      phải đâu, tự mình ứng tuyển, người ta thấy được hẹn thời gian chụp.” Kỷ An Ninh , “Là bạn nữ kia cho tớ biết, tớ cũng biết người ta có nhìn trúng mình nữa.”

      “Cậu cần gì phải lo chứ?” Bạch Lộ vỗ ngực , “Cậu nhìn kỹ thuật chụp ảnh của tớ , chụp cho cậu đẹp như thế này! Chắc chắn người ta nhìn trúng!”

      “Dẹp má, là do người ta đẹp sẵn thôi!” Mạnh Hân Vũ vừa cười vừa vỗ đầu Bạch Lộ, “Cậu lại muốn tìm thêm việc mới à, cậu làm bao nhiêu việc rồi còn gì?”

      Mạnh Hân Vũ hỏi vừa đúng thời điểm, nhân cơ hội này cho bọn họ biết: “Tớ xin nghỉ chỗ quán bar kia rồi.”

      “Hả, xin nghỉ á? phải cậu bên kia kiếm được nhiều tiền à?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.

      “Do hoàn cảnh tốt, an toàn.” Kỷ An Ninh .

      “Đúng vậy, chỗ kia quá hỗn loạn.” Bạch Lộ , “Bọn tớ đều lo lắng cho cậu.”

      này vô cùng tự nhiên, giống như xuất phát từ nội tâm vậy, tới mức làm Kỷ An Ninh sửng sốt mất lúc.

      Trong trí nhớ Kỷ An Ninh, kiếp trước Bạch Lộ mặc dù cố ý truyền bá mấy tin đồn kia, nhưng cũng từng nghe người ta , từng líu lưỡi cũng từng phụ họa. Nhưng bây giờ, ánh mắt Bạch Lộ rất đơn thuần, đơn giản giống như lo lắng cho người bạn cùng lớp vậy.

      giống, kiếp này giống nữa.

      mặt tớ bị dính cái gì à?” Bạch Lộ thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, liền giơ tay sờ lên mặt.

      Kỷ An Ninh cười tiếng che giấu cho qua, lại trầm ngâm chút, lôi Triệu Thần ra : “ ra là trước kì nghỉ, có nam sinh tới chơi chỗ quán bar tớ làm thêm, cảm thấy…rất đáng ghét.”

      “A, ai vậy? Tớ có biết ?” Mạnh Hân Vũ kinh ngạc.

      ta mình tên Triệu Thần, năm hai, cứ cố quấn lấy tớ để xin số điện thoại, cảm thấy…rất ghét kiểu người như thế.” Kỷ An Ninh vừa , vừa theo bản năng ôm lấy cánh tay, chà sát cánh tay mình.

      Đó là biểu của đứa con khi nhớ tới người mình thấy chán ghét ghê tởm, đây là phản ứng tự nhiên.

      Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ đều cảm nhận được cảm xúc của Kỷ An Ninh.

      “Sau đó sao?” Các nhíu mày hỏi.

      “Sau đó, tới thấy trong lòng bất an, ta uống rượu… Tớ liền gọi cho sư huynh Văn Dụ.” Kỷ An Ninh .

      Hai từ lo lắng biến thành hai mắt tỏa hoa đào, cùng nhau phát ra tiếng "Wow~", hưng phấn tra hỏi: “Sau đó sao? Sau đó sao? ấy tới hùng cứu mỹ nhân à?”

      Biết chuyện xảy ra phía sau, hai người đều vui tới choáng luôn: “Tới kìa, Wow…”

      Phát ra trận hoa si, Bạch Lộ còn khuyên Kỷ An Ninh: “An Ninh này, Văn sư huynh tốt như vậy, cậu nhất định phải bắt được đấy. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần người ta đối xử tốt với cậu là được.”

      Mạnh Hân Vũ lại chú ý tới điểm khác, nàng : “Xã hội đúng là nhiều người xấu, trong trường cũng có loại con trai đáng ghét như thế. Cậu xem tớ có nên khuyên bạn cùng quê kia , bảo cậu ấy xin nghỉ ở quán bar. ra điều kiện nhà cậu ấy cũng kém lắm, chỉ là cậu ấy tiêu tiền hơi hoang phí…”

      nàng vừa nhắc tới Vu Hà, ánh mắt Kỷ An Ninh liền ngưng trọng.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199334 others thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Ta đọc rồi nè
      Bệnh cũng nà nữ chính trọng sinh, nam chính nhà giàu và cũng cực đoan. Tuy nhiên chỉ giống mỗi thế thôi
      Truyện mô tả vẻ đẹp của nữa chính hơi bàn tay vàng: khiêu vũ, đánh đàn, học giỏi, xinh đẹp tuyệt vời.... Kiếp trước nữ chính hủy dung rồi chết vì cứu con độc ác của cha nuôi
      Nam chính giờ vẫn bị hành tơi tả.
      chung là t thích cốt truyện này hơn. Bạn dịch cũng rất mượt nữa :)))
      Hehe. Thanks editor nhiều nhiều
      AikoNguyen, tieunai691993, Chris4 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 38: Kịch bản

      Editor: tiểu mao

      So với những kẻ ngay từ đầu biết là người xấu, những người phản bội lòng tin của ngươi càng đáng hận hơn.

      Tôn Nhã Nhàn là kẻ nông cạn tham hư vinh, ban đầu từ ghen ghét được Văn Dụ thích rồi theo đuổi, ghen ghét này thúc đẩy ta khắp nơi xấu Kỷ An Ninh, tung tin đồn nhảm lung tung.

      Triệu Thần là tên háo sắc, ỷ vào nhà mình có tiền mà làm việc có chừng mực, vô sỉ hèn hạ.

      Nhưng Kỷ An Ninh phát , so với hai người bọn họ, càng hận Vu Hà hơn.

      Bởi vì kiếp trước trong những kẻ này, Vu Hà là người ở chung với nhiều nhất, từng giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí miễn cưỡng có thể xem là bạn bè.

      Đối với người có bạn như Kỷ An Ninh đúng là vô cùng khó có được.

      Kết quả ta tự tay bưng cho ly nước bị bỏ thuốc.

      Lúc Kỷ An Ninh nhìn thấu điều này, sau lưng lạnh lẽo.

      Bây giờ Vu Hà còn ở ký túc xá tạm, phải hai tháng nữa mới quay về trường. Từ lúc Kỷ An Ninh sống lại tời giờ vẫn chưa gặp lại ta.

      thấy mới tốt nhất, Kỷ An Ninh cũng biết khi nhìn thấy Vu Hà liệu khống chế được cảm xúc hay .

      có kẻ thù nào ?” Xuống khỏi máy chạy bộ, Kỷ An Ninh hỏi Văn Dụ.

      Văn Dụ hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

      “Tiện hỏi chút thôi.” Kỷ An Ninh , “Nếu như có kẻ thù, người này trước kia từng hại , làm gì?”

      “Từng hại ? Từng hại mà vẫn còn sống được tới giờ đúng là kỳ tích.” Văn Dụ cười , “Chuyện này có khả năng lắm, người từng làm hại chắc sớm bị cho chầu Diêm Vương rồi.”

      Kỷ An Ninh biết Văn Dụ đùa, nhưng lúc này có lẽ đoán được bản thân sau này có ngày giết người.

      Dù sao đây cũng là xã hội pháp chế, mặc dù thỉnh thoảng pháp luật cũng có lỗ hổng, giúp số người thoát tội.

      “Kết thù với ai? Tôn Nhã Nhàn cùng lớp em à?” Lúc này Văn Dụ triệt để nhớ kĩ tên Tôn Nhã Nhàn.

      phải. ta chỉ là miệng lưỡi đáng ghét mà thôi.” Kỷ An Ninh phủ nhận.

      Tôn Nhã Nhàn đương nhiên là đáng hận, nhưng đến cùng ta có gan làm mấy việc như bỏ thuốc người khác. tại Kỷ An Ninh suy nghĩ tới việc của Vu Hà, vẫn cảm thấy thể nào tưởng tượng được.

      ta vì cái gì? ta được cái gì?

      Mặc dù Kỷ An Ninh như vậy, Văn Dụ vẫn ghi thù Tôn Nhã Nhàn trong lòng.

      cũng biểu ra, chỉ hỏi: “Bên nhà ăn sắp xếp xong rồi à?”

      “Chiều em qua rồi, sắp xếp xong.” Kỷ An Ninh trả lời.

      Đây đúng là việc đáng vui mừng. Công việc ở nhà ăn phải ngày nào cũng phải làm, có thể dựa theo thời khóa biểu của sinh viên để sắp xếp lịch làm việc. Cái này giúp thời gian buổi trưa của Kỷ An Ninh thoải mái hơn, phải mua cơm hộ, cũng phải về sớm vào buổi trưa.

      Có thể dồn tâm sức vào việc học.

      Văn Dụ cũng thấy vui mừng: “Nhớ việc em đồng ý với , sau này cùng ăn cơm với .”

      “Chỉ có cơm trưa được thôi.” Kỷ An Ninh , “Cơm tối được, em muốn về nhà nấu cơm cho bà ngoại.”

      Nếu thời gian thoải mái còn muốn cơm trưa cũng nấu cho bà. Đồ ăn nóng hổi mới khẻo mạnh được.

      Văn Dụ “Sách” tiếng, : “Ngồi chỗ này, ngồi xuống, cái này dùng như thế này…”

      dạy cách sử dụng máy tập thể dục trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ.

      tuần nghỉ này, Văn Dụ đúng là suy nghĩ tỉ mỉ kế hoạch tập luyện cho Kỷ An Ninh.

      vừa chỉ cách tập luyện cơ bắp vừa : “ nghĩ em đừng khắp nơi làm thêm nữa, sắp xếp việc cho em.”

      Kỷ An Ninh nhìn cái: “ định sắp xếp thế nào?”

      biết nhà giàu, có vẻ như nhà có mấy công ty. Nhưng ở công ty phải là 9h 5h về à, vẫn là sinh viên, chỉ có thể làm ngoài giờ học.

      Kỷ An Ninh nghĩ sai. Văn Dụ dù biết dưới trướng mấy công ty có việc làm partime , nhưng mấy việc sinh viên có thể làm partime với mấy việc Kỷ An Ninh tìm về căn bản là khác nhau.

      Nhưng Kỷ An Ninh cũng thể làm được việc khác. mới từ học sinh cấp ba chuyển thành sinh viên đại học được tháng, có kiến thức chuyên ngành hay thành thạo nghề nào đó.

      “Cái này, tuần tới công ty khoảng hai ba lần, sắp xếp cho em làm thư ký.” Văn Dụ , “Tiền lương dễ thôi.”

      “Thôi dẹp .” Kỷ An Ninh liếc cái, cự tuyệt, “Em muốn tự kiếm tiền.”

      Làm thư ký cái gì chứ, thể ngày nào cũng từ 9h sáng đến 5h chiều theo sát được, chẳng qua là tìm việc cho kiếm tiền thôi.

      Văn Dụ trước giờ làm công, công việc ở nhà ăn nhận trợ giúp của liền bị cầu ngày nào cũng phải ăn cơm với . Nếu nhờ danh hiệu thư ký kia để cho tiền tiêu, biết ra cầu quá đáng gì nữa.

      Cái liếc kia của Kỷ An Ninh nhìn thấu suy nghĩ của . Văn Dụ sờ mũi, cười gượng.

      tỉ mỉ thiết kế cho Kỷ An Ninh phương án huấn luyện, ngoại trừ thể lực, trọng tâm là huấn luyện cơ bắp, về chiêu thức kickboxing, cho chọn ba động tác, phân biệt là đôi mắt, cổ họng và thân dưới của đối phương.

      “Tuổi của em cộng thêm thể chất cơ thể, có cơ sở nữa, ra có luyện cũng chẳng được gì.” , “Nhưng nếu em muốn phòng thân, chúng ta học ba động tác này. Đơn giản nhưng hữu hiệu.”

      Ba chiêu này đều có chút ác độc, nếu như công kích hữu hiệu tạo thành tổn thương khá lớn cho đối phương, cái này vi phạm vào quy tắc thi đấu.

      Nhưng đây chính là điều Kỷ An Ninh muốn.

      Hôm nay học chiêu thức đá chân trước . Chân này nối chân kia, luyện đá bao cát rất chăm chỉ.

      Bao cát kia như có thù với , mỗi cước Kỷ An Ninh đều dùng hết sức.

      Mấy thành viên trong câu lạc bộ kickboxing nhìn thấy em xinh đẹp lên bộ dạng độc ác, cả đám đều thấy dưới háng phát lạnh, tự chủ mà kẹp chặt chân.

      Văn Dụ khoanh tay đứng bên cạnh quan sát.

      Lúc này có vẻ cười đùa tí tửng cũng ra vẻ kinh sợ. chỉ hờ hững quan sát.

      Văn Dụ nghĩ, muốn biết đến cùng là ai, làm gì Kỷ An Ninh, nhất định chơi chết ! Nhưng thái độ tranh né việc này của Kỷ An Ninh rất ràng, cũng muốn ép .

      bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy tới “Kẻ thù” gì đó, chẳng nhẽ là tới chuyện này à?

      Ánh mắt Văn Dụ sâu thẳm, thay đổi khó lường.

      Huấn luyện gần kết thúc, mấy thành viên tốp năm tốp ba rời .

      Kỷ An Ninh cả người đầy mồ hôi, cơ bắp mỏi nhừ. Chờ Văn Dụ : “Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” liền thay đồ.

      Thay xong ra nhìn, người gần hết, Văn Dụ cũng thay xong quần áo, chuyện với Trần Hạo. Con trai thay đồ nhanh .

      Thấy ra, Văn Dụ : “Lúc nãy chuyện phiếm với Trần Hạo, về chuyện phòng thân, con bọn em muốn dễ dàng hơn mấy đồ vật bên người chỉ cần là vật nhọn đều có thể làm vũ khí. Nếu biết dùng giày cao gót cũng có thể giết người. Em…”

      Cúi đầu xem xét, Kỷ An Ninh đôi giày đáy bằng.

      “…” Văn Dụ yên lặng muốt lời định trở lại, đổi giọng , “Em thử xem người em có những cái gì, móc hết ra cho xem thử. làm mẫu cho em xem.”

      Kỷ An Ninh lục lọi trong cặp sách: “Cái này.”

      móc ra cái bút, : “Lần đó em đụng phải tên háo sắc xe buýt, liền dùng cái này đâm vào tay ta.”

      “Cái này cũng được, đồ nhọn đều có thể dùng làm vũ khí.” Văn Dụ , nhận cái bút từ tay , dùng tay ước lượng.

      Ước lượng xong, nắm chặt, bỗng nhiên quay cánh tay.

      “Phập”, thanh đâm xuyên qua làm Kỷ An Ninh sợ hãi.

      Nhìn lại, cây bút đâm vào trong bao cát, đâm vào nửa, còn lại nửa cắm ở ngoài, rung theo bao cát.

      Kỷ An Ninh và Trần Hạo đều ngây dại.

      Văn Dụ : “Em còn đồ gì bên người .”

      xong, liền theo tay Kỷ An Ninh mò vào trong cặp mở khóa.

      Kỷ An Ninh bị dọa sợ ngây người nên chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc phản ứng lại, Văn Dụ lôi điện thoại của ra.

      “Mấy loại di động như thế này cũng có thể dùng làm vũ khí.” Văn Dụ đợi ngăn cản, xem điện thoại như cục gạch, trực tiếp ném về phía bao cát.

      “Ầm” tiếng! dùng lực lớn cỡ nào!

      Kỷ An Ninh ngây người.

      May mà bao cát dù cứng rắn nhưng vẫn có độ co dãn. Hàng nội địa là hàng nhái, tính năng bên trong tới, còn độ cứng ... Đúng là có thể dùng làm gạch để ném.

      Văn Dụ ném cái làm bao cát đung đưa, mà cái di động hàng nhái của Kỷ An Ninh thế mà lại chẳng sứt mẻ tí nào.

      Văn Dụ: “…”

      Trần Hạo: “…”

      Văn Dụ mặt đổi sắc : “Em nhìn này, hàng nội địa đúng là rất tốt, rất chắc chắn! Em cứ coi nó là cục gạch, cứ nhắm đầu đối phương mà đánh! Cứ như vậy…”

      Miệng thế nhưng dưới chân lại bắt đầu di chuyển.

      Kỷ An Ninh bỗng phản ứng kịp định làm gì!

      “Đừng…” duỗi tay muốn ngăn cản.

      Văn Dụ ủ mưu từ sớm, sao có thể cho cơ hội ngăn cản.

      xong câu “Cứ như vậy…” liền giơ điện thoại hàng nhái của Kỷ An Ninh, hung hăng hướng tới tay cầm kim loại của mấy tập thể dục mà ném.

      Choang! Choảng!

      Màn hình của cái hàng nhái kia cuối cùng cũng vỡ vụn.

      Hô… Văn Dụ cảm thấy cả người đều sảng khoái, ngứa mắt cái đồ hàng nhái này của Kỷ An Ninh lâu lắm rồi đấy!

      “Ôi, lảm hỏng điện thoại em mất rồi, ngại quá.” giả bộ xin lỗi, lại quay qua hỏi Trần Hạo, “Câu lạc bộ có phải còn cái điện thoại dùng phải ? Để chỗ nào? Lấy ra cho Kỷ An Ninh dùng .”

      Trần Hạo cũng giả bộ theo: “Hình như để trong ngắn kéo, để em tìm thử.”

      chạy tới cái tủ để đồ chỗ tường tìm kiếm, tới hai lần ra vẻ ngạc nhiên : “Ở chỗ này!”

      cầm theo cái hộp chạy trở lại: “Đây, An Ninh. Sau này dùng cái này ! Em xem Văn ca cẩn thận, điện thoại em bây giờ cũng dùng được nữa!”

      Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Trần Hạo.

      Màu trắng, mới tinh, chắc là kiểu iphone mới ra gần đây.

      Tình tiết an bài rất gượng ép, kỹ thuật diễn của hai diễn viên vụng về.

      Kỷ An Ninh nghiêng đầu che nửa mặt, quả biết phải gì.

      Há mồm muốn chuyện, lại được, chỉ biết cười. Kỷ An Ninh sống sờ sờ bị kịch bản diễn của hai tên này chọc cười.

      Trần Hạo nỗ lực kìm nén đến nghẹn, Văn Dụ đẩy đầu lưỡi vào má trong, ánh mắt nhìn lên trần nhà nghiên cứu. Khóe miệng giật giật, cũng sắp kìm được nữa rồi.

      Kỷ An Ninh nhìn cái đức hạnh kia của Văn Dụ, cảm thấy gân xanh trán giật giật.

      Điện thoại vẫn còn ở tay Văn Dụ, đảo qua đảo lại giữa các ngón tay . Kỷ An Ninh trợn mắt nhìn Văn Dụ, đoạt di động trong tay , xoay người bỏ chạy.

      Văn Dụ rốt cuộc nhịn được bật cười.

      cầm điện thoại trong tay Trần Hạo, để lại cho câu “Ngày mai thay bao cát” liền đuổi theo Kỷ An Ninh chạy ra ngoài.

      Trong tòa nhà còn thừa mỗi Trần Hạo, trầm ôm cánh tay, nhìn chằm chằm cái bút cắm bao cát cả nửa ngày. Sau đó vươn tay, nắm chặt, bỗng nhiên rút ra!

      Quả nhiên, cát bên trong như thác nước “ào ào” chảy ra, chảy đầy đất.

      Móa nó! trong kịch bản bao gồm phá hư bao cát mà!

      Mua mới bao cát, lắp đặt, tất cả đều do phó đội trưởng câu lạc bộ là làm đấy!

      Văn ca theo đuổi em kia cũng đâu cần phá hoại thế chứ!
      Last edited: 6/9/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199333 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi mọi người, đăng bài gặp vài trục trặc.

    5. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      Tiểu Mao tâm lí ghê cơ còn nhắc lại nd chương trc cho mn nữa:yoyo14::yoyo14:
      Tiểu maohthuqttn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :