1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh vừa khóc vừa nghĩ, có vài việc, thèm so đo tính toán. Giống như La Thế Triết cho rằng đến với Lăng Lệ là vì nhắm trúng vào đồng tiền của Lăng Khang, thèm để ý. Giống như việc Lăng Lệ rốt cuộc có biết việc Phương Nam đến với là vì cổ phần của Lăng Văn hay , hoặc là, Lăng Lệ cũng thèm để ý. Nhưng có việc, bây giờ Giản Minh vô cùng để ý, vô cùng so đo tính toán, vô cùng vô cùng ràng, thể nhường người đàn ông ôm cho bất cứ người nào, ở đâu, cũng đều yên tâm, trong lòng Giản Minh mơ hồ với bản thân mình rằng, tôi ở bên cạnh ấy, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi…




      Đêm hôm nay, Giản Minh khóc quá dữ dội, cho dù Lăng Lệ dỗ dành thế nào, cũng ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trào như suối của , cho dù Lăng Lệ từng đây đó, trải qua bao nhiêu cảnh đời, cũng cảm thấy sợ hãi, gọi điện thoại tìm bác sĩ trực ban của khoa Thần kinh, tiêm cho Giản Minh liều thuốc an thần, cuối cùng ấy cũng có thể bình tĩnh vào giấc ngủ. Xong việc, Lăng Lệ bị bác sĩ trực ban khoa Thần kinh trách móc, “Phụ nữ yếu đuối, con cái bị như thế này, tư tưởng suy sụp còn có thể hiểu và tha thứ được, nhưng phải gắng gượng lên, đừng để mất bình tĩnh chứ, xem làm chuyện gì này…”. Lăng Lệ chán nản, chính xác là như thế, nên mất bình tĩnh, khóc đến nỗi xấu xí như thế này, hai mắt đỏ quạch, cổ họng khản đặc, nhưng giây phút khi đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn dáng vẻ Giản Minh như thế, chỉ cảm thấy bất lực với tất cả mọi thứ, với cuộc đời này, với thế giới này.




      Canh chừng cho Giản Minh và Đông Đông, đêm trôi qua, ngoài trời hừng sáng, bầu trời chầm chậm chuyển mình, màu sáng trong, Giản Minh tỉnh dậy, đứng trước cửa sổ, lên tiếng, “Oa, ánh mặt trời đẹp quá.”




      Chỉ như thế mà thôi, ai nhắc đến trận khóc đêm qua. nhắc, Lăng Lệ hiểu , giữa và Giản Minh có số việc cần phải quá ràng, nhưng vẫn cảm nhận thấy được. Khi làm vệ sinh trong phòng tắm, Lăng Lệ với Giản Minh trong tủ lạnh có nước , xin ở phòng y tá. Giản Minh lấy viên đá chườm mặt, cũng chen vào trong phòng tắm, kiêng dè gì việc Lăng Lệ đánh răng, nhìn vào đôi mắt sưng húp của người trong gương và cả đôi mắt sưng húp của mình, than thở, “Trời ơi, xấu quá.”




      Lăng Lệ cố ý gật gật đầu, “Đúng thế, quá xấu.”




      Giản Minh liếc xéo , “Em xấu ấy.”




      Lăng Lệ bật cười khì khì, văng bọt đánh răng lên đầy gương. cười bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng thò đầu ra nhìn, hóa ra Đông Đông thức dậy, tự mình ngồi dậy.




      Mấy ngày trôi qua, Đông Đông dường như mỗi ngày đều tiến bộ thêm chút, bây giờ, cần phải đóng bỉm cho nó nữa, tự mình biết vào nhà vệ sinh. Mặc dù vẫn chuyện, ánh mắt vô hồn, có điều, mỗi khi những đồ vật nó thích xuất trước mặt, nó vài phản ứng. Sau này Thế Hoa còn tìm được ở nhà La Thế Triết con gấu Teddy lâu rồi Đông Đông chơi, đó là con gấu trước Giản Minh mua cho Đông Đông trước khi ly hôn với La Thế Triết. Với con gấu này, Đông Đông có phản ứng rệt nhất, vừa nhìn thấy liền chộp lấy, ôm khư khư vào lòng, buổi tối ngủ cũng ôm con gấu như hình với bóng, chẳng khác gì đứa bé lên ba lên bốn là mấy. Giản Minh nhìn thấy, vừa đau lòng vừa xót xa. Lăng Lệ rất biết cách để an ủi Giản Minh, “Nếu như Đông Đông của mấy ngày trước là đứa bé hai tuổi, Đông Đông của mấy ngày hôm nay lớn thành ba bốn tuổi rồi, hôm nay có tiến bộ hơn hôm qua, như thế là quá tốt rồi.”




      Trước khi Giản Minh thi ngày, Thế Hoa nhận được thông báo phải công tác thời gian, vốn định , nhưng Giản Minh đồng ý, dăn dò ấy yên tâm công tác. Thế Hoa cầu, mỗi ngày nhất định phải thông báo tình hình của Đông Đông qua điện thoại cho , như thế mới . Kỳ thi của Giản Minh cực kỳ thuận lợi. Vốn dĩ có dự định sau khi thi môn cuối cùng, học viên và thầy giáo tập trung với nhau, ăn uống bữa, chụp ảnh lưu niệm. Lăng Lệ nghe thấy hình như Giản Minh muốn từ chối trong điện thoại, biết nhớ Đông Đông liền viết mấy chữ ra giấy, “ chăm sóc Đông Đông, em cứ chơi, thả lỏng tinh thần, cũng tốt cho em.” Nhìn Lăng Lệ kiên quyết như thế, Giản Minh liền đồng ý.




      rằng đồng ý rồi, nhưng xét cho cùng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm yên, người làm mẹ ăn uống chơi bời ở bên ngoài, lại bắt Lăng Lệ xin nghỉ phép để chăm con mình, làm cách nào cũng cảm thấy được đúng đắn cho lắm. Giản Minh ăn uống qua loa cho xong, xin phép rời khỏi bữa tiệc trước để ra về, thời gian đó đúng vào giờ cao điểm, giao thông kẹt cứng, trời lại mưa, xe buýt và tau điện ngầm người đông như nêm cối, Giản Minh đứng mãi bên đường, dốc hết sức lực mới bắt được chiếc xe quay về bệnh viện, nửa người ướt lướt thướt, vừa vào phòng bị Lăng Lệ trách móc, “Em xem em gấp gáp việc gì? Sợ ngược đãi con trai em à?”.




      Giản Minh thương ôm con trai vào lòng hôn hít, vừa ngọt ngào vừa thân mật, đối xử với ông chú lạc hậu tuyệt nhiên chẳng hề có chút ngọt ngào, thân mật như đối xử với con trai, có điều giọng điệu cũng khá khẩm chút, “ biết là em chẳng có ý đó mà.”




      Lăng Lệ đưa cho ly trà nóng, “Ừ, biết, em luôn cảm thấy áy náy mà.” Haizzz, xét cho cùng, này vẫn giữ kẽ với , trong lòng vẫn xem là người nhà, biết làm sao được, quăng khăn tắm cho Giản Minh, “Nhìn người em ướt đẫm kìa, mau vào tắm nước nóng , đừng để bị cảm.” rồi, mở túi xách của Giản Minh ra như mọi khi, cầm lấy Insulin cất vào tủ lạnh, “ tiêm thuốc chưa?”.




      Trong kỳ nghỉ phép này, Giản Minh cảm thấy… bất mãn, “Lại lục túi của em à?”




      Dáng vẻ của Lăng Lệ giống như chủ nhân, “Ừm, sao thế?” rồi mở ống tiêm ra kiểm tra thuốc của Giản Minh.




      Giản Minh càng bất mãn, “ những lục túi của em, mỗi ngày lại còn kiểm tra thuốc của em, sợ em làm chuyện ngu ngốc đó sao?”.




      Lăng Lệ chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, thay mũi kim mới cho Giản Minh, “ này, chúng ta suy nghĩ tích cực chút được hả? Kim tiêm này vốn dĩ chỉ sử dụng lần, dùng lần nào vứt lần đó, em lại hay tiếc rẻ, cứ nhất định dùng mũi kim cho cả bình thuốc. Có vài bệnh nhân liều lượng sử dụng thuốc quá lớn, hai ba ngày dùng hết bình thuốc, bình thuốc của người ta chỉ truyền trong tiếng đồng hồ là xong, em phải gần mười ngày mới dùng hết bình, đợi đến khi đổi thuốc mới đổi đầu kim tiêm, cái kim tiêm đó cũng cùn từ lâu rồi, chích vào da đau sao? mang về thêm cho em mấy hộp đầu kim tiêm, em nhìn thấy sao?”. Thu dọn lại thuốc tiêm, vẫn còn buông tha, “Em cứ cho lắm vào, trong túi của em có kẹo ?”.




      “Có sao?” Giản Minh vắt óc suy nghĩ, bản thân mình cai kẹo lâu rồi, quả quyết, “ có.”




      “Có.” Lăng Lệ giật lại túi xách của Giản Minh, giở ra cho xem, ngăn túi bên trong khóa kéo có mấy cái kẹo Thái Phi, Lăng Lệ trách móc, “Sợ ngày nào đó em bị hạ đường huyết, cho vào đây phòng hờ, từng với em rồi, quay quay lại là em quên luôn.” cam tâm bị ngó lơ, vỗ vào đầu Giản Minh, “Tại sao em lại cứ để tâm về thế nhỉ?”.




      Vốn dĩ bác sĩ cầm túi xách của Giản Minh bằng cả hai tay, nhưng có tay lại thả ra để dạy dỗ Giản Minh, chỉ còn lại tay, đủ sức xách, tất cả mọi thứ trong túi lần lượt rớt hết ra ngoài, dù che nắng này, túi trang điểm xinh này, cả tài liệu thi cử này nọ nữa, vấn đề là băng vệ sinh. Giản Minh đỏ mặt, nét mặt khổ sở nhặt mọi thứ cho vào túi xách, vừa xấu hổ vừa tức giận, thèm để ý đến Lăng Lệ, cho dù rất chu đáo nhưng cũng phải để ý đến khác biệt giữa nam và nữ chứ?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng Giản Minh lại quên mất Lăng Lệ làm về ngành gì, cuối cùng bác sĩ cũng phát ra tại sao Giản Minh tự nhiên lại giở chứng, giúp Giản Minh nhặt đồ đạc lên, giải thích, “Em quên mất là bác sĩ, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy đâu? cần phải ngại ngùng với làm gì.”




      Giản Minh dở khóc dở cười, đấm , “ phiền phức chết được…”, rồi vơ vội khăn tắm, trốn tắm. Tắm nhanh được bao nhiêu cứ tắm, tắm vội tắm vàng, cũng phải thay cho Lăng Lệ ăn cơm chứ. Từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lăng Lệ gấp giấy với Đông Đông, lần này cuối cùng ông chú lạc hậu cũng biết được hình dáng con Picachu là như thế nào rồi, với Giản Minh, “Nhìn này, Đông Đông có tiến bộ rệt.”




      Đối với tình trạng nay của Đông Đông, khả năng đón nhận của Giản Minh cũng được nâng cao hơn rất nhiều, đứng trước cửa sổ lau khô tóc bằng chiếc khăn tắm lớn, đưa ra giả thiết mấy tích cực, “Có lúc em đắn đo suy nghĩ mãi, nếu như Đông Đông cứ mãi như thế này, em phải làm sao đây? Đoán rằng chắc phải bỏ luôn công việc ở chỗ trai . Chắc chắn phải tìm trường học đặc biệt dành cho Đông Đông, nhà ở cũng phải thuê ở gần trường học, thử tìm việc làm gần đó làm thử xem sao.” Cánh tay lau tóc của ngừng lại, hai mắt sáng lên, giống như chợt nghĩ ra điều gì, “À, hoặc là mở cửa hàng bên cạnh trường học, buôn bán lẻ thôi, giống như bán mì sợi, sủi cảo, hoành thánh, cứ coi như tự mình làm chủ, tự lập nghiệp .” ấy vui vẻ, “Thượng đế cho em ý kiến hay.”




      “Lần sau em nhận được ý kiến của Thượng Đế, có thể bàn bạc với chút được ?”, Lăng Lệ giành lấy khăn tắm trong tay Giản Minh, giúp lau tóc, đặc biệt oán hận, “Xem ra, tương lai trong giả thiết của em, chẳng có việc gì cho nhỉ?”. Giản Minh lên tiếng, lúc nào cũng như vậy, mỗi lần đến mấu chốt quan trọng đều bỏ mặc đứng nhìn. Lăng Lệ tỉ mẩn cầm từng lọn tóc ướt của Giản Minh, cho vào khăn lau khô, tiếp, “Nếu , chúng ta đổi giả thiết khác ? Nếu như Đông Đông khỏe lên, em kết hôn với .”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18






      Kết hôn với ? Việc này là sao, cầu hôn ư? Họ bắt buộc phải bước đến giai đoạn hôn nhân sao? Giản Minh dám nhúc nhích, mùi sát trùng nhàn nhạt và mùi nước cạo râu thoang thoảng người Lăng Lệ lởn vởn quanh mũi , đầu lưu lại dấu ấn của tay , chỉ nghe , “Cho em mười giây để suy nghĩ.” Mười giây? Giản Minh căng thẳng, mặc cho thời gian trôi qua, căng thẳng gấp gáp đến nỗi hô hấp ổn định, ngón tay nắm chặt vào cửa sổ, nhìn những hạt mưa giăng mắc ngoài cửa kính, tâm tư trong lòng như những hạt mưa bắn vào ô cửa sổ này, mớ hỗn độn.




      Chẳng hiểu mười giây trôi qua như thế nào, hoặc chỉ là mười giây, chung cũng phải lúc lâu, trong lòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích, và tiếng gấp giấy loạt loạt xoạt xoạt của Đông Đông, Lăng Lệ rốt cuộc cũng lại lên tiếng, “Tốt quá, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, em chỉ nghĩ đến và Đông Đông mà thôi.” cầm lấy khăn tắm, tựa người vào song cửa, đứng gần Giản Minh, “Còn , trong lòng cũng chỉ nghĩ đến em và Đông Đông mà thôi. Hy vọng tràn trề, phải nào?”.




      Đúng thế, tràn trề hy vọng, Giản Minh đón nhận ánh mắt của Lăng Lệ, con người ấm áp, nụ cười khuôn mặt, trong mắt đong đầy tình thương, cũng rất ấm áp, hoặc có thể là nóng bỏng, Giản Minh có ảo giác, trong ánh mắt chăm chú của , bản thân mình như muốn tan chảy… , , ít nhất bây giờ được, cuối cùng, hỏi đường, trả lời nẻo, “ về trước .”




      “Được thôi.” Bình thường bác sĩ hay lừng khừng muốn , hôm nay lại rất nghe lời, nghe lời đến nỗi trong lòng Giản Minh cảm thấy hụt hẫng chút, ôi, giận rồi sao? Bị làm tổn thương sao? Vội vàng kéo lấy , nhàng cầu xin tha thứ, “ Lệ, xin lỗi, đừng giận em.”




      “Ủa? Giận sao?”, Lăng Lệ vốn định bước , lại quay lại dựa vào cửa sổ, “Vì sao lại phải giận?”. Bàn tay to lớn của vỗ vỗ sau gáy , “…”. định rằng, khoảng thời gian vừa rồi ở lại bệnh viện suốt, trong nhà rất bừa bộ, phải quay về dọn dẹp nhà cửa, nhưng giây phúc khi bàn tay chạm vào suối tóc mượt mà của , chỉ định nhàng vỗ về chút thôi, biết bị chi phối bởi ý niệm nào trong tiềm thức, lại đổi thành kéo, dùng sức thêm chút nữa, kéo Giản Minh lại gần về phía mình, xoa mái tóc , buột miệng , “ nghĩ biết có phải em mặc nhầm quần áo hay ?”. Giản Minh băn khoăn hiểu, cúi đầu nhìn chiếc quần vải màu trắng kem rất đỗi bình thường, chiếc áo thun màu xanh ngọc hơi cũ, trong gian bị Lăng Lệ thao túng, co rúm lại dưới ánh mắt của , rụt rè hỏi, “Sao thế?”.




      Lăng Lệ gì, ra, chẳng bị sao cả, chỉ là chiếc áo thun hơi bó sát vòng eo, cổ áo chữ V xẻ cổ hơi thấp, có màu xanh ngọc của chiếc áo làm nền, làn da trong suốt như ngọc, đặc biệt là bây giờ, biết vì mắc cỡ từ khi nào mà làn da ửng hồng lên, Lăng Lệ rất muốn biết làn da của có đúng với tưởng tượng của , mẫn cảm, nuột nà, mịn màng, tan chảy ngay khi vừa cho vào miệng, điều này nhất định phải dùng đôi môi của để kiểm chứng, tay lướt gáy , cho trốn chạy, hơi cúi người xuống về phía .




      Giản Minh trốn, hình như muốn trốn cũng trốn được, chỉ rất căng thẳng, căng thẳng đến độ nhắm nghiền mắt lại, trong trái tim và đầu óc , tự nhiên vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, ong ong từng đợt, trong cảm giác hỗn loạn đó vẫn biết được Lăng Lệ lần qua vòng eo , đôi môi khẽ khàng dừng lại lên bên bờ môi , Giản Minh cảm thấy hơi choáng váng, cảm nhận được hơi thở của phả vào má , cuối cùng nụ hôn thoáng qua dừng lại nơi vành tai , “Ngủ ngon.” buông ra, “ cần phải tiễn .” Đợi đến khi Giản Minh mở mắt ra Lăng Lệ rồi, bên ngoài mưa vẫn ngừng rơi, Đông Đông vẫn loay hoay gấp giấy, cực kỳ chăm chú, chỉ có giống như vừa bị trận bão tố càn quét. Thảm quá, ngày mai, chắc còn mặt mũi nào để nhìn nữa nhỉ?




      phải như vậy, ngày hôm sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng vẫn gõ cửa phòng, vui vẻ phấn khởi xách cơm trưa đến, vẫn cực kỳ tuấn như mọi khi, nụ cười rạng rỡ, “Giản Minh, Đông Đông, hôm nay nhà ăn nấu món rất ngon, vịt hầm măng và cá hồng chiên…”. Thế nên, tất cả mọi việc vẫn cứ tiếp tục xảy ra như bình thường.




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com






      Người làm mọi người cảm thấy đáng tiếc nhất là Đông Đông, hình như tạm thời dừng lại ở giai đoạn ba bốn tuổi, lớn thêm chút nào nữa. Nằm viện hơn nửa tháng, bác sĩ cho Đông Đông làm loạt các bước kiểm tra, vẫn rằng cơ hội bình phục rất lớn, nhưng xác định được thời gian bình phục là bao lâu, bảo Giản Minh đưa Đông Đông về nhà nghỉ ngơi thời gian, rồi sau đó đến đây kiểm tra lại.




      Hình như chỉ có thể như vậy thôi, ngày hôm ấy Giản Minh dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuất viện, Lăng Lệ dẫn Đông Đông vào phòng vệ sinh tè, nhận được điện thoại, liên quan đến công việc, việc có chút rối rắm, muốn ra ngoài hành lang chuyện nên gọi Giản Minh, “ ra ngoài nghe điện thoại, em để ý Đông Đông chút.” từ phòng tắm bước ra ngoài, cẩn thận vấp phải cửa phòng vệ sinh, cánh cửa từ từ đóng lại sau lưng , Giản Minh dở tay với mấy việc kia, đến phòng vệ sinh chậm mất bước. Khi Đông Đông đứng mình trong phòng vệ sinh đóng kín cửa, bật đèn, ánh sáng yếu ớt, bắt đầu bùng phát, gào khóc thảm thương, “Mẹ ơi, cứu con với!”.




      Lăng Lệ vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, vội vàng vứt luôn điện thoại, nhào về phía phòng vệ sinh, ôm chầm lấy Đông Đông, “ sao, sao, có chú ở đây, chúng ta sợ.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh cũng theo vào, “Sao thế? Sao thế?”. Vẫn chưa ý thức được việc Đông Đông vẫn gọi mẹ, bị tiếng gào khóc của con dọa cho hồn bay phách lạc. Lăng Lệ để Giản Minh ôm Đông Đông, nhấn chuông gọi y tá, ban ngày ban mặt, bật hết tất cả đèn trong phòng lên, có tác dụng, Đông Đông cứ ôm lấy Giản Minh gào khóc thảm thiết, “Mẹ ơi, cứu con với, mẹ ơi, cứu con với…”. Đôi mắt của Giản Minh ngân ngấn nước, “ Lệ, Đông Đông biết gọi mẹ rồi.” nhẽ là chuyện đáng mừng, nhưng thực làm cho người ta vui lên nổi, Lăng Lệ ôm lấy cả hai mẹ con lẩm bẩm, “Đều qua rồi, qua rồi.” Khi bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh này, đứa bé gào khóc đòi mẹ cứu mình, đôi nam nữ ôm lấy đứa bé, khóc thành tiếng.




      Tạm thời thể xuất viện, nhất thiết phải tiến hành làm thêm bước kiểm tra, kết luận là Đông Đông bị trầm cảm và suy dinh dưỡng, nhát gan, lập, mẫn cảm, cũng may đầu óc bình thường. Bởi vì muốn biết mức độ phục hồi của Đông Đông, từng gọi La Thế Triết và Tô Mạn đến bệnh viện. Đông Đông vừa nhìn thấy Tô Mạn giống như chuột nhìn thấy mèo, lao đến bên Giản Minh với tốc độ nhanh nhất, ôm chặt lấy mẹ, sợ đến nỗi dám nhìn Tô Mạn lấy cái. Còn La Thế Triết, Đông Đông nấp sau người mẹ, vô cùng miễn cưỡng, hơn nữa giọng lại rất yếu ớt, gọi tiếng, “Cha ơi.” Mặc cho La Thế Triết dỗ dành như thế nào, cũng thêm lời nào với , càng cho La Thế Triết chạm vào người, đối với Thế Hoa có khá hơn đôi chút, nhìn thấy Thế Hoa, biết gọi , còn cho hôn và ôm vào lòng.




      cầu của Giản Minh với La Thế Triết rất đơn giản, “Tìm luật sư để ký lại quyền giám hộ cho Đông Đông.” La Thế Triết trả lời, “Được.” Tô Mạn đứng bên cạnh, lặng thinh gì, Giản Minh cứ như nhìn thấy ta, vỗ về con, lên tiếng, “Thế Triết, hai người về trước , đứng ở đây tốt cho Đông Đông chút nào, nó sợ kinh khủng.” La Thế Triết còn cách nào khác, kéo Tô Mạn ấm ức ra về.




      thực tế, người Đông Đông tín nhiệm và thân cận nhất chỉ có mỗi mình Giản Minh, đối với Lăng Lệ, nó rất thích, cùng gấp giấy với , xếp mô hình, chuyện, cướp đồ ăn, thời khắc cười vui vẻ nhất chắc chắn là có Lăng Lệ ở chơi cùng, nhưng nhất thiết phải dựa tiền đề có mặt Giản Minh ở đó, Giản Minh vừa đâu chút, nó liền tỏ ra hoảng sợ bất an. Chuyên gia cho rằng điều này làm sao cả, nhưng thể hồi phục lại như trước đây cách nhanh chóng được. Lăng Lệ cũng , “Đừng sốt ruột, Đông Đông tiến bộ nhanh như thế này được coi là rất cố gắng rồi, còn chút xíu như vậy, chẳng nhẽ muốn chúng ta thổi phát thành bé bự sao?




      Nhưng Giản Minh lo chuyện khác, quên lời Lăng Lệ từng , “Nếu như Đông Đông khỏe lại, em kết hôn với nhé?”. Bây giờ, Đông Đông được xem khỏe lại chưa nhỉ? Lệ quên mất điều nếu như khác, rằng nếu như Đông Đông khỏe lại, có đồng ý để họ đến với nhau hay ?




      Càng sợ điều gì càng nhanh gặp phải điều đó, kết quả mà Giản Minh lo lắng đó, quả nhiên đến hẹn lại lên. Buổi sáng ngày hôm ấy, ánh nắng mặt trời đẹp rực rỡ, những ngọn gió đến là trong veo, Giản Minh ngồi với Đông Đông chiếc ghế dài trong vườn hoa, Lăng Lệ tranh thủ thời gian rảnh rỗi chạy từ lầu xuống, vẫn mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, vẫn luôn độ lượng, thận trọng như trước đây, “Đông Đông, cháu làm gì thế?”.




      Đông Đông trả lời, “Chú bác sĩ ơi, cháu xếp mô hình.”




      Lăng Lệ hôn lên trán Đông Đông cái, “Ừm, Đông Đông thông minh .” Nhìn Giản Minh ngồi bên cạnh con trai cười rất tươi, cũng rất muốn hôn cái, nhưng ở đây đông người qua lại, có chút ngại ngùng, giơ ngón trỏ lên dí dí vào chiếc cằm xinh đẹp của , chọc , “Nhớ ?”.




      Giản Minh nửa đùa nửa , “Nhớ chứ, nhớ đến chín trăm tỉ năm ánh sáng, đại bác sĩ, hài lòng chưa nào?”




      Lăng Lệ rất nghiêm túc, “Hài lòng, vô cùng hài lòng.”




      Khuôn mặt Giản Minh lại nóng bừng bừng, trốn tránh gọt trái cây cho Đông Đông. Lăng Lệ chơi với Đông Đông, đúng vào vị trí trước đây ngồi xổm trước mặt Giản Minh, “Đông Đông, miếng lúc nãy hình như xếp nhầm rồi phải?”. rồi nhẫn nại sửa sai cho Đông Đông.




      Đông Đông nhìn Lăng Lệ với ánh mắt thăm dò, rất thận trọng cũng nhận lấy mô hình được sửa xong, giương mắt nhìn lúc. Lăng Lệ có cảm giác đứa bé này chắc có điều gì muốn , thúc giục nó, đợi nó tự lên tiếng, cuối cùng, Đông Đông hỏi với giọng pha lẫn nhiều tâm tư phức tạp, “Chú bác sĩ ơi, chú có làm đám cưới với mẹ cháu ?”.




      Giản Minh cũng ngờ được, Đông Đông lại có thể hỏi Lăng Lệ về vấn đề này cách thẳng thắn như thế, quay đầu lại nhìn hai người đàn ông lớn bé, ngừng động tác trong tay lại.




      Còn Lăng Lệ, rất buồn, rất buồn, rất buồn, thực hy vọng cảm tính của mình đừng có tốt như thế, cũng cần phải có khả năng quan sát như thế này, cần phải thích Giản Minh và Đông Đông đến như vậy, đáng tiếc rằng, những việc vừa chẳng thực nổi việc nào cả. cảm nhận được cách ràng lo lắng, sợ sệt và khủng hoảng của Đông Đông. Tám tuổi, từng sống trong gia đình có hạnh phúc hôn nhân tan vỡ, bị cha ruột lơ là ngó ngàng đến, bị mẹ kế khó dễ, vừa mới có chút hồi phục ban đầu từ khủng hoảng tinh thần, điều nó cần nhất bây giờ là môi trường sống ổn định, an toàn, chứ phải học cách làm thế nào để sống hòa hợp với cha dượng. Lăng Lệ hiểu rằng, Đông Đông ghét , thậm chí còn hơi có vẻ thích , nhưng chỉ ngừng lại ở thân phận của chú bác sĩ, khi xuất trong cuộc đời đứa bé này với thân phận là người của Giản Minh hoặc cha dượng tương lai, tất cả lại là chuyện khác. Đừng rằng để ý đến Giản Minh như thế, cho dù làm người bạn bình thường, cũng hy vọng Đông Đông có thể trưởng thành cách mạnh khỏe, đặc biệt là trong giai đoạn này, cho nên, cho nên… Lăng Lệ mỉm cười, rất có nghĩa khí của người em, xoa xoa đầu của Đông Đông, “Đông Đông à, chú chỉ là chú bác sĩ của cháu thôi, cháu đừng hiểu lầm, chú bác sĩ làm đám cưới với mẹ của cháu đâu. Mẹ của Đông Đông Đông Đông nhất…”. Chính vào giây phúc này, Lăng Lệ bất chợt nghe thấy, trong lòng mình, có thứ gì đó, vỡ tan, cách nhàng, cách nhàng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh tiếp tục gọt táo, bên tai là cuộc chuyện nhàng như gió thoảng mây trôi giữa Lăng Lệ và Đông Đông, “Ngoài xếp mô hình ra, Đông Đông có biết chơi bóng ?”. Tất cả những thứ này rồi cũng trôi qua, Giản Minh với mình, cho dù, từng có nguyện vọng cháy bỏng được ở bên cạnh ; cho dù, từng có nhiệt huyết như thế, nắm lấy tay , sống với đến cuối đời; cho dù, từng có thời gian tràn trề hy vọng như thế, mười giây, hai mươi giây, hoặc ba mươi giây… rồi cũng trôi qua, hình như nghe thấy, trong gió, có thứ gì đó, vỡ tan, cách tàn nhẫn, cách tàn nhẫn.




      “Chị Đường này, viện trợ y tế đến Tây Tạng lần này để tôi cho.” Lăng Lệ cầm ly trà lớn có họa tiết hoa xanh của trong tay, “Nơi đó phù hợp với người thích tự do như tôi.”




      Đường Nhã Nghiên vội viết tài liệu, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, “Ông nghĩ tôi thích đến cái nơi chim đẻ trứng đó để cướp tự do với ông hả? Chẳng phải Giản Minh và Đông Đông rất cần ông sao? Lần này phải gần cả tháng đấy.”




      Lăng Lệ dựa vào ghế, “ mình Giản Minh cũng làm được, tôi cho, con trai và chồng chị cũng cần chị mà, cứ quyết định vậy .” thả cốc trà xuống, “Ồ, tôi phải về rồi.”




      Giản Minh và Đông Đông xuất viện, Thế Hoa lái xe đến đón, Lăng Lệ cũng xách hành lý đơn giản của mình, lát nữa phải đáp máy bay theo đội viện trợ y tế, lấy tấm danh thiếp của mình đưa cho Đông Đông, trong lòng nỡ chút nào, “Đông Đông nhớ chú bác sĩ này chứ?”.




      Đông Đông ngoan ngoãn trả lời, “Cháu nhớ chứ.”




      “Ừm.” Lăng Lệ vẫn xoa xoa đầu Đông Đông, “Muốn tìm người nào chuyện, hoặc muốn tìm người chơi cùng, nhớ gọi điện cho chú, tấm danh thiếp này có số điện thoại của chú, cháu đọc có hiểu ?”.




      “Cháu đọc hiểu ạ.” Đông Đông rất cẩn thận, cất tấm danh thiếp vào trong ba lô của mình. với Lăng Lệ, “Chú ơi, lúc nào chú có thời gian, chú nhớ đến nhà cháu chơi nhé.”




      cần phải nhiều, chỉ câu nhàng của đứa bé dễ dàng làm sụp đổ hoàn toàn tâm lý chuẩn bị mấy ngày hôm nay của Lăng Lệ, thể nào giữ được vẻ tự nhiên, thoải mái.




      Giản Minh ràng muốn trốn chạy, “ giữ gìn sức khỏe, bọn em đây.”




      Lăng Lệ khó khăn lắm mới thốt nên lời, “Ừ.”




      Giản Minh lướt qua vai , “Tạm biệt.”




      Lăng Lệ, “Tạm biệt.”




      “Có định làm tiếp ở Lăng Văn ?” La Thế Triết đứng dựa vào tường, nhìn Giản Minh quỳ nền nhà sắp xếp đồ đạc của Đông Đông, chiếc quần jeans lửng qua đầu gối màu xanh đậm, chiếc áo lụa Georgette cánh dơi, màu xanh lục bảo, làn da sau gáy của trắng giờ còn trắng hơn, làm người khác nhìn thấy liền muốn cắn ngay miếng. Thời gian gần đây, ta bị chọc tức đến nỗi luôn muốn cắn người. Mà giây phút này đây, Giản Minh trả lời cho câu làm vừa muốn cắn vừa muốn bóp cổ , “Nếu sao? Bill Gates chắc thiếu thư ký đâu, nếu có thiếu cũng chẳng mời tôi về làm.” La Thế Triết lên tiếng, khi hơi có biểu bỡn cợt với đời như thế, điều đó có nghĩa là bất mãn với mọi thứ xung quanh, theo kinh nghiệm trong thời gian hai vợ chồng sống chung với nhau, trừ phi, La Thế Triết nắm chắc rằng có thể trêu cười, nếu tốt nhất đừng chọc tức .




      Mọi thứ linh tinh thu xếp xong, Giản Minh hì hục kéo dây kéo của va ly lại, ràng sức lực của có hạn, kéo lại được, La Thế Triết bước về phía trước, “Để giúp em.” Là muốn giúp đỡ , nhưng giây phút khi ngồi xuống, đập ngay vào mắt khe ngực nhấp nhô dưới cổ áo, vẫn mơn mởn như ngày nào, hiểu vì sao giống như bị nhập tâm, nhớ lại lần đầu tiên của . La Thế Triết đến giữ nhà cho người bạn, nền nhà của người ta, lần đầu tiên họ nếm thử mùi vị trái cấm. Sau này mỗi khi hai người nhớ lại lần đó, đều bảo rằng, hiểu tại sao họ thà chọn nền nhà chứ chọn giường. Chỉ nhớ rằng sau cơn kích tình, mồ hôi làm ướt đẫm cả mái tóc ngắn đen mượt của Giản Minh, bĩu môi, nhõng nhẽo cách đáng , “Cái gì chứ, lần đầu tiên lại ở nền nhà, chẳng lãng mạn chút nào.” La Thế Triết bồng lên, “Lên giường, bồi thường lại lần nữa.” Còn nhớ trong căn phòng này, sau khi Giản Minh chật vật làm xong nội thất của căn hộ này, đúng vào đêm chuyển vào đó ở, La Thế Triết cầu, chúc mừng ngay nền nhà của mình, tiếp tục bồi thường cho lần thứ nhất, nghĩ đến lần đầu tiên làm chuyện đó nền nhà người khác, chẳng lãng mạn chút nào… Đương nhiên ngoài lần thứ nhất đó, hóa ra còn nhớ đến mỗi lần giữa họ, uyển chuyển cong người lên dưới thân .




      Giản Minh vẫn kéo dây kéo lại được, mà La Thế Triết chẳng hiểu vì sao, cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn xuống dưới nền nhà? Chẳng hy vọng gì, đáng lẽ nên hy vọng mới phải, Giản Minh kêu to, “Chị Phương, đến đây giúp em chút.” La Thế Triết như tỉnh khỏi cơn mơ, “Để .” Giản Minh lạnh lùng, “ cần.” Nhìn thấy chị Phương vào, La Thế Triết đứng tránh ra, “ tiễn em xuống dưới.” Giản Minh vẫn như vậy, “ cần, tôi gọi xe của công ty đến giúp rồi.” Có chỗ dựa rồi khác ngay, khó mà điều khiển được, La Thế Triết ghét nhất cảm giác mình thể nào điều khiển được người khác.




      Giản Minh học cách điều khiển mọi thứ.




      Việc cần làm đầu tiên là phải đưa Đông Đông quay lại trường học. Đương nhiên, nơi ở bây giờ của Giản Minh cách xa trường học quá, có điều cũng may Đông Đông tám tuổi rồi, chứ phải năm tuổi. Ban đầu, Giản Minh trả phép quay trở lại làm việc ngay, sáng sớm hai mẹ con gọi nhau dậy, để bắt kịp chuyến xe buổi sáng. Nhìn thấy con buồn ngủ đến nỗi đầu óc choáng váng, có người mẹ nào khỏi xót xa? Huống gì là Giản Minh? Nhưng mà tất cả mọi thứ còn lựa chọn nào khác. Trời mới tờ mờ sáng, ăn vội buổi sáng đơn giản, rời khỏi căn phòng của thuê đó để bắt cho kịp xe. Bởi vì còn sớm nên dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi. xe mở sách Đông Đông ra, dạy học cho con trai. Sau đó đổi thêm hai chuyến xe nữa, mới đến trường học của Đông Đông.




      buổi sáng, Giản Minh nhận được điện thoại của La Thế Triết, “Hai mẹ con có nhà à? đến đưa Đông Đông học, lỡ đánh thức chủ nhà của em.”




      Giản Minh rất cứng rắng, “ biết Đông Đông rất sợ khi gặp mà, bớt chạy qua chạy lại .”




      Còn lần khác, La Thế Triết gọi điện thoại đến, “Giản Minh, tại sao lại gửi trả tiền trợ cấp nuôi con của Đông Đông vào tài khoản của ?”.




      Giản Minh vẫn cứng rắn như thế, “Tôi chỉ nhận đúng phần ghi thỏa thuận, những khoản khác bớt lôi thôi dùm tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :