1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 88.2

      Edit: ღDuღ


      Quét mắt nhìn cái, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Hôm nay vất vả cho ngươi rồi, cũng may mắn mà ngươi có khí lực lớn, nếu hôm nay chỉ có hai người ta với Trương thư sinh, chỉ sợ đến nửa đêm cũng chuyển hết."

      "Vương Phi quá khen, đây là việc thuộc hạ phải làm." Trong mắt Thích Phong chỉ cần là phân phó của Nhạc Sở Nhân, đều làm chút chùn bước.

      Ban đêm, Phong Duyên Thương trở về khuya. Nhạc Sở Nhân rảnh rỗi ngồi trong phòng chờ , bởi vì hôm nay phát tài, tâm tình cũng rất tốt.

      Dùng qua bữa tối ở bên ngoài, Phong Duyên Thương đơn giản rửa mặt rửa tay, sau đó vào phòng ngủ.

      "Lão gia ăn no chưa? Mấy ngày nay sớm về trễ, sáng mai lão gia muốn ăn cái gì? Ta tự mình làm cho ngươi." Dựa vào đầu giường cười tủm tỉm nhìn , hoàn toàn ngăn được tâm tình vui vẻ của nàng.

      đến bên giường, Phong Duyên Thương giơ tay cởi áo ra, động tác kia rất ưu nhã, làm cho người xem cũng cảm giác sâu sắc đẹp mắt đẹp lòng.

      "Tâm tình tốt như vậy, gặp được chuyện tốt gì sao?" Đôi mắt phượng như vực sâu, Phong Duyên Thương quét nhìn nàng, nếu nhìn kỹ trong đôi mắt kia tràn ngập thâm ý.

      " ngày nhàm chán, rốt cuộc ngươi trở về, đương nhiên vui vẻ." Nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn , càng nhìn càng thích.

      Vẻ mặt của Phong Duyên Thương mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen kịt, người bình thường bị nhìn chằm chằm vào như vậy cũng chịu nổi.

      Nhạc Sở Nhân vui cười, nghiêng người để sát vào khóe miệng của hôn cái, sau đó nghiêng đầu nhìn , " phải ngươi phái người theo dõi ta hay sao?" Trong ánh mắt kia viết biết tất cả, Nhạc Sở Nhân cảm thấy gia hỏa này có thể biết chuyện nàng 'Vơ vét của cải' rồi.

      Đưa tay nắm cằm nàng, Phong Duyên Thương nghiêng đầu hôn trả lại nàng, Nhạc Sở Nhân nhắm nửa con mắt mà hưởng thụ, cuối cùng ôm cổ của kéo về phía sau, hai người đều ngã xuống giường.

      "Đương nhiên ta phái người theo dõi ngươi, chẳng qua khi Mật Vệ vào phủ thứ sử đụng phải ngươi và Thích Phong. Hai người có phát hôm nay rất thuận lợi sao? Thích Phong chạy tới chạy lui hơn mười chuyến, có đụng phải người, chẳng lẽ hai người cho rằng là do vận khí tốt?" Nằm ở người nàng, ánh mắt của Phong Duyên Thương sâu tối. tay luồn dưới cái ót của nàng, vừa thấp giọng giáo huấn.

      Nhạc Sở Nhân tự chủ được mở to hai mắt, cảm thấy có chút hộc máu, buổi chiều khi trở về, nàng và Thích Phong còn cảm thấy hôm nay vận khí rất tốt.

      "Nếu như nhìn thấy ta và Thích Phong sao giúp đỡ? Để Thích Phong bị giày vò mệt mỏi như vậy, còn có nhiều thứ có chuyển ra được đó." Nàng bất mãn, bắt lấy ngón tay của làm loạn dưới cái ót nàng.

      Phong Duyên Thương nhướng mày, cúi đầu cắn ở môi của nàng cái, Nhạc Sở Nhân lập tức phát ra tiếng kêu đau.

      "Ngươi còn hử? Đến lúc đó ta xét nhà, ngươi để ta lấy gì đó?" Phong Duyên Thương mới là người im lặng, tuy rằng kim khố Thứ sử Quan Châu chỉ chút kia, nhưng đó cũng là đánh chó mù đường, đương nhiên là chứng cứ phạm tội càng nhiều càng tốt.

      " nhà dâm loạn đủ cho bị “cắt” rồi, ngươi còn muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Hơn nữa, những thứ đó bị người lấy sao, còn có phần của ta!" Bị áp thở nổi, Nhạc Sở Nhân giãy giụa muốn trở mình, nhưng phát khí lực người phía rất lớn, nàng chỉ muốn động cái cũng động đậy được.

      "Chỉ cần ngươi muốn, sao ta lại cho ngươi?" Cảm giác được nàng giãy giụa, Phong Duyên Thương hơi nới lỏng chút lực người.

      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, Nhạc Sở Nhân mãnh liệt bứt ra, trở tay mạnh mẽ đẩy ngã , sau đó chân vừa nhấc liền giạng chân ở lưng , trong nháy mắt vị trí hai người được đảo ngược.

      Bị đè nặng, Phong Duyên Thương có chút vui nào, kỳ nếu vừa rồi dùng sức, nàng cũng đừng nghĩ đả đảo . Lúc này nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của nàng ngồi ở người mình, khóe môi khỏi cong lên, rất thích dáng vẻ này của nàng.

      "Ngươi giáo huấn ta ít chút , cũng nên lấy những điều ta hiểu làm ta sợ. Chỉ cần ngươi muốn chết, chỉ cần lý do nào đó hẳn chết thể nghi ngờ. phải bởi vì ta lén hành động cho ngươi nên trong lòng ngươi khó chịu nha, ta cam đoan sau này cho ngươi biết, nhưng mà cho ngươi giảng đạo. Mặc dù ta là người ngoại lai, nhưng hẳn ta hiểu được chốn quan trường của thế giới này. Cổ nhân như ngươi, lần sau lại cắn ta ngươi nhất định phải chết." Ôm mặt của , Nhạc Sở Nhân cúi người xuống cắn , để báo thù.

      Phong Duyên Thương né chỉ ôm nàng mặc cho nàng ở mặt cắn tới cắn lui. Nàng căn bản dùng lực mạnh để cắn, ngược lại chỉ gãi ngứa cho , nhịn được cười , thanh êm tai dễ nghe.

      Cắn hồi, Nhạc Sở Nhân thở hồng hộc, hơi ngẩng đầu nhìn , đôi mắt phượng như trăng rằm , vô cùng tuấn mỹ, mặt dính đầy nước miếng của nàng. Mím môi, đưa tay lau nước miếng mặt , vừa thấp giọng : "Có đau hay ?"

      Vẻ mặt Phong Duyên Thương tươi cười, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, "Đau lòng?"

      "Đau lòng cái đầu ngươi. Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy để làm gì?" Dùng đầu ngón tay đâm đâm vào mặt của , ngoài miệng như thế nhưng trong ánh mắt đều là thích.

      "Vì theo thích của ngươi! Nếu như ngươi thích xấu xí, ta đây liền hủy dung." Ôm nàng, thấp giọng .

      Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân từ người trợt xuống, nằm ở trong lòng ngực của , ôm chặt eo của , trong lòng chút trống rỗng.

      "Tiểu Duyên Thương, chúng ta thành thân ." Nhắm mắt lại, đột nhiên Nhạc Sở Nhân ra, giọng rất , giống như nàng mớ khi ngủ.

      Đôi mắt nhìn về phía người trong ngực, khóe môi của Phong Duyên Thương dần cong lên, "Ngươi cầu hôn ta sao?" Khi đó nàng cũng phải cầu hôn nàng, nàng mới đồng ý. Hôm nay ngược lại là nàng tới vấn đề thành thân này trước, đó phải là cầu hôn sao?

      Cánh tay cảu Nhạc Sở Nhân khoác lên bên hông nắm chặt, " Đời này chúng ta cũng tách ra, sớm muộn gì cũng thành thân, vậy bằng sớm chút." Trong lòng chỉ có khi thành thân, bọn họ mới như nguyện mà thuộc về đối phương.

      "Được." Nhìn dáng vẻ nhắm mắt của nàng khi chuyện, Phong Duyên Thương cười khẽ.

      Thành thân? Bọn họ chân chính thành phu thê! Cảm giác này phải là suy nghĩ trong lòng Phong Duyên Thương sao.

      Gần đây Quan Châu xảy ra chuyện lớn, toàn thành đều bàn luận, những người phú quý hoàng hành trong thành đều giảm và điệu thấp hơn nhiều, thậm chí những cửa lớn các phủ đều đóng chặc lại, dù là gã sai vặt trong phủ cũng thấy xuất .

      Xảy ra chuyện chính là phủ thứ sử, chỉ trong vòng đêm, toàn bộ phủ thứ sử bốc lên mùi hôi ngút trời, trong phạm vi mấy trăm mét đều bị ảnh hưởng, dù là tên ăn mày cả ngày hôi chua cũng chịu nổi mùi vị kia, cả con đường trống rỗng người, như có chuyện ma quái.

      Sau này biết từ chỗ nào truyền tới tin tức, ra mọi người trong sân của Đại công tử đều bị bệnh, gần nửa năm rồi, phủ thứ sử vẫn che dấu chuyện này. Lần này tất cả người trong nhà có bệnh đều bạo phát, mùi hôi ngút trời, cho dù phủ thứ sử có tay che trời giờ cũng thể che lấp hết rồi.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 89.1

      Hoàng Thành giới nghiêm, vào ban ngày cửa thành đóng chặc, cấm vệ quân canh gác bốn thành, vô cùng nghiêm khắc. Dân chúng trong thành cũng ít ra ngoài, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, mấ năm nay, Hoàng Thành chưa bao giờ xuất tình trạng như vậy.

      Trở lại Hoàng Thành, đường ngồi trong xe ngựa Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, thanh náo nhiệt trong thành ngày xưa sớm biến mất, bánh xe ken két quanh quẩn ra ngoài xa, nàng ngồi trong xe ngựa đều nghe .

      Từ sau khi vào thành, Phong Duyên Thương xuống xe ngựa cưỡi ngựa lao tới Hoàng Cung, mấy người hộ vệ hộ tống nàng hồi phủ, vô cùng tỉnh ngủ.

      Trở lại Cần Vương phủ, trong phủ cũng có thêm rất nhiều hộ vệ. Những người này Nhạc Sở Nhân cũng chưa thấy qua, cũng biết từ đâu điều đến.

      Đinh đợi ở đại sảnh từ sớm, rốt cuộc chờ đến Nhạc Sở Nhân trở về, tâm treo ngược của nàng cũng thả xuống.

      "Vương Phi, rốt cuộc người trở về." Đinh gầy hơn trước, khuôn mặt vốn bầu bĩm lõm xuống.

      Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân khỏi cười khẽ, "Sao cậy? Đây là nhớ ta đến mất thịt luôn hả?" Đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, thịt mặt còn nhiều như trước.

      Đinh Đan hơi nhăn nhó, "Người ở nhà, nô tỳ vẫn có thể ngủ đến mặt trời lên cao, buổi chiều mới ăn bữa cơm, cho nên gầy nhiều lắm”

      "Ồ, chuyện này lạ nha. Ngủ nhiều cũng có thể giảm béo." Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân cất bước về phía Vọng Nguyệt lâu, tất cả hộ vệ còn trách nhiệm, ai theo nàng.

      "Mấy ngày nay trong thành náo loạn giống như gặp thiên tai ai dám ra đường?" Gần giữa tháng tư, cây cối trong phủ đều mảnh xanh biếc, sức sống dạt dào.

      Đinh liên tục gật đầu, vừa : "Đúng vậy, Trương Tiểu Thuận đưa đồ ăn đến Vương Phủ cũng theo hẻm rẽ vào, dám đường cái, bởi vì đầy đường đều là cấm vệ quân."

      "Diêm Tô có tới ?" vào Vọng Nguyệt lâu, chỉ cách hơn tháng, nhưng lại như ra lâu.

      " có, chẳng qua Thập Bát gia có tới." Đinh lắc đầu, Diêm Tô biết Nhạc Sở Nhân bọn họ có ở đây, cho nên có việc cũng đến.

      " tới làm gì?" Phong Duyên Tinh? Nhạc Sở Nhân cũng lâu thấy .

      "Nghe là Mẫn phi nương nương bởi vì lo lắng Hoàng Thượng bị thương nên ngất xỉu. Khi đó thái y đều bận việc lấy Hoàng Thượng, cũng ai xem Mẫn phi nương nương, Thập Bát gia sốt ruột chạy đến nơi này. Sau đó biết Vương gia và Vương Phi ở đây, lại chạy tìm Diêm tiểu thư." Đinh vừa châm trà cho Nhạc Sở Nhân vừa .

      Nghe việc này, Nhạc Sở Nhân ngược lại có chút cảm thán. Mẫn phi kia đúng là rất mê luyến Phong Triệu Thiên, chính là hôm nay, nghe bị thương sợ tới mức ngất xỉu, phần mê luyến kia phải là giả dối.

      "Sau đó sao? Mẫn phi sao chứ?" Nhàn nhạt thưởng thức trà, Nhạc Sở Nhân hỏi.

      "Chuyện này nô tỳ cũng biết. Chẳng qua trong cung vẫn có truyền ra tiếng gió gì, chắc hẳn có việc gì." Bọn họ trong phủ cũng dám nghị luận việc trong cung, trong cung sao có thể truyền tin tức tới.

      "Hơn tháng, xảy ra chuyện này. Sứ đoàn Đông Cương chân trước vừa , chân sau Tương Vương tạo phản." Vốn tưởng rằng lúc này có thể ở chơi lâu chút mới trở về, ai ngờ đến vừa xử lý xong Quan Châu, lại vội vàng chạy về.

      "Kỳ trước khi sứ đoàn Đông Cương đến đúng lúc. Phía vẫn có vạch tội Tương Vương, chuyện này náo đến dân chúng cũng biết. Tương Vương lợi dụng chức quyền, thu nhận hối lộ, còn có dân chúng thành tây cũng cáo ngự trạng đến Hình bộ. Hình bộ là của ai? Đây chính là Ngũ Vương. Chuyện càng náo càng lớn, Hoàng Thượng muốn che đậy cũng che được." Đinh đùng đùng dứt, mặc dù có chút mù quáng sùng bái Phong Duyên Thiệu bị, nhưng phải có lý.

      Nhạc Sở Nhân chỉ cười , những chuyện này chắc hẳn cũng là hai huynh đệ Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương bọn họ động tay chân. Vẫn tiến hành sau lưng, hôm nay thu mạng lưới, nhất định là thế sét đánh lôi đình.

      "Còn có chuyện này mà Vương Phi có lẽ biết, bởi vì người cũng quan tâm. Chính là lão gia, gần đây nhưng lại được nở mày nở mặt." Đinh Đan biết Nhạc Sở Nhân chào đón người Nhạc gia, nhưng thế nào, đó là nhà mẹ đẻ. Hôm nay nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt rồi, bên ngoài Nhạc Sở Nhân tự nhiên cũng có trở ngại.

      "Hừ, đó là thông minh thức thời. Nếu đứng sai phe cánh khác, cần người khác, ta thu thập bọn họ." Hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân cực kỳ thích Nhạc Chí Châu.

      "Lão gia quản lý Lễ bộ, tuy ở trong lục bộ tính là quan trọng, nhưng nay giống vậy. Lại cùng Thái úy kết thông gia, gần đây có nhiều người nịnh bợ." Đoạn thời gian sứ đoàn Đông Cương vào Hoàng Thành, đường quan của Nhạc Chí Châu cũng rộng mở, chuyện này trong thành ai cũng biết, tự nhiên cũng truyền đến trong vương phủ.

      "Đúng vậy, còn gả con cho đứa Thương Sóc kia, chậc chậc, làm cho người ta buồn nôn." Nhớ tới Thương Sóc, Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, khó có thể tưởng tưởng đứa bé kia thoáng cái lấy nhiều vợ như vậy.

      Đinh hé miệng, có đôi khi Nhạc Sở Nhân chuyện rất châm chọc. Gia đình giàu có, đến mười hai mười ba tuổi có thể có nha đầu thông phòng rồi, còn là đứa . Thương Sóc và Phong Duyên Tinh sai biệt lắm, năm nay mười lăm mười sáu rồi, vậy là người lớn rồi, đâu còn là hài tử?

      Trở lại Hoàng Thành là buổi tối, Phong Duyên Thương chưa có trở về. phái người truyền lời nhắn cho Nhạc Sở Nhân, nàng cứ ngủ, ngày mai mới về.

      Kỳ Nhạc Sở Nhân cũng sớm đoán được, chẳng qua hơn tháng qua bọn họ đều cùng chỗ, trong lúc có ở đây, làm cho nàng cảm giác giống như thiếu gì đó.

      Lần đầu tiên ngủ được, đêm cũng ngủ được sâu, có chút thanh, nàng cũng có thể bừng tỉnh.

      Rốt cuộc trời sáng, nàng dứt khoát rời giường, xuống lầu vào phòng tắm, cảm giác rất mệt mỏi.

      Vốn định Tể Thế Đường chuyến, mấy người Quan Xu ở Tể Thế Đường, nàng cũng muốn nhìn chút họ sống như thế nào.

      Nhưng đợi nàng xuất phủ, Diêm Tô vội vã chạy đến.

      "Sao ngươi lại tới đây?" đến đại sảnh nhìn thấy Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng là đến xem nàng đâu.

      Diêm Tô mặc bộ váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt dịu dàng có chút mệt mỏi, chẳng qua lúc thấy Nhạc Sở Nhân nhãn tình sáng lên, đứng dậy về phía nàng vừa : "Ngươi theo ta tiến cung chuyến, xem Hoàng Thượng."

      Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt của nàng, nghiên cứu dụng ý của nàng, "Thương thế của bị nặng hơn à?"

      Diêm Tô lắc đầu, nhìn quanh bốn phía cái, giảm thấp thanh : " thể để cho khỏi hẳn nhanh như vậy."

      Nhạc Sở Nhân giật mình, hai tay vòng ngực lui về sau bước, "Tiểu Thương Tử biết ?"

      "Lão Thất có trong cung, tự nhiên biết." Diêm Tô thở dài, kỳ tìm Nhạc Sở Nhân, cũng là chủ ý của nàng.

      " có trong cung? Vậy làm gì?" Nhạc Sở Nhân đúng là biết Phong Duyên Thương làm cái gì, bởi vì cũng cho nàng biết.

      "Hoàng Thành giới nghiêm, nay lão Thất toàn quyền chịu trách nhiệm, tự nhiên tuần thành." Chuyện này vốn do Phong Duyên Thiệu làm, hơn nữa có rất nhiều chuyện, nhưng lại cách nào giao cho người khác. tại Phong Duyên Thương trở về, vừa vặn giao cho .

      Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân hiểu!

      "Chuyện này ta thể trực tiếp đáp ứng ngươi, Tiểu Thương Tử từng qua có kế hoạch của mình, ta thể làm loạn kế hoạch của . Chẳng qua cùng ngươi tiến cung nhìn Hoàng Thượng vẫn là có thể, với tư cách con dâu, bị thương tự nhiên phải quan tâm chút." Buông cánh tay xuống, Nhạc Sở Nhân đáp ứng tiến cung cùng Diêm Tô.

      "Vậy chúng ta thôi." Diêm Tô mỉm cười, mặc dù nàng nóng vội, nhưng cũng hiểu được Nhạc Sở Nhân đúng, thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Cung điện Hoàng Cung, nhưng mà Diêm Tô có thể , tay nàng có lệnh bài của Phong Duyên Thiệu. nay lệnh bài kia có thể dùng như thánh chỉ, cấm vệ quân nhìn thấy lập tức mở cửa cung.

      là cung điện, chỉ là bên ngoài cửa cung có thêm rất nhiều cấm quân, trong cung cũng có thay đổi gì.

      Thay dổi duy nhất đúng là thái y đều ngủ trong cung, ngay cả nhà cũng thể quay về. Từ ngày Phong Triệu Thiên bị thương cho đến bây giờ ngày thứ bảy rồi, bọn họ vẫn luôn trong cung ra ngoài bước.

      Qua cửa cung thứ hai xuống xe, Nhạc Sở Nhân và Diêm Tô trực tiếp dii về phía Thừa Đức điện. Xung quanh Thừa Đức điện rất rộng rãi, cấm vệ quân càng nhiều. Cho nên từ ngày Phong Triệu Thiên bị thương trở , vẫn luôn nghỉ ngơi ở Thừa Đức điện.

      Còn chưa đến gần, nhìn thấy rất nhiều cấm vệ quân canh gác, ba tầng trong ba tầng ngoài, trận thế này Nhạc Sở Nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Hai người qua, cấm vệ quân mở cửa. Diêm Tô lần nữa lộ ra lệnh bài, lần này sử dụng cũng tương đối tốt, sau khắc bọn họ tránh ra, hai người thuận lợi thông qua.

      "Thống lĩnh cấm quân trong cung có phải là huynh trưởng Ngũ Trắc phi hay ?" Bước lên bậc thang về phía đại điện, Nhạc Sở Nhân hỏi. Nàng nhớ kỹ hình như có chuyện này, bằng cấm quân trong cung ngoài cung tuyệt đối nhìn thấy lệnh bàu của Phong Duyên Thiệu mà dễ dàng như vậy, nhất định có quan hệ.

      " sai, đều là người nhà." Diêm Tô gật gật đầu, câu người nhà kia cũng rất thuận miệng.

      Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, Phong Duyên Thiệu cưới nhiều vợ như vậy rốt cuộc nhìn thấy chỗ tốt, cái này là chỗ tốt a!

      Cửa đại điện, bốn công công bốn cung nữ đợi ở đằng kia. Bốn công công này rất lạ mặt, cũng phải người hầu hạ thường ngày của Phong Triệu Thiên. Hai người qua, bọn họ đều cúi người chào, thái độ cung kính.

      Trong điện im ắng, vượt qua chánh điện về phía Thiên Điện, bình phong cảnh thiên nhiên đứng sừng sững ở cửa ra vào chắn gió, có thể ngửi được vị thuốc từ bên trong bay ra.

      Vượt qua bình phong, liếc thấy giường lớn đối diện, màn màu vàng sáng áo ngủ bằng gấm, lên thân phận người giường.

      "Thần nữ Diêm Tô tham kiến Hoàng Thượng." Cách giường thước dừng lại, Diêm Tô quỳ xuống.

      Nhạc Sở Nhân có quy củ như vậy, ngược lại trực tiếp đến bên giường, lúc nàng đến gần người giường cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười tiếng, "Phụ hoàng giả bộ rất giống! Chậc chậc, nhìn sắc mặt như vậy, chắc hẳn miệng vết thương cũng tốt bảy tám phần rồi."

      Khí sắc mặt Phong Triệu Thiên quả cũng tệ lắm, chỉ là tâm tình tốt, trong đôi mắt thâm sâu kia có áp lực rất lớn, phàm là người nhìn thẳng vào mắt , chỉ sợ trong lòng cũng giật mình.

      Nghe xong Nhạc Sở Nhân , Diêm Tô cũng vô cùng kinh ngạc. Đứng thẳng người chậm rãi qua, quả nhiên!

      "Thay mặt bọn họ để xem trẫm chết hay chưa? Tuy Trẫm chết, cũng ra được cửa Thừa Đức điện này." Phong Triệu Thiên mở miệng, tràn đầy lửa giận. Diêm Tô , cảm thấy thời thế thay đổi. Chuyện đến hôm nay, nếu để cho Phong Triệu Thiên nắm giữ quyền lực, bọn họ chỉ sợ cũng có kết quả tốt.

      "Nghe lời này của phụ hoàng chút, hù chết con dâu! Ngài là ai, Chân Long Thiên Tử. Ngủ còn có thể thăng thiên, người đương nhiên còn có thể ngao du Cửu Châu. Đừng tức giận đừng tức giận, ta phát lão nhân ngài tại chỉ cần nhìn thấy ta liền tức giận đến thở nổi, ta lại trêu chọc ngươi." Xoát ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân giống như ngồi gần lò sưởi mình đặt đầu giường. Kỳ nàng cảm thấy dáng vẻ Phong Triệu Thiên rất buồn cười, đấu đến đấu , nhưng có đấu thắng con mình.

      Nhắm mắt lại, Phong Triệu Thiên hít sâu, đè nén cơn tức dâng lên.

      " Tương Vương bất tài kia bị bắt, lão nhân ngài cũng cần nhớ thương. Từ xưa đến nay, Đế Vương thành công, đều có ý chí sắt đá. Nhi nữ huynh đệ vô dụng phải giết nháy mắt, như thế mới có ngày thành tựu thu nghiệp lớn." Đưa tay vỗ vỗ cánh tay Phong Triệu Thiên, giống như nàng khuyên nhủ, nhưng là ám chỉ gì đó.

      Phong Triệu Thiên mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu nhìn Nhạc Sở Nhân dọa người.

      Nhạc Sở Nhân cười đến má lúm đồng tiền ra, "Phụ hoàng cảm thấy ta đúng? Này Đế Vương, thể có nhi nữ tình trường, cũng thể nhân từ nương tay, nếu , cuối cùng chỉ có thể làm con rối."

      "Ngươi uy hiếp trẫm?" Sau nửa ngày, trầm giọng . Trung khí mười phần, giống như tiếng trống gõ nhân tâm.

      " phải là uy hiếp, chỉ là vì để cho ngươi con đường có thể sống lâu trăm tuổi. Ngươi muốn sống lâu trăm tuổi, hay trời cao đố kỵ tài mà chết bất đắc kỳ tử?" Bắt lấy cổ tay của , nàng cười đến đơn thuần vô hại.

      Phong Triệu Thiên biến sắc, giống như muốn phát tác, nhưng cũng dám tùy ý lộn xộn. đế vương đứng đầu quốc gia, hôm nay dĩ nhiên ở dưới áp chế của nữ tử biết võ công mà dám nhúc nhích, sao nổi giận chứ.

      Chương 89.2

      Edit=Du


      Diêm Tô đứng ở bên giường, hai tay dấu ở trong tay áo cũng nhanh nắm thành quyền. Mặc dù cảm thấy Nhạc Sở Nhân ra tay với , nhưng nếu vẫn biết điều, rất khó đảm bảo Nhạc Sở Nhân trở mặt. Nàng chỉ cần nhúc nhích tay, chờ đợi Phong Triệu Thiên chính là có rất nhiều kiểu chết, nhưng thiên hạ có bức tường lọt gió, nếu có tờ chiếu thư kia của Phong Triệu Thiên, sau này đường của Phong Duyên Thiệu và chủ nhân rất khó.

      "Ngươi dám?" Phong Triệu Thiên cắn chặt hàm răng, trán nổi đầy gân xanh.

      "Ha ha, ta dám đó." Nhướng mày, nàng cười sợ trời sợ đất.

      "Ngươi …" Hô hấp của Phong Triệu Thiên dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, quả bị tức .

      "Trò giỏi hơn thầy, đánh đâu thắng đó, chẳng lẽ cho tới bây giờ phụ hoàng cảm thấy tự hào sao? Ngài muốn phát triển quốc gia này muốn dân giàu nước mạnh tung hoành bốn phương? Hay ngài chỉ muốn nắm quyền sống chết của người trong thiên hạ ở trong tay mình? Ta cảm thấy ngài chọn ý sau. Ngài ngồi vị trí này nhiều năm như vậy, từng có chiến công huy hoàng sao? Theo ta được biết có, nhưng nếu người khác chỉ sợ nhất định rồi. hùng xuất thiếu niên, thế hệ này càng nhiều hùng thiếu niên, ngài già rồi, ngài thể thừa nhận." Chậm rãi buông ra cổ tay của , Nhạc Sở Nhân cười . Chẳng biết lúc nào ngón tay có thêm cây ngân châm, lập lòe tỏa sáng, nàng cũng có dùng nó ở người .

      Ánh mắt của Phong Triệu Thiên từ mặt Nhạc Sở Nhân dời , cuối cùng rơi vào ngân châm tay nàng.

      Ánh mắt thâm sâu, tự hỏi. Diêm Tô đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, bàn tay nắm chặc chậm rãi buông ra. Tất cả mọi người là người thông minh, chắc hẳn cũng muốn cá chết lưới rách.

      "Triệu tập trọng thần lục bộ." Nhắm mắt lại, đây là câu cuối cùng của Phong Triệu Thiên.

      Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía Diêm Tô, Diêm Tô như trút được gánh nặng cười cười gật đầu, làm được rồi.

      Cung cấm kéo dài đến bảy ngày, rốt cuộc giải trừ. Sau đó hoàng thượng hạ chỉ triệu tập trọng thần lục bộ tiến cung, trong lúc nhất thời xe ngựa như nước tiến vào cửa rộng, văn võ triều thần tiến cung, đến Thừa Đức điện.

      Lúc đó, Nhạc Sở Nhân ngồi chơi trong cung của Trần phi. Từ lúc Phong Triệu Thiên triệu tập lục bộ Diêm Tô truyền tin cho Phong Duyên Thiệu, chắc hẳn lúc này bọn họ tụ tập ở Thừa Đức điện.

      “Ngày đó ta cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ta lại được ra cửa cung, càng cách nào phái người truyền tin. Sau đó hết cách rồi, ta phái người tìm ca ca tới, chỉ có có thể tùy tiện ra vào hậu cung mà bị người hoài nghi. Ta tình huống khác thường này với , phái tâm phúc báo cho Ngũ Vương. Nếu đêm đó Ngũ Vương thể dẫn người đến nhanh như vậy, Hoàng Cung này cũng bị Tương Vương khống chế." Nằm ở giường quý phi, Trần phi mềm mại chuyện ngày đó, nàng cũng là người quan trọng trong đó.

      Nhạc Sở Nhân ngồi ghế thưởng thức đôi mắt quyến rũ như tơ của Trần phi, nghe nàng xong, khỏi cười khẽ, "Nghe ngươi và Quốc sư vẫn qua lại, ngươi tìm còn tới, có thể thấy được tình nghĩa huynh muội vẫn còn." Đến nay, Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua người Quốc sư trong truyền thuyết kia.

      Trần phi quyến rũ cười, "Đó là có lỗi với ta, trong lòng có thẹn, ta có việc tìm tự nhiên đến."

      "Tiếp theo ngươi tính toán như thế nào? Người đó để cho tiếp tục ở trong cung, chỉ sợ ngươi cũng phải rời rồi." Phong Triệu Thiên cũng phải thoái vị, mà lấy lý do thân thể khỏe đưa quyền giám quốc cho Phong Duyên Thiệu. Mặc dù giám quốc, nhưng đồng nghĩa với chiêu cáo thiên hạ, ngôi vị hoàng đế truyền cho Phong Duyên Thiệu rồi.

      Trần phi cười cười có trả lời, đảo mắt nhìn ra phía ngoài, bầu trời rộng lớn, khuôn mặt xinh quyến rũ của nàng lại cất giấu ưu sầu và bất đắc dĩ.

      Đột nhiên, tiểu công công chạy nhanh từ bên ngoài vào, vượt qua thềm cửa mất thăng bằng bùm cái nằm rạp mặt đất, còn kịp đứng lên vội vàng : "Nương nương, Thất Vương phi, tốt. biết sao Tương Vương từ trong đại lao ra, mang theo mấy ngàn người chém giết vào Hoàng Cung rồi."

      "Cái gì?" Trần phi xoát đứng lên, lông mày của Nhạc Sở Nhân nhíu lại, quay đầu nhìn Trần phi, hai người bước nhanh về phía cung điện Thừa Đức.

      đường , cung nhân đều rối loạn thành đoàn, mơ hồ có thể nghe được tiếng chém giết từ xa xa truyền đến. Có lẽ bởi vì bố cục của Hoàng Cung, tiếng chém giết kia nghe càng thêm nặng nề, càng kinh tâm. Ánh chiều tà nghiêng về phía tây, chân trời xuất mấy tia nắng chiều màu đỏ như báo trước hôm nay yên ổn.

      đến Thừa Đức điện, trước điện bị cấm vệ quân vây quanh, nhất trí đối ngoại, cung tên được lên dây, mặc dù trận thế tầm thường, nhưng đây là thành lũy cuối cùng rồi.

      Chỗ cửa điện, những văn võ triều thần phụng lệnh đều tụ tập ở chỗ này. Phần lớn người cũng bắt đầu lo lắng sợ hãi, đặc biệt người đứng ở chỗ cao nghe tiếng chém giết nơi xa càng ràng, gõ thẳng vào trong lòng mọi người.

      qua, Nhạc Sở Nhân liếc nhìn Phong Duyên Thiệu, nhưng tìm được Phong Duyên Thương. Chắc hẳn còn trong thành, Hoàng Thành giới nghiêm, dẫn theo phần lớn binh lính canh giữ, nếu biết được trong cung xảy ra chuyện, nhất định chạy đến đầu tiên.

      "Ngũ ca." qua, hai tay Phong Duyên Thiệu để sau lưng, vẻ mặt nặng nề, trấn định tự nhiên.

      "Vào trong điện ." Nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu vẫn lịch nho nhã, dù trận thế như vậy, cũng chút nhiễu loạn .

      Khóe môi của Nhạc Sở Nhân giật giật, "Có ta ở đây, các ngươi chết được."

      Phong Duyên Thiệu cong môi mỉm cười, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, giữa lông mày đầy thương của huynh trưởng đối với muội muội, "Chúng ta chết, nhưng bọn họ hẳn phải chết."

      Hơi nhíu mày, Nhạc Sở Nhân có chút hiểu ý của Phong Duyên Thiệu, rất tự tin nhất định thắng sao?

      Vẫn đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân, đôi mắt của Trần phi sáng ngời, sau khắc im lặng mỉm cười, đưa tay nắm chặt tay của Nhạc Sở Nhân, kéo nàng lui về sau mấy bước. Mặc dù chung quanh đều là người, nhưng bọn họ vẫn lo lắng sai, lúc càng đánh giết đến gần, căn bản ai chú ý đến hai người bọn họ.

      "Tương Vương phải tự mình chạy đến đấy, giết tiến cung cũng phải thuộc hạ của , bị người cưỡng ép mang ra ngoài. Mượn danh nghĩa của giết vào Hoàng Cung, vì muốn diệt chúng ta." Giong của Trần phi giảm thấp xuống, xong, ánh mắt nhìn lướt về phía Thừa Đức điện, ý nghĩa ràng.

      Nhạc Sở Nhân giật mình, "Những người này là người của ?" , chính là Phong Triệu Thiên. tính toán trước rồi sao! Nhạc Sở Nhân thầm lắc đầu, nàng cho rằng Phong Triệu Thiên thỏa hiệp. Xem ra chờ cơ hội này, tụ tập triều thần bên phe của Phong Duyên Thiệu ở chỗ này. Sau đó người của mượn danh nghĩa Tương Vương giết vào Hoàng Cung, giết những người có dị tâm(*suy nghĩ gian dối, đối nghịch) với . Thành công, như vậy lịch sử mặc sửa, viết như thế nào cũng do định đoạt. Nếu thất bại, người chịu tội thay chính là Tương Vương, vẫn là Hoàng Thượng bị thương nằm giường dậy nổi.

      Trần phi gật gật đầu, "Ngũ Vương sớm đoán đến, cần lo lắng." Nụ cười xinh đẹp bên môi, người kia thông minh như thế, sao có thể thất bại đây?

      Tiếng kêu tới gần, chỉ cần đột phá cửa cung ngoài trăm thước kia, bọn họ vào được.

      tiếng ầm vang, triều thần ở đây phát ra thanh hoảng sợ. Bọn họ chạy tới rồi, hơn nữa đánh nhau với người ngoài cửa Thừa Đức điện, tất cả mọi người bình tĩnh.

      Lại vang tiếng, cánh cửa cao lớn kia nặng nề ngã xuống đất, va chạm vào mặt đất phát ra thanh gần như chấn động lỗ tai. Mọi người ào ào lui về sau, cho dù phía trước có cấm quân chống đỡ, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi.

      Bọn họ vọt vào, những người đó mặc áo giáp, trang bị tốt hơn cấm quân rất nhiều. giống tiểu công công mấy ngàn người, kỳ cũng chỉ có vài trăm người mà thôi. Bọn họ giống như mây đen cuồn cuộn trong chốt lát xông tới, bên kia có triều thần kinh hoảng biết nên làm gì rồi.

      "Giết!" tiếng giết cao vút, bọn họ dũng xông lên, bên này cung tiễn được bắn ra, tiếng xé gió vù vù, phóng về phía trước hàng người ngã xuống.

      Mũi tên nhanh, bọn họ còn nhanh hơn, người trước ngã xuống, người sau xông lên, mắt của Nhạc Sở Nhân nhìn cũng choáng rồi.

      Bên cạnh hơn phân nửa triều thần loạn đoàn, chỉ có người đứng ở chỗ với Phong Duyên Thiệu trấn định tự nhiên, mà ngay cả bốn người công công cung nữ đứng ở cửa điện kia đều bình tĩnh dường như phát tình hình chiến loạn trước mắt.

      Chẳng qua trong nháy mắt, cẩm thạch dưới bậc thang có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, mùi máu tươi xông vào mũi.

      Đột nhiên, trước cửa cung điện nhảy vào đám người mặc y phục màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, trong nháy mắt gia nhập chiến cuộc, chém giết lần nữa bắt đầu.

      Nhạc Sở Nhân liếc cái nhận ra bọn họ, đó là hộ vệ của Vương Phủ. Quả nhiên, sau khắc người cầm thượng phương bảo kiếm trong tay xuất ở cửa cung, trường bào màu đỏ tía dính đầy máu tươi xinh đẹp lạ thường. phong thần tuấn lãng, mỉm cười luôn treo bên khóe môi còn, phượng mâu tĩnh mịch nhưng đầy lạnh nhạt. Mũi kiếm sắc bén kia làm cho thoạt nhìn như Tu La, dù là Nhạc Sở Nhân cũng phải kinh ngạc.

      xuất của , làm cho triều thần rối loạn yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghĩ tới cũng chỉ là ma ốm vừa khỏi bệnh lâu, mang đến đây hơn trăm người sao có thể địch nổi người của Tương Vương?

      Nhưng để cho bọn họ khiếp sợ vẫn còn phía sau. Phong Duyên Thương chỉ dừng lại lát ở cửa cung, sau khắc mãnh mẽ nhảy vào vòng chiến, thân pháp vô cùng nhanh làm cho những thanh lộn xộn giảm xuống lần nữa.

      Cho tới bây giờ Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua Phong Duyên Thương giết người, nhưng hôm nay rốt cuộc thấy được, toàn bộ quá trình nàng gần như có nháy mắt, máu tươi phun ra tung tóe như cảnh phim quay chậm, kiếm rơi người chết, chỉ đơn giản như vậy.

      Máu chảy thành sông, động tác của hộ vệ Vương Phủ cũng lưu loát, ánh chiều tà rơi xuống đỉnh núi, mọi thứ nơi đây cũng kết thúc. Chân tay bị cụt đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm bốc lên trong khí.

      Toàn bộ Thừa Đức điện yên tĩnh, người đứng trong cung điện ai phát ra thanh, thậm chí thở mạnh cũng dám.

      Hai hộ vệ từ bên ngoài cửa cung vào, trong tay giữ chặt người, đúng là Tương Vương.

      Lúc này Tương Vương chỉ là người vô tội, mọi người đều hiểu trong lòng, chẳng qua bị Phong Triệu Thiên lợi dụng. Nhưng ai biết, cục diện trước mắt này do tạo thành.

      Phong Duyên Thương cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi, bước qua những chân tay bị cụt, đạp máu chảy thành dòng suối, từng bước về phía Tương Vương. Bởi vì máu phun như suối, cả người dính đầy màu tươi. Mặt biểu tình, ở trong mắt người khác, đó là loại bình tĩnh thích giết chóc.

      đến trước mặt Tương Vương dừng lại, Phong Duyên Thương đưa tay kéo lại, Tương Vương ở trong lao chịu ít đau khổ, hôm nay càng suy yếu vô lực. Nhưng lúc này người chú ý tới yếu ớt, tầm mắt mọi người đều dừng ở tay Phong Duyên Thương, thanh kiếm tay gác lên cổ Tương Vương.

      Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, muốn giết Tương Vương? từng , tội danh giết huynh đảm đương nổi, cũng giết Phong Duyên Nghị, sao có thể giết Tương Vương?

      Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của Nhạc Sở Nhân, trong lúc nàng còn đoán được bước tiếp theo làm như thế nào, mũi kiếm kéo xuống, máu tươi phun ra. Hoàn toàn đối diện với mọi người đứng trước cung điện đao hạ xuống, làm cho đám triều thần hoảng sợ hô lên.

      , Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương lạnh nhạt thu hồi kiếm, ném Tương Vương vẫn còn run rẩy ở trong tay , trong lòng có chút phức tạp.

      "Giết gà dọa khỉ." Giọng của Trần phi vang lên bên tai, rất , nhưng đủ để cho Nhạc Sở Nhân nghe thấy.

      Nghe chuyện đó, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn về phía triều thần bên cạnh. Gần hơn năm mươi người, tất cả đều thấy được hình ảnh đó, sắc mặt mọi người trắng bệch. chiêu giết gà dọa khỉ này rất có lợi, thể gánh chịu tội danh giết huynh, nhưng rất đáng?

      Có lẽ Nhạc Sở Nhân lo lắng nhiều, những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay thẳng đến trăm năm sau cũng có người có thể lại ràng. sử sách cũng rải rác vài nét bút, ghi chép ngắn gọn.

      Những quan viên có mặt lúc đó cũng có ghi chép về chuyện này, đây là bí thứ hai lịch sử Đại Yên gần với 'Thánh nghĩa mẫu Hoàng thái hậu Cần Vương phi'.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :