1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63.1. Thiếu niên tướng quân - Đêm tham


      Editor: Baby Trùm


      Hoàng lăng hoàng thất Đại Yến xây Phong Sơn phía bắc hoàng thành, toàn bộ Phong Sơn đều là mộ thất của các đế hậu đế vương, dưới núi là hành cung.

      Vì lúc này có người trong hoàng lăng cho nên phạm vi trong vòng mười dặm Phong Sơn đều có dân chúng sinh sống. Nếu bình thường có người ngựa qua Phong Sơn đều bị áp quan kiểm tra ngoài mười dặm.

      Thích Kiến mười bảy tuổi bắt đầu làm hộ vệ, đối với loại né kiểm tra này rất có năng lực, nhanh chóng đến được Phong Sơn chỉ là việc , dễ như trở bàn tay.

      Hai người khi sắc trời hoàn toàn tối cưỡi ngựa ra khỏi quan đạo, trực tiếp tiến nhập ngọn núi, bầu trời mảnh tối đen, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn thể phân biệt phương hướng. Nhưng Thích Kiến lại có thể thực tinh chuẩn nhận ra đông tây nam bắc, sau đó mang theo Nhạc Sở Nhân rất nhanh.

      Bay qua hai đỉnh núi, Thích Kiến chậm rãi ngừng lại. Xuống ngựa, sau đó bước nhanh đến phía sau giúp đỡ Nhạc Sở Nhân xuống dưới, đem hai con ngựa đến chỗ khó phát , xong xuôi mới chuyện.

      “Vương phi, người nhìn thấy ngọn đèn kia ? Đó là đèn chong của hoàng lăng, ngày ngày đêm đêm đều sáng.” Chỉ vào chỗ núi cao tối đen, Nhạc Sở Nhân híp mắt thấy được điểm sáng.

      “Đó là đỉnh núi, hành cung phải ở dưới chân núi sao?” Dù phân đông tây nam bắc nhưng núi hay dưới núi nàng vẫn có thể phân biệt được.

      “Đúng vậy, chúng ta theo đường này xuống, còn phải vòng vòng lớn, bởi vì bốn phía hành cung người tuần tra rất nhiều.” Thích Kiến hiểu biết các loại chi tiết, hoàng lăng này cũng tới mấy lần.

      “Vậy thôi.” Đem áo khoác người buộc chặt lại, Nhạc Sở Nhân phía sau Thích Kiến, rất nhanh, bóng dáng hai người hoàn toàn tiếp nhập bên trong đêm đen.

      Hành cung hoàng lăng thực xa hoa, cung điện nguy nga xếp hàng căn cứ theo phương vị thần bí nào đó, nếu như nhìn từ xuống, phát , cung điện Loan Nguyệt Hình đều hướng tới hoàng lăng Phong Sơn, phương hướng có chút nghiêng, giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, lấy phương thức này để biểu đạt kính ngưỡng đối với liệt tổ liệt tông.

      Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến ở giữa những cung điện chạy đoạn thời gian. Phong Duyên Nghị biết ở trong cung điện nào, nhưng lại tìm được tên thuật sĩ chó săn kia rồi.

      Bốn chó săn ở trong phòng uống ngũ mê ba đạo, đoán rằng mỗi ngày đều như thế này, bọn họ cũng có cố kị.

      Nhìn trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân ý bảo rời , nàng đối với bọn họ có hứng thú lắm.

      Hai người tiếp tục ở nơi đèn đuốc chiếu tới bước , ngang qua vài cái cung điện cũng có người, thập phần lạnh lùng.

      Chạy qua cái cung điện, trước mắt hình như là vườn hoa linh tinh, mảnh đen tuyền.

      Thích Kiến dẫn đường ở phía trước, định trực tiếp nhảy vào hành lang dài thăm dò cung điện khác.

      “Chờ chút.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên lên tiếng, Thích Kiến cước bộ ngừng lại, sau đó xoay người, “Làm sao vậy?”

      “Người xem xem kia là cái gì?” Giơ tay, Nhạc Sở Nhân chỉ vào phương hướng đen tuyền phía trước, trung vườn hoa hình như có cái gì đó tầm thường.

      Thích Kiến có chút nhíu mi, đợi đến thấy ràng cũng kinh ngạc, “Đó là…” đám nấm mồ giống như thổ bao, trong hành cung này mỗi tấc đất đều được bảo vệ, có cấp phê chỉ thị, bất luận kẻ nào cũng thể tuỳ ý động vào. (Trùm: lười tra quá, ai hiểu là gì chỉ ta nhé http://***************.com/images/smilies/icon_bow.gif)

      “Có người ở đây dưỡng cổ, số lượng cũng ít.” Mặc dù nhiệt độ khí rất lạnh nhưng nàng vẫn có thể ngửi được trong khí có cỗ hương vị tanh hôi, cổ hạ đẳng.

      “Vậy nên như thế nào?” Thích Kiến nhìn Nhạc Sở Nhân, biết như thế nào để huỷ kỳ cổ nuôi trồng.

      “Đơn giản, phóng lửa thiêu đốt là được. Cổ ở trong này, người nuôi cổ nhất định ở xa, thôi, tìm xem.” Đem mũ chụp đội lên đầu lần nữa, Nhạc Sở Nhân thấp giọng .

      “Vâng.” Thích Kiến gật gật đầu, tầm mắt quét vòng, sau đó hướng tới tiếp cận cung điện có ánh sáng sáng nhất.

      Cước bộ rất , Nhạc Sở Nhân dám dùng lực, có thể bước từng bước theo dấu chân.

      Bỗng dưng, Thích Kiến đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân cũng dừng lại cước bộ,“Làm sao vậy?” Đè thấp thanh dò hỏi.

      “Vương phi, người nhìn xem cái đó là cái gì?” Thích Kiến thoáng nghiêng thân sang bên, đem gì đó trước người lộ ra.

      Vài cái giống như tro bụi màu vàng nổi lơ lửng ở giữa trung, thong thả, như là có sinh mệnh, từ xuống dưới lại thuỷ chung rời trước người Thích Kiến, giống như tìm .

      “Nơi này còn có cao thủ.” Nhạc Sở Nhân mỉm cười, từ trong lòng lấy ra cái bình sứ, đem bột phấn bên trong ngã vào đầu ngón tay, nhàng bắn ra, bụi bặm màu vàng kia lập tức tản ra.

      thôi.” Thu hồi bình sứ, Nhạc Sở Nhân trầm giọng .

      Thích Kiến tất nhiên là tò mò, tuy nhiên rất nghe lời lập tức bước , Nhạc Sở Nhân theo sau, hai người rất nhanh tiếp cận cung điện đèn đuốc sâu kín kia.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.2. Thiếu niên tướng quân - Đêm tham


      Editor: Baby Trùm


      Hành lang cao cách mặt đất hai thước, Thích Kiến nhảy lên trước, sau đó vươn tay kéo Nhạc Sở Nhân lên.

      Hai người cố ý chậm, tiếp cận phòng đèn đuốc cháy sáng kia, tới gần cửa sổ, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra thanh chuyện.

      “Ngươi thể làm như vậy, nếu chết, hoàng đế Đại Yến khẳng định hoài nghi ta đầu tiên, phải là ngươi muốn đẩy ta vào hố lửa chứ?” đạo thanh nam tử, có chút khàn khàn, bao hàm lửa giận.

      “Lời của giáo thánh mà ngươi nghe?” giọng nữ, thản nhiên mang theo ý cười, có thể tưởng tượng ra khi nàng lời này có bao nhiêu đắc ý.

      “Ngươi…” Nam nhân quả nhiên cứng họng, bên trong trầm mặc.

      Nhạc Sở Nhân chậm rãi trong nháy mắt, giáo thánh? Người đứng đầu Vu Giáo?

      cần sợ hãi, bằng bản lĩnh của ngươi, Đại Yến phái ra thiên quân vạn mã cũng bắt được ngươi. Dù sao Phong Duyên Nghị còn dùng được, ngươi cùng ở chỗ đầy người chết thế này sợ lãng phí thời gian sao? Làm thánh giáo tử vài chục năm rồi, chẳng lẽ ngươi muốn làm thánh giáo cơ? Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta hứa đề cử ngươi, mặc kệ như thế nào, ngươi tới thuỷ tới chung đều là người của ta.” Thanh nữ nhân thực mềm mại, lúc này chuyện giống như ở cùng tình lang, lời .

      Thích Kiến cùng Nhạc Sở Nhân nhìn nhau, bọn họ là muốn giết Phong Duyên Nghị? Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, lá gan rất lớn a.

      “Lời ngươi sao?” Nam nhân tựa hồ bị đả động.

      “Thề có thánh trùng, nếu ta dối, ắt gặp thánh sâu cắn cốt chi đau.” Nữ nhân cười, nhưng lời lại thực chân thành.

      “Hảo.” Nam nhân đáp ứng rồi, xem ra là muốn động thủ giết Phong Duyên Nghị.

      Nhạc Sở Nhân nháy mắt, đầu óc cấp tốc chuyển động. Nàng nếu cứu Phong Duyên Nghị kia rất dễ dàng, nhưng là, nếu chết, vị trí thái tử kia liền bỏ trống, như vậy đối với Phong Duyên Thiệu mới có lợi.

      Nhưng là nàng cũng muốn cho hai người trong phòng kia dễ dàng đắc thủ như vậy, coi nàng vào đâu mà đem Phong Duyên Nghị giết, muốn đánh vào mặt nàng ư?

      Lúc nàng còn tự hỏi, Thích Kiến có chút sốt ruột, nhìn Nhạc Sở Nhân, dùng ánh mắt hỏi nên làm cái gì bây giờ?

      tìm Phong Duyên Nghị.” tiếng động câu, Thích Kiến gật gật đầu. Hai người im ắng rời bên cửa sổ, sau đó theo đường lộ ra.

      Lúc ra đạo bụi bặm màu vàng kia vẫn như màn chắn bảo vệ, Nhạc Sở Nhân dừng lại, ở trong túi tiền đeo ở đai lưng bên sườn áo lấy ra hai cái bình sứ. Trong bình sứ là viên thuốc màu đen, cái khác là bột phấn.

      Lấy ngón tay bóp nát mấy viên thuốc , sau đó trộn chung chỗ với bột phấn, sau đó rải ra ngoài.

      Giữa trung trước mắt, bụi bặm màu vàng bỗng nhiên đều xuất , nguyên lai chúng nó đem cung điện kia bao quanh vòng, kì chúng nó chỉ dùng để phòng ngừa có người xông vào. Nếu là có người vào, đám kim sắc bụi bặm kia lên, đụng chạm đến người vào, thiết lập này như màn chắn bảo vệ, lập tức cho biết có người xông vào.

      Như lúc này, màn chắn bảo vệ bụi bặm màu vàng kia đều lên, lập tức liền kinh động đến người trong điện, hai người đứng ở nơi đó cũng nghe được thanh cửa lớn cung điện bên kia mở ra.

      , tìm Phong Duyên Nghị.” Khóe môi loan loan túm Thích Kiến rời , Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn cao hứng.

      “Vương phi, làm bọn họ kinh động, chúng ta nhanh chút.” nghe được phía sau truyền đến tiếng hô hổn hển.

      “Yên tâm , bọn họ trong chốc ra được.” Nhạc Sở Nhân ngữ điệu nhàng, cước bộ bay nhanh cùng Thích Kiến trở lại hành lang lúc trước, tìm Phong Duyên Nghị.

      Tìm kiếm mấy cung điện cũng vẫn chưa nhìn thấy Phong Duyên Nghị. Nhưng lại tìm được vài phòng ở của các nàng sườn phi, tiểu thiếp, nhìn qua đều rất u buồn.

      Ở góc cung điện dừng lại, Nhạc Sở Nhân thở mạnh, vốn ban đêm rất lạnh, nhưng nàng chạy đến đổ cả mồ hôi.

      “Tiểu tử này rốt cuộc trốn ở đâu vậy? phải là biết hai người kia hại chứ?”Nhạc Sở Nhân biết là Phong Duyên Nghị thông minh như vậy a.

      từ đường nhìn xem.” Mặc dù Phong Duyên Nghị tới nơi này chính là phụng mệnh tu tỉnh, nhưng Thích Kiến cũng cho rằng thành thành ở trong từ đường tu tỉnh. Nhưng vì nay tìm hết chỗ, cũng chỉ có từ đường là chưa tìm qua.

      .” Nhạc Sở Nhân thở sâu, sau đó như thêm mã lực cùng Thích Kiến rất nhanh hướng tới phương hướng từ đường chạy .
      Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Hôm nay say quá định edit nhưng nằm mãi ngủ được lại lọ mọ mở lap lên, thiệt là lười nên mỗi ngày 3 trang word thôi nhé

      Chương 63.3. Thiếu niên tướng quân - Đêm tham


      Editor: Baby Trùm


      Từ đường là cung điện lớn nhất trong hành cung, bên trong để bài vị liệt tổ liệt tông, rằm mỗi tháng còn có tăng nhân Hộ Quốc Tự đặc biệt đến tụng kinh niệm phật, thực coi trọng.

      Khi ban đêm, bên ngoài từ đường thị vệ cũng rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng cơ hồ con chuột ở cửa từ đường chạy qua cũng bị phát .

      Đường vòng sau từ đường, thị vệ nơi này so với cửa trước ít hơn chút.

      Nhưng Thích Kiến tại có võ công, Nhạc Sở Nhân cũng có, cho nên nếu là muốn vào, chỉ có thể dùng phương pháp khác.

      Thích Kiến phóng ra mê dược tự chế tác, thổi theo chiều gió, nhàng bay ra ngoài.

      Quả nhiên, quá phút, thị vệ trong góc kia đều ngã xuống.

      Hai người nhanh chóng lách qua, động tác Thích Kiến rất nhanh, xuất ra chuỷ thủ cạy ra cánh cửa sổ đóng chặt, trước đem Nhạc Sở Nhân đưa vào, sau cũng biến mất ở cửa sổ.

      Hương khói phiêu đãng ở trong điện rộng lớn yên tĩnh, vách tường cách quá thước treo cây đèn chế tác thuần hoàng kim, rất là xa hoa.

      vách tường, đỉnh khung đều có phù điêu, là đồ án gì đó xem hiểu, Nhạc Sở Nhân cũng có thời gian xem.

      Hai người vòng đến tiền điện, liếc mắt cái liền nhìn thấy trong đại điện Phong Duyên Nghị dựa vào hành lang uống rượu.

      Mặc thân trường bào trắng thuần, áo choàng nằm ở bên, bên chân còn phân tán bốn năm bình rượu ngon.

      tại so với lúc gặp ở trong hoàng cung khi đó tiều tuỵ ít, khi đó thực hăng hái đàng hoàng, toàn thân cao thấp mỗi chỗ đều thực xa hoa cao quý. Giờ phút này tóc tán loạn, cổ áo còn rộng mở, giày bẩn hề hề, bộ dáng thất vọng.

      Cũng may trong điện có những người khác, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến rất nhanh tiêu sái qua, hai người đều khoác áo khoác màu đen, ban đêm nhìn qua giống như quỷ.

      Phong Duyên Nghị cũng uống nhiều, trong điện đột nhiên nhiều ra hai người cũng nhìn thấy, đợi đến khi hai người đều đến trước mắt mới chú ý tới, tất nhiên là hoảng sợ.

      “Thái tử điện hạ.” Mạnh mẽ mở ra mũ chụp, Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt giọng .

      Phong Duyên Nghị kinh ngạc cầm bình rượu lăng lăng nhìn Nhạc Sở Nhân, khả năng nhất thời nhớ tới nàng là ai, chính là đột nhiên xuất nữ tử phong tình quyến rũ, quả càng mơ hồ.

      “Thích Kiến gặp qua thái tử điện hạ.” bên Thích Kiến đem mũ chụp tháo xuống, thanh trầm thấp thực công thức hoá.

      Nhìn thấy Thích Kiến, Phong Duyên Nghị tỉnh táo, có chút nâng mi, “Các ngươi vào bằng cách nào?” Buông bình rượu đứng lên, dứt lời đảo mắt nhìn về phía ngoài điện, tựa hồ muốn gọi người.

      “Ôi chao, thái tử điện hạ định làm cái gì vậy?” Nhạc Sở Nhân từng bước tiến lên, giơ tay khoác lên bờ vai của , Phong Duyên Nghị biến sắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, chậm rãi quỳ xuống.

      “Còn trừng ta? Lão nương là tới cứu ngươi, bằng ngày mai ngươi liền biến thành cỗ thi thể.” Phong Duyên Nghị tuy là nên lời, cả người vô lực, nhưng ánh mắt vẫn có lực áp bách như trước. Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, tựa hồ như muốn đem nàng ăn vào.

      “Thái tử điện hạ, đắc tội, vương phi biết được có người mưu hãm hại điện hạ, cố ý từ lao khổ tiến đến giải cứu điện hạ.” Thích Kiến hề phập phồng xong, nghe qua cũng rất khôi hài.

      “Được rồi, đừng tìm ma kỷ. Đem bao lại khiêng lên, chúng ta .” Nhấc tay đem mũ chụp đội lên, chỉ có thể nhìn thấy cằm của nàng, trơn bóng trắng nõn. (Trùm: “ma kỷ” là cái chi?)

      “Vâng.” Thích Kiến khom người cầm lấy áo choàng của Phong Duyên Nghị, thống khoái đem toàn bộ bao lại, tính cả đầu, trong nháy mắt Phong Duyên Nghị biến thành cái bánh chưng.

      Khiêng lên xong, hai người theo đường cũ rất nhanh trở ra, trong chớp mắt đại điện trong trẻo nhưng lạnh lùng xa hoa chỉ còn lại bình rượu ngon.

      Rất nhanh theo đường núi tối đen chạy vội tới chỗ giấu ngựa, Thích Kiến thân có nội lực, khiêng người trong thời gian dài cũng mệt mỏi chịu được.

      Đến chỗ đem Phong Duyên Nghị ném xuống đất liền tựa vào thân cây mở to mồm thở, mồ hôi theo trán chảy xuống, mặt giống như là dùng nước rửa qua.

      Nhạc Sở Nhân cũng thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, nhìn Phong Duyên Nghị ở trước mắt, bị áo choàng bao kín, chỉ lộ ra hai chân.

      “Việc này phải người làm, thái tử điện hạ, chúng ta cứu ngươi, ngươi nên cấp thù lao mới đúng, nhìn cái xem Thích Kiến chúng ta mệt kìa.” Nhạc Sở Nhân tung chân đá Phong Duyên Nghị cước, chút khách khí hướng người ta đòi thù lao.

      Phong Duyên Nghị ra lời, lại phát ra thanh hừ hừ, bị lời này của Nhạc Sở Nhân kích thích.

      “Ngươi đồng ý cũng vấn đề gì, ngươi trả tiền ta liền đem ngươi giết con tin, dù sao tại cũng có người quan tâm chết sống của ngươi.” Nhạc Sở Nhân gió mát xong, mặc dù nhìn thấy mặt Phong Duyên Nghị, nhưng có thể đoán muốn xanh mét.

      “Vương phi, chúng ta thôi.” Thích Kiến nghỉ ngơi xong, tới đem Phong Duyên Nghị khiêng lên ném tới lưng ngựa.

      , trước mang tôn tử này về phủ, sau chúng ta lại thương lượng xem nên làm thịt hay là đưa đến chỗ hoàng thượng.” Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân thoải mái xong, đánh giá lúc này Phong Duyên Nghị rất muốn đem nàng giết.

      Thích Kiến lên ngựa, mang theo Phong Duyên Nghị, Nhạc Sở Nhân cưỡi con ngựa khác, chậm rì rì đường xuống núi.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.4. Thiếu niên tướng quân - Đêm tham


      Editor: Baby Trùm


      Gần hừng đông, hai người tới hoàng thành, vừa vặn vượt qua cửa thành rộng mở, Thích Kiến đưa ra lệnh bài Thất vương phủ, lưng ngựa mang theo người biết sống chết cũng thuận lợi tiến nhập cửa thành.

      Hai người đem Phong Duyên Nghị mang về, thực tại làm cho Thích Phong cùng Đinh Đương kinh hãi.

      Trong đại sảnh Viên Nguyệt Lâu, Thích Phong vây quanh Phong Duyên Nghị nằm mặt đất vòng vo vài vòng, vẻ mặt phức tạp. Đinh Đương đứng tựa vào tường, vẻ mặt kinh hồn, bộ dáng chưa ổn định. Đây chính là thái tử a, nếu như ngoài ý muốn, tương lai là hoàng thượng!

      Hồi lâu, Nhạc Sở Nhân từ phòng tắm ra, tắm rửa cái, thay đổi thân quần áo sạch , tóc dài còn ẩm ướt, môi hồng răng trắng, bộ dáng thực xinh đẹp.

      “Vương phi, này ổn .” Nhìn Nhạc Sở Nhân ra, Thích Phong bước vài bước qua, tầm mắt dừng lại mặt nàng trong chốc lát, sau đó có chút cúi mắt.

      Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân để ý lắm hừ hừ, “Có cái gì ổn? Chúng ta đem mang về đây, hôm nay tin chết liền truyền khắp thiên hạ, ta chính là cứu đó.” Vén tóc dài ẩm ướt sang bên, mang theo hơi nước, hương thơm thổi qua chóp mũi Thích Phong.

      Thích Phong cúi mắt nhìn dưới mặt đất, yết hầu khẽ nhúc nhích, “Kia kế tiếp làm sao bây giờ?”

      “Đem ra, ta còn chưa nghĩ ra nên làm sao bây giờ. Bất quá tạm thời thể làm cho chết là được, nhớ cho ăn.” Có chút nhíu mi xem xét Phong Duyên Nghị nằm mặt đất tức giận đến mặt đều xanh, Nhạc Sở Nhân cũng có chút kiên nhẫn, còn phải cung cơm.

      Thích Phong mặc dù cảm thấy ổn, nhưng cũng thể gì hơn, gật gật đầu, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      “Nâng thôi, đêm ngủ, buồn ngủ chết ta.” Vẫy vẫy tay, Nhạc Sở Nhân vòng qua Phong Duyên Nghị lên lầu. Trong đại sảnh, Đinh Đương vẫn đứng dán tường có chút nơm nớp lo sợ, Thích Phong tiếng đắc tội liền khom người tay xốc Phong Duyên Nghị lên, cách đem áo choàng bắt đến trong tay phủ lên đầu Phong Duyên Nghị, khiêng xoay người nhanh chóng rời , giống như khiêng vật bình thường.

      Nhạc Sở Nhân ngủ suốt ngày đêm, đợi đến khi nàng tỉnh lại, tin tức Phong Duyên Nghị mất tích ở hoàng lăng sớm truyền khắp hoàng thành. Thuật sĩ phủ thái tử bị nhốt ở trong vòng trận pháp kì lạ, thái tử gia li kì mất tích, hai kiện bị biên thành các loại bản cũ thái quá lưu truyền ở trong phố lớn ngõ .

      Nghe đồn Phong Triệu Thiên tức giận, đem đại nội thị vệ đều phái ra tìm hết thảy manh mối khả nghi, hơn nữa hạ lệnh, trong vòng năm ngày phải đem người tìm ra, sống thấy người, chết thấy xác.

      “Ngươi xác định, bị nhốt lại chỉ có người là thuật sĩ kia?” Nghe đến mấy cái tin tức này, điều đầu tiên Nhạc Sở Nhân nghi ngờ là này.

      Thích Phong gật gật đầu, “Đúng vậy, thuật sĩ kia bị áp vào hình bộ, đích thân Ngũ Vương thẩm tra.”

      Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “ cho Ngũ Ca cần thẩm tra, cái gì cũng hỏi ra. Nhưng ra trước đó có nữ nhân cùng ở cùng chỗ, cùng bị nhốt tại chung quanh cung điện kia, nàng chạy.”

      “Có thể thoát ra được trận pháp vương phi thiết lập, nữ nhân kia cũng là cao thủ.” Thích Phong nhíu mi, đối với Nhạc Sở Nhân có chút tín nhiệm mù quáng.

      Nhạc Sở Nhân cười cười, “ thể nàng cao minh bao nhiêu, ta chỉ là làm chút kế thôi. Có điều nàng có thể chạy , vì sao mang theo thuật sĩ kia?” Khi đó ràng nghe được nàng thuật sĩ kia là người của nàng.

      “Cái này thuộc hạ đoán ra. Chính là tại thái tử ở chỗ chúng ta, nếu hoàng thượng tra ra cũng tốt.” mình giam thái tử, cũng là tội mạo phạm thiên nhan a.

      cần lo lắng, biết chuyện này tổng cộng chỉ có bốn người chúng ta, ngươi , ta , Thích Kiến càng , Đinh Đương sợ tới mức chết khiếp, cho nàng thêm lá gan cũng dám ra nửa chữ.” Giơ chân bắt chéo, Nhạc Sở Nhân thực tự tin.

      Thích Phong gật gật đầu, khẳng định , Thích Kiến là ca , tất nhiên là tin tưởng. Nhạc Sở Nhân cũng tin tưởng, Đinh Đương quả là rất sợ hãi. Nhưng đời này làm gì có bức tường nào bị gió lùa, nếu có chút ngoài ý muốn, toàn bộ Thất vương phủ đều gặp tai ương.

      “Ngươi liền đem tâm đặt ở trong bụng , cho dù là bị hoàng thượng tìm được, ta cũng có biện pháp làm cho tôn tử kia dùng mớ lý do khác hướng hoàng thượng giải thích, khiến còn phải mang ơn.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, cũng phải là dối.

      Thích Phong nhìn nàng, trong nháy mắt ngưng trệ, vừa lòng mà cúi mắt nhìn dưới mặt đất, yên lặng nghe Nhạc Sở Nhân chuyện.

      “Đúng rồi, thời điểm ngươi vừa mới đến có hai kiện cần bẩm báo, còn có chuyện gì nữa?” Hai tay chắp phía sau, ở bên trong dạo qua vòng, Nhạc Sở Nhân mới nhớ tới bèn hỏi.

      “Là như thế này, Ngọc Lâm phương trượng của Hộ Quốc Tự mời vương phi tham gia pháp điển quy y nhập môn của đệ tử ngoại môn mỗi năm lần.” Kì Nhạc Sở Nhân trước kia qua Hộ Quốc Tự chuyến, nhưng từ sau khi Phong Duyên Thương rồi nàng cũng chưa hề nhắc lại, Ngọc Lâm phương trượng mới mượn cớ này đến mời nàng.

      Nhạc Sở Nhân vừa nghe khỏi nâng mi, đặt mông ngồi ở ghế ngẩng đầu xem xét Thích Phong, “Đệ tử ngoại môn nhập môn? Chính là từ nay về sau làm hoà thượng hoàn tục?”

      “Vâng.” Thích Phong gật đầu, Nhạc Sở Nhân đúng.

      “Cứ như vậy, nếu ta đồng ý tham gia pháp điển của người ta cũng thể tay ? Lão hoà thượng Ngọc Lâm này tính kế hay lắm.” Nhìn đầy người tốt lành để ý tới hồng trần, thực tế thực giảo hoạt.

      Thích Phong câu , kì đúng là cần đưa chút gì đó, ít nhất pháp điển quy y hàng năm Phong Duyên Thương đều phái người tới tặng đồ, tuy rằng đại bộ phận đều là quyên tiền nhan đèn.

      Vuốt cằm, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nên đưa cái gì đó khiến nàng có vẻ hào phóng, đồng thời cũng thể khó chịu của nàng. Bất quá lão hoà thượng Ngọc Lâm cũng coi như tốt, nàng nương thanh danh Hộ Quốc Tự của bọn họ cũng dễ làm việc, thu ưu việt cũng là hiển nhiên.

      “Kì ta cũng có gì để đưa, đáng giá gì đó ta có, nhưng ra độc dược lại có đống lớn, đoán rằng lão hoà thượng Ngọc Lâm cũng thu. Chúng ta vẫn là đưa ít động vật , đưa chút động vật gì?” Rối rắm mày ngửa đầu nhìn Thích Phong, Nhạc Sở Nhân cũng biết nên đưa chút động vật gì.

      Thích Phong cúi mắt nhìn nàng cái, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía nơi khác, “Vương phi lần đưa tặng tuyết điêu, lúc này có lẽ có thể đưa chút phi cầm.” Như vậy đất, trời đều có.

      “Phi cầm? bằng đưa ít chim trĩ?” Nhạc Sở Nhân cười, bộ dáng rất chế giễu. Hộ Quốc Tự thành chuồng nuôi gà, ra rất có ý tứ.

      Thích Phong có chút biết gì, bất quá cũng phản bác, “Vương phi cảm thấy có thể làm là được.”

      “Hảo, liền làm như vậy . Ngươi mau phái người bắt chim trĩ, bảy tám mươi con, đều đưa Hộ Quốc Tự.” xong nhịn được cười hì hì, Nhạc Sở Nhân là cảm thấy rất có ý tứ.

      Thích Phong gật gật đầu, xoay người rời tìm người làm.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63.5. Thiếu niên tướng quân - Đêm tham


      Editor: Baby Trùm


      Đầu mùa đông tiến đến, ba ngày sau ngày Nhạc Sở Nhân quyết định Hộ Quốc Tự tham gia pháp điển quy y, sáng sớm ngày đó, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.

      Thay váy dài màu tím hơi dày, Đinh Đương đem đến áo choàng lông tuyết hồ, đây là bạc khoản, màu trắng như tuyết, mặc ở người cũng ấm.

      Giống như màu tuyết trắng, cùng váy dài màu tím bên trong hình thành thị giác kém rất lớn, làm nổi bật khuôn mặt cũng trắng nõn của Nhạc Sở Nhân. Mi dài mắt sáng, môi hồng răng trắng, tóc đen suôn dài, vóc dáng cao gầy, có lẽ chính Nhạc Sở Nhân cũng biết thân thể này sau khi điều dưỡng tốt động lòng người như thế.

      “Tuyết rơi.” Bước ra Viên Nguyệt Lâu, ngửa đầu nhìn lên tuyết trắng ngừng rơi xuống từ trung, tuy rằng rơi mặt đất liền thay đổi, nhưng này cũng là tuyết nha.

      Đinh Đương đeo bao tay, mang theo chip bông, áo giáp dày cổ cao, váy dài đính bông, chân đeo đôi giày Nhạc Sở Nhân tặng cho nàng – Miên trường ngoã, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt tròn tròn, thoạt nhìn giống như oa nhi phúc hỉ.

      “Trước cuối năm có đại tuyết, đến tháng giêng có đại tuyết, khi đó cũng là lúc lạnh nhất.” Đinh Đương , nhớ tới tháng giêng hàng năm, bộ dáng đông lạnh dám ra khỏi phòng, khỏi có vài phần cảm khái.

      “Khi đó Tiểu Thương Tử trở lại.” Chính Nhạc Sở Nhân cũng biết sao lại thế này, đột nhiên liền ra câu này.

      Lời ra khỏi miệng, nàng khỏi cũng sửng sốt chút. Rồi sau đó cười cười, buổi tối hôm qua còn nhìn thư Phong Duyên Thương mà ngủ, đến Nam Cương. Nghe tháng mười hai, Nam Vương cùng Bình Dương quận chúa cử hành hôn lễ.

      “Vương phi là nhớ vương gia? Đợi đến lúc vương gia trở về, vương phi, các người ở cùng chỗ .” Đinh Đương hợp thời câu này, nàng cảm thấy đây là việc nô tỳ như nàng phải làm, hơn nữa Nhạc Sở Nhân đối với nàng lại tốt như vậy, tại nếu so sánh với cuộc sống ở phủ thượng thư khi đó quả thực là trời dưới đất a.

      Nhạc Sở Nhân nâng mi, quay đầu liếc Đinh Đương cái, Đinh Đương vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Nhạc Sở Nhân, khỏi rụt cổ. Nàng nâng mi hoặc là kiên nhẫn hoặc là mặt chút thay đổi rất dọa người.

      “Nha đầu nhà ngươi càng ngày càng kì quái, trong não luôn tưởng tượng, chẳng lẽ ngươi là tư xuân? Coi trọng nam nhân nào với ta, ta thưởng cho ngươi để làm ấm chăn.” Nhạc Sở Nhân mục thị tiền phương, bắt đầu trêu chọc Đinh Đương.

      Quả nhiên Đinh Đương bắt đầu mặt đỏ, cúi đầu ấp úng muốn Nhạc Sở Nhân cần như vậy, nàng còn vâng vâng.

      đường đùa giỡn Đinh Đương, chủ tớ hai người rất nhanh tiêu sái ra cửa lớn vương phủ.

      Đội ngũ chỉnh đốn tốt chờ xuất phát, chim trĩ đưa cho Hộ Quốc Tự cũng nhốt vào lồng ràng buộc song song với nhau ở xe ngựa.

      Bảy tám mươi con chim trĩ, để ba xe, thoạt nhìn như là muốn đưa giết.

      Nhìn thấy chim trĩ này, Nhạc Sở Nhân nhịn được run rẩy khoé môi, đánh giá lão hoà thượng Ngọc Lâm cũng phải phun ra ngụm máu, ha ha!

      “Vương phi, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Thích Kiến từ trong phủ ra, quản gia nghiêm cẩn đưa tiễn. Những năm qua đều đưa tiền nhan đèn cho Hộ Quốc Tự, quản gia đều phụ trách phê điều tử. Nhưng năm nay ngạc nhiên, đưa tiền, sửa thành đưa chim trĩ, quản gia ngẫm lại cũng nhịn được cảm thấy đau đầu.

      thôi.” Nhạc Sở Nhân tâm tình tốt lắm, cùng Đinh Đương tiến vào xe ngựa, chờ xem biểu tình lão hoà thượng Ngọc Lâm khi nhận được chim trĩ.

      Đến buổi trưa, đoàn xe tới trấn dưới chân núi Hộ Quốc Tự, bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, người đặc biệt nhiều.

      Đinh Đương đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tràn đầy đều là người, cũng trách được xe ngựa chạy rất chậm.

      “Đều là tới tham gia pháp điển quy y, người thiệt nhiều.” Đinh Đương than thở câu, xe ngựa này còn nhanh bằng người.

      “Dừng xe.” Đối diện, Nhạc Sở Nhân đẩy cửa sổ ra hô tiếng. Ngay sau đó xe ngựa dừng lại, Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay kêu Đinh Đương cũng nàng xuống xe.

      Người quả nhiên nhiều, đứng ở càng xe phóng mắt nhìn đều là đầu người.

      “Vương phi.” Thích Phong xuống ngựa từ sau chen lại đây, người ở đây nhiều lắm, thực lo lắng chen lấn Nhạc Sở Nhân, dù sao nàng chút võ công cũng có.

      “Chúng ta qua , chim trĩ này có thể nâng liền nâng qua, xe ngựa quá lớn có thể va quẹt người khác, phía sau cũng tạo ra việc ngoài ý muốn.” Từ xe nhảy xuống, Nhạc Sở Nhân buộc chặt lại áo choàng hồ cừu người, đứng ở trong đám người hết sức khác biệt.

      “Hảo.” Thích Phong gật đầu, hướng tới nhóm hộ vệ làm dấu hiệu, liền ở bên người Nhạc Sở Nhân mở đường chen vào trong đám người.

      “Vương phi, cẩn thận dưới chân.” Thích Phong vẫn bảo hộ phía bên phải Nhạc Sở Nhân, vì nàng chống đỡ những người lui tới, Đinh Đương ở bên kia, tuy rằng nàng mở đường, nhưng là bên kia có nàng, ít nhất có người đụng phải Nhạc Sở Nhân.

      cần khẩn trương như vậy, có việc gì.” Nhìn bộ dáng Thích Phong là hai con mắt đủ dùng, Nhạc Sở Nhân nhịn được lắc đầu.

      “Vâng.” Thích Phong gật gật đầu, nhưng vẫn như trước, nghe theo.

      Bỗng dưng, khung đột nhiên truyền đến tiếng chim kêu du dương cao vút, giống như thanh chuông cổ từ đỉnh núi bay tới, có thể ràng tiến vào lỗ tai mỗi người.

      Trong lúc nhất thời, tiếng động lớn khiến ngã tư đường yên tĩnh lại, người đường ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, động tác nhất trí giống như bị khống chế.

      mảnh mây đen từ xa bay tới, đợi đến khi bay đến gần mới có thể phát đó là con Kim Điêu. Cánh chim giang rộng khổng lồ, bay qua đỉnh đầu như che vân tế nhật.

      Người phố đều nhịn được thổn thức, Kim Điêu trong truyền thuyết theo Thất vương phi thân ở đây, Thất vương phi kia cũng đến đây?

      Có người nghĩ tới điểm ấy, khỏi cà nhắc ở trong đám người bắt đầu tìm kiếm Thất vương phi trong truyền thuyết kia.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :