1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “La Thế Triết, đừng có giở bộ dạng bí hiểm hiểu nổi ra nữa, tôi phải là đối thủ mạnh của , cũng phải là đồng nghiệp của , cuộc sống của tôi ảnh hưởng tốt xấu gì đến , đó, tỉnh táo lại .” xong Giản Minh dứt khoát thèm để ý đến La tiên sinh, quay người ra cửa sổ nhìn ngẩn ngơ ngoài đó, nhiệt độ lại xuống nữa rồi, bầu trời lạnh lẽo làm cho con người ta cảm thấy chán ghét, cũng làm cho Giản Minh có tâm trạng chán ghét bản thân mình, có thích hợp sống cõi đời này nhỉ?




      Yên tĩnh lúc, La Thế Triết cất tiếng, “Giản Minh, suy nghĩ gì thế?”




      Giản Minh mỉa mai, “Trái đất này quá nguy hiểm, đáng lẽ tôi phải quay trở về các vì sao.”




      La Thế Triết bỗng nhiên bật cười, “Lâu lắm rồi mới nghe lại câu ngớ ngẩn này của em.”




      “Có mất mát gì đâu.” Ánh mắt của Giản Minh dời từ cửa sổ vào, nhìn chồng cũ, lạnh nhạt , “ đó, có việc gì tránh xa tôi ra chút.”




      tìm em có việc mà.” La Thế Triết nghiêm sắc mặt, “Bệnh tình của cha Tô Mạn rất nguy hiểm, chúng tôi phải đưa ông cụ qua Mỹ điều trị, nhờ em chăm sóc Đông Đông. Lúc nào em ra viện?”




      Chỉ cần là việc của con trai, Giản Minh cố gắng hết sức thực , trả lời, “Nhanh thôi, chắc hai ngày nữa. Lúc nào mọi người ?”




      “Chắc hai ngày nữa.” Cuối cùng La Thế Triết cũng rời khỏi chiếc ghế đứng dậy, “Được rồi, liên lạc lại sau.”




      Giản Minh hét lên sau lưng ta, “Này, mang hoa chứ.”




      La Thế Triết giả vờ như nghe thấy.




      Đợi La Thế Triết ra khỏi cửa, bệnh nhân giường số 37 và 38 đều tròn mắt nhìn Giản Minh, Giản Minh miễn cưỡng nở nụ cười, “À, là chồng cũ của cháu.”




      ”Biết chứ.” Hai người bạn cùng phòng chỉ câu, “ đó, tránh xa ta ra chút.”




      Giản Minh gật gật đầu, có ý định giải thích gì thêm, lại dời ánh mắt ra phía bên ngoài của sổ, thực biết phải giải quyết cục tức trong người thế nào, cầm lấy bó hoa to đùng đó bước ra khỏi phòng bệnh, về phía ban công lộ thiên, ở đó vắng hoe có ai, mây đen giăng đầy bầu trời, gió thổi xào xạc, mặc áo khoác, lạnh đến run cả người, vội vàng chạy về phía lan can, lấy hết sức như ném quả cầu bằng chì, giận dữ vứt ra xa, nắm lấy lan can thở dốc, muốn chửi mấy câu mới có thể làm giảm bớt mối hận này, làn khói thuốc bay vào mũi , Giản Minh bị sặc, ho lên mấy tiếng, tìm về phía có khói thuốc, kinh ngạc nhìn thấy Lăng Lệ đứng cách đây xa, vị bác sĩ này chui từ đâu ra đây? ấy cũng hút thuốc sao?




      Lăng Lệ ngậm điếu thuốc, đưa mắt nhìn Giản Minh rất lâu, “Vứt rồi tiếc sao?”




      Chịu đựng quá đủ rồi, Giản Minh lần đầu tiên hung dữ với Lăng Lệ, hét tướng lên, “ cần phải lo”, rồi giận dữ phủi tay áo chạy thẳng mạch vào phòng bệnh.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Cũng chưa phải xong hẳn, ngày hôm đó trời định xảy ra rất nhiều chuyện, sau bữa trưa, Lăng Lệ lại làm cho Giản Minh bị kích thích thêm lần nữa, Lăng Lệ cầm túi giấy để đầu giường , lại giở trò gì nữa đây? Mở túi giấy ra, lấy túi chườm nóng ra, chất lượng rất tốt, vẫn còn rất mới, màu trắng, hình ảnh ở mặt trước của túi chườm nóng là mấy con ếch xanh quay lấy nhau thành vòng tròn.




      Ban đầu Giản Minh vẫn chưa hiểu lắm, vô duyên vô cớ đưa cho túi chườm nóng để làm gì? Suy nghĩ kĩ lúc, nhớ ra có buổi sáng, giờ truyền nước của mọi người, Lăng Lệ cầm bản kết quả kiểm tra của giường 38 đến tìm bệnh nhân, về việc trong thời gian mang thai, nếu như gặp nguy hiểm, có khả năng phải tiến hành vài biện pháp xử lý. Lúc đó lão tiền bối giường số 37 rằng, huyết quản vừa sưng vừa đau, thuốc nước lại quá lạnh, bà quên mất mang theo túi chườm nóng, Giản Minh liền lấy túi chườm nóng của mình đưa cho bà dùng. Đó là kinh nghiệm dạo trước chăm sóc Đông Đông mỗi khi ốm, cho nước sôi vào trong túi chườm nóng, sau đó áp vào dây truyền nước, thuốc vào đến huyết quản còn lạnh nữa, làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn. Bệnh nhân giường số 37 ban đầu còn ngại dùng túi chườm nóng của Giản Minh, Giản Minh bản thân còn trẻ chán, sức đề kháng cũng tốt hơn chút, cứ dúi túi chườm nóng vào cho bệnh nhân giường 37. Ai ngờ bác sĩ Lăng lại to gan như thế này, vào ra tùy tiện như thế, chút việc cỏn con giữa giường 36 và 37 mà cũng để ý… Phiền chết được!




      ©STENT






      Giản Minh suy nghĩ mãi mà vẫn hiểu được, điện thoại đổ chuông, số điện thoại hiển thị màn hình là số điện thoại bàn của thành phố này, Giản Minh hỏi, “Xin hỏi ai ở đầu dây ạ?”




      Giọng của Lăng Lệ, “Là .” Sau đó tiếp câu ngớ ngẩn, “Xem ra phải dùng điện thoại bàn, gọi bằng điện thoại di động em thèm nhấc máy.”




      Giản Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Cái gì cơ?”




      Lăng Lệ ngập ngừng, cố gắng kiếm chuyện để , “ có gì, chỉ là muốn với em tiếng, ông Tô sắp phải ra viện rồi, ông cụ Mỹ để chữa bệnh.”




      “À, La Thế Triết có với em.” Ngón tay của Giản Minh sờ lên mấy con ếch xanh túi chườm nóng, “ ta và Tô Mạn cùng, em phải chăm sóc Đông Đông khoảng thời gian. Đúng rồi, bệnh tình của ông Tô thế nào rồi? Có còn nguy hiểm nữa ?”




      ”Ừ, chức năng của tim gần như tê liệt, thể cung cấp đủ lượng máu và dưỡng khí cho nội tạng, chức năng thận cũng suy yếu, ngoài ra còn có triệu chứng của phù phổi cấp.”




      còn cách nào khác sao?”, giọng của Giản Minh có chút tiếc nuối.




      “Bọn cảm thấy cơ hội lớn lắm, nhưng mà người nhà của ông ấy cho rằng nên dễ dàng buông xuôi như thế, liên lạc với bệnh viện bên Mỹ, đưa ông ấy qua đó, để xem thử có thể tiến hành phẫu thuật thay tim hoặc thận hay .”




      “Đến Mỹ chắc chữa khỏi phải ?”




      “Theo như tình hình sức khỏe của ông Tô, có lẽ chịu đựng được cuộc phẫu thuật đó. Thực ra…”, Lăng Lệ định gì đó nhưng lại thôi.




      “Thực ra thế nào?”




      ”Thực ra vào lúc này rồi, nên đón ông về nhà, để ông được sống trong gian quen thuộc, cùng ông hết khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Ở bệnh viện, cuối cùng ông cụ tắt thở trong phòng ICU lạnh lẽo, lúc lâm chung, xung quanh đều là những bác sĩ lạ mặt, quan tâm đến các cơ quan nội tạng trong cơ thể ông hơn là quan tâm đến linh hồn của ông.”




      Vị bác sĩ này… lại làm Giản Minh muốn khóc, vội vàng dừng tại đây, Giản Minh mấy câu để kết thúc cuộc chuyện, “Cảm ơn túi chườm nóng của , mặc dù em cảm thấy cần thiết lắm, có điều, cảm ơn !”




      “Chỉ thế thôi à, em có việc gì với cả sao?”




      Việc gì là sao? Thêm việc chi bằng bớt việc, Giản Minh ước rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, kiên quyết, “ có.”




      Hình như thở dài phía bên kia điện thoại, “Giản Minh, em đối xử với lúc lạnh nhạt, lúc hồ hởi, hay ho lắm sao?”




      Giản Minh kêu oan, “Làm gì có.”




      Lăng Lệ quả quyết, “Chắc chắn em là như thế.”




      Giản Minh thể nào giải thích được, ấm ức tích tụ mấy ngày hôm nay có cơ hội bộc phát, “Đúng vậy, bệnh viện là địa bàn của mà, có tức là có, có tức là có, bây giờ mặt trăng là nhà của , ai dám phải?”




      Lăng Lệ lên tiếng, lúc sau, khi Giản Minh nghi ngờ biết cúp máy hay chưa, giọng êm dịu của Lăng Lệ mới vọng đến, “Bây giờ, chỉ cách em đúng hai phòng bệnh, mấy bức tường, nhưng để gặp được em, em có biết rằng, mỗi ngày phải qua phòng em bao nhiêu lần ?”




      Giản Minh kiềm chế được, rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn ra, cố ý, nhưng mà vị bác sĩ này, rất có năng khiếu đó, mỗi lần đều làm cho khóc, khóc, cho dù có cách hai phòng bệnh và mấy bức tường, bác sĩ cũng nhận ra, “ xin lỗi, đừng khóc nữa.”




      Giản Minh khóa máy di động, vội vàng bước về phía cửa ra vào, đóng cửa lại, khóa luôn! trượt người xuống theo cánh cửa, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, bây giờ, thể nhìn thấy rồi chứ?

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh nhận được điện thoại của cơ sở chính, nhắc nhở vô cùng khách sao, kỳ nghỉ của Giản Minh quá dài, hơn nữa, điều kiện cơ bản tuyển người của họ là nhân viên làm việc phải đủ sức khỏe. Giản Minh biết rằng, mất công việc này. Theo kế hoạch ban đầu là đợi đến khi thi xong có chứng chỉ hành nghề mới xin nghỉ việc, có điều bây giờ Giản Minh cũng nghĩ thông suốt rồi, thế giới này, mọi việc đâu thể nào có thể diễn ra cách suôn sẻ theo ý muốn của được phải nào? Sau khi truyền thuốc xong, rời khỏi bệnh viện đến cơ sở chính làm thủ tục nghỉ việc, còn may chán, cơ sở chính còn phát thêm cho mấy tháng lương.




      Quay trở về bệnh viện phải tàu điện ngầm, Giản Minh nghe được câu chuyện của hai người con ngồi cách ghế, trong đó có kể về chuyện bị người đàn ông có vợ vô liêm sỉ theo đuổi, ấy kể chuyện xử lý việc này cách ngon lành, gọn gàng như thế nào. Phương pháp rất đơn giản, mời người ta ăn cơm, cầu người ta đưa vợ đến cùng để có cơ hội làm quen với nhau, ta liền cứng họng, sợ dây vào rắc rối, biết khó khăn mà rút lui.




      Giản Minh cho rằng đây là ý kiến hay, người đàn ông có vợ vô liêm sỉ biết đường rút lui, người đàn ông có vợ vô liêm sỉ lắm chắc cũng biết mà rút lui chứ nhỉ? Ra khỏi bến tàu điện ngầm, đứng bên vệ đường, Giản Minh phải gọi điện thoại cho La Thế Hoa trước , “ cho chị nghe xem, có biết quán thịt bò kho tàu nào ngon ?” lần vô ý, nghe mấy y tá chuyện với nhau, Lăng Lệ thích ăn món thịt bò kho tàu.




      Sau khi Thế Hoa địa điểm cho Giản Minh, hỏi sức khỏe Giản Minh thế nào rồi, cảm thấy rất áy náy, “Chị dâu, em nghe trai rồi, chị bị tiểu đường phải nằm viện, tiếc là đợt này em công tác quay mấy cảnh phim, cách nào về thăm chị được, có điều tối nay em về rồi…”




      Giản Minh ngại ngùng đính chính lại, “Thế Hoa, chị còn là chị dâu của em nữa rồi. Xin em sửa cách gọi lại dùm chị. Yên tâm , chị sao cả, đợi em về đây, hai chị em mình chuyện sau…” Tắt máy. giây phút thể chậm trễ, gọi điện thoại tìm Lăng Lệ, gọi vào số điện thoại bàn từng gọi cho , “Vui lòng giúp tôi tìm phó chủ nhiệm Lăng.”




      Giọng của người nghe vừa dịu dàng vừa ấm áp, “Giản Minh? Là đây.”




      Giản Minh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, “Dạ, bác sĩ Lăng.”




      “Em ở đâu thế? Lại ra ngoài à? Ồn ào quá, nghe giọng em . Đúng rồi, em có mang theo ít kẹo theo người đấy?”




      Giản Minh ràng đãi bôi cho xong chuyện, “Kẹo à, mang theo rồi mang theo rồi.” Nép vào tiệm hoa tươi bên đường, xốc lại tinh thần, “Bây giờ nghe chưa? Bác sĩ Lăng, trước đây có mời ăn cơm, mấy ngày nay có thời gian ?”




      Lăng Lệ vô cùng quyết đoán, “Có.”




      “Tối ngày mai, được ạ?”




      thành vấn đề.”




      ”Thế địa chỉ là thế này, ghi lại .” Giản Minh theo bản thảo viết trong đầu, “Nghe thích ăn nhất là món thịt bò kho tàu, em hỏi thăm người bạn là phóng viên, tiệm này nấu món thịt bò kho tàu rất ngon, chi bằng đưa theo bà xã đến ăn luôn được ?” Chắc ta hiểu chứ nhỉ? Giản Minh nín thở chờ Lăng Lệ từ chối, trả lời những câu ví dụ như ngày mai bận việc này nọ…




      Phía bên kia Lăng Lệ lặng hai giây, “Được thôi, ngày mai mấy giờ?”




      Cánh tay ôm bó hoa cẩm chướng buông thõng xuống, lắp bắp, “À, , thế , tùy thôi, xem mấy giờ đươc.”




      Lăng Lệ bình tĩnh trả lời, “Năm giờ rưỡi .”




      “Được.” Đến cả lời khách sáo tạm biệt Giản Minh cũng quên , tắt máy luôn, cầm điện thoại đứng ngơ ngẩn. Có nhân viên tiệm hoa đến, “Chị ơi, chị làm dập hai cành hoa của bọn em…”




      Tại sao phải là từ chối cơ chứ? Nếu như từ chối, ta quá vô liêm sỉ hay là vô liêm sỉ lắm nhỉ? Bây giờ làm thế nào đây? Giản Minh trằn trọc suy nghĩ cả đêm cũng suy nghĩ ra, gặp phải việc này, bộ não của hình như bị quá tải. Ôm tâm trạng gieo gió gặt bão trong lòng. Giản Minh nhận được thông báo xuất viện, bác sĩ Dương khi thăm bệnh rằng, “Ngày mai có thể ra viện rồi.”




      Giản Minh có chút hốt hoảng. “Hôm nay có thể ra viện chưa ạ?” Hôm nay xuất viện, có thể trốn thoát ngay lập tức.




      Bác sĩ Dương , “ được, vẫn còn thuốc, buổi chiều cho giấy xuất viện.”




      Xem ra trốn thoát được rồi, Giản Minh rầu rĩ vui, suy nghĩ xem có cần cầu đổi thời gian với Lăng lệ , nhưng việc đó có vẻ hơi khó, chỉ là bữa ăn thôi mà, mời người ta ăn rồi lại thoái thác, kỳ cục sao đó. Sau đó Giản Minh nghĩ ra cách, định gửi tiền ở quầy thu ngân trước, đợi sau khi vợ chồng Lăng Lệ đến, hàn huyên vài câu, cảm ơn bác sĩ Lăng, chọn món ăn, rồi tìm cớ chuồn trước, ví dụ như, vệ sinh gọi điện thoại cho La Thế Hoa, với ấy gửi cho tin nhắn, tạo dựng trường được, tạo gian riêng hai người cho đôi vợ chồng đó. Chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Giản Minh đến điểm hẹn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mấy hôm nay Lăng Lệ như sống dưới vực sâu và trong biển lửa, giống những gì định sẵn, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu bị lộ ra ánh sáng, , cách chính xác, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu, “quan hệ đâu vào đó” của hai chúng tôi – theo như lời của các bà nhiều chuyện – bị lộ ra ánh sáng. Nữ giới ở khoa Nội tiết rất đông, mỗi khi buôn chuyện với nhau, có thể buôn đến mức độ ngũ mã phanh thây. Cả việc Lăng Lệ dìu Giản Minh từ phòng y tá về giường bệnh, việc tưởng chừng bé như hằng hà sa số những việc khác, mấy chị em lại thổi phồng lên thành phiên bản to lớn như dải ngân hà, cho dù có là nhân vật chính trong câu chuyện này cũng thể đính chính được, bởi vì “ thế giới này làm gì có tuyệt đối!” Lăng Lệ chỉ cảm thấy, mẹ kiếp, kiểu này đúng là bó tay.




      Đối với bản thân Lăng Lệ, sợ bị buôn chuyện, nhưng Giản Minh nhất định có tính “vô cùng cởi mở” giống , hơn nữa Giản Minh cũng thể nào giống , kết giao với “đàn thú dữ” này, hiểu được cách làm thế nào để “nhảy cùng với sói”. Nhiều lúc phải nhắc nhở mọi người, “Đừng tầm bậy, nếu làm người ta sợ bỏ chạy mất dép.”




      Đưỡng Nhã Nghiên bĩu môi, “Ôi trời đất ơi, có phải giường số 36 sắp được làm công chúa của khoa Nội tiết chúng ta nhỉ? Ông Lăng, mới chỉ mấy ngày chứ mấy, ông bắt đầu để ý từ khi nào thế hả? Người này sao tự nhiên lại biến thành lá ngọc cành vàng rồi thế?”




      Lăng Lệ im bặt, nếu như kể đầu đuôi câu chuyện ra đây chẳng khá hơn là bao, mấy bà nhiều chuyện này thể nào cũng nhào nặn phiên bản về dải ngân hà bao la lên thành phiên bản mới về vũ trụ? Cũng dám manh động, nghĩ rằng hai ngày tới họ quên hết thôi, hơn nữa cộng thêm việc họ có thời gian, công việc hàng ngày và công việc bên đài truyền hình làm mọi người rối tung cả lên, thời gian gặp được Giản Minh chắc cũng có hạn. Nhưng lại biết tất cả về .




      Khi trong tim có bóng hình của ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ , khóc, cười, vui hay vui, đều hiểu hết. Lăng Lệ mãi vẫn chưa có cơ hội để với Giản Minh, thực ra là đồng loại của nhau, khi để ý đến người ta, tất cả mọi thứ của người ta đều khắc ghi trong tim, vô cùng si mê, vui hay vui đều có thể dễ dàng cảm nhận được, khi để ý đến người ta, cho dù người đó thể tình trào dâng như sóng cuộn, trong lòng đều hề cảm thấy rung động. Theo như lời của Giản Minh , đó là hành vi quá cực đoan, mất kiểm soát.




      Thế nên, Lăng Lệ cứ theo con đường cực đoan, mất kiểm soát đó, thầm quan sát Giản Minh từ những việc nhất, biết tâm trạng ấy vui ra ngoài dạo, chính xác luôn! Biết nhường túi chườm nóng của mình cho bệnh nhân cùng phòng sử dụng, về nhà vội vàng lục tung đồ đạc tìm túi chườm nóng ngày xưa người cha quá cố của mang từ Nhật Bản về tặng mẹ, tặng lại cho Giản Minh. Buổi sáng ra ngoài, quá giờ vẫn chưa thấy về, điện thoại cho , nhấc máy, còn kiếm cớ bảo điện thoại hết pin, Lăng Lệ nhịn, chúng ta dùng điện thoại bàn vậy. Bày tỏ tình cách lộ liễu với như thế rồi, còn trốn tránh, Lăng Lệ vẫn có thể nhịn, cho dù nhịn đến nỗi sắp nổ tung lên, nhưng cũng kiềm chế lại được ý muốn lao đến phòng bệnh túm lấy lôi ra ngoài.




      Lăng Lệ cho rằng, kẻ làm người khác chịu đựng nổi chính là La Thế Triết. từng nghĩ rằng, quan tâm của La Thế Triết dành cho Giản Minh chỉ xuất phát từ việc người đàn ông nhìn thấy vợ cũ của mình sống tốt, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy gì đó, nhưng giờ đây, Lăng Lệ bác bỏ kết luận này, trực giác mách bảo , kẻ này hết sức nguy hiểm. Lăng Lệ dám chắc chắn việc Giản Minh quên hẳn chồng cũ của mình hay chưa, nếu như Giản Minh dẹp chuyện này sang bên, Lăng Lệ sợ, điều Lăng Lệ sợ chính là Giản Minh vẫn chưa dứt khoát được. Nếu vẫn chưa dứt khoát được, như thế mới bị rớt vào trong hố đen sâu thăm thẳm, mặc cho giãy dụa như thế nào đều khó lòng thoát thân. Nếu như Giản Minh thoát ra được, Lăng Lệ nghĩ rằng chỉ sợ mình bám theo đùa vui cho xong, có thể buông Giản Minh ra, quan tâm đến ấy nữa có được ? Đúng thế, tại sao việc lại có thể tiến triển đến giai đoạn thèm quan tâm đến ấy rồi nhỉ? Lăng Lệ cách nào phân tích được, khi đọc sách, từng nghe câu , vô duyên vô cớ người khác là tình rung động lòng người nhất, hay cách khác, đó là khi gặp gỡ rồi, vô duyên vô cớ, mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Đến ban công lộ thiên hút điếu thuốc để điều chỉnh lại tâm trạng, gặp Giản Minh cũng ra đây vứt hoa hồng, thực ra gì cả phải ? Phải hứng chịu dữ dằn của người ta, có oan ức cơ chứ? Có điều, việc đó làm Lăng Lệ yên tâm hơn đôi chút, vứt bó hoa hồng , dù sao cũng đỡ hơn ngồi ôm bó hoa khóc sụt sùi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Điều làm Lăng Lệ lo lắng hơn nữa, là tin đồn giữa và giường số 36 lan truyền nhanh chóng như vi rút mang bệnh trong tòa nhà khoa Nội tiết, trong tình hình lộn xộn của tin đồn này, La Thế Triết cao hứng ôm hoa đến tặng, ai kiềm chế nổi tính hiếu kỳ buôn chuyện được cơ chứ? Lăng Lệ biết Giản Minh thích ồn ào, thích để ý đến chuyện của người khác, cho nên chắc hiểu được kỳ lạ trong chuyện này, hiểu, nên phải lo lắng thay cho . Cho nên, Giản Minh còn mời bác sĩ ăn có lẽ là bác sĩ cũng chuẩn bị “đòi cơm” ăn rồi đó.




      Có điều, cú điện thoại hẹn hò ăn cơm của Giản Minh làm “vô cùng cảm động”, còn biết thích ăn món thịt bò kho tàu, dễ dàng gì mà. Vấn đề ở chỗ bảo mang theo chị Lăng là có ý gì đây? Lăng Lệ kiểm tra lại tin nhắn mình gửi cho Giản Minh, thê thảm đến nỗi dám nhìn, con người nhiều lúc nếu cứ cứng đầu cứng cổ muốn làm con lừa, có làm thế nào cũng thể nào trở thành con ngựa được. Cho vào túi mấy món quà tặng cho Giản Minh, máy đo đường huyết, que thử đường huyết đủ dùng trong vòng ba tháng, túi trữ lạnh để đựng thuốc tiêm, còn có cả hai hộp sô--la Richart được gói ghém tinh tế lấy trộm được từ nhà của trai.




      Buổi tối hôm trước, Lăng Lệ đến nhà trai ăn tối, đúng lúc có người bạn của chị dâu Văn Quyên vừa du lịch ở Pháp về, mang cho con trai Trọng Hằng của họ hai hộp sô--la, e hèm, là mang về cho cậu con trai lười biếng tìm người của họ mang dỗ dành các bạn nữ ăn cho vui. Khi Trọng Hằng đắn đo suy nghĩ xem nên dỗ dành ai ăn cho có hiệu quả, bị chú hai vừa bước vào cửa nhà nhìn thấy. Lăng Lệ với giọng hờ hững, “Cái thứ này có ai ăn vậy?” đợi mọi người trả lời, cất ngay vào túi, “ ai ăn em lấy nhé.” ràng là ăn cướp cách trắng trợn mà.




      Ban đầu chưa có ai phát ra hành vi của Lăng Lệ có gì khác lạ. Cậu hai nhà họ Lăng thích cướp cứ để cho cậu ấy cướp, cậu hai rằng muốn giới thiệu bạn bè đến công ty làm việc cũng đồng ý, chỉ cần cậu hai vui là được. thằng bé tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, lại dịu dàng, mặt nào mặt nấy đều tốt như Lăng Lệ còn bị vợ nó cắm sừng rồi đá luôn, cho dù Lăng Lệ có thể chấp nhận chuyện nay, nhưng Lăng Khang và Văn Quyên làm sao cam tâm đè nén nỗi bực túc này đây? Trong lòng cũng từng có suy nghĩ muốn xé xác Phương Nam ra làm trăm mảnh rồi mang ninh nhừ lên, đau lòng lắm chứ. Trọng Hằng từng rồi, chỉ cần chú hai vui, cho dù hái sao và mặt trăng trời cũng thành vấn đề, huống gì chỉ cướp sô--la của .




      Sau đó suy nghĩ lại đều cảm thấy có vấn đề, “Chú hai thích ăn sô--la, lấy làm chi vậy?”, Trọng Hằng hỏi .




      Lăng Lệ trả lời, “Có thể sắp dẫn người về ra mắt trai và chị dâu.”




      Lăng Khang và Văn Quyên rất xúc động, “Lăng Lệ, tốt quá , cuối cùng chú cũng suy nghĩ thông suốt rồi.” Mặc dù Lăng Lệ cố ý chịu khai dẫn người nào về, nhưng chỉ cần phải là đàn ông, Lăng Khang và Văn Quyên đều rất muốn gặp mặt, tiếp xúc với nhau, nếu như cảm thấy thích hợp thời gian nghỉ Tết giữ lại ăn Tết luôn, quyết định như vậy .




      Cứ như thế, Lăng Lệ vô cùng tự tin mang theo lời chúc phúc của cả nhà đến chỗ hẹn, thề rằng, tối nay thế nào cũng phải thu phục bằng được Giản Minh. Đến nhà hàng, Giản Minh đợi ở đó, nhìn thấy Lăng Lệ đến mình, sửng sốt, “ đến mình à?”




      “Đúng thế.” Lăng Lệ bước đến ngồi xuống vị trí gần Giản Minh nhất.




      Giản Minh uống nước, che đậy căng thẳng của minh, hơn nữa, vở tuồng này diễn tiếp thế nào đây? Chỉ nghe Lăng Lệ hỏi, “Người dạy em chiêu này cho em biết, nếu như người ta đưa bà xã đến phải làm như thế nào à?” Giản Minh kinh ngạc, ngụm nước trong miệng phun hết ra ngoài, bị sặc, mặt mũi đỏ gay, Lăng Lệ vỗ vỗ vào vai , đưa khăn giấy, “Làm việc xấu cũng cần phải có tư chất, em chẳng có tư chất bẩm sinh này đâu, đừng đùa dại với người khác nữa.” Giản Minh ho đến nỗi suýt chảy cả nước mắt, ho mãi mà chẳng dứt, cố gắng cầm cự, “ gì em hiểu.”




      Lăng Lệ đưa quà tặng ra, “ biết cái này có dễ hiểu hơn chút ?”




      Giản Minh trừng mắt nhìn mấy món quà lát, tiếp tục cầm cự, “Cho em á? Cảm ơn , có điều mấy thứ này em có thể tự mua cũng được.”




      Lăng Lệ cố ý hùng hổ hăm dọa, “Nếu thế này , em cứ giữ lại, sau khi về lên ban công vứt béng .”




      Giản Minh xác định vị bác sĩ này nhìn thế nào cũng có vẻ rất nguy hiểm, sờ vào túi xách, đánh bài chuồn thôi, “Xin lỗi , em…” Cánh tay của bị bác sĩ túm lại, “ ly hôn rồi…”




      ly hôn rồi.” Lăng Lệ nhích lại gần Giản Minh hơn chút, “Còn nhớ buổi tối chạy đến tiệm bánh ngọt nơi em làm việc ? Ban ngày ấy ký vào đơn ly hôn, buổi tối muốn về nhà, loanh quanh, gặp được em, cảm ơn cà phê của em, lôi thoát ra khỏi ủ ê, chán chường.” Nắm lấy tay Giản Minh, đưa lên môi hôn , Lăng Lệ cười, nụ cười nhõm, khuôn mặt hớn hở, “Trời ơi, cuối cùng cũng ra hết cho em nghe, mấy ngày hôm nay, luôn muốn cho em biết điều này, bây giờ gã độc thân. Như thế, em cảm thấy nhõm hơn chưa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :