1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh sắp bị những lời của đè chết, lẩm bẩm, “ độc thân sao? Ly hôn rồi ư? Đường Nhã Nghiên phải là vợ à?”




      “Đường Nhã Nghiên?”, Lăng Lệ lắc đầu, vô cùng khẳng khái, “Giản Minh, đầu óc liên tưởng của em phong phú quá đấy, biết quan sát !”




      Giản Minh cảm thấy cuối cùng cũng trút được tảng đá đè nặng trong tim , làm cho có giảm giác hơi mất thăng bằng, ngốc nghếch để yên bàn tay mình cho Lăng Lệ nắm, tay đỡ lấy trán, mắt nhắm nghiền, trời ơi, mấy ngày nay suy nghĩ cái gì chứ? Suýt nữa ép mình phát điên.




      Phục vụ mang thực đơn lên, Lăng Lệ vô cùng tự tin, Giản Minh nghe chọn những món nào, đến khi tỉnh người lại phục vụ mất rồi.




      Lăng Lệ ràng hề cho Giản Minh cơ hội phân tâm, tiếp tục chuyện vừa nãy, “Vợ cũ của tên là Phương Nam, kết hôn với được sáu năm, chưa có con. Vốn dĩ đứa, năm đó muốn tham gia vào việc tranh cử thăng chức trong khoa , dứt khoát xin nghỉ phép đưa ấy Tây Tạng chơi thời gian, sợ ấy , giấu ấy, sau khi về, ấy biết, giận , tự ra quyết định bỏ đứa con đó.” Lăng Lệ ngừng vài giây, nắm lấy những ngón tay của Giản Minh, chậm rãi xoa đều vào đầu ngón tay của , để cảm nhận được hơi ấm của đầu ngón tay, từng đợt hơi ấm xuyên qua da thấm vào máu thịt, tiếp, “ rất thích trẻ con, hy vọng khi bọn nó còn , ôm lấy con, trêu con cười, đếm xem con mọc mấy chiếc răng, dạy con tập , hát hò với con, kiên nhẫn chờ con lớn lên, dạy con viết chữ, giải phương trình, chơi các trò chơi, đánh bóng và lái xe. Giản Minh, đối xử tốt với Đông Đông, à, đợi chút.” Lăng Lệ mở túi xách ra, tìm tới tìm lui mấy lần, cũng tìm thấy thứ cần tìm, vò đầu gãi tai, “Xin lỗi, lại quên rồi, mấy lần dặn mình phải trả hoa hồng giấy của Đông Đông cho em, mỗi lần trước khi ngủ đều nhớ, buổi sáng khi làm lại quên mất.”




      Giản Minh vẫn rất bần thần, hồn vía như lên mây, chỉ trả lời câu trọng điểm, “Em, em cứ ngỡ là vứt bông hoa đó rồi.”




      “Sao lại vứt được? còn xếp con chó săn Basset Hound, muốn nhờ em tặng cho Đông Đông. Ngày mai cuối tuần đúng ?”, Lăng Lệ cầu, “ có thể gặp Đông Đông với em ?”




      Ánh mắt Giản Minh hướng về phía quầy ăn, cũng biết nghĩ ngợi điều gì.




      Lăng Lệ hỏi tiếp, “Em còn điều gì yên tâm sao?”




      Giản Minh nhìn , mím môi lắc đầu, băn khoăn, hoảng loạn, “Em cũng biết nữa.” Hai tay nắm chặt lấy cốc trà, cố gắng tìm lại ý thức, với mình những điều này là muốn bày tỏ điều gì đây? Nhất thời hoảng loạn trong lòng, hai tai đỏ ửng lên, dần dần, cả khuôn mặt, đến cổ đều nhuộm màu hồng tươi.




      “Còn biết nữa hả?”, Lăng Lệ suýt chút nữa phát điên, nhưng mà khi nhìn thấy Giản Minh mặt mày ngơ ngẩn, lâu lâu lại xấu hổ đỏ mặt lên, Lăng Lệ lại… “Được rồi, em biết, giải thích dần dần cho em nhé, còn chút nữa thôi, cả hai chúng ta đều hiểu.” Hạ quyết tâm, lôi điện thoại di động ra, xem ra muốn tránh mục này e là có khả năng, chi bằng giải thích sâu hơn nữa, giống luận văn điện tử, trình bày có chứng cứ hẳn hoi, “ từng gửi tin nhắn cho em.” Rốt cuộc vẫn rất ngại ngùng khi đọc cái tin nhắn có vẻ ngu ngốc, đọc là biết ngay của ai đó lên thành tiếng, mở ra đưa cho Giản Minh xem, “Này, là tin nhắn này đây.”




      ly hôn, vướng bận con cái.” Giản Minh nhìn thẳng vào Lăng Lệ, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, thái độ này được hiểu là, đây là tin nhắn của sao?




      “Đúng thế.” Lăng Lệ mở tiếp tin nhắn nữa, “ nhận được tin nhắn của chưa? Tại sao trả lời?”, “Tin nhắn này cũng là của .”




      Mở tin nhắn tiếp theo, “ còn dám nhắn tin đến quấy rầy tôi, tôi báo cảnh sát!!!”, “Tin nhắn em trả lời cho đó.” giải thích, “ phải giải thích chút, phải cố ý những điều đó để làm phiền em, cũng cố ý gây ra hiểu lầm này, để mọi người nghĩ rằng và em thế nào đó. Đêm gửi tin nhắn đầu tiên cho em, có uống chút rượu, nhất thời đãng trí quên mất viết tên mình vào, thực ra cũng phải là quên, chỉ là có cảm giác, em phải biết là ai chứ. Bởi vì ngày em tự ý trốn viện thăm Đông Đông, gọi cho em mấy cuộc điện thoại liền, em khóa máy, nhận được điện thoại, nhưng việc này trong ý thức của , chẳng hiểu tại sao lại biến thành kiểu nhận biết tự nguyện của đôi bên, em chắc chắn biết số điện thoại này là của , cho nên khi gửi tin nhắn cho em lại sơ suất việc này. Mà tin nhắn trả lời của em gửi cho , lại làm cho hiểu lầm em dùng cách này để từ chối , dẫn đến những biểu thất thường của , cho rằng em lúc hồ hởi, lúc lạnh nhạt với , gọi điện thoại cho em, em còn cố ý bắt máy…”




      Lăng Lệ vẫn chưa trình bày xong những trích dẫn để giải thích cặn kẽ hơn, Giản Minh giơ tay ôm lấy khuôn mặt, hai vai rung lên, Lăng Lệ sợ hãi, đây là phản ứng gì thế này? Vỗ vỗ vào vai Giản Minh, “Này, sao thế hả? Này…” Nắm lấy tay , “Sao thế?” Đập vào mắt là khuôn mặt cười của Giản Minh, từng nhìn thấy khóc, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cười, đặc biệt là nụ cười như bây giờ, cuối cùng hiểu tại sao La Thế Triết lại tặng cho hoa hồng phấn, Lăng Lệ nhất thời ý loạn tình mê, thu hồi lại được, giở ngón nghề biểu diễn văn nghệ ngày xưa ra, “Em nên cười nhiều vào, giống như hoa hồng của vùng Kazanlak Bungari nở bung chỉ trong đêm.” thèm để tâm đến, Giản Minh nằm rạp xuống mặt bàn, ngồi nổi, cười mãi cho đến khi phục vụ mang thức ăn tới mới dừng lại. Lăng Lệ cười nổi, tại sao loay hoay lúc, phải thu phục này, mà giống như thu phục hơn.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gắp thức ăn cho Giản Minh, bác sĩ chẳng biết phải làm thế nào, “Giản Minh, chúng ta cứ thong thả, cười từ từ thôi, đủ để cười mấy năm luôn đó, việc gì phải gấp gáp như thế? À, đúng rồi, em dùng thuốc chưa?”




      Dư ăm trước đó vẫn chưa hết hẳn, vừa cười vừa , “Trước khi đến đây em dùng rồi, em có ăn trước ít rồi.”




      Kế hoạch của Lăng Lệ tối nay rất cặn kẽ, “ sao đâu, em có thể ăn nhiều vào chút, lát nữa chúng ta xe đến bên bờ hồ, ở đó rất gần bệnh viện, chúng ta dạo, sau đó tiễn em về.”




      “Dạ.” Giản Minh mỉm cười trả lời tiếng, nhìn mấy món ăn bàn, ngoài món thịt bò kho tàu ra, còn có món cá chẽm chưng tương, cải bẹ xào tôm nõn, súp sò điệp sữa tươi, canh măng sợi. Nhìn thấy Lăng Lệ chỉ uống bia, khôi phục lại phong độ cần có của chủ tiệc, “Đừng tiết kiệm tiền cho em, gọi chai rượu vang .”




      Lăng Lệ rót cho Giản Minh chút bia, cố ý trêu , “ được, uống rượu nhiều quá làm càn.” Lúc nãy khó khăn lắm Giản Minh mới thôi cười, kết quả bây giờ lại cười tiếp, Lăng Lệ biết, cười cái tin nhắn dở hơi của sau khi uống rượu đó, thực ra, ý của chỉ là điều đó, đành phải đợi nương kia cười xong mới chuyện nghiêm chỉnh, “Thế nào rồi? biết rồi, hiểu rồi chứ? Phải trả lời cho câu chứ nhỉ?”




      Giản Minh nếm miếng thịt bò, cảm giác rất hài lòng, nhất thời hiểu ý , “Câu gì chứ?”




      Rồi cũng ép cho Lăng Lệ cuống lên, “Giản Minh, tùy tiện gửi kiểu tin nhắn đó cho người khác, cũng vô duyên vô cớ tìm đủ cơ hội để mỗi ngày được qua phòng bệnh nào đó, cũng tùy tiện…”




      “Để em suy nghĩ thêm , được ?”, Giản Minh lần đầu tiên thấy Lăng Lệ phát hoảng lên như vậy, nhíu mày, trong ánh mắt có chút gì đó lo âu, làm Giản Minh muốn cố chấp suy nghĩ thêm vài ngày cũng được, “Em suy nghĩ lâu lắm đâu, mấy ngày thôi.” Nhìn thấy ánh mắt sau cặp kính của Lăng Lệ, Giản Minh mềm lòng thêm chút, “Xin lỗi , ngày mai em trả lời .”




      “Ngày mai, lời phải giữ lấy lời.”




      “Ngày mai.”




      Lăng Lệ tạm thời tha cho , chạm ly bia vào cốc của , “Vì tại và ngày mai.”




      Giản Minh uống ngum bia, khi ăn, nghe Lăng Lệ câu, “Mặc dù phải đến sớm nhất, nhưng bắt buộc phải đến cuối cùng.” Ánh mắt của bất giác ngừng bàn tay của Lăng Lệ, nhẫn cưới ngón tay áp út tượng trưng cho gắn kết đến cuối đời cho dù phải trải qua bao nhiêu giông tố, vẫn còn đó. Gắp miếng thịt bò cho Lăng Lệ, “Em ăn thấy cũng ngon, nếm thử chút xem sao.”




      Lăng Lệ chậm rãi thưởng thức, “Rất ngon, thời gian nấu vừa đủ, chỉ có điều cho hơi nhiều gia vị. Đợi qua mồng hai Tết, tháo ra.”




      “Hả?”, kiểu nhảy tone này, Giản Minh ngạc nhiên hỏi, “Ăn thịt bò đến mồng hai Tết ư?”




      phải, là cái nhẫn.” Ngón tay đeo nhẫn của Lăng Lệ lắc lư trước mắt Giản Minh, “ và Phương Nam tổ chức đám cưới vào ngày mồng hai Tết, mồng hai Tết hàng năm là ngày kỉ niệm đám cưới của bọn . ly hôn chưa được bao lâu, phải chưa dứt lòng được, chỉ là có nhiều khi, ở nhà mình, vẫn còn hay nhớ về những ngày tháng trước đây, vốn định lên kế hoạch cho mình, cho bản thân mình thời gian để thích ứng, đợi ra Tết, xem mắt theo dẫn dắt của mấy bà nhiều chuyện, có điều, may quá, gặp được em rồi.”




      Giản Minh thắc mắc, “Tại sao lại ly hôn?”




      “Sau khi cưới, dần dần phát ra quan điểm sống của bọn khác xa nhau quá, có thể là vì điều đó, ấy hài lòng về , cho nên ngoại tình. Có lẽ phần nhiều do tốt.” múc muỗng tôm cho Giản Minh, “Em ăn thử cái này . Đúng rồi, nếu như em để ý, bây giờ tháo ra ngay.” Lăng Lệ có chút ngại ngùng, “Thực tình mà , đúng là quá đáng, vừa cầu em trả lời cho , lại còn đeo cả nhẫn cưới.”




      sao đâu, em có thể chấp nhận được.” Giản Minh ăn tiếp, lẩm bẩm câu, “ chừng, em cũng gặp được hùng.”




      “Cái gì?”, Lăng Lệ nghe .




      Giản Minh che đậy, “Em em ngốc quá, mấy người trong khoa hình như đều động viên đến hỏi em câu đó, kết quả là em cứ ngốc nghếch chịu hiểu, em cứ nghĩ rằng mấy người trong khoa điên hết rồi, khích lệ người khác ngoại tình.”




      phải là em ngốc, chỉ là em hơi thiếu chút tự tin thôi.” Bàn tay của Lăng Lệ vuốt vuốt mái tóc cột cao như đuôi ngựa của Giản Minh, “Có điều, hứa rằng, mọi thứ chắc chắn tốt đẹp hơn.”




      Giản Minh chủ động nâng ly chạm cốc bia với , “Em cũng tin rằng, mọi thứ chắc chắn tốt đẹp hơn. Có ngày, em …”




      Buổi tối mùa đông, chạy đến bên bờ hồ dạo chưa chắc ý tưởng tốt, nhưng được cái vắng người, có gió, bầu khí trong lành, lạnh lẽo, ánh đèn phản chiếu mặt hồ, sóng nước dập dờn lung linh, khung cảnh này làm Lăng Lệ cảm thấy vô cùng hài lòng, là địa điểm tốt để có thể dốc bầu tâm .

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lăng Lệ xách túi quà tặng cho Giản Minh, hộp sô--la lại ở trong tay Giản Minh, mục tiêu của là chỉ ăn miếng thôi, Lăng Lệ giở trò trêu chọc, “Lúc nãy có người thề thốt vô cùng thành khẩn, có ngày tôi chẳng sợ gì cả, sợ cứ ăn .” Nhìn thấy Giản Minh lên cơn bất cần đời, định ăn như hổ đói, lại vội vàng , “Sợ chút , chúng ta cần phải đạt tới lý tưởng trong vòng ngày đâu, ăn miếng là được rồi.” Giản Minh nghe theo lời , cắn miếng , ngây ngất, “Ngon quá .” Dáng vẻ thèm thuồng của làm cho Lăng Lệ nín được cười, vộ vàng cất sô--la , dặn dò, “Phải giữ lại cho Đông Đông.”




      Giản Minh chỉ cười, tối hôm nay cười quá nhiều, nhìn thấy tâm trạng này vui vẻ, Lăng Lệ thương lượng, “Tiền mời cơm lúc nãy để trả lại cho em được ?” than thở, “Em cũng xảo quyệt quá đấy, gửi tiền trước ở quầy thu ngân.”




      Giản Minh vẫn chỉ mỉm cười, nụ cười của nhuốm mùi sô--la, “ thấy em có thành ý mời ăn cơm chưa?”




      Lăng Lệ vẫn so đo, “Mặc dù phải là người giàu có, nhưng bình thường ra ngoài ăn cơm, rất ít khi để phụ nữ phải trả tiền.”




      Nụ cười của Giản Minh vẫn ngọt ngào, “Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ về việc này nữa được ?”




      này có gì đó được bình thường lắm phải, chắc phải trúng chưởng Tam tiếu tiêu dao tán[1] chứ nhỉ, sao cứ cười mãi vậy? Lăng Lệ nhịn được, cúi người ghé sát Giản Minh, nâng cằm lên tỉ mỉ quan sát, “Em sao chứ? Tâm trạng vui vẻ đến vậy sao? Hay là, hay là em say rồi?”




      [1] Tam tiếu tiêu dao tán: loại chất độc mùi, màu của lão quái Đinh Xuân Thu, phái Tinh Tú, kẻ nào trúng độc cười lên ba lần rồi chết.




      Giản Minh ra sức gật đầu, đuôi ngựa sau đầu đung đưa, “Em rất tỉnh táo, biết gì, chỉ có điều mỗi lần uống rượu xong đều như thế, cho dù chỉ uống chút xíu thôi.” đưa tay lên ra hiệu giải thích từ “ chút xíu”, tiện thể hất bàn tay của Lăng Lệ nâng cằm của ra, rất rất rất chân , trề môi, “ đừng có mà trêu em.”




      Giản Minh như thế này, vừa đáng vừa chân chất vừa điệu đà, Lăng Lệ giở trò, “Sau này nếu có việc gì chuốc rượu em, chút xíu thôi cũng được. Nào, kể cho em nghe câu chuyện.” kể sinh động như , “Có lần, cũng vào khoảng thời gian này, người bạn cùng phòng học xong môn Giải phẫu, tan học quá muộn, trời tối, ngang gốc cây trong vườn trường, ngửi thấy mùi gì đó hôi, liền hỏi bạn mình xem có phải nó vừa đánh rắm , , đồng thời hỏi ngược lại xem có đánh rắm , cũng rằng , bọn tranh cái về đến tận ký túc xá, trước khi ngủ vẫn còn cãi nhau, người bạn cùng phòng thề rằng phải nó, cũng thề rằng phải , sau này nghe người ta , có chàng thắt cổ tự tử gốc cây đó, bởi vì bạn của ta chết rồi, mà chàng đó lại hay đánh rắm…”




      Bờ hồ vào đêm, những nghe kể chuyện này, chắc là giống Giản Minh bây giờ nhỉ? cười nghiêng cười ngả, Lăng Lệ rất cam tâm, “Này, tiểu thư, đây là câu chuyện ma mà…”




      “Đây là câu chuyện Jung Won kể cho Da Rim nghe trong phim ‘Giáng sinh tháng tám’, bị cải biên, tưởng em chưa xem à? coi có ngốc hay cơ chứ?”




      Giở trò thất bại rồi, muốn cầm tay này cũng chẳng dễ dàng gì, Lăng Lệ cúi đầu, thở than, “Hóa ra em cũng xem rồi à? Thế em có nhớ Darim làm như thế nào ? Như thế này này.” Lăng Lệ nắm lấy tay của Giản Minh, đặt vào khuỷu thay mình, oán trách, “Em nghĩ em ngốc à? À, em cũng thích bộ phim này sao?”




      “Nữ sinh đều thích mà.” Giản Minh phản đối kiểu bộ chậm như rùa bò này với Lăng Lệ, tỏ ra tinh quái, “Ít nam sinh thích phim Giáng sinh tháng tám lắm mà, có lẽ là, cũng thích thân hình nóng bỏng của Shim Eun Ha phải ?”




      “Ai mà chẳng thích cái đẹp, phái nữ bọn em nhìn thấy mấy chàng đẹp trai có nụ cười như thiên sứ phải cũng gào thét ầm ĩ đó thôi?” Lăng Lệ suy nghĩ, “Có điều, thích Da Rim, là bởi vì ấy là tốt, chê Jung Won sống lặng lẽ, cũng chê thể lực của Jung Won yếu kém. Em còn nhớ Da Rim và Jung Won công viên trò chơi, họ chơi xong trò tàu lượn , sau khi bước từ tàu xuống, Jung Won bị nôn vì khó chịu, Da Rim làm gì em biết ? Vốn dĩ chỉ ăn kem thôi, còn mua thêm cho Jung Won chai nước. Mặc dù vừa ăn kem vừa uống nước trông có vẻ hơi kì dị, nhưng có thể thấy này đối xử lòng với Jung Won, điều này gần giống với tình thuần khiết mà chúng ta thường hay hiểu đó. Còn em sao? Vì sao em thích bộ phim này?”




      “Chắc là bởi vì cảm thấy rất tiếc nuối, hai người nhau lại thể trở thành người nhà, luôn làm mình cứ cảm thấy day dứt trong lòng. Đúng rồi, nếu như là Jung Won, cho Da Rim biết mình bị ung thư não, còn sống bao lâu nữa hay ?”




      “Em sao? Em có ?”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh cắn môi dưới, suy nghĩ lúc, kết luận, “Chắc là , như thế quá tàn nhẫn, giống như kết thúc trong phim, Da Rim biết Jung Won chết, cho rằng tình qua, nghĩ rằng hai người vẫn sống trong thế giới của họ, cho dù mỗi khi chán ghét với tất cả mọi thứ, nghĩ đến người kia nơi nào đó thế giới, hai người vẫn sống yên bình, chấp nhận chịu đựng bất cứ điều gì. Cho nên, cho dù Jung Won ra , Jung Won rất yên tâm và vui vẻ, Da Rim biết Jung Won chết, cũng sao cả, bởi vì thời gian đẹp nhất vẫn mãi mãi tươi đẹp trong ký ức của .”




      Lăng Lệ chăm chú nhìn vào con đường nhựa dưới chân, “Biết ngay mà, đâu có nhìn lầm em.”




      Giản Minh bị ít chất cồn trong bia kích thích, tỏ ra hiểu ý như bình thường, “Bàn về phim, sao? lựa chọn như thế nào?”




      “Giống như em vậy, em tổng kết rất tốt, những suy nghĩ trong lòng em đều hết rồi.”




      “Em cứ nghĩ là giống em nữa chứ.”




      “Vì sao?”




      “Em nghĩ rằng , đón Jung Won về nhà, để cho ấy được sống trong gian quen thuộc, ở bên ta trong những giây phút cuối đời. Ở bệnh viện, khi lâm chung, tắt thở ở trong phòng ICU lạnh lẽo, xung quanh toàn là những bác sĩ xa lạ, họ quan tâm đến nội tạng trong cơ thể ta hơn là quan tâm đến linh hồn của ta.”




      Lăng Lệ cố ý, “Oa, tiểu thư, cảm động chết được, những lời của , em đều nhớ hết à?”




      Giản Minh kéo dài giọng mượt mà của mình, “Làm gì có, đừng có đánh trống lảng.”




      “Tình huống khác nhau mà, Jung Won và Da Rim chỉ vừa mới bắt đầu, họ là người , phải người thân, có khác nhau chứ. Chúng ta thể cầu hai người vừa mới bắt đầu nhau phải gánh chịu phần tình cảm mà người thân bắt buộc phải chịu đựng, cho nên, nếu như là Jung Won, cũng đưa ra lựa chọn giống như ấy.”




      “Đúng rồi, về lý phải như vậy, ừm, bác sĩ Lăng…”, Giản Minh vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn và kính trọng, “Em hỏi việc được ? Chính là…”




      “Chỉ có điều đôi nam nữ dạo với nhau như thế này, người phụ nữ xưng hô với người đàn ông như thế.” Lăng Lệ ngắt lời Giản Minh, ánh mắt, thái độ, giọng điệu ràng hề hài lòng với Giản Minh, “u yếm chút gọi hoặc là chồng , tệ hơn chút gọi là lão già hoặc đồ quỷ sứ, tệ nhất em cũng phải gọi Lệ.”




      Giản Minh ngượng ngùng im lặng, mặt đỏ gay, phát ra rằng, cá tính của Lăng Lệ là trong những điểm vô cùng, vô cùng, vô cùng khó hiểu.




      Sau đó bác sĩ Lăng tỏ vẻ thông cảm cho lần này, “Trước hết gọi Lệ cái , sau đó hỏi câu hỏi của em.”




      Giản Minh cúi đầu chấp nhận số phận, lầm bầm, “ hỏi nữa.”




      Lăng Lệ xuống nước, ôn tồn, “Hỏi , năn nỉ em đó.”




      Giản Minh bị chọc giận, “Câu hỏi này là bệnh nhân hỏi bác sĩ đấy chứ.”




      Lăng Lệ nhượng bộ, “Được rồi được rồi được rồi, lần sau rồi gọi Lệ cũng được, hỏi .”




      Giản Minh dừng bước, giọng sao mà nhút nhát đến thế, sao mà, thiếu tự tin đến thế, sao mà sợ bác sĩ lừa đến thế, “Insulin có gây ra chết người hay ?”




      “Có chứ!, Lăng Lệ trả lời dứt khoát, “Nhưng mà,” cúi người xuống, ngang với chiều cao của Giản Minh, nhìn thẳng vào đôi mắt , giống như muốn bước vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn , nghiêm nghị, “Trong số những bệnh nhân mà gặp, chưa có ai làm như thế cả.” Nhìn thấy bất an và sợ sệt khuôn mặt Giản Minh, giọng của Lăng Lệ lại trở nên dịu dàng, “ phản đối có những lúc người ta suy nghĩ về việc này, tưởng tượng có ngày, phát mình bị bệnh nặng rồi bị biến chứng, khi biết làm thế nào để chống đỡ lại bệnh tật, cảm thấy có mũi thuốc có thể xua tan hết mọi đau đớn của mình, cứ dựa vào suy nghĩ như thế, có được chút sức mạnh để sống, còn lo lắng, còn cảm thấy tương lai mù mịt, tại sao lại được cơ chứ? Nhưng mà, nếu như chỉ vì nhất thời vấp ngã trong cuộc sống, lấy thuốc bác sĩ kê đơn để chữa bệnh, thực hành vi giết người, thế tàn nhẫn quá, cũng may chưa có người nào đối xử vơi bằng cách thức tồi tệ này.”




      Giản Minh lí nhí, “Em cũng như thế, em hứa.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11






      biết chứ.” Lăng Lệ đứng thẳng dậy, kéo Giản Minh, họ tiếp tục rảo bước trong ánh đèn lung linh, “ biết, em là hùng, dũng cảm nhất.”




      Giản Minh khẽ , “Em cứ nghĩ rằng nổi cơn giận lên với em, trách móc em.”




      “Làm sao có thể thế được?” Cánh tay khoác khuỷu tay Lăng Lệ của Giản Minh bị kéo xuống nắm vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào trong túi áo khoác, “Tay em lạnh quá, sao mang theo khăn quàng và găng tay?” cởi khăn quàng quàng cổ ra, quấn lên cổ Giản Minh. Nào ngờ có con chó con ở đâu bỗng nhiên nhảy xổ ra, sủa gâu gâu vào Giản Minh và Lăng Lệ, trong khi Lăng Lệ ngay lập tức tỏ ra hào hứng, Giản Minh trốn ra sau lưng Lăng Lệ, thét lên, “Đừng để nó chạy qua đây.”




      Lăng Lệ ngạc nhiên như vừa phát ra châu lục mới, “Ủa? Em sợ chó hả? Nó vậy cơ mà?”, rồi vô cùng hào hứng, vỗ tay với con chó con, “Ê, bên này…”




      Giản Minh căng thẳng, níu lấy áo của bác sĩ, “Đừng để nó qua đây mà.”




      Lăng Lệ sửng sốt, “Em sợ chó à?” Lúc này con chó con tỏ ra hứng chí vì được chơi đùa với Lăng Lệ, chạy nhảy, chơi đùa xung quanh , Lăng Lệ biết rốt cuộc Giản Minh sợ đến mức độ nào, tiếp tục trêu chó con, “Này, ở đây có rất xinh đẹp sợ mày này, mày tỏ ra thân thiện với ấy chút .” Con chó này chứ, nó nhảy chồm lên người Giản Minh, Giản Minh kêu thất thanh tiếng, “Cứu tôi với…” Nhào vào trong lòng Lăng Lệ, cái ôm vừa chân thành vừa mạnh bạo, Lăng Lệ giơ hai cánh tay ra ôm lấy , giả vờ như ném đá về phía chó con, chó con sủa ăng ẳng chạy mất. ôm lấy Giản Minh, “Được rồi, đừng sợ đừng sợ, sao nhát gan thế.”




      Giản Minh ôm chặt cứng vòng eo của Lăng Lệ, nhắm nghiền mắt lại, trốn trong lòng , dụi đầu vào ngực , “ chưa vậy ạ?”




      rồi.” Lăng Lễ vỗ vỗ bàn tay to lên sau đầu Giản Minh, khẽ dỗ dành, “ sao đâu, sao đâu.” Lúc này đây vẫn quên trêu ghẹo , “Nhìn em nhát gan thế kia, mà còn dám bảo từ nay về sau chẳng sợ cái gì nữa chứ? Ôi trời ơi, lúc nào mới đạt được mục đích cơ chứ?”




      Giản Minh vẫn ôm chặt bác sĩ buông, vẫn còn sợ hãi, giọng nghe có vẻ rất tủi thân, “Vậy mà còn trêu em được ư? lẽ chỉ sợ thứ cũng được sao?”




      ngốc nghếch này.” Thực ra Lăng Lệ muốn hù dọa chút, trêu đùa cho vui, cứ nghĩ rằng ấy đấm , ai ngờ ấy tin tưởng lao vào lòng để dựa dẫm như thế. tay ôm chặt lấy Giản Minh, tay kia vuốt mái tóc , Lăng Lệ cười, cười nữa, cười mãi, có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm trạng bây giờ của , vô cùng hài lòng, lên tiếng, “Giản Minh, đợi sau này, cái gì em cũng sợ nữa, chỉ sợ chó, cứu em. chừng, sau này cái gì cũng sợ, chỉ sợ em thôi, đến lúc đó em cứu , được ?”




      Giản Minh hình như muốn thoát ra khỏi vòng tay Lăng Lệ, nũng nịu, xấu hổ đỏ mặt, “Ai thèm chuyện sau này với chứ.”




      Lăng Lệ đâu dễ dàng buông tay như thế, “Thêm chút nữa thôi, mười phút được ?”




      Giản Minh tiếp tục loay hoay, “Mười phút ư? điên rồi à?”




      “Mười giây.” Lăng Lệ ra sức ôm chặt lấy Giản Minh, “Ngoan nào, đếm đến mười.” ôm Giản Minh trong lòng, dán cằm vào trán , nhắm mắt lại, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ, hơi thở của Giản Minh ấm áp, cảm nhận từng nhịp tim của , từng nhịp từng nhịp, đếm từ , đến mười, động đậy, thế là, đếm đến hai mươi. Trái tim của Lăng Lệ trôi theo từng giây, từng giây đó, mềm dần rồi vỡ vụn ra, chỉ cần thổi hơi biến thành tro bụi. buông lỏng Giản Minh ra, nâng khuôn mặt lên, ánh mắt như nước hồ thu, đôi môi mím lại, e lệ, yếu đuối, giống như con thỏ vừa bị làm cho kinh sợ, đây chính là vẻ đẹp có thể làm tan chảy băng đá trong suy nghĩ của , đôi môi của Lăng Lệ áp vào môi của Giản Minh, ngày đó, ban công lộ thiên, khi cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, muốn làm như vậy rồi.




      Giản Minh cúi đầu xuống, lại nhanh chóng rúc vào lòng Lăng Lệ, vẫn dán mặt vào ngực , giọng rầu rĩ phát ra từ phía quần áo , “ được, được.”




      Lăng Lệ dở khóc dở cười, “Tại sao lại được?”




      Đôi tay của Giản Minh vẫn ôm chặt lấy vòng eo của Lăng Lệ, giống như trốn con chó con ấy, sợ rằng có người nào đó kéo ra khỏi nơi trú ngụ an toàn này vậy, “Em đồng ý với cái gì đâu, cho nên được.”




      Lăng Lệ thở dài, dí cằm vào trán của Giản Minh, “ phải đợi đến ngày mai sao? Giây phút tiếp theo được ?”




      được, để em suy nghĩ thêm chút nữa mà.”




      “Thế tối ngày mai, chúng ta vẫn đến đây nhé?”




      “Được.” Giản Minh trả lời.




      Lăng Lệ ôm Giản Minh, ngước mắt ngắm bầu trời đêm, hồ nước sâu thăm thẳm, những nơi có ánh đèn chiếu rọi lên lóng lánh sóng sánh như dát vàng, phía xa xa kia, sương đêm giăng đầy, khí đượm mùi hương của tuyết, lạnh nhưng trong lành, trong lòng Lăng Lệ vừa cảm thấy tĩnh tại vừa cảm thấy bình yên, có cảm giác, thế giới này, rất tươi đẹp.




      Giản Minh rầu rĩ trong lòng , “ Lệ, lúc nào chúng ta về bệnh viện đây?”




      Cũng đúng, nếu còn tiếp tục lừng khừng, về đến bệnh viện chắc nửa đêm mất, “Được, thôi.” Cho tay của Giản Minh vào túi áo, tiếp tục rảo bước. Giản Minh lặng lẽ mấy bước, bỗng nhiên hỏi, “Ma có biết đánh rắm ?” Ồ, lại là đối thoại giữa Da Rim và Jung Won, Lăng Lệ cười vang. Đây là những lời trong tình , chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chẳng có bất kỳ công năng nào, nhưng lại làm cho mỗi giây mỗi phút đều trở nên ấm áp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :