1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bác sĩ nhận được quà liền gọi điện thoại đến, “Giản Minh, quà này tặng cho hả? Chắc em muốn mặc trong lễ kết hôn phải ?”.




      “Đương nhiên là phải. lại trêu em.”




      Giản Minh đặc biệt hay bị mất tự nhiên, qua đường truyền dây điện thoại, Lăng Lệ cũng có thể cảm nhận rất ràng, cười đáp, “Vậy tại sao lấy danh nghĩa của Đông Đông để tặng quần áo cho ? đâu có thiếu chiến bào, em biết đấy, chỉ cần bộ đồng phục đó là có thể khắp thiên hạ.”




      Giản Minh trả lời, “Là cảm ơn tặng chiến bào cho em.”




      “Tiền lương của em có đủ chi tiêu ? Bình thường em còn nỡ gọi taxi để , còn mua cho bộ quần áo đắt tiền như thế này?” Lăng Lệ sốt ruột, “Có nhất thiết phải phân biệt rạch ròi với như vậy ?”.




      “Vừa mới nhận được tiền thưởng mà.” Giản Minh thường hay giở trò tranh luận mà chuyển đề tài, “Em tìm Biblis của Boudguereau mà để xem rồi, cái gì chứ, giống em chỗ nào cơ chứ?”. Giản Minh bất mãn cũng có nguyên nhân của , những trong tác phẩm hội họa của các đại danh họa mỹ thuật Phục Hưng đẹp có đẹp , nhưng lại là thiếu nữ khỏa thân bên suối, làm cho mắc cỡ chết được, lại đưa rắc rối đến cho Lăng Lệ, tức giận, “Em đâu có mập như thế?”.




      Lăng Lệ trầm ngâm vài giây, hạ thấp giọng xuống, gần như là thào nghe giọng quyến rũ gợi cảm xuyên thấu vào da thịt nên lời, giống như kề vào bên tai Giản Minh, “Giản Minh, thực ra cũng biết nữa, hình dáng cơ thể của em, được nhìn thấy đâu.”




      đại bác sĩ như cái gì mà biết cơ chứ? Từ đầu đến cuối đều chọc ghẹo người ta làm cho Giản Minh thể nào dừng lại ở chủ đề này nữa, kẻo Lăng Lệ lại cà khịa, bịa chuyện thêm mắm thêm muối vào nữa, nhất thời tức giận đỏ hết cả mặt, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại nóng ran lên, qua loa cho xong chuyện, “Em phải thanh toán tiền đây, lúc khác rảnh chuyện với .”




      “Em ở đâu thế?”.




      siêu thị mua sắm, trong nhà lương thực cạn kiệt hết cả rồi.”




      Lăng Lệ được thể lấn tới, “Túi đựng đồ chắc nặng lắm phải ? Để qua đón em.”




      Giản Minh tội nghiệp bị bức tranh của Bouguereau dọa cho hết hồn, hét to lên, “ cần!” rồi cúp máy.




      Giản Minh gặp lại Lăng Lệ vào ngày nọ, nhận được điện thoại của giáo viên của trường, Đông Đông ngất xỉu sau khi chạy bền trong tiết thể dục, được đưa đến bệnh viện gần trường. Giản Minh vội vàng chạy đến bệnh viện nhưng tìm thấy Đông Đông ở phòng khám cấp cứu, cứ nghĩ rằng con trai chắc xảy ra tình trạng gì nghiêm trọng, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, bác sĩ ở phòng khám hỏi, “Chị là Giản Minh phải ? Đến tìm La Đông?”. Sau khi có câu trả lời xác nhận của Giản Minh, bác sĩ với , “La Đông được bác sĩ Lăng dẫn chơi rồi, rằng nếu như chị đến đây, bảo chị tới sân bóng rổ ở khuôn viên đằng sau bệnh viện tìm họ.”




      Bác sĩ Lăng? Lăng Lệ? cần phải thần thông quảng đại đến mức này chứ, đến nơi này mà cũng có việc của sao? Giản Minh có chút tin cho lắm, hỏi ngược lại, “Là phó chủ nhiệm Lăng Lệ khoa Nội tiết của bệnh viện sao?”.




      “Chính là ấy, sang đây họp giao lưu, à, bên phía này ra tới khuôn viên đằng sau…”.




      Bác sĩ cấp cứu cho Giản Minh tại sao Lăng Lệ đến đây họp giao lưu lại xuất ở phòng khám cấp cứu, Giản Minh nghĩ rằng đó là điều đương nhiên, dù sao vai diễn của trong cuộc sống của luôn luôn là vị thần cứu thoát ra khỏi những cơn hoạn nạn, chấp nhận số phận thôi, chẳng buồn khổ sở hỏi cho ra ngọn ngành.




      Thực tế phải Lăng Lệ thần thông quảng đại như thế , và mấy người đồng nghiệp đến đây họp quả là sai chút nào, nhưng tuyệt đối chưa đạt đến trình độ giơ tay lên nhẩm tính liền biết ngay La Đông ở đây. Nhận được điện thoại của Đông Đông, thằng bé khóc rưng rức, “Chú bác sĩ ơi, họ bảo phải tiêm cho cháu, cháu tiêm có được ?”. Lăng Lệ nhất thời hiểu điều gì xảy ra, bảo Đông Đông đưa điện thoại cho bác sĩ bên cạnh, chuyện mấy câu mới biết, hóa ra Đông Đông được đưa đến đây. xuống phòng khám cấp cứu, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bác sĩ cấp cứu rằng, kiểm tra hết rồi, tất cả đều bình thường có gì bất thường. Nguyên nhân ở chỗ Đông Đông vốn bị thiếu máu, huồng gì lại kén ăn? Thức ăn buổi trưa nhà bếp nấu chẳng có món nào trẻ con thích ăn, cho nên buổi trưa Đông Đông chỉ ăn được vài miếng rồi thôi, tiết thể dục buổi chiều lại chạy quá hăng hái, cho đến khi ngất . Theo thông thường, những trường hợp như vậy, giáo viên đưa học sinh vào phong y tế của trường, cho uống chút nước đường là được, nhưng trường hợp của Đông Đông có hơi đặc biệt, cha mẹ học sinh ly hôn, từng bị tổn thương tâm lý phải xin nghỉ phép dài ngày nhập viện điều trị, thầy giáo dám sơ ý nên vội vàng đưa vào bệnh viện rồi thông báo cho Giản Minh.




      Lăng Lệ thấy Đông Đông vấn đề gì, liền đồng ý, “Chúng ta tiêm đâu.” mua cho Đông Đông que kem “Cháu ăn cái này trước , ăn xong chúng ta vừa đánh bóng vừa đợi mẹ đến, sau đó cùng ăn cơm với nhau.” hủy luôn cuộc họp và tiệc chiêu đãi, bảo giáo viên của trường về trước, để lại lời nhắn cho Giản Minh nhờ bác sĩ cấp cứu chuyển lại, rồi mượn quả bóng, đưa Đông Đông chơi.




      Khi Giản Minh ra đến khuôn viên phía sau, những gì nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy, Lăng Lệ nhấc bổng Đông Đông lên, nâng nó lên cao, gần sát với vị trí của chiếc rổ, ném bóng vào, ném quả nào trúng quả đó. Đông Đông chưa bao giờ chơi vui như thế này, thích thú đến nỗi cười vang trời, còn Lăng Lệ thấy Đông Đông hưng phấn thế cũng vui lây, cũng cười ồn ào theo Đông Đông. Cảnh tượng vui vẻ như thế làm Giản Minh rơm rớm nước mắt, La Thế Triết rất ít khi có thời gian và hứng thú đưa Đông Đông chơi các môn thể thao, măt này lại là điểm yếu của Giản Minh, những việc bây giờ Lăng Lệ và Đông Đông cùng trải nghiệm, chính là bức tranh trong giấc mơ Giản Minh vẫn thường gặp.




      Đông Đông nhìn thấy mẹ trước, rất phấn khởi, kéo chú bác sĩ chạy về phía mẹ. Lăng Lệ gật đầu với Giản Minh, nụ cười chói lóa dưới ánh nắng chiều rực rỡ, Đông Đông rất hoạt bát, “Mẹ, vào chơi bóng luôn .”




      Giản Minh lau mồ hôi cho con trai, “Mẹ biết chơi bóng.”




      Bạn Đông Đông hưng phấn quá đỗi, “ sao đâu, chú biết biến hóa.” cầu Lăng Lệ, “Chú có biến hóa mẹ như biến hóa cho cháu được ?”.




      Biến hóa như kiểu Đông Đông? Cái kiểu vác lên vai ấy ư? Giản Minh nhát gan tìm cớ thoái thác, “Mẹ giày cao gót nên hợp chơi bóng.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng lý do Đông Đông cầu mẹ cùng hưởng niềm vui chơi bóng rất hùng hồn, “Mẹ, khi chú biến hóa rồi cần dùng chân.” Nhìn Lăng Lệ với vẻ vô cùng mong đợi, “Phải ạ?”.




      Lăng Lệ trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đúng thế!”. Đáy mắt lên vẻ xảo quyệt, cử chỉ lại vô cùng phong độ, đứng đắn, véo véo chiếc cằm Đông Đông, “Chú sẵn lòng cống hiến.”




      cách nào từ chối, cho dù biết rằng ánh mắt xấu xa đến mức nào, nhưng Giản Minh bị Đông Đông và Lăng Lệ kéo đến phía dưới rổ bóng, là tội nghiệp, hình như từ sau khi học cấp ba hề đụng vào món này nữa, Giản Minh tay chân lóng ngóng, ôm lấy quả bóng, cảm nhận được hai bàn tay của Lăng Lệ ôm lấy eo , hơi ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp áo được may bằng chất liệu lụa tơ tằm mỏng manh, bỏng rát làn da của . Chỉ nghe thấy Đông Đông hét lên, “Mẹ mau ném bóng vào rổ ,” Giản Minh ném bừa quả bóng ôm trong tay, quả bóng dội vào vành rổ rồi bắn ra xa, Giản Minh ngay lập tức lọt vào trong vòng tay của Lăng Lê cách êm ái. Đông Đông hét lên, “Mẹ, mẹ cũng ngốc quá cơ”, rồi vọt nhặt bóng cách hào hứng.




      biết ngay là em ném trúng mà.” Lăng Lệ hôn trộm khuôn mặt , thầm bên tai , “Em đẹp hơn Biblis nhiều, bẫng, có thể khiêu vũ lòng bàn tay.”




      Việc này là thế nào đây? Học sinh cấp ba tìm cơ hội lén lút trong khi ngổn ngang trăm mối lo toan hay sao? Giản Minh nheo mắt nhìn trộm Lăng Lệ, ánh mắt nhìn chăm chú, thâm tình, Giản Minh cảm thấy xấu hổ, họ là đôi nam nữ độc thân tận dụng mọi nơi mọi lúc để triển khai hoạt động dưới đất sau lưng con trai…




      Đông Đông nhặt bóng xong hoan hỉ chạy lại, hét lên tràng “Chú biến hóa cháu , chú biến hóa cháu .”




      Lăng Lệ buông Giản Minh ra, hào hứng vỗ vỗ tay, “Nào, tiếp tục biến hóa cho Đông Đông thôi.”




      Giản Minh ngăn lại, “Được rồi, hai chú cháu người đầy mồ hôi, áo quần ướt hết cả rồi, trời nóng như thế này sợ bị say nắng sao, nghỉ lát .”




      “Chúng ta nghe lời mẹ được ?”, Lăng Lệ với Đông Đông, “Lần sau chơi tiếp.”




      Đông Đông vẫn chơi chưa , “Lần sau là khi nào ạ?”.




      “Ngày mai .” Lăng Lệ giả vờ làm ra vẻ suy nghĩ đến khổ sở, nhắc về kế hoạch tính toán cách đây biết bao nhiêu lâu rồi, “Buổi sáng nóng mấy, chúng ta cùng chơi bòng, chơi khoảng nửa tiếng, phải dành thời gian để ăn sáng nữa chứ, sau đó chú đưa cháu học, được ?”.




      là chu toàn, Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, vừa tức giận vừa buồn cười, xảo trá quá.




      Bác sĩ hoàn toàn thèm nhìn Giản Minh, nắm giữ được Đông Đông, điều đó có nghĩa là nắm giữ được mẹ Đông Đông, nhẫn nại chờ Đông Đông trả lời.




      Đông Đông phụ lòng mong đợi của , nhảy cẫng lên, “Dạ được dạ được…”, nhưng lại tần ngần, “Nhưng bài tập hôm nay của cháu nhiều quá.”




      Bác sĩ được voi đòi tiên, “Nếu , tối hôm nay chú cùng làm bài tập với cháu nhé, chắc chắn làm xong nhanh thôi.”




      Trong đôi mắt to tròn, đen láy của Đông Đông vui sướng, lại nhảy cẫng lên, “Dạ được dạ được…”.




      Lăng Lệ khua trống gõ mõ, “Ừ, bây giờ chúng ta ăn cơm, Đông Đông, cháu muốn ăn gì nào?”




      “Hamburger.”




      “Ngoài Hamburger?”.




      “Pizza Hut.”




      “Ngoài Hamburger và Pizza ra,” Lăng Lệ cực kỳ chú ý đến khẩu vị của trẻ con, giới thiệu, “Chú biết quán ăn làm bánh rán nhân tiêu cực ngon, Đông Đông có thích ăn bánh nào?”.




      Đông Đông gật đầu như điên, “Thích ăn thích ăn.”




      Giản Minh nhịn nổi nữa, “Này, cứ làm như em tồn tại ấy.”




      cánh tay của bác sĩ nhàng nắm lấy tay Giản Minh, miệng vẫn ngừng ba hoa, “Quán ăn của họ ngoài món bánh ngon tuyệt vời đó ra, còn có món măng xào cũng tuyệt cú mèo…”.




      Cuối cùng tất cả mọi việc đều làm đúng theo ý của Đông Đông, cùng nhau ăn tối, sau đó Lăng Lệ tiễn về nhà, cùng làm bài tập, vào tắm cũng có Lăng Lệ theo, chú Lệ còn phải kể chuyện vui nhộn trước khi ngủ nữa. Chú Lệ hôm nay biểu rất xuất sắc, mọi việc đều làm Giản Minh cảm động, hài lòng đến nỗi chịu đựng nổi, đáng tiếc là suýt chút nữa bị câu chuyện kể trước khi ngủ làm hỏng việc.




      Lăng Lệ chưa có kinh nghiệm kể chuyện cho trẻ con, hơn nữa, những câu chuyện nhớ trong đầu, chắc cũng thể nào liên quan đến sinh lão bệnh tử trong bệnh viện, muốn làm cho Đông Đông vui vẻ nên càng ra sức thể , làm sao để câu chuyện kể càng thêm phong phú, lên đầy màu sắc tươi vui. Nhưng mà, những câu chuyện kể trước khi ngủ cho trẻ con, cần phải sinh động, kích thích tò mò, mà là… dễ nghe chút là những câu chuyện nhàng, dịu dàng, thực tế chút là phải hơi nhàm chán, như thế các bạn mới ngoan ngoãn vào giấc ngủ.




      Nhưng mà câu chuyện của Lăng Lệ khơi dậy tính tò mò của bạn học Đông Đông, “Chú ơi, hành lang trong bệnh viện của các chú có ma ?”. khi trẻ con bắt đầu nhớ đến những câu chuyện ma, cho dù thế nào cũng thể ngoan ngoãn ngủ được. Giản Minh vừa tắm xong, hơn nữa còn xuỗng dưới xe lấy lên bộ quần áo chơi để sẵn trong đó mang lên nhà, để thay ngay bộ quần áo đẫm mùi mồ hôi, hơn nữa lại còn xộc xệch khi tắm cho Đông Đông, hai chú cháu loay hoay rất lâu, thấy Đông Đông những hết cơn buồn ngủ, thế lại còn càng lúc càng tỉnh táo và hưng phấn hơn.


      Lăng Lệ xoa xoa đầu của Đông Đông, nhìn đồng hồ đeo tay, giọng rầu rĩ, “Chú cảm thấy, sáng sớm mai chắc thể nào chơi bóng được rồi.”




      Đông Đông làm sao hiểu được tâm tư của Lăng Lệ, vừa quấn chặt người trong chăn vì sợ hãi, vừa dí sát vào tai chú Lệ thà thầm, làm ra vẻ thần bí, hưng phấn, khẽ , “Người chết khi phẫu thuật thay tim, có biến thành con ma tim chú?”.




      Chú Lệ biết phải trả lời như thế nào, phải giải thích ràng về lĩnh vực chuyên môn của cách thực, hay là cứ bịa ra những câu chuyện về ma đây nhỉ? Cuối cùng, câu chuyện chưa kể hết làm tính nhẫn nại của mẹ đứa bé bị mài mòn hết, ái chà chà, quăng cái khăn tắm mới tinh lên người Lăng Lệ, “ tắm!”.




      Trong lòng chú Lệ vừa cảm thấy áy náy, vừa đồng thời cảm thấy như được đặc xá, hôn Đông Đông, “Chú phải tắm rồi, người chú hôi quá.”




      Đông Đông ràng muốn rời xa Lăng Lệ, thành khẩn, thành , thương, “Chú chẳng hôi hám chút nào.”




      Lăng Lệ cực kỳ cảm động, nhưng vẫn phải để ý đến việc ngủ nghỉ của trẻ con, kiên quyết, “Hôi chứ”, rồi làm ra vẻ như mình hôi hám đến mức muốn ói.




      người Đông Đông tỏa ra mùi thơm của phấn rôm, cầu, “Cháu thích ngửi. Hay là cháu bịt mũi chú lại, chú thở bằng miệng, chúng ta tiếp tục kể chuyện?”.




      Bây giờ chú Lệ bị đứa trẻ này làm cho cảm động đến nỗi có chết cũng từ biệt, sẵn sàng hy sinh, nhìn qua Giản Minh, ý rằng, hay là để kể thêm chút nữa?




      Ánh mắt ấy của Giản Minh dịu dàng cũng chẳng giận dữ, nhưng lên vẻ quyền uy của người mẹ tuyệt đối có phép kháng cự, “Đông Đông, con bịt mũi cũng được, nhưng cái miệng làm sao vừa thở vừa kể chuyện được?”.




      chú ý của Đông Đông dần dần rời khỏi mấy câu chuyện ma, bắt đầu lấy tay thử bịt mũi, thử vừa hít thở vừa chuyện bằng miệng, cử chỉ, dáng vẻ đều đáng cực kỳ, chú Lệ muốn xem hết cảnh này, nhưng bị Giản Minh đá phát vào chân, ám chỉ rất ràng, còn ? Chú Lệ rất ngoan, bước vào phòng tắm, nghe Đông Đông giờ quẻ mè nheo với mẹ, biết Giản Minh dùng chiêu thức gì làm nó ngoan ngoãn im lặng. Lăng Lệ mỉm cười, mở nước tắm rửa, trong lòng cảm thấy bình yên, cuộc sống muốn có thực ra chỉ cần như thế này thôi, cho dù thế giới này có thay đổi muôn hình vạn trạng, chỉ cần có ước mơ mà mình thích, và tình nguyện bỏ ra nhiệt huyết vì ước mơ đó, chỉ cần người thân của mình và người mình ở bên cạnh mình, nương tựa vào nhau, mãi xa rời, cố hết sức để xây tòa tháp ngà, đặt hết tất cả mọi thứ nâng niu vào trong đó, mặc cho mưa gió bão bùng, bốn mùa xuân hạ thu đông bên ngoài ngọn tháp ấy.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20






      Căn phòng Giản Minh thuê đây là phòng ngủ chính trong căn hộ có hai phòng ngủ chung nhà tắm, phụ nữ độc thân ở mình cũng tạm được, nhưng có thêm Đông Đông, gian ràng quá chật hẹp. Bảo hai mẹ con Giản Minh chuyển về ở nhà bên kia của mình thôi, Lăng Lệ tắm rửa xong, cầm lấy chiếc khăn bông lớn để tan tóc, suy nghĩ xem phải thảo luận việc này với Giản Minh như thế nào. Phải dùng cách nào, mới bị cứng đầu cứng cổ này từ chối đây? Khi bước ra khỏi phòng tăm, nghe thấy có động tĩnh ở phòng khách, đoán rằng chủ nhà về. Nhìn thấy Đông Đông ngủ say, Giản Minh nhàng đeo tai nghe vào tai của Đông Đông, kỳ lạ hỏi, “Em làm gì thế? Làm thế có dễ chịu ?”, định giúp Đông Đông gỡ ra.




      Giản Minh cho phép, “Mấy hôm nay chủ nhà cứ cãi nhau với bạn trai suốt, cãi đến mức kinh thiên động địa, làm Đông Đông tỉnh giấc.”




      “Chủ nhà tại sao lại cãi nhau lúc nửa đêm?”.




      “Ai mà biết được? Chẳng nhẽ hỏi chắc?” Giản Minh điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh, rót cốc nước ấm đưa cho “chú Lệ”, quan tâm, “Mệt ?”.




      Lăng Lệ lắc đầu, có chuyện để , “Em có phát ra , Đông Đông rất thích .”




      “Dạ.” Giản Minh gật gật đầu, định gì đó, Lăng Lệ ngăn lại, “Chưa xong đâu, đừng có qua cầu rút ván đuổi ngay lập tức như thế, có chuyện muốn với em.”




      Giản Minh chỉ lên đồng hồ treo tường, nhắc nhở Lăng Lệ thời gian, chứ phải à, mười giờ đêm rồi. Nhưng giây phút này, trong ánh đèn mờ mờ, Giản Minh dịu dàng quyến rũ, gian ấm áp, làm sao Lăng Lệ nỡ bỏ về? Máy điều hòa phả ra làn hơi mát rượi, mặc chiếc quần jeans dài qua đầu gối với chiếc áo thun màu đen sát nách rất phòng khoáng, kéo Giản Minh lại gần, “ …”. Chưa xong, vọng đến là tràng thanh loảng xoảng giống như có thứ gì đó rớt xuống vỡ tan tành từ phòng bên, tiếp theo đó, tiếng đàn ông kêu gào, tiếng phụ nữ oang oang, giống y chang lời Giản Minh vừa , ồn ào kinh lên được.




      Trước tiên Giản Minh kiểm tra tình hình của con trai, Đông Đông ngủ rất say, có bị người ta mang bán chắc cũng biết. Lăng Lệ theo đến bên giường, khẽ hỏi Giản Minh, “Ngày nào cũng như thế này sao? Như vậy làm sao nghỉ ngơi được?”.




      “Ngày nào cũng như thế này làm sao mà chịu được? Chỉ có thời gian này thôi, đòi chia tay, lúc nào cũng kinh thiên động địa. Họ dày vò nhau lúc, rồi ôm nhau khóc thôi.” Giản Minh nhàng tìm chìa khóa, với bác sĩ, “Đừng để ý đến họ, đợi lát nữa rồi hãy ra.”




      Lăng Lệ lẽo đẽo bên cạnh Giản Minh, lo lắng, “Gây gổ nhau như vậy liệu có xảy ra chuyện gì ? nhìn thấy Giản Minh khóa cửa, “Tại sao lại khóa cửa?”




      “An toàn.” Giản Minh giải thích, “Như thế này sợ bị tai bay vạ gió, cãi nhau đến trời sập cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”




      Lăng Lệ cho rằng như vậy, “ ở đây em còn sợ sao?”.




      Giản Minh với vẻ điều đó như lẽ đương nhiên, “ ở đây em mới sợ thêm ấy.”




      Lăng Lệ cười nổi, muốn ngồi xuống bên cạnh Giản Minh, chuyện đàng hoàng với nhau mấy câu, hai chiến sĩ phòng bên cạnh lại thăng hạng, người phụ nữ chẳng hiểu vì sao lại tru tréo lên tiếng thảm thiết, giống như bị dao đâm, Lăng Lệ bị dọa cho hết hồn, kéo cửa, “ phải ra ngoài đó xem sao, như vậy xảy ra án mạng mất.” dặn dò, “Giản Minh, để ý Đông Đông, đừng ra ngoài”, rồi mở cửa nhưng sao mở được.




      Giản Minh với giọng điệu bình thường, “Em giúp .” Cách ấy giúp là kiểm tra xem cửa khóa kĩ chưa, cho chìa khóa vào túi áo, bỏ ra ngồi trước bàn, mày mò ở máy vi tính.




      Có ý gì đây? Lăng Lệ sốt ruột, “ đùa nữa, xảy ra án mạng bây giờ, mau đưa chìa khóa cho .”




      Giản Minh vẫn dán mắt vào máy vi tính, “ đưa.” Vang lên cùng lúc với tiếng của , là tiếng đổ rầm rầm nền nhà biết của thứ gì đó từ phòng bên vọng lại, Giản Minh chắc cũng sợ hãi, kiềm chế được nghiêng người tựa vào Lăng Lệ.




      Lăng Lệ ôm lấy Giản Minh, khuyên nhủ, “Em xem kinh khủng , nhỡ khi xảy ra chuyện gì mình phải làm sao đây? Nào, đưa chìa khóa cho .”




      Khi Giản Minh cứng đầu, cũng làm cho người khác sợ đấy, hạ quyết tâm đưa là đưa.




      Lăng Lệ sốt ruột như kiểu muốn nhảy tường đến nơi, định thò vào túi áo mặc ở nhà của , dùng bạo lực cướp đoạt!




      Giản Minh tránh ra, nhưng kiên định, “ đưa.”




      Sợ làm Đông Đông tỉnh giấc nên Lăng Lệ cũng nhiều, đuổi nhau loanh quanh trong căn phòng xíu, nhất định phải cướp lấy chìa khóa cho bằng được. Giản Minh vốn chậm chạp trong thể thao vốn dĩ phải là đối thủ của tay chơi bóng rổ, mấy lần liền được, bị Lăng Lệ ép vào góc tường. biết làm thế nào, giống như con chim đà điểu, cúi đầu vào tường, sống chết giữ lấy túi áo. Lăng Lệ túm lấy eo , tiếp tục tìm chìa khóa, dỗ dành bên tai , “Ngoan nào, để ra ngoài xem sao.”




      Giản Minh làm sao địch nổi với thể lực và kỹ năng của Lăng Lệ? Nhìn thấy bàn tay giữ túi áo mình sắp bị tên liệt dưới tấn công của Lăng Lệ, bị nhị thiếu gia ép cho nước mắt sắp tuôn ra, “ Lệ, khoan hãy để ý đến họ làm gì, nhỡ họ dùng dao dùng súng, bị thương làm sao? Hơn nữa, có khả năng lúc nữa thôi kết thúc, họ cùng tắm, cùng nấu đồ ăn.” Hành động của Lăng Lệ chậm lại chút, Giản Minh ngoan ngoãn tựa vào lòng , theo kiểu Lăng Lệ hay , hạ thấp giọng khe khẽ, từ ngữ uyển chuyển như có việc muốn nhờ vả, “Mười giây, đếm đến mười, có khả năng họ cãi nhau nữa, nếu như còn cãi nhau, lúc đó em đưa ra, được ?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cho dù là người cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào, cũng bị câu này của Giản Minh làm cho mềm lòng. Lăng Lệ thôi tiếp tục lặng lẽ, chỉ vẫn ôm lấy từ phía sau, lúc lâu vẫn nhúc nhích. đếm thời gian xem mười phút trôi qua hay chưa, có điều, phòng bên cạnh yên lặng trở lại. nghe thấy tiếng thở đều đều của Đông Đông ở trong phòng, còn có cả nhịp tim mình nhảy nhót. Giống như đột nhiên ý thức được rằng, chất liệu vải của bộ quần áo ở nhà Giản Minh mặc người mềm mại đến kỳ lạ, mềm mại đến nỗi trong lòng Lăng Lệ biết đâu là bờ bến, thể nào kiềm chế hơn được nữa, siết chặt vòng tay, ôm Giản Minh chặt, giống như muốn làm tan chảy vào trong cơ thể . Xung quanh vương vấn hơi thở thơm tho của , tinh khiết ngọt ngào, nhàng hôn vào mái tóc , Lăng Lệ lẩm bẩm, “ biết em rất tốt với , muốn nhìn thấy bị tổn thương, luôn lo lắng sợ bị thiệt thòi, sợ tủi thân, muốn Đông Đông khó dễ với , thậm chí cảm thấy vui khi cha mẹ em coi thường , muốn cho gặp.” thở dài khẽ, “Giản Minh, có phải em quá ? Nếu như em chịu bớt lại chút, bớt nhớ nhung em hơn.”




      Giản Minh mơ hồ thầm câu, “Ai chứ.” Cơ thể bắt đầu hơi vặn vẹo, muốn thoát khỏi Lăng Lệ.




      Lăng Lệ kẹp người ta trong lòng, cho động đậy, cúi đầu, hôn vào bên trán , trong giây phút đôi môi cảm nhận được vẻ mịn màng, tràn trề sức sống của , tại sao kiềm chế được cơn sóng tình dấy lên trong lòng? Thế nên thêm nụ hôn, lưu lại , muốn ngừng lại, sống mũi cao của chà xát khắp khuôn mặt , dần dần, làn da bên má nóng ran lên, mềm mại đến nỗi như muốn tan thành nước, hơi thở Lăng Lệ nặng nề, hận thể nhét người này vào miệng nuốt trôi xuống bụng, xoay người Giản Minh lại, đôi bàn tay to khỏe của vân vê chất liệu vải mềm mại nơi eo , sờ soạng đến nỗi làm người ta kiếng chân lên, dán người sát vào lòng , nụ hôn vẫn rất từ tốn, vô cùng thương, trượt xuống bên khóe mắt Giản Minh, hơi thở của hòa quyện vào nhau, vẫn buông tha, “ sao? Hử?”.




      Giản Minh lên tiếng.




      Đôi môi của Lăng Lệ, như chuồn chuồn chao nước, khẽ chạm vào Giản Minh, thúc ép, “Hử? sao?”.




      Cả người Giản Minh còn sức lực, giống như thể nào chống đỡ bản thân mình được nữa, cánh tay để thấp trước ngực Lăng Lệ như cầu cứu, luồn qua sau gáy Lăng Lệ.




      Đôi môi của Lăng Lệ lại chạm vào Giản Minh lần nữa, giống như thử những que kem ngọt ngào, dùng đầu lưỡi nếm thử đôi môi căng mọng của này, có điều vài việc thể thử bừa, Lăng Lệ phát giác ra, cơ thể mềm mại trong lòng hơi run rẩy, rên lên khe khẽ, sâu thẳm nơi trái tim, giống như dây đàn “bựt” tiếng, đứt dây, bên tai toàn là tiếng ong ong, sau khi dây đàn đứt, lý trí của Lăng Lệ sụp đổ, đè Giản Minh vào tường, ngấu nghiến đôi môi biết đạp trúng vật gì, dưới chân đèn nhấp nháy, tiếng hát lanh lảnh, “Tôi có con lừa , bao giờ cưỡi nó…”. Giản Minh và Lăng Lệ bị dọa hết hồn, vội vàng buông nhau ra, cùng ngồi xuống tìm cách tắt con sâu điện lúc nãy Lăng Lệ vô ý đụng vào công tắc của nó, vội vội vàng vàng nên va đầu vào nhau, loạn cả lên, cuối cùng cũng làm cho món đồ chơi phá bĩnh đó im hẳn.




      Đông Đông ngủ giường bị ảnh hưởng, lật người, mơ mơ màng màng mớ, “Minie, bay cao lên…”.




      Giản Minh qua đó xem sao, con trai ngủ rất sâu, vừa mới thở phào nhõm bị Lăng Lệ ôm chặt, chứ còn gì nữa, vẫn chưa được nhấm nháp cách tỉ mẩn làm sao mà xong được? Sắc hồng mặt Giản Minh vẫn chưa biến mất, đôi mắt mênh mông như nước hồ thu, Lăng Lệ lòng dạ thay đổi thất thường, cúi người xuống, muốn hôn sâu đôi môi căng mọng như quả đào của Giản Minh… Lại tràng chuông điện thoại vang lên sang sảng ở phía đầu giường. Giản Minh hết hồn, quay người định trốn. Lăng Lệ chụp lấy điện thoại của mình ở đầu giường, vẫn thả Giản Minh ra, ôm trong lòng, hạ thấp giọng xuống, giọng điệu mấy vui vẻ, “Ai đấy?”.




      Bác sĩ Mễ, “Đường huyết ở giường 12 quá cao, em sợ bị nhiễm độc đấy phó chủ nhiệm Lăng.”




      Chết rồi, đêm nay có chết cũng hôn được rồi, Lăng Lệ cũng đành chịu thôi, “Tôi qua đó ngay lập tức.” còn sức lực, cầm lấy điện thoại, vẫn ôm lấy Giản Minh nỡ rời . Kết quả là Giản Minh bật cười khì khì, hoạt động dưới đất này sao mà gặp nhiều chướng ngại vật quá. Lăng Lệ đưa ra cầu với cười ngất, “Tối mai gặp nhau nhé?”.




      Giản Minh vừa dịu dàng vừa có chút nhõng nhẽo, “ được đâu, tối mai em có việc phải đem về nhà làm.”




      Lăng Lệ khó chịu, “Ngày mốt sao?”.




      “Công việc đó thể nào làm xong nhanh thế được.”




      “Cuối tuần!”.




      “Đừng sốt ruột mà.” Giản Minh vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Lăng Lệ, “Việc của mới quan trọng, để em tiễn ra.”




      thể chậm trễ hơn được nữa, phải về khoa cứu người ngay. Lần này Giản Minh rất thoải mái, lấy chìa khóa mở cửa, tiễn Lăng Lệ ra ngoài. Gặp đôi nam nữ lúc nãy cãi nhau đến nỗi ánh sáng của mặt trời và mặt trăng phải tắt ngóm, ma quỷ phải khóc than thần linh phải kêu gào, định vào bếp nấu ăn, nhìn thấy Lăng Lệ đều hết hồn, ánh mắt nhìn Giản Minh như , hóa ra chị cũng biết đưa đàn ông về nhà sao? Lăng Lệ khách sao, thái độ giống như chủ nhà, “Lần sau đừng cãi nhau trễ như vậy, ảnh hưởng đến trẻ con nghỉ ngơi.” chủ nhà xỏ mấy lỗ tai liền khinh khỉnh nhìn Lăng Lệ. Lăng Lệ cũng chẳng có thời gian nổi cáu, ra khỏi nhà, trong thời gian đợi thang máy, với Giản Minh, “Môi trường ở đây chẳng tốt cho Đông Đông chút nào, phải dọn nhà sớm , đến chỗ .”




      Giản Minh quay mặt trả lời, “Cuối tuần em xem nhà.”




      Lăng Lệ thể kĩ hơn trong lúc này, cảm thấy có thể xác định được điều cơ bản nhất, “Đông Đông chấp nhận , em cảm thấy thế ?”.




      Giản Minh ngừng lúc, “Em từng hỏi Đông Đông, khoảng thời gian con sống khép mình đó, con suy nghĩ về những điều gì? Đông Đông , nó chỉ cảm thấy, những tháng ngày sống cùng Tô Mạn đó giống như có điểm cuối, rất dài rất dài rất dài, cực kỳ sợ hãi.” Hít hơi, Giản Minh nhìn Lăng Lệ, “Em rất sợ Đông Đông lại bị tổn thương, cũng muốn phải khó xử, thiệt thòi, cho nên, cứ từ từ , cố gắng, để Đông Đông nghĩ rằng, vì nó mới thích mẹ nó, chứ phải vì thích mẹ nó, mới cố ý lấy lòng nó.”




      Lăng Lệ nghĩ, đây, có được tính là Giản Minh đồng ý với ? Cuối cùng cũng đồng ý, ngơ ngẩn Giản Minh nhích lại gần, nắm lấy vạt áo , kiễng chân lên, nhàng đặt nụ hôn ấm áp lên môi , “Thang máy đến rồi, mau về bệnh viện .”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      cho đôi nam nữ ở thời kỳ đương nồng cháy gặp mặt nhau, có vẻ hơi tàn nhẫn chút phải?”, Lăng Lệ bày tỏ bất mãn của như vậy với Giản Minh, buổi sáng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa gọi điện thoại lý lẽ với Giản Minh, “Cuối tuần mà em lại cho Đông Đông học phác họa? Này, chủ nhật đó nha, em phải tạo điều kiện để hai chú cháu nhà này bồi đắp tình cảm chút chứ?”.




      Giọng của Giản Minh lộ ý cười, “Hẹn ăn tối vậy.”




      “Trước khi ăn tối sao?”, Lăng Lệ , “Trước ngày chủ nhật, lịch trình của Đông Đông và mẹ đều xếp kín mít hết cả rồi, có thời gian, tối chủ nhật trước khi ăn cơm sao? Đông Đông học vẽ, có thể bồi dưỡng tình cảm với mẹ Đông Đông trước được ?”.




      Lăng Lệ trách móc làm Giản Minh phải phản pháo, “Cũng có phải chỉ mình em bận đâu, mấy hôm nay có rảnh rỗi chút nào đâu?”.




      Lăng Lệ xác định, “Ít nhất bây giờ rảnh rỗi, cho biết bây giờ em làm gì?”. chờ Giản Minh trả lời, cảnh cáo trước, “Đừng có đưa công việc của em phỉnh phờ cho xong chuyện với .”




      “Thô bạo đơn giản như vậy thôi sao?”. Giản Minh hiếm khi ngọt ngào, có chút tinh nghịch, có chút nhõng nhẽo, khẽ , “Ừm… Xem ra nhớ em rồi.”




      Lăng Lệ quỳ dưới sàn cầm khăn lau nhà, khóe môi ra nụ cười tươi, “ thừa, giống như em nhớ vậy.”




      Giản Minh cố tình, “Em có nhớ đâu, cũng biết em bận mà, lịch trình trước ngày chủ nhật được xếp kín mít.”




      “Chà chà, em cũng cứng mồm cứng miệng .” Chuông cửa vang lên, Lăng Lệ vứt khăn lau nhà vào thùng nước chạy ra mở cửa, cửa vừa được mở ra, Giản Minh đứng trước mặt , mặc chiếc đầm trắng điểm hoa màu trắng li ti được may bằng vải chiffon kết hợp với cotton mỏng, dáng vẻ thướt tha kiều, mái tóc đen buông xõa, trang điểm nhàng và trang nhã, phiêu diêu kỳ ảo như mang sắc màu nhân gian, Lăng Lệ mồm miệng há hốc, ôi, ôi, ôi, này trang điểm, ăn vận như thế này, chẳng lẽ đến đây vì sao?




      ©STENT






      Giản Minh cũng giống như Lăng Lệ, khuôn mặt kinh ngạc, điện thoại vẫn dán bên tai, trong tay cầm tờ giấy, sau vài giây nhìn chú Lệ, lên tiếng, “ ở đây sao?”.




      Lăng Lệ tắt điện thoại, “Chào buổi sáng, công chúa Bạch Tuyết.”




      Giản Minh cũng cất điện thoại vào trong chiếc túi xách có gắn đá lấp lánh, rất hợp với bộ váy của , cầm tờ giấy nghiên cứu lại lần nữa, “Bác liên lạc với em rằng…”




      Lăng Lệ cho rằng căn bệnh mắc cỡ của Giản Minh lại bày trò, tháo đôi găng tay dùng để làm về sinh ra vứt nền nhà trêu , “Em cứ hay đằng, làm nẻo, đứng trước cửa nhà rồi mà vẫn còn ngoan cố.” cười híp mắt, giơ cánh tay ra, kéo vào nhà, ôm vào lòng.




      Giản Minh bị oan, bĩu môi, “ phải mà, phải em từng với , cuối tuần phải xem nhà sao?”.




      “Đúng thế, cho nên đến xem nhà đấy thôi.” Bộ dạng Lăng Lệ tỏ ra vô cùng mãn nguyện, “ thích lắm, kinh ngạc mang hơi hướng vui vẻ kiểu này, mai sau em mang đến cho nhiều vào chút.” Vô cùng dịu dàng, hôn lên chóp mũi của Giản Minh, nhắm mắt tìm đôi môi , “Hôm nay em đẹp đến nỗi làm tim đập rộn ràng.” tiếc là chỉ hôn đươc ngón tay thon thả của .




      Giản Minh ra sức chống cự lại mê hoặc của Lăng Lệ, cố gắng giải thích mấy câu với gã này, “ nhà ở đây cho em lúc nào? Em chỉ biết nhà cách chỗ em ở trước đây hai bến xe buýt, vẫn luôn nghĩ rằng ở đâu xung quanh khu này chứ.” nhõng nhẽo, “Tại cả, chỉ lo chuyện với , chắc là nhầm nhà rồi.” Đấm vào người đàn ông này, “ giúp em tìm sao, còn gây chuyện với em?”.




      Quả đúng như thế, chưa từng với Giản Minh nhà mình ở đâu, nhưng mà… Lăng Lệ che nổi thất vọng, thực muốn tỉnh lại từ giấc mơ Giản Minh từ trời rơi xuống này, oán hận lung tung, giọng điệu khỏi xót xa, “Chẳng nhẽ em dò hỏi địa chỉ nhà được sao? Ăn mặc đẹp như vậy phải đến gặp , chẳng nhẽ tìm nhà?”.




      Giản Minh giải thích, “Xem nhà xong phải dự sinh nhật của đồng nghiệp, bởi vì tham gia sinh nhật mới ăn mặc long trọng như vậy.”




      Lăng Lệ khẽ hừ trong mũi, “Còn phải dự sinh nhật? Đến cả cuối tuần cũng xếp lịch kín mít như vậy à?”.




      Cuối cùng cũng chọc giận Giản Minh, “Thế phải làm sao?”. Giản Minh ra sức đấm , “ !”.




      “Muốn hả, em chỉ cần nhớ đến là được rồi.” Lăng Lệ buông Giản Minh ra, lấy tờ giấy nãy giờ vẫn cầm trong tay lên, “Nào, xem xem nào, ờ, nhầm tầng, ngay ở dưới nhà .” Rồi tự lẩm bẩm, “Bà Lục? Ồ, là dì Lục, có quen, con của dì ở Mỹ, sắp sinh con, dì phải qua đó chăm sóc con thời gian, cho nên mới có ý định cho thuê nhà đây.”




      Giản Minh nhặt đôi găng tay cao su Lăng Lệ vứt nền nhà lên, cụp mắt, lí nhí, “Chỉ có khả năng ở gần chút, ngờ rằng lại gần đến vậy.”




      “Thế này mà gần ư? Cách tầng đấy .” Lăng Lệ cũng chỉ cãi cọ ngoài miệng thế thôi, thực ra trong lòng sướng rơn lên, thầm nghĩ rằng, nếu căn cứ theo thời gian Giản Minh đồng ý với , hóa ra trước khi chấp nhận có ý định dọn đến ở gần nhà rồi sao? Có điều bây giờ đồng ý qua lại với rồi, tại sao lại ở dưới tầng nhỉ? như ra lệnh, “Gọi điện thoại cho dì Lục , bảo xem nhà nữa.”




      Giản Minh trừng mắt, “”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :