1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 14: Giải quyết tình địch

      Editor: tiểu mao
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Bắt gặp Trần Hạo quay đầu nhìn, Kỷ An Ninh cảm thấy học trưởng này khá quen mắt nhưng nhất thời nhớ ra. hỏi: “Sư huynh, câu lạc bộ kickboxing có tuyển nữ sinh ?”

      Nếu như Trần Hạo có thể làm chủ nhà, chắc chắn vỗ ngực : “Tuyển, đương nhiên tuyển rồi! người khác cũng tuyển em!”

      Nhưng vấn đề là, chỉ là phó đội trưởng câu lạc bộ, câu lạc bộ kickboxing do đội trưởng câu lạc bộ quyết định. Đội trưởng CLB chỉ tuyển nữ sinh vào lúc năm nhất khi vừa thành lập câu lạc bộ, sau này mấy khóc sướt mướt vì chịu được cường độ huấn luyện đều bị đội trưởng đá .

      Sau đó, đội trưởng cho tuyển nữ sinh.

      “Cái này, câu lạc bộ chúng tôi …” Cõi lòng Trần Hạo đầy tiếc nuối, muốn mở miệng từ chối Kỷ An Ninh, ánh mắt lia cái thấy Văn Dụ ở đằng sau Kỷ An Ninh, cách xa lắm ra hiệu cho .

      Trần Hạo được nửa liền đổi giọng: “Tuyển, đương nhiên là tuyển rồi. Sư muội muốn ghi danh à? Tới đây, ghi tên ở chỗ này.”

      Kỷ An Ninh lại hỏi thêm về thời gian huấn luyện.

      “Mỗi ngày đều mở, nguyên tắc thành viên cao cấp tuần phải ít nhất ba buổi, thành viên bình thường tuần phải ít nhất hai buổi. Còn…” Trần Hạo liếc mắt với Văn Dụ, linh hoạt nhạy bén vì Kỷ An Ninh tự mình lập ra cầu riêng, “Thành viên thực tập có thể linh hoạt về thời gian.”

      Kỷ An Ninh có chút do dự.

      Thứ khiến dừng bước là do vừa rồi Trần Hạo lớn giọng kêu “Cận chiến chân chính”.

      Kỷ An Ninh từng trải qua vật lộn, mũi khoan thép cũng được, cục gạch cũng tốt, nhặt được cái gì cái đó là vũ khí. có thời gian cân nhắc có thể làm đối phương bị thương hay bị thương quá nặng, khi đó chỉ hận mình đủ sức, tốc độ đủ nhanh.

      Kỷ An Ninh biết, quyền cùng với mấy phong trào thể dục thể thao giống nhau, đổ máu là điều đương nhiên.

      Đời trước Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy mình được coi là chú ý cẩn thận, nhưng chỉ chú ý cẩn thận đủ, nghĩ mình phải mạnh hơn, có chút năng lực tự vệ.

      “Có khả năng em chỉ có thể đến nhiều nhất là tuần lần.” do dự .

      có vấn đề, có vấn đề.” Trần Hạo thoáng nhìn qua Văn Dụ, ánh mắt liền hiểu được ý của Văn Dụ.

      Đầu tuần Văn Dụ vừa biểu có hứng thú đối với nàng, nàng này tự chui đầu vào lưới, thế nên nhất định phải giữ lại.

      Thế là Kỷ An Ninh đăng kí, lưu lại số điện thoại.

      “Buổi tối hôm nay có đến ?” Trần Hạo sốt ruột hỏi.

      “Có thể. Nhưng chắc em chỉ có thể tham gia huấn luyện vào thứ hai thôi. Như vậy có được ?”

      “Được chứ, đương nhiên là được.” Trần Hạo nheo mắt với Văn Dụ.

      Văn Dụ cho ngón tay cái.

      Chờ Kỷ An Ninh rời , Trần Hạo cười hì hì qua, cầm tờ đơn hướng về phía Văn Dụ tranh công: “Xong rồi, Văn ca, em có được thưởng ?”

      Văn Dụ chính là đội trưởng CLB kickboxing của Hoa đại. Ban đầu Hoa đại có CLB kickboxing, hai năm trước khi Văn Dụ nhập học sáng lập CLB kickboxing. Toàn bộ trang thiết bị đều do bỏ tiền túi ra sắm.

      Trần Hạo là phó đội trưởng câu lạc bộ, với Văn Dụ trong trường học hay cùng nhau làm loạn, Kỷ An Ninh lúc trước gặp qua , nhưng tránh Văn Dụ còn kịp, càng chú ý tới những người bên cạnh nên nhất thời nhận ra được Trần Hạo.

      Văn Dụ tiếp nhận đơn đăng ký, nhìn thoáng qua, cười : “Ok, năm nay mày bảo kê cho từ đầu đến chân.”

      Trần Hạo vui mừng phấn khởi, Văn Dụ ngẩng đầu cái, thấy Kỷ An Ninh tới nhà ăn mà hướng về phía ngoài trường. ăn cơm trưa sao?

      Kỷ An Ninh nhận điện thoại: “Đúng, cổng trường của bọn em, tới rồi à? ở đâu…A, em thấy rồi!”

      Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh cất điện thoại, tới hướng nào đó phất tay, đón thiếu niên mục tú chạy tới.

      “Cầm.” Văn Dụ đem đơn đăng ký nhét lại cho Trần Hạo, theo .

      Kỷ An Ninh hẹn Thư Thần ăn cơm.

      Cuối tuần đều bận việc, thời gian rảnh rỗi để mời Thư Thần ăn cơm chỉ có bây giờ. Cũng may quán cà phê ở gần Hoa đại, Thư Thần lái xe chỉ mất mấy phút.

      Kỷ An Ninh vừa giao xong đơn hàng đặt cơm, bởi vì trời nóng nên thắt cái áo tay dài ở bên hông, chỉ mặc áo thun ngắn tay bó sát người, cánh tay cùng gương mặt trắng óng ánh, dưới ánh mặt trời như phát sáng, lúm đồng tiền tươi như hoa.

      Trái tim trạch nam của Thư Thần lập tức nhảy dựng lên kêu thình thịch.

      Văn Dụ lại giật mình. đột nhiên ý thức được, từ lần đầu tiên thấy Kỷ An Ninh cho đến bây giờ, Kỷ An Ninh chưa từng cười như thế này, chưa từng!

      Văn Dụ dừng bước, nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc.

      Hóa ra cũng biết cười.

      “Chỗ này có đồ ăn Hồ Nam*, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Đông Bắc.” Kỷ An Ninh cười hỏi Thư Thần, “ muốn ăn cái gì?”

      *trong covert là Tương đồ ăn, Tương là tên gọi tắt của tỉnh Hồ Nam.

      Hôm nay là Kỷ An Ninh mời khách, Thư Thần nghĩ chút: “Đồ ăn Đông Bắc.” Đồ ăn Đông Bắc được nhiều, rất thực tế.

      Mặc dù biết tình huống cụ thể trong nhà Kỷ An Ninh, nhưng thấy lúc làm nhiều việc liền biết kinh tế trong nhà rất túng quẫn. Lẽ ra nên để Kỷ An Ninh mời khách, nhưng mấy lần Thư Thần đề xuất mời ăn cơm, Kỷ An Ninh đều từ chối. Nếu phải vì giới thiệu chỗ dạy thêm cho , Kỷ An Ninh muốn cảm ơn , chắc ngay cả cơ hội ăn cơm cùng cũng có.

      Thư Thần muốn từ bỏ cơ hội này.

      Nhưng đúng lúc Thư Thần vui mừng phấn khởi có thêm vị khách từ trời rơi xuống.

      Thư Thần và Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống, Văn Dụ liền xuất ở bên cạnh bàn, hai tay đút túi quần, bộ dạng hờ hững: “Ồ, em cũng ở đây à?”

      Kỷ An Ninh: “…”

      Thư Thần: “…”

      Lúc hai người trong cuộc còn chưa kịp phản ứng, vị khách mời nào đó cười , rất khách sáo : “Vừa hay, cùng nhau ăn cơm . Vừa rồi với em chuyện kia nên giờ vẫn chưa ăn cơm.”

      Văn Dụ xong kéo cái ghế bên cạnh Kỷ An Ninh ra, rất phối hợp mà ngồi xuống.

      Thư Thần hết cách, kiên trì hỏi: “An Ninh, đây là…?”

      Kỷ An Ninh trong lòng thở dài, sao lại quên Văn Dụ là người như thế nào? có chết cũng cần mặt mũi, làm việc từ trước tới giờ kiêng nể gì cả. Đời trước nếu phải vì quan tâm ánh mắt người khác, muốn làm gì làm, đâu bị người khác chỉ trỏ, bị đồn thành loại con ham giàu.

      “Đây là sư huynh của em, Văn Dụ.” chỉ có thể giới thiệu hai người với nhau, “Đây là ông chủ của quán cà phê em làm thêm, Thư Thần.”

      Hóa ra là ông chủ chỗ làm công à. Văn Dụ nhíu mày.

      Cái nhíu mày của Văn Dụ làm cho Kỷ An Ninh trong lòng giật thót. Lòng độc chiếm của cực kỳ mạnh, sau này tuyên cáo chủ quyền đối với , nếu ai có ý định theo đuổi hoặc có hành vi quá thân mật đều bị dạy dỗ.

      Kiếp trước, Thư Thần lại bị đánh.

      Nhưng lúc chạy tới quán cà phê làm phiền gặp hai gã lưu manh bỉ ổi ở sau lưng giở trò, hai gã đó bị đánh thành đầu heo, quán của Thư Thần cũng bị phá hoại. Những chi tiết trang trí tinh xảo do tự tay tỉ mẩn sắp xếp đều rối loạn hết cả lên.

      Đương nhiên là Văn Dụ cũng bồi thường đầy đủ tổn thất cho . Nhưng Thư Thần chính mắt thấy hung ác của Văn Dụ, từ đó thấy Văn Dụ là hai chân run rẩy.

      Kỷ An Ninh vẫn cảm thấy là cố ý đem quán phá hoại, nhưng có chứng cứ chứng minh.

      Bây giờ lông mày Văn Dụ nhíu lại, Kỷ An Ninh trong lòng giật thót, tự chủ mà giải thích cho : “Thư Thần giới thiệu công việc gia sư cho em, làm phiền người ta như thế nên muốn mời ấy bữa cơm.”

      ý thức được, dưới lời của hoàn toàn đem mình cùng Văn Dụ ở bên, đem Thư Thần đẩy sang bên khác.

      Nhưng Văn Dụ và Thư Thần đều ý thức được.

      Văn Dụ nhếch miệng lên, đưa tay về phía Thư Thần: “Làm phiền rồi.” Thuận theo giọng điệu của Kỷ An Ninh, đứng ở góc độ của , thay lời cảm ơn.

      Giống như là người nhà của Kỷ An Ninh.

      Thư Thần cho dù là trạch nam, ngu ngốc đến mấy, đối mặt với người con mình thích vẫn có nhạy cảm trời sinh của đàn ông, Văn Dụ vừa xuất , người cao mét tám, giá trị nhan sắc đạt điểm cao, người đầy khí chất. Đối với Kỷ An Ninh rất quen thuộc, thái độ mạnh mẽ.

      Mà Kỷ An Ninh lại ngầm cho phép thái độ này.

      Thư Thần chỉ có thể chịu đựng tắc nghẽn trong lòng, đưa tay cùng Văn Dụ nắm tay.

      Kỷ An Ninh thấy sau khi Thư Thần nắm tay Văn Dụ sắc mặt bỗng dưng thay đổi, đỏ bừng lên, giống như có lời gì khó .

      Kỷ An Ninh lặp tức vươn tay cầm tay Văn Dụ, bóp lấy : “Gọi món ăn .”

      Văn Dụ mỉm cười buông tay Thư Thần ra, giả mù sa mưa : “Nhường khách chọn trước.”

      Thư Thần nghĩ bị mất mặt trước mặt mình thích, cố nén cái tay đau, làm như có việc gì : “Tôi sao cũng được, tùy An Ninh chọn.”

      Kỷ An Ninh vừa mới cầm thực đơn trong tay bị Văn Dụ cướp mất: “Để .”

      Khi ăn cơm ở nhà ăn của trường luôn ăn rau, uống cháo miễn phí. Để gọi món mà nhìn thấy giá mấy món kia chẳng khác gì làm khó .

      Văn Dụ tự bao biện mà thay Kỷ An Ninh làm chủ, chọn vài món. Kỷ An Ninh vừa nghe là biết chắc chắn vượt qua dự tính của bản thân. Nhưng có thể làm gì bây giờ, Văn Dụ đúng là ma tinh hai đời của mà.

      Bữa ăn này cũng coi như là thoải mái, dù sao Văn Dụ có khí thế khống chế người ta. Tầm mắt của nhìn xa hơn những người cùng tuổi, Thư Thần ngược lại, tính cách khá trầm lặng, hứng thú hay sở thích cũng khá hẹp, chủ đề chuyện luôn bị Văn Dụ nắm bắt được. Ăn bữa này, Văn Dụ đem Thư Thần thăm dò nhưng đủ để gây sợ. thậm chí còn trao đổi số điện thoại với Thư Thần.

      Đương nhiên cũng gọi là vui sướng, đối với Thư Thần là như vậy. Cả bữa ăn, đều cảm nhận được Văn Dụ dùng khí thế mà đè ép . Cơm nước xong xuôi ý định theo đuổi Kỷ An Ninh của Thư Thần cũng bị chặt đứt, so với kiếp trước sớm hơn chút, cũng nhanh hơn.

      Nhìn mọi người ăn no, Kỷ An Ninh gọi phục vụ tới tính tiền. thò tay vào túi xách để lấy túi tiền bị Văn Dụ duỗi tay ra đè lại.

      Văn Dụ đưa thẻ cho nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”

      Kỷ An Ninh thử rút hai lần nhưng tay Văn Dụ như cái kìm, rút tay được. khó hiểu vì sao lúc nãy bắt tay, Thư Thần vì sao đột nhiên nhe răng trợn mắt chỉ thiếu kêu lên đau đớn.

      “Là tôi mời khách.” Kỷ An Ninh trầm giọng .

      biết.” Văn Dụ cười cười, “Cùng tranh làm gì, khó nhìn.”

      Lời ra làm cho người khác hiểu nhầm, giống như và Kỷ An Ninh rất thân mật. Thư Thần đúng là hiểu lầm.

      nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, uể oải nghĩ, mình đúng là suy nghĩ nhiều rồi, người ta là lòng ý muốn tạ ơn hỗ trợ, cơ bản phải muốn cho cơ hội. cùng với chàng tên Văn Dụ kia ràng rất thân mật.

      Kỷ An Ninh biết Văn Dụ cố ý.

      Đây mới là Văn Dụ mà quen biết, tâm cơ xảo trá, biết xấu hổ, nhưng…sức sống bừng bừng.

      giống lúc ở trong phòng giam, ngày nào cũng yên lặng tựa vào nơi lờ mờ hẻo lánh, ánh mắt trầm ảm đạm, ngày hành hình từ từ đến gần người giống như ngưng tụ càng ngày càng nhiều tử khí.

      Hoàn toàn có chút sức sống nào.

      Kiếp này có thể thấy Văn Dụ vô lại vô sỉ như vậy, Kỷ An Ninh bỗng thấy mắt mình chua xót.
      Last edited: 6/9/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199335 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 15: vấn đề

      Editor: tiểu mao

      Thư Thần quay ra với hai người kia: “Xe tôi để ở bên kia.”

      Kỷ An Ninh dừng bước, nhìn thoáng qua : “Để em tiễn .”

      Văn Dụ nghiêng mắt nhìn .

      Kỷ An Ninh quay đầu với Văn Dụ: “Tôi tiễn Thư Thần, về trước .”

      Văn Dụ nhếch lông mày. Kỷ An Ninh trừng cái. cười cười, dời mắt chỗ khác, với Thư Thần: “ thong thả.”

      Thư Thần trước khi còn phải nhìn hai con người này mắt mày lại, cảm giác như mình ăn thức ăn cho chó, càng tắc nghẽn trong lòng.

      Kỷ An Ninh theo Thư Thần về chỗ gửi xe, đến chỗ xa hơn chút, cảm thấy áy náy : “Hôm nay rất xin lỗi , sư huynh của em… ấy luôn như thế. Nếu , nếu hôm nào em lại mời ăn cơm, hôm nay coi như tính.”

      cần, cần. Haha…” Thư Thần khoát tay, cười xấu hổ, “Bạn trai em rất thú vị.”

      Sức ghen rất lớn, vừa phát Kỷ An Ninh ăn cơm với người trẻ tuổi khác phái trực tiếp đuổi tới. Tính tình cũng lớn, nắm tay thôi cũng muốn phơi bày chút hormone nam tính, tuyên cáo chủ quyền.

      Thư Thần muốn trêu trọc người con có bạn trai.

      , hiểu lầm rồi, ấy phải…” Kỷ An Ninh muốn giải thích.

      “Ha ha ha ha, biết, biết, phải giải thích đâu.” Thư Thần điều chỉnh tâm lý xong, ngược lại có thể trêu chọc Kỷ An Ninh.

      Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ràng rất thân mật, giống như trong kịch bản thanh xuân vườn trường, hai bên đều thích nhau, còn thiếu mỗi xuyên qua tầng giấy dán cửa sổ thôi nhỉ?

      Kỷ An Ninh có chút im lặng, nhưng ngẫm lại, nếu như vậy Thư Thần giống với kiếp trước theo đuổi , so với kiếp trước bị Văn Dụ dập tắt ý nghĩ này sớm hơn, như vậy cũng tốt.

      muốn giải thích, mặc cho Thư Thần hiểu lầm.

      Dõi mắt nhìn xe Thư Thần rời , Kỷ An Ninh quay người trở về, lại thấy Văn Dụ đứng ở cổng trường, hai tay đút túi, cười như cười nhìn .

      Bộ dáng kia đúng là khiến người ta nhìn là thấy là muốn mặc xác .

      qua, Văn Dụ đưa mắt: “Theo đuổi em à?”

      Kỷ An Ninh liếc cái, qua , tức giận : “Chuyện này liên quan đến .”

      Bình thường Kỷ An Ninh luôn có thái độ lạnh lùng, biểu nhạt nhẽo. Lúc này tức giận, như mặt hồ lóng lánh, cả người chốc lát linh động hẳn lên, giống như tia sáng của bảo thạch luôn bị che lại bỗng nhiên tỏa ra hào quang.

      đuổi theo , mỉm cười : “Làm sao lại liên quan đến , phải chúng ta là bạn bè à.”

      Kỷ An Ninh dừng bước.

      “Văn Dụ.” : “Tôi muốn làm ‘bạn bè’ với là nghiêm túc. Nhưng nếu muốn có thể cần làm.”

      Đôi mắt Kỷ An Ninh sáng như nước mùa thu, thái độ lạnh lùng nghiêm túc. Khiến Văn Dụ phải thu lại dáng vẻ tươi cười đứng đắn của mình.

      “Em nghiêm túc?” lại nhướn mày.

      Kỷ An Ninh muốn lặp lại, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn .

      Má Văn Dụ giật giật, ngẩng đầu nhìn trời nhếch nhếch miệng, giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười, lại phải nhẫn nhịn cười.

      Kỷ An Ninh xoay người rời .

      Văn Dụ khẽ vươn tay bắt lấy cổ tay .

      Cổ tay tinh tế, bàn tay Văn Dụ rất lớn, khi dùng sức nắm chặt tay còn chưa đầy vòng tay. Sức lực của đương nhiên lớn như lúc bắt tay với Thư Thần, nhưng đối với Kỷ An Ninh mà đây là cách nào thoát khỏi kiềm chế.

      Văn Dụ di chuyển, Kỷ An Ninh cũng được.

      “Buông ra.” Kỷ An Ninh có sức để tức giận với .

      Văn Dụ ngẩng cằm lên, cười lạnh: “Kỷ An Ninh, em ràng chút cho , ai mẹ nó muốn cùng em làm bạn bè?”

      Kỷ An Ninh nhìn , ngậm miệng lại.

      “Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè? Đứa con trai nào muốn làm bạn với em, đơn giản là muốn đem em tới tay, trước núp, lựa chọn thời cơ mà hành động thôi. Mở miệng ngậm miệng muốn cùng em làm bạn, đều là ngụy quân tử.” Văn Dụ chẳng thèm ngó tới.

      bây giờ muốn với em. muốn làm người của em.” Văn Dụ xong lại mặt dày bổ sung câu, “Cũng muốn em trở thành người của .”

      Văn Dụ cái này rất nhiều, kiếp trước về chuyện này ràng hơn bây giờ. tại bởi vì thời gian hai người bọn họ quen nhau chưa lâu, vẫn chưa hoàn toàn bày ra hết.

      Nhưng như vậy cũng là cố ý. tự biết mình là dạng người gì, cũng chưa từng muốn vì ai mà phải thu lại chính mình, kiềm chế ý nghĩ của mình.

      cảm thấy mình phải là loại ngụy quân tử kia, tên háo sắc, sợ khiến Kỷ An Ninh hiểu về mình.

      Văn Dụ cố ý dùng lời trêu chọc Kỷ An Ninh, có ý định nhìn chút xem bộ dạng từ luôn lạnh lùng sang đỏ mặt vì tức như thế nào. Nghĩ lại, đúng là thú vị.

      Lưu manh chính là như vậy, ngươi càng xấu hổ, càng vui vẻ.

      Nhưng phản ứng của Kỷ An Ninh vượt quá dự kiến của Văn Dụ. nhìn giống như có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn giống như mang theo hoài niệm, khoé miệng thế mà có ý cười, lại chuyển thành ánh mắt mẹ già đầy bất đắc dĩ khi nhìn đứa con nghịch ngợm của mình.

      Văn Dụ hiểu được.

      Nhưng lúc này khi ánh mắt Kỷ An Ninh nhìn , từ lúc bọn họ quen biết đến nay, đây là lần dịu dàng nhìn nhất.

      Văn Dụ theo bản năng liền cầm chặt cổ tay Kỷ An Ninh, ngón cái vuốt chút lên làn da tinh tế mềm mại.

      Từ nhà trẻ đến đại học, Văn Dụ sờ qua nhiều cổ tay của con , nhưng có người nào như Kỷ An Ninh, mềm mại xương, để cho người ta kiềm lòng được mà sinh ra thương xót.

      Trong đầu lên hình ảnh hàng ngày đưa thức ăn đến ký túc xá, hai tay xách theo hai cái túi nặng nề chạy trong sân trường. dùng cổ tay mảnh khảnh tinh tế này mà làm việc nặng như thế để kiếm chút tiền thôi sao?

      Trong lòng Văn Dụ đột nhiên bị chặn đến khó chịu.

      Cảm nhận được ngón cái Văn Dụ vuốt ve, Kỷ An Ninh mà nhìn cái. Cái tên lưu manh này, lúc nào cũng sàm sỡ con được.

      “Buông ra.” .

      nghĩ giọng điệu cứng chút, nhưng lời ra lại dịu dàng nhàng, tại cứng rắn nổi với . nhìn thấy bây giờ tràn đầy sức sống, trong lòng đều mềm mại.

      Cho dù tốt cỡ nào, nhưng từ lúc viên đạn kia xuyên qua thân thể bắn trúng tim sớm tha thứ cho rồi.

      buông tay trước .” Kỷ An Ninh cụp mắt, giọng hơn chút, nhàng, “Đừng lôi lôi kéo kéo trước cổng trường…”

      Văn Dụ theo bản năng liền nghe lời , buông tay ra.

      Lập tức thấy hối hận, thời điểm như thế này phải nên nhân lúc còn nóng tranh thủ trêu thêm mấy lần à? Sao lại bị quỷ thần xui khiến mà nghe lời buông tay cơ chứ?

      Giọng Của Kỷ An Ninh nhàng, quát lớn, cũng cầu xin nhưng rất kì diệu, làm theo bản năng nghe lời.

      “Cho nên bây giờ em muốn làm gì?” Văn Dụ hùng hổ dọa người hỏi.

      Kỷ An Ninh yên lặng lát, ngẩng đầu : “Tôi chỉ muốn hỏi , thích tôi ở điểm nào?”

      Vấn đề này làm khó hai kiếp. Bây giờ có thể bình tĩnh đối mặt chuyện với , rất muốn biết đáp án.

      Văn Dụ cảm thấy đó là vấn đề hết sức ngớ ngẩn.

      “Đương nhiên là vì…” lời lẽ thẳng thắn, thấm chí còn cảm thấy đối với vấn đề Kỷ An Ninh hỏi cảm thấy có chút được, “Thích bộ dạng xinh đẹp của em.”

      , nhịn được mà dùng ngón trỏ nâng cằm Kỷ An Ninh lên.

      Kỷ An Ninh nắm ngón tay đáng ghét kia, cảm thấy tưởng tượng được: “Chỉ như vậy?”

      Văn Dụ : “Đúng vậy.”

      Kỷ An Ninh tiếp tục hỏi: “ có nguyên nhân khác?”

      Văn Dụ suy nghĩ giây, đổi giọng : “Có.”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Là gì?”

      Văn Dụ trả lời mà dời tầm mắt xuống.

      Mấy ngày gần đây, Văn Dụ hay quan sát Kỷ An Ninh, phát ra hình như rất thích mặc mấy cái áo thun tay ngắn, cỡ , bó sát người. Quần áo mặc người làm đôi vai gầy yếu, vòng eo thon gọn. Người gầy như thế, xương quai xanh lồi ra, thịt cả người hình như đều dồn hết vào ngực, chỉ có chỗ đó lồi ra, rất đầy đặn.

      gầy yếu với đầy đặn gây tương phản rất lớn, Văn Dụ có chút khống chế được máu chảy trong người.

      Con mắt đen như mực của nhìn sang tay Kỷ An Ninh. Bàn tay nho trắng trẻo, nắm lấy ngón tay của , giống như kiểu ám hiệu.

      Cái tên lưu manh Văn Dụ này, vừa nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại của Kỷ An Ninh, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mấy ý tưởng dâm dục.

      Nơi nào đó của Kỷ An Ninh bị đem vào trong đầu liên tưởng tới mấy ý tưởng tốt đẹp rồi.

      Lúc Văn Dụ dời tầm mắt xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ngực mình liền hiểu ra “Có” là chỉ ngoài gương mặt xinh đẹp còn có dáng người quyến rũ.

      “Như vậy thôi.” hỏi, “Chỉ có những cái này?”

      Văn Dụ liếm môi, cố gắng kéo mình thoát ra từ trong mấy ý nghĩ được lành mạnh, : “ phải sao?”

      có hơi buồn cười: “Chẳng lẽ thích vẻ đẹp tâm hồn của em? Vậy em cũng phải cho thời gian tìm hiểu tâm hồn của em chứ. và em mới quen nhau được bao lâu? làm sao nhìn tâm hồn em được chứ? Có thể thích em ở điểm gì nữa? Đương nhiên là gương mặt xinh đẹp của em rồi.”

      Lời Văn Dụ dễ nghe nhưng làm người ta thể phản bác.

      “Hóa ra là” Kỷ An Ninh thào : “Kiểu này à? Chỉ…đơn giản như vậy?

      “Rất nông cạn đúng ?” Văn Dụ mỉm cười, mỉa mai, “Như vậy thôi, em cho rằng là vì cái gì?”

      Rất nhiều đứa con chạy theo Văn Dụ, coi thường nhất là những người cho rằng đây là tình chân chính. Nhưng gỡ bỏ từng lớp áo ngoài che đậy thấy , bọn họ , đơn giản là thích gương mặt với dáng người của , còn có tiền của .

      Ba cái này nếu thiếu , bọn họ cũng đến mức ấy.

      Văn Dụ sớm nhìn .

      Kỷ An Ninh thể tại sao trong lòng mình lại thấy thất vọng. Nhưng thất vọng này nhanh chóng tan , cảm nhận được thoải mái, giống như thoải mái sau khi trút được gánh nặng.

      buông ngón tay của Văn Dụ ra, vui sướng : “Như vậy à, vậy là tốt rồi.”

      Lông mày giãn ra, thậm chí còn như tỏa sáng.

      Văn Dụ nghĩ chắc chắn là do ánh nắng chiếu nên gây ảo giác.

      Văn Dụ biết, ra là Kỷ An Ninh cảm thấy nhõm.

      Sau khi sống lại, bàng hoàng mất mấy ngày, dám chủ động gặp Văn Dụ, bởi vì thấy áp lực vai quá nặng. sống lại kiếp, cõng theo món nợ của kiếp trước, so với sinh hoạt túng quẫn còn nặng nề hơn.

      Thế gian này, thứ khó trả nhất là nợ tình cảm.

      Kiếp trước Văn Dụ vì mà sống cũng vì mà chết, Kỷ An Ninh biết làm sao để trả món nợ ân tình này cho .

      Đột nhiên biết được hóa ra nguyên nhân thích giống những gì nghĩ, hóa ra thích chỉ là thích thuần túy, hừng hực dục vọng. Kỷ An Ninh giống như phải gánh món nợ khổng lồ, lãi mẹ đẻ lãi con, bỗng nhiên ngày được cho biết phải trả lãi nữa, chỉ cần trả tiền gốc là được.

      Đúng là, nhõm hơn nhiều.
      Last edited: 6/9/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199336 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 16: Phản đòn

      Editor: tiểu mao

      Giữa lông mày Kỷ An Ninh đều toát ra ý cười.

      “Văn Dụ, đúng là tên lưu manh!” .

      Văn Dụ kinh ngạc, chẳng lẽ Kỷ An Ninh có thuật đọc tâm, biết lúc nãy trong đầu nghĩ gì?

      nhìn kỹ, thấy ánh mắt trong vắt sáng tỏ, chút mập mờ. Giống như vừa câu trần thuật vậy.

      Làm có chút nghĩ ra.

      Kỷ An Ninh vừa gỡ xuống áp lực nặng nề, cả người đều thoải mái, mặt mày mang ý cười, khuôn mặt như phát sáng, : “Tôi vẫn muốn câu kia, tôi chỉ muốn làm bạn bè với . Loại chuyện này thể cưỡng cầu, muốn thôi.”

      Văn Dụ kêu tiếng “Này”, muốn chuyện có người gọi tên Kỷ An Ninh.

      Hai người quay đầu, người gọi Kỷ An Ninh là lớp trưởng lớp - Mạnh Hân Vũ. ấy vừa cùng mấy người bạn cùng lớp ra ngoài, giờ trở về trường.

      Kỷ An Ninh bỏ lại cho Văn Dụ câu: “Bạn học gọi tôi.” Rồi chạy

      chạy tới chỗ Mạnh Hân Vũ, hỏi: “ dạo phố à?” Có hai nữ sinh cầm tay mấy cái túi giấy, giống như dạo qua mấy cửa hàng bên ngoài trường học.

      Mạnh Hân Vũ : “Tớ cùng mọi người ra ngoài mua ít đồ.” Ở đây, mấy nữ sinh đều quen với Kỷ An Ninh, chỉ có Mạnh Hân Vũ được hai câu, vừa rồi cũng là gọi Kỷ An Ninh. Nhưng ấy xong lại quay sang lườm nữ sinh khác chút.

      Nữ sinh kia là người luôn muốn làm hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, kiếp trước mấy lời đồn đại về Kỷ An Ninh chủ yếu xuất phát từ Tôn Nhã Nhàn.

      Ánh mắt ta lấp lóe, xen vào hỏi: “Người vừa rồi chuyện với cậu là Văn Dụ năm ba à?” ta vừa rồi về phía này, lập tức chú ý đến Văn Dụ, lại nhìn kĩ, thấy nữ sinh chuyện với Văn Dụ phải là Kỷ An Ninh kiêu ngạo lạnh lùng kia à.

      Trong lòng ta có chút tâm tư, nhưng ta với Kỷ An Ninh quan hệ tốt lắm, ta liền thọc Mạnh Hân Vũ chút, khiến Mạnh Hân Vũ gọi Kỷ An Ninh.

      Mạnh Hân Vũ quay đầu thấy Kỷ An Ninh, nghĩ nhiều liền gọi. Gọi xong mới nhận ra, Kỷ An Ninh chuyện với soái ca chân dài. nàng hình như…gọi đúng lúc phải.

      Đầu óc nàng cũng thông minh, lúc này thấy Tôn Nhã Nhàn mở miệng hỏi soái ca kia, hình như hiểu được mình bị Tôn Nhã Nhàn lợi dụng.

      Hai nữ sinh khác tò mò : “Người kia là Văn Dụ à? Đẹp trai đấy.”

      “Cao quá , ấy cao bao nhiêu vậy?”

      Mấy được Tôn Nhã Nhàn giới thiệu qua về đại danh Văn Dụ, vừa rồi được nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền. Dáng người cao, mặt nam tính, bừng bừng khí khái hào hùng. Hơn nữa nhìn qua trông rất chững chạc, đúng là năm ba giống với mấy nam sinh ngây thơ trong lớp.

      “Tớ cũng biết.”

      nghĩ chút, : “Có lẽ là khoảng mét tám?”

      “Tớ nghĩ là hơn.” nữ sinh , “Vóc dáng bọn mình cũng tương đương nhau, cậu đứng kém ấy cái đầu, chắc chắn phải hơn mét tám.”

      Tôn Nhã Nhàn hỏi: “Lần trước nghe các cậu có quen biết. Làm thế nào cậu quen với Văn Dụ? Tớ nhớ cậu phải người bản địa.”

      Kỷ An Ninh lạnh nhạt trả lời: “Quen nhau ở nhà ăn của trường.”

      Mấy nữ sinh yên tĩnh giây, lập tức hưng phấn.

      “Oa, ấy tới bắt chuyện với cậu à?”

      “Có phải muốn theo đuổi cậu ?”

      “Trời ạ, đây là khung cành bên trong đại học mà tớ tưởng tượng!”

      Kỷ An Ninh đợi mấy câu này.

      Kỷ An Ninh phải bánh bao, cũng phải biết chuyện. Chỉ là kiếp trước lời đồn thành, Văn Dụ lại ra vẻ quấn chặt lấy , cho dù có mười cái miệng cũng vô dụng.
      *bánh bao thường mềm mại, dễ nắn bóp, ý chỉ người này tính tình mềm yếu, dễ bắt nạt.

      Huống hồ, người mà phải gánh cuộc sống của hai người, phải bôn ba mệt nhọc, thừa sức lực mà dây dưa nhiều với những bạn học cho là đứa con hám giàu. Chẳng qua chỉ là bốn năm bạn học thôi, đợi đến lúc tốt nghiệp, chẳng ai nhớ ai.

      Nhưng nghĩ tới, đợi được đến ngày tốt nghiệp, mà kiếp này, cơ hội lại tới, Kỷ An Ninh cảm thấy có thể tránh được vết xe đổ.

      ấy đúng là có ý đó.” Kỷ An Ninh thẳng thắn thừa nhận. Có nam sinh muốn theo đuổi , cũng phải việc cần giấu, có gì mà thể .

      Mấy người Mạnh Hân Vũ càng kích động, liên tiếp truy hỏi: “Sau đó sao? Sau đó sao?”

      Kỷ An Ninh mỉm cười sau đó phá vỡ mấy bong bóng màu hồng của mấy nàng: “Hàn huyên trò chuyện, cảm thấy hợp.”

      “A?” Các vỡ mộng.

      Theo các , chỉ cần thấy ghét đối phương, nếu nam sinh đủ cao đủ soái nếu tới tỏ tình tiếp nhận. Dù cho có cảm giác, cũng có thể từ bạn bè lên từ từ tìm cảm giác.

      “Chủ yếu là do chênh lệch về trình độ kinh tế quá lớn.” Kỷ An Ninh , “Nhà ấy có điều kiện rất tốt, tiền tiêu thoải mái, tình huống của tớ mấy cậu biết mà, phù hợp lắm. Với cả tớ phải làm thêm rất nhiều, có thời gian chuyện đương. Tớ với ấy.”

      Lúc chuyện đầu nghiêng về bên.

      Ánh nắng chiếu đôi mắt đen nhánh của thành màu nâu nhạt, làn da trắng óng ánh ra ánh sáng dịu dàng.

      Mấy người Mạnh Hân Vũ đều ngơ ngẩn, trong thời khắc đó, trong lòng cùng sinh ra ý nghĩ, Kỷ An Ninh… xinh đẹp.

      ràng là cùng tuổi, ràng đều mới từ học sinh trung học trở thành sinh viên, nhưng giữa lông mày Kỷ An Ninh lại giống như trưởng thành hơn bọn họ mấy phần. Vẻ xinh đẹp yên tĩnh này phải chỉ ở tướng mạo, mà là khắc ở giữa lông mày, sâu trong đôi mắt.

      Cũng lạ tại sao Văn Dụ là người con trai cao ráo đẹp trai như vậy lại muốn bắt chuyện ở nhà ăn.

      Mấy nữ sinh nhịn được mà hâm mộ .

      Tôn Nhã Nhàn lại phì cười : “Cậu đùa à? phải cậu biết nhà Văn Dụ có tiền à? Nếu cậu làm bạn ấy, cậu còn phải làm thêm làm gì? Tiền tháng cậu kiếm được còn chưa đủ cho người ta đổ xăng ý.”

      Cho dù nụ cười tươi như hoa cũng thể che dấu ghen ghét trong đáy mắt.

      Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn theo đuổi được Văn Dụ, nên sinh ra ghen ghét, ta giống như rắn độc chạy khắp nơi rêu rao xấu Kỷ An Ninh, dội nước bẩn lên người .

      So sánh với mấy người ngây thơ như Mạnh Hân Vũ, Kỷ An Ninh ràng thấy Tôn Nhã Nhàn là loại bên ngoài xinh đẹp bên trong xấu xí.

      Ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Cậu tới chuyện đương hay được bao nuôi?”

      Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn tốt bắt đầu gây : “Như thế nào? Chẳng nhẽ phải?”

      Kỷ An Ninh mỉm cười: “Tớ vừa là nhà Văn Dụ quá giàu. Khả năng kinh tế của tớ có hạn, nếu như quen với ấy, tớ chắc có đủ tiền. Cho nên, tớ cự tuyệt ấy.”

      Tôn Nhã Nhãn tranh luận: “Trai đương, nếu điều kiện kinh tế tốt chút gánh vác chi phí có sao. Hoặc là cậu để ta chịu nhiều, mình chịu ít.”

      “Có thể. Con trai gánh vác chi phí đương, kiểu này tớ cảm giác có thể. Chỉ cần hai bên đều vui lòng là được.” Kỷ An Ninh vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng lại chuyển hướng : “Nhưng tớ vừa tớ vì phải làm thêm nên có thời gian đương. Cậu lại tới quen biết với con trai có tiền cần làm việc vất vả.”

      Kỷ An Ninh bình tĩnh : “Mong cậu hiểu , tớ làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt với tiền thuốc của bà ngoại, số tiền này phải dùng cho chuyện đương. Nếu cậu cảm thấy cậu cùng với người ta ở chung chỗ bản thân phải kiếm tiền nữa, chẳng lẽ cậu muốn người ta phải bỏ tiền ra nuôi cả nhà cậu à? Nếu cậu nghĩ như vậy, chắc chẳng phải đương gì? Tớ cảm thấy cậu bán thân đấy, tốt lắm đâu nhỉ?”

      Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn chụp lên đầu mấy thứ dơ bẩn, kiếp này Kỷ An Ninh vượt lên trước chụp lại lên đầu Tôn Nhã Nhàn.

      “Cậu…!” Tôn Nhã Nhàn tức đỏ cả mặt, nhưng phản bác được mấy suy luận của Kỷ An Ninh. Suy luận của Kỷ An Ninh dựa cơ sở mấy câu ta vừa lúc nãy, chẳng qua chỉ giải nghĩa hơn chút thôi.

      Mà lúc Tôn Nhã Nhàn mấy câu kia, ràng toàn vị chua lòm ám chỉ nhà Văn Dụ có tiền, Kỷ An Ninh có thể sống dựa vào Văn Dụ. Chẳng qua là bị Kỷ An Ninh che dấu thôi.

      Mạnh Hân Vũ nhìn hai người vài lần, Mạnh Hân Vũ dù sao cũng là lớp trưởng, ấy kéo cánh tay Kỷ An Ninh : “ phải về trai đẹp à, sao lại cãi nhau rồi.”

      Tôn Nhã Nhàn nhận lấy bậc thang, muốn xuống: “Đúng vậy, chỉ đùa chút thôi, nghiêm túc vậy làm gì?”

      “Hóa ra là đùa à, đều là sinh viên, học hành khổ cực nhiều năm như vậy mới đỗ được Hoa đại, thể nào suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm bạn trai có tiền, sống dựa vào mấy người giàu có, tớ biết cậu đùa mà.” Kỷ An Ninh nở nụ cười, “Tớ cũng vậy.”

      Dựa vào kim chủ và mấy người giàu có đều là những thứ kiếp trước Tôn Nhã Nhàn dùng để Kỷ An Ninh. Hôm nay cuối cùng Kỷ An Ninh cũng có thể trả lại, cảm thấy như có ngụm khí bẩn được thoát ra ngoài, trong lòng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

      Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn khó coi hơn, ta miễn cưỡng cười : “Tớ tới mấy hàng quà vặt mua ít đồ, mọi người về lớp học trước .” Liền vội vàng bỏ .

      nhìn ra mồm mép cậu lợi hại như thế đấy.” Mạnh Hân Vũ nhe răng cười.

      Cánh tay ấy vẫn kéo tay Kỷ An Ninh. Nếu nữ sinh như ấy can ngăn tới kéo trong hai người cãi nhau, đây là hành vi tự nhiên. Nhưng lúc ấy vươn tay, theo bản năng liền chọn Kỷ An Ninh.

      , lúc Tôn Nhã Nhàn câu kia… Cũng phải là ý Kỷ An Ninh .

      Mạnh Hân Vũ mặc dù phải sinh viên nghèo khó, nhưng áp lực kinh tế trong nhà cũng rất lớn, đối với Kỷ An Ninh có thể hiểu. Tôn Nhã Nhàn dùng giọng điệu dương quái khí kia cũng làm ấy cảm thấy thoải mái.

      Kỷ An Ninh mặt tươi cười nhưng lại ta tới mức á khẩu trả lời được, trong lòng Mạnh Hân Vũ cũng thấy rất vui sướng.

      riêng gì ấy, hai nữ sinh khác cũng : “ đùa cũng phải có mức độ chứ, chuyện chua chát như thế đúng là làm cho người ta khó chịu.”

      nàng ấy đến Tôn Nhã Nhàn.

      phải ai cũng ngốc. xinh đẹp vừa thừa nhận mình được chàng vừa có tiền vừa đẹp trai theo đuổi, người khác vội chuyện châm chọc đủ hướng, tìm cách hạ thấp, ai mà nghe thấy vị chua trong này chứ.

      “Đúng vậy. Bình thường thấy cậu ấy xinh đẹp lại tốt tính, rất có mặt mũi, nghĩ là kiểu người như thế.” nữ sinh khác cũng .

      Tân sinh năm nhất, vừa tới hoàn cảnh mới, chính là giai đoạn tìm kiếm những người bạn hợp nhau.

      Lúc tập huấn quân là lúc lập lên tình chiến hữu, mọi người nhanh chóng có cảm tình với nhau, nhưng vẫn bị ngăn lại do tính cách khác nhau. Khoảng thời gian trở về trường học, mất khoảng thời gian để các đoàn thể điều chỉnh nội bộ.

      Kỷ An Ninh tham gia tập huấn quân , cũng hay cùng lớp, bỏ lỡ hai cơ hội tốt để thân thiết với mấy bạn trong lớp.

      Kiếp trước từ bỏ việc giải thích cho mình, cũng từ bỏ việc giao lưu với bạn học, để cho mình trở thành cá thể đơn độc bên ngoài quần thể.

      kiếp này, trong lòng còn khúc mắc, lúc đầu định thân thiết với mấy bạn cùng lớp, nào ngờ chỉ vì lần tranh cãi với Tôn Nhã Nhàn lại ngoài ý muốn mà đạt được ủng hộ của ba người Mạnh Hân Vũ.

      Vận mệnh của con người, thường vào lúc người ta để ý mà theo hướng khác.

      Ví dụ như Kỷ An Ninh, chỉ nhất thời xúc động muốn tới câu lạc bộ kickboxing học vài chiêu, nhưng lại tự chui đầu vào lưới, tự mình nhảy vào địa bàn của Văn Dụ.

      Last edited: 17/11/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199340 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn editor nhiều nhiều, vẫn hi vọng cuộc sống luôn đầy hi vọng của bạn Ninh. Thấy thương ghê

    5. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :