1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mồng bảy Tết, vì trễ chuyến bay nên Lăng Khang về kịp, nhờ em trai thay mặt tham gia tang lễ của người, Tô tiên sinh. Cha của Tô Mạn qua đời rồi, qua đời ở đất nước xa xôi. Lăng Lệ ăn mặc chỉnh tề đến chỗ tang lễ, đường lại nhớ đến Giản Minh, nếu như vợ chồng La Thế Triết quay về, Giản Minh chuyển đâu? Lo sợ rằng khó có thể tìm ra hành tung của ấy.




      Trong buổi tang lễ, nhìn thấy Lăng Lệ, cả gia đình Tô Mạn vô cùng ngạc nhiên, ngay lập tức thể lòng cảm kích, cảm ơn bác sĩ đến chia buồn. Lăng Lệ vội vàng tên trai mình ra, Tô Mạn càng cảm động hơn nữa, “Lúc ở bệnh viện nhắc đến, lúc cha em ở bên Mỹ có nhắc đến , khen bác sỹ giỏi…” đến đó, nước mắt lại rưng rưng.




      Lăng Lệ an ủi mấy câu, dời ánh mắt qua La Thế Triết, gật đầu mỉm cười. Tìm được cơ hội, Lăng Lệ với La Thế Triết, “Giám đốc La, chuyện với mấy câu được ?” Dẫn La Thế Triết ra ngoài vườn, Lăng Lệ hỏi thẳng, “ biết Giản Minh đưa Đông Đông về quê ăn Tết quay lại chưa?”




      La Thế Triết ôn tồn, “Chủ nhiệm Lăng, ý là…”




      “Tôi có chút việc muốn trao đổi với Giản Minh, có điều ấy thay số điện thoại, biết có thể cho tôi xin cách liên lạc với ấy được ?” Bề ngoài Lăng Lệ có vẻ như cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm yên, đều là người lớn với nhau, ý tứ trong lời của , để đoán ra chắc khó.




      Có khó đoán ra hay , tùy thuộc vào việc muốn tác thành hay muốn tác thành rồi, giọng của La Thế Triết nhàn nhạt, “Cách thức liên hệ của Giản Minh, tôi biết.”




      Làm sao có thể biết được chứ? Vì con, cho dù Giản Minh sống tách biệt với toàn thế giới, cũng thể nào liên lạc với La Thế Triết, tên tiểu tử này rất nham hiểm, Lăng Lệ lặng lẽ đứng nhìn La Thế Triết, mắt chịu rút lui, hề tỏ ra yếu thế. lúc sau, Lăng Lệ khẽ , “Tiên sinh, ly hôn với ấy rồi.”




      Khóe môi La Thế Triết nở nụ cười, nụ cười mà làm người ta nhìn thấy chỉ muốn cho nắm đấm, ta nhàng như gió thổi mây bay, nắm chắc phần thắng trong tay, “Ồ, điều này tôi biết chứ.”




      Lăng Lệ thèm nhìn ta nữa, nếu như con đường của La Thế Triết thông suốt, hay tìm Tô Mạn? Tâm tư của Lăng Lệ đều lọt vào tầm mắt của La Thế Triết, ta nhích lại gần , bên tai, “ đúng là chẳng hiểu phụ nữ, nếu như chỉ là chủ nhiệm Lăng, Tô Mạn có thể đưa cho , nhưng nếu như là em trai của chủ tịch tập đoàn Lăng Văn, đó lại là chuyện khác, bởi vì Tô Mạn muốn giúp Giản Minh.” cánh tay được chăm sóc rất tốt, tay còn đeo chiếc nhẫn bạch kim đơn giản của La Thế Triết vỗ vỗ vào lưng , “Xin lỗi, tiếp đón được chu đáo, tôi phải tiếp đón khách khứa đây, cứ tự nhiên.”




      Lăng Lệ cười cười, “Cảm ơn, tôi biết tự lo cho mình, cứ .” hề tức giận, cũng thấy rầu rĩ, có nhiều lúc đối mặt với tà ý trong sâu thẳm của lòng người, tức giận và rầu rĩ, ràng là quá công bằng với bản thân mình. Lại liên lạc với mấy người bạn ở đài truyền hình, tìm La Thế Hoa, Lăng Lệ muốn gặp mặt chuyện, giờ này chắc cũng quay trở lại đây rồi chứ nhỉ? ấy quay trở lại, mồng năm Tết quay trở lại rồi, nhưng lại mất rồi, ra nước ngoài bồi dưỡng nghiệp vụ hơn tháng mới về…




      Trước nay hề biết rằng, chiếc xe buýt hay lắc lư, chạy chầm chậm này, có thể trở nên lạnh lẽo và đơn như vậy, có đôi mắt lặng lẽ, thuần khiết đó, xuất nữa ư? Những cơn gió ngoài cửa sổ càng ngày càng ấm áp hơn, mùa xuân về, Lăng Lệ chuyến xe buýt này nhưng còn gặp được . Ngồi chiếc ghế dài từng ngồi ăn cơm với Giản Minh trong khuôn viên , Lăng Lệ ngước nhìn những mầm xanh vừa nhú cành cây, hít thở khí có trộn lẫn mùi bùn đất, cỏ cây, có nhiều lúc lại thở dài thườn thượt, cứ nghĩ rằng có thể cùng đón mùa xuân với , ai nào ngờ lại để lạc mất như thế này?




      “Ông Lăng, vẫn chưa hết cảm à?”, Đường Nhã Nghiên luôn bận rộn, lải nhải, “Đừng có biến tôi thành siêu nhân nữa được hả?”




      khỏi nhanh thôi mà.” Lăng Lệ vẫn luôn điềm đạm, vội vàng cũng chẳng sốt ruột, cầm cốc trà có hoa văn màu xanh cũ kĩ, uống ngụm thuốc cảm cúm.




      mảnh giấy để lên bàn làm việc, Đường Nhã Nghiên cầu, “Đợt Tết, đài truyền hình và chúng ta hợp tác quay chương trình đó được đánh giá rất tốt, cho nên họ muốn có cuộc hẹn để phỏng vấn thêm, tìm hiểu về suy chức năng tuyến giáp, địa chỉ ngoại cảnh ở đây, vào giờ ăn tối, chà, ông Lăng, hy sinh chút nhé.”




      Lăng Lệ ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt tĩnh dưỡng, miệng thầm, “Nghe thấy rồi, để đó .” kháng nghị nho , “Những công việc cần phải xuất đầu lộ diện, trước giờ phải chị bao thầu hết sao?”.




      “Tối nay bà đây cần có thế giới riêng của hai người.” Đường Nhã Nghiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về, “Lần nay để cho ông xuất đầu lộ diện. Này, đừng có trách tôi nạt nộ ông nhé, tối nay làm sao trông có vẻ có tinh thần chút , đừng có sầm sì cái mặt như cái bánh bao chiều kia được ? Ê, tôi với ông đó, có nghe thấy hả?”.




      Lăng Lệ vẫn chường cái bộ mặt sầm sì như cái bánh bao chiều kia ra, “Nghe thấy rồi.”




      Nghe thấy tiếng bước chân Đường Nhã Nghiên ra, Lăng Lệ ngồi tựa vào ghế chút nữa rồi mới ngồi thẳng dậy, thực tế là đợt cảm cúm này của càng lúc càng nặng thêm, bộ phận hô hấp của bị nhiễm lạnh, mỗi khi ho đều cực kỳ khó chịu, điều nên làm bây giờ phải nhận lời phỏng vấn của phóng viên, mà là tìm ai đó giúp mình kê đơn truyền thuốc kháng viêm và giải nhiệt. Có điều gặp phóng viên của đài truyền hình, phải , tiện thể hỏi luôn La Thế Hoa về chưa, ấy nhất định biết Giản Minh ở đâu. Lấy hết sức lực cầm lấy tờ giấy của Đường Nhã Nghiên để lại, ủa? Phóng viên này, La Thế Hoa? Ôi trời, ấy về rồi à? Lăng Lệ nhảy cẫng lên, sung sướng, bình minh ở ngay trước mắt rồi đây.




      Bởi vì Thế Hoa mới từ nước ngoài trở về, hẹn ăn cơm tối, nên Giản Minh làm về sớm, đứng chờ ở cổng đài truyền hình, hề sốt ruột, ngồi bậc tam cấp, gắn tai nghe của máy MP4 vào tai, thời gian gần đây, nghe nhạc của La Đại Hựu suốt, Lăng Lệ từng , bài hát thích nhất là bài hát Tương tiến tửu của La Đại Hựu.




      Mỗi lần Giản Minh nghe bài Tương tiến tửu này, trước mắt liền lên hình ảnh Lăng Lệ về bài hát này ven hồ đêm ấy, vì sao thích, giải thích về những câu hát và điển cố của bài hát này, cả đêm nhạc năm nào của La Đại Hựu, ngày còn trẻ có mua vé xem… Thực ra có chút cổ hủ, nhưng Giản Minh khuôn mặt lúc đó của , cũng luôn cả tâm hồn , bởi vì thích, nên mới chăm chú lắng nghe, nâng niu, tìm hiểu, phải vì việc này liên quan gì đến thực tế cuộc sống để rồi keo kiệt đến nỗi muốn phí hoài thời gian và sức lực tìm hiểu, tốt, biết bây giờ làm gì nhỉ? Lệ, mùa xuân đến rồi, muốn được cùng dạo ven hồ quá…

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Này, sao lại ngồi ngẩn ngơ ra thế chị?”, La Thế Hoa đẩy Giản Minh, “Đứng dậy em ngắm xem nào, hơn tháng chưa gặp, sao chị đẹp ra nhiều thế này cơ chứ?”.




      Giản Minh ôm lấy Thế Hoa, “Em mới đẹp ấy, ôi, bộ quần áo này của em, tuyệt quá.”




      “Khen nhau xong rồi phải ? thôi, dẫn chị ăn mấy món ngon.” Tác phong của Thế Hoa như vị đại tướng, gọi trai quay phim cùng với ấy, “ lái xe .”




      Thực ra có nhiệm vụ phỏng vấn, Giản Minh chần chừ, “Hay để hôm khác rồi gặp nhau cũng được? Em cứ làm việc của em .”




      Đôi mắt to của Thế Hoa chớp chớp, “Ở đâu ra nhiều lần sau như thế, kinh phí của nhà đài, quán Quân Duyệt đó, đừng dễ dàng bỏ qua cơ hội…”.




      Quân Duyệt, chưa đến đó bao giờ, Giản Minh còn chần chừ nữa, dứt khoát lên xe. chuyện với Thế Hoa vui vẻ suốt cả chặng đường, Thế Hoa đưa thêm tin tức cũ rích, “Em mới nhớ ra chuyện, quên mất với chị, đợt Tết có người họ Lâm, tự xưng là bác sĩ của chị, tìm em hỏi cách liên lạc với chị, em hỏi ta có việc gì, ta cứ ấp a ấp úng, chẳng ràng. Chị có quen với người này ?”.




      ngờ Lăng Lệ chỉ tìm đến nhà của La Thế Triết, còn tìm đến cả Thế Hoa nữa sao? Giản Minh trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, “ quen, có người như vậy ư?”.




      “Em biết ngay là điện thoại lừa bịp mà, làm gì có người bác sĩ nào lại gọi liều lĩnh như thế?”, La Thế Hoa tự cho rằng mình hiểu đến từng chân tơ kẽ tóc, “Cho nên, em chẳng gì với ta cả.”




      Giản Minh tiếp lời, nhìn ra ngoài xe, “Ồ, đến rồi sao?”.




      “Dạ đến rồi.”




      Giản Minh xuống xe, “Oa, nhà hàng Quân Duyệt, lần đầu tiên chị đến đấy.” chuyện với Thế Hoa và trai quay phim về thực đơn ở đây, “Ở đây có món gì ngon? Cá bớp được ? Cà chua Mozzarella, à, chị muốn nghĩ đến mì Ý nữa…”. Bước vào nhà hàng, vẳng đến bên tai là bài hát Eyes on me mà thích nhất, tâm trạng Giản Minh vô cùng thoải mái, nóng lòng muốn thử xem, “Bố trí rất đẹp, bài hát cũng hay nữa…”. còn chưa xong, nhìn lướt thấy bóng dáng người, Giản Minh chăm chú nhìn kĩ lại lần nữa, cổ họng như có cái gì đó chặn lại, nghèn nghẹn, trong tim như có ai đó lấy búa nện vào, như bị tiếng sấm dày vò, như bị sét đánh trúng, như bị động đất làm cho run rẩy, có vẻ hơi khoa trương nhưng như thế vẫn chưa hình dung được trạng thái lúc này của Giản Minh. Lăng Lệ, tại sao lại là Lăng Lệ? Bỏ chạy lúc lâm trận, “Thế Hoa, chị mới nhớ ra là chị còn có việc, trước đây, mấy em phải còn bận phỏng vấn sao? Em cứ làm việc trước , lần sau chúng ta gặp nhau vậy.”




      Lý do quá khiên cưỡng, La Thế Hoa nghi ngờ, “Sao thế? Việc gì mà gấp gáp thế?”.




      “Vừa mới nhớ ra việc Boss giao chưa làm xong.” Giản Minh gượng gạo đáp, xách túi quay đầu bỏ , “Chị em mình liên lạc lại sau.”




      Thái độ cũng gượng gạo, Thế Hoa càng nghi ngờ hơn, kéo Giản Minh lại, “Thế đợi ăn xong rồi về làm tiếp cũng được mà, đến nỗi gấp gáp như thế chứ?”. Nhìn thấy sắc mặt của Giản Minh trắng bệch, dáng vẻ hoảng loạn, hỏi tiếp, “Sao thế ạ? Chị coi sắc mặt của chị kìa, Boss chị dữ dằn lắm sao?”.




      Giản Minh ra sức gật đầu, “Dữ, dữ lắm, dữ lắm.” Rồi vội vội vàng vàng bỏ , “ có thời gian ăn cơm đâu, chị cần phải về ngay.”




      Ông chủ rất dữ dằn rất dữ dằn sao? Sợ đến mức này ư? Thế Hoa lo lắng, “Em cũng quên mất hỏi chị, rốt cuộc chị làm việc cho công ty nào?” Kéo Giản Minh quay lại, “Đừng sợ đừng sợ, cho , em có thể giúp chị.”




      trai quay phim đứng bên cạnh hùa theo, “Đúng rồi, em cứ ra, để bọn tôi giúp cho”, rồi giúp Thế Hoa kéo Giản Minh lại.




      bên muốn , bên giữ lại, Giản Minh vừa giằng co, vừa lo lắng đến nỗi toát cả mồ hôi, nếu còn giằng co như thế này nữa, nhất định bị Lăng Lệ phát ra, trốn tránh vất vả như vậy, làm sao có thể biến thành công dã tràng được? Trả lời tùy tiện với Thế Hoa, “Để lần sau rồi giúp, lần này thôi vậy.”




      Thấy Giản Minh ấp úng ràng thế này, hơn nữa thái độ lại thay đổi liên tục, Thế Hoa càng buông tay, sốt ruột, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”, giọng rất lớn.




      Giản Minh bằng giá nào cũng phải , quyết định làm hỏng buổi phỏng vấn của Thế Hoa, cúi người ôm trước ngực, “Ồ, phải, chị bị đau dạ dày, đau quá…”.




      Lăng Lệ đợi phóng viên, hỏi về tình hình của Giản Minh là nhiệm vụ cấp bách trước mắt, có điều, trong công việc vẫn luôn rất nghiêm túc, chưa biết phóng viên phỏng vấn những nội dung gì, lấy giấy bút ra tóm lược trước những nội dung chủ yếu. Vốn dĩ là như thế, có nên kỳ vọng gì về những phóng viên ngoài ngành hỏi những câu hỏi mang tính kĩ thuật hay ? làm việc chăm chú, trong lòng rất kỳ vọng và rất hy vọng, ngoài ra còn cầu nhân viên phục vụ của nhà hàng tìm và mở bài hát Eyes on me mà Giản Minh thích nhất. Giọng hát trong veo như thủy tinh, cuối cùng cũng có thể xoa dịu những dây thần kinh đau ỉ trong những tháng ngày lo lắng và bất an gần đây của . cúi đầu suy nghĩ, hình như Lăng Lệ nghe thấy tiếng của Giản Minh, ngước mắt lên, liền nhìn thấy đó, ôi… ấy, em Lâm từ trời rơi xuống, trong giai điệu và thời khắc tuyệt đẹp, cuối cùng, cũng gặp nhau, eyes on me.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh mặc chiếc đầm nền trắng bông hồng xanh, dài đến đầu gối, chính là màu hoa được kết hợp hài hòa giữa những kiểu màu hoa xanh truyền thống. thân váy chỗ tập trung nhiều hoa nhất được thiết kế thành hình cánh hoa, dùng chiếc thắt lưng màu xanh đậm, làm Giản Minh trông càng yểu điệu, thanh thoát hiếm có hơn ngày thường, khoác chiếc áo khoác màu xanh đậm rất vừa vặn, từ xuống dưới hề có thêm loại phục sức nào nữa, mái tóc đen mượt được cột gọn gàng sau đầu, mấy sợi tóc con rơi xuống trước trán, phóng khoáng tự nhiên, giày cao gót, đôi chân trần thon dài xinh xắn, Lăng Lệ khẽ kêu lên trong lòng, quá xinh đẹp! Nhã nhặn và chói lóa, phối màu xanh được long lanh như vậy, có lẽ chỉ có mình Giản Minh thôi nhỉ? hân hoan đứng dậy, biết ngay mà tìm được La Thế Hoa tìm thấy . Có điều, giằng co với người đàn ông và người phụ nữ, tại sao mặt mũi lại đỏ gay lên thế kia? Lăng Lệ bước về phía trước, nghe thấy tiếng Giản Minh thở hổn hển, “Á, được, chị đau dạ dày.” hề do dự, đỡ lấy vai từ phía sau, tiện đó kéo ra khỏi bàn tay của người phụ nữ lạ mặt, “Giản Minh, sao thế?”.




      Ý thức được mình rơi vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc, ấm áp, cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nhè quen thuộc, làm người ta nhớ đến sinh lão bệnh tử, cảm nhận được tiếng quen thuộc nhưng có chút khàn khàn sau lưng… Thế là xong! Cả người Giản Minh cứng đờ, chỉ cảm thấy, giá như mình có thể ngất hoặc chết giả chút hay biết mấy.




      “Em đau dạ dày à?”, Lăng Lệ chỉ lo nhìn Giản Minh, quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của trở nên trắng bệch trong tức khắc, lo lắng, “Đau thế nào?”.




      Giản Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc được ngọn gió xuân thổi đến đây, đầu óc gần như tỉnh táo, miễn cưỡng sử dụng nốt chút tư duy vẫn được coi như tỉnh táo, lúng búng, “, , đau nữa.”




      “Tại sao lại đau nữa?”, Lăng Lệ hiểu, “Em sao chứ?”.




      Giản Minh lắc đầu, sợ đến nỗi chỉ biết mấy từ kia, “, , đau nữa.” phải xử lý tình huống này như thế nào đây? Phải tìm ra cái cớ gì đó chứ? Cứ là, cứ là…




      “Cuối cùng cũng tìm được em.” Lăng Lệ vẫn dáng vẻ đó, hơi cúi người xuống, đôi mắt đối diện với mắt của Giản Minh, “Cho dù em đâu, lần này, nhất định để mất em.” cười, khuôn mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng đều, hệt như ánh sáng lọt qua các tầng mây, chiếu vào mắt người ta, ghé sát vào Giản Minh, “Gặp được em tốt.” Đôi môi nhàng chạm vào khuôn mặt .




      chút nóng bỏng đôi môi đó của Lăng Lệ, gần như xuyên qua da kích thích vào dây thần kinh của ngay tức khắc, cũng biết là khổ sở, hay phẫn nộ, hay tủi thân, hoặc lại có thể là hưng phấn và kích động, tóm lại là rối thành mớ, đầu óc mơ màng, đứng yên tựa khúc gỗ, nghĩ rằng, tại sao có thể như thế này, giống như chưa xảy ra chuyện gì với vợ cũ vậy? Hình như phải đến xem mắt? Sao giống như đến chỗ hẹn chỉ sau đêm vậy?




      “Được rồi, việc gì nữa đâu.” Lăng Lệ như cảm nhận được hụt hẫng trong lòng Giản Minh, an ui, như dỗ dành bé, “Có ở đây mà.”




      Giản Minh cứng lưỡi lên lời, vấn đề gay go nhất bây giờ chính là bởi vì ở đây, đúng nào? ra được…




      Lăng Lệ tự động cầm lấy tay Giản Minh, lúc này mới chuyện với đứng bên cạnh, “Xin hỏi, là…”. Ngay lập tức tỉnh ngộ, “La Thế Hoa phải ? Chào La, tôi là Lăng Lệ, hôm nay nhận lời mời đến đây phỏng vấn. Có điều, tôi đến đây chủ yếu là vì Giản Minh. còn nhớ ? Trước Tết, tôi có gọi điện thoại cho , hỏi xin điện thoại của Giản Minh và địa chỉ nhà cha mẹ ruột ấy…”.




      La Thế Hoa liếc nhìn Giản Minh, rồi lại liếc nhìn sang Lăng Lệ, nhìn suốt mấy lần liền, khó hiểu được suy nghĩ của qua sắc mặt, chỉ câu, “Hẹn vào buổi phỏng vấn khi khác.” Rồi đưa mắt ra hiệu với chàng quay phim, hai người cùng quay lưng bỏ .




      Giản Minh lo lắng, cầu cứu, “Thế Hoa? Thế Hoa?!”. Thế Hoa trả lời , chỉ quay lưng lại với , lần này chết rồi, Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, lại bị rơi vào trong tay rồi.




      “Nào, vào , chúng ta cùng ăn cơm.” Lăng Lệ nắm tay Giản Minh, kéo vào trong nhà hàng.




      Giản Minh chịu, vùng thoát ra khỏi , “Em còn có việc rất quan trọng phải làm.” Vội vàng trốn chạy ra khỏi nhà hàng, sau lưng , Lăng Lệ gọi thế nào cũng dừng chân.




      Lăng Lệ đuổi theo ra ngoài Quân Duyệt, chặn người ta lại, “Giản Minh, việc của em quan trọng đến mức nào? Thế sao? là người vô công rồi nghề sao? Cho nên, khi em muốn mất tích, tại sao cho cơ hội nào biến mất?”.




      Giản Minh quay mặt qua bên, thèm nhìn Lăng Lệ, cứ ngỡ rằng có thể luyện đến cảnh giới việc gì cũng sợ, bão tố chông gai đều có thể chống đỡ lại được, nhưng hóa ra, sợ gặp lại , việc này tại sao lại khó chống đỡ như vậy? Nghe Lăng Lệ hỏi, “Tại sao?” Giản Minh căng thẳng, khổ sở suy nghĩ, phải nghĩ ra lý do gì đó cho qua chuyện chứ, chắc chắn được nhắc đến việc nhìn thấy và vợ cũ hôn nhau, cứ thế chẳng phải để bụng chuyện đó sao, bị lòi đuôi ra mất, cũng được nhắc đến… Ủa? Phát giác ra Lăng Lệ cầm lấy túi xách của , “ làm gì thế?”




      “Tìm di động của em.” Lăng Lệ mở điện thoại của ra, lấy máy gọi vào máy , sau đó nhập tên “ Lệ” vào trong máy , , “ biết em có đổi số nữa hay , có điều, trước khi em chưa đổi, có cái này thể nào cũng tìm được em.” Lại hỏi Giản Minh, “Em ở đâu?”. Giản Minh vẫn quay đầu , trả lời, Lăng Lệ nhàng , “Nhà của rộng lắm, có cần chuyển về ở cùng ?”.




      Giản Minh cảm thấy thể nào chuyện được, , với lập trường, thân phận và cả tình trạng nay của , thể nào được điều gì.




      Hít hơi, , “Bác sĩ Lăng, phải em mất tích, cũng phải cố ý liên lạc với . Ít nhất là, phải xin nghỉ việc vì , cũng phải chuyển nhà là vì , chỉ là vừa đúng đến lúc hết hợp đồng, tiếp đó lại đến nghỉ Tết, La Thế Triết theo cha vợ qua Mỹ, em phải qua đó chăm sóc Đông Đông. Máy di động của em bị Đông Đông làm rớt vào toilet, ngày hôm sau khi mua di động, mấy nhân viên giới thiệu những ưu đãi có, tiện đó em đổi số luôn, thấy đấy, phải em đổi số vì đâu. tóm lại, tất cả những việc này liên quan gì đến . Vốn dĩ định ngày hôm sau với tiếng, có điều Đông Đông đau răng, lại bị đau bụng, tìm lại thấy, chờ rồi lại chờ, sau đó chờ đến nỗi chẳng còn cảm giác gì nữa. Cảm thấy…”. Giản Minh cố gắng lấy lại tinh thần, lưu loát, “Cảm thấy, em và hợp, còn về việc vì sao hợp, chắc là vì chưa có tình cảm. Thực ra chúng ta vẫn chưa đến mức phải ở cùng với nhau, buổi tối em hẹn ăn cơm đó, cũng chưa trả lời điều gì, em có là để cho em suy nghĩ chút. Bây giờ, em suy nghĩ xong rồi, câu trả lời cho là, được.” Giản Minh giằng lại túi xách và điện thoại của mình trong tay Lăng Lệ, “Việc chỉ có thế thôi, em biết tìm em khắp nơi, xin lỗi , mang tới cho nhiều phiền toái như thế, cần gì cũng xong rồi, chúng ta nợ nần gì nhau, em đây.”




      Có biết thế nào là đau như dao cứa vào tim ? Giống như Lăng Lệ bây giờ đó. phải chưa bị ai phụ bạc, giống như bị Phương Nam cắm cái sừng bóng loáng cho đó, cũng có thể tỉnh táo để chấp nhận được, trong lòng hiểu rằng cách sống khác nhau quá, tình cảm phai nhạt, sống được với nhau đành chấp nhận vậy, cố gắng miễn cưỡng cũng chẳng ích gì. Nhưng với Giản Minh khác, ràng hai người có tình cảm với nhau, chỉ vì nhát gan, dễ dàng tin vào tình cảm đó, năm lần bảy lượt rụt mình vào mai rùa, dối để che đậy trong lòng ấy. Đúng, Lăng Lệ biết dối, Lăng Lệ đau lòng, chỉ vì bị phụ bạc, mà là khi biết phụ bạc , có lẽ còn đau khổ hơn cả … Thấy còn chẳng thèm nhìn mình, từng bước từng bước, bỏ lời dối lại, mang , làm sao Lăng Lệ đồng ý được?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13






      Đuổi theo mấy bước, kéo lại, “ nợ nần gì nhau là chuyện của cả hai người, mình em quyết định tính.”




      Giản Minh hất ra, “Những điều em muốn hết rồi, suy nghĩ của liên quan gì đến em.”




      Lăng Lệ kéo lại lần nữa, “Em vô duyên vô cớ mất tích, chỉ giải thích cho vài câu như thế, có qua loa quá nhỉ?”.




      Giản Minh cố gắng hất bàn tay Lăng Lệ ra lần nữa, ngừng bước chân, “Em có cách giải thích nào khác nữa.”




      Lăng Lệ rút lui, đành phải theo sau lưng Giản Minh, “Em có cách giải thích nào khác, nhưng có, có phải em cũng nên nghe giải thích chút chứ nhỉ? Ngày đó Phương Nam đến đưa thiệp cưới cho , chắc muốn trao cho goodbye kiss ấy mà, cũng rất bất ngờ, biết em nhìn thấy bao nhiêu, nhưng lúc đó đẩy ấy ra ngay mà, khụ khụ…”. Giản Minh rất nhanh, vị bác sĩ này vốn cảm cúm, sốt, thở ra hơi, vừa ho vừa lò dò theo, “Ngày đó để đưa em và Đông Đông chơi, đêm hôm trước xuống ga-ra lôi xe ra thử, lâu rồi lái, cách nào khởi động được, sáng sớm mượn tạm của trai chiếc xe, sợ em thích kiểu khoa trương khoe mẽ đó, nên vội vàng đưa xe của mình đến xưởng xe của hãng để sửa. đường về bệnh viện lại ghé ngang cửa hàng băng đĩa mua đĩa DVD cho em, trễ giờ hẹn lâu quá, sợ em lo lắng, cho xin lỗi được ? Khụ khụ…”. Giản Minh vẫn ngừng bước, Lăng Lệ trách móc, “Chúng ta nghỉ lát được ? Này, bị cảm đấy.”




      Cuối cùng Giản Minh cũng câu, rất lạnh lùng, “Thế mau về nhà nghỉ ngơi .”




      Lăng Lệ đành phải theo tiếp, “Giản Minh, suốt thời gian qua cứ tìm em mãi, nhờ người tìm nhà của La Thế Triết, nhưng em lại đưa Đông Đông về nhà cha mẹ em, sau đó tìm La Thế Hoa, nhưng Thế Hoa lại cũng về quê ăn Tết, đợi đến sau Tết, biết cha của Tô Mạn qua đời…” Lăng Lệ đến đây liền ngừng lại, với Giản Minh rằng La Thế Triết chịu tiết lộ cho biết tình hình của hay sao? được, như thế có nghĩa gián tiếp giúp La Thế Triết bày tỏ tâm nguyện của tên kia với Giản Minh, đồng nghĩa với việc phơi bày suy nghĩ của La Thế Triết đối với Giản Minh, ta vẫn chưa hết , giúp tên kia làm bồ câu đưa thư đâu, nên bỏ qua đoạn đó, “Cha của Tô Mạn qua đời, biết em quay trở về đây hay chưa, tiếp tục tìm La, nhưng ấy lại công tác nước ngoài, thực còn cách nào để tìm được em, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, khụ khụ… Giản Minh, thời gian vừa rồi em có luyện kỹ năng bộ sao?”.




      Giản Minh vẫn lạnh lùng, mặt mũi lạnh tanh, chẳng thèm liếc nhìn lấy cái, cứ con đường của mình, “Đừng theo em nữa là xong chứ gì.”




      Lăng Lệ lo sốt vó lên, cổ họng khản đặc nhiều, nhưng vẫn theo sau lưng Giản Minh, to, “ theo em theo ai đây? Em muốn làm như giữa chúng mình chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Chỉ sợ mình em đưa ra quyết định, chắc chắn được rồi, tình cảm chưa chín muồi, em lừa được hay là lừa được bản thân em đây? Giản Minh, chúng ta lớn bằng ngần này tuổi rồi, đừng chơi trò mèo đuổi chuột nữa được ? Em cho biết nào, khụ khụ…”.




      đừng có theo em!”. thể nhịn hơn được nữa, Giản Minh quay người lại, nổi giận với Lăng Lệ, gân cổ lên, “ muốn sao, em cho biết, em có thời gian chơi đùa với , em cũng có thời gian suy nghĩ về những việc khác, em chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, muốn xảy ra tình huống kỳ cục nào nữa, em càng nhớ đến những việc gì từng xảy ra giữa hai chúng ta mà bắt buộc mình cần phải nhớ mãi. Như thế được chưa?”.




      Những điều Giản Minh , Lăng Lệ nghe thấy rồi, nhưng cũng nhìn thấy nước mắt trong veo của trong đôi mắt, ngân ngấn nước, như chực rơi ra, Lăng Lệ hiểu nổi, này rốt cuộc có uẩn khúc gì? biết làm thế nào, hạ giọng, “Đừng trêu nữa.”




      từng, bên bờ hồ, bị chất cồn làm cho đầu óc còn tỉnh táo, hất ngón tay nâng cằm của ra, bĩu môi, “Đừng trêu em nữa.” Giản Minh thực bị mấy từ này kích thích, ra sức đẩy Lăng Lệ ra, “ !”, rồi lao nhanh qua phía đường bên kia.




      Lúc này họ ra đến đường chính, trong khi Giản Minh vội vàng chạy qua đường cách điên cuồng đúng vào lúc đèn đỏ dành cho người bộ bật lên, xe cộ lao qua ầm ầm, may có Lăng Lệ cảnh giác, vội vàng chạy lên vài bước, kéo mạnh Giản Minh bỏ chạy lung tung lại, trong lòng hoảng sợ, trong lúc tức giận, quát lên như còi xe với Giản Minh, “Em chán sống rồi à? Làm mẹ rồi đấy, sao lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được chứ, nhỡ khi xảy ra chuyện gì, Đông Đông phải làm sao? phải làm sao đây?”. Quát quát, nhưng vẫn ôm người ta trong lòng, bàn tay thon dài vỗ vỗ vào sau đầu , “Lần sau đừng như vậy nữa, đừng dọa .” xong, định đưa Giản Minh vào đâu đó để chuyện cho đàng hoàng, trời tối rồi, tiết trời mùa xuân se lạnh, chưa ăn tối, Lăng Lệ bị Giản Minh và bệnh cảm cúm làm cho choáng váng đầu óc. Nhưng Giản Minh vẫn đứng yên nhúc nhích, lặng lẽ dựa vào lòng , áp đầu vào ngực , chậm rãi, hai cánh tay choàng qua vòng eo của . Lăng Lệ cũng… thể đẩy ra. Đây phải bên bờ hồ, cũng có chó con, khí trong lành, xung quanh ồn ào quá thể, họ đứng ngay vỉa hè trông rất nguy hiểm, biết có bị chàng cảnh sát giao thông và ông cụ quản lý đô thị mắng nữa, có điều, Lăng Lệ cảm thấy, cứ như thế này trước , tựa cằm vào đầu này, ôm chặt lấy . Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim cũng dần trở nên mềm yếu hơn, mềm yếu đến nỗi chỉ nhét được mỗi Giản Minh vào, những thứ khác chỉ làm nền, dần dần biến mất trong màn đêm xa xăm.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh chỉ biết rằng, giây phút khi chạm vào vòng tay của Lăng Lệ, nước mắt của , cuối cùng rơi áo khoác của , ngay sau đó, nghe thấy nhịp tim của , giống như lần trước từng có lần nghe thấy nhịp tim như vậy, thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, ổn định, vững vàng, mạnh mẽ, giống như bức tường cao – giống như bức tường được xây rất vững chắc, vĩnh viễn bao giờ sụp đổ, đứng sừng sững, chứa sẵn năng lượng để vượt qua thời gian, làm cho có suy nghĩ, cứ muốn tựa vào lòng như thế này mãi mãi, muốn tỉnh lại nữa. Nhưng có thể, đây chính là điều đáng xấu hổ của . đối với , phần nhiều là muốn nương tựa vào . Còn đối với , lại nâng niu , chăm sóc , quý hệt như ngọc ngà châu báu.




      Cái gì cũng được lo chu đáo, cho dù là ghen ghét đối với Phương Nam, hay là trách nhiệm đối với Đông Đông, còn bản thân mình, chỉ trong những thời khắc có thể chấp nhận được hoặc những lúc cầm lòng nổi, dựa vào lòng chút, những khi chịu đựng được, hết trốn rồi đến tránh, đối với Lăng Lệ, Giản Minh tự cho rằng, cho được thứ gì cả. Nhưng, nếu như họ ở với nhau, lại phải gánh chịu toàn bộ mọi thứ thuộc về , bao gồm cả Đông Đông, đây phải là chuyện , chẳng nhẽ Lăng Lệ là con ốc sên sao? Tại sao cứ muốn phải lo lắng cho mới sống được?




      đỉnh đầu của , giọng của Lăng Lệ khản đặc, cực kỳ ấm áp, “Giản Minh, biết em còn băn khoăn, vẫn sợ hãi, vẫn có gì đó yên tâm. Nhưng mà, có số người, em cho rằng có thể gặp lại, có vài việc, em cũng có thể cho rằng cần phải tiếp tục. Nhưng biết khi nào, có lẽ chỉ trong giây phút em quay người lại đó thôi, có vài người, em bao giờ gặp lại họ được nữa. Khi mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, tất cả đều thay đổi, nếu cẩn thận bao giờ quay lại được nữa. Cuộc đời có dài lắm đâu, em đúng nào? Chúng ta nên lãng phí…”.




      Cái đầu cố chấp của Giản Minh cuối cùng cũng rời khỏi lồng ngực , ngẩng lên, “ sốt phải ?”. cảm nhận được hơi nóng bình thường, áo khoác và hơi thở của , làm làn da nóng ran.




      Lăng Lệ liếc nhìn , “Em , cảm động chết được, cuối cùng em cũng để ý đến rồi hả?”. Chẳng kịp làm gì, cơn ho kéo đến, lại ho tiếp mấy tiếng, dáng vẻ mệt mỏi, “ vô cùng vô cùng muốn có quan tâm và chăm sóc của em.”




      Giản Minh trả lời, vẫn khủng kha khủng khỉnh, “Em đưa bệnh viện”, rồi vẫy tay gọi taxi.




      Lăng Lệ giơ móng vuốt của sói ra túm lấy bàn tay ngọc ngà vẫy xe taxi đó lại, “Ăn chút gì đó ổn thôi, bên kia đường có quán ăn, vào đó ngồi lát .” Quán ăn, quán nào? Lăng Lệ tìm, quán gì cũng được, được rồi, quán cháo, mặc dù Giản Minh hợp ăn cháo lắm. Cảm nhận được bàn tay Giản Minh cố gắng thoát ra khỏi tay , hờn dỗi, “Cho nắm tay em chút được sao?”.




      Giản Minh nhẫn nại, “Trong túi xách em có bình nước nóng, em nghĩ là cần.”




      Hả, hiểu lầm rồi, Lăng Lệ lắc đầu, “Cần chứ, cần chứ, cần quá chứ.” Cầm bình nước lên uống, nghe Giản Minh hỏi, “ bị cảm thế uống thuốc chưa? Em có đây này.” Lăng Lệ trả lời , “Buổi chiều ở văn phòng có uống rồi, tối mới phải uống tiếp, ở nhà có rồi.” Lại cảm thấy kỳ lại, hỏi, “Túi xách của em giống với túi thần của mèo Đô-rê-mon sao? Sao cái gì cũng có? Lần sau em lôi trong túi ra bình gas, cảm thấy ngạc nhiên nữa đâu.”




      Chẳng thèm để ý Lăng Lệ ba hoa chích chòe cái gì, Giản Minh giải thích cực kỳ đơn giản, “Sống mình, cũng phải học cách tự chăm sóc bản thân.”




      Lăng Lệ gật gật đầu, “Sau này em còn có .”




      Giản Minh trả lời, im lặng cất bình nước vào túi.




      Lăng Lệ cầm lấy túi xách của Giản Minh, nhấc thử xem thế nào, cũng nặng đấy, xách giúp Giản Minh cách tự nhiên, cùng về hướng có quán cháo, hỏi, “Bây giờ em làm việc ở đâu?”.




      Giản Minh trả lời cần suy nghĩ, “Vì sao em lại phải cho ?”. cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, dùng dằng với như vậy, phải càng khó dây dưa, khó dứt ra hơn sao? Nhưng cũng thể bỏ mặc trong khi lên cơn sốt như vậy được.




      Lăng Lệ nghĩ về chuyện khác, La Thế Triết, người đó luôn là nỗi lo lắng canh cánh trong lòng , Giản Minh ăn mặc tinh tế như thế, xem ra công việc này tốt hơn công việc trước đây nhiều, căn cứ theo lý lịch của Giản Minh, trong thời gian ngắn như thế tìm được công việc thích hợp hề dễ dàng chút nào, biết có liên quan gì đến La Thế Triết ? Khó tránh khỏi cạnh khóe, “Lương bổng chắc cũng được chứ hả?”.




      Giản Minh trả lời qua loa, “Cũng tốt lắm, ông chủ rất quan tâm đến em.”




      Lăng Lệ quay ngược lại hỏi câu hỏi lúc nãy, “Công ty nào?”




      Giản Minh cho vị bác sĩ này đâu, cho biết địa chỉ yên với , trốn tránh, “Công ty này cũng được.”




      Lăng Lệ kiềm chế nổi nữa, “Là La Thế Triết giới thiệu cho em à?”.




      Đôi lông mày thanh tú của Giản Minh hơi nhíu lại, thực hiểu nổi, tại sao công việc của lại phải cần La Thế Triết giới thiệu cho? Đôi mắt nghi hoặc nhìn Lăng Lệ.




      Giản Minh có câu trả lời ràng, bao lo lắng, bao nỗi bất an, bao ghen tỵ trong lòng Lăng Lệ, làm cho cái đầu nóng sốt của nóng hầm hập thêm mấy phần, “Em ở đâu?”.




      Giản Minh hỏi, “Có phải nghĩ, nơi ở và công việc của em đều do chồng cũ của em sắp xếp cho vậy?”.




      đến đây rồi, Lăng Lệ cũng phủ nhận, cho phép Giản Minh nhận giúp đỡ của tên tiểu tử kia, thừa nhận, “Đúng, lo lắng điều đó lắm, em gặp vấn đề gì, đều có thể giải quyết giúp em.”




      luồng khí nghẹn lại nơi lồng ngực của Giản Minh, cứ tưng tức ở đó, làm cho cả người trở nên lạnh lùng hơn, gật gật đầu, “Đối với , em là người như thế, bắt buộc cần phải có La Thế Triết chăm sóc, nếu nhất thiết phải có tiếp tay?”.




      Suýt nữa Lăng Lệ trả lời câu YES ngay lập tức, nhưng cũng hiểu được điều gì sau khi nhớ lại, phải, lòng dạ muốn chăm sóc hai mẹ con Giản Minh, nhưng điều này có nghĩa là Giản Minh có năng lực tự chăm sóc cho bản thân, cho nên…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :