1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Luật sư của La Thế Triết tư vấn cho rằng, “Sinh hoạt phí mỗi tháng nhiều quá, làm người ta nghi ngờ thu nhập của vượt quá ngoài phạm vi tiền lương và tiền thưởng, hơn nữa nguồn vốn lưu động kinh doanh nay của vợ có vấn đề.” Ý rằng, vào thời điểm này đưa quá nhiều tiền trợ cấp cho con trai làm người khác sinh nghi. La Thế Triết đồng ý với đề nghị này, hứa với Giản Minh, “Số tiền gửi vào tài khoản của em nhất định nhiều hơn bản thỏa thuận.” Giản Minh đồng ý mà cũng chẳng phản đối, cười nhạt, ký tên mình bản thỏa thuận. Số tiền vượt quá con số ghi bản thỏa thuận, nhận, những cái gì ràng, La Thế Triết muốn phiền phức, càng muốn dây cái mớ phiền phức ấy.




      Còn cả chi phiếu ba trăm vạn của Tô Mạn nữa, La Thế Triết cũng có nhắc đến, bảo Giản Minh nhận .




      Mà điều kiện của Giản Minh chỉ có , “Bảo Tô Mạn đến đây quỳ xuống xin lỗi, nâng chi phiếu lên đưa cho tôi.”




      La Thế Triết nghiến răng, nhẫn nại , “Giản Minh, đừng ngây thơ như thế nữa, Tô Mạn đồng ý.”




      Giản Minh càng cứng rắn hơn nữa, “Thế cứ để tôi tiếp tục ngây thơ nắm giữ quyền tố cáo ta .”




      ngoài dự đoán, chuyện với La Thế Triết, càng ngày càng hợp.




      Khôi phục lại công việc, hủy phép làm, ngồi trước bàn làm việc rộng rãi của Lăng Khang, thái độ của Giản Minh lên rằng, bản thân thực muốn được đến bộ phận bất động sản, ngoài việc muốn rèn luyện thêm, chủ yếu là thời gian làm việc ràng có vẻ thoải mái hơn chút, càng tiện lợi cho việc chăm sóc Đông Đông. Cần phải biết rằng thời gian tan học của Đông Đông và thời gian tan tầm của Giản Minh cách nhau rất xa. Giản Minh hứa với Lăng Khang cố gắng hết sức trong công việc, nếu như có kèo dài nguyện tăng ca, làm thêm để bù lại.




      Lăng Khang nhíu mày, trầm ngâm lúc, lên tiếng, “Nhưng như thế này vất vả quá, và chị dâu Văn Quyên cách nào yên tâm được.” Liếc nhìn sắc mặt của Giản Minh, Lăng Khang quay rất nhanh, thẳng, “Em biết đó, mặc dù thời gian em làm việc cho Văn Quyên dài lắm, nhưng chị đều rất thích em, xem em như bạn bè.” Lăng Khang tuân thủ theo lời dặn dò của chú Hai, dám tạo chút áp lực nào cho Giản Minh, chỉ sợ Giản Minh tuân theo thánh chỉ của thượng đế, tự mở cửa hàng làm chủ buôn bán, như thế chẳng phải mệt chết hay sao?




      Giản Minh chỉ , “ vất vả đâu ạ, chị rất chiếu cố cho em rồi. Có được chiếu cố này của chị, sao có thể vất vả được ạ?”.




      Lăng Khang biết rằng thể nhiều hơn được nữa, đồng ý, “Được rồi, em qua bộ phận bất động sản báo cáo .” Điện thoại đổ chuông, cầm lên nghe, “Ồ, Lăng lệ…”, đôi mắt hướng nhìn về Giản Minh, việc này giống như… làm cho người khác cảm thấy khó chịu.




      Giản Minh cười cười, “Em ra ngoài đây, cho em gửi lời hỏi thăm đến bác sĩ Lăng.”




      Giản Minh hiểu rằng, rời khỏi đây là vì bản thân mình và Đông Đông. cho rằng xa chút, làm cho mọi người tốt hơn. Nhưng cái việc sống tốt hơn ấy mà, nó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến khoảng cách.




      ngày nòa đó, khi Giản Minh “ Đông Đông đến uống sữa” lại nhầm thành “Lăng Lệ đến uống sữa”;




      ngày nào đó, khi kể chuyện Aladin và cây đèn thần, gọi nhầm địa danh cổ xửa ở đất nước nào đó thành Tây Tạng;




      Mỗi khi kiềm chế được lại lôi tấm danh thiếp bác sĩ đưa cho Đông Đông ra, ngắm nghía lần này đến lần khác, nén chặt lại cảm xúc muốn gửi tin nhắn cho ;




      Mỗi khi điện thoại đổ chuông, đều vừa sợ hãi vừa chờ mong rằng, đó là điện thoại của gọi đến;




      Mỗi khi nhìn vào màn hình điện thoại chờ tên người gọi có hai chữ “ Lệ”, nước mắt luôn hoen ướt đôi mi;




      biết được rằng, để mọi thứ trôi qua, là việc khó khăn đến thế nào.




      Niềm an ủi lớn nhất mỗi ngày của Giản Minh là biết được rằng, Lăng Lệ làm đều đặn như mọi khi, mỗi chuyến về công tác như bình thường, mới thở phào nhõm, điều đó có nghĩa là, thành viên rất quan trọng kia trong gia đình họ bình an vô . Cũng chỉ có trong tình huống như thế, trước khi ngủ vẫn cố gắng lê lết cơ thể mệt mỏi đến muốn chết, trong miệng như than thở, gọi thành tiếng cái tên của người ấy, Lệ.




      , rất lặng lẽ, giống như biến mất, tồn tại. Bởi vì tồn tại, nên cuối cùng lại khắc sâu vào trong xương tủy.




      Lăng Lệ quay trở lại thành phố này sau khi tiếp cận với nơi được coi là tự do ấy, gió mùa hè, nhàng mơn man, rong chơi ngoài ô cửa sổ xe buýt. chiếc xe buýt lắc lư qua lại, Lăng Lệ nghĩ rằng, biết kia, bây giờ thế nào rồi?




      Nghe Đường Nhã Nghiên Giản Minh đến khám rồi lấy Insulin lần, vội vội vàng vàng nên chẳng chuyện gì được, nhìn có vẻ gầy nhiều. Đường Nhã Nghiên đặc biệt nhấn mạnh, “Đâu có giống ông, cả người toàn mùi thịt cừu, rốt cuộc ông ăn bao nhiêu thịt cừu hả?”.




      Lăng Lệ ôm nỗi uất ức, “Kẻ ăn hết người lần ra, có biết bọn tôi nhớ nhung rau xanh đến mức nào hả?”. À, Giản Minh gầy sao, vốn dĩ cũng mập.




      Đến nhà trai ăn tối, chị dâu Văn Quyên đưa đĩa mít ướp lạnh sẵn cho chú Hai, còn kiểu đùa cợt hàng ngày, cực kỳ nghiêm chỉnh, “Chú Lệ này, việc mà chú vẫn luôn suy nghĩ đó, chị dâu cũng hỏi giúp chú rồi.”




      Lăng Lệ chăm chú nhìn chị dâu, cảm giác căng thẳng muốn che giấu nhưng thể nào giấu nổi.




      Văn Quyên từ tốn nhã nhặn, “Lần trước chị đến công ty, tìm Giản Minh khuyên ấy, đợi Lăng Lệ quay về, chuyện đàng hoàng với nhau, chuyện gì mà chẳng giải quyết được. Giản Minh cảm thấy muốn dằn vặt em thêm chút nữa, em chịu thiệt thòi, ấy cũng chẳng cảm thấy dễ chịu. Với tình hình nay của ấy, làm cho ấy thể nào hứa với em, có thể mang lại hạnh phúc cho em, nên vẫn là nên gặp nhau nữa hơn.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cứ như thế, bị đá bay sao? Từng múi mít thơm ngọt là thế, Lăng Lệ ăn vào trong miệng sao cứ thấy đắng nghét, lại hỏi trai, “Về công việc ấy thế nào? Có kham nổi ?”.




      Lăng Khang vui vẻ, “Biểu của ấy ở vài bộ phận tốt đến nỗi vượt quá tưởng tượng của , nhưng vài chỗ vẫn còn lóng ngóng. Có điều, minh chứng được khả năng quan sát của chị dâu, đây là tốt, vợ đảm mẹ hiền, chú Lệ này, lần này em chọn đúng người rồi đó…”.




      Từ trước đến nay Lăng Lệ chưa bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, cho nên, trong lòng thôi hy vọng, nhờ trai Lăng Khang gửi cho bản “báo cáo”. Buổi sáng, máy fax ở trong phòng trực ban từ từ nhả ra hai tờ thông tin Lăng Khang gửi cho , trong lòng Lăng Lệ ngập tràn hy vọng, trước thời gian thăm bệnh căng thẳng đó, tính toán làm thế nào để tạo ra cuộc gặp gỡ bất ngờ với này. Cũng cần phải biết , Giản Minh có nhu cầu hay , nhưng đây là việc có thể nghĩ ra được, cách giúp đỡ ấy.




      Dưới trung tâm thương mại lớn, Lăng Lệ đứng đợi dưới bóng cây, chẳng bao lâu sau, Giản Minh cuối cùng cũng xuất , chiếc quần màu xanh jeans được ưa chuộng, áo ngắn tay, tóc tai buộc gọn ra phía sau, hoạt bát lại nhanh nhẹn. Vừa lên cầu thang vừa đọc báo cáo, cần mẫn biết mệt thế này sao? Nén nhịp tim đập như trống giục lại, Lăng Lệ theo, làm ra vẻ có ý đồ gì, tiến lại gần, “Giản Minh, ham học đến thế cơ à?”. làm Giản Minh hết hồn , vội né người ra, hai chân đứng vững, lảo đảo, suýt nữa đập mặt xuống cầu thang, Lăng Lệ giơ tay kéo lại, giữ lấy vòng eo như ôm, giúp đứng thẳng, “Xin lỗi, làm em hết hồn”.




      Giản Minh kinh ngạc đến nỗi mấy giây trôi qua rồi mà vẫn chưa hoàn hồn, giương mắt nhìn , chào hỏi như thể thở dài, “ Lệ.” Đau khổ triền miên, rung động đến tận tâm can, bác sĩ lại kiềm chế được, sống mũi cay cay, “ về rồi.”




      Giản Minh hơi lắp bắp, “, , lúc nào, lúc nào?”. Giống như phải bỏng, vội vàng đẩy bác sĩ ra, đứng thẳng, “ về lúc nào?”.




      Lăng Lệ ôn tồn đáp, “Mấy ngày trước.”




      Tiếp theo phải gì đây? Trong lòng Giản Minh rối bời, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, bòn rút từ tâm hồn khô khan, mới được câu, “Đến đây làm gì thế?”.




      Trước khi đến đây Lăng Lệ chuẩn bị rồi, câu hỏi của Giản Minh chẳng khó chút nào, cứ theo sách mà đọc, vô cùng tự nhiên, “Đến mua hai cái áo sơ mi.” gãi gãi đầu, “Định đến mua lâu rồi, nhưng cứ quên hoài, cổ áo sơ mi bị sờn sắp rách đến nơi rồi, mua chắc là được nữa rồi.” Nhìn làn da trắng mịn ở vùng mặt, vùng cổ của Giản Minh bị ửng đỏ lên dưới ánh nắng mặt trời, chỉ vào toàn nhà trung tâm thương mại, cố ý hỏi, “Em cũng đến đây mua sắm hả? vào thôi, nắng gắt quá.”




      Thái độ thản nhiên, ung dung của Lăng Lệ làm Giản Minh vừa nhõm lại vừa buồn bã như đánh mất cái gì, trả lời bừa, “Dạ.” Trong lòng nghĩ rằng, bác sĩ của đen ít, nhìn có vẻ căng tràn sức sống.




      Lăng Lệ cố ý tìm những câu hỏi linh tinh làm Giản Minh đỡ căng thẳng, “Lúc nãy đọc gì thế? Sao chăm chú như vậy?”.




      “À, em tìm căn nhà cho thích hợp chút.” Nhắc đến việc này, làm Giản Minh nổi giận đùng đùng, hằn học nhét tờ báo vào túi vải rộng lớn, “Giá tiền thuê nhà bên cạnh trường học đắt đỏ vô cùng, bố cục lại rất tệ, môi trường sống lộn xộn cực kỳ, chủ nhà lại vô cùng xảo trá, đáng ghét chết được.” Thời gian này, Giản Minh vừa bận rộn với công việc, lại vừa phải chăm sóc Đông Đông, lúc nào rảnh lại chạy đôn chạy đáo tìm nhà, nếu cằn nhằn bớt với người khác chút, bị ấm ức đến độ nổi ung nổi nhọt lên luôn ấy chứ.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19






      Lăng Lệ muốn rằng, nhà của mặc dù gần trường lắm, nhưng giao thông tiện lợi, môi trường sống cũng rất tốt, bố cục hợp lý, cần trả tiền thuê nhà cũng được, nhưng phải kiềm chế lại, bây giờ tuyệt đối phải thời cơ thích hợp để nhắc đến chuyện này.




      Giản Minh tùy tiện than thở câu rồi thôi, đứng thang cuốn hỏi Lăng Lệ, “ lên tầng mấy?”.




      cố ý tránh tầng mà muốn đến ra, Lăng Lệ hoàn toàn có thể hiểu được, qua loa, “Cứ lang thang thế thôi, mua quần áo mà, về khoản này chẳng hiểu gì lắm.”




      Giản Minh cố đè nén câu để em giúp , em nhìn trúng mấy chiếc áo sơ mi hợp với lắm, tìm cách tránh , “Em đến đây làm việc.”




      Lăng Lệ cố làm ra vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, “Ồ, quên mất, nghe em được điều đến làm việc ở bộ phận bất động sản, trai có mua hai tầng ở đây để cho thuê.”




      Giản Minh cười, “Dạ, đúng rồi…”.




      Lăng Lệ đoán rằng tiếp theo ấy những câu như thể với được nữa, nên luôn, “Em phụ trách ở đây à? Có khó khăn lắm ? Chắc dễ đối phó hơn với khách hàng thuê mặt bằng bên tòa nhà văn phòng cạnh khu tài chính kia phải ?”.




      “Làm gì có, mấy ông chủ mở cửa hàng dễ chuyện hơn nhiều, mấy ông giám đốc mở công ty lớn mới gọi là khó đối phó. Mỗi lần , đều chỉ gặp người chủ quản. Có người chuyện rất nhanh gọn, đồng ý với em rằng, gửi ngay tiền thuê mặt bằng, gửi chi phiếu ngay gì gì đó, nhưng đồng ý cho xong thế thôi, cứ dây dưa mãi chịu thực ; có người lại khóc lóc thảm thiết với em, rất khó khăn gì gì đó.” Giản Minh khổ sở, “Mỗi lần em nhìn thấy họ khóc lóc thảm thiết như thế rất muốn , chỉ có mình nghèo, có nghèo cũng phải nghĩ cách chứ, nhưng mà…”




      Lăng Lệ tiếp với , “Nhưng mà cách nào có thể mạnh tay với người khóc lóc kêu gào nghèo khổ được.”




      Giản Minh quay đầu qua, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn trời dời sang đây, thái độ như lên rằng, đúng quá rồi.




      Lăng Lệ làm như có việc ấy , “Có khi nào cách làm việc của em có vấn đề ? Thông thường những ông chủ thuê mặt bằng kinh doanh thường đưa ra rất nhiều cầu, vừa lắm lời vừa keo kiệt, những người đó em giải quyết chẳng thành vấn đề, cho nên có lý gì lại thua mấy người có học nho nhã đó được.”




      Giản Minh bĩu môi kháng nghị theo thói quen, “Mấy ông chủ cửa hàng , mặc dù người ta keo kiệt và lắm lời, nhưng nếu có việc gì họ thẳng ra, nếu như em giải quyết được những khó khăn của họ, họ rất thoải mái. Nhưng những người nho nhã kia…”, Giản Minh lanh lảnh, “Nho nhã biến chất.”




      Lăng Lệ dỗ dành , “Đừng như thế, dù gì cũng được tính là người nho nhã đấy.”




      Giản Minh liếc xéo Lăng Lệ, thèm lên tiếng, mím môi, ràng là cố nhịn cười, hai gò má chẳng hiểu vì sao lại được sắc hồng nhuộm thắm. Làm hại máu huyết trong lồng ngực Lăng Lệ sục sôi, người ta hay bảo trống ngực đập thình thịch, chắc cũng chỉ như thế này mà thôi. Ho lên mấy tiếng, cố trấn tĩnh, “ cảm thấy thế này “. Kéo Giản Minh qua đứng bên cạnh bụi trúc Phú quý xanh um, tươi tốt, Lăng Lệ , “Có nhiều lúc làm việc cũng cần phải có sách lược và phương pháp, phải tính tình người nào cũng thẳng thắn giống nhau. Hơn nữa, so sánh những người làm công ăn lương với những ông chủ tự bỏ vốn kinh doanh này, họ có nhiều nỗi khổ tâm hơn. Thế nên nghĩ rằng, khi làm việc cần cứ phải làm theo nguyên tắc của việc công, tốt hơn chút đó.”




      Giản Minh càng khổ hơn, “Việc công mà làm theo nguyên tắc phải làm thế nào đây? Vốn dĩ là việc công mà, tiền có vào tài khoản riêng của em đâu.”




      “Nhưng nếu như em hoàn thành tốt công việc, có tiền thưởng gửi vào tài khoản của em thôi.” Lăng Lệ cảm thấy bây giờ mình giống như cáo đội lốt bà ngoại dỗ dành bé quàng khăn đỏ, cố ý làm ra vẻ lùi lại vài bước, ngắm nghía vẻ ngoài của Giản Minh, có vẻ như tán đồng lắm, “Chà, thiếu chút, thiếu chút nữa”.




      Lăng Lệ úp úp mở mở làm dấy lên tính tò mò vào lòng hiếu thắng của Giản Minh, “ thế là có ý gì?”.




      “Có nghĩa là cần phải có thêm cầu khác nữa”. Lăng Lệ giả vờ giả vịt, ánh mắt nhìn xung quanh lượt, chỉ vào cửa hàng chuyên bán hàng cao cấp ở đằng xa, “ thể nào giải thích cho em hiểu ngay được, đến đó , chắc chắn rằng có thể giải thích rất ràng.”




      Việc này nếu như là người khác, Giản Minh căn bản thèm để ý đến, nhưng đối với Lăng Lệ, từ đầu đến cuối đều tin tưởng chút hoài nghi, ngoan ngoãn theo , còn hỏi cách khờ khạo, “Ý là muốn em lấy tiền thuê mặt bằng phải mang theo quà tặng họ sao? Tất cả hàng hóa ở trong tiệm đó đắt lắm ấy…”




      Bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng chào hỏi Lăng Lệ, “Bác sĩ Lăng, lâu rồi thấy và Trọng Hằng đưa phu nhân đến đây rồi…”




      Lăng Lệ đặc biệt giới thiệu Giản Minh, “À, hôm nay tôi đưa Giản đến đây dạo chút.”




      Mấy trong cửa hàng cúi đầu chào hỏi, đều tăm tắp,”Chào chị Giản”.




      Giản Minh chẳng thoải mái chút nào, Lăng Lệ lại tỏ ra rất thông thuộc ở đây,”Có danh mục quần áo mùa hè mới nhất ?”. Đưa mục lục ra, Lăng Lệ giở ra cho Giản Minh xem, khẽ giải thích cho nghe, “ phải bảo em đem quà tặng cho người khác, mà là bảo em làm mới bản thân mình, thay chiếc chiến bào thích hợp để ra tay giới giang hồ”.




      Sau đó có ngày, Lăng Lệ gặp lại Giản Minh. Mới đầu phải nhìn thấy , mà là Đường Nhã Nghiên nhìn thấy trước.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giám đốc bệnh viện dẫn vài nhân vật quan trọng của khoa Nội và khoa Ngoại, cùng với mấy người bạn làm ở bệnh viện khác đồng hành cùng với nhau, đến Thiên Thiên Ngư Cảng nếm các món hải sản. Sau khi cơm no rượu say, Đường Nhã Nghiên ra nhà vệ sinh, khi quay trở lại, đến bên cạnh Lăng Lệ, hạ thấp giọng, với vẻ thần bí, “Ông Lăng này, ông đoán xem tôi gặp ai nào?”.




      Ánh mắt Lăng Lệ như hỏi, gặp ai thế ?




      “Giản Minh.” Trong đôi mắt của Đường Nhã Nghiên nhừng để lộ ra ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ cách rất phức tạp, “Ông Lăng này, ông chăm sóc dạy bảo người ta cách nào thế hả, chao ôi, chiếc váy đỏ ấy mặc, vừa đẹp vừa gợi cảm, kiểu dáng kinh điển đến thế cơ chứ, giúp tôi hỏi ấy mua ở đâu nhé…“.




      Chiếc váy đỏ vừa đẹp vừa gợi cảm sao? Chiếc chiến bào ôm sát cơ thể, cổ chữ V trễ nãi đó sao? Lăng Lệ suýt nữa bị sặc vì ngụm nước đu đủ Tuyết Cáp, vội vàng đứng dậy, “Xin lỗi, tiếp chuyện được nữa, chúng tôi trước đây, chà, chị Đường này…”. Phải có Đường Nhã Nghiêm chỉ điểm, Lăng Lệ đứng bên ngoài phòng riêng nhìn trộm, quả nhiên nhìn thấy Giản Minh ngồi phía trong cùng ăn uống cùng mọi người, mấy chủ quản trong công ty vài chàng trai quen biết, ngồi đầy phòng. À, hóa ra phải Giản Minh ăn mình với đám thương gia gian xảo béo phây phây kia, Lăng Lệ thở phào nhõm, bị Giản Minh dọa cho hết hồn, trong giây phút lúc nãy, trong lòng biết u ám đến nhường nào. Mặc dù những người ngồi trong kia hầu như quen biết hết, nhưng Lăng Lệ vào, đợi ở gần đó, Giản Minh và mọi người ra, giả vờ như ngẫu nhiên gặp nhau. Mọi người nhìn thấy Giản Minh và Lăng Lệ là bạn cũ của nhau, hơn nữa ràng là nhị thiếu gia của gia đình họ Lăng có hứng thú với Giản Minh, nên biết ý, vội vàng bỏ trước, để gian riêng tư lại cho hai người.




      Giản Minh theo Lăng Lệ xuống dưới lầu, vừa vừa hỏi, “ uống quá chén chứ hả?”




      Lăng Lệ để ý bộ chiến bào người Giản Minh, chiếc túi vải to đùng kia của cũng vứt luôn rồi, xách chiếc túi nhắn hợp với quần áo mặc người, trả lời, “Chút rượu đó hạ gục được đâu”. quan tâm đến Giản Minh, “Mấy đó ép em uống rượu đấy chứ?”




      “Dạ ”. Tâm tư của Lăng Lệ, Giản Minh chỉ đoán được hai điều mà thôi, nên trả lời bảo vệ cấp của mình, “Thực ra Boss của bọn em rất quan tâm đến em”.




      “Ồ, thế tốt rồi”, Lăng Lệ cười hắc hắc.




      “Tửu lượng của em cũng tốt hơn trước đây nhiều rồi.” GIản Minh cố ý làm Lăng Lệ yên tâm, “Khoảng thời gian này đều uống chút xíu rượu, để cơ thể thích nghi dần dần, cũng cần uống quá nhiều, mỗi ngày uống nhiều hơn chút xíu thôi, khi quen rồi chẳng bị sao cả.”




      Lăng Lệ yên lặng ngắm này, ánh mắt đau thương, thiết tha, có vài việc hy vọng làm quen với cái gì đó, nếu như có thể, hy vọng có thể quen với tình dành cho , làm quen với tấm chân tình luôn vui vẻ muốn chăm sóc , thương .




      Cuối cùng, ánh mắt của , làm cảm thấy khó chịu cách dịu dàng, “Thực ra, cần phải tiễn em.” Giản Minh lại muốn tránh , trốn Lăng Lệ hệt như gặp phải kẻ thù, chỉ hận rằng bên người địa đạo để chui vào trốn chạy bất kỳ lúc nào.




      Lăng Lệ lôi thôi, “Được thôi, mình em, có được ?”




      “Dạ, được chứ” Giản Minh trốn tránh ánh mắt , nhìn vào , “Cảm ơn”.




      Lăng Lệ cất tiếng, “ cần phải cảm ơn.”




      mình Giản Minh ra bắt xe, bắt được chiếc xe nào, lại phải xe buýt. Ăn mặc như thế này mà xe buýt thu hút bao ánh mắt tò mò của người khác, Giản Minh chẳng thèm để ý gì nữa, ánh mắt giây phút ấy Lăng Lệ nhìn chiếm hết tâm tư, quá đáng với ghê, quá đáng ghê! dùng cách này để đối xử với người chu đáo hết mực, việc gì cũng lo lắng cho , liệu có bị báo ứng, bị ông Trời trừng phạt nhỉ? bị lưu lạc cùng khốn, độc đến cuối đời vậy? Có bị trừng phạt kiểu như bao giờ gặp lại Lăng Lệ đây? dựa đầu vào sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra nước mắt ướt đẫm hàng mi. Sau đó chẳng hiểu vì sao, quay đầu lại, chỗ ngồi phía sau lưng , Lăng Lệ ngồi ở đó, nhã nhặn ôn tồn, trầm tĩnh phong độ. Nhìn thấy Giản Minh quay đầu lại, mỉm cười với , “Chỉ là yên tâm để em về nhà mình, nếu như thích, cứ coi như tồn tại.”




      Nước mắt Giản Minh cứ tuôn rơi mãi, làm Lăng Lệ khỏi xót xa, “Đến ngồi gần ”. Giơ tay ra, dắt Giản Minh xuống ngồi vị trí cạnh cửa sổ bên chỗ ngồi của , đưa cho cốc nước, mở nắp ra, bên trong là nước trà ấm nóng, “Uống chút trà nóng ”. Lăng Lệ giải thích hành vi của , “ bỏ , chẳng qua là muốn tìm cho em chút trà nóng. Làm em lo lắng sao?”




      Giản Minh im lặng , rất nhiều suy nghĩ của , chẳng khác gì với thê thảm của , trước mặt Lăng Lệ, biết giấu vào nơi nào. Cuối cùng, việc mà có thể làm được đại khái cũng chỉ như thế này thôi, như người ta thấy đây, ra sức ngậm miệng lại, đây là điều đáng buồn của .




      Lăng Lệ nhàng, dịu dàng nhưng kiên định, “Giản Minh, cho dù em có tin hay , nhưng đối với , thể nào gạt bỏ em qua bên, quan tâm đến em được.”




      Giản Minh khẽ , “Lúc nãy em vừa mới nghĩ rằng, đối xử với quá đáng như thế, biết em có bị trừng phạt hay , bị cuộc sống đưa đẩy đến nơi mà bao giờ được nhìn thấy nữa.”




      Cuối cùng cũng chịu thừa nhận, lo lắng như thế nào nếu như nhìn thấy mình, trong lòng Lăng Lệ nhất thời xao xuyến, nắm lấy cánh tay của Giản Minh, cả hai người đều trầm mặc, nhìn ra vô số ngọn đèn trải dài ngoài cửa xe, chợt nhớ lại, cách đây lâu, họ xách hộp bánh kem, chiếc xe buýt lắc la lắc lư vẫn thường hay gặp nhau, họ chuyện trời dưới đất. Trong những tháng ngày tìm thấy Giản Minh, lo lắng đến nhường nào, thể nào cùng làm việc ấy với nữa. Lăng Lệ nhịn được cười, cho dù thế nào chăng nữa, bây giờ ở bên cạnh , đây là thời khắc vô cùng quý giá, có đổi lấy ngàn cây vàng cũng đổi.




      Giản Minh uống ngụm trà, tò mò, “Cười gì thế?”




      Lăng Lệ trả lời, “Rất muốn uống ly cà phê.”




      Giản Minh đưa ly nước cho , “Vừa uống nhiều rượu như thế, mà còn uống cà phê? Việc này hoàn toàn giống với tác phong của vị bác sĩ vốn có bệnh nghề nghiệp nào đó.”




      Lăng Lệ tranh luận, ngoan ngoãn uống trà, hỏi Giản Minh, “ ra ngoài ăn cơm về trễ thế này, mình Đông Đông có ổn ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh đáp lời, “Hôm nay là thứ bảy, Thế Hoa đón Đông Đông về thăm cha nó rồi.”




      “Đông Đông bài xích La Thế Triết nữa sao?”, Lăng Lệ hằn học cho thêm “cái tên gọi kính trọng” của “ tên tiểu tử” đó vào.




      “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Nhắc đến La Thế Triết, giọng điệu Giản Minh có vẻ nhàn nhạt, có chút bất lực. “Con cái vẫn luôn cần đến cha nó, hôn nhân có thể thất bại, nhưng quan hệ huyết thống thể nào chối bỏ được.”




      hiểu mà.” Lăng Lệ đổi sang chủ đề khác, “Dạo này công việc của em có thuận lợi ?”.




      Việc này làm cho mặt mày Giản Minh rạng rỡ hẳn ra, “Cũng tốt lắm, những công việc cấp giao cho em, em đều hoàn thành.” Giản Minh nửa đùa nửa , nắm hai tay lại với nhau thành nắm đấm giơ lên trước mặt Lăng Lệ, “May có chỉ giáo.”




      Lăng Lệ nhận công lao, “ có làm gì đâu, tại em thông minh đấy chứ.” cũng nửa nửa đùa, “ Nếu như thành tích tốt như vậy, chắc đươc thăng chức sớm thôi nhỉ?”.




      “Làm gì có chuyện nhanh như thế được?” Giản Minh mơ ước, “Tiền thường nhiều hơn chút, là em vui rồi…”.




      Sứ giả hộ hoa Lăng Lệ cực kỳ làm tròn trách nhiệm, chuyện vui vẻ suốt cả đoạn đường, đến nơi xuống xe rồi, còn đưa Giản Minh về tận tòa nhà, cố ý, “Mời lên kia ngồi chút .”




      Giản Minh khó xử, “ được, Đông Đông sắp về đến nơi rồi.” Hàm ý trong câu là, vẫn phải tránh mặt con trai.




      Lăng Lệ còn cách nào khác, “ hiểu, mối quan hệ của chúng ta bây giờ tạm thời chôn giấu dưới đất, nhưng ít nhất cũng phải nhìn cái cổng nhà em chút mới được chứ.” Bước vào thang máy với Giản Minh, “Này, thương lượng chút có được ? Lần sau đừng mặc bộ chiến bào này nữa, đặt em ở chỗ nào cũng chẳng yên tâm.” Niềm vui hân hoan vừa rồi của Giản Minh bị câu này của Lăng Lệ đánh gục, rằng, quay đầu , chẳng thèm nhìn . Lăng Lệ giải thích bổ sung thêm, “Em đừng hiểu lầm, phải em mặc đẹp, thực tế là hơi đẹp quá, giống như Biblis trong tác phẩm hội họa của Bouguereau…”.




      Giản Minh vẫn rằng, đến tầng của nhà mình, đứng quay lưng lại với Lăng Lệ, “Bây giờ em đến nơi rồi, mau về .”




      Lăng Lệ cảm thấy có cái gì đó giống mọi khi, ôm lấy vai quay người lạ đối diện với mình, nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước, trông rất tội nghiệp, kỳ lạ hỏi “Sao thế? thế cũng bị tổn thương sao?” rồi thở dài, “Thôi được rồi, sai rồi, em…”.




      phải đâu.” Giản Minh giơ tay lên chặn lấy môi , “Đừng thế, đáng nhẽ em mới phải là người xin lỗi , xin lỗi”.




      Lăng Lệ kéo bàn tay của Giản Minh chặn môi xuống, hơi cúi người, trong hành lang yên tĩnh, đổi lại giọng dịu dàng, “Thôi mà, mỗi lần em như thế, có biết đau lòng đến như thế nào , Giản Minh.” Bác sĩ dốc hết tâm can, “Chỉ cần em chối bỏ , đó chính là niềm vui lớn nhất của .”




      Giản Minh chăm chú nhìn Lăng Lệ, nước mắt vẫn tuôn rơi, “Em đều biết hết, đối xử tốt với em, làm rất nhiều việc cho em và Đông Đông. Để làm cho em cảm thấy thoải mái, chạy cứu trợ y tế ở Tây Tạng; vì muốn em bỏ việc, nhờ trai và chị dâu dung túng cho em, chăm sóc cho em; vì muốn công việc của em được tiến hành thuận lợi, dốc hết tâm sức chỉ bảo cho em, còn đưa em mua chiến bào.” Giọng của Giản Minh càng lúc càng lại, nước mắt mỗi lúc nhiều hơn, “Em cũng biết thích chiếc váy này lắm, nhưng đồng nghiệp trong văn phòng em đều bảo, cực kỳ hợp với những buổi gặp mặt quan trọng, đều đề nghị em tối nay phải mặc, cho nên em mới mặc, em…”.




      “Được rồi.” Lăng Lệ vội vàng giúp Giản Minh lau khô nước mắt, “Ai bảo thích chiếc váy này nào, chỉ có điều cảm thấy…”, Lăng Lệ muốn trong trường hợp có cùng sao, có điều lại thể ra được, ra chẳng phải quá nhen sao? Trong chốc lát chẳng biết sao, thở dài, tội nghiệp suy toan vất vả, vô cùng ủ rũ, “Haizz, tại sao cảm thấy hôm nay giống như thị trường cổ phiếu vậy nè? Rớt giá thê thảm luôn.”




      Nước mắt của Giản Minh còn chưa khô, nghe Lăng Lệ như thế liền bật cười. Lăng Lệ liếc nhìn đứng trước mặt, dáng vẻ đẹp đẽ như những bông hoa lê mùa xuân soi bóng mặt nước, nụ cười có điểm nào vừa lòng, điểm nào cũng rung động lòng người, tình cảm khó kìm nén được nữa, ôm lấy vòng eo , kéo vào lòng, cúi người xuống muốn hôn .




      Nụ cười môi Giản Minh còn chưa tắt bị Lăng Lệ dọa cho hết hồn, tiếng kêu khẽ, cúi đầu xuống, đâm thẳng vào vòm ngực , vòng tay ôm chặt lấy eo của Lăng Lệ, giống như sợ bị người khác lôi ra khỏi địa phận an toàn này vậy, “ được.”




      Lại được? Lăng Lệ dở khóc dở cười, trong lòng ngứa ngáy khó có thể chịu đựng được, nhưng lại xót xa này đến hai trăm phần trăm, kéo người ta lại, ôm chặt vào lòng, ấm áp dịu dang, có chút ám muội, khẽ chạm cằm vào trán Giản Minh, “Vẫn được sao? Này, kiềm chế rất khổ sở đấy, biết hả?”.




      Giọng của Giản Minh bị nghèn nghẹt, giống như ra từ chiếc áo hoa văn kẻ sọc của Lăng Lệ, “Em thể để tủi thân vì cứ tham gia hoạt động dưới đất với em được.”




      Lăng Lệ vẫn ôm Giản Minh, nhẫn nại khuyên và dỗ dành , “Có dưới đất, mới có mặt đất được chứ, em thương lòng phải cho cơ hội chứ, cơ hội tiếp xúc với Đông Đông, cho tương lai của chúng ta cơ hội, được ?”. Đôi môi nóng bỏng và hơi thở của phả vào trán Giản Minh, “Thế nào cũng có ngày, chúng ta dạo bước dưới nắng chan hòa, đừng suốt ngày ’ với nữa, nhé?” Lăng Lệ vẫn chưa kịp nghe câu trả lơi của Giản Minh thang máy dừng ở tầng này, mở cửa ra họ nghe thấy tiếng của Đông Đông và La Thế Hoa, “Giờ này chắc mẹ về nhà rồi…”




      Cơ thể của Giản Minh cứng lại, Lăng Lệ lúc nãy còn cực kỳ hùng hồn cầu cơ hội, giờ hôn lên trán Giản Minh cái, để lại câu, “Nhớ gọi điện cho .” Sau đó lao vào cửa thoát hiểm ngay lập tức, sợ làm tổn thương tâm hồn Đông Đông, hề ít hơn chút nào so với Giản Minh.




      sợ làm tổn thương tâm hồn Đông Đông, hề ít hơn chút nào so với mình. Giản Minh viết tấm bưu thiếp, “Cảm ơn đối xử tốt với em.” Suy nghĩ lúc, rồi đề tên La Đông lên đó. Đây chỉ là bộ vest nhìn cũng tạm được, có cả áo sơ mi và cà vạt, Giản Minh tự chọn và phối màu, gói quà xong xuôi, nhờ người chuyển nhanh đến cho Lăng Lệ. Đợi khi có năng lực kiếm nhiều tiền hơn, chọn bộ vest khác nổi tiếng và đắt tiền hơn tặng cho Lệ vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :