1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Chừng nào chị mới trao tâm cho trở thành vương phi vậy ad @vulinh

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Ngọc Lâm đại sư

      Gần tới buổi trưa, xe ngựa rốt cuộc đến được chân núi. Hộ quốc tự nằm ở núi, xung quanh mười dặm đều thuộc địa phận Hộ quốc tự.

      Người đến bái phật ngừng khiến trấn dưới chân núi cũng hết sức phồn hoa nhộn nhịp.

      Ngồi trong xe ngựa nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân có cảm giác mình cũng là phần tử của thời đại này, gần gũi như vậy. Khi ở hoàng thành,chỉ cần xe ngựa bọn họ qua, đại bộ phận dân chúng đều tránh ra, làm cho nàng muốn hưởng thụ chút cảm giác cũng kịp.

      lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại. chờ Phong Duyên Thương gì, NhẠC Sở Nhân hào hứng bước nhanh xuống xe ngựa.

      Ra khỏi xe ngựa, đập vào mắt là bậc thềm đá kéo dài đến giữa sườn núi, đỉnh núi khuất trong mây. Giữa sườn núi mơ hồ thấy kim quang, như vậy chùa chiền hẳn là nằm ở đó.

      "Doạn đường này cần phải bộ, có thể mệt chết . Tuy nhiên phu nhân tứ chi có lực tin rằng rất nhanh chúng ta có thể lên đến. "

      Ngay khi Nhạc Sở Nhân nhảy xuống xe ngựa ngắm nhìn chung quan, bên tai lại vang lên thanh đáng đánh đòn của Phong Duyên Thương . rang điệu ôn hòa thậm chí còn mang theo cười khẽ nhưng cần nghe Nhạc Sở Nhân cũng biết là châm chọc mình.

      Bốn phía đều là người, nàng cũng có biện pháp giáo huấn . Mạnh mẽ quay đầu trừng mắt, Phong Duyên Thương vẫn tươi cười đầy mặt nhìn nàng. Bộ dáng hai người trong mắt người khác vừa vặn là phu quân thâm tình lấy long “cọp mẹ”.

      "Phật môn thanh tịnh, họ Phong kia, ngươi thành chút cho ta!"

      Tháy tươi cười, Nhạc Sở Nhân có điểm hoa mắt (Nguyệt: bệnh háo sắc của chị lại tacsi phát rồi …). Dời tầm mắt trừng nữa, nhưng vẫn quên cảnh cáo.

      "Trong thiên hạ dòng họ này chỉ có nhà, phu nhân cũng nên thuận miệng ."

      Cứ việc đường bị 'Chà đạp' phen, nhưng Phong Duyên Thương vẫn đầy người phong nhã, thoạt nhìn Nhạc Sở Nhân giáo huấn với chỉ là gãi ngứa mà thôi.

      "Dòng họ còn bị nhà các ngươi bao ?"

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, khoanh tay lên núi.

      Phong Duyên Thương ở bên người nàng, nắm lấy tay nàng:

      "Trả lời ."

      "Hừ! Thu hồi cảm giác của ngươi về ưu việt, ở trong mắt ta, ngươi cùng họ cẩu khác nhau."

      Nhạc Sở Nhân chướng mắt, Phong gia bọn họ làm hoàng đế cho người khác mang họ Phong, quả thực là xã hội phong kiến a.

      "Làm sao có họ cẩu ?"

      Phong Duyên Thương bật cười, các dòng họ Đại Yến tuy phức tạp, nhưng quả họ cẩu .

      "Đó là ngươi ếch ngồi đáy giếng, theo ta biết trong lịch sử đúng là có danh nhân mang họ cẩu."

      Nhạc Sở Nhân dương môi, đối với tên cổ nhân tự đại này cười nhạt.

      "Nga? là có? Đợi đến có thời gian, thỉnh phu nhân chỉ giáo."( Nguyệt: *bon chen* ta cũng muốn biết @_@)

      Phong Duyên Thương kinh ngạc, thể tưởng tượng được lịch sử theo như lời Nhạc Sở Nhân là bộ dáng gì, nhưng cảm thấy cực hứng thú.

      "Về sau ."

      Nhạc Sở Nhân kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn tới nhìn lui. Hộ Quốc tự này hương khói thực thịnh, người lên xuống núi rất nhiều, lần đầu tiên gần gũi tiếp xúc với dân chúng bình thường như vậy, nàng cảm thấy hai con mắt của mình cũng đủ dùng .

      Phong Duyên Thương lơ đễnh, hai người sóng vai đằng trước, phía sau là hơn mười hộ vệ theo, trận thê snayf ở trong này cũng bình thường vì thường xuyên có người giàu có đến thắp hương bái phật cũng dắt theo nha hoàn hoặc gã sai vặt, cho nên người gặp qua cũng chỉ nhìn thoáng qua hai vị chủ nhân cũng vì hơn muowif hộ vệ phía sau mà tránh xa.

      qua mấy trămbậc đá, rốt cục thấy được hình dáng chùa chiền, phong cách cổ xưa rộng lớn, ở dưới mặt trời như phủ tầng Phật quang, nhưng lại bởi vì là quốc tự nên có thêm phần uy nghiêm, trầm túc quanh quẩn bốn phía.

      Nhạc Sở Nhân đối với kỹ kiến trúc cổ đại này rất ngạc nhiên. Hoàng cung nàng từng qua kia cùng với chùa chiền trước mắt này đều làm nàng sinh ra cỗ sùng bái với trí tuệ cùng sức lao động của người cổ đại.

      Càng ngày càng gần, thềm đá trước chùa đứng sừng sững khối cự thạch cơ hồ cao bằng hai đầu người, kia mặt có khắc chữ, bút họa phiêu dật mang theo cỗ thoáttục, từng chữ đều cao đến nửa người.

      "Đây là sư phụ Ngọc Lâm đại sư Hòa Huyền đại sư dùng dao bạc khắc lên, vung tay vài cái khắc lên hai chữ Phật tâm, có thể thấy công lực thâm hậu ra sao."

      Biết Nhạc Sở Nhân nhìn kia chữ cự thạch, Phong Duyên Thương giọng .

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, đối với những người luyện võ thời đại vô cùng bội phục :

      "Tiểu Thương Tử, ngươi có thể ?"

      "Tất nhiên là có thể, nhưng chỉ sợ lực đạo thể so với Hòa Huyền đại sư."

      Mỗi nét bút kia tương đối sâu, trải qua gió mưa vản còn ràng như vậy.

      " lợi hại."

      Nhạc Sở Nhân tán thưởng, giương mắt nhìn về phía nơi khác. Phía sau cự thạch kéo dài đến cửa chùa là hai hang cây bạch quả cao lớn xanh um. Sắp tới mùa thu, lá cây ố vàng, trong cành lá còn có quả căng mọng nhìn tốt lắm.

      Ngân hạnh có thể làm thuốc, bộ dạng thuần thiên nhiên như vậy, Nhạc Sở Nhân nhìn thực thích, khỏi nhìn nhiều vài lần.

      "Thích?"

      Tuy phải thời thời khắc khắc nhìn nàng, nhưng mỗi động tác của nàng đều lọt khỏi mắt Phong Duyên Thương.
      "Có thể chế dược a, đến lúc đó chúng ta hái chút lảm đại bổ hoàn cho ngươi."

      Cười khẽ , Nhạc Sở Nhân lời này đủ có chút châm chọc Phong Duyên Thương thân thể mảnh mai. Thế nhưng Phong Duyên Thương lại thực thích nghe, gật gật đầu đáp ứng.

      vào chùa chiền, ngồng đậm khói hương phả vào mặt, Nhạc Sở Nhân hít sâu hai khẩu, kỳ nàng rất mùi hương này.

      ít tiểu tăng dọn dẹp nấu nước, xa xa còn có vũ tăng luyện võ. Khách hành hương lại gặp tăng lữ đều chắp tay thành hình chữ thập chào hỏi. Trong lỡ đãng, Nhạc Sở Nhân cũng thu liễm chút tâm tình đùa cợt thường ngày.

      Phong Duyên Thương ngựa quen đường cũ mang Nhạc Sở Nhân ở trong chùa chiền, hơn nữa cũng có người ngăn trở. Tiếng Vũ tăng hô quát xa dần, bốn phía chỉ còn tiếng mõ đều đều khiến lòng người bất giác cũng trở nên yên tĩnh.

      Rốt cục đến tiểu viện yên tĩnh, hương khói trong viện lượn lờ, bên tong cửa phòng đóng chặt truyền ra tiếng mõ có quy luật. Đây chính là noi Ngọc Lâm đại sư ngày thường lý tham thiền niệm phật.

      Chúng hộ vệ đứng ở ngoài viện, Nhạc Sở Nhân dĩ nhiên là theo Phong Duyên Thương vào.

      Xuyên qua tiểu viện, bước bậc thang, rồi dừng lại trước thiện phòng (Nguyệt: theo mình biết thiện phòng là phòng ăn, cơ mà ở đây hình như ko phải mà là phòng niệm kinh mới đúng, máy mình ko đọc đk bản raw nên mọi người thông cảm nhé ^_^) Phong Duyên Thương có vẻ thực cung kính :

      "Đồ nhi Phong Duyên Thương cùng hiền thê đến thăm đại sư, biết đại sư hôm nay có thể gặp mặt đồ nhi?"

      Lời của Phong Duyên Thương khiến Nhạc Sở Nhân thoáng kinh ngạc, phải câu thê tử kia, mà là tự xưng đồ nhi, tục gia đệ tử sao?

      Ước chừng trôi qua 1 phút, tiếng mõ bên trong ngừng lại, ngay sau đó cửa phòng được tự mở ra từ bên trong, Nhạc Sở Nhân nheo mắt, thế này có chút giống chuyện ma quái.

      Cửa thiện phòng mở ra nhưng có ai, trong phòng chỉ có lão hòa thượng chòm râu hoa râm tay cầm phật châu ngồi khoanh chân trước tượng quan . Áo cà sa bình thường, đầy người nhu hòa khiến người ta vừa thấy chợt thấy long yên ổn.

      "Sư phụ."

      có vào cửa, Phong Duyên Thương ở cửa phòng vén áo bào, quỳ xuống khấu đầu trước Ngọc Lâm đại sư.

      Nhạc Sở Nhân đứng bên nhíu mày, vẫn nhúc nhích.

      "A di đà phật, Thất vương xin đứng lên."

      giống Phong Duyên Thương, Ngọc Lâm đại sư đối Phong Duyên Thương xưng hô lại là Thất vương. thanh trầm thấp mang theo hơi thở tháng năm, chính là vừa nghe liền sâu sắc cảm nhận được là người trải qua tang thương.

      Phong Duyên Thương đứng dậy, dắt tay Nhạc Sở Nhân vào phòng, Ngọc Lâm đại sư cũng rốt cục buông phật châu trong tay đứng lên.

      Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn Ngọc Lâm đại sư, Ngọc Lâm hai tay tạo thành chữ thập miệng niệm phật hiệu, sau đó mới giương mắt nhìn về phía bọn họ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Kim Điêu

      Edit: Baby Trùm


      “Thân thể của ngài hoàn toàn việc gì, a di đà phật thiện tai thiện tai.” Chẳng qua chỉ là cái liếc mắt nhưng lại khiến người ta cảm nhận được vô tận quan tâm cùng với bao dung, là Lạt Ma cũng phải hư danh. (Lạt ma: theo phật giáo Tây Tạng là thân của Phật pháp vừa giảng dạy Phật pháp vừa giảng dạy các nghi lễ, ý chỉ các vị cao tăng đắc đạo còn sống)

      “Vâng, thân thể đồ nhi hoàn toàn tốt lắm. Lời tiên đoán năm đó của sư phụ nay cũng toàn bộ ứng nghiệm.” Phong Duyên Thương thực cung kính, ngay cả khi chuyện với phụ hoàng cũng thấy cung kính như vậy.

      Nhạc Sở Nhân đứng bên, đuôi lông mày ngừng khinh động. Kì nếu đổi lại là nàng cũng đối với người cứu mình so với cha đẻ chỉ được danh nghĩa kia có cảm tình hơn nhiều.

      “A di đà phật, nữ thí chủ ắt hiểu được đạo lý cái gì muốn đến tất đến, cần miễn cưỡng hỏi việc lão nạp nhìn thấu. Qua lúc gian khổ, ngày sau nhất định đại phú đại quý, nhiều tử nhiều tôn, trường mệnh trăm tuổi”. Đột nhiên, Ngọc Lâm giống như có ánh mắt xuyên thấu, nhìn ra được trong đầu Nhạc Sở Nhân nghĩ cái gì.

      Nhạc Sở Nhân trợn to mắt, bộ dáng giống như gặp quỷ lui về sau vài bước. “Lão hòa thượng, ý của ngươi là ta thể quay về thế giới trước kia, nhưng lại ở nơi này sinh nhi dục nữ đến chết già?” Cùng ai? Phong Duyên Thương?

      Ngọc Lâm khẽ lắc đầu niệm câu phật hiệu, tiếp tục , cự tuyệt trả lời vấn đề của Nhạc Sở Nhân.

      lời nào, Nhạc Sở Nhân khỏi nhíu mày bất mãn, Phong Duyên Thương vẫn đứng bên mỉm cười cúi đầu nhìn nàng.“Tục ngữ thiên cơ thể tiết lộ, sư phụ đều có đạo lý của . Ta cùng với sư phụ ôn chuyện, nàng nếu muốn có thể dạo trong chùa.” Con ngươi mỉm cười, thoạt nhìn như dòng nước suối, thanh khiết sạch .

      Nhạc Sở Nhân im lặng nhìn , đồng thời lại cảm thấy lão hòa thượng Ngọc Lâm này giả thần giả quỷ, nếu là thể ngay từ đầu chẳng cần . nửa làm chi khiến tâm nàng ngứa ngáy, quá đáng.

      Nhưng nàng lại thể làm gì , dù sao Phong Duyên Thương tôn kính như vậy, hơn nữa tuổi lại rất lớn, Nhạc Sở Nhân chỉ đành ăn mệt lần.

      “Được, cố gắng nhanh chút.” Nhạc Sở Nhân hừ lạnh xoay người rời , hảo cảm đối với chỗ này nháy mắt tiêu tán. Ai người xuất gia thành thực dễ gần? Lão hòa thượng này có thể làm người ta tức chết.

      “Vương phi…” Thấy Nhạc Sở Nhân mặt lạnh từ trong viện ra, Thính Phong đối với nàng thân cận nhất, dưới ánh mắt giựt dây của mọi người đành cam chịu mở miệng.

      Nhạc Sở Nhân vừa bước ra sân, quay đầu nhìn thoáng qua, đóng lại cửa thiện phòng, hừ lạnh tiếng: “Ghét nhất người sạch , Thích Phong, mang ta dạo trong chùa”.
      Lời này của nàng làm cho mọi người mơ hồ, nghĩ đến Phong Duyên Thương lại chọc nàng tức giận, đều thông minh lui về phía sau vài bước, cách lửa nóng xa chút.

      Thích Phong bị gọi tên đành lên phía trước, kì cũng muốn lúc Nhạc Sở Nhân tức giận còn phải tiến lên ăn khổ.

      “Vương Phi muốn xem chỗ nào? Chùa này kì có khác biệt gì lớn, bằng chúng ta lên núi xem?”. Nơi này chính là giữa sườn núi, muốn lên đỉnh núi cũng lâu.

      Nhạc Sở Nhân ở phía trước nhìn trái nhìn phải, quả giống như lời Thích Phong , bộ dáng thiền viện sai biệt nhau lắm, hoà thượng đầu bóng lưỡng cũng có gì để xem.

      "Vậy lên núi."

      "Vâng, để thuộc hạ dẫn đường." Chỉ cần Nhạc Sở Nhân “nổ mạnh”, Thích Phong cảm thấy chạy người chạy việc chịu chút mệt tính là gì.

      Thích Phong trước làm gương, theo phía sau chùa lên núi, ước chừng sau mấy trăm thước chính là đường núi bằng bậc thang đá, kéo dài thấy điểm cuối.

      "Thích Phong, Tiểu Thương Tử là tục gia đệ tử của Hộ Quốc Tự sao?" Tuỳ tiện lấy tay dắt nhánh cây ven đường, Nhạc Sở Nhân hỏi.

      Thích Phong ở phía sau nghe vậy liền nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, dáng người nàng thon dài thướt tha, hơi thở cực kì nữ tính, khiến cho Thích Phong sau khi ngẩng đầu liền nhanh chóng cúi đầu, có thể thấy vành tai nhiễm phiếm hồng.

      “Ở Đại Yến, rất nhiều đệ tử quý tộc đều là ngoại môn đệ tử của Hộ Quốc Tự, tướng quân Diêm Cận khi chưa theo quân chính là ngoại môn hộ pháp trẻ tuổi nhất của Hộ Quốc Tự.” Thích Phong biết vì sao Nhạc Sở Nhân biết chuyện của Đại Yến, nhưng nàng hỏi lên nàng là biết , tựa như nàng luôn hỏi Phong Duyên Thương ít chuyện mà mọi người đều biết. Phong Duyên Thương mỗi lần đều cẩn thận trả lời, luôn có thể nghe được, cho nên lúc này đây cũng tự hỏi quá nhiều, cẩn thận trả lời.

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu, “Xem ra địa vị của Hộ Quốc Tự ở Đại Yến giống nhau a”. Quốc sư trong cung kia thuộc loại đạo gia, vậy địa vị của đạo môn ở Đại Yến cũng rất cao, hai loại tôn giáo cho nhau chế ước, nhưng ra vô cớ sinh .

      “Xác thực như thế, tiên đế từng là ngoại môn đệ tử của Hộ Quốc Tự, là sư đệ của Ngọc Lâm đại sư, hai người là huynh đệ tình thâm. Sau khi tiên đế lên đế vị, Ngọc Lâm đại sư liền quy y tiến vào nội môn, dốc lòng tương trợ tiên đế, từng dẫn dắt các sư trong chùa trấn thủ biên quan Đông Cương, công lao thể kể hết”. Thích Phong cúi đầu nhìn chân mình từng bước lên , bên xong.

      “Hoà thượng mà còn bảo vệ biên quan? giống người thường.” Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, người xuất gia ngũ giai nhưng hoà thượng nơi này lại có có thể bảo vệ biên quan.

      “Trăm ngàn năm qua vẫn như thế, có gì giống người thường.” Nhạc Sở Nhân hoàn toàn biết gì cả làm cho Thích Phong có chút nghi vấn, nhưng ngẫm lại Phong Duyên Thương cho tới bây giờ đều là nàng hỏi cái gì trả lời cái đó, (Thích Phong) là cấp dưới có khả năng nghi ngờ.

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, bên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi ràng phía xa, thế giới này làm cho nàng có chút hỗn độn, nhưng thể phủ nhận có ý tứ.

      “Vương phi, chúng ta ở lại chùa mấy ngày, bên trong chùa có cao tăng y thuật rất cao minh, nếu ngài cảm thấy nhàm chán cũng có thể cùng bọn họ lãnh giáo lẫn nhau. Bọn họ đều đọc lướt qua y thuật của các quốc gia xung quanh Đại Yến, trưởng lão của pháp môn còn từng chữa bệnh cho tiên thái hậu”.

      Nhìn bước chân Nhạc Sở Nhân chậm dần, Thích Phong cảm thấy nàng có thể là nổi. Muốn chút chuyện mà nàng có thể cảm thấy hứng thú, có thể làm cho nàng cảm thấy nhàm chán.

      ngẩng đầu nhìn đỉnh núi nháy mắt, Nhạc Sở Nhân nghe Thích Phong liền trố mắt vài giây, sau đó động động ánh mắt,“Ngươi chúng ta ở chỗ này hai ngày?”

      Thích Phong gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hướng trước mặt Nhạc Sở Nhân, "Vâng." Chẳng lẽ vương gia chưa ?

      “Tốt lắm.” Khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm đỉnh núi, giọng điệu ý vị thâm trường.

      Thích Phong khó hiểu, bước lên đứng ở bên cạnh để có thể xem được biểu tình của Nhạc Sở Nhân. Thấy nàng nhìn đỉnh núi, Thích Phong cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua nhưng có gì ngoài cây cối xanh um ở xa xa, cái gì cũng có a.

      “Động vật núi này đều thuộc sở hữu của Hộ Quốc Tự sao?” Mạnh mẽ đưa hai tay ra sau, Nhạc Sở Nhân bước nhanh lên núi.

      Thích Phong bước nhanh đuổi kịp nàng, bên : “Đương nhiên , nhưng chỉ sợ ai cũng có lá gan mà dám ở xung quanh ngọn núi này săn thú.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên bước nhanh, Thích Phong nhanh chân theo.

      “Ha ha, sai, sai.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên cười, hơn nữa cười đến có vài phần khủng bố. Thích Phong nhíu nhíu mày, trong lòng thầm suy nghĩ có nên phát tín hiệu cho những người dưới núi ?

      “Vương phi, người nhìn thấy cái gì?” Nhạc Sở Nhân hưng phấn, Thích Phong cảm thấy phải là chuyện tốt gì.

      “Đương nhiên là thứ tốt.” Bước cái dốc thoải, Nhạc Sở Nhân đứng ở chỗ trống trải, có thể nhìn thấy ràng đỉnh núi.

      Thích Phong theo sau, nàng muốn làm cái gì.

      Ngay tại lúc Thích Phong còn nghi hoặc, Nhạc Sở Nhân hái xuống mảnh lá cây đưa lên môi, thanh thuý thổi ra thanh như nước, Thích Phong nghe hiểu là gì.

      Sắp tới buổi chiều, ngọn núi yên tĩnh mà thần bí, khoảng phía đỉnh núi xa thể thấy. Nhạc Sở Nhân thổi lá cây, nhìn nàng như có dùng khí lực gì nhưng lúc nàng gián đoạn điều chỉnh hô hấp, bộ ngực phập phồng hỗn loạn có thể nhìn ra được hô hấp của nàng bắt đầu có chút cố sức.

      Ước chừng năm phút trôi qua, mặt Nhạc Sở Nhân bởi vì dùng sức quá mức mà hoá hồng, đúng lúc này, phía đỉnh núi truyền đến chuỗi tiếng động khàn khàn lại cực kì công kích tiếng chim kêu.

      Tinh thần Thích Phong chợt tắt, nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng ở đỉnh núi xa xa, mắt Nhạc Sở Nhân sáng lên, thổi cuối cùng rồi ném lá cây xuống, bước lên phía trước vài bước, nhìn chằm chằm đỉnh núi.

      Ngay sau đó, lấy mắt thường có thể thấy được bóng đen chạy thẳng về phía bên này.

      Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đợi đến khi thấy vật bay tới, tay Thích Phong cầm chặt chuôi kiếm.

      Đó là con Kim Điêu, con Kim Điêu trưởng thành lớn. Kim Điêu tính cách hung mãnh cho dù cùng sói giằng co cũng là toàn thắng. (Trùm: Kim Điêu là con chim màu vàng.)
      vu ngoc lan, linhdiep17AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Kê Minh Cẩu Đạo

      Edit: Baby Trùm

      Kim Điêu dáng điệu công thành đoạt đất nhanh chóng lao xuống, khoảng cách ngày càng gần, cũng làm cho người ta xem bộ dáng nó, hình thể Kim Điêu lớn như vậy đúng là hiếm thấy, thế cho nên Thích Phong đều quên động tác, làm hộ vệ, lúc này hẳn là đứng ở trước người Nhạc Sở Nhân, mà phải là sững sờ.

      Nhạc Sở Nhân hoàn toàn hưng phấn, trước kia nàng cũng gặp qua các loại điêu (Trùm: ta giữ nguyên chữ “điêu” vì thấy thay bằng “chim đại bàng” hay lắm) nhưng giống điêu cơ hồ đều thuộc sở hữu của hội bảo hộ động vật quốc gia, hơn nữa cũng căn bản chưa thấy qua loại nào có hình thể lớn như thế này. Thoạt nhìn vừa mới trưởng thành, bộ dáng lại lớn như vậy!

      Hai cánh Kim Điêu giang ra, chiều dài vượt quá hai thước, lao xuống đỉnh đầu hai người, cơ hồ che hết bầu trời, toàn bộ gian đỉnh đầu đều bị che khuất.

      Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong ngẩng lên nhìn nó bay đến đỉnh đầu, nhưng Kim Điêu có dừng lại, coi như nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt cái, sau đó tạm dừng bay xuống, cánh vừa động ngay sau đó hướng về phía trước bay lên, trong chớp mắt hơn trăm mét, tốc độ bay cực nhanh làm cho hết thảy loài biết bay cảm thấy xấu hổ.

      Nhạc Sở Nhân xoay người đuổi theo vài bước, nhưng sao sánh được với tốc độ của nó, mắt thấy nó hướng tới Hộ Quốc Tự dưới núi bay , ánh mắt nàng đều loé ánh quang.

      “Vương phi, chúng ta mau trở về, nếu Kim Điêu này công kích chúng ta, chúng thuộc hạ tại Hộ Quốc Tự thể đem hết toàn lực bảo hộ vương phi.” Thích Phong bước nhanh đến bên cạnh Nhạc Sở Nhân, thần sắc cẩn thận, nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Nhạc Sở Nhân, thầm than rằng nàng khẳng định nghe .

      Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm bóng dáng Kim Điêu bay xa, bên đáp lại Thích Phong, “Vì sao ở Hộ Quốc Tự thể đem hết toàn lực?” Lời này có ý xấu.


      “Bởi vì Kim Điêu cùng chim đại bàng trong kinh phật giống nhau, các tăng nhân đều cho rằng Kim Điêu là chim đại bàng hoá thân, cho nên, ở trong này thuộc hạ thể thương tổn nó, chỉ sợ nó công kích chúng ta.” Thần sắc Thích Phong nghiêm túc, trước kia từng có chuyện Kim Điêu công kích tăng nhân trong chùa, tăng nhân bị công kích cát thịt uy điêu (Trùm: nghĩa là bị Kim Điêu ăn mất thịt, ta biết diễn tả sao cho hay, bạn nào biết chỉ hộ để ta sửa lại), người nào ngăn trở.

      Nhạc Sở Nhân vừa nghe liền vui vẻ, “Còn có chuyện này? Kim Điêu này, ta muốn.” Dứt lời, nàng xoay người bước nhanh xuống núi, Thích Phong kinh ngạc qua , chạy nhanh đuổi kịp nàng. Nàng muốn? Như thế nào muốn?

      Chạy như điên đến trong chùa, tăng nhân và khách hành hương trong chùa cũng bởi vì Kim Điêu đến mà đều tụ tập dưới toà nhà hình tháp.

      Toà nhà hình tháp là nơi chứa tàng kinh của Hộ Quốc Tự, là nơi cao nhất trong chùa, cho nên Kim Điêu đứng ở kia cũng có thể phá lệ thấy được, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nó.

      Nhạc Sở Nhân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, liếc mắt cái ở trong đám người liền nhìn thấy thân áo trắng Phong Duyên Thương, bốn phía là hộ vệ của Thất vương phủ, bên người còn có Ngọc Lâm phương trượng thân quần áo màu vàng cà sa.

      “Tiểu Thương Tử.” Hướng trở lại, tầm mắt Nhạc Sở Nhân rời nhìn Kim Điêu đứng ở toà nhà hình tháp.

      Phong Duyên Thương ở lúc nàng mở miệng kêu quay đầu lại, sau khi nàng dứt lời liền chạy tới nắm tay nàng, bên khẽ cười : “Vội vàng như thế làm cái gì?”

      Nhạc Sở Nhân cầm lấy cánh tay , chỉ cho xem Kim Điêu, “Con điêu kia ta muốn, ai ngăn trở cũng có chuyện tốt”.

      Lời nàng vừa ra, Ngọc Lâm phương trượng đứng ở bên niệm phật hiệu thành tiếng, khuôn mặt bình thản, tựa hồ cũng phải là có ý ngăn trở.

      Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, nở nụ cười ấm áp như tịch dương, “Muốn dùng nó luyện dược sao? Rời Hộ Quốc Tự sau cũng muộn.” Khi lời này có chút cúi đầu, cơ hồ dán ở lỗ tai Nhạc Sở Nhân đem thanh đưa đến thấp nhất.

      Nhạc Sở Nhân bị thổi khí đến ngứa, phen đẩy sau đó lắc đầu, “Đương nhiên phải, ta muốn nó làm sủng vật.”

      Phong Duyên Thương nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Điêu ngạo nghễ chúng sinh đứng toà nhà hình tháp, “ ?”

      Nhạc Sở Nhân rất nhanh gật đầu, “Muốn bọn họ bắt lấy nó, còn lại ta thu phục.” Hình thể nó quá lớn, tính tình lại hung mãnh, bắt lấy nó lúc này là khó khăn nhất.

      Phong Duyên Thương nhìn nhìn khuôn mặt hiền lành vẫn bình thản như trước của Ngọc Lâm phương trượng, theo sau có chút khoát tay (Trùm: chỗ này để là “cáp thủ”, ta hiểu nghĩa là gì nên để là “khoát tay”, ai hiểu chỉ ta nhé) “Đợi đến sau khi mặt trời lặn, tại khách hành hương và tăng nhân đều tụ tập ở chỗ này, nên động thủ”.

      Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương lại quay đầu, tiếp tục nháy mắt nhìn chằm chằm Kim Điêu quan sát chúng sinh, giọng : “Cùng ngươi thương lượng những chuyện kê minh cẩu đạo là nhanh nhất.” (Trùm: “Kê Minh Cẩu Đạo” có nghĩa là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm. Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví với kĩ xảo hoặc hành vi thấp hèn.)

      Khoé môi Phong Duyên Thương run rẩy, “Cho nên nàng cùng ta mới hợp nhau nhất”.

      “Cút!” nặng đẩy , Nhạc Sở Nhân thèm để ý, dù sao nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt, Phong Duyên Thương như vậy nàng hoàn toàn để ý đến.

      Mặt trời lặn, đoàn người bọn họ cũng như khách hành hương ở lại thiền viện, dùng qua cơm bố thí, sắc trời cũng dần tối, người nên hành động cũng lặng lẽ hành động.

      Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ở trong thiện phòng chờ đợi, khác nhau chính là Phong Duyên Thương ngồi yên còn Nhạc Sở Nhân đem tất cả những gì mang theo khi xuất hành lần này ra, quần áo loạn thành đống lớn. Từng cái bình sứ đều có bề ngoài thực đẹp đẽ, khéo léo, tinh xảo, nhưng bất luận kẻ nào đều dám động ý niệm trong đầu, bao gồm Phong Duyên Thương đều duy trì khoảng cách rất xa.

      Trong phòng đèn đuốc có chút tối, nhưng ảnh hưởng tầm mắt. Phong Duyên Thương ngồi ở chỗ kia nhìn Nhạc Sở Nhân hãy còn mân mê, đoán ra nàng muốn làm cái gì.

      “Chỉ dựa vào dược vật, có thể hoàn toàn khống chế dã tính khó thuần phục của Kim Điêu?” Ở tái ngoại, điều này đối với người huấn luyện điêu chuyên nghiệp là rất khó. (Trùm: ta biết “tái ngoại” là ở đâu, mọi người chỉ hộ để ta sửa)

      Nhạc Sở Nhân bận rộn, nghe được Phong Duyên Thương chuyện liền ngẩng đầu nhìn cái, theo sau lại tiếp tục cúi đầu bận việc, “Ta có qua chỉ dùng được dược sao? Ta có cổ a, đừng khống chế động vật hung mãnh, chính là khống chế người cũng phải là chơi”.

      Lông mi Phong Duyên Thương vừa động, đôi mắt trở nên tối đen, “ sao?”

      “Ha ha, sợ hãi? Tiểu Thương Tử, ngươi càng ngày càng mẫn cảm.” Nhạc Sở Nhân cười thể ngưng, buông thứ gì đó trong tay ra, ngẩng đầu nhìn , cười đến rượu hoa nhợt nhạt trông rất đẹp mắt. (Trùm: biết diễn tả nụ cười khiến rượu hoa nhợt nhạt này như thế nào nên đành giữ nguyên)

      , chính là nghĩ tới việc.” vẻ mặt như thường nhưng mắt phượng lại u ám ý vị thâm trường.

      Nhạc Sở Nhân biết cái gì, cũng muốn quan tâm. Phong Duyên Thương có bí mật của chính mình, nàng cũng hỏi, bởi vì nàng hoàn toàn có hứng thú.

      Tỷ như nàng biết Thất vương phủ có địa lao bí , hơn nữa trong địa lao còn có người bị giam giữ. Nàng còn biết dùng độc châm nàng đưa giết rất nhiều người, nhưng nàng rảnh để ý tới, bởi vì nàng hoàn hoàn toàn toàn có hứng thú.

      nghĩ tới việc như là tốt lắm, liên quan đến việc của nàng.

      Nhưng mà, lúc này đây Nhạc Sở Nhân đoán sai, lúc này đây tuyệt đối liên quan đến chuyện của nàng, nhưng lại cùng việc nàng biết đến địa lao giam người kia có liên quan. Bất quá hết thảy đều phát sinh ở thời điểm nàng biết tình hình, chính là thời điểm nàng chưa lai lịch của mình với Phong Duyên Thương.

      Nếu như khi đó nàng biết, chỉ sợ lúc này hai người bọn họ là tình hình như vậy, có lẽ Nhạc Sở Nhân nổi giận công kích độc phen, đem toàn bộ Thất vương phủ cao thấp đều độc chết cũng chừng.

      Nhìn bộ dáng hỏi việc ngoài của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương chậm rãi thư khẩu khí, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn nhu hoà thoát tục, đứng đó như hoá thành bức tranh yên lặng, giống như cách thiên sơn vạn thuỷ. Nhưng ánh mắt này lại hết sức chân , ánh mắt chỉ riêng mới có.
      Fuu, linhdiep17AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Rung Động


      Editor: Baby Trùm


      Đêm lẳng lặng qua, trăng treo giữa trời, đêm đen qua nửa.

      Nhạc Sở Nhân vẫn còn tỉnh táo, hãy còn ngồi mân mê ở bồ đoàn, trong phạm vi hai thước bên người nàng đều là những vật gì đó của nàng, nơi đó cũng khác gì khu nguy hiểm.

      Phong Duyên Thương ngồi ở tháp cạnh cửa sổ, im lặng , có khi khẽ nhíu mi chút, có khi lại trợn mắt nhìn Nhạc Sở Nhân bận việc, thái độ của nàng lại còn tinh tế, cẩn thận, cùng nàng lúc bình thường như hai người khác nhau.

      Bỗng dưng, trong gian yên tĩnh vang lên hai tiếng đập cửa , động tác Nhạc Sở Nhân dừng chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương, “Bọn họ trở lại?”
      Phong Duyên Thương lắc đầu, sau đó đứng dậy, bộ dáng tao nhã rời mở cửa phòng ngủ.

      phải khẳng định phải, Nhạc Sở Nhân cũng quản nhiều, tiếp tục điều phối an hồn tán trong ly trà, đây là để đút cho Kim Điêu. Trước khi nàng nuôi được cổ trùng, mỗi ngày phải cho Kim Điêu ăn thứ này nó mới có thể nghe lời.

      Bất quá trong chốc lát, Phong Duyên Thương từ bên ngoài trở về, chỉ có mình , phía sau cũng có bất luận kẻ nào theo vào.

      Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn cái, phát giác cười đến khép được miệng, “Ai lại hay ho? Xem đem ngươi cao hứng kìa”.

      Phong Duyên Thương nghe vậy liền cười ra tiếng, “Ta nào có như thế?” Ngữ khí như thế, thoạt nhìn tâm tình quả tốt lắm.

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “ xấu xấu, chính là lòng dạ đen tối thôi.” Ngữ điệu lười nhác, nàng bên trào phúng .

      "Người này cứ mở miệng là chẳng có chút nhân tính nào” Ngồi trở lại tháp, ngón tay Phong Duyên Thương vừa động, phong thơ xuất ở trong tay, tùy ý quơ quơ, đó có viết vài dòng, “Tối nay ở quý phủ của quốc trượng diễn ra màn hay, quốc trượng bí mật gặp gỡ Nam vương cùng phụ tá bị thương úy bắt gặp. Quốc trượng sai người đuổi giết đến tận uý phủ. Vừa vặn hôm nay sau tiệc tối phụ hoàng tâm trạng tốt mặc thường phục xuất cung tìm thương úy chuyện phiếm, người trước cửa uý phủ thể buông tha. Tử vệ phủ quốc trượng cả gan làm loạn cư nhiên hành thích vua, sau Ngũ ca dẫn người tới cứu giá, áp giải quốc trượng vào đại lao hình bộ, hoàng hậu tạm thời bị cấm chừng, tại toàn bộ hoàng thành đều xôn xao.” thản nhiên xong, trong mắt phượng ánh sáng lưu động, cũng thiếu vui sướng khi người gặp hoạ.

      Nhạc Sở Nhân chợt nghĩ, nàng khi đó cảm thấy Phong Duyên Thương mang theo nàng rời Vương phủ có thể là muốn gặp chuyện may, dự cảm của nàng đúng là chuẩn, thực gặp chuyện may.

      Bất quá vì sao trùng hợp cứu giá là Phong Duyên Thiệu? Cho nên, Nhạc Sở Nhân rất nhanh nghĩ đến có lẽ hết thảy đều là Phong Duyên Thương huynh đệ này làm chuyện tốt, nên mới có việc Phong Duyên Thương luôn luôn thoắt thoắt rời khỏi nàng.

      “Cho nên? Ngươi quay về xem diễn?”Thẳng thắt lưng, nương theo đèn đuốc u ám, Nhạc Sở Nhân nhìn , nàng cảm thấy lúc này hẳn là thưởng thức chút bộ dáng chật vật của kẻ thù.

      Phong Duyên Thương khóe môi mỉm cười, mặt mày thâm thúy, bừng tỉnh khắc mị,“Vương phi phải còn muốn đối phó Kim Điêu kia sao? Như thế là việc trọng đại, bổn vương tự nhiên ở cùng ngươi”.

      Nhạc Sở Nhân vừa nghe lời này mi mắt nâng lên, “Hảo hảo chuyện, ngươi muốn là gì chính ngươi ràng, đừng mang theo ta.” dễ nghe, trong bụng chừng là đánh cái chủ ý gì.

      “Đây chính là lời tâm huyết của bổn vương, vương phi nếu tin, bổn vương chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng minh thôi.” thực chân thành cười , tươi cười kia so với đèn đuốc trong phòng còn sáng hơn.

      Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, “Vậy ngươi tính ở trong này ở bao lâu? Ta nuôi cổ nhưng là cần thời gian bốn năm ngày”.

      “Đừng là bốn năm ngày, bốn năm năm cũng là có thể.” Phong Duyên Thương rất là hào phóng, ngữ điệu mang theo chút cao ngạo, Nhạc Sở Nhân nghe được có chút co rút dạ dày.

      “Người cổ nhân này càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru, có đôi khi ta nghĩ chấp nhặt với ngươi, dù sao ngươi cũng lớn hơn ta đến mấy ngàn tuổi. Nhưng là Tiểu Thương Tử ngươi có phong phạm của trưởng giả, ngược lại còn đá bay mặt mũi, ngươi , ngươi có phải hay đáng đánh đòn?” Xoay xoay cổ, Nhạc Sở Nhân đứng lên, vài bước đến nhuyễn tháp bên kia ngồi xuống, bên giương cằm muốn phát biểu ý kiến.

      Tầm mắt Phong Duyên Thương đuổi theo nàng, lần đầu nghe được nàng lớn hơn nàng mấy ngàn tuổi, biểu tình có chút cứng ngắc.

      “Nàng cảm thấy bổn vương là trưởng giả, làm sao tôn kính với bổn vương? Thuận miệng gọi Tiểu Thương Tử, đối với bổn vương đánh cũng quấy, nếu chính là mặt lạnh trừng mắt. Biết sao, gần ngày hôm nay, nàng cũng đối với bổn vương xem thường dưới trăm lần.” Có chút cúi người, Phong Duyên Thương đúng là tính cùng Nhạc Sở Nhân nghiên cứu và thảo luận đề tài này.

      Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, “Ta nào có xem thường nhiều như vậy? Họ Phong, ngươi cần ngậm máu phun người.” xong, Nhạc Sở Nhân mơ hồ có khuynh hướng nổi khùng. (Trùm: chỗ này ghi là “tạc mao” ý chỉ những người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào)

      Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, cười đến xinh đẹp, “Nhìn xem, lần này lại sửa thành họ Phong, lại còn uy hiếp. Phu nhân, nàng che dấu thực nàng là cọp mẹ chút nào.” Bàn tay gõ vào ót Nhạc Sở Nhân, nhìn nàng trừng mắt, cười đến vui vẻ.

      “Ta là cọp mẹ như thế nào? Phong Duyên Thương, ngươi há mồm cho ta xem thử đầu lưỡi của ngươi, có phải hay cùng bà ba hoa cùng dạng?” Tay bắt lấy cằm Phong Duyên Thương, cường ngạnh túm đến trước mặt mình, Nhạc Sở Nhân thể nhìn đầu lưỡi của cái.

      Phong Duyên Thương cười nhìn nàng tay nắm cằm của mình, tay lại ép hai má , gần gũi xem nàng nhe răng trợn mắt kì cũng rất thú vị.

      Dùng sức nắm cằm , thực nhàng làm cho mở miệng ra, môi rất mỏng, hơn nữa lại xem tốt lắm. Răng nanh chỉnh tề thực trắng, đầu lưỡi…

      biết sao, khi Nhạc Sở Nhân nhìn đến đầu lưỡi của , mi mắt thể hạ xuống run rẩy, theo sau cảm thấy có chút khát, nuốt nước bọt, nàng theo dõi đầu lưỡi sau đó chậm rãi ngẩng đầu hướng lên nhìn ánh mắt .

      Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời khí có chút quỷ dị.

      Chậm rãi trừng mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân có chút rối loạn thở hổn hển, vừa muốn gì, bên hông nóng lên, tay Phong Duyên Thương xoa thắt lưng của nàng.

      Cặp mắt phượng xinh đẹp kia trở nên tối đen, cảm xúc vì động chạm nãy giờ mà phát sinh.

      Cốc cốc!

      Tại thời khắc mấu chốt, trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Ánh mắt Nhạc Sở Nhân giật giật, sau đó có chút nghiêng đầu, xem xét vẻ mặt ràng lên bất mãn của Phong Duyên Thương, khẽ thở dài: “Bọn họ trở lại!”.

      Phong Duyên Thương lên tiếng, “Ừ.” Buông nàng ra, Phong Duyên Thương đứng lên, thoáng sửa sang lại áo dài căn bản có loạn, sau đó ra mở cửa phòng ngủ.

      Nhạc Sở Nhân thầm thở ra, lại thoáng có chút tiếc nuối, hồi tưởng lại màn vừa nãy kia, trong lòng ít nhiều có chút hỗn loạn, nàng vẫn là lần đầu tiên trải qua loại tình cảnh này.

      Thích Phong, Nghiêm Thanh bọn họ quả nhiên trở lại, hơn nữa còn bị thương, nhưng có uổng công bị thương, bởi vì mười tám người bọn họ hợp lực lại bắt được Kim Điêu kia.

      Kim Điêu bị nhốt trong lồng sắt lớn nâng vào thiền viện, bởi vì lồng sắt quá lớn thể nâng vào nhà trong, nguyệt hắc phong cao(Trùm: chỉ thời điểm trăng mờ gió lớn, ta thấy để vậy hay hơn), Nhạc Sở Nhân chỉ có thể ra khỏi phòng, lúc gần quên lấy theo an hồn tán được nàng điều phối tốt.

      “Làm tốt lắm, đều gột rửa miệng vết thương rồi đem dược rắc lên , hôm nay các ngươi lập công lớn, vương gia có thưởng.”Nhạc Sở Nhân tùy tay đem lọ dược ném cho Thích Phong, sau đó vòng qua Phong Duyên Thương tiêu sái bước nhanh đến trước lồng sắt.

      Trong lồng sắt, Kim Điêu bị trúng mê dược nửa nhắm mắt lại nằm úp sấp ở đằng kia, cứ như lập tức lâm vào hôn mê, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước, khí thế ngạo nghễ chúng sinh vẫn giảm, đây là khí thế của vương giả thiên . (Trùm: kiểu vua bầu trời ấy, ta thấy để vậy hay hơn)
      vu ngoc lan, linhdiep17AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :