1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 80.1: Kỳ phùng địch thủ

      Thiếu niêu khẽ giũ áo choàng, trong chớp mắt bật lên tựa như cơn gió hướng Nhạc Sở Nhân phi đến.

      biết võ công, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh. Nhạc Sở Nhân biết võ công căn bản trốn thoát được tập kích, tuy rằng thân thủ nàng rất linh hoạt nhưng khoảng cách vẫn còn kém xa.

      Tuy nhiên, ngay khi tay thiếu niên chạm vào bả vai Nhạc Sở Nhân lại lập tức rút lại, thân hình quay vòng rơi xuống đất, bông tuyết bị động tác của tác động, phiêu tán.

      Nhạc Sở Nhân khẽ liếc bả vai, khóe môi cong lên, khóe mắt giấu nổi đắc ý:

      “ Có phải nghĩ rằng ta biết võ công bắt lấy rất dễ dàng ? Ha ha tuy ta bắt được ngươi cũng chẳng làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta.”

      rồi giơ tay giũ giũ vai áo căn bản dính hạt bụi, ý tứ khinh miệt ràng.

      Tay thiếu niên trong áo choàng, nụ cười mặt còn vô tội như vừa rồi, đôi mắt trong suốt nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhạc Sở Nhân lóe qua lửa giận.

      “Sư phụ nàng là cao nhân phương nào? Theo ta biết vài trăm năm trở lại đây ngoại trừ Thánh giáo có môn phái nào khác.”

      Thiếu niên cười đến mê người, giọng ngông nghênh bất cần.

      “Đó là ngươi kiến thức hạn hẹp, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cũng đừng nản lòng, với tuổi của ngươi mà đạt được thành tựu như vậy rất lợi hại rồi.”

      Tuy rằng là đối thủ nhưng Nhạc Sở Nhân còn rất bội phục , ít nhất khi nàng bằng tuổi còn đạt được cảnh giới này.

      Thiếu niên cười, cười đến mê người, bộ dạng tựa như em trai nhà bên khiến người ta thể ghét được.

      “ Câu này dùng người nàng mới thích hợp. Nàng năm nay mới mười sáu, cũng là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay ta.”

      Bộ dạng tuy như em trai nhưng lời đầy ngông cuồng .

      “Ngươi cùng là người đầu tiên dám ở trước mặt ta lời ngông cuồng như vậy. Tuy nhiên cái này quan trọng, vấn đề là ngươi vào Hoàng thành lâu như vậy là muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn giết người cướp của ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên dừng tay lại, đây là địa bàn của ta.”

      Đứng yên chỗ lâu như vậy chân nàng có chút tê rồi.

      “ Vì cái gì nha? Nàng cũng làm gì được ta, cách khác ta muốn làm cái gì nàng cũng ngăn được.”

      Cánh tay bên dưới áo choàng động đậy, nụ cười mặt cũng buông lỏng ít.


      “Ta làm gì được ngươi, nhưng đối phó với thủ hạ ngươi là chuyện . Người của Vu Giáo ta chỉ ngửi qua là nhận ra.”

      Nhạc Sở Nhân híp mắt hừ lạnh uy hiếp.

      Thiếu niên nhe răng cười, nghiêng đầu có chút nghịch ngợm nhìn khuôn mặt Nhạc Sở Nhân:

      “ Chúng ta quả giống nhau, ít nhất mũi cẩu như nàng ta còn có.” (Ha Ha ha ha….. xin lỗi cho Nguyệt cười tý tẹo vì lời của ý cũng là lời Nguyệt muốn )

      Hai mắt Nhạc Sở Nhân bốc lửa:

      “ Ta tại rất muốn trồng nấm người giáo đồ Vu giáo, tin rằng nấm trồng ra ăn rất ngon.”

      Thiếu niên nháy mắt, cười cười hối lỗi:

      “Ta phải rồi, ta chỉ chớp mắt là có thể vào thành, còn nàng phải bước từng bước trở về, có cơ hội gặp lại.”

      Sảng khoái xong, bóng dáng biến mất tại chỗ. Dưới núi có vài đạo tàn ảnh lóe ra, đúng như lời , chỉ chớp mắt là có thể vào thành rồi.

      Nhìn phương hướng biến mất, Nhạc Sở Nhân bĩu môi:

      “Tưởng biết võ công giỏi lắm sao, hừ.”

      Tuy rằng khinh thường nhưng giọng điệu tránh khỏi chút ghen tỵ.

      Cho đến khi thiếu niên rời , Thích Kiến đứng xa mới thở ra hơi. vốn cho rằng võ công của mình cũng tệ nhưng so với thiếu niên còn kém xa, hơn nữa cùng với thân phận Giáo Thánh Vu Giáo nữa, e rằng cũng chẳng tiếp nổi mấy chiêu của .

      Nhạc Sở Nhân nắm lấy áo choàng về phía thích Kiến, đuôi mắt cong lên cho thấy nàng bị kẻ nọ khoe khoang võ công chọc tức.

      “Vương phi…..”

      Thích Kiến bên cạnh Nhạc Sở Nhân xuống núi, nhịn được lên tiếng, rất muốn hỏi nàng có cần phái người tìm thiếu niên đó hay .

      “ Bắt được , ngươi cũng đừng phí công. Hai ngày này hãy để ý những người vào thành, cũng biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

      Thanh của nàng chút gợn sóng, nghe qua vô cùng bình tĩnh.

      “ Vương phi có biện pháp đối phó với sao?”

      Cả sườn núi tĩnh lặng chỉ còn thanh đạp tuyết của hai người, gió lạnh đập vào mặt nhưng có vẻ như cả hai người đều nhân thấy, hoặc giả thèm để ý.

      có.”

      Nhạc Sở Nhân trả lời rất dứt khoát nhưng trong đầu ngừng tính toán tài nghệ của kẻ kia và phương pháp đánh bại .

      “Vậy….”

      Thích Phong chau mày, như vậy để mặc thích làm gì làm sao?

      cũng qua mức kiêu ngạo hành động. Ta lấy giáo đồ Vu Giáo ra uy hiếp tin rằng cùng thu liễm lại.”

      Nhạc Sở Nhân nhìn phía trước, đôi mắt xẹt qua ánh sáng lanh, đối với điểm này nàng rất tự tin.

      Thích Phong gật đầu, tuy rằng tin tưởng Nhạc Sở Nhân nhưng đó là Giáo Thánh, cấp bậc cao nhất trong Vu Giáo, bảo làm sao lo lắng đây?

      Hai người xuống núi, trường xử quyết chẳng còn ai, chỉ còn vài đống tro phiêu tán cùng với vài bộ y phục cũ dính máu đong thành bang cho thấy nơi này trước đó xảy ra chuyện gì.

      Xe ngựa vẫn dừng bên đường, Nhạc Sở Nhân qua trèo lên xe, Thích Phong đánh xe, tiếng vó ngựa cùng bánh xe chuyển động tuyết rất nhanh rời nơi này chỉ lưu lại gió rét cùng tiêu điều.

      Chương 80.2: Chung chăn chung gối

      Tối đến, chuyện này truyền đến tai Phong Duyên Thương sót chút nào, nhíu mày men theo chút ánh về phía Vọng Nguyệt Lâu.

      Đinh Đương từ khi nhìn thấy Nhạc Sở Nhân lên lầu trốn về phòng lười biếng. Phong Duyên Thương vừa mở cửa thấy lầu hôn ám bóng người.

      Sau khi đóng cửa, bước lên lầu, bước chân đạp cầu thang hầu như phát ra chút thanh nào.

      Bước đến lầu hai, cửa phòng ngủ củ Nhạc Sở Nhânkhép hờ, bên trong đèn thắp sáng trưng, thông qua khe cửa còn nhìn thấy giường lớn trong phòng.

      Phong Duyên Thương dừng lại trước cửa, giơ tay định gõ cửa nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy người khoác xiêm y đơn bạc, tóc dài buông xõa ngồi khoanh chân giường sắp xếp gì đó kia lại hạ tay xuống, tự mình đẩy cửa bước vào.

      Tiếng cửa kêu kẽo kẹt khiến Nhạc Sở Nhân tập trung bị dọa nhảy dựng.

      “ Wa! mẹ nó, ngươi giả thần giả quỷ gì thế? vào sao báo trước tiếng hại ta bị dọa suýt chết.”

      Nhạc Sở Nhân gạt vài sợi tóc che trước mặt , trừng mắt nhìn . Vì nàng khoác váy dài màu đỏ nên cánh tay cùng đôi chân trắng nõn ra vô cùng nổi bật, e rằng ban rthaan nàng cũng mình tại có bao nhiêu dụ hoặc.

      Mắt phượng của Phong Duyên Thương hàm chứa ý cười, tùy ý cới xuống áo khoác vắt lên ghế sau đó ngồi xuống giường.

      Nhạc Sở Nhân nhìn làm loạt các động tác, nhíu mày:

      “Ngươi đến đây làm gì? biết muộn rồi hay sao? Chúng ta lúc trước chẳng phải buổi tối đơn độc ở cùng nhau rồi mà.”

      Phong Duyên Thương vẫn mỉm cười, đáy mắt xẹt qua chút đắc ý. ngửa người về sau tựa vào đầu giường , ánh mắt thâm sâu bắt đầu đánh giá Nhạc Sở Nhân.

      Tố nhan (gương mặt trang điểm) phong tình vô hạn khiến người ta thể khống chế được rung động trong lòng. Nàng còn mở to mắt nhìn chớp mắt, khoogn phải nữ tử trong những trường hợp như vậy thường xấu hổ sao? Có lẽ chỉ có vị này trước mắt là ngoại lệ.

      “Nhìn ta làm gì? Họ Phong kia, ngươi còn tiếp tục như vậy, ta nhất định khách khí nữa.”

      Mặc dù trừng mắt nhưng khóe miệng vẫn nhịn được nhếch lên. Liếc nhìn bộ dạng , Nhạc Sở Nhân rất muốn chà đạp trận.

      Phong Duyên Thương cười khẽ, vươn tay về phía nàng, ngon tay thon dài xinh đẹp vô cùng, cất giọng đầy mê hoặc:

      “Lại đây.”

      Nhạc Sở Nhân chậm chạp nháy mắt nhìn sau đó vươn tay nắm lấy, tùy theo lực đạo của nhào sang.

      Nhạc Sở Nhân tựa vào đầu vai , tay ôm lấy vòng eo rắn chắc, tay ngọc trắng nõn dưới ánh nến như phát sáng, chân ngọc lộ ra ngoài cũng quấn chặt lấy chân , hai người ôm ấp có bao nhiêu hài hòa nha.

      Phong Duyên Thương ôm nàng, hơi mỉm cười, ánh mắt di động xuống bên dưới, tuy rằng có tóc dài toán loạn phía trước nhưng những gì nên thấy vẫn thấy ràng.

      Mắt phượng càng trở nên u ám, tầm mắt dừng tại địa phương câu nhân kia vài giây rồi rời , tay Phong Duyên Thương vừa chậm rãi vuốt ve đầu vai nhắn vừa hỏi:
      “ Hôm nay nàng gặp phải cao thủ Vu Giáo sao?”

      Nhạc Sở Nhân tựa vào người , hô hấp đều là mùi hương quen thuộc, nghe xong, nhướn mày:

      “ Tin tức của ngươi cũng nhanh , đầu lưỡi của Thích Phong dài nha.”

      phải Thích Phong, mật vệ đường theo kẻ đó nên tình cờ chứng kiến chuyện hôm nay.”

      Giọng dịu dàng tựa bàn tay ấm áp vuốt ve lòng người.

      “Chính là thằng nhóc biến mất tại Tế Thế đường hôm đó. Kỳ thực cũng phải mười bảy mười tám rồi, nhưng gương mặt quá mức trẻ con nên nhìn qua chỉ như mười ba mười bốn.”

      Nhạc Sở Nhân ôm lấy vòng eo , vừa cảm nhân săn chắc dưới tay vừa từ từ .

      “Sau đó sao? Nàng cùng động thủ?”

      Mật vệ cũng báo lại nhưng được cụ thể lắm.

      “ Đúng vậy, tiểu tử kia còn là cao thủ đâu, kẻ giết hại nô cổ của ta có lẽ là , lúc ta hỏi cũng phủ nhận.”

      “Nàng đối phó được ?”

      Mi tâm nhíu lại, mắt phượng xẹt qua chút lạnh lẽo.

      cần như vậy được ? Cứ như ta vô dụng lắm bằng, cũng chẳng làm gì được ta. Mặc dù có võ công nhưng đối phó với ta cũng chẳng dùng được.”

      Động tác nhanh có ích gì? căn bản dám chạm đến thân thể nàng.

      Phong Duyên Thương nhìn bộ dáng nhe nanh như con mèo của nàng cười khẽ, cánh tay ôm chặt hơn, cười :

      “Là ta sai rồi, có điều nàng cùng nhiều như vậy, có hỏi ra điều gì sao?”

      biết quả ít. Nhạc Sở Nhân gác chân lên chân , hệt như con cá.

      “Bản thân cái gì cũng , có điều ta cũng cảnh cáo rồi, ta làm gì được nhưng đối phó với giáo đồ linh tinh dư sức, dám làm cái gì quá đáng, ta đem toàn bộ giáo đồ trong Hoàng thành ra chơi đùa.”

      tung của luôn cố định, mật vệ rất khó đuổi theo, mục đích của đến giờ chúng ta vẫn còn chưa .”

      từ trước đến giờ đối với những thứ nắm chắc đều vô cùng chán ghét.

      “Khinh công của quả rất nhanh, chớp mắt biến mất hơn nữa còn trêu tức ta, nãi nãi biết bay sao? phải cũng chẳng làm gì được ta đó thôi?”

      Cứ nghĩ thôi là tức, nàng còn chưa bị coi thường như vậy bao giờ.

      Phong Duyên Thương nhìn bộ bạng phụng phịu vô cùng đáng kia, khóe môi cong lên.

      “ Nàng vì vậy mà tức giận? Chẳng trách mật vệ nàng mặt lạnh băng về phủ a.”

      “ Mật vệ của ngươi quan sát cũng tỉ mỉ đấy, nhưng ta đâu phải mặt lạnh đâu mà suy nghĩ vài chuyện. tuy rằng làm gì được vậy đối phó với Trương Băng vậy, vài ngày trước bồi dưỡng ra loại cổ trùng mới, vừa đúng lúc có thể dùng thử người (Trương Băng)”

      Nàng ngẩng đầu nhìn , khoảng cách quá gần, hô hấp tựa hồ phả mặt nàng, ấm áp ngứa ngáy.

      “Nắm chắc sao?”

      Mắt phượng nhìn nàng, chỗ nào phong tình quyến rũ.

      phải trăm phần trăm, nhưng vẫn phải thử.”

      Kể cả Trương Băng có chết cũng sao, coi như báo thù cho nô cổ của nàng.

      “Được rồi, nàng muốn làm gì cứ làm, tuy nhiên mấy ngày nay đâu phải đem theo vài người, có võ công nếu như sử dụng mưu quỷ kế, ta lại giúp gì được.”

      “Ngươi yên tâm , làm gì được ta, cho dù tạm thời bắt được ta cũng vô dụng.”

      Nhạc Sở Nhân hừ hừ, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi dậy bò đến đầu giường.

      Phong Duyên Thương nhìn động tác của nàng, mắt phượng càng thêm thâm thúy. Nhạc Sở Nhân đưa lưng về phía , váy choàng đơn bạc che được đôi chân, cảnh đẹp bên trong thoắt thoắt khiến người ta muốn đưa tay vuốt ve.

      Kỳ thực quá trình diễn ra rất ngắn, từ lúc Nhạc Sở Nhân lấy đồ đến lúc ngồi xếp bằng trở lại chỉ có năm giây, nhưng chỉ thế thôi cảnh đẹp kia in sâu vào đầu người nào đó, khiến mắt phượng nhìn Nhạc Sở Nhân càng thêm nóng rực.

      “Cái này cho ngươi ăn.”

      Nàng từ tủ đầu giường lấy xuống viên cầu màu đen to cỡ trứng chim bồ câu, dùng lực tách ra, bên trong là viên thuốc màu trắng sau đó đưa đến trước mắt Phong Duyên Thương bảo ăn.

      Phong Duyên Thương cầm lấy, liếc mắt nhìn rồi cho vào miệng, chỉ chớp mắt nuốt xuống.

      “Đây là cái gì?”

      Nuốt xong mới hỏi.

      Nhạc Sở Nhân đùa nghịch vỏ thuốc, núm đồng tiền :

      “Ngươi phải cảm thấy may mắn vì thuốc này ta vốn định để dành cho bản thân, nó có thể phòng chống bất kỳ loại cổ nào, có nó Giáo Thánh cũng chẳng làm gì được ngươi.”

      Phong Duyên Thương nhướn mày, có chút ngờ đến.

      “Vậy nàng đâu?”

      “Ta đương nhiên uống rồi. Thuốc này có hiệu quả nửa năm, ta ăn nửa năm trước, viên này vón chuẩn bị cho bản thân nhưng, tại tiện nghi ngươi.”

      Vừa nàng vừa nghiêng đầu gạt mái tóc dài sang bên, bộ dáng vô cùng quyến rũ.

      “Thuốc nàng ăn hết hiệu lực rồi, còn viên nữa hay ?”

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, mặc dù mặt có bết cứ biểu dư thừa gì nhưng trong tim dậy sóng từ lâu.

      có, ha ha, lo lắng cho ta sao? Yên tâm , ta tự có biện pháp.”

      Vừa vừa vỗ lên bụng , bởi vì đột nhiên bị tập kích, nên cơ bụng giật giật vài cái mới thôi.

      “Nhất định phải bảo vệ mình, ta sợ rằng lúc nàng có nguuy hiểm ta cũng giúp được gì cả.”

      Đối phương sử dụng độc, thiên quân vạn mã của chỉ như là dùng bươm bướm cứu hỏa, căn bản có chỗ dùng.

      “Nhìn biểu tình của ngươi kìa, cứ như là ta nhất định bị bắt ý. Ngươi cú yên tâm , đối phó được ta, cũng chẳng muốn bắt ta làm gì, như vậy chẳng phải khiến gặp phải vô số phiền phức hay sao?”

      Trong ánh đèn mờ ảo, nàng nhìn tựa như phủ tầng sương mỏng, tầng tiên khí ấy lại xuất rồi.

      Mắt phượng khép lại, giấu chút lạnh lẽo nơi đáy mắt, nghĩ đến các loại khả năng có thể xảy ra, thể lạnh mặt.

      “Ta có chút buồn ngủ rồi, Thất vương, mời người trở về cho.”

      Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, chớp mắt nhìn , chính nàng chỉ sợ cũng biết bộ dạng này có bao nhiêu mê người.

      Phong Duyên Thương ngước mắt nhìn, con ngươi dừng lại chút sau đó khóe môi cong lên.

      “Từ Kim Châu trở lại, chúng ta còn ngủ cùng giường nữa. Mỗi lần đến nửa đêm giật mình tỉnh dậy, ta cứ ngỡ nàng vẫn còn bên mình, nhưng vươn tay chỉ chạm tới khoảng , thê lương a.”

      Nhạc Sở Nhân nghe vậy, mặc dù biết lời hẳn là nhưng khoogn thể phủ nhận trong lòng có chút nhảy nhót. Nàng nhếch môi, nắm chặt tay .

      “Nhưng đối với ngươi mà , chúng ta cùng nhau ngủ cũng là dày vò. Bên cạnh có ta, ngươi có thể ngủ yên ổn sao?”

      Ngay cả nàng còn chẳng ngủ được huống hồ ?

      “Chỉ tối nay thôi, bây giờ ta muốn trở về, cả căn phòng lớn chỉ có mình ta.”

      Vừa vừa bắt đầu cởi giày, thoát áo, chớp mắt chỉ còn lại trung y nằm giường.

      Nhạc Sở Nhân ngồi khoanh chân bên cạnh trừng mắt líu lưỡi, da mặt từ bao giờ lại dày như vậy.

      nằm đó, tinh thần vui vẻ. Thân thể nhìn tưởng như gầy yếu lộ ra dưới lớp trung y lại tinh tráng ngờ.

      “Thất Vương, thứ cho ta câu, tốc độ cởi quần áo của người càng ngày càng nhanh rồi.”

      Nhạc Sở Nhân vừa kéo chăn đắp cho vừa cảm thán. ràng khi ở Kim Châucòn rất chậm rãi nho nhã khiến nàng còn xem nổi cơ mà?

      “Nếu như chậm phải bị nàng cự tuyệt sao?”

      Phong Duyên Thương cười , chăn che nửa người dưới, tay gác sau đầu, tư thái quyến rũ.

      Nhạc Sở Nhân tiến vào ổ chăn, nghe vậy nhướn mày nhìn , hừ hừ hai tiếng:

      “Đừng quyến rũ ta, ngươi chịu nổi hậu quả đâu.”

      Phong Duyên Thương nghiêng người cùng nàng đối diện, cánh tay bên dưới chăn gác lên eo nàng:

      “Cầu còn được.”

      Nhạc Sở Nhân nhếch môi:

      “Quá tiện nghi, dễ dàng đến ta cũng ngại hạ thủ rồi.”

      Mặc dù rất muốn nghiêng người ôm lấy , nhưng nàng cảm thấy như vậy rất dễ củi khô lửa cháy.

      Phong Duyên Thương ôm lấy nàng, đối với lời nàng cho ý kiến, khóe môi hàm chưa ý cười.

      đêm yên tĩnh. Ngày hôm sau khi Nhạc Sở Nhân tỉnh lại người bên cạnh rời , có điều chăn còn lưu lại mùi hương người nào đó, vô cùng dễ chịu.

      Sau khi ôm chăn lăn vài vòng, nàng mới khoogn tình nguyện ngồi dậy. Hôm nay nàng phải gặp Phong Duyên Thiệu, chuẩn bị xem Trương Băng.

      Mặc dù nàng nắm chắc trăm phần trăm, nhưng cũng nắm được chín mươi phần trăm, suy nghĩ lâu như vậy, nàng cũng sắp nhịn được rồi.


      “Ô?”

      Nàng về phía bình phong chuẩn bị thay quần áo kinh ngạc phát đó có treo vài bộ quần áo của Phong Duyên Thương, hơn nữa xem ra còn rất sạch . Mày liễu nhăn lại, xem ra người nào đó định thường xuyên ở lại rồi.
      Last edited: 8/10/15
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81.1

      Hôm nay ấm áp, mặt trời lên cao chiếu xuống lớp tuyết bên đường khiến chúng cũng lấp lánh chói mắt.

      Tựa mình trong xe ngựa ấm ám, lắng nghe thanh náo nhiệt bên ngoài, Nhạc Sở Nhân chợt thấy vô cùng thỏa mãn.

      Ngày hôm qua Tế Thế Đường tổ chức bốc thưởng vô cùng thuận lợi, sáng sớm, Thích Kiến còn đặc biệt đến báo cáo chi tiết tình hình bốc thưởng. Giải thưởng lớn nhất là trăm lượng bạc, người trúng giải là dân thường ở Thành tây, nghe nhà có năm đứa , biết tin mình trúng thưởng gần như ngất .


      Nghĩ đến lời của Thích Kiến, Nhạc Sở Nhân hầu như có thể tưởng tượng đến tình huống ngày hôm qua, nàng chợt mỉm cười. Hễ là người đến đều nhận được đồ đem về, kể cả nhận được giải cũng có đồ lưu niệm, là bốn chiếc bát sứ.

      Xe ngựa đường chậm rãi đến Ngũ Vương phủ. Thời gian cũng gần giữa trưa, Phong Duyên Thiệu hẳn về đến phủ rồi.

      Thích Phong dừng ngựa, thông báo cho người trông cửa. Quả nhiên, lúc sau, Phong Duyên Thiệu tự mình ra nghênh đón . ràng bộng dáng nho nhã khiêm tốn nhưng lại mang khí thế nội liễm, thâm sâu.

      Nhạc Sở Nhân xuống xe, bước chân nhàng nhanh nhẹn.

      “Ngũ ca, hôm nay đại lao chuyến được ? Ta nghiên cứu ra thuốc giải rồi.”

      Phong Duyên Thiệu nghe vậy, nhướn mày:

      sao?”

      “Đương nhiên là rồi. Chẳng lẽ huynh tưởng ta nhàn rỗi chạy đến đây trêu đùa huynh sao?”

      Nhạc Sở Nhân đến trước mặt , hơi ngẩng đầu, mặt đầy nét cười, có thể nhìn ra tâm tình nàng tệ chút nào.

      Phong Duyên Thiệu nhìn nàng, mỉm cười bao dung tựa như huynh trưởng nhìn tiểu muội hiểu chuyện. (Nguyêt: ha ha, Sở Nhân tỷ mà biết huynh nghĩ gì biết còn cười được nữa )

      “Được, bậy giờ chúng ta cùng .”

      Phong Duyên Thiệu gật đầu, cũng có chút sốt ruột. Trương Băng được đưa về từ năm ngoái nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa có chút thu hoạch nào.

      xong, Phong Duyên Thiệu trực tiếp ngồi xe ngựa Thất Vương phủ, cùng Nhạc Sở Nhân chạy đến thiên lao.

      Hôm qua vừa xử trảm nhóm phạm nhân, hôm nay xung quanh Tháp Bảo Trấn ba bốn trăm mét đều vô cùng yên tĩnh, thậm chí nghe được tiếng chó sủa nào.

      “Hôm qua, ta có xem xử quyết phạm nhân, thấy người bị xử tử cũng ít. Ngũ ca, hình bộ các huynh mỗi năm đều giết bao nhiêu người?”

      Nàng nhìn Phong Duyên Thiệu, tuy rằng chỉ bình thường ngồi đó nhưng nàng cảm thấy, cùng Phong Triệu Thiên đôi khi phát ra khí độ giống nhau, đều khiến người ta thể ngẩng đầu lên nhìn.

      “Điều này phải cố định. Kỳ thực, phạm nhân nhiều hay ít còn phản ánh tình hình triều đinh. Nếu triều đình làm tốt các vấn đề dân sinh làm sao còn người phạm tội?”

      nhàn nhạt , mắt phượng thâm sâu.

      Nhạc Sở Nhân chớp mắt, nghe lời của , hầu như đều là liên quan đến dân sinh, muốn làm tốt tất cả nhưng tại thể thu liễm, nhẫn nại chờ đợi.

      Nàng cảm thấy có lẽ Phong Duyên Thiệu làm hoàng đế so với Phong Triệu Thiên càng tốt hơn. Bởi vì lòng là hướng về bách tính trăm họ, còn Phong Triệu Thiên …càng giống như là vì quyền lực trong tay.

      Xe ngựa dừng lại, Phong Duyên Thiệu trước xuống xe, Nhạc Sở Nhân theo sát xuống sau.

      Sau hơn tháng mới lại đến nơi này, hầu như có chút biến hóa nào, vẫn lạnh lẽo, quạnh như vậy.

      Cửa ngục mở ra, hai người bắt đầu tiến vào đại lao, thuận theo hành lang xuống phía dưới. Mặc dù bên ngoài trời đông giá rét nhưng trong này còn rất ấm áp.

      giống lần trước đầy tò mò, Nhạc Sở Nhân mắt nhìn thẳng theo Phong Duyên Thiệu thẳng đến phòng thẩm vấn.

      Ngoài cửa vẫn là mấy ngục tốt đó canh giữ, nhìn thấy Phong Duyên Thiệu đều quỳ xuống hành lễ, sau đó mở ra cửa lao.

      Đập vào mũi vẫn là mùi máu khó ngửi, sau khi điều hòa hơi thở chút, nàng theo Phong Duyên Thiệu vào, vòng qua loạt dụng cụ thẩm vấn, nhìn thấy Trương Băng.

      Cùng với tháng trước giống là, khoogn còn bị treo giá mà bị trói ngồi ghế, mặt đất dưới chân là vết máu khô, khó nhìn những gì phát sinh.

      Có vẻ như là nhân ra có người đến, Trương Băng ngẩng đầu, dưới mái tóc tán loạn là gương mặt trăng bệnh, hiển nhiên là mất máu quá nhiều. Tuy nhiên khí chất văn nhã vẫn còn, vừa nhìn là biết phải người tầm thường.


      “Haiz, lại gặp mặt rồi. tháng gặp, ngươi càng ngày càng tốt rồi.”

      dưới đánh giá chút, Nhạc Sở Nhân quen thuộc nhận xét.

      Trương Băng nhếch môi cười cười:

      “Ngươi còn chưa từ bỏ sao? Nhưng ta cũng hi vọng ngươi chưa từ bỏ, bởi vì chỉ cần ngươi động thủ, ta mới có thể chết, như vậy mới có thể ngủ yên rồi.”

      Lời lẽ nghe qua rất là lòng nha.

      Nhạc Sở Nhân hừ lanh:

      “Chết nào có dễ dàng như vậy? Ta muốn ngươi sống, Diêm vương cũng chẳng đem ngươi được.”

      xong, nàng đến trước mặt , giơ tay gạt bỏ tóc mặt , lộ ra khuôn mặt tiều tụy.

      Trương Băng rất muốn tránh khỏi, nhưng vì mất máu quá nhiều nên chỉ có lòng mà có sức.

      “Mặc dù bị tra tấn ít nhưng xem ra ngươi sống cũng tệ, đây chính là chỗ tốt của việc biết đau đớn.”

      Nàng nhìn gương mặt , kỳ thực bộ dạng này khiến người ta ghét chút nào, hệt như thư sinh văn nhược. Vậy mà Diêm Cận cũng nhìn ra bình thường, đôi mắt sắc sảo a.

      “Ta càng muốn bản thân biết đau đớn, như vậy mới có thể hôn mê . Bây giờ, ta rất khó ngủ được.”

      Giống như bạn bè dạng, Trươn g Băng tố khổ cùng Nhạc Sở Nhân.

      “Đó là vì người dưỡng cổ này học nghệ chưa tinh, nếu là ta nhất định có sai sót như vậy.”

      Nàng cười tự tin, sau đó từ trong ngực lấy ra lọ màu vàng, đại khái lớn bằng nắm tay trẻ con, nhìn qua là làm từ đồng nguyên chất, vô cùng tinh xảo.

      Trương Băng nhìn nàng lấy ra bình , giống như thở ra hơi, tin rằng Nhạc Sở Nhân dù cho có giải được cổ người nhưng cũng chẳng cứu được mạng , bởi vậy xem ra rất thoải mái.

      “Đừng bày ra bộ dạng này, ta tức giận.”

      Nhạc Sở Nhân mở nắp bình, nhìn mặt Trương Băng lạnh giọng .

      Trương Băng cười nhạt, cuối cùng liếc nhìn nàng cái, sau đó nhắp mắt chờ chết.

      Sau khi Nhạc Sở Nhân mở nắp bình ra, con cổ trùng đỏ tươi từ từ trèo lên miệng bình. Toàn thân nó màu đỏ tươi, có long và chân, hệt như khối thịt.

      Nhạc Sở Nhân giơ ngón tay để trước mặt nó, nó giống như có mắt trèo lên ngón tay nàng. Màu đỏ cùng trắng đối lập khiến thị giác người ta càng bị kích thích.

      Nàng giơ sâu để trước trán Trương Băng, trong chớp mắt còn thấy, tựa như đột nhiên biến mất vậy.

      lúc sau, Trương Băng bắt đầu run rẩy. Bởi vì bị trói ghế nên dù có giãy dụa thế nào cũng khoogn di chuyển được chút.

      Nhạc Sở Nhân lùi lại bước nhường chỗ cho Phong Duyên Thiệu tiến lên nhìn trạng thái của Trương Băng. Hai mắt đóng chặt, gương mặt càng trắng bệch, toàn thân run rẩy, ràng vô cùng đau đớn.

      Thần sắc Nhạc Sở Nhân tự nhiên, có vẻ như phản ứng của Trương Băng đều nằm trong dự đoán của nàng, bởi vậy Phong Duyên Thiệu cũng yên tâm hơn nhiều.

      Trương Băng giãy dụa kịch liệt khiến ghế dựa phát ra thanh kẽo ket, vết thương trước ngực sau lưng cũng vì vậy lại chảy máu.

      Nhạc Sở Nhân thở dài hơi, dường như cảm thấy cái gì, nhếch lên khóe môi, cười vui vẻ.

      Trương Băng ngừng giãy dụa, toàn bộ gian phòng vang vọng thanh kẽo kẹt của ghế dựa. Mặt dần dần trắng như tờ giấy, hơn nữa còn bắt đầu tái xanh, khoảng năm phút sau, yếu hầu bắt đầu phát ra tiếng rên, ràng là đau đớn chịu nổi.

      Mắt phượng của Phong Duyên Thiệu sáng lên:

      cảm nhận được đau đớn rồi.”

      “Ừ.”

      Nhạc Sở Nhân gật đầu, sau đó đến trước mặt . tay giữ chặt đầu lại, tay khác cầm bình đặt trước miệng , miệng thổi vài thanh .

      lỗ! Sâu đỏ rực lại từ trong miệng Trương Băng chui ra, chớp mắt chui tọt vào trong bình. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng tinh mắt có thể nhìn ra nó béo lên rất nhiều.

      Sau khi lấy lại sâu , Nhạc Sở Nhân nhanh chóng thu tay lại. Đầu Trương Băng lại bắt đầu giãy dụa, thanh thống khổ trong miệng hề dừng lại.

      Nhạc Sở Nhân đóng nắp bình lại, quay người nhìn Phong Duyên Thiệu:

      “Mau cho ăn chút gì đó, vết thương cũng cần xử lí nếu vì đau mà chết đó.”

      Phong Duyên Thiệu gật đầu, khi nhìn Trương Băng lộ ra chút vui vẻ, hiếm khi để lộ tình cảm ra ngoài như vậy.

      “Xem ra tạm thời cần đến ta nữa rồi. Ngũ ca, gặp lại sau.”

      Nhạc Sở Nhân liếc nhìn Phong Duyên Thiệu chỉ huy người cứu chữa Trương Băng, chút để ý lắc lắc tay rời .

      Theo đường cũ lên, nàng gặp ít cấm quân, võ trang đầy đủ trông vô cùng uy vũ.

      Đại môn mở ra, vì lúc lâu nhìn thấy ánh sáng nên đôi mắt có chút thích nghi.

      Nàng nheo mắt được vài bước ra ngoài gặp Thích Phong vốn chờ ở ngoài đến nghênh đón.

      “Vương phi, mọi việc giải quyết xong rồi sao?”

      Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn , khóe mắt cong cong gật đầu:

      “Đúng vậy, chúng ta đến Tế Thế Đường.”

      Gương mặt Thích Phong lúc này mới thả lỏng, trong mắt có ý cười. Chờ Nhạc Sở Nhân lên xe xong, cũng nhảy lên, đánh ngựa rời .

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81.2: Thân mật

      Trời gần tối, Lão tiên sinh trông coi Tế Thế đường cùng với những người làm việc ban ngày đều ra về hết, chỉ còn lại đại tổng quản Thích Kiến, cùng người phụ trách thu chi Lâm thị. Khi Nhạc Sở Nhân đến, hai người kiểm toán thu chi.

      “Hôm nay như thế nào? Hôm qua vừa bốc thưởng, có phải vẫn lỗ vốn rất nhiều?”

      Hậu đường, Nhạc Sở Nhân vừa đón lấy ly trà Lâm thị dâng lên.

      “ Cũng lỗ ạ, hai bên tương đương, chúng ta lỗ cũng lãi.”

      Thích Kiến lắc đầu. Hôm qua nhiều phần thưởng như vậy quả tiêu tốn ít tiền. Bản thân cũng nghĩ lỗ vốn nhưng dùng hơn hai mười ngày lợi nhuận bù vào lại thấy cân bằng.

      Nhạc Sở Nhân nướn mày, ràng cũng rất ngạc nhiên. Nàng ngồi xuống cầm lấy sổ sách , lật qua vài tờ lại buông xuống.

      “Cách ghi chép thu chi của các người ta xem hiểu. Hai người xem rồi làm. Lúc nào lỗ vốn báo với ta tiếng, ta nghĩ biện pháp bù vào.”

      Lâm Thị vốn là người thẳng tính, nghe thấy lời này cười lớn:

      “Có tín nhiệm này của muội tử, ta đảm bảo để xaye ra chút sai sót nào.”

      “Muội đương nhiên tin tưởng tẩu tử rồi. Còn đại quản gia nữa, nghe gần đây có rất nhiều nương theo đuổi ngươi, liệu có nhìn trúng ai ?”

      Nàng cười hì hì nhìn Thích Kiến phong thái hiệp khách giang hồ.

      Bởi vì mọi người đều biết sau lưng Tế Thế đường là Thất vương, Thất vương phi và Hộ Quốc tự, nên Thích Kiến có thể làm đại quản gia đương nhiên có chỗ bất phàm.

      Bởi vậy, có vài tiểu thư quyền quý bắt đầu chú ý đến , hai ngày ba bữa lại đến khám bệnh bốc thuốc, có khi còn cầu Thích Phong bắt mạnh, tóm lại vô cùng náo nhiều.

      Thích Kiến hơi rũ mắt, lời hàm súc, nội liễm:

      “Thuộc hạ còn chưa có ý định thành gia lập thất, tất cả đành xem duyên phận.”

      từ chỗ chết sống lại, sớm xem những thứ đó như mây khói.

      Nhạc Sở Nhân cười , từ trước đến nay biết đùa, nàng cũng trêu đùa được .

      “Nếu ngươi có ý này ta cũng nhắc đến nữa. Ta vốn nghĩ nếu ngươi có người trong lòng, ta còn có thể giúp ngươi bàn chuyện hôn nhân.”

      “Cảm tạ ý tốt của Vương phi, chuyện này để sau này hãy .”

      Thích Kiến thở ra, bộ dáng giống như có ít tâm .

      “Cái này cho ngươi, trong bụng nó có ít thứ tốt đó, là sản phẩm của Giáo Thánh Vu Giáo.”

      Nhạc Sở Nhân đem lọ đưa cho , nàng tuy dạy bao nhiêu nhưng nhiều lúc cũng rất quan tâm .

      Thích Kiến nhìn thấy thứ này, đôi mắt sáng lên. đưa tay nhận lấy, hé nắp ra nhìn sau đó kinh dị nhìn Nhạc Sở Nhân:

      “Vương phi, cổ trùng này do người nuôi dưỡng ra?”

      Thực ra, nó vốn cũng phải sâu, là phần của tim con quạ, thông qua quá trình bồi dưỡng, dần dần sinh ra sinh mệnh.

      Nhạc Sở Nhân gật đầu:

      “Lúc rảnh rỗi, ngươi có thể Sườn Vong Xuên. Ở đó khí , thổ , có thể loại bớt dương khí người ngươi.”

      Đó cũng là nguyên nhân nàng có thể thông qua cái mũi nhận ra giáo đồ bình thường của Vu Giáo. là vì dương khí ít, hai là do dương khí ít nên gổ trùng hoặc thảo dược qua tay họ đều có mùi vị khó ngửi.

      Thích Kiến gật đầu, đối vời lời Nhạc Sở Nhân luôn nghe theo.

      Sắc trời tối, Nhạc Sở Nhân rời khỏi dược hành, Thích Kiến ở lại, kỳ thực ở dược hành càng thanh tịnh, có thể nhìn ra càng thích ở đó hơn.

      Xe ngựa trở về Thất Vương phủ, đèn được thắp lên, những hộ vệ bình thường theo sát Phong DUyên Thương đều trở lại, có thể thấy người nào đó trở về.

      “Vuwong gia các người đâu?”

      Nhạc Sở Nhân vào đến phòng khách hề nhìn thấy bóng dáng Phong Duyên Thương, nhướn mày nhìn Nghiêm Thanh, sắc mặt tốt lắm.

      Nghiêm Thanh chắp tay cúi đầu:

      “Bẩm vương phi, Vương gia về phủ từ sớm, ở chỗ vương phi ạ.”

      Nhạc Sở Nhân nghe vậy, mày càng nhướn cao. Chạy đến Vong Nguyệt Lâu? Chẳng lẽ định ở đó lâu dài ?

      Nàng quay người về Vọng Nguyệt Lâu thấy Đinh Đương bày muốn ăn, đều là món nàng thích, ngửi mùi thơm khiến nàng ngứa ngáy rồi.

      “Vương phi, người về rồi! Có đói ạ? Nô tỳ đoán khi người trở về việc đầu tiên muốn làm là dùng bữa.”

      thể , nha đầu này còn rất hiểu nàng.

      Nhạc Sở Nhân vừa cởi áo khoác vừa quét mắt nhìn lên lầu:

      “Họ Phong lầu hả?”

      Đinh nghe vậy, lập tức mỉm cười, trong mắt có chút ái muội:

      “Vâng ạ, Vương gia có vẻ mệt mỏi. Lúc chiều người trở về liền lên lầu, vẫn chưa xuống lần nào.”

      “Mệt? Ta xem thế nào.”

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày, vội bước lên lầu. Đinh Đương ở dưới cười trộm, lúc này trông hai người mới giống vợ chồng.

      Phòng ngủ tĩnh lặng, đứng ở cửa còn nghe thấy thanh hít thở đều đều. Bước chân Nhạc hơi dừng lại, sau đó bất giác bước chân, mở cửa vào.

      giường, người nào đó nằm ngũ, chăn mỏng đắp nửa người, bộ dáng an hòa yên ổn.

      Nhạc Sở Nhân đến bên giường cúi đầu nhìn , nhìn cả nửa ngày, vẫn ngủ say như cũ, rất mệt sao?

      Nàng ngồi xuống, nghiêng người lại gần, nhìn ngắm mắt mũi tuấn tú của sau đó nhìn được bật cười. Người này lớn lên đẹp trai.

      Nàng giơ tay, xoa nắn gương mặt , sau đó đưa tay mò vào trong chăn nắm lấy tay , hai ngón tay nhanh chóng bắt mạch xem thân thể có vấn đề gì .

      Ngay khi hai ngón tay chạm vào mạch của , tay nàng lập tức bị nắm chặt. Nhạc Sở Nhân kinh ngạc nhìn nên đối diệm với đôi mắt mở to.

      Mắt phượng quyến rũ, còn mang chút mông lung vừa tình dậy, vừa vô hại vừa mê hoặc.

      “Tỉnh rồi? Nghe ngươi hôm nay vừa về phủ là chạy đến đây ngủ, rất mệt sao?”

      Nhạc Sở Nhân vừa nắm tay vừa giọng hỏi.

      Môi mỏng hơi cong lên, Phong Duyên Thương gạt chăn ra ôm lấy nàng vào ngực.

      “Tối qua ngủ tốt, tranh thủ ngủ bù chút.”

      Giọng mang chút ý cười từ đầu nàng vang lên.

      Nhạc Sở Nhân hừ , nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm người nhúc nhích.

      “Đó cũng do người tự tìm. Ngươi xem, sáng nay bình phong có thêm vài bộ quần áo của ngươi, có phải ngươi định thường xuyên ở lại? Nếu ở lại cũng đừng mong ngủ ngon.”

      “Đó là sáng sớm, hạ nhân đem đến, biết ta mặc bộ nào, nên đều đem sang.”

      Phong Duyên Thương ngoài ý muốn cảm nhận được mềm mại tay. Mặc dù cách tầng y phục nhưng cũng hề ảnh hưởng đến cảm giác chút nào.

      Đột nhiên chống người dậy, hai tay Nhạc Sở Nhân chống tay vào ngực Phong Duyên Thương quan sát ở cự ly gần muốn từ mặt nhìn ra chút chột dạ.

      Tuy nhiên, vô cùng tự nhiên mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt còn có chút dụ dỗ người phạm tội.

      “Nhìn bộ dạng ngươi giống con mèo phát xuân.”

      xong, tay nắm lấy cằm , ngay tại lúc cười, nhanh như chớp cúi người chạm lên môi .

      Phong Duyên Thương vui hừ tiếng rồi ôm lấy người nàng, nụ hôn dần trở nên nóng bỏng.

      “Ưm ~”

      Nhạc Sở Nhân vô thức rên lên, trong nháy mắt hai người hoán đổi vị trí, cả người nàng đều lún xuống giường.

      Phong Duyên Thương ôm chặt lấy nàng, hô hấp dần trở nên dồn dập. Căn phòng vốn yên tĩnh bởi hô hấp của hai người trở nên vô cùng ái muội.

      Đột nhiên, trận thanh hướng lầu đến, tuy rằng hề nhưng cũng đánh thức hai người bận thân thiết giường này.

      Đinh Đương đến cửa phòng ngủ nhìn thấy tình huống dường cũng bị dọa cho lặng người.

      Nàng lặng người trong hai giây mới kịp phản ứng, vội quay người lại, ấp úng :

      “Nô…nô tỳ phải cố ý phá đám…Nhưng …nhưng mà hộ vệ của Ngũ vương phủ chờ bên ngoài rằng muốn cầu kiến vương phi.”

      Nghe thấy động tĩnh, hai người giường cũng vội dừng lại động tác.

      Nhạc Sở Nhân bị áp bên dưới ôm lấy cổ Phong Duyên Thương, thân thể dán chặt vào nhau, nàng có thể cảm nhân ràng biến hóa của Phong Duyên Thương. Thứ đồ chơi cứng rắn chọc vào bắp đùi khiến nửa thân dưới của nàng đều tê dại rồi.

      Đinh Đương đứng bên ngoài cái gì nàng cũng nghe , cho đến khi Phong Duyên Thương dừng lại, thần trí nàng mới được kéo về, nhìn người phía , giọng hơi lạc :

      “Sao vậy?”

      Phong Duyên Thương nhìn nhân nhi bên dưới, mắt phượng như có tia máu, đen đặc khiến Nhạc Sở Nhân khỏi có chút áp lực.

      “Người Ngũ vương phủ đến, là tìm nàng.”

      “Ngũ ca? Ngũ ca!”

      Nhạc Sở Nhân dừng chút, sau đó chợt có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ…Trương Băng xảy ra chuyện?

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 82.1
      editor: Lưu Nguyệt

      Khi Nhạc Sở Nhân từ lầu xuống quả nhiên thấy hộ vệ Ngũ Vương phủ chờ ở đó, hơn nữa còn là thiếp thân hộ vệ của Phong Duyên Thiệu cho nên có thể thấy có chuyện rất gấp.

      Mặt Nhạc Sở Nhân chút biểu tình, Phong Duyên Thiệu phái người đến đây, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Nhạc Sở Nhân đến trước mặt hộ vệ, trầm giọng hỏi.

      Phong Duyên Thương cũng theo xuống, thân hình cao lớn trầm mặc nhìn như tòa thành trì vững chắc đứng đó.

      “Bẩm Thất vương, Thất vương phi, việc vô cùng cấp bách, Vương gia lệnh thuộc hạ lập tức mời Thất vương phi thiên lao.”

      Hộ vệ chắp tay, biểu tình tựa như Phong Duyên thiệu hạ tử lệnh (dùng tính mạng để hoàn thành) vậy.

      Tim Nhạc Sở Nhân dừng nhịp, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương vừa đúng lúc cũng nhìn nàng.

      “Có vẻ như Trương Băng xảy ra chuyện. Ta phải chuyến, ngươi cũng chuẩn bị , ngày mai khả năng ngươi trở thành cái đích để mọi người chỉ trích rồi.”

      Nàng cũng rất trấn định, tực ra nhìn biểu tình dường như hiểu mọi chuyện của , nàng muốn khẩn trương cũng chẳng khẩn trương được.

      Đại lao hình bộ, Phong Duyên Thương cũng chẳng vào được, chỉ đành đưa tay vỗ về vai Nhạc Sở Nhân lặng im an ủi, mọi chuyện còn có .

      thôi, đừng lo lắng.”

      Ngón tay xẹt qua má nàng, cảm giác mềm mại trơn trượt khiến lưu luyến thôi.

      “Ừ”

      Nhạc Sở Nhân nhận lấy áo khoác trong tay Đinh Đương theo hộ vệ Ngũ Vương phủ xuất phủ.

      Xe ngựa vội vã chạy về hướng thiên lao, tiếng bánh xe vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng ràng.

      Trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân sai sót chỗ nào nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn thấy ràng bản thân nàng khoogn làm sai chỗ nào, thầm chí phản ứng của Trương Băng cũng sai.

      Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

      Nhạc Sở Nhân mở mắt, sau khi suy xét vài lần, nàng có thể chắc chắn bản thân mình làm sai bước nào.

      Có lẽ vì quá nhập tâm suy nghĩ nên trong chớp mắt Nhạc Sở Nhân thấy xe ngựa dừng lại. Ngay khi Thích Phong cùng hộ vệ kia xuống xe, nàng cũng nhảy xuống.

      Rất tối, mặc dù tháp Trấn Bảo có thắp đèn nhưng ở chỗ này chút ánh sáng cũng có.

      Thích Phong hộ tống nàng đến cửa lao ( là cửa bên ngoài nhé, còn cửa từng phòng giam Nguyệt ghi thành cửa ngục  ). Cửa lao mở ra, nàng nhanh chân bước vào trong.

      Bên trong có người dẫn đường cho nàng. Lần này phải gian hình phòng lúc trước mà ở nơi khác.

      lên tầng hai, có phòng giam để cửa mở, trước cửa cso ngục tốt đứng.

      Kẻ đó vừa thấy Nhạc Sở Nhân đến vội vàng nhường đường. Nhạc Sở Nhân vòng qua cửa đá bước vào trong, đập vào mắt là Phong Duyên Thiệu đứng cạnh giường đá, Trương Băng nằm đó.

      Nhạc Sở Nhân cũng chẳng nhàn rỗi chào hỏi Phong Duyên thiệu, trực tiếp đến trước mặt Trương Băng. Thên của để trần, từ bụng trở xuống đắp tấm vải trắng.

      Vừa liếc mắt nàng nhận ra chưa chết, đưa tay bắt mạnh cho , lông mày lập tức nhíu chặt.

      Phong Duyên Thiệu đứng bên cạnh nhìn thần sắc của nàng, gương mặt nho nhã xẹt chút bối rối biết làm sao.

      “Nếu ta đoán sai, não của chết.”

      Vừa , nàng vừa thu tay lại, kỳ tực vừa nhìn thấy bộ dạng Trương Băng nàng lờ mờ đoán được, phải cách nàng giải cổ sai mà chủ nhân của muốn chết thể chết.

      Phong Duyên Thiệu hơi nhíu mày:

      “Cụ thể như thế nào?”

      Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn , ràng rất cam tâm:

      “Chính là não chết rồi nhưng thân thể vẫn sống.”

      Phong Duyên Thiệu hiểu ra, nhưng gương mặt cũng xẹt qua chút thất vọng:

      “Như vậy so với chết rồi nào có khác nhau? Ta còn cho ràng muội có thể cứu được .”

      “Tên Giáo Thánh đó làm việc vô cùng cẩn thận, còn hạ loại cổ khác trong não , ta hoàn toàn phát được. Ta giải loại cổ trong người Trương Băng khiến phát ra nên lập tức giết .”

      Phong Duyên Thiệu cũng rất trấn định, nghe Nhạc Sở Nhân vậy , gật đầu:

      “Ngay cả muội cũng bị lừa, như vậy cho thấy kẻ này khoogn phải lợi hại bình thường.”

      “Đúng vậy, hơn nữa, ở Hoàng thành.”

      Vừa vừa nhìn Trương Băng nằm bên cạnh, Nàng rất muốn lôi cổ trùng trong đầu ra.

      Sắc mặt Phong Duyên Thiệu hơi biến đổi:

      “Muội gặp ?”

      “Phải, hơn nữa cũng giao thủ. Nhìn bộ dạng huynh có phải muốn phái người bắt ? Tin ta , huynh đừng đánh rắn động cỏ, nếu người của huynh chỉ có có về đâu.”

      lo lắng ngày mai ăn thế nào, nàng cũng chẳng cần lo lắng. Hơn nữa nàng cảm thấy hậu quả của việc này cũng chẳng lớn, chỉ có điều nàng cảm thấy hơi mất mặt, ngờ bản thân lại bị thằng nhãi kia lừa.

      Gương mặt Phong Duyên Thiệu hơi trầm xuống, ánh mắt sâu đáy nhìn nơi khác, biết nghĩ cái gì.

      Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn Trương Băng lúc rồi thở dài.

      “Ngày mai làm sao bây giờ? Có cần bắt ta vào thiên lao ? trước nếu bắt ta, ta phản kháng đó.”

      Bên dưới áo choàng trắng là gương mặt nhắn xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày tràn đầy bướng bỉnh cùng kiêu ngạo bất tuân.

      Phong Duyên Thiệu quay người nhìn nàng, khóe môi cong lên:

      “Nếu muội phản kháng e rằng toàn bộ cấm quân ở đây cũng chẳng phải đối thủ của muội. Nhưng chuyện này cần phải bẩm báo phụ hoàng, gần đây người rất quan tâm chuyện này. Bản Vương thể giấu giếm nguyên nhân cái chết của Trương Băng nhưng cố hết sức bảo vệ muội.”

      rất bình tĩnh, Nhạc Sở Nhân nghe vậy nhướn mày, có chút vui.

      “Lời này của huynh khiến ta hơi thất vọng. Ta vì huynh bán sức nhưng lại nhận được bảo hộ, khiến lòng người lạnh lẽo nha.”

      Vừa vừa khoa trương lắc đầu. ra nàng cũng chẳng sợ. Bị Phong Triệu Thiên biết sao? Bị triều thần nghị luận như thế nào? Những người đó nàng chút cũng sợ.

      Phong Duyên Thiệu lắc đầu, nhìn nàng, biểu tình cùng giọng tràn đầy dung túng thương của vị huynh trưởng:

      “Bản vương đương nhiên bảo hộ muội, điều này phải nghi ngờ. Muội cần lo lắng, bất luận lúc nào, chỉ bằng muội gọi ta tiếng ngũ ca, ngũ ca bảo vệ muội.”

      Nhạc Sở Nhân mỉm cười, nghe vậy tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều.

      “Ngũ ca cũng cần khó xử. Huynh cứ việc bẩm báo thực cho hoàng thượng là được rồi. Nếu như người tin hoặc có người gây chuyện, ta cho họ biết lợi hại. Trương Băng sớm hay muộn đều chết, ta giải cổ cho cũng chẳng sống được bao lâu.”

      Nếu việc này nàng vậy mà vẫn có người gây chuyện đừng trách nàng khách khí.

      Phong Duyên Thiệu nhìn nàng lúc , sau đó mỉm cười gật đầu:

      “Được.”

      Nhạc Sở Nhân thở dài, lại quay đầu nhìn Trương Băng cái, trong đầu bất giác lên gương mặt trẻ con kia, hừ lạnh. Thằng nhãi kia, lại chơi nàng lần.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82.2: Phát uy triều.
      Editor: Lưu Nguyệt

      đêm này Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đều trải qua trong ngục. Rất nhanh đến giờ lên triều, cảm giác như hai người chỉ đôi câu mà thôi.ở

      Bởi vì hôm nay Nhạc Sở Nhân phải lên triều chuyến nên thuận đường cùng Phong Duyên Thiệu ngồi chung chiếc xe ngựa vào cung.

      Văn võ bá quan Đại Hòa Điện lên chiều sớm, Nhạc Sở Nhânlại thể lên triều khi chưa tuyên triệu của Hoàng Thượng, bởi vậy sau khi vào cung Phong Duyên Thiệu giao nàng cho vị công công. Vị công công này đưa nàng vào điện nằm bên trái Đại Hòa Điện rồi lui ra, qua lúc lại đem lên cho nàng bữa sáng.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng tính toán thời gian cũng tương đối rồi, Đại Hòa điện bên cạn cũng bắt đầu triều sớm.

      Cũng biết có nhắc tới nàng nha? Nàng cũng đợi mệt rồi, hôm qua ngủ, ăn no xong nàng cũng có chút buồn ngủ.

      Nàng thoải mái quan sát bố trí trong điện, mỗi vật đều rất giá trị, vài vật xíu cũng giá ngàn vàng.

      Đại khái qua canh giờ, cuối cùng cũng có người đến thông báo Hoàng thượng tuyên triệu nàng lên điện.

      Cuối cùng cũng đến, Nhạc Sở Nhân thản nhiên rời điện bước vào Đại Hòa Điện.

      Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân bước chân vào Đại Hòa Điện, đây được coi như là trung tâm chính trị của Đại Yến, khí cũng đầy mùi vị chính trị.

      Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào Đại Hòa Điện. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Phong Triệu Thiên ngồi long ỷ cao cao, hai bên đứng hai hàng triều thần, nhìn qua dưới trăm người, ai ai cũng mặc triều phục hơn nữa đều nhìn nàng, thần sắc khác nhau nhưng phần đông là hiếu kỳ.

      Nhạc Sở Nhân dừng lại ở trung tâm điện, mắt liếc sang bên trái lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương đứng cạnh Phong Duyên Thiệu cũng nhìn nàng, ánh mắt ấm áp khiến người ta an tâm.

      Nàng rất nành rời ánh mắt, cúi người quỳ xuống. lần này có rất nhiều người nhìn, nàng cũng thể lại dùng áo choàng che chắn để ăn gian quỳ như trước.

      “Con dâu tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

      Nàng vừa cúi thấp đầu vừa chẳng có chút thành ý hô to.

      “ Đứng lên .”

      Giọng của Phong Triệu Thiên từ truyền xuống, hơn nữa có chút tức giận.


      Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giũ giũ áo choàng vô cùng kiêu ngạo.

      “Tả tướng quân Trương Băng trong Diêm Tự quân, cũng chính là gian tế của Vu Giáo. Năm ngoái Trung Vực Nguyên soái hồi cung đem trở lại vẫn luôn giam giữu trong thiên lao, mặc dù thân thể kỳ lạ thể cảm nhận đau đớn, các dụng cụ tra tấn đối vô dụng nhưng ít ra còn là người sống. Nhưng hôm qua, ngươi rằng có thể giải bệnh của , cuối cùng biến thành người thực vật. Vừa rồi Ngũ Vương bẩm báo lên, ngươi còn gì để ?”

      Giọng của Phong Triệu Thiên trầm thấp, vang vọng trong điện khiến người ta cảm thấy áp lực.

      Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng mắt Phong Triệu Thiên khiến càng tức giận. chưa cho nàng ngẩng đầu lên mà nàng dám ngầng đầu, đó là bất kính.

      “Thần quả giải cổ biết đau đớn người nhưng hề biết trong đầu còn có loại cổ khác. Khi thần giải loại cổ người khống chế cổ kia phát và ra lệnh cho loại cổ kia ăn não …”

      Nhạc Sở Nhân chút sợ hãi, rành mạch từng câu từng chữ.

      “Ăn xàng bậy”
      _truyện chỉ đăng tại diễn đàn lequydon_
      Nhạc Sở Nhân chưa xong bị triều thần ngắt lời.

      Phong Duyên Thương ở bên, quét mắt nhìn người vừa lên tiếng, mở miệng :

      “Chu thị lang như vậy chắc hẳn cũng có hiểu biết đối với cổ trùng của Vu Giáo. Vậy bằng Chu thị lang thử xem bệnh mất cảm giác của Trương Băng có nguyên nhân gì?”

      “Thất Vương minh, bằng mời Chu thị lang tài cao học rộng đến giải thích nghi vẫn cho chúng thần và Hoàng Thượng.”

      Người tiếp lời Phong Duyên Thương là Nhạc Chí Châu, bất luận như thế nào Nhạc Sở Nhân cũng là con , nếu nàng xảy ra chuyện gì, cũng thoát được liên lụy.

      Chu Thị lang, cũng chính là người vừa lên tiếng, bộ dạng xấc xược, giương cằm, chắp tay với Phong Triệu Thiên rồi :

      “Hoàng Thượng, Trương Băng là đại gian tế tiết lộ bí mật của Binh bộ . Từ khi được giải về Hoàng thành vẫn do Hình bộ thẩm vấn, tuy rằng thu hoạch được gì nhưng vẫn là người sống. Bây giờ đột nhiên chết , tìm được kẻ đứng sau, tổn thất của Binh bộ vô cùng lớn. Thất Vương phi vừa ra tay hại chết , tổn thất của binh bộ ai đến bồi thường đây?”

      Binh bộ thị lang vừa xong, số đông triều thần đều cúi đầu tù chối tham gia vào chuyện này. Trong lời còn ngầm công kích Hình bộ của Phong Duyên Thiệu làm việc bất lực. Mắt phượng của Phong Duyên Thương trở nên lạnh lẽo mặc dù mặt vẫn mỉm cười.

      “Ha ha,ngươi muốn bắt kẻ đứng sau? Ta có thể với ngươi ở ngay Hoàng Thành đó bởi vì ta giao thủ với vài lần rồi.”

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, bộ dạng rất vui vẻ.
      Mọi người kinh ngạc, ngay cả Phong Triệu Thiên ghế rồng cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi Nhạc Sở Nhân:

      sao?”

      “ Đương nhiên là rồi, ta chỉ gặp rồi mà còn tỷ thí trận. Vị binh bộ thị lang này nếu muốn bắt cứ bắt. Nhưng trước tiên nghe ta câu, dù ngươi có huy động toàn bộ binh lính trong Hoàng thành bắt chỉ sợ cũng chỉ có có về.”

      Vừa vừa nhin Binh bộ thị lang, những người bên cạnh cũng là người của Binh bộ, sắc mặt đều tốt chút nào.

      Những người khác đều gì, binh bộ thị lang nhìn xung quanh, sau đó hừ lạnh.
      “Chỉ sợ đây đều là Thất vương phi muốn trốn tránh trách nhiệm nên cố ý bừa. Đại Yến chúng ta ai địch được, cái Vu giáo nhoi của tính cái gì?”

      Nhạc Sở Nhân nhướn mày, rất muốn cười ra tiếng.

      “Phụ hoàng, các vị đại nhân, ta có thể thẳng thắn , ta có cách nào đối phó người này. là Giáo thánh của Vu Giáo, cũng là cấp bậc cao nhất trong Vu giáo. Nếu các vị cho rằng có thể đối phó vậy . cao bảy thước, gương mặt như trẻ con, thích mặc áo choàng đen, rất dễ nhận ra. (Nguyệt: 1 thước cổ TQ bằng 0,33m, bản gốc ghi là tám thước nhé, nhưng vì để sát với thực tế nên Nguyệt mạn phép sửa thành 7 thước thôi, các nàng đừng ném đá nhé >____<) . Có điều, vị Binh bộ thị lang này vừa ta đặt điều thị phi, ta thích chút nào. Bây giờ vừa nhìn thấy ngài ta liền vui, rất muốn biến ngươi thành đầu heo.”

      Nửa phần đầu, nàng vừa mỉm cười vừa , nhưng ngay sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, vô cùng tức giận nhìn Binh bộ thị lang.

      Toàn bộ đại điện, kể cả vị hoàng đế kia đều kinh ngạc, trước mặt thiên tử mà nàng dám kiêng nể gì như vậy?

      “Làm càn.”

      Chu thị lang giống như bị dọa lại giống như tức giận, ngón tay run run chỉ Nhạc Sở Nhân.

      “Hừ!”

      Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, cạnh tay dưới áo choàng đột nhiên vươn ra, bóng dáng màu bạc từ ngón tay nàng bắn ra, chuẩn xác đập vào mặt Chu thị lang.

      Chỉ thấy Chu thị lang rên lên tiếng , lúc sau bỗng quỳ đất , cùng lúc xảy ra chuyện thể tin được.

      Mặt bắt đầu sưng lên với tốc dộ mắt thường có thể thấy được. Hai má, mũi, miệng cùng tai như bị bơm khí vào, trong chớp mắt mặt hệt như đầu heo.

      Đại thần bốn phía kinh ngạc tránh ra, Phong Triệu Thiên ghế rồng cũng đứng lên, chau mày nhìn. Tiếng rên của Chu Thị lang dứt, cho thấy đau đơn nhưthế nào.

      Nhạc Sở Nhân thấy vậy, trong lòng cũng dễ chịu ít.

      “Các vị đại nhân, trong các vị có ai có thể chữa trị chi vị binh bộ thị lang này, vậy hãy bắt tên Giáo thánh kia . Nếu , ta đảm bảo các ngươi so với còn đau khổ hơn. Đứt ruột, hỏng đầu đối với Giáo Thánh Vu giáo mà chỉ là chuyện . Nhạc Sở Nhân ta cũng chỉ đến đây, còn ai phục đến tìm ta. Thiên quân vạn mã ta còn sợ, hà tất gì còn sợ mấy kẻ tiểu nhân.”

      xong, Nhạc Sở Nhân nhìn quanh vòng, sau đó chẳng thèm nhìn ai hết ra ngoài, bước chân thong thả tự nhiên vô cùng.

      Ngày bốn tháng hai, chuyện xảy ra triều như trận gió bay khắp mọi ngóc ngách của Hoàng Thành.

      Thất Vương phi tức giận trừng phạt Binh bộ thị lang biến thành đầu heo. Ngay cả Hoàng Thượng cũng ngăn cản, bởi vì tất cả mọi người đều bị bộ dạng củ binh bộ thị lang dọa sợ ngây người.

      Khi mà cả Hoàng thành đều rộn lên bởi thông tin này, trong Thất vương phủ, Nhạc Sở Nhân nhàn rỗi trồng hoa trong phòng.

      Căn phòng này vốn dĩ là phòng thuốc, vì mùa đông chưa qua nên chỉ đành trồng ở đây.

      Lò giữ ấm trong phòng đốt suốt mười hai canh giờ trong ngày, nghỉ chút nào, hơn nữa độ ẩm rất cao, ngay cả Đinh Đương cũng thích ở trong này vì có cảm giác như mùa hè vậy.

      hơn mười chiếc gi, hơn trăm chậu hoa cao thấp chỉnh tề bày ở đó, bởi vì đều mới trồng nên còn chưa ra lộc.

      Đem chút thuốc hòa vào trong nước, Nhạc Sở Nhân xách bình bắt đầu tưới hoa. Nàng kỳ thực hề biết trồng hoa, chăm sóc hoa nhưng nàng biết dùng các loại thuốc để nuôi dưỡng hoa rất tốt.

      Khi nàng xuyên qua các giá để hoa, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại nhìn, khóe môi hơi cong lên:

      “Ồ, hôm nay về sớm như vậy. Hai ngày nay, ai ai nhìn thấy ngươi đều vô cùng cung kính, ngươi vậy mà thaoir mái ít.”

      Phong Duyên Thương cởi xuống áo áo choàng, mắt phượng mềm mại đến chỗ nàng.

      “Đúng vậy, tất cả mọi người nhìn thấy ta đều sợ hãi, chỉ lo đắc tội ta biến thành heo.”

      mỉm cười vui vẻ .

      “ha ha, ta cũng nhạt nhẽo như vậy. Lần sau nếu có kẻ biết điều, ta biến thành cẩu, hơn nữa mở miệng là tiếng cẩu kêu.”

      Nhạc Sở Nhân vừa tưới nước vừa vui vẻ .

      Phong Duyên Thương gì cười khẽ, nhìn vòng các giá hoa, tùy ý :

      “Hôm nay phụ hoàng có hỏi tâm trạng nàng tốt hơn chưa.”

      Nhạc Sở Nhân chau mày, động tác tay cũng dừng lại, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương:

      “Ông ta muốn làm gì? Muốn biết tâm trạng ta tốt hay chưa để ta đem con heo họ Chu kia biến trở lại?”

      Phong Duyên Thương nhìn bộ dạng bất mãn của Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu:

      “ Đương nhiên phải, mà là có việc quan trọng, người cho rằng chuyện này chỉ có nàng làm mới thích hợp, ta cùng nghĩ vậy.”

      nhanh chậm từng câu từng chữ, thanh vô cùng dễ nghe.

      Nhạc Sở Nhân nhìn , hi vọng từ mặt nhìn ra gì đó, nhưng đáng tiếc làm nàng thất vọng rồi.

      , ta ghét nhất vòng vo.”

      Phong Duyên Thương vừa giơ tay gạt những sợi tóc tán loạn má nàng, vừa :

      “Từ chỗ của Phong Duyên Nghị thăm dò được chút thông tin,đại đa số vây cánh của Trữ Dự đều có quan hệ với Nam Cương,cũng có thể số nào đó bị Vu Giáo khống chế rồi.”

      Như vậy, ý tứ trong đó rất ràng. Nếu phái cao thủ đại nội giết, thủ đoạn giết người của họ đều trăm loại như rất dễ xảy ra vấn đề. Nhưng Nhạc Sở Nhân khác, thủ đoạn giết người của nàng thiên biến vạn hóa, dù giết được cũng biến chúng thành phế nhân dễ như trở bàn tay.

      “Muốn ta giết người? Chuyện thất đức lại khoogn có lợi như vậy, ta làm!”

      Nhạc Sở Nhân quay người, đổ nước vào bình tưới, dứt khoát từ chối.

      Phong Duyên Thương cười khẽ:

      “Ai có lợi? Nàng muốn cái gì chỉ cần mở miệng là được. Bây giờ ai còn dám từ chối nàng?”

      Bây giờ danh tiếng Nhạc Sở Nhân như Diêm vương, ai dám đắc tội nàng?

      nghe như dù ta muốn giang sơn này cũng cho ý. cầu của ta cao, giết nguwoif, năm ngìn lượng hoàng ki, bất luận quan chức, nam nữ.”

      Nàng rất bình thản, tiền chính là phải kiếm như vậy.

      Phong Duyên thương có vẻ như sớm biết như vậy, gật đầu:

      “ Ta tin rằng phụ hoàng rất vui vẻ đáp ứng.”

      Nhạc Sở Nhân mím môi, bỏ bình nước đổ đầy xuống đến trước mặt Phong Duyên Thương, hơi ngửa đầu nhìn , con ngươi trong suốt phản chiếu gương mặt tuấn mỹ tì vết.

      “Tiểu Thương Tử, ngươi trở thành thuyết khách của Hoàng Thượng rồi? Ngươi có phải thay lòng đổi dạ rồi hay ?”

      Vừa , vừa chỉ vào vị trí trái tim của Phong Duyên Thương, nàng đột nhiên cảm thấy dường như bắt đầu tin tưởng Phong Triệu Thiên, đối với gì nghe nấy.

      Phong Duyên Thương bắt lấy tay nàng, miệng cười đến càng mê người.

      “ Đương nhiên phải, có số người sớm muộn đều phải chết. Tránh để sau này bọn họ gậy phiền toái cho Ngũ ca, bằng nhân cơ hội này thuận theo ý phụ hoàng giết hết.”

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi chớp mắt:

      “Vậy ngươi bảo ta giết? Sau này ta xuống địa ngục còn ngươi lại đến cực lạc hưởng phúc, như vậy công bằng.”

      Gương mặt nồng đậm ý cười, nâng cằm nàng lên, thấp giọng :

      “ Ta chỉ sợ đến cực lạc được, nhưng nàng lại đến đó. Như vậy để chúng ta cùng xuống địa ngục chỉ đành để nàng làm việc xấu thôi.”
      (Nguyệt: *chớp chớp mắt* quá cảm động rồi!)

      Nhạc Sở Nhân nhìn quên cả chớp mắt. Nửa ngày sau mới gạt tay ra, hừ lạnh .

      “ Ngươi quả phải xấu bụng bình thường.”

      Tay bị gạt ra, Phong Duyên Thương chút để ý, dứt khoát ôm nàng vào lòng.

      “Nàng muốn cùng ta? Dù muốn cũng muộn rồi, khi xuống địa ngục, bản vương nhất định mang nàng cùng.”

      Giọng nhàng nhưng mang đầy cố chấp, giống như sắp đến ngày xuống địa ngục vậy.

      Nhạc Sở Nhân cũng đua tay ôn lấy eo , lắng nghe nhịp tim cũng như hô hấp của , lòng nàng cảm thấy vô cùng bình lặng. Đối với nàng mà , địa ngục cũng chẳng là gì.

      “Kỳ thực, chúng ta cùng đường.”

      Nhạc Sở Nhân im lặng cười, có thể cùng với người này tai họa nhân gian, cùng nắm tay xuống địa ngục quả rất tốt.

      Phong Duyên thương cúi đầu, vùi đầu vào gáy nàng hô hấp, tuy rằng rất ngứa nhưng cũng rất ấm áp.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh, khí dường như nóng lên, hoa trồng trong chậu cũng bắt đầu ra chồi, tình cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :