1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Về việc Phương Nam bị ung thư, Giản Minh và Lăng Lệ với người nhà, tất cả mọi người đều trầm mặc, nhìn nhau lúc lâu, Lăng Khang đằng hắng cổ họng, với Lăng Lệ, “Lần sau nếu như gặp Phương Nam, cho gửi lời hỏi thăm em nó.” Văn Quyên chỉ có thở dài.




      Giản Minh cảm thấy, ông xã của mình thường lui tới chăm sóc vợ cũ của mình, người hề sốt ruột, hề lo lắng giống như thế này, chắc là cũng hiếm gặp, vô tư đạt đến đỉnh điểm. Có thể vô tư như thế này, nguyên do chắc bởi vì Lăng Lệ, hề giấu giếm điều gì, nếu như có gặp Phương Nam, về nhà nhất định báo cáo cho Giản Minh nghe, cho dù Giản Minh cười chê vô vị, lắm lời như ông cụ già, Lăng Lệ vẫn cứ ngưng nghỉ. có gì khác, trân trọng tất cả mọi thứ có, muốn xảy ra bất kỳ hiểu lầm cần thiết nào, chỉ cầu mong rằng, thẳng thắn như vậy có thể làm yên tâm. Lăng Lệ đưa ra định nghĩa cho việc này như sau, “Tư chất có hạn, chịu nổi kịch tính, nhưng đối với những gì vô vị lại hết sức hoan nghênh.”




      Có mấy lần, Giản Minh nghe Lăng Lệ rằng Phương Nam có ý nhờ nấu cháo, hầm súp, chắc Lăng Lệ cảm thấy như vậy vượt quá chừng mực, đồng ý.




      Giản Minh chủ động, “Hay là để em nấu cháo rồi mang vào cho chị ấy.”




      Lăng Lệ từ chối, “Hai chúng mình bận lắm rồi, căn tin cũng có bán cháo.”




      Giản Minh lại thấy phiền, “Dù sao nhà mình cũng cần ăn mà, chỉ có thêm nắm gạo thôi mà.”




      Ngày đưa cháo cho Phương Nam, cuối tuần, Lăng Lệ làm sớm, ra khỏi nhà trước. Trước khi còn dặn dò Giản Minh, nhiệt độ hạ quá thấp, dặn Giản Minh đừng quên mặc thêm áo cho con. Giản Minh đúng là có mặc thêm áo cho Đông Đông, nhưng tìm xong áo ấm cho Đông Đông, rồi tìm thêm quần áo cho mình, thể nào cũng kịp thời gian, biết làm sao, đành mặc chiếc váy jeans dày dặn với chiếc áo sơ mi lông cừu, xách túi giữ nhiệt đựng cháo cho Phương Nam, vội vàng cho Đông Đông đến lớp học vẽ trước, sau đó mới đến bệnh viện.




      Mặc dù taxi, nhưng đến bệnh viện, xuống xe rồi phải thêm đoạn đường nữa, cũng đủ làm cho chết cóng. Phương Nam nhìn thấy , liên tục lên tiếng xin lỗi, “Ngại ghê, làm phiền em quá.”




      Thời gian này, phòng bệnh của bệnh viện có lò sưởi, nhiệt độ bên ngoài và bên trong phòng chênh lệch rất lớn, Giản Minh càng cảm thấy quen, vừa trả lời Phương Nam bảo sao, vừa hắt xì hơi. Rót cháo ra cho Phương Nam, còn mang đến ít rau xào buổi sáng nay, và ít dưa tự muối, cho vào chút dầu mè, Phương Nam khen thơm liên tục, ăn được ít. Nhưng phản ứng trong thời gian hóa trị quá mạnh, ăn xong bao lâu lại cảm thấy khó chịu nôn ra hết, Giản Minh đứng bên cạnh chăm sóc, pha nước chanh cho súc miệng.




      Giản Minh vừa bận rộn xong Lăng nhị thiếu gia giá đáo, bệnh viện là địa bàn của mà, giống như ra đa vậy, “Giản Minh, nghe Kiều em đến rồi.” Nhìn Giản Minh ăn mặc phong phanh, nhíu mày, “ phải với em nhiệt độ hạ thấp lắm rồi sao? Em mặc thêm quần áo cho Đông Đông sao?”.




      Giản Minh trả lời, “Có chứ có chứ.” xong lại hắt xì hơi tiếng.




      Lăng Lệ nắm lấy bàn tay , căng thẳng, “Em xem tay em lạnh kìa, áo của em đâu?”.




      Giản Minh giải thích, quần áo mùa đông vẫn còn nằm trong va ly chưa lấy ra, bởi vì Văn Quyên phải đổi đồ nội thất, dán lại giấy dán tường, nghĩ rằng tìm quần áo phải mở va ly, lục tủ này nọ quá dày vò bản thân mình, bảo quá rắc rối, cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa là xong, ai ngờ nhiệt độ xuống thấp nhanh như vậy chứ?




      “Đúng là bớt quan sát em lại chút là xong.” Lăng Lệ trách móc, “Rốt cuộc xếp quần áo khó chịu hay bị cảm khó chịu nào?”.




      Giản Minh thẳng, “Đều khó chịu như nhau.”




      Lăng Lệ nhéo má , “Em coi em vừa lười vừa mơ hồ như thế này…”. Giây phút này Lăng Lệ hoàn toàn để ý gì đến Phương Nam, trong mắt chỉ có Giản Minh, việc quên mặc áo khoác giống như điều sơ suất vô cùng lớn lao, sau đó cởi áo khoác mặc trong người ra, mặc vào cho Giản Minh, đưa Giản Minh về phòng nghỉ ở khoa Nội tiết của nghỉ ngơi, đợi đến trưa tranh thủ thời gian đón Đông Đông, cả gia đình ba người ăn cơm trưa ở bên ngoài, rồi đưa Giản Minh mua quần áo mùa đông mới.




      Giản Minh khó có thể nào quên được ánh mắt Phương Nam nhìn mình và Lăng Lệ lúc ấy, sau đó, còn thăm Phương Nam nữa, mặc dù chưa chắc thích ấy, nhưng cũng muốn làm cho ấy “tức chết”, mặc dù vô tình. Nguyện vọng của Giản Minh là, sơn hà yên bình, tháng ngày yên tĩnh, thiên hạ thái bình, người nào cũng khỏe mạnh, cuộc sống vui vẻ mỹ mãn, bao gồm cả Phương Nam, cũng bao gồm cả Tô Mạn. Cho nên Giản Minh cảm thấy, cứ giao việc chăm sóc Phương Nam lại cho Lăng Lệ được rồi, mình đừng ham vui nữa, nếu như Phương Nam bị ung thư đánh gục, lại bị đố kị và thất vọng dày vò ngã gục, cố gắng của và Lăng Lệ phải quá lãng phí sao?




      Giản Minh thấy rằng, thất vọng của Phương Nam cũng có nguyên nhân của nó, Lệ tốt như thế lại cần, sống chết cũng phải cặp kè với cái tên Tiền Á Quân đó, lại là… Nghe trong thời gian hóa trị, chồng ấy chưa lần đến chăm sóc. Mỗi lần truyền thuốc xong, Phương Nam cũng hẳn ở lại trong bệnh viện, có lúc chồng ấy đến đón về nhà, nhưng chưa bao giờ lên phòng, đều đứng đợi ở bãi đậu xe, kiểu rất kiên trì chờ đợi, gọi điện thoại thúc giục liên tục.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lần Lăng Lệ nhắc đến, Phương Nam có ý định ly hôn, Lăng Lệ còn khuyên, giữa hai vợ chồng nên bàn đến chuyện ly hôn. đến chuyện này, thần sắc của Lăng Lệ vẫn bình thường, cho dù xuýt xoa cảm thán, nhưng mức độ cảm khái đó còn sâu sắc bằng việc nhắc đến người đồng nghiệp thân quen ngày thường. Lăng Lệ càng như thế, trong lòng Giản Minh càng có chút sợ hãi, phải Lăng Lệ tuyệt tình, mà là nhớ lại, Lăng Lệ trước mặt Phương Nam, nếu như cũng với thái độ bình thường như mây bay gió thoảng, nhiệt tình cũng hồ hởi, đối với Phương Nam mà , chỉ sợ… Giản Minh rất bất an, hỏi kết quả hóa trị của Phương Nam thế nào rồi? Lăng Lệ rằng, còn chưa biết, phải đợi những con số trong kết quả kiểm tra xét nghiệm sau khi hóa trị nữa mới biết được… Giản Minh hy vọng tất cả mọi việc của Phương Nam thuận lợi.




      Đối với chuyện bầu bạn với Phương Nam, về phần Lăng Lệ, phải hình dung như thế nào nhỉ? Thực ra cũng có chút phức tạp. Đương nhiên, có thể giữ chừng mực và giới hạn, làm rất tốt, nhưng thể nào rằng nhiều lúc Phương Nam đưa ra những hành động, lời khiêu chiến giới hạn chừng mực đó, làm Lăng Lệ cảm thấy rất vất vả, dốc hết sức lực ra tìm lý do, quá trình của mỗi lần từ chối đều trám trét cho xong chuyện làm trong lòng người ta cảm thấy mệt mỏi, ý định từ bỏ nào đó cũng vì đó mà xuất . Nhưng mặc kệ quan tâm đến , để mình kiên trì với thời gian hóa trị vất vả và dài lê thê đó, lại đành lòng.




      Nhiều lúc Lăng Lệ cũng cảm thấy kỳ lạ, người giống Phương Nam thế này, rốt cuộc được sinh ra như thế nào? Tại sao lại như vậy? Thuở còn là vợ chồng với , ấy khiêu chiến với giới hạn chịu đựng cuối cùng của hết lần này đến lần khác, mài mòn từng chút tình nghĩa vợ chồng giữa hai người, đến khi muốn làm bạn với ấy cách đàng hoàng, ấy cũng có bản lĩnh làm tình nghĩa bạn bè vốn mấy chắc chắn đó cũng tiêu tan từng chút, từng chút . Tính cách chịu yên phận, chịu khuất phục, tràn trề sức sống của từng làm Lăng Lệ ngưỡng mộ, thích, giờ đây lại làm Lăng Lệ có ảo giác, rằng con người ta sống cõi đời này có thể cần thiết phải có nhiều dũng khí và lòng dũng cảm như thế. Đương nhiên, Lăng Lệ cũng tự hiểu ra, có thể người cảm thấy chán ngán chỉ mình , trong mắt của Phương Nam, có phải ấy cũng như vậy ? Khi làm vợ chồng, làm thất vọng, làm bạn bè, vẫn làm ấy thất vọng như thế?




      Ấy thế rồi có ngày, Phương Nam chuyện với , cảm khái rằng, “Con người có lúc thay đổi, cũng rất khó có thể rằng đó là tốt hay xấu, có nghĩa là thay đổi như trước đây nữa. Giống như ngày còn , em cứ hay ương ngạnh, luôn cho rằng quê hương của mình cái này cũng được cái kia cũng hay, ngược lại những nơi khác cái gì cũng hấp dẫn, đứng núi này trông núi nọ. Ai nào ngờ những năm tháng ấy trôi qua rồi, nhớ về quê hương, cuối cùng cũng thấy được rằng, ở đó đúng là thế ngoại đào nguyên, là nơi rất yên tĩnh.” Phương Nam nhìn Lăng Lệ, chân thành lên tiếng, “Giống như trước đây khi còn sống với , cảm thấy làm gì, gì cũng hợp ý em, nhiều lúc trong bụng thấy hài lòng, tại sao đời này lại có người ngốc nghếch, cổ hủ như cơ chứ? Làm sao em có thể gửi gắm nửa cuộc đời còn lại cho được? Càng nghĩ càng cảm thấy thể nào chịu đựng nổi. Ngày đó thấy Tiền Á Quân làm gì cũng rất hợp ý của em, ta hiểu về tâm tư tình cảm người khác hơn , biết dỗ dành người khác hơn , trọng điểm nằm ở chỗ, ta làm người có quá nhiều nguyên tắc, nhiều trói buộc cho từng việc, sống thoải mái, huống hồ ta và em cùng mê tiền như nhau, còn giàu có nữa. Nhưng mà sau khi kết hôn, mới phát cuộc sống này thể nào làm ta được như ý, thoải mái trăm phần trăm được. Trước đây hay chê trách trai và chị dâu khó sống, bây giờ mới thấy rằng, họ quả khoan dung như thánh nhân. Cha mẹ Tiền Á Quân thích em, thấy ta là tay thích chơi bời như thế, ai ngờ là người con cực kỳ hiếu thảo, rất nghe lời cha mẹ mình, phần tài sản đáng nhẽ phải chia cho em, cha mẹ ta đồng ý, ta liền chịu giữ lời. Mỗi lần cha mẹ ta đến đây thời gian, vì chuyện tiền nong mà thường xuyên cãi nhau đến nỗi trong nhà được ngày yên tĩnh. Sau khi biết em bị bệnh, cha mẹ ta lại ngang nhiên rằng, may có ông Trời thương xót, sắp gọi người đầy tai vạ như em , hơn nữa bây giờ em thế này, thể nào sinh thêm cháu chắt cho họ, bọn em vẫn chưa ly hôn, họ bắt đầu tìm đối tượng xem mắt mới cho con trai họ, rằng phải tìm người con trong trắng, Tiền Á Quân cũng vui vẻ đồng ý…”, Phương Nam lúc, kìm được lại suy sụp, dựa đầu vào tường khóc lớn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25






      Lăng Lệ đưa khăn giấy cho , mặc dù cảm thấy những người của gia đình họ Tiền quá đáng, nhưng những lời đó đến lượt ra, miễn cưỡng an ủi, “Suy nghĩ của người già nhiều lúc hơi thiên kiến, em còn trẻ, đừng để ý làm gì.”




      Phương Nam trong tiếng khóc, “ Lệ, bây giờ em mới biết, gặp được là vận may của em, cho dù là trai, chị dâu , hay là , đối xử trọn tình trọn nghĩa với em. Trước mặt trai và chị dâu , họ lúc nào cũng bảo vệ em, mà trước mặt , trai và chị dâu cũng năng cũng chừng mực với em, trước đây là do em sống quá ích kỉ, biết tốt xấu.”




      Lăng Lệ thở dài, “Việc qua rồi, đừng nhắc nữa, nghĩ ngợi nhiều quá cũng được gì đâu.” ngờ được cuộc sống của Phương Nam lại như vậy, cũng ngờ lại hối hận, có gì nữa cũng thích hợp lắm, vì thế trầm ngâm, thêm câu nào.




      Phương Nam vẫn khóc, đôi mắt ướt nhòe nhìn Lăng Lệ, nỗi ân hận và thâm tình trong đáy mắt tuyệt đối phải giả vờ, “ Lệ, sau khi em bị bệnh, mới dần dần hiểu ra được, điều quý trọng nhất của người là gì, cũng có thể hiểu được tại sao lại có những quyết định như thế, chuyển sang khoa Nội tiết, lựa chọn cuộc sống tranh chấp với đời. dùng cách ấy để bảo vệ mình, mới có của ngày hôm nay. Lệ, của thời điểm nay rất tốt.” nắm lấy tay , “Xin lỗi , có thể tha thứ cho em ? Bây giờ em hiểu rồi, sau này em phạm sai lầm nữa.”




      Lăng Lệ giả vờ đưa tay lên đẩy mắt kính, rút bàn tay bị Phương Nam cầm ra, có chút tự nhiên, có điều rất nhanh hồi phục phái thái độ bình thường như mọi khi, “Em có làm gì cần phải tha thứ đâu.”




      Phương Nam im lặng lúc, khẽ hỏi, “Là bởi vì liên quan đến Giản Minh sao?”.




      Lăng Lệ lắc đầu, “Vấn đề giữa và em liên quan gì đến Giản Minh.”




      Phương Nam nghẹn ngào, “, có liên quan, nếu như em hiểu điều này sớm hơn, đánh mất , Giản Minh cũng có cơ hội.”




      Lăng Lệ nhất thời năng gì, hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ ngồi trước giường Phương Nam, trong phút chốc tâm tư như bay xa.




      Phương Nam mẫn cảm phát ra tâm tư của Lăng Lệ, run rẩy hỏi, “Có phải cảm thấy rằng, thà rằng bây giờ như vậy, rất vui, bởi vì người bên cạnh bây giờ là Giản Minh phải ?”.




      Lăng Lệ thẳng thắn, “Xin lỗi, Phương Nam, nhưng mà, quả thực, suy nghĩ như thế. nghĩ, thà rằng mọi việc đến nước này, nhưng chỉ cần có thể gặp được Giản Minh, được sống cùng với ấy.” Nhìn sắc mặt Phương Nam trở nên tệ hơn, buồn bã thất vọng, Lăng Lệ cảm thấy mình làm cho bệnh nhân buồn bã đến mức đó, thê thảm, cũng quá là li kỳ, đứng dậy, “Em bình tĩnh lại trước , ngày mai lại đến thăm em.”




      Thực tế là, ngày hôm sau Lăng Lệ chẳng muốn đến thăm Phương Nam, có lẽ lừa dối và phản bội mà dành cho làm khó có thể nào tin tưởng được, hối hận và nước mắt của làm Lăng Lệ bỗng nhiên nhớ đến thời gian khi hai người còn là vợ chồng, đó giống như vòng tuần hoàn ác tính hề ngưng nghỉ, nhận lỗi, làm lành, lại cãi nhau, lại nhận lỗi… Còn bây giờ, hối hận của , căn bản cần và cũng muốn phải đối diện với chuyện đó. Nhưng Phương Nam lại gọi điện thoại đến, rằng mua cho Giản Minh hộp bánh kem đường ở tiệm bánh ngọt, nhờ Lăng Lệ mang về cho Giản Minh, Lăng Lệ mới qua đó. Cách ứng xử của Phương Nam cũng được, chuyện hôm qua nhắc lại nữa, Lăng Lệ cũng làm như chưa xảy ra chuyện gì, cảm ơn trời đất, cơ bản, mọi việc đều bình thường. Còn cái bánh kem ấy, Lăng Lệ đem về nhà mà để ở văn phòng, bị đám học sinh đói meo gặm hết. Lăng Lệ cảm ơn trời đất lần nữa, cũng chẳng muốn đưa chiếc bánh kem này về cho Giản Minh ăn. Giây phút ấy mới nghiệm ra rằng, hóa ra, ở tận trong sâu thẳm trái tim , có tồn tại ý thức cảnh giác khó thành lời đối với Phương Nam, ngay cả bản thân cũng chưa từng phát giác ra, còn có cả sợ hãi mơ hồ, ngờ lại sợ ấy làm tổn thương Giản Minh, thực ra trong sâu thẳm trái tim hy vọng rằng, tốt nhất Phương Nam nên tránh xa cuộc sống của họ ra chút. khó có thể tưởng tượng được, cũng rất đáng tiếc, giữa và Phương Nam, cuối cùng lại đến nước này…




      Biến cố lần này, Lăng Lệ lại kể tỉ mỉ cho Giản Minh nghe, sợ suy nghĩ lung tung, mua cho con trai mấy que kem rồi về nhà, Giản Minh theo sau lưng từ phòng bếp đến tận phòng khách để oán thán, “Cái gì, tại sao lại có kem mùi xoài? cố ý chứ gì? Lần nào cũng chỉ mua mùi sô--la mà Đông Đông thích.” đặc biệt nhấn mạnh, “”Màu sắc của kem sô--la xấu nhất, giống như màu của cứt ị…”




      “Đứng yên,” Lăng Lệ nhìn Giản Minh, làm mặt lạnh, “Đứng quay mặt vào tường ngay.”


      Giản Minh ngơ ngẩn nhìn , cứ nghĩ rằng giận vì thèm ăn kem, thực ra chỉ muốn cắn miếng cho đỡ thèm thôi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của , ngoan ngoãn đứng về phía tường, giương mắt nhìn , vừa định giải thích với đồng chí chồng rằng miếng của như thế nào, nghe Lăng Lệ giả vờ lên giọng dạy dỗ, “Phạt đứng, tranh giành đồ ăn với con trai, việc làm xấu xa đó mà cũng làm được?”. Giây phút tiếp theo, khóe môi hơi nhướn lên, khuôn mặt cố nén cười từ từ giãn ra, giống như giọt nước loang, từng con sóng lăn tăn, giống như đứa trẻ to đầu nghịch ngợm để lộ ra hài lòng và vui sướng giản đơn. Giản Minh vừa tức giận vừa buồn cười, nhảy qua đấm thùm thụp, “Khi tỏ ra chán ngắt mới xấu xa ấy, bây giờ đến lượt đứng quay mặt vào tường.”




      Lăng Lệ ôm lấy , “Ôi, Giản Minh ngốc nghếch này…”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ở trong lòng của Lăng Lệ, Giản Minh ý thức được cách sâu sắc rằng, từ khi bắt đầu người đàn ông này, còn cơ hội để học hỏi làm sao để ngừng .




      ngày đầu tháng mười hai, Giản Minh làm về hơi sớm chút, vội vàng về nhà, chị dâu Văn Quyên hẹn với , lát nữa mang áo cưới đến cho thử. Vào nhà, trước tủ giày có đôi bốt cổ cao da cá sấu của phụ nữ, Giản Minh ngẩn người, mẫu giày mùa đông mới nhất của Chanel, đây phải phong cách chi tiêu có thể chấp nhận được, nhưng nhìn thấy có người đôi giày này, khi còn nằm ở bệnh viện, dưới giường bệnh của Phương Nam có để đôi giày này. Quay người lại, móc tủ có treo chiếc khăn lụa tơ tằm màu xanh với những bông hoa đẹp đẽ, mũ, găng tay đều được làm thủ công, xa xỉ, thời thượng, qua khe hở của chiếc bình phong bằng gỗ cách điệu, nhìn thấy rèm cửa sáng nay trước khi làm vén gọn lên, giờ được buông xuống toàn bộ, ánh sáng yếu ớt, thanh của ti vi được điều chỉnh rất , có người dùng điều khiển chuyển kênh, cực kỳ bất an, kiểu tâm trạng rối bời ấy, trong phòng phảng phất mùi hương Guerlai của buổi chiều hôm ấy, Giản Minh nhất thời xúc động, muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Có điều bây giờ rời khỏi đây, nhất định tỏ ra quá kém cỏi quá kém cỏi, Giản Minh của bây giờ còn xử lý bất cứ vấn đề gì theo hình thức đó nữa.




      vòng qua bình phong, Giản Minh nở nụ cười với người phụ nữ nằm trong chiếc ghế lười màu đỏ dưới cửa sổ kia, “Phương Nam, đến lúc nào thế?”.




      Phương Nam uống ngụm rượu vang trong ly, lười biếng như chú mèo, nụ cười như con hồ ly, giọng hơi trầm khàn, nhưng lại rất gợi cảm, “Đến được lúc rồi, Lệ ra ngoài mua giúp chị ít đồ rồi.”




      Giản Minh nhặt quần áo dưới đất lên, từ áo khoác, dây nịt, cả quần lót và áo lót, từ cửa đến phòng ngủ của và Lăng Lệ, chăn gối giường ngủ ngổn ngang, xộc xệch, tay của Giản Minh run lên, trái tim cũng run lên, ý muốn trốn chạy trước đây lại lần lượt kéo về, cũng biết mình chế ngự nó lại như thế nào, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mang tất cả quần áo bỏ vào trong rổ đựng đồ dơ, quay trở lại phòng khách, tiện thể đặt xuống trước mặt Phương Nam mặc chiếc áo ngủ của Lăng Lệ, tán chuyện, “Dạo này bận quá, nên cũng vào bệnh viện thăm chị được, sức khỏe chị dạo này thế nào?”. Ánh mắt thể nào tự chủ được quét qua đôi chân dài lộ ra dưới chiếc áo ngủ rộng kia, bởi vì quá gầy, hơn nữa da ấy xạm , nên nhìn có vẻ được mịn màng và mềm mại, gân xanh lộ ra, xương cốt như muốn lòi ra khỏi da thịt, Giản Minh dời tầm mắt , kiềm chế tò mò, lo lắng và sốt ruột lại, ví dụ như muốn hỏi xem làm sao chị vào được đây? Rốt cuộc Lệ ở đâu? Có ý định muốn gọi điện thoại cho Lăng Lệ hỏi xem rốt cuộc chuyện này ra thế nào, Giản Minh đều đè nén lại hết, án binh bất động, đợi xem Phương Nam làm gì rồi hẵng .




      Phương Nam uống rượu vang của , trả lời Giản Minh, “Sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, đợi liệu trình hóa trị này kết thúc, phải chờ xem kết quả xét nghiệm, chắc là sao nữa.”




      “Trông tinh thần chị tốt như thế này, chắc là việc gì.” Giản Minh lấy chiếc chăn mỏng ghế sofa đắp lên cho Phương Nam, “Có cần uống sữa nóng ạ?”.




      cần đâu, em ngồi đây trước , chị có lời muốn với em.” Phương Nam dùng điều khiển tắt ti vi, đưa tay lên vuốt lại mái tóc dài màu hạt dẻ của , đầu lưỡi liếm liếm đôi môi, nhìn thẳng vào Giản Minh, “Mọi người cũng lớn cả rồi, cũng ngu ngốc nữa, chắc em cũng nhìn ra, cũng hiểu rồi chứ gì?”.




      Giản Minh nhướn đôi lông mày lên,”Chị việc gì cơ ạ?”.




      Phương Nam cười, dáng vẻ phóng khoáng, “Có cần thiết phải ràng ra như vậy ? Chị và Lệ về với nhau rồi, xét cho cùng, bọn chị là vợ chồng nhiều năm như vậy, quá hiểu về nhau, chị biết, ấy vẫn còn chị.” nhìn Giản Minh, “Em phải hiểu được chứ.”




      Giản Minh lắc đầu, ý hiểu, ôn tồn, thành khẩn đặt câu hỏi, “Cho nên, em phải hiểu phần nào đây ạ?”.




      Tính nhẫn nại của Phương Nam được tốt lắm, có chút nôn nóng, “Lên giường với nhau, chị và Lệ lại lên giường với nhau, em làm ra vẻ ngoan ngoãn, chút động lòng cũng thể nào thay đổi được này, người Lệ là chị.”




      “Ồ, chuyện này,” Giản Minh tiếp tục lắc đầu, “Đó là việc của chị và Lệ, em cảm thấy chị cần thiết phải với em.” Giản Minh bình tĩnh, ràng, “Về việc này, chị nên về chuyện với chồng chị ấy, Lệ phụ trách chuyện với em, chị thấy vậy được ?”.




      “Nhưng chị lên giường với Lệ, em có ý kiến gì với chị sao?”.




      “Bây giờ có.” Giản Minh đứng dậy, “Em muốn uống chút gì đó nóng nóng, chị có cần ? Trà? Sữa? Cà phê? Hay là sô--la? Nước trái cây?” về phòng bếp, Phương Nam theo , bám sát tha, “Thế lúc nào em mới có chuyện để với chị?”.




      “Cái này em biết được.” Cử chỉ của Giản Minh ung dung tự nhiên, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, “Có thể sau khi Lệ với em, em mới biết được, ồ, em hơi đói, muốn ăn thêm chút lúa mạch, chị có cần ?”. Nhìn thấy Phương Nam nổi giận bừng bừng, nhăn nhó nhìn , bỏ qua, “Thế thôi vậy”, rồi chỉ hâm nóng phần của mình.




      Phương Nam chân đất, lộ ra đôi chân, đứng ở nền gạch phòng bếp, dáng người cao gầy, nhìn trông có vẻ có khí thế hơn Giản Minh, đĩnh đạc, “Em nên hiểu rằng, Lệ đăng ký kết hôn với em tuyệt đối chỉ vì nhất thời mơ hồ, từ trước đến nay ấy vẫn chưa quên được chị. Bọn chị ly hôn bao lâu, ấy cặp kè với em, là bởi vì ấy giận chị, muốn trả thù chị, cho nên bất đắc dĩ mới lợi dụng em. Em ly hôn hai năm, khó tránh khỏi đơn, đối với em, Lệ là người lấp chỗ trống. Giản Minh, em cứ thử bình tĩnh suy nghĩ lại mà xem, hai người có hợp nhau hay ? Em có con, Lệ lại chưa từng làm cha…”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bởi vì Phương Nam càng nhiều, Giản Minh ngược lại càng cảm thấy bình tĩnh. Nếu như Phương Nam với Giản Minh, ấy và Lăng Lệ nhất thời xúc động, khó có thể nào kiềm chế được mới lôi nhau lên giường, có thể Giản Minh tin, có lẽ còn có thể vì tin tưởng như thế mà phẫn nộ, kích động. Nhưng những lời Phương Nam vượt qua khả năng nhận biết của Giản Minh quá nhiều, tuổi tác ngày nhiều hơn, quả thực có rất nhiều chuyện đều khó có thể nào tin tưởng được, nhưng đối với Lăng Lệ, những ngày tháng mà từng trải qua, Giản Minh tin tưởng Lăng Lệ chút nghi ngờ giống như vẫn luôn tin tưởng rằng ánh nắng mặt trời là ấm áp, băng tuyết là lạnh lẽo vậy. Mặc cho Phương Nam đứng lảm nhảm bên cạnh, Giản Minh bưng chén lúa mạch hâm xong và đĩa trái cây vừa gọt đến bàn ăn, chậm rãi ăn hết mấy thìa cháo lúa mạch loãng nhách, và hai miếng trái cây, nghe Phương Nam kết luận, “Em nên dọn khỏi đây ngay lập tức.”




      Giản Minh từ chối, “ được, như thế là được.”




      Ánh mắt bá đạo của Phương Nam ép Giản Minh, đứng ở cửa phòng ngủ, “Thế nào, hành lý khó dọn dẹp phải , để chị giúp em.” Hai tay ôm trước ngực, lạnh nhạt, đưa ra thông điệp, “Rất xin lỗi, phải chị và Lệ tuyệt tình, quả thực nếu em cứ tiếp tục đeo bám, đều tốt cho cả ba chúng ta, bọn chị hoan nghênh em tiếp tục ở lại đây.”




      Giản Minh kiên quyết, “Em dọn .”




      Hơi lạnh phả ra từ mũi Phương Nam, cao ngạo, “Việc gì em cứ có khí phách như vậy hả? Giản Minh, Lệ em, ấy vẫn luôn chị, em cứ mặt dày chịu dọn như thế, là sao đây?”. Tiếp theo đó lại hết lời khuyên bảo, “Nếu như em Lệ lòng, em phải hy vọng ấy sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, làm việc gì cũng phải nghĩ cho ấy mới phải, giữa chị và em, giải quyết cho xong vấn đề, để Lệ đỡ phải khó xử phải ?”. Làm ra vẻ như có gì đáng tiếc lắm ấy, Phương Nam , “Giản Minh, phụ nữ nên sống như vậy, chẳng có lòng tự trọng gì cả.”




      Trong vòng vài năm, bị hai người phụ nữ chửi mắng mình như vậy, Giản Minh đứng dựa vào bàn ăn, nhất thời hồn bay khỏi xác, ngờ lại phân tán tư tưởng, cảm giác như bay bổng ra bên ngoài kia. Lần trước, khi bị có lòng tự trọng, là khi Tô Mạn tìm đến nhà, lúc ấy là vợ chính thức, bị người thứ ba trách móc, “Phụ nữ nên sống như vậy, chẳng có lòng tự trọng gì cả.” Lúc ấy nghĩ rằng, kỳ lạ chưa, chẳng nhẽ người phụ nữ xông vào cuộc sống vợ chồng của người ta mới có lòng tự trọng sao? Nhưng bây giờ, hiểu cách thà, quy củ, ràng rằng pháp luật, là vợ tại của người đàn ông, lại có vợ cũ tìm đến tận nhà, xông vào phòng ngủ, vẫn cứ trách móc được, “ nên sống như thế này, chẳng có lòng tự trọng.” Giản Minh vẫn cảm thấy kỳ lạ, có phải vì hôn nhân của bản thân mình đủ mỹ mãn, sống quay lưng lại với tình cảm vừa mới nhen nhóm lại giữa chồng mình và vợ cũ, vui vẻ như cá gặp nước, mới gọi là có lòng tự trọng? Đôi lúc, Giản Minh cảm thấy thất bại, thất vọng, rầu rĩ, biết rốt cuộc cái thế giới này điên rồi, hay là bản thân có vấn đề? thầm trong lòng, Lệ, ở trong góc tối đơn, vô dụng, thất bại ấy, có ở đó sao?




      bàn trà, điện thoại Phương Nam đổ chuông, nhạc chuông Truyền kỳ Phượng Hoàng rộn ràng, Phương Nam qua nghe, nhảy nhót tung tăng, hưng phấn lộ khuôn mặt, cái kiểu đắc ý, hài lòng như kiểu chiến thắng ngay từ trận đầu tiên, khải hoàn trở về ấy, chân đất, lộ ra đôi chân và cơ thể nóng bỏng của ta khi khi dưới lớp áo ngủ, từ phòng khách đến phòng bếp, đưa điện thoại cho Giản Minh xem, là số điện thoại của Lăng Lệ, Phương Nam nghe ngay trước mặt Giản Minh, “ Lệ… Ồ, hiệu gì à…em muốn gói siêu dài dùng ban đêm…”.




      Băng vệ sinh, lại còn mua băng vệ sinh giúp ta?! Lúc nãy hãy còn tin tưởng cách kiên định, giây phút này đây có chút dao động. Giản Minh cúi đầu, sắc mặt nhợt nhạt, trái cây và lúa mạch vừa mới nuốt xuống lạo xạo trong dạ dày như muốn tìm đường ra, có vẻ như muốn ra cách dữ dội, trong đôi mắt có dòng nước nóng hổi như chực trào ra.




      Giây phút này, cuộc điện thoại thân mật của Phương Nam có chút tàn nhẫn, hơn nữa lại còn mãi xong, ngoài băng vệ sinh ra, còn thảo luận với Lăng Lệ ban đêm dùng TT[1] nhãn hiệu nào, ban đêm, họ còn dùng cả TT? Giản Minh liếc nhìn đôi chân trần gầy gò trông có vẻ hơi khô khan kia, đột nhiên tỉnh ngộ, , , , Lăng Lệ chu đáo, kĩ càng, có bệnh nghề nghiệp tuyệt đối gần gũi trong những ngày bất tiện kia của phụ nữ, hơn nữa, có người phụ nữ nào trong những ngày có kinh nguyệt ấy, dám để vậy lâm trận, vào vào ra ra? Mặc dù Giản Minh biết, Phương Nam tại sao xuất trong căn nhà này, có điều cho dù ta ở đây là , việc chưa chắc , cho nên…




      [1] TT: bao cao su.




      Phương Nam khó khăn lắm mới chuyện điện thoại xong, giống như tướng soái giết người biết đâu là điểm dừng, quay lại tiếp tục bức ép Giản Minh, “Có nghe thấy cuộc chuyện vừa rồi giữa bọn chị ? đấy, em ở lại chẳng có gì tốt cả, để em chuyển , cũng chỉ vì lo cho em mà thôi.”




      Giản Minh như có chuyện gì xảy ra, “Em chuyển được mà.”




      Phương Nam có vẻ như nén được cơn giận, xị mặt xuống, “Rốt cuộc là vì sao? Vì tiền của Lệ hay vì căn nhà này?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :