Bỉ ngạn đã nở hoa chưa? DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 6

      Độc Kỳ Tử cảm thấy sinh mạng của mình đúng là dai dẳng. sống ót đến tận giờ phút này chẳng dễ dàng gì.

      Y Lạc thực chất là tên thối tha, bại hoại. Con người này ngoài cái mẽ ngoài ra chẳng còn gì. Trong khi đó, người vừa tài năng vừa xinh đẹp như độc Kỳ Tử lại phải khuất phục dưới tên mặt người dạ thú này.

      _________________ Ta là đường phân cách 5 ngày trước_______________

      Độc Kỳ Tử luôn tự nhận mình là người kiêu ngạo. Hơn nữa, con người kiêu ngạo này sau khi biết mình chiến thắng còn kiêu ngạo hơn nữa.

      Nhưng khi hùng dũng, hiên ngang mở cử phòng, rồi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cao nhân Y Lạc trong truyền thuyết bao nhiêu kiêu ngạo cũng bay sạch.

      Phản ứng đầu tiên là: Cao nhân? phải là ông cụ râu tóc bạc phơ sao?

      Nhưng cái này mới chỉ là chút hỏa mù đầu tiên thôi. Bởi sau khi nhìn kĩ lại, Độc Kỳ Tử còn nhận ra đây thực còn là mĩ nam tử.

      Mĩ nam mỉm cười với ?

      Nhưng.... nụ cười này tại sao lại giống với nụ cười nhếch mép khinh bỉ của thằng cha sát thủ khi nãy thế nhỉ?

      Có lẽ mĩ nam cảm thấy việc người ngồi trong phòng, người đứng ngoài cửa nhìn nhau quá vớ vẩn nên đành “ khụ khụ” hai triếng cắt đứt dòng liên tưởng của Độc Kỳ Tử.

      Mĩ nam: “ Xin chào. Giới thiệu... chút chứ?”_ Vừa còn vừa khua khua tay lên cười giả lả.

      Độc Kỳ Tử: ==!

      Mãi lúc sau, Độc Kỳ tử mới biết sát thủ ca ca chính là Y Lạc. Hay cách khác: thằng cha cặn bã khinh thường chính là cao nhân Y Lạc được chính hẵn tâng bốc lên tận trời trong tù.

      Y Lạc vì nghiệp vui thứ thứ hai và cũng là cuối cùng của mình trong cuộc đời cũng tiếc vào tù để tiếp cận đồng bào quần chúng, truyền bá chủ nghĩa Lạc Thực [ Y Lạc ẩm thực???], ca ngợi cuộ sống làm đầu bếp cho cao nhân nổi tiếng và lăng xê bản thân kiểu thần thánh hóa vi diệu trong truyền thuyết.

      Còn ngày hôm nay đương nhiên là ngày để trở về nhận lại tổ tiên, tên họ, sau đó nghỉ ngơi ở nhà đuổi tà khí, khí, ám khí gì đó sáu bảy tháng.
      Còn chuyện gì mà mỗi tháng tổ chức thi nấu ăn lần để tuyển đầu bếp cũng đều là thằng cha này chém ra cả. Mọi người đừng tin.
      Còn nếu nhỡ tin rồi ... cũng chả thế nào được cả. o(╯□╰)o
      Độc Kỳ Tử nghe đến đó, trong lòng vạn triệu lần khinh bỉ. Rồi sau nhớ lại trước đây mình đúng là có mắt mà thấy Thái Sơn. Lần này hay rồi, những nhận ra ông chủ lớn của mình mà còn khinh rẻ đại boss nhà mình biết bao nhiêu lần.

      Độc Kỳ Tử nhớ đến đến tràng cười điên dại lúc trước của mình, tâm hồn khỏi yếu bóng vía hồi nhưng khi nhìn thấy nụ cười vẫn như gió xuân từ đầu đến cuối kia của Y Lạc, liền nghĩ có lẽ mình đúng là của đàn bà.[?]

      Hãy nhìn vào đấng nam tử ngồi trước mặt đây này. Ôi con người phóng khoáng, tự nhiên, lại ấm áp thế kia vậy mà mình lại có thể lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Sau đó lâu, Độc Kỳ Tử nghe thấy đại thần phóng khoáng hào hoa bên cạnh nhàng:

      -“ Bây giờ, ngày làm tám bữa. Mỗi bữa cũng cầu gì nhiều ba khai vị, sáu món chính, bốn điểm tâm là được rồi. Hình thức cũng chỉ cần đủ đẹp, đủ tinh tế, đủ cầu kì, ngoài ra cần gì nhiều. Vậy... cố gắng nhé._ xong cắp mông ra ngoài.
      Độc Kỳ Tử:...

      TMD*, Đồ nhen. Đồ tiểu nhân. Đồ... đồ... đồ đàn bà!

      *TMD: công chửi khá phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như con mẹ nó.

      _____________________ ta là đường phân cách trái đất có quá nhiều đàn bà, đàn bà là đàn bà, còn đàn ông cũng là đàn bà___________________

      Độc Kỳ Tử sống tháng qua cứ như vậy. Chăm chỉ, vất vả đến nỗi chó gà bởi vì thường xuyên dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó mà cũng xấu hổ.

      Sáng sớm trong Thanh Thanh Quán Phủ. À, với cái tên phủ của Y Lạc, Độc Kỳ Tử lúc đầu cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mãi rất lâu về sau, Độc Kỳ Tử mới biết Thanh Thanh Quán là như thế nào.

      đến Thanh Thanh (màu xanh) trong phủ tuy có cây xanh nhưng số lượng hoa ở đây còn nhiều hơn gấp bội. Tuy nhiên, Y Lạc dù là tên vô lại đến đâu cũng là thần y hàng giá .

      Vì thế nên lượng dược thảo trong phủ của tên này nhìn sơ cũng nhiều bằng lượng dược thảo của nửa các hiệu thuốc lớn trong thành. Đấy còn chưa kể tên này liệu có giấu giếm tí độc dược nào .
      Còn “ quán” ? Tại sao lại là quán? Y Lạ cđối với thiên hạ luôn là con người bí , xuất quỷ nhập thần.

      Mọi người biết là thần y, muốn người sống người đó sống, muốn người chết người đó chết nhưng lại biết chính là ông chủ đứng đằng sau cửa hàng thuốc bán đắt nhất kinh hoàng. Hơn nữa, thằng cha Y Lạc còn sắm vai ông chủ tốt dễ tính chỉ cần có nhiều tiền dù là ăn mày cũng có thể được cung cấp thuốc tốt nhất xịn nhất để chữa bệnh.

      Độc Kỳ Tử cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với các đồng chí cách mạng trong Đảng sau khi nhận ra nơi mình sống trước đây thực hang ổ buôn bán của bọn tư bản chủ nghĩa độc ác xấu xa.

      Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này, còn bây giờ chúng ta hãy quay về chủ đề chính bị bỏ quên.

      Sáng sớm trong Thanh Thanh Quán Phủ luôn có bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.

      Đến trưa, bóng dáng đó vẫn luôn bận rộn như vậy.

      Tối muộn, nếu bạn có thời gian đảo mắt qua cái, khẳng định vẫn luôn có con người trước sau rời phòng bếp.

      Độc Kỳ Tử, định đóng đô ở phòng bếp luôn đấy hả?

      Sai lầm, hoàn toàn sai lầm.

      Mọi thứ thực là thế này:

      Độc Kỳ Tử gào lên: Y Lạc, ngươi cũng qua nhen rồi đấy.Quả nhiên, bọn tư bản đều đểu cáng đòi mạng người như thế.

      Tuy nhiên, Y Lạc nghĩ như vậy. Vì thế vẫn cực kỳ thản nhiên hô tiếng “ Điểm tâm.” rồi lại cắm cúi vào mớ dược thảo bàn.

      Độc Kỳ Tử: Mình chẳng lẽ giống trâu bò lắm hả?

      Xong lại cực kỳ chân chó* chạy đến bê bốn món điểm tâm đặt lên bàn. Khi ra còn quên cực kỳ nhàng khép cửa lại.[ Hành động bỉ ổi như vậy mà cũng làm được hả? Tôi khinh thường .]

      *chân chó: nịnh nọt, lấy lòng.

      Đùa gì chứ, Độc Kỳ Tử người cực kỳ thức thời đấy nhé.

      Các cụ ngày xưa muốn cách mạng còn phải nín nhịn bao lâu mới có thể vùng lên đánh bọn phát xít Nhật. Hơn nữa, Y Lạc chỉ là phát xít đâu nhé. Thằng cha này những mang dang dấp của bọn tư bản, mà còn có lòng dạ của bọn quân phiệt độc ác độc quyền nữa.

      Cứ thử xem, nếu giờ đem đồ ăn lên xác định đến nửa đêm bạn vệ sinh qua phòng bếp cũng thấy bóng người cắm cúi bận rộn trong phòng bếp nấu mì trường thọ* dài 50mét với đường kính 3mm đấy.


      * Mì trường thọ: loại mì thường được làm vào sinh nhật. Cả bát chỉ có sợi mì dài xếp đầy bát và được làm đứt sợi mì.
      Last edited: 13/3/16

    2. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 6

      Độc Kỳ Tử cảm thấy sinh mạng của mình đúng là dai dẳng. sống ót đến tận giờ phút này chẳng dễ dàng gì.

      Y Lạc thực chất là tên thối tha, bại hoại. Con người này ngoài cái mẽ ngoài ra chẳng còn gì. Trong khi đó, người vừa tài năng vừa xinh đẹp như độc Kỳ Tử lại phải khuất phục dưới tên mặt người dạ thú này.

      _________________ Ta là đường phân cách 5 ngày trước_______________

      Độc Kỳ Tử luôn tự nhận mình là người kiêu ngạo. Hơn nữa, con người kiêu ngạo này sau khi biết mình chiến thắng còn kiêu ngạo hơn nữa.

      Nhưng khi hùng dũng, hiên ngang mở cử phòng, rồi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cao nhân Y Lạc trong truyền thuyết bao nhiêu kiêu ngạo cũng bay sạch.

      Phản ứng đầu tiên là: Cao nhân? phải là ông cụ râu tóc bạc phơ sao?

      Nhưng cái này mới chỉ là chút hỏa mù đầu tiên thôi. Bởi sau khi nhìn kĩ lại, Độc Kỳ Tử còn nhận ra đây thực còn là mĩ nam tử.

      Mĩ nam mỉm cười với ?

      Nhưng.... nụ cười này tại sao lại giống với nụ cười nhếch mép khinh bỉ của thằng cha sát thủ khi nãy thế nhỉ?

      Có lẽ mĩ nam cảm thấy việc người ngồi trong phòng, người đứng ngoài cửa nhìn nhau quá vớ vẩn nên đành “ khụ khụ” hai triếng cắt đứt dòng liên tưởng của Độc Kỳ Tử.

      Mĩ nam: “ Xin chào. Giới thiệu... chút chứ?”_ Vừa còn vừa khua khua tay lên cười giả lả.

      Độc Kỳ Tử: ==!

      Mãi lúc sau, Độc Kỳ tử mới biết sát thủ ca ca chính là Y Lạc. Hay cách khác: thằng cha cặn bã khinh thường chính là cao nhân Y Lạc được chính hẵn tâng bốc lên tận trời trong tù.

      Y Lạc vì nghiệp vui thứ thứ hai và cũng là cuối cùng của mình trong cuộc đời cũng tiếc vào tù để tiếp cận đồng bào quần chúng, truyền bá chủ nghĩa Lạc Thực [ Y Lạc ẩm thực???], ca ngợi cuộ sống làm đầu bếp cho cao nhân nổi tiếng và lăng xê bản thân kiểu thần thánh hóa vi diệu trong truyền thuyết.

      Còn ngày hôm nay đương nhiên là ngày để trở về nhận lại tổ tiên, tên họ, sau đó nghỉ ngơi ở nhà đuổi tà khí, khí, ám khí gì đó sáu bảy tháng.
      Còn chuyện gì mà mỗi tháng tổ chức thi nấu ăn lần để tuyển đầu bếp cũng đều là thằng cha này chém ra cả. Mọi người đừng tin.
      Còn nếu nhỡ tin rồi ... cũng chả thế nào được cả. o(╯□╰)o
      Độc Kỳ Tử nghe đến đó, trong lòng vạn triệu lần khinh bỉ. Rồi sau nhớ lại trước đây mình đúng là có mắt mà thấy Thái Sơn. Lần này hay rồi, những nhận ra ông chủ lớn của mình mà còn khinh rẻ đại boss nhà mình biết bao nhiêu lần.

      Độc Kỳ Tử nhớ đến đến tràng cười điên dại lúc trước của mình, tâm hồn khỏi yếu bóng vía hồi nhưng khi nhìn thấy nụ cười vẫn như gió xuân từ đầu đến cuối kia của Y Lạc, liền nghĩ có lẽ mình đúng là của đàn bà.[?]

      Hãy nhìn vào đấng nam tử ngồi trước mặt đây này. Ôi con người phóng khoáng, tự nhiên, lại ấm áp thế kia vậy mà mình lại có thể lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Sau đó lâu, Độc Kỳ Tử nghe thấy đại thần phóng khoáng hào hoa bên cạnh nhàng:

      -“ Bây giờ, ngày làm tám bữa. Mỗi bữa cũng cầu gì nhiều ba khai vị, sáu món chính, bốn điểm tâm là được rồi. Hình thức cũng chỉ cần đủ đẹp, đủ tinh tế, đủ cầu kì, ngoài ra cần gì nhiều. Vậy... cố gắng nhé._ xong cắp mông ra ngoài.
      Độc Kỳ Tử:...

      TMD*, Đồ nhen. Đồ tiểu nhân. Đồ... đồ... đồ đàn bà!

      *TMD: công chửi khá phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như con mẹ nó.

      _____________________ ta là đường phân cách trái đất có quá nhiều đàn bà, đàn bà là đàn bà, còn đàn ông cũng là đàn bà___________________

      Độc Kỳ Tử sống tháng qua cứ như vậy. Chăm chỉ, vất vả đến nỗi chó gà bởi vì thường xuyên dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó mà cũng xấu hổ.

      Sáng sớm trong Thanh Thanh Quán Phủ. À, với cái tên phủ của Y Lạc, Độc Kỳ Tử lúc đầu cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mãi rất lâu về sau, Độc Kỳ Tử mới biết Thanh Thanh Quán là như thế nào.

      đến Thanh Thanh (màu xanh) trong phủ tuy có cây xanh nhưng số lượng hoa ở đây còn nhiều hơn gấp bội. Tuy nhiên, Y Lạc dù là tên vô lại đến đâu cũng là thần y hàng giá .

      Vì thế nên lượng dược thảo trong phủ của tên này nhìn sơ cũng nhiều bằng lượng dược thảo của nửa các hiệu thuốc lớn trong thành. Đấy còn chưa kể tên này liệu có giấu giếm tí độc dược nào .
      Còn “ quán” ? Tại sao lại là quán? Y Lạ cđối với thiên hạ luôn là con người bí , xuất quỷ nhập thần.

      Mọi người biết là thần y, muốn người sống người đó sống, muốn người chết người đó chết nhưng lại biết chính là ông chủ đứng đằng sau cửa hàng thuốc bán đắt nhất kinh hoàng. Hơn nữa, thằng cha Y Lạc còn sắm vai ông chủ tốt dễ tính chỉ cần có nhiều tiền dù là ăn mày cũng có thể được cung cấp thuốc tốt nhất xịn nhất để chữa bệnh.

      Độc Kỳ Tử cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với các đồng chí cách mạng trong Đảng sau khi nhận ra nơi mình sống trước đây thực hang ổ buôn bán của bọn tư bản chủ nghĩa độc ác xấu xa.

      Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này, còn bây giờ chúng ta hãy quay về chủ đề chính bị bỏ quên.

      Sáng sớm trong Thanh Thanh Quán Phủ luôn có bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.

      Đến trưa, bóng dáng đó vẫn luôn bận rộn như vậy.

      Tối muộn, nếu bạn có thời gian đảo mắt qua cái, khẳng định vẫn luôn có con người trước sau rời phòng bếp.

      Độc Kỳ Tử, định đóng đô ở phòng bếp luôn đấy hả?

      Sai lầm, hoàn toàn sai lầm.

      Mọi thứ thực là thế này:

      Độc Kỳ Tử gào lên: Y Lạc, ngươi cũng qua nhen rồi đấy.Quả nhiên, bọn tư bản đều đểu cáng đòi mạng người như thế.

      Tuy nhiên, Y Lạc nghĩ như vậy. Vì thế vẫn cực kỳ thản nhiên hô tiếng “ Điểm tâm.” rồi lại cắm cúi vào mớ dược thảo bàn.

      Độc Kỳ Tử: Mình chẳng lẽ giống trâu bò lắm hả?

      Xong lại cực kỳ chân chó* chạy đến bê bốn món điểm tâm đặt lên bàn. Khi ra còn quên cực kỳ nhàng khép cửa lại.[ Hành động bỉ ổi như vậy mà cũng làm được hả? Tôi khinh thường .]

      *chân chó: nịnh nọt, lấy lòng.

      Đùa gì chứ, Độc Kỳ Tử người cực kỳ thức thời đấy nhé.

      Các cụ ngày xưa muốn cách mạng còn phải nín nhịn bao lâu mới có thể vùng lên đánh bọn phát xít Nhật. Hơn nữa, Y Lạc chỉ là phát xít đâu nhé. Thằng cha này những mang dang dấp của bọn tư bản, mà còn có lòng dạ của bọn quân phiệt độc ác độc quyền nữa.

      Cứ thử xem, nếu giờ đem đồ ăn lên xác định đến nửa đêm bạn vệ sinh qua phòng bếp cũng thấy bóng người cắm cúi bận rộn trong phòng bếp nấu mì trường thọ* dài 50mét với đường kính 3mm đấy.


      * Mì trường thọ: loại mì thường được làm vào sinh nhật. Cả bát chỉ có sợi mì dài xếp đầy bát và được làm đứt sợi mì.
      Last edited: 13/3/16

    3. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 7

      Độc Kỳ Tử mang thức ăn sáng vào phòng. Mở cửa, ra, nhìn nó mấy lần. Sau khi xác định đây chắc chắn là phòng của Y Lạc mới cẩn thận mở cửa bước vào.

      Y Lạc ngồi chiếc tràng kỷ dài trong phòng. Ngọn đèn le lói bên cạnh chiếu lên đôi mắt thâm quầng và làn da nhợt nhạt của .

      nhìn vào, xong lại đưa mắt nhìn bàn thức ăn trước mắt, khuôn mặt như u hồn dã quỷ chờ mấy trăm năm rồi vậy.

      Giọng cất lên khàn khàn và buồn bã:

      -“ Độc Kỳ Tử , ngươi xem nếu hôm nay ngươi phải rời khỏi ta, rời khỏi Thanh Thanh Quán Phủ thế nào nhỉ? Ngươi có nghĩ tới việc đổi ông chủ khác ? Người cảm thấy sao nếu được tiếp tục làm việc cho ông chủ vừa tốt bụng, hào hoa vừa đẹp trai như ta hả?”

      từ lâu chẳng tin vào cách vẻ hào hoa bên ngoài của thằng cha này rồi. Chắc chắn Y Lạc phải là loại người có thể cắn rứt lương tâm sau khi hành hạ người khác đâu. Thế nên chỉ có thể là tên này lại bị lừa nên chuẩn bị đem bán rồi.

      Ngay lúc này Y Lạc lại cất giọng:

      -“ Ngươi sang Huyết Lã Phủ thời gian... à , sáu tháng thôi rồi nhất định nhất định nhất định phải trở về đây đấy nhé?

      -“Ta . Ông chủ...”_ Độc Kỳ Tử nhìn thấy ánh mắt vụt sáng rồi lại vụt tối của , ngưng chút mới tiếp: “ là ông chủ tốt nhất mà.”

      Đùa à, huynh đệ hay gì đấy liên quan với tên này khẳng định cũng chẳng có loại bình thường. sang đấy chẳng phải là vừa rời long đàm liền sang hổ huyệt hay sao?

      Sau đó, Độc Kỳ Tử còn chưa kịp nịnh nọt mấy câu vơi Y Lạc bị đuổi khỏi phòng, trong lòng vừa buồn bực vừa lo sợ cho tương lai của mình.

      Tất nhiên, cũng biết được Y Lạc còn buồn bực hơn cả .

      ____________ ta là đường phân cách ta buồn bực, mọi người đều buồn bực_____________________

      Độc Kỳ Tử hết nằm lại ngồi. Ngay khi còn loanh quanh trong phòng để suy tính thiệt hại khi chuyển chỗ rồi kế sách đối phó tùm lum Y Lạp lại xuất .

      vào. Khuôn mặt tuy vẫn mang nỗi buồn rầu những ánh mắt sáng lên quỷ dị.

      , thanh cất lên trong trẻo và vui vẻ bất thường:

      -“Thức ăn để được sáu tháng có ?”

      -“ Có.”

      -“ Là gì vậy?”

      -“ Gạo.”

      Gương mặt Y Lạc sầm xuống, lúc sau lại :

      -“ còn món khác à?”

      Ánh mắt Độc Kỳ Tử lên tia ranh mãnh, đáp:

      -“ Có.”

      -“ Ngươi biết làm ?”

      -“ .”

      Y Lạc:...

      nghĩ có lẽ mình nên chết sáu tháng rồi hẵng sống tiếp.


      Độc Kỳ Tử vì ngu ngốc của mình, , phải là vì nhen của Y Lạc mà ba ngày sau đó được thể rời phòng bếp.

      Mười năm tủ kính ướp lạnh công nghệ cao từ ngoại quốc được Y Lạc cắn răng cắn lợi mua về xếp đầy tám phòng lớn trong biệt viện.

      Độc Kỳ Tử ràng trước đó được chứng kiến màn cắn lợi cắn răng này thế nhưng người đứng cùng trước mấy cái tủ kính sáng chóe dưới ánh mặt trời này lại là Y Lạc ung dung vui vẻ khoái lạc tự tại, cực kì đời.

      nở nụ cười tươi như gió xuân quen thuộc:

      -“ Ngươi cũng lỡ xa ta phải ? Ngươi cũng nỡ để ông chủ mình phải chịu đói phải nào? Vậy ... cố gắng nhé?”_ xong lại cắp mông ra ngoài.

      ______________________________________

      Y Lạc ngồi dưới mái đình bên cạnh hồ sen trong phủ.Ánh trăng từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt tuyệt vọng của .

      lùi lại, cả người lọt thỏm trong ghế. Cả người chìm trong bóng tối. Y Lạc ngước đoi mắt tối thẫm lên nhìn người đối diện. cất giọng u ám:

      -“ đến ngày đó rồi sao?”

      -“ ... ”

      -“ Nàng ấy được dẫn sang phủ của ngươi rồi.”

      -“ ... ”

      -“ Mà tại sao lại là bây giờ chứ? Ta mới sử dụng được có tháng thôi mà. Hai tháng tới là của người, hai tháng tiếp theo là của Mặc Tuyền. Rồi sao, tại sao ta lại chỉ có 1 tháng thôi chứ. Chẳng phải ta mới chính là người tìm được nàng ấy hay sao? Rốt cuộc là tên chết tiệt vớ vẩn nào đặt ra cái quy tắc ngu ngốc thiển cận này vậy?”

      Ngồi đối diện với Y Lạc lúc này là thiếu niên trắng trẻo ưa nhìn. Túy Dạ Thần ngồi cười toe toét từ nãy, giờ nghe Y Lạc gào lên đau khổ thế cũng chẳng gì, chỉ nhìn chằm chằm người trước mắt lúc rồi bỏ .

      Ánh mắt đó xuyên thẳng vào tim đen của Y lạc. gục đầu xuống, ngồi im nhúc nhích đến khi trời hửng sáng mới trở về phòng.

      _______________________________

      Độc Kỳ Tử được người ta dẫn sang an Tiêu Phủ khi co còn bận rộn trong bếp.

      Y Lạc về bản chất tên tư bản chủ nghĩa nhưng nếu động vào chút lương tâm còn sót lại đủ dùng của tên này sau khi bóc lột nhiệt tình hết mình cũng cho nghỉ ngơi nửa ngày.

      Khốn nạn là, Độc Kỳ Tử TMD chính là người thích ăn mềm ăn cứng.

      Y Lạc bắt nấu lại dâng trào cảm xúc ngu xuẩn của người bình thường khi sắp chia tay.

      Trời biết, đất biết, Y Lạc Biết, biết, phàm là những người từng nếm thử thức ăn nấu sau này, những món của người khác thực đáng nhắc đến.

      Độc Kỳ Tử biết điều này, cũng biết bản thân xuất sắc thế nào. Vì thế nên mới cực kì hiểu cảm giác sa sút của Y Lạc gần đây. Và cũng vì thế nên mới tranh thủ làm vài món điểm tâm cho đến giờ phút cuối cùng.

      Tuy nhiên, nhưng lúc nhào bột hay băm hành gì đó mà nhớ lại biểu cảm vô tội giả ngu của khi bóc lột mình...

      là quá 囧, cảm giác như bị bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền vậy.

      Mà nhưng khi 囧thế này cũng đành an ủi mình bằng cách nhào lặn, băm chặt nhanh hơn thôi.

      Đương hiên, phải có chút mưu đồ riêng. phần bánh của Y Lạc mang nịnh bợ ông chủ mới.

      Chậc, có lẽ new boss là người tốt bụng, lương thiện.
      Last edited: 20/3/16

    4. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 8

      Độc Kỳ Tử ngồi thơ thẩn trong phòng có người mở cửa. mỹ thiếu niên trắng trẻo bước vào. Khuôn mặt mang nét trẻ con khả ái. cười rộ lên, tự nhiên kéo chiếc ghế đến trước mặt , sau đó ngồi xuống.

      Túy Dạ Thần ngồi ngược lại. vòng tay lên ôm thành ghế, cằm dựa đỉnh thành. hai chân kẹp hai bên mạn ghế, đặt song song nền đất.

      : “ Xin chào.”

      Túy Dạ Thần lại cười rộ lên cái nữa, đôi mắt sáng lên nhìn tròn mắt nhìn .

      -“ Đây là An Tiêu Phủ. Ta là Túy Dạ Thần, chủ nhân của nơi này. Ta thích .”

      Độc Kỳ Tử bỗng dưng được người lạ tỏ tình. Hơn nữa người lạ còn vô cùng đẹp trai.

      Vì thế nên, phản ứng của là... là có phản ứng gì.

      Những hành động làm từ lúc bước vào đến giờ khiến hoàn toàn quên là huynh đệ của Y Lạc, cũng hoàn toàn quên bản tính xấu xa Y Lạc trong thiên lao.

      Độc Kỳ Tử chỉ cảm thấy như đứa trẻ. đứa trẻ đáng và đẹp trai.

      Mà Túy Dạ Thần cũng khiến thất vọng. cười rộ thêm cái nữa, bày ra vẻ đẹp của ông chủ tốt bụng mười phần. Điều này khiên Độc Kỳ Tử thả lỏng người, lập tức quăng hết mấy cái kế hoạch bỏ trốn vớ vẩn vừa nãy .

      -“ Túy Dạ Thần? Ta có quà cho ngươi.”

      Độc Kỳ Tử mang hộp bánh ra, mở nắp. Hương thơm của dừa và đỗ quyện lại, lan tỏa khắp phòng. Hơi trắng từ bánh bốc lên cao, che mờ khuôn mặt người đối diện khiến nhìn ra cảm xúc của .

      Túy Dạ Thần lạnh nhạt :

      -“ Dạ Thần, từ sau hãy gọi ta như vậy. Còn nữa...”_ ngó vào hộp bánh cầm, vẻ mặt ghét bỏ tiếp tục : “ Ta ăn đồ thừa của người khác. Làm cho ta ba món mới.”

      Độc Kỳ Tử nghe xong cũng chỉ thấy thằng nhóc trước mặt hơi có chút thẳng thắn nên cũng hề hấn gì gật đầu đáp ứng.

      Sau đó, lại nghe người đối diện tiếp tục thẳng thắn:

      -“ Ta muốn có cơm vào lúc 9 giờ sáng, 4 giờ

      chiều, nửa đêm và 4 giờ sáng. Mỗi bữa cần bày đặt nhiều giống trong cung, ta ăn hết, cứ đủ mười sáu món là được rồi. Còn những món được làm, những thứ ta thể ăn danh sách gửi đến cho . À, làm xong phải ở lại ăn cơm với ta, được bỏ về phòng.”

      Túy Dạ Thần xong còn “ hừ” cái tỏ vẻ mình vẫn còn khó chịu. Sau đó lại y như rằng giống Y Lạc, cắp mông ra ngoài đầu ngoảnh lại.

      Độc Kỳ Tử: ...



      ________________________________________

      Độc Kỳ Tử tiếp tục lao động khổ sai ở An Tiêu Phủ. Tuy nơi này đối đãi với tệ những thằng nhóc Túy Dạ Thần kia lại khác. Những lời khen tặng kiểu như “ Đứa trẻ đáng đẹp trai.”, “ Ông chủ tốt bụng dễ tính.” hay cái gì mà “ Trẻ dễ dạy.” dù có mất mặt đến đâu cũng xin rút lại hết.

      Thử hỏi xem, người mà hành hạ bạn, bóc lột bạn ngày làm bốn bữa, bốn bữa rải rác cả ban ngày lẫn ban đêm xem bạn còn có thế giao tiếp tinh thần với cậu ta như con người được ?

      Ban ngày, trời sáng, gà gáy, mọi người làm việc, làm việc.

      Ban đêm, trăng lên, chó sủa, mọi người ngủ, làm việc.

      Tất nhiên, làm việc cả ngày cả đêm có là gì.

      Có cái gì phải là khi bạn vừa phải đứng trong phòng bếp canh giờ để phục vụ người khác, xong việc cũng thể quay về phòng đánh giấc mà lại phải tiếp tục vì ai đó” thích ăn mình” mà ở lại bồi .

      OK, chuyện này đương nhiên người bình tĩnh lí trí thoái mái như Độc Kỳ Tử vẫn nhịn được. Nhưng căn bản, thành nhãi kia thực còn vừa ăn vừa ngâm thơ ngẫm rượu. Mỗi bữa ăn cũng dềnh dàng đến nửa canh giờ.

      Sau đó, chu kì bất diệt là Độc Kỳ Tử được đại ân đại xá về phòng, tắm rửa hết nửa canh giờ, ngủ nửa canh giờ sau đó lại tiếp tực lật đật chạy đến làm bữa sáng vui vẻ cho Túy Dạ Thần.

      Được, nghe xong bạn vẫn thấy tức giận chứ gì? Bạn tức giận.

      .

      .

      .

      tức giận?

      tức giận?

      ... tức giận?

      Bạn mà tức giận tôi ... tôi... tôi tìm người Trái đất.

      ____________Ta là đường phân cách bạn là người sao Hỏa__________

      Độc Kỳ Tử chỉ làm việc ở An Tiêu phủ có mười bảy ngày bị người ta dẫn sang nơi khác.

      Chậc, có lẽ thằng nhóc kia lại bị ai lừa rồi bán ra ngoài rồi. Mình đáng giá quá, được, càng ngày càng đáng giá hơn rồi...

      ____________________________

      Nghe , chỗ ở mới của là Huyết Lã Phủ, vương phủ cao quý bậc nhất ở Huyết Nhã Quốc này là của Mặc đại tướng quân.

      Mặc Tuyền.

      Lại về vị tướng quân này, truyền thuyết về tương truyền nếu viết thành truyện có thể dùng hết nửa số giấy Tuyên Thành trong kinh thành. đứa trẻ con ba tuổi ở Huyết Nhã Quốc có thể biết đến vị hoàng đế thiên triều ở xa lắc xa lơ nhưng nó thể biết đến Mặc đại tướng quân.

      Những đứa trẻ ở đây từ khi còn , là sùng bái Mặc Tuyền, hai là sợ hãi .

      Những câu chuyện về chiến công và uy vũ của Mặc Tuyền có thể lấy được tôn kính nhất nhất của những đứa trẻ non nớt cách dễ dàng. Đương nhiên, từ những mẩu chuyện về việc huấn luyện quân sĩ và quản lí quân đội của vị này được các bà mẹ thuê dệt thêm bớt cũng khiến chúng đủ sợ hãi.

      Vì thế nên, khắp các ngõ ngách trong kinh thành của Huyết Nhã Quốc đều lưu truyền hai câu :

      “ Con mà hư nương cho con vào quân doanh của Mặc đại tướng quân.”

      Và: “ Con mà làm cái này sau này nương cho con vào quân doanh của Mặc đại tương quân.”

      Hai câu dù câu từ có thể có sai khác nhưng nội dung chắc chắn chỉ có vậy. Tuy chúng hết sức mâu thuẫn, hết sức phi lí nhưng lại được các bà mẹ ở Huyết Nhã Quốc dùng rất thuận tai.

    5. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27


      Chương 9


      Độc Kỳ Tử chuyển chỗ lần này cũng nhiều rắc rối và phiền phức như lần trước. Nghe nha hoàn trong An Tiêu Phủ , vương gia nhà họ đâu ba ngày về biết là gặp loại chuyện đả kích gì mà nhốt mình trong phòng, đến cơm cũng buồn ăn nên chuyển nơi khác.


      Hơn nữa còn biết nơi mình chuyến đến là Huyết Lã Phủ, vương phủ của thằng cha hái cỏ tặc ngạo mạn chết tiệt.


      Tuy nhìn còn có vẻ tuổi hơn , nhưng thằng nhóc đó thực phát triển quá tốt, vừa đẹp trai trắng trẻo vừa có khí chất.


      Ây nhầm, nhầm, thằng nhãi đấy thô lỗ độ quyền, gia trưởng lại còn có tinh thần trách nhiệm.


      Tất nhiên, việc hai ngươi có gì gì đó vào đêm hôm trước chưa chắc người phải chịu trách nhiệm .


      Nhìn qua, có lẽ... à, ừm... ... mới là tên háo sức cướp đoạt người ta phải. Dẫu sao, tên đó xinh đẹp như vậy, nếu phải tối hôm trước phong lưu đêm có khi cũng cướp người ngay từ khi nhìn thấy trong gian phòng đó ấy chứ.


      Chậc, Độc Kỳ Tử, mày cũng cố gắng chịu trách nhiệm đến cùng vậy.


      ______________________________________


      Cho đến khi Độc Kỳ Tử rời khỏi An Tiêu Phủ vẫn gặp được Túy Dạ Thần.


      Túy Dạ Thần trong mắt vốn chỉ như đứa trẻ chưa lớn, vì thế nên chuyện đả kích gì đó gặp phải mà mọi người đồn nhau trong phủ chỉ coi đó là chyện giận dỗi nho của .

      Hoặc cũng có thể vì sắp được gặp lại thằng nhóc đẹp trai kinh người lúc trước nên Độc Kỳ Tử mấy để bụng hay lưu tâm đến việc Túy Dạ Thần tiễn mình.


      Tuy Mặc Tuyền tên đầu gỗ biết đối nhân xử thế, đặc biêtj là biết giao tiếp với phụ nữ nhưng làm ơn , Độc Kỳ Tử dù sao cũng chỉ là trẻ phong phú tình trường lí thuyết thôi. Vì thế nên, dù bị lạnh nhạt hay bỏ tù vẫn ôm chút tâm trạng trinh với người đàn ông đầu tiên của mình mà mong gắp lại .


      Và cũng nhờ cái tâm lí này, Độc Kỳ Tử vừa đến phurcuar kích động muốn chết mà lao ngay vào nhà bếp nấu mấy mòn sở trưởng rồi xin diện kiến .


      Độc Kỳ Tử vất vả nhờ người tơi sbaos cho tiếng. chỉ đơn giản là ngựa quen đường cũ, ở Thanh Thanh Quán Phủ của Y Lạc hay ở An Tiêu Phủ của Túy Dạ Thần, Độc Kỳ Tử thực được tự do tự tại coi trời bằng vung, chức vụ đầu bếp của cũng rất cao, rất được coi trọng.


      Độc Kỳ Tử giác ngộ được điều này, những tháng ngày sống ở đó cực kì ung dung, cực kì vui vẻ.


      Nhưng ở nơi này, vương phủ của Mặc đại tướng quân, hề giác ngộ được bản thân thực tế chỉ là con người bé, bé đến mức chẳng mấy ai biết đến, chẳng mấy ai quan tâm.


      Độc Kỳ Tử chờ đợi hai canh giờ, thấy thức ăn nguội ngắt rồi mà người kia vẫn chẳng thấy đâu. hiểu tại sao mình lại có thể chỉ vì vài lời vô ý của người thị vệ kia mà thực ngồi chờ ở đây đến bốn tiếng đồng hồ.


      Có lẽ... cái thứ tâm lí kia hơi nặng rồi.


      nhìn bàn thức ăn bên cạnh, lặng lẽ thu dọn lại mang đến phòng bếp. Đồ ăn này chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được. Mặc Tuyền từ trưa biết ăn gì chưa, hấp lại chút là có thể ăn vào bữa chiều rồi.


      Sau đó cũng rất nhanh, Độc Kỳ Tử biết được những món đồ ăn được chủ tử dùng đều phải đem bỏ. Hơn nữa, bữa trưa và bữa chiều của Mặc Tuyền đều có người chuẩn bị từ sớm.


      Độc Kỳ Tử được mở mang đầu óc xong còn chưa kịp hỏi phòng của mình ở đâu người ta chạy bận rộn làm việc.


      Hình như ở nơi này chỉ có mình là nhàn rỗi.


      Vì thế nên, người rảnh rỗi này quyết định dùng cả đêm dạo khắp vương phủ rộng lớn này để tìm phòng.


      nhận ra, con người ở đây rất lạnh nhạt, mà còn là đối tượng bị hết thảy lạnh nhạt. Mặc Tuyền vốn biết đến tồn tại của . còn có cả đội quân nấu ăn cho riêng mình.


      Bây giờ, biết mình vì cái gì mà đến đây nữa.


      Nhưng ông trời cũng để Độc Kỳ Tử nhàm chán quá lâu. người trong đếm tối làm gì lại lò dò khắp nơi.


      , bị quan binh bắt lại rồi quay về nhà cũ thôi. Mà sao lần này liên quan đến tên này đều phải vào tù bóc lịch vậy.


      Độc Kỳ Tử sống hai ngày trong thiên lao. cũng biết mình cảm thấy thế nào nữa, chỉ là khi vào đây rồi cũng chỉ có ý nghĩ: “ A, nơi này vẫn quen thuộc như vậy, vẫn như cũ có bốn bức tường nhỉ?”


      Nhưng đến khi Túy Dạ Thần đến trước mặt , Độc Kỳ Tử hiểu sao hốc mắt lại có chút nóng lên.


      Độc Kỳ Tử đến chính mình còn ngạc nhiên nữa là Túy Dạ Thần. bị dọa sợ, ngây ngốc chỗ.


      Túy Dạ Thần có thể quen thuộc hình ảnh người con này cả ngày cười hi hi ha ha, vừa ngồi đọc thoại bản vừa cắn hạt dưa khắp phòng. cũng quen thuộc với hình ảnh mặt dày gọi là “ Đứa trẻ đẹp trai hảo soái” roifoluwu manh lôi kéo mặt người ta xuống để hôn hít loạn xạ.


      Nhưng hình ảnh Độc Kỳ Tử gì ngồi bó gối trong ngục khiến nhìn nổi.


      Độc Kỳ Tử nhìn thấy đứa trẻ đáng nhà mình, dù mới quen chưa bao lâu nhưng đối xử vô cùng tốt bụng với ngồi xổm bên ngoài song sắt kia ánh mắt lại cực trong cực sáng. tiến lại gần cửa, vẫn còn tâm trạng để trêu đùa véo mà :


      -“ Ai ya ngươi xem, vừa rời ta là ăn ngon rồi. Thấy chưa, ta đâu có khoác, ngươi gầy rồi, má cũng còn mềm như xưa nữa nhỉ?”


      Túy Dạ Thần kéo tay ra, vẻ mặt ghét bỏ :


      -“ Ngươi mới rời An Tiêu Phủ chưa tới ngày.”


      Độc Kỳ Tử đành cười khan hai tiếng.


      Túy Dạ Thần nhìn quần áo phạm nhân người , tiếp tục ghét bỏ :


      -“ Người xấu còn chịu ăn mặc đẹp chút. mau, ngươi làm sao mà lại vào đây nữa?”


      -“ Họ dẫn ta sang Huyết Lã Phủ, nhưng vương phủ ấy quá rộng lớn, hại ta mawts cả đêm cũng tìm thấy phòng của mình. Sau đó quan binh bỗng bắt ta lại. Có lẽ họ tưởng ta là thích khách.”


      -“ ai chỉ đường cho ngươi sao?”

      -“ À, nhắc đến chuyện này mới nhớ có chuyện muốn hỏi ngươi. Rốt cuộc ngươi làm gì mà cả ngày chỉ ăn vơi chơi vậy? Hại ta cũng trở thành người quen lười biếng. Ngươi xem vương phủ ngươi ta , người người đều bận rộn đến mức có cả thời gian chuyện đâu.”

      Túy Dạ Thần có lẽ nghe ra giọng điệu oán trách của nên :

      -“ Ta dẫn ngươi ra ngoài. Lần này, ủy khuất cho ngươi rồi. Mặc đại tướng quân vốn là người lạnh nhạt, hơn nữa còn vô cùng bận rộn thành ra người bên cạnh huynh ấy cũng ít . Ngươi chỉ cần an ổn làm việc ở đấy thời gian. Dù sao huynh ấy cũng có...””_ đến đây, Túy Dạ Thần bỗng ngừng lại, câu “ Dù sao huynh ấy cũng có cả đội ngũ chuyên phục vụ ăn uống cho riêng huynh ấy.” bị bỏ dở giữa chừng. sợ kiêu ngạo như Độc Kỳ Tử nghe được câu này tự ái, vì thế nhìn lát, sau đó mới tiếp: “ Tóm lại, ngươi chỉ ở đây thời gian thôi sau đó được chuyển . Rảnh rỗi ta nhất định đến tìm ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :