1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 28






      Đường Nhã Nghiên yếu ớt, khẽ , “Giản Minh, xin lỗi, chị cũng suy nghĩ, quyết định của chị quá là vội vàng, nhưng chị còn lựa chọn nào khác.”




      Giản Minh sốt ruột, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.




      Đường Nhã Nghiên nhìn , rất khó phân tích được có nội dung gì bên trong ánh mắt ấy, “Giản Minh, Phương Nam chết rồi.”




      Giản Minh thể tin nổi, “Nhanh như vậy sao? Cái gì mà tế bào ung thư di căn…”. Im miệng ngay lập tức, làm gì có chuyện tế bào ung thư di căn chỉ trong vòng đêm. Cho nên, việc làm lo lắng, sợ hãi nhất xảy ra sao? trơ mắt nhìn Đường Nhã Nghiên.




      “Tự tử.” Đường Nhã Nghiên , “Nhảy từ tầng cao nhất của khu nhà của khoa Nội tiết vừa mới xây xong, cao hai mươi mấy tầng, chết ngay tại chỗ.”




      Giản Minh như bị sét đánh ngang tai, mặt đờ ra, trời ơi, Lăng Lệ làm sao chịu đựng nổi? tiếp tục nhìn Đường Nhã Nghiên, xem chị ấy còn thêm thông tin gì cho .




      Đường Nhã Nghiên dứt khoát lấy dũng khí kể luôn hơi, “Lăng Lệ lúc đó như phát điên lên, chắc chú ấy cần em, tìm em, chị bảo người cùng chú ấy, cũng biết gặp được em chưa, khi quay về nhìn chẳng ra bộ dạng con người sống nữa, chẳng để ý đến ai, ngồi đây đọc xong di thư Phương Nam gửi cho chú ấy, chẳng chẳng rằng, giống như mất hồn ấy. Chị chưa bao giờ thấy Lăng Lệ như thế này, trong lòng chẳng có chủ kiến gì, biết làm thế nào mới giúp được chú ấy, nhưng chị nhớ rằng mỗi lần tâm trạng vui, chú ấy đều lựa chọn đâu thời gian, công tác dài ngày, xin nghỉ phép, về vùng nông thôn, viện trợ Tây Tạng, dù sao, mỗi lần quay về sau những chuyến như thế là lại có tinh thần ngay, chị bảo Mễ Lợi cùng chú ấy rồi. Khi chú ấy , cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ai gì cũng như nghe thấy.”




      Giản Minh ôm đầu, ngồi trước bàn làm việc của Lăng Lệ, giống như động tác của Lăng Lệ cách đây lâu, hai tay ôm lấy mặt, rằng, nghe Đường Nhã Nghiên kể xong, hỏi, “Phương Nam tại sao lại tự tử?”.




      “Chị cũng lắm, ấy chỉ để lại di thư cho Lăng Lệ, trước khi tự tử, ấy có lên tòa nhà mới tìm Lăng Lệ, lúc đó chị và Kiều ở tòa nhà mới xem người ta sửa sang thế nào, Lăng Lệ bận nghe điện thoại, Phương Nam còn cười vui vẻ với bọn chị, đưa bức thư cho Kiều, nhờ Kiều giúp đưa cho Lăng Lệ. Lúc đó bọn chị chẳng phát ra ấy có điều gì khác thường, chỉ nghĩ rằng ấy quên được Lăng Lệ, gửi thư tình cho chú ấy, nếu như bọn chị biết khuyên nhủ ấy.” Đường Nhã Nghiên từ trước đến nay vẫn luôn kiên cường bật khóc, nước mắt lăn theo gò má chảy xuống, run run miêu tả lại, “Chẳng bao lâu sau, chị và Kiều nhìn thấy ngoài cửa sổ, ấy rớt xuống…”. Hình ảnh đó làm cho Đường Nhã Nghiên mãi mãi cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhớ lại, Phương Nam mặc áo khoác đỏ, bay xuống ngoài cửa sổ, khuôn mặt hướng vào cửa kính, khuôn mặt méo mó vì tốc độ rơi xuống, nhìn thái độ của , mái tóc dài màu hạt dẻ như rong biển bay phất phơ trong gió. Đường Nhã Nghiên cũng giống như Giản Minh, ôm lấy mặt, “Cũng may, Lăng Lệ đứng quay mặt lại với cửa sổ, chú ấy nhìn thấy.”




      Giản Minh cũng biết, nhìn thấy có tốt hơn nhìn thấy chút nào , có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Lăng Lệ, mấy ngày trước thôi, nổi cơn giận dữ với Phương Nam khi biết chuyện ấy đến nhà giở trò, nếu như lúc ấy có thể hiểu được suy nghĩ muốn rời khỏi cõi đời này của Phương Nam, Lăng Lệ quẳng cho ấy những lời nặng nề như thế, dành nhiều chăm sóc, nhân nhượng ấy hơn. Chỉ có điều, người chìm đắm trong hạnh phúc rất khó có thể phát ra nỗi đau của bất hạnh. những lời nặng nề như thế, Phương Nam giờ trở về với cát bụi, Lăng Lệ cảm thấy áy náy đến chết mất, trước khi suy sụp tinh thần có đến tìm mình, có thể đúng đoạn nghe thấy La Thế Triết cầu hôn, khi ấy vốn dĩ suy sụp tinh thần, làm gì có thể chịu đựng thêm đả kích như thế nữa, lặng lẽ về hề lên tiếng, có lẽ bởi vì gặp phải chuyện vui, thất vọng đến cực điểm mới hành động như thế. Trong những lúc yếu đuối như thế này lại thể làm chỗ dựa cho , Giản Minh nước mắt tuôn trào, muốn gặp Lăng Lệ.




      Ngày ấy Trọng Hằng đến đón Giản Minh rời khỏi bệnh viện, về căn nhà lớn của gia đình nhà họ Lăng, Đông Đông tan học được Lăng Khang đón về rồi, mong chờ cha về để cùng chơi với nhau. Giản Minh giải thích cho con trai nghe trước, trong thời gian tới cha về nhà được, bởi vì có nhiệm vụ khẩn cấp, phải công tác để giúp những người cần đến cha, mà cái nơi ấy lại có tín hiệu điện thoại di động. Đông Đông cảm thấy rất đáng tiếc, rất cam tâm tình nguyện, rầu rĩ lúc mới hỏi Giản Minh, “Mẹ, cha kết hôn với mẹ nữa sao? phải để con làm phù rể nhí sao?”. Giản Minh im bặt, biết phải trả lời như thế nào, liệu họ có còn cơ hội tổ chức lễ cưới nữa ? Văn Quyên ngồi bên cạnh chen vào, “Đông Đông này, chỉ là dời ngày thôi, cha và mẹ chắc chắn kết hôn, qua thời gian nữa cháu vẫn phải làm phù rể nhí.” Nghe bác hứa như thế, Đông Đông mới lại có chút hào hứng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Văn Quyên như thế, đợi Đông Đông chuyển dời chú ý chạy chơi, chị cùng chồng trốn vào thư phòng, cầm thiệp cưới được thiết kế rất đặc biệt, vừa mới in xong đưa về nhà, ảnh cưới của Lăng Lệ và Giản Minh chụp rất đẹp, hai người nhìn nhau nước mắt ròng ròng nên lời. Văn Quyên vừa khóc vừa trách móc, “Em hiểu nổi gia đình chúng ta rốt cuộc làm điều gì có lỗi với Phương Nam , tại sao ta lại hại gia đình của chúng ta? Hủy hoại luôn cả Lăng Lệ, cho dù ta làm ma rồi, cũng có thể vui vẻ được bao nhiêu? Em hận ta chết được, đúng là em hận ta chết được, Lăng Lệ của chúng ta muốn có cuộc sống bình yên sao mà khó như thế cơ chứ? người ngon lành như thế, bị ta chà đạp tám năm vẫn còn chưa đủ sao…”. Lăng Khang lại rầu rĩ vui, lật giở từng trang xem ảnh cưới của Giản Minh và Lăng Lệ, trai bực bội đó nha, sáng nay khi nhị thiếu gia gọi điện mượn xe mượn vệ sĩ vẫn còn rất hào hứng, chỉ trong thời gian ngắn như chớp mắt mà cả người trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.




      Vẫn là Giản Minh đứng ra an ủi, “Khoan hãy lo lắng, chừng nhanh chóng suy nghĩ thoáng ra thôi.”




      Lăng Khang dám chắc chắn, “ chị chỉ sợ nó cứ nghĩ quẩn, rồi nghĩ thoáng ra được.”




      Giản Minh làm ra vẻ vô cùng tự tin, “Chắc đâu ạ, ấy thông minh, nhân từ trượng nghĩa như thế, sao mà nghĩ thoáng ra được chứ? ấy quay trở về.”




      Văn Quyên ôm lấy Giản Minh, “Em khá lắm, chị dâu biết ngay mà, chưa bao giờ nhìn lầm em. Chú Lệ suy sụp tinh thần như thế, phải dời hôn lễ lại, chị thay mặt chú ấy xin lỗi em, em đừng trách chú ấy, có trách cứ trách trai và chị dâu sắp xếp tốt mọi việc.”




      Giản Minh vốn dĩ vẫn kiềm chế được, nghe Văn Quyên như thế, nỗi tủi thân trào dâng trong lòng, sao kiềm chế lại được, ôm lấy Văn Quyên khóc to đau khổ. Thực ra, trong lòng mọi người lo chuyện, chỉ là tiện ra, hôn lễ đó, mọi người đều chắc chắn, biết có còn có cơ hội tổ chức hay .




      Có tổ chức hôn lễ hay rốt cuộc vẫn phải để sau rồi tính, tình hình trước mắt mới gấp gáp. bên Mễ Lợi thông báo tình hình của Lăng Lệ về cho gia đình, bên Trọng Hằng nghỉ phép thu dọn hành lý, đến ngay chỗ của Lăng Lệ và Mễ Lợi. Mễ Lợi Lăng Lệ vẫn như người mất hồn, phản ứng yếu ớt với thế giới bên ngoài. Mễ Lợi chưa từng tham gia vào trận chiến như vậy, ngoài ra còn Lăng Lệ là chú Hai, bình thường nếu như nhìn thấy giáo viên hướng dẫn mình bị như thế, cảm thấy đau lòng rồi, huống gì lại là người thân mà Trọng Hằng để tâm nhất, coi trọng nhất, khóc thút thít trong điện thoại với Trọng Hằng, mặc dù chuyện người nào đó chết to tát lắm, nhưng thể trách móc Phương Nam mấy câu. Trong mắt gia đình họ Lăng, mặc dù Phương Nam chết rồi, nhưng khó có thể nào được tha thứ.




      Buổi tối, vợ chồng Lăng Khang muốn giữ Giản Minh và thằng bé ở lại qua đêm, Giản Minh đồng ý, thực ra, trong những tháng ngày khó khăn như thế này, hiển nhiên ở lại trong căn nhà rộng rãi này, được sống bên trai và chị dâu, thời gian có lẽ dễ dàng trôi qua hơn chút, nhưng mà đối với nhiều việc xác định được trong tương lai, làm cho bản năng của dám mặc kệ bản thân mình. Nếu như trong lòng Lăng Lệ cảm thấy có áp lực vì áy náy trước cái chết của Phương Nam, có thể rất khó để có thể đối mặt với Giản Minh cách thoải mái được, đó chính là kết quả Giản Minh muốn nhìn thấy nhất. Nhưng nếu như khi kết quả đó xuất , tốt nhất nên đặt thân phận của mình quay trở lại phạm trù của người khách thuê nhà.




      Đêm khuya, Giản Minh sắp xếp những vật dụng cá nhân bình thường Lăng Lệ công tác hay mang theo, dao cạo râu, quần áo, loa di động vân vân và vân vân, đủ va ly to đùng. Trong giây phút bận rộn, quay đầu nhìn ra dưới cửa sổ phòng khách, vị trí từng đặt chiếc ghế lười, kìm được vẫn bước về phía đó, ngồi lên nền nhà trống trơn ở đó, nghĩ đến Phương Nam, con người nhìn bề ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, thẳng tính, kiêu ngạo, buông thả, luôn cho rằng ai bằng mình. người phụ nữ, kiêu ngạo, buông thả là thế, chắc phải vô duyên vô cớ làm thế đâu, hoặc là đối với ấy, cho dù có thất bại như thế nào chăng nữa, đau khổ như thế nào chăng nữa, quay đầu lại vẫn luôn có người dịu dàng đôn hậu, gần gũi đáng tin, ở sau lưng ấy, che chở ấy, dung túng ấy, tin tưởng ấy, khen ngợi ấy, rất nhiều năm như vậy rồi, hình thành thói quen, vẫn cứ ngỡ rằng người đó luôn đứng sau lưng ấy, cho dù ấy có hư đốn như thế nào chăng nữa, quá đáng như thế nào chăng nữa, ngang ngược như thế nào chăng nữa, gây rối từ lần này đến lần khác, nhảy từ cao xuống, vẫn luôn đem lòng khoan dung, thương của ra, đứng đó dang rộng đôi tay, đón lấy cách vững chắc, ôm trọn vào lòng. Nhưng có ngày, quay đầu lại người đó biến mất. Đôi cánh hệt như thiên sứ của còn che mưa che gió cho được nữa, cảm giác ấy chẳng khác gì tận mắt chứng kiến lô cốt kiên cố nhất dần dần sụp đổ thành cát bụi ngay trước mắt mình, làm sao chịu đựng nổi đây?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bởi vì khó có thể nào chịu đựng nổi, mà tìm đến cái chết sao? thế giới này, có rất nhiều thứ thể lãng phí và sử dụng cách có chừng mực, ví dụ như nguồn nước, như đất đai, như thực phẩm, như thời gian, đặc biệt sau khi chúng ta biết được rằng, thế giới này rộng lớn, trái đất này tuy có hàng ngàn hàng vạn người, nhưng người muốn đối xử tốt với mình ít đến nỗi có thể đếm đầu ngón tay, càng thể lãng phí lòng tốt của người đối với mình. Nhưng mà, mình nâng niu cẩn thận, cho dù là trước đây, hay là bây giờ, Giản Minh nước mắt hoen mi, tại sao từng cố gắng nâng niu, vẫn rời khỏi ? Ngoài cửa sổ, tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu đông. Trận tuyết đầu mùa đông năm ngoái, Giản Minh nhặt được Lăng Lệ lang thang mình trong bộ quần áo mỏng manh, trong năm vừa qua, họ cùng trải qua nhiều việc với nhau, từ đầu đến cuối hề tùy tiện lời buông tay, mới có thể đến tận ngày hôm nay, nhưng sao… Trong rất nhiều câu chuyện truyền kỳ, cuối cùng những người có cuộc sống mang đậm màu sắc, hận mãnh liệt như Phương Nam, mới xứng đáng được người ta thương , quan tâm. Nếu như bản thân mình được người ta quan tâm nữa, cũng sao cả, tự biết thương bản thân. Nước mắt, rớt xuống từ đôi mắt Giản Minh, nhưng khóe môi hé nụ cười, phải sợ sao? Nếu thế, cứ ngẩng cao đầu mà đón nhận thôi.




      Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Minh đưa con trai học, nghĩ đến sáng sớm ngày hôm qua, tiễn chồng mình ra khỏi nhà, ai ngờ lại quay về, hơn nữa còn biết có quay về hay , tâm trạng khó tránh khỏi buồn bã, ra khỏi cổng của khu dân cư, xe của La Thế Triết dừng ở đó, thái độ như hiểu hết tất cả, ta xuống xe, cúi người hôn lên khuôn mặt của Đông Đông, lâu lắm rồi mới được thưởng thức khuôn mặt giống quả táo của con trai khi vừa ngủ dậy, ngọt ngào vô cùng. Sau khi đứng thẳng người, nở nụ cười với Giản Minh, vẫn là kiểu ăn mặc khi vào đông, chiếc quần tây mới cũng cũ, áo khoác màu vàng nhạt, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc đen nhánh, ta mở cửa xe cho Đông Đông và Giản Minh, tay chắn khung cửa xe, đợi Giản Minh và Đông Đông lên xe, “Chúng ta cùng đưa Đông Đông học nhé?”.




      Giản Minh cảm thấy cho dù La Thế Triết muốn tỏ ra ân cần, nhưng ràng có vẻ quá gấp gáp, khách sáo từ chối, “Gia đình còn có việc, phiền đưa con buổi.” với Đông Đông, “Hôm nay để cha ruột đưa con nhé?”.




      Đông Đông còn chưa kịp trả lời bác trai bác xuất ở giữa đường, Lăng Khang mở cửa sổ xe, con chó Poodle Đông Đông thích nhất thò ra ngoài cửa sổ, sủa gâu gâu với cậu chủ , Đông Đông cười thích chí, khẩn cầu cha ruột, “Con học bằng xe của bác trai và bác được ?”.




      La Thế Triết thể được, Đông Đông lên xe, Văn Quyên xuống xe, ôm cái thùng xốp, đưa báu vật cho Giản Minh, “Nhìn này, cá bống mú tươi ngon vừa mới vận chuyển tới, sáng sớm nay chị với trai mua.”




      Giản Minh vội đón lấy thùng xốp, xót xa, “Chị và trai phải dậy sớm cỡ nào mới mua được?”.




      La Thế Triết đành phải lái xe bỏ , cho dù Lăng Lệ có ở đó, cũng có cơ hội, đây là thái độ của Lăng Khang và Văn Quyên, họ và Giản Minh mới là người nhà, có chung sở thích, thói quen, và cùng nhau trải qua tại, quan hệ vững chắc, bền chặt gì phá vỡ được.




      Trọng Hằng khởi hành đuổi theo chú Hai, báo tình hình về cho gia đình, tình trạng của chú Hai vẫn như cũ, có tiến bộ. Sắp xếp nhà cửa xong xuôi đâu vào đấy, nhờ vợ chồng chị Lăng Khang trông giúp Đông Đông, Giản Minh xách hai va ly hành lý to đùng, đa phần là những thứ Lăng Lệ hay dùng, thăm Lăng Lệ. Khu vực thiên tai rất hỗn loạn, Giản Minh nhìn thấy Lăng Lệ, râu ria lởm chởm, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt, rửa vết thương cho người dân, nhìn trông có vẻ như người khỏe mạnh bình thường, kỹ thuật điêu luyện, chỉ có hơi ít, mặc dù chuyện, giao lưu với bệnh nhân, cũng may có Mễ Lợi ở bên cạnh nhắc nhở. Mặc dù y chú của Lăng Lệ được viết rất cẩn thận, nhưng trạng thái tinh thần của vẫn có gì đó bất thường, cho nên phải nhờ chuyên gia trong đoàn này xem qua lại lần cho đảm bảo.




      xuất của Giản Minh, Lăng Lệ cũng hề có bất kỳ phản ứng nào, giống như là người xa lạ, chẳng buồn nhìn lâu hơn chút. Trước khi Giản Minh đến đây, mặc dù được Trọng Hằng và Mễ Lợi dặn dò rồi, đối với việc này cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi phải đối mặt, vẫn có chút khó chấp nhận được, cho dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim như vỡ vụn ra từng mảnh.




      Từng cảnh tượng trong quá khứ lần lượt ra trước mắt, cầu thang của khoa Nội tiết, kéo tượng hạ đường huyết dậy, đặt tay để lên cánh tay , chậm rãi dìu , nâng niu như lá ngọc cành vàng. Để được gặp mặt , mỗi ngày biết bao nhiêu lần, ngang qua phòng bệnh của . Để tìm được người cố ý mất tích là , suy nghĩ hết cách, bao giờ từ bỏ, khi bị từ chối cũng chưa bao giờ muốn rút lui. Hai người từng đứng trong phòng tắm chật hẹp của phòng bệnh ôm nhau khóc, từng ngốc nghếch tính toán xem, từ nhà đến cửa hàng tiện lợi phải bao nhiêu bước, giữa họ có những giây phút thân mật có gì ngăn cách được, hai tâm hồn như hòa làm , hiểu về nhau, vốn dĩ nghĩ rằng, họ có thể ở bên nhau, cùng nhau đến cuối cùng… Giản Minh biết rằng, nên sống lý trí chút, con người sống vẫn có thể hít thở khí, tận hưởng ánh nắng mặt trời, nên ghen tuông, ganh ghét với người chết, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Lăng Lệ, đối diện với thái độ lạ lẫm, đờ đẫn, lạnh nhạt, mông lung của , Giản Minh đều nghĩ rằng, Phương Nam, thắng rồi, dẫn theo Lăng Lệ sôi nổi, nhân hậu, trong sáng, đẹp đẽ xuống địa ngục của rồi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mấy ngày ở khu vực bị thiên tai cùng với Lăng Lệ, thực ra cũng rảnh rỗi chút nào, Giản Minh chủ động đứng ra lo việc công ích, lấy thân phận là người nhà của Lăng Lệ, lời xin lỗi với trưởng đoàn cứu trợ y tế và tất cả bác sĩ cùng đoàn, theo lý đáng lẽ phải đến đây giúp đỡ người ta, nhưng tình hình của Lăng Lệ ràng cần phải có người giúp đỡ lại nữa, Giản Minh cúi người, “Xin lỗi, làm phiền cho mọi người rồi.”




      Cũng may ở đây có rất nhiều bác sĩ chỉ lần từng cứu trợ y tế ở Tây Tạng và các khu vực bị thiên tai trước đây với Lăng Lệ, cũng luôn, “ cần phải khách sáo, mặc dù cách xử lý lần này của chị Đường có chút cực đoan, nhưng chị ấy làm vậy là đúng, để Lăng tới đây thời gian có lợi cho ấy. Hơn nữa, chuyên môn của ấy bị ảnh hưởng gì cả, mang đến phiền phức nào cho chúng tôi cả, ấy ngoan lắm. Ha ha ha, cần phải lo lắng, chị Đường có trước với tôi rồi, việc của ấy bọn tôi cũng hiểu rồi, Lệ là người trọng tình nghĩa, nhất thời suy nghĩ có lối thoát, cũng phải kiên cường lên…”.




      Giản Minh cũng muốn kiên cường chút, ở lại khu vực thiên tai mấy ngày, nhưng cảm nhận được cách ràng rằng sức khỏe của mình cũng ổn, ăn uống được gì, chóng mặt, buồn nôn. Mặc dù bản thân ở trong đoàn cứu trợ y tế, nhưng Giản Minh cảm thấy rằng nên chiếm dụng và lãng phí thuốc men của đoàn, những người cần bác sĩ còn nhiều hơn , muốn kiểm tra gì cũng nên về nhà trước . Hơn nữa, trước đây có cha mẹ đến dự hôn lễ của mình, bây giờ hôn lễ tổ chức được như dự kiến, cũng phải quay về với cha mẹ tiếng. Trước khi , tỉ mỉ liệt kê hết tất cả mọi việc cần bàn giao lại lên tờ giấy, giao cho Mễ Lợi, làm Mễ Lợi cũng phải bật khóc, vừa trả lời ghi nhớ, vừa , “Thím Hai, thím tốt.”




      Buổi sáng hôm Giản Minh về, vẫn giúp Lăng Lệ đánh răng rửa mặt cạo râu như mọi khi, giọng dịu dàng, dỗ dành , “Nào, súc miệng, nhổ ra…”. Lăng Lệ lúc này đây tỏ ra rất nghe lời, phối hợp với , cũng chỉ như thế mà thôi, những việc còn lại hề có bất kỳ phản ứng gì. Lý trí của Giản Minh mách bảo ràng rằng, nên cho Lăng Lệ thêm chút thời gian, nhưng về mặt tình cảm, điều khát khao chỉ có việc, muốn được ánh nhìn ấm áp mà dành cho , cần phải gì cả, ôm chặt vào lòng. Nhưng, có, vẫn có.




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com






      Giản Minh về nhà, vứt túi hành lý của mình xuống, vội vàng chạy tìm người là Đường Nhã Nghiên, sơ về tình hình của mình, vô cùng khó chịu, nhưng kết quả đường huyết đo được lại bình thường, thậm chí bởi vì ăn quá ít, đường huyết nay của có hơi thấp chút, biết có cần phải điều chỉnh lượng Insulin . Bởi vì như vậy, cho nên biết có bị biến chứng gì ? Bộ phận khác trong cơ thể liệu có xảy ra chuyện gì ? Tim mạch, huyết áp? Gan thận?




      Ai ngờ Đường Nhã nghiên hỏi câu đầu tiên lại là, “Lần có kinh đợt trước của em là ngày nào?”.




      Giản Minh nhanh ngày tháng của mình.




      Đường Nhã Nghiên lại hỏi, “Thời gian của mỗi tháng chắc cũng chính xác phải ?”. Đồng thời thân thiện nhắc nhở Giản Minh, “Lần trước em đến kiểm tra sức khỏe, có khám phụ khoa, bởi vì vấn đề đèn đỏ mỗi tháng của em chính xác, nên Lăng Lệ có hỏi bác sĩ phụ khoa, còn lấy thuốc về cho em, mua cả thuốc bổ. Sau đó bọn chị có nghe chú ấy rằng, chu kỳ đèn đỏ gần đây của em rất chính xác, hơn nữa, tình trạng sức khỏe cũng rất tốt, huyết áp, lượng đường đều ổn định, chú ấy bảo bây giờ muốn có đứa con thành vấn đề nữa rồi, hơn nữa, hai em lại chịu khó chú ý đến thời gian ăn uống, nghỉ ngơi làm việc, ngoài việc chỉ uống chút bia, chú Lệ động đến điếu thuốc lá…”.




      Giản Minh lên tiếng, cuối cùng cũng ý thức được rằng, chu kỳ đèn đỏ của vượt quá ngày lâu lắm rồi, bởi vì việc của Phương Nam, cả việc sửa sang nhà cửa, gần như quên vấn đề sinh lý của mình, cho nên, có bầu rồi sao? Vào đúng thời gian này ư? Ông trời đùa với đấy sao? Đường Nhã Nghiên dịu dàng gọi , “Nào, Giản Minh, chị dẫn em đến khoa Sản.”




      Kết quả kiểm tra ngoài dự đoán của Đường Nhã Nghiên, quả Giản Minh có bầu rồi, kết quả siêu cũng cho thấy, trong bụng Giản Minh sinh linh, phát triển rất tốt, tất cả bình thường, sau đó Giản Minh được dẫn về khoa Nội, cần phải điều chỉnh lượng thức ăn nhiều đạm lên chút, cho nên phải điều chỉnh lại liều dùng của tất cả các loại thuốc. Đường Nhã Nghiên mừng thay cho Lăng Lệ, “Mong lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến rồi.” Giản Minh vui buồn lẫn lộn, có được đứa con của Lăng Lệ, mừng sao tả xiết, nhưng thực bày ra trước mắt, cha của đứa bé có bên cạnh, khi lần đầu tiên nôn ọe vì bào thai này, Lăng Lệ có bên cạnh để an ủi, vỗ về, việc này khác xa so với tưởng tượng ban đầu của họ, Lăng Lệ từng thề thốt, trong thời gian Giản Minh mang bầu, nhất định rời khỏi Giản Minh nửa bước, họ cùng chứng kiến mỗi bước trưởng thành của đứa bé này.




      Giản Minh trầm mặc, làm cho Đường Nhã Nghiên vô cùng yên tâm, khuôn mặt trầm trọng, “Giản Minh, em bỏ đứa bé này chứ?”.




      Giản Minh cười, “Đương nhiên là .” khẽ , “Cho dù Lệ muốn, em cũng giữ đứa bé lại.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Sao Lăng Lệ lại muốn được chứ?”. Tấm lòng của Đường Nhã Nghiên đối với Lăng Lệ cũng giống như Lăng Khang và Văn Quyên, lần này vẫn lại giúp cho Lăng Lệ, “Em đừng linh tinh, bây giờ chú ấy vào ngõ cụt, cũng tại chú ấy gặp quá nhiều chuyện phải lo lắng, em ở với Lăng Lệ lâu như vậy rồi, cũng biết khuyết điểm đó của chú ấy, cứ liên quan gì đến tính mạng, lý tưởng, công lý, chính nghĩa gì gì đó, chỉ tích cực bình thường thôi đâu, Phương Nam gây chuyện như vậy, đúng là đâm nhát dao vào điểm yếu của chú ấy, lấy mạng sống của chú ấy. Em cho Lăng Lệ chút thời gian, đừng oán trách chú ấy. Lăng Lệ nhất định quay về tổ chức lễ cưới với em, làm hết trách nhiệm để chăm sóc em và con.”




      là, chỉ mấy câu đó thôi làm Giản Minh cảm thấy rất cảm kích Đường Nhã Nghiên, mắt ngân ngấn nước, dám chắc chắn, đủ tự tin hỏi câu, “Có vậy ạ?”.




      chứ, chứ.” Đường Nhã Nghiên vỗ vỗ vào tay Giản Minh, “Em nhìn em kìa, đừng buồn nữa, bà bầu cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, em từng sinh đứa rồi, Đông Đông được em chăm sóc tốt như thế rồi, chị cũng cần phải dặn dò nhiều nữa. À, em ngồi đây chút , chị pha cho em cốc trà nóng.”




      Đón lấy cốc trà Đường Nhã Nghiên đưa, Giản Minh , “Chị có thể giúp em chuyện được ?”.




      “Việc gì?”.




      “Đừng với Mễ Lợi việc em có bầu, em muốn trong khoảng thời gian này làm mọi người phải lo lắng cho em, năn nỉ chị đấy.” Giản Minh biết rằng, chỉ cần Mễ Lợi biết, những người khác trong nhà, trước mắt cũng biết.




      Đường Nhã Nghiên dịu dàng, “Được rồi, chị giúp em.”




      “Cảm ơn chị.” Giản Minh đứng dậy, “Em còn có việc, đến ga tàu đón mẹ em, em trước đây.”




      Đường Nhã Nghiên tiễn , “Mẹ em đến sao?”.




      “Dạ vâng, hủy bỏ hôn lễ, bà yên tâm…”.




      Bởi vì mang thai Giản Minh tiện đến vùng bị thiên tai thăm Lăng Lệ được nữa, lấy lý do vì mẹ đến thăm nên thể đến đó được, hủy phép làm lại, yên tâm dưỡng thai.




      lâu sau, Đông Đông được nghỉ học, cuối tuần, em La Thế Triết đến thăm Đông Đông và thông báo với Giản Minh rằng muốn đón Đông Đông về miền Nam ăn Tết, hết Tết mới quay trở lại. Được biết bà Giản ở cùng với Giản Minh, em nhà La Thế Triết đặc biệt mang đến ít bánh kẹo trái cây, làm bà Giản rất vui vẻ. La Thế Triết rằng có việc cần bàn kĩ với Giản Minh, mọi người đều biết ý, quay về phòng, để lại phòng khách cho Giản Minh và La Thế Triết.




      Mọi người hết, La Thế Triết nhìn Giản Minh, “ chuyển công tác về đó rồi, hết Tết, Thế Hoa đưa Đông Đông quay về, ở lại đó làm việc luôn. Có lẽ là trong khoảng thời gian dài thể nào đến thăm Đông Đông được.”




      Thông tin này làm Giản Minh cảm thấy vô cùng bất ngờ, “Chuyển công tác về quê hương? phải từng quen với môi trường làm việc bên đó sao? Tại sao lại muốn chuyển công tác về quê?”.




      La Thế Triết hạ thấp giọng, , “Chủ yếu là bắt đầu coi trọng ý nghĩa tồn tại gia đình, và sức mạnh được cất giấu bên trong đó là gì?”. Nhìn thấy Giản Minh hiểu được ý của , vội vàng giải thích, “ giấu gì em, nhìn thấy thái độ và biểu của cả gia đình họ Lăng khi họ gặp phải vấn đề, có chút cảm xúc, cảm giác cả gia đình quan tâm lẫn nhau, ở bên nhau giúp đỡ lẫn nhau, tốt. rời xa quê nhà nhiều năm lắm rồi, cũng muốn về ở gần nhà chút, dễ dàng chăm sóc gia đình, xảy ra chuyện gì cũng cần phải mình gánh vác vất vả như thế nữa.” La Thế Triết hít hơi, dáng vẻ mệt mỏi, cụt hứng, “Giản Minh, mệt rồi.” kêu cứu với , mặc dù bây giờ kêu cứu của tỏ ra mệt mỏi như thế, nhưng chỉ tỏ ra yếu đuối trước mặt Giản Minh mà thôi.




      Đối với Giản Minh, đây là lần thứ hai nghe thấy La Thế Triết với mệt rồi”, lần trước là trước khi họ ly hôn, với , muốn bỏ là chiếc thuyền rách nát để lên bờ, bước lên chiếc máy bay chiến đấu F20 để tiến về phía trước, bây giờ… Giản Minh chỉ có thể , “Thăng chức là việc tốt, tương lai nhất định được con đường bằng phẳng.” Ánh mắt rơi xuống cánh tay , vết thương , chắc là bị bỏng, sưng rộp lên, rồi lại bị vỡ ra, hình như hơi nhiễm trùng , hỏi, “Tay bị sao thế?”.




      “À, nấu sủi cảo bị bỏng.”




      “Để em lấy cồn lau rửa qua cho chút.” Giản Minh về phía bếp lát rồi quay lại, tay là hộp đựng thuốc , lấy chai cồn ra giúp La Thế Triết rửa vết thương, buột miệng hỏi, “Sủi cảo tự gói sao? Nhân cần tây thịt heo à?”.




      “Ừ, nhân rau cần tay, tự gói lấy.” La Thế Triết nhìn Giản Minh, trong lòng có chút ngọt ngào, vẫn còn nhớ thích ăn sủi cảo nhân gì, nhưng nỗi đau khổ và chua xót lại chiếm cứ toàn bộ con tim, biết rằng chỉ muốn phí sức tìm chủ đề chuyện với mới làm những việc này, nhưng cho dù là như thế, chỉ là chút quan tâm rất đỗi bình thường của dành cho , nhưng lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. dùng chút mãn nguyện trong tích tắc này, đưa ra cái kết triệt để giữa hai người, “ nhớ đến sủi cảo trước đây em làm cho ăn, loại sủi cảo nhân cần tay thích nhất, cho nên thử làm lần xem sao. Cứ nghĩ rằng sủi cảo của mình làm cũng có vẻ giống, rất thành công, ai ngờ vừa cho vào nồi, chẳng hiểu vì sao cứ bị bung ra, chẳng vớt lên được cái nào cho nguyên vẹn, nhìn vào nồi sủi cảo đó và nghĩ rằng, đây là ý trời, có thể duyên phận giữa hai chúng ta hết rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :