1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Dụ à, tôi mệt mỏi với bạn lắm, bạn hiểu hôn?
      levuong thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 12: Gặp lại kẻ thù kiếp trước

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Sáng thứ bảy, Văn Dụ tỉnh lại tại chỗ ở của mình, đầu rất đau. nhịn được than tiếng, nhắm mắt lại, vò thái dương, hơn nửa ngày mới từ từ ngồi dậy.

      Tối hôm qua đúng là có uống rượu, nhưng lấy tửu lượng của đến mức say rượu đau đầu, đầu đau bởi vì có đêm mộng, ngủ được sâu.

      Chi tiết trong mộng, sau khi tỉnh lại mấy giây mơ hồ . Nhưng Văn Dụ nhớ kỹ, trong mộng có Kỷ An Ninh.

      “Nếu có kiếp sau…” nhìn , rơi lệ.

      Tại sao khóc? Vì sao đau lòng như vậy?

      Văn Dụ nghĩ ra, điều duy nhất có thể nhớ là cặp mắt xinh đẹp của Kỷ An Ninh ngừng rơi lệ.

      Làm người ta đau lòng.

      Chuông điện thoại vang lên, Văn Dụ giật mình cái.

      “Còn chưa ?” Đầu bên kia là giọng bố Văn Quốc An, giọng vừa trách cứ lại có chút bất đắc dĩ.

      Văn Dụ nghe vậy liền cười, trước mặt bố mình như từ người trưởng thành biến thành thiếu niên tinh nghịch, vừa lười nhác vừa vô lại: “, ngay! Giờ ạ?”

      Văn Quốc An : “Đương nhiên, xem mấy giờ rồi, động tác khẩn trương lên.”

      Hôm nay có kế hoạch là theo bố bồi mấy chú đánh golf.

      Văn Dụ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa mặc quần, hỏi: “Mẹ con đâu?”

      điệu của Văn Quốc An phai nhạt : “ biết, chắc là dạo phố?”

      Bố mẹ của ồn ào cãi cọ, nhưng tình cảm bình thường, được gọi là ân ái. Văn Dụ sớm quen.

      là người trưởng thành, phải là học sinh tiểu học có tâm lý ỷ lại cha mẹ, sau khi lên đại học liền ra ngoài ở riêng, đỡ phải nhìn bố mẹ mình lạnh nhạt có tình cảm.

      Rửa mặt xong ra cửa, ngày mùa thu nắng gắt làm lóa mắt, vạn dặm trời xanh bóng mây.

      Rơi vào mắt nhìn như mộng cảnh.

      Chậc, chỉ là giấc mộng mà thôi, nghĩ gì thế.

      Đảo mắt là đến thứ hai.

      “Này, nghe hôm nay câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh?”

      “Mọi người muốn tham gia cái gì?”

      “Mẹ tớ nhất định phải tham gia hội học sinh, có phúc lợi*.”

      “Mẹ cậu có tư tưởng gì thế, tớ muốn tham gia CLB COS**.”

      *phúc lợi: chỉ chung những điều may mắn vui sướng, những điều có ích.

      **câu lạc bộ cosplay.

      Các bạn học ồn ào thảo luận.

      Khai giảng phải tham gia huấn luyện quân , sau đó trường học cho sinh viên thời gian giảm sóc để quen thuộc với sinh hoạt trong trường, tuần cuối của tháng chín, câu lạc bộ mới chính thức tuyển sinh.

      “Này, Kỷ An Ninh, cậu tính tham gia câu lạc bộ gì?” Ngồi ở phía trước Kỷ An Ninh, nữ sinh nghiêng người thảo luận với bạn bè về chủ đề này, thuận miệng quay đầu hỏi Kỷ An Ninh.

      Nữ sinh này gọi là Mạnh Hân Vũ, là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, mặc dù giống Kỷ An Ninh cần cầm học bổng cho học sinh nghèo, nhưng gia đình nàng cũng phải chịu gánh nặng rất lớn.

      này trong trí nhớ của Kỷ An Ninh là trong số ít những người bàn tán về , thậm chí sau khi chết, lúc người khác nháy mắt ra hiệu muốn bát quái, nàng còn quát lớn những người khác.

      Kỷ An Ninh đối với mọi người trong lớp đều lạnh lùng, đối với Mạnh Hân Vũ lại lộ ra chút ý cười dịu dàng, : “Có lẽ mình tham gia được, mình có thời gian, buổi tối còn phải làm thêm.”

      Mạnh Vũ Hân hiểu được, nàng cũng cần làm thêm.

      Mạnh Vũ Hân làm thêm vì muốn giảm gánh nặng trong nhà, Kỷ An Ninh lại là người gánh vác cả gia đình. Vì vậy Mạnh Vũ Hân có thể hiểu và đồng tình với Kỷ An Ninh.

      “Này, cậu làm gia sư à? Tớ biết trang web, tớ toàn tìm việc gia sư ở đó.” Mạnh Vũ Hân chia sẻ tin tức với , tên trang web cho .

      Kỷ An Ninh trầm ngâm chút, khuyên Mạnh Vũ Hân: “Tớ lúc trước có sử dụng trang web này, thế nào nhờ, mấy gia đình này vàng thau lẫn lộn*, trang web cũng cam đoan được. Tớ nghĩ cậu tốt nhất lên bàn với mẹ của bọn trẻ là thời điểm cậu tới nhà, mẹ bọn trẻ có thể ở đấy, đảm bảo an toàn.”

      *vàng thau lẫn lộn: suy thoái, lộn xộn.

      Mạnh Hân Vũ có chút khẩn trương: “…xảy ra chuyện gì sao? Tớ mới được hai lần.”

      Giữa đầu lông mày Mạnh Hân Vũ có chút ngây thơ, đúng là chưa gặp qua mấy con người, việc buồn nôn đó. may mắn.

      Kỷ An Ninh : “Cẩn thận hơn. Dù sao người xấu chỗ nào cũng có. Nữ sinh chúng ta ở tuổi này, tớ cảm thấy cẩn thận kiểu gì cũng đủ. Đúng rồi, cậu có thể chuẩn bị đồ vật phòng thân như kiểu nước ớt.”

      Kỷ An Ninh mang nước ớt của cho Mạnh Hân Vũ nhìn: “Tớ tự chế đấy. Cái bình mua trong cửa hàng, nước ớt tự mình nấu.”

      Mạnh Hân Vũ rất sợ hãi thán phục trước cảnh giác cùng với việc tự chế trang bị của Kỷ An Ninh, mấy trao đổi về việc làm gia sư lúc, trước lúc vào học, Mạnh Vũ Hân : “Tý nữa cùng nhau ăn cơm ?”

      Kỷ An Ninh lại mỉm cười cự tuyệt: “ được.”

      nhìn về phía thầy giáo, giọng: “Buổi trưa tớ phải về sớm, tớ còn phải mua cơm hộ người ta.”

      Nếu như buổi trưa đơn hàng thức ăn nhiều, tính là bận rộn cũng ăn cơm ở trường học, mà chạy về nhà cùng bà ngoại ăn cơm, rồi nắm tay bà đưa xuống lầu phơi nắng.

      Nếu phải bà ngoại nhanh đói, chờ được đến lúc tan học, nghĩ mình về nấu cơm trưa cho bà, để bà có thể ăn cơm nóng hổi chứ phải đồ ăn hâm nóng.

      Đến lúc trưa tan học, Mạnh Hân Vũ nhìn lại, đúng là Kỷ An Ninh lặng lẽ về sớm. thu dọn cặp sách cùng bạn ăn cơm, bạn cùng phòng ký túc xá nhịn được lắm chuyện.

      Bạn cùng phòng : “Cậu gọi cậu ấy làm gì? cảm thấy cậu ấy rất kiêu ngạo sao?”

      có mà?” Mạnh Hân Vũ , “Tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng, có cảm giác kiêu ngạo mà.”

      Bạn cùng phòng chần chờ : “Có lẽ cậu ấy để ý đến bọn tớ.” Xinh đẹp như vậy mà.

      “Cậu ấy làm gì có thời gian chứ?” Mạnh Hân Vũ thay Kỷ An Ninh giải thích, “Tan học cậu ấy còn phải làm thêm, bận rộn gần chết, bài tập vào lúc nghỉ giữa giờ mới vội vàng làm. Làm gì có thời gian buôn dưa leo? Với cả, cậu ấy phải làm suốt, đâu giống bọn mình suốt ngày ngồi chỗ, cũng quen như vậy. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt.”

      à?” Bạn cùng phòng có chút ngại ngùng, “Chắc là tớ nghĩ nhầm. Ai, ra tớ chưa từng chuyện với cậu ấy, tớ nghe người ta cậu ấy rất kiêu ngạo.”

      Về phần là nghe từ ai? nhớ nữa rồi.

      Lời đồn đại kiểu này chính là thế, người khởi đầu đều thể tra , giống như trận gió phá xung quanh, ảnh hưởng tới mỗi người.

      Người qua thậm chí còn nhớ mình từng . Quan trọng là miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt*, mấu chốt là ở chỗ ‘biến chất’ và ‘nhân vật’.

      *miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, tiêu hủy xương cốt: qua miệng nhiều người vàng cũng bị biến chất, chỉ nhớ tên nhân vật nhưng nội dung bị thay đổi

      Kỷ An Ninh biết Mạnh Hân Vũ . Hai ngày nay, nhiệt độ hơi giảm, mặc cái áo dài tay ở ngoài, trong phòng ăn lại có hơi nóng, thừa lúc cơm còn chưa xong đem áo ngoài cởi ra buộc ở hông. Áo tay ngắn bên trong kéo căng ở người, eo thon , ngực xinh đẹp làm hấp dẫn vô số ánh mắt, mấy nam sinh biết vô tình hay cố ý hướng mắt về phía này.

      “Đó là ai?” Triệu Thần nheo mắt lại, “Trước giờ chưa gặp bao giờ, năm nhất à?”

      Mấy người cạnh thuận mắt nhìn sang, có người huýt sáo, có người nhìn lúc giật mình: “A, là nữ sinh kia.”

      Triệu Thần quay đầu: “Mày biết à?”

      “Diễn đàn của trường có ảnh chụp của nàng.” Bạn cùng lớp , “Có tin tức rất hot gần đây, bọn mày thấy à? Gọi là ‘Mỹ nhân nghèo’.”

      về gì vậy?”

      “Lúc khai giảng, nàng là sinh viên nghèo khó ‘cõng bà ngoại học’. Mày nhìn nàng , mua cơm đúng , mày nhìn kìa, nàng mua cơm nhiều như vậy, tao thấy thảo luận ở tin đó là nàng làm dịch vụ mua cơm hộ, chỉ giao cho ký túc xá nữ.”

      Các nam sinh đều nhìn sang. Kỷ An Ninh xách túi đầy, về hướng của sổ, trong phòng ăn nhiều người, lại chạy qua chạy lại, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gương mắt tuyết trắng hơi đỏ ửng.

      Con mắt Triệu Thần luôn nhìn thẳng, giống như muốn lột sạch Kỷ An Ninh.

      “Tao thấy…” cảm thán, “ đại mỹ nữ như thế, sao lại phải làm cái này?”

      liếm liếm bờ môi, : “Tao làm quen với nàng.” xong liền đứng lên.

      Văn Dụ vào nhà ăn, theo bản năng dùng ánh mắt quan sát.

      Nhắc tới cũng lạ, nhà ăn nhiều người như vậy, làm người ta thấy quáng mắt, vậy mà Văn Dụ từ đám người lập tức tìm được Kỷ An Ninh.

      Tinh tế lay động, di chuyển giữa đám người, nhưng lại như phát sáng, rất khó để phát . Nhìn yếu đuối, ra so với nam sinh còn chịu cực tốt hơn.

      Văn Dụ thả chậm bước chân.

      ở cửa chính, mà Kỷ An Ninh… Thấy đầy hai túi, có lẽ phải về phía này. Nếu thấy , chào hỏi, nếu thấy…coi như xong.

      Văn Dụ định chủ động, Kỷ An Ninh bướng bỉnh quật cường làm cảm thấy cần phải lạnh lùng với .

      Thế là Văn Dụ liền thấy, có nam sinh đứng dậy, bước nhanh về phía Kỷ An Ninh. Trong đám người, phương hướng quỹ tích chuyển động của quá ràng, hề nghi ngờ là hướng đến mục tiêu là Kỷ An Ninh cúi đầu chỉnh lại cái túi.

      Văn Dụ nhăn nhăn mày .

      thấy Kỷ An Ninh chỉnh xong hai cái túi, tay cầm lên, quay người, cất bước, hướng về phía cửa mà . hình như trông thấy , thần sắc khẽ nhúc nhích, dưới chân cũng tăng tốc độ.

      Mà nam sinh kia, Văn Dụ ràng nhìn thấy, ở điểm mù của mà ra tay.

      Mặc kệ .

      Kiểu ngu ngốc như vậy phải lạnh lùng với , lại dịu dàng cẩn thận theo đuổi thời gian, tiến hành dùng tiền tài để tiến công, nếu chịu thua tiếp tục lạnh lùng. Lạnh lùng rồi hâm nóng, lặp lặp lại mấy lần, mới có thể cua được.

      Bây giờ cần quan tâm .

      Văn Dụ nghĩ vậy, trơ mắt nhìn thấy Triệu Thần cố ý đụng vào, sau đó vươn móng vuốt với Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh quay người về phía cửa chính, chưa được hai bước liền thấy Văn Dụ. lúc đầu tính chào tiếng. Nhưng bộ dạng hờ hững, biết có nhìn thấy , miệng mở ra lại đóng lại, nghĩ tới chuyện lúc trước, tính qua chào hỏi rồi tới ký túc xá đưa cơm.

      Thình lình bị người xông tới đâm nghiêng, làm lảo đảo.

      Chớp mắt thân thể Kỷ An Ninh bị mất cân bằng, suy nghĩ đầu tiên là đồ ăn trong tay. Nếu hai túi đồ ăn này đổ, buổi trưa này coi như mất cả chì lẫn chài. Đầu óc trống , theo bản năng vội vàng cân bằng trọng lực cánh tay.

      May mắn là người kia đụng phải phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra đỡ .

      Kỷ An Ninh bị ngã, đồ ăn cũng bị đổ. Trái tim rớt xuống đất, đồng thời lập tức nhận ra có gì đúng. Người kia mặc dù có ‘lòng tốt’ dìu nhưng tay để ở sau lưng, tay hình như ở vị trí eo .

      “Người đẹp, sao chứ?”

      Thanh này nghe lỗ mãng láu cá lại vô cùng quen thuộc.

      Kỷ An Ninh bổng nhiên quay đầu! Triệu Thần, cho dù chết cũng quên được gương mặt mỉm cười trước mắt !

      Tất cả đều do Triệu Thần dựng bẫy.

      bị lừa tới công ty tổ chức hoạt động team building* để làm thêm. Công ty này đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng đây lại là công ty nhà Triệu Thần.

      *giống như dạng hoạt động nhóm

      Nữ sinh kia lừa kêu đến gian phòng phía trong nhằm bỏ thuốc .

      Nhưng Kỷ An Ninh từng làm thêm ở NL, đó là nơi ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Ở đó có chị kinh nghiệm phong phú, quản lý có lòng tốt, đại ca bảo an nhìn hung ác nhưng rất vợ mình - Cố gia…Bọn họ đều dạy rất nhiều thứ, thêm nữa chính cũng có lòng cảnh giác rất mạnh. Sắc mặt đối phương khẩn trương làm nổi lên lòng nghi ngờ, thăm dò chút liền biết được chân tướng.

      đương nhiên thể ngồi chờ chết, tìm chỗ hở mà chạy trốn. Nữ sinh kia chắc chắn báo tin cho Triệu Thần, ta mang theo bảo tiêu nhà mình, chặn lại thang máy và cầu thang, dồn lên sân thượng, bị trượt chân rơi xuống.

      Sau đó, hồn phách phiêu lãng, tới khi Văn Dụ vì báo thù.

      Văn Dụ…

      Văn Dụ!

      Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đứng vững lại, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Thần cái, trong chớp mắt, gương mặt mất hết huyết sắc.

      giống như nhìn thấy mãnh thú, giống như bị dọa sợ, từ trong tư thế bị Triệu Thần nửa đỡ nửa ôm rất mập mờ đột nhiên lùi về sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.

      Gương mặt trông sợ hãi, luống cuống, trong chớp mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Dụ.

      Cách dòng người giao thoa với nhau, Văn Dụ hiểu được cái nhìn này của Kỷ An Ninh.

      Giúp tôi chút.

      Cầu xin giúp chút!

      Tiếng ồn ào trong nhà ăn lúc này vào tai Văn Dụ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

      ràng mặt Kỷ An Ninh chỉ trắng bệch, gương mặt hoảng sợ mà nhìn , nhưng lại giống như nghe thấy tiếng cầu cứu.

      thậm chí còn cảm nhận được sợ hãi tuyệt vọng của , giống như ở sau lưng có bóng đen to lớn muốn nuốt chửng .

      Văn Dụ!

      Cứu em!

      Trái tim Văn Dụ bỗng nhiên kịch liệt co lại, đau đớn giống như bị kim châm.
      Last edited: 24/3/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199347 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 13: Bước tới che chở cho

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Văn Dụ vốn muốn lạnh lùng với Kỷ An Ninh, biết tại sao trái tim lại thấy đau đớn. Lúc đầu óc còn chưa suy nghĩ , chân tự động bước , sải bước tới chỗ , phát nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Kỷ An Ninh.

      Tay như kìm sắt túm lấy cánh tay Kỷ An Ninh, cho sức lực mạnh mẽ để chèo chống, dìu thân thể đứng vững.

      Văn Dụ lấy cái túi trong tay , lườm chút. Gương mặt của trắng bệch, cái trán nhẵn mịn đầy mồ hôi, đây phải do nóng mà là do bị kích thích mãnh liệt nên mới ra mồ hôi lạnh.

      sao chứ?” Văn Dụ hỏi.

      Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụ, cánh tay cảm nhận được sức mạnh của , những kinh hoảng sợ hãi đột nhiên đánh tới giờ giống như mây đen bị xua tan, ánh mặt trời chiếu xuống, bóng đen trở nên vô hình.

      thở ra hơi dài, mặt hồi phục huyết sắc, : “ có chuyện gì, chỉ bị giật mình thôi.”

      Chỉ bị giật mình thôi?

      Ánh mắt Văn Dụ lạnh lùng nhìn về phía Triệu Thần: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Văn Dụ à?” Triệu Thần , “Hai người quen nhau à?”

      Văn Dụ nhíu mày hỏi: “Cậu là…”

      mặt Triệu Thần lên xấu hổ, nhanh chóng điều chỉnh cười : “Tôi là Triệu Thần.”

      Văn Dụ suy tư giây, giật mình: “A, công ty dược Thịnh Đằng.”

      “Đúng, đúng, đó là nhà tôi.” Triệu Thần gật đầu.

      Văn Dụ nhìn Triệu Thần, lại nhìn Kỷ An Ninh, hỏi: “Hai người có quen biết?”

      Hơi thở Kỷ An Ninh chậm mất giây, lập tức lạnh lùng : “ biết.”

      Ánh mắt Văn Dụ lóe lên.

      mặt Triệu Thần đều là ý cười, thành xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá. Có bị trật chân , có muốn cùng tới bệnh viện xem thử ?”

      Kỷ An Ninh : “ cần.”

      Triệu Thần còn : “Vậy cũng được. Để lại số điện thoại , lỡ như em có việc cần tìm sao.”

      Kỷ An Ninh vẫn như cũ : “ cần.”

      Văn Dụ quan sát Kỷ An Ninh, phát thái độ của đối với Triệu Thần có thể là lạnh như băng. Thái độ cự tuyệt của với đúng là chừa chỗ trống. So sánh với lúc trước, khi cự tuyệt Văn Dụ, thái độ đó đúng là có thể coi như dịu dàng.

      Văn Dụ hiểu sao thấy trong lòng dễ chịu. Cái tâm tư muốn ‘lạnh lùng phai nhạt.

      Nhìn Triệu Thần còn muốn chuyện, Văn Dụ ngắt lời : “ ấy có việc gì, cậu cần để ý đâu, cậu ăn cơm .”

      Lúc chuyện còn đem cánh tay khoác sau lưng . Mặc dù tính là ôm, nhưng lại ra tư thế bảo vệ.

      Kỷ An Ninh chuyện, thái độ im lặng đầy lạnh lùng ràng là tán đồng với Văn Dụ.

      Hai người giống như cho người khác chen vào.

      Triệu Thần thấy thú vị, chỉ có thể ngại ngùng bỏ .

      Văn Dụ cúi đầu nhìn Kỷ An Ninh, giễu cợt : “ nhìn ra lá gan em như vậy đấy? phải chỉ va cái thôi à? Sao mặt lại trắng thành kiểu này rồi?”

      Kỷ An Ninh miễn cưỡng giật khóe miệng.

      Đời trước, Triệu Thần ép đến đường chết, tuyệt vọng đó quá sâu sắc. Khi trượt chân té lầu, sợ hãi cũng khắc sâu.

      Mấy ngày sống lại, gặp Văn Dụ đầu tiên, sau đó vẫn luôn nghĩ lúc nào gặp Triệu Thần. Mặc dù trường học rất lớn, nhưng chỉ lớn mà thôi, mọi người đều học cùng chỗ, mặc dù theo biết là Triệu Thần thường xuyên trốn học, nhưng sớm muộn gì cũng gặp phải.

      Kỷ An Ninh vẫn cho là mình chuẩn bị tốt tâm lý khi gặp Triệu Thần. Nhưng đến tận lúc nãy, trong chớp mắt khi thấy gương mặt Triệu Thần, mới biết những cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đều nén ở trong lòng, chưa từng tan .

      Triệu Thần là bóng ma tâm lý của , trong vòng nửa khắc tan được.

      Kỷ An Ninh cho Văn Dụ nụ cười miễn cưỡng, liền cúi đầu che lại cảm xúc chưa bình tĩnh, đưa tay: “Đưa cho tôi.”

      Văn Dụ cầm túi đồ ăn lùi về sau, ngược lại cái tay ở sau lưng Kỷ An Ninh hơi dùng sức: “Ra ngoài rồi , em xem giọng điệu với sắc mặt em .”

      Kỷ An Ninh thu tay về, thuận theo lực đạo của về phía cửa. Nhưng bả vai của kéo căng, lùi nửa bước, thoát khỏi bàn tay của Văn Dụ ở sau lưng.

      Văn Dụ mỉm cười, làm như có việc gì thu tay lại.

      Ngày mùa thu, giữa trưa ánh nắng chói mắt, lại làm cho Kỷ An Ninh thấy yên tâm.

      Ban ngày ban mặt, trời đất tươi sáng, so với bóng đêm mê ly xa hoa trụy lạc làm người ta có cảm giác an toàn hơn.

      biết người kia à?” Kỷ An Ninh hỏi.

      “Cũng tính là có biết.” Văn Dụ , “ quen lắm.”

      Kỷ An Ninh gật gật đầu, lại giơ tay: “Đưa cho tôi , tôi phải nhanh chóng đưa hàng.”

      Văn Dụ đưa túi cho .

      “Cám ơn.” Kỷ An Ninh , “ mau ăn .”

      Dọc theo con đường từ nhà ăn đến ký túc xá, ven đường bày đầy quầy hàng của mấy câu lạc bộ, nhóm cốt cán của mấy câu lạc bộ ở đó hét lớn, hoặc là phát tờ rơi, thi triển bản lĩnh kéo người đến nhà mình. Những sinh viên năm nhất líu ríu, đầy hiếu kì với hưng phấn, nhìn chỗ này chút, chỗ kia chút.

      Văn Dụ nhìn theo bóng Kỷ An Ninh biến mất giữa dòng người.

      biết Triệu Thần, Văn Dụ tin. Chỉ là bị va cái, sao có thể phản ứng lớn như thế.

      Kỷ An Ninh trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, phải vì bị va trúng mà vì nhìn thấy mặt Triệu Thần.

      Văn Dụ theo thói quen đốt điếu thuốc, vừa hút hai cái, có người đến : “Bạn học, chỗ này cho hút thuốc.”

      Văn Dụ mỉm cười gật đầu, dập tắt thuốc.

      nhìn phương hướng biến mất của Kỷ An Ninh, chợt nhớ đến mấy việc. Ban đầu bước chân hướng về phía nhà ăn, hơi chần chờ chút, sau đó chuyển hướng, về hướng ký túc xá nữ.

      Kỷ An Ninh đưa xong đơn hàng cơm trưa, từ dưới lầu ký túc xá ra, về phía nhà ăn. tìm chỗ băng ghế đá dưới lầu ngồi xuống, hai tay chống lên chân, bàn tay ôm lấy mặt.

      Tay vẫn còn run.

      Trong chớp mắt khi nhìn thấy Triệu Thần là sợ hãi, sau khi sợ hãi qua tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.

      Nếu như giết Triệu Thần thế nào?

      Kiếp trước Văn Dụ từng làm, cuộc đời bị hủy luôn. Lúc đầu có thể sống tốt đời.

      Kỷ An Ninh dùng sức chà sát mặt mình, trước mắt đột nhiên lên đôi giày.

      Ngẩng đầu lên, thấy Văn Dụ đút tay túi quần, cúi đầu nhìn . Kỷ An Ninh ngẩng đầu, từ góc độ này mà nhìn, trông cao lớn như người khổng lồ.

      “Làm gì vậy?” hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh .

      đứng ở dưới lầu ký túc xá chỗ đường đối diện đợi , lại thấy xuống lầu ngồi ở băng ghế đá run rẩy. quan sát lúc mới tới chuyện với .

      Kỷ An Ninh nhìn hỏi: “Sao chưa ăn cơm?”

      Thời gian ngắn như vậy, chắc chắn thể ăn cơm xong rồi chạy tới đây.

      Kỷ An Ninh nhìn người con trai trẻ tuổi này, nghĩ đến việc mà cả đời ngắn ngủi, trong lòng có chút mềm mại. Lúc chuyện giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng.

      Văn Dụ nhíu mày, có chút kinh dị với giọng điệu với hôm nay.

      hỏi : “Triệu Thần lúc trước có quen biết với em à?”

      Kỷ An Ninh run lên: “ có.”

      Văn Dụ vẫn luôn quan sát biểu cảm của , gật gật đầu : “Vừa cân nhắc vài chuyện nên tới với em, sau này cách xa ta chút.”

      Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm , khóe miệng nhếch lên.

      Văn Dụ : “ với quen, chuyện này cũng chỉ là tin đồn. Đáng lẽ ta học lắm ba giống , nhưng lúc học năm hai, quấy rối nữ sinh, sau đó phải nghỉ học năm, cho nên bây giờ vẫn học năm hai.”

      Đấy đúng là…việc mà Triệu Thần làm.

      hiểu.” Kỷ An Ninh , “Tôi cách xa chút, yên tâm.”

      “Tôi phải làm thêm rất bận rộn, có thời gian liên lạc với , với cả tôi còn có cái này, cần lo lắng.”

      móc từ trong cặp sách cái bình phun loại .

      “Đây là cái gì?” Văn Dụ cầm lấy bình phun từ trong tay , giơ lên soi dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn.

      “Nước ớt.” Kỷ An Ninh hé miệng cười, “Tự chế.”

      “Ôi.” Văn Dụ cũng cười.

      Kỷ An Ninh vẫn luôn biết Văn Dụ đẹp trai. Nhưng kiếp trước mang cho quá nhiều phiền phức, tới mức mỗi khi nhớ tới là thấy phiền lòng, lúc đối mặt với chẳng có tý cảm giác nào.

      Bây giờ nhìn lại, lại thấy mũi rất cao, bờ môi mỏng, tuấn mà quyến rũ.

      Nhất là đôi mắt đen như mực kia, dưới ánh mặt trời như lóe sáng, làm người ta thấy hoảng hốt.

      Kỷ An Ninh rời mắt, như muốn cho lời giao phó, : “Tôi biết cách đề phòng người khác. Tôi làm thêm ở NL, chỉ uống nước mình mang theo, cốc uống nước của tôi có ký hiệu ở , nếu có người động vào, tôi có thể biết được…”

      Cho nên, đừng lo lắng cho tôi, hãy sống tốt, bình an vô cả đời, như vậy là tốt nhất.

      trải qua những gì? Tuổi còn như vậy mà để ý như thế?

      Đừng năm nhất, những nàng học năm hai, năm ba có nhiều người đối với con trai đều rất ngây thơ, chút ý thức đề phòng.

      Ánh mắt Văn Dụ dừng mặt của .

      lát sau, cười : “Được đấy, đúng là đứa bé ngoan.”

      Sau khi đem bình phun để vào lòng bàn tay . Nhưng động tác của chậm rãi, ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay khoảng ba giây.

      Vừa mới nghĩ tốt cho , giờ lại lòi bộ mặt vô sỉ này ra.

      Kỷ An Ninh lập tức nắm tay lại rút về, trừng mắt liếc cái.

      Văn Dụ mỉm cười nhìn . Da mặt dày như vậy, lông tóc đương nhiên bị hao tổn gì.

      Kỷ An Ninh gì, đem nước ớt nhét vào cặp, đứng dậy bỏ .

      “Cùng nhau ăn cơm trưa .” Văn Dụ ở phía sau hô lên.

      tự mà ăn.” Kỷ An Ninh tức giận , bỏ mặc mà bước nhanh hơn.

      Văn Dụ cười cười, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đuổi theo.

      Mấy câu lạc bộ làm việc rất vất vả. Lúc người khác ăn cơm trưa họ phải ở quầy hàng của mình vất vả lôi kéo người khác.

      “Bạn học, đến câu lạc bộ boxing xem chút , bọn mình có thiết bị chuyên nghiệp và huấn luyện viên, còn có các loại phúc lợi!” Trần Hạo gào to lôi kéo mấy nam sinh năm nhất, “Là đàn ông nên học boxing tự do, có hình thức rườm rà như Taekwondo, sáo rỗng như võ thuật truyền thống, môn võ thuật cận chiến chân chính chỉ có kickboxing.”

      Bên cạnh là câu lạc bộ Taekwondo có mấy nữ sinh mặc võ phục đứng đấy: “Cậu tuyên truyền tuyên truyền , lôi bọn tôi vào làm gì!”

      nhầm, nhầm. Người đẹp đừng tức giận.”

      Trần Hạo cười hì hì , quay đầu lại phía mấy nam sinh , “Muốn trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết, chỉ có kickboxing* tự do mới mang lại cảm giác này.”

      *kickboxing: quyền

      Đáng tiếc, câu lạc bộ kickboxing chỉ có mấy chàng mạnh mẽ, câu lạc bộ Teakwondo lại có mấy nữ sinh làm việc, mấy đàn em ý chí kiên định, nhanh chóng bị mấy học tỷ gương mặt cười tươi như hoa lôi kéo.

      “Chậc.” Trần Hạo lắc đầu.

      Ngược lại cũng quan trọng lắm, đội trưởng câu lạc bộ đại nhân đem vàng ròng bạc trắng rót vào bên trong, ban đầu cầu chỉ tuyển những người có sở thích với kickboxing, còn phải có nghị lực bền bỉ chịu được huấn luyện. Ý chí kiểu này được kiên định lắm, tùy tiện bị nữ sinh câu “Con trai mặc võ phục đẹp trai nhất.” đầu óc lâng lâng biết giá trị nhan sắc của mình được mấy điểm, biết mình ở chỗ nào.

      Vừa quay đầu thấy nữ sinh đứng trước quầy hàng câu lạc bộ kickboxing, cầm tờ đơn chăm chú đọc.

      vừa ngẩng đầu cái, Trần Hạo liền nhận ra. Đây phải tiểu mỹ nữ cõng bà ngoại học đây sao?

      Last edited: 14/10/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199344 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      vì mình vừa phải làm thêm vừa học buổi tối nên tốc độ dịch rất chậm, tuần chắc khoảng 2-3 chương thôi, mong mọi người thông cảm.
      Trà Myy, levuong, Mengotinh_Ranluoi6 others thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Vẫn dịch là được rồi
      Thanks editor vất vả

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :