1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

BỈ NGẠN HOA - THƯƠNG NGUYỆT (12C)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      CHƯƠNG 5 - PHÙ NAM
      Sau đó, gian lại chìm vào im lặng.

      Câu ấy như lưỡi dao cạy mở cánh cửa của lòng thù hận bị dồn nén trong lòng Phù Nam suốt bao năm qua.

      Giống như các vị Tế Tư trước đó, Vân Tức nhận hai đồ đệ: đại đồ đệ là Lưu Quang và nhị đồ đệ là Phù Nam. Thế nhưng Tế Tư Vân Tức tính tình quái gở, độc đoán, lúc nào cũng chỉ thích mình, hầu như bao giờ dạy pháp thuật cho hai đồ đệ, thỉnh thoảng lắm mới cho họ vào thư viện ở trong Thần miếu để tự nghiên cứu, còn bản thân chẳng bao giờ đích thân dạy bảo.

      Lưu Quang hơn Phù Nam ba tuổi, từ tỏ ra rất hiểu chuyện, dù sư phụ dạy nhưng vẫn luôn tự giác tập luyện, vì thế pháp thuật nhập cảnh nhanh chóng.

      Khi đó Phù Nam còn mải chơi, hằng ngày cứ hễ có thời gian rỗi là chỉ thích ra ngoài, và nơi Phù Nam đến nhiều nhất chính là cung diện Bách Thạnh của Giáo chủ Thần Triệt. Hai đứa trẻ cùng trang lứa quấn quýt gắn bó và trở thành huynh muội tốt của nhau.

      Thế nhưng, quãng thời gian tốt đẹp đó kéo dài được bao lâu. Năm Phù Nam mười tuổi, Nguyệt cung bỗng nhiên xuất người con người Hán tên là Thiên Trúc. Sư phụ hết mực thương hồng y nữ đồng đó, và ngần ngại phế truất Thần Triệt để lập Thiên Trúc lên làm Giáo chủ.

      Bái Nguyệt giáo vốn có quy định vô cùng tàn khốc - khi Giáo chủ mới kế vị, nếu Giáo chủ cũ còn sống bị nhốt vào Hồng Liên U Ngục ở dưới đáy Thánh hồ, để đề phòng hậu họa.

      Và thế là Phù Nam đành lòng nhìn A Triệt bị đẩy xuống đáy hồ, dám và cũng đủ sức mạnh để phản kháng lại quyết định của sư phụ.

      Từ đó trở , Phù Nam hạ quyết tâm bắt đầu chăm chỉ tập luyện pháp thuật, thế nhưng hiểu sao, tốc độ nhập cảnh vẫn rất chậm chạp, những thế mấy lần còn suýt bị tẩu hỏa nhập ma.

      "Trong tâm đệ vẫn còn điều ác, nên làm sao có thể đắc khuy thiên đạo?"

      Ngày hôm đó, Phù Nam bị thổ huyết do tẩu hỏa nhập ma khi cố tập thuật Tố Ảnh, nhưng may nhờ được Lưu Quang cứu sống. Khi ngồi trò chuyện, Lưu Quang bỗng nhiên thở dài, thừa nhận: "Thực ra... huynh cũng như đệ vậy."

      Phù Nam lặng người, khỏi có suy nghĩ: phải chăng trong lòng của Lưu Quang cũng đau khổ vì cuộc đời vô vọng như thế này? Dù cho huynh ấy có chăm chỉ tập luyện đến bao nhiêu, cũng sao có thể vượt qua nổi sư phụ.

      Nỗi niềm uất ức và phẫn nộ cứ dồn nén mỗi lúc đầy lên trong lòng Phù Nam, cho đến ngày chàng quyết định rời xa ngọn Linh Tựu này, mình lưu đãng khắp mọi nơi cách vô định. Cuộc sống lưu đãng vùng Nam Cương kéo dài khá lâu và cũng có những thu hoạch nhất định.

      ngày, Phù Nam bỗng nhận được Nguyệt lệnh buộc phải quay trở về Linh Tựu gấp: Giáo chủ mới chủ định chiêu gọi Phù Nam vào cung. Trong thời gian đó, sư phụ luôn ở trong cấm cung, gần nửa năm lộ diện, nghe là lại tiếp tục bước vào lần bế quan mới, và mỗi lần bế quan xong sức mạnh của vị Tế Tư lại tăng lên gấp bội.

      Đêm hôm đó, khi Phù Nam và Lưu Quang cùng vào Thần điện gặp nữ đồng Giáo chủ trong bộ y phục đỏ, hai bên là mười vị trưởng lão tóc bạc trắng. Do bất ngờ kịp đề phòng, hai người bị bọn chúng phục kích.

      Quả là đêm tàn khốc và đẫm máu... cho đến tận hôm nay những ký ức đó vẫn còn lảng vảng, vương vấn trong đầu.

      Phù Nam yên lặng nhìn người con quay trở về từ ngục sâu ngồi trước mặt, khẽ thở dài - thay đổi rồi... nàng hoàn toàn thay đổi!

      Thần Triệt nhìn Phù Nam, cười : "Muội căm ghét con bé Tiểu Diệp Tử kia! Huynh hãy giúp muội giết nó!"

      Khi cất lên câu đó, nét mặt của Thần Triệt vẫn thản nhiên như , tưởng chừng chuyện sống chết dễ dàng như trở bàn tay. Trong đôi mắt to tròn ấy ánh lên thứ ánh sáng khác, như kết hợp kỳ lạ của lòng căm hận tột cùng và bình thản đến ngờ!

      Phù Nam vẫn lặng thinh câu, đưa mắt nhìn về phía Nguyệt cung trong bóng tối im lìm. Chàng có thể hiểu được thù hận của A Triệt.

      Suốt tám năm qua, Thần Triệt bị giam cầm trong ngục sâu tận cùng dưới đáy hồ, từ bé còn chưa hiểu chuyện, nay trở thành thiếu nữ kiều diễm. Thời niên thiếu tươi đẹp của nàng bị chôn vùi trong bóng tối, được nhìn thấy mặt trời, ra sống cũng chẳng ra chết. Tên nữ đồng áo đỏ cướp của nàng tất cả, vì thế, làm sao hận cho được?

      Thế nhưng...

      Hễ nhắm mắt lại, cảnh tượng về cái đêm đẫm máu ấy lại ùa về trong tâm trí, khiến chàng cảm thấy như nghẹt thở.

      "!" Chàng buông kiếm xuống và khẽ lắc đầu, giọng lạnh lẽo: "Huynh thề là bao giờ giết người nữa..."

      Thần Triệt thoáng ngạc nhiên, rồi che miệng cười: "Ôi, giết người ư? Chẳng giống với đồ đệ của Vân Tức chút nào."

      Hai tiếng "Vân Tức" vừa buông ra, Phù Nam bỗng giật mình, hoang mang nhớ lại ánh mắt cuối cùng của sư phụ khi rơi xuống ngục sâu. Bị người mình thương nhất phản bội, trong giờ khắc cuối cùng, ràng sư phụ có thể giết chết Phù Nam và Thiên Trúc, nhưng tại sao sư phụ lại làm thế?

      Chính sau lần thoát chết đó, những năm vừa qua, mỗi khi nhớ đến chuyện này là Phù Nam lại thấy người mình như run lên, và tất cả mọi thù hận từ thuở bỗng chốc đều tiêu tan. Bây giờ, nếu Thần Triệt có thể ở đây, hẳn là sư phụ cũng có thể thoát nạn rồi chứ?

      Nghĩ vậy, Phù Nam khỏi buột miệng: "Sư phụ... nay ở đâu?"

      "Huynh nhớ ông ấy sao?" Thần Triệt cười, giơ những ngón tay chỉ lên bầu trời đêm, " giờ ông ấy có lẽ là ở này - hoặc," rồi chỉ xuống dưới đất, "dưới này."

      Chết rồi ư? Làm sao có thể thế được... Người như sư phụ, sao có thể chết được?

      "Phù Nam, rốt cuộc huynh có chịu giúp muội hay ?" đợi cho Phù Nam kịp định thần, Thần Triệt hỏi. Dưới ngọn đèn, ánh mắt của nàng sáng lên, nhưng chứa vẻ gian tà đến khác thường.

      Phù Nam lắc đầu chậm rãi.

      "Tại sao?" Trước thái độ ấy, Thần Triệt bực bội, bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, "Muội thoát thân từ nơi chốn quỷ quái ra được đến đây, việc đầu tiên là đến tìm huynh! Huynh... tại sao huynh lại chịu giúp muội?"

      Phù Nam nhìn thẳng vào người con trong bộ y phục trắng trước mặt, ánh mắt dần ngưng lại, rành rọt từng từ : "A Triệt, hãy cho huynh biết, có phải chính muột giết chết Tế Tư Vân Tức ?"

      Nàng sững người, ngờ bỗng nhiên lại bị chất vấn bởi câu hỏi như thế. Hồi lâu sau, nàng mỉm cười, gật đầu.

      "Muội lấy đâu ra sức mạnh như vậy?" Ánh mắt Phù Nam đầy nghiêm khắc nhìn thẳng vào nàng, "Hãy cho huynh biết, muội lấy đâu ra sức mạnh đó?"

      Thần Triệt thấy mình nóng lên như lửa, đứng bật dậy và cất giọng sắc nhọn: " phải việc của huynh!"

      "Muội bị quỷ nhập rồi... A Triệt, đúng là muội bị quỷ nhập rồi!" Nhìn người con lưng gù trước mặt, mắt của Phù Nam cũng nóng lên như lửa, nghiêm giọng hỏi lớn: " cho huynh biết, để thoát ra khỏi đó, rốt cuộc muội làm những gì? Muội lấy đâu ra sức mạnh như vậy?"

      Giọng ấy vang lên như tia chớp rạch giữa trung.

      Dường như bị kích động đến tột cùng, Thần Triệt giơ tay phải lên, ánh sáng trắng vụt ra... là ánh sáng của thanh kiếm!

      Phù Nam điểm đầu ngón chân xuống đất, thoái lại, và cũng rút ra thanh kiếm sáng choanh. Chàng vừa lùi bước bay ra khỏi cửa sổ ngôi nhà, nhảy lên cành cây dẻ ngựa cao lớn ngoài sân.

      Chú quạ đen Nha Nha vừa ngủ thiếp cây bỗng nhiên bị đánh thức đậy, cất tiếng kêu hoảng hốt, vỗ cánh bay vòng quanh.

      "Ra chỗ khác!" Phù Nam gơ tay đuổi con quạ sang cây bên kia, vuốt cổ họng, ngừng thở dốc, và phát ra rằng, nơi cổ họng mình chảy ra những giọt máu.

      Nhìn những giọt máu đầu ngón tay, gương mặt Phù Nam chợt biến sắc: ràng là thanh kiếm chưa hề chạm vào da, vậy mà dường như có những hồn ma vô hình cắn xé cổ họng, và thi nhau hút máu!

      "Thân thủ khá lắm!" Thần Triệt khẽ cười, thân hình uốn cong nhàng đứng trước hiên nhà, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên: " ràng đây phải là thuật pháp của Bái Nguyệt giáo... Huynh cũng lấy đâu ra sức mạnh này?"

      Dưới ánh trăng rằm tháng bảy sáng trong, nàng ngẩng đầu cười, ánh trăng rọi chiếu thanh kiếm tay của nàng,

      Thanh kiếm đó, chính là thanh Bạch Cốt có uy lực đáng sợ.

      "Muội cứ nghĩ rằng, cho dù tám năm trôi qua, khi tất cả mọi người đều bỏ mặc muội, huynh vẫn giúp muội!"

      Phù Nam dưới tán cây dẻ ngựa, khẽ nhếch miệng cười nhạt: "Ba năm trước đây khi bị đuổi khỏi Nguyệt cung, huynh hạ lời thề: từ giờ trở tuyệt đối rút kiếm ra với bất cứ người nào trong giáo, nếu ..."

      Câu buông lửng giữa chừng... im lặng dài lê thê... Cuối cùng, Phù Nam cũng nên lời: "Nếu , Lưu Quang chết."

      Lưu Quang? Thần Triệtngẩn người, sau hồi lục tìm ký ức, nàng mới mơ hồ nhớ ra dáng vẻ ấy.

      "Có phải Lưu Quang rơi vào tay con tinh đó?" Nàng phần nào hiểu ra, rồi ngạc nhiên hỏi: "Thế sao huynh vẫn được bình an?"

      Câu hỏi ấy khiến Phù Nam bỗng nhiên giật mìh, và gần như thể đứng vững nữa.

      Sau cái đêm ba năm về trước, tại sao Lưu Quang mãi mãi quay trở lại... và tại sao, Phù Nam vẫn bình an như bây giờ?

      "Ta là kẻ hèn nhát..." Bóng cây dẻ ngựa trùm lên gương mặt, nhưng ánh mắt sáng lên trong bóng tối, Phù Nam khe khẽ tự nhủ, "Ta sợ đau khổ, sợ cái chết... vì thế phải quy phục. Ta phản bội sư phụ... Trước tiên là mất Lưu Quang, sau đó, là mất muội..."

      Đêm bị phục kích đó chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của các trưởng lão để đối phó với Tế Tư Vân Tức: phải cắt bỏ vây cánh của ông.

      Trong cuộc chiến cân sức đó, hai đứa trẻ thậm chí còn chưa thực nắm được pháp thuật phài sùng hết sức lực để phản kích, và đối thủ của họ là mượi vị trưởng lão cái thế của viện nguyên lão, cùng với tên nữ đồng áo đỏ.

      Sau khi bị bắt, hai người phải nhận đủ loại cực hình tàn khốc. Tên nữ đồng áo đỏ lấy điều kiện thả A Triệt ra đe73 dụ dỗ, bắt họ phải thực mưu hại sư phụ - chàng trai trẻ mười lăm tuổi Phù Nam vì run sợ mà chấp thuận điều kiện.

      Còn Lưu Quang .

      Đếm hôm đó, theo kế hoạch, Phù Nam dẫn dụ được Vân Tức vào bẫy, dâng tách trà có độc Long Huyết và chính mắt nhìn sư phụ uống nó. Sau đó, Phù Nam còn tham gia cùng với các trưởng lão trong việc phát động tấn công, tận mắt chứng kiến cảnh tượng tên nữ đồng bóp lấy cỏ họng Vân Tức, cười nham hiểm và đẩy vị Tế Tư xuống đáy hồ.

      Hồng Liên U Ngục hé mở trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng khép lại.

      Dưới hồ, vô số hồn mà gào thét, kêu lên sung sướng và thi nhau cắn xé thân thể vừa rơi xuống nước.

      Trong giây phút ngắn ngủi, Phù Nam nhìn thấy người con mặc y phục trắng bị giam trong ngục sâu dưới nước. Thế nhưng vì quá sợ hãi trước lũ hồn mà, chàng chần chừ, rồi chỉ biết đứng nhìn căn ngục khép lại.

      Ngày hôm sau, Phù Nam bị đuổi khỏi Nguyệt cung, và rời khõi núi Linh Tựu.

      Sau đó, Lưu Quang quay trở lại... còn Phù Nam, vẫn bình an sống sót.

      Câu hỏi của Thần Triệt khơi lại nỗi đau trong lòng, khiến Phù Nam gần như đứng vững nổi cành cây, suýt chút nữa rơi xuống. Phù Nam cúi đầu, dám nhìn người con lưng gừ đứng trước hiên nhà, "Huynh... huynh thực kẻ hèn nhát."

      "Thôi được rồi, đến chuyện này nữa." Lặng im hồi, bỗng nhiên Thần Triệt cười lên, rồi nhảy bước, từ hiên nhà lên cành cây dẻ ngựa, nhìn Phù Nam : "Muội có cái này cho huynh."

      "Gì vậy?" Phù Nam nửa ngạc nhiên nửa vui mừng, rồi đến thực bất ngờ.

      "Cái này, cái này là..." Nhìn đồ vật tay Thần Triệt, Phù Nam cất lên lời.

      Đó là chiếc vòng đeo trán màu bạc với những họa tiết hình hoa Mạn Châu Sa, đó có rất nhiều phù chú được khắc tinh xảo trông vô cùng tuyệt mĩ. Mặt trước của chiếc vòng có nạm viên đá quý màu đó, phát ra thứ ánh sáng diệu kỳ dưới ánh trăng đêm.

      Đây ràng là trong ba bảo vật của giáo - "Nguyệt Phách"!

      "Trong giây phúc cuối cùng dưới ngục, muội lấy được cái này từ người của Vân Tức - có nó, ai có thể làm Tế Tư được!" Thần Triệt đắcý cười, và trong lúc Phù Nam còn thất thần, khẽ kiễng chân lên đội chiếc vòng lên trán Phù Nam, "Huynh hãy nghĩ mà xem, muội trở lại làm Giáo chủ, còn huynh là Tế Tư, được ?"

      Chiếc vòng đá quý vừa được đội lên đầu, thần lực mãnh liệt tỏa ra mạnh mẽ, khiến thần trí của Phù Nam bỗng ngẩn ngơ trong phút chốc.

      "... được." Phù Nam loạng choạng, tay vung thanh kiếm để giữ thăng bằng còn tay kia đẩy chiếc vòng ra "Huynh cần... đeo cái này ... ..."

      Phù Nam ngẩng mặt lên nhìn Thần Triệt, lúc này trong đôi mắt ấy, cái nhìn trong trẻo, long lanh thuở nào hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là điên cuồng tàn ác... Phù Nam thầm nhớ lại quá khứ. Cảnh sư phụ rơi xuống giếng ba năm về trước lại như ra trước mắt, và thấp thoáng đâu đây là nụ cười nham hiểm của tên nữ đồng áo đỏ.

      "Huynh muốn làn Tế Tư." Phù Nam cố bình tĩnh, dựa người vào cây dẻ ngựa, nhắm mắt định thần rồi lạnh lùng trả lời.

      "Tại sao?" cần nhìn, Phù Nam cũng cảm thấy mũi kiếm dí sát vào cổ họng mình.

      "Làm Tế Tư, có nghĩa là biến thành quái vật sống ra sống, chết chẳng ra chết... huynh muốn cuộc sống như thế!" Phù Nam nở nụ cười đau xót, lắc đầu, "Hơn nữa, A Triệt, muội làm phép váo chiếc vòng này, muội muốn qua đó để biến huynh thành tên bù nhìn cho muội thao túng có phải ?"

      đên đây, quyết liệt và căng thẳng bao trùm khắp gian.

      Đôi mắt ấy giờ đây sao bỗng nhiên trở nên hoàn toàn xa lạ, đầy khinh thường và thù hận, như thể bị dồn nén tích tụ suốt hàng trăm năm.

      " là ai? phải là A Triệt!" Phù Nam có thời gian để suy nghĩ nhiều, chàng vung kiếm ra nhưng rồi lại biết đâm vào đâu.

      Chú quạ Nha Nha nãy giờ vẫn đậu ở bên chứng kiến, dường như ngay từ đầu có ác cảm với vị khách mời mà đến kia, nên lại gần làm quen như với những người khác. Trong giờ khắc hai người căng thẳng, bỗng nhiên nó kêu lên tiếng rồi lao vào nhanh như chớp.

      "Đồ đáng chết!" Thần Triệt hét lên, và vung tay chém vào gian. Chỉ nghe thấy tiếng quạ kêu thảng thốt, và bóng đen bay ra từ phía sau lưng Thần Triệt.

      Trong bóng tối, miếng rách lớn lưng áo để lộ ra làn da trắng toát, nhưng từ phía sau mái tóc đen óng của Thần Triệt bỗng nhiên có ánh sáng màu xanh u ám lóe lên, lộ nụ cười nham nhở.

      đó... lưng của Thần Triệt, có đứa bé!

      Đứa bé này chỉ cao khoảng chừng ba mươi phân, co tấm thân khô rạc lưng Thần Triệt, đôi bàn tay gầy gò như móng chân chin bám lấy cột sống và phía sau đầu nàng.

      Nó ngẩng đầu lên nhìn Phù Nam và cười, cái nhìn lạnh toát phát ra từ con mắt độc nhất, khiến cho Phù Nam lạnh người. Cái gì... cái gì thế này? Dẫu có lật hết tất cả thư tịch của toàn giáo, cũng chưa từng thấy qua phép thuật kỳ lạ như thế - khống chế người khác bằng cách bám chặt lấy thân thể!

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      CHƯƠNG 6 - KÝ SINH
      Đêm rằm tháng bảy, trắng sáng vằng vặc, tỏa ánh sáng bàng bạc bao trùm lấy gian.

      Phù Nam nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, cảm thấy nó rung lên khe khẽ, phát ra những thanh nho - thanh Khước Tà kiếm của chàng vốn dĩ rất bình tĩnh, vậy mà đêm nay lại chịu ở yên như thế, có phải là ngầm báo rằng trước mặt là thế lực tà đạo vô cùng lợi hại?

      Đứa trẻ ngồi lưng Thần Triệt, bàn tay nắm chặt lấy sau gáy nàng. Nó chỉ có tay, và nửa mặt. Trong bóng đêm, mắt nó sáng quắc, chốc chốc lại nhìn Phù Nam.

      Phù Nam thở ra tiếng - bên má trái của nó có vầng trăng khuyết màu vàng, là dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ!

      "Ngươi là ai?" Phù Nam giấu nổi vẻ xúc động, "Ngươi là người trong giáo?"

      "Ha ha... thân thể tàn phế lưng Thần Triệt ngẩng đầu lên cười, ngón tay bám càng chặt hơn.

      Dưới bàn tay ấy, dường như có sợi dây vô hình nào đó điều khiển, Thần Triệt đột nhiên giơ tay lên, thanh Bạch Cốt chĩa thẳng về phía Phù Nam.

      " làm Tế Tư, để ngươi sống cũng vô ích!" Thần Triệt mở miệng câu ấy mà ánh mắt vẫn thản nhiên. Thân thủ của nàng nhanh nhẹn như ma quỷ, thảo nào ban nãy chẳng cần thủ thế, trong chớp mắt có thể nhảy từ hiên nhà lên cành cây dẻ ngựa cách nhàng.

      "Keeng", Phù Nam giơ thanh kiếm lên đỡ lấy mũi Bạch Cốt, điểm chân cành cây dẻ ngựa và nhanh chóng lùi bước.

      Trong chốc lát, Phù Nam cảm thấy tà khí tỏa ra mạnh mẽ khiến chàng như muốn nghẹt thở. Phù Nam nhanh chóng cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt của đứa trẻ đó nữa, mà tập trung vào đối phó với mỗu nhát kiếm tay của Thần Triệt. Dù có di chuyển thế nào bước chân của Phù Nam vẫn rời khỏi phạm vi của hai cây dẻ ngựa, đầu ngón chân điểm lên cành và lá cây trong từng bước nhảy.

      Theo truyền thuyết của Bái Nguyệt giáo, dẻ ngựa là loài cây thần thánh, có thể ngăn được tà độc khí.

      Vì thế, Phù Nam trồng trước cửa nhà hai cây ddẻ ngựa, và cũng vì thế, loài Mạn Châu Sa từ khu mộ cũng thể mọc sát đến đây.

      Xem ra đêm nay Phù Nam thể xuất kiếm!

      Phù Nam điểm chân những cành cây dẻ ngựa, tránh từng nhát kiếm, từ chỗ chỉ cố đỡ gạt dần phản công, và rồi khi thanh Bạch Cốt đâm thẳng tới, luồng sáng chợt lóe lên - Khước Tà kiếm của chàng vung lên đầy sức mạnh.

      Bị bất ngờ đánh lại kịp đề phòng, hổ khẩu Thần Triệt rách toạc, từng giọt máu của ròng ròng chảy ra.

      Những tưởng rằng Thần Triệt buộc phải buông kiếm xuống, nhưng ngờ, nàng dười như hề cảm thấy đau đớn.

      Trong thoáng chốc Phù Nam hiểu rằng, quan trọng là phải đối phó đứa trẻ lưng Thần Triệt. Và nếu để cho nó rơi xuống mặt đất, nó nhanh chóng hút khí trong đất và trở nên đáng sợ đến khôn lường.

      Do đó, Phù Nam cố hết sức khống chế cuộc chiến hai cây dẻ ngựa.

      Thế nhưng, dù Phù Nam có nhanh nhẹn đến đâu phạm vi hai cây dẻ ngựa cũng có hạn. Cùng với những sát chiêu của thanh Bạch Cốt, hai cay dẻ ngựa ban đầu rậm rạp là thế, chẳng mấy chốc rơi rụng, điêu tàn. Hầu hết các cành cây đều bị chặt gẫy, chỉ còn trơ lại chiếc thân khô.

      "Xoạt" tiếng, chiếc tổ chim được làm rất cẩn thận từ cao rớt xuống.

      "Quạ..." Nhìn thấy tổ của mình bị rơi xuống mặt đất tan tành, chú quạ Nha Nha kêu lên giận dữ, bất chấp nguy hiểm xông lên chĩa thẳng mỏ vào con mắt đen nhánh của đứa trẻ, và lấy hết sức mổ mạnh.

      Đương nhiên thể ngờ đến tấn công này, đứa trẻ lộ vẻ sợ hãi, vội vàng dùng kiếm ngăn lại. Thế nhưng do mới ở thân của Thần Triệt chưa được ngày, nên động tác chưa được thuần thục, thế công trong thoáng chốc lộ sơ hở.

      "!" Phù Nam bất chợt vung tay, thanh kiếm bay lên như chiếc cầu vồng trung, lao vòng ra sau lưng và đâm vào phía sau đầu đứa trẻ.

      "Cộp" tiếng, ánh sáng trắng đó lại bay trở lại và nằm gọn trong tay Phù Nam.

      Phù Nam điểm chân lên cành dẻ ngựa cuối cùng. Khi thu kiếm, chàng cũng thấy người mình chấn động, chao đảo lúc mới đứng yên được, có thể là do phải chịu lực phản chấn. Thế nhưng, lúc này toàn thân Thần Triệt bất động, thanh Bạch Cột buông xuống, mũi kiếm xuất vết khuyết.

      "Ngự kiếm thuật?" Đứa trẻ thoáng giật mình, thốt lên, "Ngươi... môn hạ của Trầm Sa cốc bạch đế?"

      ngăn cản được đòn tấn công của đối phương, nhưng gương mặt Phù Nam cũng trở nên trắng bệch, hồi lâu sau mới thở hơi dài, khẽ gật đầu và lẩm nhẩm: "Hải thiên long chiến huyết huyền hoàng..."

      Câu chưa dứt sắc mặt đứa trẻ biến đổi rệt, dám quấy rầy Phù Nam nữa, trong thoáng chốc nhảy xuống đất và bỏ .

      May nhờ có nhát kiếm cùng nửa bài vè đó, Phù Nam đánh đuổi được tà mà. Thực ra, nếu nhờ vào thuật Ngự kiếm học được dở dang đó, chàng phải là đối thủ của đứa trẻ ma quái kia - đây chẳng qua chỉ là chiêu kiếm mà có lần vô tình di qua Trầm Sa cốc chàng phần nào lĩnh hội. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu chắc chàng khó còn sống sau hai mươi chiêu nữa.

      Nhớ lại thân thủ như ma quỷ của đứa trẻ, cùng với thanh Bạch Cốt, Phù Nam khẽ rùng mình: "Là Trầm Giáo chủ!"

      trăm năm qua, thanh Bạch Cốt bị thất tung. Nhưng Phù Nam còn nhớ , trong ghi chép của giáo, vị Giáo chủ cuối cùng sử dụng nó là Trầm Giáo chủ!

      Ba trăm năm trước, vị Tế Tư lúc đó là Già Nhược liều mình nhốt quỷ bên trong người, sẵn sàng chấp nhận trả giá đắt là vĩnh viễn ở dưới đáy sâu, tháo hết nước Thánh hồ để đưa tất cả hồn ma ác quỷ vượt sang bờ bên kia - thuật pháp chống lại ma quỷ cũng từ đó mà biến mất trong toàn giáo.

      trăm năm sau, trong giáo nổi lên thiên tài về thuật pháp tên là Trầm . Khi nắm được tất cả các thuật pháp lưu truyền lại trong dân gian, Trầm tiếp tục vào "Tri Kiến chướng" - giới hạn tối cao của người tu tập. truy cầu pháp thuật của Trầm Giáo chủ bao giờ cạn, nhưng thực tế, sức mạnh con người là có hạn, thường khó lòng có thể đắc khuy thiên đạo.

      Sau mười năm đóng cửa tu luyện mà vẫn chưa thể vượt qua được "chướng". Trầm quyết định làm theo phương pháp "Huyết tế" thần bí lưu truyền thượng cổ, đó là dùng chính thân thể của mình để đổi lấy sức mạnh.

      đêm nguyệt thực, sau khi tắm rửa, thay y phục trước chứng kiến của Nguyệt thần, Trầm Giáo chủ đối lửa tự thiêu mặt mình, rồi rút dao chém đứt tay, chân. Giáo chủ hiến mắt, tai, mũi, tay, chân, dung mạo tuyệt đẹp và cả thân thể độ thanh xuân của mình. Với cái giá quá đắt đỏ, cuối cùng giáo chủ cũng vượt qua được chướng của bản thân.

      Sau khi đạt được sức mạnh siêu phàm, tính cách của Trầm Giáo chủ bỗng nhiên đổi khác.

      Trầm trở nên tàn ác và độc đoán, bất chấp phản đối của Tế Tư Thương Minh và các trưởng lão, dùng Thánh hồ làm nơi nuôi dưỡng các linh hồn ma quỷ, với mục đích dựa vào khí trời đất nơi đây khống chế được nhiều sức mạnh hơn.

      Rồi đến ngày, như điều khó tránh khỏi, giữa Giáo chủ Trầm và Tế Tư Thương minh xảy ra cuộc quyết chiến. Kết quả là, vị Tế Tư phải chết dưới mũi kiếm Bạch Cốt của chính người mà ông dạy dỗ pháp thuật suốt bao năm qua, và rồi bị ném xuống đáy Thánh hồ.

      Khi ở đỉnh cao của quyền lực, tâm hồn của Trầm Giáo chủ càng ngày càng trở nên khô cằn và độc ác, đến mức thể lấy việc tàn sát để đổi lấy bình yên trong lòng.

      Dù thế lực đen tối ăn sâu vào tim, nhưng Trầm vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra những gì xảy ra với mình: "Bên trong cơ thể ta có ma quỷ!"

      ngày kia, Trầm ra tay giết hại người tì nữ thân cận nhất theo mình suốt hơn mười năm. Khi tỉnh lại, nhìn thấy đôi bàn tay đẫm máu, Giáo chủ như hiểu ra những việc mình làm, mặt biến sắc trắng bệch, "Bên trong ta có ma quỷ! Yểm quỷ lớn dần... nó sắp thoát ra... phải làm sao đây?"

      Những người xung quanh nghe thấy thế, ai hoảng sợ.

      Trong Bái Nguyệt giáo, "Yểm quỷ" là thế lực ma quái đối lập với Nguyệt thần, có pháp lực cao cường.

      Truyền thuyết kể rằng,Yểm quỷ đẻ trứng trong gian, ban đầu trứng chỉ hơn lỗ chân lông, theo gió phiêu bạt khắp mọi nơi, hễ gặp người có tư chất phù hợp và có ảnh chứa trong lòng, lập tức nhập vào - và rồi ra đời ngay chính trong trái tim của người đó. Nó sống ký sinh trong cơ thể người, lấy nội tạng làm thức ăn, cho đến khi ăn hết cơ thể đó bay ra và tìm mục tiêu tiếp theo.

      Yểm quỷ có thể tìm thấy rất nhiều đối tượng để nhập vào, bởi sức mạnh của nó là phần đen tối trong tâm hồn mỗi con người, vì thế bao giờ bị hủy diệt. Theo truyền thuyết, cứ sau trăm năm, sức mạnh của nó lại đạt đến mức tuyệt đỉnh, trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, thậm chí có thể nuốt chửng cả mặt trăng, để trời đất hoàn toàn chìm trong bóng đêm.

      Ngày hôm đó bị gọi là "Diệt thiên chi khước" của Bái Nguyệt giáo.

      trăm năm nữa qua ... Bởi lòng khao khát sức mạnh đến cực độ, Trầm khiến thế lực đen tối trong lòng mình lớn lên, nước Thánh hồ cạm khô giờ lại được đổ đầy, còn ma quỷ, cũng dần dần phục sinh trong tâm hồn con người!

      Thế nhưng, trong khi càng ngày càng thể khống chế nổi bản thân, Trầm vẫn còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.

      đêm trước khi ngày đại kiếp như lời dự báo xảy ra, vị Giáo chủ mạnh nhất trong lịch sử Bái Nguyệt giáo tự mình đốt hương, khoác lên bộ y phục trắng, rồi gieo mình xuống Thánh hồ - Trầm làm theo cách mà vị Tế Tư Già Nhược làm trước kia - lấy thân mình để dẫn độ tất cả những hồn ma quỷ ác.

      Trước khi nhảy xuống hồ, Trầm Giáo chủ cắt máu thề, chừng nào linh hồn ma quỷ vẫn còn, bao giờ quay trở lại.

      Trầm nhốt ma quỷ trong tim, để rồi gieo mình xuống dưới đáy hồ mãi mãi.

      Suốt trăm năm qua, hầu hết mọi người đều lãng quên, thậm chí còn hoài nghi tính chân thực của câu chuyện này.

      Thế nhưng, giờ đây, Giáo chủ Trầm của trăm năm về trứơc nương vào thân thể người khác để bất ngờ xuất trần gian!

      Quay trở vào căn nhà, Phù Nam ngồi xuống băng bó vết thương, rồi lấy cái tráp để ô cửa sổ xuống và mở ra. Bên lớp vài nhung đỏ là ba cành cỏ Linh chi bảy lá tỏa ánh sáng lung ling và mùi hương thơm ngát.

      Ling chi bảy lá là loài cỏ chỉ sống ở những nơi có nhiều khí, lớn lên nhờ hấp thu nước ở chốn hoàng tuyền, cần ánh sáng mặt trời, và làm bạn với những linh hồn cõi .

      Núi Linh Tựu mặc dù được coi là nơi tích tụ nhiều khí của trời đất, nhưng cũng chỉ ở dưới Thánh hồ mới có thể trồng được loài cỏ Linh chi này. Dưới Thánh hồ đầy những hồn ma kêu gào, vì thế việc xuống hồ hái Linh chi quả là vô cùng khó khăn và nguy hiểm, dường như mỗi cành Linh chi đó được đổi bằng sinh mạng của bao nhiêu người.

      Vậy mà năm nào cũng vậy, cứ đến rằm tháng bảy là Nguyệt cung lại sai người xuống núi gửi thứ cỏ quý này cho Phù Nam, rằng đó là quà của Lưu Quang - thực ra Phù Nam nghĩ đây chính là lời cảnh cáo của Thiên Trúc Giáo chủ, rằng Lưu Quang ở trong tay ả, tốt nhất là đừng có ngông cuồng manh động.

      Phù Nam vẫn khỏi thẫn thờ khi nghĩ lại những chuyện qua. Chàng gõ gõ ngón tay lên thanh Khước Tà, lắng nghe những tiếng gõ đó, sắc mặt mỗi lúc nặng trĩu. Chàng đứng mình bên cửa sổ, trầm mặc nhìn về phía ngọn núi Linh Tựu dưới ánh trăng đêm, ánh mắt lóe lên những tia sáng.

      Đằng xa kia, Mạn Châu Sa mọc tràn lan vây quanh chân núi, đó rực cả vùng, tựa hồ ngọn núi lửa bốc lên mạnh mẽ.

      Trăng đêm rằm tròn vành vạnh, núi Linh Tựu cao vút tận chân mây. đỉnh núi, Nguyệt cung như đắm mình dưới ánh trăng, tỏa ra thứ ánh sáng như thuộc trần thế.

      Lưu Quang, Lưu Quang đó... ba năm kể từ ngày xảy ra đoạt cung chi biến, Phù Nam được gặp lại sư huynh của mình, mặc dù rằm tháng bảy hằng năm đều đặn nhận được quà và thư của Lưu Quang. Thiên Trúc Giáo chủ, kẻ mãi mãi trong dáng vẻ nữ đồng ấy, là kẻ lòng lang dạ sói, Lưu Quang ngay từ đầu chịu khuất phục, nay ở trong tay ả, biết phải chịu những cực hình dã man đến thế nào...

      Bây giờ, Trầm Giáo chủ lại thao túng Thần Triệt và xông vào Nguyệt cung, biết chuyện gì xảy ra.

      Đôi mắt to tròn, trong sáng ngày nào lại ra nét trong ký ức Phù Nam... ngây thơ và thánh thiện! Tám năm... tám năm trước đây, chàng giương mắt nhìn cánh cửa Hồng Liên U Ngục đóng lại mà dám ra tay cứu giúp.

      Suốt bao năm qua, chàng sống trong nhẫn nhịn, đơn và tẻ nhạt. Cuộc sống như thế, có khác là mấy so với cái chết?

      Ba năm trước chàng thề đặt chân vào Nguyệt cung, dù chỉ là nửa bước. Thế nhưng hôm nay, chàng quyết định mang kiếm lên núi.

      Lưu Quang ở núi, A Triệt cũng vậy... Những người mà chàng quan tâm đều đó! Dẫu biết rằng, Nguyệt cung vốn là nơi cả gan mạo phạm tất phải trả bằng tính mạng, thế nhưng, có điều gì là đáng sợ cơ chứ?

      Bên ngoài, trăng đêm lạnh lẽo và u tịch. Mạn Châu Sa nở rộ dưới ánh trăng, như thắp lên những ngọn lửa.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      CHƯƠNG 7 - TRỞ LẠI
      Sau canh năm, trời sáng dần, cả khoảng rơi vào trầm mặc.

      Bỗng nhiên, cánh cưa ngôi tịnh xá bằng tre phát ra tiếng động nho , ngọn nến sắp tàn bị cơn gió mạnh thổi qua, đốm lửa lắc lư hồi, rồi vụt tắt.

      Chú quạ Nha Nha tỉnh giấc, mở to mắt và kêu lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy người tới, thù địch của nó lập tức biến mất, rối rít bay tới và kêu rì rầm điều gì đó.

      Phù Nam chẳng buồn để ý đến nó. Sau khi đặt người con tay mình lên chiếc sạp, chàng mở tráp lấy ra nhánh Linh chi, lập tức đút vào miệng người đó.

      Nhánh Linh chi vừa chạm đầu lưỡi liền biến thành dòng cam lồ chảy vào bên trong. Phù Nam đặt tay lên lưng và nhanh chóng truyền chân khí cho người đó. Nhưng Nha Nha lúc này tỉnh táo, nó chạy quanh bàn, cặp mắt đen tròn dán chặt vào người mà Phù Nam đưa về, kêu lên tiếng lớn và chĩa mỏ bay tới.

      Quả sai, đây chính là nữ quỷ bước ra từ ngôi mộ đêm qua!

      Mặc dù giờ này người con đó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, có vẻ dữ dằn và ma quái như đêm qua, bộ y phục trắng nhuốm đẫm máu, nhưng Nha Nha vẫn nhận ra gương mặt trắng bệch chút huyết khí ấy, vì thế trong mắt nó ánh lên thù địch.

      "Ra chỗ khác!" Phù Nam quát lên và đuổi nó .

      Ăn liền lúc ba nhánh Linh chi, có thể coi như lấy lại được chút sinh khí, tốc độ máu chảy ra từ các đại huyệt cơ thể cũng dần chậm lại. Vì cái lưng gù của mình, người con đó nằm ngửa được, buộc phải nghiêng người, thu mình lại, hơi thở gấp gáp và yếu ớt. Chiếc áo bị rách ở sau lưng, để lộ ra "cục u" cao khoảng bao mươi phân - đứa trẻ đó dường như cũng bị nội thương nghiêm trọng, trong trạng thái hôn nê, nhưng ngón tay vẫn tóm chắt lấy gáy của người con .

      Phù Nam phát ra Thần Triệt giữa những khóm Mạn Châu Sa sườn núi. Lúc đó, chàng đường lên, còn Thần Triệt dường như vừa lao ra từ Nguyệt cung. biết gặp phải đối thủ như thế nào, chỉ thấy Thần Triệt bị thương rất nặng.

      Dưới ánh trăng, nhìn Thần Triệt và cả đứa trẻ lưng trong trạng thái hôn mê, Phù Nam cảm thấy thanh Khước Tà của mình như muốn nhảy ra.

      Giết! Giết! Giết!

      Trước thế lực tà ma, thanh bội kiếm của Bạch Đế từ trăm năm trước động đậy, đằng đằng sát khí muốn xông lên.

      Phù Nam quay mặt , muốn nhìn gương mặt xấu xí độc ác của đứa trẻ kia, vì sợ thể kìm nổi mà phải động thủ. Thần Triệt ngủ yên lành, gương mặt của nàng nhợt nhạt nhưng thanh thản, vẫn còn đó trong sáng, thuần khiết của tám năm trước kia.

      Nếu muốn cứu A Triệt, tức là buộc phải cứu cả con quỷ này hay sao? Còn nếu muốn tách nó ra khỏi A Triệt, chỉ còn cách xẻo những ngón tay bám chặt lấy người nàng mà thôi.

      "Keeng" tiếng, Thần Triệt rút Khước Tà ra khỏi bao.

      Bỗng nhiên, trong tình trạng hôn mê, Thần Triệt nhanh như chớp, vung cánh tay của mình lên tóm lấy cổ tay Phù Nam.

      ngờ, mặc dù yếu đến thế nhưng Trầm vẫn có thể thao túng Thần Triệt để thực động tác nhanh và mạnh như vậy. Do bất ngờ, Phù Nam bị giữ chặt cổ tay. Nhưng rồi, sau khi trải qua đêm quyết chiến kịch liệt, Trầm cũng thể tiếp tục thêm được nữa, chỉ biết dùng con mắt duy nhất của mình nhìn Phù Nam đầy căm hận.

      Ngày mới đến, những tia sáng từ bên ngoài rọi qua cửa sổ, trải tấm sạp giữa nhà. Làn da của Thần Triệt sáng lên như tuyết.

      Đột nhiên đứa trẻ bỗng há miệng kêu gào gì đó nhưng thành tiếng, thân người nó co quắp lại, cố trốn né ánh sáng.

      Nó sợ ánh sáng?

      Trong giây lát Phù Nam chợt hiểu ra, lập tức quay người mở hết rèm cửa sổ!

      "A..." Thế nhưng, khi ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, người kêu lên thảm thương lại chính là người con hôn mê tấm sạp - Thần Triệt. Cơ thể Trầm cũng bắt đầu run lên, nhưng ngón tay lại tóm chặt lấy gáy, bấu vào mạch máu của Thần Triệt.

      Con mắt của Trầm ánh lên đầy đau đớn nhưng cũng điên cuồng, nhìn chằm chằm vào Phù Nam, rồi ngón tay lại càng bấu chặt hơn.

      Giây phút đó, hai bên trừng trừng nhìn nhau!

      Phù Nam đàng phải quay người, kéo lại rèm để che ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.

      nửa gương mặt Trầm lộ nụ cười tàn nhẫn và đắc ý, ngón tay cứ liên tục bóp vào rồi thả ra gáy Thần Triệt, khiến tấm thân hôn mê của nàng ngừng co giật, kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Nàng chỉ là mới mười sáu tuổi, qua hai trận ác chiến đêm qua, thân thể chịu nhiều vết thương, làm sao có thể chịu nổi hành hạ dã man đến vậy?

      "Đủ rồi đấy! Dừng tay lại!" Phù Nam chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt , nghiếm chặt răng và hạ thấp giọng. "Rốt cuộc ngươi muốn gì đây? Đồ quái vật... ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho A Triệt?"

      "Nhà ngươi thay ta giết kẻ ở trong cung Chu Tước." Trầm lạnh lùng bấu chặt lấy cột sống của Thần Triệt.

      "Tại sao ngươi lại muốn giết những người thù oán gì với mình?" Phù Nam lắc đầu, tay nắm lấy cán Khước Tà, cảm thấy thanh kiếm ngừng rung động, dường như quá đỗi căm phẫn và chỉ chực xông lên quyết chiến với thế lực tà ma quỷ quái.

      Trầm nhếch mép cười, dùng cái chân duy nhất của mình đá vào lưng Thần Triệt, "Bởi vì, nếu ngươi chịu, ta giết nó! Giết được kẻ ở trong cung Chu Tước, ta thả nó ra!"

      Lúc này, trời sáng . Những ngón tay của Trầm lại cử động, người con co mình sạp bỗng toàn thân run rẩy, và rồi... nàng hét lên tiếng, tỉnh dậy, hỏi: " là ai? Tôi... tại sao tôi lại ở đây?"

      Thanh kiếm tay Phù Nam bỗng nhiên rơi xuống đất. Ánh mắt của người con trước mặt sáng long lanh và vô cùng thánh thiện, trong lành như dòng nước suối.

      Đó là A Triệt... đó mới thực là A Triệt!

      "Huynh là Phù Nam đây..." Chàng thở , cảm thấy cổ họng mình như nghẹn , "A Triệt, muội còn nhớ huynh ?"

      "Phù Nam huynh?" Trong thoáng chốc, Thần Triệt nhận ngay ra Phù Nam, đôi mắt sáng trong ánh lên niềm vui sướng vô bờ, giơ bàn tay bé về phía chàng, "Là huynh sao? Muội nằm mơ chứ? Có đúng là muội thoát ra khỏi ngục tối rồi ?"

      Thế nhưng Phù Nam vẫn đứng đó, khẽ chớp mắt và lặng người .

      Bàn tay của nàng...

      Bàn tay giơ ra nhuốm đỏ màu máu, trông đáng sợ. lòng bàn tay trắng muốt, bông Mạn Châu Sa đỏ rựa nở rộ, lan ra rộng khắp.

      Thế nhưng Thần Triệt vẫn hề hay biết, nàng vẫn giơ tay mình ra và vui mừng gọi tên vị sư huynh bao năm xa cách.

      Đó là Dung Tuyết thuật... là trong những pháp thuật uyên thâm nhất của giáo. Cũng tương tự như Hấp tinh đại pháp của võ thuật Trung Nguyên, người thi pháp mượn lời chú để hút toàn bộ công phu tu luyện của thuật sĩ khác và thu nhận vào cơ thể mình qua cách chạm tay. Đây là thuật sĩ khác cực độc, chính người thi pháp cũng có thể gặp nguy hiểm trong lúc hút công phu tu tập của đối phương, có khi dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

      Phù Nam nhớ lại chuyện xảy ra trước khi trời sáng, Trầm cố dùng chút sức lực cuối cùng của mình để điều khiển Thần Triệt nắm lấy cổ tay chàng. Phù Nam bất giác rùng mình - bây giờ chàng mới hiểu ra, lúc đó Trầm làm thế với mục đích gì.

      Cũng may là khá lâu rồi Phù Nam còn tập pháp thuật nữa, chỉ luyện kiếm cho vui và rèn luyện sức khỏe, vì thế trở thành nạn nhân của tà thuật đó.

      Nhìn bàn tay đỏ như máu của Thần Triệt, Phù Nam mỉm cười và nhàng cúi xuống, ôm lấy tấm thân của người con bị trọng thương.

      Thần Triệt vòng tay ôm lấy cổ chàng, ánh mắt ngập tràn niềm vui, trong phút chốc chẳng biết gì, chỉ khóc lên thổn thức.

      "Đừng khóc, đừng khóc nữa." Phù Nam nhàng vỗ lưng nàng an ủi. Thế nhưng, tay chàng chạm phải cục u lạnh ngắt như băng khẽ cựa quậy, chàng chợt rùng mình, có cảm giác buồn nọn và vô cùng khó chịu. Phù Nam cố hết sức kìm lại, tránh chạm vào Trầm , và buông Thần Triệt khỏi tay.

      Suốt tám năm qua, từng ngày từng ngày Phù Nam luôn mong ngóng Thần Triệt quay trở lại, nhưng chẳng ngờ, khi tìm thấy và bế được nàng về đây, chàng lại buộc phải chấp nhận mang theo con quái vật!

      Thần Triệt có vẻ như vẫn hề biết tại sao mình đến được đây, nàng vẫn mải mê với niềm vui ngày trở lại.

      "Được rồi, đừng khóc nữa." Phù Nam nhàng vỗ về, cất giọng ấm áp, "Muội bị thương rồi, để huynh đắp thuốc cho muội!"

      "Muội bị thương?" Thần Triệt bấy giờ mới phát ra những vết thương chân tay, cũng như hai bên vai mình, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao muội lại bị thương? Đúng rồi, mà tại sao bỗng nhiên muội lại ở đây?"

      Phù Nam nhất thời biết giải thích ra sao. Nàng còn nhớ gì hết?

      Thần Triệt cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay đỏ như máu của mình, kêu lên thất thanh: "Đây, đây là cái gì vậy? Bông hoa ở đâu ra thế này? Đây là cái gì vậy?"

      Thần Triệt hoảng sợ, vội vàng xoa tay của mình lên gấu áo, mong xóa bông hoa màu đỏ kỳ lạ kia. Thế nhưng bông hoa như thấm sâu vào da thịt nàng, sao xóa cho được. Nàng cố chà tay mạnh, đến nỗi rách cả da, những giọt máu tươi nhuốm vào khiến bông hoa càng thêm kỳ quái.

      Thần Triệt thở dốc, lắc đầu mạnh như muốn cố gắng lay động những ký ức đánh mất của mình.

      Phù Nam nhàng đặt tay lên vai nàng an ủi: "A Triệt, đừng nghĩ nữa... tất cả qua rồi."

      Có lẽ nàng bị mất trí nhớ... Khi quay trở về, mặt nàng còn hình mặt trăng nữa... người làm được điều này, chắc hẳn phải là người có sức mạnh phi thường. Xem ra, người giúp nàng xóa dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ cũng xóa bỏ đoạn ký ức ở trong Hồng Liên U Ngục.

      Dù sao quãng thời gian đó cũng chẳng vui vẻ gì.

      Dần dần Thần Triệt bình tĩnh hơn, ngồi lặng yên lời. Dưới chăm sóc chu đáo của Phù Nam, những vết thương cánh tay và vai nàng đều được băng bó cẩn thận, mắt nàng ánh lên lòng cảm kích. Phù Nam xé đoạn vải trắng, sau khi băng vết thương ở vai, chàng chần chừ lát rồi chỉ tay vào bát thuốc trước mặt: "Thuốc đặt ở đây, lát nữa muội tự đắp lên vết thương ở ngực trái nhé!"

      "Sao vậy?" Thần Triệt ngước nhìn đầy ngạc nhiên.

      "Muội nương mười sáu tuổi, còn là bé tám tuổi ngày nào nữa rồi." Phù Nam cười, quay về phía cánh cửa, "A Triệt, muội thực lớn, và trông xinh đẹp!"

      " ư?" Lời khen khiến Thần Triệt bỗng chốc quên hết những gì nghĩ. Nhìn xuống thân hình mình, nàng hãnh diện nở nụ cười.

      Thần Triệt từ từ cởi áo để đắp thuốc lên vết thương nơi ngực trái. Chỗ đó là bị vật gì rạch nhát, tuy sâu lắm, nhưng chảy ra rất nhiều máu. Nàng nhàng bôi thuốc lên vết thương. Ánh sáng sớm mai rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên thân thể nàng. Làn da bao năm tiếp xúc với ánh mặt trời, giờ sáng trắng lên, long lanh như tuyết.

      Suốt tám năm qua, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thân thể mình, và phát ra rằng, mình quả còn là bé tám tuổi như trước nữa....

      Thân thể thay đổi nhiều như thế, vậy, nhan sắc sao?

      Liệu có phải cũng thay đổi rồi ? Liệu có thể trở thành giai nhân tuyệt sắc như thuở nàng từng mơ ước?

      Quên cả việc tiếp tục băng vết thương, Thần Triệt xuốn khỏi sạp và chạy ngay về phía chiếc gương góc phòng.

      thiếu nữ vô cùng kiều diễm và mảnh mai xuất trước gương, nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên mà thích thú - làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, đôi mắt vừa to vừa sáng, cặp môi đỏ như hoa Mạn Châu Sa, còn nữa là bầu ngực căng đầy và chiếc eo thon thả, tạo nên những đường cong tuyệt vời.

      Thần Triệt sững người, tin nổi đó là mình.

      Tám năm trôi qua, nàng thầm lớn lên trong bóng tối, để rồi biết tự bao giờ trở thành người con xinh đẹp như trong gương...

      Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng trước vẻ đẹp của mình, nhàng quay người vòng với niềm hãnh diện và đôi chút ngượng ngùng... Đột nhiên, nàng cảm thấy như có gì bất ổn lưng... lưng nàng... dường như có vật gì đó!

      Nàng quay người, vén mái tóc dài mượt của mình sang bên - chuyện gì thế này? Nàng trở thành người gù rồi hay sao?

      Thần Triệt hỏang sợ đưa tay ra phía sau, run rẩy sờ vào "cục u" lưng mình, càng lúc càng thấy kỳ lạ. Nàng dùng tay kia vén mái tóc của mình sang, bên, quay người để nhìn hơn - phía dưới mái tóc đen mượt ấy bỗng lộ ra khuôn mặt bé vô cùng xấu xí và gớm ghiếc!

      , đúng hơn là chỉ có nửa mặt. quái thai co tròn lưng nàng, trông như cục u.

      Trời ơi... Quá ngạc nhiên và sợ hãi, nàng mở miệng định kêu lên mà sao cất nổi thành lời.

      Thần Triệt giơ tay về phía trước, sờ vào cái hình thù quái gở lưng mình ở trong gương. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy người con trong gương cũng giơ tay ra, thân thể nuột nà như viên ngọc tì vết, nhưng, lòng bàn tay lạo có vết gì màu đỏ trông đáng sợ.

      "Á... á..." Trong thoáng chốc, nàng ôm lấy hai vai mình, khuỵu xuống, và bật lên tiếng thét kinh hoàng...

      Sau khi giúp Thần Triệt trấn tĩnh được đôi chút, Phù Nam ra ngoài và định tìm chút gì cho nàng ăn.

      Vừa , Phù Nam vừa cố nghĩ cách làm sao để giải thích với Thần Triệt về những chuyện xảy ra. đường , Phù Nam chợt nhớ ra mình sơ suất điều, thần sắc bỗng nhiên biến đổi kỳ lạ.

      Hỏng rồi! Trong phòng có chiếc gương!

      kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Phù Nam vội vàng chạy về.

      Nhưng chưa kịp bước vào nhà, chàng nghe thấy tiếng kêu thất thanh và tiếng vỡ phát ra từ bên trong.

      "A Triệt! A Triệt!" Phù Nam vội đẩy cửa vào nhà, đoạt lấy mảnh gương vỡ dính đầy máu tay nàng, "Muội làm gì vậy?"

      "... ..." Thần Triệt chống cự quyết liệt, dùng hết sức đẩy mạnh Phù Nam, để lại vết máu đỏ thẫm người chàng.

      Cả mảng da bàn tay trái bị nàng dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn gọt !

      "Muội muốn... muốn như thế đâu!" Trong cơn hoảng loạn, nàng vùng ra khỏi vòng tay Phù Nam, nắm lấy mảnh gương vỡ khác và cố sức cắt bỏ đứa trẻ quái thai ở sau lưng mình, ánh mắt trở nên hoang dại, "Đây là cái gì... cái gí vậy? Quỷ... là quỷ! Muội muốn như thế này!"

      Thế nhưng, mảnh thủy tinh sắc nhọn dường như gây hề hấn gì cho đứa trẻ. Thấy sao có thể cắt bỏ được, ánh mắt Thần Triệt tràn đầy lòng căm hận và điên cuồng, nàng ngần ngại dùng mảnh thủy tinh cứa mạnh vào lưng mình! Bất luận thế nào, dù phải cứa bao nhiêu thịt da, nàng cũng chịu được việc có con quái vật lưng mình như thế!

      "Dừng tay!" Nhìn Thần Triệt trong cơn điên loạn, Phù Nam vội hét lên, lao tói đẩy nàng ngã ra, " Muội chớ có làm liều như thế!"

      Bằng sức mạnh của mình, Phù Nam giữ chặt lấy Thần Triệt, và dần dần giúp nàng yên tĩnh lại.

      Thần Triệt buông mảnh gương trong tay ra, hoang manh nhìn ánh mắt kiên định của Phù Nam. Bỗng nhiên, nàng ôm lấy hai vai, co người lại dưới mặt sàn và òa lên khóc nức nở.

      "Muội biến thành quái vật rồi... Phù Nam huynh, muội biến thành quái vật rồi! Muội biết phải làm sao bây giờ...?"

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      CHƯƠNG 8 - TRÚ DẠ
      Nham Sinh mệt mỏi nằm chiếc sạo tre bỗng giật mình bởi tiếng gõ cửa và tiếng gọi gấp gáp.

      "Nham Sinh thúc, thúc sao vậy? Là cháu, Phiêu Bích đây!" Giọng vang lên từ bên ngoài cửa.

      Nham Sinh thở phào, đặt túi bột thuốc tay xuống, bước khỏi sạp và tới mở cửa: "Có việc gì mà cháu đến sớm vậy?"

      "Nham Sinh thúc, thúc sao chứ ạ?" Phiêu Bích hỏi.

      "Ta sao." Nham Sinh thở dài, nghĩ lại chuyện bất thường xảy ra đêm qua, biết phải bắt đầu từ đâu, bèn hỏi: "Cháu cũng thấy có điều gì lạ ư?"

      " nữa. Hôm qua khi mặt trời lặn, cháu nhìn sang bên này, thấy những khóm Mạn Châu Sa... có vẻ gì... lạ lắm."

      Nham Sinh thấy yên tâm hơn đôi chút. Có Phiêu Bích ở đây, phải sợ gì nữa - dù sao này cũng phải người bình thường, mà từng là thần nữ đãi nguyệt!

      Phiêu Bích bước theo vết chân khu mộ.

      Vết chân đó ra từ ngôi mộ, tiến thẳng tới căn tịnh xá của Phù Nam, sau đó lại trở ngược lại, thẳng về phía Nguyệt cung.

      Khu rừng tre xung quanh căn nhà của Phù Nam bao trùm đầy tà khí!

      Phiêu Bích bước từng bước chậm rãi trong rừng, tay cầm cành tre, ngừng chú ý quan sát hai bên đường: vết chân bước ra từ ngôi mộ, vòng qua đây. Hai cây dẻ ngựa bình thường cành lá sum suê, là nơi nàng và Phù Nam vẫn thường cùng nhau luyện kiếm thuật, chỉ sau đêm sao bỗng nhiên trở nên khô cằn, trơ trụi?

      Những giọt sương đêm lung linh vẫn còn đọng cành tre, nhưng khi nàng thử đưa lên miệng nếm, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

      Trong giọt sướng ràng có chứa rất nhiều tà khí!

      Phiêu Bích nhìn ngôi tịnh xá trước mặt, bên trong yên ắng tiếng động. Nàng bèn gọi Nha Nha, "Quạ" tiếng, chú quạ đen bay từ trong phòng ra, loạng choạng đậu lên vai nàng, dụi vào cằm nàng cách thân thiết, như quen thuộc từ lâu.

      "Nha Nha, mày làm sao vậy?" Nhìn cánh trái của chú quạ bị thương, Phiêu Bích hỏi.

      Nha Nha vỗ vỗ cánh, đôi mắt đen như hai hạt đỗ của nó nhìn về phía ngôi nhà, ngón chân quặp lại, lộ vẻ cảnh giác - Phải chăng là có tà khí ở trong nhà?

      Phiêu Bích chợt giật mình. kịp nghĩ ngợi gì hơn, nàng vội lao vào căn tịnh xá. Vừa tới cửa, nàng nhìn thấy những mảnh gương vỡ tan tành, trải khắp nền đất, và đầy sắc màu...

      "Á... á..." Tiếng kêu nho nhưng sắc nhọn vang lên.

      Nhìn về phía phát ra tiếng kêu, Phiêu Bích nhìn thấy gương mặt trắng bệch xa lạ ngồi ở góc tường, giữa những mảnh gương vỡ vụn. Tà khí mạnh quá!

      "Ai đó?" Với cảnh giác cao độ, Phiêu Bích giơ cành tre tay mình lên, chĩa thẳng về phía góc tường như sẵn sàng chiến đấu với mọi thế lực tà ma thù địch.

      "Dừng tay!" Đúng lúc ấy, tiếng quát vang lên rồi bóng trắng ra. Bóng trắng ấy tay kéo lấy người con ngồi trong góc tường, tay giơ kiếm lên, khiến Phiêu Bích trong thoáng chốc phải lùi lại ba bước. Sau đó giọng quen thuộc: " sao đâu, đừng sợ!"

      "Phù Nam! Huynh sao chứ?" Nhìn thấy Phù Nam, Phiêu Bích thở phàp nhõm.

      "Huynh sao!" Phù Nam vừa , vừa nhàng đặt người con trở lại tấm sạp, "Muội làm cho A Triệt sợ rồi!"

      Phiêu Bích sững người, buột miệng, "A Triệt?"

      Phù Nam bước tới, nhàng vỗ vào vai nàng, : "Phiêu Bích, A Triệt quay trở lại rồi. Muội nhận ra phải ?"

      Phiêu Bích gật đầu, lặng yên trong chốc lát, rồi cất tiếng hỏi: "Ơ, thế dấu hiệu hình mặt trăng đâu rồi?" Phiêu Bích cúi người lại gần để nhìn cho kỹ, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ai giúp xóa nó vậy?"

      Thần Triệt mở to mắt nhìn Phiêu Bích, đôi mắt trong suốt chứa chút gì căng thẳng, sợ hãi và hoang mang. Trước người bạn thời thơ ấu, hiểu sao người nàng lại run lên khe khẽ, và ánh mắt chứa đầy thù địch.

      "A Triệt, làm sao... làm sao ra được khỏi đó?" Phiêu Bích vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: "Tế Tư Vân Tức cũng bị nhốt cùng , ông ấy cũng thoát ra rồi chứ?"

      Vừa nghe đến bốn từ "Tế Tư Vân Tức", những cảm xúc trong ánh mắt Thần Triệt bỗng nhiên vỡ òa, toàn thân nàng run lênc ầm cập, tay ôm lấy đầu, co ro lại nơi góc tường, rồi òa lên khóc.

      "Có chuyện gì vậy? sao vậy?" Phiêu Bích giật mình, vô tình nhìn thấy vết máu lớn lòng bàn tay Thần Triệt - bàn tay bị mất hẳn lớp da!

      "A... a...! Cút ! Quái vật! Quái vật!" Thần Triệt dùng tay che mặt, lắc đầu cách hoảng loạn, dường như muốn xua đuổi cái gì đó trong người mình, "Đừng có đến làm phiền ta nữa, hãy cút !"

      Cùng với giãy giụa mãnh liệt, mái tóc đen mượt của Thần Triệt xõa sang hai bên, lộ ra gương mặt trắng bệch kỳ quái.

      "A... a..." Phiêu Bích hoảng sợ hét lên, cảm thấy có tà khí toát ra mạnh mẽ, định động thủ.

      "Đừng!" Phù Nam kịp thời cản lại, khẽ lắc đầu: "Đừng làm vậy!"

      "Chuyện gì xảy ra thế này?" Phiêu Bích nhìn đứa trẻ đằng sau lưng Thần Triệt, miệng lẩm bẩm.

      "Quỷ ký sinh!" Phù Nam nhàng vuốt lại mái tóc Thần Triệt, thở dài, "Phiêu Bích, A Triệt bị quỷ ký sinh vào cơ thể rồi!"

      Phiêu Bích kinh hoàng, nhìn người con xinh đẹp mặt mày trắng bệch ngồi co ro trước mặt, biết phải gì hơn, "Muội... muội làm cơm nhé!"

      Phiêu Bích quay người , tiện tay cầm chiếc chổi sau cánh cửa để quét những mảnh gương vỡ sàn. Xem ra nàng rất thông thạo với nơi này, giống như là nữ chủ nhân của căn nhà vậy.

      Phù Nam định chạy lại giúp, nhưng thấy Thần Triệt vãn còn run rẩy, chàng dừng lại, vỗ vỗ vai nàng và nhàng an ủi, rồi băng bó lại vết thương nơi sổ tay nàng, "Muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, huynh và Phiêu Bích nghĩ cách giúp muội bỏ vật đó , được ?"

      Thần Triệt ôm lấy đầu gối, thu mình lại và ngồi lặng thinh nơi góc tường.

      "Muội sao vậy?" Phù Nam ngạc nhiên, vừa băng bó vết thương vừa hỏi.

      " sao..." Thần Triệt cúi đầu, mặt tì lên đầu gối, mắt lấp lánh, "Phù Nam, huynh ở đây lâu rồi phải ?"

      "Ừ" Phù Nam muốn nhắc nhiều về quá khứ vì sợ kích thích lại hồi ức đau buồn của nàng, chỉ biết gật đầu.

      "Phiêu Bích sống cùng huynh tại đây ư?" Nàng lại hỏi.

      "Ừ. Bọn huynh gần như bị đuổi khỏi cung cùng lúc." Phù Nam đáp, "Cũng ba năm rồi."

      "Sau đó hai người cùng nhau sống ở đây?" Nàng cúi mặt, giọng buồn rầu.

      "Ừ, sống gần nhau, bọn huynh thường cùng nhau luyện kiếm." Phù Nam xoa lên đầu nàng, đứng dậy, "Thôi, huynh xuống bếp xem thế nào, kẻo Phiêu Bích lóng ngóng nhóm lửa cũng xong. Chắc muội cũng đói lắm rồi."

      đến cửa, bỗng nhiên chàng nghe thấy câu hỏi khẽ cất lên: "Vậy ... Phù Nam huynh, huynh... thích Phiêu Bích phải ?"

      Phù Nam bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt long lanh đến khó tả, bật cười: "Ngốc ạ, sao lại hỏi như vậy? Đói rồi phải ? Để huynh lấy gì cho muội ăn nhé!"

      Sau đó, Phù Nam xuống bếp.

      Chàng hề biết rằng, phía sau mình, trong đôi mắt long lanh trong sáng ấy bỗng chốc diễn ra biến đổi kỳ lạ và ngập tràn u tối.

      Khi Phù Nam xống bếp, nước trong nồi cạn nhưng gạo chưa bỏ vào...

      Phiêu Bích thẫn thờ ngồi bên cạnh bếp, hờ hững nhìn những ngọn lửa bập bùng, để mặc thanh củi tay cháy rụi. hiểu nàng nghĩ gì mà nồi nước đun cạn cũng buồn bắc ra.

      Phù Nam đến bên, nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      "Muội nghĩ, có thể Trầm biến thành hóa thân của Yểm quỷ rồi..." Hồi lâu sau, Phiêu Bích định thần lại chút, lẩm bẩm: "Phải làm sao bây giờ... e rằng dẫu cho Tế Tư Vân Tức quay lại cũng chưa chắc đối phó nổi!"

      "Sư phụ chết rồi!" Phù Nam muốn tiếp tục chủ đề vô vọng này, chỉ lắc đầu, vỗ lên vai nàng: "Cứ từ từ hẵng hay, trước mắt muội chớ có nghĩ nhiều làm gì. Nào, mau lại nấu cơm thôi, A Triệt hẳn là đói lắm rồi."

      Phiêu Bích ngồi trước bếp, gạt những thanh củi trong lò để nhóm lửa. Phù Nam xắn tay áo lại giúp, cho nước vào nồi, rồi ra vườn hái rau.

      Hai người lúi húi làm cơm trong bếp, ai với ai lời. Suốt mấy năm qua, ở chốn nghĩa địa hoang vu này, tuy quan hệ được đằm thắm như những người nhau, nhưng giữa hai người lòng hiểu lòng, tình cảm vô cùng gắn bó khắng khít.

      "Phù Nam!" Lửa cháy lên, Phiêu Bích như vừa nghĩ ra điều gì đó, chợt hỏi, "Huynh có phát ra ? Dấu tích lòng bàn tay A Triệt, thực ra là phù chú vô cùng nguy hiểm! Đó là Dung Tuyết thuật!"

      lúc sau Phù Nam mới nhớ ra: "Ý muội là... A Triệt hút công lực tu luyện của Trầm , vì thế Yểm quỷ mới có thể thừa cơ nhập vào?"

      " có cách giải thích nào khác." Phiêu Bích thở dài, " ngờ sau trăm năm, Trầm lại xuất cõi trần..."

      Phù Nam suy nghĩ, nhưng vẫn sao hiểu nổi, "Sao có thể thế được? A Triệt tâm hồn trong sáng thuần khiết, trước nay chưa từng hại ai bao giờ, làm sao có thể dùng phép thuật hiểm độc này để hút công lực của Trầm ?"

      Phiêu Bích khẽ nhíu mày, buông câu: "Hoặc giả, chỉ vì muốn thoát ra khỏi ngục?"

      " phải!" Phù Nam tỏ vẻ giận dữ, ném xẻng vào trong bếp, "A Triệt bao giờ chỉ vì mưu lợi cho bản thân mà hại người khác như thế!"

      "Ai mà biết được?" Phiêu Bích lạnh lùng phân tích, "Huynh cũng biết đấy, Yểm quỷ vô duyên vô cớ theo bất cứ ai, chỉ khi trong tâm hồn người đó có ý niệm tà ác, Yểm quỷ mới có thể nhập vào tim, rồi ký sinh, lớn dần lên. Nếu quả thực tâm hồn A Triệt trong sáng như tờ giấy trắng, trong tim hề có chút u tối, Yểm quỷ làm sao có thể ký sinh?"

      "..." Bị hỏi đến đây, Phù Nam biết gì hơn, nhìn Phiêu Bích và cười nhạt, "Phiêu Bích, sao muội chỉ nghĩ đến việc suy xét quá khứ thế, sao nghĩ cách giúp Thần Triệt thoát khỏi thể lực tà ma?"

      "Muội..." Phiêu Bích mở miệng, định biện hộ, nhưng rồi lại chẳng thể thành câu.

      Phải sao bây giờ? Đây chỉ là suy đoán đơn thuần, mà là... ràng là dự cảm rất lành. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phiêu Bích cảm thấy có bóng mây đen khổng lồ che phủ, nặng trĩu lòng, và gương mặt xấu xí quái gở của đứa trẻ lưng A Triệt dường như báo hiệu hàng loạt tai ương sắp xảy ra.

      Cuộc sống bình yên ngày ngày trồng cây, luyện kiếm dưới chân ngọn Linh Tựu suốt ba năm qua của nàng giờ đây có nguy cơ bị xáo trộn.

      Lúc này, Phiêu Bích chỉ mong sao có thể tránh xa được tai họa, chứ muốn nghĩ tới cách giải cứu thế nào.

      "Trong tim muội mới có ma quỷ!" Phù Nam buông câu, và đột ngột bỏ .

      Phiêu Bích lặng thinh, ngồi xuống bên bếp lửa, tay đỡ lấy gương mặt tái nhợt của mình, nhìn những ngọn lửa nhảy múa, khỏi bàng hoàng.

      Phải chăng, trong lòng nàng thực có ma quỷ?

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      CHƯƠNG 9 - YỂM QUỶ
      "A... a..." Sáng nào cũng vậy, mỗi khi tỉnh giấc là Thần Triệt lại kêu lên thất thanh, trốn vào góc tường và ra sức lắc mạnh cổ mình, những mong có thể rũ bỏ được hình thù quái dị lưng. Thế nhưng, nàng càng cử động đứa trẻ sau lưng lại càng bám chặt vào người.

      Bất chấp tất cả mọi thứ xung quanh, nàng hét lên to, tóm lấy cục u sau lưng mình cho đến khi kiệt sức.

      Mỗi khi nhìn Thần Triệt kêu gào vô vọng, đau khổ vật vã, mặt mày nhợt nhạt, Phù Nam lại đầu xót thương, nhưng biết phải gì để vỗ về, an ủi.

      Và thế là, đêm đêm, cùng với thanh Khước Tà, Phù Nam lại ngồi bên cạnh chiếc sạp nàng nằm cho đến tận khi trời sáng.

      A Triệt dường như chẳng hề hay biết những gì xảy ra với mình hằng đêm, tối đến nàng ngủ từ rất sớm và sáng hôm sau mơ màng tỉnh dậy. Nhưng thần khí của nàng mỗi lúc suy yếu, thậm chí có lần còn ngất lịm ngay trong khi chuyện với Phù Nam.

      Phù Nam hiểu rằng, con quỷ trong người A Triệt từng ngày từng ngày hút hết tinh khí của nàng.

      Kể từ khi thoát khỏi ngục tối, con quỷ đó hai lần bị đả thương, lần ở ngay căn tịnh xá này và lần ở Nguyệt cung, vì thế nguyên khí bị tổn thất nặng nề. Lúc này nó chịu nằm yên, phải là vì thay đổi tâm tính, mà chỉ là để chờ thời cơ hồi phục. Đến khi hút hết toàn bộ tinh khí của A Triệt chắc chắn nó trở lại.

      Trong lòng đầy lo lắng và xót xa, nhưng Phù Nam thực biết phải làm thế nào để tách con quỷ ra khỏi cơ thể của A Triệt.

      Khi màn đêm buông xuống, có lần Phù Nam cũng chuyện với con quỷ, chẳng hạn như hỏi về lao lịch và ý đồ của nó.

      "Trầm đơn trong thời gian quá lâu, vừa nhìn thấy A Triệt là hết lòng quý, cái gì cũng sẵn sàng truyền dạy, và chính vì tin tưởng ta hoàn toàn 'thiện' nên hề đề phòng." Con quỷ cười phá lên, " ngờ, cuối cùng chỉ bằng phù chú, A Triệt hút toàn bộ công lực tu luyện suốt hàng trăm năm của Trầm ! Ha ha... Vẻ mặt của Trầm lúc đó quả là thú vị! Thậm chí ta có thể cảm nhận được tiếng con tim đó tan vỡ thành muôn mảnh." Con quỷ cười như điên như dại, vẻ mặt vô cùng hung hiểm, "Chỉ trong chốc lát, ả hoàn toàn sụp đổ! Uổng công hàng trăm năm cố gắng áp chế tất cả mọi tà niệm trong tim, giữ gìn chuẩn tắc, rồi cuối cùng... chẳng phải là chịu nổi dù chỉ đòn hay sao? Ha ha..."

      Nhìn nụ cười nham nhở lưng Thần Triệt, Phù Nam phải cố giữ chắc thanh kiếm trong tay, vì nó dường như chỉ chực xông lên. Trái tim chàng rung lên mạnh mẽ: Quả đúng là do A Triệt hút hết công lực của Trầm , nên vô tình giải thoát Yểm quỷ!

      Vậy ... trong tim nàng, có phải là cũng có bóng đen?

      Sau hồi chuyện, con quỷ từ từ nhắm mắt lại, rồi chìm dần vào giấc ngủ.

      Trời sáng, Phù Nam dường như hạ quyết tâm, ánh mắt chàng bỗng nhiên sáng lên cách đáng sợ, rồi với Thần Triệt: "Huynh ra ngoài lát, trước khi mặt trời lặn, huynh quay trở lại!"

      " được!" Thấy Phù Nam đứng dậy, Thần Triệt bỗng có đôi chút bực mình, "Huynh đâu? Có phải tìm Phiêu Bích? Huynh được ... được bỏ mặc muội!"

      "Đừng có ầm ĩ lên thế!" Phù Nam gằn giọng, "Huynh có việc quan trọng, trở lại ngay thôi!"

      Gạt tay Thần Triệt và quay người , Phù Nam bỏ lại nàng ngã tấm sạp, bất động hồi lâu.

      "Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng ư?..." Tiếng vang lên khe khẽ biết là từ miệng Thần Triệt hay từ đứa trẻ sau lưng nàng... Rồi nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn.

      Nàng hề biết rằng, mình trở nên nhạy cảm và đầy hoài nghi như thế tự bao giờ.

      Ngoài kia, những khóm Mạn Châu Sa bắt đầu khô héo.

      Giữa những ngôi mộ nằm san sát nhau, dường như vừa có dòng thủy triều đỏ dâng lên rồi rút xuống, để lại bãi đất hoang tàn, bừa bộn.

      Phù Nam bước giữa những khóm hoa tàn lụi hướng thẳng tới núi Linh Tựu. Khi tối ven khu mộ, chàng quay đầu lại nhìn về phía Bắc. Nơi đó, có căn nhà lẻ - nhà của PhiêuBích.

      Mấy hôm này, xuất bất ngờ của Thần Triệt khiến quan hệ giữa hai người có phần căng thẳng. ba ngày qua thấy Phiêu Bích, có phải là giận dỗi gì hay ? Phù Nam đứng lặng thinh, mắt dõi về phía đó hồi lâu, rồi khẽ thở dài, quay người tiếp. Nếu ví Thần Triệt là viên kim cương trong sáng lung linh chưa qua mài giũa, Phiêu Bích là viên ngọc đen quý giá, kiêm định, nhẫn nại và trầm mặc.

      Nếu như... nếu như chàng có thể bỏ mặc A Triệt... nếu như chàng phải nhìn thấy cảnh người con mỏnh manh đó khóc trong đau đớn - trong tim chàng giờ nhói buốt như thể có mũi kiếm đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim - nếu như ... có lẽ, chàng tiếp tục sống cuộc sống bình thường, yên ổn như trong mấy năm qua.

      Thế nhưng, A Triệt trở lại, và hơn bao giờ hết, nàng cần che chở giúp đỡ của chàng. Làm sao chàng có thể làm ngơ?

      Biết rằng có vô vàn hiểm nguy chờ đợi phía trước, nhưng lần này nhất định chàng lùi bước nữa.

      Phù Nam quyết định tiến thẳng tới Nguyệt cung. Thế nhưng, việc này tuyệt đối thể với Phiêu Bích - dẫu cho Phiêu Bích có biết cũng thể ngăn cản được, nhưng... chỉ sợ Phiêu Bích liều mạng cùng chàng bước vào chốn nguy hiểm kia.

      "Phù Nam công tử, cậu đứng đâu làm gì vậy?" Bỗng nhiên, có giọng vang lên bên tai. Chưa nhìn thấy người ngửi thấy mùi khói thuốc, Phù Nam định thần và quay lại, Nham Sinh thúc thúc đứng bên cạnh, tay cầm thuốc, tay kia lau những giọt mồ hôi trán.

      "Cậu nhìn mà xem, phía bắc mây đen dày đặc thế kia, đến tối thế nào cũng mưa to!" đôi giày của người coi mộ lấm tấm đất vàng. Ông đứng hút liền mấy điếu thuốc lào, rồi , "Tranh thủ lúc trời chưa mưa, tôi phải đắp lại mấy ngôi mộ này - kẻo những linh hồn dưới đất đêm này chẳng chịu yên!"

      Trong lòng Phù Nam đầy hoang mang, lo lắng, nên cũng chẳng chú ý nghe Nham Sinh gì, chỉ gất đầu cười và quay lưng tiếp.

      "Cậu cũng tới Nguyệt cung sao?" Thấy Phù Nam bước chân lên ngả đường phía đông - con đường duy nhất hước thẳng đến Nguyệt cung - Nham Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên, " được đâu, chẳng phải Giáo chủ hay sao, cậu được đặt chân vào đó dù chỉ là nửa bước!'

      Phù Nam lắc đầu, hề để ý đến chữ "cũng" của Nham Sinh, chỉ thản nhiên đáp, "Tôi mặc kệ..."

      Quay lại nhìn xa xăm về phía khu mộ, Phù Nam thở dài, với Nham Sinh: "Nếu... nếu trước khi trời sáng mà thấy tôi quay về, phiền thúc với Phiêu Bích dùm tôi câu, nhờ ấy đến chăm sóc A Triệt."

      Nham Sinh ngạc nhiên, đánh rơi cả ống điếu xuống đất, "Cái gì? Cậu biết ư, Phiêu Bích, ấy lên núi Linh Tựu từ sớm hôm qua rồi mà!"

      " sao?" Câu như tiếng sét bên tai, khiến Phù Nam giật mình hoảng hốt.

      Mấy ngày nay, chàng toàn tâm toàn ý chăm sóc Thần Triệt, nghĩ rằng với tính cách của mình, Phiêu Bích phản ứng như thế nào sau cái hôm hai người căng thẳng với nhau. Phiêu Bích vào Nguyệt cung làm gì? Lẽ nào... lẽ nào đến mật báo với Thiên Trúc Giáo chủ về tin A Triệt trốn thoát khỏi U Ngục?

      Trong chốc lát, Phù Nam cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng. kịp nghĩ ngợi gì thêm, chàng vội vàng chạy thẳng về phía Nguyệt cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :