1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mỗi lần đưa đón Đông Đông, La Thế Triết hầu như có nhà, tiếp đón Giản Minh luôn là Tô Mạn, mấy câu khách sáo, hồ hởi mà cũng chẳng lạnh lùng, luôn tỏ thái độ hiền hòa, nhưng mà trong thâm tâm vẫn luôn xuất chống đối và nể phục.




      Ngồi trong phòng khách đẹp đẽ như các phòng khách mẫu hay trưng bày, bàn đặt bộ pha cà phê bằng sứ có giá trị khoảng mấy ngàn nhân dân tệ, người giúp việc đứng bên cạnh phục vụ các món điểm tâm, họ vừa uống cà phê, vừa chuyện. , Giản Minh cảm thấy việc này đối với giống như bị giáo huấn. Hoặc là Tô Mạn thể ra có quyền khống chế tuyệt đối đối với hai cha con nhà họ La, mỗi câu hỏi cứ giống như thẩm tra, “Đưa Đông Đông những đâu? Buổi tối ăn gì?”.




      Những điều gặp phải hôm nay của hai mẹ con Giản Minh và Đông Đông vui vẻ gì lắm, đều thấy hứng thú, trả lời ngắn gọn, “Ăn mì sợi”.




      Tô Mạn như chiếc máy chuyển động vĩnh cửu chuyên dùng để trách móc, “Lại ăn mì, toàn ăn những thứ có nhiều đường và tinh bột, ăn nhiều thế, phát phì ra đấy. Sao chọn cho con ít rau và thịt bò?. Lại nhìn vào tay Đông Đông cầm đồ chơi gì đó, vẫn tiếp tục trách móc, “Cũng mua cho nó cái áo mới gì đó…”.




      Mặc kệ ta bới móc, Giản Minh hơi đâu chạy theo ta.




      Giản Minh gì, Tô Mạn lại chẳng buông tha cho, “Chị ấy, phải chú ý ăn uống vào chút, đừng có đưa Đông Đông ăn ba cái thứ rác rưởi như KFC, McDonald, Pizza Hut, mấy cái đó đâu phải thức ăn dành cho con người. Còn nữa, bánh kem này, sô--la này, đừng có mà nhồi nhét vào bụng nó, ăn vào cho phát phì ra, mai này ai thèm lấy…”.




      Lại nữa, lại tiếp nữa rồi, Giản Minh than thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn đối phó, “Được rồi, tôi ghi nhớ”.




      Mỗi khi nhắc đến từ “bánh kem”, nhất định phải hỏi thăm đến công việc của Giản Minh, dĩ nhiên rồi, nhắc đến mấy loại thức ăn dành cho con người đó chẳng phải vì việc này hay sao?! Tô Mạn tao nhã nhấp ngụm cà phê, “Chị vẫn làm ở cái tiệm bánh ngọt kia à?”




      Giản Minh gật gật đầu, chẳng buồn trả lời.




      “Cứ làm suốt ở đó như thế chẳng có tiền đồ gì đâu”.




      Giản Minh kiềm chế, “ cũng biết tôi chẳng có chí lớn mà”.




      “Nhưng khi làm cha mẹ, cũng phải làm gương cho con cái chứ.” Tô Mạn liếc mắt nhìn Đông Đông, “Nếu sau này làm được trò trống gì? Nếu cũng vô dụng?”.




      Đông Đông cúi đầu, im lặng, tiếp tục im lặng. Trước mặt Tô Mạn, hình như ngoài im lặng ra, đứa trẻ này chẳng có việc gì để làm. Nhẫn nhịn cũng có giới hạn của nó, Giản Minh cuối cùng cũng nhịn nổi, “ thể tùy tiện đưa trẻ con ra vô dụng gì gì đó”. Bỏ ly cà phê xuống, nhìn thẳng vào Tô Mạn, thái độ và ánh mắt của như rằng, thèm so đo với ta, trong quan niệm của ta, cái gì cũng đòi hỏi phải có tác dụng nào đó, hơn nữa nhất định phải do ta sử dụng mới được.




      Tô Mạn giải thích cũng giận dữ, hàng lông mày hơi nhíu lại, “Giản Minh, miệng lưỡi của , đúng là ai có thể sánh nổi”.




      Giản Minh chấp nhận bại trận, tránh ánh mắt của ta, biết đây phải là tán dương, mà là châm biếm, là chế giễu, là nhắc nhở, nhắc nhở đừng quên rằng, dùng tám mươi vạn, bán đứt cuộc hôn nhân, gia đình của gì thêm nữa.




      Hai năm trước, đúng tại phòng khách này, lúc ấy vẫn chưa bài trí có phong cách hoành tráng như thế này, Tô Mạn tìm bà chủ nhà Giản Minh, “Đừng để Thế Triết khó xử, chị cũng biết ấy hay mềm lòng, hay hoài niệm tình xưa nghĩa cũ, hay do dự thiếu quyết đoán. Có việc gì, chị cứ tìm em đây, đưa điều kiện ra , , chị muốn như thế nào mới ly hôn hả?!”.




      Điều kiện của Giản Minh, “Tôi muốn ly hôn, có làm được ?”




      “Trừ cái này ra”. Tô Mạn bưng tách trà trước mặt kia lên, lại khó chịu nhíu mày rồi đặt xuống, giống như vừa bưng lên tách rác ấy. Cũng với cái giọng điệu khó chịu đó, “Giản Minh, chị tự trọng chút có được ? Thế Triết còn chị nữa, chị lấy hôn nhân ra trói buộc ấy để làm gì cơ chứ?”. ta còn thêm câu giải thích, “Phụ nữ nên sống như vậy”.




      Giản Minh ăn miếng trả miếng, cũng với giọng lạnh nhạt, khó chịu, “Tôi chỉ bàn về lòng tự trọng với người có tự trọng mà thôi”. Vốn dĩ là như vậy mà, người quyến rũ đàn ông có gia đình, còn có thể trơ trẽn đến mức này, người phụ nữ chẳng nhẽ phải sống như thế này sao? Như thế này mới chứng tỏ có lòng tự trọng sao? Nhìn thấy Tô Mạn định cướp lời, Giản Minh cho ta cơ hội, đưa ra điều kiện, “ trăm vạn”.




      Trước khi đến đây Tô Mạn chuẩn bị trước, “ trăm vạn bao gồm cả quyền nuôi dưỡng La Đông, nếu như tám mươi vạn, chị vẫn có cơ hội giành quyền nuôi dưỡng La Đông.”


      Giản Minh biết Tô Mạn thèm để ý đến hai mươi vạn kia, muốn ta được như ý, nhưng biết rằng Tô Mạn muốn đánh nhanh thắng nhanh, “Tài sản trước hôn nhân của và La Thế Triết, bất kể là kim hay nhà cửa, đều là của La Đông, đồng ý ?”.




      Đối với chút tiền cỏn con của La Thế Triết, thiên kim tiểu thư của doanh nghiệp lớn có khối tài sản vượt quá con số hàng tỉ kia, sao thèm để ý đến? ta đồng ý.




      “Thỏa thuận giữa hai chúng ta phải có văn bản chính thức với chứng nhận của pháp luật”. Giản Minh tin tưởng Tô Mạn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tô Mạn giơ tay ra, bắt tay Giản Minh, “Hợp đồng xong”. Tiếp đó liền châm biếm, “Cảm giác như thế nào khi bán gia đình của mình vậy?”.




      Giản Minh đáp, “ tồi, may mà Thế Triết gặp được , trong mắt tôi ta chẳng đáng xu, cũng được đấy chứ, cứ giống như vừa vớ được báu vật quý hiếm…”. Thực ra chẳng phải như vậy sao? Nếu như La Thế Triết ngoại tình với phụ nữ có tiền, ta vẫn nhất định đòi ly hôn, Giản Minh đâu có đòi được mấy chục vạn tệ để giải thích với cha mẹ mình.




      Nhưng mà đó, Tô Mạn muốn thừa nhận, ngày ấy ta giận đến nỗi khuôn mặt lúc đỏ lên lúc tái , với thân phận người được dạy dỗ như ta cũng cho phép ta đánh trả, muốn lại với Giản Minh vài câu Giản Minh lời tiễn khách, “ , tiễn, thỏa thuận làm xong có thể nhờ luật sư đưa đến đây tìm tôi ký tên”. Giản Minh lúc đó, ràng thua hết, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chịu nhận mình thua cuộc.




      chịu nhận mình thua cuộc, cũng phải trả giá, sau đó số tiền tám mươi vạn ấy là vũ khí sắc bén để trả đòn và Đông Đông, bị Tô Mạn nhắc liên tục và chế giễu Giản Minh, “Biết rằng chị ghê gớm, nhanh mồm nhanh miệng, biết làm ăn buôn bán…”. Mặc dù Giản Minh cảm thấy Tô Mạn gần như là thầm thay đổi . Nhưng, khi Đông Đông mở to đôi mắt trong veo lên hỏi, “Mẹ ơi, mẹ quy đổi con với cha thành tám mươi vạn ạ?”. Giản Minh biết phải trả lời như thế nào, cho nên, trở thành như thế này, bỏ chồng bỏ con, chỉ vì tám mươi vạn!




      Người đưa ra vũ khí giết người “tám mươi vạn” Tô Mạn đó lại chiến thắng lần nữa, đứng dậy gọi chị giúp việc, “Chị Phương, chuẩn bị nước tắm cho Đông Đông”. Giản Minh biết đến lúc cáo từ, xoa xoa đầu Đông Đông, con trai ngẩng đầu lên nhìn , khuôn mặt đó giống hệt như La Thế Triết, khuôn mặt tròn trịa, da dẻ trắng trẻo sạch , chút tì vết như ngọc, đôi mắt đen láy, ánh mắt trong veo, mái tóc đen nhánh, mượt mà, lại rất dày, giống như đội chiếc mũ đầu. Nó là bảo bối của , đứa con đáng như thế, lại cách nào bảo vệ, chăm sóc chu toàn, Giản Minh hận bản thân mình!




      Tô Mạn qua kéo Đông Đông lại, “ tạm biệt với mẹ ”.




      Bước ra khỏi căn nhà của gia đình họ La, bước chân của Giản Minh trở nên nặng nề.




      Tòa nhà này do đơn vị của La Thế Triết tự xây dựng mấy năm về trước, La Thế Triết làm việc trong hệ thống ngân hàng, điều kiện chung cư này rất tốt, máy lạnh trung tâm, cấp nước nóng liên tục hai mươi bốn hai mươi bốn giờ, cái gì cũng được, chỉ có điều có thang máy. Giản Minh khi vẫn còn là vợ của La Thế Triết, thường xuyên giống như con kiến chuyển nhà, cõng tất tần tật mọi thứ cần dùng hàng ngày lên lầu, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, từng thứ từng thứ , toàn do hoàn thành mình, đến cả công việc trang trí nội thất quan trọng như vậy cũng do mình Giản Minh lo liệu, đống rác sau khi làm nội thất cũng chỉ có mình Giản Minh tha từng chút xuống dưới lầu, La Thế Triết bận rộn với nghiệp nên rất ít khi giúp đỡ . Lúc đó Đông Đông mới hai tuổi, nhờ người khác trông hộ, khi Giản Minh xử lý xong việc trang trí nội thất, Đông Đông lên cơn sốt, còn chưa kịp nghỉ ngơi phải lao vào bệnh viện chăm sóc con. Ở những bậc cầu thang này, ghi dấu lại mồ hôi và nước mắt của Giản Minh, nhưng đến cuối cùng, phải cứ bỏ ra tất cả mọi thứ, toàn tâm toàn ý có được kết quả tốt đẹp.




      Tiếng mở cửa sắt dưới lầu vang lên, đèn sáng, có người lên, Giản Minh xốc lại tinh thần, bước nhanh hơn, cầu mong đừng gặp phải hàng xóm trước đây của mình. Tầng hai, ủa, tầng này đèn lại hỏng, trong bóng tối mờ mờ, đến cuối góc cầu thang phải rẽ xuống, Giản Minh suýt nữa đâm vào người khác, hả, là La Thế Triết?




      “Giản Minh? Đưa Đông Đông về à?”, La Thế Triết chào hỏi.




      Giản Minh với giọng hề kinh ngạc, “Vâng. vừa làm về?”.




      “Ừ, hôm nay có đoàn tới kiểm tra, phải ở lại với họ, cuối năm mà, em biết đấy, đều như thế này…”.


      ta vẫn như xưa, kính mắt gọng , da dẻ trắng trẻo, năng nhàng dịu dàng, mặc quần tây màu đen, áo khoác màu vàng nhạt, chiếc áo khoác đó là Giản Minh mua cùng với , mấy năm rồi. vẫn luôn nho nhã vô cùng, đứng trước mặt , thở cái mạnh cũng sợ quấy nhiễu đến .




      “Để đưa em về”, La Thế Triết đưa tay lên nhìn đồng hồ, phải đưa đến gần mới được, cả tòa nhà từ tầng đến dưới đều được bắt bóng đèn cảm ứng, lần lượt tắt ngóm, mãi cho đến khi toàn bộ ánh sáng còn, Giản Minh và La Thế Triết đứng trong bóng tối, La Thế Triết , “Lúc nãy ngoài kia trời mưa”.




      cần đâu.” Giọng Giản Minh lạnh lùng, “Tô Mạn định tắm rửa cho Đông Đông, mau về giúp ấy ”.




      La Thế Triết nhất thời gì, cũng nhường đường cho Giản Minh , đứng yên đó, lát sau thở dài, “Xin lỗi”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lần này, từ khi đề nghị ly hôn đến bây giờ, lần đầu tiên mở miệng xin lỗi. Dịch thể nóng hôi hổi, tự chủ được, chảy vòng quanh trong mắt Giản Minh, hơi thở của cách nào tiếp tục duy trì như bình thường được nữa, hình bóng La Thế Triết chìm vào trong bóng tối, chỉ nghe , “Xin lỗi, Giản Minh, chăm sóc tốt cho Đông Đông”.




      Giản Minh vẫn cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, “ biết thế là tốt rồi, em cố gắng hết sức để có thể nhanh chóng đón Đông Đông , đồng ý ?”.




      “Đồng ý”.




      cần phải bàn với Tô Mạn sao?”.




      cần thiết. Việc này có thể quyết định”.




      “Được rồi, cứ thế nhé, khi nào em tìm ra căn nhà thích hợp, đến đón con”.




      “Được”.




      lên , em đây”.




      “Tạm biệt”.




      Trong bóng tối, tiếng búng tay lanh lảnh của La Thế Triết vang lên, tất cả đèn đều bật sáng, trong ánh sáng ấy, Giản Minh sắc mặt trầm tĩnh, thái độ của La Thế Triết vẫn điềm đạm, Giản Minh chào tạm biệt, “Bye”.




      Nghe tiếng cửa sắt lách cách nhàng đóng lại, La Thế Triết nhắm mắt lại, bàn tay vô thức vỗ vỗ lên lan can cầu thang.




      m thanh đóng cửa đơn độc của cửa sắt vang lên, nước mắt của Giản Minh cũng theo đó chảy xuống, rất thích bản thân mình như thế này chút nào. Nhưng mà, chịu nổi, La Thế Triết, La Thế Triết, tại sao đều là ?




      Thuở còn học đại học, hoang mang lo lắng, “Làm thế nào đây? Em có bầu rồi.”




      La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Thế , kết hôn , sinh con thôi.”




      Sau đó, khi bưng tô canh gà nóng hổi để lên bàn ăn, La Thế Triết ngồi ở đằng sau bình phong đứng dậy, cả bức bình phong đổ xuống, Giản Minh kịp tránh, canh gà và bình phong đều đổ ập lên người , ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chán ghét, lạnh lùng của La Thế Triết, “Tại sao đứng lại cẩn thận như thế chứ?”. biết cố ý.




      La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Ly hôn , Giản Minh.”




      Từ trước đến nay, người đàn ông thư sinh, nho nhã trói gà chặt ấy, khi quyết định làm chuyện gì, ta nhất định làm cho bằng được, khi cần , có quyết tâm, rất có dũng khí, quyết chí từ bỏ, khi cần, cũng giống thế, có quyết tâm, có dũng khí, hề lay chuyển.




      buổi tối buồn bã như thế này, còn phải về tiệm bánh giải quyết việc còn lại ở đó, đúng còn gì đau khổ bằng. Khi lên chuyến xe cuối cùng về nhà, Giản Minh cảm thấy toàn thân mệt rã rời, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ. Có người vỗ vai , giọng từ chỗ ngồi phía sau vọng đến, “Xin lỗi, làm phiền chút, này, xin lỗi…”. Giản Minh mở mắt ra, quay đầu lại, giọng và ánh mắt có chút kiên nhẫn, “Có chuyện gì?”.




      Đó là người đàn ông rất nam tính, khuôn mặt nho nhã nhưng mất cương nghị, ánh mắt lộ áy náy, giọng nghe có vẻ như hối lỗi, biết làm cách nào, “Xin lỗi, làm phiền chút, nhưng mà tôi phải trả tiền lại cho .” cái ô màu đen mộc mạc được xếp rất tỉ mỉ, gọn gàng, và phong bao lì xì đưa cho Giản Minh, “Cái này, cảm ơn .” Phong bao lì xì, cho dù là trả tiền, cũng cần phải rập khuôn cách cứng nhắc như thế chứ? Đổi mới chút được vậy? Giản Minh dở khóc dở cười, có chút uể oải, mệt mỏi, “ có gì.” Cầm lấy phong bao lì xì, đó có nếp gấp mờ mờ, nhưng vẫn còn giữ được vẻ mới tinh của nó, “Hy vọng là giúp được .”




      “Đương nhiên là giúp tôi.” Người đàn ông chân thành, thiết tha, “Vô cùng cảm ơn.”




      “Đừng khách sáo.” Thực tế là tâm trạng của Giản Minh tốt hơn rất nhiều, ngờ rằng, người tơi tả như đây vẫn còn có thể giúp đỡ được người khác. Nhân tiện hàn huyên với người đàn ông đó, “Vừa làm về?”.




      “Ừ, ca đêm. sao?”




      “Tăng ca.”




      “Thường xuyên tăng ca à?”, người đàn ông lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.




      thường xuyên lắm”, lấy tai nghe của máy MP4 ra, nhét vào tai.




      Giản Minh biết người đàn ông này tên là Lăng Lệ, có lần vô tình nghe ta nghe điện thoại, “Xin chào, ờ, tôi là Lăng Lệ đây…”.




      Giản Minh biết nghề nghiệp của người đàn ông này là bác sĩ, ta luôn xuống ở bến xe nơi có bệnh viện, người lúc nào cũng nghe thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, cái mùi vị làm người ta liên tưởng đến sạch và sinh lão bệnh tử.




      Giản Minh còn biết ta là người đàn ông kết hôn, nhẫn cưới đeo ở ngón áp út, người ta đeo ở đó thể thề nguyền sống chết có nhau, bao giờ từ bỏ.


      Giản Minh cũng biết rằng, ta là người quân tử bảo thủ đứng đắn, cực kì lịch lãm, phong độ, ta giúp ít, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên. Nhắc lại chuyện ấy, đó đúng ngày khó quên, là ngày thê thảm, xui xẻo nhất đời người, cãi nhau với mẹ chồng, La Thế Triết thừa nhận ngoại tình, đồng thời đưa ra đề nghị ly hôn… Nhưng, cũng may mắn, trong giây phút tuyệt vọng đó, vẫn có người dang tay ra giúp đỡ.




      Thỉnh thoảng, Giản Minh nhớ đến người bác sĩ có nụ cười ấm áp, thường chăm sóc xe buýt, vô số lần nhường chỗ cho phụ nữ có thai và người già, nhưng bao giờ nhiều lời ấy. Hôm nay cũng thế. Mặc dù rất tò mò, tại sao mấy ngày trước, người đàn ông này lại có bộ dạng thê thảm giống như bị ai đó đạp xuống ao nước vậy, cũng may giờ này bình thưởng trở lại. Bác sĩ Lăng Lệ trở lại trạng thái bình thường, cũng vì đó mà Giản Minh có thêm chút sức mạnh để có thể tiếp tục sống tốt thêm vài ngày, có sao đâu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      sống với nhau nữa, phải thất hứa thôi…”, màn hình máy vi tính, diễn viên Cát Ưu đầu trọc trong phim “Phi 2” gào lên, buỗi lễ ly hôn kết thúc. Lăng Lệ cười khổ với màn hình máy vi tính, hình như chọn nhầm phim. Quả quyết tắt máy vi tính, Lăng Lệ ngồi ngẩn ngơ ở đó, bóng đèn tiết kiệm nhiên liệu chiếu sáng trưng khắp căn phòng trực ban, càng làm cho căn phòng trở nên trống trải và lạnh lẽo. Thực ra hôm nay phải ngày trực ban của , ngồi ngơ ngẩn ở đó, chỉ là bởi vì biết phải đâu.




      nhau với Phương Nam hai năm, kết hôn sáu năm, cộng lại cũng được khoảng thời gian dài tám năm, quen với việc sau khi hết giờ làm liền tìm , , làm hay làm cũng đều tìm ấy. Trong cuộc đời này, thuở còn là người của nhau hay là vợ chồng tối lửa tắt đèn có nhau, việc thường xuyên suy nghĩ nhất cũng chính là, em ở đâu? Có về nhà ăn cơm ? Hoặc là chúng ta ăn cơm ở đâu? Những vấn đề như thế. Thử suy nghĩ mà xem, những người sống như chúng ta, mỗi ngày ngoài làm việc để duy trì cuộc sống ra, những việc chúng ta cần phải lo lắng nữa là ăn và ngủ, cho nên, em ở đâu, ăn ở đâu, cơ bản là cách thức quan trọng để duy trì mối quan hệ giữa người đàn ông và người phụ nữ. Thế là, đến cả đứa cháu trai Trọng Hằng cũng đùa rằng, “Chú chính là hình mẫu của người chồng chuẩn mực, sáng trình diện tối báo cáo, bất kỳ lúc nào cũng làm nổi bật địa vị lãnh đạo của thím…”. Những đến cuối cùng, Lăng Lệ vẫn bị lãnh đạo cho cuốn gói lên đường.




      Buổi sáng hôm bắt gặp Phương Nam và chàng Tiền có gian tình với nhau, sau khi bỏ khỏi nhà, quay trở vể là sau buổi trưa. Bước vào phòng, Phương Nam chờ , bên cạnh bộ bàn ghế sofa là toàn bộ hành lý hiệu LV của ta, ta chuẩn bị hành lý xong xuôi rồi sao? Xem ra, mọi việc giống như bát nước đổ , sao hốt lại cho đầy được.




      “Ly hôn , Lăng Lệ”, Phương Nam , sắc mặt biết vui hay buồn.




      Lăng Lệ im lặng trong chốc lát, “Tại sao?”. Mọi chuyện vỡ lỡ đến nước này, bên trong bên ngoài đều bị thương chằng chịt, ít nhất cũng phải có nguyên do gì đó chứ?




      Phương Nam hơi cúi đầu, nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Em cũng thường hỏi bản thân mình về vấn đề này, tại sao ư? Thực ra, có gì là tốt cả.” Khóe mắt ấy đỏ lên, thở dài nhè , “Là em, những thứ em cần quá nhiều, em muốn có cảm giác an toàn hơn nữa trong cuộc sống. Xin lỗi .”




      Lăng Lệ biết gì hơn, thể nào đáp ứng được nhu cầu của Phương Nam, đáng tiếc.




      Giống như trước đây, Phương Nam đòi mua bộ va ly hiệu LV, Lăng Lệ phải đồng ý, nhưng nhiều lúc cũng pha trò, “Đẳng cấp của dân trọc phú mới nổi…” Nếu như cho Lăng Lệ chọn lựa, chọn cái nào đó đơn giản chút, chất lượng cũng rất tốt nhưng phải thuộc hàng xa xỉ phẩm, có gì tốt cơ chú? Nhưng mà Phương Nam chê bai việc nhãn hiệu LV xuất đầy rẫy phố, kiên quyết khẳng định đó chính là biểu tượng của thân phận, địa vị và tiền bạc, “Em cứ muốn làm trọc phú mới nổi đấy.” khác nhau về tư tưởng chính là ở chỗ này, lý tưởng của ấy cần có cảm giác an toàn, có bảo đảm về thân phận, địa vị và tiền bạc, cho dù làm trọc phú mới nổi, có dị nghị cũng chẳng sao cả, nhưng mà Lăng Lệ chẳng qua chỉ là phó chủ nhiệm khoa Nội tiết thà, đến tháng nhận lương, những thứ ta cần, đáp ứng nổi.




      Nếu như chồng đáp ứng nổi nhu cầu của vợ, có trách ấy ngoại tình được ? Tiền Á Quân cũng khá, mở công ty kinh doanh, ở biệt thự, trong ga-ra xe của nhà ta có chiếc BMW, chiếc Land Rover. Lăng Lệ tranh giành, cầu toàn nữa, “Ly hôn thôi.”




      Sáng hôm nay, Lăng Lệ và Phương Nam giải quyết ổn thỏa thủ tục ly hôn. tranh giành về tài sản, nếu như Phương Nam thích, tất cả đồ đạc trong nhà ấy đều có thể mang , Lăng Lệ có ý kiến. Số tiền tiết kiệm ít cũng nhiều của hai người, cơ bản Lăng Lệ cũng đều đưa cho Phương Nam, khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời ta ở bên cạnh , nếu như thể mang lại hạnh phúc như mong muốn, ít nhất, dùng tiền để bù đắp chút cũng là lẽ đương nhiên. Còn chiếc xe Đại Chúng Phương Nam lái mấy năm nay, rộng rãi để lại cho Lăng Lệ, Lăng Lệ khước từ, nếu như so sánh với mấy chiếc BMW hay Land Rover, chiếc Đại Chúng vài chục vạn đâu được tính là có máu mặt. Về căn hộ nay Lăng Lệ ở là của cha mẹ để lại, tài sản trước hôn nhân, hơn nữa trước đây cũng từng , thể cho Phương Nam, biết có phải là nguyên nhân dẫn đến việc Phương Nam có cảm giác an toàn ?




      Chuyện là như thế này, Lăng Lệ được sinh ra trong gia đình nhà họ Lăng cũng tương đối muộn màng, Lăng Khang lúc đó hai mươi mốt hai mươi hai tuổi rồi, “già” đến nỗi đủ để làm cha của Lăng Lệ. Khi Lăng Khang kết hôn sinh con Lăng Lệ sáu tuổi, mỗi lần Văn Quyên đưa con trai và ông chú ra ngoài chơi, những người biết thường cho rằng bà mẹ đưa hai em chơi, Văn Quyên cũng chưa từng phủ nhận, hơi đâu mà giải thích cho mệt? Cứ thoải mái để người ta suy nghĩ như thế.

      Khi ông bà Lăng lần lượt qua đời, Lăng Khang thương nhân thành công, có xe có nhà có nghiệp, kinh doanh từ hàng ngoại nhập, bách hóa, đến bất động sản, ta coi chút tài sản mà cha mẹ để lại đó như món quà kỉ niệm, liên quan gì đến tiền nong. Nhưng vào thời điểm đó, Lăng Lệ vẫn là bác sĩ nội trú ở bệnh viện, làm việc vất vả cực nhọc thế nhưng cũng chỉ có vài ba đồng tiền lương, hàng ngày rèn luyện nhiều, mệt đến mức nhìn như con lừa già vậy, có người tên Phương Nam, cha mẹ của gia đình nhà họ Lăng cứ cảm thấy ấy thể nào tin tưởng được. Cuối cùng khi cha mẹ viết di chúc, ra là trong bản di chúc có đề phòng, căn nhà để lại cho con trai cả Lăng Khang, để lại cho con trai út Lăng Lệ, hơn nữa, nếu Lăng Lệ kết hôn chưa đầy mười năm, nếu như chưa có con mà hôn nhân có thay đổi, căn nhà đó là tài sản trước hôn nhân, được chia đôi cho vợ chồng. Sau khi có bản di chúc như thế, người thực di chúc là chị dâu Văn Quyên, hoặc có thể vì chuyện đó Phương Nam từ sau khi kết hôn với Lăng Lệ, tiếp xúc gần gũi với chị dâu Văn Quyên, nhưng ngoài mặt cũng có xung đột gì lớn, cũng bình thường thế thôi.




      Sau khi ký hết vào giấy tờ ly hôn, Phương Nam nửa đùa nửa , “Mấy người trong nhà quả biết nhìn xa trông rộng, biết trước chúng ta sống lâu dài với nhau được.”




      Ly hôn cũng ly hôn rồi, những điều này cảm thấy chẳng hay ho chút nào, nếu như còn ở với nhau, chắc phải nghiêm túc đả thông tư tưởng về việc này mới được. Lăng Lệ tránh câu khó chịu đó, bắt tay Phương nam, “Vẫn là bạn bè chứ?”.




      Phương Nam gật đầu, chỉ Tiền Á Quân và chiếc Land Rover đằng xa, “Về bệnh viện à? Đưa nhé?”.




      cần đâu, bước qua kia là tàu điện ngầm rồi.” Lăng Lệ khoác túi lên vai, “Tạm biệt.”




      Tạm biệt nhé, mối tình tám năm. Tạm biệt nhé, tình cảm vợ chồng. Tạm biệt nhé, sống đời được với nhau vẫn là bạn bè. Lăng Lệ tháo nhẫn cưới ra, dấu nhẫn bạc trắng ngón tay áp út, ngập ngừng lúc, rồi lại đeo nó vào.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2






      Bác sĩ trực ca đêm bước vào phòng trực ban, “Chủ nhiệm Lăng, còn chưa về à?”.




      Nếu còn chậm trễ chắc chắn lại nhận được thương hại của người khác, Lăng Lệ đứng dậy thu dọn đồ đạc bàn, “Về ngay đây”.




      “Có cần vào phòng nghỉ nằm lát ?”.




      cần đâu.” Lăng Lệ mặc áo khoác vào, cố gắng giải thích cho hành vi của mình, “Giờ tan tầm kẹt xe ghê lắm, bây giờ về vừa đẹp.”




      Mọi người đều biết ly hôn, bây giờ đơn mình.




      Các đồng nghiệp hôm nay vốn định mời uống rượu cho vui vẻ, mở party chúc mừng trở lại hàng ngũ độc thân quý tộc, bác sĩ nội trú trẻ tuổi ngừng làm ra vẻ bất an, “Thôi chết rồi, trong đội ngũ của chúng ta lại có thêm ứng cử viên mạnh mẽ đến thế này, ông chú lớn tuổi gì gì đó, bây giờ được ưa chuộng nhất đó nha.”




      Chị chủ nhiệm Đường Nhã Nghiên mới gọi là dứt khoát, “ với chú nhé Lăng Lệ, chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau bắt đầu xem mắt, cứ từng vòng từng vòng như thế nhé.”




      Lăng Lệ từ chối tất cả, muốn chúc mừng độc thân, cũng muốn xem mắt từ lần này đến lần khác, ngay trong đêm ký vào giấy tờ ly hôn, suy nghĩ ràng, bản thân mình cần mái ấm gia đình, từ trước đến nay người luôn đặt gia đình lên hàng đầu, cho dù bạn đời của mình phản bội, nhưng trong đêm đông này, vẫn rất nhớ Phương Nam, rất nhớ.




      bộ dọc theo con phố có hướng ngược lại với căn nhà của mình, cần hoài nghi gì nữa, đây là cách giết thời gian, Lăng Lệ muốn tìm quán ăn nào cách xa nơi mình ở chút, ăn bữa cơm, xoa dịu trống rỗng bên trong tâm hồn và cơ thể của . Có thể ăn những món gì được đây? Sắp chín giờ rồi, những quán ăn gần đây sắp đến giờ đóng cửa, thể tìm được nơi nào để ăn cơm, đành phải quay về nhà nấu mì ăn vậy. , người đàn ông, ở mình trong căn nhà trống, bưng tô mì dán mắt vào ti vi, quá ư là đáng thương. Bây giờ có phải mười tám hay hai mươi tám tuổi nữa đâu? Ông chú ba mươi tám tuổi rồi đó, người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, thể sống cuộc sống thất bại như thế được.




      Trong đêm yên tĩnh, bài hát tiếng Quảng Đông thu hút , có lẽ là mấy năm trước đây từng nghe, nhưng mà nhớ tên bài hát đó, chỉ là chuỗi lời bài hát đó cứ bay vào tai , trong lòng Lăng Lệ càng dâng trào niềm cảm xúc, “ chỉ nhớ rằng, niềm vui như tia chớp, trong giấc mơ với vô số bữa tiệc vui vẻ, nếu như ngày mai, rồi có ngày mai, cần nhớ đến khuyết điểm trong tình …”. Lần tìm nơi phát ra tiếng nhạc, là tiệm bánh còn chưa đóng cửa, mặt tiền, cửa sổ của tiệm bánh được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ màu sắc, huyền ảo như thế giới cổ tích, chưa kể đến phía bên trong cửa sổ còn bày đủ các kiểu bánh ngọt, đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt.




      bác sĩ khoa Nội tiết, cho nên so với những người bình thường, càng hiểu hơn nguy hiểm của đồ ngọt, quý cuộc sống, tránh xa đồ ngọt, đây gần như là quan niệm sống của Lăng Lệ. Có điều đêm nay, Lăng Lệ quyết định phá lệ, phát ra rằng cần phải cứu rỗi cuộc sống của mình bằng những thứ đẹp đẽ và mềm mại này, thể cưỡng lại được, đầu dán vào cửa kính, say sưa thưởng thức những món bánh ngọt mà bình thường bao giờ lọt vào tầm mắt của , chiếc mũi của Lăng Lệ vẹo qua bên khi áp mặt vào cửa kính, cho rằng mình cần có ngay ly cà phê đen, rồi chọn thêm vài miếng bánh ngọt, sandwich nữa. Sau đó, khi chìm đắm giữa gian có đủ kiểu màu sắc tươi mới, bắt gặp gương mặt hiền lành, có duyên, rất ư là phụ nữ, trang điểm nhàng, ánh mắt điềm tĩnh, nét mặt dịu dàng, rất hiếm khi nhìn thấy, mái tóc của đen bóng tự nhiên, nhuộm màu mè. Họ nhìn nhau qua tấm kính và cái bánh kem được trang trí với nhiều màu sắc tươi đẹp, họ cùng nở nụ cười cách tự nhiên, miệng , “Là /?”. ngờ lại là người phụ nữ tên Giản Minh gặp vô số lần xe buýt.




      Giản Minh cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngoài cánh cửa bằng kính của tiệm bánh có người đàn ông dán sát người vào đó, nghĩ rằng con trai mười hai tuổi trở lên còn mê mẩn món bánh kem nữa chứ, vấn đề nằm ở chỗ ấy còn là bác sĩ, trời ơi, món ăn tội lỗi như bánh kem đây mà cũng có sức hấp dẫn đối với bác sĩ sao? giơ tay lên ra hiệu, hỏi bác sĩ có muốn vào trong tiệm bánh ? Vốn nghĩ rằng bác sĩ từ chối, nào ngờ cười hỉ hả bước vào, đứng trước Giản Minh, cảm thấy vui mừng, giống như Tôn Ngộ nhìn thấy Hồng Hài Nhi lâu gặp ở Tử Trúc Lâm, “ ngờ lại là , làm việc ở đây à?!”. Bây giờ Lăng Lệ còn ngạc nhiên vì sao người Giản Minh luôn có mùi bơ sữa, càng còn cảm thấy ngạc nhiên tại sao mỗi lần gặp ấy chuyến xe đêm, trong tay ấy đều cầm hộp bánh kem, hóa ra ấy làm việc ở tiệm bánh cách bệnh viện nơi làm việc chỉ bến xe buýt. Xoa xoa hai tay vào nhau, “Vẫn chưa đến giờ đóng cửa phải ?”. đợi Giản Minh trả lời, liền quay đầu lại nhìn tấm biển báo thời gian mở cửa treo cánh cửa ra vào, xác định ràng thời gian đóng cửa là chín giờ, tiếc rẻ , “Ồ, đến giờ nghỉ của mọi người rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :