1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24






      Khi Phương Nam phát ra ung thư dạ dày, tình hình chưa đến nỗi tệ lắm, Kiều đích thân phẫu thuật, vô cùng thành công. Thời gian đó, ông xã Tiền Á Quân của Phương Nam vẫn còn rất chu đáo, thường đến chăm sóc ấy. Nhưng sau khi phẫu thuật xuất viện, hồi phục được lý tưởng lắm, hiểu tại sao lại bị viêm màng bụng. Phương Nam bị sốt , phải quay lại nhập viện, tỏ ra nhẫn nại lắm, rất nôn nóng, Tiền Á Quân cũng thường xuyên đến chăm sóc , thuê người giúp việc chăm sóc cho Phương Nam, Phương Nam lại có nhiều điều vừa lòng với giúp việc, được mấy ngày giúp việc xin nghỉ, phần lớn thời gian chỉ có mình Phương Nam trong bệnh viện.




      lần Kiều hỏi ấy sao nhờ cha mẹ đến chăm sóc? Phương Nam lườm mắt, “Họ mà đến đây, chưa biết ai phải chăm sóc ai.” Sau đó, Kiều phát , Phương Nam hiểu vô tình hay cố ý cứ tìm ấy chuyện. Kiều là người rất thân thiện, hơn nữa trước đây và Phương Nam quen biết với nhau, nên ngại ngùng chuyện với nhau dăm ba câu. Nhưng dần dần phát ra, hiểu vô tình hay cố ý, chủ đề chuyện của Phương Nam luôn xoay quanh Lăng Lệ, đặc biệt có lần Phương Nam rằng, hay ngày nào ấy và hẹn Lăng Lệ ăn cơm, Kiều vội vàng né tránh câu hỏi đó, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác với Phương Nam, tìm cách trốn tránh.




      Đương nhiên, việc đó đồng nghĩa với việc lơ là trong việc điều trị cho Phương Nam, thực tế, lo lắng rất nhiều cho Phương Nam. Nhưng mà bản thân Phương Nam chịu phối hợp. ấy vốn phải là dạng người dễ bảo, bắt ấy ăn ít lại để giảm béo, may ra ấy còn bền lòng chút, nhưng ấy sống chung với bệnh tật, tu tâm dưỡng tính, ấy kiên cường.




      Trước đây khi Phương Nam chưa ly hôn, chồng Lăng Lệ được coi là người đàn ông của gia đình, thời gian làm, nghỉ ngơi ổn định, kiên trì tập luyện, cũng rất chú ý đến việc ăn uống, Phương Nam có sống tùy hứng như thế nào ở cùng với , thể điều chỉnh chút. Tiền Á Quân lại như thế, bình thường ăn chơi đàn đúm quen rồi, Phương Nam ăn chơi theo ta, tha hồ sống buông thả, hút thuốc ngừng nghỉ, ăn ngủ theo giờ giấc nào cả, vốn dĩ lớn hơn Tiền Á Quân mấy tuổi, sức đàn bà đâu có bền bỉ như đàn ông, chẳng mấy chốc chịu đựng nổi. Nhưng mà thói quen xấu khi hình thành, muốn sửa lại đâu dễ dàng gì. Sau khi xuất viện, về nhà vẫn sống vô tổ chức, ăn uống thanh đạm mấy ngày chịu đựng nổi, lại bắt đầu rượu chè, tính khí trở lại như trước đây, ăn uống linh tinh. Hơn nữa, Tiền Á Quân mặc dù là người chịu ăn chơi, nhưng nếu như cứ ru rú ở trong nhà, ở bên cạnh người bệnh, chăm sóc người bệnh, thực ta làm được. Đặc biệt là trong quan hệ vợ chồng, Phương Nam bị bệnh nên chẳng mấy hứng thú với chuyện ấy, thỏa mãn được ta, chẳng bao lâu cặp kè ngay với người khác.




      Trong thời gian Phương Nam nhập viện lại, có lần cãi nhau ầm ĩ với Tiền Á Quân, cả khoa Tiêu hóa đều biết, Phương Nam giận đến nỗi ngồi khóc mình trong phòng bệnh, y tá người bệnh cùng phòng có lòng tốt an ủi , dù sao cũng để cho qua thời gian hóa trị , những việc khác từ từ hẵng tính, ai nào ngờ, càng khuyên càng khóc dữ dội hơn. Kiều nhìn thấy cảnh đó, trong lòng chỉ có suy nghĩ duy nhất, ấy nhất quyết kể tình hình của Phương Nam cho Lăng Lệ nghe.




      Ngày ấy Phương Nam ngoại tình, cắm sừng Lăng Lệ, hầu hết những người làm trong bệnh viện đều biết. Hôn nhân của Lăng Lệ và Phương Nam, cái lần Phương Nam cứ nằng nặc đòi bỏ đứa con, bắt đầu có rạn nứt, sở dĩ kéo dài được cuộc hôn nhân này, đó là do Lăng Lệ biết kiềm chế tình cảm, điều này, trong lòng người nào cũng hiểu hết. Sau khi Lăng Lệ và Phương Nam ly hôn, bây giờ tìm được hạnh phúc của mình, sống rất vui vẻ, mọi người đều mong được hạnh phúc. thế giới này có thuốc hối hận để uống, Kiều và những người khác đều tự hiểu với nhau, việc của Phương Nam, trước mặt Lăng Lệ hé nửa lời. Rất nhiều lần, Kiều cảm nhận được, Phương Nam muốn tìm Lăng Lệ, nhưng sau khi suy tính thiệt hơn giả vờ như câm như điếc, cứ ấy lạnh lùng cũng được, hay là gì gì đó cũng sao, hạ quyết tâm coi như biết.




      Phương Nam xuất viện lần thứ hai chẳng bao lâu bước vào thời kỳ hóa trị, phản ứng của rất nghiêm trọng, mặc dù tóc tai rụng nhiều, nhưng nôn mửa rất dữ dội. Có lần sau khi xạ trị, buổi tối nôn mửa lung tung, chịu đựng nổi, Phương Nam thở dốc với y tá chăm sóc , “Tôi muốn Lệ, giúp tôi tìm Phó chủ nhiệm Lăng ở khoa Nội tiết đến đây.” Phương Nam biết rằng, người y tá này vừa mới ở khoa Phụ sản chuyển sang đây, ngày ấy khi Phương Nam phá thai, hôm đó ấy ở bên cạnh chăm sóc, đối với Phương Nam, y tá này hề có chút cảm tình nào, giúp Phương Nam tìm Lăng Lệ, quay về với đồng nghiệp trực ban, “Muốn tìm tự mà tìm, mình có thân quen gì với Phó chủ nhiệm Lăng đâu.” thở dài, “Nhìn cũng thấy tội nghiệp, có điều, ngày xưa khi ta bắt nạt người khác sao?”. Cứ như thế, bản thân Phương Nam biết phải mở miệng với Lăng Lệ như thế nào, hy vọng có người thầm to , giúp mình chuyển lời, nhưng những người này lại tỏ ra quá “hiểu ngọn ngành”, ai với Lăng Lệ tiếng, như bị treo lơ lửng giữa trung, biết về đâu, chịu đựng mình.




      Kể hết tình hình của Phương Nam cho Lăng Lệ nghe, Kiều như rút gan rút ruột, “Đáng lý ra, chuyện của Phương Nam, tôi nên giấu , nhưng lòng, tôi tin tưởng Phương Nam. Chúng ta quen biết nhau lâu, tôi tự thấy rằng tôi hiểu . là người muốn tranh giành gì với đời, chỉ mong mọi thứ được đơn giản. Bây giờ đây quan hệ giữa và Giản Minh rất tốt, cũng tới giai đoạn bàn đến hôn nhân gia đình, tất cả chúng tôi đều thấy mừng thay cho , hẹn mà cùng tự hiểu với nhau, trước mặt nhắc đến chuyện này, đừng trách bọn tôi nhé.” Ngừng lát, Kiều , “Bất kể như thế nào, thằng em này cũng phải khuyên ông câu, tránh xa được chừng nào hay chừng đó, phải lòng dạ tôi độc ác, mà là bệnh tật như thế nào chăng nữa, cũng phải tự mình cố gắng lên…”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe Lăng Lệ kể thôi hồi về chuyện của Phương Nam, Giản Minh im lặng lúc gì. Lăng Lệ căng thẳng, “ đó, chỉ ôm chút thôi, còn lại chẳng có gì cả, vội vàng nhấn chuông gọi y tá rồi, em đừng giận, nếu , quỳ lên tấm gỗ giặt chịu phạt với em?”.




      Giản Minh lắc đầu, hài hước, cũng có chút oán hận, “ đừng xạo, trước đây em bắt quỳ lần nào chưa? Theo như lời của bác sĩ Kiều, là có ý gì? Phương Nam muốn quay về làm lành với sao?”.




      Lăng Lệ suy nghĩ, “ đúng lý ra khả năng rất thấp, bọn ở bên nhau, nhau hai năm, kết hôn sáu năm, thời gian ở bên nhau là tám năm, nếu như ấy cần , làm ầm ĩ đến mức phải ly hôn, phải vì ấy bị ung thư mà những mâu thuẫn tồn tại trước đây của bọn được giải quyết. cảm thấy chính bởi vì ấy bị bệnh, yếu đuối, nên muốn có người ở bên cạnh chăm sóc. Công việc chăm sóc bệnh nhân, tương đối lành nghề, ấy chỉ có thể dựa vào . Đợi sau mấy tháng ấy hóa trị xong, sức khỏe hồi phục, tự nhiên nhớ nổi là ai nữa đâu.”




      Giản Minh chắc chắn, “Chỉ thế thôi sao? cảm thấy phải vì ấy bị bệnh, vậy ấy hiểu rồi sao? Hối hận rồi sao?”.




      Lăng Lệ cười, “Ung thư còn có công hiệu này nữa sao? Đa số mọi người vì ung thư mà thay đổi. Phương Nam đơn giản chỉ là thần hồn nát thần tính. Hơn nữa, Tiền Á Quân tính tình vẫn trẻ con, được chu đáo lắm, ham chơi, ấy chỉ cảm thấy tư tưởng hợp lắm mà thôi, đợi đến khi khỏi bệnh, ấy vẫn muốn Tiền Á Quân chơi với ấy ngay.”




      “Vậy định thế nào? Trong thời gian ấy hóa trị, đều ở bên ấy?”.




      Lăng Lệ ôm Giản Minh chặt hơn chút, “ nghe theo lời em.”




      Giản Minh vùng ra khỏi Lăng Lệ, ấm ức, “Cứ đẩy trách nhiệm lên người em thôi, xin đấy, đó là vợ cũ của , liên quan gì đến em mà bắt em đưa ra ý kiến.” thẳng thừng co người lại về phía mép giường, tiếp tục quay lưng lại với Lăng Lệ.




      Lời ấy, ý tứ rất ràng, Lăng Lệ hiểu, nhích lại gần , hôn vào thái dương của , “Được rồi, em đừng giận, những việc em thích làm, ngủ thôi.” Giúp Giản Minh đắp lại chăn, tắt đèn, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh trăng lọt qua rèm cửa sổ lúc, cảm thấy áy náy quá, có điều, chỉ được chọn thôi, phải nào? Quyết định rồi, cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, mơ màng chìm vào giấc ngủ, lại bị tỉnh giấc bởi vì Giản Minh cứ cựa quậy, quay tới quay lui suốt. Lật người qua, Giản Minh trườn vào trong lòng , giọng nũng nịu, “ Lệ, phiền phức chết được.”




      “Sao thế?”, Lăng Lệ vẫn ngái ngủ, cũng biết rồi còn giả vờ hỏi, “Mơ thấy ác mộng sao?”.




      Giản Minh bực mình, “Đúng thế, nằm mơ thấy ác mộng, phim dài tập của Nicaragua.”




      “Đọc hiểu rồi à?”, Lăng Lệ ngáp cái, ôm chặt ở trong lòng, “Nằm mơ mà cũng có phụ đề sao?”.




      Giản Minh bật cười khì khì, hai vai rung lên, “ vô vị.”




      Lăng Lệ cười theo, cười lúc, Giản Minh , “Nếu như vứt Phương Nam đó lo lắng gì, đoán rằng ban đêm chắc em ngủ nổi, còn nếu như cứ nghĩ ngợi, trong lòng chắc cũng cảm thấy áy náy, được rồi được rồi, trong thời gian ấy hóa trị, qua đó với ấy chút .”




      Giản Minh miệng người đàn ông của mình , thực ra vẫn phải thực những điều khoản đơn giản sau đây, “ được ôm, được nắm tay, được hôn nhau, được xoa bóp, đưa ấy về nhà, còn nữa, nếu như gặp chồng người ta phải cẩn thận chút, những người sống trong tháp ngà có so sánh với người lăn lộn ngoài xã hội được ? Em sợ bị chồng người ta hiểu lầm là gã dê xồm vác dao ra chém thôi…”.




      Lăng Lệ đồng ý hết, cũng cầu, “Để đề phòng xảy ra những việc ngoài ý muốn, em cũng phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra chứ nhỉ? Còn nữa, em xin ngày mốt nghỉ phép chưa? Chúng ta đăng ký kết hôn, để mọi người yên tâm.”




      Giản Minh thầm, “Đáng nhẽ định dời lại vài ngày, bây giờ xem ra đừng kéo dài nữa, sáng mai ngay, em gọi điện xin nghỉ phép, cũng xin nghỉ phép cho em.”




      Lăng Lệ đồng ý, “Yên tâm, công việc sáng mai nhờ Dương làm hộ .”




      Giản Minh hít hơi, rúc đầu vào ngực Lăng Lệ, lắng nghe nhịp tim ổn định, tràn đầy sức lực của , vòng tay qua eo , Lăng Lệ vuốt ve mái tóc đen nhánh của , “Đừng nghĩ ngợi nhiều, em phải tin . Giống như bây giờ ôm em ngủ, em ngủ có thoải mái ?”. Thấy Giản Minh gật đầu, Lăng Lệ ôm chặt hơn, “Thế em ngủ , có đây.” Thở dài khẽ, lần này lại hỏi thêm câu thừa thãi, “Giản Minh, em đúng ?”.




      “Đúng thế, loại người này tuyệt chủng rồi, phải biết nâng niu quý trọng mới được.” Ngáp thêm cái, “ cũng em, đúng ?”.




      “Đúng thế, mỗi ngày trước khi ngủ, người muốn chuyện nhất chính là em, muốn nghe được giọng em, cảm nhận hơi thở của em, còn nữa, ôm em giống như thế này…”. Giản Minh nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.




      Sáng sớm hôm nay khi Giản Minh tỉnh dậy, Lăng Lệ nấu đồ ăn sáng trong bếp, xay nước đậu nành, làm bánh trứng, Đông Đông ngồi bên bàn ăn, có vẻ rất hạnh phúc, giọng lanh lảnh, “Con thích ăn bánh trứng nhất, phải ăn kèm với tương cà chua.” Giản Minh cố ý giả vờ làm ra vẻ buồn nôn cho con trai thấy, ghét nhất là tương cà chua. Chẳng thèm để ý đến khuôn mặt làm xấu của con trai, quay nhìn Lăng Lệ, thấy trong mắt vằn lên những tia máu đỏ, xót xa, “Chắc ngủ ngon lắm phải ?”.




      “Chợp mắt được lát.” Rồi nhìn lên đồng hồ treo tường, “ xin nghỉ phép rồi, phép của em cũng xin xong rồi.”




      Giản Minh trừng to đôi mắt, thái độ ấy rằng, đến phép của em mà cũng xin dùm, tiên sinh, muốn làm cái gì hả?




      Lăng Lệ rất nghiêm túc, “Giấy chứng nhận kết hôn, được có bất kỳ sơ sót nào,” Lại kiểm tra ảnh thẻ của mình lần nữa, “Giấy tờ của đủ cả rồi, của em đâu?”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhìn vẻ căng thẳng của , Giản Minh ngay, “Bây giờ em chuẩn bị.” Đưa cả ảnh và giấy tờ của mình cho Lăng Lệ, tắm rửa xong, Giản Minh thay xong quần quay trở lại, Lăng Lệ bày thức ăn lên bàn, hai người ăn xong, đưa con học, rồi đăng ký.




      Cũng rất thuận lợi, đợi bao lâu, làm xong thủ tục, nhân viên làm thủ tục lịch theo quy trình, “Chúc mừng chúc mừng.”




      Lăng Lệ lấy trong túi xách của mình ra hộp giấy rất đẹp đưa cho nhân viên đó, chân thành, chu đáo, “Cảm ơn cảm ơn, mời mọi người ăn kẹo.” Giản Minh nhìn vào trong hộp giấy, sô--la, ít kẹo Lotte, còn có cả hạnh nhân, hạt dẻ…nhìn rất quen mắt, hình như đó là thực phẩm chuẩn bị cho con trai cất trong tủ lạnh đây mà, lúc này bị Lăng Lệ tận dụng hết rồi. Vẫn chưa xong, Lăng Lệ lấy trong túi quần ra hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ, mở ra, hai chiếc nhẫn cưới bạch kim mới tinh, cũng nhanh nhẹn đấy, chẳng biết mua từ lúc nào.




      Lăng Lệ lấy ra chiếc, nắm lấy tay Giản Minh, “Nào, đeo vào.”




      Giản Minh khẽ hỏi, “Chúng ta có cần phải gấp gáp như thế này ?”.




      “Cả đời này của chưa làm chuyện gì gấp gáp bao giờ, chỉ gấp gáp lần này thôi được sao?”. Lăng Lệ nhìn vào chiếc nhẫn, dám khẳng định lắm, “ nhớ em có rằng thích kiểu nhẫn có đính kim cương, cho nên…”.




      Giản Minh liếc mắt nhìn nhân viên của cục dân chính chăm chú nhìn hai người, cảm thấy rất ngại ngùng, thúc giục , “Đúng thế đúng thế, muốn đeo đeo vào ngay .”




      Nhìn Giản Minh cũng sốt ruột như vậy, Lăng Lệ vội vàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của , kích cỡ hoàn mỹ. Giản Minh cứ nghĩ tới đây là xong rồi, khoác túi lên vai, vội vội vàng vàng định . Lăng Lệ ngăn lại, “Này, này, đứng lại, làm gì có ai giống em vậy nhỉ, nhẫn của đeo đâu, sao em chẳng để ý gì đến cả nhỉ?”.




      là… Giản Minh đành phải đeo nhẫn vào cho Lăng Lệ, Lăng Lệ vẫn buông tha cho , ngừng nhắc nhở, “ được làm qua loa, trịnh trọng vào chút”, làm hại Giản Minh mặt mũi đỏ gay, đỏ từ cổ đên tai, nghĩ rằng bị mọi người nhìn như thế, bác sĩ như sao biết mắc cỡ cơ chứ. Lăng Lệ hiểu tâm tư của , “Đừng để ý đến người khác, em chỉ nhìn thôi là được rồi.” Ái chà… còn cách nào, Giản Minh lòng dạ đeo nhẫn vào cho Lăng Lệ.




      Cặp đôi này nhau như thế, những nhân viên xung quanh đó cũng chen tới trêu đùa góp vui, “Hôn nhau thôi.” Lăng Lệ nâng cằm Giản Minh, Giản Minh của giây phút này đây rất đẹp, đôi chân mày khiến vầng trăng non hờn tủi, khuôn mặt ấy làm gió xuân say đắm, còn đôi mắt long lanh tựa ánh nước hồ thu, ngắm mãi chán, thương mãi đủ, tình cảm sâu đậm, dứt khoát lưu lại nụ hôn bên khóe môi , “Bà xã vạn tuế.” Xem ra hôm nay Lăng Lệ muốn làm trọn gói, Giản Minh cởi mở phối hợp, khuôn mặt trông có vẻ xấu hổ, kiễng chân lên hôn đáp trả, “Ông xã vạn tuế!”. Cuối cùng khi làm cho mọi nhân viên ở đó bật cười ha hả, cặp vợ chồng tái hôn này mới hài lòng, ra về với giấy chứng nhận kết hôn trong tiếng khen ngợi ngớt “đôi vợ chồng thương nhau chưa kìa.”




      Lái xe đưa Giản Minh về công ty, Lăng Lệ dặn dò, “Buổi tối ăn cơm với trai và chị dâu đấy nhé.”




      Đây là điều đương nhiên, lấy được giấy chứng nhận kết hôn phải báo cáo với phụ huynh chứ, Giản Minh trả lời, “Dạ vâng.”




      Có thể cái phần cần gấp gáp kia qua hết rồi, bây giờ Lăng Lệ hít thở cực mạnh, cực kỳ lòng vòng, cực kỳ chậm rãi, “Còn có cả Trọng Hằng và Mễ Lợi.”




      Đó là cháu trai và cháu dâu tương lai, người nhà mà, đương nhiên phải có nhau, Giản Minh vẫn trả lời, “Vâng ạ.”




      “Mấy người bạn và mấy người trong khoa cũng đến.”




      Giản Minh suy nghĩ, có phải là mở tiệc đãi khách đâu, chỉ nhận giấy chứng nhận kết hôn thôi, cũng phải mời người trong khoa sao? Có điều cứ mặc kệ, những người trong Khoa từ trước đến nay vẫn luôn thích tụ tập náo nhiệt, vẫn trả lời như thế, “Dạ, ăn ở đâu?”.




      Lăng Lệ gần bệnh viện của họ có quán hải sản tươi sống. Sau đó, “Đồng nghiệp trong phòng em cũng có phần. À, đúng rồi, em có cần phải thông báo cho Thế Hoa cùng đến ?”.




      Giản Minh chịu nổi nữa, “ ơi , hôm nay hai chúng ta chỉ đăng ký kết hôn thôi, đừng tổ chức tiệc rượu chiêu đãi mọi người luôn nhé?”. Giản Minh ngắm nghía chiếc chân váy voan hoa li ti người, áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác lửng bên ngoài, ăn mặc bình thường như làm, chẳng hề có chút khí thế nào của dâu, rụt rè, “ Lệ, đừng có dọa em.”




      Lăng Lệ biết làm thế nào, “Sao dám tổ chức đám cưới sơ sài như thế này được chứ? đồng ý tổ chức thế này, trai và chị dâu chưa chắc đồng ý, chỉ vì vui quá, nên mời mọi người ngồi lại với nhau cho xôm tụ thôi mà.”




      Giản Minh đơn thuần chỉ vì căng thẳng, “Rốt cuộc mới sáng sớm mà làm phiền bao nhiêu người vậy? Làm sao mọi người biết hết được?”.




      Lăng Lệ trả lời, “ xin nghỉ phép, lý do là làm thủ tục kết hôn, chắc chắn mọi người đòi mời ăn cơm, thế cùng nhau ăn thôi.” Nắm lấy bàn tay Giản Minh, Lăng Lệ hôn lên ngón tay có đeo nhẫn cưới của , “Hôm nay vui thế này, mấy giờ em tan sở? qua đón?”.




      cần đâu, ăn cơm ở gần bệnh viện của bọn , em gọi taxi rồi qua đón luôn.” Chậc, Giản Minh thử thăm dò, “Dù sao cũng tới bệnh viện, hay là, tiện thể em ghé vào thăm Phương Nam luôn? cảm thấy thế có tiện cho ấy ?”.




      ấy có gì đâu mà tiện với chả tiện? Mọi việc đều qua cả rồi, em cảm thấy khó xử là được,” Lăng Lệ chu đáo, “Đừng ép bản thân mình…”.




      Trở về căn phòng rộng ba mét vuông của mình, trong lòng Lăng Lệ rộn ràng như Tết, vui vẻ này của chứ hề giả vờ, mặc dù cả đêm ngủ chập chờn, nhưng con người ta khi có chuyện vui tinh thần vẫn cứ phơi phới, cả người phấn chấn như những cơn gió, có thể thổi bùng lên khí chán ngắt ở khoa Nội tiết. Trước khi tan sở, Lăng Lệ thăm Phương Nam, mang đến cho túi ý dĩ, “Ở nhà có việc gì nấu cháo lên mà ăn, tốt cho em đấy.”




      Đôi mắt của Phương Nam vốn đờ đẫn, bỗng nhiên trở nên long lanh vì Lăng Lệ xuất , “Cảm ơn. Có điều biết em chẳng chịu khó làm mấy chuyện đó.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lăng Lệ với giọng điệu như thể đó là điều đương nhiên, “Bảo Tiền Á Quân giúp em thôi.”




      ta làm gì biết mấy việc này?”, Phương Nam liếc mắt nhìn Lăng Lệ, túi ý dĩ lại quay trở về trong tay Lăng Lệ, “ giúp em .”




      Lăng Lệ đặt túi ý dĩ lên chiếc tủ đầu giường bệnh của Phương Nam, “Lúc nào rảnh, em có thể nấu thử, hề khó.”




      Phương Nam nhíu mày, “ biết em thích làm việc nhà, em ghét nhất mấy công việc nấu ăn ở bếp.”




      Lăng Lệ cắn môi dưới, nghĩ rằng phải bỏ qua chủ đề này mới ổn, giống như bác sĩ đến thăm bệnh, “Hôm nay cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”.




      “Vẫn nôn dữ dội, em muốn ăn lẩu chua cay…”.




      “Nếu như em hồi phục đến mức độ nào đó có thể nếm thử chút loại lẩu chua cay đó, bây giờ chắc chắn được…”. chuyện với bệnh nhân về bệnh tình, Lăng Lệ cũng thích về điều này, ngay lập tức thao thao bất tuyệt như thác đổ.




      Chẳng bao lâu, Kiều xuất ở cửa phòng bệnh của Phương Nam, còn đưa cả Giản Minh đến. Họ gặp nhau ở dưới lầu, Giản Minh định gọi điện thoại thông báo cho Lăng Lệ, Kiều nhìn thấy tự dũng tố cáo, “Lúc nãy nghe ấy đến đây rồi, định gặp ấy đây, em còn gọi điện thoại làm gì, chúng ta lên đó là được, đúng rồi, nghe bọn em đăng ký kết hôn…”. Thế rồi ở cửa phòng bệnh, Kiều cười rạng rỡ, ôm hôn thắm thiết Lăng Lệ vừa chạy ra đón, “Nghe và Giản Minh đăng ký kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng. Bữa tiệc tối nay có chuẩn bị chỗ cho tôi đấy?”.




      Lăng Lệ nhìn qua Giản Minh, hai người rất tâm đầu ý hợp, nắm tay nhau cách tự nhiên, lồng mười ngón tay vào nhau, nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, làm người ta như được tắm gội trong gió xuân, với Kiều, “Làm gì dám quên phần của , nhớ dẫn bà xã và con đến nhé…”.




      Kiều vội vàng chuyện với Lăng Lệ mấy câu rồi , Giản Minh vào phòng, tặng cho Phương Nam bó hoa tươi to, “Tối hôm qua em mới nghe Lệ chị bị ốm, mạo muội đến đây, chưa trước với chị đến rồi. biết chị thích hoa gì, hôm nay trong tiệm hoa, hoa thược dược vừa đẹp vừa to, chúc chị mãi mãi trẻ trung.”




      ©STE.NT






      “Cảm ơn,” Phương Nam ôm lấy bó hoa tươi, hỏi, “Hôm nay hai người đăng ký kết hôn sao?”. Mặc dù bị bệnh nên dung nhan tiều tụy, nhưng dáng vẻ vẫn rất sang trọng, “Chúc mừng chúc mừng.” Đưa tay ra bắt tay với Giản Minh, Lăng Lệ trừng mắt nhìn cánh tay Phương Nam vẫn cắm kim tiêm truyền thuốc, định lên tiếng nhắc nhở, Giản Minh giữ chặt cánh tay chuẩn bị nhấc cao lên lại, “Được rồi, chị truyền thuốc mà, em nhận thành ý của chị rồi.” Nhìn thấy trái cây tủ đầu giường, hỏi Lăng Lệ, “Phương Nam ăn được ?”.




      Lăng Lệ đưa ra ý kiến, “Được, nhưng ít thôi.”




      “Em gọt trái cây cho chị nhé?”. Giản Minh hỏi Phương Nam.




      Phương Nam uể oải, “Cũng được.”




      Giản Minh ngồi xuống, gọt trái cây, chuyện trò những câu chuyện trong gia đình thường ngày, “Loại táo này đẹp hơn loại táo em hay mua, nhiều lúc em tham rẻ, hay mua loại giảm giá, tươi và nhiều nước như thế này, Lệ cứ trách em hoài.”




      Lăng Lệ lấy bó hoa Phương Nam ôm ra, cất , ngồi bên cạnh Giản Minh, theo thói quen, giật đuôi tóc của , “ em ai, cứ lẩn thẩn suốt thôi.”




      Phương Nam vẫn để ý đến chuyện trăm năm của Lăng Lệ và Giản Minh, dò hỏi, “Hai người định lúc nào tổ chức tiệc cưới?”.




      Lăng Lệ trả lời, “Trước Nguyên đán làm lễ cưới.” rồi hào phóng mời Phương Nam, “Đến lúc đó mời em đến uống rượu mừng với , coi như khách mời của nhà trai, được ?”.




      Phương Nam nhìn Giản Minh, trả lời Lăng Lệ, lại hỏi Giản Minh, “Hai người quen nhau chưa được bao lâu phải ?”.




      “Việc này liên quan gì đến thời gian ngắn dài,” Lăng Lệ trả lời, “Quen lâu mà như lạ, mới gặp ngỡ quen.”




      Đôi môi Phương Nam mấp máy, định gì đó nhưng lại thôi, Giản Minh tiếp lời, giải thích tiếp cho câu thành ngữ đó của Lăng Lệ, “Chị đừng nghe ấy vớ vẩn, từng tràng bốn chữ bốn chữ gì gì đó, nhiều mà chẳng diễn đạt hết ý. Chủ yếu hai bọn em cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Lệ cũng giúp em ít, có cảm giác là, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cho nên thời gian quen biết ngắn hay dài hình như quan trọng lắm.” Gọt táo xong, Giản Minh bổ thành từng miếng đưa cho Phương Nam, “Mời chị.”




      “Cùng ăn cho vui,” Phương Nam định đưa miếng táo trong tay của mình cho Lăng Lệ, Giản Minh vô cùng tự nhiên, động tác thành thục nhanh nhẹn, đưa táo lên miệng đút cho ông xã, đưa cả khăn giấy, , “Em thôi, em bị tiểu đường, ăn nhiều trái cây được.”




      “Em bị tiểu đường sao?”, Phương Nam kinh ngạc.




      “Dạ vâng.” Giản Minh thở than, “Thời đại này bị bệnh, có cảm giác mình như đồ bỏ , bước đường phố cảm giác bình yên, cứ nghĩ rằng nhìn người ta khỏe mạnh như thế, chỉ có mình bị bệnh.”




      Phương Nam đồng cảm, “Chị cũng thế.”




      Giản Minh lại tiếp, “Chị còn có hy vọng, hóa trị mấy lần, bệnh khỏi. Em mới chết này, bệnh mãn tính, thể nào chữa trị khỏi, haizz, con người em lại chẳng có nghị lực, nhìn thấy đồ ăn ngon là cất bước nổi nữa.”




      Lăng Lệ cười, lại kéo đuôi tóc của Giản Minh, cố ý thêm mắm thêm muối, “Ờ ờ, này vừa lười biếng vừa háu ăn.” thế, nhưng trong ánh mắt lại chan chứa tình thương và cưng chiều, muốn giấu cũng giấu được. Phương Nam nhận ra điều đó, có khả năng ấy cũng muốn giấu.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh nhìn thấy miếng táo trong tay Phương Nam ăn hết, đưa thêm miếng, “Nào, ăn thêm chút.” Lăng Lệ nửa đùa nửa , “Bớt nhớ nhung lẩu chua cay lại , đợi lúc nào em lành bệnh, bọn mời em ăn cho đỡ nghiện, đảm bảo ăn chán thôi.” Giản Minh tám chuyện tiếp với Phương Nam, “Đúng rồi, đồng nghiệp của em muốn mua bảo hiểm cho con trai, chị biết có nơi nào tốt giới thiệu cho em…”. Thực ra, Giản Minh cảm thấy đối diện với Phương Nam, đau khổ lắm, cũng khó xử lắm, có thể đối phó với Tô Mạn, có thể đối phó với Phương Nam, hơn nữa đều là bệnh nhân, có cùng tiếng chung, hơn nữa, thể nhận, Phương Nam cũng dễ bắt chuyện, rất tốt.




      ra khỏi phòng bệnh của Phương Nam, Lăng Lệ cảm thấy bất ngờ, “ thể nào tưởng tượng được, hai bọn em lại có thể chuyện nhiều như vậy.”




      Giản Minh nghiêng đầu cười, đôi mắt long lanh, “ , đó là vì Phương Nam muốn giữ thể diện cho đó.”




      Lăng Lệ nắm tay , “Sao lại cảm thấy, bởi vì do em đáng …”.




      Buổi tiệc mừng Lăng Lệ và Giản Minh lấy giấy đăng ký kết hôn này có hai bàn, rất náo nhiệt, Thế Hoa và Đông đông đều có mặt, hưng phấn nhất có lẽ là vợ chồng Lăng Khang. Lăng Khang vốn rất biết khuấy động khí, làm việc gì cũng mạnh mẽ dứt khoát, tiếng vang như chuông đồng, có ấy đây, cộng thêm chị dâu cứ hay chọc cười người khác, bữa tiệc vui vẻ vô cùng. Hơn nữa lại có nhóm thanh niên, giống như Trọng Hằng, tâm trạng phấn khởi, khẩu vị ăn uống tốt, hơn nữa lại vừa tan sở, đói muốn chết, món ăn ngon bày ra trước mắt làm gì có ai khách sáo, từng món từng món được đưa lên, từng đĩa từng đĩa hết sạch, giống như có đàn châu chấu vừa bay qua đây.




      Những người khác uống rượu đánh toan[1] náo nhiệt ầm ĩ, cặp đôi vừa mới đeo nhẫn cưới kia rảnh rỗi ngồi cầm hai đôi đũa nghiên cứu, lâu lâu lại thầm với nhau, sau đó hiểu sao Lăng Lệ lại chọc giận Giản Minh, người ta bĩu môi oán hận , “ mới ngốc ấy, tên ngốc khi ngủ còn bị chảy nước miếng.” Giọng của lớn, vẫn rất ngọt ngào, nhõng nhẽo, đáng lẽ bị ai nghe thấy, nhưng ngăn được những người có ý quan sát, vừa hay bị Mễ Lợi ngồi bên cạnh nghe thấy, tai Mễ Lợi còn nghe thấy người chủ quản của mặt dày trả lời, “ chảy nước miếng mà em lau cho , em mới là tên ngốc.” Có ngất cơ chứ? Bị những lời có cánh của tình làm cho ngớ ngẩn rồi sao? Phải mau chóng quảng cáo nó cho mọi người cùng biết, “Này này này, mọi người yên lặng chút, để em cho mọi người học theo…”.




      [1] Đánh toan: trò chơi đoán số ngón tay lúc uống rượu: hai người đồng thời giơ ngón tay ra và mỗi người con số, con số của ai khớp với tổng số ngón tay của cả hai người giơ ra người ấy thắng, người thua bị phạt uống rượu.




      Đêm hôm ấy, Giản Minh lại say vì chút rượu, cứ cười, cười suốt, Lăng Lệ đưa và Đông Đông ngủ xong mới đặt lưng xuống ngủ, có chút đáng tiếc, đáng lý ra, lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi, xấu tốt cũng được xem như cặp vợ chồng chính thức, dù sao cũng phải động phòng hoa chúc gì đó chút mới phải, kết quả dâu mới ngủ say như chết, là mất hứng. Có điều cũng buồn ngủ rồi, nằm bên cơ thể ấm áp của Giản Minh, nghe thấy tiếng thở đều đều của , gặp Chu Công trong giấc mộng đẹp. Nửa đêm, Giản Minh ngủ mơ mơ màng màng, chui vào trong lòng , Lăng Lệ giơ cánh tay dài của mình ra theo bản năng, ôm bà xã của mình vào lòng, để Giản Minh gối đầu trước vòm ngực , cánh tay mềm mại của đặt lên vòng eo của , đôi chân trắng ngần, nõn nà hề kiêng kị, gác lên đùi . Trong giấc ngủ sâu, e là vẫn còn có chút lý trí và ngại ngùng, cũng biết là lẩm bẩm câu gì, lại nhấc chân xuống. Lăng Lệ hôn vào bên trán , kéo chân của Giản Minh lên, gác lên người mình lại. Kiểu lý trí và ngại ngùng của nhiều lúc tỏ ra rất cố chấp, bên chân kia lại đặt xuống chỉ sau nửa phút, cuộn người ngủ ngon lành trong lòng Lăng Lệ cách quy củ. Lăng Lệ vẫn kiên trì, lại kéo chân của Giản Minh lên, gác lại lên người mình lần nữa, nhàng vỗ về, “ sao đâu, em. Sau này em là người của rồi, phải biết nghe lời.” Lần này, Giản Minh thu chân về nữa, vứt bỏ lòng kiên trì, yên tâm ngủ tiếp. Lăng Lệ biết bị đè như thế này suốt đêm, sáng sớm mai thức dậy chắc chắn bị đau lưng mỏi gối, có điều, cảm thấy đây là việc làm hạnh phúc, ngọt ngào nhất thế giới, chính là có thể gánh vác toàn bộ trọng lượng của Giản Minh, cam tâm tình nguyện.




      Sau mấy trận mưa, khí dần dần trở lạnh, mùa đông lại đến rồi.




      Tháng mười hai đến, gia đình nhà họ Lăng càng ngày càng bận rộn hơn, thời gian tổ chức lễ cưới của Giản Minh cũng cận kề, vợ chồng Văn Quyên còn căng thẳng hơn cả đương , việc lớn bao gồm quần áo cưới, tiệc cưới, việc bao gồm chuẩn bị chăn ga gối nệm chén bát xoong chảo mới tinh, còn suy nghĩ xem nên làm nội thất lại cho nhà Lăng Lệ như thế nào nữa, biết có cần hay , nhưng chị ấy vẫn lo lắng chuẩn bị như thời chú em ngày xưa kết hôn, kéo theo cả Trọng Hằng và Mễ Lợi vào guồng hoan hỉ, Trọng Hằng , cứ coi như khởi động trước, đợi mai này đến ngày trọng đại của mình có chút ít kinh nghiệm rồi.




      Giản Minh và Lăng Lệ lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. Khoa của Lăng Lệ chào đón tháng mười hai đen tối, tháng ngày bận rộn nhất trong năm, ít nhất trước tết năm nay được nghỉ ngơi. Công việc ở phòng kinh doanh của Giản Minh từ trước đến nay hề nhàng, tuần nào cũng tăng ca hai ba lần, họp hành thêm mấy lần, luôn cằn nhằn đủ thời gian. Mặc dù vui vẻ rằng chuyện cưới xin để chị dâu Văn Quyên làm hộ, vẫn cảm thấy rất ngại ngùng, Giản Minh nhiều lúc bày tỏ áy náy, là mỗi lần Lăng Khang an ủi , “ sao đâu, chị dâu em bận rộn trong vui vẻ.” Văn Quyên với Giản Minh, chị ấy rất vui mừng, quay sang chọc Lăng Lệ, “Chú phải câu gì đó để bày tỏ lòng cảm ơn gì đó chứ?”. Lăng Lệ nhai ngấu nghiến món thịt bò theo công thức chế biến độc quyền của chị dâu, giả ngây giả ngô như khúc gỗ, “Bày tỏ cái gì là sao?”. Văn Quyên cho bạt tai, mạnh cũng , giống như vẫn xem như đứa con nít, “Thằng quỷ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :