Bỉ ngạn đã nở hoa chưa? DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 3

      Mặc Tuyền mặt đổi sắc vừa nhìn chằm chằm cái đùi gà chỉ còn nham nhở tay Độc Kỳ Tử, vừa bước vào, ngồi xuống, nhấp ngụm rượu tao nhã sau đó mới cực kỳ bình tĩnh phun ra hai câu:

      “-Ngươi là ai? Tại sao nhìn thấy bổn vương hành lễ?”

      nhìn người con ngả ngớn vì chất cồn đối diện, đôi lông mày cau lại.

      Sát khí tỏa ra từ tiểu mỹ thụ quả nhiên hấp dẫn, hề có chút uy hiếp nào đối với quái thai khẩu vị nặng như Độc Kỳ Tử. nhìn người thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy mình quá hời rồi.

      Vì thế, phản xạ tất có là yết hầu di động lên xuống vài lần nuốt nước bọt.

      nhìn hành động vô sỉ của thấy hơi ngạc nhiên rồi lại nhìn sang cái bàn quý giá của mình đau lòng nghĩ:

      Nửa giờ trước, nó là bàn ăn đầy đủ mỹ-vị- hương.

      Nửa giờ sau, cùng với xuất của người này, nó trở thành bữa ăn cho tên ăn mày bị bỏ đói ba ngày.

      Trong lòng Mặc Tuyền nghĩ thầm, đối với việc nương xinh đẹp có thể tàn phá đến mức này việc nàng ta có hành động lưu manh như thế với mình cũng bình thường chán.

      Độc Kỳ Tử cười ngượng hai tiếng. Đến chính cũng bất ngờ nhìn cái bàn trước mặt.

      Điều cả hai người đều biết là thực đúng là bị bỏ đói ba ngày . Vì vậy, Mặc Tuyền so sánh như thế quả có sai.

      Thực có tài tưởng tượng.

      hắng giọng, lại hờ hững nhìn :

      "-Nhà ngươi tùy ý vào phòng của bổn vương..."

      Tuy nhiên chưa kịp cho "Chẳng phải chính ngươi vừa ăn đậu hũ của bà đây hay sao?" có người phá đám chạy vào thầm với tiểu soái soái gì đó. nghe xong liền đứng dậy rời .

      À, điều đáng nguyền rủa ở đây phải là thằng cha thái giám xen ngang hay tiểu mỹ thụ vô tình bỏ mà là câu cuối cùng của .

      Thắc mắc là gì sao? Đợi cùng vào tù rồi .

      ______________________________________________________________________________

      Ba ngày sau.

      Trong căn phòng rực rỡ ánh sáng mặt trời chiếu từ khung cửa sổ, phòng ốc sạch ngăn nắp đủ bình dị, đủ tiết kiệm, bóng người lặng lẽ trốn trong góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa.

      "-Dám nhốt ta vào tù, đồ tiểu thụ đáng ghét, đồ hái hoa tặc bỉ ổi, đồ ăn xong phủi mông mà chạy, bà đây nhất định trốn ra ngoài rêu rao khắp kinh thành tội ác nhà ngươi. Đồ nhẫn tâm lừa gạt tiểu nương trong sáng ngây thơ vô tội là ta, ngươi đáng bị nguyền rủa suốt đời làm thụ."

      Đồ THỤ! THỤ!

      ... ( ~ . ~ )!!

      ___________________________________________________

      Độc Kỳ Tử luôn tự nhận mình là con người thông minh. Mà con người thông minh luôn biết tận dụng thời cờ, ở bất kì hoàn cảnh nào, nắm mọi thứ mới là tuyệt chiêu sống sót. Hơn nữa còn phải ra ngoài rồi lăn chết thằng nhóc tiểu mỹ thụ kia giường, thù này báo làm người.[ Độc Kì Tử, muốn rửa nhục hay là muốn chiếm tiện nghi con nhà người ta đấy?]

      Sau đó nhờ kết thân với phạm nhân ở phogf giam bân cạnh mà biết được vài thông tin quan trọng. Mà nhắc đến thằng cha đó quả nhiên cũng là soái ca. Tất nhiên vị soái ca này khi mới đầu gặp còn để lại ấn tượng sâu sắc khó quên.

      Mười bảy mười tám tuổi là sát thủ lăn lộn trong giang hồ năm năm.

      Mẹ nó chứ, đùa à?

      Sau đó Độc Kỳ Tử lần đầu tiên được biết đến cái gì võ công trong truyền thuyết, từ đó cũng mất hết cốt khí câu đại ca hai câu đại ca nghe cự kỳ xuôi tai.

      Lại lan man đâu rồi, bây giờ cùng quay lại chủ đề chính nào.

      Đầu tiên phải đến, Độc Kỳ Tử đúng là quá hời, chẳng dưng đâu vớ được đại soái ca, hơn nữa đại soái ca còn là đại tướng quân có quyền có thế.

      Độc Kỳ Tử sống ở thế giới đại bao nhiêu năm cũng được lĩnh hội bấy nhiêu năm về tầm quan trọng của quyền lực.

      Vì thế nên, khi nghe được thông tin này cười đến khép miệng lại được.

      Mặc Tuyền. Mặc đại tướng quân. Tín ngưỡng của Huyết Nhã Quốc.

      Thông tin quan trọng thứ hai là triều đại xuyên đến.

      Huyết Nhã Quốc, vương triều thứ năm.

      Khi sát thủ ca ca nghe đến có người ngu ngốc, thiểu năng, thiếu hiểu biết trầm trọng, lăn lộn trong thiên hạ ba ngày chắc chắn bị người ta chém chết là biểu cảm khuôn mặt đầu tiên là 囧, sau đó囧, rồi sau vừa囧 vừ thao thao bất tuyệt.

      Huyết Nhã Quốc có hai điều đặc biệt.[ đến đây còn nhìn Độc Kỳ Tử với vẻ mặt cực kỳ ngứa đòn “ 囧, ngươi là cái giống người gì vậy?” sau đó đợi đến khi nhìn thấy cái vẻ mặt cực kỳ chân chó “ Xuống núi lần đầu, xin được chỉ giáo xin được chỉ giáo.” của Độc Kỳ Tử mới vênh mặt tiếp.]

      là tín ngưỡng.

      Thiên hạ ai ai cũng biết tất cả bá tánh cùng triều đình nước này đều tôn sùng cửu vĩ hồ như thần thú.

      Tôn sùng đến mù quáng.Tín ngưỡng và chấp niệm tuyệt đối.

      Vì thế nên, là sinh vật có sống có hơi thở khi nghe thấy ba chữ “ cửu vĩ hồ” đều cảm thấy trang nghiêm và tôn kính, từ người đến chó tha thứ gì.

      Ngoài thần thú còn có bỉ ngạn. Màu đỏ của hoa địa ngục.

      ai biết tại sao bỉ ngạn lại được trồng khắp nơi tất cả đồi núi và thung lũng...Bỉ ngạn ở đây có quanh năm, nở rộ đến mức tạo ra ảo ảnh tựa như sa mạc.

      Bá tánh thiên hạ nguyên do nhưng trăm người vạn người như , tin tưởng Tướng quân của họ.

      Chín năm trước Tướng quân , bắt đầu từ nay bỉ ngạn là hoa quốc.

      Quốc kì của Huyết Nhã Quốc là màu đen tuyền. Mà đó, Cửu Vĩ Hồ toàn thân trắng muốt cùng với bỉ ngạn nở rộ lông của nó chính là thứ sức mạnh tuyệt đối.

      ____________________________________________________

      Tuy nhiên, dù sao chẳng phải người nào ở nước khác cũng như thế. người ở phía đông thảo nguyên ăn no rửng mỡ đem so sánh Huyết Nhã Quốc với nước cũng kì lạ kém.

      Bỉ Ngạn Hoa Quốc.

      Tên là bỉ ngạn nhưng chưa có bất kì ai sang đây tìm được bông hoa nào mang về. Cả đất nước có đến cây.

      Vì thế cũng có luật bất thành văn là:

      mang hoa bỉ ngạn sang Bỉ Ngạn Hoa Quốc. Bỉ Ngạn Hoa Quốc thể có bông hoa bỉ ngạn nào. Bỉ ngạn thể xuất ở Bỉ Ngạn Hoa Quốc.Hoa bỉ ngạn có đất ở Bỉ Ngạn Hoa Quốc. Tuyệt đối thể để Bỉ Ngạn Hoa Quốc nhìn thấy hoa bỉ ngạn. Tóm lại là, Bỉ Ngạn thể có bỉ ngạn.

      _____________________________________________

      Hai là cực phẩm.

      Mặc Tuyền Mặc đại tướng quân là vị tướng được thiên hạ giang sơn tin tưởng tuyệt đối, tôn kính tuyệt đối. lời ra chính là ý của Thiên tử, vạn vạn tỷ tỷ người người nào nghi ngờ.

      Tuy nhiên con người này từ đầu đến chân chỗ nào cũng là nụ vị giác.

      Người thứ hai là Túy Dạ Thần - hoàng đệ của Mặc tướng quân, đẹp trai di truyền, khí chất di truyền, hiền lành vui tính. Ngoài những lúc tức giận ra khi nào là bất bình thường.

      Tuy nhiên, quan hệ với Tướng quân rất tốt, kén ăn đủ thứ, ngoài ngàn tám trăm bảy ba món ăn ra cái gì cũng ăn hết.

      là hai người dễ nuôi vô cùng.

      Quần chúng: 囧

      Tất nhiên, Mặc đại tướng quân là cực phẩm của Huyết Nhã Quốc, mà Túy Dạ Thần cũng là vương gia đẹp trai, soái ngầu, là đối tượng môn đăng hộ đối của bao trong kinh thành. Thế nên dù hai món cực phẩm này có cầu cao đến đâu về chuyện ăn uống trong lòng những con người ở Huyết Nhã Quốc đó là gì? Là gì?

      Thanh tao. Tao nhã. Đúng, đó là khí chất.

      Còn khi cậu chuyện này truyền đến tai chủa oán nữ còn ngồi góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa trong nhà tù đơn giản được khái quát bằng hai câu đơn giản:

      Mặc Tuyền khó , khó hầu hạ, đòi hỏi quá đáng, khẳng định là sau này nghẹn đến nội thương mà chết.

      Túy Dạ Thần khó nuôi, khó chiều, kén ăn như phụ nữ mang thai ba tháng.

      Quần chúng: ...

      Sát thủ ca ca: Tôi nghe thấy gì hết tôi nghe thấy gì hết tôi nghe thấy gì hết.

      Thế nên sau này mới có người gào lên như thế này: Mẹ kế tác giả, cut, đoạn này phải cut, đừng để bọn họ nghe thấy ta xấu chứ. Sau đó là cốt khí bay sạch nhào vào vật lộn với mặc Tuyền.[ tất nhiên, cái này chỉ là ảo tưởng trong đầu ai đó. Còn bề ngoài vẫn thực chân chó để mặc Tuyền hành hạ.]
      quỳnhpinkyB.Cat thích bài này.

    2. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 3


      Mặc Tuyền mặt đổi sắc vừa nhìn chắm chằm cái đùi gà chỉ còn nham nhở tay Độc Kỳ Tử vừa bước vào, ngồi xuống, nhấp ngụm rượu tao nhã sau đó mới từ từ phun ra hai câu:

      “-Ngươi là ai? Tại sao nhìn thấy bổn vương hành lễ?”

      nhìn người con ngả ngớn vì chất cồn đối diện, đôi lông mày cau lại.

      Sát khí tỏa ra từ tiểu mỹ thụ quả nhiên hấp dẫn, hề có chút uy hiếp nào đối với quái thai khẩu vị nặng như Độc Kỳ Tử. nhìn người thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy mình quá hời rồi.

      Vì thế, phản xạ tất có là yết hầu di động lên xuống vài lần nuốt nước bọt.

      nhìn hành động vô sỉ của thấy hơi ngạc nhiên rồi lại nhìn sang cái bàn quý giá của mình đau lòng nghĩ:

      Nửa giờ trước, nó là bàn ăn đầy đủ mỹ-vị- hương.

      Nửa giờ sau, cùng với xuất của người này, nó trở thành bữa ăn cho tên ăn mày bị bỏ đói ba ngày.

      Trong lòng Mặc Tuyền nghĩ thầm, đối với việc nương xinh đẹp có thể tàn phá đến mức này việc nàng ta có hành động lưu manh như thế với mình cũng bình thường chán.

      Độc Kỳ Tử cười ngượng hai tiếng. Đến chính cũng bất ngờ nhìn cái bàn trước mặt.

      Điều cả hai người đều biết là thực đúng là bị bỏ đói ba ngày . Vì vậy, Mặc Tuyền so sánh như thế quả có sai.

      Thực có tài tưởng tượng.

      hắng giọng, lại hờ hững nhìn :

      "-Nhà ngươi tùy ý vào phòng của bổn vương..."

      Tuy nhiên chưa kịp cho "Chẳng phải chính ngươi vừa ăn đậu hũ của bà đây hay sao?" có người phá đám chạy vào thầm với tiểu soái soái gì đó. nghe xong liền đứng dậy rời .

      À, điều đáng nguyền rủa ở đây phải là thằng cha thái giám xen ngang hay tiểu mỹ thụ vô tình bỏ mà là câu cuối cùng của .

      Thắc mắc là gì sao? Đợi cùng vào tù rồi .

      ______________________________________________________________________________

      Ba ngày sau.

      Trong căn phòng rực rỡ ánh sáng mặt trời chiếu từ khung cửa sổ, phòng ốc sạch ngăn nắp đủ bình dị, đủ tiết kiệm, bóng người lặng lẽ trốn trong góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa.

      "-Dám nhốt ta vào tù, đồ tiểu thụ đáng ghét, đồ hái hoa tặc bỉ ổi, đồ ăn xong phủi mông mà chạy, bà đây nhất định trốn ra ngoài rêu rao khắp kinh thành tội ác nhà ngươi. Đồ nhẫn tâm lừa gạt tiểu nương trong sáng ngây thơ vô tội là ta, ngươi đáng bị nguyền rủa suốt đời làm thụ."

      Đồ THỤ! THỤ!

      ... ( ~ . ~ )!!

      ____________________________________________________________

      Độc Kỳ Tử luôn tự nhận mình là con người thông minh. Mà con người thông minh luôn biết tận dụng thời cờ, ở bất kì hoàn cảnh nào, nắm mọi thứ mới là tuyệt chiêu sống sót. Hơn nữa còn phải ra ngoài rồi lăn chết thằng nhóc tiểu mỹ thụ kia giường, thù này báo làm người.[ Độc Kì Tử, muốn rửa nhục hay là muốn chiếm tiện nghi con nhà người ta đấy?]

      Sau đó nhờ kết thân với phạm nhân ở phogf giam bân cạnh mà biết được vài thông tin quan trọng. Mà nhắc đến thằng cha đó quả nhiên cũng là soái ca. Tất nhiên vị soái ca này khi mới đầu gặp còn để lại ấn tượng sâu sắc khó quên.

      Mười bảy mười tám tuổi là sát thủ lăn lộn trong giang hồ năm năm.

      Mẹ nó chứ, đùa à?

      Sau đó Độc Kỳ Tử lần đầu tiên được biết đến cái gì võ công trong truyền thuyết, từ đó cũng mất hết cốt khí câu đại ca hai câu đại ca nghe cự kỳ xuôi tai.

      Lại lan man đâu rồi, bây giờ cùng quay lại chủ đề chính nào.

      Đầu tiên phải đến, Độc Kỳ Tử đúng là quá hời, chẳng dưng đâu vớ được đại soái ca, hơn nữa đại soái ca còn là đại tướng quân có quyền có thế.

      Độc Kỳ Tử sống ở thế giới đại bao nhiêu năm cũng được lĩnh hội bấy nhiêu năm về tầm quan trọng của quyền lực.

      Vì thế nên, khi nghe được thông tin này cười đến khép miệng lại được.

      Mặc Tuyền. Mặc đại tướng quân. Tín ngưỡng của Huyết Nhã Quốc.


      Thông tin quan trọng thứ hai là triều đại xuyên đến.

      Huyết Nhã Quốc, vương triều thứ năm.

      Khi sát thủ ca ca nghe đến có người ngu ngốc, thiểu năng, thiếu hiểu biết trầm trọng, lăn lộn trong thiên hạ ba ngày chắc chắn bị người ta chém chết là biểu cảm khuôn mặt đầu tiên là 囧, sau đó囧, rồi sau vừa 囧 vừa thao thao bất tuyệt.

      Huyết Nhã Quốc có hai điều đặc biệt.[ đến đây còn nhìn Độc Kỳ Tử với vẻ mặt cực kỳ ngứa đòn “ 囧, ngươi là cái giống người gì vậy?” sau đó đợi đến khi nhìn thấy cái vẻ mặt cực kỳ chân chó “ Xuống núi lần đầu, xin được chỉ giáo xin được chỉ giáo.” của Độc Kỳ Tử mới vênh mặt tiếp.]

      là tín ngưỡng.

      Thiên hạ ai ai cũng biết tất cả bá tánh cùng triều đình nước này đều tôn sùng cửu vĩ hồ như thần thú.

      Tôn sùng đến mù quáng.Tín ngưỡng và chấp niệm tuyệt đối.

      Vì thế nên, là sinh vật có sống có hơi thở khi nghe thấy ba chữ “ cửu vĩ hồ” đều cảm thấy trang nghiêm và tôn kính, từ người đến chó tha thứ gì.

      Ngoài thần thú còn có bỉ ngạn. Màu đỏ của hoa địa ngục.

      ai biết tại sao bỉ ngạn lại được trồng khắp nơi tất cả đồi núi và thung lũng...Bỉ ngạn ở đây có quanh năm, nở rộ đến mức tạo ra ảo ảnh tựa như sa mạc.

      Bá tánh thiên hạ nguyên do nhưng trăm người vạn người như , tin tưởng Tướng quân của họ.

      Chín năm trước Tướng quân , bắt đầu từ nay bỉ ngạn là hoa quốc.

      Quốc kì của Huyết Nhã Quốc là màu đen tuyền. Mà đó, Cửu Vĩ Hồ toàn thân trắng muốt cùng với bỉ ngạn nở rộ lông của nó chính là thứ sức mạnh tuyệt đối.

      ____________________________________________________

      Tuy nhiên, dù sao chẳng phải người nào ở nước khác cũng như thế. người ở phía đông thảo nguyên ăn no rửng mỡ đem so sánh Huyết Nhã Quốc với nước cũng kì lạ kém.

      Bỉ Ngạn Hoa Quốc.

      Tên là bỉ ngạn nhưng chưa có bất kì ai sang đây tìm được bông hoa nào mang về. Cả đất nước có đến cây.

      Vì thế cũng có luật bất thành văn là:

      mang hoa bỉ ngạn sang Bỉ Ngạn Hoa Quốc. Bỉ Ngạn Hoa Quốc thể có bông hoa bỉ ngạn nào. Bỉ ngạn thể xuất ở Bỉ Ngạn Hoa Quốc.Hoa bỉ ngạn có đất ở Bỉ Ngạn Hoa Quốc. Tuyệt đối thể để Bỉ Ngạn Hoa Quốc nhìn thấy hoa bỉ ngạn. Tóm lại là, Bỉ Ngạn thể có bỉ ngạn.

      _____________________________________________

      Hai là cực phẩm.

      Mặc Tuyền Mặc đại tướng quân là vị tướng được thiên hạ giang sơn tin tưởng tuyệt đối, tôn kính tuyệt đối. lời ra chính là ý của Thiên tử, vạn vạn tỷ tỷ người người nào nghi ngờ.

      Tuy nhiên con người này từ đầu đến chân chỗ nào cũng là nụ vị giác.

      Người thứ hai là Túy Dạ Thần - hoàng đệ của Mặc tướng quân, đẹp trai di truyền, khí chất di truyền, hiền lành vui tính. Ngoài những lúc tức giận ra khi nào là bất bình thường.

      Tuy nhiên, quan hệ với Tướng quân rất tốt, kén ăn đủ thứ, ngoài ngàn tám trăm bảy ba món ăn ra cái gì cũng ăn hết.

      là hai người dễ nuôi vô cùng.

      Quần chúng: 囧

      Tất nhiên, Mặc đại tướng quân là cực phẩm của Huyết Nhã Quốc, mà Túy Dạ Thần cũng là vương gia đẹp trai, soái ngầu, là đối tượng môn đăng hộ đối của bao trong kinh thành. Thế nên dù hai món cực phẩm này có cầu cao đến đâu về chuyện ăn uống trong lòng những con người ở Huyết Nhã Quốc đó là gì? Là gì?

      Thanh tao. Tao nhã. Đúng, đó là khí chất.

      Còn khi cậu chuyện này truyền đến tai chủa oán nữ còn ngồi góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa trong nhà tù đơn giản được khái quát bằng hai câu đơn giản:

      Mặc Tuyền khó , khó hầu hạ, đòi hỏi quá đáng, khẳng định là sau này nghẹn đến nội thương mà chết.

      Túy Dạ Thần khó nuôi, khó chiều, kén ăn như phụ nữ mang thai ba tháng.

      Quần chúng: ...

      Sát thủ ca ca: Tôi nghe thấy gì hết tôi nghe thấy gì hết tôi nghe thấy gì hết.

      Thế nên sau này mới có người gào lên như thế này: Mẹ kế tác giả, cut, đoạn này phải cut, đừng để bọn họ nghe thấy ta xấu chứ. Sau đó là cốt khí bay sạch nhào vào vật lộn với Mặc Tuyền.[ tất nhiên, cái này chỉ là ảo tưởng trong đầu ai đó. Còn bề ngoài vẫn thực chân chó để mặc Mặc Tuyền hành hạ.]

      Editor: Quà năm mới nha mọi người. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, ...[ ra ta cũng biết gì nữa.]


      Last edited: 13/3/16
      quỳnhpinkyCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 4

      Y Lạc cũng là cực phẩm của Huyết Nhã quốc. Hơn nữa, còn thường xuyên tự nhận mình là con người tao nhã, công việc tao nhã mà hứng thú còn tao nhã hơn công việc.

      Ngoài niềm vui tự tìm trong mệnh khổ nghề nghiệp là cứu người và giết người [?] thú vui nho trong cuộc sống cũng có.

      Nguyên liệu, nấu ăn, ngắm nhìn, thưởng thức.

      Mặc dù, hai cái đầu chỉ là thú vui gián tiếp nhưng người khác làm mình nhìn cũng là loại tao nhã.

      Đương nhiên, con người được tất cả hâm mô, ghen tị, hận cũng di truyền thứ gọi là “ khó nuôi khó chiều khó hầu hạ”” của vài người nào đó ai cũng biết.[ Cái kiểu di truyền gì vậy?]

      đơn giản lại là, Y lạc của chúng ta thực cao nhân y dược tao nhã, giết người vô biên cứu người vô số. Đơn giản hơn là nghiên cứu thuốc và độc dược.

      Đứa Y Lạc hoàn thành bài giới thiệu nhân vật mới, xin quần chúng xung quanh hưởng ứng tràng vỗ tay nào.

      Quần chúng: ~\(^o^)/~

      Y Lạc: Làm màu, biến!

      Sau đó, rất nhanh có người hỏi: Bạn học, làm thế nào để tìm kiếm được đầu bếp hợp với khẩu vị của mình trong bể người khắp năm châu bốn bể này?[ Căn bản là chịu được chỉ só kén ăn đến cảnh giới này?]

      Mặc đại tướng quân đương nhiên trả lời loại câu hỏi này, nhả ra hai tiếng “ Bạn học? ” cực kì nhàng [ Tồi thề, thực nhàng.], rồi kiêu ngạo quay lưng thẳng.

      ~ Tiến đến chuồng ngực, trở lại bên A Mục.~

      À, A Mục là con ngựa.

      Thực chỉ là con ngựa? Tác giả, bà xác định nó là ngựa đực chứ phải mỹ nữ à? [ cực kỳ cực kì kiên định gật đầu.]

      Nhìn về phía chuồng ngựa, A Mục của chúng ta chỉ liếc nhìn quần chúng cái rồi cũng quay đầu, hất đuôi thẳng.

      Đằng sau là con người đau khổ: đến con ngựa cũng khinh bỉ ta đến con ngựa cũng khinh bỉ ta đến con ngựa cũng khinh bỉ ta.

      Hoàng đệ Túy Dạ Thần của Mặc tướng quân, như được giới thiệu trước đó, gen di truyền của gia đình này tuyệt đối là gen trội, vì thế nên kết quả tất yếu là Túy Dạ Thần được di truyền vô cùng tốt kia cảm thấy thú vui ăn uống của mình quan trọng cực kì quan trọng, còn loại câu hỏi này... cũng chỉ có thể đặt dấu “...”.

      Quần chúng: ...

      Sau đó, mẹ kế tác giả là ta cũng được lôi lên sàn để trả lời cho loại câu hỏi thiếu muối này.[ Tác giả, bà sử dụng cụm từ “loại câu hỏi này ” này 5 lần rồi đấy, mọi người cần đếm lại, tôi đoán bừa thôi.]

      Câu trả lời đơn giản , xúc tích. Hai chữ thôi: Quyền lực.

      Chu trình đơn giản đó chính là: tìm kiếm ---> dụ dỗ, dụ dỗ được ---> cưỡng ép, cưỡng ép được ---> giở thủ đoạn, thủ đoạn được---> đóng gói, dán mác, tống thẳng vào Hoàng trù.

      Quần chúng: 囧

      Cũng may vẫn có thể xoa dịu mọi người. Y Lạc quả nhiên là đứa trẻ ngoan, cười cái ấm áp như nắng xuân rồi trả lời hai câu xong quay đầu thẳng:

      "Tìm kiếm ~ ngừng tìm kiếm ~”

      Mọi người: ...

      ___________ Ta là đường phân cách tìm kiếm ngừng, ngừng tìm kiếm ________

      Y Lạc chỉ là con người tao nhã mà còn là người có cảnh giới giác ngộ cực kì cao.

      Suy nghĩ của đồng chí Y Lạc chính là : Con người dù là bất kì ai đều có thể có tài năng. Nó liên quan đến địa vị xã hội, gia cảnh, xuất thân. thừa nhận tài năng của người hề phụ thuộc vào thế lực chính trị của người đó. Câu triết lí đưa luồng sáng suy nghĩ của bạn Y Lạc đến thiên lao .

      Đúng. Tội phạm cũng có thể là thiên tài bếp núc. Chậc.

      _________________ Ta là đường ngăn cách đến Thiên lao tìm đầu bếp _________________

      Do đó nên, hàng tháng trong năm, thiên lao u lạnh lẽo 29 ngày cũng có ngày nhộn nhịp, từng bừng hơn cả hậu cung của vương triều.

      Cung đấu của ba nghìn phi tần dù thủ đoạn độc ác, ghê gớm đến đâu cũng chỉ là việc tranh sủng của phụ nữ đối với đàn ông thôi. Còn ở thiên lao ấy à, thi nấu ăn phải đơn giản đâu nhé. Chỉ cần là phạm tội quá mức nghiêm trọng phàm là biết nấu ăn chó mèo gì cũng có thể tham gia. Vì thế nên, cuộc thi tuyển đầu bếp hoàng gia này là chuyện sống còn. Sống còn ấy.

      Đầu bếp thiên tài sở hữu mạng lưới nhà hàng rộng lớn bậc nhất thế giới Độc Kỳ Tử sau khi được đồng chí sát thủ ca ca ở phòng giam bên cạnh phổ cập kiến thức sống còn, trong lòng đầu tiên là cười khẩy cái cực kì khinh thường, sau đó là ấm ức, rồi cuối cùng là mãnh liệt sôi sục ý chí chiến đấu.[ Độc Kỳ Tử, quay về sao Hỏa cho tôi!]

      Làn đầu tiên Độc Kỳ Tử tham gia cuộc thi nấu ăn phải đẳng cấp quốc tế mà tinh thần còn hưng phấn hơn mọi lần gấp bội.

      Đùa à, đấu trường máu me be bét, gà bay chó sủa nhộn nhịp thế này, con mẹ nó quá tuyệt. [A lô, Trái đất, tôi nhớ Trái đất, tôi muốn quay về Trái đất.]

      Trước ngày thi đấu, Độc Kỳ Tử luôn tưởng tượng trong đầu hàng loạt cảnh chém giết tiêu diệt đối thủ tàn khốc, rồi thậm chí còn mất vài canh giờ nghĩ cách đối phó và quay sang lấy lòng vị sát thủ ca ca bên cạnh. Mỹ nữ trong cung dù là đàn bà cũng tâm cơ ngoan tuyệt đến thế huống hồ là truyện sống còn của đống tội phạm trong thiên lao.

      Độc Kỳ Tử vừa nghĩ đến mấy cảnh giang hồ hào sảng kề kiếm vào cổ nhau, lướt qua đường, mình chạng vạng, đối phương ngã xuống cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Sau đó quay sang phòng giam bên cạnh, nhìn thấy bạn học ngồi cạnh mình đây, đại giang hồ lăn lộn trong giới sát thủ bao nhiêu năm năng , nhã nhặn, cử chỉ phong lưu, phóng khoáng như công tử đào hoa cảm thấy cảm xúc cuồn cuộn trước đó cũng bị trượt nửa.

      Bạn học sát thủ bên cạnh: 囧

      Editor có lời muốn : Chương này hơi ngắn nên tôi bù cho mọi người chương nữa luôn trong tuần này.
      Last edited: 13/3/16
      Cố Huân Nhiênquỳnhpinky thích bài này.

    4. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 5

      Sau đó, Độc Kì Tử còn cảm thấy thất vọng ghê gớm hơn thế. Đấu trường sống còn như thế, ngoài máu bắn tung tóe là máu gà, máu vịt chủ yếu là tiếng xào nấu và tiếng trò chuyện. Mà cụ thể đoạn hội thoại tệ hại nhất là thế này:

      -“ Huynh đài, có thể cho ta xin ít hành lá được ?”

      -“ À, xin lỗi nhé. Nhưng chỗ hành này tại hạ cần dùng đến.”

      -“ sao. Vậy huynh làm tiếp .”

      -“ Hay huynh dùng tạm chỗ hành khô này vậy. Nó cũng giúp cho món ăn thơm hơn đấy.”

      -“ Vậy cũng được, cảm ơn huynh. Ơn này tại hạ nhất định báo đáp. Dù lên núi đao xuống biển lửa quyết từ.”

      Độc Kỳ Tử: ...

      đám tội phạm giang hồ chuyện lại cứ huynh huynh ta ta, còn cảm ơn rồi đừng khách sao này nọ nữa.

      Đáng lẽ mọi thứ phải như thế này chứ:

      Tội phạm 1: “ Thằng kia, khôn hồn đưa chỗ hành là kia đây.”

      Tội phạm 2: “Ngươi tưởng dọa được ta sao?”

      Tội phạm 1: “ Ông đây con mẹ nó thèm chuyện với tên hỗn đản nhà ngươi. Có giỏi lên .”

      Tội phạm 2: “ Ông cũng chẳng chuyện với nhà ngươi. Quân tử động thủ động khẩu.”

      Sau đó, hai tên vác kiếm, à , dao chặt thịt, lao vào đánh nhau mất còn.

      À, mà phải là, “quân tử động khẩu động thủ” chứ.

      Hoặc ít nhất cũng phải như thế này:

      Tội phạm 1: "Muốn sống đưa hết chỗ hành lá đó đấy.''

      Tội phạm 2: "Có bản lĩnh xông vào mà lấy."

      Sau đó lại là màn lao vào đánh nhau đẫm máu.

      Độc Kỳ Tử khi chứng kiến màn như vậy những cảm xúc bình thường như thất vọng, chán nản, bực bội đều có cả. Sau đó còn ra vẻ cực kì hiểu biết mà cảm thán:

      sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.

      Tội phạm trong thiên lao của Huyết Nhã Quốc đều là lưu manh có văn hóa cả đấy, văn hóa giao tiếp cả đấy.

      Tất nhiên, dù Độc Kỳ Tử có bị dọa sợ tự tin vẫn có thừa. từ tới lớn đều phát triển theo chu trình: ngửi hương thơm ---> thưởng thức ẩm thực ---> học tập tinh hoa ---> làm, làm, làm ---> sáng tạo, sáng tạo, sáng tạo. [ LÀM ơn đừng sử dụng từ “ làm ” có được hả?]

      Do đó, con người tài năng Độc Kỳ Tử chỉ vào bếp múa dao khua nồi nửa canh giờ gọi người dâng lên hai món khai vị, bảy món chính, ba món tráng miệng, còn mình ung dung gác dao ngồi rung đùi.

      Thú vui khi rảnh rỗi trong dự kiến của Độc Kỳ tử là xem người ta đánh nhau. Dù sao, tiểu thư danh gia nhà tài phiệt họ Độc khi còn học mỗi lần có đánh nhau trong trường chưa kịp nhìn thấy gì có người cầm ô che mắt, đeo tai nghe phát chương trình học ngoại ngữ quốc tế vào tai rồi sau đó còn cực kì bình tĩnh “ Tiểu thư nên nhìn.” tâm hồn cũng bị đè nén lâu lắm rồi. Tất nhiên, dù tao nhã nhưng nó cũng là thú vui của Độc Kỳ Tử suốt bao nhiêu năm qua phải kìm nén.

      Thế nên, được thỏa mãn, thất vọng là chuyện tất yếu.

      Nhưng nếu nhìn vào emotion của Độc Kỳ Tử lúc này, nếu ai dám dán lên đấy hai chữ “ thất vọng ” tác giả bất tài là ta là người đầu tiên cầm dao chém thịt.

      Bởi thú vui thực tế lúc này của Độc Kỳ Tử là xem người khác nấu ăn. Đúng, chính là vị sát thủ ca ca, người bạn học sống còn, ở phòng bên cạnh nấu ăn. Đương nhiên, sử dụng từ “ nấu ăn ” với người này thất có lỗi với những người nấu ăn khác, đặc biệt là với mình nữa.

      Tài năng chưa đủ, động lực đáng khen.

      Nếu bây giờ bạn nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa này kiểu cười đến thể khép miệng lại được của Độc Kỳ Tử cũng thể coi là thô lỗ được. Hoặc nếu được, có lẽ bạn cũng cái ghế, mang theo hạt dưa, rồi vừa ngồi xem vừ bồi them vài tràng “ hô hô”, “ ha ha ”.

      ___________ Ta là đường phân cách cười khép miệng lại được ________________

      Con người sát thủ chính là tấm gương kiên cường bất khuất tiêu biểu của thế hệ thanh niên chăm ngoan dưới ngọn cờ đỏ của đất nước. khi liên quan đến sống còn mặt mũi, sĩ diện quái gì cũng chỉ là mây bay.

      Vì thế nên, khi tội phạm lạnh lùng tàn khốc phòng kế bên lần đầu tiên nhìn thấy thức ăn hẵng còn là vật thể sống nhăn răng câu đầu tiên là: “ Nam mô A di đà phật.”. Câu thứ hai là: “ Thiện tai, thiện tai.”. Câu tiếp theo là: “ Thượng đế cầu nguyện cho ngươi, Amen.”. [ Rốt cuộc ngươi định niệm đến bao giờ hả?]. Rồi cuối cùng là thẳng tay bẻ quặp hai cánh gà ra đằng sau, tay còn lại nhàng “crắc” cái.

      Nhìn thấy đầu lìa khỏi cổ còn cười cái hết sức thành tựu nữa.

      Quần chúng: 囧

      Độc Kỳ Tử: là có khí chất sát thủ nha ~~

      Quần chúng: tiếp tục 囧囧

      Sát thủ ca ca nhìn con người cười rũ rượi phía trước: ...

      ________________ Ta là đường phân cách rất 囧囧 ___________________

      Tiếp đó vẫn là hàng loạt các cảnh gà bay chó sủa nhưng Độc Kỳ Tử còn cười nổi.

      Tại sao?

      Vì bị triệu tập?

      Triệu tập cái gì?

      Nấu ăn dở, món ăn lạ, cần nghiêm túc nghiên cứu thêm. Cụ thể là cần ba món ngọt, sáu món mặn, hai khai vị để tiện cho công tác nghiên cứu.

      Nghiên cứu, nghiên cứu cái mông ấy.

      Độc Kỳ Tử vì việc chuyển từ người an nhàn xem náo nhiệt biến thành náo nhiệt cho người xem mà bực mình thôi.

      Múa dao lên xuống ngừng trong phòng bếp.

      Nhưng việc chắc cũng quá thê thảm nếu có chuyện này xảy ra: Thằng cha sát thủ bên cạnh vì nhìn thấy cầm dao phay chém hai phát mới bổ đôi được con gà hừ tiếng, tay còn quên tiếp tục vặt cái cổ gà nữa ném vào nồi nước sôi.

      Độc Kỳ Tử: ...

      Thần kinh à, đây mới chính là nghệ thuật đấy. Nghệ thuật nghệ thuật nghệ thuật ấy.

      Mọi người đừng nghĩ đằng sau cậu chuyện này có tình gì. ra, suy nghĩ của Y Lạc rất đơn giản: Có cơ hội phải tận dụng triệt để. Cổ nhân “ đêm dài lắm mộng ”. Cao nhân tự xưng Y Lạc giàu trí tưởng tượng thực tế còn nghĩ trước đến cả những tình huống máu cho nhất có thể xảy ra như thiên tài nấu ăn bị con gà giãy chết đạp phải thùng nước sôi rồi bỏng chết mình chẳng phải mất cơ hội ăn ngon sao?

      Vì thế nên, giờ nào phút nào cũng đều phải tận lực bóc lột cả. [ Tôi chứ, Y Lạc à, cậu là có thiên bẩm đấy, dự đoán như thần nha~]

      .

      .

      .

      .

      [ Thần kinh, cậu tưởng mình đóng phim truyền hình Hàn Quốc đấy hả? Cậu thấy tôi xem phim tình cảm bao giờ chưa, ngoài trăm tám tám bộ chuyển thể từ ngôn tình và phim bộ tôi xem gì nữa đâu hả?]


      Editor có điều muốn : À, quên , mấy câu trong [] đều là của tác giả nhé.
      Last edited: 13/3/16
      quỳnhpinkyCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Editor: Xin lỗi mọi người tuần này ta bận ôn thi nên chưa đăng được chương 7 xin mọi người thông cảm. Tuần sau ta làm bù hai chương. Xin lỗi vô cùng xin lỗi.

      *Lảm nhảm*:Nhưng nếu ai thích truyện có thể comment hay like ủng hộ ta lấy tinh thần được . Ta đăng hơn 1 tháng rồi mà chẳng có mấy ai cả nên cũng hơi oải.
      Diệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :