1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 86. 1

      Từ sau lễ thải đăng(đốt đèn lồng), hình như Hoàng Thành xảy ra chút thay đổi. Nếu như cẩn thận nghe ngóng, liền có thể biết, có lẽ Hoàng Thành sắp đổi chủ.

      Trong hoàng thành quân thành luôn được Tương Vương nắm quyền, trong nội cung thống lĩnh cấm vệ quân là huynh ruột Ngũ Vương Trắc Phi. Hôm nay quyền nắm giữ quân phòng thủ Hoàng Thành bị Ngũ Vương khống chế, đồng nghĩa với việc trong lúc vô hình, Hoàng Thành rơi vào trong tay Ngũ Vương gia.

      Hơn nữa, còn thay đổi quan viên trong triều, nhìn như vị trí quan trọng, nhưng lại khác với vẻ ngoài bình tĩnh của Lục bộ.

      Ngày trước Thất Vương, hôm nay Cần Vương, triểu đến chạm tay cũng cảm thấy nóng rát. Rất nhiều người muốn đến nhà bái phỏng, nhưng làm gì được, tất cả mọi người muốn vào Cần Vương phủ, người có thể tiến vào cánh cửa kia, chỉ thân cận với Cần Vương gia, mà cũng phải thân cận với Cẩn Vương phi mới được.

      Tháng hai, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại, mùa này ở phía nam Đại Yên vào xuân rồi, nhưng ở phương Bắc vẫn là tuyết trắng xóa.

      Diêm Tô có chuyện gì đều đến Cần Vương phủ ngồi chút, theo Nhạc Sở Nhân học cách dụng độc, có thời gian nàng còn có thể Tể Thế Đường giúp đỡ, làm đồ đệ, nàng làm vô cùng đúng hẹn.

      "Hoa này ngươi trồng lớn lên tốt, cũng sắp nở hoa rồi." Trong phòng ấm, Diêm Tô chạy đến đứng giữa giàn hoa. Trong chậu hoa, bông hoa dáng vẻ cao đâm chồi nảy nở.

      Giàn trồng hoa bên kia, Nhạc Sở Nhân mang theo bình nước tưới hoa, nghe vậy vẻ mặt nàng tươi cười, "Chắc khoảng nửa đêm nay có thể nở hoa rồi, đợi đến khi hoa nở, đem đến cho Trần phi." Vài ngày trước, Trần phi phái người cho đưa tới vài cây tuyết sơn, giá trị liên thành. Nếu như nàng tặng lại vàng bạc châu báo, thứ nào cũng kém hơn so với tuyết sơn, cho nên nàng muốn đưa cái khác.

      Diêm Tô quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt dịu dàng có nụ cười thản nhiên, "Ngươi cùng Trần phi ở chung tốt, mấy người nương nương trong cung, chỉ có nàng là khách quý của ngươi."

      "Trần phi rất tốt, ta nhìn cũng thuận mắt. Có điều, ta thấy ngươi cũng đáng giá nàng rất cao." Trần phi Phong Duyên Thiệu, chẳng qua Diêm Tô có biểu đặc biệt gì.

      Diêm Tô lắc đầu, cười có chút bất đắc dĩ, "Nàng vốn là nữ nhân bất hạnh, ngoài phú quý cũng còn có cái gì. Có điều, nàng vẫn rất kiên cường mà sống, ta tất nhiên là bội phục nàng. Năm đó, phụ thân mẫu thân qua đời, ca ca ta lại ở xa ngoài biên quan, trong phủ chỉ có mình ta, cảm giác này giống như trời sụp xuống, bản thân lại thể chống đỡ nổi. Ta cảm thấy nàng rất giống ta."

      Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, có chút thương tiếc, cho cùng, Diêm Tô còn là tiểu nương năm tuổi.

      "Đúng rồi, vài ngày trước ca ca hồi cho ta, còn cố ý viết phong thư cho ngươi. Dược liệu ở biên quan rất phong phú, hỏi thăm mấy dược nông biết được rất nhiều dược liệu quý, đều là đặc sản trong rừng sâu biên quan, hỏi người xem có cần ." xong, Diêm Tô lấy ra phong thơ từ trong ngực, nàng giấu rất kỹ, kỳ nàng cũng lo lắng Phong Duyên Thương thấy được phong thư xảy ra chuyện cần thiết.

      Buông bình nước, Nhạc Sở Nhân tiếp nhận lá thư Diêm Tô đưa tới, chữ viết phong thư quả là do Diêm Cận viết, khiến nàng khỏi nhớ tới người thiếu niên lạnh lùng mày kiếm mắt sáng giờ là Tướng Quân.

      Vượt qua giàn trồng hoa, đến bên cạnh cửa sổ ngồi xuống ghế, Diêm Tô ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn vẻ mặt chăm chú của Nhạc Sở Nhân, khắc này, nàng cảm thấy nếu là vận mệnh có thể thay đổi, tác thành cho ca ca của nàng, là tốt biết bao.

      Trong thư ghi vô cùng kỹ càng, Diêm Cận hiểu dược liệu, nhưng viết ra rất nhiều tên của dược liệu quý, có thể thấy được hỏi ra các dược nông và sâu vào đó.

      Trong rừng núi sâu ở biên quan chắc hẳn rất màu mỡ, căn cứ theo những gì Diêm Cận miêu tả, rất nhiều nhân sâm, linh nghìn năm và các dược liệu khác đều xuất ra từ chỗ đó.

      Biết nhiều như vậy, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất hứng thú. Biên quan Đại Yên mặc dù có điều kiện gian khổ, nhưng vô cùng có lực hấp dẫn với .

      "Sao hả? Ca của ta có làm trò cười ?" Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân cười, Diêm Tô cầm ly trà lên ung dung .

      "Ca của ngươi đạt được trình độ nào đó, giọng kia như là chuyên gia thâm niên. Núi sâu ở biên quan có rất nhiều, ta thích." Có thể từ dược nông mua nhiều dược liệu, nàng càng thích tự mình lên núi.

      Diêm Tô gật gật đầu, vừa : "Rất nhiều núi, từ Vu Sơn, kéo dài qua Đại Yên cùng Bắc Cương, liền nhau tới vài ngàn dặm. Bên trong núi sâu cũng có nhiều chỗ có người qua được, càng sâu dã thú càng nhiều, vô cùng nguy hiểm."

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, núi sâu kia có sức hấp dẫn rất lớn, làm cho nàng khỏi nhớ tới chuyện trước kia mình vào rừng sâu kia, nghĩ như thế, hình như cũng lâu rồi nàng có vào núi.

      "Cũng chẳng biết lúc nào mới có thể dạo khắp nơi trong Hoàng Thành, sông núi Đại Yên tuyệt đẹp, nếu được tận mắt nhìn thấy, đúng là đáng tiếc." Nhạc Sở Nhân dựa vào ghế thở dài. Tuy là như vậy, kỳ tính toán, chờ nhiệt độ ấm áp chút, nàng cùng Phong Duyên Thương có thể rời khỏi Hoàng Thành rồi.

      nay Phong Duyên Thiệu dần dần khống chế quân cấm thành Hoàng Thành, cũng kinh doanh nhiều năm như vậy, hai huynh đệ họ bắt đầu thu mạng lưới rồi.

      Còn có những quan viên quan trọng, còn có những người muốn mở rộng đảng phái bên Thái tử, cũng có người ủng hộ Tương Vương. Khi đó Phong Triệu Thiên muốn giết chết đám người này, cũng đúng lúc hợp ý với Phong Duyên Thương, cho nên liền quyết định, chuyện này để họ giải quyết.

      Hôm nay hai huyh đệ của họ gần như xé rách mặt với Phong Triệu Thiên, có điều ảnh hưởng đến quyết định ban đầu. Phong Duyên Thiệu vững vàng khống chế triều đình Hoàng Thành, Phong Duyên Thương thay mặt quét sạch bốn phía, đợi đến ngày đó, Phong Duyên Thiệu tuyệt đối là mục đích chung.

      Tiến vào tháng ba, xuân về đất nước, lúc tháng hai rét lạnh giống như trong mộng, lộ ra chút chân .

      Chuyện triều đình như thế nào, Nhạc Sở Nhân biết, nhưng tình hình mấy ngày nay ở trong mắt của nàng, cũng có thể đoán được vài phần.

      Lúc nàng Tể Thế Đường, dù sao vẫn có thể gặp được vài gia quyến của quan viên mua dược, sau đó mượn cơ hội nghe ngóng nàng cùng Phong Duyên Thương khi nào đến dược hành, có thể biết được mục đích của họ.

      Mấy ngày gần đây, Phong Duyên Thương vẫn đến khuya mới hồi phủ, tuy là biết vội vàng cái gì, nhưng nàng nhìn ra được, có chút mệt mỏi.

      Nhạc Sở Nhân lấy ít dược liệu, sau đó tự mình nhóm lửa trong phòng bếp của Vọng Nguyệt lâu, buổi chiều, nàng nấu được chén thuốc đen
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 86.2

      Môi lưỡi dây dưa, cả người nàng nằm ở người . Phong Duyên Thương thuận thế ôm nàng, bàn tay di chuyển dọc theo sống lưng của nàng, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập ."."."

      "Hô! Mau tránh ra, ta được." Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân chợt ngồi xuống, hai con ngươi đầy sương mù hai má ửng đỏ, đưa tay ngừng quạt gió. Sắc đẹp hại người a, nàng muốn cầm giữ cũng được rồi.

      Phong Duyên Thương vẫn giữ tư thế kia, hai con ngươi sâu thẩm, nhìnNhạc Sở Nhân, ở trong đó có chút kìm nén.

      Hít sâu vài hơi, Nhạc Sở Nhân cảm giác nóng rực trong ngực mình lắng xuống, lúc này mới bình tĩnh lại. Nhìn thấy quần áo của có chút tán loạn, dáng vẻ bị chà đạp, làm cho nàng nhịn được muốn chà đạp lần nữa.

      "Trách được thế giới kia của ta lại xảy ra chuyện nữ nhân cường nam nhân nha, chuyện này nếu đến ngăn cũng được." Sauk hi cảm thán, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn , nàng hiểu.

      Hơi nhướng mày, Phong Duyên Thương vô cùng kinh ngạc, "Còn có chuyện như vậy?"

      "Đúng vậy a! Nam nhân kia mới đầu còn giả bộ vùng vãy vài cái, sau đó liền ỡm ờ thuận theo." Nam nhân kia nhặt được tiện nghi lớn rồi.

      " rất ràng. Ngươi thấy rồi hả?" Nghe miêu tả của nàng, có thể tưởng tượng được hình ảnh kia.

      "Sao ta thấy được chứ? Trong tin tức . Thế giới lớn như vậy, mỗi ngày xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ quý hiếm mà, ta cũng có thể chuyện nào cũng nhìn thấy." Lui về phía sau, nàng rời xa Phong Duyên Thương, bởi vì nàng lo lắng nàng khống chế nổi xông lên.

      "Trách được ngươi mê luyến thế giới kia, quả rất thần kỳ." Tin tức? Làm cho sinh ra vô số tưởng tượng.

      "Ha ha, bây giờ ta mê luyến ngươi a, thế giới kia tính là cái gì." Vẻ mặt Nhạc Sở Nhân cười ngọt, câu chiếm được tâm người nào đó, dỗ đến ngừng vui vẻ.

      Quan Châu, ở phía đông năm Đại Yên, là nơi giao dịch quan trọng giữa Đại Yên và Nam Cương, ở chỗ này, đường đều có thể thấy được người Nam Cương. Tuy bên ngoài của người Đại Yên cùng Nam Cương có khác biệt quá lớn, nhưng quần áo và trang sức lại khác nhau, tràn đầy màu sắc quốc gia khác.

      Giữa trưa tiến vào cửa thành Quan Châu, nơi đây cũng rất giàu có, khí hậu chênh lệch rất lớn với Hoàng Thành, thời tiết này, buổi trưa dù mặc áo mỏng cũng lạnh.

      Sau khi đoàn xe vào thành, xe ngựa quẹo vào ngõ hẻm, rời hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước tòa nhà.

      "Nhà của ngươi?" Chỗ ở rất bình thương, trong ngõ hẻm im ắng, nơi tốt.

      " phải. Có số người trước, sớm thuê nơi này thôi." Đỡ Nhạc Sở Nhân xuống xe, Phong Duyên Thương ôn nhu trả lời.

      "Vì vậy, ý của ngươi là chúng ta ở chỗ này lâu?" Nếu ở thời gian ngắn, ở trong khách sạn là được rồi nha.

      "Cũng chưa biết. Có điều ở đây thanh tĩnh, sao cũng tốt hơn so với khách sạn ầm ĩ kia." Nghiêng đầu nhìn nàng, ý tứ của Phong Duyên Thương ràng, chán ghét ầm ĩ.

      Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân theo vào sân , sân đơn giản, phòng ở tinh xảo , thoạt nhìn cũng tệ.

      Sửa sang lại chút, lúc xế chiều, hai người ra khỏi nhà, về phía nội thành.

      Người Quan Châu giống với người Hoàng Thành , nhưng cũng khác nhau là mấy, nhưng mà nghe vào trong tai, giọng trầm bồng
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 87.1

      Tiểu viện được thuê cũng rộng lắm, nhưng rất sạch . Tổng cộng có năm gian phòng phòng, bao gồm gian phòng bếp cùng với kho củi.

      Thuê luôn cả người nấu cơm quét dọn, là phụ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, người cao, làm công việc lại rất nhanh nhẹn.

      vào Quan Châu ngày thứ ba, thời tiết vẫn nắng ráo sáng sủa, hình như cũng lâu rồi nàng chưa thấy ánh mặt trời đẹp như vậy. Nhưng ở Hoàng Thành nhiệt độ quá thấp, cho nên dù ánh nắng có sáng hay gắt, cũng thấy ấm áp.

      Nhưng Quan Châu lại khác, thỉnh thoảng có luồng gió thổi qua dù có lạnh lẽo, nhưng ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào người.

      Trong tiểu viện, Nhạc Sở Nhân chuyển cái ghế ra ngoài, ngồi ở đằng kia phơi nắng. Phong Duyên Thương có ở đây, hôm qòa gần giữa trưa mới vừa về, theo lời , gặp thái thú(*chức quan) người của ở đây. Thái Thú quản lý quận, Quan Châu có năm quận, cũng biết có mấy người là người của Phong Duyên Thương.

      Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu vào người, giống như cánh tay của người nào đó dịu dàng vuốt ve khiến nàng buồn ngủ.

      Đột nhiên, mi tâm nàng cau lại, cánh tay đặt thành ghế cũng nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

      Dường như qua khắc sau, tay của nàng chậm rãi buông lỏng, mi tâm nhíu cũng giãn ra.

      Thở ra hơi, trợn mắt, Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt nhìn bầu trờ xanh thẳm, "Thích Phong."

      Sau khắc, cánh cửa gian phòng mở ra, Thích Phong bước nhanh ra, "Vương Phi."

      " Trương thư sinh vào Quan Châu, ngươi đưa tiền cho ." Dựa vào ghế, Nhạc Sở Nhân lười biếng nhìn ung dung .

      Thích Phong gật đầu, "Thuộc hạ lập tức ngay." Cho tới nay, có bất kỳ chuyện gì và Trương thư sinh cùng bàn bạc. Lần này bọn họ vào Quan Châu, Trương thư sinh tất nhiên cũng phải theo. Lúc này tuy thấy hiệu quả và lợi ích, nhưng tin tưởng, đợi đến thời khắc mấu chốt, nhất định có tác dụng lớn.

      Thích Phong rời , trong sân lại khôi phục yên tĩnh lần nữa. Chẳng qua trong chốc lát, nữ đầu bếp ra ngoài mua thức ăn trở về, xách cái rổ, rau xanh bên trong nhiều lắm, ngược lại có ít đặc sản như cá khô, thịt hong gió. Hai ngày này đều ăn những thứ này, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ăn rất ngon. Chỉ là khổ cho Phong Duyên Thương, bởi vì khẩu vị của chuyên về thanh đạm, mùi vị nặng quá thích.

      "Phu nhân, người còn ngồi ỏ đây à....! Hôm nay tuy cảm thấy ấm áp, kỳ rất lạnh, ngồi hóng gió thời gian dài, bị phong hàn." Nhìn Nhạc Sở Nhân còn ngồi trong sân, nữ đầu bếp ra. Thần thái khí chất kia, rất phù hợp với độ tuổi này của nàng, thoạt nhìn rất thân thiết.

      " có gì đáng ngại, so với phương bắc ấm hơn nhiều. Đúng rồi, chợ có bán rau quả tươi mới sao? Nếu có, mua nhiều chút đem về, lão gia nhà chúng ta rất thích ăn thanh đạm." Nữ đầu bếp gọi Phong Duyên Thương là lão gia, Nhạc Sở Nhân thấy rất êm tai, nên hai ngày này cũng kêu lão gia, lão gia, Phong Duyên Thương nghe đến chết lặng.

      "Có có, nhưng rất đắt....!" Vẻ mặt của nữ đầu bếp giống như rất quý.

      " có gì, ngươi cũng cần phải tiết kiệm bạc cho lão gia, điều sợ nhất là tốn tiền." Nàng cười tủm tỉm, vô cùng thích hai chữ lão gia.

      "Vâng, vậy ta lại chuyến." Nữ đầu bếp rất nhanh thoải mái, sảng khoái quay về phòng bếp, lát lại ra, xách cái rỗ , đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân trực tiếp cho nàng thỏi bạc. Nếu là nhà bình thường, thỏi bạc này có thể sử dụng hơn nửa năm, nên dáng vẻ của nữ đầu bếp có chút nỡ bỏ, nhìn ra được nàng là người sống tiết kiệm.

      " bằng ngươi dẫn ta cùng, tới Quan Châu mấy ngày rồi, mà vẫn chưa ra ngoài dạo." Đứng lên, Nhạc Sở Nhân phủi phủi váy dài, quyết định cùng nữ đầu bếp.

      "Đương nhiên là được, lão gia cũng có ở đây, phu nhân pử lại cũng có ý nghĩa, chúng ta ." Nữ đầu bếp ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân cười cười, ở Quan Châu rất ít thấy phu nhân xinh đẹp có khí chất như vậy.

      ra cửa sân với nữ đầu bếp, xuyên qua mấy ngõ hẻm, cuối cùng cũng tới chợ.

      Khu vực này chính là những sạp bán hàng, quầy bán hàng tạp hóa rất nhiều, rất đông đúc, còn có những người đẩy xe cút kít đầy đường thét to rao bán, rất náo nhiệt.

      Nữ đầu bếp biết ăn , vừa vừa cho Nhạc Sở Nhân nghe những chuyện trong chợ, chỉ đoạn đường ngắn ngủi mà Nhạc Sở Nhân hiểu được bảy tám chuyện, chuyện lớn chuyện gần đây trong thành Quan Châu.

      Dừng lại trước quầy hàng, nữ đầu bếp bắt đầu mua thức ăn. Chọn chọn lựa lựa, hơn nữa rất quen thuộc trả giá, nữ đầu bếp tuyệt đối là người chuyên nghiệp.

      Nhạc Sở Nhân đứng ở bên ôm hai tay cười tủm tỉm quan sát, trả giá gì gì đó nàng làm, hơn nữa nếu nàng muốn mua đồ, chỉ cần nhìn trúng, thậm chí ngay cả giá tiền cũng hỏi. Nghĩ đến tính cách này của nàng, tuyệt đối làm được hiền thê lương mẫu. Nếu phải Phong Duyên Thương giàu có, tiêu xài như nàng biết ra sao đây.

      Mua xong, nữ đầu bếp lại dẫn Nhạc Sở Nhân lòng vòng trong chợ, sau đó hai người thuận theo đường lúc trước mà trở về.

      Lúc đến đầu đường, nữ đầu bếp tới người nào
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 87.2

      Edit: ღDuღ

      "Lão gia, ta trở về." Đóng cửa lại, Nhạc Sở Nhân đến bên cửa sổ rửa tay trước, sau đó mới qua.

      Để sách trong tay xuống, vẻ mặt Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, "Có thu hoạch?" Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, chắc hẳn thu hoạch rất khá.

      Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, cởi giày giường, lăn đến giữa giường bên cạnh chăn màn, lúc này mới mở miệng, "Đúng vậy, từ trong ra ngoài trong Phủ Thứ Sử đều biết hết. Ta nghĩ đến chiến thuật đánh từ hai phía, ngươi phía bên ngoài phá được thành lũy của Thứ sử Quan Châu kia, ta đốt cháy hậu viện của ." Đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên nàng có kế hoạch.

      "Nàng kia có thể được việc?" Phong Duyên Thương tất nhiên là hoài nghi, người mà để cho tin tưởng trong thời gian ngắn, rất khó.

      "Ngươi cứ yên tâm , nữ nhân là loài sinh vâth, có thể nhu nhược yếu mềm động đầu ngón tay, lại có thể cường ngạnh vượt qua núi cao sụp đỗ. Nàng cửa nát nhà tan, trong lòng có hận, cho nàng cơ hội báo thù, nàng nhất định xuất hết toàn lực." Ngẩng đầu nhìn , Nhạc Sở Nhân rất tự tin.

      "Ngươi cảm thấy có thể thực thuận tiện sao, có đều tất cả phải cẩn thận, nước Quan Châu này rất sâu, đừng để ngốc trong đó là được." nay phải chỉ cần Quan Châu Thứ sử vừa chết là được rồi, có quan hệ dây mơ rể má rắc rối khó gỡ, liên lụy đến địa phương khác, bên ngoài có châu quan viên, thậm chí còn có quan hệ với Hoàng Thành nơi đó, phải dọn sạch toàn bộ mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.

      "Ừ, ta biết . Lão gia của ta ở cẩn thận làm việc, ta làm sao có thể lỗ mãng gây chuyện xấu đây?" Nhấc chân, đặt ở đùi của , cười nhàng.

      Nhìn dáng vẻ kia của nàng, đôi mắt mà đen khỏi sâu hơn, đặt sách lên bàn cạnh giường, nghiêng người nằm xuống ôm nàng vào lòng.

      Chính giữa cách chăn, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trong lòng ngực của , ngửi ngửi mùi hương người , cảm giác rất an nhàn.

      " biết ngày nào về, đoạn đường này định trước yên ổn, ngươi theo ta phải ăn rất nhiều đau khổ rồi." tay vuốt đầu tóc dài của nàng, Phong Duyên Thương giọng .

      Nhạc Sở Nhân im lặng nghe tim đập của , " có đau khổ, trái lại còn rất có ý tứ. Trước kia ta bị vây ở chỗ ra được, nhiều nhất chỉ là dạo núi hoang tàn vắng vẻ. Trùng sinh lần, lại có ngươi, nếu là có thể khắp thiên hạ, vậy vô cùng hoàn mỹ."

      Đôi mắt nhìn người trong ngực, vẻ mặt Phong Duyên Thương bình yên, giữa lông mày nhộn nhạo giấu được nhu tình. Đối với , người trong ngực là dùng hai mươi mấy năm thống khổ cùng ông trời đổi lấy. Đây là trân bảo duy nhất trong đời , chính là ngôi vị hoàng đế duy nhất kia cũng đổi được.

      Hôm sau, Phong Duyên Thương sớm ra ngoài. Nhạc Sở Nhân sau khi Phong Duyên Thương rời bao lâu sau đó rời giường, dùng qua điểm tâm sau bắt đầu ở phòng bếp nấu thuốc.

      Dược liệu mùi vị đậm, so với mùi vị thuốc bình thường muốn nặng hơn. Ngửi trong thời gian lâu dài, thổi đến lỗ mũi người đều thoải mái.

      Sắc thuốc gần hai canh giờ, nước thuốc rút lại thành chén, màu sắc càng là màu đen hạt nồng đậm, chỉ là liếc mắt nhìn, khiến người ta nhịn được buồn nôn.

      Nhạc Sở Nhân tự mình bưng chén kia vào gian phòng của Quan Xu, Quan Xu sớm rời giường, ngồi ở bên giường yên tĩnh giống như trong phòng có ai.

      "Nè, uống hết chén thuốc này ." Bưng vào, Quan Xu đứng dậy nghênh đón, nếu như chỉ gặp nàng thoáng qua, có thể nghe được mùi vị khác thường từ người nàng phát ra. Mùi tanh nhàn nhạt, còn có mùi hư thối.

      Tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt Quan Xu gần như cũng có nháy, tức giận mà mấy miệng uống hết, sảng khoái làm cho Nhạc Sở Nhân cũng khỏi than . Mùi vị thuốc kia nàng rất ràng, chính là nàng, cũng chưa hẳn có thể nuốt xuống được .

      "Liên tục uống ba ngày, hạ thân của ngươi cũng đổ máu chảy mủ rồi, mùi vị khác thường tiêu trừ, ngươi có thể tùy tiện ra khỏi phòng." Theo Nhạc Sở Nhân ra lời này, mặt Quan Xu cũng lộ ra vui vẻ.

      "Cảm ơn phu nhân. Thuốc này là người tự mình nấu , Quan Xu có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người." xong, nàng liền quỳ xuống

      "Đứng lên , cần đợi đến kiếp sau mới báo đáp, kiếp này là được." Nhạc Sở Nhân quay người ngồi xuống,muốn với nàng chuyện kế tiếp cần làm.

      Quan Xu đứng lên, tất nhiên là hiểu được ý của Nhạc Sở Nhân, "Đời này Quan Xu có thể báo đáp phu nhân, thế nhưng vẫn chưa đủ, vì vậy kiếp sau cũng muốn báo đáp.

      Nhạc Sở Nhân khóe môi cong lên, " Chuyện Kiếp sau để kiếp sau rồi hãy , trước tiên chút về đời này ."

      Quan Xu gật đầu, đôi mắt như làn thu thủy nhìn về phía Nhạc Sở Nhân,nàng ta rất nghiêm túc nghe nàng từng chữ.

      Thời tiết Quan Châu càng ngày càng tốt, cây dương liễu cây mơ có xu thế nảy mần, sớm muộn gì lúc mặc áo mỏng lạnh, buổi trưa mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến cả người ấm áp.

      Khoảng cách Hoàng Thành khá xa, nhưng mà động tĩnh Hoàng Thành cũng có thể rất nhanh truyền đến nơi đây. Sứ đoàn Đông Cương tới chơi, là hai ngày trước tới Hoàng Thành, người tiếp khách sứ đoàn Đông Cương chính là Tương Vương.

      Hoàng Thành như thế nào Nhạc Sở Nhân quản được, nhưng là ở trong thành Quan Châu bận việc khí thế ngất trời.

      Bệnh Quan Xu tất nhiên được trị khỏi, tuy là khoảng cách hoàn toàn khỏi hẳn có chút thời gian, nhưng đến trình độ này, bất kỳ lang trung nào đến bắt mạch, chỉ sợ nhìn ra nàng có bệnh.

      Hôm nay, Quan Xu thay đổi bộ đồ mới, trang điểm
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 88.1

      Edit: ღDuღ

      Phủ thứ sử Quan Châu được thiết kế vô cùng xa hoa, so với đại viện Vương Phủ ở Hoàng thành cũng kém nhau là mấy.

      Đình đài lầu các hành lang gấp khúc cong đường , đều tinh xảo xa hoa. Lúc này mùa xuân ba tháng, trong phủ những cây dương liễu quý giá bắt đầu rút cành, tháng giêng cái lạnh vừa qua hoa mai héo tàn, cánh hoa rơi xuống đất lẫn vào bùn đất, ra mùi thơm bát ngát giống nhau.

      Trong phủ rất yên tĩnh, ngay cả có hạ nhân qua lại qua cũng là lặng yên tiếng động, bọn họ giống như người giấy, nếu đột nhiên gặp phải, chừng giật mình.

      "Phủ đệ này y như nơi ma quỷ ở, chúng ta từ cửa sau vào, vậy mà chỉ đụng phải người." ra ngọn núi giả, Nhạc Sơ Nhân bộ váy dài xanh nhạt bước chậm giống như trong hậu viện nhà mình, phía sau là Thích Phong, phía trước là Quan Xu, sau khi mở ra dẫn bọn họ vào.

      . "Ngoại trừ trong sân đại lão gia có nha hoàn, còn những nha hoàn trong sân khác đều bị bệnh. Thời gian dần qua trong phủ chỉ có gã sai vặt, gã sai vặt cũng đều biết bí mật Đại công tử, dao găm đều treo ở cổ, ai cũng dám nhiều, chỉ sợ bí mật đó biết lúc nào lộ ra bị Đại công tử bí mật xử tử." Quan Xu giọng , mặt có chút khoái ý.

      "Hai ngày này, bọn họ rất cố gắng sống ?" Vẻ mặt Nạc Sở Nhân tươi cười, nhìn cảnh sắc xung quanh phủ đệ, cũng khỏi tán thưởng.

      "Đúng, ta nghe theo mệnh lệnh của phu nhân, cho ái thiếp của đại lão gia .. uống thuốc." Quan Xu gật gật đầu, những ngày gần đây xảy ra chuyện gì cũng nằm ở trong mắt nàng ta, khoái cảm trả thù làm cho cả người nàng ta thoạt nhìn phấn chấn sáng sủa hẳn lên.

      "Làm tệ, chỉ cần phòng, vị đại nhân Thứ Sử kia lập tức là ốc còn mang nổi mình ốc rồi." Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng đúng là đốt lửa trong hậu viện, tại chỉ hậu viện, bản thân Thứ sử cũng muốn 'Bốc cháy' rồi.

      "Kỳ sớm ốc còn mang nổi mình ốc rồi, từ khi Đại công tử có bệnh, ngay cả thái y trong hoàng cung cũng mời đến." Quan Xu hiểu phủ thứ sử, nhưng là biết lai lịch của Nhạc Sở Nhân. Nàng đến thái y, thấy được đống tác nhíu mày của Nhạc Sở Nhân.

      "Thái y đó là ai, ngươi biết ?" Hai tay đưa về sau, bước chân Nhạc Sở Nhân ung dung, vừa .

      "Chuyện này ta lắm, có điều ta có hỏi, trong phủ ai biết." Quan Xu quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân, tuy là cảm thấy lai lịch nàng tầm thường, nhưng vẫn là có suy nghĩ liên quan đến hoàng cung.

      "Ha ha, đúng là thương nhân, người trog cung cũng dính dáng đến . Quan Xu, phải hỏi chuyện này chút, nếu có thể nghe được gì đó hỏi xem người đến từ hoàng cung là ai?" Nước ở Quan Châu là sâu.

      "Vâng." Quan Xu có nghi vấn, nhưng lại dám hỏi đến. Nhạc Sở Nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta quyết tâm thịt nát xương tan báo đáp, như vậy hỏi đến lai lịch của nàng. Dù là nàng là khâm phạm của triều đình, nàng cũng tuyệt đối nghe theo.

      qua mấy đường hành lang gấp khúc, vô số lầu các, sau đó tiến vào đường cổng vòm, nơi đây lại là thế giới mới.

      "Nơi này là sân của Đại công tử, bình thường ai tới nơi này." Quan Xu ra, hơn nữa ý tứ ràng, nơi đây cũng là khu cách ly của phủ thứ sử, cơ bản bên trong nhà này đều mùi hôi ngút trời mọi người cách cái chết xa.

      "Mùi vị rất lớn, qua mấy ngày, toàn bộ phủ thứ sử cũng là mùi vị kia." Mím môi, Nhạc Sở Nhân cảm thấy khí mang theo mùi tanh hôi có bao nhiêu khó ngửi, ngược lại tâm tình khoan khoái dễ chịu.

      Vẫn theo sau, mi tâm Thích Phong cau lại, mùi vị kia từng ngửi được người Quan Xu, là chứng bệnh gì tâm lý nắm chắc. Suy nghĩ trong sân này ai cũng bị bệnh như vậy, làm cho có chút buồn nôn.

      vào
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :