1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73.3. Nam tính uy phong - lời từ biệt

      Edit: Baby Trùm

      Trở lại vương phủ, sắc trời tối hoàn toàn, rất nhanh vào phủ, còn chưa vào đại sảnh, liền nhìn thấy người kia ngồi trong sảnh, quần áo màu trắng, phong thần tuấn lãng, phong nhã nhanh nhẹn, khoảng cách nhìn xa như vậy, tựa như bức tranh yên lặng.

      “Tiểu Thương Tử, ta trở về.” quản trong đại sảnh có bao nhiêu nha hoàn gã sai vặt hộ vệ, Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan hô tiếng, sau đó bước nhanh vào đại sảnh.

      trở lại.” Buông thư trong tay, Phong Duyên Thương mắt phượng như nước, nhìn người đến gần, khóe môi cười ôn nhu như vậy.

      “Đúng vậy, ngươi trở về lúc nào? Nhớ ta ?” Như trận gió chuyển tới trước mắt , đem những thứ tay ra khỏi, sau đó đặt mông ngồi xuống, thực đúng lý hợp tình.

      Nhìn người trong lòng ngồi ở đùi, Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng đẹp mắt càng như thấm nước, ánh sáng nhộn nhạo khiến người mê muội.

      gặp Diêm tướng quân?” Ôm thắt lưng của nàng, hai người tựa hồ lờ toàn bộ người trong đại sảnh.

      Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn mặt , nhìn thế nào cũng thuận mắt, “ cùng Phí lớn mật sáng mai rời khỏi, hôm nay cáo biệt, nhân tiện hỏi thăm chút tình huống của Trương Băng.”

      “Có thu hoạch?” Ôn thanh hỏi, Phong Duyên Thương mặc nàng nhìn.

      “Có ít, coi như cũng có chút tác dụng.” Thuận miệng trả lời, Nhạc Sở Nhân vươn tay nắm cằm của , thoạt nhìn tuy là bóng loáng nhưng vuốt lại có chút râu, cứng rắn cứng rắn.

      vội.” Mặc nàng niết, Phong Duyên Thương an ủi.

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, dưới đèn đuốc sáng ngời, ánh mắt của nàng thực sáng. “Ngươi nếu ta thất bại, giết chết Trương Băng, có phải hay bị người đương triều cáo trạng?”

      Phong Duyên Thương mắt chợt lạnh, “ sợ, có ta.”

      “Ha ha, ta sợ. Lần trước vừa vặn ta bế quan, cùng đám ăn no phình bụng đó đối mặt chút. Nếu thực có lần sau, ta cho bọn cảm thụ chút cái gì tên là hoảng sợ.” Ý cười trong suốt xong, nàng giống như thuận miệng giỡn, nhưng thiệt giả trong đó chỉ sợ người nào trong đại sảnh cũng nghe ra.

      Năm mới đến, toàn bộ hoàng thành đều tràn đầy khí tân niên, cửa hàng to , các nhà các hộ, đều giăng đèn kết hoa. Tiểu hài tử thay bộ đồ mới, phố lớn ngõ điên ngoạn, vui sướng.

      Nhạc Sở Nhân cả ngày ở trong phòng chế thuốc nghiên cứu cổ người Trương Băng, làm ra được vài thành phẩm, nhưng cũng hợp ý.

      Nhân dịp năm mới, trong cung có yến hội long trọng, Phong Duyên Thương ở Lễ bộ, cho nên cũng bề bộn nhiều việc.

      Buổi sáng, Nhạc Sở Nhân vừa từ lầu hai Viên Nguyệt Lâu bước xuống, Thích Phong liền xuất ở trước mắt, “Vương phi, Ngũ vương phái người đưa lễ năm mới.”

      Tóc dài rối tung cũng có buộc lên, xác thực là mặt nàng cũng chưa rửa, còn có chút buồn ngủ.

      “Lễ năm mới? Cái gì vậy?” Siết chặt áo choàng người, Nhạc Sở Nhân cảm thấy bằng vào thông minh của Phong Duyên Thiệu, hẳn là biết đưa tiền nàng càng thích hơn.

      Sắc mặt Thích Phong có chút quái, lắc đầu, thấp giọng : “Là ít dược liệu.”

      “Dược liệu? Vậy có cái gì ngạc nhiên, quý phủ chúng ta nơi nơi đều có.” Dược liệu? Thất vương phủ thiếu nhất chính là dược liệu.

      “Ngài xem , người Ngũ vương phái đến … vương gia nhất định có thể dùng tới.” Này là Phong Duyên Thương.

      “Tiểu Thương Tử có thể sử dụng? , xem.” Nhạc Sở Nhân khó hiểu, đem áo choàng hồ cừu phủ thêm, tóc cũng tán loạn, ra khỏi Viên Nguyệt Lâu hướng đại sảnh đến.

      Trong đại sảnh, người của Ngũ vương phủ phái đến rồi, hai cái thùng lớn đặt mặt đất, dung lượng siêu lớn, đánh giá bên trong chứa ít.

      vào, Nhạc Sở Nhân dạo vòng quanh hai cái rương kia, nghe nghe, có thể ngửi được chút hương vị.

      Mày có chút nâng lên, nàng tựa hồ đoán được bên trong là cái gì.

      Ý bảo Thích Phong đem thùng mở ra, quả nhiên, này nọ bên trong cùng Nhạc Sở Nhân đoán giống nhau.

      Đều là dược liệu trân quý, ở hiệu thuốc dân gian nhất định có thể mua được, đây đều là dược liệu bốn phương tiến cống cho hoàng cung hàng năm.

      “Phong Duyên Thiệu có ý tứ gì? Đưa tới mấy thứ này làm gì? Cho Tiểu Thương Tử dùng? có bệnh a!” Trừng mắt, Nhạc Sở Nhân hết chỗ rồi. Trong hai cái rương đều là dược liệu tráng dương, nhục thung dung, dâm dương hoắc, thố ti tử, khoá dương, còn có nửa rương dương khởi thạch.

      Trong hai cái rương này đều là tráng dương bổ thận này nọ, Nhạc Sở Nhân nhìn phát hoả lớn lại biết gì.

      “Đầu óc Phong Duyên Thiệu bị phong rút rồi, có phải hay muốn ta luyện dược cho nên mới đưa thứ này tới đùa giỡn?” Xoay quanh hai cái rương kia, Nhạc Sở Nhân tức giận đến rống to.

      Trong đại sảnh, mọi người ngậm miệng , thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất , sợ bị lan đến.

      Thích Phong cúi đầu, kỳ cũng có chút tò mò, thoạt nhìn Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ở chung tốt lắm, nhưng ban đêm hai người luôn tách ra ngủ, cho nên cũng thực hoài nghi, có phải hay bởi vì độc trong cơ thể Phong Duyên Thương, cho nên mới thể sinh hoạt vợ chồng .

      Bất quá nay nhìn Nhạc Sở Nhân phát hoả lớn như vậy, cũng dám mở miệng, chỉ phải nghe tiếng nàng rống, đem nghi vấn đều nén ở trong lòng.

      Khoanh hai tay, Nhạc Sở Nhân cau mày nhìn này nọ trong hai cái rương, biểu tình doạ người.

      Phong Duyên Thiệu cư nhiên lại đưa tới đống này nọ như vậy, là chủ ý của chính , hay là nghe người khác cái gì?

      Nếu là nghe thấy người khác gì đó, vậy chỉ có thể là Diêm Tô a. Còn nhớ khi ở Kim Châu, Diêm Tô thấy thạch sùng sa sau vai nàng, nghi vấn đầu tiên là Phong Duyên Thương được, sau nàng lại giải thích ràng, Diêm Tô có lẽ vẫn cho rằng như vậy.

      Nghĩ như vậy, Nhạc Sở Nhân ràng, bất quá lại biết gì, Diêm Tô này, cái gì đều cho Phong Duyên Thiệu biết. ổn là mấy thứ này khẳng định là lấy ra từ trong cung, đều là tinh phẩm. Nhưng lấy từ trong cung, lại đưa qua hết người này người nọ, ít người đều biết.

      Tiểu Thương Tử nam tính uy phong a, quét rác!

      “Vương phi, dược liệu này làm sao bây giờ?” Nhìn Nhạc Sở Nhân phát hỏa nữa, Thích Phong mở miệng hỏi.

      “Đưa đến phòng chế thuốc , lần khác ta luyện chút đại bổ đan tặng cho Phong Duyên Thiệu, làm cho hảo hảo bổ bổ. Hậu viện nhiều đàn bà như vậy, mới nên hảo hảo bồi bổ nhất, bằng sớm muộn gì cũng bị vét sạch.” Hừ lạnh tiếng, Nhạc Sở Nhân phẩy tay áo bỏ , lưu lại đám người hỗn độn trong gió, vương phi này của bọn họ, chuyện cay quá.

      Hết chương 73.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74.1. Hôn sâu - Đặc biệt

      Edit: Baby Trùm

      Ngày mai là năm mới, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay. Hôm nay hoàng thành có bắn pháo hoa long trọng, pháo hoa kia chính là tiến cống của Đông Cương. Nhiều năm như vậy, quan hệ giữa Đại Yến và Đông Cương phải tốt lắm, nhưng bởi năm nay Bắc Cương tuỳ ý khiêu khích Đông Cương, cho nên Đông Cương hướng Đại Yến tạo lập quan hệ hữu hảo, chỉ đưa tới pháo hoa, còn đưa tới rất nhiều mỹ nữ. (Trùm: Lạy hồn, chả biết ngày nào năm nào mà lần, vậy cuối cùng “năm cũ” phải là tất niên à? Thôi mn cứ du di nhé =.:)

      “Pháo hoa? Bắn ở đâu?” Nghe Phong Duyên Thương như thế, Nhạc Sở Nhân tò mò, pháo hoa thời đại này cũng biết là cái bộ dáng gì.

      “Ở thành lâu Đông Thành, pháo hoa là Đông Cương đưa tới, ở thành lâu Đông Thành xem như đáp lại hảo ý của Đông Cương.” Ngồi dựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, bày ra tư thế tuỳ ý, thoạt nhìn cũng thập phần cảnh đẹp ý vui.

      Nhạc Sở Nhân ở giữa thư phòng bước thong thả chậm rãi, lâu nàng có tới thư phòng của Phong Duyên Thương. So với trước kia có biến hoá nhiều lắm, nhưng tường bốn phía nhiều hơn rất nhiều “tác phẩm” của nàng.

      Này là bức tranh khôi hài đơn giản, phần lớn tranh đều là vẽ Phong Duyên Thương, các loại tư thái, hắn lại cực kỳ thích, trưng ở trong này triển lãm, từng người tiến vào thư phòng đều có thể nhìn thấy.

      “Chúng ta ở trong phủ có thể thấy ?” Khoảng cách giữa phố Đồng Tước và Đông Thành rất xa, hoàng thành lớn như vậy, chắc có thể nhìn thấy.

      Phong Duyên Thương mắt phượng như nước, tầm mắt di động theo Nhạc Sở Nhân, ôn thanh, “Đứng ở nóc Viên Nguyệt Lâu có thể nhìn thấy được.”

      “Thật ? Vậy thời điểm đó ngươi dẫn ta lên nóc xem.” Có chút nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn nhìn hắn cầu.

      “Tuân mệnh.” Phong Duyên Thương cười khẽ, đó chỉ là việc nhỏ, dễ như trở bàn tay.

      “Người ̉ nhân này, tính tình luôn tốt như vậy.” Hai bước đến trước nhuyễn tháp, Nhạc Sở Nhân thân mình vừa chuyển ngồi ở bên người hắn, giống như có khí lực, cả người tựa vào người hắn.

      “Phong Duyên Thiệu hỏi nguyên do đưa tới nhiều tráng dương bổ thận này nọ như vậy, biến thành toàn bộ người Thái Y Viện, Ngũ Vương phủ, trong phủ chúng ta đều nói ngươi ‘ được’, cũng thấy ngươi tức giận. Ngươi người này a, đoán là bị đội nóng xanh cũng có thể cười được.” Hừ, Nhạc Sở Nhân đối với việc này cực kỳ bất mãn, cho dù bình thường nàng khi dễ trêu đùa Phong Duyên Thương nhưng người khác sao có thể khi dễ?

      Vẫn cười, mắt phượng phảng phất ánh sáng, nhưng mà, khi nghe đến từ ‘nón xanh’, sắc mặt rõ ràng có biến hóa. Cúi mắt, nhìn về phía thiên hạ tựa vào bả vai hắn, “Nàng ̣nh cho bổn vương mang danh có vợ ngoại tình?”

      “Ân?” Nhạc Sở Nhân phát ra một cái , ngay sau đó mới nghe rõ hắn nói cái gì. “Ngươi muốn mấy cái nón? cần khách khí, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời nói một tiếng sẽ được.” Cười đến mặt mày loan loan, kỳ thật nàng vừa mới nói câu kia chỉ để so sánh mà thôi.

      Phong Duyên Thương rõ ràng nói gì, “Ngoại tình sẽ bị chém đầu!”

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Ước ̣nh kia cũng chỉ là ước thúc ra, còn có ngươi nữa!” Giơ tay đánh tùy ý vào ngực hắn, biết Phong Duyên Thương nói đến ước ̣nh khi đó của bọn họ. Một người mang một cái dây chuyền, ai phản bội liền chém đầu.

      “Bổn vương tất nhiên là sẽ phản bội, cho nên đối với bổn vương mà nói kia cũng như . Nhưng mà đối với nàng thì giống, hiện tại đã nghĩ chuyện ngày sau ngoại tình kia.” Trầm giọng, mắt phượng u ám, tựa hồ tưởng tượng ra nhiều loại phiên bản Nhạc Sở Nhân phản bội.

      “Cút, ta chỉ là so sánh một chút. Họ Phong, ngươi hiện tại nhớ kỹ lời ta nói, nếu dám can đảm làm ra chuyện gì có lỗi với lão nương, ta liền đem nhóm gian phu dâm phụ ngươi làm thành người tàn phế.” Mắt trừng mắt, Nhạc Sở Nhân nghiến răng nghiến lợi.

      Phong Duyên Thương cười “Ngược lại cũng thế?”

      Nhạc Sở Nhân nâng mi, “Sở Nhân một lời tứ mã nan truy.”

      “Như thế rất tốt, bổn vương cũng yên tâm.” Giơ tay vỗ nhẹ hai cái vào bả vai của nàng, mắt phượng như nước, cười như trăng sáng.

      Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nhưng cũng bất động dựa vào người hắn, hô hấp trong lúc đó đều là hương vị của hắn, khiến cho nàng muốn rời .

      “Chuyện ngươi tra tìm danh sách tiến hành thế nào, có thể có manh mối?” Đùa nghịch ngón tay từng đốt rõ ràng của hắn, Nhạc Sở Nhân từ từ hỏi.

      Nhìn tay mình bị nàng xô đến đẩy , Phong Duyên Thương lạnh nhạt tự nhiên, “ có tiến triển, Trữ Dự nói ra ̣a điểm, nhưng danh sách đã bị người khác lấy .” Xuất động hơn trăm mật vệ, thu hoạch được gì.

      “Xem ra là một nhân vật lợi hại, nếu là người Đại Yến thì sao, nếu Tứ Cương hoặc quốc gia khác, vậy phiền toái rồi.” Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mi, quả thật rất khó giải quyết, Trữ Dự đã muốn nhận tội, cho dù dùng được thì hắn cũng đưa ra manh mối có giá trị gì.

      “Đây là vấn đề nghiêm trọng nhất trước mắt. là ai đứng ở phía sau, chỗ phát lực.” Thần sắc Phong Duyên Thương vi liễm, thời buổi nay rối loạn.

      “Phụ hoàng ngươi cho ngươi kì hạn? Chuyện này khó như vậy, cũng phải là mấy tháng có thể tra ra.” Nhạc Sở Nhân lo lắng Phong Triệu Thiên làm khó .

      Phong Duyên Thương cười khẽ, môi mỏng gợi lên độ cong đẹp mắt, “Tất nhiên là có, loại này chỉ phải bí mật làm việc có kì hạn. Nhưng cũng thể kéo dài, vẫn phải nhanh chóng mới được.”

      Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, “Ngươi xem rồi làm , thời điểm cần ta giúp tiếng.” Dù sao nàng có bản lĩnh gì, có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, chỉ có vài thứ kia.

      “Ha ha, ta .” Cúi đầu, môi Phong Duyên Thương dừng lại trán nàng, độ ấm theo làn da tiến vào trong thân thể, khiến cho Nhạc Sở Nhân khỏi run lên.

      được thổi khí, rất ngứa.” Lui cổ đẩy ra, Nhạc Sở Nhân cười khanh khách, Phong Duyên Thương cũng mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng, mắt phượng như vực sâu. “Đặc biệt” duy nhất của thiên hạ này ở trong lòng , còn cầu gì hơn?
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74.2. Hôn sâu - Đặc biệt

      Edit: Baby Trùm

      Vốn là ở trong phủ chờ trời tối, sau đó cùng xem pháo hoa đêm nay, nghĩ là có người đến bái phỏng, lại khiến cho Nhạc Sở Nhân rất là ngoài ý muốn, bởi vì người tới phải ai khác, đúng là phụ thân của nàng ở thế giới này, Nhạc Chí Châu.

      Nhạc Chí Châu thân y phục hàng ngày, thần thái thoạt nhìn sáng láng, vậy trong khoảng thời gian này quá rất dễ chịu.

      Nhạc Sở Nhân căn bản nghĩ để ý tới , nhưng Phong Duyên Thương thẳng chính là vì nàng mà đến. Theo phong tục của Đại Yến, cuối năm nữ nhi xuất giá đều muốn về nhà mẹ đẻ. Nhưng trong lòng Nhạc Sở Nhân ai cũng có, huống chi Phong Duyên Thương cũng biết lai lịch của nàng, cho nên cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này. Ai ngờ đến Nhạc Chí Châu tự mình đến bái phỏng, làm cho Phong Duyên Thương cũng có chút ngoài ý muốn.

      tới đại sảnh, Nhạc Chí Châu ngồi ở ở phòng khách được lát.

      Nhạc Sở Nhân vừa cao thấp đánh giá vừa thông suốt, rất muốn dùng ánh mắt thông thấu xem rốt cuộc muốn làm gì.

      “Thất vương, Thất vương phi. Hạ thần thỉnh mà đến, mong Thất vương thứ lỗi.” Nhìn thấy Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân tiến vào, Nhạc Chí Châu nhanh chóng đứng dậy, chắp tay, thực khiêm tốn.

      Dựa theo phẩm giai của hán, cần phải như vậy, nhưng vì sao như thế chỉ sợ chỉ có trong lòng hiểu được.

      “Nhạc thượng thư cần đa lễ, vốn là bổn vương cùng vương phi nên đến phủ bái lễ, lại khiến cho Nhạc thương thư tự mình tiến đến, bổn vương thất lễ.” Phong Duyên Thương đáp lễ, cười như gió xuân.

      Nhạc Chí Châu liên tục xua tay, “Thất vương lời này xa lạ, hạ thần trèo cao, chúng ta là người nhà, cần xa lạ.”

      Phong Duyên Thương gật gật đầu, cười thỉnh Nhạc Chí Châu ngồi xuống, sau đó ngồi xuống ở chủ toạ, Nhạc Sở Nhân ngồi ở đối diện Nhạc Chí Châu, mặt chút thay đổi, khí cứng ngắc.

      Nhạc Chí Châu ngồi xuống, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng đối diện, khi nhìn thấy Nhạc Sở Nhân liền lộ ra tư thế trưởng bối mỉm cười, “Thất vương phi vẫn khoẻ?”

      tốt.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, bộ dáng ngoài cười nhưng trong cười thoạt nhìn có chút doạ người.

      Nhạc Chí Châu gật gật đầu, biểu tình có chút xấu hổ, dĩ vãng Nhạc Sở Nhân tuyệt đối dám cùng như vậy, chỉ là nhìn cũng dám. Từ khi gả cho Phong Duyên Thương, chỉ lá gan lớn lên, năng lực cũng lớn theo. nay toàn bộ người hoàng thành đều biết đến nàng, cũng bởi vậy chiếm được ít chú ý, cho nên vô luận Nhạc Sở Nhân như thế nào, cũng dám cái gì.

      “Hạ quan tới đây, thực là có việc muốn nhờ, tuy là việc xấu trong nhà, nhưng hạ quan cũng chỉ có thể đến cầu Thất vương giúp việc này.” Rốt cục cũng đến vấn đề chính, mặt Nhạc Chí Châu xác thực có chút khó xử.

      Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, nháy mắt xem xét Nhạc Chí Châu, nàng biết là chuyện tốt gì.

      “Nhạc thượng thư thỉnh , ở trong phạm vi năng lực của
      [​IMG]
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74.3. Hôn sâu - Đặc biệt

      Edit: Baby Trùm

      Trở lại Viên Nguyệt Lâu, Đinh Đương có vẻ như ngồi ngủ gật ở đại sảnh lầu , nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ôm hai cái hộp , nha đầu kia lại nghĩ là nàng lấy tiền trở lại. Tiến lên tiếp nhận lấy, sau đó vừa cười vừa , “Lần này vương phi lại cầm đến bao nhiêu? Rất nặng, ít nhất cũng phải năm ngàn lượng.”

      Cởi áo choàng, Nhạc Sở Nhân liếc nàng cái, “Ngươi tự xem chẳng phải biết sao?”

      “Hắc hắc, vậy nô tì nhìn cái.” xong, Đinh Đương buông tráp, sau đó mở cái ra, nhìn thấy gì đó bên trong giật mình sửng sốt.

      phải tiền a, nô tì còn tưởng là tiền đó.” Than thở, cầm lấy quyển sách mở ra, sau đó tuôn ra chính là tiếng kêu sợ hãi của nàng.

      Nhạc Sở Nhân cười thể kiềm chế, tới nghiêng đầu liếc mắt xem xét Đinh Đương, nha đầu kia tuy là làm bộ dáng sợ hãi, nhưng tay còn cầm sách, tầm mắt còn cố định ở mặt .

      “Vẽ tệ có phải ? Cảm thấy hứng thú sao? Nếu là cảm thấy hứng thú cầm hai bản ban đêm xem.” Ngồi xuống, nàng cầm lấy quyển đến lật xem, cực kì hứng thú.

      Đinh Đương nuốt nuốt nước miếng, “Nô tì… nô tì còn chưa lập gia đình, thể xem.” Tuy là tò mò nhưng nữ tử khuê các quả thể xem.

      “Vậy như thế nào? Sớm muộn gì mà hiểu, miễn cho đêm động phòng làm ngươi sợ, tại đều hiểu rất tốt.” Ngẫm lại tiểu Đinh Đương trong sạch đêm tân hôn bị ‘vũ khí’ của chú rể làm sợ, vẫn nên để cho nàng tại hiểu biết , miễn làm cho nàng mất mặt, còn bộ dáng kiêu căng, cũng là kiến thức thiển cận.

      Mặt Đinh Đương đỏ bừng, cầm sách lật trang bộ dáng rất thích thú, chỉ là còn chút nhăn nhó.

      “Vậy nô tì nghe lời vương phi, sớm nghe trong nhà phú quý đều có giấu mấy thứ này, vương phủ chúng ta cũng có a.” Chậc chậc hít hà hai tiếng, Đinh Đương ngày càng giống Nhạc Sở Nhân.

      Nhạc Sở Nhân nhàng gật đầu, đối với mấy thứ này của cổ đại cảm thấy rất là hứng thú. Nhà bảo tàng ở đại có khả năng cũng có mấy bản thứ này, nhiều chuyên gia nghiên cứu như vậy, tại nàng có thể nhìn thấy đầy đủ mới tinh. Thời đại này tuy lạc hậu nhưng ưu việt cũng có nhiều.

      Kết quả là, chủ tớ hai người im lặng ngồi trong đại sảnh ấm áp xem Đông Cung Đồ, thẳng đến ánh sáng tối mờ, hai người mới lấy lại tinh thần, trời cũng tối.

      Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, đợi đến thái dương ngày mai mọc lên, năm mới.

      Nhạc Sở Nhân đối với điều này rất là cảm khái, nàng đến nơi đây muốn hơn nửa năm, ngày đó như mới hôm qua, cũng trở về được.

      Mặc dù là có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến Phong Duyên Thương, nàng lại cảm thấy hết thảy đều thực giá trị. Nàng là như thế nào đến được nơi đây nàng ràng lắm, lúc này lại nghĩ đến chuyện trở về. Ở nơi này cùng cổ nhân kia làm bạn đến già, kỳ cũng rất tệ.

      Đêm đen dày đặc, canh giờ bắn pháo hoa cũng sắp đến. Sau khi Nhạc Sở Nhân ăn mặc tốt, Phong Duyên Thương rốt cũng cũng đến.

      Khoác áo hồ cừu màu đen dài tới mắt cá chân, phong thần tuấn lãng, mắt phượng sâu thẳm, tựa như lãng thiên tế nguyệt, lại giống như áng mây cuối trời, trong lúc lại phong nhã thong dong, làm cho người ta muốn đui mù.

      “Đến đây! nhanh , chúng ta mang theo rượu, đến đỉnh uống vò.” tay mang theo bầu rượu , Nhạc Sở Nhân bước nhanh chào đón.

      “Uống nhiều lại biến thành Hầu Tử, có thể trực tiếp lên trời.” Cười nhìn nàng, Phong Duyên Thương trêu chọc .

      “Cút, ta mà biến thành Hầu Tử trước tiên đánh ngươi nguyên hình, nghiệt a.” Kéo ra ngoài, trong Viên Nguyệt Lâu đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng lấn át được đêm đen.

      Dừng lại ở trong viện, Nhạc Sở Nhân có chút ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, “Bay lên?” Căn cứ bản lĩnh bay tới bay lui kia của , mang theo nàng bay lên cũng tính là gì.

      “Đúng vậy, ôm chặt ta.” Cúi mắt nhìn nàng, vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.

      “Ừ.” Hé miệng cười đến mặt mày loan loan, Nhạc Sở Nhân tay mang theo bầu rượu, tay xuyên qua áo khoác người ôm lấy thắt lưng, chóp mũi toàn là hương vị của .

      cũng ôm lấy nàng, dưới chân chút, ngay sau đó Nhạc Sở Nhân chỉ cảm thấy dưới chân còn, sau đó trận xoay tròn, dưới chân liền chạm đến nóc nhà.

      Nghiêng đầu nhìn xuống, khó lường, nhìn ra xa.

      “Thực lên đây, Tiểu Thương Tử, võ công này của ngươi thực khá.” Nắm lấy quần áo , Nhạc Sở Nhân xoay người, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

      Nhìn nàng ngồi ổn, Phong Duyên Thương mới cử động, ngồi xuống ở bên người nàng, có chút quay đầu nhìn nàng, giữa ánh sáng u ám, gương mặt xinh đẹp của nàng tựa hồ phát sáng.

      “Rượu hoa quế, nàng thực thích rượu này?” Đem bầu rượu trong tay nàng cầm lấy, Phong Duyên Thương tư thái tao nhã uống ngụm, đối với , rượu này hương vị thực nhạt.

      “Rất thơm, gắt.” Nhìn uống xong, Nhạc Sở Nhân thân thủ đoạt lại, ngửa đầu uống hớp lớn.

      tranh đoạt cùng nàng, Phong Duyên Thương nâng lên cánh tay ôm thắt lưng này, áo khoác người theo động tác mà cản cho nàng ít rét lạnh.

      năm này lập tức liền trôi qua, Tiểu Thương Tử, chuyện tiếc nuối nhất năm nay của ngươi là gì?” Nhạc Sở Nhân nghiêng người dựa vào từ từ .

      “Chuyện tiếc nuối? Ha ha, có.” Cười , Phong Duyên Thương thống khoái ra hai chữ có.

      có? Vậy tốt. Ta tiếc nuối nhiều hơn, mấy sủng vật ta dưỡng kia đều chưa kịp an trí tốt, mấy bản sách cổ trộm được kia cũng xem hết nhớ kĩ toàn bộ, tiếc nuối thân thể khỏe mạnh xinh đẹp kia. Aizzz, nay ngẫm lại, là có thiệt nhiều việc có làm. Nếu sớm biết ta tới chỗ này, dù là treo cổ tự tử thít cổ, ta đều làm thử hết.” Lắc đầu uống ngụm, Nhạc Sở Nhân chỉ có thể thở dài.

      Phong Duyên Thương lẳng lặng nghe, gió đêm rất lạnh, nhưng ôm nàng, tựa hồ ấm áp rất nhiều.

      năm nay, ta có rất nhiều cảm tạ. Khỏe mạnh hơn, ngay cả người hại ta ta cũng muốn cảm tạ. Bất quá, ta cảm tạ nhất chính là vận mệnh.” Giọng điệu ôn hòa, như là bàn tay, vỗ về hai má.

      Nhạc Sở Thần cười khẽ, tất nhiên là nghe hiểu ý tứ trong lời của .

      “Bây giờ nhớ lại thời điểm ta mới đến đây, nếu có ngươi, ta lúc này chừng ở đâu đâu. Này quả là vận mệnh, trong mệnh của ta nhất định có kỳ ngộ như vậy. Ta tại sợ rằng tất cả chỉ là giấc mộng.” Đột nhiên tỉnh lại, phát nàng mình người trong trại, nàng có lẽ nổi điên.

      “Ta càng lo lắng đây là giấc mộng hơn, chỉ mất nàng, mệnh của ta cũng còn.” Thoáng dùng sức ôm nàng, thanh Phong Duyên Thương thấp rất nhiều.

      tiếng động cười khẽ, Nhạc Sở Nhân lại uống hớp rượu lớn. Đúng lúc này, bầu trời vang lên tiếng bùm, tựa như sấm sét, nửa bầu trời bừng sáng.

      tệ, so với pháo hoa chỗ chúng ta cũng kém là bao.” Nhìn pháo hoa sáng lạn kia, Nhạc Sở Nhân thực kinh ngạc. Vốn tưởng rằng kỹ thuật thời đại này tốt, lại ngờ làm ra pháo hoa tốt như vậy.

      “Pháo hoa của Đông Cương là tốt nhất, buôn bán cho các quốc gia xung quanh, giá rất cao.” Phong Duyên Thương ôn thanh , ở chân trời kia pháo hoa ngừng sáng lên chiếu rọi mặt bọn họ.

      “Bọn họ tiến cống thứ này, có thể châm ngòi bao lâu?” Nhìn nháy mắt, mặt Nhạc Sở Nhân có chút hồng. Rượu hoa quế gắt, nhưng cũng say lòng người.

      “Khoảng 30 phút.” Lễ bộ tiếp thu cống phẩm, Phong Duyên Thương tất nhiên là biết.

      “Tốt lắm, đợi đến khi đánh hạ Đông Phong, chúng ta ngày đêm đốt pháo hoa xem.” Lời này thốt ra, Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười.

      “Nàng cảm thấy khi chúng ta còn sống có thể đánh hạ Đông Cương?”

      “Chỉ có thể nghĩ được, có làm được.” Nhạc Sở Nhân cũng xoay qua nhìn , nàng cảm thấy chuyện này cần hỏi.

      Bốn mắt nhìn nhau, théo ánh sáng pháo hoa, mặt đối phương cũng lúc sáng lúc tối.

      Nhạc Sở Nhân nhìn , đột nhiên cảm thấy đêm đen rét lạnh này thực ấm áp, thổi tới mặt trừ bỏ gió lạnh còn có hô hấp của , hơn nữa càng ngày càng ấm áp.

      Đợi đến hoàn hồn thấy mới phát giác nguyên là mặt bọn họ càng ngày càng gần, trách được nàng cảm thấy gió lạnh càng ngày càng ít.

      Chậm rãi trong nháy mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mỗi chỗ đều hoàn hảo như vậy, căn bản có chỗ nào đẹp.

      “Tiểu Thương Tử, ngươi muốn hôn ta?” Mở miệng, môi của nàng tựa hồ lướt qua sát môi .

      “Ừ.” lên tiếng đáp lại, mắt phượng mảnh u ám, tựa như sông sâu.

      Mím môi cười, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt lại, sau đó từng bước áp lên.

      Môi kề môi, mang theo chỉ mềm mại cùng ấm áp, còn có mùi vị của đối phương cùng rượu hoa quế.

      Nhạc Sở Nhân ôm lấy thắt lưng , cừa muốn vươn đầu lưỡi, ẩm ướt nóng bỏng của đối phương từng bước tiến vào trong miệng của nàng.

      “Ưm…” Kiềm chế được ưm tiếng, trong nháy mắt kia, tiếng pháo hoa đều như tan biến, chỉ còn lại tiếng nổ vang trong đầu cùng với lời lẽ dây dưa.

      thực nóng, cũng rất thơm. Tuy là đều có chút trúc trắc, dưới đáy lòng dấy lên loại rung động khác lạ.

      Bị hôn có chút thiếu khí, bám vào trong lòng , nàng sáng tối ra sao.

      Dù là ngày hay đêm, tại thời điểm từ biệt năm cũ nghênh đón năm mới, bọn họ lần đầu tiên hôn sâu. Vô luận ngày sau có bao nhiêu thời khắc rung động khó quên, ngày này ở trong lòng bọn họ gì sánh kịp.

      Hết chương 74
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :