1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giờ này hình như là nửa đêm, ngủ mình chiếc giường xếp quân đội đơn giản trong căn nhà tạm, đầu giường có thắp ngọn đèn đêm, để chai nước uống và bánh bích quy, còn có cả điện thoại của , Lăng Lệ ôm lấy lồng ngực vẫn có cảm giác đau đớn từ trong cơn mơ mà sau khi tỉnh dậy vẫn chưa hết, chụp lấy điện thoại, thuần thục nhấn số của Giản Minh, người ta nhấc máy ngay lập tức, có hơi run rẩy, phấn khích, vẫn dịu dàng như cũ, ngọt ngào trong sáng, giống như viên đường phèn cho vào trong nước, giọng hay đến nỗi làm người ta như muốn tan chảy, gọi tên , “ Lệ, là sao? Lệ…”. Chỉ tiếng này thôi, Lăng Lệ rơm rớm nước mắt, nhớ , nhớ cảm giác ấm áp, mềm mại khi ở trong lòng , nhớ cảm giác ngọt ngào khi lên cơn nhõng nhẽo với , càng nhớ lòng khoan dung, lương thiện, nhanh nhẹn và kiên cường của hơn nữa, cần , mỗi giây mỗi phút, nhưng mà vẫn còn ở đó ? Lăng Lệ vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, đầu óc chẳng khá khẩm hơn bột hồ là mấy, sốt ruột gấp gáp đến vô cùng, “Giản Minh, Giản Minh, em đồng ý với La Thế Triết chứ hả? Hai người về với nhau rồi sao?”. Lăng Lệ túm chặt lấy điện thoại, hét lên, “Giản Minh, em nghe , ta hại em đấy, ta đáng tin, em đừng bao giờ đồng ý với ta.”




      Ở đầu bên kia, là trầm mặc của Giản Minh, im lặng đến nỗi Lăng Lệ cứ ngỡ như mình chuyện với khí, thử gọi lần nữa, “Giản Minh? Giản Minh? Em còn nghe máy ?”.




      “Em vẫn nghe,” Giản Minh phẫn nộ, giọng vẫn run run, nhưng còn phấn khích, mà là tủi thân, “ Lệ, tỉnh táo ?”.




      Giống như mấy người điên thường biết mình điên, người say thường mình say, nhị thiếu gia nhà họ Lăng khẳng định cách chắc chắn, “ tỉnh táo, tỉnh táo trăm phần trăm.”




      Giản Minh , “Tốt quá, thế chết quách .” Ngay lập tức, tắt điện thoại.




      Lăng Lệ gọi Giản Minh thêm mấy lần trong điện thoại chỉ còn thanh “tút tút”, xác định có làm vậy cũng vô dụng, thôi gọi nữa. Dưới ánh đèn tù mù, nhìn vào ngày giờ hiển thị màn hình điện thoại, kinh ngạc, sao thế nhỉ? Thời gian, cách thời gian lần trước mà còn nhớ tháng rồi sao, theo kế hoạch, đáng lẽ và Giản Minh quần đảo san hô với những bãi cát dài trắng mịn và làn nước trong xanh ở Ý rồi mới phải, cùng hưởng tuần trăng mật, trời ơi, hôn lễ của họ tổ chức như dự định? bỏ trốn kết hôn sao? Chắc Giản Minh hận rồi? Thế bây giờ ấy ở đâu?




      Lăng Lệ mở cửa ra ngoài, trước những căn nhà dựng tạm có tấm băng rôn lớn treo ngang, đây là đội cứu trợ y tế tham gia cứu trợ các vùng miền bị thiên tai, đáng nhẽ là đội y tế mà đàn chị Đường Nhã Nghiên tham gia, bây giờ là năm giờ sáng, bốn bề yên tĩnh tiếng người, phía đằng xa kia có cảnh sát trực đêm ngang qua. Thời tiết rất lạnh, Lăng Lệ vào phòng, tìm thấy chiếc ghế ngồi vào đó, chiếc áo khoác hay mặc, tất cả mọi thứ trong phòng này, cũng đều là những thứ vẫn hay dùng, đầy đủ như thể tự mình thu dọn đồ đạc để công tác, nhưng nhớ nổi mình có thu xếp hành lý hay , càng nhớ được mình có đồng ý với Đường Nhã Nghiên tham gia vào đội cứu trợ y tế này hay .




      Cuộn chặt áo khoác lại, Lăng Lệ đứng ngoài nhà dựng tạm, ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm mấy ngôi sao lẻ loi bầu trời sâu thăm thẳm, ở đây còn huyên náo của thành phố lớn, khí lạnh lẽo nhưng trong lành. Lăng Lệ ngồi xuống chiếc ghế thấp lùn được ghép từ những miếng gỗ trước cổng, ngước nhìn về ánh mặt trời dần le lói ở phía biển mây đằng chân trời bên kia, dần dần nhớ ra vài việc, Phương Nam chết rồi, trước khi chết, với ta những lời tuyệt tình, ta muốn nhớ ta, có viết cho bức di thư rất dài, những việc sau đó, nhớ nữa. rời khỏi Giản Minh và Đông Đông như thế nào, vứt bỏ hôn lễ ra sao, đần độn trải qua tháng này như thế nào, lúc nãy lại gọi điện thoại cho vợ mình nữa chứ? Lăng Lệ nắm chặt di động của mình, ngờ pin vẫn còn đầy, là ai chăm sóc chu đáo, cẩn thận như thế này?




      bao lâu sau, bầu trời sáng hơn chút, biết có đứa bé từ phòng nào ra, khoảng bảy tám tuổi, mình, lâu lâu lại liếc nhìn Lăng Lệ, Lăng Lệ cười với đứa bé, như thế chắc cũng được gọi là cười nhỉ? Kiểu da mặt mình hơi động đậy tí ấy. Đứa bé kia bước đến, cất tiếng, “Chú ngốc, hôm nay chú vẫn muốn chuyện sao?”.




      Chú ngốc? Lăng Lệ lại bật cười, rất dịu dàng, “Hôm nay muốn chuyện rồi.” Hỏi đứa bé, “Cháu tên gì? Mới sáng sớm mà ở đây mình rồi?”.




      “Cháu tên là Kỳ Liên, cháu dậy sớm thế này để xem cha mẹ cháu về chưa?”.




      “Cha mẹ cháu đâu? Sao lại để cháu ở đây mình?”.




      “Cha mẹ chắc bị lũ cuốn trôi luôn rồi? Cháu đoán là họ quay về nữa…”.




      Lăng Lệ trầm mặc, phản ứng của chắc vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được gì khi đến vùng bị thiên tai, có số vấn đề nếu hỏi ra ràng quá tàn nhẫn. Bởi vì xuất của đứa bé này, Lăng Lệ chợt nhớ đến Đông Đông, biết bây giờ nó thế nào? Hối hận sao tả xiết, chỉ vì nhất thời xúc động mà quên mất chăm sóc Đông Đông, quá là vô trách nhiệm. Nắm lấy cánh tay của đứa bé, “Đói ? Trong phòng chú có bánh quy…”. đưa hết bánh quy cho Kỳ Liên, dặn dò đứa bé đừng chạy lung tung, sau khi nhìn thấy đứa bé khuất, Lăng Lệ cầm lấy điện thoại, nhấn số gọi cho Đông Đông, vốn dĩ muốn gọi vào số máy bàn ở nhà, có điều, trong lòng cứ có cảm giác sao đó, được tự tin cho lắm. rất lo lắng, bà xã và con trai còn ở trong nhà của mình ?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lẽ là quá sớm, Đông Đông ngủ, đổ chuông rất lâu mới nhấc máy, vẫn có chút ngái ngủ, “Cha? Nơi cha ở cuối cùng cũng có sóng điện thoại rồi sao?”. Đông Đông xúc động như muốn khóc, “Cha, con nhớ cha quá à.”




      Tiếng gọi “cha” thân mật như ngày nào làm Lăng Lệ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cũng chỉ vì tiếng gọi này, Lăng Lệ cảm thấy bản thân mình quay trở lại cái thế giới có vô vàn mối liên hệ với , đè nén nỗi xúc động, “Đông Đông, con với mẹ khỏe ?”.




      “Con bây giờ rất tốt, con về bà nội với và cha ruột của con. Con vừa được nghỉ đông, cha và đón con luôn, họ rằng bà nội rất muốn gặp con.” Đông Đông kể chuyện cho Lăng Lệ nghe cách lộn xộn theo trật tự nào cả, “Bà nội bị bệnh, nằm giường, ngày nào cũng chửi bới bác trai và bác , nửa đêm còn đòi ăn đòi uống. Nhưng mà nhà bác trai có chị họ, chị ấy vui lắm, hay chơi với con, còn đốt pháo hoa với con nữa…”.




      Đông Đông về thăm bà La với La Thế Triết? Thế Giản Minh đâu? Lăng Lệ vội vàng hỏi, “Đông Đông,con về nhà thăm bà nội, còn mẹ sao?”.




      “Mẹ vẫn ở nhà chúng ta mà, bà ngoại đến nhà mình rồi, mẹ ở với bà ngoại.” Đông Đông là nhà chúng ta, Lăng Lệ thở phào nhõm, cũng may, ấy vẫn còn ở trong nhà, Giản Minh vẫn còn ở đó. Lại hỏi tiếp, “Lúc con , mẹ có khỏe ?”.




      “Khỏe lắm, lúc đó mẹ nhớ cha, cha, con và mẹ đều rất nhớ cha, mẹ nhớ cha nên khóc mấy lần luôn…”.




      Trái tim của Lăng Lệ như rớt xuống đất, giống như vừa dùng hết sức lực, cả người mềm nhũn, cùi chỏ hai cánh tay chống lên đầu gối, tay ôm đầu nghe Đông Đông chân thành, “Cha, hết Tết dẫn con về nhà, cha, lúc đó cha về nhà chưa?”.




      Lăng Lệ trả lời, chắc chắn như đinh đóng cột, “Có chứ, cha chờ con ở nhà.”




      Sau khi Lăng Lệ gọi điện thoại cho Đông Đông, trời cũng sáng hẳn, xung quanh có người bắt đầu tới lui, có mấy bác Lăng Lệ quen, định chào hỏi có người chào hỏi trước, là cháu dâu Mễ Lợi, quần áo đơn giản, sạch , với giọng vô cùng dịu dàng, như thể dỗ dành con nít, “Chú Hai, dậy rồi sao? Sao lại ngồi mình như thế? đánh răng rửa mặt chưa?”. đợi trưởng bối kiêm cấp của trả lời, tự trả lời luôn, “Chưa phải ? Để cháu lấy nước ấm cho chú rửa mặt.”




      Lăng Lệ tùy tiện trả lời, “Để chú tự làm.”




      Mễ Lợi giống như vừa bị dọa cho hết hồn, ngơ ngác nhìn , dám khẳng định, “Vừa nãy chú gì?”.




      “Để chú tự làm.” Lăng Lệ tâm trạng rầu rĩ nhắc lại lần.




      Mễ Lợi nhảy nhót, “Trời ơi, phó chủ nhiệm Lăng biết chuyện rồi, có phản ứng rồi, trời ơi trời ơi…”. chuẩn bị nước nóng nữa, móc điện thoại ra, “Trọng Hằng, chú Hai biết chuyện rồi, ờ ờ, lúc nãy có chuyện với em, đúng thế…”, sau đó dán điện thoại vào tai Lăng Lệ, giọng của Trọng Hằng, “Chú Hai, chú Hai…”




      Lăng Lệ trả lời, “Tiểu Hằng.”




      Trọng Hằng hét lớn, “Ôi mẹ ơi, chú Hai, chờ cháu, cháu qua ngay, chú chờ cháu mười phút.”




      Mười phút? Qua ngay? Nó có cánh cửa thần kỳ chắc? Lăng Lệ nhìn sang Mễ Lợi, cháu dâu mừng quá phát khóc, “Trọng Hằng ở gần đây thôi, thời gian này cả nhà thay phiên nhau đến chăm sóc cho chú.”




      Cả nhà thay phiên nhau đến chăm sóc sao? Lăng Lệ nhắm mắt lại, cũng được quá đấy, liên lụy cả nhà luôn.




      Mễ Lợi giúp xách phích nước sôi để rửa ráy, vừa kể cho nghe tình hình gần đây, hóa ra mấy ngày nay, Lăng Lệ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn lời, đưa thức ăn cho , mới ăn, cho nằm xuống giường, mới ngủ, hồn vía như bay đâu ấy. Có điều những việc lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày vẫn biết tự lo liệu, kỹ năng chuyên môn vẫn có, chỉ cần người ở bên cạnh chăm sóc, nhắc nhở, bác sĩ tâm lý trong đoàn , đó là kết quả sau khi bị kích động quá mạnh, chắc là khỏi, bảo mọi người đừng ép , để bản thân từ từ hồi phục. Có điều, ai biết thời gian hồi phục của là bao lâu.




      Đương nhiên, bình thường Lăng Lệ băng bó vết thương, khám bệnh cho người bị cảm cúm thành vấn đề, có điều, đề đảm bảo an toàn, y chú viết nhờ người coi lại, đến đoạn này, Mễ Lợi vô cùng ấm ức và tủi thân, vốn dĩ Lăng Lệ có kinh nghiệm, chuyên môn của chuyên gia, bị Phương Nam gây rối như thế nên bị hạ thấp tiêu chuẩn, còn bằng sinh viên thực tập, chỉ mình tủi thân và khó chịu, thực tế là mọi người đều khó chịu. Có điều bản thân Lăng Lệ chẳng thèm để ý đến mấy thứ đó, nhiều lúc, còn chủ động giúp đỡ chuyển hàng hóa cho vùng gặp thiên tai, ở đâu cần, đều giúp tay, chỉ giao lưu với người khác, khép kín, linh hồn tuyệt giao với thế giới bên ngoài.




      Trạng thái này của Lăng Lệ làm người nhà khiếp sợ, Lăng Khang Văn Quyên và Trọng Hằng thay phiên nhau đến trông nom , “Mấy ngày trước Trọng Hằng vừa mới thay cho bác , mấy hôm trước nữa là bác trai túc trực ở đây. Thím Hai đến lần, ở lại mấy ngày liền, vốn dĩ định ở thêm vài ngày nữa, nhưng thứ nhất lại đúng dịp Đông Đông phải thi học kỳ, thứ hai vì để chuẩn bị tổ chức hôn lễ, mẹ của thím Hai đến nhà, thím Hai đành phải quay về đón mẹ.” Len lén nhìn sắc mặt của Lăng Lệ, Mễ Lợi cẩn thận, “Có điều, thím Hai cũng có dặn dò, đợi đến khi chú muốn chuyện, bảo cháu với chú, cần phải tạo thêm áp lực, thím ấy đều có thể chấp nhận bất kỳ quyết định nào của chú.”




      Bất kỳ quyết định nào? Có ý gì đây nhỉ? Lăng Lệ nhổ bọt đánh răng trong miệng ra, nhìn Mễ Lợi, ánh mắt đầy nghi hoặc.




      Mễ Lợi giải thích, “Người trong nhà ra, nhưng ai cũng lo lắng, biết chú có cảm thấy áy náy vì chuyện của Phương Nam, vượt qua được trở ngại trong lòng, hủy luôn hôn với thím Hai.”




      Lăng Lệ kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn với Giản Minh. Mặc dù cả người vẫn lười biếng có hứng thú lắm, nhưng giọng điệu vẫn chậm rãi đều đều, nhưng ràng là quát Mễ Lợi, “ linh tinh gì thế, thể nào có chuyện hủy bỏ hôn nhân, mọi người suy nghĩ như thế nào vậy hả?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chỉ có mình cháu nghĩ như thế này đâu, thím Hai cũng như vậy. Thím Hai , tiền thuê nhà của mấy tháng này, thím ấy vẫn chuyển vào tài khoản của chú. Nếu như chú muốn gặp mặt thím, sau khi ở vùng cứu trợ trở về, chú cứ đến thẳng nhà trai, là thím hiểu, tìm nơi khác để chuyển . Thím muốn chú đừng ép bản thân mình quá, rằng thím ấy sao cả, cần phải lo lắng cho thím ấy, kết quả gì cũng đều chịu đựng được. Thím Hai còn , nếu như chú cứ mãi sống khép mình như thế này, muốn chuyện cũng chẳng sao, chỉ cần chú cảm thấy thoải mái là được, thím ấy và Đông Đông chăm sóc cho chú.”




      Ôi, Giản Minh, Giản Minh… Lăng Lệ trầm ngâm lúc, muốn gọi điện thoại cho Giản Minh, nhưng tự nhiên cảm thấy nhát gan, ấy nhất định tha thứ cho , chút năng lượng vừa mới phục hồi đủ để đối mặt với nỗi đau mà gây ra cho Giản Minh, ngồi chiếc ghế gỗ cũ kĩ, Lăng Lệ bó tay biết phải làm thế nào.




      “Chú Hai, cạo râu .” Máy cạo râu thường dùng được đưa đến trước mặt, Mễ Lợi tiếp tục lải nhải, “Thím Hai đối xử với chú rất tốt, cưng chiều chú lắm, muốn chú hồi phục sớm nên thu dọn những đồ đạc chú hay dùng vào va ly to mang đến đây, chủ yếu để cho chú cảm thấy thoải mái. Ở đây chăm sóc chú mấy ngày, việc gì cũng lo lắng cho chú rất chu đáo. Trước khi còn cảm thấy yên tâm chút nào, chẳng đành lòng , viết những thứ cần chú ý ra tờ giấy để lại cho cháu, bảo cháu mỗi ngày phải lo việc rửa ráy cho chú, rằng chú rất thích sạch , sợ ngày nào đó chú lấy lại tinh thần, soi gương phát ra mình phải là bác sĩ Lăng nho nhã, mà là thầy lang lôi thôi lếch thếch trong giới giang hồ…”. rồi, Mễ Lợi nhịn được bật cười.




      Lăng Lệ săm soi cách tỉ mỉ bản thân mình trong gương, gầy rất nhiều rất nhiều, khuôn mặt với những đường nét góc cạnh ràng, cũng may được mọi người thương, việc gì cũng chăm sóc rất chu đáo, nhìn trông có vẻ giống thầy lang lôi thôi lếch thếch trong chốn giang hồ lắm. hỏi Mễ Lợi, “Tại sao hai chú cháu mình lại ở đây?”.




      “Ngày xảy ra chuyện, chủ nhiệm Đường nhìn thấy chú như vậy nên cực kỳ quyết đoán, để chú thay chủ nhiệm. Mỗi lần tâm trạng của chú tốt công tác chuyến dài ngày, khi quay trở lại tâm trạng bình thường trở lại, cho nên, chủ nhiệm đưa ra quyết định như vậy, chú đến đây thay cho chị ấy. Nhưng lo rằng chú mình được, cho nên bảo cháu đến đây chăm chú. Bất kể thế nào, khoảng thời gian này, mặc dù chú được bình thường, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được…”.




      coi là vượt qua rồi nhỉ, Lăng Lệ nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi cạo mấy sợi râu mọc ở dưới cằm.




      Buổi sáng hôm nay, tâm trạng của Giản Minh cực kỳ phức tạp, từ sáng sớm nay khi Lăng Lệ gọi điện thoại về, chưa ngủ thêm được chút nào, có lẽ vì nguyên nhân ngủ được, tượng buồn nôn khi bầu bì càng dữ dội hơn. Thực tế là, từ khi Lăng Lệ xảy ra chuyện đến nay, Giản Minh chưa đêm nào được ngủ ngon. Mà tượng nghén từ khi mang thai đến nay, có ngày nào phản ứng dữ dội làm người tiều tụy yếu ớt đâu? Thời khắc cần Lăng Lệ nhất, lại bị suy sụp vì cú sốc ấy, Giản Minh trách , mà đau lòng, nếu như có thể, nỗi khổ mà phải hứng chịu, nguyện chịu đựng thay cho , nhưng sau những tháng ngày đứng ngồi yên, nước mắt như mưa, trong lòng như có lửa đốt, luôn thương nhớ day dứt trong lòng, điều làm đau buồn muốn chết lại là cuộc điện thoại đầu tiên sau khi tỉnh lại gọi về cho , hỏi , có đồng ý với La Thế Triết ? Tại sao dám hỏi như thế?




      Ngày Phương Nam xảy ra chuyện, La Thế Triết hẹn gặp , với Lăng Lệ, Lăng Lệ còn sắp xếp giúp mượn xe, vệ sĩ của công ty Lăng Khang, rất khoa trương, đây là cách bảo vệ dâu được xảy ra bất kỳ cố nào, bảo vệ khi gặp La Thế Triết.




      Gặp được La Thế Triết, trước hết chuyện về tình hình của Đông Đông, La Thế Triết với Giản Minh, làm thủ tục ly hôn với Tô Mạn.




      Giản Minh nghĩ rằng, chồng cũ của mình kiếm cớ vì con cái để gặp mình, chắc là muốn chuyện này đây, rất muốn bỏ ngay lập tức, miễn cưỡng ứng phó, “Hình như em có nghe rồi.”




      La Thế Triết hỏi, “Trong lòng em có phải vẫn còn ác cảm đối với ?”.




      Giản Minh rất hiểu con người đứng trước mắt, ít nhiều hiểu được ý đồ của ta nên phòng thủ nghiêm ngặt, “Chắc là , hoặc cách khác, em còn bực bội với quá khứ, là bởi vì cuộc sống của em bây giờ rất tốt, em rất hài lòng với cuộc sống nay.”




      La Thế Triết chậm rãi rót trà pha sẵn cho Giản Minh cốc, khói trà bốc lên nghi ngút, nước trà xanh biếc, chậm rãi , “Nghe ra, hình như có cơ hội nữa rồi.”




      “Em và Lệ đăng ký kết hôn, vài ngày nữa làm đám cưới.” Giản Minh nhấp ngụm trà, “Việc này phải biết chứ.” Khẽ thở dài, Giản Minh tỏ ra nhẫn nại, “Thế Triết, em biết còn muốn cơ hội gì, hơn nữa, nếu như em cho cơ hội gì , liền cảm thấy con đường phía trước bằng phẳng, phong cảnh ngút ngàn hay sao?”. Giản Minh mở túi xách của mình ra cho La Thế Triết xem, trong túi xách có túi trữ lạnh chứa Insulin, “Đây là thuốc của em, là lo lắng và mối bận tâm em phải mang theo cả cuộc đời này. Nó phải được cất giữ trong môi trường nhiệt độ ổn định, nếu cẩn thận để thay đổi nhiệt độ rất dễ mất tác dụng, cho nên bình thường phải trữ trong tủ lạnh. Mỗi ngày ra khỏi nhà em phải nhớ mang theo thuốc, sợ rằng nhỡ khi cần ăn tối bên ngoài, em còn có để dùng. Nhưng mỗi lần ra ngoài lâu quá, lo lắng những viên đá trong túi trữ lạnh tan ra, duy trì được nhiệt độ cầu của thuốc. Có điều, những phiền toái, rắc rối, lo lắng này đều chỉ là chuyện , dễ dàng ứng phó được, những phiền phức mà em gặp phải trong tương lai, chắc chắn lớn hơn mấy việc đó nhiều, có khả năng da em bị nhiễm trùng vì vết thương nào đó da, nó sưng tấy lỗ chỗ như tổ ong, chạy đến bệnh viện từ lần này đến lần khác để chích thuốc kháng viêm, nếu như xử lý vết thương đó tốt, hoặc là mắc phải bệnh nhiễm trùng huyết, hoặc là tay chân bị tàn phế, bắt buộc phải cắt bỏ…”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      La Thế Triết chịu nổi để có thể nghe tiếp được, rất khó việc chịu nổi đó là chịu nổi thay cho Giản Minh hay là bản thân mình chịu nổi, hoặc là đều có, ta cầu, “Giản Minh, đừng nữa.”




      Giản Minh ngậm miệng, “Cũng có khả năng bao lâu nữa, mắt của em bắt đầu có vần đề, bắt buộc phải làm phẫu thuật thay thủy tinh thể nhân tạo, thị lực giảm sút nhìn đồ đạc. Nếu như ngày đó em là vợ của , có khả năng vì mắt mờ mà em nấu ngày ba bữa cơm được, dọn dẹp nhà bếp sạch , quét dọn nhà cửa ngăn nắp, Thế Triết, người luôn theo đuổi hoàn mỹ, hơi mắc bệnh sạch như , có chịu đựng nổi người như em vậy ?”.




      Khuôn mặt La Thế Triết giống như bị người ta vạch trần điểm yếu, năn nỉ lần nữa, “Giản Minh, đừng nữa.”




      Giản Minh tiếp tục đưa ra giả thiết cách tàn nhẫn, “Cho dù như vậy, cũng chưa chắc là tồi tệ nhất, dần dà, huyết áp, tim mạch, thận, thính giác của em đều xuất vấn đề, hoặc là mỗi năm em phải nằm giường bệnh thời gian, cần túc trực để chăm sóc em thường xuyên, thể tập trung toàn bộ sức lực cho công việc của , bởi vì chỉ phải chăm sóc vợ, còn phải chăm sóc con cái, bắt buộc phải chạy đến đứt hơi từ nhà đến văn phòng, trường học, bệnh viện…”.




      Khuôn mặt La Thế Triết lúc tái mét, lúc đỏ lên theo từng lời của Giản Minh, rất muốn với Giản Minh, , có thể làm được, giúp trông nom thuốc của , chăm sóc tốt mỗi vết thương người , giữ gìn đôi chân , muốn rằng để ý đến việc ba bữa cơm qua quýt mỗi ngày, để ý đến việc nhà cửa được quét dọn kĩ càng, cũng muốn thề rằng, nếu như có ngày nào đó nằm giường bệnh, vứt bỏ lòng tham vọng trong công việc, bận rộn chạy tới chạy lui giữa gia đình và bệnh viện, trường học rồi văn phòng cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào như mía lùi. Nhưng, La Thế Triết ra lời thề của mình, chỉ hơi có những suy nghĩ về những tháng ngày như thế, cảm thấy chán ghét, mệt mỏi rồi, đến cả thành ý muốn đưa ra lời hứa cũng khó khăn đến như thế này rồi, biết là giận bản thân mình, hay là giận tàn nhẫn của Giản Minh, đứng dậy, hơi lớn tiếng chút, “Đừng nữa.”




      Giản Minh im lặng, nhìn chằm chằm vào La Thế Triết, hề thu lại ánh mắt, La Thế Triết vừa thê thảm vừa xấu hổ, quay người, đến đứng dưới cửa sổ, tuyết sắp rơi, thời tiết ảm đạm đến nỗi làm con người ta cảm thấy nhụt chí, bàn tay nắm lấy song cửa sổ, cũng biết nghĩ gì.




      Giản Minh nghĩ rằng, thôi được rồi, việc gì phải như thế, việc gì cứ phải so đo với ta cái này? cũng bước đến bên cửa sổ, “Xin lỗi, phải em cố ý, đừng suy nghĩ làm gì, cho cùng, con người ai cũng ích kỉ, em hoàn mỹ, nhưng lại hy vọng người khác lại có thể chấp nhận con người hoàn mỹ như em.”




      La Thế Triết gượng cười, “Giản Minh, em càng càng làm cảm thấy khó có đất dung thân.”




      Giản Minh nhăn mũi, rồi đáp, “ cũng đừng như thế, có sức khỏe, nghiệp lại thành công. Còn em sao, đến ngần này tuổi mới bươn ra xã hội, ở giai đoạn khởi nghiệp, lúc nào cũng bắt đầu từ nhân viên quèn lên, em mới là người khó có đất dung thân.”




      chun chun mũi, dáng vẻ yểu điệu tinh nghịch, La Thế Triết vẫn luôn điểm này của nhất, này, chẳng nhẽ cứ thế đánh mất sao? cam tâm, ta hỏi tiếp, “Em chọn Lăng Lệ, là bởi vì những việc khó khăn em vừa , ta làm tốt hơn sao?”.




      Giản Minh thà, “Trước mắt mà , có vài việc quả làm rất tốt, còn về tương lai, em cũng chưa biết.”




      “Sau này em có dự định gì?”.




      “Tương lai ấy à,” Giản Minh nhún vai, “Đương nhiên là sống như thế, cuộc sống bình thường, nghèo khổ nhưng vui vẻ, cũng biết em rồi đấy, cầu cao, có chí cầu tiến, hợp nhất làm người phụ nữ của gia đình, nếu như sinh thêm con, ưu tiên cho chồng con trước như mọi khi.”




      “Nhưng Lăng Lệ chưa chắc mãi như thế, ta tài hoa, có trình độ chuyên môn, có năng lực, nền tảng vững chắc, thể nào dễ dàng để ta tự buông xuôi, cứ sống như thế mãi được.” La Thế Triết vô cùng phong độ, từ trước đến nay có vẻ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lại hay công kích và kích động, “Trung Quốc là xã hội nam quyền, gian sống của phụ nữ từ trước đến nay luôn bị hạn chế và trói buộc, nếu như lựa chọn vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, tương lai rất vất vả, có khả năng rất mất sức nhưng lại chẳng được gì, cả hai việc đều chẳng đâu vào đâu. Nếu như chỉ chăm lo gia đình, nhất định phải gánh lấy hiểm nghèo khi tách rời khỏi xã hội, tiếng chung với chồng càng lúc càng ít hơn, hôn nhân sớm muộn cũng xuất vấn đề. Giản Minh,” La Thế Triết hàm ý sâu xa, “Những việc này em suy nghĩ bao giờ chưa? Giữa em và từng có vết xe đổ, em sợ phải giẫm lên vết xe đổ đó lần nữa sao?”.




      Giản Minh trừng mắt nhìn La Thế Triết, “chậc chậc” liên tục mấy tiếng, ra sức lắc đầu, cảm khái vô hạn, cũng trêu chọc, giễu cợt cực kỳ, “Bữa nay giám đốc La tiếng người, là hiếm có mà, quả nhiên, chỉ cách nhau vài ngày mà em phải nhìn người ta bằng ánh mắt khác rồi.”




      La Thế Triết cười, mím môi, khuôn mặt bình thường căng nhẵn chút nếp gấp chậm rãi để lộ ra chút ấm áp. thích kiểu chuyện này của Giản Minh, thoải mái, tự nhiên, rất lâu rồi dùng lời lẽ như vậy với . Thế nên cách chuyện cũng cần phải nghiêm chỉnh như làm việc nữa, “Được rồi, cho câu trả lời.”




      Câu trả lời của Giản Minh chỉ có ba chữ, “Em sợ.”




      “Có nghĩa là sao?”.




      “Qui tắc trò chơi thế giới này phải do em đặt ra, khi thể nào thay đổi, đành phải thuận theo thôi, trong gian có hạn cố gắng hưởng thụ cuộc sống của em, khi mình có trong tay cố gắng nâng niu, khi đánh mất cũng cố gắng gánh chịu, lời lỗ tự chịu, giơ tay ra hối hận, làm gì còn chỗ cho sợ hãi? Cho nên, em sợ.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      La Thế Triết nhìn vẻ thích thú và thương hề che giấu trong ánh mắt của Giản Minh, mưu tính sâu xa đưa ra câu, “ khi cái gì cũng sợ, chi bằng lấy lần nữa . là cha ruột của Đông Đông, cả gia đình ba người chúng ta phải được đoàn tụ.” Mở lòng bàn tay ra trước mặt , trong lòng bàn tay là hai chiếc nhẫn bạch kim cũ, đó là nhẫn cưới của họ. Khi họ đòi ly hôn, tối hôm Giản Minh chuyển qua ngủ ở phòng Đông Đông, tháo nhẫn cưới ra, cất vào trong ngăn kéo của bàn trang điểm, La Thế Triết vẫn còn giữ lại.




      ngờ được rằng, bị vây bọc tấn công ở đây, thái độ Giản Minh bình tĩnh, lạnh lùng, tiếp theo đó, lắc lắc đầu, lời cầu hôn của chồng cũ, vẫn từ chối như trước đây.




      La Thế Triết bị dao động bởi kiểu từ chối này, tiếp tục thỉnh cầu, “Giản Minh, những vấn đề mà em lo lắng, hứa, cố hết sức để giải quyết. Thực ra, so với nỗi đơn sau khi đánh mất em, những vấn đề em phải là những vấn đề lớn lắm.”




      Những lời xúc động lòng người như thế này chẳng giống phong cách của La Thế Triết chút nào, khuôn mặt lạnh nhạt của Giản Minh xuất thêm ý cười, vẫn là lắc đầu.




      La Thế Triết vẫn dùng những lời lẽ tình tứ thiết tha, “Vẫn giận vì những chuyện trước đây của sao? bù đắp lại cho em, tin , cho thêm cơ hội nữa được ?”.




      Giản Minh tiếp tục lắc đầu.




      “Em suy nghĩ cho Đông Đông chút .” biết làm thế nào, La Thế Triết đành phải lấy danh nghĩa là cha đẻ của con trai, “Nó phải được sống cùng với cha đẻ của nó chứ.”




      Giản Minh vẫn tiếp tục lắc đầu.




      Có phần đau lòng, La Thế Triết từ trước đến nay chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, lộ nét giận dữ, “Có phải kém cỏi hơn ta nhiều lắm ? Điểm nào cũng bằng ta?”.




      Giản Minh rốt cuộc cũng lắc đầu nữa, với La Thế Triết câu, “Chẳng nhẽ điểm nào cũng tốt hơn ấy, là em về với ? Đón nhận sao?”.




      La Thế Triết như lẽ đương nhiên, “Chẳng nhẽ phải như vậy sao?”.




      “Con người ta sống có linh hồn, có tình cảm mà, chung phụ nữ cũng đến nỗi giống với phụ nữ thời đại sống trong các hang đá, cứ phải nhìn vào khả năng săn bắn, giết được bao nhiêu con mồi của giống đực để quyết định mình nên theo ai chứ hả? Thế cũng quá là nguyên thủy, xin , em là người đại của loài người sau mấy ngàn năm tiến hóa, được tôi luyện trong thế giới văn minh.” Bàn tay trái thon dài nhịp nhịp trước mắt La Thế Triết, “Nhìn thấy chưa? Nhẫn cưới, bây giờ em là bà Lăng. người có văn hóa, nên tùy tiện cầu hôn với phụ nữ có chồng. La Thế Triết, nguyên nhân em lắc đầu chỉ có , em còn nữa.”




      còn mình nữa, cách bình thản như thế này, bình thường, lại bình tĩnh, liên quan gì đến đau đớn, nhưng trong tim mình lại bị những chữ này làm đau đớn từng đợt. Nghe Giản Minh , “Em cũng phải rồi, hẹn chị dâu lấy thiệp cưới.” La Thế Triết nhúc nhích, có chút mơ màng, “Giản Minh, em quên chứ?”.




      “Hả?” Giản Minh chưa hiểu ý của ta.




      Đôi mắt của La Thế Triết hoen đỏ, trốn tránh ánh mắt của , quay lưng lại với Giản Minh, “ là, nữa, đương nhiên cũng thể nào ép buộc, có điều, vẫn cứ hy vọng em đừng dễ dàng quên .”




      Giản Minh trả lời, “Thế Triết, là cha của Đông Đông.” Đây chính là điều duy nhất coi trọng, là tất cả mối quan hệ nay của họ.




      La Thế Triết nghiến chặt quai hàm, kiềm chế ý muốn ôm lấy chặt để khóc, bàn tay nắm chặt hai chiếc nhẫn cũ cho vào túi quần, “Được rồi, em , làm chậm trễ thời gian của em nữa.”




      Tính tiền bước ra khỏi phòng trà, vệ sĩ đứng ở cửa nhắc nhở, “Thưa bà, vừa nãy bác sĩ Lăng có đến đây.”




      Lệ đến đây? Giản Minh kỳ lạ hỏi, “Sao chị nhìn thấy ấy?”.




      Vệ sĩ trả lời, “Em cũng thấy kỳ lạ, hiểu tại sao vừa vào ra ngay? Em nhìn thấy sắc mặt, tinh thần ấy rất tồi tệ, còn mặc cả áo blouse trắng, cứ nghĩ có chuyện gấp cần tìm chị.”




      Tại sao bước vào năng gì ra? Giản Minh nhìn La Thế Triết, tâm tư như bị La Thế Triết xuyên thấu, “Có phải hiểu lầm cái gì rồi ?”. Giản Minh định mở miệng, tiếp lời ngay, giọng điệu có chút hậm hực vì nỗi thất bại vừa nãy bị Giản Minh ”, thèm để ý gì nữa, thể lòng dạ tiểu nhân của mình ngay trước mặt , “Nếu như ta hiểu lầm, giúp em giải thích đâu, là do ta ngốc, hơn nữa rất vui nếu như ta phá hỏng tình cảm giữa hai người theo kiểu hiểu lầm này.”




      Giản Minh bị “lòng dạ tiểu nhân” của La tiên sinh làm cho dở khóc dở cười, đuổi , “Được rồi, vệ sĩ đưa em về, tạm biệt.”




      đường đến bệnh viện, Giản Minh muốn gọi điện thoại cho Lăng Lệ hỏi xem có chuyện gì, tin kiểu hiểu lầm đó, việc gặp La tiên sinh, trước với rồi, như thế này mà cũng hiểu lầm được cũng quá là thể tin nổi nhỉ? Đợi đến khi lấy được điện thoại ra mới phát điện thoại mình hết pin, kịp thời gọi điện thoại cho Lăng Lệ được, đường chẳng hiểu sao còn kẹt xe, mãi mới tới bệnh viện, bảo vệ sĩ cứ về công ty trước, tới tòa nhà cũ của khoa Nội tiết tìm Lăng Lệ. Hôm nay khí ở khoa Nội tiết nặng nề cách khó hiểu, ai nấy đều cúi đầu lặng lẽ làm việc, đôi lúc có y tá thầm dăm ba câu, nhưng ràng sắc mặt mọi người đều rất u ám.




      Đường Nhã Nghiên thẫn thờ ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy Giản Minh đến, ánh mắt sáng lên, đôi môi mấp máy, hình như định gì đó, nhưng mãi lúc cũng chẳng gì, thậm chí đến câu chào hỏi thông thường còn có. Trực giác Giản Minh mách bảo, chắc xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng hoảng sợ, “Chị Đường, Lệ đâu rồi ạ?”.




      Nhìn bộ dạng Đường Nhã Nghiên có vẻ như rất đau đầu, rất khó xử, “ rồi, chị vừa tiễn chú ấy .”




      rồi? đâu?”.




      “Đội cứu trợ y tế cho vùng gặp thiên tai mà đáng lẽ chị phải ấy.”


      Giản Minh giương to mắt lên nhìn, thái độ cũng hiểu, vì sao như vậy? Lẩm bẩm, “ ấy sắp xin nghỉ phép để tổ chức đám cưới, mấy ngày nữa bọn em phải tổ chức tiệc rượu rồi, tiếp theo đó còn du lịch để hưởng tuần trăng mật nữa.” Chuyến du lịch đó, Giản Minh rất mong chờ, vẫn chưa có cơ hội được chơi với Lăng Lệ bao giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :