1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nắm tay của La Thế Triết cũng siết chặt lại, thần sắc trở nên u ám, ánh mắt sau cặp kính trở nên lạnh lẽo, lời lẽ sắc bén, “Bốn chữ ngang ngược cưỡng đoạt này, gán lên cho hai em gia đình nhà họ Lăng hợp hơn ấy chứ nhỉ? Dựa vào chức vụ của mình, bác sĩ lạm dụng bệnh nhân, thậm chí khống chế con cái của bệnh nhân, trai của còn dựa vào tiền tài, thế lực hùng hậu của mình, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, Phó chủ nhiệm Lăng lại còn ngang nhiên chỉ trích người khác ngang ngược cưỡng đoạt? Có phải vì xuất thân trong gia đình danh giá, điều kiện kinh tế của gia đình vững vàng, có thể…”.




      Lăng Lệ bị chọc giận , giây phút này đây, muốn đấm cho ta trận, , muốn giết luôn ta, để loại người này sống chỉ có lãng phí tài nguyên của trái đất, giây phút khi định giơ nắm đấm ra, giọng trẻ con non nớt của Đông Đông hét lên sau lưng , “Cha, sao cha lại dữ dằn với chú?”. Đứa trẻ này lại quay trở lại, đứng chắn trước mặt Đông Đông, giơ hai cánh tay ra, bảo vệ chú Lệ, “Cha, chú là người tốt, cha đừng dữ dằn với chú ấy.”




      La Thế Triết vội vàng thu lại nét mặt thù địch, trước mặt Đông Đông, muốn thất thố, vội vàng , “ phải, Đông Đông, cha chỉ bàn chút việc với chú thôi, ý kiến hai người hợp nhau, cha dữ dằn với chú đâu.” Giơ tay ra với Lăng Lệ, cố ý làm ra vẻ tự nhiện thoải mái, ung dung, “Cảm ơn chăm sóc cho Giản Minh và Đông Đông.”




      Lăng Lệ nhã nhặn, đôn hậu, rất lịch , “Đừng khách sáo, chuyện nên làm mà.” kéo Đông Đông lại, an ủi, “ sao đâu, Đông Đông, cha cháu dữ dằn với chú đâu.” trán rịn ra lớp mồ hôi, thử nghĩ xem, nếu như ra tay đấm La Thế Triết trước, Đông Đông nhất định bảo vệ cha mình, xem như kẻ thù, chất vấn , tại sao lại đánh cha nó? Trời ơi, việc ấy làm cho và Giản Minh khó xử biết bao? Nếu như Đông Đông lòng dạ hướng về cha nó, chỉ sợ con đường giữa và Giản Minh càng ngày càng khó , La Thế Triết bắt nạt Giản Minh, chỉ sợ rằng càng ngày càng dễ dàng hơn, Lăng Lệ cảm thấy may mắn, may có ông Trời phù hộ, lúc ấy vị trí của Đông Đông ở đằng sau lưng , sắc mặt của nhìn La Thế Triết lọt vào tầm mắt của Đông Đông.




      “Chúng tôi về đây, nếu Giản Minh sốt ruột.” Lăng Lệ cố gắng hết sức tỏ ra thân thiện, “Giám đốc La, lần sau gặp.”




      “Lần sau gặp.” La Thế Triết lấy túi đựng đồ nãy giờ để bên cạnh Đông Đông, “Tặng cho mẹ con này.”




      Lăng Lệ nhận lấy, “Cảm ơn.” biết là cái gì, nhưng biết rằng, thể vứt gói đồ này ngay trước mặt Đông Đông, vẫn phải kiềm chế lại, khẽ hỏi La Thế Triết, “Rốt cuộc là muốn gì?”.




      Khóe miệng La Thế Triết chỉ có nụ cười lạnh lùng, lên tiếng.




      Lăng Lệ lắc đầu, “Làm người thể nào thứ gì cũng muốn, cái gì cũng muốn, chắc chắn chẳng có được thứ gì cả.”




      Phương Nam đứng ở vành đai xanh gần bãi đậu xe, từ đằng xa nhìn thấy Lăng Lệ và tới đây. Dáng người ấy cao lắm, mặc chiếc quần short jeans viền ren, phối với chiếc áo hoa li ti đẹp đẽ, ngọt ngào. Tay áo và vạt áo dưới được may nhún thun, đặc biệt là cổ áo, cũng được may nhún thun, kiểu vai ngang, trong lúc lại, bờ vai trắng ngần đôi lúc lại lộ ra ngoài cổ áo. Đương nhiên, chiếc áo được thiết kế như thế này là muốn đạt được hiệu quả như vậy, lúc lúc , bờ vai thơm chỉ lộ ra chút, vừa gợi cảm lại vừa tinh khôi.




      Giống như trước đây, Lăng Lệ nhìn quen mắt, là kiểu “ngụy quân tử” chỉ cho phép người phụ nữ của mình gợi cảm trong nhà mình thôi, cứ hở chút lại chỉnh sửa cổ áo của ấy, cố gắng làm cho ấy đoan trang, cần quá phô trương, lần hai lần sao, ba lần bốn lần chẳng nhẽ thấy phiền sao? Cuối cùng làm cho con người ta bực lên, giậm chân, bĩu môi, nhõng nhẽo với , mái tóc cột cao lên cũng lắc theo. Lăng Lệ nghiêm mặt, giả vờ làm ra vẻ đứng đắn, nghiêm túc chút, biết gì với , có hiệu quả, ấy dẹp cờ dẹp quạt, tự kéo cổ áo lại, Lăng Lệ nắm tay kéo , ngoan ngoãn theo . Phương Nam bĩu môi, chậc, kiểu người mới mà Lăng Lệ thích đây sao? Bông hoa bách hợp trắng tinh khiết, ngây thơ sao? Nhưng cũng thèm để ý đến nữa, bởi vì trong lòng hiểu rằng, tránh được đó, Lăng Lệ là người đàn ông truyền thống, bảo thủ đến tận xương tủy, người mà thích, quả chính là kiểu người như thế này.




      Chiếc áo hoa li ti của đằng xa kia làm Phương Nam nhớ đến chuyện, năm xưa mình cũng có kiểu áo tương tự như vậy, có điều, áo của màu trắng hoàn toàn, phối với chiếc váy bô-hê-miêng màu đỏ, cố ý để lộ ra bờ vai nuột nà, gợi cảm của , tai đeo khuyên tròn cỡ to hoặc khuyên tai dài với các đường tua rua, lắc lư rung rinh, lấp la lấp lánh, lần nào cũng bị Lăng Lệ phản đối, “Phương Nam, em vừa vừa chút thôi, đường phố là phòng ngủ của mình chắc.” Đều vô hiệu, dáng người cao ráo của đứng trước mặt Lăng Lệ, rất có năng lực diễn tả ngôn ngữ cơ thể, hôn cái nào… Hôn xong, đồng nghĩa với việc dùng nụ hôn nồng cháy để đổi lấy quyền lợi nào đó, việc hài lòng của Lăng Lệ, chẳng thèm quan tâm. Nhưng bây giờ xem ra người mà thèm quan tâm, cũng có người khác quan tâm rồi.




      “Phương Nam?”. Chỉ trong chốc lát, Lăng Lệ và kia đứng trước mắt. Còn có cả Trọng Hằng, dẫn theo bé trai khoảng bảy tám tuổi, vô cùng xinh xắn. Nhìn thấy Phương Nam, Trọng Hằng lịch khách sáo, thản nhiên chào, “Phương Nam, lâu rồi gặp.”




      Phương Nam cố ý bắt lỗi, “Chà, Trọng Hằng, cứ cho bây giờ tôi phải thím Hai của chú nữa, tôi cũng từng là bề của chú mà.” Ý của là cho dù thế nào Trọng Hằng cũng nên gọi thẳng tên của như thế. Sau đó, Trọng Hằng nở nụ cười, “Tiết thư Phương, lâu rồi gặp.” Sắc mặt Phương Nam khó coi, tính bao giờ muốn bị thiệt thòi, định chế giễu lại Lăng Lệ lên tiếng, “Trọng Hằng tính tình trẻ con, em cũng biết rồi đấy. Đúng rồi, em ở đây làm gì thế?”.




      Phương Nam định , đến lấy kết quả kiểm tra nội soi dạ dày, dạ dày đau lâu lắm rồi, uống thuốc vẫn hết, có điều tự dưng nổi hứng lên, thoái thác cho qua chuyện, “Đến thăm người bạn nằm viện.” kìm được, ánh mắt quét lượt khắp người Giản Minh, Lăng Lệ giới thiệu, “À, đây là bạn của , Giản Minh.” Quay qua Giản Minh, vô cùng cởi mở, hề rụt rè lúng túng, giới thiệu với Phương Nam, “Là người từng với em, Phương Nam, vợ cũ của .”




      Giản Minh đưa tay ra, bắt tay Phương Nam, “Chào chị.” Ngay sau đó khen ngợi luôn, “Oa, vòng tay của chị đẹp đấy.”




      Đó là chiếc vòng tay được làm từ các viên đá quý màu vàng, xanh, đỏ, nhẵn mịn, đúng màu hàng trăm phần trăm, Phương Nam trả lời, “Mua ở châu Phi.”




      “Rất tinh xảo,” Giản Minh khen thêm lần nữa, cảm thấy đây là cách chào hỏi vô cùng an toàn, sợ Phương Nam gây rắc rối cho mình như Trọng Hằng, tiện thể giới thiệu Đông Đông, “Đây là con trai em.” với Đông Đông, “Chào dì con.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đông Đông ngoan ngoãn, “Con chào dì ạ.”




      Giản Minh nhắc nhở, “Đông Đông, con thấy dì có đẹp ?”.




      Đông Đông đọc được ám hiệu ngầm của mẹ, trả lời, “Con chào dì xinh đẹp,”




      người hay bắt bẻ người khác, nhưng chưa chắc hay bắt bẻ trẻ con, quả nhiên, Phương Nam chỉ hỏi Giản Minh, “Con trai của em sao? nhìn ra em có con trai lớn như thế này.”




      “Dạ, em kết hôn sớm, ly hôn mấy năm rồi.” Tiện thể kéo cánh tay Lăng Lệ lên, tìm đồng hồ của nhìn giờ, thời gian quả có công lao, như hôm nay đây, đứng giữa Giản Minh và Lăng Lệ xây dựng mối quan hệ thân mật, chắc bền thể nào phá vỡ được, hiểu được nhau và quen thuộc về nhau, Giản Minh nhìn đồng hồ cằn nhằn, “Chết rồi, cũng đến giờ rồi, trai và chị dâu hẹn chúng ta ăn tối mà.” Hỏi Phương Nam, “Bạn của chị nằm viện à? Khoa Ngoại hay khoa Nội?”.




      Phương Nam trả lời bừa, “Khoa Ngoại.”




      Lăng Lệ tạm biệt, “Ồ, cần giúp đỡ gì em cứ với tiếng, bọn đây.”




      Trước khi Trọng Hằng còn lên tiếng, “Tiểu thư Phương, gặp lại sau!”.




      Đông Đông, “Dì xinh đẹp, bye bye.” Thế rồi, mấy người lớn bị Đông Đông chọc cười, cười vui vẻ đầy thiện chí, xa dần.




      Giống như người trong nhà thương lẫn nhau, Phương Nam biết được rằng, thứ mà Lăng Lệ vẫn luôn kỳ vọng chính là khí gia đình đầm ấm như thế này, lần này xem như ước mơ trở thành thực, kể cả việc ngại làm cha dượng của người ta. hiểu vì sao, lồng ngực của Phương Nam như có gì đó cứ nghẹn cứng lại, nặng nề thoải mái, lấy kết quả hóa nghiệm của mình. Thực ra đáng nhẽ kết quả có thể lấy ngay trong vòng sáng nay, có điều buổi sáng sau khi nội soi dạ dày xong, có khả năng là hậu quả của thuốc tê và khi nhét ống nội soi vào, cả người Phương Nam khó chịu, ngay cả chút thời gian chờ đợi đó thôi cũng muốn đợi, bắt Tiền Á Quân dẫn uống chút gì đó mát mát, kịp quay lại bệnh viện, lừng khừng mãi cho đến buổi chiều, trong nhà máy Tiền Á Quân có việc thể cùng , mới phải tự quay về đây, còn bị bác sĩ phụ trách kiểm tra nội soi hỏi, “Sao quay lại đây trễ như thế này?”. Phương Nam lòng dạ để tận đẩu tận đâu, cũng xem kết quả, tùy tiện trả lời câu, liền gặp bác sĩ. Phương Nam có quen với vị chuyên gia chuẩn đoán bệnh, bởi vì cùng sống với Lăng Lệ tám năm, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện này đều quen hết, cho nên cho rằng, bác sĩ cần phải có thái độ như thế nhỉ? Có chút do dự, đôi mắt hấp háy, “ chỉ mình sao?”.




      Phương Nam có chút mệt mỏi, “Dạ vâng, có việc gì bác sĩ cứ .”




      Bác sĩ có chút khó khăn, “Phương Nam này… Cái này…”.




      chú ý của Phương Nam bây giờ mới rời khỏi Lăng Lệ và Giản Minh để quay về đây, nhìn vào bác sĩ, thái độ từ nghiêm túc cung kính dần dần trở nên kinh hãi, “Là, ung thư?”. phải chứ, và Tiền Á Quân vẫn luôn nghĩ rằng bệnh loét dạ dày của chỉ nặng hơn chút mà thôi.




      “Đúng thế, ung thư dạ dày, giai đoạn giữa.” Bác sĩ thẳng giấu giếm, đề nghị, “Tốt nhất nên tiến hành phẫu thuận sớm, tiến hành hóa trị ngay lập tức. Có điều, cần phải sợ, tỉ lệ chữa khỏi ung thư dạ dày bây giờ rất cao, nếu như trong vòng năm năm tái phát…”.




      Khi đóng cửa xe hơi rời khỏi bãi đậu xe của bệnh viện, Giản Minh oán thán, “Kiểm tra sức khỏe năm lần là được rồi, cần gì cứ phải nửa năm kiểm tra lần? Em thích đến bệnh viện.”




      Lăng Lệ ý tứ sâu xa, “Bây giờ thích cũng được nữa rồi, em bắt buộc phải thường xuyên đến bệnh viện.”




      Giản Minh chưa kịp trả lời, Trọng Hằng đóng vai tài xế còn thêm mắm thêm muối, “Đặc biệt là khi sinh em bé.”




      Đông Đông ngồi ở ghế trước nhìn ngang nhìn dọc, ngờ lại thở dài như ông cụ non, “Sinh em bé à, khủng khiếp quá.”




      Trọng Hằng vừa tức giận vừa buồn cười, “Thằng nhóc này, cháu hiểu cái gì chứ hả?”. Ý rằng, cha mẹ của chờ con của chú Hai mòn mỏi cả hai mắt rồi, cho dù “khủng khiếp” thế nào, đoán rằng Giản Minh cũng phải sinh. Vẫn thăm dò Đông Đông, “Cháu muốn có thêm em trai hay em sao?”.




      Đông Đông trả lời chắc như đinh đóng cột, “ muốn!”.




      Ánh mắt Trọng Hằng nhìn chú Hai và thím Hai rằng, cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng, ba người hiểu ý nhau, đều lắc đầu mỉm cười.




      Để chào mừng Giản Minh dọn đến ở nhà Lăng Lệ, hôm nay tổ chức tiệc mừng ở nhà chú Hai. Đợt chuyển nhà lần này cần Giản Minh phải lo lắng, tay Lăng Lệ lo liệu, để Giản Minh sống thoải mái, thay hết nội thất trong phòng ngủ chính, sắm thêm cho phòng bếp cái tủ lạnh hai cánh, ban công cũng bố trí lại, chiếc đàn piano lâu Lăng Lệ sờ đến cũng được bố trí ở ban công để Đông Đông học đàn, thậm chí tỉ mẩn đến nỗi chuẩn bị cả giá vẽ cho Đông Đông học vẽ, tóm lại, cầu phải càng hoàn mỹ càng tốt.




      Lăng Lệ tốn bao công sức chuẩn bị tất cả mọi thứ, Giản Minh đương nhiên rất hài lòng, người vui hơn chắc là Đông Đông, khu dân cư nơi Lăng Lệ sống đầy đủ tiện ích, mùa hè, hồ bơi trong khu chung cư nước xanh ngăn ngắt, Đông Đông đứng cao nhìn xuống, muốn nhảy lên đòi tắm thử. Có điều, Giản Minh vẫn trả tiền thuê phòng như giao ước trước, hơn nữa, lần trả luôn cho nửa năm, để báo đáp việc này, hợp đồng cho thuê nhà còn có thêm điều khoản đặc biệt, nếu trong thời gian cho thuê nhà, vi phạm hợp đồng bắt Giản Minh dọn nhà, phải trả khoản tiền lớn cho việc hủy hợp đồng. Tất cả mọi thủ tục đều được tiến hành trước mặt Đông Đông. Sau đó họ nghe được câu có vẻ rất yên tâm từ miệng Đông Đông, “Ồ, hóa ra là thuê nhà.” Giản Minh liếc nhìn Lăng Lệ với ánh mắt áy náy, Lăng Lệ đáp lại bằng nụ cười khoan dung. Lăng Lệ vẫn hiểu được tâm trạng của con trẻ, mặt rất thích chú bác sĩ, nhưng kiểu thích này, trong thời gian vẫn chưa có cách nào quá độ đến mức có thể cam tâm tình nguyện để làm cha dượng cách thuận lợi được. Bây giờ Đông Đông còn hỏi, “Chú ơi, chú và mẹ cháu có cưới nhau hay ?”. dùng cách thức khác.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi Giản Minh quay trở lại làm bình thường, cuộc sống của gia đình ba người được sắp xếp như thế này, buổi sáng dậy sớm, ra ngoài vận động chút như đánh bóng, bơi lội, ăn bữa sáng đơn giản, Lăng Lệ lái xe đưa Đông Đông đến trường học và đưa Giản Minh đến công ty, sau đó đến bệnh viện. Buổi trưa, nếu như bận hẹn Giản Minh ăn trưa. Buổi chiều, Lăng Lệ đón Đông Đông, về nhà nấu cơm trước, Giản Minh bắt buộc phải gọi taxi về nhà. Sau khi ăn tối xong, Giản Minh rửa chén bát, dọn dẹp nhà cửa, Lăng Lệ chơi đàn và vẽ vời với Đông Đông, dạo, hoặc cùng xem hoạt hình với nhau, mãi cho đến khi Đông Đông tắm rửa, ngủ. Sau khi con trai ngủ, Giản Minh và Lăng Lệ mới có cơ hội bên nhau ghế sofa, tranh thủ ôm ấp nhau được chút, chờ đợi cả ngày chỉ vì giây phút này mà thôi.




      Có điều, chẳng được bao lâu, Đông Đông từ phòng ngủ ra, hai mắt ngái ngủ nhập nhèm, buồn ngủ ríu cả mắt vẫn kiên trì, “Mẹ, con muốn mẹ ngủ cùng con.”




      Mới đầu, Giản Minh và Lăng Lệ vẫn chưa hiểu ý đồ của con trai, cứ nghĩ rằng chắc vì mới đến đây ở, môi trường mới chưa thích ứng được, nên cũng chiều theo nó. Sau đó, dần dà phát ra có điều gì đúng lắm, bạn La Đông vô cùng thích môi trường mới, mỗi ngày cậu ta đều chơi bóng, bơi lội tung tăng, xếp hình với Lăng Lệ, còn làm bài tập, vẽ vời, đánh đàn với nhau nữa chứ, sống những ngày tháng bận rộn và phong phú, ngoài việc cậu ta vẫn có chút sợ bóng tối, nhìn cậu ta trông có vẻ khỏe khoắn hơn rất nhiều, tâm trạng vui vẻ, ăn cũng nhiều hơn, so với Giản Minh, xem ra cậu ta có vẻ thích môi trường sống nay hơn, cho nên kết luận là như thế này, Lăng Lệ , “Đông Đông sợ và em ngủ chung giường.” ôm lấy Giản Minh vừa chuồn ra khỏi phòng ngủ của Đông Đông, đứng trong bóng tối mờ ảo ngoài cửa phòng, nhàng hôn , nhàng phân tích, “Nếu cứ kéo dài như thế này, chất lượng giấc ngủ của Đông Đông chắc chắn tốt, ảnh hưởng đến việc trưởng thành, hay là, để dọn ra ngoài ở.”




      Giản Minh lắc đầu, “Sao lại có thể như thế được? Nếu chuyển em và Đông Đông phải chuyển mới đúng.”




      Lăng Lệ nghiêm mặt lại, “Em ngốc nghếch gì thế hả? dọn chẳng qua là kế sách tạm thời vậy thôi, em và Đông Đông chuyển , đâu tìm bây giờ?”. Rồi khuyên Giản Minh, “Ngày mai dọn đến nhà trai ở thời gian trước , để Đông Đông làm quen ở đây, cảm thấy ông chú này quả xâm phạm đến cái gì của tên nhóc kia cả, trở lại bình thường thôi.”




      Sắc mặt Giản Minh buồn bực lo lắng, “Em biết ngay mà, em làm khó xử.”




      Lăng Lệ cúi đầu xuống gần Giản Minh, “ khó xử gì cả.”




      “Em có ngủ chung giường với đâu, ngủ phòng khách suốt đấy chứ.” Giản Minh thở dài, suy tư, trầm ngâm, “Trước đây cha nó với Tô Mạn cũng chưa bao giờ thấy nó phản ứng mạnh như thế này.”




      “Trước đây người ta mới năm tuổi, ý thức độc lập chưa phát triển, có nhiều việc cũng chưa hiểu gì, bây giờ lớn hơn chút rồi, bắt đầu có chính kiến rồi.” Lăng Lệ vẫn giải thích, “Việc này nếu như xảy ra với mẹ , chắc cũng thích, hy vọng mẹ suốt ngày buồn bã rầu rĩ, nước mắt vắn dài, ngồi trước cửa sổ nhớ nhung cha .”




      Giản Minh dở khóc dở cười, đám Lăng Lệ cái, “ đến tuổi này rồi, mà chẳng đàng hoàng gì cả.”




      Lăng Lệ mím môi cười vui vẻ, nghe thấy tiếng động giống như Đông Đông trở mình, vội vàng tranh thủ thời gian, hôn Giản Minh ngấu nghiến, trao cho nụ hôn say đắm làm gần như thở được, , “Mục đích của là có thể ngủ chung với em chiếc giường, cho nên, bây giờ tạm thời tách nhau ra, mau về với Đông Đông nếu lại tỉnh ngủ mất.”




      Ngày hôm sau, sau khi tắm xong cho Đông Đông, trước khi Đông Đông lên giường ngủ, Lăng Lệ xách túi hành lý đơn giản, rằng phải đến nhà trai ở vài ngày, Đông Đông rất lo lắng, “Chú quay trở về đây sao?”.




      Lăng Lệ trả lời rất ôn hòa, “ phải, chú chỉ đến nhà bác trai ngủ thôi, ban ngày, chú vẫn chơi với Đông Đông, bơi, đánh bóng, ăn cơm với cháu, đưa cháu học.”




      Đông Đông yên tâm lại rất vui vẻ, nó mất người chú này, “Thế thích quá, chú ơi, ngày mai gặp lại.”




      Lăng Lệ xách hành lý về nhà trai ở tạm, Lăng Khang và Văn Quyên đều có ý kiến gì, cũng rất lâu rồi ở cùng với Lăng Lệ, nếu như nhị thiếu gia dẫn Giản Minh và Đông Đông về đây ở cùng, cho dù ở lâu dài, vợ chồng Lăng Khang cũng có lý do gì hoan nghênh, nhưng nguyên nhân nhị thiếu gia về đây ở tạm, cũng quá là…




      Hoàng đế sốt ruột nhưng thái giám sốt ruột, Lăng Khang và Văn Quyên đứng ngồi yên, ngày nọ, Lăng Khang khăng khăng bảo tài xế lái xe, trong xe có Văn Quyên và Lăng Lệ, cùng đến lớp học thêm đón Đông Đông. Đợi sau khi Đông Đông ra, họ tặng cho giỏ tre, trong giỏ tre là vị khách quý, chú chó con yếu ớt đáng vẫn chưa cai sữa mẹ, chút xíu, giương đôi mắt vô tội lên nhìn. Đông Đông kêu “òa” tiếng lên vô cùng thích thú.




      Lăng Khang nhàng , “Bác trai nghe cháu rất hiểu bọn chúng, nhờ cháu chăm sóc nó hộ bác.”




      Văn Quyên tiếp lời, “Nhà bác có vườn rộng lắm, có thể nuôi được mấy con luôn, hay là cháu với mấy bác ra cửa hàng bán thú cưng chọn, mua nhà cho chó, thức ăn cho chó đưa về nhà, cháu còn có thể đút cho bọn nó ăn.” bình sữa rất có sức hấp dẫn được nhét vào tay Đông Đông, khích lệ Đông Đông thử đút sữa cho người bạn đó.




      Lăng Lệ hề lên tiếng, lần ra tay này vừa độc đáo vừa chính xác, đứa bé nào chống cự lại được sức hấp dẫn này. Nhưng mà, kiềm chế được, nhắc nhở, “Giản Minh sợ chó.” trai và chị dâu có phải muốn từ nay về sau Giản Minh chỉ dám đứng nhìn nhà chị từ xa, dám bén mảng lại gần ?




      Lăng Khang khẽ, quay lưng lại với Đông Đông dạy dỗ em trai, “Cuộc sống mà, có được cũng có mất, Giản Minh đến nhà cũng chẳng sao, mau chóng nên đôi nên cặp với em mới là điều quan trọng.”




      Việc có thành hay cũng cần phải có cơ hội, đòi hỏi trong công việc của Lăng Lệ, xét về mặt thời gian, rất khó có thể phối hợp với thời gian rảnh rỗi của Giản Minh, nhưng cho dù thời gian rảnh rỗi có giống nhau, bên cạnh lúc nào cũng kè kè đứa bé, hoặc là ba người phải tìm nơi nào đó vun đắp tình cảm, cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Chỉ có thể rằng, đường tình quá trắc trở.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 22






      Chúng ta nếu như đường tình trắc trở, nghiệp chắc chắn gặp thuận lợi, đối với Giản Minh, tình hình có vẻ đúng là như thế.




      Mùa hè này, qua quá trình rèn luyện ở bộ phận bất động sản, Giản Minh cũng phù hợp với tiêu chuẩn Lăng Khang mong muốn, cho nên được điều qua bộ phận kinh doanh, lên kế hoạch giới thiệu chào bán các căn hộ mới, Giản Minh phải giúp cấp của đưa ra chiến lược kinh doanh. Khi vô tình chuyện với Lăng Lệ về việc này, Lăng Lệ cũng chỉ như thế này, "Kiến trúc là nơi ghi lại dấu ấn lịch sử của thành phố, đây có thể là hướng suy nghĩ." Giản Minh chọn hướng suy nghĩ này, dẫn dắt vào bài viết, "Căn nhà, là nơi ghi dấu lại lịch sử của gia đình…". Ngày xưa học ngôn ngữ, văn chương dạt dào, cho nên việc này có gì khó với . Hơn nữa, người phụ nữ trong giai đoạn đương, đề tài về gia đình này có thể phát huy cách tốt nhất. Bản kế hoạch của Giản Minh được lựa chọn trong cuộc họp, chủ quản cho rằng, phương án kinh doanh trước đây quá cứng nhắc, khô khan, biết đâu lần này đổi phương thức thu được kết quả ngoài mong muốn? Cứ thử xem sao. Thế là, tổ của Giản Minh tiến hành bàn thảo từng bước tỉ mỉ như trong bản kế hoạch vạch ra. Đây là bản kế hoạch do Giản Minh viết, nên chủ yếu do phụ trách, đây là cơ hội để có thể thể bản thân mình, Giản Minh vì thế mà bận rộn kinh lên được.




      Từng có lần, trong bữa cơm chiêu đãi khách, gặp lại La Thế Triết, Giản Minh lại tỏ ra bình thản, tự nhiên. phải cố ý làm như vậy, mà là cảm thấy thoải mái. Vô cùng cởi mở, xinh đẹp, chủ động chào hỏi La Thế Triết, " lâu gặp, mọi việc tốt cả chứ?".




      Trong mắt La Thế Triết lên vẻ ngạc nhiên và kinh ngạc, bề ngoài vẫn tỏ ra lịch , nhã nhặn, cũng khách sáo với Giản Minh, "Cũng được, còn em thế nào?". Từ sau khi thất lễ sau buổi uống rượu đó, La Thế Triết chưa gặp lại Giản Minh. Mỗi lần gặp Đông Đông đều do Lăng Lệ đảm nhiệm, điện thoại Lăng Lệ nhấc máy, Đông Đông được Lăng Lệ đưa ra tận cổng của khu nhà nơi Lăng Lệ ở, kết thúc buổi gặp, cũng đều có Lăng Lệ xuống đón con trai lên, tóm lại, giống như Lăng Lệ vẽ ra con sông, chia cắt giữa và Giản Minh. Trong mắt của La Thế Triết, Giản Minh hình như càng đẹp hơn, làn da trắng mịn hồng hào, cơ thể duyên dáng uyển chuyển, nơi nào tỏa ra hương vị xinh đẹp kiều của phụ nữ. Mái tóc được cột gọn gàng ra đằng sau, đôi bông tai ngọc trai dính sát vào tai, chiếc váy hoa bằng lụa tơ tằm mặc người được may rất tinh xảo, nền vải màu hạnh nhân, vải sọc đen với các hình họa tiết, sang trọng quý phái nhưng phô trương, túi xách và giày cao gót màu đen toàn thân chẳng có thêm loại trang sức nào nữa, cả người vẫn tỏa ra ánh hào quang, người phụ nữ này chết sống lại, hay phá kén thành bướm? Sống chung với Lăng Lệ, chắc là vui vẻ ? Cho nên ấy mới có thể đẹp đến nhường này? La Thế Triết khỏi hụt hẫng, lại có chút phục lắm, nếu như cho thêm cơ hội được sống cùng Giản Minh, tình của cũng nuôi dưỡng Giản Minh được thế này.




      Bởi vì liên quan đến La Thế Triết, mặc dù Giản Minh đụng vào rượu nhưng vẫn gọi điện thoại cho Lăng Lệ, bảo đến đón. Lăng Lệ như sắp gặp địch thủ lớn, có điều khi đến tận nơi, phát ra mọi điều vẫn bình thường, mặc dù những người khách ngồi cùng bàn có biết chút về mối quan hệ giữa Giản Minh và La Thế Triết, nhưng cả Giản Minh và La Thế Triết đều có thái độ tự nhiên thoải mái như thế, mọi người đều đến vấn đề có thể làm người ta ngượng ngùng khó xử được, cho nên khí rất hòa hợp.




      Khi Lăng Lệ đón Giản Minh, có chạm trán với La Thế Triết, sau khi chào nhau, xe với Giản Minh, "Đánh mất em, chắc là bị cú sốc lớn lắm nhỉ? Cái tên La Thế Triết ấy sống như cái máy vi tính, đến cả ăn cơm, đứng còn phải dùng cả mũi nữa cơ mà, bây giờ nhìn thấy có vẻ ủ rũ hề phấn chấn chút nào."




      Giản Minh cười, cười vì hình dung của Lăng Lệ, cười chút, bỗng nhiên nhớ ra, " lâu gặp Thế Hoa rồi."




      "Mấy ngày trước Đông Đông vừa mới nhắc đến nó đấy," Lăng Lệ đề nghị, "Gọi Thế Hoa đến nhà ăn cơm ."




      Giản Minh vui vẻ, ghé sát lại gần hôn lên khuôn mặt Lăng Lệ, ngây thơ đáng , " , cảm ơn ."




      Lăng Lệ lái xe rất vững, cố ý , "Đừng quậy nha, nếu cho xe lao xuống suối luôn đó."




      Từ lần trước sau khi Giản Minh bị La Thế Triết "mạo phạm", Thế Hoa bao giờ xuất trước mặt nữa. Có gọi điện thoại đến cho , khóc rằng, "Em chẳng còn mặt mũi nào để nhìn chị."




      Lúc đó, Giản Minh an ủi , "Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, liên quan gì đến em."




      Ai ngờ, La Thế Hoa trốn tránh Giản Minh . Mùa hè của Đông Đông, mua quần áo, đồ ăn vặt, sách truyện và đồ chơi cho Đông Đông, đều nhờ công ty chuyển phát nhanh đưa đến công ty cho Giản Minh.




      "Chắc phải sau này gặp cả đời nữa chứ hả?", Giản Minh gọi điện thoại cho Thế Hoa, "Em suy nghĩ như thế nào vậy hả?"




      Giọng La Thế Hoa rầu rĩ, "Chị vẫn muốn làm bạn với em sao?".




      Giản Minh cười ngất, "Nếu sao? Nếu như chị cứ lấy chuyện nọ xọ sang chuyện kia, làm sao có thể sống với em đến hôm nay?". biết nhấn mạnh đến lần thứ mấy, "Em là của Đông Đông, chị là mẹ của Đông Đông." dịu dàng dỗ dành Thế Hoa, "Được rồi, ngày nào em rảnh, cùng ăn với nhau bữa cơm?".

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bữa cơm này cũng chẳng có gì gọi là hào nhoáng, chỉ là thành ý, đều là những món Thế Hoa thích ăn, Giản Minh đứng bếp, Lăng Lệ làm trợ thủ, Đông Đông phụ trách chơi với mình. Sau khi gần như ăn uống no say, Lăng Lệ biết ý, dẫn Đông Đông ra phòng khách bày trò chơi máy bay điều khiển từ xa, để lại phòng bếp cho hai phụ nữ. La Thế Hoa uống thêm hai cốc nữa, bắt đầu nhiều lời hẳn lên, toàn là những việc vụn vặt trong gia đình bình thường thể thổ lộ cùng ai, cằn nhằn, xuýt xoa than thở, "Em và trai em cãi nhau trận, bất luận thế nào, đứng lập trường phụ nữ với nhau, em thể nào tha thứ cho thô bạo của đối với chị. Nhưng đứng lập trường em với nhau, em lại cảm thấy tội nghiệp ấy." Nhìn vào Giản Minh, "Chị hiếu kỳ chuyện của trai em và Tô Mạn xem rốt cuộc như thế nào sao?".




      Giản Minh hiếu kỳ, có điều La Thế Hoa hỏi, phối hợp theo, "Có là hết hy vọng rồi ?".




      "Hết hy vọng rồi, trai em khẳng định là hạ quyết tâm, Tô Mạn nghĩ như thế nào em biết, chưa chuyện với ta." Từ trước đến nay Thế Hoa chưa bao giờ thích Tô Mạn. Thở dài, uống hơi hết rượu trong ly, La Thế Hoa dựa đầu vào thành ghế, dần dần, nước mắt trượt dài bên khóe mắt, nghẹn ngào, "Em còn nhớ ngày còn bé, trai em như thế này, hay xấu hổ, hay mềm lòng, nhìn thấy người ta mổ heo còn cảm thấy tàn nhẫn. Bây giờ thay đổi đến nỗi em sắp nhận ra, đương nhiên, vẫn rất thương em, chưa bao giờ thay đổi…".




      Ngày hôm nay, bởi vì đè nén trong lòng quá lâu, Thế Hoa tuôn trào như đập nước xả lũ, kể cho Giản Minh nghe rất nhiều:




      Ngoài trai La Thế Triết còn như ngày bé ra, trai cả cũng thay đổi rất nhiều, từng là người đàn ông trung thực và ngay thẳng, bây giờ ăn lôi thôi, lải nhải, hay so đo, làm ra vẻ như rất ghê gớm, rất hiểu biết này nọ, nhưng việc gì cũng bị vợ điều khiển, lâu lâu lén vợ đổi gió, thể nào cũng phải cưa cẩm vài em trẻ trung, cặp kè này nọ.




      Còn cả mẹ nữa, từng là bà La tính tình mạnh mẽ, khỏe khoắn, sau khi về quê quả có xây căn nhà lớn, sau khi hoàn thành, chưa kịp để cho bà thoải mái hưởng thụ sức khỏe sa sút, lần bị trúng gió, may sao kịp thời phát nên xảy ra việc gì nghiêm trọng, sau khi khỏe hẳn, bác sĩ khuyên tốt nhất nên ở mình, vì thế sang ở cùng gia đình nhà trai cả, nhưng liên tục xảy ra khẩu chiến với con dâu.




      Bà La vẫn luôn ghét cay ghét đắng tính cách yếu đuối, ẻo lả của Giản Minh, con dâu lớn đoan trang, thà chất phác, đáng lẽ bà phải hài lòng, nhưng lại chê bai người ta keo kiệt như con buôn. Tô Mạn lại là con của gia đình giàu có, là long là phụng so với mọi người, bà La moi ra khuyết điểm gì phải ? Nào ngờ gặp hai lần, bà chê bai Tô Mạn kiêu ngạo, ngang bướng, lại rằng thể sống chung với Tô Mạn trong cùng mái nhà. Bà La cũng chỉ sau lưng thế thôi, bề ngoài vẫn cung kính có thừa đối với Tô Mạn, dáng vẻ trông nhiệt tình hồ hởi lắm.




      Thế Hoa nhắc đến mẹ mình, rất nhức đầu, "Càng ngày càng hay xoi mói đến nỗi khó có thể ở được với bà, nhiều lúc muốn chuyện với bà, được mười phút là bắt đầu cảm thấy khó khăn, đành phải bỏ cuộc."




      Còn cả bản thân Thế Hoa, bề ngoài trông có vẻ cái gì cũng ổn, nghiệp thuận lợi, nhưng bên cạnh , đến người có thể chuyện trò cũng có, tuổi xuân , nhưng trong trái tim đơn như có hàng trăm hàng ngàn vết thương…




      Hầu hết thời gian, Thế Hoa kể, Giản Minh nghe, thể nào công nhận rằng, trước giờ hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này, khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của người phụ nữ luôn luôn bị những điều tầm thường lặt vặt trong cuộc sống đeo bám, dần dần bị mài mòn đến cạn kiệt.




      Lại thêm ly rượu nữa, Thế Hoa hơi say, ôm lấy Giản Minh, nước mắt rơi ra, "Cảm ơn chị đối xử tốt với em."




      Giản Minh vỗ vỗ vào vai , an ủi , " gì thế hả, chị tốt với em, đương nhiên là bởi vì em đối xử với chị rất tốt."




      "Chắc chắn là chị quên rồi," Thế Hoa nhắc lại, "Trong mấy năm đầu chị và trai em kết hôn, khi cuộc sống vẫn khó khăn là thế, vẫn gửi học phí cho em, gửi quà cáp cho em."




      Giản Minh cũng nhắc lại, "Học phí của em là tiền trai em kiếm được, chị làm gì có lý do để gửi cho em."




      "Nhưng mà chị biết đó, chị dâu cả của em, chỉ vì học phí của em, mà cãi nhau bao nhiêu lần với trai em? Chị dâu cả là giáo viên mầm non, thu nhập làm sao bằng trai em?"




      Giản Minh kinh ngạc, quả hề biết.




      "Trong những tháng ngày em học, những món quà chị gửi cho em, đều rất được những bạn ở cùng phòng ngưỡng mộ." Thế Hoa ôm lấy Giản Minh lắc lắc, cười chua xót, "Em định suốt đời coi chị như người trong nhà, đáng tiếc là, trai em ngu ngốc, biết giữ lấy cái phúc ấy. Có điều, trong lòng em, suốt cuộc đời này, chị vẫn mãi là bạn của em…".




      Những lời của Thế Hoa làm Giản Minh cảm thấy xót xa trong lòng, cảm khái muôn phần, kiềm chế được, những điều rất đỗi chân tình, "Thế Hoa, nếu như may chị chết sớm, em phải giúp chị chăm sóc Đông Đông."




      Thế Hoa rất có lương tâm, thả Giản Minh ra bật cười to, vơ lấy khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt, "Chị đừng ngốc nữa, bác sĩ nhà chị ấy, để cho chị chết sớm đâu, chị chắc chắn sống lâu trăm tuổi, người mắc bệnh tiểu đường, sống bốn chục năm hề bị biến chứng cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, cũng chưa chắc bị biến chứng là chết ngay lập tức, chị bớt lo lắng ." Nắm lấy cánh tay Giản Minh, Thế Hoa chân thành, "Chúc chị hạnh phúc."




      "Cảm ơn. Thế Hoa, em cũng phải hạnh phúc."




      Chớp mắt mà đến thời gian khai giảng của Đông Đông, Lăng Lệ tranh thủ thời gian thay Giản Minh làm tất cả các thủ tục nhập học cho Đông Đông, bây giờ Lăng Lệ là người liên lạc thứ hai sổ liên lạc, Giản Minh nghi ngờ rằng, nếu như cứ tiếp tục bận rộn như vậy, vị trí người liên lạc thứ nhất chắc cũng phải nhường lại cho Lăng Lệ quá.




      Thời gian này công việc của Giản Minh rất bận, bản kế hoạch chào bán căn hộ được trình lên, Lăng Khang bày tỏ hài lòng, bởi vì Giản Minh là người tham gia vào trong bản kế hoạch này, cho nên họp hành suốt ngày, phải liên tục đuổi theo tiến độ. Lăng Lệ vẫn làm bình thường, chợ nấu cơm, chăm sóc Đông Đông. Mỗi ngày sau khi Đông Đông làm bài tập xong, thời gian trước khi tắm rửa, hai chú cháu người cầm chai bia, người cầm hộp sữa, ngồi bên trong túp lều, đúng thế, Đông Đông phát ra Lăng Lệ có bộ lều để dã ngoại, vô cùng thích thú, thế là mỗi ngày, Lăng Lệ hề cảm thấy phiền phức, dựng lều lên ở trong phòng khách, mở túi ngủ ra, ngồi trong lều với Đông Đông, còn bật đèn khẩn cấp, thà thầm, ngồi đối diện nhau uống nước, nhìn có vẻ như bị thần kinh ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :