1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Thế với dì Lục, em thuê nhà của .” Lăng Lệ dự định ra tay mạnh chút, “ quen với dì Lục, là người già trước đây làm cùng cơ quan với cha mẹ , chứng kiến khôn lớn, thân quen với lắm. Nếu như em ngại dám với dì, để gặp dì cho nhé? Chỉ em định thuê ở chỗ …”.




      Còn phải nữa sao? Lần này lại đến đúng địa bàn của Lăng Lệ, đoán rằng người già ở khu này chắc chắn rất nhiều. Giản Minh từ bỏ, đứng dựa vào tường, “Có cần em phải đến bệnh viện của các tìm việc ? tới phòng nhân của bệnh viện thử xem? Như vậy mỗi khi nhớ em, em xuất trước mặt ngay lập tức.”




      Lăng Lệ nhàn nhã khoanh tay trước ngực, tiến lại gần Giản Minh, cũng dựa vào tường, “Chủ ý này hay quá, chúng ta phải nghiên cứu cho kỹ chút mới được.”




      Bị chọc giận, Giản Minh chỉ biết trừng mắt, chẳng thể nào gì nữa.




      Lăng Lệ gấp gáp liên tục, “Thế nào?”.




      Giản Minh thèm đoái hoài.




      Lăng Lệ ép từng bước , “Lúc nào em dọn đến? Nếu , bây giờ qua giúp em chuyển nhà nhé?”.




      “Em đồng ý với đâu.” Giản Minh làm chủ được tình thế, nũng nịu, lại đấm người ta, “ cố ý chỉnh đốn em phải hả?”.




      chỉ muốn chăm sóc em.” Lăng Lệ rất chân tình, “Em đừng làm sốt ruột, lo lắng nữa được ?” Lại kéo Giản Minh ôm vào lòng, Lăng Lệ thở dài, “ mình em sống khổ sở, sức khỏe lại tốt, biết đau lòng thế nào ? Hả?”.




      Thái độ của Giản Minh cũng dịu lại đôi chút, cứng nhắc nữa, nhưng cũng đủ làm cho Lăng Lệ nổi giận, “Thế, tiền thuê nhà là bao nhiêu?”.




      Lăng Lệ bắt Giản Minh đứng thẳng dậy, đặt tay lên vai , chăm chú nhìn vào mắt , “Tiền thuê nhà? Em điên rồi sao? Người của ở trong nhà chuyện bình thường, còn bắt ấy đóng tiền nhà? Làm gì có chuyện đó?”.




      Giản Minh lên tiếng, ánh mắt, thái độ kiên định lên rằng, bất kể gì, tiền thuê nhà phải ở đó, tiến lùi, nhất quyết thay đổi.




      Mỗi lần Giản Minh có thái độ như vậy, Lăng Lệ nhượng bộ ngay, “Được rồi, trăm.” Kiềm chế cơn giận, “ ra ngoài chắc bị người ta cười cho thối mũi.”




      Giản Minh đẩy Lăng Lệ ra, về phía cửa.




      Lăng Lệ tiếp tục nhượng bộ, “Hai trăm được ?”.




      Giản Minh tỏ thái độ gì, tay nắm lấy ổ khóa, ra sức mở cửa.




      Lăng Lệ tiếp tục nhượng bộ, “Ba trăm, đưa tượng trưng là được rồi, rốt cuộc là em thuê nhà hay thuê nhà? Sao cứ bắt tăng tiền hoài vậy?”.




      khuôn mặt Giản Minh lộ ra ý cười, bước ra ngoài đợi thang máy, Lăng Lệ theo nửa đùa nửa thương lượng, “ phải chứ, vì việc này mà em vẫn giận à?”.




      Giản Minh giải thích, “ phải giận, lúc nãy với rồi mà, em phải dự tiệc sinh nhật.” Giản Minh bấm thang máy, nụ cười bên khóe môi càng hơn, nhưng vẫn kiên quyết, “Giá thuê nhà lấy theo thị trường, đó là vì nghĩ cho Đông Đông.”




      Lăng Lệ thỏa hiệp, “ hiểu ý của em. Được thôi, nghe theo em vậy. Có điều, em cũng cần phải vội vàng như thế chứ? Ngồi thêm chút nữa .” Ít nhất cũng phải dây dưa, hôn hít nhau chút mới đúng chứ nhỉ?




      “Buổi chiều .” Giản Minh liếc mắt nhìn , phán đoán, “Ngồi thêm chút nữa bảo em hủy buổi tiệc sinh nhật mất.”




      Lăng Lệ lại thừa nhận, “Em hiểu quá. Đúng rồi, nghĩ em đừng .” Ánh mắt có chút thê thảm, nhưng vẫn luôn thể được khao khát và nhiệt tình đối với .




      Giản Minh cúi đầu bước vào thang máy, “Em về sớm chút.” Thần sắc dịu dàng, trước khi cửa thang máy khép lại, còn nhắn nhủ, “Khăn lau nhà phải vắt khô chút, ướt quá.”




      Đây giống như công việc của nữ chủ nhân phải lo lắng cho gia đình, ừm, này nhập vai trước rồi đây. Lăng Lệ chẳng có triển vọng gì cả, bật cười thành tiếng.




      Người tổ chức sinh nhật, là chị cấp của Giản Minh, tổ trưởng của tổ , đối xử với Giản Minh rất tốt, đặc biệt mời Giản Minh giúp đỡ bày biện, Giản Minh thể . Phạm vi buổi tiệc sinh nhật chỉ ở trong khách sạn. Khách sạn này Lăng Văn tổ chức ăn uống chi tiêu ở đây được giảm giá. Giản Minh lấy kinh nghiệm làm việc cho phu nhân Văn Quyên trước đó ra, căn cứ vào sở thích của cấp , bố trí mọi việc đâu vào đấy. Thời tiết nóng nực, cần phải ra ngoài, buổi trưa nghe nhạc, bố trí hai bàn đánh mạt chược, hưởng khí mát mẻ của máy điều hòa trong phòng nghỉ tiêu chuẩn. Buổi trưa bày tiệc đơn giản, ăn xong hát karaoke, hát hò xong có thể spa, buổi tối tổ chức tiệc mừng, người đông hơn, vui chơi xong có thể chuyển sang vũ trường khiêu vũ. Dù sao ăn chơi nhảy múa đều nằm trong phạm vi khách sạn, cần chạy tới chạy lui rất mệt mỏi.




      Có điều, tất cả hoàn mỹ nhưng vẫn chưa đầy đủ, bởi vì chưa chuẩn bị loại trái cây mà cấp thích ăn nhất, măng cụt. Giản Minh tự cảm thấy mình chu đáo nhưng vẫn còn sơ suất quá, phải bù đắp vào thôi, hai bàn mạt chược bày ra, để mấy em nhân viên trình độ còn non nớt chơi cùng lúc, mua trái cây. Giản Minh nghĩ rằng, dù sao mọi thứ cũng đều bố trí xong cả rồi, mua trái cây về, có thể kiếm cớ đón con trai chuồn về trước, sau đó gặp Lăng Lệ. Nhớ đến Lệ, trái tim của Giản Minh đập nhanh mấy nhịp, cảm giác ngọt ngào nên lời. cẩn thận, túi xách rơi xuống đất, cúi xuống nhặt, căn phòng bên cạnh hành lang mở ra, Giản Minh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy La Thế Triết. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mày ủ dột, người phảng phất mùi rượu. Từ sau khi về nhà thu dọn đồ đạc cho Đông Đông, Giản Minh lần đầu tiên gặp lại ta, trong lòng khỏi kinh ngạc, mới sáng sớm như thế này, chưa đến mười giờ, La tiên sinh tại sao lại ở đây? người xưa nay thích gọn gàng sạch , bây giờ vì sao ra nông nỗi này? Đứng dậy, chưa kịp mở miệng chuyện, La Thế Triết đứng bên cạnh giơ cánh tay ra, rằng, túm lôi vào phòng, Giản Minh vừa kinh hãi hét lên, bị La Thế Triết ấn vào cửa, môi của ta khóa miệng lại.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Quá bất ngờ, kịp đề phòng bị tấn công, Giản Minh kháng cự mạnh mẽ, ra sức giãy giụa, việc này ràng quá kỳ cục, liều mạng lấy chân đạp vào La Thế Triết, dùng răng cắn môi ta, quyết tâm dùng hết sức, mãi cho đến khi cảm nhận được mùi tanh trong miệng, La Thế Triết mới hơi buông ra, giọng lại rất bình tĩnh, “Dã man .” Giản Minh đẩy mạnh làm chân ta lảo đảo đứng vững, hét lớn, “La Thế Triết, bị khùng sao?”. Lấy tay quệt nước miếng có dính máu của La Thế Triết còn dính bên khóe môi , gớm chết, buồn nôn quá, trực giác mách bảo rằng hôm nay tuyệt đối thể ở đây mình với ta được, quay người kéo cửa phòng, cánh cửa phòng vừa mở ra bị cánh tay từ phía sau lao đến, đóng mạnh cửa lại, khóa chặt.




      Trừng mắt nhìn khuôn mặt khó có thể phân biệt được cảm xúc của La Thế Triết, thần sắc u uất, ánh mắt hoảng loạn, đôi môi sưng vù, nhưng bề ngoài lại lạnh lùng, bỗng nhiên trong lòng Giản Minh cảm thấy hoảng loạn, còn cách nào, lấy chiếc túi xách trong tay đập loạn xạ vào người La Thế Triết, “Thả tôi ra thả tôi ra…”. lấy hết sức bình sinh, trong túi có túi trữ lạnh đựng dụng cụ chích Insulin, điện thoại di động, ví tiền cũng đủ nặng, cứ nghĩ rằng như thế này La Thế Triết sợ, ai ngờ La Thế Triết bị đánh như thế chẳng hề hấn gì, ngay lập tức, hai tay Giản Minh bị túm chặt, cả người bị vác lên vai, vứt xuống giường, Giản Minh sững sờ, đây là… hét lên ngay tức khắc, “Cứu với, cứu với…”. La Thế Triết đè xuống, giơ tay lên bịt miệng lại, giọng vẫn đều như máy điều hòa, ra lệnh, “Đừng hét.” Giản Minh bị bịt miệng bịt mũi, thở được, cho dù khóc hay hét, đều phải tạm thời ngừng lại, trừng to đôi mắt, ánh mắt như , La Thế Triết, điên rồi gì gì đó.




      La Thế Triết nhìn người phụ nữ nằm dưới thân , từ trước đến này chưa bao giờ nghĩ rằng ở bên trong tình huống như vậy, đồng thời, thấy ánh mắt nhìn chăm chú của , trong lòng ta lại cảm thấy lúng túng, bất lực. Ánh mắt của Giản Minh, sợ hãi, oán hận, hoảng loạn, nhưng cho dù như vậy, vẫn đẹp đến mê hồn. có lúc cho rằng, hủy hoại cuộc đời , dùng những việc rối rắm, thô thiển của cuộc đời mài mòn tuổi trẻ thuần khiết của , có những lúc, đứng trước mặt , bởi vì gánh nặng qua lớn nên nhiều lúc có tâm trạng như muốn trốn chạy. Khi vứt bỏ , cứ nghĩ rằng cả cuộc đời xem như kết thúc, nhưng mà, sống lại, đất thiêng nảy sinh hiền tài, dịu dàng lại dễ thương. Vừa nãy mở cửa định ăn chút gì đó, giây phút nhìn thấy , kinh ngạc trước vẻ đẹp vướng chút bụi trần như bông hoa thủy tiên của .




      La Thế Triết biết bây giờ bản thân rốt cuộc muốn điều gì, hoặc là chỉ biết rằng, dùng cách này, có cơ hội ôm được , dụi mặt vào mái tóc đen của Giản Minh, hít thở mùi hương của , cảm nhận được mềm mại của dưới thân , tự nhiên lại nhớ đến câu kia, “ngực nở eo thon”. Buông bàn tay bịt mồm bịt mũi Giản Minh ra, vuốt ve từng sợi tóc đen mượt như tơ của , than thởm “Giản Minh, có phải em còn hiếu kỳ về nữa phải ? Cho dù làm gì, em cũng hỏi câu vì sao?”. chưa xong, bả vai nhói đau, vừa mới nới lỏng cảnh giác, liền bị Giản Minh ngoạm mạnh vào đó. La Thế Triết đau đến nỗi nhảy lên, Giản Minh nhân cơ hội này trốn thoát, tiếp tục, “Cứu với…”. Chạy về phía cửa, bị La Thế Triết túm lại, “Giản Minh, đừng hét, nghe , sắp ly hôn!”.




      “Ly hôn?!”, Giản Minh sững sờ.




      La Thế Triết tiếp, “Chúng ta kết hôn lại.”




      Giản Minh lại sững sờ, thể nhịn nổi nữa, lấy hết sức, cho ta cái bạt tai lên mặt, La Thế Triết nhắm mắt lại, vừa đau vừa rát, phải chấp nhận thôi, nghe Giản Minh hằn học , “Đừng có mơ.” Lại định mở cửa, lần nữa, ta kéo quay trở lại, “ biết em hận , nhưng vẫn em.”




      “Kiểu của cũng kỳ lạ quá, tôi chịu nổi, làm ơn đổi người khác mà được ?”, Giản Minh vừa giằng co với La Thế Triết, vừa cố gắng bươn người ra gần cửa, “Tôi phải ra rồi. Đồng nghiệp của tôi ở ngay gần đây, họ thấy tôi quay trở lại, tìm tôi đấy.” Cuối cùng cánh tay cũng với tới khóa cửa, trong lúc căng thẳng lại chẳng mở nổi cửa, Giản Minh nổi điên lên, “La Thế Triết, đừng ép tôi, đừng gây chuyện ở đây nữa, chẳng đẹp mặt chút nào.”




      La Thế Triết đứng chặn ngay cửa, “Nghe , Giản Minh.” Lần nữa ta nắm lấy hai cánh tay của Giản Minh, “Nghe lần có được ? Từ khi bắt đầu đưa ra đề nghị ly hôn, em chưa bao giờ hỏi, cho nên cũng thể nào mở miệng được, lần này, em có thể cho cơ hội, để em giải thích với em được ?”. Giản Minh đương nhiên muốn, vẫn ra sức giãy giụa, La Thế Triết quỳ xuống, “Cầu xin em đấy,” ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, “Giản Minh, em biết chưa bao giờ cầu xin ai.”




      Giản Minh nhìn chằm chằm vào La Thế Triết quỳ dưới đất, từ trước đến nay ta vẫn luôn cao ngạo, nhưng, bây giờ… biết làm thế nào, “Rốt cuộc muốn thế nào?”.




      “Muốn em quay trở về bên , ở nơi nào có em mới có nhà, sai rồi.” Đầu của La Thế Triết dựa vào cánh tay của Giản Minh, cất tiếng, “ và Tô Mạn đến với nhau, là bởi vì dạ dày xuất huyết phải nhập viện, cho em biết. Mấy ngày đó, Đông Đông ốm rồi sốt cao, phải nằm viện hai ngày, xung quanh chúng ta lại chẳng có người thân giúp đỡ, em cũng mệt muốn chết rồi, muốn dọa em chết khiếp nữa, làm cho em phải lo lắng, thế là lừa em, bảo sắp công tác thời gian. Mặc dù ở đơn vị ngày nào cũng có người đến chăm sóc, nhưng cũng có lúc yếu đuối. Thời gian đó Tô Mạn ngày nào cũng đến, bọn bắt đầu như thế.”




      Giản Minh đứng nhìn người quỳ dưới người , bỗng nhiên trong đầu ra những hình ảnh trong quá khứ, im lặng lúc, buồn bã, “Tại sao lại cho tôi những việc này? Đây là việc giữa và Tô Mạn.”




      La Thế Triết khẳng định, “Giản Minh, đây là việc giữa ba người chúng ta, em, và cả Tô Mạn nữa.”




      “Thế Triết, ba năm trước, cho dù tôi là vợ của , muốn tôi gánh vác tất cả mọi việc của , lại tạo ra cơ hội để người khác tôi thừa cơ sơ hở mà chen vào, bước vào cuộc sống của chúng ta. Nếu như lúc đó thành với tôi, hy vọng tôi bao dung, đó là việc giữa ba chúng ta. Nhưng bây giờ,” Giản Minh lắc đầu, đối với mọi việc của quá khứ, chẳng còn cảm giác gì nữa, “Rất xin lỗi, tôi biết nhắc lại những việc này còn có ý nghĩa gì nữa?”.




      La Thế Triết có chút hoảng hốt, “ chỉ muốn em biết rằng, phải là em, chỉ là thời gian đó có chút mệt mỏi.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Tôi biết, từng với tôi, cho rằng tôi và cha mẹ tôi liên kết lại với nhau để toan tính tài sản của , giống như cha mẹ tôi lo lắng rằng có toan tính về tài sản của họ vậy. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đồng ý với chân lý đó, cảm thấy thay vì bị động, chi bằng chủ động, suy tính lợi hại, lựa chọn F20, có thể giúp giải quyết bất kỳ chuyện gì.” Kể lại chuyện trong quá khứ, Giản Minh hề oán hận, cực kỳ bình thản, “La Thế Triết, tôi đều chấp nhận, tất cả mọi việc đều như mong muốn, điều duy nhất tôi yên tâm là con trai, bây giờ Đông Đông ở với tôi rồi, mọi việc đều tốt cả, những thứ muốn, đều có được, tôi biết còn muốn gì nữa?”.




      hề, chẳng có được thứ gì cả.” La Thế Triết vội vàng hấp tấp, cả người lắc lư lên xuống, mùi rượu nồng nặc, “Giản Minh, thứ muốn có là em. Hôm nay đây, vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, nhưng em ngày càng xa hơn, làm sao em có thể vứt bỏ , quan tâm đến như thế?”.




      Giản Minh sắp hết kiên nhẫn, “ đủ chưa? Ngày xưa người đề nghị ly hôn là .




      Lý lẽ của La Thế Triết, cùn đến nỗi cả đời này Giản Minh khó có thể nào lĩnh ngộ được, ta ngang nhiên chất vấn, “ muốn ly hôn, em liền đồng ý ly hôn sao? Tại sao hỏi nguyên nhân vì sao? Tại sao lại tìm về?”.




      Đúng là thể nào tưởng tượng nổi, Giản Minh thở hơi sâu, “La Thế Triết, tôi hiểu rốt cuộc muốn làm gì? ghét cha mẹ của chúng ta, ngày đó lại dùng đúng thủ đoạn và quan niệm của cha mẹ chúng ta, cầu ly hôn với tôi, có phải như thế ?”.




      La Thế Triết gằn giọng, “Đúng thế, cách trả thù họ tốt nhất, là trở thành người giống y như bọn họ, dùng chính thủ đoạn của họ, làm cho họ đau khổ.”




      “OK, ngoại tình, dùng đủ mọi thủ đoạn hất tôi ra khỏi nhà để nhường lại vị trí đó cho Tô Mạn, nhưng lại hy vọng tôi hỏi vì sao, đồng thời tìm về nhà?”.




      “Đúng thế, chỉ nghĩ rằng có thể quên được em, nghĩ rằng chỉ cần tiền là được rồi, nhưng mà phải thế, người mà trong lòng cần vẫn là em. Giản Minh, có vài việc, phải trải nghiệm rồi mới hiểu hết được.”




      “Cho nên, sau khi ly hôn với tôi hơn ba năm, hiểu hết về triết lý sống của , giống như vòng trái đất, quay về vị trí cũ, cầu tôi cũng phải đứng ở ví trí cũ đợi sao?”, Giản Minh cười nhạt, “La Thế Triết, nghĩ là ai chứ? Có phải tất cả mọi thứ đều phải như nghĩ? muốn như thế nào nó như thế ấy sao?”.




      biết, Giản Minh, người mình , và người ngủ cùng bên cạnh mình, cùng là người, đây là việc vẫn hay xảy ra. nghĩ rằng có thể làm được, nhưng phải như vậy, những người quen, có ích cho càng ngày càng nhiều, nhưng người có thể chuyện với , lại ngày càng ít hơn. Có ngày công tác bên ngoài, qua nơi có phong cảnh rất đẹp, hào hứng chụp cảnh đó lại, tiếp theo lại biết đưa tấm ảnh này cho ai xem, giây phút ấy mới bỗng nhiên nhận ra rằng, từ trước đến nay, người đứng bên cạnh , cùng ngắm phong cảnh, là em. có thể tìm thấy rất nhiều Tô Mạn, bàn về nghiệp, về tài chính, về cổ phiếu, bàn về các khoản vay, cho vay và tiền lãi, nhưng người muốn chia sẻ mọi việc trong cuộc sống, chỉ có thể là em.” La Thế Triết suy sụp tinh thần, “F20 là máy bay chiến đấu, có thể cùng xông pha trận mạc, nhưng nơi sống chỉ cần căn phòng là đủ rồi, có phải bắt buộc sống từng giờ từng phút với trận mạc đâu.” La Thế Triết quỳ trước Giản Minh, ôm lấy cánh tay , bắt đầu khóc, khóc giống như đứa trẻ con, khóc tu tu, “ nhớ em và Đông Đông, nhớ căn nhà trước đây của chúng ta, nhớ những tháng ngày của chúng ta thời con học, rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến nỗi hồn vía bay mất. Lần trước nhìn thấy em quạnh mình ở bệnh viện, em biết trong lòng khó chịu đến thế nào đâu. biết kiểu cảm giác đó, biết đối với Lăng Lệ em chỉ có cảm giác mê hoặc nhất thời. Giản Minh, năn nỉ em, kết hôn lại với , ly hôn với Tô Mạn, bắt ấy phải trả cho khoản tiền, như thế cho dù sau này và em làm việc cũng đủ dùng, chúng ta ra nước ngoài, rời khỏi nơi này…”.




      Nghe những lời đó của La Thế Triết, Giản Minh chẳng hề cảm động, cười khổ sở, “ ích kỉ đến tận mức này sao? Tự tự quyết quen rồi mà, quan niệm trong đầu , đều là nghĩ như thế nào, chứ chưa bao giờ để ý đến người khác suy nghĩ như thế nào.”




      La Thế Triết lẩm bẩm, “ biết em hận .”




      Giản Minh thái độ hòa nhã, “Tôi hận , mà là từ bỏ, ba năm trước khi tôi xách hành lý ra khỏi nhà, tôi từ bỏ rồi. phải biết tính khí của tôi chứ, những thứ tôi từ bỏ, tuyệt đối bao giờ nhặt về nữa.”




      La Thế Triết như ăn phải bùa mê thuốc lú, “Giản Minh, em hận như vậy sao? quỳ dưới chân em rồi, em bớt giận được ?”.




      “La Thế Triết, uống quá nhiều rồi, tôi , tôi hận . đứng dậy , đừng làm giảm thọ của tôi.”




      La Thế Triết vẫn tỉnh ngộ, “ thể tha thứ cho sao? Lúc đó cũng có nỗi khổ riêng của . Giản Minh, muốn về nhà, cũng hy vọng rằng em có thể cứu về nhà.”




      Giản Minh lắc đầu, đoạn tuyệt quan hệ, “Rất xin lỗi, La Thế Triết, thể nào được nữa rồi, tất cả mọi thứ giữa hai chúng ta đều bị hủy hoại đến nỗi cặn bã cũng chẳng còn, chúng ta thể nào quay lại với nhau được nữa. Cứ cho ngày đó tôi hơi sơ sót, tôi hiểu được , lo lắng được cho , nhưng bây giờ những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thả tôi ra .” Đẩy mạnh La Thế Triết, Giản Minh mở cửa chạy trốn, lần này La Thế Triết ngăn lại.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 21






      thể nào quay lại tham dự tiệc sinh nhật của cấp được nữa, Giản Minh gọi chuyển phát nhanh mang trái cây vào khách sạn, sau đó đến lớp học vẽ đón Đông Đông về nhà, trong lòng rầu rĩ. Buổi tối Lăng Lệ đến nhà ăn tối như hẹn, nhanh chóng phát ra tâm trạng suy sụp của Giản Minh, đợi sau khi Đông Đông ngủ say mới hỏi Giản Minh, “Sao thế?”.




      Giản Minh vốn định giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng khi đối diện với đôi mắt quan tâm và lo lắng của Lăng Lệ, chẳng có tiền đồ gì cả, nước mắt lại chảy ra, “Em rất sợ.”




      “Em gặp La Thế Triết…”. Nghĩ đến cảnh đột nhiên bị La Thế Triết túm lấy kéo vào phòng có ý định cưỡng ép, trong lòng Giản Minh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tựa sát vào lòng Lăng Lệ, kể mọi việc cho nghe, Giản Minh , “Em hiểu nổi ta, có điều cũng chẳng muốn hiểu nữa, chỉ hy vọng từ nay về sau tránh xa ta ra chút.”




      Lăng Lệ rít qua kẽ răng, “Để xử lý cho.” phẫn nộ, ngoài ra còn tự trách bản thân mình, bận rộn chùi nhà cái quái gì chứ? Tại sao buổi sáng lại để ấy tham gia tiệc sinh nhật mình? Tại sao nhét vào túi hay móc vào thắt lưng để đâu tiện bề mang theo đó nhỉ?




      giận sao?”, Giản Minh giương mắt nhìn Lăng Lệ, giọng mềm mại, “ Lệ, xin lỗi, em luôn làm cảm thấy khó chịu, cha của Đông Đông khốn nạn, nhưng em thể làm gì ta, ta làm chuyện gì cũng chẳng để ý đến con cái, em làm mẹ thể khốn nạn như thế, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho Đông Đông đầu tiên.” Giản Minh bất lực, cay đắng, “ Lệ, em có nhiều gánh nặng như thế này, hay là, và em thôi nhau , em sống vô dụng như thế này, thể liên lụy sống vô dụng theo em được.”




      Lăng Lệ trầm ngâm lúc, “Giản Minh, em biết ngày trước cha hình dung thế nào về trai hay ?”.




      Giản Minh lắc lắc đầu, trong đôi mắt, nước mắt như chực rơi ra.




      Lăng Lệ , “Thời cha còn sống về trai là người ngốc nghếch, tiền nhiều, to gan. Còn , người ngốc nghếch, trái tim cũng ngờ nghệch, to gan.”




      Giản Minh tin lắm, trong mắt , hai em gia đình nhà họ Lăng là long là phụng giữa biển người, người nào cũng vượt quá hình dung này rất nhiều.




      Lăng Lệ giống như trêu mèo, dí dí vào chóp mũi nhắn cao ráo của Giản Minh, cất tiếng, “Trước đây cũng với em rồi, người vô dụng chỉ có mình em, còn có cả , hai chúng ta đều đủ nhẫn tâm, có thủ đoạn, thể nào có những hành vi làm người khác đau lòng và điên loạn được, đủ nhẫn tâm để làm những việc khốn nạn, Giản Minh, nghĩ rằng, đây là số mệnh của hai chúng ta. Số phận an bài như vật rồi, việc gì chúng ta phải phân chia rạch ròi? Cùng lắm, cả hai chúng ta cùng ngốc nghếch, trái tim cũng ngốc nghếch, to gan.”




      Có lẽ Giản Minh bị cái câu ví von tệ hại đó chọc cười, khóe môi nhướn lên, giống như vành trăng ngọt ngào, nhưng ở khóe mắt, những giọt lệ lại lăn xuống. Lăng Lệ nhích lại gần Giản Minh, nhìn vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt , giọng trầm thấp, ấm áp, “Đừng đuổi nữa, nếu như em thể nào nở mày nở mặt, tối mặt tối mũi suốt ngày, hai chúng ta vẫn ở bên nhau, nếu như em thoát khỏi vòng luẩn quẩn, sống tạm bợ gặp chăng hay chớ, hai chúng ta vẫn có nhau, được ?”, Lăng Lệ thử dỗ dành Giản Minh, cách dỗ dành có chút thê thảm, “ nghĩ rằng đối với cuộc sống và em đều cầu cao lắm, hơn nữa, ích kỉ như chồng trước của em, em cũng giống vợ cũ của …”. Giản Minh đưa tay lên, chặn miệng lại, nỡ nghe tiếp.




      Lăng Lệ nắm lấy bàn tay , đưa lên miệng hôn, thầm, “Thực ra, tại tốt, nên cho em sớm hơn rằng ta vẫn còn ý đồ đen tối với em.”




      Lệ, là người tốt nhất thế giới.” Trong ánh mắt Giản Minh đong đầy thâm tình, cực kỳ chân thành, giọng chan chứa thương , nước mắt nhạt nhòa, “ là người tốt nhất thế giới”.




      biết rằng người phụ nữ nhìn người ta với ánh mắt như thế này có nghĩa là gì, thậm chí Lăng Lệ còn có thể cảm nhận được, sóng điện não Beta xuất với tần số cao từ 16-32Hz, dời núi lấp biển kéo đến, nhưng lại mềm mại và mỏng manh như bông hoa đào tháng ba, mê hoặc đôi mắt Lăng Lệ, cũng làm trái tim mềm yếu và đau đớn.




      Nhìn vào ánh mắt của Giản Minh, Lăng Lệ như muốn điều gì đó, theo thói quen, bàn tay của vỗ vỗ sau đầu , nhưng cử chỉ vỗ vỗ đó, thời khắc khi chạm vào mái tóc đen của , biết tại sao lại trở thành vuốt ve. nâng mái tóc đen thuần khiết, sạch ở trong lòng bàn tay, ngón tay cái, tiện thể lau vệt nước mắt bên khóe mắt , được rốt cuộc có cảm giác gì cuộn trào trong lồng ngực, cúi người, hôn , đôi môi mềm mại ấm áp, oa, cuối cùng cũng hôn được rồi. Có điều, vẫn còn có việc phải , cố gắng thoát ra khỏi nụ hôn này, cúi đầu chạm trán mình vào trán của Giản Minh, hòa quyện vào hơi thở của , trong miệng còn phảng phất mùi vị của , vừa đánh răng, mùi bạc hà thanh khiết và hấp dẫn người ta biết bao, tư duy chẳng hiểu vì sao vẫn còn có thể duy trì được, “ muốn rằng, lần trước với em về…”.




      Đôi mắt của Giản Minh mơ màng, long lanh như nước hồ thu, lúc này đây, Lăng Lệ mới phát ra, gương mặt , vì nụ hôn này mà ửng đỏ lên, giống như quệt son lên miếng bạch ngọc, đẹp đẽ vô song, , thực ra, đó thực giống với màu sắc hoa hồng sau nụ hôn nồng cháy vừa rồi, Lăng Lệ quên mất mình định gì, cúi người hôn tiếp, đôi môi chà xát đôi môi , triền miên quấn quýt, này vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Lăng Lệ như sắp bị thiêu đốt đến nơi, nhưng, đúng rồi, việc vừa nãy vẫn chưa xong.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cố gắng lấy lại tinh thần, buông Giản Minh ra, hơi thở Lăng Lệ nặng nề, lần này nhìn khuôn mặt của Giản Minh còn đỏ hơn nữa, vùng cổ và hai tai cũng nhuốm màu hồng phấn, chiếc áo sơ mi mặc cài nút kĩ, hiểu làm thế nào mà hạt nút bị bung ra, xương quai xanh nhắn và nửa bờ vai lộ ra ngoài, mềm mại nuột nà, giơ tay ra là chạm được. Giản Minh vùng vẫy, dịu dàng, ngoan ngoãn, yên lặng, mắc cỡ, màu sắc đôi môi đẹp đến nỗi làm rung động lòng người. Lúc nãy định gì ấy nhỉ? Đợi thêm chút nhé, bây giờ rảnh. cầm lấy đôi tay của Giản Minh túm lấy vạt áo của mình, quàng ra sau gáy, đôi bàn tay của Lăng Lệ giữ chặt vòng eo mềm mại và dẻo dai của , giây phút tiếp theo, Giản Minh dán vào lòng sát rạt, nụ hôn sâu, Lăng Lệ giữ lấy gáy , tìm kiếm, cuồng si, gặm nhấm môi lưỡi , dây dưa dứt. Nóng, cơ thể của , hơi thở, môi lưỡi của , cả đôi tay mềm mại ôm chặt sau gáy , nóng đến nỗi làm Lăng Lệ cảm giác rất nguy hiểm, như sắp nổ tung lên. Còn Giản Minh trong lòng nhàng kháng cự, dịu dàng mà say đắm, lí nhí, “ làm em sắp thở nổi đây này.”




      Lăng Lệ đành phải kiềm chế lại chút, ý muốn vẫn chưa ngừng lại, đôi môi in dấu lên trán, khóe môi, gò má, đến vành tai, rồi hôn lên gáy của , kiềm chế được, dùng răng cắn , mạnh cũng , cả cơ thể hơi run rẩy, khẽ rên rỉ nơi cổ họng, Lăng Lệ vẫn ngừng, giống như chưa hết hận, vừa chà xát vừa ngấu nghiến, trong phút chốc, cổ Giản Minh xuất mấy đốm đỏ như hoa đào nở. Nếu bị người khác nhìn thấy chắc mắc cỡ lắm, Giản Minh đấm vào vai , nắm đấm hều, khả năng chống cự lại cũng yếu ớt, “ đừng quấy rối nữa mà.” Hơi thở Lăng Lệ vương vít bên tai Giản Minh, cuối cùng câu ấy cũng được thốt ra, “Em quên chứ? Chuyển nhà.”




      Giản Minh trả lời, ngoan ngoãn ngọt ngào, “Ừm, em đồng ý.”




      “Được, em và Đông Đông dọn đến nhà ngay, từ nay về sau Đông Đông gặp La Thế Triết, bắt buộc phải có mặt .” Lăng Lệ nhìn thẳng vào mắt Giản Minh, “Từ giờ trở , vì Đông Đông, chửi bới tên tiểu tử La Thế Triết kia nữa, cố gắng để sống chung trong hòa bình với ta, nhưng, em và Đông Đông được ở mình với La Thế Triết, ý của , em có hiểu ?”.




      Giản Minh trả lời, “Em hiểu.” Quả thực, nếu như La Thế Triết có ý đồ gì với , Đông Đông còn quá , nó chưa hiểu được, chưa chắc đứng về phía , Giản Minh bắt buộc phải đề phòng. “Em nghe lời .”




      Mặc dù hẹn ngầm với Giản Minh, việc La Thế Triết ức hiếp Giản Minh lần này cho con biết, truy cứu gì với La Thế Triết, nhưng khi giây phút Lăng Lệ đối diện với La Thế Triết, vẫn mất kiềm chế. ngày, Lăng Lệ đến đón Đông Đông ở lớp học thêm trong thời gian nghỉ hè, gặp La Thế Triết cũng lái xe đến đón Đông Đông. La Thế Triết vẫn ăn mặc như mọi khi, chiếc áo sơ mi trắng tinh, sạch , quần tây đen, mái tóc đen, chắc dày tỉa gọn gàng, có điều sắc mặt hơi tiều tụy, giọng khàn khàn, yếu ớt, mặt mũi nhợt nhạt, nhìn thấy Đông Đông, nở nụ cười dịu dàng, gọi con, “Đông Đông?”.




      Đó là cha ruột, mặc dù luôn bỏ mặc con cái trong những thời khắc quan trọng, nhưng ruột thịt vẫn là ruột thịt, Đông Đông được gặp cha vẫn rất vui vẻ, hơn nữa, ước mơ giấu trong sâu thẳm trái tim của đứa trẻ con khó có thể nào nhào nặn lại được, đó là gia đình vẹn toàn, vững chắc có gì có thể hủy hoại được, chắc chắn phải có mẹ ruột và cha ruột. Nghe thấy La Thế Triết với giọng khàn khàn, Đông Đông quan tâm, “Cha, cha bệnh sao?”.




      La Thế Triết trả lời, “Cha sao, bị cảm chút thôi mà.”




      Đông Đông sờ trán cha mình, năng rành mạch, đơn giản, “Cha bị sốt à? Phải uống thuốc cảm đó.” Sau đó nhìn Lăng Lệ đứng thẳng như ngọn lao, phòng bị như vệ sĩ bên cạnh mình, vốn dĩ hy vọng chú có thể với mình bằng giọng điệu dịu dàng, chuyên nghiệp như mọi khi vẫn chuyện với nó, để kê thuốc cho cha, lại nhạy cảm phát ra căng thẳng bao trùm khí. Phải rằng, những việc tranh chấp giữa người lớn với nhau, trẻ con hiểu, điều này cũng đúng lắm, nhưng mà hiểu hết cũng là điều thể, kiểu nửa hiểu nửa như thế này là việc trẻ con cảm thấy có cảm giác an toàn, muốn hét toáng lên hai chữ “cứu với”, cho nên, Đông Đông cúi đầu, im lặng.




      Lăng Lệ nhẫn nại, “Đông Đông, lên xe chờ chú được ?”.




      La Thế Triết thả Đông Đông ra, “Tôi muốn ăn cơm tối với con trai, sau khi ăn cơm tối xong, tôi đưa Đông Đông về chỗ ở của Giản Minh.”




      Lăng Lệ hận thể cho tên khốn này nắm đấm, đánh cho tơi bời, gắng gượng mỉm cười, gắng gượng giải thích, chủ yếu là nể mặt đứa bé, “Giám đốc La, đồng ý của Giản Minh, cho rằng có thể tự ý đưa con ăn cơm tối được sao? Trong thỏa thuận hai người ký, trong những điều khoản về giám hộ Đông Đông, có cho phép làm như thế này ? Hơn nữa, bây giờ, có cảm thấy thích hợp để gặp Giản Minh ?”. Lăng Lệ muốn Đông Đông bị tổn thương, nhấn mạnh với La Thế Triết bằng tiếng , “Thử nghĩ xem làm gì với ấy? Đừng làm ấy bị tổn thương nữa.”




      Trong mắt của La Thế Triết như có ánh sao xẹt qua, thả Đông Đông ra, “Lên xe của chú đợi chú con.” La Đông rồi, với Lăng Lệ, “Tôi từ bỏ Giản Minh.”




      Lăng Lệ siết chặt nắm đấm, “ có xác định sai điều gì chứ? Ba năm trước từ bỏ ấy rồi, hay là muốn bây giờ muốn ấy quay trở lại, đạt được điều đó liền ngang ngược cưỡng đoạt sao?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :