1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nếu như Giản Minh ngoan ngoãn ngồi nghe bà tất cả đều bình yên vô , nhưng nếu như cảm thấy hoài nghi hỏi câu, mẹ Giản nước mắt lưng tròng ngay lập tức, “Mẹ có muốn gì nữa đâu cơ chứ, tiền cũng mang đến đây, người cũng đến đây, chỉ muốn tốt cho…”. hai ngày còn dễ đối phó, thời gian kéo dài, Giản Minh cũng cảm thấy phiền phức.




      Thời gian đó, bởi vì bà Giản sợ con phát phì nên trong tháng ở cữ, mẹ Giản Minh chủ yếu cho ăn những thức ăn ít năng lượng, Giản Minh đủ sữa, phải cho con uống dặm thêm sữa bột, ban đêm phải dậy thêm mấy lần, nhìn người vô cùng tiều tụy, hai mắt đen trũng, đôi môi tái xanh, thiếu ngủ trầm trọng, trông người cứ hoảng hốt thế nào ấy. Có lần tan tầm, La Thế Triết vội vội vàng vàng về nhà, nhìn thấy Giản Minh quần áo mỏng manh, ôm Đông Đông tới lui trong phòng, ru con ngủ. sờ vào tay của bà xã, những ngón tay lạnh ngắt, vội vàng tìm chiếc áo khoác lên cho , mẹ Giản Minh lúc này mới thấy mình sơ suất, ngượng ngập: “Ôi trời, mẹ bận nấu cơm, nên chẳng để ý.” La Thế Triết thực thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, sợ Giản Minh mắc thêm chứng trầm cảm sau khi sinh gì đó, nên giở lại trò cũ, mua tấm vé tàu, “Mẹ xa nhà lâu quá rồi, ai chăm sóc cha nên chúng con cũng cảm thấy áy náy.” Rồi nhét thêm vào túi xách mấy chai rượu ngon, mấy bao thuốc thơm, ý tứ quá ư là ràng, mẹ vợ có thể về quê được rồi.




      Sau khi bà Giản về quê, La Thế Triết nghĩ rằng chắc mẹ mình đến được rồi đây? Bà La đến, “Chị sui có mỗi con , mà còn chịu chăm sóc hả? Thế Triết, con còn sống với con bé đó làm gì?”.




      La Thế Triết chỉ biết câm lặng, con trai chào đời rồi, nếu sống với nhau biết làm sao đây? vốn nghĩ rằng, tiễn mẹ của Giản Minh về quê mẹ mình sẵn lòng giúp tay, nào ngờ tính toán sai hết.




      Khoảng thời gian này lại đúng vào giai đoạn khó khăn nhất, bận rộn nhất của La Thế Triết, phấn đấu trong nghiệp, thường xuyên phải công tác, Giản Minh ở nhà nuôi con mình, làm sao yên tâm được? Nhưng lỡ tiễn mẹ vợ về mất rồi, phải làm thế nào đây? Cũng từng nghĩ tìm giúp việc, nhưng họ lại có tiền. Nghĩ mãi mà biết phải làm thế nào.




      Những khó khăn của La Thế Triết, Giản Minh đều hiểu cả, đành mặt dày gọi điện thoại cho mẹ, năn nỉ mẹ đến giúp tiếp. Mẹ của Giản Minh phát cáu lên trong điện thoại, “Mẹ của La Thế Triết đâu? Mẹ hiểu nổi, đều là cháu nội, tại sao lại thiên vị như thế cơ chứ? Trong mắt bà ta có con hả? Có chúng ta hả? Cháu nội cũng chào đời rồi, vào xem mặt cháu chút được sao? Ở với nhau được ở, ở với nhau được dẹp, vứt con cho thằng cha …”. Giản Minh trả lời được. trả lời, mẹ càng tức giận hơn, chạy ra bưu điện gửi hai vạn vào, tìm cái cớ vô cùng hợp tình hợp lý, “Mẹ xa nhà lâu quá ai chăm cha mày, gửi chút tiền này để mấy con tìm giúp việc.”




      Giản Minh cầm hai vạn về, La Thế Triết mặt đanh lại như thép, suốt cả buổi tối chẳng lời nào, cũng ngủ được.




      Buổi sáng thức dậy, trước khi làm, thở hơi sâu, ôm lấy Giản Minh, “ chỉ hỏi em câu thôi, mình em, lo được hả?”.




      Giản Minh bị giày vò thế là đủ rồi, cũng muốn Thế Triết khó xử, cắn răng trả lời, “ mình em, có thể làm được.”




      Ngày hôm ấy, Thế Triết hôn vợ sâu, sau đó xách túi làm.




      câu hỏi và câu trả lời đó, hai vợ chồng Giản Minh và La Thế Triết phải trả giá như thế nào, chỉ có họ mới hiểu nhất, vô cùng vất vả!




      Để nhanh chóng thiết lập mạng lưới trong quan hệ làm ăn, La Thế Triết thường chiêu đãi khách đến tận khuya, người động vào rượu và thuốc lá biết uống rượu và hút thuốc, cũng biết nhậu nhẹt suốt cả đêm ở đâu về, vừa vào nhà vội chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Giản Minh muốn chăm sóc chút nhưng La Thế Triết bảo cần, đuổi về phòng ngủ. Có nhiều lúc say rượu về nhà, cũng gọi Giản Minh dậy, nằm co ro ngủ ghế sofa. Nửa đêm Giản Minh dậy pha sữa cho con, nhìn thấy cốc nước nằm la liệt từ bếp vào tận phòng khách, La Thế Triết pha trà uống cho tỉnh rượu, chỉ vì uống say quá, nên lú lẫn, giống như con gấu mù tẽ ngô, pha xong cốc này lại quên mất cốc kia.




      Cũng biết tại sao suốt ngày phải tham gia các lớp bồi dưỡng, các buổi giao lưu, thường xuyên công tác. Cho dù công tác, buổi tối về nhà cũng có cả đống tài liệu phải viết báo cáo, chỉnh sửa, thức đêm làm mới xong, suốt ngày cằn nhằn, “Cơ quan ơi là cơ quan, cơ quan chính là nơi vắt cạn sức lực của mình.” La Thế Triết thức đêm, Giản Minh cũng hạnh phúc theo được khoảng thời gian, công việc pha sữa ban đêm cho con, tiện thể làm luôn. Đông Đông ngoan ngoãn đến mức làm người khác thấy thương, từ trước đến nay cứ uống xong sữa lại ê a lúc, rồi tự ngủ lúc nào hay.




      La Thế Triết hết lòng hết dạ lo cho công việc, dốc hết tâm trí cho ước mơ bản thân phải vượt trội hơn người khác, mọi việc trong gia đình hoàn toàn do mình Giản Minh lo liệu, khó khăn vất vả đến nỗi biết hủy hoại bao nhiêu tế bào thần kinh của . Trước hết là túng bần về kinh tế, tiền sữa của Đông Đông ngốn khoản khá lớn, hơn nữa căn nhà tương lai phải sửa sang lại, cũng cần khoản tiền, vì muốn bảo vệ tình của mình, hai vợ chồng họ cãi lại gia đình hai bên như thế, đương nhiên là chẳng còn cơ hội mở miệng mượn tiền nữa, ăn uống phải chắt bóp lại, đành phải mình xoay xở, tiết kiệm từng đồng từng cắc.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh còn nhớ rằng, để tiết kiệm tiền, từng làm việc cực kỳ mất mặt. Gần nhà siêu thị lớn có khuyến mãi, lấy hóa đơn đổi mì sợi. Giản Minh ôm con đứng đợi ở cổng siêu thị, nhìn thấy khách hàng nào làm biếng lấy hóa đơn đổi mì sợi, liền chạy theo người ta xin hóa đơn đó. Cuối cùng đổi được rất nhiều rất nhiều mì sợi, ôm Đông Đông trong lòng, bước thấp bước cao, lấy cái túi to nhất của siêu thị đựng đầy mì sợi tha về nhà, mệt đến đứt hơi. Những gói mì sợi đó, mình Giản Minh ăn được trong thời gian rất dài, rất dài. Mỗi ngày, đều chuẩn bị cho La Thế Triết và con trai những món ăn đủ rau xanh, thịt, trứng và cá. Buổi trưa khi La Thế Triết có nhà, hoặc những thời gian công tác, chỉ nấu cho mình bát mì suông, cho vài giọt nước tương vào cho có mùi vị. Ăn nhiều đến nỗi bị ốm luôn, cho đến tận bây giờ, mỗi lần Giản Minh ngửi thấy mùi mì sợi vẫn còn thấy buồn nôn.




      Gần như là loại bản năng sinh tồn, Giản Minh từ bỏ những cầu cao đối với chất lượng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, mua mỹ phẩm và quần áo đắt tiền, ăn những món ăn rẻ nhất, lãng phí, kén cá chọn canh, thức ăn thừa mứa của chồng và con trai, có thể xúc hết từng thìa, từng thìa cho vào miệng, chỉ cần no cái bụng là được, cần điều gì khác. Nhưng đối với con trai và La Thế Triết, lại chọn những thứ tốt nhất trong phạm vi có thể. Lý do rất đơn giản, con trai còn , cần phải nâng niu; La Thế Triết ra vào những nơi sang trọng, cần phải ăn mặc cho chỉnh tề, sạch chút mới gặp người ta được chứ.




      Còn nhớ thời gian La Đông tập , Giản Minh mệt đến nỗi lưng đau đứng thẳng lên được. Buổi tối, để chồng có thể ăn ngay những bữa cơm nóng hổi khi về đến nhà, ôm Đông Đông đứng nấu cơm ở bếp. La Đông nghịch ngợm, quậy phá liên tục, đành phải thả con trai vào xe tập , chẳng hiểu La Đông loay hoay kiểu gì mà cả người lẫn xe cùng té cái rầm, đầu u lên cục, La Đông khóc thét lên, Giản Minh xót xa ôm con vào lòng, khóc hu hu theo con, khóc xong lau khô nước mắt tiếp tục nấu cơm.




      Tiền bạc luôn thiếu trước hụt sau, hình như bao giờ biết thế nào là đủ. Mới đó mà La Thế Hoa vào đại học, bà La ướm lời rằng, La Thế Triết và trai góp tiền vào đóng học phí cho em , Giản Minh phản đối tiếng nào, những gửi tiền vào tài khoản đúng thời hạn, đôi khi còn gửi cho Thế Hoa những món quà nho mà con chắc chắn thấy thích thú.




      Điều đáng được an ủi nhất là, phúc lợi của đơn vị La Thế Triết rất tốt, những thứ như trứng gà, dầu ăn, gạo tẻ, phiếu mua hàng được phát liên tục, còn mỗi lần họp hoặc học hành, cũng hay mang về mấy món quà lưu niệm, mặc dù toàn những đồ dùng cho nhà bếp, ấm chén pha trà, chăn ga gối nệm, nhưng những món quà song thực dụng này góp phần giảm bớt gánh nặng cho gia đình của họ, đủ để làm cho Giản Minh cảm thấy hân hoan trong lòng. Ừ, người nghèo nên chí hướng ngắn.




      Vốn nghĩ rằng Đông Đông lớn lên đỡ mệt hơn chút, nhưng suy nghĩ này cũng quá ư là ngây thơ. Sau khi thôi nôi con trai, hệ thống miễn dịch có được từ người mẹ cũng hết dần, sức đề kháng kém , rất hay mắc bệnh, La Đông cũng ngoại lệ. Từ ngày đó, Giản Minh cứ ôm con trai, bắt đầu những ngày tháng chạy như thoi đưa giữa nhà và bệnh viện.




      biết bao nhiêu đêm, con trai sốt cao hạ, La Thế Triết công tác bên ngoài, Giản Minh mình, vô cùng sợ hãi, nước mắt ròng ròng, ôm Đông Đông chạy vào bệnh viện. Mà bác sĩ cũng chỉ tiêm mỗi mũi thuốc hạ sốt, hoặc với Giản Minh, việc hạ sốt của bé cũng có cả quá trình, bảo đừng căng thẳng quá. Vấn đề ở chỗ, có người mẹ nào sốt ruột được cơ chứ? Giản Minh ôm con, dám rời khỏi khu vực khám bệnh, nhiều lúc khẽ hát mấy bài hát của thiếu nhi, dỗ dành Đông Đông quấy khóc ngoài hành lang phòng cấp cứu, cứ như thế hết đêm dài. Cũng may có lần, Giản Minh thực chống chọi nổi nữa, thổ lộ với La Thế Triết vừa công tác về, thực ra với giọng rất đỗi bình thường, “Mỗi lần con trai bệnh, em đều rất sợ cứu sống được con, nghĩ mà như muốn xé hết cả tim gan.” vừa xong, người muốn xé hết tim gan lại là cha nó, La Thế Triết rằng, ôm lấy Giản Minh, nước mắt lăn dài, hai vợ chồng tinh thần bất ổn, ôm nhau khóc lóc thảm thiết.




      Khóc lóc thảm thiết kiểu đó, Giản Minh chỉ cho phép khóc lần thôi, dè bỉu nó làm nhụt ý chí người khác. Phần lớn thời gian, đều mỉm cười với La Thế Triết mỗi lần mệt mỏi làm về, biết có thích hay , kể đống truyện cười hòng làm cho vui vẻ. người từ trước đến nay luôn nghiêm nghị, ít ít cười như La Thế Triết bỗng đêm nào đó trở mình tâm tình, nằm giường ôm lấy Giản Minh : “Mỗi lần nghe em chuyện, đều cảm thấy rất tuyệt, vì giống như được sống lại.” Giản Minh trả lời, hai chữ thôi, “Hạnh phúc.”




      Thời điểm đó, cho dù vất vả như thế, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì họ biết họ nhau, trái tim của họ hướng về nhau, mỗi nỗi vất vả đều rất đáng giá. Những tháng ngày vất vả rồi cũng trôi qua, căn hộ xây xong, sửa sang lại nội thất, Đông Đông cũng lớn hơn, hay ốm vặt nữa. cố gắng của La Thế Triết cũng dần dần được đền đáp, được thăng chức và tăng lương, cũng có chút nghiệp rồi. Năm Đông Đông lên bốn, đơn vị của La Thế Triết phân xe cho công nhân viên, La Thế Triết thế mà cũng có tiền để đăng ký suất, những tháng ngày này cũng dễ thở hơn đôi chút. Sau đó La Thế Triết , Giản Minh à, về quê thăm cha mẹ em .




      Lời đề nghị của La Thế Triết về quê thăm cha mẹ vợ làm Giản Minh rất vui, xét cho cùng, những chuyện vui chẳng qua là những buồn phiền nhất thời lúc đó mà thôi, thời gian trôi qua rồi, những chuyện vui rồi cũng qua, đều là người nhà, đâu cần phải so đo, tính toán làm gì? Vội vàng chuẩn bị hành lý, La Thế Triết chuẩn bị sẵn rượu ngon thuốc thơm cho cha vợ, lái xe chở vợ con về nhà cha mẹ vợ ăn Tết.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần này, thái độ của cha mẹ Giản Minh, khác hẳn hoàn toàn với lần đầu tiên La Thế Triết đến đây, họ dọn dẹp nhà cửa, xịt nước lau chùi sân vườn, ngoài cổng còn treo hai lồng đèn màu đỏ tượng trưng cho ngày vui, khuôn mặt của cha Giản Minh tràn ngập niềm vui, ra tận đằng xa để đón, gặp ai cũng thông báo, người con rể thành đạt về thăm nhà. Thực ra, chiếc xe La Thế Triết mua rất bình thường, nhưng cha của Giản Minh cứ bắt con rể phải cố gắng lái xe đến đậu trước cổng nhà. Mẹ Giản Minh : “Ui chao, lần này cứ gọi là nở mày nở mặt nhá, mấy ngày trước, con rể của ông Triệu nhà lái xe về đậu trước cổng nhà, cha con cứ tức điên hết cả người…”.




      Đầu óc u mê của Giản Minh vẫn luôn hiểu được, người ta đậu xe trước cừa nhà có gì tốt, nhưng mấy năm nay được rèn luyện quen rồi, dù gì cũng có chút tiến bộ, phụ họa theo: “Để xem mấy năm tới bọn con có tiết kiệm được tiền mua chiếc tốt hơn .” Cũng chỉ thế thôi mà cha mẹ mặt mày hớn hở hết cả lên, “Ừ, đổi chiếc đắt hơn .” Giản Minh biết phải tiếp thế nào, chỉ biết bĩu môi cười ngốc nghếch.




      Bữa cơm đêm giao thừa, Giản Minh và mẹ cùng vào bếp, cha mẹ Giản Minh còn lì xì cho cháu ngoại phong bao lì xì dày cộm, sau đó La Thế Triết mừng tuổi cho cha mẹ vợ bao lì xì to hơn, chẵn bốn vạn tệ tiền mặt, việc làm này La Thế Triết với cha mẹ vợ: “Mấy năm nay cha mẹ cũng lo lắng cho bọn con nhiều, chẳng có gì để báo đáp cha mẹ, chút tiền này cha mẹ cầm lấy, du lịch cho thoải mái, cứ coi như chút lòng thành của chúng con.”




      Bốn vạn, là gấp đôi số tiền hai vạn năm xưa, Giản Minh nhìn thấy nụ cười khiêm tốn, lễ độ của La Thế Triết, chứa sau đó là ý đồ trong sáng lắm, khuôn mặt bỗng nóng lên từng đợt. nghĩ rằng cha mẹ cảm thấy mất mặt, lại làm ầm lên vui vẻ gì, trong lòng căng thẳng chết được. Nhưng thực ra cha mẹ Giản Minh chẳng thấy có vấn đề gì cả, nhận lấy số tiền, cười tươi rạng rỡ, bầu khí rất đầm ấm.




      Hết Tết, đường lái xe về nhà, Giản Minh hỏi chồng: “Tại sao đưa cho cha mẹ nhiều tiền lần như vậy?”.




      Giọng điệu La Thế Triết như trêu chọc : “Em xót xa trong lòng à? Con rể biếu cha vợ chút tiền, mà chưa gì vợ vui.”




      Giản Minh : “Hiếu thuận với cha mẹ, tại sao em lại vui cơ chứ? Em chỉ sợ quên được chuyện năm xưa thôi.” Nhân tiện luôn, “Chúng mình cũng làm cha mẹ rồi, suy nghĩ của người già, cũng phải hiểu chứ. Cha mẹ đều phải là người hoàn hảo, chưa chắc làm đúng tất cả mọi chuyện, nhưng trong lòng cũng chỉ muốn tốt cho chúng mình thôi.” Giọng của Giản Minh mang chút cầu khẩn, “Thế Triết, những chuyện trước đây từng xảy ra, chúng mình đừng để ý nữa được ?”.




      La Thế Triết trầm mặc, trả lời .




      Giản Minh đề nghị, “Đúng rồi, lúc nào rảnh chúng mình về thăm mẹ .”




      Giọng điệu La Thế Triết dứt khoát: “ .” Im lặng lúc, bỗng nhiên cười lạnh lùng, “Thực ra cũng đều vì tiền bạc cả.”




      Giản Minh hiểu được những vất vả làm cho gia đình bé này, an ủi: “Thế Triết, đừng thiếu khách quan như vậy nữa.”




      Chỉ số thiếu khách quan của La Thế Triết tỉ lệ thuận với chỉ số được thăng chức của , sau Tết, được điều đến ngân hàng thành phố làm giám đốc ngân hàng, trách nhiệm nặng nề hơn, lần cất nhắc rất quan trọng, còn trẻ như thế này, ngày tháng còn dài, tiền đồ rộng mở. Đông Đông lớn rồi nên gửi nhà trẻ, việc đưa đón mỗi ngày vẫn do Giản Minh phụ trách, mặc dù bận rộn, nhưng so với những ngày trước đây, Giản Minh cuối cùng cũng có thời gian dành riêng cho mình. Cuộc đời chỉ ban tặng cho chút vậy thôi, mà đủ làm cho Giản Minh cảm thấy vui vẻ. Có lúc đón Đông Đông từ nhà trẻ về, dẫn con dạo phố, tiêu hết tiền có trong người, đến năm đồng cuối cùng trong túi, cũng lôi ra mua bánh ngọt khi ngang qua tiệm bánh, hai mẹ con cùng ăn, sau đó gọi điện thoại cho La Thế Triết: “Chồng ơi, tiền trong ví hết sạch, chi viện ngay lập tức…”.




      La Thế Triết lái xe đến đón vợ con về nhà, Giản Minh nhét mình ghế xe hơi, thoải mái chuyện suốt, “Thế Triết, chỉ cần có là đủ rồi, trong túi có trống rỗng cũng sợ.”




      La Thế Triết nhìn Giản Minh, ánh mắt ấm áp, cầm lấy ngón tay còn vương đầy mùi bánh ngọt, đưa lên môi hôn , : “Giản Minh, chắc lâu lắm rồi em chưa mua quần áo cho mình hả?”.




      “À, đúng vậy.”




      “Cuối tuần dẫn em mua quần áo nhé.”




      La Thế Triết là làm, cuối tuần dẫn vợ con dạo phố, mua sắm.




      là chỉ có khi đứng trước gương ngắm nghía kĩ, mới có thể cảm nhận được dấu ấn của thời gian, lặng lẽ, thầm thay đổi chúng ta như thế nào.




      Giản Minh còn nhớ năm đó đôi giày thể thao màu trắng đơn giản, quần jean lửng bạc màu, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương, bên dưới vạt áo đường viền ren của lớp áo lót bên trong, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, nụ cười trong sáng, dáng vẻ của đẹp tựa ngọc bích dưới màu áo xanh dương. Lúc đó La Thế Triết còn khen , giống như thiên thần của nước, từ trước đến nay chưa nhìn thấy ai mặc áo màu xanh dương lại có được vẻ đẹp lung linh như thế… Đáng tiếc quá, đều trôi qua rồi. phải Giản Minh xấu như thế nào, mà là ánh mắt, thể nào còn ánh mắt ngây thơ trong sáng, và cả khí chất thanh cao như chưa từng sống ở nhân gian nên chưa bị nhuốm bụi trần, dần dần bị mai trong đống việc tên hết ngày này sang tháng nọ, khi ý thức được việc đó, cho dù có quần là áo lượt, đắp thêm bao nhiêu vòng vàng châu báu, cũng thể nào có được dáng vẻ xinh đẹp rạng rỡ, say đắm lòng người của ngày đó, Giản Minh ủ rũ, ai chẳng muốn được ăn mặc đẹp đẽ, ai chẳng muốn có dung nhan rạng rỡ, bây giờ có muốn cũng vô dụng. Về vẻ đẹp, phải cứ khoác quần áo lên người, mặc đúng kích cỡ là xong. từng có lúc, nhiều bạn học cùng trường tin tưởng rằng, Giản Minh chắc chắn là kiểu con cho dù đến bốn mươi tuổi cũng xinh đẹp hơn chị Chí Linh[1], khi mặc những bộ váy hoa li ti quê kệch, vẫn có thể làm toát lên được vẻ đẹp tự nhiên của loài hoa cỏ. Còn bây giờ đắp cả đống hoa li ti lên người, cùng lắm nó cũng chỉ là những bông hoa li ti bình thường mà thôi.




      [1] Lâm Chí Linh: diễn viên, MC, người mẫu nổi tiếng của Đài Loan.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      Giản Minh buồn chán muốn chết, với La Thế Triết: “ chắc chắn em nữa, trước đây thường em là nàng tiên bé, bây giờ em còn là nàng tiên nữa rồi.”




      La Thế Triết an ủi Giản Minh, “ mãi em. Em phải nàng tiên, người trần vậy.”




      Những lời này phát ra từ miệng của La Thế Triết, người xưa nay vốn luôn lãnh đạm, sống nội tâm, cho dù ngữ nghĩa nhạt nhẽo, nhưng những lời này bay vào trong tai Giản Minh lại trở thành những lời tràn trề thương, lay động đất trời, cảm động đến nỗi nước mắt tuôn trào, đúng lúc này mẹ ruột gọi điện đến, Giản Minh có hứng, kể tỉ mỉ cho mẹ mình nghe hết, chủ yếu muốn rằng, và chồng thương nhau, điều này quá ư mỹ mãn.




      Mẹ Giản Minh dội gáo nước lạnh: “Con bé này, con phải cẩn thận vào, đàn ông con trai như rót mật vào tai, tặng quà tặng quần áo, là những biểu bất thường, trông chừng nó cho cẩn thận, đừng để nó có bồ nhí bên ngoài…”.




      Giản Minh chớp chớp mắt: “Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi, ấy nghèo lắm, trong tay chẳng có bao nhiêu tiền, ai mà thèm ấy…”.




      Mẹ Giản Minh mắng trong điện thoại: “Con bé này, dốt rồi mà dạy chịu nghe, bây giờ xã hội này là xã hội gì hả, cọp beo đầy rẫy ra đấy biết ? Chồng con ngày xưa là thằng nghèo kiết xác, nhưng bây giờ nó là giám đốc của ngân hàng thành phố, trong tay nó mà có tiền ai có tiền nữa chứ? Con cứ ru rú ở trong nhà mãi , trẻ trung thế còn bằng cái bà già nghỉ hưu này, chẳng có chút kinh nghiệm xã hội nào cả, tầm mắt hạn hẹp quá…”. Mẹ Giản Minh lên lớp hơi, làm cho nên lời, nhắc lại chuyện cũ, “Trong nhà con ai giữ tiền?”.




      Đây là vấn đề làm mẹ đẻ luôn sốt ruột, Giản Minh ấp a ấp úng, “Thế Triết chứ ai, con chỉ giữ thẻ tài khoản có lương của ấy thôi, những khoản khác ấy tự xử lý, mẹ cũng biết con biết tính toán tiền nong, ấy lại là chuyên gia của ngành này…”.




      Từ ngày La Thế Triết và Giản Minh kết hôn, giữ thẻ tài khoản của , thu nhập lúc ấy của La Thế Triết, lương này, tiền thưởng này, những khoản khác đều nằm trong thẻ cả. Sau này La Thế Triết được thăng chức, cũng có những thu nhập khác, nhưng cũng giao về cho Giản Minh, có điều bây giờ cuộc sống cũng khá giả hơn trước, La Thế Triết muốn chơi cổ phiếu, mấy lần lấy tiền nơi Giản Minh đầu tư, Giản Minh chê phiền phức, thản nhiên : “ biết quản lý tiền bạc, giữ vậy.” Từ đó trở , Giản Minh chỉ giữ thẻ tài khoản của La Thế Triết. Nhiều lúc La Thế Triết với Giản Minh nhà mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm gì gì đó, Giản Minh vui lây: “Oa, chúng mình có nhiều tiền thế cơ à, chồng ơi, giỏi đấy.” Đối với khả năng kiếm tiền và giữ tiền của La Thế Triết, Giản Minh vô cùng sùng bái, hề có ý kiến gì.




      Giản Minh có ý kiến gì về việc giữ tiền đó, giải thích thế nào mẹ mình cũng hiểu, hề bất ngờ khi mẹ Giản Minh lại dạy dỗ tiếp trận, “ với con bao nhiêu lần rồi, thứ khác có thể cần, nhưng cần phải giữ tiền, con có thông minh lên chút được hả? Sao mà ngu thế, sao giống con tôi đẻ ra thế này…”.




      Về lý trí, Giản Minh cảm thấy những lời mẹ sai, nhưng về phương diện tình cảm, Giản Minh tin tưởng tuyệt đối về La Thế Triết, muốn sống cuộc sống lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng này nọ.




      Năm đó Đông Đông năm tuổi, nhiều lúc đòi nuôi khỉ nuôi chó, nhìn mèo vẽ hổ, bi bô, vô cùng đáng .




      Năm đó Giản Minh rảnh rỗi nên học bơi, học Yoga, spa làm đẹp, vô cùng cố gắng, muốn tìm lại khí chất của nàng tiên bé ngày xưa.




      Năm đó cha Giản Minh nghỉ hưu, mua nhà ở khu vực gần nhà ở của Giản Minh, muốn ở gần con chút, sau này về già có nơi nhờ cậy.




      Năm đó La Thế Hoa tốt nghiệp đại học báo chí, nhờ phúc của trai La Thế Triết, tìm được việc ở đài truyền hình thành phố, sống vui vẻ với trai và chị dâu, hòa thuận đầm ấm.




      Sau đó ngày đó năm đó, La Thế Triết bỗng nhiên , muốn đón mẹ đến ở thời gian.




      Hiếu thảo với cha mẹ là nghĩa vụ bắt buộc của con cái, mẹ chồng cũng lớn tuổi, ở góa nhiều năm, nuôi ba đứa con thành tài đâu dễ dàng gì, đến đây ở thời gian để Thế Triết báo đáp lại công ơn của mẹ, Giản Minh vui vẻ đồng ý. Giản Minh biết mẹ chồng thích mình lắm, kết hôn nhiều năm như vậy cũng chưa có cơ hội gần gũi với mẹ chồng, hai bên hiểu nhau lắm, ở với nhau thế nào cũng nảy sinh mâu thuẫn, thế nào cũng có những tháng ngày “đau khổ” như kiểu răng cắn phải lưỡi, về vấn đề này, Giản Minh chuẩn bị tư tưởng. Có điều, thế nào cũng là người nhà, vui cũng cố chiều chuộng chút là xong, Giản Minh chuẩn bị hết rồi, nếu có mâu thuẫn, nhường nhịn mẹ chồng, gây gổ với bà. Nhưng ai ngờ mâu thuẫn lại đến nhanh như thế, bà La ở với Giản Minh đến ngày thứ ba, gây gổ ầm ĩ với Giản Minh.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nguyên do là sau khi đón Đông Đông ở nhà trẻ về nhà, Đông Đông kêu đói, Giản Minh vội vàng vào bếp nấu cơm. Nấu cơm tối xong chắc chắn cho trẻ con ăn trước, dù sao mẹ chồng cũng ở đây, chi bằng cả nhà ăn trước cho xong. Trời lạnh, ăn khi cơm canh còn nóng phải là ngon hơn sao? Giản Minh chẳng có ý định gì, chỉ lo lắng cho người già và trẻ con, liền gọi mẹ chồng đến ăn cùng. Ba bà cháu chưa ăn cơm xong, La Thế Triết làm về, Giản Minh nhanh nhảu, “ về rồi à? Để em xới cơm cho .”




      xới cơm xong, La Thế Triết rửa tay xong, ngồi xuống ăn cho nóng, bà La với Giản Minh bằng tiếng phổ thông lơ lớ tiếng quê bà, “Mẹ tưởng Thế Triết với con về nhà ăn cơm tối.”




      Giản Minh hề giấu giếm: “ ạ. Thế Triết ấy à, phải lúc nào cũng trước với con. Nhiều lúc nhớ ra gọi điện cho con báo xem có về hay , bận quá gọi được cũng thôi. Hai mẹ con cũng thế, có lúc chờ cơm ấy, có lúc chờ được.” tiếp tục đút cơm cho Đông Đông, giả giọng trẻ con với Đông Đông: “Cha của Đông Đông vất vả nhất vì hai mẹ con mình, đúng nào?”.




      Đông Đông cũng bi ba bi bô trả lời: “Đúng rồi, Đông Đông thương cha lắm.”




      Đây vốn dĩ là hình ảnh bình thường nhất, vui vẻ nhất trong cuộc sống thường ngày của gia đình Giản Minh, nào ngờ làm cho bà cụ cảm thấy vui. Sắc mặt của bà La thay đổi, cầm chén cơm dằn mạnh xuống bàn ăn, “Chị biết nó làm ăn vất vả để nuôi hai mẹ con, thế mà đợi nó về cùng ăn tối hử?”.




      Giản Minh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn nhoẻn cười giải thích: “Mẹ, Đông Đông đói rồi, hơn nữa mẹ cũng lớn tuổi rồi, ăn ngay khi còn nóng phải tốt hơn sao?”.




      Bà La lạnh lùng hừ tiếng: “Chị cần phải đối xử tốt với tôi, đối xử tốt với con trai tôi là được rồi, cơm canh nguội rồi có làm sao? Nguội cả nhà cùng ăn nguội.”




      Lúc này đây Giản Minh mới phát ra có gì đó bình thường, giải thích: “Mẹ, con…”.




      La Thế Triết cắt ngang lời : “Đổi cho mẹ chén cơm nóng , mẹ dạy em, em nghe theo là được rồi, còn cãi cái gì?”.




      Giản Minh nghĩ rằng mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu làm người đàn ông trong nhà khó xử, cho nên tranh cãi nữa, im lặng, lấy chén cơm nóng khác cho mẹ chồng. Khi mọi người tranh cãi, họ quên mất có Đông Đông, Đông Đông năm tuổi tinh tế, sắc sảo như cha vậy. Sáng ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy Đông Đông thèm quan tâm đến bà nội, bà nội ở đằng sau gọi cháu nội mấy tiếng liền, cháu nội trả lời: “Bà đừng chuyện với cháu, ai bảo bà dữ dằn với mẹ cháu làm chi.” Bà La nhất thời nên lời.




      Bữa sáng của ngày hôm đó, có món mì sợi cho Đông Đông, cháo dành cho bà nội. Sáng sớm Giản Minh nấu hai món này cũng có nguyên nhân của nó, trước đây bà La có , buổi sáng tốt nhất nên ăn cháo, những món khác ăn có lợi cho sức khỏe, chủ yếu bởi vì bà La là người miền Nam, thích ăn gạo chứ thích ăn những món ăn làm từ bột mì, nhưng Đông Đông là đứa trẻ thuần miền Bắc, bởi được sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, cứ thích ăn mì sợi, hoành thánh gì đó. Giản Minh nghĩ rằng, bởi vì mỗi người khẩu vị, thôi chuẩn bị hai món là được, ai thích ăn gì ăn đó. Nào ngờ khi bà La nhìn thấy Giản Minh bê ra hai món ăn sáng, hỏi ngay lập tức: “Chị có ý gì vậy hả? Tôi biết ngay mà, chị đâu có thích tôi vào đây ở!”. Bà La với dáng vẻ tức giận, tràng tiếng địa phương với Giản Minh. Giản Minh nghe hiểu tiếng địa phương của quê hương La Thế Triết, chỉ hiểu được rằng mẹ chồng rất tức giận, còn vội để đưa Đông Đông nhà trẻ, biết làm thế nào để mẹ chồng mới bớt giận, vào phòng gọi La Thế Triết dậy, tủi thân chảy nước mắt: “Khuyên mẹ giúp em với.”




      La Thế Triết ra ngoài phòng, bà La lo lắng mình làm căng lên làm con trai mình vui, định cho qua, nào ngờ La Thế Triết giúp mẹ mình hỏi Giản Minh: “Đúng rồi, em có ý gì thế hả? Tại sao lại có phân biệt như thế? Mẹ vào đây ở cảm thấy vui sao? Giản Minh, căn nhà này đâu phải chỉ mình của ?”.




      Giản Minh cho dù có trăm miệng cũng giải thích được, định giải thích rằng mỗi bữa ăn sáng đều thay đổi món, luôn nấu cho La Thế Triết và con trai những món ngon nhất, nấu qua loa cho mình những món ăn đơn giản, cho dù có ý định phân biệt đối xử như thế, cũng phải vì bản thân mình… Nhưng cuối cùng đôi môi run run, nên lời, nước mắt cứ thế trào ra. Giản Minh khóc, Đông Đông cũng khóc theo. La Thế Triết thương con, ôm Đông Đông dỗ dành: “ sao sao…”. Liếc mắt nhìn về phía bà La, ánh mắt lạnh lẽo như băng đó, làm bà La cảm thấy lạnh run người, gì nữa.




      Sau khi đưa Đông Đông đến nhà trẻ, Giản Minh quay về nhà, tìm Thế Hoa, kể hết đầu đuôi câu chuyện, Thế Hoa bình tĩnh khuyên: “Chị dâu, chị đừng giận, trai em phải là thương chị, em ngốc quá, biết cách giảng hòa, chắc muốn chứng tỏ lòng hiếu thuận của mình đó mà, để em khuyên nhủ mẹ em. Mẹ em cũng lớn tuổi rồi, nhưng tính tình như con nít, chắc là muốn mọi người quan tâm đến mình…”. Tiếp theo đó, La Thế Hoa còn mách cho Giản Minh vài mẹo để sống chung với mẹ mình, ví dụ buổi tối nghỉ ngơi sớm chút, dành gian riêng cho mẹ và trai. La Thế Hoa : “Cho bà gian riêng để bà trách móc về chị với trai, bà thường xuyên nổi nóng lên nữa đâu. Có điều bà có trách móc gì về chị, chị đừng để ý làm gì, trai em cũng chẳng để ý đâu. Đây là kỹ năng sống, làm cho các bà vui ấy mà. Mấy người già hay giữ thể diện lắm, bà có thể diện rồi hết phiền phức thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :