1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Cảm ơn đối xử với em tốt như thế, có điều, con người mà, có hợp có tan, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Giản Minh lật tìm băng dán cá nhân trong hộp thuốc, định tìm băng dán cá nhân trong suốt dán lên cho La Thế Triết, ai ngờ La Thế Triết tìm được hình dán chú heo màu hồng trong phim hoạt hình, tự dán lên vết thương. Trước đây, trẻ con, nghiêm túc, luôn thích dùng các kiểu băng dán cá nhân đủ hình dáng và màu sắc để dán vết thương của tay, mặc dù chê xấu, nhưng vẫn mặc kệ . Sau này dần dần leo lên được vị trí cao hơn, thân phận cao quý hơn, thay đổi, nhưng lại cảm thấy dán những hình thù lòe loẹt đủ kiểu ấy tay càng ngày càng chẳng ra thể thống gì cả, trước mặt vẫn chiều theo ý , quay đầu cái là xé ngay. Còn bây giờ…




      Phải rồi, La Thế Triết đứng dậy, còn tìm ra lý do gì để “sum họp” với ở đây nữa, miệng gọi tên của Giản Minh, giọng điệu dịu dàng, vương vấn, “Giản Minh… Giản Minh, tạm biệt.” Trong lòng dù nặng nề và nhung nhớ, thương và gào thét, cũng chỉ có thể phải tự tiêu hóa mình, người cho dù có thông minh cả đời, nhưng chỉ cần ngu dốt lần cả cuộc đời có thể kết thúc, La Thế Triết nghĩ, giống như bản thân mình đây.




      Sau khi Lăng Lệ tỉnh táo lại, buổi sáng cuối tuần sau khi gọi điện thoại về, đống tâm chất chứa trong lòng Giản Minh, nấu xong bữa sáng, kiểm tra lại điện thoại lúc nãy vừa vứt vào túi áo, Lăng Lệ gọi thêm lần nào nữa, Giản Minh vì thế mà cảm thấy rầu rĩ vô cùng. Nhìn đồng hồ cũng đến giờ rồi, bày mì sợi vừa cán xong ra, cất cái thớt , nồi nước dùng hâm bếp cho nóng, định gọi mẹ dậy ăn cơm điện thoại đổ chuông, Giản Minh cứ nghĩ là Lăng Lệ, vội vội vàng vàng cầm lên xem, là vợ chồng Lăng Khang, nhấn nút nghe, Trọng Hằng gặp được chú Hai sau khi kết thúc trạng thái hồn xiêu phách lạc rồi, ở với chú Hai, báo mọi việc bình an về cho vợ chồng Lăng Khang, vợ chồng Lăng Khang cực kỳ cảm động, phấn khích vô cùng, rằng nếu như Lăng Lệ hồi phục lại được, trong lòng của chị có gì chắc chắn, dám tùy tiện đến gặp mẹ Giản Minh, hơn nữa cứ phải thay nhau chạy thăm Lăng Lệ, có thời gian rảnh rỗi. Bây giờ Lăng Lệ hồi phục lại rồi, việc đầu tiên phải làm là đến thăm trưởng bối, kéo dài thời gian lâu như vậy, kéo dài thêm được nữa. Giản Minh vội vàng gọi điện thoại cho ông Giản, muốn cha bắt xe cao tốc đến đây luôn.




      Trước giờ cơm trưa, trai Lăng Khang và chị dâu chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đến thăm hai ông bà nhà họ Giản, lấy thân phận của bậc con cháu đến gặp mặt, ngừng lời xin lỗi, tặng kèm mấy món quà, nhân sâm và rượu quý, bức tượng Phật vàng, còn tặng cho mẹ Giản Minh chiếc túi xách hàng hiệu rất có giá trị. Hai vợ chồng Lăng Khang và Văn Quyên đều là những người dễ bắt chuyện, hơn nữa lại cảm thấy có lỗi với hai ông bà cụ nhà Giản Minh, ngon ngọt lấy lòng cách tự nhiên, cũng chỉ vì muốn làm cho nhà thông gia vui vẻ mà thôi.




      Còn ông Giản cũng là người từng lăn lộn ngoài xã hội, những cuộc gặp mặt như thế này vẫn luôn rất chu đáo, mang theo ít đặc sản của quê hương mà thành phố hiếm khi có cho vợ chồng trai Lăng Khang và chị dâu, Văn Quyên vẫn luôn thích thú với các kiểu đặc sản của miền quê, tỏ ra rất hào hứng. ra ngoài ăn cơm, địa điểm là khách sạn vẫn hay chiêu đãi các nhân vật quan trọng, có lịch sử có danh tiếng, rất khó đặt được chỗ ấy, được đưa đón bằng hãng xe mà cha mẹ Giản Minh vẫn thầm ao ước, đến những nơi cao cấp, những người mà mình gặp chắc chắn phải người có đẳng cấp bình thường, những thứ mình dùng, cũng đều rất tinh xảo, cầu kỳ. Bữa ăn này, tạm thời đến thức ăn và rượu ngon đến mức nào, chỉ đến bầu khí, hòa hợp đến nỗi thể nào hòa hợp hơn được nữa, cao đến mức như muốn nổ tung lên.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 29






      Lăng Khang và ông Giản rất có tiếng chung, chắc do bản năng theo đuổi nghiệp và danh lợi của đàn ông, hai người họ chuyện rất ăn ý. Lăng Khang rất hiểu những thành tựu mà ông Giản có được trong nghiệp trước đây của mình, cũng cho rằng những kỹ sư công trình lớn tuổi, có kinh nghiệm có trình độ chuyên môn như thế này rất hiếm gặp, vừa mới tiếp quản dự án mới, rất cần những người như ông Giản đây, mời ông đến đây giúp đỡ , tuyệt đối phải giả vờ hay khách sáo, mà rất lòng, “Chú à, đến đây giúp cháu, chú còn trẻ, bây giờ nghỉ hưu sớm quá, cháu thấy sức khỏe của chú còn tốt lắm, làm thêm mấy năm nữa hoàn toàn thành vấn đề.” Tiếp theo đó luôn lương bổng và các đãi ngộ khác, cha Giản Minh ôm lấy vợ mình, rất thân mật dịu dàng, “Bà nó ơi, con nhà ta có chỗ dựa đến cuối đời rồi.” Nâng ly với Lăng Khang và Văn Quyên, ông nước mắt lưng tròng, “Nhà hai bác chỉ có mỗi đứa con này thôi, bây giờ giao nó cho hai cháu.” Tấm lòng thương con của cha mẹ Giản Minh, cũng làm cho Lăng Khang, Văn Quyên cực kỳ cảm động, nước mắt cũng lưng tròng, hứa rằng bọn cháu nhất định chăm sóc Giản Minh tốt, đối xử với em ấy như đối xử với những người trong gia đình. Tiếp theo đó Lăng Khang và Văn Quyên khen ngợi Giản Minh, nhân hậu, có nghĩa tình, họ thích vô cùng, cũng cực kỳ tín nhiệm, rồi nâng ly chúc mừng hai ông bà nhà Giản Minh, cảm ơn ông bà dạy dỗ Giản Minh tốt như vậy, bữa cơm này, khí sôi nổi, chuyện rôm rả, chủ đề chuyện dứt, có lúc nào im lặng, cho dù cha mẹ của Giản Minh, hay là vợ chồng Lăng Khang, đều cực kỳ hài lòng.




      Sau khi ăn cơm, vốn dĩ vợ chồng Lăng Khang muốn giữ cha mẹ Giản Minh ở lại chơi mấy hôm, nhưng cha mẹ Giản Minh từ chối khéo, Tết nhất, và Lăng Lệ cũng phải về quê vợ thăm gia đình, phải lo dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, phải chuẩn bị đồ Tết, bận rộn lắm, để lần sau vậy. Giản Minh cầu xem có nhờ người đưa cha mẹ về nhà được ? Giản Minh mở lời, Văn Quyên Lăng Khang làm gì có lý do nào để từ chối, để cho ông Giản đưa ra ý kiến khác nữa, chiếc Mercedes đứng đợi ngay dưới lầu, bà Giản thu dọn hành lý lên xe. Trước khi ông Giản , để lại cho Giản Minh chiếc thẻ ngân hàng, trong đó là tám mươi vạn của Giản Minh, ông cụ uống hơi nhiều, dặn dò oang oang, “Cất vào , sau này nhỡ khi gặp chuyện gì, cũng có chút tiền phòng thân…”.




      Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của … Còn Lăng Lệ, thời khắc sống trong vô vọng nhất, biết nương tựa vào ai, trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho , gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của , còn , vào thời khắc niềm tin của bị sụp đổ, cho được cái ôm ấm áp, che chở được cho , để cho được yên tâm mà khóc, để mặc trốn chạy thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được ? Có ly hôn ? Khó khăn lắm mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho , câu trả lời của lại chỉ là, “ chết quách .” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ.




      Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày rất khó chịu, tượng nghén ngẩm làm sống được chết cũng xong lại đến làm phiền . Khi ăn trưa, mọi người đều biết thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của . Giản Minh từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng lại muốn để mọi người biết có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó nghe lời, đa phần đều quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trán, chóng mặt chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, thể gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng.




      Xe vừa đến bệnh viện, vợ chồng Lăng Khang dìu Giản Minh xuống, Đường Nhã Nghiên đứng đợi ở cổng, giường đẩy chờ sẵn, được đưa vào phòng cấp cứu, gọi người ở khoa Sản đến hội chẩn, vợ chồng Lăng Khang giờ này mới biết, ồ, Giản Minh có rồi. Giản Minh cũng chẳng bị làm sao, phản ứng bầu bì nghiêm trọng như vậy có lẽ do lo lắng quá nhiều, hơn nữa lại được nghỉ ngơi tốt, việc của và Lăng Lệ mọi người đều biết, sau khi chẩn bệnh, cho thuốc uống, bị đưa vào phòng bệnh của khoa Sản. Vợ chồng Lăng Khang cẩn thận từng li từng tí, dám xem nữa, kéo bác sĩ chủ trị của khoa Sản và Đường Nhã Nghiên ra ngoài hành lang chuyện, hỏi han đủ thứ chuyện, căng thẳng vô cùng. Giản Minh nằm giường bệnh nghỉ ngơi, cuối cùng cũng ổn định trở lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi chết được, chắc có tác dụng của thuốc ngủ giấc say, có điều, có điều, là buổi chiều rồi, Lăng Lệ vẫn chưa gọi điện thoại về, Giản Minh nhớ , rất, rất, rất… gọi vào máy di động của , “ Lệ.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vẫn giọng ấm áp, làm Giản Minh cảm thấy yên tâm gấp bội ấy, pha lẫn niềm khao khát, “Giản Minh.”




      Giản Minh nằm quay người lại, “ Lệ, xin lỗi, sáng nay nên trút giận lên đầu .”




      Giọng mũi của Lăng Lệ trầm khàn, “Đừng như vậy, là có lỗi với em, tổ chức hôn lễ, vứt bỏ em lại mình, em có hận ?”.




      Giản Minh thẳng thắn, “Có chút thôi.” yên tâm lắm, “ Lệ, còn sao? Tại sao gọi thêm cho em cú điện thoại nào nữa? Có phải giận em ? Khi cần em, em an ủi , khi vừa khỏe lại gọi điện thoại cho em, em lại dữ dằn với .”




      Lăng Lệ dịu dàng, “ giận em, gọi điện thoại cho em là bởi vì rất bận, mọi người đều chúc mừng , đến chào hỏi , hơn nữa, sợ em hận , đủ dũng khí để gọi cho em.” Ngừng lúc rồi tiếp, “Lần trước tìm em, nhìn thấy La Thế Triết cầu hôn với em, cầm chiếc nhẫn cũ, tự nhiên cảm thấy bản thân mình rất tệ hại, vô dụng, rất sợ đánh mất em…”. Giọng mũi của Lăng Lệ biến thành tiếng khóc.




      Lệ, đừng sợ, đừng khóc, còn có em đây, em ở đây, chỉ có mình. Em hiểu cảm giác của , em đều biết cả rồi, bởi vì, em và giống nhau.” Giản Minh lại với Lăng Lệ câu từng với , mỗi chữ là giọt nước mắt, “Chúng ta đều sống trong thời đại thương mại bùng phát, toàn dân kinh doanh, ai cũng bàn về lợi ích này kia, nhưng mà em và , mãi mãi thể nào trở thành những thương nhân kia được. Ở cái thời đại này, có đầu óc kinh doanh, chẳng khác gì tay tấc sắt, để mặc người ta xâu xé, Lệ, người vô dụng, chỉ có mình , còn có cả em, chúng ta đủ lạnh lùng, có thủ đoạn, thể nào giở những thủ đoạn có lỗi với lương tâm, thể nào hạ quyết tâm làm những chuyện bậy bạ được, em nghĩ, đây chính là số mạng của hai chúng ta, số trời định, cho nên giữa hai chúng ta nên phân biệt quá rạch ròi.”




      ©STENT






      nơi nào đó ở chân trời góc bể, tiếng khóc kiềm chế được của Lăng Lệ được truyền tải qua mạng lưới điện thoại, truyền đến cho Giản Minh, Giản Minh nước mắt cũng ướt đẫm khuôn mặt, tiếp tục bày tỏ với Lăng Lệ, “ Lệ, những lời của , em đều nhớ hết. từng chút ngọt ngào trong cuộc sống của mỗi người giống như mật ngọt lưỡi dao, liếm hết mật ngọt, còn lại lưỡi dao, nếu tiếp tục liếm, chỉ còn lại đau đớn mà thôi. Lệ, bởi vì được nếm thử vị ngọt ngào đó, liền quên hết cả trời đất, để ý đến kết quả và giá thành, người liếm vào lưỡi dao là , là em. Đừng khóc, vẫn còn có em ở đây, cho dù chúng ta phải vợ chồng, phải bạn bè, Lệ, em mãi luôn ở bên , mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi. Nếu như thể nở mày nở mặt, suốt ngày đầu tắt mặt tối, nếu như thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn đó, hai chúng ta vẫn ở bên nhau, vui, chúng ta cùng vui, buồn, em cũng buồn theo, suy sụp, em là chỗ dựa cho , giúp đứng dậy, Lệ, em rất …”.




      Lăng Lệ trong tiếng khóc, nghẹn ngào, “Giản Minh, Giản Minh…”.




      Giản Minh khóc nức nở trả lời, “Em ở đây, Lệ, em rất muốn được ôm …”. Bên tai, truyền đến tiếng khóc dữ dội hơn của Lăng Lệ, nước mắt của Giản Minh càng rơi nhiều hơn, cắn chặt môi dưới, kìm nén tiếng khóc.




      Vợ chồng Lăng Khang bước vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt là em dâu nằm nghiêng người giường khóc lóc thảm thiết, kinh ngạc, “Giản Minh, em làm sao thế?”.




      Giản Minh lắc đầu, khóc nên lời.




      Văn Quyên nhìn thấy chiếc điện thoại bên tai Giản Minh, cầm qua xem màn hình ai là người gọi đến, biết đó là nhị thiếu gia nhà , nghe phía bên kia cũng khóc như mưa, trong lòng rối bời, khóe mắt đỏ lên nhưng kiềm chế lại được, “Chú Lệ, đừng khóc nữa, chị với chú này, Giản Minh có thai rồi, bởi vì lo lắng cho chú, lại sợ chị lo lắng nên gì cả, giấu cả chị, thai tám tuần rồi đấy, trong lòng nhớ đến em, ăn ngon, ngủ yên, người gầy quắt lại, cho nên phản ứng trong thai kỳ càng dữ dội hơn, có ai ở bên chăm sóc chắc chắn là được rồi. Chú Lệ này, nghe lời chị, đừng để lú lẫn thêm lần nào nữa, người chết rồi, chúng ta bỏ qua cho ta, người sống, mới là quan trọng nhất…”.




      Tiếp sau đó điện thoại lại đến tay Lăng Khang, giọng của Lăng Khang vẫn như tiếng chuông đồng, “Thằng quỷ này, có trai ở đây, em phải lo lắng gì cả, chị chắc chắn chăm sóc tốt cho Giản Minh, đợi em quay về, Tết này, chúng ta vẫn phải tổ chức lễ cưới. À, em chưa nhìn thấy ảnh cưới của em đâu, chụp đẹp lắm. Ừ, ừ, mua chanh cho Giản Minh…”. Lăng Khang nháy mắt với Văn Quyên, ý chú Hai khỏe rồi, biết quan tâm đến em dâu rồi, đồng ý liên tục, “Có có, về khoản này em yên tâm , tìm chị Đường sao? Tìm rồi tìm rồi, ngay từ đầu Giản Minh tìm đến Đường Nhã Nghiên, em gọi điện thoại cho chị Đường mà xem, ấy mỗi lần khám thai đều cùng Giản Minh, tình hình của Giản Minh ấy nắm nhất…”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần này Giản Minh nằm viện hai ngày, cảm thấy rất ngại ngùng, ngờ rằng phải nằm viện vì phản ứng trong thai kỳ. Mặc dù vợ chồng Lăng Khang dặn dò yên tâm nghỉ ngơi, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu bây giờ của là dưỡng thai, có điều đến bệnh viện đây rồi, địa bàn của Lăng Lệ, đặc biệt là khi Lăng Lệ có ở đây, luôn có việc gì đó đến tìm . Bởi vì khoa Nội phải chuyển sang tòa nhà mới xây, những thiết bị trong đó cũng đều được trang bị toàn đồ mới, cho nên chiếc bàn làm việc nặng nề đó của Lăng Lệ thể nào để nguyên như thế rồi chuyển được, phải lấy hết đồ trong đó ra. Đường Nhã Nghiên gọi điện thoại hỏi ý kiến Lăng Lệ khi hồi phục tinh thần, Lăng Lệ dù sao Giản Minh cũng ở bệnh viện, việc của tìm Giản Minh giúp xử lý, đồng thời với Giản Minh trong ngăn bàn làm việc của , chiếc chìa khóa dự bị nằm ở đâu, thế nên Giản Minh ở trong giai đoạn dưỡng thai phải qua khoa Nội chuyến, giúp Lăng Lệ thu dọn đồ đạc trong bàn làm việc. Giây phút khi mở chiếc hộc bàn to ra, phát di thư của Phương Nam gửi cho Lăng Lệ. Di thư được gấp lại cho gọn gàng, để lộn xộn trong đó, Giản Minh đọc, phải vì hiếu kỳ, mà là cần phải hiểu được rốt cuộc việc gì làm tinh thần Lăng Lệ sau khi đọc xong bức thư đó lại suy sụp như thế.




      Thực ra cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc lắm, trong quá trình đọc, Giản Minh rất bình tĩnh. Trong hộc bàn, ngoài di thư ra, Giản Minh còn phát ra chiếc nhẫn rất quen mắt, chính là chiếc nhẫn Lăng Lệ từng đeo tay, muốn đeo đến khi qua kỉ niệm ngày cưới với vợ cũ mới tháo ra, hóa ra Lăng Lệ tháo ra, tiện tay vứt trong ngăn kéo.




      Ngày hôm ấy, Giản Minh cẩn thận giúp thu dọn các kiểu sách vở tài liệu và những thứ linh tinh trong hộc bàn, chuyển sang chiếc bàn mới của . Sắp xếp lại theo vị trí cũ mà sắp xếp ở bàn bên kia. Có điều, di thư của Phương Nam và nhẫn cưới của Lăng Lệ mang hai thứ này về nhà cất. Những vật kỷ niệm cần lưu giữ lại cứ giữ lại thôi, đó cũng là vết tích để lại trong cuộc đời chúng ta, có điều cũng cần phải đối mặt với nó thường xuyên, những thứ trôi qua, cứ để nó trôi qua vậy.




      Sau khi xuất viện, Giản Minh lay chuyển được vợ chồng Lăng Khang, đến căn nhà lớn của chị ở tạm vài ngày dưỡng thai cho yên tâm, sống những tháng ngày cơm nước được phục vụ đến tận miệng, đúng lúc Trọng Hằng cũng trở về từ khu vực thiên tai, kể tỉ mỉ tình hình của chú Hai bên đó. rằng bởi vì chú Hai biết được trước đây bản thân mình mang đến nhiều phiền phức cho đội cứu trợ, cho nên bắt đầu từ bây giờ cố gắng hơn gấp bội, tập trung vào công việc, đương nhiên tâm trạng vẫn chưa thể nào hồi phục lại như ngày xưa, nhưng mọi người đều tin rằng, cùng với thời gian, tất cả trở nên tốt đẹp hơn.




      Cuối cùng tất cả trần ai cũng lắng xuống, chỉ chờ Lăng Lệ quay về. Có hôm vợ chồng Lăng Khang kéo Giản Minh vào thư phòng, trao đổi với , hy vọng Giản Minh có thể khuyên Lăng Lệ tiếp nhận phần cổ phần của tập đoàn Lăng Văn, còn nữa, hỏi Giản Minh và Lăng Lệ có ý định chuyển sang ở căn nhà khác ? Thoải mái chọn giữa biệt thự và penthouse, tòa chung cư của công ty Lăng Khang vừa mới xây có bố cục hợp lý, địa thế tốt, xung quanh có trường học, trung tâm thương mại đầy đủ cả, muốn để lại cho Lăng Lệ căn penthouse 210m2, hỏi ý kiến của Giản Minh thế nào?




      Giản Minh e ngại, “Việc này em quyết định được, đợi Lệ về rồi bàn sau được ạ?”.




      Văn Quyên thẳng, “Biết mình em quyết định được, gọi em đến, là muốn em có thể chấp nhận, sau đó để em về khuyên Lăng Lệ đồng ý.” Văn Quyên đặc biệt nhắc, “Thái độ trước đây của Phương Nam, chị thể giao cổ phần cho Phương Nam, chị cách nào tin tưởng ấy được, nhưng phần cổ phiếu đó, vốn dĩ vẫn thuộc về Lăng Lệ, chị cũng thể giữ mãi được, cổ tức những năm trước đây, chị đều giữ lại cho Lăng Lệ. Giản Minh này, em cũng phải hiểu cho nỗi khổ của chị, bây giờ ổn rồi, cả nhà ta hòa thuận như thế này, vậy mới giống gia đình chứ…”.




      Mặc dù Văn quyên như thế, Giản Minh vẫn kiên quyết, chờ Lăng Lệ về trao đổi lại. tránh khỏi xuýt xoa, bây giờ tất cả mọi thứ bày ra trước mặt là giấc mơ mà Phương Nam theo đuổi, bao nhiêu năm chịu buông tay với những thứ thuộc về mình và Lăng Lệ, đối với việc này, Giản Minh chỉ biết thở dài. Lòng ham muốn đương nhiên là có biên giới, bá đạo mà dũng mãnh, làm cho người ta trầm luân thậm chí hủy diệt, còn lòng hy vọng luôn tràn đầy sức sống, vượt qua sức mạnh của thời gian, dũng mãnh, nhưng lại lâu bền và mới mẻ. Ham muốn của Phương Nam vẫn luôn vượt qua được niềm hy vọng mà Lăng Lệ gửi gắm, cho nên, cuối cùng, thứ mà Giản Minh nên nâng niu và tôn trọng, vẫn là Lăng Lệ.




      Thời gian trước khi Lăng Lệ quay trở về, Giản Minh còn giúp làm thêm việc, tiễn Đường Nhã Nghiên. Bởi vì nhu cầu của khu vực bị thiên tai, ngày về của Lăng Lệ gặp phải trở ngại, có cách nào về kịp phải để Giản Minh thay như mọi khi. Ở sân bay, Đường Nhã Nghiên còn nhắc lại với mấy người trong gia đình mình, “May có chú Lệ giúp mẹ chuyến này, nếu mẹ cũng kịp về mất.”




      Sau đó ông xã đôn hậu, chín chắn của Đường Nhã Nghiên dặn riêng với Giản Minh, “Cho gửi lời thăm Lăng Lệ, mấy năm nay, cảm ơn chú ấy ít lần giúp đỡ Nhã Nghiên.”




      Giản Minh vội , “Thực ra em cũng định như thế.” nắm lấy cánh tay của Đường Nhã Nghiên, “Cảm ơn chị chăm sóc Lăng Lệ trong những năm qua, chăm sóc rất chu đáo.”




      Đường Nhã Nghiên rơm rớm nước mắt, “Em trách chị tự động đưa chú ấy là chị mừng rồi.”




      Giản Minh đùa, “Sao lại trách chị được? Dù sao cũng có lần sau nữa.”




      Mọi người đều bật cười, cười lúc, cuối cùng nước mắt Đường Nghiên cũng lăn ra, khóc, “ tôi chẳng muốn chút nào, sang cái nơi tồi tàn của bọn người nước ngoài đó làm gì cơ chứ? Tôi lại chẳng quen ai…”.




      Chà, mọi người sợ nhất vụ này, mấy đồng nghiệp thân quen nhau ở bệnh viện, mấy người giống như Kiều, cùng chọc ấy, “Sao em lại phiền phức thế này cơ chứ? trước là em khóc, bọn mới đến tiễn em, bây giờ em qua cầu rút ván là sao…”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cứ như thế, tiễn chị Đường trong tiếng khóc lẫn tiếng cười. Khoa Nội tiết, tiếp quản vị trí của chị Đường là Dương, theo thời gian, hy vọng ngày nào đó có thể phối hợp tốt với Lăng Lệ, giữ mãi bầu khí làm việc vốn có. Có điều, Giản Minh vẫn cảm thấy đáng tiếc, vậy là bởi vì, mặc dù cảm thấy khó chịu vì thái độ ăn ý trong công việc của Lăng Lệ và Đường Nhã Nghiên, nhưng vẫn thích cách họ biến phòng làm việc thành “cửa hàng phu thê” ấm áp. Bỗng nhớ lại rằng, những thứ mình có được trong cuộc đời, cứ ngỡ rằng mãi có được nó, nhưng nếu như vẫn tiếp tục bước , biết ngày nào đó, lạc mất nhau.




      Ngày Lăng Lệ trở về từ khu vực gặp thiên tai, thời gian là buổi sáng, trước khi xuống xe còn chân thành cảm ơn các chiến hữu, mặc dù nửa đoạn đường trước trong đợt nhiệm vụ này thể quá tệ hại, nhưng cũng may nửa chặng đường cuối cùng cố gắng làm việc, bù đắp lại vào đó. Về nhà sốt ruột mở cửa vào nhà, phòng trong phòng ngoài được bài trí đơn giản, sáng sủa, đều là mùi vị của Giản Minh, làm người ta cảm thấy ấm áp, thanh thản. Giản Minh có nhà, chắc giống như hôm qua trong điện thoại, khám thai rồi, vốn dĩ hẹn nhau, khám thai xong về nhà đợi Lăng Lệ, có điều bởi vì cả đoàn của Lăng Lệ đều sốt ruột muốn về nhà, xe ô tô chạy nhanh hơn chút, cho nên về đến đây sớm hơn dự định.




      Giản Minh có nhà, Lăng Lệ quyết định đến bệnh viện tìm, cũng gọi điện thoại cho Giản Minh, muốn dành cho bất ngờ, giây phút khóa cửa nhà, có cảm giác nhõm vì tất cả nỗi trần ai đều lắng xuống, cuối cùng cũng quay về, thế khó lường, ai nào ngờ ở cánh cửa này lần trước tạm biệt Giản Minh để làm, lần này quay về, có thời gian dài cách xa như thế, , giống như “trải qua bao cuộc bể dâu” được đầu thai chuyển kiếp, nợ ở kiếp trước vẫn chưa trả hết, kiếp này phải gặp lại nhau vậy.




      Lái xe đến bệnh viện, bên ngoài cửa sổ sắp đến buổi trưa, ánh nắng mặt trời rạng rỡ lung linh, mùa xuân đến gần, phố là dòng người về nhà đón Tết và mua sắm, ồn ào náo nhiệt, nhộn nhịp đông vui, mùi pháo tràn ngập khí, mùi ngọt của kẹo mứt, hương vị của hoa quả sấy khô hai miền Nam Bắc, mang đậm hương vị Tết. Lăng Lệ vẫn còn nhớ ngày mình khỏi đây, bầu trời bên ngoài cửa sổ của khoa Nội tiết u như thế nào, cảnh ngộ của làm cho đau xé ruột xé gan như thế nào, hôm nay, giống như đều bị ngọn lửa hồng trần thiêu rụi. đường mua bó hoa, trước khi đến khoa Sản của bệnh viện, đứng dưới tòa nhà mới xây của khoa Nội, cái nơi từng là cơn ác mộng trong đời , thắp hương cho Phương Nam. Chẳng ngờ được rằng nơi này đông vui náo nhiệt đến nỗi thích hợp cho việc cúng bái nữa rồi, từng là nơi nhuốm đầy máu, cửa hàng bán hàng hóa mọc lên, xung quanh cửa hàng trồng đầy hoa. Cửa hàng tiện lợi vừa mới khai trương, tiếng pháo đì đùng nổ giòn giã, xác pháo trông như những cánh hoa phủ đầy mặt đất, nhân viên cửa hàng phát tờ rơi giảm giá, tiếng lanh lảnh, Lăng Lệ đứng ngẩn ngơ lát, bật cười, hỉ nộ bi ai của mình, so với thế giới này, chẳng qua chỉ là hạt cát bé bình thường trong hằng hà sa số những hạt cát khác, nơi này thể nào cứ để mãi vũng máu tươi, chờ nhà ngươi đến cúng bái. cúi người xuống, đặt bó hoa xuống bên con đường ít người qua lại, với Phương Nam, cảm ơn em như vậy, nhưng xin lỗi, con người ta quay về hướng mặt trời để sống là loại bản năng, giống như loài kiến đấu tranh để được sống, cũng giống như kiểu bản năng, nôn nóng chờ đợi ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người mình, làm quá trình quang hợp phát huy tác dụng, tâm trạng cũng vì thế mà vui vẻ, thanh thản. Phương Nam, cuộc sống của người như bốn mùa, khô héo rồi lại sinh sôi, ra của em phải là vĩnh hằng trong , còn điều em hy vọng, cách bắt phải nhớ đến em, cũng chưa chắc là việc có trọng lượng, xin lỗi, sống tốt, dần dần quên em , đối xử tốt và nâng niu gia đình . Phương Nam, tạm biệt.




      Rồi rẽ qua khoa Sản, có bác sĩ quen biết chào hỏi Lăng Lệ, “Về rồi à?”.




      Lăng Lệ tinh thần hào hứng, vừa cười vừa trả lời, “Ừ, về rồi.” Vẫn là bác sĩ Lăng đôn hậu, nhàng, trầm ổn. Có điều tìm thấy Giản Minh, bác sĩ khoa Sản nhiệt tình thông báo, “Mễ Lợi gọi điện thoại đến, là hai người về rồi, nên Giản Minh vội vàng về nhà, vừa mới , bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”




      Vừa mới à, Lăng Lệ vội vàng cất bước đuổi theo, vừa chạy ra mấy bước quay lại, “Cái đó, kết quả kiểm tra thế nào?”. Nghe thấy hai chữ bình thường, mới gọi là yên tâm, vội vội vàng vàng đuổi theo Giản Minh.




      Lăng Lệ vừa vừa gọi điện thoại cho Giản Minh suốt cả quãng đường, kết quả chẳng hiểu nương kia gọi điện cho ai, máy cứ bận suốt, khó khăn lắm mới kết nối được, nương kia lại nghe máy. Cũng may khi Lăng Lệ đuổi theo đến cửa bệnh viện, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Giản Minh, có lẽ giành được xe taxi với những người khác, Giản Minh bỏ qua, vội vàng quay qua xe buýt, Lăng Lệ vừa chạy vừa hét lên sau lưng bà xã, nhưng giọng của làm sao địch nổi với tiếng nhạc Hàn Quốc của cửa hàng bên đường, giọng tan vào khí. Đành phải tiếp tục gọi vào máy di động, Giản Minh có nhấc máy, giọng ràng rất phấn khởi, “ Lệ, ở nhà phải ?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :