1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Việc đến thế này, Giản Minh chẳng còn lời nào để , cái ngu dốt ngốc nghếch của , cả đời này chắc hết thuốc để chữa rồi, đè nén lại nỗi khổ sở, “Tô Mạn, cần tiễn nữa, quay lại chăm sóc cha , nhớ giữ gìn sức khỏe.” Nhìn theo Tô Mạn về phòng bệnh, Giản Minh cố lết đến cầu thang, được hai bước, cả người mềm nhũn, mồ hôi tuôn ra, ngồi bệt xuống bậc cầu thang, nỗi khổ sở và cảm giác thất bại làm chẳng thấy còn chút sức lực nào nữa, chỉ chút chuyện cỏn con mà bị làm lớn chuyện lên như thế, chỉ hy vọng Tô Mạn đừng vì chuyện đó trút giận lên đầu Đông Đông. Nghĩ đến con, Giản Minh lại muốn khóc.




      “106, ngồi đây làm gì vậy hả?” Lăng Lệ vừa ra khỏi Khoa thận, đứng ở cầu thàn, nhìn từ xuống, “106? Ủa, Giản Minh, cầu thang bẩn lắm, ngồi đó bị lạnh sao?”.




      “Cảm thấy khỏe lắm, chẳng còn chút sức lực nào nữa.” Giản Minh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, nhìn dáng vẻ đó giống như nước mắt có thể tuôn ra bất kì lúc nào.




      Lăng Lệ nhíu mày quỳ xuống, nhàng hỏi, “Em sao thể? Cảm thấy chỗ nào khỏe? Đau ở đâu à? cho biết .”




      “Quên ăn cơm, rất đói, có cảm giác cả người cứ trống rỗng làm sao ấy.” Giản Minh hít hít mũi để quên ý định muốn khóc, sờ lên trán, lòng bàn tay toàn mồ hôi, với Lăng Lệ, “Em thấy lạnh, mồ hôi ra nhiều, áo quần ướt hết cả rồi.”




      Lăng Lệ vô cùng nghiêm khắc, khác hẳn với con người dịu dàng úc nãy của , dữ dằn, “Ồ, trước đây nhàng khuyên nhủ em mỗi ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, đúng lượng, em đều bỏ ngoài tai hết hả?”. Vội vàng cho tay vào túi áo khoắng vòng, lôi ra được hai cái bánh quy, nhanh chóng xé ra, nhét vào miệng Giản Minh, “Em nhớ cho kĩ, cảm giác mà em thấy bây giờ gọi là hạ đường huyết. Đường huyết quá cao, đương nhiên lấy mạng sống của em, nhưng mà đường huyết quá thấp, cũng nhanh chóng lấy mạng sống của em.” nhấn mạnh lại lần nữa, “Rất nhanh!!!”.




      Giản Minh ngoan ngoãn gặm bánh quy, cũng ngoan ngoãn trả lời, “Cảm ơn bác sĩ Lăng, em nhớ kĩ rồi, lần sau dám tái phạm.”




      Lăng Lệ hừ tiếng, “Tốt nhất là phải nhớ kĩ.” Đứng dậy, giơ tay về phía Giản Minh, “ theo .”




      Giản Minh hiểu, “Để làm gì?”




      ăn cơm.” Lòng bàn tay to với những ngón tay thon dài kia của Lăng Lệ, kiên định hướng về Giản Minh, “Nhanh lên chút, giờ này, may ra chúng ta có được chút cơm thừa của nhà ăn.”




      ấy chúng ta hả, Giản Minh hỏi, “ cũng chưa ăn cơm sao?”. cầm lấy bàn tay của Lăng Lệ, mà túm vào cánh tay đứng dậy.




      “Ừ, cũng chưa ăn cơm.” Lăng Lệ trả lời nhàng, rất tự nhiên, đặt tay Giản Minh lên cánh tay mình, dìu Giản Minh theo cách đó, “Cảm thấy chóng mặt bảo .”




      “Chân còn run chút thôi, ăn bánh quy có tác dụng đó, thoải mái hơn lúc nãy nhiều rồi.” Giản Minh hơi cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay của mình cánh tay Lăng Lệ, vị bác sĩ này quá lịch , chu đáo, ta ý thức được việc tránh tiếp xúc thân mật với mới nghĩ ra kiểu này sao? Chỉ phút giây thôi, Giản Minh dời ánh mắt đến nơi khác, “Em thích bánh quy Oreo hơn.” Khiêu chiến để che giấu mắc cỡ và cảm động của .




      Lăng Lệ đùa, “Bác sĩ già rồi, hợp lắm với mấy thứ đồ đáng đó.”




      Giản Minh tiếp tục khích bác, “ phải mỗi ngày ba bữa ăn cơm phải đúng giờ sao? Ngày nào giờ này cũng mới tới nhà ăn ăn cơm thừa sao?”.




      Lăng Lệ nhẫn nại, “Có thể đúng giờ được đúng giờ, nhưng luôn xảy ra việc ngoài ý muốn, công việc bận rộn mà.”




      “Có là bận như thế ? Thực ra chắc là bác sĩ cứ hay tùy hứng nhỉ?”, Giản Minh gặm miếng bánh quy cuối cùng, bánh quy vị rong biển, thích loại này.




      Lăng Lệ gần như nổi điên lên, “Người nuôi heo có thịt heo để ăn, người trồng trà có trà để uống, người ăn mặc đẹp đẽ phải người nuôi tằm. Suốt ngày gặp những bệnh nhân như em, sống sao nổi đây trời.”




      Giản Minh bị chọc cười, bên ngoài khu điều trị nội trú của khoa Nội, tia nắng chiều hồn nhiên buông rơi vai áo, ấm áp, dễ chịu làm người ta muốn cất bước nhảy tung tăng cùng những tia nắng. Lăng Lệ sánh bước bên Giản Minh, chăm sóc cẩn thận, dìu bước, làm Giản Minh xuất ảo giác rằng trước mặt , bản thân mình giống như lá ngọc cành vàng, như người có tước vị cao quý.




      Nhà ăn chỉ còn vài món đáng kể, chuẩn bị đóng cửa dọn vệ sinh, bà thím phục vụ mở ô cửa đựng thức ăn ra, dứt khoát khác thường, “Chỉ còn lại chút này thôi, có được ?”. rồi trút hết thức ăn còn lại cho Giản Minh và Lăng Lệ, sau đó vứt hai hộp cơm , “Thôi khỏi, cần trả tiền.” Đuổi hai thực khách cuối cùng ra khỏi nhà ăn, vui vẻ đóng cửa!


      Cảm ơn trời đất, họ vẫn còn có thể mua được hai cốc cà phê nóng ở máy bán hàng tự động, rảo bước về chiếc ghế dài trong công viên, chuẩn bị đối phó với bữa ăn cho xong việc. Giản Minh vốn sợ trong cà phê có đường, dám uống, Lăng Lệ cho phép uống, “Có thể uống hai ngụm, lúc nãy hạ đường huyết, bổ sung chút cũng được.” Giản Minh rất vâng lời, uống đúng hai ngụm, bắt đầu ăn cơm.




      Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ăn cơm với Giản Minh, lại đơn giản, sơ sài đến như thế này, Lăng Lệ thực cam tâm. Nhưng vào giờ này, nhà ăn riêng dành cho bác sĩ chắc cũng đóng cửa rồi, nên đề nghị, “Giản Minh, hay là chúng ta ra ngoài tìm cái quán nào đó gần đây ăn .”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh đồng ý, “Những hộp cơm này giải quyết như thế nào đây? Lãng phí quá.” nghĩ là Lăng Lệ chê cơm canh ngon, hứa hẹn, “Lần sau , lần sau em mời ra quán gần đây ăn, bữa này cứ giải quyết tạm thế .”




      Lăng Lệ định giải thích phải vì quen, mà là cam tâm, nhưng lại lo sợ rằng quan tâm quá mức làm Giản Minh sợ hãi, chịu làm bạn với nhau nữa gay go lắm, dù sao Giản Minh cũng đồng ý mời ăn, điều đó có nghĩa là còn có cơ hội cùng nhau tâm gì gì đó, làm ra vẻ được chiều chuộng, “Được rồi, lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”




      Cho dù có giả vờ làm ra vẻ được chiều chuộng vẫn đều phải trả giá, Giản Minh nửa đùa nửa trêu , “Bình thường ăn sung mặc sướng chắc quen rồi nhỉ?”.




      Đúng là oan cho Lăng Lệ quá, nhà ăn của bác sĩ và nhà ăn của bệnh nhân chỉ cách nhau có mỗi tầng thôi mà? Thức ăn đều do đầu bếp nấu ra cả.




      cho Lăng Lệ cơ hội kêu oan, Giản Minh tiếp tục chuyện khác nghiêm trọng hơn, “Mấy ngày gần đây em nhìn thấy ở nhà ăn, có phải đều ra ngoài kia ăn trưa ?”. này dám nghĩ bệnh nhân và bác sĩ ăn chung nhà ăn lắm đây! Lăng Lệ thua luôn, định giải thích, điện thoại của Giản Minh đổ chuông, vội vàng nghe điện thoại, “Cha…”.




      Giọng của Giản Minh rất to, lượng máy của cũng , đành phải dời máy di động ra xa chút mới được. Cuộc chuyện của hai người, Lăng Lệ nghe câu được câu mất, “Con sống mình mà còn để ra nông nỗi này… Bệnh này chúng ta có chống chọi có nổi … Sau này thế nào… Con phải tự nghĩ cách xem như thế nào…”. Những lời trách mắng dồn dập làm khuôn mặt của Giản Minh dần dần trở nên u ám, miễn cưỡng trả lời, “Cha, con biết mà, con làm như vậy…”. Cha của Giản Minh vì thế mà nhàng hơn, “Con biết con biết, con suốt ngày bảo biết, lớn tướng như vậy rồi, chưa thấy con làm việc nào cho ra hồn, đời con coi như bỏ rồi đó…”. Giản Minh bị dạy dỗ ngẩng đầu lên được, ấp a ấp úng, “Dạ, dạ…”.




      Ngắt điện thoại, Giản Minh gắng gượng cười với Lăng Lệ, hờ hững giải thích thêm câu, “Cha em tính tình rất nóng nảy. Thôi nữa, chúng ta mau ăn thôi, cơm canh nguội cả rồi.”




      Cơm canh nguội lạnh rồi, nhưng nước mắt chắc chắn là nóng hổi. Khuôn mặt của Giản Minh bị tóc che mắt hơn nửa, từ phía Lăng Lệ nhìn qua nhìn thấy đôi mắt của , nhưng có thể nhìn thấy được, nước mắt, nặng nề, là nước mắt , từng giọt, từng giọt rơi vào trong hộp cơm. Cơm nghẹn ở cổ họng, nuốt được, Lăng Lệ chịu nổi hình ảnh này.




      Ngồi quỳ xuống trước mặt Giản Minh, lấy hộp cơm trong tay ra, đưa khăn giấy, giọng của Lăng Lệ nghe như có chút than thở, “Xin lỗi, đáng lẽ lúc nãy nên tránh đâu đó chút, , có thể em cảm thấy khó xử như thế này. Bây giờ, nếu em muốn yên tĩnh ngồi mình, có thể .” Giản Minh cầm lấy khăn giấy, giơ tay bụm miệng để cho mình đừng bật khóc thành tiếng, chăm chú nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ hối hận ngay tức , “ phải, phải, phải, thực ra yên tâm để em ngồi yên tĩnh mình, cho nên, đừng đuổi .” làm ra vẻ nghiêm túc, “Giản Minh, có việc này, luôn muốn với em, chỉ là bác sĩ của em, còn là bạn em, là người bạn có thể nghe những tâm và khó khăn trong lòng của em, muốn giúp đỡ em, nếu làm được điều đó cảm thấy rất vinh hạnh. Nếu như em gặp phải vấn đề gì, đều có thể với .” lại rút khăn giấy ra đưa cho Giản Minh, nhấn mạnh lại, “ nghĩ như vậy đó, hy vọng là em cũng nghĩ như vậy.”




      Giản Minh muốn bình tĩnh trở lại, cố gắng thả lỏng tâm trạng của mình, “Cảm ơn .” Rất đáng tiếc, khi tâm trạng của người ta xuống dốc đến mức kiềm chế lại được, sau câu cảm ơn đó của là nước mắt, sau đó, nước mắt mỗi lúc nhiều hơn, “Xin lỗi, bác sĩ Lăng, làm cho sợ rồi, em xưa nay vẫn vô dụng như thế, lát nữa sao đâu.”




      Giản Minh khóc nhiều đến nỗi làm cho Lăng Lệ càng lúng túng hơn, “Đừng khóc nữa.” an ủi, “Chắc cha em cũng lo lắng quá đó mà, em biết người Trung Quốc biết cách biểu lộ tình cảm, đặc biệt là những người lớn tuổi, ông cố ý trút giận lên em đâu.”




      Giản Minh lắc đầu, “ phải, phải đâu.” nức nở, “Sáng nay em gọi điện cho mẹ, bà hỏi em, có cần phải chuẩn bị bánh nếp nhân đậu cho em , em trả lời cần. Bình thường em rất thích ăn bánh nhân đậu, năm nay tự nhiên cần, bà thấy rất kỳ lạ, liền gọi điện thoại đến cửa hàng bánh kiểm tra em, mấy người trong tiệm bánh quên giấu giúp em, với ông bà là em nhập viện rồi.”




      Lăng Lệ khuyên, “ cũng tại xót xa cho con của mình mà, cho dù thái độ có dữ dằn như thế nào cũng đều có thể hiểu được, đừng khóc nữa.” Nhướn đầu qua, xích lại gần Giản Minh, đưa khăn giấy vào sát mũi của Giản Minh, “Nào, lau mặt . Em mà khóc nữa là thành Mạnh Khương Nữ[1] đó, sập luôn cả khuôn viên này sao?”.




      [1] Mạnh Khương Nữ: là nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, ngay trong đêm tân hôn của nàng với tân lang là thư sinh tên là Phạm Hỷ Lương, chồng của Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo len cho chồng và lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ khắp chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nghe được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm liền. Tiếng khóc của nàng vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ khúc tường thành, để lộ ra xác chết của chồng. Sau khi an táng xong cho chồng, nàng nhảy xuống biển tự vẫn.




      Giản Minh rất dễ bị người khác trêu cho khóc nhè, nhưng cũng rất hay cười, cho nên cũng rất dễ bị chọc cười, nghe câu của Lăng Lệ, bật cười khì khì. Nhưng nỗi đau khổ trong lòng vẫn thể nào biến mất được, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, đủ loại cảm xúc đâm ngang bổ dọc trong lồng ngực , khó chịu thể nào diễn tả được, làm bực tức đấm vào Lăng Lệ, “Sao lại đáng ghét như thế này cơ chứ, bảo là phải, tại em vô dụng…”. Nhớ lại chuyện qua, nỗi buồn lại kéo đến, khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc vừa lải nhải, “Phụ nữ ấy à, lấy chồng và chưa lấy chồng có khác nhau đấy…”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Mỗi người con , đều là viên ngọc quý trong vòng tay cha mẹ, đều là nàng công chúa trong mắt họ, người được gọi là công chúa ấy mà, theo lẽ đương nhiên, phải cặp đôi với hoàng tử mới xứng đáng. Trước khi xa nhà vào học đại học, cha mẹ giảng giảng lại mấy lần, ân cần dạy bảo, trong thời gian học đại học phải là được có bạn trai, nhưng mà được đương lung tung, đưa ra các tiêu chuẩn chọn con rể tương lai cho Giản Minh, từ gia thế cho đến nhân cách, rồi lại đến các mối quan hệ xã hội, phải chọn người tốt nhất mới được. Giản Minh của thời hoa mộng là rất xinh xắn, xuất thân trong sạch, tính tình ngoan hiền, kiểu người như , tự nhiên chọn được người tốt nhất mới cân xứng với chứ, phải nào? Nhưng tất tần tật các kiểu cảnh cáo, đối với Giản Minh giống như nước đổ lá môn, chàng mà nàng dắt về nhà, chính xác là chàng thư sinh áo vải nghèo khó.




      Ngày đó La Thế Triết là học viên cao học vừa tốt nghiệp, nhân viên mới toanh vừa thi đậu vào làm việc trong ngân hàng, tiền đồ còn rất mông lung, biết đường nào mà lần. phải ngày lễ, cũng chẳng phải ngày Tết, tự nhiên con dắt chàng trai về, đối với hai ông bà già nhà Giản Minh, có khiếp sợ hay cơ chứ? Vấn đề quan trọng nằm ở chỗ, La Thế Triết ngoài dáng vẻ tuấn ra, những cái còn lại thực có gì nổi bật, gia đình ở vùng nông thôn phía Nam, còn có trai, còn có em , cha mất sớm, tay mẹ nuôi ba em La Thế Triết khôn lớn.




      về điều kiện sống, cách nào đưa La Thế Triết ra so sánh với Giản Minh được. Gia đình của Giản Minh mặc dù chỉ sống tại thành phố ở miền bắc, nhưng cha mẹ đều làm việc trong những đơn vị nhà nước. Cha của Giản Minh ít nhiều cũng là lãnh đạo, mặc dù phú quý, nhưng gia đình cũng có của ăn của để, đúng thế, Giản Minh đưa La Thế Triết về nhà, gần giống như biểu diễn vở kịch “Ngũ nữ bái thọ”. Đương nhiên, cha mẹ Giản Minh dù gì cũng là những người có văn hóa, cũng làm gì quá đáng, ngoài mặt vẫn tiếp đón, giữ thái độ bình thường, nhưng coi trọng món quà La Thế Triết mang đến. Ông Giản cả đời này chẳng có sở thích nào cả, chỉ có niềm đam mê uống rượu, đến cả chai rượu mà La Thế Triết cũng chẳng biết mà mang đến, chỉ mang đến cho cha mẹ Giản Minh mỗi người đôi giày, có mất mặt hay cơ chứ? Chỉ vậy thôi mà muốn dắt con cưng xinh đẹp như bông hoa tươi thắm kia sao? Làm gì có chuyện đơn giản như thế.




      phải La Thế Triết biết phép tắc, thực biết cách chọn rượu, nhỡ khi mua phải hàng giả, chẳng phải biến khéo thành vụng sao? So với việc chọn rượu, việc chọn giày nằm trong tầm tay của mình. Chỉ hai đôi giày này thôi, mà ngốn hết của La Thế Triết nửa tháng lương, người mới tìm được việc làm, có tiền nên cảm thấy xấu hổ, lực bất tòng tâm, con người có chí hướng lớn, nhưng hoàn cảnh cho phép.




      Bả Giản thầm khuyên nhủ Giản Minh sau lưng, “Điều kiện nhà nó còn bằng nhà mình, con mưu toan điều gì trong này vậy hả?”.




      Mọi lời khuyên của người nhà, bị mấy chữ “tình lòng” của Giản Minh chặn lại hết! rằng, “Con thích La Thế Triết, chỉ để ý đến con người của ta thôi, những việc khác con quan tâm.”




      Bà Giản vô cùng tức giận, “Chỉ vì cái tên La Thế Triết ấy thôi hả, hoàn cảnh gia đình chẳng có gì đặc biệt, cũng có ai chống lưng cho, lại chẳng có các mối quan hệ, lên từ số , lăn lộn cả đời cũng chỉ là nhân viên quèn mà thôi, sống thế có hay ho gì đâu cơ chứ? Những việc này sao con quan tâm được? Cha mẹ chỉ có đứa con , sau này cha mẹ già cả rồi cũng chỉ biết nương tựa vào con thôi.” Bà Giản cũng hết nước hết cái, có điều Giản Minh là thiếu nữ thiếu hiểu biết, trong đầu chỉ toàn mấy thứ lãng mạn nên thơ, nguyện làm bề tôi cho tình , đối với xã hội, chẳng hiểu gì về xã hội, về cuộc sống này, nghe mẹ những lời đó xong còn cười, “Sau này cha mẹ già cả hả? Mẹ, mẹ và cha làm sao mà già được?”. nhõng nhẽo, “Cha mẹ mãi mãi già , sống thọ trăm tuổi.” Thanh niên ấy mà, chẳng có khái niệm gì về mấy từ ‘già cả’ gì đâu.




      Cha mẹ của Giản Minh khuyên nhủ đến rách miệng cũng cách nào thuyết phục được Giản Minh, đành phải cứng rắn, “Cha mẹ cho phép! Con và ta đừng quay về nhà này nữa.”




      Giản Minh vẫn tỉnh ngộ, cũng cứng rắn kém, “Con có bầu rồi, con của Thế Triết, chúng con nhất định phải cưới nhau.” Năm ấy Giản Minh mới chỉ là sinh viên năm ba, tại sao cứ nằng nặc “nhất định kết hôn để sinh con”? Cha mẹ Giản Minh làm sao có thể tiếp tục chuyện cho ràng nữa đây? Thế là ra tay với La Thế Triết, “Tình học đường giống như giấc mộng mù quáng của tuổi trẻ, sau khi tỉnh mộng phải biết làm gì, phải biết làm sao chứ, cũng làm rồi, Giản Minh còn chưa tốt nghiệp đại học, ít nhất cũng phải suy nghĩ chút cho Giản Minh chứ…”.




      Khuôn mặt của La Thế Triết tĩnh lặng như mặt nước, “Bác trai bác , cháu có suy nghĩ đấy chứ.”




      Cái người buổi sáng bảo có suy nghĩ, buổi tối xách hai chai rượu Mao Đài đắt đỏ về, “Bác trai, cháu nhờ người uống thử, là rượu .” Đối với người rượu như mạng sống của mình, Mao Đài thực quá hợp với sở thích của ông, khuôn mặt dài như núi Trường Bạch San của ông cũng ngắn lại được mấy phần.




      Đối với hành vi mua rượu của La Thế Triết, mẹ Giản Minh chẳng đơn giản mà cảm động thế đâu, bĩu môi đánh giá, “Cái thằng này, cũng nhiều mưu mẹo, định giở trò gì, làm sao mà hiểu nổi.”




      Còn sắc mặt của ông Giản, bởi vì có hai chai rượu Mao Đài nên trông dịu lại đôi chút, cũng duy trì được mấy tiếng đồng hồ. Sau khi ăn tối, La Thế Triết xách va ly hành lý, “Giản Minh, sắp đến giờ tàu chạy rồi, thôi.”




      Cha mẹ của Giản Minh bị dọa cho hết hồn, mặt mày tái mét, “ đâu hả?”.




      La Thế Triết trả lời, “Khi quyết định kết hôn với Giản Minh, ít nhất phải đưa ấy về ra mắt gia đình bên con chứ, con mua vé tàu rồi, nếu ngay kịp giờ tàu chạy.” Rồi quay sang nhìn Giản Minh, “Còn à?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh biết cá tính của La Thế Triết rất mạnh, luôn biết lo toan, suy nghĩ sắc bén, nhanh nhạy và cẩn thận, từ khi nhau đến nay, ít khi làm trái lời của . Cũng cảm thấy rằng, nếu như giờ này , cứ dây dưa với cha mẹ chẳng mang lại kết quả gì, nên ra quyết định ngay lập tức, cất bước theo La Thế Triết.




      Bên này cha mẹ níu Giản Minh lại chịu buông tay, bên kia chiếc xe taxi La Thế Triết gọi dừng ngay ở cổng. La Thế Triết giằng tay cha mẹ Giản Minh ra, “Mẹ, Giản Minh có bầu rồi, mẹ cứ dùng sức như thế làm ấy bị thương đó.” Cha già của Giản Minh giận đến nỗi hai con mắt đỏ ngầu, “Con với cái cái gì? Phá cho tôi.” La Thế Triết thản nhiên đáp, “Đứa bé đó mang họ La.” câu làm cha mẹ của Giản Minh nghẹn lời, nhất thời biết gì, sững sờ nhìn vào khoảng trước mặt, La Thế Triết đẩy Giản Minh vào trong xe, chiếc xe đưa Giản Minh lao nhanh như bay, chạy về phía ga tàu. Đến khi cha mẹ của Giản Minh chạy đến ga tàu, tìm thấy họ chuyến tàu của họ khởi hành rồi.




      La Thế Triết mua xong rượu Mao Đài và vé tàu, trong tay chỉ còn lại vỏn vẹn mấy đồng mà về thăm nhà, suốt chặng đường về nhà phải lấy số tiền tiết kiệm ít ỏi của Giản Minh ra chi tiêu, cho nên đương nhiên là thể mua món quà ra mắt gì đó cho mẹ mình, tất cả đều rất đơn giản. Nghĩ rằng bà là mẹ mình cần khách sáo. Thực tế là mẹ của La Thế Triết cũng để ý đến điều đó, bà để ý đến điều khác, “Cái gì, nghỉ học ư? Sinh con hả? Có phải quá sớm ? Sau này nó chẳng có việc làm, phải cái gì cũng phải dựa dẫm vào con à? Con trai ơi, như thế con vất vả đấy.”




      Cha mẹ Giản Minh chê bai gia đình La Thế Triết nghèo kiết xác, mẹ của La Thế Triết lại chê gia thế của Giản Minh quá đỗi bình thường, chỉ là lãnh đạo của thành phố chứ có gì mà ghê gớm? Hãnh diện cái gì cơ chứ? Con trai La Thế Triết của bà thi đậu vào ngân hàng nhà nước của thành phố lớn, hơn nữa dáng dấp, ngoại hình con bà cũng là số , tài ba xuất chúng, là long là phụng giữa biển người bao la, bao lâu nữa chắc chắn làm nên nghiệp lớn. Theo như suy nghĩ của bà cụ, La Thế Triết chịu lấy Giản Minh đó là phước may của Giản Minh tu được từ mấy kiếp trước, cho nên việc kết hôn lần này, bà La chẳng hài lòng chút nào. Con trai bà ràng có thể tìm được có gia thế, tiền tài, thế lực hơn cái Giản Minh kia nhiều, việc gì phải treo cổ chết gốc cây ngớ ngớ ngẩn ngẩn này cơ chứ? Cưới vợ là để lấy tiền bạc tài sản, tìm người con dâu tốt, đồng nghĩa với việc La Thế Triết bớt vất vả lại hai mươi năm, lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cả gia đình được thơm lây, gà chó lên tiên hết. Cho nên, trong mắt bà La, Giản Minh là cái cục cứt gì? , còn chẳng bằng cái cục cứt nữa.




      Vứt thanh niên trẻ tuổi như La Thế Triết vào giữa thành phố lớn, rốt cuộc là bắt mắt đến cỡ nào, gia đình họ La có thể thể nào hiểu được. Nhưng gia đình La Thế Triết đều có ý thức vô cùng ràng, ở quê họ, người nào nhắc đến gia đình La Thế Triết cũng đều có đôi chút kính nể. Lúc còn sống ba của La Thế Triết là trưởng thôn, mẹ lại là nữ cán bộ nông thôn duy nhất trong những thôn làng vùng đó, là gia đình duy nhất có cha mẹ đều là “cán bộ chủ chốt” tại địa phương, được mọi người kính trọng, điều này tạo nên cảm giác ưu việt, ăn sâu vào trong xương máu của con cháu nhà họ La. Tính tình của La Thế Triết ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, đâu phải tự nhiên mà có, đó là do gene di truyền.




      Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com


      Về cơ bản, những phụ nữ giống bà La đây, vô cùng tự lực tự cường, là hình mẫu người phụ nữ mạnh mẽ, giống với bản tính của Giản Minh. Cả đời này bà cụ cảm thấy chán nản với kiểu con như Giản Minh đây, cứng rắn, mạnh mẽ, ngây thơ, thiếu hiểu biết, hiểu gì về nhân tình thế thái, có năng lực làm việc, khả năng sống độc lập kém cỏi. Đặc biệt là, khi biết Giản Minh biết làm cá, biết giết gà, còn biết chợ nấu ăn, ra ngoài kia mua bán trả giá được sành sỏi cho lắm, sau khi biết con bé ấy người chủ gia đình đến chai dầu ăn còn biết rót ra làm sao, mua bịch muối chẳng mặn chút nào, bà La xác định cái gối được thêu hoa, bên ngoài trông có vẻ đẹp đẽ, bên trong lại là cỏ khô, chẳng có chút tác dụng nào cả. thế Giản Minh đến chăn gối còn chẳng biết may, lúc thêu thùa lại còn gọi La Thế Triết, õng à õng ẹo, “ Thế Triết ơi, giúp em với, em bị kim đâm vào tay mất rồi…”. Cứ như thế, sinh con ra ai chăm đây? Con trai bà làm mệt chết được rồi, mỗi ngày về đến nhà, chẳng nhẽ lại còn phải nai lưng ra hầu con tiểu tinh này hả?




      Thế nên, bà La giả vờ sáng suốt được mấy ngày, bàn bạc với con trai, “Con còn trẻ lắm, sức khỏe lại tốt, cần gì phải sợ tìm được phụ nữ sinh con cho con hả? Để Giản Minh quay về học tiếp , trong tương lai con còn nhiều cơ hội lắm.”




      La Thế Triết đồng ý, “ còn lựa chọn nào khác, con chỉ thích Giản Minh thôi.” Vốn nghĩ rằng được mẹ mình ủng hộ, ngờ mẹ mình cũng giống như thế, vì việc đó mà La Thế Triết cảm thấy vui, khuôn mặt nặng nề, u ám, giông tố có thể nổi lên bất cứ lúc nào.




      Bà La muốn gây chuyện làm con trai vui, tạm thời lui binh, xét cho cùng, bà cũng già rồi, sau này còn phải nương tựa vào con trai. Nhưng cứ ôm cục tức trong lòng mà biết trút ra nơi nào, chỉ biết ôm mối hận với Giản Minh.




      Còn Giản Minh lúc ấy biết nhận định tình thế, cũng biết cách quan sát thái độ, lời ăn tiếng của người khác. Vào bữa ăn sáng ngày rời khỏi gia đình họ La, bà La bưng bát cháo lên, hỏi Giản Minh bằng tiếng địa phương rằng, ăn có quen hay ? Giản Minh nghe hiểu, hiểu sai ý bà, nghĩ rằng mẹ chồng tương lai hỏi mình cháo có nóng hay ? Cười vô cùng đáng , lắc đầu. Bà La cả đời chưa từng gặp người nào biết điều như vậy, vừa cực kỳ lúng túng, lại cực kỳ căm hận, xụ mặt xuống bếp nấu nấu nướng nướng rồi bê lên cho Giản Minh hai quả trứng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh hiểu được hành động ấy của bà, hỏi tại sao lại có thêm hai quả trứng gà? La Thế Hoa, em của La Thế Triết vội vàng giải thích, lúc nãy mẹ em hỏi Giản Minh ăn có quen , phải hỏi cháo có nóng , Giản Minh cũng quá là vô tư, nghe xong giải thích của em cũng chẳng cảm thấy mất mặt, cười hơ hớ ngặt nghẽo, “Trời, hiểu lầm cũng dữ quá nhỉ.” Vừa cười vừa đưa trứng qua cho Thế Hoa ăn, nghĩ rằng vì mình mang bầu nên phải bổ sung chất dinh dưỡng, ngược lại nghĩ rằng Thế Hoa tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều mới được. Đối với hiểu lầm này, La Thế Triết cũng để ý, vỗ vỗ vào đầu của Giản Minh, “Đồ ngốc.” Chỉ thế rồi thôi. Nhưng hành động đó lọt vào trong mắt của bà La, vẫn câu cũ, “Con trai lớn rồi chẳng được nhờ vả gì cả, có vợ rồi quên mẹ.”




      La Thế Triết kết hôn là kết hôn, chậm trễ ngày nào, tiếp theo là đăng ký với Giản Minh, hành động của từ trước đến nay rất xuất sắc, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển các mối quan hệ của Giản Minh về cái thành phố lớn ở miền Bắc nơi làm việc. Chung qui là bởi vì tuổi trẻ thường hay bồng bột, biết cách suy nghĩ cho nhật thấu đáo, nếu như lúc ấy Giản Minh có thể suy nghĩ chín chắn, cứ theo La Thế Triết như thế này, đồng nghĩa với việc vứt bỏ các mối quan hệ nay của , chiến đấu thân mình, có người thân nào ở thành phố xa lạ, khi gặp khó khăn phải tự mình cắn răng chịu đựng, biết có còn dũng khí để đưa ra quyết định như thế này hay . Nhưng Giản Minh của ngày đó, niềm tin mà dành cho tình chiến thắng tất cả mọi thứ, La Thế Triết, đến nỗi chẳng để dành cho bản thân mình con đường lùi, chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ để kết hôn với La Thế Triết, làm đám cưới cũng được nữa, cái bụng lùm lùm lên rồi.




      Ngày đó họ thuê căn phòng của đơn vị để vào ở sau khi cưới nhau, sắm sửa thêm vài đồ dùng cần thiết, lại phải dồn tiền để chào đón em bé sắp sửa chào đời, rất túng thiếu, cho nên tổ chức hôn lễ vô cùng đơn giản. Nhưng đơn giản đến mức nào cũng phải có cha mẹ hai bên tham dự hôn lễ mới được, Giản Minh gọi điện thoại mời cha mẹ mình đến, ông bà Giản đều từ chối, “Cha mẹ thừa nhận cuộc hôn nhân này.” Còn La Thế Triết mời mẹ mình đến tham dự, bà cụ cũng từ chối, cũng những lời như thế, “Thế Triết, mẹ chưa bao giờ đồng ý cho con tổ chức lễ cưới này.” La Thế Triết ngờ mẹ lại phản ứng dữ dội như thế, gọi điện thoại khuyên nhủ biết bao nhiêu lần, bà La đành miễn cưỡng để con trai cả đến đó chuyến. trai La Thế Triết làm việc tại cục thuế ở quê nhà, nhưng lại là người rất hiểu chuyện, đối xử ân cần, tử tế với em trai và em dâu. Cho dù chị cũng vừa mới sinh con, chẳng dư dả gì, nhưng vẫn đồng ý cho em trai mượn tiền để trả khoản tiền nhà đầu tiên của căn hộ trả góp. Nghĩ đến ân tình này, Giản Minh lúc ấy thề rằng, sau này đối xử tốt với trai và em .




      Sau khi cưới chẳng bao lâu, Giản Minh sinh con, lần này sinh , hề đùa, mẹ Giản Minh thể đến. Vừa bước vào căn phòng hai người ở, bà nhíu nhíu mày. La Thế Triết vội vàng giải thích, căn hộ trả góp sắp xây xong, trăm sáu mươi mét vuông, ba phòng ngủ và hai phòng khách, bố trí hợp lý, nằm ở vị trí vàng của thành phố, đâu cũng tiện lợi, có máy điều hòa trung tâm, nước nóng hai mươi bốn hai mươi bốn giờ, trả khoản tiền nhà đầu tiên, tiền làm lại nội thất từ từ tính… Lúc này sắc mặt mẹ Giản Minh mới dễ coi hơn chút.




      Giản Minh vượt cạn thuận lợi, là bé trai, mẹ của Giản Minh nghĩ rằng cũng đến lúc bà nội phải đến thăm cháu rồi đấy. Nào ngờ bà La vẫn lộ diện, rằng, có chị sui chăm sóc rồi nên bà ấy rất yên tâm, hơn nữa con của trai Thế Triết vẫn còn , cũng cần phải có người chăm sóc, vân vân và vân vân, kiếm cớ đến. Mẹ Giản Minh ôm mối hiềm khích trong lòng vì việc này, cháu trai lớn là cháu nội, cháu trai này chẳng nhẽ phải cháu nội sao? Đừng có thiên vị như thế được . Bà Giản vốn là người thích đôi co, hiếu thắng, hơn nữa mấy năm nay, ông Giản lại có chút chức quyền, bình thường được người ta xu nịnh quen rồi, con vốn hạ mình lấy người ta, mẹ chồng lại còn như thế, mấy chuyện bực mình dồn lại, đến khi bùng nổ ra mới gọi là đáng sợ.




      Cách thức bùng nổ của mẹ Giản Minh là, bắt bẻ từng li từng tí, bắt đầu từ những chuyện vụn vặt.




      Ví dụ, bà La đến thôi cũng được, nhưng mà phải gửi ít tiền, quà cáp đến chứ, cứ gọi là có chút lòng thành được sao?




      Ví dụ, bà La gửi tiền đến, gọi điện thoại hỏi thăm con tiếng, cũng là để cho người ta biết là có tấm lòng chứ?




      Ví dụ, bà La có thời gian, bảo trai của La Thế Triết đến đây thăm chút, phải cũng được xem là có tấm lòng hay sao… Vân vân và vân vân.




      Giản Minh là người sống đơn giản, từ trước đến nay hề tính toán so đo, chẳng bận tâm mấy chuyện này. Mới đầu còn phụ họa theo mẹ mình vài câu, sau đó chịu nổi kiểu cằn nhằn suốt ngày cảu mẹ, cảm thấy phiền phức. tỏ thái độ phiền phức, bà Giản còn tức giận hơn, xỏ xiên từ sáng đến tối, kiểu đó cứ ồ ạt như nước triều lên…




      Nào là La Thế Triết mặt mày cứ lầm lì, cả ngày chẳng thấy nó cười lấy cái; nào là Giản Minh ngu ngốc quá nên mới có quỹ đen; nào là cái thằng La Thế Triết ấy chẳng biết quan tâm đến người khác gì cả, xuống dưới kia còn nhớ xách theo túi rác mà vứt luôn. Có lần vì La Thế Triết ra ngoài nghe điện thoại, bà Giản cũng bới móc ra chuyện để , cảnh báo cho Giản Minh, có khả năng La Thế Triết có người tình bên ngoài, nếu bình thường đều điện thoại ở trong nhà, lần này sao lại phải ra ngoài kia?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :