1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Và họ bộ về bệnh viện như thế , Lăng Lệ muốn gọi taxi, Giản Minh cho, bởi vì bộ là kiểu vận động tốt nhất, có thể điều tiết đường huyết. Họ vừa vừa trò chuyện, từ phim ảnh cho đến những ca khúc thịnh hành, cho đến ma cà rồng, xác chết và cả cơ thể con người teo tóp lại sau khi chết, đến việc già yếu và kiếp sau… bộ rồi cũng xong, họ túc tắc, chủ đề mãi hết, bao giờ cảm thấy đơn, vẫn có thể tiếp được nữa, cho đến khi mắt mờ, tóc bạc, đến khi biển cả biến thành đồng xanh.




      Đến dưới tòa nhà nội trú của khoa Nội, Giản Minh để cho Lăng Lệ tiễn lên , bị y tá và bệnh nhân nhìn thấy ngại ngùng lắm. Lăng Lệ muốn Giản Minh bị khó xử nên tạm biệt ngay ở dưới lầu, ba lần bảy lượt dặn dò, “Nhớ là ngày mai phải chờ đến mới được xuất viện, với em gặp Đông Đông.”




      Giản Minh gật đầu đồng ý, Lăng Lệ thầm thở phào nhõm, thực ra đây chính là câu trả lời của dành cho , nếu như Giản Minh để ý gì đến , đồng ý dẫn gặp Đông Đông. Xoa xoa bàn tay trong bóng tối, lần này phải chuẩn bị cho chu đáo, ngày mai gặp em bé bảy tám tuổi kia mới gọi là quan trọng, nếu đứa em bé kia thích, Giản Minh càng do dự nhiều hơn, lúc đó chắc chắn bị nếm mùi đau khổ.




      Xách lấy túi quà Lăng Lệ tặng, Giản Minh chia tay, “Em lên trước đây.”




      “Ừ, ngày mai gặp lại.”




      “Mai gặp lại.” Giản Minh chưa được mấy bước điện thoại réo vang, nhấn nút nghe, là giọng của Lăng Lệ, “Đây là số điện thoại của , em phải nhớ kĩ đó.”




      “Được, em biết rồi.” Giọng của Giản Minh ngọt ngào như trộn mật hoa đào.




      “Đợi chút, khoan đừng .”




      Giản Minh cầm điện thoại, quay đầu, nở nụ cười, “Lại muốn gì nữa đây?”




      Lăng Lệ bước về phía trước, đặt tay lên vai , nụ hôn nhàng, dịu dàng, ấm áp như giấc mơ ngọt ngào, đặt lên trán , “Ngủ ngon.”




      “Ngủ ngon”, hai bên gò má Giản Minh lại bắt đầu nóng ran lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt ánh lên sắc hồng của bông hoa hồng phấn.




      Khuôn mặt này, con người này, Lăng Lệ cảm nhận được cách ràng, muốn rời xa .




      La Thế Triết ngồi xe, nhìn thấy Giản Minh và Lăng Lệ qua trước mắt, hai người rảo bước nhanh chậm, nhàng thư thả. biết Lăng lệ gì, khuôn mặt ánh lên vẻ rạng ngời, vẻ rạng ngời đó, đối với La Thế Triết mà , lâu nhìn thấy rồi. Còn Giản Minh, hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nghe , kiểu nghe chăm chú và thích thú đó, từng là sở hữu của La Thế Triết. Có thể vì quá chăm chú nghe Lăng Lệ , chân Giản Minh vấp vào cái gì đó, Lăng Lệ kéo lấy , họ cùng cười vang, nụ cười đó làm cho bàn tay để nhàng vô lăng của La Thế Triết vô duyên vô cớ siết chặt lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.




      Tòa nhà khu nội trú của khoa Nội cách bãi đậu xe cũng khá xa, khó có thể nhìn ràng được, nhưng La Thế Triết có thể tưởng tượng ra giây phút chia tay, Lăng Lệ hôn tạm biệt Giản Minh như thế nào, thậm chí có thể tưởng tượng ra việc Giản Minh đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt hơi ửng hồng lên, làm người ta hồn xiêu phách lạc. lâu sau đó, nhìn thấy Lăng Lệ ra về mình, từ nay về sau, ở bên cạnh Giản Minh, là tên ngốc này sao? luồng hơi lạnh khó phát thở hắt ra từ mũi La Thế Triết.




      Giản Minh quay trở về khoa Nội tiết, trước hết đến phòng y tá, đưa máy đo đường huyết Lăng Lệ mua cho y tá. Khi dạo, dùng máy này để đo đường huyết, y tá căn cứ vào mẫu máu máy đo đường huyết đó ghi chép lại lượng đường sau bữa ăn, vừa chọc Giản Minh, “Đây là máy đo đường huyết có độ nhạy cảm và chính xác cao nhất, chị nhìn coi, chủ nhiệm Lăng đúng là biết chọn .” Giản Minh chỉ mỉm cười. Y tá nhắc nhở, “Có người chờ chị trong phòng bệnh, vừa mới đến lúc.”




      muộn thế này rồi, là ai cơ chứ? Giản Minh vội vàng quay về phòng bệnh, nhìn thấy người đợi là Thế Hoa, “Ủa, em về rồi à?”.




      Thế Hoa quan sát Giản Minh, “Cũng được mà, tinh thần có vẻ rất tốt, khuya như thế này rồi, còn ra ngoài với ai thế?” Giường số 37 và 38 cũng hùa theo, “Đúng đó, ra ngoài với ai vậy? Bọn tôi chưa gì hết đâu đấy.”




      Việc của và Lăng Lệ, Giản Minh thực muốn suy nghĩ kĩ thêm, dám thẳng ra với mọi người, “Tạm thời thể khai báo, hạ hồi phân giải.” hỏi Thế Hoa, “Muộn thế này rồi còn đến thăm chị à?”




      Thế Hoa , “ phải, trai và Tô Mạn sáng sớm ngày mai phải đáp chuyến bay Washington sớm, đêm nay chắc phải ở lại nhà của Tô Mạn để bàn thêm về tình hình của cha Tô Mạn, bảo em đến đón chị, tối hôm nay qua ở với Đông Đông được , nếu như đêm nay chị xuất viện được, em đến ở với Đông Đông, có điều sáng sớm mai em phải vào Đài truyền hình sớm…”




      “Đêm nay chị ở với Đông Đông cho.” Giản Minh suy nghĩ, giấy xuất viện cũng cầm trong tay, thuốc chích cũng kê đơn rồi, chỉ đợi kết quả xét nghiệm của sáng sớm ngày mai nữa thôi, xét nghiệm kiểm tra đó phải quan trọng lắm, đến lúc ấy hỏi Lăng Lệ là được, thế là Giản Minh qua trao đổi với y tá tiếng để xuất , sau đó quay lại phòng bệnh, thu dọn đồ đạc, lời tạm biệt với hai bệnh ở cùng phòng, theo Thế Hoa ra khỏi khu nhà nội trú của khoa Nội, “Em lái xe đến à?”




      ạ, trai đưa em đến.”




      Giản Minh cảm thấy ngạc nhiên, “Sao thấy lên cùng em?”




      Thế Hoa trả lời ngay, “Em cho, để Tô Mạn khỏi cằn nhằn.”




      Giản Minh thẳng thắn, chẳng giấu giếm điều gì, “Làm gì đến nỗi, lên với em chắc chắn là phạm giới chứ nhỉ?”




      La Thế Hoa chớp chớp mắt, “Có chứ, em và chị tốt với nhau, trong mắt của ta, cũng bị coi như tội phạm chín đời rồi đó.”




      Vợ chồng với nhau mà cứ như thế cũng căng thẳng quá, Giản Minh nhân tiện hỏi luôn, “Giữa hai người họ có vấn đề sao?”




      Thế Hoa quàng vai Giản Minh, thân thiết, “Chị quan tâm à? Chị dâu, nếu như họ sống với nhau nữa, chị về lại với trai em .”




      Giản Minh cười sợ hãi, “Thế Hoa, em điên rồi à, làm sao mà được?”




      La Thế Triết bước ra từ khoảng tối, nghe được mỗi câu này, “Làm sao mà được?” ta làm như nghe thấy, cầm lấy túi xách trong tay của Giản Minh và em mình, “Cứ thế mà xuất viện sao chứ?”




      sao đâu.” Tâm trạng Giản Minh tồi, việc này có nghĩa là được ở với Đông Đông thời gian rồi, mỗi ngày đều được nhìn thấy con trai, trong lòng cảm động, mỉm cười với La Thế Triết, “Phiền đưa tôi về nơi tôi ở trước, quần áo tôi ở đây chưa đủ, có tiện đường .”




      “Được thôi.” La Thế Triết cất xong hành lý, giúp Giản Minh mở cửa xe, bàn tay chắn cửa xe. Thuở mới mua xe hơi, Giản Minh chưa quen, bị đụng đầu mấy lần, cho nên mỗi khi La Thế Triết đưa đón vợ có động tác như thế.




      Giản Minh còn cảm giác gì về việc đó, cảm ơn qua quýt. La Thế Hoa phát biểu câu, “Chị Giản Minh này, trai em vẫn chu đáo như trước đây nhỉ?”




      Giản Minh trả lời qua loa, “ trai em lúc nào chẳng lịch chu đáo.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Về nơi ở của Giản Minh, vẫn là Thế Hoa lên cùng Giản Minh. Chủ nhà của Giản Minh là đôi vợ chồng già, với Giản Minh rằng người thuê nhà kia về quê ăn Tết trước rồi. Đợt này Giản Minh quay về, họ nhắc luôn chuyện hợp đồng thuê nhà, nhắc nhở rằng đến hạn, Giản Minh có cần thuê tiếp ? Giản Minh trả lời có khả năng thuê nữa, bởi vì thôi việc, biết sau này làm việc ở đâu, phải thuê nhà gần nơi làm việc mới được. Thương lượng có thể tiếp tục cho thuê thêm thời gian ngắn , thời gian nữa chuyển ? Chủ nhà vui vẻ lắm, xét cho cùng đâu phải thuê lâu dài, hơn nữa con cái của hai ông bà làm việc ở những thành phố khác cũng sắp về ăn Tết…




      Thế Hoa thấy thế, trao đổi với Giản Minh, “Hay là cứ chuyển , trai em ở dưới kia, nhờ làm cu li luôn. Sau Tết em phải đổi nhà khác, nhà trọ em thuê rất tốt, ở gần trung tâm thương mại, chị có thể tìm việc ở gần xung quanh đó, hơn nữa lại hiểu nơi ở đó quá , em chuyển , chị dọn vào ở, quá tiện.” Nhìn thấy Giản Minh còn ngập ngừng, La Thế Hoa hiểu tâm trạng của , nhích gần về phía khẽ, “Chị yên tâm , cha của Tô Mạn, cho dù phẫu thuật thành công hay thành công, trai em và Tô Mạn thể nào có thể ngày ngày hai từ Mỹ về được, kéo dài ra sau Tết là ít nhất ấy. Cho dù về trước thời hạn, chị cũng có thể dọn qua ở với em thời gian, em còn chờ chị chỉ cho em hầm món chân giò kho tàu, hơn nữa, nếu như em xin nghỉ phép được, Tết này em cũng về quê thăm mẹ em…”




      Giản Minh yên tâm rồi, với chủ nhà, thuê nữa, chuyển nhà bây giờ luôn. Chuyển nhà lúc nửa đêm, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, thậm chí cần La Thế Triết lộ diện, mấy thùng giấy và túi lớn đựng đồ đạc, xách máy tính xách tay lên, vào thang máy xuống tầng trệt, đến lúc Giản Minh say bye bye với nơi ở hai năm vừa rồi của .




      Về đến nhà của Thế Triết, Tô Mạn về nhà mẹ đẻ chăm sóc cha, có nhà. Đông Đông vốn ngủ rồi, có thể trong người thoải mái lắm nên chưa ngủ say, bị tiếng ồn đánh thức. Giản Minh nhìn thấy con trai gầy nhiều, La Thế Triết giải thích, “Khoảng thời gian gần đây bọn đều ở bệnh viện, cho nên hơi sơ suất, để bị đau bụng.” ngờ lại phá lệ nhắc lại thêm lần nữa, “Xin lỗi, chăm sóc tốt cho Đông Đông.”




      Giản Minh lắc đầu, “Đừng như thế, thời gian này và Tô Mạn đủ vất vả lắm rồi.”




      lâu lắm lâu lắm rồi, Đông Đông mới được tận hưởng thời ở cùng bên cha, mẹ và góp mặt của Tô Mạn, hào hứng, nhõng nhẽo với mẹ mình đủ kiểu, đòi được ngủ với mẹ, đòi mẹ kể chuyện, đòi kể chuyện cho mẹ, đòi gấp giấy cho mẹ xem, đòi ăn Pizza Hut với mẹ, có cầu như Thế Hoa là đòi ăn món chân giò kho tàu và mì sợi mẹ làm… Lần này con trai sướng điên lên, Giản Minh gần như trả lời kịp. La Thế Hoa cũng đùa chơi theo cháu, La Thế Triết ngồi yên lặng ghế sofa, chỉ cười gì.




      Chẳng mấy chốc, Đông Đông đòi vào nhà vệ sinh vì đau bụng, tiếp tục nhõng nhẽo, bắt Giản Minh phải vào nhà vệ sinh với nó, La Thế Triết nghiêm mặt, “ được, chuyện của con, con tự giải quyết.”




      Cha lên tiếng, Đông Đông đúng là có chút sợ hãi, mặt mày bí xị vào nhà vệ sinh. Giản Minh thực ra ngại vào nhà vệ sinh chút với con trai, có điều về mặt giáo dục con cái, trước đây thống nhất quan điểm với La Thế Triết, để tình trạng người dạy, người dỗ xảy ra, bắt buộc phải đứng cùng chiến tuyến, Giản Minh suy nghĩ lúc, thôi giống như ngày Đông Đông còn , đưa di động của cho con trai chơi game trong điện thoại, “Này, đây là trò chơi của mẹ, nó vào nhà vệ sinh với con được ?” Lúc này đây Đông Đông mới lại nở nụ cười toe toét.




      La Thế Triết vừa nghe điện thoại của Tô Mạn gọi đến thúc giục, chuẩn bị cùng với Thế Hoa, để lại bì thư màu da bò lớn, trong đó có ít tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng, mật mã đưa luôn cho Giản Minh, “Bọn đều có nhà, trong nhà nhỡ khi xảy ra chuyện gì, trong tay có tiền vẫn tiện hơn chút.” Việc này giống như thời họ còn là vợ chồng, mỗi lần La Thế Triết công tác đều câu này với Giản Minh.




      Giản Minh từ chối, đồng thời cầu La Thế Triết, “Khóa cửa phòng ngủ lại .”




      “Khóa rồi em ngủ ở đâu?” La Thế Triết trả lời, “Chị Phương ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”




      “Em ngủ với Đông Đông.”




      Thế Hoa ủng hộ Giản Minh, “Để chị ấy ngủ với Đông Đông , nếu khi Tô Mạn quay về phải đổi giường, lại dày vò nhau.” lẩm bẩm, “Em cảm thấy mệt thay cho hai người đó.”




      La Thế Triết cũng đành thôi, “Được, trong phòng chứa đồ có cái giường xếp…” Họ chưa xong, nghe Đông Đông hét lên trong nhà vệ sinh, “Ui cha, mẹ, cha, ơi…”




      Ba người lớn cùng chạy vào nhà vệ sinh, Đông Đông sợ sệt vì gây ra lỗi lầm, “Con vệ sinh xong, để điện thoại của mẹ ở đây…” Nó chỉ vào nơi đó, “Xé giấy lau đít, sau đó xả nước, đụng vào máy di động nên nó rớt xuống, trôi theo nước xả mất rồi…” Trong bồn cầu trống trơn, Giản Minh trố mắt đờ đẫn, di động cũng say bye bye với rồi.




      La Thế Hoa vô tư, “Đông Đông, cháu nghịch quá.” ôm lấy cháu trai, “Ai cũng được nạt mình cả nhỉ, nửa đêm rồi…”




      La Thế Triết hỏi Giản Minh, “Trong máy di động có thứ gì quan trọng ?”




      Có chứ, quan trọng nhất là số điện thoại của Lăng Lệ, Giản Minh vẫn chưa kịp nhớ hết dãy số đó, giỏi lắm về số má, làm thế nào đây, tối hôm nay thể nào gọi điện báo cho , xuất viện, có điều sáng mai có thể vào bệnh viện tìm , ánh mắt cuối cùng cũng có thể rời khỏi bồn cầu trống trơn đó, nhìn sang La Thế Triết, lắc lắc đầu, “ có.”




      La Thế Triết rất nhanh nhẹn, ngay lập tức lôi ra mấy cái di động trông cũng khá, để lên bàn học của Đông Đông, với Giản Minh, “Tự chọn cái mà dùng.”




      Giản Minh dắt tay Đông Đông, “Được, cảm ơn.” Nghe điện thoại của La Thế Triết đổ chuông, biết là Tô Mạn gọi đến thúc giục, “Mau về , kẻo người nhà lại sốt ruột, nào Đông Đông, chào tạm biệt cha và .”




      Tiễn hai em Thế Triết ra đến cửa, Đông Đông ngoan ngoãn, “Cha, út, tạm biệt!”




      La Thế Triết nhìn hai mẹ con đứng ở cửa, trong phút chốc, cổ họng nghèn nghẹn, sống mũi cay cay, nghĩ rằng thế nào cũng có ngày quên lãng tình đó, quên lãng luôn ấy, nhưng mà, khi bóng dáng hai người vốn từng là người nhà với , đứng ở cửa đưa tiễn như thế này lọt vào tầm mắt, phát ra rằng, hai chữ “quên lãng” đó hóa ra chỉ là lừa gạt, dám nhìn thêm nữa, vội vàng xuống lầu.




      Giản Minh dậy rất sớm, chị Phương, giúp việc nhà của La Thế Triết dọn dẹp xong nhà cửa, chắc Tô Mạn cũng dặn dò từ trước, tất cả mọi việc đừng để Giản Minh bận tâm. Sau khi Đông Đông thức dậy, vẫn còn hơi đau bụng hơn nữa bạn này vào thời kỳ thay răng, có mấy cái răng lung lay, xem ra phải đến bệnh viện chuyến rồi.




      Ăn sáng xong, Giản Minh đưa Đông Đông ra ngoài, trước tiên phải đến cửa hàng bán điện thoại di động, mua chiếc điện thoại Nokia rẻ nhất, vốn định làm lại sim theo số cũ, có điều nhân viên của cửa hàng đó giới thiệu mấy số mới, chủ yếu là Giản Minh nhắm trúng số điện thoại, trong đó có hai con số 0606[1] nằm liền nhau, giống như đọc hai lần tên của Lăng Lệ vậy, liền làm thủ tục ngưng sử dụng sim cũ, dùng số mới. Ngồi xe đến bệnh viện, dọc đường , giấc mơ giữa ban ngày, lần này, cũng có cơ hội đứng sau lưng Lăng Lệ, gọi điện thoại cho , trong thời gian nghe máy, lên tiếng, “ Lệ, em là Giản Minh, đây là số điện thoại của em, phải nhớ kĩ đấy nhé…”




      [1] 0606: phiên tiếng Hoa là “ling liu ling liu”, Lăng Lệ phiên tiếng hoa là “ling li”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến khoa Nội tiết, Lăng Lệ vẫn chưa đến, các bác sĩ đùa với Giản Minh, “Có phải tối qua chơi về khuya quá ?” Đùa đến nỗi Giản Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Còn có cả Đường Nhã Nghiên, nhìn thấy Đông Đông vội vàng khen dễ thương, sau đó tặc lưỡi luôn, “Ông Lăng chẳng phải thích trẻ con sao? Lần này chắc ông ấy hài lòng rồi đây.” Bầu khí hề nặng nề, kinh ngạc và chất vấn, hình như mọi chuyện đều xảy ra tự nhiên đến nỗi thể tự nhiên hơn được nữa, trong lòng Giản Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, tràn trề năng lượng sống.




      Nhưng người bệnh nằm đầy hành lang lại làm cho Đông Đông sợ hết hồn, “Mẹ, con phải nằm viện sao?”




      Giản Minh hứa, “ đâu, chúng ta cần nằm viện.” Vội vàng lấy số ở Khoa nhi và Nha khoa để khám cho Đông Đông, Bệnh tiêu chảy của Đông Đông sao, bác sĩ dặn phải ăn thức ăn dễ tiêu là được, còn có những chiếc răng bị lung lay cũng được nhổ ra cách nhàng, mọi việc đều thuận lợi, chỉ có Đông Đông cảm thấy khó chịu khi ở bệnh viện, muốn rời khỏi bệnh viện ngay lập tức, nó đòi ăn Pizza Hut.




      Bây giờ gần mười giờ rồi, Giản Minh sợ rằng Lệ tìm thấy mình sốt ruột. Thực ra cũng sốt ruột, tại sao Lăng Lệ vẫn chưa đến tìm và Đông Đông? Đều dặn mọi người trong phòng , ở khoa Nhi và Nha khoa mà. định quay về khoa Nội tiết xem thử thế nào nên dỗ dành Đông Đông quay về khu nội trú. ngang qua công trường thi công, Đông Đông nhìn thấy đống cát sạn, gạch vỡ, ván gỗ, nên thay đổi ý định, cần ăn Pizza Hut nữa, kiên quyết lao lên đống cát, nhặt từng viên sỏi trong đống cát đó. Giản Minh giới hạn thời gian cho con trai, “Chúng ta chỉ chơi năm phút thôi đấy nhé.” Trong lòng thầm oán hận, bình thường công trường này có làm hàng rào bảo vệ cho vào, vật liệu xây dựng đều cho hết vào bên trong, ai ngờ hôm nay lại chất hết ra bên ngoài như vậy? Nhìn quanh nhìn quất, hy vọng có thể nhìn thấy Lăng Lệ tìm hai mẹ con họ trước, và nghe thấy tiếng người gọi , “ Lệ.” Hai tiếng “ Lệ” đó, nghe rung động lòng người hơn Giản Minh gọi nữa, ràng rất thân quen, tự nhiên, hơn nữa, rất hay, bạn có thể tưởng tượng chủ nhân của giọng này, phải là…




      Đúng là phải có dáng vẻ như thế, mặc chiếc áo choàng lông thú ngắn, màu tím đậm sang trọng, chân váy ngắn, bốt cao, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ bới cao lên làm nổi bật dáng người cao ráo, đứng cùng với Lăng Lệ mà hề thua kém về chiều cao. Giản Minh còn để ý đến năm phút của Đông Đông dài đến chừng nào nữa, ngồi xổm xuống trốn sau đống gạch vỡ đó, quan sát Lăng Lệ và người phụ nữ mặc áo choàng lông thú đó từ bãi đậu xe về hướng của . Mỹ nữ mặc áo choàng lông thú trang điểm vô cùng tinh tế, chỉ là tinh tế, chủ yếu là ấy rất hợp trang điểm, thậm chí đến cả cái túi xách Gucci cũng được phối theo màu quần áo. Còn cả bộ trang sức kim cương kia nữa, đó chắc chắn là kim cương , Giản Minh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương được cắt hình vuông và cái lắc kim cương tay ấy, được chạm khắc đến hoàn mỹ, lung linh, lấp lánh. Lăng Lệ rất chậm cùng ấy, thầm to , Giản Minh nghe thấy họ gì, nhưng có thể khẳng định, người phụ nữ này là ai, Phương Nam! Nếu như rằng tối qua còn thấy ngạc nhiên, tại sao vợ cũ của Lăng Lệ có thể tự mình quyết định việc bỏ giọt máu của mình, bây giờ Giản Minh ngạc nhiên nữa, có thể người khác làm được, nhưng Phương Nam có thể. tự tin khuôn mặt , vẻ năng nổ toát cả ra bên ngoài, làm Giản Minh cảm thấy ấy làm điều gì mà chẳng được, chắc chắn ấy dám làm dám chịu.




      Đẹp quá, là về Phương Nam, đôi lông mày đen, dài và dày nữa, tự nhiên, gọn gàng, đôi mắt to và trong sáng, làn da bánh mật mịn màng, có đôi môi nhắn như quả đào, nhưng bờ môi mềm mại rất đẹp, cho dù là phụ nữ cũng thấy động lòng muốn hôn lên đó. Khi ấy chuyện với Lăng Lệ, đa phần đều quay đầu sang phía , ánh mắt tự nhiên chạm vào Lăng Lệ, giống như từ trước đến nay, họ đều sống như thế. giống với mình, Giản Minh suy nghĩ, giống với mình, mỗi lần nhìn vào bác sĩ Lăng, bất kỳ lúc nào cũng đều có dáng vẻ sắp chết chờ cứu vớt. Còn Lăng Lệ, mặc chiếc quần jean, áo len màu xanh rêu, khăn quàng màu nâu, áo khoác bằng lông vịt, đầu tóc được cắt ngắn, gọng kính màu đen, toàn những màu trung tính nên nhìn mới cũng cũ. Tất cả những gam màu này của có lẽ được hình thành qua thời gian sống cùng Phương Nam, Lăng Lệ trở thành Lăng Lệ của ngày hôm nay, đều liên quan gì đến Giản Minh. Trong tay Giản Minh chỉ sở hữu mỗi thứ, đó là buổi tối vui vẻ sau khi uống ngà ngà say đêm qua mà thôi.




      Đằng xa kia, Lăng Lệ gì đó với Phương Nam, khuôn mặt dịu dàng và chân thành. Phương Nam vẫn hơi quay đầu qua, nhìn Lăng Lệ, đôi môi mỉm cười, ý vị sâu xa, mãi cho đến khi Lăng Lệ xong, ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dịu dàng cuốn hút, sau đó, khuôn mặt của Phương Nam nhích lại gần Lăng Lệ, áp môi vào môi , Giản Minh nhắm mắt lại, bên tai lởn vởn câu của Lăng Lệ từng bên bờ hồ đêm hôm qua, “Tình huống khác nhau mà, Jung Won và Da Rim chỉ mới bắt đầu nhau, họ là người của nhau, phải là người thân, cho nên có khác biệt. Chúng ta thể cầu hai người chỉ vừa mới nhau, gánh chịu nỗi đau của người thân…”




      Giản Minh nhắm nghiền mắt lại, ngồi xổm sau đống gạch vụn, biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu rồi, hay là chỉ mới mấy phút? Hay là chỉ mới mấy giây? Đông Đông trèo xuống khỏi đống cát, quần áo, giày dép đều dính đầy cát, có điều lại cực kỳ vui vẻ, “Mẹ, con thích chỗ này quá, mẹ xem con nhặt được những gì này? Những viên đá rất đẹp.”




      “Đúng là đẹp , viên này màu hồng nhạt có gân màu xanh, viên này màu trắng…” nhìn thấy Phương Nam nữa, thay vào đó là Đường Nhã Nghiên và người đàn ông chuyện với Lăng Lệ, Giản Minh phủi sạch cát bụi người Đông Đông, “Chúng ta ăn Pizza thôi.”




      Lần này Đông Đông lại chịu , “ phải mẹ cần tìm chú nào đó sao? Bây giờ mình .”




      “Chú ấy, hôm nay có ở đây, công tác mất rồi.” Giản Minh cúi người xuống, kéo Đông Đông, “Con thích cát, mẹ đưa con ra công viên chơi.”




      Đông Đông muốn lắm, “Cát ngoài công viên có đá…”




      “Thế mẹ mua đá cuội Vũ Hoa cho con…”




      Trong khoảng thời gian ngắn nhất, Giản Minh nhét mình và Đông Đông lên chiếc taxi. Bây giờ là buổi trưa, ra đường đúng vào giờ cao điểm, đường hơi kẹt xe, phía trước chiếc xe Giản Minh ngồi đây là chiếc xe buýt, chiếc xe buýt mà Giản Minh quen thuộc. Gần như là bỗng nhiên giác ngộ rằng, từ nay về sau, cần phải chiếc xe buýt này nữa, đổi công việc mới, cũng đổi nơi ở mới, sau khi ly hôn, những tháng ngày ở nơi đây để làm lành vết thương kết thúc như thế này đây. Đêm hôm qua, khi dứt khoát chuyển khỏi này, khi Đông Đông làm rớt di động vào toilet, khi đổi công việc và số điện thoại, Giản Minh vốn hề ý thức được điều này, ý thức được, là bởi vì Lăng Lệ, mà hôm nay, ý thức được cách xót ra, cũng là vì , Lăng Lệ. Cuối cùng cũng hiểu ra rằng, tất cả mọi thứ, phải có nguyên nhân. Bản thân từng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, nơi nương tựa, chiếc xe buýt chạy chậm rì này, hai năm vừa rồi trôi qua như thế nào ấy nhỉ?




      Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đêm hôm ấy, sau khi chăm sóc xong cho Đông Đông, ôn lại bài vở của mình. Trước khi ngủ, đổ đầy nước sôi vào túi chườm nóng mới cũng cũ mà Lăng Lệ tặng cho , làm cho đàn ếch xanh bám túi chườm nóng căng đầy sức sống và rất đẹp mắt, sau đó ôm lấy túi chườm nóng chui vào chăn, có thể đánh giấc ngon được rồi. Có gì đâu, chỉ là tình vừa mất , họ đều sống trong thế giới của riêng mình, thậm chí những lúc chán ghét với tất cả mọi thứ, nghĩ đến người kia sống ở nơi nào đó thế giới, sống bình yên như thế, chấp nhận chịu đựng mọi thứ, dễ dàng bị suy sụp tinh thần, dễ dàng vứt bỏ ủ rũ, vui vẻ tìm hiểu về bệnh tật, sống chung với nó.




      Lệ ơi, em là Giản Minh, từ nay về sau, em chẳng sợ hãi điều gì nữa, bão tố chông gai đều có thể chống cự lại được.




      Nửa đêm, gió lặng, tuyết rơi. Tuyết rơi nhiều, lặng lẽ, từng đợt, từng đợt.




      Bật bài hát “Eyes on me” xe hơi lên, đây là bài hát thích mà từng nhắc đến tối hôm qua. Còn cả đĩa DVD phim Cầu vồng đôi, Giản Minh bản mạng được đẹp lắm, ngày nào đó phải mua đĩa DVD về xem lại lần. Đêm qua Lăng Lệ thức đêm lên mạng tìm thử, sáng nay mua đĩa DVD, định tối nay cùng xem với Giản Minh. Thậm chí, suy nghĩ, tính toán xem nên đưa hai mẹ con Giản Minh đâu chơi, đâu ăn cơm, nhưng cả ngày hôm nay, tìm thấy Giản Minh, ấy biến mất.




      Lăng Lệ tìm người ra, sau khi toàn thân mệt mỏi rã rời, lái xe đến nơi này, nhìn hồ nước sâu thẳm trong màn đêm, những địa điểm sáng đèn, mặt nước sóng sánh loang loáng lan xa, sương mù giăng đầy, hương vị của bông tuyết lẩn quất trong khí, tinh khiết, trong lành, hình như mọi thứ đều thay đổi, nhưng hình như tất cả đều thay đổi hết, trong vòng chưa đến ba mươi tiếng đồng hồ, cảnh vật vẫn thế nhưng con người thay đổi, Lăng Lệ thể nào cảm thấy buồn bã với việc biến mất này của , vô duyên vô cớ chia ly mới dễ làm tổn thương lòng người nhất, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, thế giới này hết sức hoang đường và bí hiểm, làm khó có thể thành lời.




      Còn nhớ câu trong phim Cầu vồng đôi, “Cá vàng là loài động vật vui vẻ nhất, bởi vì trí nhớ của nó chỉ kéo dài trong vòng ba giây.” Bây giờ Lăng Lệ ước gì mình được làm cá vàng, như vậy phải nhớ lại từng hình ảnh từng hình ảnh của tối hôm qua, rốt cuộc là làm sai chỗ nào? Ép Giản Minh đến nước này, dùng cách thức này để biến mất? có ý định biến mất trước khi mời ăn cơm sao? Buổi sáng khi gọi điện cho xin nghỉ việc rồi, việc sau đó là lừa chơi cho vui thôi sao? , chắc là phải, nếu sáng nay dẫn Đông Đông đến khoa Nội tiết tìm mình làm gì? Hay là, ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Lăng Lệ đoán rằng biết La Thế Triết có nhúng tay vào gây rối gì trong việc này , nhưng La Thế Triết và cả gia đình Tô Mạn ràng đáp máy bay Washington sáng sớm nay rồi. Cho nên, Giản Minh, Giản Minh, Giản Minh rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Lăng Lệ suy nghĩ nát óc cũng nghĩ ra được.




      Muộn quá rồi, Lăng lệ quay về trong xe, về nhà trước . Chiếc xe này là mượn của trai đấy chứ. Tối hôm qua, việc đầu tiên sau khi về nhà, Lăng Lệ chạy xuống dưới hầm tìm chiếc Đại Chúng của , đưa trẻ con ra ngoài chơi, có xe hơi tiện hơn chứ nhỉ? Nhưng mà chiếc xe này lâu rồi lái, Lăng Lệ khởi động mãi mà vẫn được, hơn nữa còn tìm được trong ngăn kéo chiếc bông tai của Phương Nam, còn có cả thuốc ngừa thai và bao cao su, trong lòng có chút…, thể , cách thức tự bảo vệ mình của vợ cũ thực rất tốt, chuẩn bị rất đầy đủ.




      Nửa đêm gọi điện thoại làm phiền Trọng Hằng, bảo cháu trai sáng mai lái xe đến cho lái tạm. đúng ra, chỉ vì ngày hôm nay, Lăng Lệ bận rộn suốt cả đêm. Lên nhà mở phim ra coi, lật tủ lật bàn tìm kiếm mấy quyển sách hướng dẫn gấp giấy ngày xưa của mình mang tặng cho Đông Đông. Lên mạng tìm hiểu đưa trẻ con chơi những nơi nào thích hợp, tiệm ăn nào trẻ con hay thích ăn.




      Giống như cảnh chiến tranh loạn lạc vậy. Sáng sớm ra, tên nhóc đáng ghét Trọng Hằng kia chịu phối hợp, bảo nó bảy giờ xuất phát mà nó ngủ nướng đến tận bảy giờ bốn mươi lăm, cũng may lấy công chuộc tội, lái chiếc xe trông rất oách qua đây, chắc chắn Đông Đông thích. Lăng Lệ hình như tham lam quá, muốn nhanh chóng sửa xong xe của mình, sợ là bởi vì chẳng phải Giản Minh thích phô trương sao? Trong ga-ra xe của trai có chiếc nào là phô trương, cố sống cố chết đưa chiếc Đại Chúng đến nhà máy xe ô tô sửa chữa, bảo người ta đổi hết ghế ngồi xe luôn, sau đó mới bay đến bệnh viện. đường, vừa khéo ngang qua cửa hàng bán băng đĩa, Lăng Lệ nhào vào mua đĩa rồi lại lao ra tiếp…




      Vì bận quá nên đến trễ, muốn trước với Giản Minh tiếng, nhưng ai mà ngờ được số điện thoại của lại có thực? Lăng Lệ hết hồn, quay về khoa Nội tiết tìm người, người ở trong văn phòng với , người ấy xuất viện từ tối hôm qua, nhưng mà sáng nay có dắt con đến đây, nhắn tin lại cho Phó Chủ nhiệm, nếu như có ở khoa Nhi ở Nha Khoa. Lăng Lệ cảm động biết bao? Hào hứng chạy ra khỏi phòng khám, ở khoa Nhi và Nha Khoa chỉ thấy tên Đông Đông trong danh sách khám, chẳng thấy người đâu. Buổi trưa Lăng Lệ chẳng kịp ăn cơm, tìm khắp bệnh viện, nhưng tìm ra Giản Minh và Đông Đông. Đến tiệm bánh ngọt, Giản Minh xin nghỉ việc, đến chỗ ở tìm , Giản Minh chuyển nhà. Mỗi lần đến địa điểm nào đó, Lăng Lệ đều cảm thấy nặng nề, kinh sợ và thất vọng đến mức khó thể nào chịu đựng nổi, chắc đến nỗi nào chứ nhỉ, chỉ vì đến trễ chút, chơi trò mất tích sao? Điều càng làm cho Lăng Lệ day dứt hơn nữa, biết có phải vì đến trễ, nên họ mới mất tích? Hay là vốn dĩ lên kế hoạch mất tích, liên quan gì đến việc đến muộn của ? Giản Minh, em lừa phải ?




      Lăng Lệ có dàn đồng nghiệp rất tốt bụng, khi lo lắng đến mức chẳng biết làm thế nào, định báo cảnh sát, Đường Nhã Nghiên khuyên trước hết đừng lo lắng, suy nghĩ kĩ lại xem vướng mắc ở chỗ nào. Mễ Lợi căn cứ vào thời gian nhận thuốc của Đông Đông lục lại băng video ghi hình, dự đoán thời gian họ rời khỏi bệnh viện. Hai ngày sau khi Giản Minh mất tích, mọi người tổng hợp manh mối, có băng video làm chứng, khoảng mười giờ ngày đó, Giản Minh dắt Đông Đông ra khỏi cửa sau của phòng khám, như thế có thể về hướng của khu nội trú, có điều, chẳng bao lâu sau, hai mẹ con lại quay lại phòng khám, ra ngoài qua hành lang của phòng khám ưu tiên.




      Đường Nhã Nghiên kết luận, “ có ai hại họ cả, ông Lăng, ông mà báo cảnh sát, người ta cười cho đấy.”




      Lăng Lệ cố chấp, “Tôi báo cảnh sát, biết ngay họ ở đâu.”




      Mễ Lợi , “Nhưng nếu như Phó Chủ nhiệm báo cảnh sát, mọi người chẳng có việc gì cả, cảnh sát tìm đến tận cửa, bà con lối xóm mà biết được hay lắm.”




      Vượng Mẫn tiếp lời, “Theo em thấy có thể ở nhà chăm sóc con trai, Phó Chủ nhiệm tìm xem địa chỉ của con trai ở đâu, là có thể tìm ra ấy được rồi.”




      Đúng rồi, tìm nơi ở của La Thế Triết chắc khó lắm. Lăng Lệ mở danh bạ trong điện thoại ra, xem ai có thể giúp được .




      Đường Nhã Nghiên lẩm bẩm, “Lạ quá, Giản Minh đáng lẽ gặp được ông chứ nhỉ, ngày hôm trước khi tôi dặn ông lại cạnh phòng khám, phải khoảng mười giờ sao? Lúc đó Phương Nam còn ở đó. phải ông còn Phương Nam đưa thiệp mời đám cưới đến đó sao?”




      lời làm cho người ta thoát khỏi cơn mê, mọi người đều , “Trời ơi, đừng nhìn thấy Phương Nam nên nổi cơn tức giận rồi nha.”




      Lăng Lệ sốt ruột, “Việc đó có gì đáng giận đâu cơ chứ? Giản Minh phải loại người ích kỉ, nhen, hơn nữa vốn dĩ biết Phương Nam…” thôi hồi, Lăng Lệ nhớ đến đầu đuôi câu chuyện hôm trước, còn tự tin, có thể có hiểu lầm gì đó rồi chăng?


      Ngày hôm trước, từ bãi đậu xe ra, Lăng Lệ về khoa Nội tiết mà qua phòng khám trước, Phương Nam từ phía sau chạy lên gọi , “ Lệ.”




      Lăng Lệ cảm thấy rất ngạc nhiên, “Sao em lại đến đây?”




      Phương Nam nửa đùa nửa , “ đến thăm .”




      Lăng Lệ quan sát vợ cũ của mình, “Nhìn em được đấy chứ, trông rất quý phái.”




      Phương Nam đáp lời, “ cũng tệ mà, khuôn mặt tươi rói, hớn hở thế kia.”




      Lăng Lệ cũng nửa đùa nửa theo, “Ờ, chúng ta đều gặp được nhau rồi, đúng ?” chỉ về hướng phòng khám, “ có việc .” Ý của là, có việc , có việc bãi triều.




      Phương Nam chậm rãi theo Lăng Lệ về hướng phòng khám, trêu , “Có việc gì đáng để lôi chiếc Porsche trong ga-ra xe của trai ra lái vậy?”




      Lăng Lệ đáp, “Bọn trẻ con thích ấy mà.” Lăng Lệ cứ nghĩ lời của mình quá ràng rồi, nhưng tư duy của phụ nữ, từ trước đến nay cách nào lý giải nổi.




      Giọng điệu của Phương Nam vẫn luôn hào hứng như thế, “Ái chà chà, y tá thực tập mười tám tuổi sao? Lệ, càng chiến đấu càng dũng đó nha!”




      Lăng Lệ thầm liếc xéo qua Phương Nam, dài dòng nữa, “ đó, tìm có việc gì?”




      Phương Nam lôi ra thiệp mời màu đỏ, “Tiệc cưới ngày hai tám tháng chạp, mời .”




      Lăng Lệ sửng sốt, mời dự đám cưới? Thực ra cần thiết phải? “Em chắc chắn mời đến dự?”




      Phương Nam có thói quen hay nghiêng đầu qua, mỉm cười tự nhiên, “Chắc chắn, khoảng thời gian gần Tết, vé tàu vé máy bay đều căng thẳng, hơn nữa em cũng muốn người nhà đến đây, cứ coi như người nhà của dâu là được.”




      Lăng Lệ thấy nực cười quá, chức năng của chồng cũ cũng nhiều ghê, có thể xem như người nhà của dâu, nhận lấy thiệp cưới, “ chắc chắn đến.” Khi là người nhà của dâu, Lăng Lệ cũng như người nhà nhàng khuyên bảo dâu, “Sống cho đàng hoàng với Tiền Á Quân, đừng có sống theo ý thích của mình, biết tính tình của em, việc gì cũng cầu toàn, nhưng thế giới này, từ xưa đến nay hiếm có cái gì vẹn toàn, hiếu thắng quá mệt người khác, cũng mệt cả bản thân mình.”




      Phương Nam gì, chỉ nhìn Lăng Lệ, đó là dáng vẻ mà quen thuộc, còn nhớ lần đầu tiên mời ăn cơm, Lăng Lệ vốn định từ chối, ấy nhìn như thế này đây, hơi nghiêng đầu, nụ cười có vẻ như thỉnh cầu, cũng có chút mê hoặc, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thế nên Lăng Lệ cách nào từ “” được nữa. ngơ ngác đôi môi của Phương Nam dán vào môi hề báo trước, trong lòng Lăng Lệ hơi run rẩy, nhưng rồi cảm thấy kinh hãi, vội vàng đẩy ấy ra, “Này, còn đùa nữa hả? Em sắp phải lấy chồng rồi đó.”




      “Ông chú hẹn hò với y tá mười tám tuổi mà còn đeo nhẫn cưới.” Phương Nam tự nhiên cảm thấy xúc động, “ Lệ, chân thành đó.”




      À, nhẫn cưới, Lăng Lệ giải thích, “Là thế này, vốn định qua ngày mồng hai Tết, sau kỉ niệm ngày cưới của chúng ta mới tháo ra, có điều…” khẽ thở dài, giống như Giản Minh vậy, chồng của người khác, được nhớ nhung, Lăng Lệ , “Bà xã của người khác, thể nhớ nhung được nữa.” Tháo chiếc nhẫn bạch kim trắng trẻo ấy ra, thả vào trong thiệp cưới của Phương Nam. Lăng Lệ giơ bàn tay tháo nhẫn cưới ra bắt lấy tay ấy, “Chúc em hạnh phúc, Phương Nam.” ngón tay , vết nhẫn cưới vẫn còn mờ mờ, cho dù xét về mặt sinh lý hay là vật lý, miễn sao vật ngừng trao đổi chất và quang hợp, đây phải là dấu vết khó phai mờ.




      Phương Nam cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương được cắt hình vuông lên bắt tay Lăng Lệ, “Cảm ơn, tiệc rượu đúng giờ tiến hành, nhớ đến sớm chút.”




      “Nhất định là như thế.”




      Phương Nam mới bước mấy bước quay đầu lại, “Nhờ mang người bé đến luôn nhé!”




      Lăng Lệ mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời như có ánh nắng mặt trời chiếu vào, trả lời, “Được.” cảm thấy quá tốt, Phương Nam thêm bước nữa, có Giản Minh, đạt được điều mình mong muốn, đây chính là viên mãn.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12






      Phương Nam vừa , Đường Nhã Nghiên và biên đạo bên đài truyền hình từ hướng khác đến, “Vừa rồi là ai đấy? Phương Nam à? Đến làm gì thế? Muốn gương vỡ lại lành à?”




      Lăng Lệ dí thiệp cưới trong tay vào sát mũi Đường Nhã Nghiên, “Trời, ngày lành tháng tốt như thế này, ấy sắp kết hôn rồi, chị chút gì dễ nghe chút được hả…”




      Chỉ thời gian ngắn như thế thôi, chỉ chút chuyện như thế thôi, lẽ bị Giản Minh nhìn thấy rồi sao? Có cần phải trùng hợp như thế ? Nhưng nếu như nhìn thấy , Lăng Lệ cảm thấy đây là hiểu lầm rất dễ giải thích, chỉ cần tìm thấy Giản Minh là được.




      Tìm địa chỉ nơi ở của La Thế Triết, việc hỏi han vốn dĩ khó khăn là mấy, nhưng mà bị nhầm lẫn về phương hướng. Cứ nghĩ La Thế Triết là giám đốc ngân hàng thành phố, chắc là ở khu chung cư dành cho nhân viên ngân hàng thành phố, tìm thấy, cứ nghĩ rằng hay ta mua nhà ở những khu dân cư ở khu vực lân cận của thành phố? Tìm rất lâu rất lâu mà vẫn tìm thấy. Sau đó Lăng Lệ mới nhớ ra, Giản Minh từng , trước đây La Thế Triết làm việc trong cơ quan ngân hàng của tỉnh, chắc chắn ta phải mua nhà của ngân hàng tỉnh, lúc này đây mới tìm ra địa chỉ của La Thế Triết.




      Ngày tìm được địa chỉ, là buổi sáng ngày hai mươi tám tháng chạp, Lăng Lệ đến nhà của La Thế Triết, nhấn nút chuyện với căn hộ số 602, có ai trả lời. Đợi đến khi có người ở đó vào, Lăng Lệ mới theo vào luôn. Nhấn chuông cửa, mãi mà vẫn có người ra mở cửa. Lăng Lệ đợi thời gian rất lâu, thực thể nào nhẫn nại hơn nữa, đành phải gõ cửa nhà hàng xóm hỏi han tình tình bên nhà La Thế Triết, lúc này mới biết, Giản Minh đưa con trai về nhà mẹ ruột ăn Tết, chắc đến ngày con trai nhập học mới quay về. Lăng Lệ … Buổi trưa, mình tham gia lễ cưới của Phương Nam.




      Lăng Lệ uống quá nhiều, phải uống ở lễ cưới. Buổi tối ăn cháo mồng tám tháng chạp[1] với trai và chị dâu xong, cuốn gói về nhà mình, bếp núc nguội lạnh, muốn có thêm sinh vật biết thở cũng kiếm đâu ra, hôm nay vợ cũ kết hôn, Giản Minh mất tích, khó có thể chịu đựng nổi, Lăng Lệ mở tủ lấy ra chai Label, đơn độc chuốc rượu mình. Thực ra chính là giải tỏa tâm lý, đây là cách giải tỏa tâm lý rất sáng suốt, làm tổn hại đến bản thân mình, chung chẳng giải quyết được việc gì, rượu chảy xuống bụng, vướng mắc lại nằm trong tim, ở giữa như có tấm ngăn cách, cho dù uống bao nhiêu rượu cũng thể nào lấp đầy khoảng trống trong trái tim được. Sau đó tắm nước ấm chút cho tỉnh táo, Lăng Lệ cảm thấy thể nào cứ từ bỏ như thế này được, biết đâu lại tìm được địa chỉ cha mẹ ruột của Giản Minh sao?




      [1] Cháo mồng 8 tháng Chạp: Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.




      người có lẽ giúp được , chính là em của La Thế Triết, tên gì nhỉ? nhớ nữa, nhưng nhớ làm ở đài truyền hình. Đài truyền hình sao, trong lòng của Lăng Lệ lại cảm thấy có chút hối hận, hình như tìm nhầm địa chỉ phải? Đáng lẽ trước tiên phải tìm em của chàng họ La kia, thời gian này, bệnh viện hợp tác với đài truyền hình dựng chương trình suốt, tìm La xem ra dễ hơn tìm La tiên sinh chứ. Có điều, để tập trung tinh thần và sức lực tìm Giản Minh, Lăng Lệ can thiệp gì vào công việc quay phim, chương trình đó chắc cũng quay đến phần cuối rồi chứ nhỉ? Lần này Lăng Lệ lại bất chấp bắt đầu bằng hai chữ La Thế. Lần này quá tốt, số điện thoại di động của La Thế Hoa có ngay trong tay Lăng Lệ, địa chỉ nơi ở tạm thời chưa có, gần đây La Thế Hoa chuyển nhà, hơn nữa vào đúng dịp Tết, người ta xin nghỉ phép về miền Nam thăm gia đình, phải đợi qua Tết mới quay trở về.




      Mặc dù được lý tưởng cho lắm, nhưng Lăng Lệ sung sướng muốn phát điên lên, nhưng rất nhanh sau đó, vui quá hóa buồn, ở đầu bên kia điện thoại của Thế Hoa rất ồn, ràng nơi nào đó có thể dang rộng tâm hồn, muốn đốt bao nhiêu pháo đốt, tiếng cười huyên náo của trẻ con và tiếng pháo đì đà đì đùng lọt vào thiết bị truyền tiếng, đập vào tai Lăng Lệ như nước thủy triều, làm cho giọng của La gần như trở thành thanh phụ họa thêm mà thôi.




      Trước tiên, La nghe sai họ tên của Lăng Lệ, Lăng nghe thành Lâm, “ Lâm, cần tìm Giản Minh phải ?”




      Lăng Lệ lại chẳng thèm để ý mình mang họ gì nữa, chỉ cần đạt được mục đích, “Đúng vậy, thời gian sắp Tết này, liên lạc được với ấy.”




      La liền , “Tại sao gần Tết lại liên lạc được với chị ấy? là đồng nghiệp trước đây của chị ấy sao?”




      Lăng Lệ trả lời, “, tôi là bạn của ấy, cũng là bác sĩ của ấy luôn.”




      La có chút căng thẳng, “Sức khỏe của chị dâu tôi có vấn đề sao?”




      phải, phải, ấy bình thường.” Lăng Lệ cảm thấy bình thường ở chỗ, “ La, Giản Minh còn là chị dâu của nữa.” cầu lại lần nữa, “Có thể cho tôi xin địa chỉ nhà của cha mẹ ruột Giản Minh và số điện thoại của Giản Minh ?”




      Ý thức cảnh giác của La đúng là vô địch, “ là bạn của Giản Minh, đáng nhẽ phải biết cách liên lạc với chị ấy chứ, tại sao lại tìm tôi xin số điện thoại của chị ấy? Hơn nữa, tôi thể chỉ dựa vào câu của là tin ngay được. Đợi tôi hỏi cho ràng rồi trả lời sau, tạm biệt.” xong tắt máy ngay lập tức.




      Lăng Lệ nắm lấy điện thoại, cam tâm chết như thế này, những người trong gia định họ La đều có tính khí như vậy sao? Gọi lại lần nữa, La hề bắt máy, nhấn nút tắt. Lăng Lệ chán nản muốn chết.




      Mới đó mà đến ba mươi Tết, Lăng Lệ du lịch với nhà trai đến đảo Bali, điều này có nghĩa là, hiếm khi được độc thân, dám hứa sang năm lại có thể tiếp tục cống hiến, đêm giao thừa năm nay, trực ban.




      Phòng bệnh của khoa Nội tiết vào dịp Tết là thời gian yên tĩnh nhất trong năm. Lăng Lệ chỉ nhận được thông báo cần hội chẩn gấp, xong việc lại cảm thấy ngán ngẩm, cất bước quay về khu nội trú, ngang qua tầng lầu của khoa Thận, nhớ lại ở cầu thang này nhặt được kia, ngẩng đầu nhìn , hai mắt ngân ngấn nước, mịt mờ mông lung… Đưa con trai về quê ăn Tết, hy vọng cha mẹ cằn nhằn . Lê bước về địa bàn chỉ rộng vài mét vuông đó, y tá trực ban lên mạng bằng điện thoại xem cái gì đó, cười ha hả, thực ra bác sĩ cũng có thể về văn phòng tìm tiết mục chúc Tết nào đó hỉ hả cười theo cho vui, đáng tiếc thay, có tâm trạng đó. Lăng Lệ tới lui trong hành lang, hết đợt này đến đợt khác, qua, rồi lại về, thả tâm tư theo từng bước chân, nhớ lại từng qua vị trí giường 106 như thế nào, qua phòng bệnh có giường 36 như thế nào; nhớ lại làm thế nào để ở trong hành lang toàn mùi hôi bốc lên tận đỉnh đầu như thế, làm thế nào để nhìn về phía hành lang đằng kia, trầm tĩnh đến nỗi làm cho phải ghen tị. nhớ lại nhờ kiểm tra đôi chân bị phù nề như thế nào, sau khi quấn ống quần lên, lộ ra đôi chân thon dài, da dẻ mịn màng tì vết, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào da , toàn bộ mạch của bắt đầu nhảy nhót…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :