1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83.1
      Editor: Lưu Nguyệt

      Từ ngày Nhạc Sở Nhân náo loạn triều qua năm ngày, người của phủ Binh bộ Thị lang, người của Phong Triệu Thiên đều đến Thất Vương phủ hy vọng Nhạc Sở Nhân có thể giải độc cho , bất luận như thế nào cũng là mệnh quan triều đình.

      Tuy nhiên nàng đồng ý. Lúc đầu bọn họ đều bị hộ vệ cản lại, sau đó Nhạc Sở Nhân dứt khoát cả ngyaf ở Tế Thế Đường, mắt thấy lòng phiền.

      Cũng bỏi việc này mà danh tiếng của Nhạc Sở Nhân càng lớn, trong vài ngày cũng cso ít người đến Tế Thế Đường tìm mua độc dược, Nhạc Sở Nhân tuy biết bán độc dược kiếm được khoản lợi nhưng nàng cũng biết nặng , thứ này tuyệt đối thể bán.

      lầu hai đốt lò sưởi, cả căn phòng vô cùng ấm áp. Nhạc Sở Nhân nửa nằm nửa ngồi nhuyễn tháp, người mặc váy dài màu xanh nhạt, dáng người mảnh mai cùng ngũ quan diễm lệ chút biểu tình, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ.

      chân nàng để cuốn sách, mặt giấy còn mới tinh, ràng là vừa mới làm.

      Trong đó viết vài mật mã và ký hiệu người thường nhất định là xem hiểu, nhìn nét bút bằng than có thể dễ dàng đón ra người viết nó là ai.

      Kỳ thực những thứ này là kiến thức về độc trùng cao cấp mà Nhạc Sở Nhân đọc trước đây. Lúc đó nàng xem trộm, giờ cũng chỉ nhớ được như vậy, đành viết ra đợi có thời gian lại nghiên cứu.

      Từ sáng đến Tế Thế Đường nàng vẫn ngồi như vậy, hề rời bước.

      “Muội tử, đến giờ cơm trưa rồi, muội muốn dùng gì?”

      Ngoài cửa phòng, giọng của Lâm thị vang lên.

      Nhạc Sở Nhân hồi hồn, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, khóe mắt chợt nhìn thấy bàn trà ở góc phòng có bóng người.

      Nàng lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên có người ngồi đó, hai chân dài bắt chéo, toàn thân thoải mái, gương mặt trẻ con cười sáng lạn. Có thể bởi vì áo khoác ngoài được cởi ra nên người lại có thêm phần lưu manh cợt nhả. (Nguyệt: *nhào vô* Lâu gặp huynh, cho muội ôm hun cái nào__Đối phương *đá cước* cút sang bên ____ TT______TT )

      Nhạc Sở Nhân nhìn , mày nhíu lại, tên này xuất hiên lúc nào? Vậy mà nàng hề phát ra?

      “Muội tử? Muội ngủ quên sao?”

      Lâm thị nghe thấy nàng trả lời, gọi lại lần nữa.

      Nhạc Sở Nhân vừa đánh giá , vừa trả lời:

      cần để ý, các người ăn cái gì, ta ăn cái đó là được rồi.”

      “Được rồi, lát nữa ta đem lên cho muội.”

      Lâm thị sảng khoái trả lời, sau đó cất bước rời .

      Lầu hai lại trở nên yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân ngồi giường nhíu mày nhìn thiếu niên, đối phương vô cùng thoải mái nhàn hạ ngồi đó, áo khoác ngoài vắt chiếc ghế bên cạnh, như vậy xem ra, đến khá lâu rồi.

      “Người vào bằng cửa sổ?”

      Nàng nhìn phía cửa sổ, đóng rất cẩn thận nha. Nhưng nàng ngồi đối diện với của phòng, nếu đối phương vào bằng cửa chính, lý nào nàng phát ra.

      sai.”

      Thiếu niên vẫn mỉm cười, núm đồng tiền khiến càng có phần long bông, đôi mắt sáng lấp lánh.

      Nhạc Sở Nhân thấy vậy, càng thoải mái.

      “ Đến tìm chết sao? Bây giờ lão nương có thời gian để ý ngươi, muốn chết có thể nhảy lầu cỏ, toàn là cứt chó.”

      Thiếu niên cười càng sáng lạn, có vẻ như cảm thấy Nhạc Sở Nhân chuyện rất thú vị nên mỉm cười hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

      “ Ngươi rất thú vị, rất nhiều năm nay, bản thiếu gia chưa gặp người nào thú vị như ngươi. Nghe vài ngày trước ngươi ở triều biến binh bộ nhị phẩm thành đầu heo, tính cách này rất hợp khẩu vị bản thiếu gia.”

      giơ tay chỉ Nhạc Sở Nhân, động tác lơ đãng để lộ vài thân khí thế bễ nghễ thiên hạ.

      Nhạc Sở Nhân cũng vô tâm để ý khí thế thế nào, nhìn bộ dạng dương dương tự đắc kia khiến nàng vô cùng thoải mái.

      “Ta càng muốn biến ngươi thành đầu heo, mở miệng sủa tiếng cẩu.”

      Nhạc Sở Nhân lạnh giọng , nàng rất ghét kẻ trước mặt này, nàng lại làm gì được chỉ có thể để mặc giương nanh múa vuốt trước mặt mình.

      “Ha ha, rất sáng tạo. Bản thiếu gia nghiên cứu ra ít thủ pháp giết người mới mẻ, nhưng so với ngươi quả kém rất nhiều. Kẻ rơi vào tay ta chỉ có đường chết, nhưng qua tay ngươi đều biến thành quái vật, ta rất thích như vậy.”

      buông chân dựa người vào ghế thái sư, mở miệng là bản thiếu gia thế này, bản thiếu gia thế kia càng khiến Nhạc Sở Nhân gai mắt.

      “Hừ, ít mấy lời ta thích nghe , chạy đến đây làm gì? Khuyên ngươi tốt nhất nên lộn xôn, tâm trạng lão nương tốt.”

      Nhạc Sở Nhân ngồi thành người dậy, lắc lắc cổ. Tóc dài rũ xuống như thác nước khẽ động, thoạt nhìn phong tình vô hạn.

      Đối phương nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng.

      “ Bản thiếu gia biết tâm trạng nàng tốt mới đến thăm nha. Nàng bảo vệ bọn chúng mà cúng lại lấy oán báo ân, nếu là bản thiếu gia vô cùng tệ hại rồi.”

      chống tay vào ghế, mười ngón tay đan xen vô cùng chân thành .

      Nhạc Sở liếc nhìn rồi hừ lạnh. Nàng đứng dậy ra cửa, thân hình mảnh mai yểu điệu khiến người ta thể dời mắt.

      Thiếu niên ngồi ghế nhướn mày, ánh mắt đuổi theo bóng lưng nàng, bộ dạng vô cùng đáng .

      Sau khi mở cửa phòng, tiếng bước chân lên cầu thang càng ràng. Lâm thị đem đồ ăn lên thấy Nhạc Sở Nhân đứng ở cửa mỉm cười.

      “Sao rồi? có phải đói rồi ? Chỗ này nếu đủ ta lại đem thêm cho muội, hôm nay có làm nhiều vài phần.”

      “Đủ rồi, ta là động vật ăn thịt, chỉ cần ăn thịt là no rồi.”

      Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhận lấy khay đồ ăn, ba món canh bát cơm thêm đĩa điểm tâm. Trong đó hai món mặn hai món rau, canh là canh gà. Nhạc Sở Nhân bài trừ hai đĩa rau còn lại cũng đủ nàng ăn no.

      “Tất cả đều phải ăn, như vậy mới dễ dàng có thai.”

      Lâm thị nhìn Nhạc Sở Nhân giống như người chị dâu với nàng mấy lời tư mật.

      Nhạc Sở Nhân vừa nghe lời này biểu tình phút chốc cứng đờ, sau đó cười cười gật đầu quay người vào phòng.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 83.2
      editor: Lưu Nguyệt

      Nhạc Sở Nhân đóng cửa phòng rồi nhấc chân về phía bàn trà, quét mắt nhìn kẻ nhàn rỗi ngồi đó.

      “Cút ra chỗ khác!”

      Thiếu yên vẫn ngồi bất động như núi, quét mắt nhìn khay đồ ăn tay nàng, mũi động đậy chút:

      - Hương vị tệ.

      Nhạc Sở Nhân ngồi xuống , nhìn hơi nghiêng đầu hỏi:

      - Ngươi ăn chưa?

      Thiếu niên càng cười tươi hơn, nhìn nàng lắc đầu vô cùng đáng :

      “Chưa ăn.”
      (Nguyêt: *khinh bỉ* là mất mặt, vì miếng ăn mà huynh bán rẻ sắc đẹp ///-.- )

      Nhạc Sở Nhân lập tức mỉm cười, lọ ra hai núm đồng tiền xinh đẹp.

      “Vậy nhìn .”

      Thiếu niên nghe vậy biểu tình phút chốc cứng đờ, chăm chú nhìn nàng cầm lên đôi đũa duy nhất gắp miếng thịt hầm vào miệng, chỉ có thể than thở lắc đầu:

      “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ phụ nữ.”

      “Nhìn nguowif khác khó chịu, lão nương rất thoải mái.”

      Nàng vừa uống canh vừa , động tác hề ưu nhã chút nào nhưng tốc độ mây bay gió cuốn này cũng rất thú vị.

      Thiếu niên nhìn nàng, mắt đẹp chớp chớp, gương mặt vô cùng đáng khiến người ta sao ghét được.

      Nhưng đáng gì đó Nhạc Sở Nhân căn bản xem vào mắt, với nàng mà lúc nào có thể xử lý tên tiểu tử này đem làm canh uống mới sảng khoái.

      “Vài ngày nữa bản thiếu gia phải rồi, có lẽ vài tháng sau mới gặp lại. Hy vọng đến lúc đó nàng đừng giả bộ biết ta.”

      vừa vừa nhìn nàng, bộ dạng vô cùng chờ mong.

      ? Trước khi muốn làm cái gì?”

      Mấy ngày nay trong Hoàng thành vô cùng bình tĩnh, lại sắp , nàng tin có chút hành động nào.

      “Từ biệt nàng nha.”

      cười cười, có chút lưu manh .

      “Ngươi ở Hoàng thành lâu như vậy thể cái gì cũng làm. Tiểu tử, biết điều mau thành trả lời ta.”

      Nhạc Sở Nhân cầm đĩa điểm tâm để trước mặt , hành động này có chút ngốc nghếch nhưng lại khiến thiếu niên bật cười.

      “ Đây là? Giá trị cửa bản thiếu gia chỉ có đĩa điểm tâm sao?”

      Mặc dù như vậy nhưng vẫn rất thích thú cầm miếng điểm tâm lên bắt đầu ăn.

      Nhạc Sở Nhân cầm đũa bắt đầu ăn cơm, nhướn mày nhìn .

      “Ăn đồ của ta, mau thành trả lời.”

      Nàng nghĩ rằng dối, bởi vì chỉ cần là chuyện muốn làm chẳng có ai cản được, ngay cả đối thủ như nàng còn chẳng để vào mắt.

      “Kỳ thực với nàng cũng được vì chuyện này nàng cũng chẳng để ý đâu. Bản thiếu gia muốn đem Ninh Dự .”

      xong lại cầm miếng điểm tâm nữa lên, bộ dạng chứng thực suy nghĩ của Nhạc Sở Nhân, quả chẳng thèm để nàng vào mắt.

      “Ninh Dự? Ngươi muốn ?”

      Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu lên, giọng điệu có chút được tự nhiên.

      “Muốn ? Bản thiếu gia muốn làm gi, cũng chẳng thể sinh con được. Đương nhiên là có người khác muốn , bản thiếu chỉ phụ trách đem .”

      Biểu tình của có vài phần ngạo mạn, giống như tất cả mọi thứ trong mắt đều là cát bụi.

      “Ngươi cũng nghe lệnh của người khác sao?”

      Nhạc Sở Nhân giống như nghe được chuyện hay, bỏ đũa xuống hỏi.

      “Ha ha, nàng muốn nghe ngóng lai lịch của bản thiếu gia? cho nàng, đây là bí mật.”

      lắc đầu tỏ vẻ thể cho nàng biết.

      bỏ , cặn bã cũng cõ nhân quyền, lão nương hiểu mà.”

      Nàng vừa mở miệng là mắng người, vô cùng sảng khoái.
      (Nguyệt: tỷ ràng là thẹn quá hóa giận__ Nhạc Sở Nhân *liếc nhìn* ___Nguyệt *ta chạy ta chạy ta chạy chạy….* _ddlequydon_)

      Thiếu niên tùy ý cười, mắt phượng lấp lánh.

      “ Nàng cản trở ta đem Ninh Dự sao?”

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày, nàng quả muốn tham dự vào chuyện này, ninh Dự sống hay chết liên quan gì tới nàng?

      “Còn xem tâm tình .”

      Quan trọng là bây giờ vẫn chưa biết ý Phong Duyên Thương thế nào, nàng còn chưa quyêt định được.

      Thiếu niên cười :

      “ Hy vọng nàng đối định với ta.”

      Giọng nhàng giống như chỉ vậy thôi nhưng nụ cười đạt đáy mắt kia cho thấy phải đùa.

      Nhạc Sở Nhân cũng cong môi, tựa vào ghế híp mắt nhìn :

      “ Nhìn bộ dạng tự phụ cửa ngươi, ta chỉ muốn lấy đầu ngươi cùng tứ chi xuống tẩm bột cho vào nồi rán.”

      “Ha ha chỉ nàng muốn đối phó với ta như vậy, nàng phải sếp hàng rồi. Ừm…xem chừng là vị trí thứ vài chục ngàn gì đó.”

      vô cùng thoải mái .

      Nhạc Sở Nhân có chút kinh ngạc, nhìn thấy dương dương tự đắc như vậy, bất giác cũng bật cười.

      Lời của khiến nàng nghĩ đến Phong Duyên Thương, từ khi sinh ra có rất nhiều người muốn chết, dù sống rất khó khăn nhưng vô cùng kiên cường.

      Người trước mắt này tuy rất mạnh nhưng mỗi ngày đều có người muốn nhìn thấy ngã xuống, ở phương diện nào đó rất giống Phong Duyên Thương.

      “Cổ ngươi hạ người Trương Băng ta giải rồi nhưng ngờ rằng ngươi còn hạ loại cổ khác. Tiểu tử, luận độc ác tàn nhên ta còn bằng ngươi.”

      Nghĩ đến việc giải cổ thất bại, Nhạc Sở Nhân lại thầm hận trong lòng.

      Thiếu niên nhướn mày vô cùng vui vẻ:

      “Đừng tự trách mình, thực lực chúng ta tương đương.”

      “Ngươi , ta nghe.”

      Nhạc Sở Nhân đứng dậy về phía giường.

      Thiếu niên ngồi đó nhìn nàng, đột nhiên bật cười.

      “Vị phu nhân vừa nãy nàng ăn nhiều chút dễ dàng mang thai, ha ha nàng còn là xử nữ làm sao có thai đây”

      Nhạc Sở Nhân đột ngột dừng bước quay đầu nhìn .

      “ Đừng với ta ngươi có mắt nhìn xuyên thấu.”

      Thiếu niên ngẩng đầu, bộ dạng đắc ý:

      cần nhìn xuyên thấu, bản thiếu chỉ cần nhìn sắc mặt nàng là biết rồi.”

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày:

      “Biến thái.”

      Mẹ nó, sao nàng luyện qua loại kỹ thuật này nhỉ?

      Thiếu niên cười lớn, đuáng dậy, tiêu sái rũ góc áo bào, vóc dáng cao lớn rắn chắc.

      “Thời gian còn sớm, chúng ta nhất định còn gặp lại.”

      Vừa vừa cầm lên áo chàng phủ lên, chớp mắt lại khôi phục bộ dạng thần bí đó.

      Nhạc Sở Nhân khoanh tay lạnh mặt nhìn :

      “Cút !”

      Thiếu niên thèm để tâm nhún vai cười, chớp mắt của sổ cánh đóng cánh mở, bóng dáng màu đen xẹt qua, trong phòng chỉ còn lại Nhạc Sở Nhân.

      Nàng hừ lạnh quay người về phía giường, vừa ngồi xuống nghe thấy thanh có người lên lầu.

      Nàng nhíu mày chăm chú nghe, bước chân ung dung nhanh chậm, khi bước chân dừng trước cửa phòng nàng cũng biết là ai rồi.

      Cửa phòng mở ra, Phong Duyên Thương phong thần tuấn lãng đứng đó, tựa như thiên tiên trời vô tình bị rơi xuống trần vậy.

      Nhạc Sở Nhân tựa vào giường mím môi nhìn :

      “Thất vương hôm nay có vẻ trởi lại sớm nha.”

      Phong Duyên Thương bước vào phòng, mắt phượng chưa đựng ý cười. Bỗng nhiên dừng bước, nhìn quanh phòng lượt, tầm mắt dừng bàn trà vài giây mới rời .

      “ Có khách đến sao?”

      Nhạc Sở Nhân chọt thấy vô cùng thần kỳ nhìn .

      “ Làm sao ngươi biết?”

      Chẳng lẽ tên này cũng có mũi chó sao?

      “Có mùi lạ.”

      Phong Duyên Thương lạnh nhạt .

      Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng đoán quả sai mà.

      “Là tên Giáo Thánh của Vu Giáo, đặc biệt đến trò chuyện với ta.”

      Nàng vô cùng thoải mái.

      “Bởi vậy nàng còn mời ăn cơm?”
      (Lưu Nguyệt: ha ha ta ngửi thấy mùi dấm chua nha http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif )

      vừa vừa cởi áo khoác xuống, sau đó tay chắp sau lưng ưu nhã về phía bàn trà, lạnh nhạt .

      “Mời ăn hai miếng điểm tâm, đổi lấy chút tin tức. Họ Phong kia, ngươi điều tra ta?”

      Nghe giọng mặn nhạt Nhạc Sở Nhân vui nhướn mày.

      Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, khóe môi hơi cong.

      “ Đương nhiên phải, chỉ là có chút lo lắng đột nhiên tấn công nàng, dù sao cũng có võ công cao cường.”

      “Ngươi đa nghi quá rồi, cũng vô vị như vậy. sắp có điều muốn đem theo Ninh Dự.”

      Nhạc Sở Nhân nhìn tin tức vừa mới moi được.

      Mắt Phượng khẽ động, sau đó noi.

      “Xác định phải đùa chứ?”

      “Chắc là phải, có vẻ cũng làm việc cho người khác.”

      Nhạc Sở Nhân gật đầu, ít nhất nàng cho rằng như vậy.

      Mắt phượng càng trở nên sâu thẳm nhưng thần sắc mặt cũng có chút thay đổi, nhưng thông qua đôi mắt vẫn có thể nhìn ra được trong đầu chuyển động vô cùng nhanh.

      Nhạc Sở Nhân nhìn , giơ tay chống cằm hứng thú nhìn , bởi vị bộng dạng lúc này…rất đẹp trai.

      Chương 84.1
      Editor: Lưu Nguyệt

      Mười năm tháng hai là lễ hội hoa đăng – trong những lễ hội náo nhiệt nhất của Đại Yến . Trong ngày này phố lớn phố đều treo đầy đèn lồng đủ màu, đến đêm ánh đèn chiếu sáng vô cùng rực rỡ.

      Nhạc Sở Nhân hiểu ý nghĩa ngày lễ này cho lắm nhưng xem trình độ coi trọng của người trong phủ cũng nhận thấy được lễ hội này hề thua kém năm mới.

      Ngày mai là hội hoa đăng, mọi hành lang trong phủ đều treo đèn lồng. Ngay cả ban ngày, đèn lồng tiên diễm nhiều màu khiến người ta vui mắt thôi chứ đừng đến tối mai khi tất cả đèn chiếu sáng rực rỡ như thế nào.

      Vọng Nguyệt lâu được bố trí lại hoàn toàn mới, Đing Đương cũng mặc áo choàng đỏ, tô son phấn. Tuy rằng để tang khí vui mừng nhưng nếu nhìn kỹ chawqngr khác gì mông khỉ ( :)) )

      Đinh Đương cũng muốn tô cho Nhạc Sở Nhân, còn phụ nữ trước lễ hoa đăng ba ngày đều phải tô như vậy. Tuy rằng sau đó Nhạc Sở Nhân cũng biết quả có tục lệ như vậy nhưng cũng chẳng có ai tô đậm như nàng ấy cả.
      _Truyện chỉ đăng tại diễn đàn lequydon_Lưu Nguyệt ta căm thù nhà nào đạo truyện của ta_

      Nhạc Sở Nhân nhàn rỗi bón phân cho mấy chậu hoa trồng trong nhà ấm. Nhờ có phân bón đặc biệt của nàng mà hoa đều sinh trưởng rất nhanh chóng.

      Phân bón nàng sử dụng đều là do động vật trong phủ bài tiết ra. Vì những thứ bọn chúng ăn hằng ngày đều là thảo dược nên phân của chúng chút cũng khó ngửi, sau khi thu lại cho thêm chút thuốc ủ trong hai ngày cơ bản đều biến thành đất.

      Tay nàng hề nhàn rỗi cần xẻng xới đất tuy quá mất sức nhưng hồi lâu cũng dần thấm mệt.

      Nàng cầm lấy bình nước lại giữa các giá hoa, chỉ cần là việc nàng muốn làm dù bẩn đến mấy cũng vui vẻ.

      Cửa phòng đột nhiên có tiếng vang, Nhạc Sở Nhân lười quay đầu lại, tùy ý hỏi:

      “Ai?”

      “Lại bón phân sao?”

      Giọng Phong Duyên Thương đầy ghét bỏ.

      Nhạc Sở Nhân dừng tay, quay đầy lại, nam nhân đứng ở cửa, coi bộ hề muốn vào.

      Nàng bĩu môi, khinh bỉ :

      “Cũng chẳng có mùi, ngươi còn ghét bỏ cái gì? Chẳng lẽ ngươi nhà xí sao? Vậy hẳn là con Tỳ hưu rồi, ta nên đem ngươi phơi khô giữ nhà mới đúng.”

      Phong Duyên Thương bị nàng châm biếm khẽ lắc đầu, vẫn hề có ý định tiến vào. Tuy rằng đống phân bón đó có mùi nhưng dù sao vẫn là phân bón nha.

      “Mấy ngày nay mật vệ đầu trấn giữ cạnh Bảo trấn tháp, quả phát vài kẻ kha nghi tiếp cận. Hôm nay càng đặc biệt nhiều, có vẻ như bọn chúng định ra tay hôm nay.”

      Giọng rất ôn hòa, từ nào cũng rất dễ nghe.

      Nhạc Sở Nhân bón phân cho chậu hoa cuối cùng xong vòng qua giá hoa về phía .

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, hoàn toàn có ý định đến gần, hai tay chắp sau lưng, nho nhã đứng đó.

      Nhạc Sở Nhân thấy vậy, tự động bỏ bình nước cùng cái xẻng xuống, rửa sạch tay xong mới tiếp.

      “Các ngươi muốn đấu với trận? Kỳ thực cứ để đem Ninh Dự cũng tốt, giứu lại cũng đâu có tác dụng gì?”

      Phong Triệu Thiên bởi vì muốn giữ danh tiếng nhân đức mà giết . Ninh Dự lại là thái úy hai triều nên cũng thể ngược đãi , vì vậy dù ở trong thiên lao nhưng ăn uống đều tệ chút nào.

      “Nàng lúc trước phải cần tìm lý do khai chiến với Nam Cương sao?”

      Phong Duyên Thương giơ tay vuốt ve má màng, ngón tay ấm áp khiến nàng rất dễ chịu.

      Nhạc Sở Nhân híp mắt, mô cong lên:

      muốn khai chiến với Nam Cương sao? Coi như lão già nhà ngươi (Phong Triệu Thiên nhé) còn có đảm lượng , nước lớn cần có khí thế của nước lớn, thể chỉ đợi đến bọn họ dâng lên cửa được.”

      Nhạc Sở Nhân nghĩ rất đơn giản nhưng lời cũng đánh sâu vào lòng Phong Duyên Thương. Tuy rằng hoàn toàn đồng ý nhưng nhìn nàng đao to búa lớn chuyện rất thú vị.

      “Bởi vậy có kế hoạch cần nàng giúp đỡ. Nàng cũng biết kể cả cấm quân toàn thành có tập trung lại cũng địch lại người trong Vu Giáo. Ninh Dự….Phụ hoàng muốn bảo toàn nhưng ta muốn vậy. Bởi vậy, dưới ánh mắt vạn người như vậy, ta cần nàng hỗ trợ.”

      Đôi mắt nhìn nàng sâu thẳm. Chuyện này nếu có thể tự làm cũng muốn phiền đến nàng nhưng quả nếu có Nhạc Sở Nhân người của cũng chỉ có có về chứ đừng lấy mạng hay làm bị thương Ninh Dự.

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày, Phong Duyên Thương vậy nàng cũng chẳng muốn hỏi lý do. Hơn nữa nàng cảm thấy nếu Ninh Dự tàn phế càng thoải mái hơn, giống như lúc nghe tin Hoàng hậu bị điên, cũng hơi mỉm cười, nhìn rất lạnh nhạt nhưng thực chất rất vui vẻ.

      “Hoàn toàn có thể, có điều ta cho rằng càng nên thê thảm chút. Nhưng mà nếu chết người của ngươi ngươi lại nỡ đâu.”

      Mắt phượng sâu thẳm, Phong Duyên Thương chỉ cười , Nhạc Sở Nhân tựa như thấy được trăm hoa đua nở vô cùng đẹp mắt.

      “Vài ngày trước chúng ta đắc tội Binh Bộ thị lang cùng nghĩa với đắc tội cả Binh bộ. Quân đội trong thành quy phục Tương vương mấy ngày nay luôn nhìn chằm chằm Thất Vương phủ. Ha ha, đây là cơ hội tốt.”

      Vừa vừa vươn tay giúp Nhạc Sở Nhân gạt vài sợi tóc bên má, trong mắt đầy ý cười ràng rất vui vẻ.

      Nhạc Sở Nhân khẽ chớp mắt, phần lớn người của Binh bộ đều là người của Tương Vương, năm trước bở vì Diêm Cận về triều giúp nàng mấy câu, nghe Diêm Tô đắc tội rất nhiều người của Binh Bộ. Vốn dĩ người của Binh Bộ nhìn người sắp trở Thành Ngũ Vương phi như nàng nóng lạnh, từ đó trở nên hoàn toàn lạnh nhạt rồi.

      Lúc này, nàng cảm thấy kế hoạch của Phong Duyên Thương tệ chút nào. Xung quanh Thất Vương phủ chắc chắn có ít người theo dõi, tối nay bọn họ chỉ cần lộ mặt nhất định có thể đem bọn họ dẫn đến Bảo Trấn tháp, đến lúc đó tránh khỏi trận chiến ác liệt, thương vong nghiêm trọng, khiến cả nước tức giận, sau khi điều tra thấy được là Bắc Cương nhúng tay, từ đó phái binh biên quan đòi công đạo. Như vậy tất cả đều danh chính ngôn thuận rồi.

      thôi, chúng ta cùng chuận bị nào. Hôm nay ta phải đòi lại mặt mũi mới được, bị tên nhóc kia đùa giỡn vài lần rồi hôm nay nhất định phải cho bài học giải nỗi hận trong lòng.”

      Vừa nàng vừa kéo tay Phong Duyên Thương , tối nay nhất định phải đem bảo bối của mình chó tên tiểu tử kia đều nếm thử. Hù, ỷ có võ công bay qua bay lại giả thần giả quỷ dọa nàng khiến nàng vô cùng ngứa mắt mà.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 84.2
      Editor: Lưu Nguyệt

      Bởi vì mùa đông chưa qua, trời vẫn tối rất nhanh. Sau khi màn đêm buông xuống, hộ vệ trong Thất vương phủ đều tập trung tại đại sảnh, nhưng chỉ sau hai khắc (30’) biến mất từ cửa sau của Vương phủ.

      Nếu nhìn kỹ thấy có thêm vài bóng dáng màu đen khác đuổi theo các hộ vệ, thấp thoáng như quỷ mị vô cùng lén lút.

      Trong phòng thuốc, Nhạc Sở Nhân đem từng thứ bỏ vào chiếc túi lớn ở eo. Chiếc túi này cùng váy dài hợp chút nào, chỉ lớn mà còn dày. Nếu nhìn kỹ thấy số miệng túi , trong những túi đó đều là độc dược.

      Sau khi lấy đồ xong, nàng lấy áo choàng khoác lên che giấu chiếc túi kỳ quái này.

      Mọi việc xong xuôi, Nhạc Sở Nhân mới quay đầu nhìn kẻ nằm nhuyễn tháp, vẫn nhìn nàng chớp mắt từ này đến giờ.

      thôi.”

      Nhạc Sở Nhân cần thêm địch trúc sau đó về phía Phong Duyên Thương.

      người nàng nhiều đồ như vậy, ta chạm vào có sao vậy?”

      Nhìn nàng thoải mái như vậy, rất khó có thể tượng tượng người đem nhiều đồ như thế.

      “Ngươi sao nhưng người khác chưa biết được.”

      Mắt nàng cong cong vui vẻ .

      Phong Duyên Thương dứng dậy, phong nhã rũ trường bào, hơi híp mắt nhìn nàng, môi mỏng mỉm cười:

      “Bản vương vô cùng vinh hạnh.”

      nhàn nhạt nhưng vui sướng trong lòng ai biết đến. Nếu mà chạm được biết bản thân thất vọng thế nào đâu.

      Hai người quang minh chính đại bằng cổng chính, có xe ngựa cũng chẳng có ngựa. Nhạc Sở Nhân nghĩ chẳng lẽ bộ eo bị nắm lấy. sau đó chỉ thấy cảnh vật nhanh chóng lùi lại, hai người chớp mắt ra khỏi Đồng Thước phố.

      Gió lạnh đập vào mặt khiến Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, là Phong Duyên Thương ôm nàng bay nha. Tuy cảm giác giống nàng tưởng tượng nhưng cũng tệ lắm.

      “Lạnh sao? Mau ôm chặt ta!”

      Giọng Phong Duyên Thương từ đỉnh đầu truyền đến, có lẽ vì chuyển động hớn nữa tốc độ rất nhanh, gió đập vào mặt nên giọng mất trầm ổn thường có.

      Nhạc Sở Nhân đáp nhưng vẫn ôn chặt lấy , má áp vào lồng ngực ấm áp, tóc dài bay loạn trong gió.

      Từ Thất vương phủ đến Bảo Trấn tháp rất xa nhưng nhờ có “ bay nhãn hiệu Phong Duyên Thương” mà nàng quên luôn khái niệm thời gian, chỉ biết rằng đến khi cánh tay ôm tê rần mới thấy chậm lại.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tháp, cùng lên tiếng vẫn ôm chặt lấy , cả người dựa vào trong ngực Phong Duyên Thương.

      Phong Duyên Thương di chuyển trong bóng đêm, rất nhanh tiến vào trong tháp, trong này so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.


      Sau khi thả nàng xuống, Phogn Duyên thương cũng dừng lại. Nhạc Sở Nhân đứng vững, chờ đến khi thích ứng bóng tối mopwis phát phía trước có bóng người.

      “Ngũ ca?”

      Nhạc Sở Nhân vừa chậm rãi tách đôi tay eo ra, giọng gọi.

      “Ha ha, là bản vương.”

      Có vẻ như giọng điệu nghi vấn của Nhạc Sở Nhân rất buồn cười, Phogn Duyên Thiệu khách khí bật cười rồi mới trả lời.

      “Giả thần giả quỷ như vậy làm gì? phải vẫn chưa đến sao?”

      Trong này vẫn còn những người khác, nếu nàng đoán sai đều là người của Ngũ Vương phủ.

      “Biết thực lực tầm thường đương nhiên thể coi thường.”

      Phong Duyên Thiệu thở dài. quả cảm thấy may mắn vì bọn họ có Nhạc Sở Nhân, nếu Nam Cương sử dụng người của Vu Giáo sớm vài năm biết Đại Yến giờ ra sao?

      cần quá căng thẳng, cả Đại Yến này chỉ sợ chỉ có mệnh của hộ vệ Thất vương phủ cùng Ngũ Vương phủ là cứng rắn nhất. Mặc kệ bọn là người của Vu Giáo cũng chẳng thể vừa rat ay là giết người, mọi người thả lỏng chút .”

      Nếu là những người khác có lẽ còn có đường thoát nhưng hộ vệ trong hai phủ đều có vòng tay lúc trước nàng phân phát, chỉ cần bọn họ đeo vào, độc dược thông thường cũng đến gần được. Nếu trúng loại độc kỳ quái nào đó tốc độ phát độc so với người thường cũng chậm hơn rất nhiều.

      Nàng vừa xong, ít người thở phào. Nhạc Ở nhân mỉm cười, chợt cảm thấy đám người này cũng đáng . Mặc dù thường vào sinh ra tử nhưng vẫn sợ chết, đây mới là phản ứng của người bình thường.

      “Lát nữa đừng chạy loạn rời khỏi bản vương đó.”

      Phong Duyên Thương từ phía sao ôm lấy nàng thấp giọng . Tuy giọng rất bé nhưng mỗi người ở đây đều phải người thường nên đều nghe ràng.

      Nhạc Sở Nhân nắm lấy bàn tay ở eo, khiễng chân lên quay đầu hôn lên má Phong Duyên Thương, cười :

      “Lát phải nghe ta chỉ huy rồi.”

      Thực ra những lúc như thế này nàng muốn hợp tác với Thích Phong hơn vì luôn nghe lời nàng.
      (Nguyệt: ha ha, lời này mà để Duyên Thương ca nghe được Thích Phong chỉ có nước khóc rồi ^___ ___^)

      “Được.”

      Giọng nhàng như ly rượu ấm nồng khiến người ta say.

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ dựa vào người , mặc dù ở đây lạnh nhưng độ ấm sau lưng khiến nàng tham luyến muốn rời.

      Bên ngoài rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cấm vệ quân tuần tra vang lên tiếng khôi giáp ma sát. Tiếng vang cùng với going lạnh khiến người ta khỏi đề cao tinh thần.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thanh lảnh, tựa như tiếng hồng hạc kêu làm người ta giật mình run lên.

      Sau đó là tiếng cấm quân hô gọi, tiếng đánh nhau, chớp mắt phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

      Mắt Nhạc Sở Nhân sáng rực, Phogn Duyên Thương phía sau ôm nàng di duyên sang bên cạnh vài bước, hai người đứng trước cánh cửa sổ , có thể xem tình hình bên ngoài.

      Cấm quân giao đấu với đám người mặc đồ đen, sở trường của cấm quân là vây đánh, lấy nhiều đấu ít, còn đám người kia mỗi người đều võ nghệ cao cường, chớp mắt có cả chục cấm quân ngã đất .

      Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn đám người trước mắt càng đánh càng xa, :

      “Tiểu Thương Tử, ngươi xem, nóc nhà bên dó có người.”

      Vì quá xa nên nàng xem được, mơ mơ hồ hồ.

      Phong Duyên Thương ngước mắt nhìn, khẽ gật đầu.

      “Đúng vậy, dưới năm mươi người.”

      Xem ra đều là cao thủ, bọn họ đứng nóc nhà, ràng nhìn bên này.

      “Bọn chúng có lẽ đảm nhiệm việc đưa Ninh Dự , biết tên khốn khiếp kia có đến .”

      Mắt nàng nhìn đến nên cũng thể xác định có đến .

      “Ta lại chưa gặp , hơn nữa đám người đó đều che mặt.”

      Giọng Phong Duyên Thương nhàn nhạt vang lên bên tai nàng.

      “Mặc kệ có đến hay , lão nương cũng sợ.”

      Nhạc Sở Nhân đầy tự tin thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn trận chiến trước mặt. Mặc dù là vũ khí lạnh (đại khái chỉ vũ khí thô sơ cổ đại, có súng ống đạn dược mọi người nhé) nhưng người người đầu võ nghệ cao cường bay qua bay lại, xem còn phấn khích hơn phim hành động. (Ặc >____<)

      Đột nhiên đội quân lớn từ phía ngoài tập kích đến, giọng Phong Duyên Thương chứa đựng ý cười :

      “Cấm quân trong thành đến đây.”

      Nhạc Sở Nhân kiễng chân nhưng vẫn nhìn được nhiều hơn. Chỉ nghe đến tiếng hô chém giết vang dội, tiếng binh khí đập vào tai, cả trời đất như chỉ còn lại cảnh trước mắt.

      Bỗng trận gió thổi qua, trong bóng đêm có người bay về hướng này, cả người đồ đen kín mít, hai cánh tay vung lên tựa như loài dơi trong bóng đêm.

      Nhạc Sở Nhân nhìn chớp mắt, trong mắt che giấu nổi ngưỡng mộ. Mặc dù vài chục người cùng bay có chút quỷ dị, nhưng chỉ cần cho nàng bay như vậy lúc, đừng quỷ dị, nàng giống quỷ nàng cũng chịu.

      Bọn họ bay trung, trận chiến bên dưới như có phép thuật đột nhiên dừng lại. Cấm vệ quân cùng quân độ hoàng thành đều dừng mọt động tác, đám người mặc áo đen cũng tham chến, nhanh chóng tiến vào trong địa lao.

      Hồng Hạc ở đây phải hồng hạc ngày nay nhé, là loài trong truyền thuyết cơ, ảnh nè:
      [​IMG]
      Chương 84.3
      Editor: Lưu Nguyệt

      Của lớn vừa mở, đám người lập tức tiến vào. Thực ra số cấp quân trong địa lao cũng nhiều, Phogn Duyên Thiệu lại sớm cso sắp xếp nên đám hắc y nhân chớp mắt biến mất ở cửa.

      Cấm quân bên ngoài vẫn đứng yên bất động, hơn mười hắc y nhân chạm đất, gương mặt bịt khăn chỉ để lộ đôi mắt.

      Nhạc Sở Nhân đảo mắt giữa đám người đó, có tên tiểu tử kia. Tuy nhiên nhìn thủ đoạn của chúng cao tay hơn đám người của Vu Giáo xuất hiên lúc trước nhiều.

      Cửa lớn rất nhanh lại mở ra, hàng hắc y nhân lao ra, hai người còn xách theo kẻ khác. Người này ăn mặc sạch , tóc tai gọn gàng, râu dài ba tấc (3cm), gương mặt rất có tinh thần, kẻ đó ai khác ngoài Ninh Dự. (Lưu Nguyệt: Ông này ngồi tù mà cứ như nghỉ mát ấy >’’< )

      Hắc y nhân xách Ninh Dự nhanh chóng nhập vào đám người bên ngoài. Ninh Dự nhìn cảnh này, vô cùng bình tĩnh.

      .”

      Chính vào lúc này, Nhạc Sở Nhân khẽ . Eo nhanh chóng bị Phong duyên thương ôm lấy, hai người rời khỏi vị trí, người trong tháp cũng xông ra.

      lại lại dễ dàng như vậy, các ngươi đều thấy ngượng ngùng sao?”

      Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân chạm đất, xung quanh là cấm quân sẵn sàng chiến đấu. Nhạc Sở Nhân mỉm cười “thân thiện, dễ gần” nhìn đám người áo đen. tay lôi cây địch trúc từ dưới áo choàng đưa lên miệng thổi. Chỉ tiếng vang lên, toàn bộ cấm quân đều ngã xuống, thiên địa nhất thời yên tĩnh. (Nguyệt: kỳ quái, sao lại đổ ngã người của mình nha?)

      Nhạc Sở Nhân thu hồi địch trúc, cười nhìn bọn họ. Trong khoảng cách hơn chục mét, thông qua ánh đuốc lập lòe tháp, nàng có thể thấy sắc mặt họ chút biến đổi, hề ngạc nhiên trước xuất của nàng.

      người áo đen nắm lấy Ninh Dự. Ninh Dự bình tĩnh đối mặt với đám người Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu, đối với ông ta mà bị đám người biết từ đâu đến đưa vẫn còn tốt hơn ngồi trong lao.

      “Thủ lĩnh của các người đâu? phải đích thân đến sao? Tên tiểu tử đó phải là sợ dám đến chứ?”

      Ban đêm yên tĩnh, hai đội nhân mã giao phong cũng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giọng của Nhạc Sở Nhân vang vọng.

      nhìn thấy bản thiếu gia, nàng thấy tịch mịch đúng ? Bản thiếu đến rồi đây!” (Nguyệt: Hắc hắc, câu cuối dễ gợi liên tưởng quá)

      Chớp mắt, vang lên giọng đùa cợt ngạo nghễ. bóng đen xẹt qua, đến khi nhìn người xuất trước mắt.

      mặc áo chàng rộng, đầu đội mũ choàng chỉ để lộ cằm, căn bản thể nhìn diện mạo thế nào.

      Phong Duyên thương híp mắt nhìn , đứng bên cạnh Nhạc Sở nhân, vững như bàn thạch.

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày hừ lanh:

      “Ngươi quả đến rồi. Mặc dù ta cũng chẳng thèm để ý đến tên Ninh Dự đó, nhưng ngươi cũng thể đem .”

      Vừa vừa chỉ Ninh Dự, bộ dạng vô cùng ngạo mạn.

      Kẻ đội áo choàng cười khẽ, mặc dù được diện mạo nhưng tiếng cười rất dễ nghe, hơn nữa lại có chút cợt nhả.

      được, bản thiếu đáp ứng với người khác rồi.”

      “Cố chủ của ngươi là ai?”

      Phong Duyên Thiệu tiếng, mặc dù toàn thân nho nhã nhưng giữa lông mày là cỗ bễ nghễ thể coi thường.

      “ Ha ha, Ngũ Vương điện hạ, nghe danh bằng gặp mặt.”

      Mặc dù thế nhưng người đối diện vẫn chỉ nhìn thấy cằm mà thôi.

      “Cũng vậy thôi, Các hạ có bản lĩnh như vậy, sao lại tiếp tay kẻ ác?”

      Phong Duyên Thiệu chắp tay, khiêm nhường nhưng mất phong độ.

      “Chậc chậc, tiếp tay cho kẻ ác? Câu này bản thiếu gia thích nghe chút nào.”

      Đối phương lắc đầu, bộ dạng giống như quả thích nghe.

      “Mặc kệ ngươi thích nghe hay . Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Hôm nay ngươi dễ dàng như vậy.”

      Nhạc Sở Nhân cắt đứt đối thoại giữa hai người, nàng thích nghe mấy lời lòng vòng tốn nước bọt đó.

      “Thế sao? Lần trước chưa tận hứng, hôm nay chúng tay tiếp tục.”

      Lời dứt, giơ tay lên. Giống như có lực hút cực lớn, Ninh Dự nhanh chóng rơi vào tay .

      “Chỉ cần nàng cuopws được , bản thiếu lập tức dời .”

      “Hù, ta sợ ngươi chắc.”

      Nàng vừa xong, cánh tay từ áo choàng vươn ra. Chớp mắt mọi người chỉ thấy xuất đám khói xanh, chưa kịp có động tác gì, khói xanh biến mất. Sau đó là loạt tiếng cóc xanh kêu lên. Thời tiết mùa đông mà cóc xanh loạn kêu ràng bình thường chút nào.

      mặt đất, làm khói đen tràn qua chân mọi người, quỷ dị đến mức mọi người dám cử động chút nào. Có thứ gì đó len lỏi theo vết may của giày cùng áo bào chui vào.

      Có tiếng địch vang lên, khỏi đen dưới chân lập tức tản , mùi tanh tưởi bốc lên khiến người ta muốn ngất xỉu.

      Thiếu niên nắm lấy Ninh Dự , đột ngột bay lên, ném về phía đối diện thứ gì đó.

      Động tác của Nhạc Sở Nhân chậm, lập tức ném đồ về phía đỉnh đầu. Trong chớp mắt vang lên tiếng nổ lớn, ánh sáng chói mắt, trong trung chẳng còn thứ gì cả.

      “Chúng ta cũng lên.”

      Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn kẻ nắm Ninh Dự lơ lửng trung, mày liễu nhíu chặt.

      Phong Duyên Thương ôm eo nàng phi lên. Chớp mắt có chút ổn định, sau khi ổn định lại, nàng lấy từ trong áo choàng ra thứ đồ gì đó để bên môi thổi. Bỗng có hai sợi dây màu đỏ tựa như hai con rắn phi về phía kẻ lơ lửng trong trung kia.

      Thiếu niên giơ tay tiếp lấy, cả người run lên, sau dó nắm lấy Ninh Dự cùng tiếp đất.

      Phong Duyên Thương cũng ôm nàng tiếp đất, Nhạc Sở Nhân cười lớn:

      “Ngươi cho rằng đồ gì của lão nương ngươi cũng tiếp được sao? tự lượng sức mình.”

      Mặc dù giống như có việc gì vẫn nắm lấy Ninh Dự, nhưng Nhạc Sở Nhân biết càm giác của han, giải hận.

      “vậy nàng thử xem thứ này của bản thiếu gia.”

      Giọng thiếu niên trầm thấp, chức tức giận. xong áo choàng vung lên, hai vật sống gì đó lấy tốc độ thể nhìn thấy bay về phía Nhạc Sở nhân.

      Nhạc Sở Nhân giơ tay chặn lại, lòng bàn tay nhất thời tê liệt. Nàng nhíu mày, rụt tay lại vào trong áo choàng. Tay khác nhanh chóng cầm châm bạc đâm vào phần bên cạnh, chớp mắt đỡ hơn rất nhiều.

      “Cũng cao minh lắm. cái này cho ngươi, đảm bảo ngươi thích.”

      Nhạc Sở Nhân cắn răng cười trầm nhìn , chút do dự cầm địch trúc để bên môi. Vài tiếng địch chói tai vang lên, phía đối diện chớp mắt bị vây trong khói đen.

      bắt Ninh dự lại.”

      Khói đen dày đặc, họ nhìn thấy người, cũng chẳng nghe thấy thanh.

      Phong Duyên Thương vẫy tay, hai hộ vệ hcuts do dự lao vào khói đen.

      “Nàng sao chứ?”

      Phogn Duyên Thương cúi mắt nhìn gương mặt hơi trắng của Nhạc Sở Nhân thấp giọng hỏi.

      sao, cổ trùng của tên đó còn chưa lấy được mạng của ta.”

      Tê buốt tay giảm bớt, cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.

      Phong Duyên Thương dùng tay ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn phía đối diện. hai hộ vệ vừa rồi trở lại, tay nắm lấy Ninh Dự hôn mê.

      Nhưng người khác lên phía trước đón lấy Ninh Dự. Hai người đó sợ hãi nhìn Nhạc Sở Nhân, khiến những người khác cũng nhìn lại phía đối diện. Khói đen biến mất, hơi mười kẻ áo đen nằm đất, Thiếu niên kia cũng những người áo bào đen (những người bay như chim lúc đầu ấy ^____^) biến mất.

      Gương mặt Nhạc Sở Nhân vô cùng bình tĩnh, nàng cũng sớm biết được bọn họ chạy. Khói trùng vừa rồi là dựa theo trí nhớ bập bõm nghiên cứu ra, cũng là lần đầu tiên sử dụng. Người khác nhìn thấy bên trong nhưng nàng cũng hai người vừa rồi đều thấy, vì vậy họ mới nhìn nàng kỳ quái như vậy.

      “Bọn họ chạy rồi, Sở Nhân, muội sao chứ?”

      Phong Duyên Thiệu qua, thu hết tất cả vào mắt, bừng tỉnh như mộng. Trận đấu kỳ quái này, bọn họ ai cũng thể góp tay nào.

      “Chạy rồi, mau thu dọn thôi, những cấm quân này phải nghỉ ngơi khoảng nửa năm mới có thể bình thường trở lại.”

      Nhạc Sở Nhân quét mắt nhìn quanh, sắc mặt khoogn tốt lắm.

      Phong Duyên Thiệu gật đầu, sau đó vẫy tay chỉ huy người dọn dẹp.

      Nhạc Sở Nhân kéo tay Phong Duyên Thương vòng qua đám người nằm đầy đất về. Bộ pháp Phong Duyên Thương trầm ổn phối hợp với bước chân nàng.

      Sau khi ra khỏi ánh sáng, Phong Duyên Thương ôm nàng nhanh chóng rời khỏi chõ cũ. Hai người dừng lại ở con phố , Nhạc Sở Nhân nhảy ra khỏi lồng ngực , chống tường bắt đầu nôn. Nàng vừa nôn, nước mắt cũng tí tách rơi dừng lại được, chớp mắt cả gương mặt đầm đìa nước mắt.

      lúc lâu sau, trận nôn hành hạ người này mới dừng lại, Nhạc Sở Nhân lau nước mắt mặt nhìn Phong Duyên Thương trong bóng tối:

      “Cảm ơn, nếu mà trước mặt nhiều người như vậy nôn mửa, mặt nũi của ta chắc mất hết rồi.”

      Phong Duyên Thương giơ tay xoa mặt nàng, tuy nhìn thấy mặt nhưng nàng vẫn cảm nhận được ôn nhu của .

      “Nhìn nàng ổn lắm, vẫn còn muốn nôn sao?”

      Lúc ôm nàng phi tẩu cảm thấy nàng giống như buồn nôn, may mắn hiểu ý nàng.

      “Dạ dày còn thứ để nôn rồi, chúng ta về thôi, ta hơi mệt.”

      Cổ trùng của tên nhóc khốn khiếp đó giết được nàng nhưng cũng khiến nàng dễ chịu. Nôn xong cả người nàng dường như còn chút sức lực nào cả.

      “Được.”

      Phong Duyên Thương ôm lấy nàng, dùng thân thể ấm áp giúp nàng chắn gió lạnh. nhìn nàng, trong lòng có chút tự trách, nàng đối đầu với cường dịch lại thể giúp chút nào, cảm giác này dễ chịu chút nào.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 85.1
      Editor: Lưu Nguyệt

      Lễ hội đèn lồng cuối cùng cũng đến. Khắp ngõ lớn, ngõ đều vô cùng nhộn nhịp. Có điều Nhạc Sở Nhân có diễm phúc xem bởi vì nàng nằm giường, cả người chẳng còn chút hơi sức nào.

       Đây phải Vọng Nguyệt Lâu của nàng, cũng phải giường lò so của nàng, mà là phòng Phong Duyên Thương, giường cũng là của giường của .

       Giường hơi cứng, dù lót thêm vài lớp đệm nhưng nàng vẫn thấy quen。

        Tối qua, Phong Duyên Thương ôm nàng về, nàng vẫn nằm từ lúc đó đến giờ, cả người có chút sức lực nào, ngay cả lật người cũng lười.

       Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng người chuyện bên ngoài, giống như giọng Đinh Đương. Nhạc Sở Nhân cũng chẳng thèm để ý, tìm tục chìm vào mộng đẹp.

      Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân đến gần. Nhạc Sở Nhân nhận ra chút khác lạ, hơi hé mắt. Thình lình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tỷ mỉ kỹ lưỡng giật mình hoảng sợ.

       “Trần phi nương nương?”

      Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn tỉnh ngủ. Hơn nữa chân tay cũng có chút sức lực, giằng co muốn ngồi dậy.

      “Thất vương phi cứ nằm xuống .Ta vâng lệnh Hoàng Thượng đến thăm . Xem ra quả rất nghiêm trọng rồi.”

      xong, ngồi xuống ghế bên giường Đinh Đương vừa mang đến. Nhạc Sở Nhân cũng ngoan ngoãn nằm xuống, tư cổ trở xuống đắp chăn kín mịt, để hở chút nào.

      “Đúng vậy, độc của đối phương rất lợi hại, mặc dù ta bách độc bất xâm nhưng vẫn bị ảnh hưởng .”

      Nhạc Sở Nhân thở ra, giọng còn mạnh mẽ, hào sảng như trước khiến người ta cảm thấy mềm mại hơn nhiều.

       Trần phi giơ tay vuốt ve má Nhạc Sở Nhân, khẽ :

      “Yên tâm , lão thất với ngũ vương bẩm báo việc tối qua với hoàng thượng, phải chịu khổ công đâu, hoàng thượng đương nhiên luận công ban thưởng mà.”

      Câu này của nàng trong ngoài đều sai, Phong Triệu Thiên nhất định có ban thưởng.

      Trong lòng Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, mặt lại cười cười:

      “Vậy là tốt nhất, nếu lần sau ta cũng chẳng bán mạng nữa đâu. Có điều phụ hoàng lần này định thưởng cái gì? Vài lần trước ta làm việc cho người đều thưởng tiền, lần này nếu chỉ tiền e rằng đủ nha!”

      Nàng hoàn toàn sợ Trần Phi nghĩ mình tham tiền mà chán ghét, vô cùng đương nhiên.

         Trần phi cười khẽ, vô cùng quyến rũ :

      “Đương nhiên khiến hài lòng, chỉ , Thất vương cũng vậy. Hôm nay tâm tình tốt, trong cung dưới ai cũng biết, Thất vương phi bị thương khiến Thất vương gia tức giận, lần đầu tiên trở mặt vớI văn võ bá quan, dọa ít người.”

      Trần phi vừa vừa cười. rằng dọa ít người nhưng xem ra bao gồm nàng ta.

       Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, tuy nàng biết Phong Duyên Thương luôn giả vờ, nhưng bây giờ tận tai nghe thấy cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

      “Tối hôm quả rất nguy hiểm, nếu có ta, chỉ Ninh Dự bịđem , tính mạng của những binh sĩ đó cũng giữ được. mình ta chịu chút đau khổ đổi lấy tính mạng bọn họ cũng đáng.”

      Nàng rang kể công mà.

      Trần phi cười rộ lên, ánh mắt nhìn  Nhạc Sở Nhân càng che giấu thích.

      “Biết rồi biết rồi, khi ta trở về nhất định bẩm báo với Hoàng thượng.”

       Nhạc Sở Nhân cũng cười, sắc mặt cũng trở nên có sức sống hơn chút.

      “Kỳ thực cũng phải ta nhất định đòi thưởng cái gì đó mới được. Tuy hơi khoa trương chút nhưng nay khắp cả Đại Yến cũng chỉ có ta mới có thể đói phó bọn họ.”

      Bởi vậy, Phong Triệu Thiên càng phải cho nàng thể diện, nếu về sau đừng mơ nàng bán mạng cho ông ta.

         Trần Phi gật đầu.

      “ Kỳ thực trong lòng Hoàng thượng dều biết , nhưng…có số việc hiểu đâu. Sống trong cung từng ấy năm, ta cũng hiểu vài chuyện, chính vì hiểu nên càng thể ra.”

      Nàng vừa vừa nhìn Nhạc Sở Nhân, từng câu đầy thâm ý.

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn vào mắt Trần Phi, nàng nghĩ, nàng hiểu. 

      “Những chuyện qua cũng chẳng có quá nhiều liên hệ với chúng ta, nếu như sâu vào, ngược lại bị nó cuốn lấy thoát ra được. Mong muốn của Tiểu Thương tử cũng là mong muốn của ta, chỉ cần mở miệng, ta có thể kéo người ngai vàng kia xuống. Nhưng cái muốn là danh chính ngôn thuận, ngũ ca cũng rất để ý, ta nghĩ cũng thế.”

      Người ở thời đại này đều có chấp nhất riêng, nàng cũng muốn phá vỡ nó.

      “Ha ha, nương thông minh. Kỳ thực, người Phong gia rất lãnh tình, thậm chí là bạc tình. Hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậ, con cái cũng ít, nhưng ngài thương chỉ có hai.”

      Trần phi cười nhạt, bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Nàng ám chỉ ai, Nhạc Sở Nhân cũng biết, phải là Phong Duyên Hạo sao. Phong Triệu Thiên đâu phải là chưa biểu lộ ra đâu.

      “Ngũ ca rất xuất sắc nhưng cũng rất bạc tình.“

      Nàng bĩu môi đồng ý, cách đối xử bình đẳng đối với mỗi chính là bạc tình.

      Trần phi cười khẽ:

      “Bởi vậy, thể vĩnh viễn làm bạn bên huynh ấy, ta thà dùng cách khác khiến huynh ấy ghi nhớ cả đời, nghĩ ta làm đúng ?”
      Nhạc Sở Nhân cười mà đáp, bởi vì nàng hề đồng ý với quan điểm của nàng ấy.

      “Ở lại dùng cơm , ta trồng vài chậu hoa, tặng chậu.”

      Nàng giữ nàng ấy ở lại ăn cơm vì lòng thcish nàng ấy. Sơ với Diêm Tô kiên cường, nàng ấy càng có quyết đoán, tiêu sái làm gì cũng hề hối hận.

      “Được.. nay trong cũng có ít người ngưỡng mộ Mẫn phi vì cũng chỉ có nàng ấy nhận được quà của Thất Vương phi. Lần này trở về nhất định khiến càng nàng ấy ghen tỵ thôi.”

      “Mẫn phi dạo này thế nào? Ta sắp quên bà ấy luôn rồi.”

      Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt hỏi.

      “Thời tiết lạnh, nàng ấy hầu như ra khỏi cửa bước. Kỳ thực mười ấy năm nay nàng ấy sống cũng rất vất vả。 Ít nhát theo ta thấy , chết còn thoải mái hơn.

      Nếu là nàng, có lẽ đẵ thắt cổ tự vẫn từ sớm.

      “Tuy rằng sống bằng chết nhưng bà ấy cũng nỡ chết, hay cách khác sợ rằng yên tâm về Phong Duyên Tinh, còn có Hoàng thượng.”

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng chẳng có chút đồng tình nào với Mẫn phi cả.

      “Mẫn phi rất Hoàng thượng, chuyện năm đó là bất đắc dĩ. Bây giờ biết người cũng chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng vẫn si mê như cũ.”

      Giọng Trần phi đầy trào phúng. Kỳ thực nàng cũng vậy phải sao? Chỉ có điều đối tượng lại phải phu quân của nàng.

      “Trong cung ấy à, kỳ nữ nhiều.”

      Nhạc Sở Nhân lắc đầu cảm thán. Nhưng nàng lại biết rằng, trong mắt người khác, nàng mới được coi là kỳ nữ hiếm có.

          Hai người chuyện rất lâu, sau đó Trần phi cùng Nhạc Sở Nhân ăn cơm giường. Trần phi trong mắt mọi người là xa hoa, làm việc luôn đoan trang giữ lễ nhưng lại có thể cùng Nhạc Sở Nhân ăn cơm giường. Điều này khiến Đinh Đương kinh ngạc. Nàng vẫn cho rằng TRần phi có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tuyệt đối dám động chạm vì hậu quả vô cùng thảm.

      Nhưng lúc này, hai người kia cười giường giống như tỷ muội kết nghĩa kim lan, sợ rằng ai cũng tin được.
       
      Sau bữa trưa, Trần phi ra về, hơn nữa còn mang theo vài chậu hoa ra chồi theo.

        Đinh Đương vừa lau đồ trong phòng vừa rì rầm:

      “Trần phi nương nương tốt, sao lúc trước nô tỳ nhận ra tính cách ngài ấy như vậy nhỉ?”

         Nhạc Sở Nhân nằm giường, cong môi :

      “Chẳng qua là bị tình ép buộc mà thôi. Nếu cho nàng ấy lựa chọn, nàng chắc chắn muốn cuộc sống như nay, dù ăn rau xanh dưa muối, trong long cũng thấy vui vẻ ngọt ngào.

      Đinh Đương dừng tay quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân,

      “ Vương phi, ngài cũng nghĩ như vậy sao?”

      “Nghĩ như thế nào? Bọn họ nắm giữ được vận mệnh của mình nhưng ta có thể. Vì vậy những chuyện ấy thể xảy ra người ta.”

         Đinh Đương vui vẻ gật đầu:

      “Tính cách của Vương phi như vậy, người bình thường thuần phục được, cũng chỉ có Vương gia có lòng cùng năng lực đó thôi.”

      Nàng đánh giá Phong Duyên Thương rất cao nha.

      Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, thuần phục nàng? Nàng nghĩ phải là nàng thuần phục mới đúng.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 85.2
        Editor: Lưu Nguyệt

      Nằm trong chăn ấm ngủ lâu, nàng bỗng cảm thấy có người đến bên gường, bàn tay ấm áp vuốt má mình. Vuốt ve hồi lại bắt đầu chui vào trong chăn, trượt qua tay nàng rồi đặt eo.

      “Họ Phong kia, đừng sờ loạn.”

      Nhạc Sở Nhân ngọ ngoạy, lười biếng quát. lúc lâu sau nàng mới mở mắt, quả nhiên người nào đó ngồi bên giường.

      “Đỡ hơn chút nào chưa?”

      Bàn tay từ trong chăn rút ra, véo má nàng, dịu dàng hỏi.

         “Cũng đỡ hơn rồi, tuy nhiên chưa muốn dậy chỉ muốn nằm trong chăn thôi.”

      Nhạc Sở Nhân lười biếng đáp. Trong phòng chỉ có hai người hơn nữa mắt đối mắt thân thiết như vậy khiến nàng chợt cảm thấy rất bình yên.

      “Ha ha, vậy nàng cứ nằm . Cần gì cứ việc sai khiến vi phu.”

      Mắt phượng mỉm cười, coi ngươi thâm thúy tĩnh lặng như nước hồ đẹp đẽ như vậy.

         Nhạc Sở Nhân bĩu môi nhưng trong mắt mỉm cười, nắm lấy tay nghịch ngợm hỏi:

      “Hôm nay trở mặt dọa người sao?”

      “Ai cho nàng vậy?”

      Phong Duyên Thương mỉm cười, tùy ý hỏi.

      “Trần phi nương nương, hôm nay nàng ta đến đây chắc ngươi cũng biết rồi? Chúng ta chuyện nửa ngày, nàng ta còn đặc biệt miêu tả bộ dạng ngươi triều, nghenois dọa sợ ít người.”

      Nàng hứng thú , nhìn khuôn mặt đối diện, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng đủ.

      “Kẻ làm việc khuất tất mới sợ. Cây ngay nào sợ chết đứng?”

      Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, nghĩ rằng bộ dạng hôm nay có gì đáng sợ, chỉ hơn khác ngày thường chút, cùng lắm khí thế áp bức hơn chút thôi.

         Nhạc Sở Nhân nhướn mày, bĩu môi:

      “Sợ ngươi chính là làm việc thẹn với lương tâm? Suy nghĩ của cổ nhân các ngươi khó hiểu.”

      Nàng vừa vừa nghịch ngợm đẩy mặt .

      “Nàng cũng sợ ta?”

      Phong Duyên Thương nắm tay nàng áp lên giường, khuôn mặt lại gần nàng, hai người hô hấp giao hòa, Nhạc Sở Nhân híp mắt, khí toàn mùi vị của .

      “Sợ cái đầu nhà người.”

      Vì khoảng cách quá gần, giọng nàng rất .

      Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là gương mặt đối phương. Phong Phong Duyên Thương dứt khoát đè nàng. đợi Nhạc Sở Nhân phản đối quá nặng, môi mỏng áp xuống hai má nàng, đem kháng nghị hoàn toàn đẩy trở về.

      Cánh môi chạm nhau, đầu tiên là thăm dò, sau đó lưỡi mềm nhiệt tình giao triền.

      Nhạc Sở Nhân giơ tay ôm lấy gáy , Phong Duyên Thương thuận thế ngã lên giường, hai người lăn vào trong giường, rèm giường hạ xuống nhìn bóng dáng.

         Giống như có bàn tay vô hình thao túng Hoàng Thành, vài bí mật bỗng dưng lộ ra người biết.

        Những việc xảy ra trong đại lao Bảo Trấn tháp cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, đám người biết Vu Thuậtxông vào đại lao cứu Ninh Dự, trăm cấm quân cũng địch lại, cuối cùng Thất Vương phi mình ra trận, tuy đuổi được bọn trúng nhưng bản thân bị thương nặng.

      Mặc dù lời đồn hơi quá nhưng khiến mọi người lần nữa nhìn lại Thất vương phi , nàng ở triều trừng phạt đại thần, dưới truề đánh lui quân địch, nữ tử như vậy tầm thường.

      Hôm nay Nhạc Sở Nhân có chút sức lực, có thể xuống giường lại nhưng vẫn chưa thể thoải mái hoạt động như trước.

         Nàng lại trong phòng ngủ của Phong Duyên Thương, bên cạnh phòng ngủ là gian phòng , ngoại trừ bàn uống trà, ghế nằm bên cửa sổ còn giá sách lớn dựa vào tường. Bên xếp rất nhiều sách, quả đúng như con người Phong Duyên Thương, bụng đầy kinh luân. Tuy vậy Nhạc Sở Nhân cho rằng đọc sách cũng chẳng phải vì hứng thú gì cốt yếu chỉ để nhồi nhét càng nhiều thứ vào đầu thôi.

      Nàng tùy ý cầm lên vài quyển xem, hầu như loại sách nào cũng có, địa lý núi sông thiên hạ, truyền thuyết thượng cổ, ngọc thạch bảo vật…

      Nhưng nàng chẳng có chút hứng thú với mấy thứ này, vừa khó hiểu vừa khô khan.

      Nàng quét mắt vòng, tầm mắt dừng lại chiếc hộp đặt góc tầng thứ tư, tuy chẳng bắt mắt gì nhưng đặt ở đó khiến nàng rất tò mò muốn biết bên trong là thứ gì.

      Nhạc Sở Nhân chút do dự kéo lấy chiếc ghế là điểm tựa lấy chiếc hộp xuống.

      Nàng ước lượng chút, cũng . Mày liễu chau lại, biết đâu lại là bí quyết võ công gì đó, long hiếu kỳ bị khơi mào, chút nghĩ ngợi mở ra.

      Bên trong có vào quyển sách, tuy hơi cũ chút nhưng được giữ gìn rất cẩn thận. Nàng tiện tay lấy quyển lật xem, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

      Đây là…sách chữ về chuyện phòng the.

      Nàng ngơ người lúc, bỏ sách tay xuống cầm quyển khác lên xem. Nội dùng cũng có gì khác biệt, đều về chuyện phong hoa tuyết nguyệt ! Nếu là sách diễm tình cũng đúng lắm, thực tế giống như sách dạy hơn.

      Mày liễu nhíu chặt, Nhạc Sở Nhân nghĩ rất nhiều khả năng nhưng cuối cùng khẳng định, Phong Duyên Thương học tập và nghiên cứu chúng!

      Nghĩ vậy, nàng nhịn được bật cười, người này… quá đáng mà!
        Cười cười nhưng nàng cũng nhanh chóng để chúng vào vị trí cũ, giữ cho người này chút mặt mũi vậy.

      “Vương phi, người ở đây sao? Người trong cung khiêng kiệu đến muốn đưa ngài vào cung.”

      Đinh Đương chạy vào, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Sở Nhânđang đứng ghế, vội vàng chạy lại đỡ nàng.

      “Ta thoải mái, !”

      phải bên ngoài đồn thổi nàng bị thương nặng nằm liệt giường sao? Vậy mượn có đó !

      “Bởi vậy người trong cung mới khiêng kiệu đến, họ sợ ngài cự tuyệt đó!”

        “Hừ, vậy là bắt ép ta phải sao? Nếu ta mình nằm liệt giường, bọn họ còn muốn lấy cáng khiêng ta vào cung?”

      Nhạc Sở Nhân mất hứng , nàng muốn vào cung đấy, xem Phong Triệu Thiên làm gì được nàng?

      “Hôm qua, Trần Phi nương nương đến đây, hôm nay hoàng thượng triệu người vào cung nếu sợ rằng tốt đâu.”

      Đinh Đương hiểu Nhạc Sở Nhân nghĩ gì, có biết bao nhiêu ngươi mong nhìn thấy thánh nhan mà được đó!

      Nhạc Sở Nhân nhìn nàng, lúc sau :

      “Thay quần áo , ta búi tóc, rửa mặt nhìn rất giống người bệnh đúng ?”

         Đinh Đương gật đầu, nhịn cười đáp:

      “Ai diện kiến thánh nhan mà trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, chỉ có vương phi ngài muốn giả trang suy yếu vô lực thôi.”

      “Vốn có người nhìn nhìn ta thuận mắt lại làm gì được, bây giờ ta trả giá lớn mới lập được công nhất định phải đòi hoàng thượng thưởng cho hậu hĩnh mới được, nếu người cho, ta bệnh mãi khỏi.”

      Hai mắt sáng rực, bộ dạng này có chút nào giống người bệnh nặng cơ chứ?

         Khó trách Đinh Đương lần này nàng được, kiệu này xa hoa vô cùng, vốn chỉ dùng cho hoàng hậu, quý phi lại, vô cùng mềm mại, thoải mái.

         Bởi vì trang điểm, búi tóc gì đó, tóc đen chỉ buộc lại đơn giản, áo choàng trắng tinh cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng càng khiến người ta có cảm giác suy yếu lên lời.

      Nhạc Sở Nhân vừa ngồi vào kiệu, nhanh chóng đánh giá bên trong, vật dụng đều là đồ quý giá xa sỉ, ngồi vào vô cùng thoải mái.

         Những người khiêng kiệu cũng rất chuyên nghiệp, đường vào cung chút xóc nảy khiến Nhạc Sở Nhân dần có chút buồn ngủ.

      lúc lâu sau, kiệu dừng lại, Nhạc Sở Nhân sửa sang lại áo chòang rồi bước xuống.

      phải Đại Hòa điện, cũng phải Ngự Thư phòng , trước amwts nàng là Thừa Đức điện tráng lệ nguy nga, lan can bạch ngọc dưới ánh mặt trời trong suốt phát sáng.

      “Nô tài tham kiến Thất Vương phi, mời.”

      vị công công có chút quen mắt chờ ở đó, thấy nàng vội vàng cúi người mời vào.

         Nhạc Sở Nhân lần đầu tiên bước chậm rãi nhàng như vậy, giống như con người cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

      Bên trong ấm áp, hương thơm nhàng, tuy rất thơm nhưng Nhạc Sở Nhân hề thích mùi vị này.

      Phong Triệu Thiên ngồi tháp, bên cạnh có ly trà cùng vài quyển tấu chương.

      “Tham kiến phụ hoàng.”

      Trong này chỉ có mình Phong Triệu Thiên, ngay cả công công luôn theo cũng có.

      “Đứng dậy ngồi .”

      Phong Triệu Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, buông tấu chương trong tay xuống. Đôi mắt thâm thúy nhìn thấu khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng đầu.

      Nhạc Sở Nhân nghe lời ngồi xuống, thuận tiện tựa lung vào ghế rất có dáng dấp lão đại.

         Nàng nhìn Phong Triệu Thiên thwor dài:

      biết phụ hoàng cho gọi có chuyện gì ạ? Độc này tuy lấy nổi mạng con nhưng khiến con cs chút sức lực nào. Lát nữa nếu con ngủ quên, mong phụ hoàng đừng tức giận.”

       Phong Triệu Thiên tựa vào gối mềm, nghe vậy hừ lạnh”

      “Dọa trẫm sao? Nha đầu ngươi giảo hoạt như vậy, có quỷ mới tin.”

      Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày:

      “Ta bán mạng cho người, người còn tin ta? khiến con đau lòng mà! Sau này trước khi làm việc gì nhất định phải nghĩ kỹ nếu cẩn thận mất mạng chỉ tiếc cho tấm thân như hoa như ngọc này lại còn khiến vài kẻ nào đó vui sướng nha!”

      Giọng tùy ý nhàng nhưng nội dung ràng khí thế ép người nha!

      “Nha đầu nhà ngươi to gan, dám vậy trước mặt trẫm. Uy hiếm trẫm?”

      Phong Triệu Thiên tiệp tục hừ lạnh, giọng uy nghi khí thế.

         Nhạc Sở Nhân sợ chút nào, đảo mắt lại thở dài:

      “Con dâu buồn ngủ rồi, nếu phụ hoàng có việc gì nữa, con dâu xin lui xuống.”

      xong làm bộ muốn đứng dậy rời .

      “Khó trách ngươi với Lão thất có thể thảnh phu thê, hai ngươi ràng là loại tính tình mà.”

      Sắc mặt tốt chút nào ném quyển tấu chương cho nàng.

         Mặc dù suy yếu như vậy nhưng tiếp đồ rất linh hoạt, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống ghế mở ra xem.

      Nhạc Sở Nhân xem xong nhướn mày ngẩng đầu nhìn Phong Triệu Thiên.

        “Sắc phong Tiểu Thương tử là Cần vương, con dâu thành nhất phẩm Cần vương phi? Ha ha phần lễ này quá lớn rồi.”

      Nhạc Sở Nhân mỉm cười cảm ơn. triều chỉ có Tương vương do đích thân Phong Triệu Thiên sắc phong thành thân vương, bây giờ có them Tiểu Thương tử.

      “Hài lòng là tốt rồi. Giang sơn của trẫm cần đám hậu bối các ngươi bảo vệ, chỉ bằng sức mình trẫm khó giữ được thái bình tịnh thế.”

      Phong Triệu Thiên nhắm mắt cảm thán. Nghe giọng có chút đè nén, Nhạc Sở Nhân chợt nghĩ: chẳng lẽ có ai dọa ông ta rồi sao? Nếu sao lại câu đầy bất lực cam chịu như vậy?

      “Phụ hoàng còn trẻ mà, neus người muốn sống lâu trăm tuổi, con dâu nhất định giúp người mãn nguyện.”

      Nhạc Sở Nhân cười , cũng còn bộ dạng suy yếu vwuaf rồi nữa.

         Phong Triệu Thiên mở mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy khó đoán:

      “Như vậy mạng trẫm bị ngươi nắm trong tay rồi?”

      “Nào có, ngài đâu cần phải như vậy, dọa con đó. Con chẳng có bản lĩnh nào khác nhưng để người dống lâu tram tuổi cùng thấy được mặt trời ngày mai lại rất dễ dàng.”

      Nàng cười rất thuần khiết nhưng lời lại đầy tính uy hiếp.

         Phong Triệu Thiên hít sâu hơi giống như nén gì đó. Nghĩ lại từ trước đến giờ chưa từng có kẻ nào dám vậy trước mặt hơn nữa còn uy hiếp ràng như vậy, vậy còn cười vô cùng sáng lạn.

      “Phụ Hoàng đừng tức giận, con thấy người gần đây ngủ được ngon, sắc mặt được tốt lắm. Con trở về điều chế chút thuốc mang đến cho người, đảm bảo uống vào ngủ ngon mộng mị.”

      Nhạc Sở Nhân hiếu thuận đề nghị, nhìn ánh mắt Phong Triệu Thiên đầy lửa giận, nàng càng thấy thoải mái vô cùng.

      Nàng ở lại điện Thừa Đức khoảng canh giờ (1h) mới rồi , lúc ra bước chân thoải mái nào giống như bộ dạn suy yếu lúc đến.

         Vị công công dẫn nàng đến vội vàng tiến lên. Mặc dù thấy nàng trước sau khác biệt lớn như vậy rất ngạc nhiên cũng dám to gan nhìn. Chuyện xảy ra ở Đại Hòa điện ai cũng biết, Thất vương phi lợi hại thế nào ai dám chọc.

      Nàng về đến phủ thấy Phong Duyên Thương về từ sớm, ngồi chờ nàng trong phòng khách, tâm tình có vẻ tệ.

      Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bước vào, thuận tay cởi áo khoác, cười :

      “Tham kiến Cần vương điện hạ.”

      Môi mỏng cong lên, mắt phượng nhìn nàng đến gần:

      “Nhìn thần sắc Cần vương phi hồng hào như vậy, xem ra thân thể khỏa lại rồi.”

      “Đúng vậy, người gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái, bổn vương phi tại vô cùng thoải mái.”

      Thân mình mềm mại hơi chuyển, thoải mái tự tại ngồi xuống chân , tay ngọc gác lên vai rộng, hoàn toàn thèm để ý người hầu cùng hộ vệ trong phòng vẫn ở đó.

      Mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng.

      “Người có làm khó nàng?”

      “Làm khó ta? Ha ha, lúc đầy còn bày sắc mặt cho ta xem, có vẻ như bị ngươi chọc tức, cố tình tìm ta trút giận mà.”

      Núm đồng tiền nổi bật, nàng cười vô cùng sáng lạn.

         Mắt phượng xẹt qua cút trào phúng.

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó? Ta dọa ông ta chút nha. Ông ta cho rằng ta dễ bắt nạt như vậy sao? Ta nha, trừ cái chết ra, cái gì cũng sợ!”

      Nàng giương cằm đắc ý .

      “Người có lẽ già rồi, lại nắm chặt quyền lực muốn buông tay, nhưng cũng có cách lại khống chế toàn bộ, bởi vậy chắc là rất tức giận.”

      vừa vừa xoa nắn tay Nhạc Sở Nhân, giọng bình thản giống như trần thuật chuyện vo cùng bình thường.

      “Chuyện sắc phong này ngươi uy hiếm sao? Ta ngờ ngươi lại muốn đòi cái này.”

      “Nàng nghĩ nhiều rồi. Người là phụ hoàng, ta làm sao dám uy hiếm người? Tất cả đều là người bắt ép ta. Nửa đếm hôm qua, Phong Duyên Hạo suýt nữa được cứu ra.”

      “Ông ta vẫn muốn tìm Phong Duyên Hạo? Chẳng lẽ vẫn muốn ngồi lên vị trí đó?”

      “Trong tất cả mọi người, Phong Duyên Hạo là dễ dàng khống chế nhất.”

      Nhạc Sở Nhân gật đầu, nàng hiểu được vấn đề rồi.

         “Bởi vậy ngươi tức giận rồi? Đừng tức giận làm gì, ta cũng khiến ông ta tức giận nha!”

      Nàng ngực an ủi. Kỳ thực nàng thấy rằng Phong Triệu Thiên mặc dù cảm thấy Phong Duyên Hạo dễ khống chế nhưng có lẽ phần lớn vẫn là do thích đứa con này. Loại thích này người khác lý giải được, những đứa con khác cũng thể thay thế nổi.

      “Ha ha, ta tức giận, nhìn thấy nàng bình phục, ta rất vui vẻ.”

      Phong Duyên Thương yên lặng mặc nàng vuốt ve, trong mắt còn lạnh lẽo chỉ còn dịu dàng ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :