1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chôm chôm thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      @levuong check inbox facebook giúp t nhé. :)
      levuong thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 24: dạo

      Editor: tiểu mao

      Sáng sớm thứ hai, Kỷ An Ninh liền phát ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn mình lạ lạ, ngoài ghen ghét bên trong còn có ít phẫn hận, xấu hổ còn có chút cam lòng?

      Mạnh Hân Vũ lặng lẽ kề tai với : “Hôm này cậu ta làm sao thế?”

      Kỷ An Ninh lắc đầu: “ biết.”

      Vừa xong, Tôn Nhã Nhàn lại ném ánh mắt giận dữ tới.

      Kỷ An Ninh phản ứng gì, cúi đầu chép bài. dùng đầu gối cũng biết, chắc là hôm qua Tôn Nhã Nhàn tìm Văn Dụ.

      Cái tên Văn Dụ kia chỉ lưu manh còn có tí phong độ thân sĩ nào. Nếu như vui, sỉ nhục người ta nương tay.

      Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn hết lần này đến lần khác tự rước nhục, sau đó liền giận chó đánh mèo lên Kỷ An Ninh, xấu khắp nơi, nhằm đem biến thành nàng nhà nghèo hám giàu.

      Kỷ An Ninh Văn Dụ ở trong xã hội là người như thế nào, nhưng ít ra ở trong trường Kỷ An Ninh có thể thấy kẻ chỉ quan tâm bản thân.

      Thậm chí Kỷ An Ninh bây giờ vẫn nghĩ, kiếp trước quấn chặt lấy , quấy rối đủ kiểu có khả năng bởi vì người rất kiêu ngạo, có được thứ mình muốn nên mới bướng bỉnh như vậy.

      Nhưng lại làm Kỷ An Ninh run sợ.

      Rốt cuộc bướng bỉnh này sâu cỡ nào để có thể thúc đẩy làm việc tưởng đó, vì cái được gọi là mà giết người?

      Kỷ An Ninh nghĩ ra cũng dám nghĩ.

      chắc rằng đối với chỉ có dục vọng phải sao.

      Buổi trưa làm xong tới nhà ăn bị Văn Dụ chặn lại.

      Lần này Văn Dụ để bụng đói đợi nữa, ăn no trước rồi.

      lấy cơm cho em.” biết xấu hổ nắm chặt cánh tay Kỷ An Ninh kéo .

      Kỷ An Ninh muốn cùng lôi lôi kéo kéo ở nhà ăn, lôi tay mình lại rồi yên tĩnh theo .

      Văn Dụ lườm cái, trong mắt ra ý cười hài lòng.

      Văn Dụ lấy lượng cơm lớn tới mức làm Kỷ An Ninh ăn muốn nổ bụng.

      Kỷ An Ninh cũng muốn dóc với về tiền cơm hay trợ cấp gì đó.

      Ban đầu vẫn luôn mong giống như kiếp trước, phương diện tiền bạc có thể ràng với Văn Dụ, đảm bảo ràng rành mạch.

      Nhưng bây giờ nhớ lại, luôn cảm thấy kiếp trước quá quyết tuyệt, quá cực đoan, mới cầu mà được, cam lòng nên mới rơi vào cảnh quá mức cố chấp. Kiếp này Kỷ An Ninh nghĩ mình nên đối đãi ôn hòa với Văn Dụ.

      Nếu ôn hòa, Văn Dụ cứng rắn nghĩ muốn tính từng đồng với Văn Dụ là có khả năng.

      Cho dù là mấy ngàn vạn đối với cũng chỉ là tiền lẻ, đều do “đừng dùng tiền làm phiền ”.

      “Ăn từ từ thôi.” Văn Dụ , “Sao em ăn nhanh thế?”

      phát Kỷ An Ninh ăn cơm rất nhanh. Cũng phải ăn cơm nhã nhặn, nhưng mà ăn cũng nhanh đấy.

      Kỷ An Ninh nuốt miếng cơm trong miệng: “Luyện.”

      Văn Dụ nhớ tới bình thường hay chạy qua chạy lại trong trường liền hiểu được ít.

      Từ Văn Dụ được giáo dục phải nhai kĩ nuốt chậm, ăn nhanh tốt cho dạ dày. Nhưng nếu Kỷ An Ninh có điều kiện tốt cần gì bỏ qua thong dong mà trở nên bận rộn.

      “Ăn xong về nhà à?” Văn Dụ hỏi.

      “Ừm.” Kỷ An Ninh ngẩng đầu lên, chỉ trả lời.

      Văn Dụ có chút bất đắc dĩ. Nhưng Kỷ An Ninh ăn cơm, thể nào vừa ăn vừa chuyện với được. đành đợi ăn xong.

      Kỷ An Ninh ăn xong lau miệng: “Tôi phải về nhà.”

      Tính toán có thể vừa vừa chuyện, Văn Dụ lẩm bẩm rồi đứng lên : “ cùng em.”

      Văn Dụ : “ phải em muốn đưa bà ngoại ra ngoài phơi nắng à? bộ cùng hai người chút tiện thể tiêu cơm luôn.”

      Kỷ An ninh do dự chút, Văn Dụ liền nhìn ra : “ lên lầu, đợi em ở dưới.”

      ra lần trước nhìn ra, Kỷ An Ninh muốn vào phòng .

      Khu tập thể kia cũ nát, giờ chỉ còn vài hộ ở. Đa phần chuyển đến khu tập thể mới của trường. Còn lại là những người thích ở trong trường. Nghe mới thông báo tuyển dụng giảng viên trẻ, họ thà thuê phòng ở ngoài cũng muốn ở đây.

      Mà tình huống trong nhà Kỷ An Ninh có thể đoán được. Ai cũng có chút tự tôn, huống chi là con , muốn nhìn thấy cũng khó hiểu.

      Hai người ra khỏi trường học, băng qua đường cái, vừa vừa chuyện.

      Văn Dụ hỏi: “Ngày mai được nghỉ, em định làm gì?”

      “Buổi sáng có việc gì phải làm.” Kỷ An Ninh , “Xế chiều tới quán cà phê, buổi tối tới đường Kiều Nam.”

      Mấy ngày nghỉ lễ, việc buôn bán ở quán cà phê tốt hơn ngày bình thường. Nhưng mấy nhân viên đều có việc phải làm, thể thay nhau làm vào ngày lễ. Kỷ An Ninh bàn với Thư Thần, có thời gian nên có thể làm đồng thời cũng kiếm thêm được chút tiền.

      Nếu mấy ngày nghỉ lễ như thế này tăng tiền, nhưng nếu tăng ca tiền lương tăng gấp ba lần.

      “Vậy buổi sáng ngày mai tới câu lạc bộ tập luyện .” Văn Dụ trực tiếp sắp xếp cho Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh: “…”

      “Nhìn cái đá hôm trước của em trông mềm nhũn có tý lực nào.” Văn Dụ liếc cái, “Em đến sớm chút để tập , cũng có chỗ nào tốt.”

      Bước chân Kỷ An Ninh dừng chút, quay đầu nhìn Văn Dụ.

      Chuyện ngày đó vẫn chưa đề cập tới.

      Văn Dụ nhìn thấy phức tạp trong đôi mắt đen kia, lập tức giơ ngón tay: “Dừng! Đừng có dạy bảo gì !”

      Kỷ An Ninh liền ngậm miệng, quay đầu tiếp tục .

      Văn Dụ đuổi theo.

      nhìn thấy em liền em nghĩ gì trong lòng, nếu sao đứa con lại phải chạy tới câu lạc bộ kickboxing.” vô cùng khó hiểu hỏi, “Nhưng sao tới đánh nhau em lại hóa thành người thầy đầy tư tưởng đạo đức thế?”

      “Nghiêm trọng ?” Kỷ An Ninh hỏi, “Hai người kia…?”

      “Chỉ đá mấy cái, có thể nghiêm trọng tới đâu chứ? trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết khống chế sức lực mà.”

      “Chẳng nhẽ người ta báo cảnh sát bắt à? Bị thương cũng phải chịu trách nhiệm hình chứ?” Kỷ An Ninh vừa vừa hỏi, đầu hơi cúi, chỉ nhìn mặt đất. Ảnh chụp hôm đó thấy hai người kia đều nằm mặt đất, cảm giác nhàng như miêu tả.

      “Nhìn ngốc lắm à?” Văn Dụ cười nhạo, “ chọn đoạn đường có máy quay giám sát. Hai người kia cũng thấy biển số xe của , gương mặt ra sao cũng chả biết, cho dù có bảo cảnh sát cũng tra ra .”

      Văn Dụ nghe tràn đầy tự tin.

      Kỷ An Ninh nhớ lại mới phát ra mình hiểu nhiều về Văn Dụ. Trong trí nhớ của , lúc ở trong trường thường được con theo đuổi, con trai cố gây ấn tượng, nếu mặt dày, khóc lóc van xin dây dưa của .

      biết nhà có tiền, nhưng lại biết , càng biết ở ngoài có bối cảnh ra sao, nguồn lực hay thủ đoạn thế nào.

      “Nếu giết người sao?” Bỗng nhiên Kỷ An Ninh giọng hỏi.

      Văn Dụ hiểu: “Hả?”

      Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn vào mắt hỏi: “Vậy nếu giết người sao, có thể trốn tránh được pháp luật ? Tránh được việc bị bắt lại rồi xử bắn ?”

      Văn Dụ nháy mắt mấy cái.

      Kỷ An Ninh thêm: “Tôi là nếu.”

      Văn Dụ bật cười: “Đầu óc em suy nghĩ sâu xa đấy, sao lại chạy tới giết người phỏng hỏa thế?”

      Nhưng nếu chỉ là nếu, cũng thử tưởng tượng chút, sau đó vẫn tràn đầy tự tin: “Nếu như muốn giết chết ai, chắc chắn chuẩn bị kế hoạch chu đáo, từ thời gian địa điểm cho tới thủ đoạn cái cũng được thiếu sót, chắc chắn ngu ngốc để cho người ta bắt được chứng cứ phạm tội.”

      Kỷ An Ninh có hơi mờ mịt.

      Trong đêm ấy, kéo Triệu Thần tới gần mái nhà, cười lạnh lùng: “Mày cũng như vậy.”

      Triệu Thần làm cái chết của chuyển thành “tự sát”, xóa bỏ sạch dấu vết của ta, tự rửa sạch bản thân.

      Văn Dụ… Văn Dụ cũng có thể làm được.

      Nhưng Văn Dụ lại bị bắt, bị phán án, bị tử hình.

      Kỷ An Ninh nhớ thời gian đó thấy màn này:

      Gặp mặt ở phòng thăm hỏi, thanh niên cách tấm thủy tinh, tay cầm điện toại cười nhạo: “Tên họ Triệu kia và cậu có thù lớn đến mức nào mà cậu lại chạy tới giết chết ? May mà cậu tự dưng nổi điên để tôi bắt được nhược điểm chút nữa bị cậu lật lại thế cờ rồi. Chỉ vì đứa con có đáng ?”

      Mấy ngày gần đây sau khi sống lại, luôn nghĩ lại những cảnh tượng mình nhìn thấy ở kiếp trước, suy nghĩ về những lời bọn họ .

      Văn Dụ và thanh niên kia chắc chắn là đối thủ thậm chí có thể là kẻ thù của nhau, chuyện giết Triệu Thần vô tình bị đối phương bắt được nhược điểm, cho nên mới bị tống vào tù, thua thảm hại.

      Tất cả những cái này đều vì .

      Đáng giá ?

      Văn Dụ mắt chớp nhìn Kỷ An Ninh.

      “Sao thế?” hỏi, “Người được khỏe à?”

      Kỷ An Ninh mặt trắng nhợt, trắng nõn nhưng có chút máu. Từ trước tới giờ Văn Dụ luôn là kiểu người hành động nhanh, vừa hỏi tay sờ lên mặt Kỷ An Ninh.

      Mặc kệ cảnh báo ‘ được động chân động tay’.

      Bây giờ tâm tình Kỷ An Ninh được ổn định nên để ý Văn Dụ táy máy tay chân với mình.

      Lòng bàn tay Văn Dụ khô ráo lại ấm áp, vuốt gương mặt cảm giác khá dễ chịu.

      Kỷ An Ninh thấy hoảng hốt, nhớ tới phòng giam tối tăm lạnh lẽo đó, cúi người hôn . Linh hồn là hư thể, chạm được vào môi … Khi đó, khổ sở tới mức nào.

      Vừa ngước mắt thấy Văn Dụ đứng giữa thanh thiên bạch nhật, ánh mắt lấp lóe, giảo hoạt thậm chí có chút tham lam, Kỷ An Ninh đột nhiên tỉnh táo lại.

      đẩy tay ra: “Đừng sờ lung tung.” Quay đầu về trước.

      Văn Dụ cười hì hì đuổi theo .

      vào khu tập thể, Kỷ An Ninh lên lầu dẫn bà ngoại xuống.

      Trong khu tập thể có cái vườn , có giàn dây leo. Bây giờ là buổi trưa, mấy nhà ở đây vốn nhiều, có mấy ông bà lớn tuổi sau khi ăn cơm ở nhà tiêu cơm, ai tản bộ vào giữa trưa cả. Nên ở đây chỉ có ba người Kỷ An Ninh.

      Bà ngoại cũng rất thích phơi nắng, bà chắp tay sau lưng, khoan thai tự đắc tản bộ trong sân.

      Kỷ An Ninh và Văn Dụ ở phía sau, chậm rãi mà .

      “Nhìn thấy rất bình thường.” Văn Dụ đánh giá.

      Lúc nãy khi bà ngoại xuống lầu có hỏi Văn Dụ là ai, Kỷ An Ninh giới thiệu qua cho bà. Bà còn híp mắt cười : “Tới chơi với Kỷ An Ninh nhà chúng ta à?”

      Nhìn rất giống người bình thường.

      Kỷ An Ninh cười khổ tiếng : “Phải thời gian dài mới thấy được.”

      Sau khi Văn Dụ tản bộ chút, dần nhìn ra được đầu óc bà bình thường. : “Cái này… Có phải tuổi càng lớn, đầu óc càng mơ màng ?”

      Kỷ An Ninh : “Ừ.” Từ từ mất hết năng lực tự sinh hoạt.

      Văn Dụ cắn môi, hỏi: “Vậy sau này phải làm sao?”

      Kỷ An Ninh cụp mắt: “Sau này sau này tính, tôi chỉ quan tâm trước mắt.”

      “Chắc là có viện dưỡng lão có nhân viên chuyên môn chăm sóc chứ?” Văn Dụ lại hỏi.

      Kỷ An Ninh chỉ “Ừ” tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Văn Dụ phản ứng kịp, liền lấy điện thoại di động ra tra chút, đưa điện thoại cho Kỷ An Ninh nhìn: “Nhìn này, năm cũng chỉ hơn mười vạn, nhiều tiền lắm.”

      “Kỷ An Ninh, ra…” cười hì hì, ánh mắt sáng ngời, mang theo xâm lược mạnh mẽ.

      Kỷ An Ninh : “Im miệng.”

      Văn Dụ sao có thể dễ dàng lùi bước chứ, mỉm cười với : “ đời này có gì mà tiền giải quyết được.”

      Có chứ, tại sao lại có.

      Mạng sống.

      Người chết rồi, cái gì cũng có, có bao nhiêu cam lòng sao. Có nhiều tiền có ích gì?

      Có tiền cũng mua được mạng.

      Kỷ An Ninh quay sang nhìn.

      Văn Dụ ánh mắt nhìn nóng rực như lửa. Mặc kệ là vì tình cảm hay vì ham muốn, đều muốn có được .

      Kiếp trước có được, chấp niệm đó mới thúc đẩy giết người vì , cả đời cũng bị hủy.

      Người ta đều , đàn ông là loại nếu có được luôn nghĩ tới, khi đạt được vứt như giày rách.

      Nhất là đối với phụ nữ.

      Văn Dụ cười nhìn Kỷ An Ninh.

      bỗng nhiên dừng bước, quay qua nhìn . Đuôi mắt dài hơi xếch, lúc cười nhìn cũng thanh diễm động lòng người.

      Văn Dụ nhếch khóe miệng, cho nụ cười bất chính. tính gì đó để trêu , Kỷ An Ninh bỗng nhiên tiến lên trước bước, kéo cổ áo xuống mà hôn…

      Giữa ban ngày, Kỷ An Ninh kiễng chân lên hôn Văn Dụ.
      Last edited: 6/9/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199338 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 25: Miếng ăn dâng tận miệng còn để rớt

      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh nhắm mắt lại.

      Môi Văn Dụ rất ấm.

      Trong ký ức kiếp trước Kỷ An Ninh chỉ hôn qua đôi môi này lần. Văn Dụ chặn ở đường Kiều Nam, đặt cửa xe của mà cưỡng hôn.

      Kỷ An Ninh hung hăng cho bạt tai. vô cùng tức giận, tức đến phát run, cái tát kia dùng hết sức lực toàn thân, làm cho Văn Dụ chảy cả máu miệng.

      Văn Dụ dùng ngón tay lau máu bên khóe miệng, con mắt hung tợn nhìn chằm chằm .

      “Con mẹ nó em…” , “ chịu tin tưởng lòng thích em đúng ?”

      hỏi Kỷ An Ninh: “Em còn muốn chứng minh như thế nào nữa? Chẳng lẽ đưa mạng cho em sao?”

      Kỷ An Ninh lúc đó cảm thấy vô cùng nực cười.

      Văn Dụ là tên nhà giàu mặt dày lại lý. cảm thấy cái gì cũng có thể mua được bằng tiền, bao gồm cả phụ nữ. Bạn của đều là quen thời gian rồi bỏ.

      Kỷ An Ninh căm ghét , vì mình nghèo khổ mà ham tiền của , càng muốn làm người trong bộ sưu tập bạn của .

      Càng buồn cười hơn là cái gì mà “Đem mạng mình cho em”, đời ai có thể đưa mạng mình vào tay người ta cơ chứ?

      Kết quả…

      Văn Dụ từng được nhiều nàng ôm ấp thương, nhưng lần này lại thấy kinh ngạc.

      Kỷ An Ninh nhìn kiểu gì cũng giống người chủ động ôm ấp thương với . Trừ khi, trừ khi từ chối, kháng cự trước đó của với đều là kháng cự lại dục vọng của bản thân.

      . Văn Dụ tin vào mắt nhìn của mình, cho dù là cha Văn Quốc An hay những tên bạn bè lớn tuổi hơn kia đều khen “biết nhìn người”. Mà “biết nhìn người” là năng lực mà những người thành công nhất định phải có.

      Văn Dụ tin tưởng mình nhìn nhầm Kỷ An Ninh. người cứng đầu, bướng bỉnh già mồm, mang người khí tức bình thường nhưng lại hấp dẫn .

      Ngay cả trước nụ hôn này, những biểu của đều là .

      Cho nên Văn Dụ Kinh ngạc.

      Tới tận khi đôi môi Kỷ An Ninh rời , môi mất ấm áp, cảm nhận được lạnh lẽo. mới nhìn đầy sâu kín.

      Ánh mắt của Kỷ An Ninh làm người ta hiểu được.

      phải muốn ngủ với tôi sao?” “Ngày mai được ? Dù sao buổi sáng tôi cũng làm gì?”

      Văn Dụ: “…”

      Văn Dụ còn chưa cho câu trả lời chắc chắn, Kỷ An Ninh thêm: “Sau đó… Chúng ta đường ai nấy , đừng làm phiền nhau nữa được ?”

      Giọng của rất , giống như độc thoại, nhưng đúng là chuyện với Văn Dụ. Bởi vì mắt nhìn vào mắt .

      Kỷ An Ninh nghĩ Văn Dụ đối với chỉ có dục vọng, kiếp trước cầu mà được mới đưa tới kết cục sau này. Vậy nếu hoàn thành mong muốn của sao?

      ra Kỷ An Ninh rất hoảng. dùng hết can đảm để nêu lên đề nghị này với Văn Dụ, đợi Văn Dụ ” hoặc là “Được”, sau đó có thể xóa bỏ nợ nần trước đây từng thiếu trả hết trong kiếp này.

      Chóp mũi bọn họ gần nhau, có thể thấy bóng mình trong mắt đối phương.

      Đôi mắt đen của Văn Dụ giống như trong kí ức của .

      im lặng mấy giây hỏi: “… Em, có ý gì?”

      Kỷ An Ninh dám chớp mắt, giọng trở nên dè dặt. nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ : “Chính là, muốn, tôi cho . Sau đó…”

      “Sau đó, mẹ nó em đạt được mong muốn? Ăn xong chùi mép bỏ ? quấn lấy em nữa? Em được yên tĩnh?” Văn Dụ tức quá hóa cười.

      Mấy nàng theo đuổi đều liên quan đến tiền của , nhưng trong trường chỉ có mỗi là con nhà giàu, cũng phải cứ là con nhà giàu luôn được con hoan nghênh. Văn Dụ cảm thấy gương mặt, dáng người, sức quyến rũ của bản thân, con mẹ nó cảm thấy rất tự tin.

      tại, tự tin này làm thấy mẹ nó bị Kỷ An Ninh dẫm nát dưới chân!

      Văn Dụ ngửa đầu nhìn trời.

      xoa xoa mặt vài cái mới cúi đầu xuống hỏi: “ làm…em cảm thấy rất chán ghét sao?”

      Can đảm của , lúc này tan hết sạch. cụp mắt : “Tôi ghét .”

      kiếp này.

      “Vậy tại sao?” Văn Dụ cảm thấy nghẹn ở trong ngực.

      lớn đến từng này, từ được người ta nâng niu, hôm nay lại gặp phải câu “Tôi ngủ với lần, sau đó đừng quấy rầy tôi”, đây là đầu tiên gặp được cảnh tráng sĩ chặt tay*.

      *bỏ thứ để lấy cái lớn hơn.

      Đúng là mở rộng tầm mắt!

      “Tôi…” Mắt Kỷ An Ninh buông thõng, giọng , “Sợ a…”

      Văn Dụ ngẩn cả người.

      Kỷ An Ninh vừa ngước mắt vội chạy : “Bà ngoại!”

      “Cái này nhổ được, đây phải rau dại.” ngăn bà mình lúc này nắm chặt cây trong vườn.

      Lúc trước bà thích hái rau dại, bây giờ mất trí, luôn đem cây xanh trong vườn tưởng là rau dại.

      Văn Dụ tới dàn dây leo ngồi xuống, cùi chỏ để hai chân, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh đỡ bà ngoại phơi nắng thêm vòng nữa, đợi lúc bà thấy mệt mỏi đưa bà lên lầu. Nhìn bà nằm ngủ trưa, đắp chăn cho bà mới xuống lầu.

      Vừa ra đến cửa thấy Văn Dụ vẫn chờ .

      Văn Dụ ngồi dưới dàn dây leo, lưng dựa vào cây cột, chân để ghế. chơi điện thoại, tay để đầu gối, tay kia cầm điện thoại, điện thoại thon dài mỏng chuyển động giữa những ngón tay, mỏng như lá bài poker bị lật qua lật lại.

      Nhìn thấy xuống lầu, ngón tay của dừng lại, đứng lên.

      thôi.” Cằm hất về phía cửa sân, “Lên lớp thôi.”

      Dưới ánh mặt trời, Văn Dụ đứng thẳng, lông mày thon dài đen sẫm. Kỷ An Ninh biết lúc nãy mình lấy đâu ra dũng khí để hôn .

      vô ý thức mà lùi bước.

      Văn Dụ nhanh chân bước tới chỗ . Ánh mắt sáng rực, tràn đầy xâm lược. Ép tới gần, giống như ngửi được hơi thở người .

      Kỷ An Ninh lại lùi về sau bước.

      “Sợ cái gì?” Văn Dụ hùng hổ dọa người, “ phải lúc nãy gan rất lớn à?”

      xong liền vươn tay cọ sát đôi môi Kỷ An Ninh. Vừa rồi hơi kinh ngạc, để cho vừa chạm vào rời . Văn Dụ còn chưa kịp phản ứng.

      Kỷ An Ninh nhanh chóng bắt lấy cổ tay Văn Dụ.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, giằng co mất mấy giây.

      Văn Dụ nhếch miệng, dùng tay mở lòng bàn tay của ra, Kỷ An Ninh lập tức buông ra.

      thôi, nếu em vào muộn đấy.” Văn Dụ quay người .

      Kỷ An Ninh bình ổn cảm xúc, nhanh chân đuổi theo.

      , ra em sợ ở điểm gì?” Văn Dụ hỏi.

      quay đầu lại chỉ thấy đỉnh đầu của Kỷ An Ninh, tóc dài đen nhánh rũ xuống, trông rất mềm mại.

      Kỷ An Ninh hơi cúi đầu: “… Cả người đều sợ.” ra , trong này còn có tiền căn hậu quả của kiếp trước, cơ bản có cách nào với Văn Dụ.

      Yên tĩnh trong chốc lát, Văn Dụ bỗng đầu đuôi : “ đánh con .”

      Kỷ An Ninh ngẩng đầu: “Hả?”

      “Giường em cũng nguyện ý lên, lại muốn ở cùng với , là sợ đánh em à?” Văn Dụ hỏi.

      phải.” Kỷ An Ninh phủ nhận.

      Kiếp trước có lần, nắm tay , do dùng sức lớn nên để lại vệt đỏ. xin lỗi nhưng mắt hối hận. Chỉ có duy nhất lần đó làm đau, sau này có nữa.

      Vậy rốt cuộc là sợ cái gì?

      Văn Dụ lườm chút, nhấc chân chuẩn bị qua đường. Kỷ An Ninh đột nhiên khẽ vươn tay, bắt được cánh tay Văn Dụ kéo lại.

      cái xe điện vượt đèn đỏ đột nhiên lao ngang qua Văn Dụ.

      Văn Dụ: “…” Đệch! Vội đầu thai à?

      Nhưng thuận thế mà kẹp lấy cánh tay Kỷ An Ninh. Nhìn qua giống như Kỷ An Ninh quấn lấy tay .

      Kỷ An gì rút tay lại, phản ứng với động tác này của .

      Hai người băng qua đường, thấy sắp tới cổng trường, Văn Dụ hỏi: “Có thể ? Cuối cùng là sợ cái gì?”

      “Tôi .” Kỷ An Ninh trả lời, “Cả người .”

      “Đừng nhảm có được ?” Văn Dụ nghiến răng.

      Kỷ An Ninh ngước mắt: “Tôi .”

      Ánh nắng chiếu lên mặt , làn da trắng nõn, môi phớt hồng.

      Văn Dụ đột nhiên thấy hối hận!

      “Đề nghị lúc nãy đồng ý, vậy chọn buổi sáng ngày mai !” liếm môi, mặt dày đổi giọng, “Nếu tối nay cũng được, em xin nghỉ .”

      Kỷ An Ninh: “…”

      Kỷ An Ninh chẳng còn chút can đảm nào nữa, vừa nghe thấy hai tai lập tức đỏ bừng.

      “Quá thời gian! Vô hiệu!” bỏ chạy.

      “Đệch! Sao lại thế chứ!” Văn Dụ vô cùng hối hận, ở phía sau kêu , “Vậy sáng mai em phải tới câu lạc bộ đấy.”

      Kỷ An Ninh từ xa vọng lại câu: “Biết rồi.”

      Buổi chiều lúc lên lớp, Văn Dụ vừa quay bút vừa cười.

      Trần Hạo chịu nổi, lúc nghỉ giữa giờ quay ra hỏi: “Có chuyện tốt gì à? Cười thành đóa hoa cúc luôn rồi.”

      Văn Dụ đương nhiên là cười nụ hôn kia, cười Kỷ An Ninh ghét .

      ném bút về phía Trần Hạo: “Lắm chuyện!”

      Trần Hạo nhanh chóng tránh ám khí, ưỡn ngực hất cằm lên: “Tôi thích Kỷ An Ninh nên mới nhận ấy, liên quan cái rắm gì tới !”

      (đây là câu Văn Dụ với Tôn Nhã Nhãn ở chương 23)

      Bắt chước dáng vẻ của Văn Dụ giống như đúc.

      Văn Dụ giơ chân đạp vào ghế : “Cút!”

      Chợt nghĩ tới: “Bảo Tôn Khải tối nay tới tiếp, tao muốn huấn luyện cho nó tốt.”

      “Vẫn huấn luyện tiếp?” Trần Hạo trợn mắt, “Đêm qua nó bị mày hành hạ tới mức kêu cha gọi mẹ rồi!”

      “Đáng đời.” Văn Dụ cười lạnh, “Đây là trường học, nó là sư đệ tao, tao mới tính toán với nó. Nếu ở trong công ty, nó mà là nhân viên, tới chuyện ăn cây táo rào cây sung, chỉ riêng chuyện nó có mắt nhìn tao đuổi nó từ lâu rồi.”

      Đây chính là cuộc sống.

      Trần Hạo vẫn là sinh viên, nghe vậy rụt cổ cái, hơi sợ hãi hỏi: “Lợi hại như vậy à”

      Văn Dụ xùy tiếng, nữa.

      Mấy sinh viên trong trường thấy quá ngây thơ. Vào lúc năm nhất, còn có thể chơi với đám Trần Hạo, càng về sau càng được. tại cùng mấy người bạn bè bên trong giới vui chơi.

      Nếu phải Kỷ An Ninh đột nhiên gia nhập, mặc kệ hoàn toàn câu lạc bộ kia luôn.

      Nhớ tới Kỷ An Ninh, liền hận đến nghiến răng.

      “Văn ca? Văn ca?” Trần Hạo cẩn thận từng li từng tí gọi , “ sao chứ?”

      thay đổi biểu cảm này…làm người ta thấy lo sợ quá .

      Văn Dụ trêu chút, thoáng cắn môi, cuối cùng thở dài cái: “Tao thấy khó chịu.”

      “Hả? Sao thế?” Trần Hạo hỏi, “Muốn bệnh viện ?”

      cái rắm, trong lòng tao khó chịu.” Văn Dụ mắng.

      Trần Hạo: “?”

      Văn Dụ ngửa mặt lên trời thở dài: “Có miếng thịt thơm ngào ngạt dâng đến tận miệng tao, thế mà biết đầu tao bị làm sao mà ăn để cho chạy mất.”

      Trần Hạo: “…???”

      mớ à?

      Văn Dụ tự trách: “Tao đúng là đồ ngu!”
      Last edited: 6/9/20

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Quân tử giấy, kaka

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :