1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cho nên Giản Minh lạnh nhạt, cầm lấy túi xách trong tay , “Nếu như chỉ có hai lựa chọn này, thế em chọn người đầu tiên, ít nhất người đó cũng là cha của con trai em. Em cảm thấy kết quả này cũng phù hợp với nguyện vọng của , xét cho cùng trong lòng cũng chỉ nhớ mỗi điều này.”




      Chỉ câu , làm cho con ngựa bệnh là đây cố gắng cả ngày trời, móng guốc chân trước bất ngờ bị hỏng ở đây, có oan uổng cơ chứ? Nhìn vẻ mặt của Giản Minh, Lăng Lệ cảm thấy mọi việc kết thúc cả rồi, tạm thời bàn đến việc Giản Minh có được La Thế Triết chăm lo cho hay , nhưng chọc giận Giản Minh rồi. Ra sức cố gắng níu kéo, giơ tay lên, “ đầu hàng, sai rồi.”




      Giản Minh gật gật đầu, giọng điệu lạnh lùng, “Em chấp nhận lời xin lỗi, còn những việc khác cho qua, da dày em được tốt lắm, bây giờ muốn ăn gì cả, là bác sỹ, biết làm thế nào để tự chăm sóc cho mình, tạm biệt.”




      “Giản Minh.” Lăng Lệ nắm lấy cánh tay , “Cho cơ hội, muốn giải thích.”




      Thái độ của Giản Minh dứt khoát, “Tối hôm nay, cũng giải thích nhiều quá rồi đấy. !”.




      chỉ là…”.




      Giản Minh cắt ngang, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, “!”.




      …”.




      !”.




      Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, ánh mắt đó làm Lăng Lệ cảm thấy, nếu như còn cố gắng níu kéo, chết càng thảm thương hơn, buông tay, “Tạm biệt.” Mắt mở to, nhìn ấy bước ngay trước mặt mình. Vừa lúc nãy thôi, vui mừng muốn phát điên lên, thành khẩn thề thốt, mùa xuân này, để lạc mất nữa. Chỉ trước đó thôi, còn nhảy cẫng lên trong văn phòng, cứ ngỡ rằng bình minh ở ngay trước mắt, bây giờ thế nào đây? Bóng đen trước bình minh sao? , Lăng Lệ móc điện thoại ra, “, phải giúp em, cứu em với…”.




      Cách đây lâu còn muốn dạo ven hồ với , còn nhớ đến , thực ra chỉ là tên khốn! Tên khốn! Giản Minh oán hận trong lòng, qua mấy bến xe buýt mới lên được chiếc xe buýt cuối cùng của đêm về nơi ở của , vừa mệt vừa đói, đáng nhẽ phải dùng Insuilin nhưng cũng kịp, ngày nào cũng ăn uống đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, chỉ sợ ra lúc đầu còn xanh mà thôi.




      Mở bình nước giữ nhiệt ra, vừa uống ngụm nước, điện thoại di động báo có tin nhắn, ngờ là Lăng Lệ, , là tin nhắn của Lệ. Tin nhắn của vị bác sĩ này luôn đáng tin, đúng điệu, có hứng đến cực điểm, “Minh, quên mất nhắc em, bị cảm, phải sát trùng bình nước trước khi sử dụng.” Giản Minh nhìn tin nhắn này, suýt nữa bị ngụm nước này làm mắc nghẹn thở nổi. Bác sĩ à, có lòng phải nhắn nhủ cho sớm tí, uống mất rồi còn đâu.




      Lần này bác sĩ lại quên đề tên, “Lệ”, nhưng mà, đừng có gọi người ta là “Minh” được ? Chắc đánh sót chữ chứ gì? Tự nhiên cả người Giản Minh nổi hết cả gai ốc. Ồ, bình nước này, có người dùng chung, chẳng cẩn thận chút nào. Giản Minh cầm bình nước và di động trong tay, mặt vừa muốn tống khứ hai thứ này ra ngoài cửa sổ xe, mặt lại cảm thấy làm thế quá lãng phí, sai lầm của bác sĩ Lăng mà tại sao lại lãng phí tiền bạc của mình để trừng phạt ngay chính bản thân mình? Nhưng nếu như làm thế lại thể nào nuốt cơn giận này xuống được. Ấm ức trong lòng, lòng dạ rối ren như mớ bong bong, sao tự nhiên xảy ra tình trạng này, biết bắt đầu từ đâu đây.




      Vừa bước vào nhà trai, chị dâu Văn Quyên nhìn chàng này với vẻ nghi ngờ. “Chú Lệ này, chú bị làm sao thế?”, rồi sờ tay vào trán , “Ôi, sao lại sốt thế này?”. Vội vàng tìm thuốc, tìm lúc mới nhớ ra chàng này là bác sĩ, “Chú uống thuốc gì đây nhỉ?’.




      Lăng Lệ cầu, “Cho em bát nước gừng nóng.”




      Văn Quyên gọi người nấu, tiếp theo đó, cả nhà ba người ngồi đối diện với , bày sẵn thế trận chờ . Chú Hai kêu cứu, biết là chuyện lớn gì đây.




      “Giúp em tìm người.” Lăng Lệ thẳng vào vấn đề, “Còn nhớ trước đây em từng , muốn dẫn người về ra mắt trai và chị dâu đó?”.




      Trọng Hằng nhớ rất , “À, chú còn lấy sô--la của cháu tặng cho ấy.”




      “Đúng rồi.” Lăng Lệ chẳng thèm bắt bẻ thằng cháu mình keo kiệt, kể tường tận lượt cho trai và chị dâu nghe, từ việc quen Giản Minh như thế nào, nảy sinh tình cảm với ấy ra sao, chồng cũ của ấy là ai, tại sao Giản Minh lại hiểu lầm và Phương Nam, sau đó gặp nhau như thế nào, sau đó gặp lại nhau ra sao, nằm ngoài dự đoán, kể đến đoạn gặp Phương Nam, hẹn mà gặp, ánh mắt của mọi người trong nhà lộ vẻ bất mãn, vì thế khi Lăng Lệ cảm thấy mình nóng sốt đến nỗi mặt đỏ gay lên, cổ họng khản lại, mũi nghẹt lại thở được, cả người như sắp ngất đến nơi, trai Lăng Khang câu, “Thư ký mới tuyển tên là Giản Minh.”




      Lăng Lệ cách nào thuận lợi chấp nhận việc này ngay giây phút đầu tiên, “Hả? Cái gì?”.




      Thái độ thận trọng và độ lượng của Lăng Khang dần dần trở nên rất chảnh chọe, “Thư ký mới tuyển của tên Giản Minh, Giản trong từ “đơn giản”, Minh trong từ “minh bạch.”




      Trọng Hằng phấn khích, “Yeahhh, làm chú Hai sợ hết hồn luôn. Cháu gặp Giản Minh rồi, ấy rất tốt.”




      Lăng Lệ cuối cùng cũng ý thức được rằng, ngay giây phút này đây, bình minh lại đến tìm, dựa vào ghế sofa, “Ôi mẹ ơi!”. Dựa vào khoảng hai giây lại ngồi dậy, cố chấp và nâng cao cảnh giác đến chết cũng hối hận, “, công việc này là do La Thế Triết nhở vả hả?”.




      Văn Quyên , “, Giản Minh là điều động nội bộ của chị…”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Văn Quyên gặp được Giản Minh vào khoảng thời gian sau Tết, công ty Lăng Khang cần tuyển vài người, tiến hành phỏng vấn bên bộ phận nhân . Giản Minh vốn dĩ đến tìm công việc ở vị trí rất , mức lương cũng đặc biệt cao, nhưng xét cho cùng làm việc cho công ty lớn, môi trường làm việc cũng tốt hơn, cơ hội vươn lên nhiều hơn, cho dù vị trí như thế, người tham gia ứng tuyển cũng rất đông. Đối thủ cạnh tranh của Giản Minh đều là những sinh viên mới ra trường, những người ở lứa tuổi này của , đáng nhẽ làm chủ quản, ngồi sau bàn làm việc xoi mói bắt bẻ người ta rồi mới đúng. Giản Minh cảm thấy, mặc dù điểm môn viết của mình tệ, nhưng tổng hợp các nhân tố khác, cho rằng khả năng chiến thắng cao, tốt nhất đừng lãng phí thời gian, tự dừng bước tiếp nữa, bỏ chạy lúc lâm trận. Đứng đợi thang máy ở hành lang, chịu được người đông, Giản Minh lại sốt ruột tham gia phỏng vấn ở đơn vị khác cũng tuyển người, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thấy thang máy có người, quả quyết bước tới nhấn nút thang máy. Còn nghĩ rằng, mấy người đó ngốc , chen chúc nhau chờ thang máy đó?




      Trong thang máy Giản Minh chờ, chỉ có hai người, là Văn Quyên và người bạn trong nhóm các quý bà của chị ấy. Người bạn này của Văn Quyên châu u du lịch mới về, mang về cho trai Lăng Khang phô mai Parmigiano Reggiano mà ấy thích, mới sáng sớm mang đến, tiện thể ra ngoài dạo phố với Văn Quyên. Thang máy họ là thang máy chuyên dụng cho nhân viên quản lý cấp cao trong công ty, cho nên, khi Giản Minh mặc bộ quần áo rất quy củ, áo trắng váy đen, tác phong chẳng tự nhiên chút nào, nhìn thế nào cũng giống “tầng lớp quản lý” men theo cửa thang máy bước vào, cảm thấy hiểu ra làm sao cả. Có điều Văn Quyên là bà chủ vô cùng hiền hòa, làm khó dễ Giản Minh, còn hỏi, “Xuống lầu mấy?”.




      “Lầu , cảm ơn.” Giản Minh thoải mái tiếp nhận chăm sóc của Văn Quyên, cảm thấy có gì khác thường.




      Văn Quyên cũng cảm thấy được tôn trọng, còn than thở tầm phào với bạn mình, “Thời gian ấy à, trôi qua nhanh , cứ nhìn chúng ta , từ những thanh niên tốt đẹp của thời đại Ngũ Tứ, thoắt cái biến thành những bà tám tuyệt đỉnh…”.




      Người ta còn chưa kịp phản ứng lại với Văn Quyên, Giản Minh bật cười khì khì trước, con người của , từ trước đến nay đều dễ khóc mà cũng dễ cười, vừa cười vừa phát ra mình liều lĩnh, vội vàng nhận lỗi, “Em xin lỗi ạ.”




      Giản Minh cười như thế, bạn của Văn Quyên cũng biết phải thế nào. Đúng lúc đó điện thoại của Văn Quyên đổ chuông, chị lấy điện thoại trong túi xách ra, động tác hơi mạnh, chiếc áo khoác mang đậm bản sắc nước ngoài mặc người xoạc xoạc, đứt chỉ phía vai áo.




      Bạn của Văn Quyên trêu chị, “Ai bảo tham đồ rẻ, tốn năm mươi đồng rước cái của này về.”




      Văn Quyên bận rộn xử lý xong cuộc điện thoại kia, hơi lo lắng, “Giờ phải làm sao đây?”.




      Vừa xong, thang máy vừa đến lầu , mọi người đáng lẽ phải ra, nhưng vì áo khoác của Văn Quyên có vấn đề, chị và bạn vẫn đứng yên.




      Đáng lẽ Giản Minh cũng rồi, nhưng có ấn tượng sau sắc với câu đùa lúc nãy của Văn Quyên, hơn nữa cảm thấy Văn Quyên trông có vẻ cũng dễ gần, trong lòng tự nhiên có cảm giác gần gũi, người bình thường muốn xen vào câu chuyện của người khác chủ động cầu, “Hay là để em may lại giúp chị, em có mang theo kim chỉ.”




      Thứ nhất, Văn Quyên có cảm tình với bé hay cười và liều lĩnh này, thứ hai, cũng là vì hiếu kỳ, ai khi ra đường mang theo kim chỉ làm gì? Mặc dù khâu vào rồi cũng cần thiết lắm, nhưng vẫn đồng ý, “Được, thế làm phiền em vậy.” Thế rồi, mọi người đều ở Thời đại Ngũ Tứ[1] trong thang máy, Văn Quyên cởi áo khoác ra đưa cho Giản Minh khâu lại.




      [1] Thời đại Ngũ Tứ: Vào khoảng thời gian xảy ra phong trào Ngũ Tứ, là phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.




      Trong túi xách của Giản Minh có kim chỉ nho , trong đó có đầy đủ các loại nút to , chỉ đủ các màu, mấy cây kim, quả có màu chỉ hợp với màu áo khoác của Văn Quyên, nhanh nhẹn luồn kim, bắt chuyện với Văn Quyên, “Chiếc áo này đẹp quá, năm mươi tệ thôi sao, mua ở đâu vậy ạ?”.




      Văn Quyên tự dưng có hứng, cố ý trêu Giản Minh, “Vớ được ở cái chợ bán sỉ bên cạnh sở thú đó.”




      Giản Minh vốn luôn thà, tin ngay, “ lâu lắm rồi em có thời gian ra phố, lúc nào phải ra đó vớ đại mới được.”




      Văn Quyên và người bạn nghe Giản Minh thế mím môi cười suốt, họ hề có ác ý, chỉ cảm thấy vui. Thực tế là Văn Quyên mua chiếc áo khoác này ở sạp của người Di-gan bày bán tại Paris, năm mươi Euro. Chất liệu vải và đường may của chiếc áo này phải cực kỳ tuyệt vời, kiểu dáng nổi bật, nhưng sắc hoa được thiết kế rất tinh tế, Văn Quyên như bị tiếng sét ái tình, bị thu hút đến nỗi cất bước chân lên nổi, cho dù khoác lên người có hơn size, kết quả cũng phải tốt lắm, nhưng Văn Quyên , “Bà đây rất thích chiếc áo này, giống như ngoại tình vậy đó, đến cả thần linh cũng thể ngăn cản được tồn tại của nó.” mực phải đem bằng được chiếc áo này về nhà, hơn nữa còn cảm thấy rằng, khoe khoang với nhóm các quý bà đó rằng mình mua được chiếc áo cực phẩm, độc nhất vô nhị chỉ với giá năm mươi Euro, tốt hơn nhiều so với mấy món hàng xa xỉ phẩm đắt tiền. Ai ngờ vừa mới mặc được mấy lần, chiếc áo cực phẩm đó xảy ra chuyện như thế này, , còn bằng chiếc áo mua ở chợ bán sỉ về nữa.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Văn Quyên rất thích tính thà của Giản Minh, phát huy hết cỡ tính dễ gần từ trước đến nay của mình, hỏi Giản Minh, “Tại sao lại lâu rồi có thời gian dạo phố? Những xinh đẹp như em đây bận như thế nào cũng phải dạo phố mua sắm chứ?”.




      Giản Minh lắc đầu, “Làm gì có thời gian, em còn phải tìm việc nữa.”




      Văn Quyên giờ mới hiểu ra, “Ồ, em đến đây xin việc đó hả?”.




      Giản Minh trả lời rằng đúng vậy.




      Văn Quyên cảm thấy kỳ lạ, “Thi phỏng vấn giờ mới bắt đầu mà? Sao em lại ?”.




      Giản Minh trả lời, “Trời ơi, em thấy người nào cũng trẻ trung, tài giỏi hơn em hết. Hơn nữa bằng cấp của em cũng đủ, công ty lớn như thế này, cầu chắc cũng cao, em thấy mình chắc được, đừng ham vui nữa.” Khuôn mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Chị nhìn thấy đó thôi, mấy em đến xin làm ở vị trí thư ký rất chi là xinh đẹp, cứ giống như diễn viên ấy, tiếng cũng giỏi nữa.”




      Văn Quyên cười, “Tại em nhát gan đấy thôi, chị thấy em cũng đẹp mà. Em sợ sao để người đưa em đến đây? Chị thấy có nhiều người đến cùng với người đó thôi.”




      Mỗi lần bị hỏi đến câu hỏi này, Giản Minh cũng chỉ cười trừ, chuyển chủ đề, “Còn mấy mũi nữa thôi là xong.”




      Cách trốn tránh của Giản Minh, người già đời như Văn Quyên đây có nhắm mắt cũng hiểu ra vấn đề. Nhưng người hiểu biết vẫn đúng là người hiểu biết, hỏi cặn kẽ hơn nữa, nhưng Văn Quyên cảm thấy mình rất có duyên với Giản Minh, xem ra đây là nhã nhặn và hiền lành, còn biết khâu vá, người đầu tiên Văn Quyên nghĩ ngay đến là chú Hai nhà mình, có ý đồ cá nhân riêng, “Chia tay với người rồi phải ?”.




      Giản Minh gật đầu bừa, tùy tiện “dạ” tiếng, “Nào, xong rồi đây ạ.”




      Văn Quyên nhìn qua, may rất khéo, nhìn thấy dấu may, hài lòng, ý đồ cá nhân kia càng thôi thúc trong lòng. Giản Minh chào chị, “Em đây, tạm biệt.” Văn Quyên ngăn lại, “Đợi , em , em tên gì?”




      “Em tên Giản Minh ạ.”




      “Ồ, Giản Minh à, bây giờ em đâu vậy, mấy chị em mình ăn trưa , cứ coi như để cảm ơn em.” Lời mời của Văn Quyên hình như đúng lúc lắm, mới hơn chín giờ sáng, mời ăn cơm trưa nghe có vẻ kỳ cục thế nào đó.




      Giản Minh vui vẻ, “ cần đâu ạ, chút việc cỏn con đó, chị đừng khách sáo. Em còn phải chạy qua chỗ khác tham gia thi phỏng vấn nữa.”




      Văn Quyên hỏi cho đến cùng, “Công việc tiếp theo đây em xin làm ở vị trí nào thế?” Nghe Giản Minh làm ở vị trí bán hàng, Văn Quyên lập tức ra sức phản đối , “Làm ở vị trí bán hàng phải nhanh tay nhanh mắt, nhìn xa trông rộng, người nào người nấy thành tinh rồi, phải nhanh mồm nhanh miệng, phải có con mắt nhìn đời, em được đâu, nghe lời chị, mau lên kia thi phỏng vấn .”




      Giản Minh ngẩn ngơ nhìn Văn Quyên, chị cũng thẳng thắn quá nhỉ? Lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, chị này là ai đây? Nhân viên của công ty này à? Nhìn tuổi tác, chắc cũng phải làm ở vị trí chủ quản, nhưng nhìn chị ấy lại giống. Nếu phải là chủ quản, nhìn khí phách cũng có vẻ mạnh mẽ.




      Thấy Giản Minh đứng sững ra kia, Văn Quyên cho , “Chúng ta chuyện khác, chỉ chuyện thang máy thôi, em cứ lao đầu vào mà , em có biết tại sao trước thang máy này có ai đứng chờ ?”. Giản Minh mù tịt lắc đầu, Văn Quyên , “Thấy chưa, việc này em còn hiểu, làm sao mà làm bán hàng được, được rồi, nghe lời chị, lên kia .” năng lôi thôi gì nữa, đẩy Giản Minh vào trong thang máy, “Em lên , chị bảo đảm họ tuyển dụng em.” Để làm cho lời của mình có trọng lượng hơn, Văn Quyên giải thích thêm vấn đề nghe có vẻ rất thần bí, “Em nhìn thấy áo của chị ? Đây là áo mua được của người Di-gan, em có biết người Di-gan ? Biết coi bói đó. Lên , chị ở đây chờ em, em thi xong xuống đây tìm chị…”. Đợi thang máy vừa đóng của lại, Văn Quyên gọi điện thoại cho Lăng Khang, “ muốn tuyển dụng thư ký như thế nào, em có quyền được hỏi ? Em nhắm trúng người…”.




      phải Giản Minh nghe lời Văn Quyên, bị Văn Quyên đả kích mới như sực tỉnh ra, trước thang máy này có ai đứng chờ phải vì người ta ngu ngốc, nhìn thấy, mà bởi vì thang máy này đại diện cho danh vọng và quyền lực mà người bình thường tiện đến gần, những lời của chị gặp trong thang máy lúc nãy sai, , có phải sinh ra để làm ở vị trí kinh doanh ? Giản Minh rầu rĩ, đứng trong đám người đến thi phỏng vấn, hề nóng lòng muốn thử, hề cam tâm tình nguyện, thực ra trong lòng biết rằng đây là con đường chết mà cứ đâm vào, trong tình huống có lối ra nào khác, tiến vào tham gia vòng thi phỏng vấn.




      Trong số những người đến tham gia phỏng vấn, thời gian Giản Minh bị hỏi ngắn nhất. Chỉ có câu hỏi, “Chị có biết xin vào làm ở vị trí nào ?”. Giản Minh trả lời, “Biết chứ.” Người ta , “Nhưng chúng tôi cảm thấy vị trí thư ký của chủ tịch có vẻ hợp với chị hơn, chị được tuyển dụng rồi.” Giơ tay về phía Giản Minh, “Hoan nghênh chị gia nhập vào công ty chúng tôi.” Giản Minh bắt tay cách máy móc với người ta, đờ đẫn, lên tiếng, “Cảm ơn.” Sau đó ra, xuống tầng tìm người chị Di-gan biết coi bói kia trước , chẳng thấy bóng dáng đâu. Giản Minh suy nghĩ lúc, cảm thấy việc này có tính chân thực lắm, vội chạy lên kia hỏi phòng nhân , “Tôi được tuyển dụng rồi à?”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Vâng, chắc chắn được tuyển dụng rồi.”




      “Tại sao?”.




      Người ta hỏi lại, “Vào làm đây tốt sao?”.




      Thực ra những việc suy nghĩ thế nào cũng thể tin được như thế này, đáng nhẽ có thể trốn được trốn , nhưng những điều kiện làm việc ở đây rất thu hút người ta, Giản Minh trả lời ngay tắp lự, “Tốt chứ, lúc nào làm?”.




      “Bây giờ em đưa chị gặp chủ tịch tập đoàn Lăng Văn, mời theo em.”




      Giản Minh quá đỗi kinh ngạc…




      “Sau đó Giản Minh với chị, đúng là gặp được Quan Thế m Bồ Tát…”, Văn Quyên cười lớn.




      Lăng Lệ vui theo, “Chị dâu, cảm ơn chị.”




      cần phải cảm ơn, thực ra khi mẹ cháu nhìn thấy ấy là nghĩ đến chú rồi.” Trọng Hằng làm ra vẻ thần bí, “Có điều, việc thú vị nhất phải là chuyện đó.”




      Lăng Lệ nghi hoặc, “Là chuyện nào?”.




      Lăng Khang , “Chuyện thú vị nhất nằm ở chỗ, khi chị dâu em muốn giới thiệu bạn trai cho ấy, ấy từ chối, ấy trong lòng ấy có người rồi.”




      Lăng Lệ cứng người, ngồi chờ trai như kiểu chờ bị tuyên án vậy.




      trai vỗ vỗ vào lưng em trai, “Đừng căng thẳng làm gì, Giản Minh người trong lòng của ấy là bác sĩ, đối xử với ấy rất tốt. Cả nhà chúng ta có biết người đó là em đâu, liền nghĩ rằng bác sĩ nhà chúng ta chậm chân hơn rồi, ấy tỏ ra rất kiên định, hoàn toàn cho chị dâu em cơ hội nào, chị cảm thấy cũng nên miễn cướng, tạm thời để yên quan sát tình hình có biến chuyển , hơn nữa em cũng có ý định xem mắt, nên chị cũng sắp xếp, bây giờ xem ra hiểu sai hết rồi.” xong, cả nhà cùng bật cười ha hả.




      Lăng Lệ chen vào ngồi bên cạnh trai và chị dâu, vào trọng điểm, “Trước đây, có sắp xếp gì vậy ạ?”.




      “Xem mắt chứ gì.”




      Lăng Lệ ra sức gật đầu, “Xem mắt sao, vụ này được đó.”




      Cả nhà ngồi ngẩn ra, “Em biết người ta ở đâu rồi, còn xem mắt cái quái gì nữa?”.




      “Em vừa mới chọc giận ấy rồi.” Lăng Lệ thà, “Em cứ nghĩ rằng ấy nhận chăm sóc của tên La Thế Triết kia, chọc ấy giận luôn.”




      Văn Quyên , “Tính khí của Giản Minh rất dễ thương, giận em lâu đâu, chút hiểu lầm đó, là được thôi mà.”




      Lăng Lệ rụt rè, “ được, em sợ đấy thèm quan tâm đến em nữa.”




      Lăng Khang cứ thở dài suốt, “Em xem, em vô dụng quá.”




      Văn Quyên đồng ý, “Được rồi, được rồi, vài ngày nữa, chị tìm lý do gì đó, trong nhà mời khách, nhờ ấy đến giúp đỡ cho chị chút, cho em cơ hội.” Lại cảnh cáo, “Chú Lệ này, đừng trách chị dâu trước, đến lúc đó em phải nhanh nhạy chút, đừng có kéo mấy thứ tầm phào ra nữa, may là Giản Minh tính khí tốt, gặp chị ấy à, cho em cái bạt tai rồi.”




      Lăng Lệ lĩnh giáo, “ có lần sau đâu ạ.” Rồi cầu, “Chị dâu, tối mai chúng ta làm cơm mời khách được ?”.




      Cả ba người còn lại của nhà họ Lăng đầu óc quay cuồng, Lăng Khang , “Nhưng khách mời ngày mai của nhà chúng ta có hết sốt được hay ?”.




      Lăng Lệ đứng dậy, “Bây giờ em về bệnh viện, truyền thuốc ngay lập tức.”




      Lăng Khang cũng đứng dậy, y như dỗ dành con trai, “Như thế mới đúng chứ, nào, để đưa em .”




      đường Lăng Lệ về bệnh viện, gửi tin nhắn cho Giản Minh, “Minh, quên mất nhắc em, cảm, bình đựng nước phải khử trùng trước mới được sử dụng.” Biết trước Giản Minh trả lời , nhanh nhẹn tìm chiếc giường ở phòng khám bệnh, truyền thuốc, vào giấc ngủ ngon lành.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14






      Mới sáng sớm cả Lăng Khang nhận được điện thoại của chú em, vô cùng có tinh thần, “, Giản Minh bỏ việc chứ hả?”.




      Lăng Khang nhíu mày, “Sao ấy lại phải bỏ việc?”.




      Giọng như chiêng vỡ của Lăng Lệ, “Em sợ chưa kịp xem mắt, ấy phát ra trai em, giận em, nên nghỉ việc luôn.” Chắc cũng cảm thấy mình ngồi lo bò trắng răng, cười hắc hắc. “Thực ra nếu Giản Minh còn quậy nữa, cũng đến nỗi cực đoan vậy đâu, đúng , trai?”.




      Lăng Khang hết nổi, “Biết mình lo xa như thế là tốt rồi, mau nghỉ ngơi , và chị dâu…”. Có người gõ cửa, Lăng Khang tự nhiên , “Mời vào.”




      Người bước vào là Giản Minh, giọng luôn luôn ấm áp, dịu dàng như thế, “Chào chú Lăng, cà phê của chú đây ạ, đúng rồi, mọi người bảo chú tìm cháu ạ?”.




      Lăng Khang ngắt điện thoại, với tình hình truyền rất tốt của điện thoại, đoạn đối thoại đó được truyền trực tiếp luôn. Lăng Khang nghe thấy ông em mình lẩm bẩm cách ngưỡng mộ và ghen tỵ bên kia điện thoại, “Hạnh phúc quá ha, còn có cả cà phê uống nữa.” Cái thằng này, làm trai dở khóc dở cười, bỏ điện thoại bên tai xuống, định tắt , nhưng ngón tay vẫn chưa vội nhấn nút tắt, Giản Minh lại cung kính, “Chú Lăng, hôm qua chú hỏi cháu việc có muốn qua làm bên bộ phận bất động sản , cháu suy nghĩ cả đêm rồi, cháu quyết định rồi, chú ạ.”




      Ngón tay định nhấn phím tắt điện thoại của Lăng Khang cách nào nhúc nhích được nữa, sững sờ nhìn Giản Minh, chết rồi, hôm qua nghĩ bé này trở thành em dâu mình, lại có năng lực, cũng là nhân tài, định cho ra ngoài tôi luyện, cọ xát, bây giờ phải làm thế nào đây? Tối hôm qua tại sao cũng quên mất chi tiết này cơ chứ, làm sao để với chú Hai đây? So sánh với quyết đoán mau lẹ thường ngày, cả Lăng Khang lại chần chừ lúc mới , “Việc này gấp lắm, đợi sau này hãy . Ồ, Văn Quyên tìm cháu đó, cháu qua đó , bà ấy ở bên câu lạc bộ.”




      Mặc dù xem ra Boss có vẻ như giở quẻ, Giản Minh hoài nghi cũng sợ sệt, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, “Dạ vâng, thế cháu đây ạ.”




      Lăng Khang lại đưa điện thoại lên tai, quả nhiên đúng như dự đoán, chú Hai hỏi ngay, “ định điều ấy qua bộ phận bất động sản à?”.




      Lăng Khang vừa lật tài liệu vừa , “ ấy là nhân tài đấy, chỉ có thiếu kinh nghiệm và lòng tự tin thôi, ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, tạo dựng mối quan hệ, rèn luyện chút, sau này có thể trở thành trợ thủ đắc lực. Có điều, vẫn chưa quyết định, có thể trao đổi lại.” Nghe Lăng Lệ bật ho ở bên kia điện thoại, lại tiếp, “Chú Lệ này, tối hôm qua chỉ lo đùa với em, sau khi em , với chị dâu mới nghĩ đến chuyện này, sau này nếu em cưới Giản Minh, em là cha dượng của đứa bé đó, em suy nghĩ cho kĩ chưa?”.




      Lăng Lệ đằng hắng lấy lại giọng, “Việc này có gì đâu mà phải suy nghĩ, đối xử tốt với con của người ta thôi, xác định được nuôi nó như kiểu trồng bắp cải là được.”




      Lăng Khang quát , “ chuyện đàng hoàng xem nào.”




      , em thích ấy, việc này còn đường lùi nữa rồi, những thứ liên quan đến ấy em đều chấp nhận hết…”.




      Lăng Khang cười, “Quyết định của em, ủng hộ.” Buông điện thoại xuống, thở dài cái, hy vọng em trai mình hạnh phúc, lần này, đừng để uổng phí công sức và tình cảm nữa.




      ra khỏi văn phòng của Lăng Khang, Giản Minh gọi điện thoại cho tài xế, thu dọn đồ đạc, gặp Văn Quyên. Trong mắt của Giản Minh, Văn Quyên chẳng khác gì thiên sứ. Trong giai đoạn gặp khó khăn vô cùng, giống như Quan m Bồ Tát giáng thế, ra tay giúp việc lớn.




      Đợt Tết vừa rồi, Giản Minh đưa con về ăn Tết với cha mẹ xong, rồi đưa Đông Đông quay lại gia đình của La Thế Triết. Đúng lúc đó La Thế Triết gọi điện thoại về, bảo cha của Tô Mạn qua đời, họ sắp về nước rồi. Có điều để tiện lo liệu cho lễ tang, sau khi họ về nước vẫn ở bên gia đình của Tô Mạn, Giản Minh vẫn tiếp tục chăm sóc Đông Đông thời gian.




      Bởi vì chị Phương giúp việc về phép vẫn chưa lên, mấy ngày ở lại nhà của La Thế Triết, Giản Minh phải lo hết mọi việc từ chợ búa đến nấu nướng.




      ©STE.NT






      Khi ra khỏi nhà chợ, Giản Minh có gặp hàng xóm của La Thế Triết. Hàng xóm với Giản Minh, mấy ngày Giản Minh về quê ăn Tết, có người đến tìm , là người đàn ông đàng hoàng vẻ ngoài nổi bật, dáng người cao ráo, đeo kính, rất có khí chất. Hàng xóm và Giản Minh trước đây quen biết nhau rồi, việc trong nhà của La Thế Triết cũng biết ít nhiều, hỏi Giản Minh, “Người của em à? Nhìn có vẻ được lắm ấy, đừng bỏ lỡ cơ hội.”




      Giản Minh tìm cái cớ thể nào tồi tệ hơn được nữa, “Có thể là nhân viên của trường học, đến thông báo thời gian thi cho em…”, nên cũng ậm ừ cho qua chuyện này. Đêm đến, Giản Minh lại ôm lấy túi chườm nóng vị bác sĩ kia tặng cho dễ ngủ, trong lòng buồn bã, cứ thấp thỏm yên, bác sĩ Lăng Lệ này, buông tha cho , còn muốn thế nào nữa? và vợ cũ lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Cứ thế trằn trọc suy nghĩ mãi, cả đêm ngủ yên giấc.




      Người quay về trước La Thế Triết là La Thế Hoa, lại sắp phải ra nước ngoài, còn hai ngày nữa, nhân cơ hội này chuyển nhà luôn. Giới thiệu Giản Minh cho chủ nhà cũ, Giản Minh dọn vào ở luôn. Đợi đến khi La Thế Triết quay về, ổn định chỗ ở để tìm việc làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :