1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      " chuyện gì thế?". Cuối cùng, Giản Minh có thời gian bước ra khỏi phòng đọc sách, giúp Lăng Lệ căng trại, "Ngày nào cũng làm mà thấy phiền phức sao, căng lên, rồi phải dẹp vào, dẹp vào rồi lại căng lên, ngồi ở đâu chuyện mà chẳng giống nhau."




      Lăng Lệ liếc nhìn vào căn phòng của Đông Đông, hạ thấp giọng xuống, "Việc này phải bày trò ra cho vui đâu, kiện lớn đấy, vấn đề sinh tồn của trẻ em."




      "Hả?", thái độ của Giản Minh như hỏi, tình hình sinh tồn của Đông Đông có vấn đề gì sao? là mẹ tại sao lại biết nhỉ?




      "Là thế này, chị dâu chịu để nó an tâm với tình trạng nay được, đưa ra giả thiết tàn khốc cho nó, nếu như và em sinh cho nó em trai hoặc em , có được ?".




      Giản Minh căng thẳng, "Ôi trời, thế Đông Đông trả lời thế nào?".




      "Đông Đông nhanh chóng tỏ thái độ, được. Chị dâu ra đòn mạnh hơn, rằng nếu như cháu đồng ý, phải bắt chú tìm người khác để sinh con thôi, mà nếu như chú tìm người khác, chú với mẹ Đông Đông, còn cả Đông đông nữa…".




      Giản Minh tiếp lời, " chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa, bác trai và bác cũng đâu còn mối quan hệ gì với cháu." Phải công nhận rằng, điều này chắc chắn có liên quan đến vấn đề sinh tồn của Đông Đông.




      Lăng Lệ đưa ra hình dung rất xấu xa, rất độc địa, "Giống như để thu hút các con bạc, nhà cái thường cho con bạc thắng trước vài lần, đợi con bạc ăn quen bén mùi, nhà cái mới từ từ cho các con bạc biết có những rủi ro gì, mọi thứ dần dần biến mất."




      Giản Minh càng căng thẳng hơn, " và Đông Đông chuyện như thế nào rồi?". Suy ngẫm lúc, lại quay ra lo lắng vu vơ, " Lệ, có tìm người khác để sinh con ?".




      Lăng Lệ bó tay, vỗ vào đầu , "Em bị say sao? Chị dâu chỉ hù dọa Đông Đông thôi." Ngừng lúc, như ngẫm nghĩ lại điều gì đó, mím môi cười, "Hai chú cháu nhà chuyện vui lắm." Rồi kể tỉ mỉ cho Giản Minh nghe, "Bạn ngồi cùng bàn của Đông Đông, mẹ bạn ấy sắp sinh cho bạn ấy em trai, bạn ấy vui, rằng muốn tìm sát thủ nào đó xử lý em trai luôn."




      Oa, vừa nóng nảy vừa ngây thơ, Giản Minh bật cười thành tiếng.




      "Đông Đông cảm thấy, sát thủ chẳng biết đâu mà tìm, cảm thấy khó xử. Mấy ngày gần đây đều khuyên, có em trai thực ra rất tốt, giống như với Trọng Hằng, kể rất nhiều việc ngày xưa của và Trọng Hằng cho nó nghe, bây giờ xem ra tư tưởng cũng thoáng hơn ít nhiều, ngoài việc chấp nhận và em có thể cho nó thêm em trai hoặc em , còn rất hy vọng chú Trọng Hằng cũng cho nó thêm em trai, như thế có thể trực tiếp copy mối quan hệ của và Trọng Hằng, vô cùng hứng khởi. Sau đó ngồi so sánh giữa việc những ưu điểm khi có em trai hay em và đánh mất , những mặt tốt khi có bác trai và bác , sau đó so sánh những việc bất tiện khi có thêm em trai hoặc em cho rằng việc này vô cùng xứng đáng." Quan sát phòng của Đông Đông thêm lần nữa, xác định tên nhóc kia ra ngoài này, Lăng Lệ nhích lại gần Giản Minh, đặt lên môi nụ hôn như chuồn chuồn chao nước, khuôn mặt dịu dàng, " thấy, chúng ta có thể chuẩn bị việc kết hôn rồi."




      Giản Minh ngẩn người, bị Lăng Lệ dọa cho hết hồn.




      Lăng Lệ chăm chú nhìn , " nghĩ gì thế?".




      "Em nghĩ, Đông Đông lớn rồi, nhanh quá, giống như kiểu mấy hôm trước, nó vẫn còn là thằng bé con, em làm việc nhà, nó cứ lẽo đẽo sau lưng em, nhặt lấy sợi tóc nền nhà đưa cho em, giọng ngọng líu ngọng lô, "Mẹ ơi, ở đây vẫn còn." Giản Minh ngồi trong lều, rầu rĩ, "Bây giờ, nó bắt đầu suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp rồi, biết từ nay về sau, lớn lên nó lớn lên thành người như thế nào đây?".




      Lăng Lệ ôm vào lòng, mỉm cười, "Trước đây, mẹ cũng thường về như vậy." Với giọng trầm thấp, Lăng Lệ cho Giản Minh yên lòng, "Em yên tâm, Đông Đông trở thành cậu bé cởi mở, chính trực, tâm hồn lương thiện trong cơ thể khỏe mạnh. Giống như ". Lăng Lệ đưa ra ví dụ, "Mẹ lớn tuổi rồi mà còn mang thai , sức khỏe lại tốt, bà ấy hoàn toàn có thể bỏ . Lại giống em, trẻ như thế, mà có Đông Đông, em chẳng tiếc gì cả, bỏ luôn việc học chứ bỏ con ,việc này là nguồn động lực cổ vũ cho nó trong cuộc sống từ nay về sau, làm cho nó phấn đấu ngừng." Giọng của Lăng Lệ, ấm áp, nồng nàn, mạnh mẽ, "Mặc dù em và cha Đông Đông nửa đường đứt gánh, nhưng những mất mát đó, cố gắng bù đắp lại, sau khi Đông Đông lớn lên, nó hiểu được em, tin ." xong môi chạm vào trán , ôm người trong lòng, ấm áp thơm tho, có ý định hôn hít chút, cảm giác có gì đó đúng lắm, áp mắt vào trán để thử nhiệt độ của Giản Minh, ngạc nhiên, "Giản Minh, hình như em sốt." Nâng cằm lên kiểm tra, "Nhìn kìa, mắt em trũng hết cả rồi kìa, em ngồi yên đấy, lấy nhiệt kế."




      Đúng là hơi sốt , nhiệt độ lại cao, cơ thể Giản Minh lại có phản ứng gì đặc biệt lắm, chỉ có cảm thấy hơi mệt mỏi. Lăng Lệ chẩn đoán, có thể thời gian gần đây bận rộn quá, nên cơ thể mệt mỏi. dìu về giường, lấy nước uống thuốc. Đông Đông thấy mẹ bệnh, ngay lập tức nhìn Lăng Lệ chằm chằm, "Chú ơi, tối nay chú ở lại với mẹ con cháu được ?".

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sao lại được chứ? Chú cầu mong còn được nữa là. Tắm xong cho cậu nhóc này, cho nó lên giường ngủ, rồi mới qua xem Giản Minh thế nào, Giản Minh vẫn chưa ngủ được, áp lực công việc quá lớn, tinh thần ngừng cố gắng phấn đấu, cảm nhận ra được cơ thể khó chịu vì cảm sốt, cũng buồn ngủ.Cứ tưởng con trai ngủ, hai người khó khăn lắm mới có khoảng gian riêng tư, lí nhí bằng giọng mũi, "Ôm cái nào." Lăng Lệ định hành động Đông Đông lại bước vào phòng, "Mẹ, con cũng ngủ với mẹ được ?". Lăng Lệ và Giản Minh đành phải kiềm chế lại, "Được." Đông Đông leo lên giường, Lăng Lệ suy nghĩ, hay ra phòng khách, nào ngờ Đông Đông mời mọc, giống như có chút cầu xin, "Chú ơi, tối nay ba chúng ta ngủ đây , nếu như mẹ bệnh nặng hơn, chú có thể cứu mẹ luôn."




      Ba người ngủ chung? Mặc dù còn gian riêng tư của hai người, nhưng mà có được ấm áp trong gia đình, Lăng Lệ đồng ý, "Được, chú tắm rửa, lát nữa vào." Hôn khuôn mặt ngọt ngào của Đông Đông, "Cục cưng, cháu ngủ trước ." Ngang qua Giản Minh có chút ngập ngừng, trưng cầu ý kiến của Đông Đông, "Chú có thể cho mẹ cháu goodnight kiss được ?" Đông Đông gật đầu, "Dạ được." Thế rồi, cuối cùng Lăng Lệ cũng có quyền, ngay trước mặt Đông Đông, hôn lên khuôn mặt của mẹ Đông Đông, "Em ngủ trước ." Giản Minh mỉm cười, nhắm mắt lại, hết những thứ này, cố gắng hết sức để giữ gìn những gì nay mình có.




      Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com






      Đến lúc Giản Minh tỉnh dậy, phát sau lưng là vòm ngực quen thuộc, bên tai, là hơi thở ấm áp, quen thuộc, mùi hương phảng phất bên mũi, là mùi vị làm người ta nghĩ đến sinh lão bệnh tử, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt đó, chẳng nhẽ là Lệ sao?! nằm gối đầu lên tay , lật người, mơ màng hỏi, "Đông Đông đâu rồi ?". nhớ trước khi ngủ, ba người nằm chiếc giường.




      Lăng Lệ nhắm mắt, vẫn còn ngái ngủ, trả lời, "Nửa đêm bò khỏi giường, về phòng mình ngủ rồi. Chê ở đây chật quá, chịu nổi."




      "Thằng nhóc xấu xa." Giọng Giản Minh uể oải, rúc đầu vào lòng Lăng Lệ, tìm tư thế thoải mái để nằm, ánh nắng mặt trời chiếu vào xuyên qua khe hở của rèm cửa, lúc lúc , cảnh vật trong phòng như chuyển động cùng ánh nắng sớm mai, đây là buổi sáng sớm đầu tiên thức dậy trong lòng Lăng Lệ, Giản Minh hạnh phúc đong đầy, buột miệng , " Lệ, em ."




      Lăng Lệ ừ bằng giọng mũi, rất tự nhiên, ôm Giản Minh chặt hơn, môi chạm vào trán , "Hết sốt rồi, chắc phải lảm nhảm khi lên cơn sốt."




      Giản Minh bật cười thành tiếng, tay quàng qua gáy Lăng Lệ, hôn cằm , tìm kiếm môi , nhàng hôn lên đó, lần này càng ràng hơn, "Em ."




      Trong cổ Lăng Lệ phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, lẩm bẩm, "Làm sao để chui ra khỏi chăn của em bây giờ? Buổi tối nhận được điện thoại, gia đình chị Đường có việc bận, hôm nay phải công tác thay cho chị ấy."




      Đây là lần đầu tiên sau khi chuyển đến nhà Lăng Lệ, phải công tác, Giản Minh rất đành lòng, " bao lâu?".




      "Khoảng tuần."




      "Lúc nào ?".




      Lòng bàn tay Lăng Lệ cực kỳ ấm áp, mềm mại, luồn vào áo ngủ của Giản Minh, vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn và nuột nà của , "Chuyến bay cách ba tiếng đồng hồ nữa, có người đưa vé máy bay đến sân bay cho ."




      "Vậy bây giờ phải dậy thôi." Giản Minh nhắc nhở, nhưng cảm thấy cơ thể Lăng Lệ nóng lên, hơi thở nặng nề, nghe Lăng Lệ tính toán, " tính rồi, vẫn còn có thể dây dưa thêm mười lăm phút, đợi Đông Đông dậy, đưa nó đến trường rồi ra sân bay." Giản Minh ngấm ngầm liếc xéo , sắp xếp gì mà kín mít thế này, nhỡ khi đường kẹt xe sao, ấy lỡ chuyến bay mất, nghiến răng, vùng vẫy ra khỏi lòng , "Em nấu bữa sáng."




      Lăng Lệ kéo quay lại, "Buổi sáng chúng ta có thể ăn món lúa mạch trộn sữa đơn giản nhất." ra sức ôm lấy , làm Giản Minh càng nhúc nhích được, bị đè dưới thân, đôi môi cúi xuống, vẫn chưa kịp hôn nghe có động tĩnh ở cửa, giọng lanh lảnh của Đông Đông, "Mẹ, mẹ hết bệnh chưa?". Hai người vội vàng buông nhau ra, dị khẩu đồng thanh, làm ra vẻ như chưa hề có chuyện gì, "Đông Đông…".




      Lăng Lệ công tác, người cảm thấy quen nhất là Đông Đông, có ai căng lều cho nó, có ai tâm với nó, lắp ráp mô hình với nó, thế ngày nào cũng phải học, chẳng giống như nghỉ hè, hở chút có thể tìm bác trai bác , cả Trọng Hằng nữa, đơn thể nào chịu đựng nổi, thế nên, mỗi ngày sáng tối hai lần, nó gọi điện thoại cho Lăng Lệ, trực tiếp bày tỏ còn lãng mạn ngây thơ hơn Giản Minh, "Cháu nhớ chú quá mất." Lăng Lệ hỏi Giản Minh, "Con trai em dùm hết những lời trong lòng em à?".




      Giản Minh dịu dàng, có chút quyến rũ, hề ngại ngùng mất tự nhiên trước điện thoại, "Em ."




      Lăng Lệ đầu hàng, "Lại quyến rũ …".




      buổi tối, Lăng Lệ gọi điện thoại về nhà, vừa đúng lúc trong khu dân cư mất điện, Lăng Lệ sốt ruột, "Đèn sạc điện hình như hai hôm trước dùng hết sạch, chưa kịp xạc điện, trong nhà lại có đèn cầy dự trữ, ái chà, Đông Đông sao chứ hả? Để bảo trai đến đón hai mẹ con em về ở bên đó đêm."




      "Yên tâm, bộ phận kinh doanh thông báo, có điện lại ngay, Đông Đông sao, nó tìm tất cả đồ chơi phát sáng ra làm đèn cầy rồi, ôi, từ trước đến nay em hề biết ánh đèn của máy bay điều khiển từ xa của nó lại đẹp như thế…". La Đông còn sợ bóng tối nữa, tay cầm chiếc máy bay và đèn pin giơ cao lên, với Giản Minh luộc sủi cảo làm bữa tối trong bếp, "Mẹ, mẹ có sợ ? Có con ở đây, mẹ đừng sợ nhé." Giản Minh khóc, phải vì vất vả, mà là quá vui mừng.




      Lăng Lệ công tác về trước ngày Trung thu hôm, có rất nhiều việc chờ , giống như bữa tiệc rượu chúc mừng của tập đoàn Lăng Văn. Đúng dịp ấy, Thế Hoa trưng cầu ý kiến của Giản Minh, có thể đưa Đông Đông về nhà La Thế Triết đón Trung thu được ? Giản Minh và Lăng Lệ bàn với nhau, cảm thấy việc này có thể được, cho nên bữa tiệc rượu lần này và Lăng Lệ có thời gian tham gia. Sau khi Lăng Lệ quay về, đến bệnh viện xử lý xong công việc, đón Đông Đông, rồi đón Giản Minh tan sở, ba người ăn cơm ở bên ngoài, sau khi ăn cơm, làm bài tập với Đông Đông, hai chú cháu lặp lại chuyện cũ, người uống bia uống ngụm bia, người uống sữa uống chút sữa, nâng ly chuyện vui vẻ, ba người đối mặt uống rượu, tám chuyện vui vẻ, lại còn tắm cùng nhau.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong lúc Lăng Lệ tắm, điện thoại của đổ chuông, Giản Minh gõ cửa phòng tắm, đưa điện thoại cho , Lăng Lệ vui đùa với Đông Đông, với , "Giản Minh, em nhấc máy dùm , hỏi có chuyện gì?".




      Giản Minh nghe máy, người bên kia với giọng sầu muộn, buồn bã, "Hi, là em." Giản Minh như ngừng thở, Phương Nam? nghe ra, là giọng của Phương Nam. Giản Minh nhất thời trả lời, Phương Nam giống như thở dài rất khẽ, " Lệ, có bận ?". Giản Minh chợt có ý nghĩ lên tiếng, để xem Phương Nam những gì, nhưng ngay lập tức từ bỏ, đàng hoàng chút vẫn tốt hơn, ho lên tiếng, "Phương Nam à? Chào chị, Lệ tắm, có việc gì ạ? Chị đợi chút, em đưa điện thoại cho ấy."




      Ban đầu Phương Nam có chút hốt hoảng, nhưng trở lại bình thường ngay tức , "Ồ, , cần đâu, cũng chẳng có việc gì hệ trọng, chỉ là, ồ, chỉ là chị muốn biết, cái bát sứ bông xanh tổ tông để lại của nhà ấy có bán hay ? Đợi khi ấy rảnh, giúp chị hỏi ấy, bảo ấy gọi cho chị là được rồi."




      "Dạ, để em nhắn lại với ấy." Giản Minh tắt điện thoại, cần nghi hoặc, ba của Lăng Lệ trước đây thích chơi đồ cổ, trong nhà cũng có mấy món của tổ tông để lại, có giá trị rất lớn. Sau khi ông Lăng qua đời, những món đồ cổ đó đem chia cho Lăng Lệ và Lăng Khang, Lăng Lệ nơi an toàn như nhà trai, chỉ để lại trong nhà cái tô bông xanh thời Hồng Vũ đời nhà Minh, lâu lâu lại lôi ra ngắm nghía, bình thường cất vào nơi cao nhất của kệ sách trong thư phòng rồi khóa lại. Theo như hiểu biết về hai em nhà họ Lăng của Giản Minh, trừ phi cần thiết, tuyệt đối mang đồ cổ trong nhà ra bán. Về điểm này, chẳng nhẽ Phương Nam hiểu sao?




      Vẫn chưa suy nghĩ xong, chị dâu Văn Quyên gọi điện thoại đến, hỏi chú Hai mấy giờ về hà? Quần áo chị đặt cho Giản Minh và Lăng Lệ mặc vào đêm tiệc, chiều nay đưa đến rồi, chị đợi chú Hai về thử quần áo. Còn quần áo của Giản Minh, ngày mai chị đích thân đưa đến công ty cho Giản Minh thử. Giản Minh trả lời, Lăng Lệ tắm với Đông Đông, về ngay thôi.




      Đợi Lăng Lệ ra, cho Đông Đông lên giường ngủ, hai người ngồi đối diện nhau, bây giờ mới có cơ hội giở quà của Lăng Lệ mang về, đều là đặc sản miền Nam, món quà tặng cho Giản Minh rất đặc biệt, là cây trâm được chạm trổ cực đẹp. Giản Minh vấn tóc lên thử chiếc trâm, vừa làm vừa truyền đạt lại nội dung của hai cuộc điện thoại lúc nãy. Điện thoại của Văn Quyên có gì, nội dung điện thoại của Phương Nam, Lăng Lệ cũng có nghi hoặc như Giản Minh, " ràng biết bao giờ bán, hỏi gì mà hỏi?".




      Giản Minh đứng trước gương bới tóc, liếc mắt nhìn Lăng Lệ, "Gần đây hay điện thoại với chị ấy à?".




      Lăng Lệ uống nước, trong lòng giấu giếm điều gì, gió mát trăng thanh, "Tối hôm trước ấy có gọi điện thoại, đúng lúc dự tiệc, có thời gian, hỏi ấy có việc gì , ấy đợi rảnh rỗi rồi chuyện, cũng biết ấy tìm vì việc này."




      Giản Minh yên tâm, "Có khả năng là hỏi chuyện này , biết đâu có người muốn mua, chị ấy có được lợi lộc gì đó từ vụ này, từ chối được." Trong gương, nhìn thấy Lăng Lệ cười với , kỳ lạ hỏi, "Cười cái gì?".




      Lăng Lệ rất mờ ám, "Em ghen sao?".




      Giản Minh đỏ mặt, đuổi ta , " bớt chọc ghẹo em , được rồi, mau về , chị dâu chờ đó."




      Lăng Lệ chọn đại chiếc áo thun mặc ở nhà tròng vào người luôn, Giản Minh nỡ rời xa, đưa người ta ra tận thang máy ngoài kia, hai người ngừng bàn về buổi tiệc tối ngày mai, đến đoạn Trọng Hằng dẫn người bí mật đến tham gia, hai vợ chồng ở bên cạnh nhà Lăng Lệ từ trong thang máy bước ra, nhìn thấy Lăng Lệ, kinh ngạc hỏi, "Muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?".




      Lăng Lệ chưa kịp trả lời, Giản Minh nhanh nhảu trả lời trước, "À, tại em thích ăn bánh kếp hành, ấy mua cho em."




      Vợ chồng nhà hàng xóm ngừng khen ngợi, "Lăng Lệ, chu đáo, biết cưng chiều người ta ghê." Giản Minh cười hì hì, thang máy dừng ở đó, ra hiệu cho Lăng Lệ có thể xuống dưới kia được rồi, nào ngờ nhị thiếu gia lần mò trong túi quần, "Chết rồi, quên mang theo ví tiền." Kéo Giản Minh quay về. Quên mang theo sao? Giản Minh ràng nhìn thấy cho chìa khóa, ví tiền vào túi rồi mới mà.




      Vào nhà, Lăng Lệ đóng cửa đứng đó, hỏi Giản Minh, "Em muốn cho hàng xóm biết ở bên ngoài phải ?".




      Giản Minh đứng dựa vào tường, chẳng biết làm thế nào, lại tủi thân, khẽ , "Nếu sao? Để mọi người đều biết em thuê căn hộ rộng rãi này của , trả có chút tiền, xong rồi còn ép chủ nhà ở chỗ khác sao?".




      " phải, có ý đó." Lăng Lệ kéo Giản Minh vào lòng, "Ai thèm so đo với em cái đó? Ý muốn ," Hơi thở ấm áp của Lăng Lệ phả bên tai Giản Minh, thăm dò, " muốn , hay là đêm nay, quay về nhà chị dâu thử đồ nữa?"




      Giản Minh vẫn rất lý trí, " được, em đồng ý với chị dâu rồi."




      "Thế về trễ chút vậy." Lăng Lệ bắt đầu dùng đầu lưỡi đùa nghịch vành tai mẫn cảm của Giản Minh.




      Cả cơ thể Giản Minh mềm nhũn, nhưng vẫn rất lý trí, né tránh , "Đừng đùa nữa, thể để trai và chị dâu chờ được đâu, trễ lắm rồi, hơn nữa, mệt sao?".




      Lăng Lệ lời cho hai việc, "Sao lại mệt? Mệt chết được, chờ đợi vất vả lắm em biết ?"




      Giản Minh xấu hổ lí nhí, "Em biết, có điều chỉ thêm đêm chứ mấy, có nhiều nhặn gì đâu." Đẩy Lăng Lệ ra, năng dịu dàng để dỗ dành , "Được rồi, về ."




      càng dịu dàng, nhị thiếu gia càng nỡ để , vẫn tiếp tục dây dưa, "Hôn cái ngay."




      "Hôn rồi sợ càng muốn ."




      Lăng Lệ nâng cằm lên, than thở, " đúng là có kinh nghiệm chuyện quá mà." xong, đôi môi ập lên môi , đúng thế, hôn rồi càng muốn , nhưng tuần gặp, hôn hít gì cứ thế bỏ , quả có chút tàn nhẫn. Đương nhiên, hôn xong vẫn phải thử quần áo, Giản Minh , đây là lần đầu tiên tham gia buổi tiệc quan trọng như thế này, được làm hỏng buổi tiệc.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngày hôm sau là Trung thu, Thế Hoa đón Đông Đông từ sớm, trước rằng, buổi tối có thể Đông Đông và ngủ lại bên nhà của La Thế Triết, nếu như có thay đổi gì thông báo cho Giản Minh.




      Vì bữa tiệc tối hôm nay, Giản Minh cùng chị dâu Văn Quyên đến tiệm làm tóc, đắp mặt nạ, làm tóc, trang điểm suốt cả buổi chiều, ra ngoài có sứ giả hộ hoa đứng bên ngoài phục vụ. Nhị thiếu gia thay bộ âu phục màu đen, bên trong phối chiếc áo sơ mi màu trắng xếp ly , bộ khuy măng sét đính đá, chiếc cà vạt đen mỏng, làm người trông có vẻ như càng cao lớn. Dưới mái tóc gọn gàng sạch , khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, khí chất nho nhã, thanh tú nhưng mất nét cương nghị. đợi lúc rồi, ngồi ở đó, an nhiên trầm tĩnh tựa tranh thủy mặc, sốt ruột chút nào, dáng vẻ bình thản như kiểu nếu có tiếp tục đợi cũng chẳng sao cả. Nhìn thấy Giản Minh ra, mặc áo quây ngực màu trắng, phối hợp với chiếc váy voan trắng nhiều tầng qua đầu gối, chân váy được thiết kế lệch tà, phóng khoáng tự nhiên. Mái tóc dài buông xõa, đuôi tóc uốn hơi quăn, như sương như khói, như mây như mưa. Giản Minh trang điểm nhàng, gần như trong veo, vừa đủ để làm nổi bật làn da mịn như lụa của , son màu hồng phấn, làm cho đôi môi của rạng rỡ, căng mọng lên như thạch rau câu.




      Chị dâu Văn Quyên dâng Giản Minh được trang điểm kĩ lưỡng ra cho chú út ngắm, hệt như dâng báu vật, nhưng chẳng được lời khen như dự đoán của nhị thiếu gia. Lăng Lệ sửa sang lại kính, miễn cưỡng, "Cũng được."




      Thế là Giản Minh lấy chiếc khăn lụa tơ tằm khoác lên vai, khoác lên nhìn cũng chắc chắn, quay vòng trước mặt nhị thiếu gia, chiếc váy xòe tròn tung bay như bông hoa, "Bây giờ, đẹp chưa nào?".




      Như vậy mới đúng chứ, áo mặc trong phòng ngủ và áo mặc ra ngoài đường nhất định phải khác nhau, Lăng Lệ giơ ngón tay cái lên, "Bây giờ đẹp rồi."




      Văn Quyên lườm nguýt chú út, khi lườm lườm luôn mấy cái.




      Bữa tiệc được tổ chức ở phòng yến tiệc tầng cao nhất của khách sạn năm sao nào đó, toàn bộ làm bằng kính trong suốt, cảnh sắc của toàn thành phố đều nằm trọn trong tầm mắt. Trong phòng tiệc các thướt tha kiều, đông vui nhộn nhịp, ánh đèn mờ ảo, cảnh tượng hào nhoáng. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Trọng Hằng xuất , dẫn theo người, ngờ lại là bác sĩ Mễ. Lăng Lệ nhìn thấy học sinh của mình mặc bộ lễ phục đẹp đẽ, phản ứng đầu tiên lại là, "Thầy có mời em đến sao?".




      Giản Minh giật giật tay áo , "Mễ Lợi đến với Trọng Hằng mà."




      Lăng Lệ nhướn cao đôi chân mày, phải chứ? Con thỏ ăn cỏ gần hang, nội bộ bị tiêu hao rồi sao? Lăng Khang và Văn Quyên rất hài lòng, học sinh ưu tú của Lăng Lệ, biết gốc gác, tốt quá, đáng để mọi người nâng ly chúc mừng.




      Các hoạt động ngoại giao ngoài xã hội cho cùng là hoạt động thể lực, cố gắng được bao lâu, Giản Minh sao chịu nổi đôi giày cao gót mười phân, nó làm cho chân vừa tê vừa đau. với vợ chồng Lăng Khang tiếng, bảo là rời khỏi đây chút, chưa đến chín giờ tối, Lăng Lệ lái xe, mua cho Giản Minh đôi giày ở con phố bên cạnh, cũng may, từ trong góc khuất của tiệm giày lôi ra được cho Giản Minh đôi giày vải màu trắng của học sinh, hai mươi lăm đồng, Giản Minh mặc kệ chẳng thèm để ý xem đôi giày này có phù hợp với bộ quần áo của , xỏ vào chút do dự, cầu Lăng Lệ, "Đừng quay lại đó nữa được ? Thực ra chẳng vui như em tưởng tượng, mệt chết được."




      Lăng Lệ như than thở, "Phụ nữ ấy à, quan trọng hóa vấn đề là bọn em, sợ làm hỏng bữa tiệc, xong rồi chê bai nhạt nhẽo cũng là bọn em." Liếc nhìn Giản Minh, này muốn quay lại đó, có thể được sao? Hỏi, "Thế đâu? Về nhà ư?". muốn về nhà, cực kỳ muốn.




      Giản Minh phản đối, "Bây giờ về nhà quá sớm, chúng ta dạo ven hồ được ?".




      Ồ, cái hồ kia ấy à, phải là được, chỉ là… Lăng Lệ liếc nhìn bộ quần áo của Giản Minh.




      Giản Minh nũng nịu,vừa đủ để tê dại, "Lang thang chút rồi chúng ta về nhà, được vậy?"




      Có tác dụng với chú Lệ, thêm lời nào, chạy xe về ven hồ.




      Đêm Trung thu, nhà nhà quây quần bên nhau xem chương trình văn nghệ ti vi, gặm nhấm bánh trung thu, người chạy đến bên bờ hồ ngắm trăng cho thêm phần lãng mạn nhiều. Nhưng cảnh sắc ở đây đẹp quá, gió mát lạnh, ánh trăng trong veo như thủy tinh, khí mát mẻ, hơn nữa ở đây còn chứa đựng kỉ niệm của họ. Chỉ có nhớ lại những chuyện qua mới hiểu được rằng, tất cả các thời khắc đẹp đẽ đến dễ dàng như thế nào.




      Lăng Lệ đắm chìm trong suy tư, Giản Minh lại trông rất vô tư, chỉ lo gặm nhấm đồ ăn, đôi giày đá bóng dưới chân, và chiếc áo vest khoác người của Lăng Lệ trông có vẻ quá rộng so với , cộng thêm dáng vẻ ăn uống chăm chú đó, làm cho ấy giống như nàng công chúa bé vừa lén lút bỏ trốn khỏi buổi tiệc của người lớn.




      Bữa tiệc tổ chức ăn buffet, bởi vì muốn làm hỏng lớp trang điểm và giữ phong độ trong buổi tiệc, căn bản chẳng ăn gì cả, hơn nữa khiêu vũ rất lâu, đói bụng được sao? Giản Minh được đồng ý của chú Lệ, gặm phần bánh kếp hành, nhìn dáng vẻ hạnh phúc tưởng tượng nổi, bánh còn ngậm trong miệng, giọng nghe ràng, " Lệ, ngon quá, nếm thử mà xem." Rồi dí thẳng miếng bánh đến bên miệng Lăng Lệ.




      Lăng Lệ chẳng hào hứng gì mấy với cái bánh này, có điều để làm cho bạn vui, cũng ăn thử miếng, "Ừm, cũng được." Nhìn thái độ thỏa mãn của Giản Minh, kìm được vò vò mái tóc , nghe rất mất mặt, "Em dễ nuôi đấy, cái bánh kếp hành thôi cũng có thể làm cho em vui đến vậy sao?".




      Giản Minh bật cười ha hả, gật đầu thừa nhận, "Dạ, em đây chẳng ôm chí khí lớn trong lòng, chỉ có chút triển vọng này thôi."




      Lăng Lệ ôm lấy vai , "Được rồi, em thích, nghiên cứu xem làm thế nào, sau này làm riêng cho em ăn." Nhìn son của Giản Minh sắp trôi hết theo những miếng bánh vào bụng, lấy khăn giấy ra, "Nào, chờ chút, phải chùi son ." Đưa bệnh nghề nghiệp của ra, cảnh cáo cách chân tình, "Lần sau nếu như tô son, trước khi ăn uống phải lau ."




      Giản Minh ngoan ngoãn trả lời, "Được." Hơi ngẩng đầu lên, để Lăng Lệ dễ lau cho hơn. Chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt chút, mặc áo sơ mi màu trắng, rất có thể diện, sạch , dịu dàng đôn hậu, tin rằng có thể cùng nắm tay nhau dưới ánh mặt trời, hết cuộc đời này, khẽ , " Lệ, có ai đẹp trai chưa?".




      Có chết cũng nghĩ ra được Giản Minh quẳng ra câu tận đẩu tận đâu như vậy, Lăng Lệ lườm cái, vỗ vào khuôn mặt , giống như nựng trẻ con, "Lo ăn phần của em ."




      Giản Minh chắc chắn đưa ra kết luận, "Họ bởi vì họ có con mắt nhìn người!". Sau đó, vừa ăn vừa cười, cười đến ngốc nghếch, Lăng Lệ thể nào cười ngốc nghếch theo được.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 23






      Cười lúc, ôm lấy Giản Minh.




      Giản Minh kháng nghị, "Em ăn mà."




      "Chỉ ôm lúc thôi."




      Giản Minh chẳng muốn chút nào, "Ôm bao lâu?".




      Lăng Lệ đáp, "Mười giây." Ôm chặt Giản Minh, vùi đầu vào mái tóc , "Ngoan nào, đếm đến mười."




      Trong tích tắc, thời gian như quay ngược trở lại, giống như lần đầu tiên họ ôm nhau, cùng nghe những ngọn gió thổi mặt hồ, trượt qua bên tai họ, thổi đến nỗi trái tim của họ mềm dần, mềm dần, từng chút , mềm đến nỗi trong trái tim ngoài người kia ra, thể chứa đựng thêm thứ gì nữa. biết rốt cuộc mười giây trôi qua hay chưa, hay là hai mươi giây? Đôi tay của Giản Minh lần qua sau gáy Lăng Lệ, kiễng chân lên, nhàng cắn vào yết hầu , đôi môi mềm mại ấm áp, trượt từng chút lên khóe môi , từng nụ hôn khẽ, mang nét cuốn hút, gợi cảm, đặc trưng của phụ nữ, có điều trong chốc lát, cả người Lăng Lệ như có ngọn lửa thiêu đốt, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay nóng ấm dán vào lưng Giản Minh, ép sát vào lòng mình hơn nữa, hận thể hòa tan vào trong xương máu, tóc mai hai bên tai cọ xát vào nhau, khẩn cầu, "Em , chúng ta về nhà được ?".




      có gì là được, Giản Minh hình như cũng rung động, khuôn mặt đẹp tựa hoa đào nhuộm biếc đôi bờ mi, sóng mắt như mơ như say.




      Về nhà, Lăng Lệ lái xe, Giản Minh nhàng tựa đầu lên vai . Điện thoại của Giản Minh đổ chuông, Lăng Lệ nghe giùm, là Đông Đông, vô cùng ràng và trấn tĩnh, "Chú ơi, cháu ở trong phòng chứa đồ, cha và dì Mạn cãi nhau, cháu hơi sợ, chú đến đây đón cháu về nhà được ?".




      Thế là, trong phút chốc, lãng mạn, rung động, ham muốn, tất cả đều biến mất, Lăng Lệ lo lắng, "Chú qua ngay lập tức, cháu đừng sợ nhé, Đông Đông." Cầm lấy vô lăng, quay đầu xe, với Giản Minh nội dung cuộc điện thoại, tức giận, "Cái tên La Thế Triết bị làm sao thế biết? Lễ Tết còn cãi nhau?".




      Giản Minh bực bội, "Mỗi lần đều muốn tin tưởng ta, nhưng cuối cùng mỗi lần đều thất vọng, hối hận, cảm thấy bản thân em ngốc quá." Suy nghĩ lúc, định gọi điện thoại cho Thế Hoa, " ấy có ở đó sao?".




      Lăng Lệ ngăn lại, "Thôi khỏi, dù sao chúng ta cũng qua bên đó, bây giờ em hỏi Thế Hoa, có thể làm ấy cảm thấy dễ chịu." Im lặng lúc, Lăng Lệ thở dài hơi, "Chúng ta thất vọng cũng sao, chỉ xót đứa bé, đừng để nó thất vọng mới tốt, có chuyển biến tốt như thế này, đâu dễ dàng gì."




      Đến nơi, xuống xe, hai người vội vàng chạy lên lầu, vừa hay gặp Tô Mạn lầu xuống, mình, tay xách hành lý, Giản Minh định chào hỏi, Lăng Lệ bước lên trước mọt bước chắn sau lưng, sợ bị Tô Mạn bắt nạt, cúi người chào Tô Mạn, chuyện, đoán rằng Tô Mạn cũng muốn chuyện.




      Lúc này Giản Minh mới nhìn thấy dấu tay khuôn mặt Tô Mạn, mặt mũi chán chường, lướt qua họ. biết Đông Đông thế nào rồi? Giản Minh gọi điện thoại cho Đông Đông, người nghe máy là La Thế Triết, "Ồ, hai người đến rồi à?". Giọng điệu Giản Minh cực kỳ lạnh lùng, "Đúng thế, đến rồi."




      Cánh cửa nhà La Thế Triết mở toang hoác, cảnh tượng thê thảm trong nhà, hoa quả, bánh trung thu, các loại thức ăn vặt cùng các mảnh đĩa vỡ rơi rớt lung tung nền nhà. Đón tết Trung thu, đoán rằng chắc chị Phương cũng về nhà sum họp, La Thế Hoa có ở đây, nhìn dáng vẻ Tô Mạn kiểu đó như bỏ nhà ra , cho nên người thu dọn bãi chiến trường này là La Thế Triết và Đông Đông. La Thế Triết quét nhà, Đông Đông phụ giúp, nhìn lại có vẻ như vẫn bình tĩnh, có điều La Thế Triết tóc tai hơi bù xù, khóe mắt vừa dán miếng băng cá nhân trong suốt.




      Nhìn thấy Lăng Lệ và mẹ bước vào, đôi mắt Đông Đông đỏ hoe. Lăng Lệ quỳ xuống, Đông Đông tự nhiên bước qua, "Chú ơi." Rồi đổ vào người , mặc cho Lăng Lệ ôm lấy.




      Giản Minh hỏi La Thế Triết, "Thế Hoa đâu?".




      La Thế Triết thản nhiên, giọng vẫn bình thường như mọi khi, "Đài truyền hình có việc gấp, rồi."




      Giản Minh vốn định căn vặn, chút thời gian như vậy thôi mà và Tô Mạn còn buông tha mà cãi nhau? Nghĩ thế nào rồi thôi, cầm lấy áo khoác của Đông Đông rồi cáo từ, "Chúng tôi đây."




      "Được." Giọng La Thế Triết vẫn bình thản, "Bừa bộn lộn xộn quá, chẳng giữ mọi người lại nữa." ta đặc biệt với Lăng Lệ, "Ngại quá, bắt phải chạy chuyến."




      " có gì." Lăng Lệ tay bồng Đông Đông, tay nắm chặt tay Giản Minh, sốt ruột muốn đưa người phụ nữ và đứa bé này rời khỏi nơi này, "Tạm biệt." Ra khỏi cửa xuống dưới lầu, Lăng Lệ hỏi Đông Đông, "Cháu sao chứ?".




      "Dạ sao ạ." Đông Đông nằm tựa vai Lăng Lệ, nhưng mắt vẫn hướng nhìn về phía cửa nhà mình, lí nhí, " biết cha có khóc nhỉ?".




      Giản Minh an ủi, " đâu, cha lớn rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân mình." như thế, bước chân của Lăng Lệ và Giản Minh càng lúc càng chậm lại.




      Đông Đông lại , "Hay là, chú và mẹ cứ về nhà trước , con ở đây đón Trung thu với cha."




      hề hẹn trước, họ ngừng bước chân, Lăng Lệ và Giản Minh nhìn nhau rất lâu, rồi quay trở lại. lời giải thích, Lăng Lệ dặn dò câu, "Đừng đóng cửa, và con đứng đợi em ở cửa." Lăng Lệ thiếu niềm tin đối với La Thế Triết, ngộ nhỡ tên cầm thú đó lại như lần trước, mực kéo Giản Minh vào nhà đóng cửa lại cưỡng ép sao? Chỉ đành tùy cơ hành động. Trong đầu mặt vừa tưởng tượng ra vô số hình ảnh tồi tệ đến cùng cực, mặt vừa phải chăm sóc con trai. thể để Đông Đông ở lại nhà của La Thế Triết trong tình hình này được, và Giản Minh lo lắng cả đêm ngủ được mất. Nhưng cứ thế đưa Đông Đông , tâm trạng đứa bé lại nặng nề, họ lại lo lắng Đông Đông mất ngủ cả đêm, cho nên…haizz…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :