1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65.2. Đại ca - Bị thương


      Editor: Baby Trùm


      Nhìn theo hai người bọn họ rời , Nhạc Sở Nhân xoay người vào sân, Thích Phong theo sát sau đó, có thể tấc cũng rời.

      “Chút nữa ngươi xuống núi mua chút rượu trở về, mua nhiều chút.” Nhạc Sở Nhân ở phía trước phân phó, thần sắc Thích Phong có chút kì quái.

      “Vương phi muốn cùng Diêm tướng quân nâng cốc cộng ẩm?” Chắc hẳn là vậy, đầu tiên liền nghĩ đến điều này.

      “Diêm Cận uống rượu, là Phí lớn mật, là người có ý tứ.” vào phòng, thuận tay cởi áo choàng đưa cho Đinh Đương.

      Vô ý thức thở ra hơi, Thích Phong gật gật đầu, “Thuộc hạ lập tức làm.”

      “Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Thích Phong, ngươi đúng là giống bà quản gia.” Quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Thích Phong thở phào, Nhạc Sở Nhân trêu chọc .

      Thích Phong cúi đầu, “Thuộc hạ dám.” Làm người nam nhân thừa nhận cũng được, Diêm Cận đúng là nhân trung long phượng, Nhạc Sở Nhân cùng quá gần gũi, thực dễ dàng dẫn đến lời đồn đại nhảm.

      “Được rồi, mau .” Nhìn bộ dáng của giống như thực sợ hãi, Nhạc Sở Nhân cũng biết Thích Phong nghĩ đến chuyện gì, trước kia là người rất tiêu sái, tại luôn vô duyên vô cớ lề mề.

      Thích Phong rời , Đinh Đương bưng ấm trà tới, bộ dáng tò mò, “Vương phi, vừa nãy Thích hộ vệ cái gì Diêm tướng quân a?”

      “Diêm Cận, vị Trung Vực nguyên soái kia a.” Tiếp nhận trà Đinh Đương đưa qua, ấm áp.

      “A? là Diêm tướng quân a! Nô tỳ gặp , nhiều năm trước, thân áo giáp, mặc đen đen, doạ người.” Đinh Đương mở to hai mắt, dường như bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh kia.

      Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ràng quá tin tưởng, bởi vì Diêm Cận căn bản phải cái bộ dáng kia. Bộ dạng tính rất trắng nhưng là tuyệt đen a!

      “Ngươi còn có thể thấy , lần này lại nhìn cái có phải hay còn dọa người như vậy.” Khóe môi loan loan, Nhạc Sở Nhân đùa Đinh Đương.

      Đinh Đương có chút phát ***, “Dù sao có vương phi ở đây, nô tỳ cũng sợ hãi.” (Trùm: chỗ này bị lỗi chữ, là cái ô vuông hic)

      “Ân, khen tặng thế này ta thích nghe.”Chậm rì rì gật gật đầu, nàng chính là thích nghe người nịnh hót.

      Thích Phong xuống núi đặt mua này nọ thực nhanh trở về, còn cố ý chạy chuyến đến chỗ Diêm Cận Phí Tùng thông tri Phí Tùng, đương nhiên, nhân tiện có mời Diêm Cận hay biết.

      Màn đêm buông xuống, nhiệt độ khí rất thấp, trời ban ngày vẫn đầy mây, ban đêm rốt cục tuyết cũng nhàng rơi xuống.

      Phí Tùng thực đúng giờ đến nhưng lại thay đổi thân quần áo sạch , râu lộn xộn mặt cũng cạo, cả người thoạt nhìn sạch , thiện lương hơn.

      “Ai u, Phí lớn mật của chúng ta cũng là mỹ nam a.” Nhạc Sở Nhân ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh, Phí Tùng vừa tiến đến bắt đầu trêu chọc .

      “Ha ha, ta cũng tính mỹ nam, tướng quân chúng ta mới đúng.” Nơi này có người ngoài, Phí Tùng liền lớn giọng trực tiếp xưng hô Diêm Cận tướng quân.

      “Diêm Cận đâu? Ta mời ngươi, đúng là đến?” Phí Tùng tiến vào liền trực tiếp đóng cửa lại, có thể thấy được Diêm Cận có tới.

      “Tướng quân chưa bao giờ uống rượu, bất quá rượu đưa quân tướng quân vẫn uống, ra trận giết địch đánh đâu thắng đó gì cản nổi.” Ngồi xuống đối diện, Phí Tùng chuyện nhiều lần hoa hoa, giọng lớn khiến Đinh Đương đứng phía sau Nhạc Sở Nhân nhíu mày.

      cho ta nghe chút chuyện biên quan của các ngươi , Hộ Quốc Tự này là địa phương ta xa nhất, vẫn muốn đến biên quan cho biết a.” Vẫy vẫy tay muốn Đinh Đương rót rượu, Nhạc Sở Nhân thực vui sướng.

      “Nhắc tới cái kia là ba ngày ba đêm cũng kể xong. Chúng ta đóng quân ở Thiên Vân Quan, khe sâu mấy ngàn thước đem Đại Yến chúng ta cùng Bắc Cương phân làm hai. Phía bắc khe sâu chính là Bắc Cương, chúng ta ở bên này khe sâu cũng có thể thấy được người dân bọn họ chăn nuôi chăn thả.”Phí Tùng vung cánh tay, trào dâng leng keng.

      Nhạc Sở Nhân nghe được thích, thông qua Phí Tùng miêu tả nàng có thể tưởng tượng được hình ảnh kia, trước kia nàng tuyệt đối chưa từng nhìn thấy, tin tưởng chắc chắn thực đồ sộ.

      “Chúng ta từng cùng Bắc Cương đánh qua hồi chiếm đấu thảm thiết, lúc ấy tướng quân dẫn dắt ta cùng hơn trăm huynh đệ dưới trướng tuần tra phía tây khe sâu, nghĩ bọn họ sớm có người mai phục tại nơi đó, hơn ngàn người a, đem chúng ta vây khốn chặt chẽ, có cánh cũng bay ra được a. Sau hơn trăm huynh đệ kia cam nguyện làm tường người, để tướng quân cùng ta thoát ra ngoài. Hai chúng ta nhảy vào trong hạp cốc, căn bản là thể quản trong hạp cốc quái thạch lởm chởm. Ta cùng với tướng quân thương tích đầy người, cuối cùng chạy ra ngoài trời, nhưng hơn trăm huynh đệ lại…” xong, Phí Tùng cầm lấy bát rượu trước mặt uống hơi cạn sạch, ánh mắt loé lệ quang.

      Nhạc Sở Nhân nghe được cảm khái trong lòng, nhớ trước kia xem cảnh thế này trong phim điện ảnh, người tham gia quân ngũ trong lúc đó giống như đều có loại cảm tình đặc thù, mặc dù thể so sánh cùng bộ hạ của Diêm Cận có thể liều mình, nhưng tại nàng có thể hiểu đây là cảm tình của nam nhân, thực động lòng người.

      Đinh Đương hai mắt đẫm lệ, cũng quên Phí Tùng lớn giọng đâm vào đau lỗ tai.

      uổng công cuộc đời này a! Phí lớn mật, ta thực hâm mộ ngươi, có nhiều huynh đệ như vậy cam nguyện chết vì ngươi.” Cầm lấy bát rượu, Nhạc Sở Nhân là thực hâm mộ. Nàng chưa từng có bằng hữu, lại hiểu như thế nào cùng người thân mật đổi phế kết giao, nếu đời này có thể có ai muốn chết vì nàng, nàng tin tưởng, nàng khẳng định cũng nguyện ý chết vì người kia.

      “Đến, Thất vương phi, chúng ta cụng.” chút ánh mắt, Phí Tùng cầm lấy bát rượu cùng Nhạc Sở Nhân cụng ly, mắt to đỏ bừng.

      “Hảo.” Nhạc Sở Nhân ngửa đầu, hai ngụm uống hết bát rượu, hương vị cay độc nghẹn ở cổ họng đến ánh mắt đều đau, cũng rất đủ vị.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65.3. Đại ca - Bị thương


      Editor: Baby Trùm


      “Thất vương phi, người có biết chúng ta tham gia quân ngũ hi vọng chuyện gì nhất ? Đó là có chiến tranh, bởi vì có chiến tranh có huynh đệ chết ở trước mắt chúng ta. Vô luận trận lớn hay trận , mỗi lần đều có người về. Mỗi lần kết thúc trận, chúng ta cho dù bị thương cũng muốn mang huynh đệ bỏ mình về cùng. Da ngựa bọc thây, chúng ta mỗi người đều làm tốt chuẩn bị nhưng là chân chính đến ngày nào đó, nhìn huynh đệ từng sóng vai chiến đấu rốt cuộc mở mắt ra được, trong lòng ta khó chịu a.” Có lẽ vì có rượu, lời của Phí Tùng dài thêm, ánh mắt đỏ bừng, những câu phát ra từ phế phủ.

      Nhạc Sở Nhân lẳng lặng nghe, nhìn bộ dạng , nàng bỗng nhiên phát giác nàng giống như đối với sinh mệnh có nhận thức mới.

      Nàng đối với sinh mệnh nhìn như chấp nhất, kì rất lạnh mạc. Có người chết ở trước mắt nàng, nàng cũng vẫn có thể cười đến thực vui vẻ như cũ, ngay cả ánh mắt cũng chớp cái.

      Phí Tùng bề ngoài tục tằng, lại người ngay thẳng, nhưng cũng là người có cảm tình phong phú. quý trọng mỗi người bên người, đem người cùng sóng vai chiến đấu thành thân huynh đệ.

      “Sinh mệnh thực yếu ớt, bởi vì có người từng bước từng bước chết ở trước mắt chúng ta cho nên chúng ta mới càng phải kiên cường mà sống.” Nhạc Sở Nhân tầm mắt hư vô nhìn chăm chú vào chỗ nào đó, thản nhiên ra những lời này. Lời này là nàng trước kia với chính nàng, từng vô số lần ở thâm sơn rừng già, độc vật trải rộng, cây cối lạc đường, sơn cùng thủy tận, cho đến lúc này nàng càng kiên cường, mong gì khác, chính là nàng thể chết được.

      “Thất vương phi đúng, cho dù vì hơn trăm huynh đệ kia, ta cũng phải hảo hảo còn sống.” Phí Tùng đoạt vò rượu trong tay Đinh Đương rót cho Nhạc Sở Nhân, lại đổ cho chính mình.

      cần gọi ta là Thất vương phi, ta phải Thất vương phi, ta là Nhạc Sở Nhân.” Cầm lấy bát rượu đầy tràn, Nhạc Sở Nhân cười nhìn Phí Tùng.

      Phí Tùng nháy mắt khó hiểu, cầm bát rượu tự hỏi.

      “Phí lớn mật, ta thích con người ngươi, từ nay về sau chúng ta coi như huynh đệ.” Nâng bát về phía trước đẩy vài phần, cùng bát rượu của cụng vào nhau, phát ra thanh thanh thuý.

      nên nên, người là nữ, như thế nào có thể làm huynh đệ. Làm huynh muội còn được, bất quá là ta trèo cao.” Cười rộ lên, Phí Tùng thực ngay thẳng.

      “Cái gì mà trèo cao hay cao, cho dù ngươi chỉ là khất cái, ta cũng nhận thức ngươi làm huynh đệ.” Nhạc Sở Nhân cười nhạt, ai biết nàng là ai? Nàng cũng chỉ là nhi.

      “Sảng khoái! Hảo, từ nay về sau, Phí Tùng ta chính là ca ca Nhạc Sở Nhân, thân ca ca. Nếu ai khi dễ ngươi, ta đánh cho đứng dậy nổi.” Đứng lên, Phí Tùng ngụm uống cạn rượu trong bát. (Trùm: ban đầu Phí Tùng gọi Nhạc Sở Nhân là Thất vương phi nên ta để xưng hô là “người”, bây giờ là huynh muội nên ta để là “ngươi” nhé.)

      Nhạc Sở Nhân cũng đứng lên, vui sướng uống cạn bát rượu, buông bát, nhấc tay vỗ cánh tay Phí Tùng phen, “Đại ca! Hôm nay gọi ngươi tiếng đại ca, ngày sau ta vẫn gọi là Phí lớn mật, ngoại hiệu này bá khí, ta thích.”

      “Ha ha, tuỳ muội muội cao hứng. Ta cha nương, có người dạy ta lễ giáo, chúng ta cao hứng như thế này làm sao bây giờ.” Phí Tùng cười ha ha, tựa hồ chấn động phòng.

      “Ta cũng cha nương, chúng ta đúng là thân huynh muội.” Nhạc Sở Nhân trôi chảy, Phí Tùng ngược lại sửng sốt.

      “Muội muội, lời này thể lung tung, bị người khác nghe được ngươi bất hiếu.” Ở thế đạo này, bất hiếu chính là tội danh lớn.

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, để ý lắm ngồi xuống, lập tức từ từ rót rượu, “Ta cha nương, nội tình bên trong thực phức tạp, người bình thường đều biết. Bất quá Phong Duyên Thương biết, cũng từng qua, ta có thể tuỳ ý ở bên ngoài mình cha nương, có chuyện chịu trách nhiệm.”

      Phí Tùng ngồi xuống, mặc dù hiểu, bất quá nghe được Phong Duyên Thương, cũng cười rộ lên, “Thất vương gia người này ta thấy lần, ba bốn năm trước, bệnh nặng. Nhưng vừa thấy biết phải người thường, rất thông minh, có thể dung túng muội muội như vậy, là có phúc.” Vì Nhạc Sở Nhân tìm được người chồng tốt cảm thấy cao hứng.

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Bệnh của là ta chữa khỏi, đương nhiên dung túng ta, bằng cũng có ngày lành.” Nhắc đến Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ.

      “Muội muội có bản lãnh, khi đó tướng quân trúng độc thực nghiêm trọng. Lúc ấy rút kiếm cũng có khí lực, ta nóng ruột. Bắc Vương thủ đoạn ngoan độc, lại sợ ác danh độc, lời bất kính, toàn bộ triều đình cả vị long ỷ kia đều đấu lại Bắc Vương.” Phí Tùng cảm khái lại phẫn hận, người như thế là khó đối phó nhất, tựa như rắn độc, nơi bí mật gần đó, thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị liền cắn ngươi ngụm.

      “Ta nghe Tiểu Thương Tử qua Bắc Vương, còn thành danh, tâm ngoan thủ lạt, đối phó người như thế cũng thể dùng chiêu thức quang minh chính đại.” Thế giới này, người tuổi trẻ đầy hứa hẹn rất nhiều.

      “Muội muội đúng, Tề Bạch cũng như vậy. Tướng quân có đại tài nhưng tuyệt đối am hiểu loại thủ đoạn độc này. Tướng quân cùng lão tướng quân giống nhau, là hán tử quang minh lỗi lạc, cho dù chết cũng muốn chết ở sa trường, tuyệt đối làm động tác . Cho nên mới mấy lần lọt vào ám toán, mặc dù tránh thoát nhiều thứ như vậy, nhưng vẫn bị trúng chiêu. Nếu phải có muội muội, tướng quân cũng…” Lắc đầu, Phí Tùng ngàn vạn cảm khái.

      Nhớ tới Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cảm thấy quả là loại người như lời Phí Tùng , quang minh lỗi lạc, đối với mưu quỷ kế thực khinh thường. Mặc dù bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại tràn ngập nhiệt tình.

      “Tề Bạch kia là ai?” Vừa rồi Phí Tùng nhắc tới Tề Bạc, chắc là người thực thông minh.

      là quân sư, lão tướng quân dẫn dắt lên, ở trong quân hơn ba mươi năm. Phẩm cấp cao nhưng cao thấp trong quân đều thực tôn kính .” Ngay cả người thô tục như cũng bội phục, đầu óc kia cũng phải giỏi bình thường.

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, sau đó cười : “Phí lớn mật, ngươi cũng cần sầu. Đợi đến lúc ngươi ta đưa ngươi vài thứ, đến lúc đó ngươi giao cho Tề Bạch, để gạt Diêm Cận ở chung quanh biên quan dùng tới vài thứ kia, tin tưởng trong đoạn thời gian, có phát sinh xung đột.”

      ? Hảo hảo, gạt tướng quân, tuyệt đối thể cho biết.” Phí Tùng liên tục gật đầu, cho dù Diêm Cận bài xích dùng thứ gì đó nhưng cũng tuyệt đối cho bọn họ làm thầm, dùng cũng chân chính dùng chiến trường, quang minh chính đại dùng.

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, kỳ đối với Bắc Vương nàng rất ngạc nhiên, tuổi còn tâm ngoan thủ lạt như thế, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt chỗ nào cố kị, , nàng có chút bội phục .

      Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua người như vậy, đời này gặp qua người khiến nàng phát hận chính là lão thái bà đem nàng nhặt trở về kia. Bất quá đời này thấy được, nếu nàng gặp được thân thể “nàng”, phát chết hoặc là vô tri giác, chỉ sợ nàng thống khoái đem “nàng” hoả thiêu phen.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65.4. Đại ca - Bị thương


      Editor: Baby Trùm


      Nghe Phí Tùng kể chuyện biên quan, kể chuyện quân doanh, kể chuyện trải qua các loại nguy hiểm, thời gian rất nhanh trôi qua, đợi đến khi có men say đêm khuya. Đinh Đương sớm ngủ ngồi ghế trong phòng, ấm lô toả ra nhiệt khí, hơn nữa uống bụng rượu, toàn thân nóng hầm hập.

      Nhạc Sở Nhân cũng có chút choáng váng, trước kia nàng thực có thể uống, nhưng là từ khi vào người này nàng cũng say rượu, hơn nữa thân thể cũng còn khoẻ mạnh như vậy, nếu phải tinh thần nàng cường đại, sợ là sớm nằm úp sấp xuống rồi.

      “Quá muộn, ta trở về. Muội muội hảo hảo ngủ, khi nào tỉnh huynh muội chúng ta nơi nơi chút, Hộ Quốc Tự này ta nhắm mắt lại cũng có thể chuyển vòng.” Đứng lên, Phí Tùng mặt đỏ bừng, nhưng cũng rất có tinh thần.

      “Hảo, Tiểu Thương Tử ở đây, ta chính là rất nhàm chán.” Đứng lên, bộ pháp Nhạc Sở Nhân coi như vững chắc.

      “Ngươi ngủ , ta đây.” Phí Tùng xoay người hướng cửa lớn , Nhạc Sở Nhân cũng qua theo, “Ta tiễn ngươi.”

      cần, ngươi tiễn ta tới cửa, ta còn phải đem ngươi đuổi về.” Phí Tùng muốn trực tiếp thấy nàng ngủ.

      bậy cái gì đó, nhanh .” Nhạc Sở Nhân kiên nhẫn, đẩy phen, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa.

      Bên ngoài, tuyết trắng rải thành tầng, màu sắc tuyết trắng chiếu rọi khiến đêm đen cũng còn đen như vậy.

      là đẹp mắt.” ra, uống rượu nên cũng thấy lạnh, nhìn tuyết trắng phủ kín tầng, Nhạc Sở Nhân tán thưởng.

      “Tuyết ở biên quan lớn hơn nơi này nhiều, có đôi khi phủ tới thắt lưng, đường cũng khó.” Phí Tùng vẫy vẫy tay, loại tuyết trình độ này tính là gì.

      “Đến lúc đó ta nên xem, đến thế giới này lần, cũng thể ở chỗ chết già.” Ngửa đầu nhìn trung, bông tuyết rơi ở mặt, ôn nhu lạnh lạnh.

      “Kia đương nhiên tốt, quân y trong quân đều rất muốn trông thấy muội muội. Ha ha, lần này trở về lão tử có thổi, nhất định đem đám lão kia lừa dối mơ hồ ngớt.” Lớn tiếng cười, tiếng cười của Phí Tùng tựa hồ xuyên thấu bầu trời đêm. (Trùm: theo ta "thổi" ở đây là “nổ”, “khoe khoang” nhưng vẫn giữ nguyên để liền mạch với câu trả lời của Nhạc Sở Nhân.)

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Thổi , ngươi đem ta thổi lên trời cũng được.”

      “Ha ha, muội muội của ta sảng khoái.” Lực mạnh vỗ vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, khí lực quá lớn thiếu chút nữa làm Nhạc Sở Nhân té sấp.

      Hai người đến cửa viện, Phí Tùng ra ngoài xoay người nhìn Nhạc Sở Nhân muốn nàng trở về, Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, vừa muốn trở lại thấy Phí Tùng biến sắc. Cùng thời khắc đó ngoài cửa cỗ gió lạnh thổi qua, mùi máu người chui vào khoang mũi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân trợn to vài phần, tựa hồ đầu cũng hôn mê như vậy, “Có người đổ máu.”

      “Muội muội mau trở về, có người vây công tướng quân.” Còn chưa xong, Phí Tùng nhanh chân bỏ chạy, tốc độ kia sao mau, giống như chân cũng chưa chạm đất, trong chớp mắt biến mất.

      Kinh ngạc phen, Nhạc Sở Nhân ra cửa viện, ánh mắt nheo lại nhìn phương hướng Phí Tùng biến mất, tối như mực nhưng nhờ tuyết trắng phản quang nên có thể nhìn thấy xa xa trong trời đêm có mấy bóng dáng cao thấp tung bay. Ấn còn có thanh đao kiếm chạm vào nhau truyền đến, mùi máu người cũng thực ràng.

      tiếng rống to của Phí Tùng từ phía trước truyền đến, trong đêm đen phá lệ vang dội.

      Nhạc Sở Nhân có chút nâng mi, trong đêm đen, ánh mắt của nàng dị thường trong trẻo. Tựa hồ lâu, kì chỉ mới trái phải phút, Nhạc Sở Nhân hướng phía trước đến.

      Càng gần, mùi máu người cũng càng nặng, thanh lách cách của đao kiếm chạm nhau cũng đặc biệt ràng, mỗi tiếng đều giống như dùng mười phần lực đạo, chấn động khiến lỗ tai cũng run lên.

      Dừng lại ở bên tường vây của thiền viện, ước chừng hơn bảy tám thước trước mặt là đám người đánh lộn xộn kia. Ánh sáng , cũng phân ai là ai, Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn lúc lâu mới tìm được bóng dáng khôi ngô chắc nịch của Phí Tùng. hoàn toàn dùng bàn tay trần, thực có lực.

      Chuyển qua tầm mắt, Nhạc Sở Nhân tìm kiếm Diêm Cận, đều là quần áo màu đen, di chuyển đặc biệt nhanh khiến ánh mắt nàng tìm đến hoảng loạn.

      “Công tử!” Phí Tùng đột nhiên hô tiếng, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, chỉ thấy bóng dáng cấp tốc lui về phía sau, còn có hai người nhanh chóng vung trường kiếm vây công , tốc độ kia rất nhanh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân còn theo kịp, huống chi là tránh né hữu hiệu.

      Diêm Cận lui về phía sau, sắp thối lui đến trước mắt Nhạc Sở Nhân, tay cái gì cũng có, vũ khí đoạt được của địch thủ sớm bị chặt đứt, bàn tay trần.

      “Nằm úp sấp xuống!” Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân hô to tiếng, Diêm Cận chút do dự hạ thân mình xuống phía dưới, cả người nằm mặt đất. Cùng thời khắc đó, trong tay Nhạc Sở Nhân cầm thứ gì đó dùng thủ pháp độc đáo bắn ra ngoài, chính là trong nháy mắt kia, hai người kia thân mình chững lại, Diêm Cận nằm ở tuyết hướng bên cạnh lăn vòng rất nhanh đứng lên, hai người bên kia phù phù tiếng ngã vào chỗ Diêm Cận vừa mới nằm xuống.

      “Cứu Phí lớn mật.” Đưa bình sứ trong tay cho Diêm Cận, Phí Tùng bên kia còn lấy địch bốn.

      Diêm Cận tiếp nhận bình sứ, chần chờ giây, sau đó xoay người hướng Phí Tùng phá vòng vây.

      hồi kịch chiến đột nhiên ngừng lại, trong khí còn mùi máu người nhưng dày đặc như vậy nữa.

      Nhạc Sở Nhân bước chân thong thả vòng quanh sáu người nằm mặt đất, sau đó ngẩng đầu, chuẩn xác trong ánh sáng u ám của đêm đen tìm được Diêm Cận,“Ngươi bị thương!” Vài người này cũng chưa bị thương, đổ máu là Diêm Cận.

      “Vết thương .” Diêm Cận trả lời, thanh trầm thấp mát lạnh.

      Nhạc Sở Nhân gì nhíu mày,“Nhìn bộ dáng ngươi trấn định như thế, dọc theo đường chắc đều náo nhiệt như vậy a.” Nhấc chân đá cước vào người hắc y nhân nằm mặt đất, người nọ phát ra tiếng kêu rên vô lực.

      “Lần thứ sáu.” Diêm Cận trầm giọng trả lời như trước, nghe qua như thể biết phiền.

      lòng kiên định muốn giết ngươi như thế, ta cảm động.” Chậc chậc hai tiếng, Nhạc Sở Nhân trêu chọc.

      Phí Tùng hừ mạnh hai tiếng, “Nanh vuốt này tựa như ruồi bọ, giết cũng giết xong.”

      Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Vậy từng chút từng chút giết. Phí lớn mật, nhanh đem vài người này xử lý , người trong chùa nhiều lắm, thể khiến phát sinh phiền toái cần thiết. Diêm Cận, theo ta, xử lý miệng vết thương cho ngươi chút.” Nhấc chân người kia xuống, Nhạc Sở Nhân xoay người hướng thiền viện nàng ở đến.

      Diêm Cận trầm mặc ở tại chỗ vài giây, sau đó xoay người đuổi kịp, thân thể cao ngất như gốc cây thanh tùng vĩnh viễn ngã xuống, cứng cáp vững vàng.

      Hết chương 65.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66.1. Mặt lạnh vui cười - Lời dối của vương gia


      Editor: Baby Trùm


      Trở lại thiền viện, đám người Thích Phong cũng tỉnh. Nhiều hộ vệ như vậy cũng phải đều ở lại trong chùa, chỉ để lại bên trong sáu người bao gồm Thích Phong, vốn là có trách nhiệm bảo vệ ngày đêm, kết quả tình vừa mới xảy ra bọn họ cũng biết.

      Nhìn thấy Diêm Cận bị thương, bọn họ mới phát giác tính nghiêm trọng của tình, nếu là Nhạc Sở Nhân có chút ít tổn thất, bọn họ làm thế nào tạ tội?

      cần ở chỗ này đứng ngẩn ra, có chuyện gì, chỉ là “bạn hữu” của Diêm tướng quân đến thăm . Trở về ngủ , cũng cần khẩn trương.” Bọn họ đều đứng ngẩn ra ở cửa, gió lạnh lủi thẳng vào phòng.

      Thích Phong muốn lại thôi, nhìn Diêm Cận ngồi ở trong phòng, sau đó vẫy vẫy tay mang theo người rời .

      Đinh Đương sớm tỉnh, ở thời điểm Nhạc Sở Nhân cũng Phí Tùng mở cửa ra nàng bị gió lạnh thổi tỉnh. Hơn nữa đem phòng ở thu thập tốt lắm, lúc này còn gì ngoài hương rượu, còn lại hết thảy đều như ban đầu.

      “Đinh Đương, đem rượu uống còn dư đến đây.” May mắn là vô luận chỗ nào nàng đều có thói quen mang theo các loại dược, ở giữa phòng ngủ lấy ra hộp gỗ , đặt ở bàn mở ra, bên trong là mấy chục cái bình sứ .

      Đinh Đương nâng cốc đàn linh lại đây, tìm ly trà đổ vào, hương rượu phiêu ra, rất thơm.

      “Đem quần áo cởi ra.” Đem băng gạc gấp lại tẩm ở trong rượu, Nhạc Sở Nhân đến trước mặt Diêm Cận mệnh lệnh.

      Sắc mặt Diêm Cận bình tĩnh, nghe lời này xong hơi chần chờ, bên kia Đinh Đương quay , nàng còn có dũng khí nhìn thân thể của nam nhân.

      Đứng lên, dáng người cao ngất so với Nhạc Sở Nhân cao hơn rất nhiều. Bình thản động thủ cởi bỏ đai lưng, trang phục màu đen nhìn ra vết máu, nhưng hương vị cũng rất nồng.

      Trung y là màu trắng, máu đỏ tươi từng khối từng khối cơ hồ đem toàn bộ trước ngực đều nhuộm dần.

      Đem trung y cởi ra ném qua bên, lộ ra nửa người cơ bắp buộc chặt.

      Nhìn phải là người thực khôi ngô nhưng thông qua quần áo bao vây hình dáng thân thể có thể tưởng tượng ra nhất định thực rắn chắc. Kết quả quả như thế, cơ bắp đều đều buộc chặt, là người rất lực lưỡng.

      bị thương ở hai chỗ, mặc dù phải rất sâu, nhưng bởi vì lấy địch sáu, dùng sức quá độ chảy rất nhiều máu.

      Phía dưới bên phải xương quai xanh có chỗ bị thương, cánh tay phải có chỗ bị thương, hình dạng miệng vết thương chính là hình dạng mũi trường kiếm, dài , khoảng 2 – 3cm.

      “Ngồi xuống.” Nhìn cái, sắc mặt Nhạc Sở Nhân biến hoá, nếu là trong đầu nàng có ý tưởng kì quái, nàng thấy cái gì mặt đều đổi sắc.

      Diêm Cận ngồi xuống, tóc đen sau gáy rớt xuống vai, đèn đuốc trong phòng toả ánh sáng sâu kín.

      Cầm băng gạc thấm rượu chà lau miệng vết thương của , rượu tính mạnh nhưng đụng tới da thịt cũng rất đau.

      Sắc mặt Diêm Cận biểu tình, khuôn mặt góc cạnh ràng thoáng chuyển hướng bên, đường cong cổ cùng với xương quai xanh kia trong lúc đó thực hoàn mỹ.

      “Miệng vết thương sâu, khâu lại rồi rắc dược lên, ngày kia có thể khép lại.” Sát trùng miệng vết thương dưới xương quai xanh của , Nhạc Sở Nhân bắt lấy cổ tay , rửa sạch miệng vết thương cánh tay .

      “Ân.” Cuối cùng phát ra cái , thực trầm, rất êm tai.

      Nhạc Sở Nhân mím môi, “Ngươi đúng là tích chữ như vàng, ngươi cùng Diêm Tô hẳn là nên đổi tên.” Thực nghiêm túc.

      “Khi Tô nhi còn chưa sinh ra, phụ thân tưởng là nam thai, liền sớm chuẩn bị tốt tên, Diêm Túc.” Diêm Cận bình tĩnh xong, nhưng chỉ có bình tĩnh loại này, lại phát sinh vài phần cảm giác vui vẻ.

      Nhạc Sở Nhân buồn cười, quay đầu xem xét quá ba mươi mấy cm mặt Diêm Cận, “Lão tướng quân rất hài hước, là tiếc nuối có thể trông thấy .”

      Diêm Cận có chút nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân cười đến mặt mày loan loan, mâu quang có vài phần dao động, “Ngươi bị tức giận đến lời nào để .”

      Đứng thẳng thân thể, Nhạc Sở Nhân cười thể kiềm chế, “Sớm nghe Diêm Tô qua, ngươi luôn bị lão tướng quân đánh đứng nổi, biết tại có thể so được mấy phần với lão tướng quân?”

      Khoé môi Diêm Cận có chút giơ lên, cười, chỉ là biểu tình dao động lớn, “Kì ta chỉ là thể cùng chân chính đánh giá, già rồi.”

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, ra thực ngoài ý muốn là Diêm Cận như vậy nhưng nàng tin tưởng , khi nhắc đến lão tướng quân, kính trong mắt phải giả.

      “Huynh muội các ngươi đều hiểu chuyện, lão tướng quân có phúc khí.” Xoay người lấy thuốc, Nhạc Sở Nhân thở dài.

      Nhìn bóng dáng thon dài của nàng, Diêm Cận có chút cúi mắt, như vậy chớp mắt cái, cả người thoạt hình sạch bất nhiễm.

      Rắc chút thuốc tê, Nhạc Sở Nhân cầm ngư kim móc nàng đặc chế khâu lại miệng vết thương cho Diêm Cận. Dù là châm của nàng thực đặc biệt hay là thủ pháp của nàng rất kì quái, Diêm Cận vẫn đều nhìn.

      Hơn nữa rắc thuốc tê, chút cảm giác, mặt bình tĩnh biểu tình kia rốt cục xuất biểu tình khác, ngạc nhiên.

      “Cảm thấy thực thần kì?” Nhìn lướt qua bộ dáng Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cười . Tin tưởng rằng dù ai thấy được đều cảm thấy thần kì, thuốc tê của nàng cùng thuốc phiện khác nhau, số lượng dùng vừa phải là vật phẩm phụ trợ thứ nhất của giải phẫu ngoại khoa, nếu là thêm lượng có thể giết người.

      “Đúng vậy, đây là cái gì?” Diêm Cận lần đầu tiên thống khoái đáp lời như thế.

      “Thuốc tê. Giảm bớt đau đớn, bất quá thể quá lượng, thể lặp lại sử dụng.” châm cuối cùng hoàn thành, Nhạc Sở Nhân cắt chỉ, sau đó rắc dược lên.

      “Nếu là dùng ở trong quân, có thể giảm bớt rất nhiều chiến sĩ thống khổ, quân y cũng thoải mái rất nhiều.” chút nào che dấu hứng thú đối với thuốc tê, hơn nữa là lời .

      Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, má lúm đồng tiền, “Ngươi đây là ở hướng ta xin?”

      Diêm Cận gật gật đầu, “Có thể cho ta sao?”

      “Ngươi đúng là trắng trợn! Cho ngươi hoàn toàn thành vấn đề, bất quá ngươi có thể hướng Diêm Tô xin, gần đây nàng thử chế thuốc tê, hiệu quả có thể kém chút, bất quá dùng cũng tốt lắm.” Chủ yếu là phối dược thực phiền toái, trời biết lọ này là nàng tiện tay làm.

      “Tô nhi có qua tại học tập y thuật, nghĩ tới thu hoạch cũng rất lớn.” Diêm Cận thực an ủi, có thể được nửa bản của Nhạc Sở Nhân, ngày sau cũng cần lo lắng cho nàng.

      “Cho nên ngươi cần luôn đem nàng bỏ quên, tại vô luận ngươi muốn dược gì, nàng đều có thể làm được, tin tưởng nàng cũng thực nguyện ý chuyên môi phối dược cho ngươi.” Khâu lại cánh tay cho , tay nhìn tốt lắm, hơn nữa đầy tay đều là vết chai, cả hai tay, thực nam nhân.

      “Ta thay Tô nhi cảm ơn ngươi.” Nhìn tay nàng ở miệng vết thương của sờ, Diêm Cận trầm giọng .

      “Cảm ơn của ngươi có thành ý gì, ta muốn Diêm Tô chính mình đến cảm tạ ta.” Cũng ngẩng đầu lên, Nhạc Sở Nhân lưu tình bác bỏ lời cảm ơn của .

      Khoé môi giơ lên, lúc này đây độ cong rất lớn, chỉ là khóe miệng cười, ánh mắt đều cười. Mày kiếm mắt sáng, cười đến sạch thấu triệt, chỉ là Nhạc Sở Nhân thấy được.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66.2. Mặt lạnh vui đùa - Lời dối của vương gia


      Editor: Baby Trùm


      Hôm sau, thái dương rốt cục cũng rạng rỡ mặt mày, ánh Mặt Trời chiếu rọi tuyết tan khiến người ta mở mắt ra được.

      Khách hành hương trong chùa, còn có tăng nhân, hợp lực quét tuyết, từ lúc trời sáng bắt đầu, thanh xoát xoát xoát ngừng.

      Bởi vì tối hôm qua nửa đêm mới ngủ, chỉ Đinh Đương, ngay cả Nhạc Sở Nhân cũng còn nằm giường.

      Thanh quét tuyết ngừng, rốt cục làm cho Nhạc Sở Nhân ngủ nổi nữa. Rời giường rửa mặt, đến mở cửa phòng ra, ánh Mặt Trời đập vào mắt khiến nàng thể nhắm mắt lại.

      “Hô! khí tốt.” Tuy là nhiệt độ khí thấp chút, bất quá khí thực tươi mát, hương vị tuyết.

      “Vương phi, ngài thức rồi, có thể dùng bữa?” Cửa vừa mở ra, Thích Phong đột nhiên xuất , thoạt nhìn đứng trước cửa lâu.

      Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, cao thấp nhìn vừa thông suốt, “Ngươi luôn luôn canh giữ ở đây?”

      “Vâng, thuộc hạ phụng mệnh của vương gia bảo hộ vương phi, phải bảo vệ tấc cũng rời.” Chủ yếu là bởi vì chuyện tối hôm qua, tối hôm qua hoàn toàn là do thất trách.

      Nhạc Sở Nhân gì, “Ngươi ngày này là thay đổi thất thường, ràng qua từ nay về sau chỉ nghe lời của ta, giây lát sau lại bắt đầu nghe Tiểu Thương Tử. Thích Phong, ngươi rốt cuộc nghe ai?” Khoanh hai tay, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nàng nghiên cứu , so với nữ nhân còn khó hiểu hơn.

      “Thuộc hạ…” Thích Phong đờ người, chỉ là muốn khi Phong Duyên Thương ở đây xảy ra việc ngoài ý muốn mà thôi.

      “Ngươi chính là lo lắng ta xảy ra việc ngoài ý muốn sau đó Tiểu Thương Tử trở về ngươi có cách nào công đạo có phải hay ? Đơn giản như vậy mà ngươi cũng trắng ra được hay sao? Như thế nào càng ngày càng giống đàn bà, cùng ngươi so sánh, Đinh Đương mới là đại trượng phu.” So với trước kia là kém nhiều lắm, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      “Thuộc hạ biết sai, nhất định sửa, thỉnh vương phi cần tức giận.”Cúi đầu, thân thể cao ngất của Thích Phong toát ra tầng khí nhược.

      “Ta tức giận, nhận thức ngươi lâu như vậy, con người ngươi biến hóa nhiều lắm, ta thực ngoài ý muốn là .” Giơ tay vỗ vỗ bả vai Thích Phong, có thể là trợ thủ đắc lực nhất của nàng.

      Thân thể Thích Phong hơi cứng ngắc, cúi mắt nhìn dưới mặt đất, ngàn vạn suy nghĩ.

      “Muội muội ngươi thức rồi, mau, nhanh ăn cơm, bằng chút nữa lạnh.” Giọng lớn của Phí Tùng từ ngoài cửa viện truyền đến, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong đồng thời nhìn qua, chỉ thấy bưng khay, phía là mấy cái bát, hơn nữa còn toả nhiệt khí.

      “Phí lớn mật, ngươi đây là vội tới đưa điểm tâm cho ta?” Nhìn thấy Phí Tùng, Nhạc Sở Nhân cười lớn.

      “Cái gì điểm tâm a, là buổi trưa rồi. Mau vào ăn cơm, lạnh liền thể ăn.” Phí Tùng bước nhanh vòng qua Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong rảo bước tiến vào phòng, vừa qua, mùi đồ ăn cũng thổi qua theo, thực thơm.

      “Có người quan tâm tư vị tệ, Phí lớn mật, ngươi cũng hầu hạ tẩu tử như thế này?” Ở bên cạnh bàn ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân ý cười dịu dàng .

      Phí Tùng ngồi xuống ở đối diện, vừa nghe lời này nhanh chóng xua tay, “Đều là tẩu tử ngươi hầu hạ ta.” Ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy ngạo mạn nam nhân.

      “Chậc chậc, đủ hạnh phúc.” Nghe lời cũng biết là nổ, Nhạc Sở Nhân cũng vạch trần, theo xuống, Phí Tùng lại cao hứng.

      “Muội tử mau ăn, ăn xong rồi hai huynh muội chúng ta dạo trong chùa, ngày mai pháp điển quy y, người ta tấp nập muốn cũng thể.” Huống chi đợi đến khi pháp điển chấm dứt bọn họ liền rời , cũng có thời gian tâm .

      “Hảo.” Nhạc Sở Nhân thống khoái đáp ứng, ra nghĩ đến vợ con của Phí Tùng, ở biên quan xa xôi, ít khi trở về, vậy vợ con mỗi ngày cũng phải tốt lắm.

      Mặc dù rời Hộ Quốc Tự hai mươi mấy năm, nhưng Phí Tùng đối với trong chùa vẫn là rất quen thuộc, mang theo Nhạc Sở Nhân cơ hồ khắp mỗi chỗ địa phương. Thích Phong đường theo, lần này tấc cũng rời. Mặc cho Phí Tùng trừng mắt với vài lần, vẫn lùi bước như trước, tinh thần càng tăng.

      Thời gian buổi trưa rất nhanh qua , hai người ở thiện đường dùng qua cơm chiều mới đều tự trở về, đêm có chuyện gì.
      :idea: http://***************.com/images/smilies/icon_idea.gif http://***************.com/images/smilies/icon_idea.gif


      Pháp điển quy y của Hộ Quốc Tự chính thức mà long trọng, chỉ có người nhà Phật làm nghi thức chính thống, quan phủ còn đặc biệt cho người tới chứng kiến nghi thức.

      Sáng sớm rời giường rửa mặt dùng đồ ăn sáng, rồi sau đó thay bộ đồ mới, mọi người đều vạn phần sạch ngăn nắp.

      Từ trong thiền viện ra, Đinh Đương cùng Thích Phong trái phải theo phía sau Nhạc Sở Nhân, còn lại mặt sau là năm tên hộ vệ. Đương nhiên, đây là bên ngoài, về phần ngầm có hay Nhạc Sở Nhân liền được biết rồi. Bất quá nàng nghĩ khẳng định có, Thích Phong đối với chuyện tình lần trước nàng tham dự việc Diêm Cận gặp phải thích khách luôn canh cánh trong lòng.

      có trực tiếp hướng bảo điện Đại Hùng, mà là hướng tới hướng trái ngược đến. Hôm nay nên cắt chỉ cho Diêm Cận, miệng vết thương của sai biệt lắm khép lại.

      Còn chưa đến gần thiền viện Diêm Cận ở, liền nhìn thấy Phí Tùng đứng ở cửa, hiển nhiên là chờ Nhạc Sở Nhân.

      “Muội tử ngươi đến rồi, công tử đợi lâu.” Có chút vội vàng xao động ngoắc tay, giọng lớn của Phí Tùng là tượng trưng độc đáo nhất.

      “Lo lắng như vậy làm cái gì? Ta cũng phải đến.” Áo choàng hồ cừu trắng như tuyết đem cả người nàng bao lấy, dù là thân thể cao gầy, lúc này thoạt nhìn cũng thực nhắn kiều.

      “Ha ha, công tử cũng ta quá nóng vội, ngươi đến, cần gấp.” Phí Tùng cười to, lời của Diêm Cận cùng Nhạc Sở Nhân ra sai biệt lắm.

      Nhạc Sở Nhân cười nhìn cái, sau đó cất bước vào thiện phòng.

      Trong phòng, Diêm Cận hiển nhiên sớm chuẩn bị tốt, mặc áo ngoài, nửa người chỉ mặc trung y màu trắng.

      đúng là đợi lâu, Phí lớn mật khuyếch đại.” Lập tức tiêu sái đến trước mặt Diêm Cận, hai tay chui ra từ trong hồ cừu, đem Diêm Cận đứng ấn xuống ghế.

      “Nghĩ là ngươi cũng đến quá muộn, ta chỉ ngồi khoảng hai khắc thôi.” Theo lực đạo của Nhạc Sở Nhân ngồi xuống, Diêm Cận động thủ cởi bỏ trung y.

      Ngoài cửa chỉ có Thích Phong đứng, Đinh Đương ngại nam nữ khác biệt đến, tầm mắt tụ tập người hai người kia. Dựa theo lẽ thường nhìn bọn như vậy thực hợp lễ nghĩa, nhưng quái dị chính là nơi này, nhìn ra cái gì kì quái. khắc kia, hai người bọn họ giống như giống nhau, căn bản tồn tại nam nữ khác biệt.

      Cắt chỉ thực thuận lợi, Nhạc Sở Nhân châm pháp đặc biệt, cho nên cắt chỉ cũng thực dễ dàng, cắt xuống hai ba cái, Diêm Cận cũng chỉ có cảm giác như bị muỗi cắn ngụm.

      Phí Tùng đứng ở bên nghẹn họng nhìn trân trối, quân y trong quân tự nhiên cũng nhằm vào miệng vết thương lớn tiến hành khâu lại, bất quá, kỹ thuật kia thực tại được tốt lắm. Đặc biệt khi cắt chỉ, tiếng kêu rên của người bị thương lúc ấy so với khi khâu lại càng tê tâm liệt phế hơn.

      “Muội tử, tay nghề của ngươi lợi hại, có thời điểm đến quân đội chuyến, chỉ giáo mấy lão kia.” Phí Tùng ăn qua ít mệt của mấy lão quân y kia, đến nay sau lưng vẫn còn mấy vết sẹo như con rết, đều là kiệt tác của bọn .

      “Có cơ hội khẳng định , ngươi cần lo lắng, bất quá vẫn là vấn đề thời gian.” Khoé môi loan loan, Nhạc Sở Nhân nhân lời của Phí Tùng đột nhiên phát sinh ý tưởng thi hành chữa bệnh từ thiện ở toàn bộ Đại Yến. khắp mỗi thành trì, như vậy nàng cũng thuận thế có thể khắp Đại Yến.

      “Vấn đề thời gian của ngươi cũng nên chuẩn, ba năm năm năm cũng là vấn đề thời gian, mười năm tám năm cũng là vấn đề thời gian a.” Bình thường chuyện suy nghĩ, lúc này lại đột nhiên thông minh.

      “Phí lớn mật, đại trí giả ngu chính là ngươi. Mười năm tám năm khẳng định , ba năm năm năm cũng quá lâu, trong vòng hai năm , trong vòng hai năm ta khẳng định có thể .” Đem chỉ cánh tay Diêm Cận dỡ xuống, Nhạc Sở Nhân đứng thẳng thân mình nhìn Phí Tùng .

      “Kia chuẩn, đến lúc đó muội tử ngươi lỡ, ca ca ta tự mình trở về mời ngươi.” Vỗ vỗ trong ngực, Phí Tùng .

      “Hảo, lời định.” Vẫy vẫy tay, Nhạc Sở Nhân cũng thực thống khoái.

      “Tướng quân ngươi cũng nghe được, đến lúc đó cũng đừng ta vội vàng xao động hiểu chuyện.” Nhìn về phía Diêm Cận, Phí Tùng hợp thời đem Diêm Cận kéo vào làm chứng.

      Vẫn chưa lên tiếng, Diêm Cận phân biệt liếc mắt nhìn hai người cái, sau đó đạm thanh: “Đều nghe thấy được, ai làm, đối đãi quân pháp.”

      Nhạc Sở Nhân nhếch đuôi mày cao cao, nhìn mặt Diêm Cận thịnh hành mặt gợn sóng kia, sau lúc lâu từ từ : “Có cảm giác hai người đây là kết phường tính kế ta? Cũng phải đại gì, ngươi lại đem quân pháp trong quân các ngươi ra đối phó ta?”

      Phí Tùng cười đến mắt híp thành đường, Diêm Cận mặt đổi sắc, cùng Nhạc Sở Nhân bốn mắt nhìn nhau, “Quân pháp vô dụng đối với nữ nhân.”

      Đuôi lông mày của Nhạc Sở Nhân lại giơ lên vài phần, nàng lúc này là hết chỗ rồi, Phí Tùng cười đến càng vui vẻ,“Khi tướng quân muốn gạt người ai cũng nhìn thấu.” là gạt người, khôi hài còn sai biệt hơn.

      Khoé môi có chút giơ lên, Diêm Cận nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân ngưng nghẹn gì mỉm cười, sạch thuần triệt, Nhạc Sở Nhân nhìn cũng có chút trố mắt.

      Người này đúng là có thể giỡn, cùng cười lạnh thú vị giống nhau, làm cho nàng cảm thấy thực biết gì. Bất quá, chính bởi vì hay vui đùa ngược lại cười rất đẹp.

      Nhìn chăm chú vào ánh mắt cười rộ lên gần phút, Nhạc Sở Nhân thở dài lắc đâu, “Tuy rằng thủ đoạn gạt người cao, bất quá ta quả bị lừa. Nhị vị cao hứng? Cao hứng nhanh , miễn cho ta nhịn được động thủ, hai người các ngươi hôm nay liền cần phải bước ra khỏi cửa lớn Hộ Quốc Tự.”

      “Muội tử đừng tức giận, ca ca cho ngươi xử tội. , chúng ta , chút nữa nhiều người chúng ta đều chen vào được.” Kéo áo hồ cừu của Nhạc Sở Nhân, Phí Tùng lớn giọng hô quát.

      Giữa con ngươi Diêm Cận vẫn nhộn nhạo nhiều điểm ý cười như trước, thiếu niên lạnh lùng tại khắc kia trở nên thực ấm áp.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :