1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      rất muốn nhưng vẫn phải quân tử.

      Chương 31: Cho mượn tiền

      Editor: tiểu mao

      Tay trái Văn Dụ vịn tay lái, tay khác vịn ở chỗ tựa lưng của Kỷ An Ninh tạo thành tư thế vặn người sang. Người nghiêng về trước, tới gần Kỷ An Ninh.

      Ánh mắt kia đúng là rất làm càn.

      Nhiệt độ trong xe tăng dần lên, giống như đem Kỷ An Ninh gác lên lò nướng.

      Văn Dụ giống như hành hình vậy.

      Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.

      Nếu như lên giường với nhau có thể hóa giải gút mắc kiếp trước của hai người, có thể trả nợ những gì nợ kiếp trước, Kỷ An Ninh cảm thấy cũng phải là được.

      Nhưng vấn đề là, giải quyết được, vẫn còn chỗ chưa .

      Triệu Thần vẫn còn ở đó, Dương Bác cũng vẫn còn ở đó, sang năm Văn Dụ đột nhiên biến mất khỏi trường tung tích, vấn đề căn bản ở đây là tìm được cách giải quyết.

      Ánh mắt Văn Dụ hùng hổ dọa người, vô cùng nóng bỏng. Giống như chỉ cần Kỷ An Ninh câu “Được” đem lời mình vừa làm ngay vậy.

      Nhưng Kỷ An Ninh biết làm vậy.

      từng dây dưa đủ kiểu với , nhưng trước giờ chưa từng ép buộc . Mãi sau khi bị Triệu Thần bỏ thuốc, bị ép tới mái nhà mới ý thức được điểm này.

      Kỷ An Ninh vô thức hít sâu, chóp mũi phảng phất ngửi được mùi cơ thể của Văn Dụ. chống lại ánh mắt bức người của Văn Dụ, từng chữ ràng: “Em, đồng ý.”

      Ánh sáng mờ tối, Văn Dụ cười “Xùy” tiếng.

      Ánh mắt có ý cười, còn hùng hổ dọa người như lúc nãy, thân thể hình như cũng buông lỏng, còn xâm lược mạnh mẽ.

      Nhưng khóe miệng nhếch lên kia, đúng là chọc người.

      “Nhìn em khẩn trương chưa kìa.” Văn Dụ mỉm cười, “Chẳng lẽ em cho là làm gì với em trong xe à? Em yên tâm, trước giờ ép buộc con , phải người có phẩm chất như vậy. Em đấy, đừng có xem thường .”

      Kỷ An Ninh mím chặt môi, ngăn lại cảm giác khô nóng trong cổ. kéo tay từ chỗ tựa xuống, ném lại thẻ vào tay : “Trả lại cho .”

      Bàn tay Văn Dụ vừa thu lại, liền bắt được tay Kỷ An Ninh cùng thẻ.

      “Em cầm lấy.” nắm chặt tay Kỷ An Ninh, đem cái thẻ kia đặt lại vào tay , “Dùng hay dùng tùy em, nhưng em cứ cầm trước . với em tiếng xin nghỉ giúp em là do đúng, cho nên em cầm , giờ tình hình kinh tế của em gặp khó khăn, em tạm dùng trước .”

      lĩnh giáo qua bướng bỉnh của Kỷ An Ninh, trước khi mở miệng phản bác liền : “Xem như cho em mượn. tính lãi xuất, kì hạn, nếu sau này em có tiền rồi trả cũng muộn.”

      Trái ngược với sắc bén ác miệng trước đó, giọng bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh, hoàn toàn có khí thế hùng hổ dọa người trước đó.

      Kỷ An Ninh mơ màng.

      Bộ dạng ôn hòa, bình tĩnh này của Văn Dụ, kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng gặp qua.(Truyện được dịch và đăng tại Cungquanghang.com)

      Kiếp trước, luôn hùng hổ dọa người. thích nhất định phải có được, nhưng xưa nay chịu thua, luôn ác mồm độc miệng. Kiếp này Văn Dụ lại biểu mặt mà chưa từng thấy.

      Là vì kiếp trước chưa từng cho cơ hội sao?

      Văn Dụ nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười.

      “Khóc gì chứ?” buông tay Kỷ An Ninh, ngón cái lau giọt nước mắt vừa rơi mặt .

      Mắt đỏ lên, chóp mũi cũng hơi hồng. Đúng là, dễ bị cảm động thế à? Kiểu này rất dễ bị đàn ông lừa.

      Nếu là người khác, trong lòng Văn Dụ dâng lên trào phúng, còn muốn ác miệng thêm chút. Có thể biết Kỷ An Ninh phải vất vả gánh vác nhiều thứ, đổi lại là , cảm thấy cảm động này là rẻ mạt, trong lòng còn thấy hơi chua xót.

      đứa con vậy mà phải sống quá khổ sở.

      Mà người con xinh đẹp giống , muốn sống tốt lại quá đơn giản.

      Kỷ An Ninh nhất thời kiềm chế được cảm xúc, ngại ngùng quay mặt .

      lau sạch nước mắt còn vương đôi mắt và khuôn mặt, mới quay lại nhìn về phía trước: “Chuyện công việc, em sắp xếp lại chút, nhưng cái thẻ này…”

      “Em cầm !” Văn Dụ cứng rắn.

      “Kỷ An Ninh, việc tính toán cuộc sống của em có vấn đề em có biết ?” Văn Dụ nghiêm túc , “Giờ em mới học năm nhất, em biết giờ em phải làm gì à? Em phải lo học giỏi!”

      Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn . Văn Dụ nghiêm túc như vậy cũng chưa từng thấy qua.

      “Em có bối cảnh, về cơ bản chỉ có tiếp thu kiến thức và lấy được bằng cấp mới có thể chống đỡ được cuộc sống của bản thân.” Văn Dụ , “Bây giờ em cả ngày làm mệt như chó, cơ bản là lẫn lộn đầu đuôi.”

      “Đương nhiên, kiểu người lớn lên giống em cũng có con đường khác , có thể sống thoải mái.” Ngón tay ngoắc cằm Kỷ An Ninh đầy ngả ngớn, lập tức chuyển đề tài, “Nhưng em lại muốn theo con đường này phải sao? Vậy nên em càng phải cố gắng học tập tốt. Em nhìn lại em , em đem bao nhiêu thời gian và sức lực đổ vào mấy công việc cấp bậc thấp, thu nhập thấp này rồi? Em còn bao nhiêu thờ gian và sức lực để làm mấy chuyện đứng đắn nữa?”

      “Em,” Kỷ An Ninh mím môi , “Em phải ưu tiên sinh tồn trước.”

      Văn Dụ đợi câu này của , lập tức : “Đúng, biết, cho nên em cầm cái thẻ này !”

      Kỷ An Ninh cứng họng.

      quanh quẩn lại, lại quay trở về chuyện này.

      rồi, đây là cho em mượn.” Văn Dụ , “Em phải luôn cố chấp muốn làm bạn bè với à? là bạn bè, khoanh tay nhìn cuộc sống của em trở nên hỗn loạn. Bạn bè mượn nhau ít tiền sao? Trước tiên em cứ học cho giỏi , sau này có công việc kiếm tiền trả cho là được.”

      “Còn cái gì nữa sao? sỉ nhục nhân cách của em, cũng chẳng làm hao mòn ý chí của em? Phải trả lại đấy.”

      tới mức này rồi, nếu em cứ cứng đầu như thế, cuộc sống của em chỉ càng thêm khó khăn mà thôi. Em có thể có mấy năm đọc sách? Ngồi mài đao cũng đâu làm mất kĩ năng đốn củi biết ? tấc thời gian tấc vàng biết ?”

      Mỗi câu Văn dụ đều nhấn tới trọng điểm.

      ra sau khi sống lại, mặc dù Kỷ An Ninh cứ theo lộ trình kiếp trước mà , nhưng quá đặt nặng suy nghĩ mới làm cuộc sống gặp vấn đề. Chỉ là vấn đề trước mắt là việc sinh tồn còn chưa được giải quyết, bởi vậy tính toán chỉ là tính toán mà thôi.

      Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh im lặng. Ngón tay vuốt vẻ cái thẻ kia, ánh mắt cũng rơi tấm thẻ.

      Văn Dụ được Văn Quốc An huấn luyện đến mức có thể khống chế mấy người trong phòng họp, cho Kỷ An Ninh thời gian suy nghĩ, cũng ép buộc .

      cảm thấy mặc dù hơi bướng bỉnh nhưng chắc chắn ngốc. hiểu được cái gì nên cầm cái gì nên bỏ.

      Quả nhiên, lát sau Kỷ An Ninh ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng tỏ, giống như suy nghĩ thông suốt.

      “NL em làm nữa, quán cà phê em làm thêm thời gian nữa.” Kỷ An Ninh , “Em thể nào hoàn toàn dừng tất cả mọi việc mà chỉ dựa vào , em tìm việc khác phù hợp hơn, cố gắng đem nhiều sức lực vào việc học tập. Em nhận phần trợ giúp này, nếu như gặp phải khó khăn, em dùng tới cái thẻ này, số tiền em dùng sau này trả lại cho . Em biết phải cầm bao lâu, có thể rất lâu, nhưng sớm muộn gì cũng trả lại cho .”

      ra càng hi vọng em trả.” Văn Dụ trêu , nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh lại vội vàng , “Chỉ đùa chút thôi. Được được được, cái này nữa, giờ đưa em về.”

      Hummer tiếp tục , nhanh chóng tới Hoa đại.

      Văn Dụ dừng xe ven đường, tiễn Kỷ An Ninh tới dưới lầu.

      về sớm .” Kỷ An Ninh .

      Văn Dụ lại : “Giờ này là giờ ăn chơi mà.”

      Kỷ An Ninh biết cuộc sống của hai người rất khác nhau, bất đắc dĩ cười: “ , chơi .”

      cãi nhau với cũng sống chết bướng bỉnh, trong đêm tối bỗng trở nên dịu dàng.

      Ánh mắt Văn Dụ dừng mặt .

      dường như cảm thấy, thích vì bộ dạng xinh đẹp là loại thích cấp thấp.

      Văn Dụ phục.

      Theo Văn Dụ, thích đơn thuần là có mấy vấn đề tiền bạc hay giá trị xã hội gì đó mới là thích đơn thuần.

      Ví dụ như bây giờ, khuôn mặt trong bóng tối nhìn thanh dương uyển lệ làm nhìn dời mắt.

      thấy đây chính là thích! Có gì sai đâu? Dựa vào cái gì mà cho đây là cấp thấp?

      Sớm muộn gì cũng phải sửa lại cái quan niệm sai lệch này của !

      Kỷ An Ninh muốn Văn Dụ , Văn Dụ lại bất động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm .

      Kỷ An Ninh ngửa mặt nhìn , hết cách đành : “ em .” Nhắc chân muốn lên lầu.

      Văn Dụ bắt được cánh tay .

      Kỷ An Ninh quay đầu lại.

      muốn với em, biết trước kia em sống thế nào, em và bà ngoại lẻ loi ai giúp ra sao?” Văn Dụ cần tay Kỷ An Ninh, giọng , “Nhưng hi vọng sau này em có thể giống như hôm nay. Khi em gặp phải Triệu Thần, cảm thấy an toàn gọi cho . Cứ như vậy, sau này mặc kệ là chuyện gì, em chỉ cần nhớ kĩ, có đây rồi.”

      Giữa người với người giống như lực tác dụng và phản lực, bạn đấm vào tường đấm nặng bao nhiêu tường tác dụng lại bạn bấy nhiêu đau đớn.

      Kiếp trước, Kỷ An Ninh tự tôn quá lớn, luôn kháng cự lại Văn Dụ, hai người ở chung lúc nào cũng là em chạy đuổi, em càng trốn càng phải tìm được.

      Kiếp này Kỷ An Ninh chịu nhường nhịn, chịu tiếp nhận Văn Dụ. Kiếp trước Văn Dụ thể được dịu dàng ấm áp của mình, kiếp này cuối cùng Văn Dụ cũng có cơ hội biểu đạt.

      Giống như có dòng điện chạy qua, chui vào lòng bàn tay, thuận theo cánh tay lên, làm thân thể có chút run rẩy, trái tim cũng rung động theo.

      Kỷ An Ninh trải qua hai kiếp bỗng thấy hoảng hốt kiềm chế được. Nhưng vì đôi mắt Văn Dụ quá sáng rực mới khiến tỉnh táo lại.

      “Em biết rồi.” giọng .

      Lật tay cầm lấy tay Văn Dụ rồi lập tức buông tay.

      bước lên bậc thang, Văn Dụ lập tức nhắc nhở : “Sáng mai nhớ đến đấy.”

      Kỷ An Ninh gật đầu: “Biết rồi. về .”

      Nhưng Văn Dụ vẫn chờ đến khi bóng khuất sau chỗ ngoặt cầu thang mới quay người rời . Tới tận khi trở lại xe, khóe miệng vẫn nhếch lên.

      Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng Kỷ An Ninh đúng là chủ động nắm tay . Tới giờ lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mỏng manh yếu đuối xương đó.

      Hôm nay đúng là ngày tốt lành, từ cái hôn lúc trưa đó, giống như trước nữa.

      Vừa lái xe, điện thoại vang lên. Đám bạn xấu còn vui chơi bên ngoài gọi tới.

      đâu rồi? Đổi chỗ rồi, có tới ?” Bọn họ gọi Văn Dụ .

      Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt: “ , về nhà ngủ đây.”

      “…Hả?” Đối phương vô cùng ngạc nhiên, “Mới mấy giờ mà?”

      Văn Dụ : “Sáng mai có việc, phải sớm.”

      Mấy tên bạn tin: “Dịp nghỉ lễ cậu có chuyện gì cơ chứ?” Toàn bộ trường học, công ti đều nghỉ hết.

      “Ở trường tôi có mở câu lạc bộ kickboxing cậu biết ?” Văn Dụ hỏi.

      phải cậu chỉ mở chơi thôi à? Tôi nhớ là cậu mặc kệ từ lâu rồi mà?” Người kia hỏi.

      “Ừ, nhưng tôi thấy như vậy là đúng.” Văn Dụ nghiêm trang , “Cho nên, tôi - trưởng câu lạc bộ lương tâm đột nhiên trở về, ngày mai muốn tinh thần phấn chấn huấn luyện tốt mấy thành viên mới.”

      “…Thần kinh.” Bên kia mắng, “đầu óc cậu vẫn bình thường chứ?”

      Đầu óc Văn Dụ đương nhiên là có vấn đề gì rồi, còn rất tỉnh ý chứ.

      Kỷ An Ninh tưởng là Văn Dụ gọi tới sớm để cùng mọi người tập luyện, tới nơi mới phát toàn bộ câu lạc bộ nghỉ hết.

      Bên trong câu lạc bộ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai người Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199335 others thích bài này.

    2. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Huhuhu
      riêng gì chị Ninh, mình cũng cảm động phát khóc rồi đây
      Thanks editor nhiều nhiều nhiều
      Tiểu mao thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Editor chăm chỉ quá, đọc mắt dã man, huhu, ngôn ngữ mượt mà, tiếp tục cố gắng bạn nhé!
      Tran Minh HueTiểu mao thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Mong từng ngày.....finally.... Đọc liền 3 chương kinh khủng. Thank editor
      Tiểu mao thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Văn dụ cố lên! Đọc lần 3 chương thích ơi là thích!!!
      Tiểu mao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :