1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68.1. Luyến ái - Trung thành

      Editor: Baby Trùm

      Đèn đuốc sâu kín, trong phòng lịch tao nhã yên tĩnh chút tiếng vang. giường, nữ nhân nhắm mắt ngủ say, nam nhân ngồi ở bên giường, bàn tay tham tiến trong chăn, mang theo chút trêu đùa nắm bàn chân trắng mịn của nàng.

      Sau lúc lâu, nữ nhân vẫn nhúc nhích, nam nhân tựa hồ cười.

      Bỗng dưng, chân dưới chăn mạnh mẽ nâng lên, dùng sức hướng tới ngực của người ngồi ở bên giường đá tới.

      Nam nhân động tác nhanh hơn, cầm chặt được cổ chân đá tới, sau đó thoáng dùng sức túm cái về phía sau, người giường hơn nửa thân mình chúi đến chỗ .

      “Tiểu tặc, khí lực ngươi cũng rất lớn.” Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ ngồi dậy, nâng lên tay phải cực nhanh đánh về phía ngực người bên giường.

      Người bên giường có chút nghiêng người, cầm chặt cổ tay nàng, giữa ngón tay nàng có cây ngân châm loè loè toả sáng.

      Có chút dùng sức muốn kéo vào trong lòng, mà Nhạc Sở Nhân vốn chính là cỗ khí lực lớn ngồi xuống hướng tới người bên giường tiến lên, hai lực gia tăng, nàng đánh qua, người bên giường cũng chịu đựng, hai người ầm vang tiếng té mặt đất.

      “Bổn vương lâu như vậy rồi, nghĩ tới ngươi cũng béo nhiều như vậy, xem ra ngươi là nhớ bổn vương a.” Thanh mang theo ý cười quen thuộc vang lên từ người phía dưới, từ lúc hai người đồng thời ngã xuống Nhạc Sở Nhân liền thấy được mặt , cho nên lúc này ghé vào người nghe trêu chọc, nàng càng thêm dùng sức đè ép , nghe kêu rên, lúc này mới nâng lên nửa người nhìn về phía người bị đặt ở dưới thân.

      “Họ Phong, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này? Nhìn cái cằm đầy râu này, chậc chậc, thực xấu.” Ngoài miệng xong lời khó nghe, ánh mắt Nhạc Sở Nhân cũng là cười, má lúm đồng tiền, tóc dài tán ở bên gáy, trêu chọc hai má Phong Duyên Thương.

      Ngũ quan lập thể tuấn mỹ, giữa mặt mày che dấu được vẻ mỏi mệt, cằm màu xanh râu ria cũng sum xuê, cũng trách được Nhạc Sở Nhân biến dạng, phiêu nhiên tao nhã ngày xưa đều bị mệt nhọc che dấu mất.

      Nằm mặt đất, Phong Duyên Thương tươi cười mềm , nhìn người đè ở , mâu quang như nước, “Suốt đêm chạy , nửa tháng lộ trình, ta sáu ngày.”

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, tầm mắt ở mặt dao động vòng, sau đó hé miệng, “Liều mạng như vậy a! Tiểu Thương Tử, ngươi trở về như thế nào cho ta biết trước? Còn vụng trộm chạy đến trong phòng đánh lén ta?” Vừa nãy khi tay bắt đầu sờ chân của nàng nàng tỉnh. Nàng tưởng tiểu tặc nào to gan lớn mật, cho nên vẫn chờ xem muốn làm sao. Kết quả chính là xoa bóp sờ sờ, biến thành nàng ngứa.

      “Chúng ta trước sau tới dịch quán, thời điểm ngươi lên lầu ta luôn luôn nhìn ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi dùng bữa hoặc là rửa mặt chút. Ai ngờ ngươi ngã đầu liền ngủ, ta cũng có biện pháp mới vụng trộm tiến vào.” Nghe được nàng trung khí mười phần cùng Diêm Tô chuyện như vậy, Phong Duyên Thương ngẫm lại khỏi cười khẽ.

      “Ngươi so với ta đến trước bước? Vậy ngươi thần bí làm cái gì?” Nàng mặc trung y mỏng manh đặt ở người như vậy có chút lạnh, thẳng người đứng dậy, dưới mông mềm mại, ngồi ở thân người còn rất thoải mái.

      “Bổn vương ngày đêm ngớt đuổi tới Kim Châu cùng ngươi gặp gỡ, cảm động?” Nàng ngồi xuống, cũng rốt cục có thể rời mặt đất cứng rắn. người khoác áo hồ cừu màu đen, trường bào màu trắng bên trong cũng có chút biến sắc.

      “Cảm động cái quỷ a, làm ta sợ có.” ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân cũng nhanh chóng từ lưng đứng lên, đặt mông ngồi vào giường, lúc này mới nhìn thấy ràng cả người .

      Gầy chút, thân phong trần mệt mỏi, suốt đêm chạy xem ra là . Tuy rằng thoạt nhìn có điểm chật vật, bất quá lại cũng có hương vị, có người có hương vị riêng, tuy là trong đám người hỗn loạn hương vị ấy vẫn mạnh mẽ.

      “Nhìn đủ? Nhìn đủ cho phép ta ngồi xuống?” Đem áo khoác người cởi xuống ném tới ghế, Phong Duyên Thương đến bên giường ngồi xuống. Nhạc Sở Nhân nhích vào bên trong giường, người kia cởi giày, tiêu sái xê dịch thân mình, sau đó tự nhiên nằm xuống.

      Nhạc Sở Nhân nhìn , khóe môi run rẩy nhè , “Ngươi tính hôm nay ở lại chỗ này?” Hơn tháng thấy, da mặt dày.

      “Bằng như thế nào? Các nàng hôm nay đem toàn bộ dịch quán chiếm lấy. Nàng nếu là cần ta, ta cũng chỉ có thể ngủ lại dã ngoại.” thản nhiên nằm ở đằng kia, đáng thương hề hề, thấy có chút nào ý tứ muốn rời . ràng cũng quyết định chủ ý, nàng đuổi ta ta cũng .

      “Họ Phong, da mặt ngươi tại như thế nào lại dày như vậy?” Có chút cúi người, Nhạc Sở Nhân giơ tay nhéo mặt .

      Phong Duyên Thương bất động, mắt phượng mỉm cười, đèn đuốc u ám, nhìn nàng như vậy khiến cho Nhạc Sở Nhân có chút thoải mái.

      Thu hồi tay, Nhạc Sở Nhân tiến vào trong chăn nằm sát giường, khoảng cách giữa hai người sai biệt lắm còn có thể nằm thêm người nữa.

      “Nam Cương như thế nào?” Đối diện, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ánh mắt của rất áp lực, làm cho sau lưng nàng nổi lên gió lạnh.

      lạnh bằng nơi này, thực ẩm ướt.” Phong Duyên Thương ôn thanh trả lời, mắt phượng đẹp đẽ giống như được nước trong gột rửa qua, phiếm chút ánh sáng.

      “Hoàng thành rơi xuống mấy đợt tuyết, nhìn đẹp lắm.” Nhạc Sở Nhân khoá lại trong chăn, nhìn từ từ .

      “Tuyết rơi ở Hộ Quốc Tự cũng nhìn đẹp lắm ?” Phong Duyên Thương cười khẽ, lời giống như muốn hỏi thăm gì đó.

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Pháp điển quy y ở Hộ Quốc Tự ta có xem lễ, còn gặp Diêm Cận ở đó. Hơn nữa ta còn nhận thức vị huynh đệ, Phí Tùng.”

      Phong Duyên Thương cong môi, “Ta biết, bất quá các nàng phải làm là huynh muội, nàng là nữ nhân.” Huynh đệ? Nào có nam nhân cùng nữ nhân làm huynh đệ.

      “Tuỳ tiện, dù sao cũng cùng ý tứ. Con người tệ, lần đầu tiên ta gặp người như Phí lớn mật, thực có ý tứ.” Mặt mày loan loan, Nhạc Sở Nhân nhìn Phí Tùng thực thuận mắt.

      “Phí tướng quân là người thực ngay thẳng, đáng giá kết giao.” Phong Duyên Thương đánh giá, hơn nữa thực yên tâm.

      “Khi ta thấy Diêm Cận thực hoảng sợ, nghĩ tới trẻ tuổi như vậy, ta vẫn nghĩ người vạm vỡ.” Nháy ánh mắt, Nhạc Sở Nhân ăn ngay .

      Phong Duyên Thương có chút nhướng mày, “ có sao đâu?”

      “Như thế nào? bằng gì a, chính là cùng với tưởng tượng của ta giống nhau thôi. Biểu tình kia của ngươi là ý gì? Chuyện ngươi dối ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó. Ngươi phải tương lai Diêm Cận làm phò mã sao? Còn cùng cái gì Thập công chúa. Diêm Cận căn bản có chuyện đó, hơn nữa Thập công chúa kia cùng người khác có hôn ước.” Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ tra hỏi, tên vương gia dối này.

      Phong Duyên Thương mặt đổi sắc, mâu quang sâu thẳm xem xét nàng, “Cho dù phải làm phò mã của Thập công chúa, cũng làm phò mã của người khác, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

      Nhạc Sở Nhân trong lúc nhất thời đơ người, giọng điệu của nhanh , biểu tình bình tĩnh tự nhiên ngược lại khiến nàng nghẹn họng.

      "Dù sao ngày sau được hươu vượn, chuyện gì ngươi cũng phải với ta có biết hay ?” Nàng là người ngoại lai biết tình hình thực tế, đại bộ phận tình

      nàng đều cho là .

      Phong Duyên Thương cười khẽ, nâng lên cánh tay khoát lên chăn, dưới chăn chính là thắt lưng của nàng, tìm vị trí thực chuẩn xác.

      “Mấy ngày nay còn là chuyện gì ta biết ?” thoáng hướng bên trong giường xê dịch, khoảng cách hai người gần lại, Nhạc Sở Nhân khỏi có chút nóng lên.

      “Vẫn còn, còn có vài kiện lớn. Thái tử mất tích ngươi cũng biết ? tại ở đâu ngươi biết ?” Hơi đắc ý nhìn , hô hấp trong lúc đó đều là hương vị người .

      Phong Duyên Thương thoáng tự hỏi, sau đó lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ là vương phi thiên hạ vô địch ra tay?”

      Nhạc Sở Nhân run rẩy bả vai, nở nụ cười hai tiếng: “Đúng vậy, tại ở ngay trong phủ.”

      Phong Duyên Thương rất là ‘kinh ngạc’ nhìn nàng: “ sao?” Nếu như nhìn kỹ, nhìn thấy trong cặp mắt phượng kia đều là ý tứ nén cười.

      “Mười hai vạn phần thực, đợi đến khi ngươi trở về liền thấy, dưỡng mập mạp công.” Nhạc Sở Nhân nhịn được tự đắc, hơn nữa nhìn kinh dị như vậy, nàng lại cười đến ánh mắt đều thành nguyệt nha.

      ở hoàng lăng cũng có thể bị vương phi bắt được, vương phi lợi hai.” Hình như tán thưởng có chút nịnh nọt, Phong Duyên Thương bộ dáng khen ngợi.

      “Khác biệt duy nhất của hai ta chính là lá gan ta lớn, ngươi dám làm, ta đều dám làm.” Lời này hoàn toàn phát ra từ nội tâm của nàng, nàng chính là nghĩ như vậy. Phong Duyên Thương là thực thông minh nhưng là có các loại băn khoăn mà nàng vốn có.

      “Lời vương phi cực kỳ đúng, ngày sau còn muốn dựa vào vương phi nhiều hơn a.” Thở dài, Phong Duyên Thương toàn quyền phó thác.

      “Đừng có giả mù sa mưa, ngươi trở lại phải phải tiến cung phục mệnh sao? Ngày mai sao?” Nhớ tới Phong Triệu Thiên chỉ thích Phong Duyên Nghị kia, còn có hung thủ Mẫn phi kia, nàng thập phần muốn Phong Duyên Thương tiến cung.

      “Theo tốc độ bình thường, ta tại vừa qua khỏi Nam Sơn quan.” Ý ngoài lời, hành tung của là bí mật.

      Nhạc Sở Nhân nhàng gật đầu: “Cho nên ngươi tính sau khi chữa bệnh từ thiện ở Kim Châu xong mới cùng ta trở về?”

      “Có gì thể a! Vương phi chữa bệnh từ thiện đội hình lớn như thế, người chỉ huy toàn cục, bổn vương lại có thể nào ra sức?” Hơn nữa chỉ là kiện chữa bệnh từ thiện, triều đình phân phát vật tư năm mới cũng tiến hành, thời điểm biết được chuyện này có chút ngoài ý muốn, nàng cư nhiên đem tình kiêu ngạo đến tình trạng này, đoạt lấy chuyện của quan phụ địa phương.

      “Chỉ huy toàn cục tính, dù sao để ta làm này nọ, phụ hoàng ngươi có vẻ yên tâm, bởi vì ta đem vài thứ kia chuyển vào trong nhà mình.” Mặc dù nàng tính là người quang minh lỗi lạc gì nhưng còn đến mức tham ô vài thứ kia.

      Phong Duyên Thương cười khẽ, tựa hồ trong lúc bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại gần thêm ít, trong lúc hô hấp hơi thở có thể ràng phả vào mặt đối phương.

      “Nếu lần này nàng làm tốt, đoán là về sau chuyện như vậy đều về tay nàng.” Người có thể tín nhiệm rất ít, nàng lại cố tình khinh thường làm người quá phận, Phong Triệu Thiên tất nhiên là yên tâm.

      “Tốt lắm a, ngày sau ta hành tẩu thiên hạ, đều có cấm quân theo, cũng cần lo lắng phiền toái.” Tầm mắt thoáng rời khỏi mặt , Nhạc Sở Nhân có ý thức tránh né hô hấp của .

      “Nàng cảm thấy dựa vào thành tựu khắp các thành, có thể đạt nhiều danh tiếng, ai có thể có khả năng như vương phi?” Nhìn ánh mắt nàng mơ hồ nơi nơi, Phong Duyên Thương ôn thanh.

      “Lời này ta thích nghe.” Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, sau đó nằm thẳng người lại sau đó chầm chậm nghiêng người, cuối cùng đưa lưng về phía .

      Phong Duyên Thương ở phía sau nàng cười, cười đến tóc gáy Nhạc Sở Nhân đều dựng thẳng lên.

      “Ta mệt nhọc, ngủ , sáng mai còn có thiệt nhiều chuyện phải làm đó.” Đối mặt với vách tường, Nhạc Sở Nhân từ từ .

      “Ngủ .” Cánh tay vẫn cố thủ ở bên hông nàng như trước, thân mình nhích lại đây, giữa nhiệt độ khí này, hai người dựa gần vào ấm áp rất nhiều.

      Nhắm mắt lại, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nếu là dựa theo tính nết của nàng, nàng có lẽ hẳn là từ lúc nằm ở giường cước đem đá xuống. Chính là nàng làm như vậy, như vậy ở trong tiềm thức của nàng, Phong Duyên Thương phải là tồn tại đặc biệt . Đặc biệt hơn những người khác? Nàng còn chưa từng gặp qua những người đặc biệt khác nào.

      “Tiểu Thương Tử, cho ngươi lộn xộn.” Sau lúc lâu, Nhạc Sở Nhân lên tiếng, thanh trầm thấp, có chút mơ mơ màng màng.

      “Hảo.” Phong Duyên Thương trả lời, mỏi mệt trong ánh mắt tiêu biến, sau khi Nhạc Sở Nhân hô hấp đều đều, khoảng cách giữa bọn họ lại gần chút, cuối cùng, nàng rơi vào trong lòng , ngủ thâm trầm.
      Last edited by a moderator: 17/3/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68.2. Luyến ái - Trung thành

      Editor: Baby Trùm

      Hôm sau, thái dương vừa lên, trong dịch quán ồn ào nhốn nháo. Cấm quân hoàng thành, hộ vệ Thất vương phủ, còn có y vũ tăng Hộ Quốc Tự, cho dù mọi người lời nào, chỉ cần lên lầu xuống lầu, thanh kia cũng đủ đem gấu chó ngủ đông đánh thức.

      Sau lưng ấm áp, Nhạc Sở Nhân từ từ mở mắt

      Ra, đập vào mắt là vách tường, có cánh tay kê dưới cổ nàng, mà nàng đúng nằm ngủ cánh tay này.


      Có chút trố mắt,s au đó nàng liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, Phong Duyên Thương trở lại.


      “Tiểu Thương tử mau rời giường.” Thanh có chút khàn khàn, Nhạc Sở Nhân vừa đứng dậy vừa đem cánh tay khác của ôm người nàng dời .


      sớm tỉnh, nếu nàng đè nặng ta, tại ta chỉ sợ muốn dùng xong đồ ăn sáng.” Thanh mang theo ý cười từ sau đầu vang lên, Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, quay đầu, , Phong Duyên Thương đnag nằm nghiêng mỉm cười nhìn nàng.


      “Ít ghê tớm , ai đè nặng ngươi. Mau nhanh xuống giường, hôm nay còn có rất nhiều chuyện để làm.” Hôm nay nhìn chỗ trống, sau đó dựng lều còn có tuyên truyền, ngày mai chữa bệnh từ thiện.


      , Phong Duyên Thương tao nhã đứng dậy, tuy là quần áo người bị nhào nhiều nếp nhăn bất quá lại ảnh hưởng chút nào đến khí độ của .


      “Nếu phải nàng đè nặng, cánh tay kia của ta vì sao càm giác?” tới cửa, giá áo gần cửa treo sẵn quần áo mới.


      “Cần châm cho ngươi mấy châm ? Cam đoan lập tức có tri giác.” Ngồi ở bên giường mặc quần áo, Nhạc Sở Nhân hừ hừ .


      Phong Duyên Thương cười khẽ, phong nhã quay đầu nhìn nàng cái, sau đó gằn từng chữ, “Bổn vương muốn thay quần áo, vương phi có định hỗ trợ ? Vẫn là nên hỗ trợ?”


      Động tác thắt dây lưng của Nhạc Sở Nhân bị kiềm hãm, ngẩng đầu nhìn , mặt trợn trừng, “Họ Phong, ngươi lại sao chép lời ta!”


      Phong Duyên Thương cười, “ tiếp lời của nàng rất thống khoái, mượn chút.”


      “Thay quần áo của ngươi .” Đem áo choàng hồ cừu cầm lên, Nhạc Sở Nhân bước nhanh ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi quên đêm cửa phòng đóng lại, miễn cho người nào đó lộ cảnh xuân.


      Ra khỏi cửa phòng, Đinh Đương có vẻ chờ ở bên ngoài lâu chờ đón, ánh mắt tròn tròn cười đến thành đường chỉ, “Vương phi, vương gia trở lại nga!” Vừa vừa xoa xoa cằm, biểu tình thực ái muội.


      “Các người cũng biết?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, xem ra toàn bộ dịch quán đều biết.


      “Đương nhiên rồi, sáng sớm liền nhìn thấy đám người hộ vệ Nghiêm Thanh, bọn họ đều là cùng vương gia Nam Cương, bọn họ trở lại, vương gia tất nhiên cũng trở lại.” Đinh Đương mân miệng cười, may mắn dịch quán này đều bị đầy, có phòng dư, hai người bọn họ rốt cục ở cùng chỗ.


      Nhìn biểu tình kia của Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân gì nhíu mày, giải thích xong xoay người hướng dưới lầu .


      Dưới lầu, Diêm Tô ngồi ở trong đại sảnh dùng cơm. Liếc mắt cái nhìn thấy Nhạc Sở Nhân từ lầu xuống nhất thời cười lên, “Ai u, cửu biết thắng tân hôn a. Sở Nhân a, có phải hay mệt chết ? Nếu là mệt, hôm nay cũng đừng ra ngoài, hết thảy giao cho ta xử lý.”


      “Thôi , hơn nửa đêm đột nhiên xuất , giống quỷ khiến ta giật cả mình.” đến đối diện Diêm Tô ngồi xuống, Đinh Đương đem đôi đũa đưa qua.


      Diêm Tô hé miệng cười khẽ, “Vợ chồng son lâu rồi gặp, có phải hay cảm thấy như xa nửa đời người?”


      “Ngươi muốn nghe được cái gì a? Khuê phòng bí của hai chúng ta ngươi cũng muốn biết?” Ăn cơm, nhạc Sở Nhân trợn mắt, thập phần vui.


      Diêm Tô cười thể kiềm chế, thời điểm Nhạc Sở Nhân lời nào để rất là ít, khó gặp a.


      “Lão thất, sớm a.” lầu có người xuống, Diêm Tô ngẩng đầu, đúng là Phong Duyên Thương. Áo bào trắng, áo khoác dài nặng, ở trong phòng này có vẻ lạnh.


      “Lâu rồi gặp vẫn tốt?” Bộ pháp phong nhã từ lầu xuống, Phong Duyên Thương bất đồng với bộ dáng phong trần tối qua, sạch nhàng khoan khoái, mặt mày tuấn nhã.


      “Đương nhiên tốt. Bất quá Nhạc Sở Nhân có vẻ tốt lắm, đối với người nào đó ngày tư đêm tưởng, gầy vòng a.” Diêm Tô trêu chọc, nhìn Nhạc Sở Nhân đối diện muốn trừng mắt, nàng hăng say hơn.


      Phong Duyên Thương ngồi xuống kế bên Nhạc Sở Nhân, nghe lời này, khỏi quay đầu nhìn nàng cái, sau đó cười : “ ? Ta lại cảm thấy nàng béo ít.”


      Biểu tình của Diêm Tô lại ái muội, sau đó chậc chậc , “Vẫn là lão Thất ngươi thụ tay cảm thụ qua mới biết ràng, giống như ta chỉ nhìn bề ngoài thấy .”


      “Được rồi, các ngươi muốn ôn chuyện thỉnh di giá, ta còn muốn ăn cơm.” chịu nổi ngôn ngữ của Diêm Tô, lỗ tai Nhạc Sơ Nhân muốn phát sốt.


      Diêm Tô cười khẽ, Phong Duyên Thương cũng quá để ý, mắt phượng mỉm cười, tâm tình tựa hồ cũng tệ lắm.


      Ăn qua đồ ăn sang, Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương cùng với Diêm Tô, còn có Phong Duyên Thương buổi sáng ngủ quên chỉ kịp tới uống qua chén cháo mang theo đám hộ vệ, cấm quân hoàng thành mênh mông cuồn cuộn tiến vào trong thành Kim Châu.
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68.3. Luyến ái - Trung thành

      Editor: Baby Trùm

      Kim Châu có vẻ là thành trì giàu có, tiết tấu cuộc sống thong thả, mặc dù khoảng cách gần với hoàng thành như vậy nhưng hình như chút cũng bị ảnh hưởng.

      Tiến vào trong thành, dân chúng tựa hồ vừa mới rời giường, quán xá bên đường cũng vừa mới khai trương, hương vị du tạc khô dầu đậu hủ hoa nhi phiêu đãng trong khí, dễ ngửi.

      Đại bộ phận mọi người chưa từng tới nơi này, nhất là Nhạc Sở Nhân, nơi này hoàn toàn là cổ kính, so với hoàng thành có hương vị hơn nhiều.

      Ngồi ở trong xe ngựa, toàn bộ cửa xe rộng mở, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài ràng.

      Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương ngồi chung xe, cả người nàng tựa vào cửa sổ, ánh mắt phiêu đãng nhìn bên ngoài.

      Phong Duyên Thương ngồi ở bên, phong nhã đầy người, mắt phượng mỉm cười tựa như gợn lên tầng sóng nước.

      “Kim Châu này thoạt nhìn thực an nhàn, mặc dù cuộc sống gian nan, cũng vẫn hạnh phúc như trước.” Trương thư sinh nửa tháng trước tới Kim Châu, đại bộ phận tình huống nơi này nàng cũng hiểu biết ít. Nhìn qua có vẻ thực giàu có nhưng dân chúng gian nan vẫn ít.

      thể so với hoàng thành tinh phong huyết vũ, tự nhiên an nhàn.” Phong Duyên Thương ôn thanh trả lời, chỉ có nhân tài sống tại hoàng thành có thể hiểu biết cái loại cảm giác này, chỉ cần có chút động tĩnh đứng ngồi yên.

      Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn về phía , ánh sáng trong mắt giống như bảo thạch loang loáng, “Tiểu Thương Tử, ta tính cửa ải cuối năm qua , tiến hành chữa bệnh từ thiện trong cả Đại Yến. từng thành trì, như vậy có thể khắp Đại Yến, ngươi cảm thấy như thế nào?”

      Phong Duyên Thương có chút nhướng mày, đối với ý tưởng này của nàng cảm thấy ngoài ý muốn, “Ý tưởng đương nhiên tốt, nhưng năm sau tình hình có chút phức tạp, tốt nhất hoãn khoảng nửa năm .”

      “Tình huống phức tạp? Các ngươi lại muốn làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân đem cửa sổ đóng lại, nháy mắt nhìn hỏi.

      Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, “ phải muốn làm cái gì, mà là ta phụng mệnh tra tìm căn cứ chính xác Trữ Dự phản quốc, vừa rồi Nam Cương tra được ít nhưng còn thiếu phần danh sách rất trọng yếu.” Này vốn là mật chỉ, nhưng Nhạc Sở Nhân muốn chính mình hành tẩu đại giang nam bắc, tự nhiên lo lắng.

      Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, “ ? Chuyện này vì sao giao cho ngươi? Ngươi ở Lễ bộ mà.” Điều tra chuyện này hẳn là Hình bộ, hoặc là đại nội mật thám gì đó, như thế nào cũng tới phiên Phong Duyên Thương a.

      Phong Duyên Thương bạc môi gợi lên, độ cong kia cực kì đẹp mắt, “Vì sao thể giao cho ta? Ta rất kém cỏi sao?”

      kém kém, ngươi rất lợi hại được chưa! Bất quá ngươi danh sách, danh sách về cái gì?” Nhạc Sở Nhân thực muốn biết.

      “Danh sách những người trong đảng phái của Trữ Dự, người của nhiều rắc rối khó gỡ. Bỏ tù Trữ Dự mấy tháng, phía vẫn thầm rung chuyển, địa phương cũng xuất nhân sĩ khởi nghĩa quy mô lớn.” ra, thần sắc Phong Duyên Thương cũng trầm rất nhiều.

      Nhạc Sở Nhân khẽ gật đầu, “Vậy ngươi tiếp tục tra chuyện của ngươi, ta tiếp tục chữa bệnh từ thiện kiêm nghiệp lớn du ngoạn của ta, đẹp cả đôi đường.” Dựng thẳng lên hai ngón tay, Nhạc Sở Nhân nhướng đuôi mi từ từ.

      Phong Duyên Thương giơ tay bắt lấy hai ngón tay kia của nàng, cười đến mắt phượng loan loan, “ được.”

      “Như thế nào được? Ta cũng chậm trễ ngươi, ngươi cũng chậm trễ ta.” Mặc cầm lấy ngón tay, Nhạc Sở Nhân nâng mi, mâu quang sắc bén.

      Phong Duyên Thương bất vi sở động, bộ dáng kia của nàng cũng dọa được , “Tuy có chậm trễ, nhưng là chúng ta tách ra. Vậy chỉ là tháng thấy, có lẽ nửa năm, năm, hai năm.”

      Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngẩn người, thân mình lui lui về phía vách xe, “Ngươi nhớ ta?”

      “Nàng xem?” Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương buồn cười.

      “Cười cái gì cười? Ngươi thích ta?” Giật ngón tay bị nắm ra, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc đem những lời này hỏi ra miệng.

      Phong Duyên Thương nhướng mày, đầy hứng thú nhìn nàng, “Bằng sao?”

      được hỏi lại, chỉ cần trả lời. Thích, hoặc, thích!” Nghiêm mặt, Nhạc Sở Nhân nháy mắt theo dõi , cực kì áp lực.

      “Thích!” Cùng nàng đối diện, Phong Duyên Thương nhàng ra chữ này.

      Nhạc Sở Nhân sắc mặt thay đổi, kỳ trái tim muốn ngừng đập nửa nhịp.

      Kế hoạch ban đầu của nàng phải như thế, kế hoạch của nàng là Phong Duyên Thương thích hoặc là
      ôn nhu cười , thích là cái gì vậy? Sau đó nàng , ‘Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, hai ta chính là quan hệ bằng hữu. Bẵng hữu tự nhiên muốn duy trì nghiệp của bằng hữu, ta duy trì ngươi, ngươi cũng duy trì ta.’

      Sau đó như vậy mọi liền đại cát, từ nay về sau mà còn sờ soạng nang2thi2 nàng có thể khách khí với như trước.

      Bất quá tại thực bình tĩnh ra chữ ‘thích’, nàng…

      “Ha ha, làm sao vậy?” Nhìn nàng ngay cả ánh mắt cũng chớp, Phong Duyên Thương cười đến vui sướng, mắt phượng như nước tựa hồ còn nhộn nhạo tia đắc ý.

      “Nga!” Yên lặng gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân xoay thân mình nhìn về phía vách tường xe đối diện.

      “Khi nàng lai lịch của nàng, ta nhớ rồi, nàng vĩnh viễn đều là Thất vương phi. Nàng quên ? Hoặc là, nàng căn bản là nhớ ?” Nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng, Phong Duyên Thương ôn thanh gằn từng chữ.

      Nhạc Sở Nhân trong nháy mắt ngẩn người: “Ta cũng qua, hai ta có hôn lễ, có nhẫn, có tình , ngươi là trượng phu gì chứ? Ta là thê tử gì chứ?”

      Phong Duyên Thương lẳng lặng nhìn nàng, trong lúc nhất thời bên trong xe có thể nghe được thanh bánh xe lăn lăn.

      “Ta nên làm như thế nào?” Sau lúc lâu, rốt cuộc mở miệng, hiểu được ý tứ của Nhạc Sở Nhân.

      Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn : “Ta cũng phải rất ràng, nhưng là có chút ngươi phải ràng, nếu là ngươi muốn cùng ta cả đời, vậy ngươi chỉ có thú mình ta, thể bao nhị nãi, thể có tiểu tam. Mặc kệ là thân thể hay tinh thần, đều chỉ có thể thuộc về mình ta. Ngươi thể khi dễ ta, thể tính kế ta, thể lừa gạt ta. Đến lúc già , răng ta đều rụng hết, ở trong mắt ngươi, ta cũng vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này.” hơi xong, Nhạc Sở Nhân hít thở sâu.

      Phong Duyên Thương có chút nhướng mày: “Này nọ đều là cầu ta, nàng đâu?”
      “Ta? Ta tự nguyện mang họ của ngươi, đời này chỉ có lão công là ngươi, tuyệt bên ngoài. Cho dù ngươi già , xấu ra hình người, ở trong mắt ta, ngươi tuyệt đối cũng là người tuấn tú nhất. đời này chỉ có ta có thể khi dễ ngươi, người khác nếu là dám động đến ngón tay của ngươi, ta liền đem xương nghiền thành tro.” Giơ lên bàn tay làm động tác kiếm giết chết, ánh mắt tàn nhẫn cũng phải chỉ là mạnh miệng .

      Phong Duyên Thương tươi cười đầy mặt, sau đó động tác tao nhã gật gật đầu: “Tốt lắm.”

      Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan: “Đến lúc đó chúng ta mỗi người đều đeo cái nhẫn ngón áp út, nhẫn kia tên là Trung Thành Chỉ Giới, ai nếu ở bên ngoài liền chặt đứt ngón tay” Lời này tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi ra, tin tưởng nếu là chuyện này phát sinh ở người Phong Duyên Thương, vậy tuyệt đối phải chỉ chặt ngón tay là có thể giải quyết được.

      Phong Duyên Thương tươi cười càng thêm sâu sắc: “ bằng đổi thành dây chuyền , ai phản bội liền chặt đầu bỏ.”

      Nhạc Sở Nhân tuyệt đối bị chấn động, lời ngoan độc như vậy cũng dám ? đúng là sợ chết a.

      “Vậy định như vậy rồi, ngươi có đáng nghi, chúng ta tại liền thuộc loại quan hệ luyến ái.” ra hai từ ‘luyến ái’, ánh mắt nàng đảo vòng, tim đập gia tốc hai nhịp.

      Phong Duyên Thương buồn cười: “Mặc dù ta hiểu lắm ý ‘luyến ái’ là gì, nhưng ta thử tìm hiểu cũng làm được.”

      “Ân, tốt. Nếu chúng ta là quan hệ luyến ái, ta đây thể ném ngươi ở hoàng thành được. Được rồi, chữa bệnh từ thiện hoãn, năm sau ta chuyên tâm kinh doanh dược , ít chi tiết ta chuẩn bị tốt lắm.” Bắt chước hình thức buôn bán đại, hơn nữa hậu thuẫn bền chắc, cảnh tượng sau này chắc chắn khả quan.

      “Ngày sau nàng giàu có cũng đừng đứng núi này trông núi nọ, bị chặt đầu.” Mắt phượng loan loan nhìn nàng, Phong Duyên Thương từ từ .

      “Cút, chỉ sợ cổ nhân nhà ngươi chịu được dụ hoặc.” Đẩy phen, Nhạc Sở Nhân quát lạnh.

      Thuận thế bắt lấy tay nàng, thoáng dùng sức đem nàng ôm vào lòng: “Chúng ta là quan hệ luyến ái, ôm như vậy cũng quá phận ?” Cúi mắt nhìn thiên hạ trong lòng, Phong Duyên Thương cười .

      Dựa vào , Nhạc Sở Nhân hé miệng, ánh mắt lại cười: “ quá phận là quá phận, bất quá ngươi tốt nhất đừng chủ động như vậy, nếu muốn ôm ngươi, ta động thủ.”

      “Nga? Chủ động thương nhung nhớ sao? Ta thích!” Vừa thấy biết nàng chỉ mạnh miệng.

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, mặt khinh thường, cảm thấy cảm giác cũng rất tốt. Luyến ái chính là cảm giác này? Trách được mọi người đều phải tìm người để luyến ái, cứ như vậy cả đời cũng tốt lắm a!
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Chris, Nguyễn Thị Luyệnlinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69.1 Nữ trung trượng phu - Nam trung nương tử

      Editor: Baby Trùm

      Chữa bệnh từ thiện được định ở sân lớn sát cầu, trong thành có con sông, sông có cây cầu, phía bắc cầu là khoảng đất trống lớn.

      Khi mùa hạ, mỗi lúc đêm đến phụ cận liền có nhiều dân chúng tản bộ, hoặc là đám đứa đùa giỡn. nay thời tiết lạnh, mười ngày lần họp chợ cũng tiến hành ở đây.

      Sân này là do quan phủ địa phương đề cử, Phong Triệu Thiên từ lúc bọn Nhạc Sở Nhân đến hạ thánh chỉ trước cho quan phủ Kim Châu, mệnh lệnh quan phủ địa phương phối hợp chữa bệnh từ thiện, nhưng được khoa trương. Cho nên hôm qua bọn họ tới dịch quán cũng thấy người quan phủ tới.

      Bất quá hôm nay bọn họ tới cầu lớn, người quan phủ cũng chờ lâu. Phủ doãn Kim Châu đặc biệt tiến đến, khả năng chờ lâu lắm, ngồi ở bên trong kiệu mà mặt mũi cũng đông lạnh trắng bệch.

      Phong Triệu Thiên hạ thánh chỉ sáng nay Thất vương phi, Thập Bát hoàng tử đến, thời điểm này Phong Duyên Thương cũng xuất , thực tại làm phủ doãn kinh hãi.

      “Hạ quan gặp qua Thất vương, biết Thất vương giá lâm nên tiếp đón từ xa, mong Thất vương thứ tội.” Vô luận là Nhạc Sở Nhân hay Phong Duyên Tinh, hai người bọn họ đều có phẩm giai gì. Người duy nhất mang phẩm ở đây chính là phó thống lĩnh cấm quân áp giải vật tư, nhưng chỉ là lục phẩm, phủ doãn là tứ phẩm, tất nhiên là so với mọi người phẩm giai cao hơn.

      Nhưng Phong Duyên Thương chỉ phong vương, nay thân kiêm chức Lễ bộ thị lang, người nào ở đây cũng phải quỳ xuống dập đầu với .

      Áo khoác hồ cừu thuần màu đen, toàn thân đen bóng khiến cho thoạt nhìn loại áp lực khác. Phong thần tuấn lãng, trong tiết trời đông này tạo thành đạo phong cảnh.

      “Phủ doãn cần đa lễ, bổn vương đến báo trước, hi vọng tạo thành áp lực cho phủ doãn.” Mặt mày ôn hoà, thanh của cũng rất nhàng đạm mạc.

      “Hạ quan dám, hạ quan dám.” Phủ doãn liên tục chắp tay, sau đó chào Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Tinh, tất nhiên là dám chậm trễ.

      “Người này xác thực rộng mở, đến lúc đó nhiều người hỗn độn, xuất tình huống gì cũng lộn xộn.” Nhạc Sở Nhân quan tâm phủ doãn kia, cùng Diêm Tô đứng ở chỗ thản nhiên .

      Diêm Tô gật gật đầu, “Tuy là rộng mở có thể chứa rất nhiều người, nhưng người quan phủ địa phương tốt nhất cần ở đây. Ngươi xem xem, người xung quanh đứng xa xa nhìn hướng bên này, nhìn thấy cỗ kiệu của phủ doãn ở trong này, cũng dám lại đây.” Nhìn về phía xa xa, Diêm Tô giọng .

      đúng.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, mặc kệ thời đại nào, dân chúng đều sợ quan.

      Hộ vệ Thất vương phủ vận chuyển đồ đạc dựng lều lục tục đến, Thích Phong là người truyền lời của Nhạc Sở Nhân, chỉ huy mọi người tìm vị trí tốt, sau đó bắt đầu dựng lều tạm.

      Phủ doãn vội vàng phân phó quan binh địa phương hỗ trợ, Nhạc Sở Nhân vốn định muốn bọn họ đều cút , Phong Duyên Thương lại hướng về phía nàng lắc lắc đầu, ý bảo nàng cần phải xen vào.

      Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc cái, tại bắt đầu nghe lời của nàng!

      Phong Duyên Thương lại lơ đễnh, tươi cười như trước. Phủ doãn bồi ở bên người cẩn thận chuyện, nay thái tử mất tích, sống chết , đối với vương gia nào cũng thể khinh thường, ai biết cuối cùng ngồi ngôi vị hoàng đế là người nào?

      Phong Duyên Tinh vẫn là bộ dáng vô lo kia, chuyện ngày ấy ở trong cung đều quên, chỉ nhớ mang theo Nhạc Sở Nhân lãnh cung, sau đó Nhạc Sở Nhân đem kéo đến cái người ở lãnh cung, sau cái gì cũng biết . Thời điểm tỉnh lại trời tối rồi, ở trong lãnh cung người kia ngủ giấc, đông lạnh tay chân khiến tê rần hết cả.

      Sau ngẫm lại, khẳng định là Nhạc Sở Nhân tính kế , bất quá nghĩ việc nàng làm có ác ý, vốn tính tình đáng trách, thình lình châm châm coi là chuyện gì, nàng còn luôn hạ độc hộ vệ Thất vương phủ đó. So với bọn họ, cũng phải rất thảm.

      Có thể theo đến Kim Châu chữa bệnh từ thiện, đặc biệt cao hứng, khi mẫu phi biết được tin tức này cũng thực vui vẻ. Mặc dù chỉ vừa mới bắt đầu học tập nhận thức thảo dược, nhưng tại nếu cho bốc thuốc khẳng định có thể làm tốt.

      “Thất tẩu, Tô nhi tỷ, bọn họ ở chỗ này làm việc, chúng ta bằng dạo trong thành?” Hướng tới Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô qua, Phong Duyên Tinh cười đến đáng , nay rất thông minh, trước mắt hai người này tuyệt đối bày ra khuôn mặt tươi cười.

      Nhạc Sở Nhân quay đầu nhướng đuôi mi cao thấp đánh giá , “ thẳng mục đích, đừng quanh co, lòng vòng”.

      Diêm Tô cười khẽ, “ Chớ phải là ngươi muốn mua chút ngạc nhiên gì đó mang về cho Mẫn phi nưng nương?”

      Phong Duyên Tinh cười hì hì gật đầu, “ Đúng vậy, nghe điểm tâm băng da ở Kim Châu đặc biệt ngon, mặ dù trong cung coslamf, nhưng hương vị thủy chung cùng nơi này giống nhau.”

      Nghe đến Mẫn phi, con ngươi Nhạc Sở Nhân lóe lóe, “Gần đây thân thể Mẫn phi nương nương tốt ?”

      Phong Duyên Tinh lắc đầu, “Trời lạnh, nàng ít dám ra khỏi phòng. Tay chân lạnh lẽo, ngủ cũng ngủ tốt, thường xuyên liên tục gặp ác mộng.”

      “Nàng chưa uống thuốc ngươi đưa vài ngày trước sao?” Diêm Tô hỏi.

      “Uống rồi, bất quà nàng rất đắng, hương vị thực thoải mái.” Thần sắc Phong Duyên Tinh ảm đạm, bọ dạng kia của Mẫn phi, lại thể rời nàng để đòi ra phủ đệ riêng.

      Nhac Sở Nhân kéo kéo khóe môi, cười đến hơi lạnh, “ Thân thể Mẫn phi nương nương thực tại rất đơn bạc, bất quá liên tục gặp ác mộng chỉ sợ là tâm bệnh. Thấp Bát a, đợi đến khi trở về, ngươi chuyển cáo Mẫn phi, nếu có tâm có thể ở trong phòng chính mình ra, cho dù có người nghe được, ra cũng thoải mái chút.”

      Phong Duyên Tinh gật gật đầu, còn : “Ta chuyển cáo Mẫn phi, cảm ơn Thất tẩu.”

      “Ha ha, khách khí.” Xoay người nhìn mặt sông muốn đóng băng. Nhạc Sở Nhân mặt chút thay đổi.

      Diêm Tô ý thức được có chuyện gì, ánh mắt nhìn thần sắc bất thường của Nhạc Sở Nhân, sau đó tìm cớ khai thông Phong Duyên Tinh.

      “Sở Nhân, Mẫn phi nương nương nàng làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt của Nhạc Sở Nhân, trí tuệ cùng tuổi tác của nàng chênh lệch nhau rất nhiều.”

      có gì ạ! Tâm bệnh khó chữa. Trong cung kia, ai chưa làm qua hai chuyện tán tận thiên lương. Trong lòng có quỷ ngày đêm yên cũng bình thường, ta chỉ là cho nàng chủ ý để nàng giải quyết thôi.” Ngữ điệu có chút châm chọc xong Diêm Tô cũng hiểu vì sao nàng phải châm chọc Mẫn phi?

      ai trong lòng có quỷ ngày đêm yên đó?” Thanh Phong Duyên Thương từ phía sau truyền đến, mang theo ý cười, cùng với ôn nhu khó có thể bỏ qua.

      Nhạc Sở Nhân chỉnh chỉnh sắc mặt, sau đó xoay qua liếc người tới cái, rồi cười tiếng, “ ngươi đó.”

      “Bổn vương lại làm chuyện gì khiến Vương phi vui rồi?” Nhướng nhướng mi, Phong Duyên Thương đến phía sau nàng, có chút nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng ngần của nàng.

      “Hai người các ngươi có thể hay cần ngọt ngấy như vậy? Da gà của ta cũng đều nổi cả lên.” Nhìn ngữ điệu hai người bọn họ chuyện với nhau, ánh mắt kia, tư thái kia, bả vai Diêm Tô run lên, rất là chịu nổi.

      Nhạc Sở Nhân liếc nàng cái, “ thích nhìn ngươi có thể ra chỗ khác, cũng mời ngươi thưởng thức.”

      “Lời này của Vương phi có lý.” Phong Duyên Thương phụ học, nghe được tiếng “nôn mửa” của Diêm Tô. Xoay người sang bên, nàng nên tránh xa chút, bằng sáng nay ăn được gì cũng đều phải ói ra.

      Diêm Tô rời , Phong Duyên Thương đến bên người nàng, tay lấy ra từ trong áo choàng, túm túm áo choàng hồ cừu màu trắng người nàng, “Làm cái gì luôn vô duyên cớ tức giận? Cho dù ta có thêm mười cái đầu, cũng đủ dùng để đoán tâm tư nàng ạ”

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi trừng mắt nhìn, “Ta tức giận, nếu ta tức giận sớm động thủ, nào có thơì gian rỗi cho ngươi đoán. Phủ doãn cái gì kia, sao ngươi lại cho lưu lại? Ngươi nhìn dân chúng ở xa xa xem đều sợ đến mức dám đến gần.”

      Phong Duyên Thương nhìn quanh vòng, sau đó ôn thanh đáp, “Bọn họ phải sợ hãi, chữa bệnh từ thiện là ngày mai, hôm nay nơi này trước tiên làm chuẩn bị, bọn họ tự nhiên chạy tới quấy rối.”

      “Dù sao sáng mai để phủ doãn kia cút xa chút, hôm nay nếu phải ngươi đến, chỉ sợ mặc kệ chúng ta.” Nhìn bộ dạng nịnh bợ kia nàng liền xem vừa mắt.

      “Hảo.” Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu nhưng vẫn đáp ứng nàng.

      Tà nghề liếc cái, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhưng ánh mắt lại cười, “Sáng mai chữa bệnh từ thiện xong, ngày kia chúng ta dạo trong thành? Nghe ít món ngon.”

      Phong Duyên Thương có chút nghiêng đầu nhìn nàng, nghe được lời này khỏi mỉm cười, “Có thể ạ, bất quá ngày mai qua tất cả mọi người đều nhận thức nàng, ở đường hành tẩu chỉ sợ tiện. Chi bằng nàng trước tiên chuẩn bị sẵn sàng mới được.”

      “Nhận ra làm sao? Ta cũng phải làm chuyện ám muội.” Khẽ quát, cùng chuyện, nàng đều bị châm chọc.

      “Gặp người xinh đẹp như thế, ám muội như thế nào?” Ngón tay len vào trong áo choàng của nàng,sau đó chuẩn xác bắt được tay nàng.

      Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân ánh mắt loan loan, nàng quả rất được.
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69.2. Nữ trung trượng phu - Nam trung nương tử

      Editor: Baby Trùm

      Hết cả buổi sáng, gần trưa lều mới dựng xong. So với hai lần ở hoàng thành kia rộng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa ở bên chừa ra khoảng sân rộng, dùng để phân phát vật tư tiền bạc năm mới cho dân chúng khó khăn.

      Phủ doãn vẫn cùng, đợi đến lều dựng xong, phủ doãn mời Phong Duyên Thương qua quý phủ dùng bữa, mời thực thành tâm.

      Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân cau mày, sau đó cười : “Lần sau , lần chữa bệnh từ thiện này phụ hoàng rất coi trọng, vậy hẳn là Chu phủ doãn cũng hiểu. Ngày mai ngươi cần trình diện, cũng cần điều động quan binh. Đợi đến lúc bổn vương hồi cung ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới Chu phủ doãn.” Ý ngoài lời, thay ngươi ngọt.

      Chu phủ doãn liên thanh lời cảm tạ, sau đó mang theo người quan phủ nhanh chóng rút lui, giống như trận gió.

      “Quan viên địa phương nào ngươi cũng phải thu nạp? Làm gì phải phiền toái như vậy.” Nhìn ở đằng kia giả mù sa mưa chuyện, Nhạc Sở Nhân cũng thấy mệt thay .

      thể luôn dựa vào nàng, thời điểm ta ở gần nàng thể ra tay, như thế nào?” Nắm tay nàng hướng xe ngựa tới, Phong Duyên Thương ôn nhu . Mắt phượng như nước, chút cố chấp thể nghi ngờ.

      “Tuỳ ngươi, nhìn ra ngươi cũng có công lực cao, những lời có dinh dưỡng, càng càng hăng say.” Nhạc Sở Nhân châm chọc, kì nhìn thấy mặt khác của , nàng có chút thích. Vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại mảnh ràng, giống như lại nhớ tới thời điểm bọn họ vừa mới nhận thức kia.

      “Chỗ nào nhìn ra ta càng càng say? Cùng nàng chuyện mới là càng càng hăng say.” Có chút nghiêng ngươi đụng đụng nàng, khiến nàng lảo đảo, lại dùng lực kéo nàng trở về, nhìn nàng lắc lắc lắc lắc, cười đến vui vẻ.

      Nhạc Sở Nhân vui, mặc hành động, lại giương nanh múa vuốt hoặc là răn dạy .

      Ngồi lên xe ngựa, đường trở về dịch quán. Phong Duyên Tinh vẫn muốn mua chút ngạc nhiên gì đó cho Mẫn phi, cùng với Diêm Tô ngồi chung xe, đến cửa hàng Lâm Lập đường, thoát ly cùng người khác.

      phải muốn nhìn nhìn nơi nơi sao, Thập Bát cùng Diêm Tô đều , nàng cũng .” Cùng Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên, mười ngón tay đan nhau, nhìn nàng bắt chéo chân nhắm mắt lại giống như đại gia, giọng .

      “Đừng nữa.” Có chút nhíu mi, Nhạc Sở Nhân như là nhập thiền.

      Phong Duyên Thương nhướng mày, dùng sức nắm tay nàng, khiến ngón tay nàng trắng bệch ra.

      “Ai nha, ngươi phiền chết được.” Bỏ tay ra, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn , “Ta nhìn Hà Khánh làm cái gì, ngươi như thế nào lại quấy rối?”

      “Ta biết nàng cùng trao đổi tinh thần với Hà Khánh, nghĩ rằng nàng thoải mái.” Có chút nhăn mi, Phong Duyên Thương cũng có chút vô tội.

      Nhìn như vậy, Nhạc Sở Nhân thở ra hơi, “Ta lời nào khẳng định là làm việc, về sau đừng quấy rối, ngoan a!” Vươn tay vỗ vỗ mặt , sau đó tự thân nhắm mắt lại, giống như dỗ đứa trẻ nghe lời, hoặc như là dỗ sủng vật.

      Sau lúc lâu, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, quan hệ gần lại nhưng tật xấu của nàng lại càng phát triển hơn, nay muốn tuỳ ý răn dạy , hoàn toàn che dấu.

      Trở lại dịch quán, xe ngựa dừng ở trước dịch quán, Nhạc Sở Nhân lại vẫn nhúc nhích như cũ, Phong Duyên Thương có biện pháp cũng ngồi cùng, nghe được bụng nàng thầm kêu nhưng là lại yên tĩnh nhúc nhích như trước. Nhất thời Phong Duyên Thương cảm thấy công phu nhập định của nàng muốn cao hơn phương trượng Ngọc Lâm, ngay cả đói khát đều có thể xem .

      Diêm Tô cùng Phong Duyên Thương dạo phố cũng trở lại, hai người cơ hồ so với bọn đến muộn nửa canh giờ, có thể tưởng tượng Nhạc Sở Nhân nhập định bao lâu.

      Hai người xuống xe, nhìn thấy xe ngựa của Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân còn dừng trước cửa lớn, khỏi tới.

      “Đây là làm cái gì?” Nhấc lên mành xe rất nặng, liếc mắt cái liền nhìn thấy Nhạc Sở Nhân nhắm mắt nhúc nhích, Phong Duyên Thương ở bên mâu quang như nước nhìn nàng, trận thế này có chút kì quái.

      Phong Duyên Tinh thò đầu nhìn vào, nhìn nhìn Nhạc Sở Nhân, lại nhìn nhìn Phong Duyên Thương, “Thất tẩu luyện công?”

      “Các ngươi về trước , nàng vội vàng đó.” Ngữ khí Phong Duyên Thương có chút bất đắc dĩ, thể giúp được gì, có thể làm chỉ có chờ.

      Diêm Tô mở to hai mắt vẻ mặt khó hiểu, Phong Duyên Tinh đồng dạng hiểu, nhìn trận thế này nghĩ ra.

      Nhưng vào lúc này, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ hít hơi dài, như là hồi lâu hô hấp qua khí vậy, yết hầu đều phát ra tiếng vang quái dị.

      Ba người đồng thời nhìn về phía nàng, Phong Duyên Thương bắt lấy tay nàng, “Ra sao?”

      Mở to mắt, Nhạc Sở Nhân hô hấp dồn dập, nhấc tay vỗ vỗ ngực, “Nô cổ người Hà Khánh mất hiệu lực.” Cho nên đầu có điểm đau.

      Phong Duyên Thương thần sắc căng thẳng, Diêm Tô cũng đồng dạng, “Ai làm?”

      Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân thở sâu, “Vừa mới lên xe liền cảm giác được Hà Khánh thực sợ hãi, ta liền muốn nhìn chút bị làm sao. Nhưng là tối đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, chính là thực khủng hoảng. Ngay tại vừa rồi, liên hệ của ta cùng lập tức bị ngăn ra.” Xem ra là cao thủ xuất , cư nhiên giết chết nô cổ của nàng, mặc dù biết Hà Khánh có hay chết nhưng chết cũng tàn phế.

      Phong Duyên Thương thần sắc ám trầm, Diêm Tô đồng dạng có chút khẩn trương. Tới thuỷ tới chung, nàng còn chưa nghe qua có ai so với Nhạc Sở Nhân lợi hại hơn, độc của nàng, cổ của nàng, mọi thứ đều là tinh phẩm. Nô cổ của nàng, Thích Kiến nghiên cứu lâu vẫn nghiên cứu ra như cũ, nay cư nhiên có người phá được?

      “Người nọ thực lực bao nhiêu?” ở Nam Cương cũng gặp qua ít giáo đồ nho của Vu Giáo, có thể cùng Nhạc Sở Nhân so sánh căn bản chính là cao thủ bên .

      “Còn chưa biết, trong đầu Hà Khánh cái gì cũng có, có khả năng biết người kia.” Lắc đầu, đầu nàng rất đau.

      “Trước nghỉ ngơi , sốt ruột cũng vô dụng.” Nắm tay nàng, có thể cảm giác được tay nàng có chút lạnh, nàng luôn luôn đều thực ấm áp.

      “Ân.” Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân đứng dậy xuống xe ngựa.

      Diêm Tô cùng nàng sóng vai vào dịch quán, Phong Duyên Tinh nhưng lại trực giác được tình thực nghiêm trọng, ôm đồ vật mua được theo bên người Phong Duyên Thương.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :