1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Được em chồng khuyên nhủ như thế, Giản Minh cảm thấy tâm trạng khá lên nhiều, mua ít rau tươi, trái cây xách về nhà, mở cửa vào nhìn thấy ngay giày và túi xách của La Thế Triết đều treo ở móc đằng kia, thắc mắc trong lòng, chẳng nhẽ làm sao? định mở miệng gọi tiếng, chợt nghe thấy tiếng cười của mẹ chồng trong phòng ngủ vọng ra, Giản Minh còn nghĩ, chao ơi, mẹ chồng hết giận rồi sao? Tốt quá còn gì, về hướng phòng ngủ của bà, đến cửa phòng, câu bay đến bên tai , đó là câu hỏi của mẹ chồng: “Con định lúc nào ly hôn với Giản Minh?”. Giản Minh nghệt mặt ra, đứng ở cửa phòng, những lời của mẹ chồng và La Thế Triết, nghe rất ràng lọt tiếng nào.




      Bà La , “Nếu như trai và chị dâu tìm con nhờ chút công việc, biết con và nhau đâu. Thực ra Tô và con rất xứng đôi với nhau, ngay từ đầu mẹ thấy Giản Minh được.”




      Giọng của La Thế Triết vẫn đều đều: “Con cũng muốn làm cho tuyệt tình quá, tốt nhất là để ấy tự đề nghị với con, có điều kiện gì, con cố gắng đáp ứng cho ấy, trừ Đông Đông.”




      Bà La : “Đúng thế, Đông Đông là cháu của gia đình nhà họ La, thể giao cho nó.”




      La Thế Triết “dạ” tiếng.




      Bà La rất hào hứng: “Hạng mục hợp tác với bên bắt đầu chưa?”.




      “Bắt đầu rồi, vụ làm ăn này thành công, lợi ích mang về cho trai và chị dâu rất khả quan.”




      Bà La đáp lại: “Cũng may mà có con…”.




      “Tô Mạn là ai thế?”, Giản Minh thực nhịn nổi nữa, vịn vào cửa, hỏi: “Thế Triết, Tô Mạn là ai?” vô cùng sốt ruột, lo lắng, khuôn mặt đỏ ửng, giống như máu trong cơ thể đều dồn hết lên đầu.




      La Thế Triết và mẹ phát ra tồn tại của Giản Minh, có chút kinh ngạc, nhưng La Thế Triết nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, “Ồ, là người tình, người tình của tôi.”




      Người tình? Tên là Tô Mạn? ngang nhiên có người tình cơ đấy? Đối diện với La Thế Triết bình tĩnh như , thái độ bình thường, hề lo sợ, Giản Minh lại cảm thấy bản thân mình giống người làm chuyện hổ thẹn với lương tâm hơn, buông tay, líu lưỡi nên lời. Xưa nay vốn là người thà, cảm thấy nếu gây ra chuyện tày trời như thế, đương ít nhất phải có lời giải thích, có chút áy náy, khai báo chút… Nhưng tất cả đều có, “Người tình, người tình của tôi.” nhàng giống như mọi khu vẫn bảo rằng, ăn cơm ở bên ngoài rồi. Biết là vô ích, nhưng Giản Minh vẫn hỏi, “ thế sao?”. hy vọng phải là , đùa với .




      La Thế Triết trả lời: “Giản Minh, biết tôi rất ít khi đùa.”




      Nhìn vào đôi mắt của La Thế Triết, Giản Minh tin rằng, hề đùa, là như thế, ngờ lại là ! Dường như trong giây lát, tất cả mọi đồ vật đều bị mất màu, chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai, biết là tiếng của ai biến thành tiếng khóc thê lương, Giản Minh quay đầu lại bỏ chạy ra khỏi nhà, quên mang theo ví tiền, quên mặc áo khoác, cái gì cũng mang theo, lang thang phố phường.




      còn nhớ rốt cuộc đến con đường nào nữa, tuyết bỗng rơi, lạnh quá, Giản Minh trốn vào cửa hàng bán điện máy, khu vực bán ti vi chiếu bộ phim truyền hình nổi đình nổi đám, hình như người vợ cũ tìm ra người tình của chồng, lên cơn giận đánh người tình của chồng sảy thai.




      Có mấy xinh đẹp đứng xem, bình luận đủ kiểu bên tai Giản Minh, “Bà vợ đầu này cũng quá quắt, vừa già vừa xấu, thế mà cứ ôm khư khư người đàn ông tốt như thế, đánh người ta ra nông nổi này.”




      : “Chồng ta còn hôn ta ư? người đàn ông người đàn bà mới hôn ta.”




      Lại có : “Đoạn trước tụi mày có coi hả? Bà ấy vệ sinh còn chẳng đóng cửa, loại đàn bà lôi thôi lếch thếch như thế, ai mà cho nổi.”




      Lại có : “Đâu có kết hôn đồng nghĩa với việc ký vào khế ước bán thân đâu, tại sao cứ phải trói nhau lại để sống với nhau cả đời…”.




      Giản Minh suy nghĩ, mình đều gặp phải những vấn đề này, lâu rồi hôn nhau với La Thế Triết, cảm thấy vợ chồng già rồi cần thiết phải như thế. Lôi thôi lếch thếch, vệ sinh nhiều lúc cũng quên đóng cửa, thuở Đông Đông còn bé cứ bám dính lấy , vệ sinh được phép đóng cửa, Giản Minh chiều con, nên quen luôn. Còn việc nữa, cho rằng, hôn nhân phải kéo dài đến hết cả đời người. sai rồi!




      Cái gọi là vỡ mộng, chính là niềm tin bị sụp đổ. Bị phản bội, chỉ mới là khởi đầu của vỡ mộng, cái kết của vỡ mộng nằm ở chỗ, bạn cho rằng bản thân bạn vô tội, bị tổn thương, nhưng thế giới xung quanh bạn lại cho rằng điều đó như là lẽ đương nhiên, tự làm tự chịu. Nếu như La Thế Triết đánh vỡ tâm hồn của Giản Minh, thế khoảng thời gian ngắn ngủi trong cửa tiệm bán điện máy đó, làm cho tâm hồn tan vỡ của Giản Minh trở thành đống cát bụi. cảm thấy như bị cả thế giới này ruồng bỏ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng mà, sau khi niềm tin mà mình từng vô cùng tin tưởng bị sụp đổ, Giản Minh đứng giữa đống hoang tàn ấy, lấy lại được bình tĩnh, nghi hoặc, sợ hãi, là bởi vì cảm thấy mình còn có thể cất tiếng gọi “cứu tôi với”, cũng nghĩ rằng có người đến cứu mình, nhưng bây giờ lâm vào đường cùng, Giản Minh còn tơ tưởng đến việc có người đến cứu. xin người phục vụ cốc nước ấm, đứng trước ti vi vừa uống vừa xem, : “Bà vợ đầu thảm quá, nếu như làm gì, đoán rằng bị người ta chê cười bảo vô dụng, nếu như làm mạnh tay, lại bị người ta bảo là quá quắt, cách nào giải thích được, thời đại này, vị trí nào cũng có thể ngồi vào được, chỉ đừng leo lên làm bà cả mà thôi.” Vứt cốc giấy vào thùng rác, Giản Minh chẳng thèm nhìn ai, cất bước ra khỏi cửa hàng bán điện máy.




      Trời tối, giờ này Giản Minh mới phát giác ra là mình cả ngày rồi, thậm chí còn quên mất đến nhà trẻ đón Đông Đông. Đông Đông nhà trẻ về nhìn thấy , biết có buồn hay ? Giản Minh cảm thấy mình có thể về nhà được rồi, liền bước lên chiếc xe buýt mà có thể đưa về đến nhà… “Lần đầu tiên gặp , chính là ở chuyến xe buýt đó.” Giản Minh với bác sĩ Lăng từ nãy giờ ngồi xổm trước mặt , kiên trì đến mức chịu nổi nữa: “Em suýt nữa vấp té, có đỡ em, còn giúp em trả tiền xe…”. thở sâu hơi, cố gắng để nước mắt trào ra lúc này, “Lúc đó em nghĩ rằng, em phải ghi nhớ con người này, phải trả tiền cho , còn phải cảm ơn nhặt con người đau khổ như em ra khỏi vũng bùn.”




      Hành động của Lăng Lệ khó mà phát ra, tay sờ đến cái điện thoại rung đến lần thứ ba trong túi áo, bấm vào nút từ chối nghe. Giọng nhàng: “Làm gì khoa trương đến mức đó chứ?”.




      Khóe miệng Giản Minh dường như nở nụ cười, khẳng định: “ như vậy mà, bác sĩ.”




      à? Sao chưa bao giờ nghe em nhắc đến nhỉ?”.




      “Bởi vì biết phải thế nào.”




      “Ok. Hôm nay em rồi, nên ghi nhớ trong lòng.” Lăng Lệ hỏi, “Cứ như thế, em ly hôn với người chồng cũ sao? hỏi ta vì sao à?”.




      “Đương nhiên là dễ dàng như thế, ngay từ lúc bắt đầu em đồng ý ly hôn…”.




      Ngày đó Giản Minh về nhà, cửa chính mở, cả nhà rối tung lên, La Thế Hoa cũng có mặt ở đó, lo lắng đến phát điên lên, trút giận lên trai và mẹ: “Chị dâu mà có mệnh hệ gì, con tha thứ cho hai người.”




      Nghe thấy như vậy, Đông Đông vô vọng níu lấy vạt áo của La Thế Triết, khóc sụt sịt: “Cha ơi, con muốn có mẹ.”




      Cho dù La Thế Triết từng gặp nhiều cảnh đời và trận chiến lớn hơn thế này, gặp phải chuyện này cũng khó tránh khỏi hoang mang, dỗ dành con, kiểu an ủi rất yếu ớt: “Đông Đông ngoan, đừng sợ, có thể lát nữa mẹ về.” Lại tự lẩm bẩm mình: “Có cần phải báo công an nhỉ?”.




      Bà La cũng sợ hãi kém, vẫn mạnh miệng và có chút gì đó như tự trấn an mình: “Trông có vẻ ngốc nghếch, khờ khạo, chắc đến nỗi đâu.”




      Giản Minh bước vào nhà: “Đúng rồi đó, đến nỗi đâu.” gọi Đông Đông, ngọt ngào và thân mật khác thường: “Cục cưng, mẹ về rồi…”. Ôm con vào lòng, Giản Minh giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Con ra ngoài dạo phố lát, con xin lỗi, quên mang theo điện thoại, để mọi người phải lo lắng rồi.” hỏi Thế Hoa: “ ăn cơm chưa?”.




      Thế Hoa trả lời: “Dạ chưa ạ.”




      “Nào, đến đây giúp chị nấu cơm, mọi người đói hết cả rồi.”




      La Thế Triết ràng thở phào nhõm, xen vào: “Gọi cơm hộp , cũng mệt rồi.”




      Giản Minh cần phải dây dưa: “Được thôi, gọi , em tắm lát.” quên hỏi han mẹ chồng: “Cảm ơn mẹ chăm Đông Đông dùm con.”




      còn ai nhắc đến Tô, bao gồm cả Giản Minh.




      Đêm đến, bố trí thêm chiếc giường đơn giản trong phòng Đông Đông, chuyển hết đồ đạc, quần áo đến phòng con trai. La Thế Triết nằm giường đọc sách, mặc kệ Giản Minh bận rộn ra vào, trầm mặc, yên tĩnh như có vấn đề gì, cũng chẳng hề giải thích, giống như tất cả mọi việc đều có trình tự, cứ thế mà làm.




      Giản Minh nghĩ rằng, đúng là quá ràng, nếu có mệnh hệ gì, đối với mẹ con nhà họ La, nhiều nhất chắc cũng chỉ giả vờ khóc lóc hai ba ngày rồi thôi, tiếp theo đó họ làm thế này làm thế kia, hề làm lỡ việc của họ. Nếu như chẳng có mệnh hệ gì cả, nghĩ rằng tiếp tục sống những tháng ngày như vậy, cũng chẳng làm lỡ việc nào cả, rồi phải làm thế này làm như thế kia. Đây chính là thực, thực làm đau đớn, làm phát điên, làm tê dại. Đằng sau nỗi đau đớn đó, Giản Minh nghĩ về cha mẹ mình, việc gì cũng xảy ra đúng y như lời mẹ ruột .




      Giản Minh từng biết đến hai từ “già rồi” là như thế nào, cho đến hôm nay thể giả vờ ngây ngô thêm nữa. là con độc nhất, là chỗ dựa duy nhất của cha mẹ thế giới này, mà chỉ lo suy nghĩ cho bản thân , từ trước đến nay chưa từng suy nghĩ cho cha mẹ, sống luẩn quẩn đến nước này. Mất chỗ dựa là La Thế Triết, phải làm thế nào đây? Cha mẹ mình phải làm thế nào đây? Ly hôn, ly hôn là chắc chắn rồi, chỉ là tạm thời thể với cha mẹ, thứ nhất, cha mẹ lo lắng, thứ hai, Giản Minh cảm thấy, cho cha mẹ cũng chẳng ích gì, bất kỳ quyết định nào của , bên phía cha mẹ, chắc chắn thoát nổi số phận mà bị phủ quyết, cho nên năng phải thận trọng, dè dặt chút. Về việc tương lai phải đối diện với thực như thế nào, có dự định của riêng mình.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh biết La Thế Triết chờ mở miệng đề nghị ly hôn trước, nhưng Giản Minh làm cho ta toại nguyện, ép phải ra tay trước.




      Những tháng ngày đó, mỗi giây phút, mọi người đều cố che giấu, thầm thử sức nhau, xem ai trụ lại được lâu hơn. Mọi người chỉ vì con, trước mặt Đông Đông, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, êm ấm. Nhưng con trai là đứa bé nhạy cảm, khi chỉ còn hai mẹ con, Đông Đông hỏi Giản Minh: “Mẹ với cha làm sao thế? Vẫn còn giận nhau hở?”. Thế rồi, bỗng nhiên, chẳng biết từ đâu dâng lên nỗi đau đớn, hàng ngàn mũi tên đâm xuyên vào tim, xây xẩm cả mặt mày.




      Trong cuộc đấu sức thầm này, La Thế Triết hầu như ngày nào cũng gây áp lực cho Giản Minh, còn giống như trước đây, luôn viện cớ bận cái này bận cái kia, có rất nhiều lý do để về nhà muộn, bây giờ ngày nào cũng đều ở nhà.




      Giản Minh từ trước đến nay luôn rất ngây thơ, mới đầu nghĩ rằng là do muốn chăm sóc cho mẹ , nhưng mấy ngày sau phát ra, phải như vậy, thực tế La Thế Triết hề để ý đến mẹ . Bà La chuyện với con trai, La Thế Triết hoàn toàn nghe, lâu lâu miễn cưỡng trả lời vài câu, lạnh nhạt, thế nào cũng được, đối với mẹ , chẳng buồn để ý. Lý do La Thế Triết mỗi ngày đều ngồi sờ sờ ra trong cái nhà này, là để hai mẹ con nhà cùng bị xị cái mặt ra, bới móc Giản Minh, nào là thức ăn mặn quá, thức ăn nhạt quá, nào là mua nhầm thịt rồi, cá được tươi cho lắm… Cho dù rơi vào những hoàn cảnh khó khăn nhất, chủ nhà La tiên sinh cũng chưa từng săm soi đến tiền điện tiền nước và tiền gas, ấy thế mà bây giờ lại ngồi tính toán từng số nước, số điện, từng bình gas . muốn moi móc những sai sót của , dốc hết sức lực, tỉ mỉ quan sát từng việc nhặt, toan tính cho những mưu của mình. Chỉ có những lúc muốn mẹ cùng công kích Giản Minh với mình, La Thế Triết mới giả vờ ngọt ngào với mẹ. Còn bà La với mái tóc bạc phơ kia cũng chỉ vì muốn có được chú ý và ủng hộ của con trai nhiều hơn, nên vẫn cứ vô duyên vô cớ, ra sức gây khó dễ với Giản Minh.




      Có điều Giản Minh nhẫn nhịn quá tốt, trình độ nhẫn nhục, chịu đựng của làm bản thân còn phải cảm thấy kinh ngạc, chê thức ăn ngon hả, nấu lại, chê xài quá nhiều điện, nước, gas hả, nghĩ cách tiết kiệm, tiết kiệm đến nỗi trong nhà giọt nước sôi để uống. Bà La muốn nổi cơn tam bành, Giản Minh nhàng giải thích: “Mẹ, thế con phải làm thế nào mới được đây, con cũng muốn tiết kiệm chút nước, chút gas, nếu mẹ dạy cho con , con học theo mẹ vậy…”.




      nổi cơn tam bành, cãi cọ, gây hấn, hiếu thắng, mẹ chồng chửi, nghe, chửi lại chăm sóc bà thôi, nhịn.




      lần, gọi Thế Hoa đến ăn cơm, Giản Minh và Thế Hoa cười vui vẻ, bầu khí rất đầm ấm. hầm nồi canh gà, định bưng ra bàn, khi vòng ngang qua bình phong chắn giữa bếp và phòng khách, La Thế Triết đứng dậy, cả tấm bình phong đổ đè lên người Giản Minh. Tấm bình phong nặng lắm, nước canh nóng thấm vào chiếc áo khoác làm bỏng da, cũng đến nỗi bị bỏng nặng, nếu như xót xa trong lòng, cũng đến nỗi xót xa hơn trước đây, chỉ là, giây phút đó, cuối cùng Giản Minh cũng nghe thấy La Thế Triết mở miệng trước: “Giản Minh, ly hôn , đừng đóng kịch nữa.”




      ra ngay trước mặt Đông Đông. Suy nghĩ lúc đó của Giản Minh, cuối cùng, tôi cũng thắng lần, La Thế Triết, hóa ra cũng có những lúc chịu nổi đấy chứ. Kiểu thắng này, thực ra có gì phải vui cả, có điều trong lòng Giản Minh có hưng phấn ác ý. thản nhiên đáp: “Xin lỗi, Thế Triết, em thể đồng ý.”




      La Thế Triết giở giọng đàm phán ra ngay lập tức, “ có điều kiện gì có thể đưa ra thương lượng.”




      Giản Minh quét dọn mảnh sành vỡ và nước canh gà đổ nền nhà, thái độ thản nhiên và vô tội: “Em vẫn chưa hiểu lắm, chưa suy nghĩ cho thấu đáo.”




      La Thế Triết thương lượng nữa, mặc áo khoác đẩy cửa ra ngoài. Sau đó bà La đến cầu xin Giản Minh: “ Tô có thai rồi, Giản Minh, con nương tay cho, con cần gì, cứ ra, nhà mẹ đều có thể đáp ứng cho con.”




      Giản Minh hờ hững đáp: “Con biết.”




      Khoảng thời gian đó, người làm Giản Minh thấy cảm kích là La Thế Hoa, khóc với Giản Minh chỉ lần, tỏ thái độ bất mãn đối với mẹ trai, “Bị ma quỷ làm cho mờ mắt hết cả rồi, chỉ vì tiền bạc chứ gì, có cần phải cạn tàu ráo máng đến mức này ?”.




      Còn nguời trai từng giúp đỡ Giản Minh hề gọi điện thoại lấy lần. Giản Minh biết, trai và doanh nghiệp nhà họ Tô có quan hệ làm ăn với nhau, mang đến lợi ích cho nhau, chắc mong mau chóng trở thành người vợ cũ của Thế Triết cũng nên.




      Giản Minh trách người ta có lợi thế, ai bảo mình có trọng lượng? Điều làm đau lòng là con trai, “Con muốn cha mẹ ly hôn.” Đông Đông khóc sưng cả mắt, ôm lấy Giản Minh, khẩn cầu.




      Giản Minh chỉ có thể hứa rằng: “Cho dù có ly hôn, cha mẹ vẫn mãi mãi là cha mẹ của con, cha mẹ đều con.” Nhưng khi những lời này ra, cảm thấy chột dạ, bản thân còn dám hứa, dựa vào đâu mà hứa thay cho La Thế Triết, và người đàn bà kia cũng có con với nhau mà.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chỉ cần có thời gian, Giản Minh liền tìm việc ngay, tìm nơi ở, đáng tiếc, có học vấn, có kinh nghiệm làm việc, những cơ hội để chọn lựa quá ít, mãi chẳng tìm được công việc nào. Có mấy lần vào giờ tan tầm, cố tình lên chuyến xe buýt từng có người giúp đỡ ấy, rồi cũng có ngày gặp Lăng Lệ , trả cho mấy tệ tiền xe. Cũng chuyến xe buýt đó, nhìn thấy tấm bảng tuyển dụng của tiệm bánh ngọt, họ cần tuyển người quản lý tiệm bánh, Giản Minh vội vàng ứng tuyển, chắc là do từng học mấy năm đại học, nhìn bề ngoài trông có vẻ hiểu biết và lịch , ngờ lại trúng tuyển. Rất nhanh sau đó, tìm trường để học khóa về kinh doanh, cũng tìm thấy nơi ở gần trường. Cho dù thế nào chăng nữa, cũng phải quy hoạch lại cuộc sống của , còn trẻ trung, hy vọng mọi thứ quá muộn màng.




      Có thể là, La Thế Triết cũng hiểu Giản Minh, giống như Giản Minh hiểu La Thế Triết vậy, gần mười năm sống chết có nhau, họ quá hiểu về nhau.




      Ngày hôm đó, khi Giản Minh rửa bát có điện thoại, có số vấn đề trong phần nội dung của hợp đồng thuê nhà, chủ nhà thông báo cho phải sắp xếp thời gian gặp nhau để trao đổi thêm, phải lùi thời gian ký hợp đồng lại. Giản Minh cầm điện thoại ra ban công, tránh mặt La Thế Triết và mẹ , chuyện với chủ nhà mấy câu. quên tắt vòi nước, lỗ thoát nước của bồn rửa chén lại được bịt lại, nước chảy tràn xuống nền nhà, chảy vào cả phòng khách, La Thế Triết và bà La vốn thích bắt lỗi Giản Minh, ngày đó được thể phát huy hết năng suất, bà La theo cây lau nhà của Giản Minh chửi đúng bốn mươi phút, La Thế Triết quan sát tình hình, lâu lâu xen vào vài câu, những từ trước đây chưa từng , lại còn chửi bậy, ví dụ như đồ ngu, mẹ mày, vân vân và vân vân.




      La Thế Triết tao nhã lịch đó ư? Trước mặt thở hơi mạnh, còn sợ làm kinh động đến đấy ư… Nấu nước sôi để pha trà, Giản Minh nghĩ rằng, thay đổi của thế giới này đúng là làm cho người ta trở tay kịp, thời gian thấm thoắt thoi đưa, có lẽ ai có thể làm viên đá cuội thờ ơ dưới đáy sông mãi được thay đổi, cũng thay đổi rồi, , bản thân thể thay đổi, có khả năng là chết rồi, hoặc là có ngày, còn có thể sống lại, chỉ có điều sau lần chết sống lại này, trong cuộc sống của , người mang tên La Thế Triết còn tồn tại nữa.




      Bưng trà nóng vừa pha lên xong, Giản Minh nở nụ cười mời La Thế Triết và bà La vẫn còn phẫn nộ, chửi bới ầm ĩ: “Mời mẹ và Thế Triết đến uống trà ạ, có cần ăn trái cây ạ?”.




      Bà La quá nhập tâm vào chuyện chửi bới, giằng lấy bộ ấm chén pha trà vứt xuống nền nhà vỡ tan tành, “Cái đồ đàn bà cần mặt mũi như …”, rồi cho cái tát lên mặt của Giản Minh.




      Giản Minh chống lại, chỉ lặng lẽ nhìn La Thế Triết.




      La Thế Triết đứng ở cửa sổ phòng khách, cũng nhìn Giản Minh, im lặng, lên tiếng, mãi lúc sau mới cất tiếng : “ cũng chuẩn bị gần như đâu vào đấy rồi, tôi cố gắng làm cho chuyện này kết thúc sớm chút.”




      Mấy ngày sau, La Thế Triết về nhà, sắc mặt tốt, người phảng phất mùi thuốc sát trùng. Vào phòng khách, bước đến ngồi xuống bên cạnh Giản Minh đơm nút áo cho Đông Đông, liếc nhìn .




      La Thế Triết mệt mỏi, ủ rũ, “Cho tôi cốc trà nóng được ?”. Giản Minh rót trà nóng cho , tiếp tục may vá. La Thế Triết , “Cần gì phải rắc rối như thế, mua cái mới là được rồi.”




      Giản Minh cười cười, “Cũng chẳng có mấy người nghĩ được rằng, quần áo mới mặc thoải mái hơn quần áo cũ đâu.” lại cắm cúi làm tiếp công việc của mình.




      La Thế Triết hề so đo thái độ của Giản Minh, chậm rãi thổi cốc trà nóng, chậm rãi uống ngụm, cũng chậm rãi , “Tô Mạn sẩy thai rồi, khi bơi, bị trượt té bên hồ bơi.”




      Giản Minh như ngừng thở, căm hận bọn họ, cũng từng thầm nguyền rủa, con cái của họ tốt nhất đừng chào đời, nhưng khi nghe thấy tin này, lại cảm thấy đành lòng. Lại nghe La Thế Triết chậm rãi thở dài tiếp: “Có lẽ đây là quả báo vì tôi phản bội .”




      Hiếm khi Giản Minh lại thô bỉ như thế này: “Thế sau này bớt làm chuyện thất đức lại , nếu sinh con ra có mông, có mắt đó.” Thấy La Thế Triết chẳng động tĩnh gì, cũng chẳng có ý định bới móc , hình như định gì đó, Giản Minh kìm lòng đặng, hỏi việc bấy lâu nay hoài nghi trong lòng: “Thế Triết, em cứ nghĩ rằng, đón mẹ vào đây ở là để báo đáp với mẹ, hay là đón mẹ vào đây là vì em?”.




      “Đúng vậy, là vì . Có mẹ tôi ở đây, nảy sinh mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, mỗi ngày cãi nhau lộn tùng phèo, lý do tôi ly hôn là do giảng hòa được mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, chứ phải là ngoại tình, điều này có lợi cho tôi và Tô Mạn.” La Thế Triết thẳng thắn thừa nhận, “Tôi vốn dĩ rất muốn đưa ra đề nghị ly hôn trước, như vậy tôi có thể với Đông Đông rằng, cần tôi, phải tôi cần , tôi muốn Đông Đông hận tôi vì tôi cần đến mẹ ruột của nó. Có điều, nhịn giỏi nên thắng, tôi thất bại. Thực ra, trong khoảng thời gian then chốt của công việc cơ quan, tôi cực kỳ muốn xảy ra tình trạng gia đình bất ổn, bất lợi đối với việc phát triển sau này của tôi. Đáng tiếc là nó xảy ra, còn cách nào khác.” khen Giản Minh: “ có điểm mạnh của , tôi đánh giá quá thấp về .”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đối với đáp án của La Thế Triết, Giản Minh vui cũng buồn, nhíu mày: “Ủa? Thiệt hả? Cảm ơn quá khen. Sau khi đạt được mục đích, định sắp xếp mẹ đâu?”.




      “Tôi vui hay buồn, mẹ tôi đâu có quan tâm, bà quan tâm đến tiền bạc nhiều hơn quan tâm đến tôi. Cách báo đáp với mẹ tốt nhất chính là, đưa cho bà cục tiền.” La Thế Triết chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn chút, ngẩng đầu dựa vào ghế sofa, nhìn lên trần nhà, “Mẹ tôi luôn muốn xây căn nhà ở quê, được họ hàng bà con ngưỡng mộ, nịnh hót, đưa cho bà cục tiền, bà về quê muốn làm gì làm, tùy bà thôi, đừng có đến làm phiền tôi nữa là được.”




      Giản Minh mỉa mai: “Đúng là quá thủ đoạn.”




      La Thế Triết dường như nghe thấy câu nỏi mỉa mai của Giản Minh, ngẩn người ra lúc rồi quay về chủ đề cũ: “Đều vì tiền bạc cả, đến bây giờ nghĩ lại câu tục ngữ kia, chim khôn chết miếng mồi ngon, cảm thấy đó quả đúng là chân lý.”




      “Đó phải là chân lý của em.” Giản Minh nhắc nhở: “Khi em về làm vợ , có tiền.”




      La Thế Triết tiếp tục nhìn lên trần nhà, chẳng thèm nhìn Giản Minh lấy cái, nhưng lại giơ tay ra nắm lấy bàn tay cách chính xác, gập từng ngón tay lại, nắm trong lòng bàn tay mềm mại của . Trong lòng Giản Minh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tại sao vào giờ phút này, vẫn dành cho những cử chỉ thuở còn nhau là sao? Giọng điệu của La Thế Triết than thở nghe rất cảm động, “Đúng vậy, cảm ơn , cái thuở tôi còn là nhân viên quèn, tôi như thế, ngồi cùng hội cùng thuyền với tôi. Có điều, bây giờ tôi lên bờ rồi, cần con thuyền đó nữa, mà cần chiếc xe phân khối lớn, hoặc là chiếc máy bay chiến đấu F 20.”




      Mối cảm xúc ngổn ngang của Giản Minh bị dập tắt ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi: “ ví von quá hay.”




      La Thế Triết tiếp tục nắm lấy bàn tay của Giản Minh: “Tô Mạn đấy, tôi cũng thấy như vậy.”




      “Máy bay chiến đấu F 20 tốt ở điểm nào?”




      “Giống như kho báu, dùng hoải hết. Khi tôi đau đầu với việc khoản lớn tiền lãi vay có khả năng chuyển trả vào tài khoản đúng kỳ hạn, ấy có thể giải quyết được. Khi tôi khổ sở vì thành công hay thất bại của việc sát hạch trong công việc, ấy cũng có thể giải quyết được. chung, tất cả mọi vấn đề mà tôi gặp phải chẳng là gì so với ấy.” Giọng La Thế Triết vô cùng ràng, rành mạch: “Giản Minh, thứ nhất tôi cũng mệt mỏi rồi. Thứ hai, có mấy người sau khi nhìn thấy ma lực của đồng tiền và quyền lực lại có thỏa hiệp hoặc phục tùng vô điều kiện? Hơn nữa, ấy lại đối xử với tôi rất tốt, khi ở bên ấy, tôi cũng cảm thấy vui vẻ .”




      Giản Minh giằng tay mình ra khỏi La Thế Triết, cười nhạt, “Với tư cách là chiếc thuyền rách nát, rất lấy làm vinh dự khi thua cuộc với máy bay chiến đấu F 20, cũng đâu có bị mất mặt cho lắm.”




      Cuối cùng, La Thế Triết cũng hơi nghiêng đầu qua, nhìn Giản Minh, khuôn mặt dịu dàng, “Giản Minh à, mặc dù quen biết tôi từ thuở hàn vi, ngần ngại về làm vợ tôi, nhưng như vậy mãi được đâu. Thế nào cũng có ngày, giống tôi, thỏa hiệp với thực. cảm thấy những lời của cha mẹ đều là lời vàng lời ngọc. bắt đầu tính tóan, đến lấy tiền của tôi để sửa sang căn hộ mà cha mẹ mua ở nơi gần đây, tiếp theo đó tính toán xem tiền bạc của căn nhà này do ai quản lý. Đợi sau khi cha mẹ dọn về ở gần đây, thể có những tháng ngày yên bình được, họ dạy cho kiểm tra điện thoại của tôi, khống chế thời gian của tôi, chen vào gian của tôi, giám sát và điều khiển tình hình công việc của tôi, cuối cùng quản lý luôn cả cuộc đời tôi. Tôi muốn như thế.”




      Giản Minh kiên quyết : “Em như thế!”.




      La Thế Triết kiên quyết hơn trăm lần: “, chắc chắn như thế!”.




      Giản Minh nổi điên lên: “La Thế Triết, đúng là thể nào hiểu nổi con người . Cứ nhìn thấy ở đâu rồi về gán lên người em, đừng làm vậy nữa có được hả? phải hiểu rằng những việc này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, tự tưởng tượng ra, rồi chỉ bắt bản thân thừa nhận, còn bắt cả em thừa nhận nữa sao?”.




      La Thế Triết bình tĩnh: “Đây phải là tưởng tượng, mà là phán đoán, rất ít người đặt nghi vấn với khả năng phán đoán của tôi, hiểu điều đó mà.” rời tầm mắt khỏi Giản Minh, lại nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm mình, kiểu lẩm bẩm chân thành phát ra từ đáy lòng: “Tôi ghét họ, rất ghét rất ghét họ, cho dù là mẹ tôi, hay là cha mẹ của .”




      “Em và họ cũng ghét .” Giản Minh cũng trả lời rất chân thành: “Rất ghét rất ghét rất ghét .”




      La Thế Triết cười ha hả, “Hai bên cùng ghét nhau, cho nên, phải ly hôn thôi, yên tâm, tôi để bất kỳ người nào ức hiếp Đông Đông đâu.”




      có bảo đảm được ?”.




      “Tôi bảo đảm là được!”.




      ai gì nữa, đến nước này rồi, Giản Minh nghĩ rằng cần thiết phải gì nữa.




      Yên lặng lúc, La Thế Triết chỉnh lại tư thế ngồi cho đàng hoàng, hỏi Giản Minh: “ tò mò việc của tôi và Tô Mạn sao? Bắt đầu từ khi nào, quá trình đó ra sao ư?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :